Xuyên Không [Edit] Nữ Chiến Thần Hắc Bao Đàn - Nhị Khiêm

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Hồng Bích Kim Nguyễn, 28 Tháng một 2021.

  1. Hắc Long Du Hí Một tác giả và dịch giả lười biếng

    Bài viết:
    72
    Chương 30 [Đồ tham ăn những năm 70]


    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hoàn toàn không hiểu Hàn Chiêu bị làm sao, Đông Xu rũ mắt suy nghĩ nửa ngày cũng không nghĩ ra nên bỏ về nhà.

    Lúc trời hơi tối một chút, cô và Lữ Đào đi đến nhà Tôn đại đội trưởng xin thư giới thiệu.

    Một đêm ngủ ngon, ngày hôm sau ngày trời vừa sáng, Đông Xu và Lữ Đào mỗi người cõng sọt tre xuất phát.

    Hai người đều nghèo hèn, không có tiền ngồi xe, chỉ có thể đi bộ tới huyện thành.

    Vương Nguyệt Hoa không yên tâm, con gái cô trước này căn bản chưa từng đi huyện thành a.

    Nhưng mà cô dám cản sao?

    Đáp án là......

    Cô không muốn sống nữa sao?

    Làm một người mẹ Phật hệ không tốt sao?

    Cho nên, cô chỉ thành thật đi chuẩn bị bánh bột ngô, bắp luộc, còn lấy trong nhà một cái ấm nước cũ đựng nước sôi để nguội cho Đông Xu mang đi.

    Lữ Đào thì đơn giản hơn nhiều, buổi sáng ăn một chút cháo, cháo rất đặc, nhưng vẫn ăn mấy ngụm.

    Bốn người ăn một nồi cháo, dù nồi lớn, cũng không được bao nhiêu.

    Lữ Đào đối với kiếm tiền, đã càng ngày càng bức thiết.

    Kiếm tiền dù không có phiếu mua không được nồi, nhưng là ít nhất trước hết nghĩ biện pháp mua cái ca tráng men, đem đồ vật của Khương gia trả lại cho người ta trước.

    Hai người đi hết một tiếng rưỡi, mới xem như đi đến huyện thành.

    Hai người trên người đều cõng sọt, cho nên thực mau liền dẫn tới những người khác chú ý.

    Người trong thôn cõng sọt vào thành, giống như là tín hiệu nào đó, loại tình huống này mọi người đều minh bạch.

    Lữ Đào tuy rằng không phân biệt rõ được này là thật, hay là thử, nhưng cô biết chợ trời ở nơi nào.

    Đời trước bởi vì gả cho Trương Thiết Quân , trừ bỏ xuống ruộng làm việc tránh công điểm, thường thường còn lên núi hái chút trái cây hoang dã, rau dại để vào thành bán lấy tiền.

    Sau đó mua sách cho Trương Thiết Quân.

    Lúc ấy, hai người chính Điềm Điềm, hơn nữa Lữ Đào may mắn chính mình thoát khỏi Lữ gia, đúng thời điểm trong lòng Điềm Điềm nhất.

    Chẳng sợ mỗi ngày đều làm việc mệt muốn chết, ít nhất trong lòng là ngọt.

    Chỉ là đáng tiếc, sau lại a......

    Hiện giờ quay đầu lại nhìn xem, Trương Thiết Quân đời trước cũng không có vài phần thiệt tình.

    Chính mình mỗi ngày xuống ruộng làm việc tránh thật nhiều công điểm, Trương Thiết Quân tránh được kỳ thật rất ít.

    Đặc biệt là sau khi kết hôn cùng chính mình, hắn một cái tráng sức lao động, đôi khi đều tránh không bằng một nữ nhân.

    Lúc ấy, trong lòng ngọt a, liền nhìn không thấy sinh hoạt khổ.

    Hiện giờ đã chết một lần, đầu óc nhưng thật ra thanh tỉnh chút.

    Đông Xu một chút cũng không vội mà bán.

    Thành thị cung ứng cũng không phải không hạn lượng, người ở trong thành, ăn cũng không thấy tốt hơn so với ở nông thôn nơi nào.

    Cho nên, chính mình món ăn hoang dã này đó, một chút cũng không lo bán.

    Lữ Đào những cái đó cây bắp đó càng không lo.

    Hai người ở chợ trời đi dạo hai vòng, lại ở trên phố dạo qua một vòng, tìm mấy cái người mua khác nhau.

    Cuối cùng thành công bán được đồ.

    Đông Xu không đòi tiền, cơ hồ muốn đều là phiếu.

    Đầu năm nay có tiền không dùng được, ngươi còn phải có phiếu, bằng không có tiền cũng mua không được.

    Bất quá huyện thành rốt cuộc vẫn nhỏ, cho nên phiếu định mức kỳ thật cũng là hữu hạn.


    Chính là phiếu gạo, phiếu thịt, phiếu công nghiệp cùng phiếu bố, lại một số loại phiếu phức tạp thì cơ hồ không có.

    Sáu con mồi, Đông Xu chỉ thu 4 đồng tiền, dư lại đổi 10 cân phiếu gạo cùng mấy trương phiếu bố.

    So sánh với con mồi chính mình, của Lữ Đào kỳ thật càng được hoan nghênh.

    Lương thực, hơn nữa vẫn là bắp tươi mới a.

    Ngày thường cũng không thấy a.

    Rốt cuộc đại đội ai có thể làm ngươi đem bắp mới lấy ra đổi những thứ khác?

    Đất đai còn muốn trồng trọt để dành ăn, nơi nào có thể phá của như vậy?

    Cho nên, những trái bắp đặc biệt được hoan nghênh, trong chốc lát, đều bán hết.

    Lữ Đào cũng là tiền cùng phiếu một nửa đổi.

    Nhưng là cô chuẩn bị một sọt bắp, đổi tiền cùng phiếu được nhiều hơn Đông Xu.

    Cuối cùng trả Đông Xu phiếu gạo 10 cân, Lữ Đào trong tay dư lại đồ vật cũng không ít.

    Hiện tại mua cái nồi sắt không chỉ có đòi tiền, còn muốn phiếu công nghiệp.

    Phiếu công nghiệp trong tay Lữ Đào nhưng thật ra đã có, nhưng cô không đủ tiền.

    Nồi sắt không tiện nghi.

    Cho nên, cuối cùng Lữ Đào cũng không mua nồi sắt, nhưng thật ra đến trạm thu mua mua một cái vại gốm sứ, cái vại này so với ca tráng men lớn hơn một chút, ít nhất có thể nấu nhiều chút cơm, người trong nhà có thể ăn no.

    Bởi vì trong tay còn có phiếu công nghiệp, có chút vẫn là sắp hết thời hạn, Lữ Đào cắn chặt răng, lại mua hai cái khăn lông, mấy cái cái bình có thể ủ dưa muối còn có hai hộp que diêm.

    Phiếu gạo trước đổi 10 cân, cái phiếu khác thời hạn còn dài, Lữ Đào tính toán trước giữ lại.

    Dù chỉ có mấy thứ này, cũng đã chứa đầy một sọt.

    Ước chừng là nếm tới ngon ngọt, hơn nữa đây là lần đầu tiên các cô vào huyện thành a.

    Lữ Đào trong lòng có chút kích động, cảm thấy chính mình sau khi trọng sinh, cuối cùng cũng thấy được ánh mặt trời.

    Chính là ánh mặt trời là người đang đứng ở bên cạnh cô mang đến.


    Nghĩ vậy, Lữ Đào trong lòng có chút thương tâm còn có chút cảm động.

    Cuối cùng cắn chặt răng, lại xoay người trở về, quyết định mua hai hộp dầu ngao, nhà mình một hộp, lại cho Đông Xu một hộp.

    Đông Xu vốn không muốn lấy, nhưng ngẫm lại, chính mình nhận lấy, trong lòng Lữ Đào có thể dễ chịu hơn nên cuối cùng Đông Xu vẫn nhận.

    Dầu ngao không quý, một hộp chỉ 7, 8 phân tiền.

    Nhưng ở cái niên đại này, cũng không phải mỗi người đều có thể dùng nổi.

    Đặc biệt là các cô gái trong thôn, mỗi ngày đều mặt chấm xuống đất lưng hướng lên trời, ai bỏ được tiền mua thứ này.

    Số tiền đó có thể mua được bốn hộp que diêm đâu.

    Bất quá đây là ý tốt của Lữ Đào, Đông Xu đành nhận.

    Hai người còn muốn hợp tác lâu dài, Đông Xu không nghĩ làm Lữ Đào có áp lực tâm lý.

    Sắp đến buổi chiều thì hai người lúc này mới lặng lẽ trở về thôn.

    Trên đường toàn dựa vào đi bộ, trở về hai người cũng không nỡ bỏ tiền ngồi xe.

    Đông Xu từ trước chính là xuất thân từ trường quân đội, tuy rằng thân thể hiện tại quá yếu, nhưng gần đây cũng có rèn luyện, cho nên đi bộ, không có gì vấn đề.

    Lữ Đào giữa đường có dừng lại nghỉ ngơi vài lần, cô vốn dĩ vừa mới khỏi bệnh nặng, thân thể còn thực yếu.

    Nhưng vì kiếm tiền, cũng liều mạng.

    Không đua liền phải đói chết.

    Lữ Đào không có lựa chọn khác.

    Trong thôn đại bộ phận sức lao động đều bắt đầu đi vào rừng làm việc.

    Đương nhiên cũng có nhà điều kiện không tốt đến cả vợ và mẹ cũng đi theo cùng nhau, vì để tránh nhiều chút công điểm.

    Vương Nguyệt Hoa không đi, bởi vì Đông Xu không cho.

    Đông Xu không yên tâm Lữ Đào, trước đưa cô về nhà.

    Kết quả phát hiện Khương Binh không đi làm việc, mà đang giúp đỡ sửa nhà Lữ Đào.

    Căn nhà này cũng lâu lắm rồi, kỳ thật đã cũ nát.

    Dù là sửa chữa, cũng chỉ là miễn cưỡng ở được thôi, mùa đông tứ phía lọt gió, trong phòng có đốt lửa sưởi ấm cũng vô dụng.

    Lữ Đào cắn chặt răng, cảm thấy chính mình hẳn là càng nỗ lực một ít.

    Trong không gian bắp đã sắp hết, cô cũng muốn giống Đông Xu như vậy học săn thú, hoặc là hái rau dại mới được.

    Bằng không mùa đông ở nơi này......

    Lữ Đào không dám tưởng.

    - Khương nhị ca, cảm ơn anh a.

    Lữ Đào cao giọng cảm tạ một câu.

    Khương Binh còn đang làm việc trên mái nhà nghe tiếng thì không ngửa đầu nhìn mà trực tiếp leo xuống, sau đó quay đầu lại, hắc hắc cười hai tiếng, đỏ mặt lại đi về.

    Đông Xu đứng ở xa xa nhìn, như suy tư gì.

    Đông Xu không mua quá nhiều đồ vật trở về, đổi 10 cân lương thực vẫn là vì chuẩn bị cho Khương Quốc đi làm xa ở mục trường.

    Lại mua một ít đồ gia dụng, que diêm còn có gia vị linh tinh.

    Để lại mấy trương phiếu bố hạn sử dụng còn dài, cũng không giao cho Vương Nguyệt Hoa, mà tự mình giữ lại.

    Đêm qua, có con thỏ không cẩn thận bị chết, Vương Nguyệt Hoa trực tiếp lột da nấu ăn.

    - Có mệt hay không, trong nồi còn có một chén thịt thỏ, mẹ bưng cho con ăn a.

    Vương Nguyệt Hoa bận trước bận sau, lại là rót nước, lại là đưa khăn lông.

    Đông Xu không làm cô hầu hạ, đây là mẹ của nguyên chủ, làm người ta hầu hạ giống cái gì?

    Xua xua tay bảo cô ấy đi nghỉ ngơi.

    Vương Nguyệt Hoa vừa thấy thế, thì nhanh chân chạy về phòng.
     
  2. Hắc Long Du Hí Một tác giả và dịch giả lười biếng

    Bài viết:
    72
    Chương 31 [Đồ tham ăn những năm 70]

    Bấm để xem
    Đóng lại

    ***
    Đông Xu tự mình lấy nước, đơn giản lau mình một chút.

    Tuy rằng hiện giờ vẫn là ngày xuân, trời cũng không có quá nóng, nhưng đi một ngày đường, trên người vừa bám bụi lại còn mồ hôi cũng rất khó chịu.

    Thấy Đông Xu lau mình bằng nước lạnh, làm cho Vương Nguyệt Hoa không yên tâm.

    Vốn đã về phòng, cô không ngồi yên a.

    Cho gà ăn rồi, trong nhà cũng dọn dẹp xong rồi, rảnh rỗi quá khó chịu, Vương Nguyệt Hoa lại đi gõ của tây phòng.

    Hiện giờ hai gian tây phòng, tất cả đều là địa bàn của Đông Xu, Vương Nguyệt Hoa cũng không dám tùy tiện vào.

    - Điềm Điềm a, mẹ nấu nước ấm cho con nha, lấy nước lạnh lau mình, con gái nhà nào chịu được a.

    Vương Nguyệt Hoa là thật sự thực lo lắng.

    - Không có việc gì, đã lau xong rồi.

    Đông Xu mở cửa, sau đó cho Vương Nguyệt Hoa xem chiến lợi phẩm hôm nay.

    - Con đổi 10 cân lương, hai ngày này mẹ đưa đi cho anh hai đi, phỏng chừng hắn ăn hết đồ ăn rồi, thịt hẳn là còn, mẹ lại ướp chút dưa muối mang cho anh ấy đi.

    Đông Xu một bên nói một bên đem 10 cân lương thực đặt lên tay Vương Nguyệt Hoa.

    - Ừm.

    Vương Nguyệt Hoa mắt tình có chút toan, vốn cô còn nghĩ muốn đi đâu mượn lương thực.

    Cũng đều phải trách cô cả, từ trước hồ đồ, luôn là trợ cấp cái nhà mẹ đẻ kia, hiện giờ lại là hố chính hài tử mình chịu khổ.

    - Thu hồi nước mắt đi.

    Đông Xu vừa thấy Vương Nguyệt Hoa muốn khóc, lập tức khẽ quát một tiếng.

    Vương Nguyệt Hoa nháy mắt trở lại trạng thái Phật hệ hằng ngày, chính là đôi mắt có chút đỏ, cái khác nửa điểm không có dị thường.

    - Hộp dầu ngao này là Lữ Đào mua cho nhà ta, con không dùng được, mẹ cầm dùng đi, còn có kia lương là người ta trả lại, không phải con mua, que diêm còn có gia vị khác là con mua về, tiền cùng phiếu dư lại đều ở chỗ của con, mẹ muốn dùng cứ hỏi con lấy.

    Đông Xu giải thích một chút, lại đem sọt gia vị đưa cho Vương Nguyệt Hoa xem.

    Nhìn một túi lại một túi gia vị, Vương Nguyệt Hoa có chút mờ mịt:

    - Đây là gì a?

    Vương Nguyệt Hoa chỉ biết có muối, dấm còn có nước tương, cái khác hoa tiêu linh tinh, bởi vì trên núi cũng có, cho nên miễn cưỡng có thể nhận được.

    Còn mấy thứ gia vị này cô căn bản chưa thấy qua a.

    - Gia vị, mẹ đừng lộn xộn, trước bỏ vào tủ chén, lúc sau con cần dùng đến.

    Đông Xu nói xong một câu, sau đó mới giống như vô tình hỏi một câu:

    - Anh ba đi sửa nhà cho nhà Lữ Đào sao?

    - Đúng vậy.

    Vương Nguyệt Hoa không nhiều lời, hiển nhiên không nghĩ nhiều, chỉ cảm thấy con trai mình lòng nhiệt tình thôi.

    Thấy Vương Nguyệt Hoa không nhiều lời, Đông Xu cũng không có lại hỏi nhiều.

    Hai người nếm đến ngon ngọt, tự nhiên không có khả năng chỉ đi một lần huyện thành.

    Nhưng Đông Xu đã nói qua, ngày xuân không thích hợp săn nhiều thú, bởi vì một khi quá độ săn giết, mùa thu hoặc là nói vào sang năm, sẽ không có đồ ăn.

    Cho nên, không có khả năng vẫn luôn bán món ăn hoang dã.

    Hơn nữa vẫn luôn bán món ăn hoang dã, mục tiêu quá lớn.

    Hai người tuy rằng vào thành cũng có ngụy trang, dùng nhọ đen ở đáy nồi hôi bôi một chút lên người, bôi đến mặt hắc đến tỏa sáng.

    Nhưng là mục tiêu quá lớn, cũng là cái vấn đề.

    Tuy rằng Lữ Đào bắp tươi mới càng là cái vấn đề, nhưng là Đông Xu cảm thấy, phân lượng hẳn là sẽ không quá nhiều.

    Rốt cuộc hạt giống của vụ xuân gieo trồng, không chỉ có bắp, lúc sau còn có đậu này đó.

    Đông Xu trong lòng có tính toán khác, bất quá cũng không vội.

    Hai người cũng không phải mỗi ngày đều đi huyện thành, nhà của Lữ Đào, phòng ở không tốt, còn cần chậm rãi tu sửa, hơn nữa trong nhà ngoài ngõ cũng muốn thu thập.

    Tuy rằng cái sân đã cũ kỹ một chút, nhưng là cẩn thận tu sửa, kỳ thật cũng không tệ lắm.

    Ít nhất cái sân còn rất lớn.

    Bốn mẹ con họ quá đáng thương, nhà ở vẫn luôn là không có, Tôn đại đội trưởng nhưng thật ra không nói làm bọn họ dọn đi.

    Năm ngày sau hai người lại vào thành.

    Lữ Đào trong không gian còn có chút bắp, nhưng là số lượng cũng không xem như quá nhiều, nhiều nhất lại bán một đợt, cô liền bán hết.

    Đông Xu lúc này đây, món ăn hoang dã chỉ dẫn theo ba con thỏ, dư lại chính là một cái bình.

    Lữ Đào không biết trong bình đựng thứ gì, còn còn nhỏ giọng hỏi một câu:

    - Cái bình này đựng cái gì?

    - Thịt.

    Đối với câu hỏi này, Đông Xu đạm đạm cười, cũng không có giải thích quá nhiều.

    Hai kẻ nghèo hèn, đương nhiên vẫn là đi bộ.

    Lộ trình một tiếng rưỡi, Đông Xu mồ hôi cũng không đổ bao nhiêu.

    Lữ Đào gần nhất hoặc là ở nhà làm việc, hoặc là lên núi nhặt cũi, hoặc là hái rau dại, rốt cuộc trong nhà không có gì ăn.

    Còn có hai ngày đi theo vào trong rừng làm việc.

    Thân thể rèn luyện cũng khá tốt, bất quá một chuyến đi này, cũng là mệt đến thở hổn hển.

    - Điềm Điềm, thể lực cô cũng thật tốt quá đi.

    Lữ Đào xem Đông Xu đến cả một chút mệt cũng không có, không khỏi có chút hâm mộ.

    - Còn bình thường.

    Đông Xu trên mặt ý cười bất biến, trong lòng lại nghĩ, nếu ngươi không gọi Điềm Điềm, một lát ta khả năng còn có thể chia ngươi một miếng thịt.

    Hai người đã đi một lần, lúc này đây liền ngựa quen đường cũ nhiều.

    Bất quá Đông Xu cũng chỉ là ở chợ trời đem ba con thỏ bán đi.

    Không đổi được bao nhiêu tiền.

    Ba đồng tiền thêm mấy trương phiếu, kỳ thật cũng coi như là thu vào không tồi.

    Nhưng thật ra Lữ Đào lại là một sọt bắp, thu vào không tồi.

    Lữ Đào nguyên bản còn tưởng giữ lại mấy cây bắp cho hai đứa em gái ăn thử, chính là nghĩ nghĩ không biết giải thích lấy ở đâu ra, lại thay đổi một loại ý tưởng.

    Cùng với ăn bắp, còn không bằng ở chợ trời mua chút gạo trở về chưng cái cơm khô, làm cho hai người em gái ăn một ngụm.

    Cái loại cảm giác này, ngẫm lại liền tuyệt vời không nói nỗi.

    - Cùng tôi đi nơi này.

    Sau khi, hai người đem đồ vật bán xong, Đông Xu lôi kéo người liền đi.

    Nghe được Đông Xu nói như vậy, Lữ Đào có chút mờ mịt, bất quá vẫn là nghe lời đi theo.

    Nếu không có Đông Xu mang theo cô đi ra bước đầu tiên này, Lữ Đào cũng sẽ không có dũng khí, thật sự dám đến huyện thành bán đồ.

    Đông Xu mang Lữ Đào đi đến cạnh một nhà máy cách đó không xa.

    Nơi đó có một nhà xưởng giày nhựa, còn có cái nhà xưởng chế tạo máy móc nông nghiệp.

    Công nhân nhà xưởng, tiền lương không tính quá nhiều, nhà ăn bán thức ăn cũng bình thường.

    Nhưng là so sánh với trong thôn trồng trọt, này đã là công việc và đãi ngộ thập phần không tồi.

    - Chúng ta đến nơi này làm gì?

    Lữ Đào không rõ, Đông Xu tới nơi này là làm cái gì.

    Đông Xu không nói chuyện, chỉ lấy cái bình trong sọt ra, sau đó mở ra......

    Lữ Đào chỉ cảm thấy, cổ mùi hương thịt quả thực có thể trực tiếp chui vào tim cô luôn.

    - Điềm Điềm......

    Lữ Đào theo bản năng nuốt nuốt nước miếng, sau đó mới xoay qua hỏi:

    - Đây là gì a, sao lại thơm như vậy?

    - Thịt kho.

    Gia vị phong phú, nước canh nồng đậm thịt kho, là phương pháp mới gần đây Đông Xu nghĩ ra.

    Đương nhiên, cái này tiền đề là, phải có thịt.

    Đông Xu hai ngày trước vận khí không tồi, săn được một con hươu bào, hơn bốn mươi cân.

    Thịt con dư thừa thì để trong nhà hầm ăn, đương nhiên vì chính là thực nghiệm, thử xem gia vị nên cho vào như thế nào, mới là tốt nhất.

    Dư lại hơn hai mươi cân thịt, bị Đông Xu chế thành thịt kho nồng đậm mùi thơm như hiện giờ.

    - Này, này cũng quá thơm đi.

    Lữ Đào nuốt nuốt nước miếng, vốn dĩ buổi sáng ăn thực no, nhưng là đi đường lâu như vậy, bữa sáng cũng tiêu hao, lúc này Lữ Đào cũng đói bụng.

    Nhưng cô biết, Đông Xu đem cái này ra bán, cô cũng ngượng hỏi nhiều cái gì.

    Hơn nữa đây là thịt a.

    Hai ngày gần nhất, nhà cô ăn một con gà rừng cùng một con thỏ, đều là Đông Xu cho.

    Lữ Đào thực thấy đủ, căn bản không dám xem cái kia cái bình nhiều, cô sợ khống chế không được miệng mình......

    -Xong-
     
    Chỉnh sửa cuối: 26 Tháng tư 2021
  3. Hắc Long Du Hí Một tác giả và dịch giả lười biếng

    Bài viết:
    72
    Chương 32 [Đồ tham ăn những năm 70]

    Bấm để xem
    Đóng lại

    ***​
    Trời đã trưa, các công nhân nhà máy lần lượt bắt đầu đi căn tin dùng bữa.

    Căn tin của hai nhà máy nằm trong một căn nhà gỗ nhỏ phía sau nhà máy. Không gian rất rộng lớn, nhưng ngôi nhà rất đơn giản. Rốt cuộc, đó chỉ là nấu ăn và ăn uống mà thôi.

    Địa điểm được Đông Xu lựa chọn là con đường ở giữa nhà máy đến căn tin.

    Tuy rằng nhà xưởng bị hàng rào lưới sắt ngăn cách, nhưng mùi thịt bốc lên nồng nặc. Hương thơm quá nồng, hơn nữa còn lan tỏa đi khá xa.

    Các công nhân vừa đi qua, đã ngửi thấy mùi thịt nồng đậm, còn tưởng rằng chính căn tin của họ đã hầm thịt vào buổi trưa hôm nay. Vội vàng chạy tới xem.

    Giữa trưa đúng là có thịt.

    Nhưng là món thịt hầm cải thảo, bọn họ đã từng ăn qua, lúc nào may mắn mới có một miếng thịt, thường đều là không ăn được thịt, chỉ có thể nếm được một chút mùi thịt.

    Vì vậy, đó chắc chắn không phải là căn tin.

    Một số người sành ăn đã chạy qua theo hương thơm lan tới.

    - Muội tử, cô đang làm gì ở đây mà mùi thơm quá.

    Một công nhân đi ngang qua hàng rào tò mò hỏi.

    Đông Xu thấy khách hàng đến, liền nở nụ cười tươi chào đón rồi vội vàng bước tới lấy cái lọ thịt, cô mỉm cười trả lời anh công nhân qua hàng rào:

    - Thịt lợn kho, món thịt lợn này hầm theo công thức bí mật của riêng nhà tôi, anh có muốn ăn thử một chút không? Một miếng thịt không tốn bao nhiêu tiền đâu, chỉ cần một tệ năm hào.

    Giá hàng hiện giờ, thịt lớn khoảng chín tệ một cân, đương nhiên còn cần phiếu thịt. Giá thịt lợn ở chợ trời càng đắt hơn, một miếng hơn một cân.

    Thịt hươu có vị khá ngon, Đông Xu xử lý thịt cũng tốt, nên khi ăn sẽ không thấy có hương vị gì khác, hơn nữa gia vị cũng tốn tiền.
    Một miếng thịt này bán giá một tệ năm hào cũng không coi mà đắt.

    Dù sao còn phải tính tiền công và các chi phí phụ khác. Hơn nữa đây chính là thịt a, không phải thứ khác đâu.

    - Thịt kho, đó là gì?

    Có người còn muốn hỏi, nhưng đã có người thèm ăn chờ không kịp nữa rồi.
    Tuy một tệ năm hào có chút đắt, đến khách sạn lớn ở phía đối diện ăn đĩa bánh bao cũng chỉ tốn vài hào, bánh còn lớn hơn, tuy rằng bên trong cũng chả có bao nhiêu thịt.

    Nhưng nhà xưởng đôi khi quản lý rất nghiêm khắc chặt chẽ, bình thường công nhân vào giờ cơm trưa không quá tiện để ra ngoài.

    Ngược lại, mùi thịt kho này quá nồng đậm thơm ngon đặc biệt thu hút sự chú ý của bọn họ.

    - Muội tử, cho anh nếm thử một miếng thịt trước rồi thu tiền được không?

    Có người mở đầu nói vậy, những người khác cũng bắt chước làm theo.

    Đông Xu đầu óc sáng suốt, nhanh tay dùng chiếc đũa chia thịt cho những người trả tiền, bỏ thịt vào hộp cơm của họ.

    Lữ Đào ở bên cạnh lo lắng lại không giúp được gì, cô gấp đến độ mồ hôi ra đầy đầu, cuối cùng không có cách nào chỉ có thể giúp đỡ Đông Xu bê cái bình có chút nặng kia lên.

    Cái lọ thịt này của Đông Xu chỉ trong chốc lát đã bị các công nhân mua hết.

    Một số người sau khi nghe được tin tức lại đến không kịp, còn có chút tiếc nuối, họ không ngừng hỏi Đông Xu ngày mai có đến hay không.

    - Thực xin lỗi mấy anh, thịt này không dễ chế biến nên phải bốn, năm ngày mới có thể lại đến đây.

    Đông Xu vô cùng lễ phép giải thích với mọi người.

    Làm buôn bán, cho dù chỉ là buôn bán nhỏ cũng phải có thái độ tốt.

    Điều này Đông Xu vẫn là hiểu được.

    Cho nên mọi khi của Đại Ma Vương rất cười mà hôm nay cô cười đến miệng đều mỏi.

    Biết lần sau khi nào Đông Xu lại đến, nhóm công nhân lúc này mới gật đầu rồi sau đó nhanh chóng giải tán đi.

    Một lọ thịt kho, cuối cùng tiền lời ước chừng được hai mươi lăm tệ.

    Thịt hươu tuy được hai mươi cân, nhưng sau khi chế biến mất đi hơi nước bên trong nên thịt chỉ còn khoảng mười bảy cân, còn rất có thể là không đến.

    Có thể được nhiều tiền lời như vậy, khiến Đông Xu thực vừa lòng.

    - Điềm Điềm, cô cũng thật quá lợi hại đi.

    Đợi mãi đến khi đám người đều đã đi hết, Lữ Đào lúc này mới bừng tỉnh.

    Một lọ thịt thôi mà đã bán được nhiều tiền như vậy, tuy rằng biết đó là thịt, nhưng thịt này mua lại tốn bao nhiêu tiền đâu.

    Huống chi, thịt này còn là Đông Xu lên núi săn được.

    Lữ Đào cảm thấy so với Đông Xu thì bản thân cô ấy thật sự quá yếu.

    Sự kích thích này khiến Lữ Đào cảm thấy càng phải cố gắng nổ lực đuổi theo hơn.

    - Cũng may, trong nhà còn để lại một chút, chờ khi về nhà tôi bảo anh ba mang tặng cô một chút nếm thử.

    Đông Xu không thèm để ý cười cười nói, sau đó thu dọn đồ đạt dẫn theo Lữ Đào mang hàng hóa về nhà.

    Nhưng thật ra Lữ Đào nghe Đông Xu nhắc đên anh ba Khương thì có chút ngượng ngùng cúi đầu một chút.

    Đông Xu không cần mua gì khác chỉ cần mua thêm chút gia vị.

    Trong tay Lữ Đào hiện giờ cũng có chút dư dả, nên nghĩ muốn mua vài thứ cho trong nhà.

    Nhưng mà tiền mua nồi sắt vẫn chưa tích cóp đủ.

    Nghĩ đến quần áo của hai đứa em gái đã mục nát, Lữ Đào cắn răng mua vài thước vải về.

    Cô thì không sao cả, đêm trước khi ra ngoài thì giặt sạch quần áo, chỉ cần hôm đó không phải trời mưa là ngày hôm sau vẫn có thể mặc được.

    Nhưng hai đứa em gái của cô, mỗi ngày đều lên núi, quần áo hư hao quá nhanh.

    Hơn nữa lúc đi ra ngoài, cô cũng ăn mặc đồ rách rưới, Tam Nha mặc cái quần còn bị lủng cái lỗ.

    Vẫn là Lữ Đào sang nhà họ Khương mượn chỉ về vá lại một chút.

    Đông Xu vẫn không thay đổi chút nào vẫn chỉ mua chút lương thực về, ngoài ra là những gia vị mà Lữ Đào không biết tên.

    Hai người lặng lẽ trở về thôn.

    Lúc Đông Xu trở về, vừa lúc thấy hai người mợ cực phẩm tới cửa nhà mình.

    Thực rõ ràng, hiện giờ đang trong lúc gieo hạt giống, mọi người đều không đủ ăn.

    Lúc trước đã quen hút máu Vương Nguyệt Hoa, cả nhà này sao có thể biết tiết kiệm thức ăn chứ.

    Đương nhiên là mỗi ngày đều ăn đến khi no.

    Đây là anh ba Khương trước đó vào rừng làm việc đã nghe được từ thôn bên cạnh nói.

    Nói nhà của lão Vương, mỗi ngày đều ăn cơm, còn thường xuyên có thể ăn thịt nữa.

    Hai cháu trai đều được nuôi đến mập mạp.

    Khương Binh về nhà vừa nói ra thì Vương Nguyệt Hoa đã tức giận vô cùng.

    Kết quả không Vương Nguyệt Hoa đến nhà làm phiền, hai người mợ đã tự tìm đến cửa.

    Nhìn thấy Vương Nguyệt Hoa không còn nghe lời như trước kia, hai người mợ lại kẻ xướng người họa bắt đầu khóc than.

    Bà ngoại Vương không có đến đây, Đông Xu ở bên cạnh nghe một lát đã hiểu được phần nào, bà ngoại là bị bệnh.

    Hai mợ đến đây là muốn ép buộc Vương Nguyệt Hoa đem lương thực về cho nhà mẹ, bằng không bà ngoại sẽ không khỏe được.

    Vương Nguyệt Hoa có chút mềm lòng, nhưng nghĩ đến lời nói của con trai, lòng cô lại cứng rắn lên.

    Vừa lúc lại thấy Đông Xu trở về, lại càng cảm thấy tự tin.

    - Các mợ thật đúng là sống rất tốt a, cũng không ở nhà dọn dẹp nhà cửa, cũng không vào rừng làm công tránh điểm, mà mỗi ngày cứ rảnh rỗi chạy sang nhà của chúng ta.

    Đông Xu không chút hoang mang vào nhà cất giỏ đồ.

    Mợ cả vắt thân thể mập mạp đầy mở muốn chạy đến xem thứ trong giỏ của Đông Xu là gì.

    Nhưng đáng tiếc, Đông Xu đã lấy tấm vải phủ lên nên không thấy gì, mùi hương của theo trên đường đi về mà tiêu tán hết rồi.

    Mợ cả chỉ ngửi thấy một mùi thơm thoang thoảng, liền xác định trong giỏ này là đồ ăn gì đó.

    Càng muốn nhào đến giành lấy cái giỏ.

    Kết quả Đông Xu nghiêng người né tránh khiến mợ cả ngã nhào ra đất.

    Mợ cả bị như vậy lại càng làm ồn ào hơn, lớn giọng la lối.

    Vừa khóc vừa nháo, nhìn thấy mợ cả như vậy Vương Nguyệt Hoa cảm thấy đầu đều đau nhức.

    Đông Xu lại không thèm để ý đến họ.

    Xoay người đem giỏ mang về phòng cất, rồi lại mang một cái dao bổ củi bước ra ngoài.

    Mợ nhỏ vừa thấy Đông Xu mang theo dao ra ngoài đã hoảng sợ.

    - Ngươi ngươi ngươi...

    Mợ nhỏ vốn nhát gan hơn mợ cả nhiều, nên cô ta sợ đến mức liên tục lùi về phía sau vài bước.

    - Mẹ, ngày hôm qua củi đã chặt rồi sao?

    Đông Xu làm lơ sự tồn tại của hai người mợ, cô vô cùng bình tĩnh hỏi chuyện Vương Nguyệt Hoa, ngày hôm qua củi mang từ trong rừng về đã chặt hết chưa.

    -Xong-​
     
  4. Hắc Long Du Hí Một tác giả và dịch giả lười biếng

    Bài viết:
    72
    Chương 33 [Đồ tham ăn những năm 70]

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
  5. Chương 34 [Đồ tham ăn những năm 70]

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hàn Chiêu vốn một người rất kiên định.

    Bằng không với điều kiện của hắn, đến nông thôn ba năm, muốn ở trong thôn tìm người yêu, tìm nhà vợ có thể giúp đỡ mình, thực không dễ.

    Nhưng mà, Hàn Chiêu không nghĩ như vậy, hắn vẫn luôn tin rằng mình chắc chắn có thể trở về.

    Người trong nhà vẫn còn chờ hắn.

    Không giống với cái loại như Trương Thiết Quân ở nhà không được yêu thương, cuối cùng bị buộc phải xuống nông thôn.

    Hạ Chiêu là tự mình muốn đến nông thôn.

    Hoàn cảnh trong nhà lúc ấy buộc phải có một người xuống nông thôn.

    Đại tỷ Hàn gia sống chết muốn tới, không đành lòng để em trai em gái đi nông thôn chịu khổ.

    Nhưng lúc ấy Hàn đại tỷ cũng đã 20 tuổi, lần này đi nông thôn ở không biết khi nào mới có thể trở về.

    Hôn sự chậm trễ không nói, lúc ấy Hàn đại tỷ còn có công việc, làm việc trong công xưởng, tuy rằng k phải chính quy nhưng lương cũng hơn mười tệ.

    Hàn Chiêu là con thứ hai trong nhà, lúc ấy trường học hắn vừa vặn nghỉ học, không có biện pháp đi học, lại không có nơi làm việc.

    Cho nên nhất định muốn đến, Hàn đại tỷ không đồng ý.

    Cuối cùng Hàn Chiêu mặc kệ nàng nói, thông báo với ba mẹ xong liền đi.

    Bởi vậy, Hàn đại tỷ đặc biệt áy náy và đau lòng, thường xuyên gửi chút phiếu cùng tiền tới, sợ Hàn Chiêu ở bên này sống không tốt.

    Những người khác trong nhà cũng đau lòng cho hắn, nên luôn cỗ vũ tinh thần cho hắn.

    Để cho hắn ở nông thôn học tập thật tốt, có cơ hội sớm ngày trở về.

    Nếu là vào tháng trước tâm tư Hàn Chiêu vẫn còn kiên định.

    Nhưng mà hiện tại cùng Đông Xu tổ đội hơn mười ngày, cùng nhau gieo giống, lại còn cái giấc mơ kia, Hàn Chiêu cảm thấy mong muốn trở về thành của mình hình như không có kiên định như vậy.

    Hàn Chiêu luôn nghĩ kỹ rồi mới làm.

    Nếu cảm thấy Đông Xu là đối tượng kết hôn không tệ, đương nhiên muốn tranh thủ cho bản thân.

    Hắn biết, người trong thôn không muốn kết hôn với thanh niên trí thức, sợ bọn họ sau khi trở lại thành liền biệt tăm biệt tích.

    Quá không đáng tin cho nên không thể nào yên tâm mà gả cưới.

    Mấy ngày gần đây Hàn Chiêu đều đi làm, ít khi gặp Đông Xu, cho nên chỉ có thể ra tay với cha Khương trước.

    Vuơng Nguyệt Hoa ngày hôm qua có nói, hôm nay đến phiên Khương Thiết Sinh làm việc.

    Nhưng mà, Khương Thiết Sinh là một người ít nói, Hàn Chiêu làm việc cả buổi cuối cùng chỉ nghe được một câu: "Làm tiếp đi, nếu không hai hàng này tưới không xong."

    Hàn Chiêu: .

    Lần đầu tiên Đông Xu bán thịt kho rất đắt khách.

    Về sau lại bắt đầu nghiên cứu món khác.

    Ví dụ như là món bánh ngọt đậu xanh.

    Chính là đem đậu xanh đi hấp, lọc qua sau đó cho chút bột mì để tăng thêm độ trắng.

    Nhưng mà bột mì ngày nay hầu hết đều có màu hơi vàng của lúa mạch.

    Bất quá vẫn có thể tăng thêm hương vị.

    Đường cũng là đồ vật khan hiếm, phải có tiền và phiếu.

    Cũng may Đông Xu dùng bốn tấm da thỏ để kết thân với một người bán hàng của Cung Tiêu Xã.

    Cho dù có lúc thiếu hàng, đối phương vẫn để lại một ít cho cô.

    Hai tháng kế tiếp, Đông Xu một tháng đến công xưởng bán thịt kho hai lần.

    Bởi vì bán rất đắt hàng, Đông Xu chuẩn bị đến hai cái bình.

    Bán xong ở xưởng chế tạo máy móc nông nghiệp, liền đi xưởng giày cao su bán tiếp.

    Về cơ bản là bán vào giờ cơm trưa nên tất cả đều bán hết.

    Đôi lúc sẽ dư lại một chút, liền đem đến chợ đen bán nốt, 2 đến 3 tệ một phần một chút liền hết.

    Tuy rằng bán ở chợ đen rất lời nhưng người mua không nhiều.

    Cho nên, Đông Xu tạm thời chưa có ý định dời địa điểm bán thịt kho.

    Một tháng hai lần bán thịt kho, hai đến ba lần bán bánh ngọt đậu xanh.

    Món ăn này được coi như là hàng xa xỉ, người bình thường không có khả năng sẽ đi ăn.

    Cho nên, địa điểm bán của Đông Xu chọn cách cổng trường tiểu học 50 mét.

    Bởi vì rất nhiều phụ huynh khi tan làm sẽ tiện đường đón con về nhà.

    Trên đường đi gặp được loại thức ăn lạ mắt, trẻ con sẽ tò mò sau đó liền khóc đòi.

    Em gái Đông lại bán không đắt, một cái chỉ to bằng hai hộp diêm cộng lại, nhưng cũng chỉ bán có 8 xu.

    Không đắt, mà còn có thêm bột mì và đường trắng.

    Mùi hương rất ngọt ngào.

    Người lớn không có biện pháp, đều phải đành lòng mua một cái.

    Hơn nữa Đông Xu cũng không phải là mỗi ngày đều bán, một tháng nhiều nhất ba lần.

    Xem như là trải nghiệm, ngẫu nhiên mua một cái 8 xu, với tiền lương của công nhân mà nói cũng không gọi là quý.

    So với Đông Xu, Lữ Đào gần đây không có đồ vật gì để bán.

    Sau ba lần vào thành, toàn bộ bắp đều bán hết.

    Cũng may tiền lời không tệ.

    Về sau Lữ Đào để mắt đến những chồi non trên núi.

    Hái mẻ đọt non hoặc mẻ rau dại tươi, Lữ Đào còn rửa sạch sẽ, khi mang ra chợ đen bán một chút liền hết.

    Tuy rằng tiền lời giảm, nhưng những thứ trong không gian ít nhất phải chờ thêm 5 tháng sau mới có thể thu hoạch.

    Cũng may tiền lời bán bắp lúc trước không ít, cho nên cuộc sống của bốn mẹ con Lữ Đào không đến mức quá khốn khó.

    Lữ gia vẫn hay đi qua bên Lữ Đào nháo vài lần.

    Nhưng mà Chu Tiểu Thảo gần đây đều đi theo nam nhân vào rừng làm việc, cũng có thể bởi vì trong nhà không có đàn ông, nàng không đi làm cái nhà này sợ là không ổn.

    Cho nên, Chu Tiểu Thảo vốn im hơi lặng tiếng gần đây lại trở nên rất lợi hại.

    Lúc bác cả gái dẫn theo bà Lữ tới nháo, bị Chu Tiểu Thảo vung dao phay đuổi ra ngoài.

    Thỏ cùng đường sẽ cắn người, kẻ ngu thì sợ chết.

    Chu Tiểu Thảo đến mạng còn dám liều, có cái gì để sợ?

    Điều này kéo lên sự bất an trong lòng đám người Lữ gia kia.

    Chí ít mãi cho đến tháng 5, trời càng ngày nóng, Lữ Gia cũng không đến nữa.

    Bất quá nội bộ Lữ gia còn đánh nhau một lần, đánh còn rất lợi hại.

    Bởi vì lúc trước thu sính lễ của Mã Nhị Trụ, kết quả người lại không đúng hạn đưa người đến khiến Mã Nhị Trụ phát điên.

    Mặc kệ thế nào, 16 tệ đó cũng là tiền á, hôn sự không thành phải đem trả lại cho người ta.

    Nhưng mà tiền đã vào tay bà Lữ còn muốn nhả ra hay sao? Mặc kệ bác cả gái nói khản cổ cũng không muốn trả, cuối cùng quyết định ngang ngược ra tay.

    Hai người trực tiếp đánh nhau.

    Trong sân Lữ gia.

    Ông Lữ ở một bên hút thuốc không nói lời nào, bác cả Lữ luôn chơi bời lêu lỏng, tránh công điểm còn không bằng con gái.

    Lúc này thấy mẹ và vợ đánh nhau cũng không dám can.

    Lữ Nhị Căn nghĩ nên tiến lên can ngăn, nhưng Lữ Thụ lại lạnh nhạt nói: "Chú hai, đừng xen vào cứ để cho hai người giải quyết chuyện của mình."

    Hoàn toàn mặc kệ trên đất là mẹ và bà nội của mình, liền lạnh nhạt đứng bên cạnh nhìn, đôi lúc còn khen hay.

    Lữ Nhị Căn luôn thiên vị Lữ Thụ lúc này đương nhiên sẽ nghe lời không đi cản.

    Tùy ý hai người đánh nhau kịch liệt, để nông thôn hóng chuyện đã.

    Cuối cùng vẫn là Tôn đại đội trưởng tới mới đem hai nữ nhân kéo ra.

    "Bà già đáng chết, tôi liều mạng với bà."

    Bác cả gái bị kéo ra miệng còn không yên.

    Bà Lữ thường ngày ức hiếp người

    Nhà, bị con dâu đánh thành như vậy về sau còn lăn lộn như thế nào?

    Cảm thấy bản thân còn có thể đánh lại một trận, cho nên liều mạng mà giãy dụa.

    Vừa rồi phát huy không được tốt, bà còn muốn thử lại một lần nữa á!
     
    LieuDuong thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 22 Tháng hai 2023
  6. Chương 35 [Đồ tham ăn những năm 70]

    Bấm để xem
    Đóng lại


    Đông Xu và Lữ Đào lẫn trong đám người bên ngoài xem náo nhiệt.

    Nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của Lữ Đào, Đông Xu coi như là yên tâm.

    Hiện tại Lữ Đào và Khương Binh đang hẹn hò, Đông Xu sợ Lữ Đào mềm lòng rồi lại dính líu đến Lữ gia.

    Có vài người trong nhà có thể xem là người thân, một số người thì không phải.

    So với cầm thú còn không bằng.

    Người thân như vậy, Đông Xu thà rằng Lữ Đào không có còn hơn.

    Nhìn biểu tình buông xuôi của nàng, Đông Xu đã có thể yên lòng.

    Cô cũng không muốn anh hai mình về sau phải đối mặt với cái nhà vợ tệ hại như thế.

    Đàn ông Khương gia đều rất hiền lành, nếu không thì đã không để cho Vương gia hút máu nhiều năm như vậy mà Khương Thiết Sinh cũng không hé răng một lời.

    Khương gia tuy nghèo nhưng đàn ông trong nhà đều rất hiền lành.

    Lữ Đào rất yên tâm về điểm này, tuy là sau khi trọng sinh tiêu chuẩn chọn lựa của nàng đã cao hơn trước, nhưng Khương Binh thật sự rất tốt.

    Bởi vì những chuyện xảy ra ở đời trước đã làm lòng nàng lạnh băng, Khương Binh giống như là tia nắng ấm áp làm cuộc đời nàng trở nên tươi sáng.

    Khương Binh không biết nói lời âu yếm như Trương Thiết Quân, cũng sẽ không thể hiện bản thân vượt trội.

    Khương Binh là kiểu người mà nàng nói cái gì thì chính là cái đó, nàng muốn hắn làm cái gì thì hắn sẽ làm đó.

    Nghĩ đến Khương Binh nàng liền cảm thấy rộn ràng trong lòng.

    Chính mình đời trước cho rằng Trương Thiết Quân chính là chân ái.

    Kết quả?

    Tất cả những chuyện sau đó đều như là một cơn ác mộng.

    Ngẫm lại những lần mặt đỏ tim đập đời trước, đại đa số đều là do mình tưởng tượng.

    Nhưng mà lần này không giống trước đây.

    Chính mình mặt đỏ tim đập đều là bởi vì Khương Binh vì mình mà bận rộn.

    Lữ Đào tạm thời không có ý định sửa sang lại chỗ ở, là vì Tôn đại đội trưởng thông cảm cho mẹ con các nàng không có chỗ để đi nên mới cho họ ở tạm.

    Lữ Đào chỉ là thuận miệng nói một câu, Khương Binh liền trực tiếp lên núi kéo gỗ về, chuẩn bị sửa sang lại nóc nhà.

    Lúc trước là nhà tranh, mái nhà không kín, khi có mưa bão gì đó thì trong nhà rất khó khăn.

    Nên Khương Binh chuẩn bị làm một cái mái mới cho nhà Lữ Đào.

    Cánh rừng ở trong thôn không được phép chặt, hắn liền trực tiếp đi lên núi đốn cây.

    Cái này khiến cho Lữ Đào xót xa, nói không cảm động chính là giả.

    Chính mình chỉ là thuận miệng nói ra, không ngờ Khương Binh lại ghi nhớ trong lòng.

    Gần đây ở ngoài đồng rất nhiều việc, mầm cây sớm đã mọc lên rất cao, cây con ra nên phải tưới nước kịp lúc.

    Việc ngoài ruộng càng lúc càng nhiều, Lữ Đào cũng phải đi theo làm việc.

    Nhưng Khương Binh luôn có thể làm xong công việc của mình sớm, sau đó đi giúp đỡ Lữ Đào.

    Vì đã trải qua đoạn tình cảm mãnh liệt với Trương Thiết Quân, nên Lữ Đào tựa hồ càng thích thứ tình cảm nhẹ nhàng, bình thường, chất phác của Khương Binh hơn.

    "Anh hai tôi đến rồi."

    Nhìn Khương Binh mới từ ngoài ruộng trở về, Đông Xu đẩy nhẹ bả vai Lữ Đào.

    Lữ Đào lập tức ngượng ngùng đỏ mặt, sau đó chạy đến chỗ Khương Binh.

    Khương gia không để ý điều kiện nhà nàng, Lữ Đào liền cảm thấy rất nhẹ lòng.

    Quan trọng nhất là hạt giống nàng gieo trong không gian sau hai ngày nữa là có thể thu hoạch.

    Ngược lại có thể lấy một ít, nghĩ cách đưa cho Khương Binh.

    Gần đây việc ngoài đồng rất bận, Khương Binh đều gầy đi trông thấy.

    Lữ Đào không nhịn được mà đau lòng.

    Chuyện ở nhà họ Lữ còn chưa xong, bất quá Đông Xu lại không có tâm tư ở lại xem tiếp.

    Trời càng ngày càng nóng, thịt kho còn được, bởi vì gia vị nặng, cho nên dọc theo đường đi tới huyện thành, có lẽ không dễ bị hư.

    Bất quá nếu trời lại nóng thêm một chút nữa thì rất khó nói.

    Bánh ngọt thật ra vẫn xem như là dễ bảo quản.

    Để bán bánh ngọt, Đông Xu đích thân làm bốn cái tấn ván gỗ nhỏ, trên mỗi tấm ván đều phủ một lớp vải cũ, cất giữ sạch sẽ vệ sinh.

    Một tầng có thể đựng 20 cái bánh ngọt, bốn tầng chính là 80 cái, tổng cộng thu được 6 tệ, một tháng bán ba lần, chính là gần 20 tệ.

    Tiền lời bán thịt kho Khoảng 40 tệ một tháng.

    Hai cái cộng lại không sai biệt lắm chính là 60 tệ.

    Làm bánh ngọt kỳ thực rất tốn kém, đậu xanh cùng bột mì cộng thêm lượng đường vừa phải, đường còn không thể quá ít nếu không trẻ con sẽ không thích.

    Bởi vì có thêm đường trắng cho nên giá vốn đã khoảng 5 đến 6 xu một cái.

    Cho nên bán bánh ngọt kỳ thật lời không nhiều, chị phí để làm thịt kho cũng rất cao.

    Nhưng tiền đề chính là bản thân phải đi mua thịt heo.

    Vì tính đến việc này, Đông Xu vẫn luôn đi lên núi săn hươu, loại động vật nhỏ này rất dễ săn.

    Vì không thể giết sạch hết hươu ở đỉnh núi của thôn mình, Đông Xu còn đi vài chuyến đến chỗ các thôn khác.

    Hai tháng qua, số lượng hươu săn được cũng không ít.

    Vì vậy, chi phí để làm thịt kho không cao, tiền lời lại không nhỏ.

    Sau hơn hai tháng, thu nhập của Đông Xu cũng hơn 100.

    Nhưng phiếu không được nhiều lắm.

    Thịt kho và bánh ngọt đều không bán lấy phiếu, phiếu trong tay Đông Xu là vô tình đổi được từ mấy món ăn hoang dã, nhưng phần lớn đều được đổi thành phiếu đường để làm bánh ngọt.

    Gần đây, trường học bên cạnh đã có người bắt chước cô làm bánh ngọt.

    Thứ này không cần kỹ thuật cao siêu, tuy rằng bây giờ đối phương làm còn chưa đúng, đem bánh đi hấp.

    Nhưng mà qua một thời gian liền sẽ rõ, bánh của Đông Xu không phải là hấp.

    Mà là nướng.

    Vì cái này, Đông Xu còn làm một cái hầm nướng ở trong sân.

    Chi phí làm bánh ngọt quá cao tiền lời lại ít, lúc trước là hết cách nên đành chịu, bây giờ thật ra có thể đem cái này đăng lên báo.

    Nhưng mà hiện tai trong tay đã có ít vốn, Đông Xu quyết định đổi cái khác để kiếm tiền.

    Thịt kho có thể giữ lại, nhưng cũng không thể làm lâu dài được.

    Lữ Đào mấy ngày gần đây không thể hái rau dại hoặc chồi cây non.

    Một mặt là vì lá cây càng ngày càng xanh, chồi non ít đi.

    Mặt khác, theo phân tích của Đông Xu đồ vật trong cái dị không gian kia của Lữ Đào có thể sắp thu hoạch được rồi.

    Lúc trước Lữ Đào có nói qua, vào tháng 5 nàng còn có đồ vật khác có thể bán.

    Đông Xu vẫn còn nhớ, tuy rằng hiện tại chưa thể phân tích ra. Dị không gian, thực vật nhanh như vậy đã có thể thu hoạch, làm sao có thể chênh lệch lớn như vậy?

    Bất quá cẩn thận nghĩ lại, cái này coi như là một phần quà, vậy thì lúc đầu hiệu quả khẳng định là còn hơn bây giờ.

    Ví dụ như một đêm liền có thể thu hoạch?

    Đông muội phân tích thời gian đám ngô kia của Lữ Đào, cơ bản chính là được thu hoạch trong vòng một hay hai ngày gì đó.

    Bằng không, lúc trước không có hạt giống, lúc sau Lữ Đào liền có ngô, không phải là sau một đêm liền có thể thu hoạch, nếu không không thể lý giải được.

    Bất quá dị không gian so với đất thường, thời gian lớn lên vẫn thật mau.

    2 tháng liền xong một vụ, ước chừng nhanh hơn gấp đôi so với đất thường.

    Trong đất bình thường phải chờ đến tháng 7 mới có thể thu hoạch vụ hè, xem như là vụ mùa đầu tiên.

    Lữ Đào gần đây có hàng mới, hẳn là không lo không có đồ để bán.

    Đông Xu lại muốn cẩn thận xem xét mình muốn đổi sang cái gì để bán, nghĩ cách kiếm thêm thu nhập.

    "Điềm Điềm."

    Vào thời điểm Đông Xu đang suy nghĩ, đột nhiên có người ở phía sau lưng hô một tiếng.

    Đông Xu quay lại nhìn, kết quả chỉ thấy một bó hoa dại đột nhiên xuất hiện trước mặt mình.

    "Tặng cho cô" phía sau hoa dại là gương mặt tươi cười của Hàn Chiêu.

    Hiện giờ hoa dại trên núi vừa mới nở, Hàn Chiêu sau khi làm xong công việc, đi đến chân núi chọn một ít hoa đẹp mắt hái thành một bó, ban đầu là muốn đưa đến Khương gia.

    Nhưng mà xa xa nhìn thấy bóng lưng ngay thẳng của một cô gái, Hàn Chiêu liền biết đây là Đông Xu.​
     
    LieuDuong thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 1 Tháng ba 2023
  7. Chương 36 [Đồ tham ăn những năm 70]

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đương nhiên, Đông Xu ở trong mắt Hàn Chiêu tên là Điềm Điềm.

    Lại là cái tên Tiểu Điềm Điềm ê răng.

    "Đây là cái gì?"

    Đông Xu lùi về sau vài bước, đem mặt mình cách xa đám hoa kia.

    Một bó hoa lớn như vậy thiếu chút nữa là đập lên mặt, Đông Xu cũng bị dọa sợ.

    "Hoa a, đẹp không, có thích không? Tôi vừa mới lên núi hái cho em, còn rất thơm."

    Hàn Chiêu một chút cũng không che đậy ý đồ muốn theo đuổi Đông Xu của minh.

    Dù sao hắn cũng đã ngầm hỏi qua Khương Thiết Sinh và Vương Nguyệt Hoa.

    Mình chính là thanh niên tri thức tài giỏi có tiếng trong thôn, Khương gia đối với hắn không thể không hài lòng.

    Hàn Chiêu cảm thấy hắn có thể công khai theo đuổi Đông Xu, sau đó cùng cô hẹn hò.

    Đặc biệt là gần nửa tháng nay, Hàn Chiêu biểu hiện rất rõ ràng.

    Người trong thôn đều biết thanh niên trí thức đẹp trai nhất thôn, đang theo đuổi cô con gái nhà họ Khương.

    Lữ Thụ đương nhiên là bức bối trong lòng, nhưng ngẫm lại lần trước bị Đông Xu đánh, còn Hàn Chiêu thì khoẻ như trâu, Lữ Thụ chỉ dám thầm mắng sau lưng hắn đôi câu.

    Bất qua Lữ Thụ cũng chỉ chửi thầm vài lần, hiện tại liền đổi mục tiêu.

    Lưu Tiểu Hoa chủ động lấy lòng, Lữ Thụ cảm thấy Lưu gia điều kiện tốt, có thể cho hắn ăn sung mặc sướng.

    Cho nên hắn nguyện ý hẹn hò cùng với Lưu Tiểu Hoa, tuy rằng Lưu Tiểu Hoa không đẹp bằng Khương Điềm Điềm, nhưng mà nữ nhân chỉ cần có thể sinh con là được, cái khác tắt đèn liền giống nhau.

    Người trong thôn đều biết nhưng Đông Xu lại không biết a.

    Nữ chiến thần về phương diện tình cảm hiểu biết quá ít, hơn nữa phản ứng còn rất ngu ngốc.

    Nhưng mà Hàn Chiêu lại thích cô ở điểm này, cầm bó hoa dại cười tủm tỉm hồi lâu.

    Kết quả Đông Xu nhìn hoa, lại nhìn người, môi mòng mấp máy, rất ngay thẳng mà vô tình đâm Hàn Chiêu một đao:

    "Khá đẹp, anh không ngắt nó, nó ở trên núi lớn lên càng đẹp hơn."

    Hàn Chiêu cảm thấy ngực có chút đau.

    Nhưng mà hai tháng nay, hắn cũng coi như đã tìm hiểu một chút về tính tình của Đông Xu.

    EQ quá thấp, hơn nữa còn tương đối lạnh nhạt.

    Hàn Chiêu cũng không cảm thấy có cái gì không tốt, trái lại bởi vì hiểu biết một chút, hắn gần đây nằm mơ càng thường xuyên.

    "Chính là hoa tươi phối với mỹ nhân, tôi cảm thấy hoa này rất hợp với em."

    Hàn Chiêu nói chuyện từ tốn, miệng vẫn luôn tủm tỉm cười.

    Kết quả Đông Xu chỉ liếc mắt nhìn một cái, liền tiếp tục đâm nhát thứ hai vào tim Hàn Chiêu:

    "Tôi không cần phối với hoa vẫn đẹp."

    Hàn Chiêu: .

    Hàn Chiêu tuy rằng đọc rất nhiều sách, nhưng mà tiểu thuyết ngôn tình lại không thấy nhiều á.

    Ngẹn cả nữa ngày cũng chỉ nặn ra một câu:

    "Tôi thấy em so với hoa cành đẹp hơn."

    Nhưng mà Đông Xu không để tâm, trực tiếp bồi thêm nhát thứ ba:

    "Tôi cũng cảm thấy như vậy, cảm ơn."

    Nói xong xoay người đi, đầu cũng không quay lại lấy một cái.

    Đương nhiên hoa cũng không nhận.

    Hàn Chiêu bị Đông Xu bạo kích, chỉ cảm thấy lòng ngực rỉ máu.

    # Xin hỏi, thích một thẳng nữ sắt đá, tôi nên làm thế nào để biểu đạt tâm ý #

    Gần đây trong ruộng một là gánh nước hai là bón phân.

    Đông Xu không muốn Vương Nguyệt Hoa vất vả, cho nên để bà ở nhà dọn dẹp nấu cơm, không cho ra đồng làm việc.

    Vương Nguyệt Hoa lại đau lòng con gái út, nếu là lúc trước thì bà sẽ không nghĩ tới việc này.

    Nhưng mà hiện tại vừa sợ hãi vừa đau lòng nên có ý nghĩ muốn cùng Đông Xu đổi một chút.

    Vào lúc ăn cơm trưa, Vương Nguyệt Hoa liền mở miệng nói ra:

    "Điềm Điềm à, nếu không vẫn là mẹ đi ra ruộng, con ở nhà làm việc đi."

    Việc nhà cũng không có gì, chỉ cho hai con gà ăn, quét dọn một chút nhà cửa, Vương Nguyệt Hoa cảm thấy chính mình ở nhà không tránh công điểm quả thực quá lười biếng.

    Đông Xu một bên đem hai cái màn thầu cho vào miệng, một bên mơ hồ hỏi:

    "Mẹ có thể một buổi sáng gánh 20 gánh nước?"

    Vương Nguyệt Hoa: .

    Thuyết phục Vương Nguyệt Hoa không cần dông dài, chỉ cần một câu liền xong chuyện.

    Sợ hãi a.

    Vương Nguyệt Hoa thành thật uống cháo buổi sáng còn dư lại, bà hiện tại đều ở nhà cũng không làm việc gì nặng, không thể ăn màn thầu đâu.

    "Ăn nhiều vào một chút."

    Thấy Vương Nguyệt Hoa một cái màn thầu cũng không ăn, Đông Xu liền trực tiếp gắp một cái bỏ qua ép bà ăn.

    Vương Nguyệt Hoa vừa muốn phản đối, Đông Xu liền lên tiếng nói:

    "Con muốn buổi chiều lên núi, mẹ thay con làm nửa ngày công."

    Vừa nghe nói buổi chiều phải làm thế Đông Xu, Vương Nguyệt Hoa mới chịu ăn màn thầu.

    Trong hơn hai tháng nay Đông Xu lên núi làm gì, Vương Nguyệt Hoa lại không biết?

    Trong nhà có thể ăn màn thầu là nhờ công của ai, trong lòng cả nhà đều rất rõ.

    "Ừm."

    Vương Nguyệt Hoa thành thật lên tiếng, ăn hai cái màn thầu lại không quá an tâm, giọng nói đặc biệt tiểu nhân nói:

    "Cái kia, mẹ một buổi trưa không thể gánh 20 gánh nước, có được hay không.."

    Có ảnh hưởng đến việc của cô hay không?

    Bắt đầu từ tháng này, Đông Xu mỗi ngày đều mãn công điểm, so với trai tráng trong thôn còn được việc hơn.

    Bởi vì cái này, Tôn đại đội trưởng còn khen thưởng một khối xà bông thơm.

    Vương Nguyệt Hoa sợ chính mình kéo chân sau, tuy rằng làm thay không phải một hai lần nhưng bà vẫn sợ.

    Ai nhìn cũng thấy Khương Điềm Điềm gầy như cây trúc, vậy mà một buổi sáng có thể gánh 20 gánh nước, ai có thể không lo sợ thấp thỏm?

    "Mẹ không trộm lười, liền không có việc gì."

    Đông Xu căn bản không thèm để ý việc đó, chỉ nói như vậy rồi dứng dậy về phòng:

    "Con ăn no rồi, đi ngủ trước."

    Buổi chiều mới lên núi, Đông Xu liền ngủ một giấc trước.

    Vương Nguyệt Hoa không dám hỏi nhiều, lặng lẽ ăn hết nửa cái màn thầu, trong lòng đã quyết tâm.

    Không thể khéo chân sau của con gái.

    Đông Xu vào buổi chiều khi lên núi, còn nhìn kỹ những quả dại trong rừng.

    Đông Xu không thể nhận biết những cái đó, nhưng mà rất nhanh trí não đã có thể phân tích ra tên gọi, vị, có độc hay không, ôn tính hay hàn tính các loại.

    Chỉ là bây giờ còn chưa vào hạ, quả cũng chỉ mới vừa kết trái, muốn hái thì còn phải chờ.

    Nhưng mà càng đi sâu vào núi, trong rừng càng lạnh.

    Đông Xu lên núi nhiều nên cũng không có gì để sợ.

    Tay không giết một con lợn rừng chính mình còn có thể, huống chi mấy con vật nhỏ?

    Tuy rằng người ta nói trên núi có sói, nhưng đại ma vương không sợ gì cả.

    Mới vừa đi đến giữa sườn núi liền nghe được phía sau có tiếng bước chân.

    Đông Xu nghiêng tai nghe, không phải động vật mà là người.

    Vừa quay đầu lại liền thấy gương mặt tươi cười của Hàn Chiêu đang núp sau thân cây.

    Kỳ thật Hàn Chiêu không phải người thích cười, nhưng vì để theo đuổi Đông Xu không mặt dày không được.

    Hắn còn viết thư về nhà thỉnh giáo đại tỷ đã kết hôn.

    Đại tỷ nói muốn theo đuổi con gái không thể ngại mất mặt, đặc biệt là nam nhân, càng ngượng ngùng càng không thể tìm được bạn gái.

    Phải thoải mái hào phóng.

    Chỉ là Hàn Chiêu đối với cái cụm từ thoải mái hào phóng hình như hiểu lầm cái gì đó.

    "Sao anh lại tới đây."

    Đông Xu không hiểu, Hàn Chiêu tới đây làm gì?

    Núi sâu nguy hiểm, chính mình mặc kệ là muốn đánh hay là muốn chạy đều có thể nhẹ nhàng tự tại, thêm một người Đông Xu cũng không dám đảm bảo.

    Nếu mà kéo chân sau, Đông Xu càng không dám đảm bảo rằng chính mình có phải thấy chết không cứu hay không.

    "Nhà tôi gửi tới chút phiếu thịt, nếu không thì cô đừng lên núi mạo hiểm, tôi bán rẻ cho cô có được không?"

    Hàn Chiêu đến gần sau đó mới mở miệng.

    Nhưng hắn không dám nói là "cho".

    Hắn sợ Đông Xu không vui liền trực tiếp đánh hắn nằm một đống.

    Lúc trước hắn đã tận mắt nhìn thấy cái tên họ Lương du thủ du thực có ý đồ đùa giỡn Đông Xu, bị cô trực tiếp đá một cước từ dưới ruộng lăn đến ven rừng.

    Khoảng cách ước chừng 50 mét.

    Tên họ Lương bị đánh đến phải nằm liệt giường hơn mười ngày, người trong nhà hắn cũng sợ đến nỗi không dám tìm tới cửa.

    Tính tình của Đông Xu quá cứng rắn, Hàn Chiêu cảm thấy nếu nói là cho, hơn phân nữa là bị đánh.
     
    LieuDuong thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 8 Tháng ba 2023
  8. Chương 37 [Đồ tham ăn những năm 70]

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đông Xu vừa nghe đến có phiếu thịt thì rất cao hứng.

    Thứ đồ này ở trong thôn không có, cô thường ngày đổi phần lớn là phiếu đường để làm bánh ngọt.

    Nếu có phiếu, tự mình mua thịt cũng tiện hơn.

    Bất quá chi phí làm thịt kho lại bị tăng thêm.

    Nhưng mà rất nhanh Đông Xu liền có cách, sau đó đẩy nhánh cây trong tay ra, rất thẳng thắng hỏi:

    "Hàn Chiêu, anh là muốn hẹn hò với tôi đúng không?"

    Anh là muốn hẹn hò cùng tôi đúng không?

    Anh là muốn..

    Hẹn hò cùng tôi..

    Những lời này rõ ràng là không có bị vọng lại, nhưng Hàn Chiêu lại cảm thấy lỗ tai cứ lặp đi lặp lại bên tai hắn.

    Cái niên đại này, cách biểu đạt tình cảm nam nữ còn tương đối dè dặt.

    Trực tiếp hỏi ra miệng giống như Đông Xu, Hàn Chiêu thật đúng là chưa thấy qua bao giờ.

    Lúc này hắn bị nghẹn đến đỏ mặt, xấu hổ mà không muốn ngẩn đầu.

    Nhưng mà trong lòng lại muốn nhìn, làm cho ánh mắt của Hàn Chiêu đảo qua đảo lại nhiều lần.

    Đông Xu gần đây đều đi làm việc, đem hai bím tóc cắt thành tóc ngắn ngang tai.

    Rất gọn gàng, quan trọng nhất là đỡ tốn dầu gội.

    Khương gia nghèo đến muốn rớt mồng tơi, đương nhiên không có cái thứ xa xỉ như dầu gội.

    Thực tế, phần lớn người trong thôn đều không có.

    Những người có tiền đều sử dụng một loại lá cây có thể xoa ra chút bọt, hiệu quả cũng tạm.

    Đông Xu hiện tại cũng dùng cái đó để gội đầu.

    "A.."

    Ánh mắt của Hàn Chiêu cứ đảo bên tóc này của Đông Xu sang một bên khác, theo bản năng phát ra một tiếng, khuôn mặt đỏ bừng.

    Đông Xu gật gật đầu rồi đi đến chỗ Hàn Chiêu.

    Hai người cách nhau chỉ có mấy cành cây, khoảng cách rất gần.

    Gần đến mức Hàn Chiêu cảm thấy mình có thể ngửi được mùi bồ kết trên người Đông Xu.

    Cả người hắn càng khẩn trương, lại nghe thấy giọng nói dịu dàng nhưng kiên định của Đông Xu:

    "Được, vậy hẹn hò đi."

    Hàn Chiêu: ?

    Hắn luôn cảm thấy có cái gì đó không đúng lắm.

    Như vậy liền đồng ý?

    Lúc trước rõ ràng là một bộ dáng thiểu năng về mặt EQ làm Hàn Chiêu đau đầu không ít.

    Chỉ là hạnh phúc tới quá nhanh khiến Hàn Chiêu có chút nghi ngờ.

    Kỳ thật Đông Xu đúng là không có nghĩ đến việc hẹn hò, nhưng mà cô suy xét lại tâm nguyện của nguyên chủ, còn có tính chất của thời đại này.

    Nguyên chủ đã 18 tuổi, lại không có chồng, sợ là Vương Nguyệt Hoa đã vội muốn chết, hơn nữa người trong thôn còn chỉ trích, còn có bà lão Vương gia xấu xa kia.

    Đối tượng nhiệm vụ khẳng định là muốn kết hôn, vì nhiệm vụ có chết cũng phải liều.

    Thay vì để người khác chọn cho mình, Đông Xu cảm thấy không bằng tự mình chọn một người thuận mắt một chút.

    Tỷ như là Hàn Chiêu.

    Hàn Chiêu là người trong thành, sớm muộn gì cũng sẽ trở về.

    Tương lai hắn đi, bỏ mặt Đông Xu cô cũng không thèm để ý.

    Vừa vặn mượn cớ tổn thương tình cảm, về sau không gả nữa, an tâm phát triển việc kinh doanh của mình.

    Cô không phải không cân nhắc qua việc đi học, nhưng mà nguyên chủ còn chưa học xong tiểu học.

    Muốn thi đại học nội trong hai năm rất khó khăn.

    Cho nên, làm thương nhân, trở thành thổ hào mới là quyết định cuối cùng của Đông Xu.

    Đông Xu ở trong lòng phân tích qua số liệu, cũng tính một chút độ hài lòng của nguyên chủ khi mình hoàn thành nhiệm vụ.

    Ít nhất chắc cũng phải đạt được chỉ tiêu đi?

    Bởi vì xem xét về mọi mặt, cho nên Đông Xu liền đồng ý hẹn hò với Hàn Chiêu.

    Đông Xu sẽ không chơi đùa với tình cảm của người khác, Hàn Chiêu đối với cô tốt, cô cũng sẽ đối xử tốt với hắn.

    Cùng lắm thì, sau này Hàn Chiêu làm ruộng cô sẽ giúp đỡ hắn.

    Hàn Chiêu: .

    # Đối tượng có kỹ năng đem hiện trường tình yêu lãng mạng biến thành kết nghĩa huynh đệ #

    "Được."

    Hàn Chiêu run rẩy đồng ý, lại cứ thấy có chỗ nào đó không đúng.

    Nhưng mà khi nhìn vào khuôn mặt nhỏ nhắn bình tĩnh của Đông Xu, Hàn Chiêu lại muốn được voi đòi tiên mà mơ tưởng đến những thứ khác.

    Kết quả giây tiếp theo Đông Xu liền nắm tay hắn mặt tỉnh queo mà nói:

    "Nếu đã là người yêu tôi khẳng định sẽ không gạt anh. Đúng rồi anh có bao nhiêu phiếu thịt, nếu anh bán cho tôi nhất định sẽ lỗ. Không thì như vậy đi, tôi bán giúp anh, việc bán buôn này anh không biết nên dễ bị lừa, tôi giúp anh bán, chia tôi hai phần thế nào?"

    Thời buổi này, không dễ gì có được phiếu.

    Nhưng Đông Xu không nghĩ sẽ dùng thịt đó để nấu bán, chi phí để làm cao, tiền lời ít, không có lời.

    Bánh ngọt là nhờ tiền bán lời nhiều nên mới bù được, còn thịt thì không thể.

    Hơn nữa Đông Xu đã có mục tiêu.

    Cô chuẩn bị làm thịt bầy lợn rừng.

    Phiếu trong tay Hàn Chiêu, cô cũng không dùng được, đối phương cũng không thể lập tức ăn hết nhiều thịt như vậy.

    Hơn nữa Hàn Chiêu cũng không phải là người lãng phí, đống phiếu đó chắc là do người nhà tích cóp rất lâu mới có để gửi cho hắn.

    Như thế thì không bằng biến thành lợi nhuận.

    Trong lòng của Hàn Chiêu lúc này rất rối rắm.

    # Bạn gái ngày đầu tiên hẹn hò đã bắt đầu tẩy não tôi, làm sao bây giờ #

    Thấy Hàn Chiêu vẫn luôn cúi đầu không nói lời nào, Đông Xu nghĩ lại một chút.

    Chính mình bất quá chỉ là trung gian, liền lấy 2 phần lời hình như không tốt lắm nhỉ?

    Xem Hàn Chiêu không nói lời nào, chắc là phiếu thịt không ít, mất hai phần lời hắn hẳn là rất đau lòng đi.

    Dùng não phân tích một chút, Đông Xu lại mở miệng:

    "Nếu anh cảm thấy hai phần lời quá thiệt, không sao tôi lấy 1 phần cũng được, nhưng mà không thể không lấy, tôi muốn bán ra cũng rất khó."

    Hàn Chiêu lúc này kỳ thật cũng không có nghe kỹ những lời Đông Xu nói.

    Hắn chỉ nhìn chằm chằm vào cái tay đang nắm lấy nhau của hai người.

    Cụ thể là Đông Xu đang kéo tay hắn.

    Tay Đông Xu rất trắng, trong thôn không có cô gái nào có thể trắng hơn cô.

    Mặc kệ là gieo trồng vào mùa xuân hay là bây giờ, dù có phơi nắng thế nào cô cũng trắng nõn sạch sẽ, nhìn rất thoải mái.

    Chính mình lần đầu tiên trong đời được con gái nắm tay, cư nhiên là cái dạng này.

    Bất quá cái tay kia thật ưa nhìn á.

    Hàn Chiêu vốn còn rất thẹn thùng, nhưng mà bị bàn tay trắng nõn kia mê hoặc, gan cũng lớn hơn, nhẹ nhàng trở tay nắm lấy tay Đông Xu.

    Đông Xu tỏ vẻ như không có chuyện gì.

    Sở dĩ kéo người là sợ Hàn Chiêu một lời không hợp lại chạy.

    Làm ăn buôn bán không dễ gì lần đầu tiên liền thành công.

    Nhưng mà Đông Xu cảm thấy, cô cần phải nói cho hắn biết về một chút lợi ích liên quan, nỗ lực thuyết phục đối phương tham gia làm ăn với mình.

    Hàn Chiêu nắm bàn tay nhỏ nhắn, trong lòng rất sung sướng.

    Tuy rằng tay Đông Xu hơi thô nhưng lại rất mềm a, quan trọng nhất là khi nắm vào lòng bàn tay có cảm giác ấm nóng.

    Trong lòng cũng ấm áp.

    Thấy Hàn Chiêu vẫn luôn cúi đầu không nói lời nào, Đông Xu đành dùng tay khác chọc hắn vài cái.

    Hàn Chiêu giật mình, ngẩng đầu vẻ mặt mờ mịt:

    "..."

    "Anh có đang nghe không?"

    Vừa thấy vẻ mặt mộng mị của Hàn Chiêu, cô liền biết nhừng gì mới nói đều vô ích.

    Nhưng mà làm ăn buôn bán, quan trọng nhất là kiên nhẫn.

    Hơn nữa Hàn Chiêu gợi cho cô một ý tưởng.

    Giúp Đông Xu chuẩn bị chuyển mình.

    Nếu chi phí nguyên liệu quá cao, hơn nữa nguyên liệu còn phiền phức, không bằng chính mình thay đổi ý tưởng một chút.

    Từ sản xuất đồ để bán thành thu mua đồ ở trong thành và nông thôn rồi bán lại.

    Bất quá đấy là chuyện sau này, trước mắt Đông Xu vẫn muốn thuyết phục Hàn Chiêu làm ăn với mình.

    Nghĩ đến đây, Đông Xu một lần nữa hệ thống lại ngôn ngữ, cùng Hàn Chiêu thẳng thắng nói chuyện:

    "Hàn Chiêu, tôi thừa nhận là hiện tại không có thích anh, về sau có thích hay không thì tôi không biết, nhưng mà tôi cảm thấy chúng ta rất hợp, cho nên mới muốn thử hẹn hò, nếu anh thấy không hợp có thể nói với tôi, hoặc là trực tiếp từ chối, tình cảm là từ hai phía, anh có quyền từ chối."
     
    LieuDuong thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 7 Tháng ba 2023
  9. Chương 38 [Đồ tham ăn những năm 70]

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chỉ cần một câu nói liền kéo tâm trí của Hàn Chiêu lại.

    Hắn đã cảm thấy có chổ nào không đúng.

    Đông Xu đồng ý quá nhanh, thay đổi thái độ cũng quá nhanh.

    Lúc này lại đột nhiên thẳng thắng, nhưng thật ra lại làm Hàn Chiêu an tâm vài phần.

    "Không, tôi không từ chối. Không thử thì em làm sao biết là có thích tôi hay không."

    Hàn Chiêu càng nói càng thấy xấu hổ.

    Nhưng mà bàn tay nhỏ đang nằm trong tay đã tiếp thêm dũng khí cho Hàn Chiêu.

    Đông Xu không thích lừa gạt, cho nên có một số việc phải nói với Hàn Chiêu càng sớm càng tốt.

    Đương nhiên, chỉ cần Hàn Chiêu không từ chối, Đông Xu cảm thấy cùng đối phương kết hôn sinh con cũng phải là không được.

    Thuận theo những sự kiện và sự phát triển của niên đại này, vì để hoàn thành nhiệm vụ một cách tốt nhất, Đông Xu còn tỏ vẻ có thể chấp nhận.

    Rốt cuộc làm thế nào để biết nguyên chủ không nghĩ đến việc kết hôn sinh con?

    Ít nhất, trong những người đã tiếp xúc thì Hàn Chiêu là lựa chọn tốt nhất.

    "Được rồi, trước tiên cứ thử xem đã, sau đó tôi lại cùng anh nói tiếp, về chuyện phiếu thịt."

    Đông Xu vừa thấy Hàn Chiêu không cự tuyệt, lại bắt đàu tiến hành một lần tẩy não mới.

    Hàn Chiêu trong ngày đầu tiên hện hò với Đông Xu, thành công bị Đông Xu tẩy não.

    Thành thật giao ra 30 cân phiếu thịt, tuy rằng Hàn Chiêu muốn tặng không, coi như là quỹ để hẹn hò.

    Nhưng bị Đông Xu cự tuyệt.

    "Nhà của anh hẳn là phải gôm rất lâu mới có nhiều phiếu thịt như vậy, hơn nữa còn phải mượn ngược mượn xuôi, khẳng định là không dễ dàng. Anh lấy đồ trong nhà đưa cho tôi, sẽ khiến tôi cảm thấy anh không có tiền đồ. Nếu không về sau anh đi theo tôi, cùng nhau làm giàu, như vậy anh tự mình có tiền, cũng có thể tiêu tiền cho tôi."

    Đông Xu cảm thấy mình cần một đối tác.

    Lữ Đào quá yếu ớt, hơn nữa cô còn phải chăm sóc gia đình mình.

    Hàn Chiêu là lựa chọn không tệ.

    Đông Xu muốn săn heo nhưng không muốn mang về trong thôn, vì vậy phải xử lý ở trong núi.

    Lần trước người ta mổ heo, Đông Xu xem toàn bộ quá trình rồi ghi nhớ hết, nên tự mình làm cũng không sao.

    Đương nhiên, mấy trăm cân thịt lợn rừng tự mình đem trở về cũng không thành vấn đề.

    Nhưng mà dọn dẹp thì rất phiền phức, có thêm một người phụ nữ giúp sẽ nhanh hơn một chút.

    Quan trọng nhất là, khi hẹn hò với Hàn Chiêu thì có thể giải thích nguồn gốc của đống thịt đó.

    Có ai hỏi liền nói là phiếu thịt do người nhà Hàn Chiêu gửi từ trong thành đến đây.

    Nghe Đông Xu tẩy não một lượt, Hàn Chiêu cảm thấy mình giống như ăn bám.

    Nhưng Đông Xu nói rất đúng.

    Dùng đồ trong nhà để lấy lòng đối phương thật sự không tốt lắm.

    Người nhà yêu thương hắn, đau lòng hắn vì ở nông thôn không dễ dàng.

    Chính hắn cũng không thể chà đạp tâm ý của bọn họ.

    Cuối cùng Hàn Chiêu bị tẩy não thành công, cắn răng nói:

    "Được."

    "Tốt lắm, đi với tôi đi, hôm nay chúng ta săn lợn rừng, nếu đi về người khác hỏi tới, anh phải nói là người nhà anh gửi phiếu tới, chúng taddi huyện thành đổi. Buổi chiều lúc trở về thì đi đường vòng, từ huyện thành bên kia về đại đội."

    Đông Xu đem mục tiêu săn giết và lộ tuyến nói thật rõ ràng.

    Cô quá lý trí, nhưng chính bộ dạng vừa lý trí lại vừa bình tĩnh đó đã hấp dẫn Hàn Chiêu, khiến hắn động tâm.

    Nhưng mà, rất nhanh Hàn Chiêu liền cười không nổi.

    Đông Xu đi sâu vào núi.

    Gặp một con hươu bào, Đông Xu bỏ cho nó đi, nó lại muốn tiếp cận từ phía trước, rõ ràng không có sức chiến đấu, vậy mà luôn nhe răng đe dọa.

    Đông Xu mặc kệ nó, trực tiếp mang theo Hàn Chiêu tiếp tục lên núi.

    Sau đó không lâu, hai người gặp được một con lợn rừng, nhắm chừng hơn 300 cân.

    Dưỡng hai tháng, cây cối cùng trái cây, còn có động vật nhỏ, lợn rừng trên núi được nuôi cho phát phì.

    Bất quá bộ dáng của lợn rừng rất hung tợn.

    Hàn Chiêu lúc trước có thấy qua một lần, nhưng lần đó nó đã chết rồi.

    Lần này lại là sống sờ sờ.

    Đối diện với con lợn rừng sát khí đằng đằng, Hàn Chiêu mím môi.

    Hắn tay không một tất sắt, chỉ đành tìm đại một cây gậy gỗ.

    Cũng may trên núi nhiều cây, bây giờ có thể bẻ một cây.

    Sau khi bẻ một cây gỗ, Hàn Chiêu che chắn cho Đông Xu đằng sau lưng, giọng nói hơi khàn nhưng lại kiên định:

    "Để anh."

    Đông Xu tuy mạnh nhưng cũng là con gái, Hàn Chiêu không nghĩ rằng cô có thể giống như lần trước dựa vào vận khí mà giết được một con lợn rừng.

    Tuy rằng trong lòng Hàn Chiêu cũng sợ, nhưng mà lúc này hắn không lên, chẳng lẽ để cho con gái lên sao?

    Huống chi đây còn là bạn gái của hắn, hắn phải bảo vệ cô.

    Đông Xu nguyên bản đã chuẩn bị tư thế chiến đấu, kết quả Hàn Chiêu lại cản phía trước, bị làm cho sửng sốt một hồi.

    Thời điểm ở tinh tế, Đông Xu rất mạnh, lực sát thương lại lớn, căn bản không cần người khác bảo vệ.

    Ngoại trừ anh trai cô Đông Ly.

    Khi còn nhỏ, Đông Xu không có mạnh mẽ như bây giờ, còn chưa phải là đại ma vương.

    Lúc ấy, Đông Xu bị bắt nạt, đều là Đông Ly đứng ở phía trước bảo vệ cô.

    "Muốn bắt nạt em gái tao, phải bước qua xác tao trước đã."

    Khuôn mặt của Đông Ly nhỏ nhắn nhưng giọng điệu lại rất lạnh lùng.

    Đột nhiên nhớ tới anh trai.

    Đông Xu chớp chớp mắt, nhẹ nhàng mà gọi một tiếng: "Ca."

    Hàn Chiêu theo bản năng quay đầu lại.

    Còn chưa kịp vui mừng vì Đông Xu đổi xưng hô với mình, từ thái độ khách khí mà biến thành thân mật gọi một tiếng 'ca'.

    Giây tiếp theo lại gặp việc ngoài ý muốn.

    Con lợn rừng đang âm thầm quan sát đột nhiên lao tới.

    "Cẩn thận."

    Đông Xu một tay kéo Hàn Chiêu về phía sau, tay kia vung rìu lên.

    Rìu không lớn, dài chỉ có nửa thước.

    Nhưng mà ở trong tay Đông Xu lại rất linh hoạt.

    Hơn nữa Đông Xu lại nhanh nhẹn.

    Hàn Chiêu bị kéo ra phía sau, thiếu chút nữa là theo quán tính mà té ngã.

    Sau khi hồi hồn thì đã thấy Đông Xu và con lợn rừng đang giằng co.

    Lợn rừng đã hung tợn, Đông Xu còn hung tợn hơn.

    Những nhát chém cứa vào thịt, còn có hai nhát chặt vào xương.

    Lợn rừng ít nhất cũng 300 cân, thịt bên trong rất nhiều á.

    Đông Xu dùng rìu lại có thể chém tới xương.

    Hàn Chiêu theo bản năng nuốt nước miếng, đột nhiên có chút lo lắng cho bản thân về sau.

    Nếu có một ngày hắn làm việc có lỗi với Đông Xu, xác xuất Đông Xu cầm rìu chém chết hắn như hôm nay là rất cao đi?

    Không không không, hắn biết điều như vậy, sao có thể làm việc có lỗi với Đông Xu.

    Đông Xu đánh nhau, rất nhanh chóng và tàn nhẫn, còn đánh thẳng vào điểm yếu của đối phương.

    Vì để không phá hư thịt lợn của mình, Đông Xu tận lực tránh những chỗ có nhiều thịt.

    Mắt, mũi còn có tứ chi đều là những nơi có thể xuống tay.

    Qua 15 phút sau, bằng cơ thể nhỏ bé không đến 100 cân, trực tiếp thu phục con lợn rừng hơn 300 cân.

    Cô đã sớm chuẩn bị dây thừng sau đó đem lợn cột chặt, Đông Xu lúc này mới quay đầu hỏi Hàn Chiêu:

    "Anh dám xuống núi không."

    Trên núi nhiều thú dữ, Đông Xu không dám dể Hàn Chiêu ở lại, nhưng mà để hắn tự xuống núi sao?

    Cô cũng không quá yên tâm, hắn qua yếu.

    Hàn Chiêu bị hỏi thì sửng sốt, nhưng không có phản ứng lại, Đông Xu là cảm thấy hắn quá yếu mới không yên tâm mà hỏi như vậy.

    Bình thường chỉ khi cần thứ gì đó thì Đông Xu mới hỏi han hắn.

    "Có thể."

    Hàn Chiêu cảm thấy bản thân cũng không quá yếu, làm nông cũng có chỗ tốt a.

    "Được rồi, vậy anh đi xuống núi trước, xin phép đại đội trưởng, viết một bức thư giới thiệu, nói hai chúng ta muốn vào thành, buổi chiều không làm việc, sau đó mang hai cái chậu lên đây."

    Đông Xu suy xét một chút, sau đó an bài Hàn Chiêu xuống núi trước.
     
    LieuDuong thích bài này.
  10. Chương 39 [Đồ tham ăn những năm 70]

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Được."

    Hàn Chiêu do dự một chút, sau đó liền đồng ý, đem gậy gỗ trong tay giao cho Đông Xu rồi mới yên tâm xuống núi.

    Hàn Chiêu cũng không quá yên tâm, nhưng mà nhớ lại cảnh Đông Xu chiến đấu, vừa xinh đẹp lại lưu loát, không sợ hãi cũng không chật vật chút nào.

    Cho nên, hắn có cái gì để lo lắng?

    Hắn vẫn nên lo cho bản thân thì hơn, nếu mình biểu hiện quá tệ có bị vứt bỏ không?

    Hắn ngày đầu tiên nhậm chức bạn trai đã phải bắt đầu lo lắng.

    Hàn Chiêu xuống núi rất an toàn, đoán chừng dã thú trong rừng đều bị Đông Xu đuổi đi.

    Ký túc xá của hắn có năm người, tổng cộng có hai cái chậu tráng men, Hàn Chiêu hỏi một tiếng xong liền lấy toàn bộ, dùng nước rữa sạch sẽ.

    Sau đó xin phép đại đội trưởng rồi lên núi.

    Hai người hợp lực cùng nhau mổ lợn rừng.

    Nhìn động tác thành thạo của Đông Xu, Hàn Chiêu thật sự nghĩ rằng trước kia cô làm nghề mổ lợn.

    Nhưng làm sao có thể!

    Chỉ cần tùy tiện hỏi một thôn dân liền biết hết về tiểu cô nương này.

    Nhưng mà động tác này cũng quá nhanh nhẹn đi.

    Hàn Chiêu xem đến tê dại.

    Hàn Chiêu không biết làm cái này, bất quá Đông Xu tựa hồ cũng không bận tâm.

    Toàn bộ quá trình đều để hắn giúp những việc lặt vặt.

    Lợn rất nhanh liền thu thập xong.

    Đông Xu lóc thịt rất nhanh lẹ.

    Mỡ cũng đã xử lý xong, chuẩn bị đem về nhà để làm thành dầu, cái còn lại đều là nạc mỡ lần lộn thì cắt thành miếng nhỏ dài.

    Xương sườn thì dùng rìu chặt ra hết.

    Móng giò cũng rữa sạch sẽ sau đó cất vào sọt.

    Thịt, xương còn có hai chậu huyết thì quá nhiều, một lần không thể cầm hết.

    Hơn nũa lại quá lớn.

    "Buổi tối lại đến nữa."

    Đông Xu dọn dẹp sạch sẽ, đi xuống chân núi một đoạn, đem xương cùng với thịt giấu trong một hang động, che đậy một chút, mở miệng nói.

    "Không được."

    Hàn Chiêu vừa nghe liền cự tuyệt

    Hắn dù một năm không ăn thịt cũng không thể để Đông Xu gặp nguy hiểm.

    Hàn Chiêu nghe nói trong rừng này có sói.

    "Yên tâm, chỗ này không có sói, ngọn núi ở nông trường phía bắc kia mới có."

    Lần này Đông Xu chỉ cười, không để ý.

    Đông xu quá kiên định, Hàn Chiêu không thể làm cô lung lay được.

    Cuối cùng chỉ có thể hạ quyết tâm, buổi tối hắn sẽ đi theo cô.

    Hai người đi theo hướng từ huyện thành trở về.

    Mang hai cái sọt lớn không thể mang về nên vẫn còn để trên núi.

    Hai người trở về thì cũng đã tối.

    Trên đường đi gặp phải vài người quen, thì thuận miệng chào hỏi một chút.

    Đông xu thoải mái mà thừa nhận mình đang hẹn hò với Hàn Chiêu, người nhà hắn gửi phiếu tới nên bọn họ đến huyện thành đổi một chút thức ăn trở về.

    Người trong thôn hâm mộ mà nhìn Đông Xu.

    Hàn Chiêu liền lập tức cảm thấy bản thân vô dụng.

    Đông Xu không thèm để ý, còn nắm tay hắn cùng nhau đi.

    Hàn Chiêu trong nháy mắt không nghĩ được gì, được nắm tay thì vui vẻ.

    Lúc Đông Xu trở về, Vương Nguyệt Hoa đang bận rộn chuẩn bị cơm nước.

    Sau khi được Đông Xu tẩy não, Khương Thiết Sinh tuy rằng trở về nhà vẫn nằm không bất động, nhưng mà Khương Binh đã biết giúp đỡ việc nhà.

    Chỉ là hiện giờ hắn đã hẹn hò với Lữ Đào, buổi tối đến nhà nàng ăn cơm, không thể giúp.

    Rất hiếm khi Khương Thiết Sinh chủ động phụ việc nhà, giúp đem củi về rồi nhóm lửa.

    Vương Nguyệt Hoa đuổi ông vài lần nhưng không đuổi được chỉ đành run rẩy để ông làm.

    "Buổi tối ăn thịt."

    Đông Xu về nhà, chỉ đơn giản nói một câu.

    Sau đó đem cái sọt trên người để xuống, trên người Hàn Chiêu vẫn còn một cái.

    "Điềm Điềm à, con cùng tiểu Hàn là.."

    Vương Nguyệt Hoa thấy Đông Xu và Hàn Chiêu cùng nhau trở về, vội tò mò hỏi.

    "Người yêu, buổi tối tới nhà mình ăn cơm."

    Đông Xu thoải mái, không có nửa điểm ngượng ngùng.

    Làm Hàn Chiêu cảm thấy xấu hổ.

    # Bạn gái so với mình mặt còn dày hơn làm sao bây giờ #

    "Ai nha, có tình cảm thì tốt, đến đến, tiểu Hàn, mau cất đồ rồi nghỉ ngơi trên giường đất đi, để thím đi nấu cơm."

    Vương Nguyệt Hoa vừa nghe tin này, lập tức cười không thấy mắt.

    "Không cần, thím, con giúp thím nhóm lửa, để thúc nghỉ ngơi."

    Hàn Chiêu đương nhiên không đi nghỉ ngơi, cho nên giành với Khương Thiết Sinh, tỏ vẻ muốn nhóm lửa.

    Những lời này ngọt đến mức khiến Khương Thiết Sinh và Vương Nguyệt Hoa cười vang.

    Nhưng khi nhìn đến hai cái sọt thịt, Vương Nguyệt Hoa sợ tới mức ngồi bệt xuống đất.

    "Mẹ tôi ơi, Điềm Điềm à.."

    Vương Nguyệt Hoa sợ tới nỗi tay run không ngừng, nhiều thịt như vậy, chỉ có thể nhìn thấy lúc mổ lợn, nhưng mà cũng không phải của nhà mình.

    Đột nhiên có nhiều thịt như vậy, có thể không sợ sao?

    "Để con làm."

    Đông Xu không giải thích nhiều, lúc ăn cơm chiều sẽ nói giống như nói với người khác.

    Người trong nhà phải nói thống nhất với nhau, nếu không sẽ xảy ra chuyện lớn.

    Cơm chiều cũng không phức tạp, Đông Xu hấp rất nhiều bánh bao, hấp hết hai mặt rồi cắt thịt thành miếng vừa ăn.

    Thịt còn dư lại trực tiếp cắt thành lát, sau đó xào với hạt tiêu và ớt bột, nhân tiện thêm chút rau dại trên núi.

    Rau dại được Đông Xu xử lý sạch sẽ, đầu tiên chúng được chần qua nước để loại bỏ mùi đất và vị chua, sau đó được xào trong mỡ.

    Một nồi thịt ba chỉ còn chưa có ra lò, mùi đã bay xa đến nửa dặm.

    Thím Lưu ở cách vách còn cao giọng hỏi:

    "Tôi nói nè nhà lão Khương, mấy người nấu cái gì mà thơm như vậy?"

    Đông Xu làm rất nhiều, cũng không phải miếng thịt nào cũng cắt hoàn mỹ, Khẳng định còn dư lại rất nhiều.

    Cho nên, xào một nồi lớn.

    Múc một tô bự đưa cho Hàn Chiêu:

    "Đưa cho thím Lưu cách vách đi, thuận tiện giới thiệu bản thân một chút."

    Nói đến câu sau, Đông Xu còn trêu chọc một tiếng.

    Hàn Chiêu đỏ mặt rồi đem tô đi ra ngoài.

    Đông Xu lại múc một chén nhỏ:

    "Cái này đem cho bà nội, bác cả và bác hai đi, nói là người nhà của bạn trai con mới quen gửi tới, nhà mình ăn không hết nên đem cho bọn họ để bồi bổ."

    Vương Nguyệt Hoa có chút không hiểu, cho thím Lưu cách vách chính là tô bự, tới phiên cho người trong nhà lại là chén nhỏ.

    Nhưng Khương Thiết Sinh còn chưa lên tiếng, bà chỉ là con dâu và chị dâu, hỏi nhiều như vậy để làm gì?

    Nếu không phải thấy thịt nhiều, cho một chén nhỏ bà cũng đau lòng.

    Vương Nguyệt Hoa nghe lời làm theo, lại tự mình múc một tô bự chuẩn bị đưa cho nhà Lữ Đào.

    Cái này còn phải nhờ có Hàn Chiêu.

    Chia phần cho mọi người xong, trong nhà còn dư lại hơn phân nửa nồi.

    Đông Xu lại cầm một cái tô bự múc tràn đầy, cái này để Hàn Chiêu đưa cho bốn người bạn cùng phòng của mình.

    Dù gì chậu mượn của họ còn để ở trên núi đấy.

    Cơm chiều, thịt ba chỉ kẹp giữa hai mặt bánh bao, cay cay tê tê, bốn người ngồi quây quần ăn thỏa thích.

    "Đúng rồi, có phải sắp đi đưa lương thực cho anh cả phải không, con buổi tối có làm thịt kho, mẹ mang cho anh con một vò đi."

    Nghĩ Khương Quốc rời xa nhà, căn bản ăn không đủ no, Đông Xu có chút đau lòng.

    Một người anh nghe lời, Đông Xu vẫn nguyện ý quan tâm thêm vài phần.

    Huống chi Khương Quốc sau này vẫn còn hữu dụng..

    Vương Nguyệt Hoa một bên ăn đến miệng bóng nhẫy, một bên lại nghe lời gật đầu.

    Nghe theo con gái, có thịt ăn.

    Mùi thịt của nhà lão Khương tuy rằng bay xa, nhưng thím Lưu gân đây nhất đã bị thịt mua chuộc, hiện giờ chỉ thiếu chút nữa là Đông Xu nói gì nghe nấy.

    Đương nhiên Đông Xu cũng không phải là vì xem bà là hàng xóm nên mới cho một tô thịt.

    Chỉ là một chút thủ đoạn.

    Cái này sợ là thím Lưu khó mà hiểu được.
     
Trạng thái chủ đề:
Đã bị khóa
Trả lời qua Facebook
Đang tải...