Xuyên Không [Edit] Nữ Chiến Thần Hắc Bao Đàn - Nhị Khiêm

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Hồng Bích Kim Nguyễn, 28 Tháng một 2021.

  1. Hắc Long Du Hí Một tác giả và dịch giả lười biếng

    Bài viết:
    72
    Chương 20 [Đồ tham ăn những năm 70]


    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lữ Đào vô cùng bình tĩnh nghe bác hai gái nói cho hết.

    Lúc đầu mọi người còn nghĩ khuyên ngăn.

    Kết quả, Lữ Đào lại đi về phía trước, đi đến trước mặt của một người phụ nữ có chút lớn tuổi, cô bình tĩnh hỏi:

    - Thím Lưu, thím là người của đại đội Lưu Thủy vậy thím có biết một người tên là Mã Nhị Trụ trong thôn đó không?

    Vừa nghe Lữ Đào hỏi như vậy, bác hai gái đang khí thế bỗng hoảng loạn.

    Theo bản bà nghĩ chạy đến che miệng của thím Lưu.

    Nhưng thím Lưu lại không phải Lữ Đào , có thể để bà ta muốn làm gì thì làm.

    Cho nên xoay người né khỏi bàn tay của bác hai gái, thím Lưu có chút ngạc nhiên nói:

    - Biết chứ, ở thôn của chúng tôi có một Mã Nhị Trụ vừa què vừa hung dữ. Nếu không phải cha hắn làm nghề thợ mộc cho người ta, hắn làm sao còn có thể cưới được vợ, cưới về còn không biết quý trọng, lần trước thím về nhà mẹ có nghe nói, người vợ thứ hai của hắn cũng bị hắn đánh tới bỏ chạy rồi.

    Nói đến đây, thím Lưu lại có chút buồn bực hỏi:

    - Đào, cháu hỏi thím vậy là có ý gì? Tên Mã Nhị Trụ kia nhưng bị vô sinh nha. Hai người vợ trước đó của hắn, một người bị hắn đánh chết, một người thì bị đánh chạy, nhưng một đứa con cũng không sinh được.

    Bác hai gái lúc này liều mạng chạy đến cản Lữ Đào .

    Kết quả Lữ Đào chỉ trào phúng cười, sau đó mới cao giọng nói:

    - Bác hai gái ngoài miệng thì nói yêu thương cháu, nhưng lại muốn gả cháu cho hắn a.

    Thím Lưu vừa nghe thấy vậy thì nóng nảy, vội la lên khuyên can bà nội Lữ:

    - Ai da, không được gả a, bà nội Lữ à, tên Mã Nhị Trụ này hơn bốn mươi rồi, có thể làm cha của Đào luôn đó, các ngươi dù có muốn bán cháu gái, cũng không thể bán cho người như vậy chứ.

    Ý đồ xấu bị vạch trần, sắc mặt của bà nội Lữ cùng bác hai gái càng khó coi.

    Vì cái gì một mối hôn sự tốt như vậy mà bác hai gái của Lữ Đào lại không nghĩ đến mấy đứa cháu gái nhà mẹ mình.

    Sao lại có chuyện tốt như vậy chứ, đây chính là hố lửa!

    Bà nội Lữ ngồi ở kia véo Lữ Nhị Căn một cái. Khiến hắn im lặng nửa ngày, lúc này mới nói ra được một câu:

    - Đào, mày đừng cãi lời nữa, nghe lời bà nội đi, bà nội không hại mày đâu.

    Mọi người rõ ràng không tán đồng, Lữ Nhị Căn người này nhát gan lại không thích nói chuyện thì thôi đi.

    Lúc này, mẹ mình rõ ràng muốn đẩy con gái mình vào hố lửa, mà thân làm cha của con bé, hắn lại nói như vậy?

    Lữ Đào nghe xong Lữ Nhị Căn nói, cô một chút cũng không cảm thấy ngoài ý muốn.

    Đời trước còn không phải như vậy sao?

    Bác hai gái nói là giới thiệu cho cô một mối hôn sự tốt, còn khuyên cô gả qua đi.

    Lữ Đào khi ấy tuy chỉ mới 17 tuổi, nhưng cũng biết bác hai gái khẳng định không có ý tốt.

    Nhưng bình thường cô chỉ có ở đại đội của mình, chuyện ở bên ngoài cô không hiểu biết gì.

    Hơn nữa lúc ấy, cô đã có chút cảm tình với Trương Thiết Quân.

    Cũng không muốn gả cho người nam nhân mà bác hai gái giới thiệu, Lữ Đào lòng đã định, cho nên cô đã làm ra quyết định gan dạ nhất trong 17 năm cuộc đời mình.

    Cô phải gả cho Trương Thiết Quân.

    Lúc ấy Trương Thiết Quân thấy cơ hội trở về thành đã vô vọng, hắn nghĩ muốn định cư ở đại đội Bàn Thạch này.

    Hắn thực kén chọn, muốn cưới vợ, muốn phải lớn lên xinh đẹp lại còn phải biết làm việc.

    Như vậy về sau, hắn có thể hưởng phúc một chút.

    Mục tiêu của hắn là Lữ Đào cùng một cô gái khác trong thôn, hắn cứ như thế theo đuổi hai cô gái, nhưng lại không chịu xác định.

    Mãi cho đến khi Lữ Đào đến và nói phải gả cho hắn.

    Trương Thiết Quân mới động tâm tư, cuối cùng hắn đồng ý.

    Nhà Lữ gia tuy rằng loạn, nhưng Lữ Đào gả cho hắn, thì dọn qua ở với hắn.

    Về sau hắn lại tẩy não Lữ Đào , khẳng định khiến cô không qua lại với bên Lữ gia nữa.

    Như thế lại vừa lúc.

    Trương Thiết Quân vì làm an lòng Lữ Đào , còn lấy cái đồng hồ cũ hắn thường đeo trên tay đưa cho Lữ Đào , thể hiện quyết tâm muốn cưới cô của hắn.

    Kết quả đâu?

    Cái đồng hồ kia bị Lữ Đào đem về nhà, còn đeo chưa nóng hổi đã bị cha cùng bà nội gỡ xuống đem cho Lữ Thụ.

    Nếu là anh ruột của cô thì Lữ Đào còn chịu.

    Ai bảo cô là con gái chứ.

    Nhưng đây chỉ là anh họ thôi mà.

    Hơn nữa cha của cô, mỗi ngày đều chỉ quan tâm Lữ Thụ.

    Cái này khiến Lữ Đào nản lòng thoái chí, bởi vậy lúc sau Trương Thiết Quân tẩy não cô mới thuận lợi như vậy.

    Nghĩ đến đời trước, cuối cùng tên Trương Thiết Quân kia trở về thành rồi lại không có tin tức, để lại Lữ Đào cùng đứa con ở trong thôn, hai mẹ con hết phải chịu đựng sự cười nhạo của nhà mẹ, còn phải chịu ánh mắt lạnh nhạt của người dân trong thôn.

    Cuộc sống những năm đó, hiện giờ nghĩ lại, Lữ Đào chỉ cảm thấy cả người đều lạnh, lạnh đến thấu xương!

    Muốn thay đổi kết cục của đời trước, Lữ Đào đương nhiên sẽ không lại chọn Trương Thiết Quân.

    Nhưng mối hôn sự này cũng không thể đồng ý được.

    Nghe thấy cha mình lại nói hệt như đời trước, lại bảo cô đừng cãi lời nữa, bảo cô nghe lời bà nội đi.

    Nhưng bà nội thật sự vì cô sao?

    Căn bản không phải!

    Lúc ấy cô đòi phải gả cho Trương Thiết Quân đã bị bà nội dùng cái que củi đánh gần chết.

    Thật lâu sau đó, Lữ Đào mới được.

    Bác hai gái cùng bà nội đã nhận 16 đồng tiền đặt cọc lễ hỏi của tên Mã Nhị Trụ kia, hai người chia nhau một người 10 đồng, một người 6 đồng.

    Lữ Đào không gả, thì số tiền này phải trả lại cho người ta, cho nên hai người cùng nhau buộc Lữ Đào gả cho tên kia.

    Cuối cùng bức đến Lữ Đào trực tiếp cùng Trương Thiết Quân gạo nấu thành cơm.

    - Tôi đã là chiếc giày rách, bà còn bắt tôi gả nữa không?

    Lúc ấy chuyện này bị nháo rất lớn, Lữ Đào vì thoát khỏi gia đình mình mà cũng không từ thủ đoạn.

    Đời trước bởi vì Lữ Đào nháo quá lớn, cho nên mối hôn sự cuối cùng cũng chẳng giải quyết được gì.

    Đời này, những người này lại tính dùng lại trò cũ đó sao?

    Lữ Đào sẽ không lại lựa chọn cậy nhờ vào một người đàn ông nữa, còn là một người đàn ông không đáng tin cậy đến cứu mình.

    Cô muốn tự cứu!

    - Phải không?

    Đối với cha mình nói như vậy, Lữ Đào chỉ bình tĩnh hỏi lại một câu.

    Dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, cô kéo tay mẹ cô người luôn một lòng che chở cho cô mà hỏi:

    - Mẹ ơi, một nam nhân như vậy, mẹ còn muốn tiếp tục sống với hắn sao?

    Chu Tiểu Thảo bị hỏi đến không nói nên lời.

    Mấy năm nay bà không phải không thấy vọng đối với chồng mình.

    Những cái loại ý nghĩ có nên tiếp tục sống như vậy không, bà cũng có đôi khi nghĩ đến.

    Nhưng bà chỉ là một người phụ nữ nông thôn không có bản lĩnh gì, rời khỏi nam nhân rồi làm sao sống?

    Chu Tiểu Thảo không biết, lúc này bị con gái hỏi như vậy, cũng không biết nên nói như thế nào.

    Nếu bà giỏi ăn nói thì mấy năm nay đã không bị người nhà chồng khi dễ.

    Lữ Nhị Căn nghe Lữ Đào hỏi như vậy, hắn liền cầm lấy cây chổi muốn đánh cô:

    - Mày cái con nhỏ chết tiệt này, mày nói bậy vậy với mẹ mày gì đó?

    Chu Tiểu Thảo theo bản năng lấy thân mình che chắn cho Lữ Đào .

    Nhưng Lữ Đào lại kéo bà ra, tự mình lãnh lấy trận đòn roi đó.

    Lữ Nhị Căn bình thường là một người giỏi làm việc nhà nông, cho nên hắn rất khỏe.

    Một cái đánh vào người này, vô cùng đau, nhưng Lữ Đào vẫn nhịn.

    Ăn một chút đòn roi, thấy cha lại định đánh tiếp, cô liền trốn đi:

    - Cái đánh khi nãy, coi như là trả lại ân dưỡng dục mấy năm nay của ông, kỳ thật mà nói thì ông trừ bỏ đã ban cho tôi sinh mệnh này, thì đã cho tôi gì đâu? Mấy năm nay, trừ bỏ mẹ tôi tiết kiệm mới khiến chị em chúng tôi có được một ngụm ăn, thì ông người cha của chị em chúng tôi đã làm được gì?

    Hỏi đến đây, Lữ Đào cười giễu, cô vừa cười vừa rơi lệ hỏi:

    - Quở trách, cây chổi, que củi, còn gì đâu?
     
  2. Hắc Long Du Hí Một tác giả và dịch giả lười biếng

    Bài viết:
    72
    Chương 21 [Đồ tham ăn những năm 70]

    Bấm để xem
    Đóng lại

    Lữ Đào hỏi mà cả người cô ấy lại tản ra nồng đậm hơi thở tuyệt vọng, làm Đông Xu nhịn không được mà nhíu mày.

    Nếu Lữ Đào là trọng sinh giả, như vậy trước khi quay về quá khứ, cô ấy nhất định sống vô cùng cực khổ.

    Cho nên, hiện tại mới như bây giờ không muốn phản kháng nữa.

    Đã từng đau, đã từng khóc, hiện giờ bắt đầu lại, cô tất nhiên sẽ không lựa chọn con đường trước kia.

    Cái niên đại này đối với nữ nhân vốn không dễ dàng, những nữ nhân như Lữ Đào chịu đựng bị gia đình đánh chửi không thiếu.

    Đông Xu kỳ thật rất không quen nhìn thấy như vậy.

    Chỉ có kẻ vô năng mới tìm cảm giác tồn tại trên người kẻ yếu.

    Người nhà họ Lữ chính là dạng người bắt nạt người nhà thôi.

    Đông Xu kéo tay áo một chút, cảm thấy lúc cần thiết, bản thân cũng đến giúp cô ấy.

    Đông Xu nhưng không có tấm lòng bênh vực kẻ yếu gì, chỉ là cô rất tò mò, những hạt giống kia Lữ Đào đã để ở đâu?

    Nếu giúp đỡ Lữ Đào, có thể hay không cô ta sẽ nói ra?

    Chuyện này, phỏng chừng là bí mật của Lữ Đào hỏi thì không tốt lắm.

    Đông Xu quyết định quan sát trước, căn cứ tình huống hiện thực để xem muốn hay không giúp đỡ.

    Mà Lữ Đào sau khi tuyệt vọng hỏi, Lữ Nhị Căn ngây người tại chỗ, cầm chổi trên tay, hắn lại một câu cũng không nói nên lời.

    Hắn không thích con gái, vợ lại sinh ba đứa con gái, một đứa con trai cũng không sinh được, bởi vậy Lữ Nhị Căn ở trong nhà không dám ngẩng đầu lên, ra ngoài cũng không có tự tin.

    Hắn thích Lữ Thụ cũng chỉ là vì nghĩ lỡ như vợ lại không sinh được con trai, về sau chính mình còn có người dưỡng lão, tống chung.

    Hiện giờ bị Lữ Đào hỏi như vậy, Lữ Nhị Căn trong lòng có chút hoảng loạn.

    Bà nội Lữ thấy Lữ Nhị Căn không còn sức chiến đấu, thì chuẩn bị tự mình lên.

    Kết quả, Lữ Đào cười lạnh nói:

    - Bà nội cũng muốn đánh cháu sao? Như thế nào? 16 đồng tiền kia, bà với bác hai gái chia không đều, hiện giờ trong lòng khó chịu nên muốn tìm người phát tiết sao?

    Một câu nói của Lữ Đào đã khiến mọi người xung quanh đều hít hà một hơi.

    16 đồng tiền?

    Đây là ý gì?

    Lữ Đào căn bản không cho bà nội cơ hội phản bác, cô quay đầy nói với thím Lưu:

    - Bác hai gái chính là đã thu tiền cọc lễ hỏi của nhà trai, nghe nói khoảng 16 đồng tiền, đêm qua còn chia với bà nội cháu, nhưng hình như vì chia không đều hai người còn đánh nhau đâu.

    Thật sự là 16 đồng tiền, nhưng lúc chia tiền ra sao thì là do Lữ Đào bịa ra thôi.

    Dù sao như thế nào cũng không quan trọng, người khác chỉ muốn nghe tin tức gây cấn thôi.

    Ai quản chi tiết có đúng hay không, có chuyện để xem là được.

    Bác hai gái hiển nhiên không nghĩ đến, chuyện bà ta cầm của nhà trai 16 đồng tiền mà Lữ Đào cũng biết?

    Sao con nhỏ đó biết được?

    Bác hai gái nghĩ nghĩ, cô liền nhìn về phía bà nội Lữ.

    Đêm qua chia tiền, chính bà ta cầm 10 đồng, cho bà nội Lữ 6 đồng, vì để hôm nay bà nội Lữ nhảy ra hỗ trợ.

    Vốn dĩ bà nội Lữ không muốn làm, ở cái nhà này bà nội Lữ làm chủ, sao lại nguyện ý lấy ít tiền như vậy.

    Nhưng bác hai gái ở nhà cũng là người có tiếng nói, cho nên hai người giành co nửa ngày, cuối cùng tuy không phục nhưng bà nội Lữ đành chịu lấy phần ít.

    Bác hai gái hoài nghi nhìn bà nội Lữ.

    Bà ta cảm thấy là do bà nội Lữ không cẩn thận nói ra, mới xảy ra chuyện như vậy.

    Bà nội Lữ vừa thấy con dâu nhìn mình như vậy, bà lập tức nhảy dựng lên, chỉ tay mắng:

    - Mày cái đồ yêu ma này, mày nhìn tao làm gì? Tao dù có lấy ít tiền thì cũng không đem chuyện đó nói cho con nhỏ kia, coi lại mày xem, có phải hay không mày lại đi khoe khoang với Tiểu Bảo?

    Tiểu Bảo mà bà nội Lữ nói là con trai nhỏ trong nhà bác hai, thằng bé rất hay nói nhảm.

    Năm nay 11 tuổi, bởi vì cứ lảm nhảm cho nên cũng không được trong nhà thích, ở bên ngoài cũng vậy.

    Bác hai gái hoài nghi bà nội Lữ, bà nội Lữ lại hoài nghi bác hai gái.

    Kết quả vốn là chuyện chỉ cãi nhau vài câu là xong thì hiện giờ lại càng tệ hơn.

    Bác hai gái chỉ mắng một câu mà thôi, mà dưới sự hồ đồ, bà nội Lữ đã nhảy dựng lên như vậy, còn không phải gián tiếp thừa nhận là bọn họ đã cầm tiền sao?

    Mọi người vừa nghe bà nội Lữ nói, liền biết là Lữ Đào không nói dối.

    Ánh mắt nhìn bà nội Lữ cùng bác hai gái đều không tán đồng.

    Tuy rằng chuyện bán cháu gái cũng không hiếm gặp.

    Nhưng bà nội Lữ với bác hai gái làm như vậy.

    Mối hôn sự còn chưa xác định đã cầm tiền của nhà trai.

    Hai người chia tiền thì cũng không thành vấn đề, bà nội Lữ là chủ nhà, bác hai gái là bà mối.

    Nhưng tốt xấu gì cũng chia cho mẹ của người ta một chút chứ.

    Một khối hai khối cũng được, ít nhất cũng có ý tứ.

    Kết quả đâu?

    Hơn nữa nhà trai cho Lữ Đào lễ hỏi, liên quan gì hai người?

    Bà nội Lữ bị người trong thôn dùng ánh mắt chỉ trích nhìn, bà lập tức biết bản thân đã xúc động mà nói lộ ra.

    Bà không nghĩ được biện pháp gì, chỉ có thể lại véo Lữ Nhị Căn.

    Lữ Nhị Căn bị 16 đồng tiền làm cho hoảng sợ.

    Nhiều tiền như vậy trước giờ hắn còn chưa thấy qua đâu.

    Bị mẹ véo, Lữ Nhị Căn còn chút ngây người, nhưng rất nhanh hắn tỉnh táo lại.

    Chị dâu có tiền cũng tốt, như vậy Lữ Thụ lại có thể ăn nhiều chút đồ bổ.

    Lữ Nhị Căn không hề nghĩ đến, tiền này là tiền lễ hỏi của con gái hắn, hắn làm cha đương nhiên có tư cách lấy.

    Cả đầu óc hắn chỉ nghĩ đến có thể khiến Lữ Thụ được ăn sung mặc sướng.

    Mọi người kỳ thật cũng không biết Lữ Nhị Căn đang nghĩ cái gì.

    Thấy hắn ngây ngốc cười, sau đó ôn tồn nói với Lữ Đào:

    - Được rồi, Đào, đừng cãi lời nữa, bà nội quản cái nhà này, tiền chia như thế nào bà sẽ tự định đoạt.

    Thôn dân:

    - ???

    Tuy lời này nghe không sai, nhưng từ miệng Lữ Nhị Căn nói ra, lại khiến người ta cảm thấy kỳ quái.

    Lữ Đào trong lòng chỉ có cười lạnh.

    Cho nên, từ sớm cô đã không nghĩ sẽ thay đổi người cha này, cô đối với hắn không ôm hi vọng gì cả.

    Mà Chu Tiểu Thảo sau khi trầm mặc thật lâu, cô rốt cuộc cũng bùng nổ.

    Hôn sự của con gái, cô là người cuối cùng được biết, cô không tức.

    Nam nhân nhà mình đi thiên vị cho Lữ Thụ, cô cũng không tức.

    Mẹ chồng với chị dâu cùng nhau khi dễ cô, cô cũng quen rồi cho nên không tức.

    Chồng mình đánh con mình, cô có thể chắn sẽ chắn, không thể chắn cũng không thể làm gì, gia đình nhà ai mà không giáo huấn con cái như vậy, cô không tức.

    Nhưng cô còn không có gật đầu đồng ý hôn sự của con gái cô, mà mẹ chồng với chị dâu đã thu một phần tiền lễ hỏi rồi, hơn nữa thông báo mình một tiếng cũng không có.

    Lữ Nhị Căn lại nói như vậy.

    Chu Tiểu Thảo nhịn không nổi nữa rồi.

    Cho dù là tượng đất cũng có ba phần hỏa khí.

    Có thể mấy năm nay cô quá thành thật, cho nên cô bảo hộ không được bản thân, cũng không bảo hộ được ba đứa con.

    Nhìn thấy ba đứa con gái gầy đến chỉ còn da bọc xương, nghĩ đến mỗi ngày mình đều thức khuya dậy sớm, so với nam nhân còn dốc sức làm việc hơn, kết quả đổi lấy chỉ như vậy.

    Chu Tiểu Thảo lúc nào cũng trầm mặc đã bạo phát.

    Đẩy ngã Lữ Nhị Căn, cô đẩy mạnh đến nổi Lữ Nhị Căn lùi về sau vài bước, cuối cùng hắn té ngã ngồi xuống đất.

    - Tiểu Thảo, cô đang làm gì vậy?

    Trong lòng Lữ Nhị Căn còn đang vui vẻ, đột nhiên bị bà vợ mình đẩy làm cho hắn có chút ngây người.

    Chờ tỉnh lại, hắn nhíu mày, lạnh giọng nói.
     
  3. Hắc Long Du Hí Một tác giả và dịch giả lười biếng

    Bài viết:
    72
    Chương 22 [Đồ tham ăn những năm 70]

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lòng Chu Tiểu Thảo càng lạnh lẽo hơn.

    Lúc này, người chồng của cô đến con của hắn còn không bảo hộ được.

    Chu Tiểu Thảo không biết, cứ tiếp tục sống với hắn như vậy, còn có ý nghĩa gì sao?

    Bất quá thì!

    Bất quá thì!!!

    Ý niệm như vậy trong lòng Chu Tiểu Thảo lặng lẽ nảy sinh, sau đó giống như rễ cây tìm được đất vậy, nó cứ không ngừng trong lòng cô cắm rễ, nảy mầm.

    Chu Tiểu Thảo cơ hồ dùng sức lực toàn thân nổi giận gầm lên:

    - Tôi muốn ly hôn với anh!

    Chu Tiểu Thảo không phải không có ý nghĩ đó, chỉ là không có lần nào giống như bây giờ kiên định như vậy!

    Cô vừa nói ra lời này, mọi người xung quanh đều hoảng sợ.

    Bà nội Lữ càng tức giận đến ngất xỉu.

    Năm đó, do Lữ Nhị Căn quá trung thực, đầu óc lại không thông minh cho nên khó khăn lắm mới lấy vợ được cho hắn.

    Bà nội Lữ tuy rằng chướng mắt Chu Tiểu Thảo, nhưng lại thích sự thành thật, dễ khi dễ của cô ta, hiện giờ người con dâu này đột nhiên thoát khỏi khống chế của bà.

    Bà nội Lữ là người tự cao như vậy, tự nhiên chịu không nổi.

    Bà ta vừa ngất thì cả Lữ gia đều rối loạn.

    Lữ Nhị Căn phản ứng lại.

    Hắn đột nhiên bò dậy khỏi mặt đất, túm lấy cây chổi bên cạnh chạy đến:

    - Mày, con đàn bà thối tha kia, mày nói bậy cái gì đó hả, tao đánh chết mày, đánh chết mày.

    Lữ Nhị Căn lên tức điên lên, hắn xông đến đánh vợ mình, Chu Tiểu Thảo chỉ biết ôm đầu chạy trốn, căn bản không phản kháng lại.

    Mọi người vốn định đến khuyên can, nhưng lúc này lại có chút do dự.

    Đặc biệt là các bà phụ nữ lớn tuổi, thấy Chu Tiểu Thảo như vậy, nghĩ mở miệng nói gì đó lại cứ ngạnh ở cổ không nói nên lời.

    Nếu đổi thành bọn họ, ở trong một gia đình như vậy, họ đã sớm chịu không nổi mà chạy về nhà mẹ rồi, ai còn tiếp tục ở đó được cơ chứ?

    Tránh được nhiều công điểm thì có ích lợi gì?

    Thứ tốt kiếm được thì con của mình cũng không được hưởng.

    Chu Tiểu Thảo ôm đầu chạy trốn, vừa trốn vừa khóc.

    Đây là người nam nhân mà cô đã hầu hạ hết nửa đời người, cũng chính người nam nhân này đã hành hạ cô hết nửa đời.

    Chu Tiểu Thảo tựa như trong giây phút ấy, mới thấy rõ hết bản chất của người đàn ông này.

    Vốn trong lòng cô vẫn còn chút ấm áp, lúc này đây một chút ấy cũng tiêu tan chỉ còn lại lạnh lẽo thấu xương.

    Cuối cùng cô không hề né tránh nữa, mặc kệ từng nhát chổi đánh lên người mình.

    Nỗi đau trên người cô không có gì quan trọng cả, mấy năm nay cô đều bị đánh đến quen rồi, sao còn có thể lại đau nữa chứ?

    Nhưng mà vẫn cứ đau lòng.

    Đau lòng mấy năm nay cô đều nỗ lực làm việc như vậy, lại không được một lời nói hay cho bản thân mình.

    Đau lòng mấy năm nay ba đứa con gái đáng thương của cô phải sống dưới bóng ma của tên Lữ Thụ kia.

    Là con gái thì sao chứ?

    Đó cũng là miếng thịt từ trên người cô rơi xuống mà, cũng là bảo bối cô mang thai mười tháng sinh ra mà.

    Đều do cô quá hồ đồ, mấy năm nay cứ để mặc bọn họ hành hạ con của mình.

    Cũng may, bây giờ thanh tỉnh còn chưa muộn.

    Lữ Đào vừa thấy Chu Tiểu Thảo không thèm trốn tránh.

    Vốn dĩ cô muốn tìm thứ gì đó, để đánh lại Lữ Nhị Căn.

    Nhưng mắt cô vừa nhìn qua, lập tức nhìn thấy Đông Xu ở trong đám người bên ngoài.

    Hai người, bốn mắt nhìn nhau.

    Ánh mắt Đông Xu bình tĩnh lại lạnh nhạt.

    Khiến trong lòng Lữ Đào bỗng hoảng hốt, không biết cảm thấy thứ gì, không đi tìm đồ nữa, cô ôm chầm lấy Chu Tiểu Thảo, chịu đựng thay mẹ mình những đòn đánh xuống ấy.

    Lữ Đào biết bản thân không thông minh, bằng không đời trước cô cũng không bị cả nhà ức hiếp đến thảm như vậy, lại bị Trương Thiết Quân chơi đến không hay biết gì.

    Nhưng Lữ Đào biết suy nghĩ, chịu học tập, biết sự thiếu hụt của bản thân, cô liền nỗ lực học tập từ những người khác.

    Vừa rồi đối mặt với ánh mắt của Đông Xu, không biết như thế Lữ Đào đã cẩn thận suy nghĩ lại.

    Một khi bản thân đánh hắn ta, như vậy sẽ khiến mọi người cảm thấy là cô sai.

    Đánh cha mình, cho dù cô có muôn vàn lý do, cuối cùng về mặt đạo đức cô vẫn bị quở trách.

    Cô chẳng những không thể ra tay, còn phải thay mẹ mình chịu những nỗi đau đó.

    Không chỉ bởi vì đau lòng, lúc này đứng bên mình chỉ có mỗi người mẹ nhu nhược này.

    Mà còn bởi vì, muốn cho mẹ mình cùng Lữ Nhị Căn hoàn toàn ly hôn, vẫn cần một cái lý do.

    Lữ Nhị Căn muốn đánh chết vợ con mình, đây đã là đầy đủ lý do đi.

    Chỉ cần lòng của Chu Tiểu Thảo kiên định, thì cuộc hôn nhân này ly hôn là chắc rồi!

    Lúc Lữ Đào bị đánh, tuy mặt cô đều là nước mắt, nhưng đáy mắt lại sáng lấp lánh.

    Cô ngẩng đầu lên nhìn Đông Xu ở bên ngoài, tín nhiệm trong lòng cô càng thêm kiên định.

    Bởi vì cô đã thấy, Đông Xu đứng ở kia môi vừa cong lên một chút.

    Đây chứng minh rằng, cô đã làm đúng.

    Đông Xu xác thực vừa lòng với biểu hiện của Lữ Đào.

    Vừa rồi nếu Lữ Đào ra tay đánh cha mình, như vậy về mặt đạo đức cô ta có thể bị người ta mắng đến bị nước miếng dìm cho chết.

    Tuy rằng hiện giờ phải chịu đau đớn, nhưng lại có thể đẩy nhanh tốc độ ly hôn của cha mẹ cô ta.

    Chu Tiểu Thảo vẫn yêu cầu kích thích nhiều hơn, bà ta mới có thể kiên định ly hôn!

    Đông Xu kỳ thực không tán đồng với một cuộc hôn nhân như vậy, một cuộc hôn nhân mà một người trong đó phải chịu đựng, nhẫn nhịn người còn lại.

    Chịu đựng đến cuối cùng người chịu ủy khuất cũng chính là bản thân, nói là vì con cái mà chịu đựng, nhưng con cái lớn lên cũng sẽ không cảm tạ vì họ đã làm vậy đâu.

    Bởi vì cha mẹ mình không hề yêu nhau, con cái sẽ là người đầu tiên cảm nhận được.

    Một cuộc hôn nhân bằng mặt không bằng lòng, sẽ chỉ khiến cho con cái trở nên càng lạnh nhạt, tính cách cũng trở nên càng quái dị mà thôi.

    Tuy rằng ly hôn, tâm lý con cái cũng không trưởng thành bình thường.

    Nhưng vẫn tốt hơn, cứ chịu đựng ủy khuất bản thân, mà không nhận được một lời tốt đẹp.

    Lữ Đào ăn đánh không ít, ít nhất sau lưng cô khẳng định sẽ sưng lên.

    Cuối cùng trò khôi hài này, vẫn là bởi vì Tôn đại đội trưởng đến mới được coi như kết thúc.

    Tôn đại đội trưởng hôm nay đi họp trên huyện, trở về có chút trễ, kết quả lại gặp phải chuyện như vậy.

    Cũng không thèm về nhà nữa, hắn uống hai ngụm nước, lại vội vàng chạy đến đây.

    Đối với chuyện ly hôn của Chu Tiểu Thảo cùng Lữ Nhị Căn, Tôn đại đội trưởng tự nhiên trước tiên phải khuyên giải trước.

    - Đều đã sống với nhau nửa đời người, thật sự muốn ly hôn sao?

    Tôn đại đội trưởng cũng biết chuyện của nhà họ Lữ, tuy rằng đồng tình với Chu Tiểu Thảo nhưng có thể khuyên, hắn vẫn khuyên nhủ một chút.

    Chu Tiểu Thảo cúi đầu không nói gì, vốn đang ôm đầu ngồi xổm dưới đất Lữ Nhị Căn lại vội vàng đứng lên nói:

    - Tôi không ly hôn.

    Tôn đại đội trưởng khuyên:

    - Cô xem, đồng chí Nhị Căn cũng đã nhận thức được sai lầm của hắn, đồng chí Chu có thể cho hắn một cơ hội nữa không?

    Lữ Đào đứng một bên không nói chuyện.

    Cô đang đợi Chu Tiểu Thảo phản ứng.

    Vừa rồi cô ăn đánh nhiều như vậy, sau lưng đau đến mắt đều rưng rưng nước mắt, nhưng mà Lữ Đào cứ chịu đựng mà đứng yên ở đó, chẳng sợ thân cô cứ run rẩy, cũng không ngã xuống.

    - Tôi muốn ly hôn.

    Chu Tiểu Thảo sau khi trầm mặc thật lâu kiên định nói.

    Nhiều năm như vậy, cô khó được một lần ngẩng đầu lên, thẳng lưng mà nói chuyện. Chu Tiểu Thảo nhìn Lữ Nhị Căn, người cô đã sống cùng nửa đời người, lần đầu tiên cảm thấy người nam nhân cũng chỉ có vậy.

    Lại tiếp tục nhẫn nhịn hắn ta, thì con gái cô đều bị Lữ Nhị Căn đánh chết hết.

    Vừa rồi con gái thế mình chịu những đòn chổi ấy, trong lòng Chu Tiểu Thảo đã thầm cho Lữ Nhị Căn cơ hội.

    Chỉ cần hắn ta chịu đau lòng con gái dừng tay, chỉ cần như vậy cô sẽ nguyện ý nhận sai quay về với hắn, tiếp tục sống cùng nhau.

    Nhưng mà, không có.

    Lữ Nhị Căn không hề dừng tay, còn càng đánh càng hăng say.

    Loại đàn ông đối với người ngoài không dám làm gì, chỉ biết trở về nhà hành hạ người nhà lập uy như vậy, Chu Tiểu Thảo không cần.

    Đã quen Chu Tiểu Thảo nhiều năm chỉ dám cúi đầu cam chịu, lúc này cô ta đầy kiên định nói như vậy.

    Mọi người đều có chút sửng sốt.
     
  4. Hắc Long Du Hí Một tác giả và dịch giả lười biếng

    Bài viết:
    72
    Chương 23 [Đồ tham ăn những năm 70]

    Bấm để xem
    Đóng lại

    - Tiểu Thảo...

    Lữ Nhị Căn vừa nghe Chu Tiểu Thảo nói như vậy, trong lòng hắn có chút luống cuống.

    Bà nội Lữ vốn còn đang ngất, vừa nghe Chu Tiểu Thảo muốn ly hôn, lập tức tỉnh lại gia nhập chiến đấu.

    - Ly hôn cái gì, gả cho nhà chúng ta, sinh là người nhà ta, chết là quỷ nhà ta, muốn ly hôn, không có cửa đâu.

    Bà nội Lữ ngang ngược lên, còn rất dọa người.

    Tôn đại đội trưởng cũng có chút đau đầu.

    - Tôn đại đội trưởng, tôi xác định muốn ly hôn, anh xem cứ dựa theo quy trình bình thường làm cho tôi là được. Tôi cũng không cần thứ gì, nhưng ba đứa con của tôi đều mang đi, mấy năm nay công điểm tôi tránh được không ít, đại đội hẳn có ghi rõ đi, tôi cùng ba đứa con mấy năm nay sống như thế nào, anh cũng có thể nghe thấy một chút rồi, tôi tránh công điểm cũng đủ để chúng tôi có thể ăn được mấy năm.

    Chu Tiểu Thảo lần đầu tiên bình tĩnh nói chuyện như vậy.

    Đương nhiên những lời này, kỳ thật cũng không phải tự cô nghĩ ra.

    Mà là trước đó Lữ Đào trong cố ý vô tình tiết lộ cho cô, chậm rãi tẩy não cô.

    Hiện giờ Chu Tiểu Thảo tự mình sửa sang lại một chút, cô nói trật tự rõ ràng, nhưng thật ra khiến Tôn đại đội trưởng xem trọng cô hơn.

    Bà nội Lữ vừa nghe Chu Tiểu Thảo muốn mình không rời nhà, còn mang theo ba đứa con gái, trong lòng cân nhắc một chút.

    Không quá vừa lòng, nhưng trong nhà không cần nuôi ba đứa con gái, bà vẫn thực vui vẻ.

    Bác hai gái lại đột nhiên nóng nảy.

    Bà ta đã thu của Mã Nhị Trụ mười sáu đồng tiền, nếu Lữ Đào theo Chu Tiểu Thảo đi rồi, số tiền này chẳng lẽ còn muốn bà ta trả về?

    Bà còn đang trông chờ hai mươi đồng tiền còn lại đâu, sao có thể buông tha cho Lữ Đào.

    Cho nên bà ta kéo kéo ống tay áo của bà nội Lữ, sau đó mới cao giọng nói:

    - Cô mình không rời nhà, mang theo Nhị Nha với Tam Nha không thành vấn đề, nhưng hôn sự của Lữ Đào đã định như vậy rồi, sao có thể theo cô rời đi.

    Bà nội Lữ cũng bừng tỉnh, tiền lễ hỏi còn chưa đến hết đâu.

    Bà ta lập tức bóp eo ngang ngược gân cổ nói:

    - Đúng vậy, Đào vẫn lưu lại đây, hôn sự đã định rồi, đi theo cô còn ra thể thống gì.

    Lữ Đào bị cái lý luận như cường đạo của bọn họ tức giận cười, nhưng cô lại không nói gì, chỉ đứng ở một bên nhìn.

    Mẹ cô nếu thật sự không ứng phó được thì tới lúc đó cô sẽ ra nói.

    Mẹ cô dù sao cũng phải tự mình đứng lên, bằng không sau này đi ra ngoài, cũng không tránh được còn bị những người này dây dưa mãi.

    Hiện tại mẹ cô còn không học được tự mình đứng lên, về sau dù có ly hôn rồi, bà ấy vẫn cứ bị người nhà họ Lữ bắt chẹt mãi.

    Lữ Nhị Căn lúc này cũng gật đầu tán đồng mẹ hắn cùng chị dâu hắn mà nói:

    - Đúng, Đào không thể đi được.

    Trong lòng Chu Tiểu Thảo càng ngày càng lạnh.

    Biết rõ, mẹ hắn cùng chị dâu hắn là mai mối cho Lữ Đào dạng nam nhân gì, vậy Lữ Nhị Căn cái người cha này vẫn cứ một lòng một dạ đẩy con gái mình vào hố lửa.

    Chu Tiểu Thảo không rõ, liền tính Lữ Nhị Căn là hiếu thuận đến tận xương tủy đi, nhưng mà Lữ Đào là con gái của hắn mà, đó cũng là huyết mạch của hắn, hắn không thể vì con cái của mình nghĩ nhiều hơn một chút sao?

    Cô nắm chặt tay, nỗ lực dùng móng tay ngắn của mình đâm thật sâu vào lòng bàn tay, nỗ lực để bản thân bình tĩnh.

    Ở lúc Lữ Nhị Căn lên tiếng xong, Chu Tiểu Thảo nghẹn ngào nói:

    - Đào là con gái tôi, hôn sự của con bé tự nhiên vẫn là tôi nói, mẹ cùng chị dâu tay vẫn không đủ dài để quản nhiều như vậy đâu, chị dâu thấy hôn sự này tốt như vậy, không có biện pháp nói chuyện với nhà trai thì bên nhà mẹ đẻ của chị có hai đứa cháu gái đó, đều sắp hai mươi rồi, thích hợp hơn Đào nhiều.

    Nói đến đây, Chu Tiểu Thảo lại đem chuyện của Mã Nhị Trụ nói cho Tôn đại đội trưởng một chút.

    Sau khi nghe xong, sắc mặt Tôn đại đội trưởng vô cùng khó coi.

    Đây đâu phải gả cháu gái, đây là bán cháu gái mà.

    Hơn nữa còn bán đến vô cùng khó coi.

    Tôn đại đội trưởng không chút nào thích đại đội mình quản lý lại xảy ra chuyện không tốt, ảnh hưởng đến nhận xét cấp trên đối với hắn.

    Cho nên, vừa nghe xong chuyện này, Tôn đại đội đã không còn muốn khuyên can đừng ly hôn nữa.

    Cuối cùng hắn hỏi Chu Tiểu Thảo xác định một chút:

    - Cô xác định muốn ly hôn sao?

    - Tôi xác định, vì con của tôi không bị đánh chết, cuộc hôn nhân này tôi nhất định phải ly.

    Chu Tiểu Thảo vừa nghe Tôn đại đội trưởng nói vậy, liền biết chuyện này đã đến lúc kết thúc.

    Lúc này, thái độ của cô nhất định phải kiên định.

    Như vậy chuyện sau đó cũng trở nên dễ làm hơn.

    Lữ Nhị Căn còn ở bên kia nói mãi:

    - Tôi không ly hôn.

    Nhưng Tôn đại đội trưởng căn bản đều giả bộ không nghe thấy.

    Người nhà bọn họ ghê tởm như vậy, ghê tởm đến trình độ mà Tôn đại đội trưởng trong lòng cũng nghiêm trọng bất mãn.

    Tất cả những gì gièm pha có thể ảnh hưởng đến chiến tích của hắn, hắn đều không thích.

    Đương nhiên, trong lòng dù có nghĩ đến hiệu quả cùng lợi ích của bản thân, nhưng vẫn còn kèm theo vài phần rất nhỏ thiện lương.

    Mặc kệ thế nào, kết quả cuối cùng, vẫn là tốt.

    Bà nội Lữ đặc biệt đau như bị cắt thịt, khi nghe Chu Tiểu Thảo trật tự rõ ràng nói ra yêu cầu của mình:

    - Tôi mình không rời đi, mang theo ba đứa con gái, nhưng tôi cùng ba đứa con hộ khẩu cùng công điểm toàn bộ dời ra ngoài, tự chúng tôi sống.

    Vừa nghe Chu Tiểu Thảo muốn mang theo công điểm của cô ta, bà nội Lữ không chịu, ngồi dưới đất, vỗ đùi mắng.

    Chu Tiểu Thảo rất có sức lực, mấy năm nay cô làm việc còn giỏi hơn nam nhân, cô mà muốn đem công điểm đi, trong nhà thu vào lập tức ít hơn phân nửa.

    Lữ Nhị Căn tuy rằng cũng có thể làm việc, nhưng mấy mấy năm nay đều làm không bằng Chu Tiểu Thảo.

    Trong nhà con trai lớn không làm được việc, con trai út không ở nhà, bà nội Lữ quả thực không dám tưởng tượng nếu không có Chu Tiểu Thảo tránh những công điểm đó, về sau làm sao bây giờ?

    Đối với hành vi ngang ngược của bà nội Lữ, Tôn đại đội trưởng chỉ cười lạnh hai tiếng nói:

    - Bà nội Lữ, bà lại muốn gây chuyện, tôi liền định cho bà tội quấy rối người thi hành công vụ, đem bà nhốt chuồng bò.

    Vừa nghe sẽ bị nhốt chuồng bò, bà nội Lữ lập tức ngừng khóc, so với diễn viên còn thay đổi sắc mặt nhanh hơn.

    Thấy một màn như vậy, Đông Xu cong môi cười.

    Chuyện còn lại, kỳ thật cũng không cần xem nữa.

    Đông Xu quyết định trở về nhà.

    Trí não hiện còn 12 phút nữa, trời sẽ mưa.

    Lúc này bầu trời đã đầy mây, lại không đi sẽ bị mắc mưa.

    Kết quả cô vừa quay đầu thì nhìn thấy Hàn Chiêu vừa lúc đứng sau mình, đôi mắt thẳng lăng lăng nhìn chằm chằm cô.

    Ước chừng không nghĩ đến Đông Xu đột nhiên quay đầu lại, Hàn Chiêu cũng hoảng sợ, hoàn hồn lại, hắn có chút chán nản.

    # Xin hỏi, nhìn lén con gái người ta bị phát hiện, tôi nên làm bộ ưu nhã như thế nào#

    Hàn Chiêu chỉ mới tới một chút, trước đó vẫn âm thầm quan sát, vì không gây chú ý cho Đông Xu, cho nên mỗi lần hắn đều giả bộ ngắm phong cảnh, thuận tiện nhìn một cái.

    Tuy rằng hắn cũng không rõ, hắn không lo đi ngủ lại chạy tới nơi này làm gì?

    Chính là chân không nghe lời hắn, chờ hắn phản ứng lại thì hắn đã chạy đến đây rồi.

    Vốn vẫn âm thầm làm bộ quan sát, vừa rồi nhất thời bốc đồng, đầu óc không ở, cho nên Hàn Chiêu trực tiếp đứng sau lưng Đông Xu cách cô ấy nửa thước, hắn cứ nhìn chằm chằm Đông Xu như vậy.

    Trong đám người có người nhìn cô, Đông Xu là biết.

    Người nhiều như vậy có thể vô tình nhìn cô, Đông Xu vốn không nghĩ nhiều lắm.

    Chỉ là ánh mắt ở phía sau có chút nóng rực, hơn nữa trời cũng sắp mưa rồi, cô cũng phải về nhà.

    Cho nên Đông Xu lúc này mới quay đầu lại.

    Kết quả, hai người chạm mắt, cho nên việc xấu hổ như vậy mới xảy ra.
     
  5. Hắc Long Du Hí Một tác giả và dịch giả lười biếng

    Bài viết:
    72
    Chương 24 [Đồ tham ăn những năm 70]

    Bấm để xem
    Đóng lại
    - Tôi...

    Đây vẫn là từ khi Hàn Chiêu xuống nông thôn lần đầu đối mặt với tình huống quẫn bách như vậy.

    Dù trong lòng của hắn ổn định, đầu óc bình tĩnh, thì lúc này cũng có chút mắc kẹt, có chút không biết làm sao.

    Đông Xu nhìn hắn thật sâu một cái, cảm thấy tên Hàn thanh niên trí thức trên đầu có ba dấu chấm hỏi, thật sự quá gây chú ý.

    Hung thủ là Lưu Tiểu Hoa đã tìm được rồi.

    Nếu không phải sợ phiền toái, cô đã sớm đưa cô ta đi gặp Diêm Vương.

    Nhưng nghĩ đến tính đặc thù của cái niên đại này, cô vẫn từ bỏ.

    Hơn nữa dùng dao cùn cắt thịt mới thú vị hơn một đao giết chết nhiều.

    Lữ Đào cái số liệu dị thường này, Đông Xu cũng phát hiện bất đồng, tuy rằng cuối cùng chỉ là phỏng đoán nhưng kết quả khả quan.

    Nhưng ba dấu chấm hỏi trên đầu Hàn Chiêu có ý nghĩa gì chứ?

    Lúc Đông Xu ở tinh tế, ngẫu nhiên chơi mấy trò chơi chiến đấu.

    Trong những trò đó có đi nhận nhiệm vụ ở chỗ NPC, và những NPC đó cũng có một dấu chấm hỏi.

    Chẳng lẽ Hàn Chiêu là NPC có thể tiếp nhiệm vụ?

    Đông Xu không dám xác định, liếc nhìn Hàn Chiêu một cái rồi vòng qua đối phương về nhà.

    Hàn Chiêu vốn còn đang nghĩ, một khi Đông Xu hỏi thì bản thân nên trả lời như thế nào.

    Hắn vừa nghĩ tốt sẽ nói gì, thì kết quả Đông Xu căn bản không theo lẽ thường làm, mà là đã rời đi.

    Nhìn bóng dáng tiêu sái của Đông Xu, Hàn Chiêu có chút hâm mộ.

    Hâm mộ càng nhiều, tim hắn đập càng nhanh.

    Hàn Chiêu kỳ thật cũng không muốn động tâm, hắn có dã tâm cùng khát vọng, hắn không nghĩ cắm rễ ở nơi này.

    Chỉ là, trái tim nó không chịu nghe hắn khống chế!

    Bên trong, án kiện ly hôn nhà Lữ Đào đang tiếp tục.

    Chu Tiểu Thảo đưa ra yêu cầu, Lữ Nhị Căn sau này phải trả tiền trợ cấp nuôi dưỡng ba đứa con gái.

    Một tháng ba mươi cân lương (18kg).

    Vừa nghe thấy yêu cầu này, bà nội Lữ liền tức giận.

    - Ba mươi cân lương, con gái làm gì mà ăn nhiều như vậy, cho rằng là cho heo ăn chắc, nói bao nhiêu cân lương thì bao nhiêu à? Nhà ta không đưa lương đâu, cứ mình không rời nhà đi, trực tiếp cút đi!

    Bà nội Lữ tức giận đến nhảy dựng ba thước, nhìn bà ta vô cùng khỏe mạnh.

    Lữ Nhị Căn lẩm bẩm nửa ngày, cũng chỉ lấy lý do khoái thác giống mẹ mình:

    - Không, không có nhiều lương như vậy, con gái ăn nhiều như vậy làm gì, một tháng năm, sáu cân (3-3,6kg) là đủ rồi.

    - Năm, sáu cân cũng không có, không cho lương.

    Bà nội Lữ vừa nghe Lữ Nhị Căn nói như vậy, còn véo hắn một cái, ồn ào nói trong nhà không có lương.

    Lữ Nhị Căn trong lòng vừa mới dâng lên một chút áy náy với vợ con thì đã bị mẹ mình véo làm cho nó biến mất rồi. Hắn nói:

    - Đúng vậy, không có lương, con gái ăn lương làm cái gì?

    Vừa nghe Lữ Nhị Căn nói như thế, Chu Tiểu Thảo tức giận đến chút nữa kiềm không được mà khóc rồi.

    Nhưng cô không thể khóc.

    Cô khóc rồi, thì ba đứa con của cô làm sao đối mặt đối lũ người nhà ăn thịt người này?

    Vì lương chỉ có thể da mặt dày lên mà đi đòi thôi, cô vốn đã gả ra ngoài, mấy năm nay quan hệ với nhà mẹ đẻ cũng không tốt, giờ cô mang theo ba đứa con lại không có lương thì mẹ con cô chết đói.

    Chỉ là không đợi Chu Tiểu Thảo quỳ xuống cầu xin, cô đã bị Lữ Đào kéo lại.

    Lữ Đào bây giờ là đang cường chống đứng ở đây thôi, sau lưng đang nóng rát, cử động một chút thì quần áo liền đụng vào miệng vết thương, đau đến cô rớt nước mắt.

    Nhưng mà cô vẫn phải chịu đựng.

    - Nếu không cho trợ cấp nuôi dưỡng, vậy sau này dưỡng lão cho ông, ba chị em chúng tôi cũng không quản.

    Lữ Đào đặc biệt bình tĩnh nói.

    Kết quả vừa nói ra, tất cả mọi người đều sửng sốt.

    Bà nội Lữ phản ứng lại trước hết là nhảy dựng lên mắng Lữ Đào nói:

    - Con nhỏ kia mà nói cái gì, ai nha, đúng là gia môn bất hạnh, cư nhiên sinh ra bạch nhãn lang, con chết tiệt này.

    Bà nội Lữ luôn miệng mắng mãi.

    - Chú Tôn, nếu hai bên đều không quen nhìn thấy nhau, vậy cứ trực tiếp cắt đứt quan hệ đi, nếu sau này ông ấy thật sự già rồi, nằm trên giường không động đậy được nữa, cháu khẳng định sẽ không mặc kệ, nhưng quan hệ vẫn phải cắt đứt, về sau mọi người còn chung sống chung một thôn, có quá nhiều liên lụy không tốt.

    Lữ Đào cũng biết bản thân nói không nuôi Lữ Nhị Căn khi hắn già khẳng định sẽ bị người ta nói.

    Thoáng lui một bước, Lữ Đào giải thích một chút.

    Tôn đại đội trưởng cũng thở nhẹ ra.

    Cuối cùng Tôn đại đội trưởng nghĩ làm chứng từ, hắn giải thích cho hai người về sau khi ly hôn thì tài sản cùng con cái được phân như thế nào, đồng thời cũng viết giấy chứng nhận đoạn tuyệt quan hệ.

    Lữ Nhị Căn chỉ biết lặp đi lặp lại câu:

    - Tôi không ly hôn.

    Bà nội Lữ vẫn đang véo hắn đương nhiên biết, nhưng hắn không muốn ly hôn.

    Nhưng ở đây không ai để ý đến ý kiến của hắn cả.

    Tôn đại đội trưởng xử lý tốt xong, liền làm giấy giới thiệu cho bọn họ sáng mai lên huyện làm thủ tục ly hôn.

    Chu Tiểu Thảo cầm giấy giới thiệu trong tay, chứng từ gồm có ba phần, Chu Tiểu Thảo một phần, Lữ Nhị Căn một phần, còn lại là Tôn đại đội trưởng giữ.

    Lăn lộn hết một buổi sáng, thì chuyện này cũng giải quyết xong.

    Bởi vì tiếp theo chỉ có viết chứng từ cho nên mọi người cũng về nhà hết.

    Lưu lại chỉ có mấy người thích xem náo nhiêt, mấy người phụ nữ thích nhiều chuyện, những người khác đều về nhà hết.

    Trời đầy mây như vậy không về nhà chờ tắm mưa sao?

    Sau đó trời mưa đến, mọi người cũng vội vàng trở về nhà.

    Tôn đại đội trưởng vừa ra tới, nhìn thấy cơn mưa nhỏ kéo dài, trong lòng hắn thả lỏng vài phần.

    Sau vụ xuân, sợ nhất là thiếu nước.

    Mưa xuân quý như du, hiện giờ rốt cuộc cũng có mưa, lòng hắn cũng thong thả hơn.

    Người của Lữ gia căn bản là không muốn cho Chu Tiểu Thảo cùng ba đứa con của cô tiếp tục ở lại.

    - Ly hôn rồi thì cũng đừng ở cái nhà này.

    Bà nội Lữ dứt khoát nói.

    Dù sao cuộc hôn nhân này khẳng định phải ly hôn rồi, thì còn lưu lại cái nhà này làm gì?

    Chu Tiểu Thảo kỳ thực nghĩ muốn cầu xin bà nội Lữ cho mẹ con cô tá tức lại một đêm.

    Nhưng Lữ Đào kéo cô đi.

    Một khi thái độ Chu Tiểu Thảo yếu đi, thì sẽ vẫn bị người nhà họ Lữ này gây khó dễ.

    Cho nên lúc cần cường ngạnh vẫn phải cường lên.

    - Chú Tôn, cháu nhớ ở đầu thôn Tây có mấy gian phòng cũ nát, vẫn luôn không có ai ở đúng không? Cháu cùng mẹ cháu còn có mấy đứa em gái có thể qua ở tạm nơi đó được không chú?

    Lữ Đào sớm tại lúc ra đại chiêu đã nghĩ xong kế hoạch rồi, cũng mưu hoa đường lui cho mình.

    Đầu thôn tây có một căn nhà tranh tam gian, lúc trước là một lão già góa vợ ở đó, sau đó hắn ta chết đi, căn nhà kia lại cũ nát quá, cho nên không ai ở căn nhà đó.

    Hơn nữa người đã chết kia lại không có thân thích, cho nên căn nhà liền thuộc về đại đội.

    - Được, cứ ở đi, lát nữa chú gọi thím ôm qua cho các ngươi hai cái chăn giường.

    Biết căn nhà kia cái gì cũng không có.

    Tôn đại đội trưởng cũng không đành lòng mẹ con họ, cho nên giúp đỡ nhiều một chút.

    Lữ Đào đôi mắt rưng rưng đỏ nói:

    - Cảm ơn chú Tôn.

    Vốn chỉ định tạm thời ngủ một đêm, ngày mai lại dọn đi.

    Nhưng không nghĩ đến, Tôn đại đội trưởng còn nguyện ý cho bọn họ chút chăn bông.

    Đầu năm nay mặc kệ là thứ gì đều rất quý giá.

    Dù là cho mượn, người nhà bình thường cũng không muốn cho.

    Căn nhà tranh thật lâu không có người ở, bên trong có mùi mốc, hơn nữa có một gian phòng còn bị mưa dột, mấy mẹ con Lữ Đào cũng không kén chọn.

    Một gian nhà chính, hai gian có giường đất, tổng cộng ba gian phòng, trừ bỏ một gian bị mưa dột ra, thì bọn họ còn một gian có thể ở lại.

    Nhưng mình không rời nhà, nếu không có lương, bọn họ sẽ phải chết đói.

    Không gian kia là bí mật của Lữ Đào, cô tạm thời còn không muốn mẹ cùng các em biết.

    Hai đứa em gái còn nhỏ, lỡ như một đứa lỡ miệng nói ra thôi, hậu quả Lữ Đào thật không dám tưởng tượng.

    - Con đi ra ngoài mượn chút lương.

    Lữ Đào mím môi, chịu đựng sau lưng đang đau nhứt đi ra ngoài.

    Không thể giáp mặt lấy ra, vậy cô chỉ có biện pháp đi ra ngoài mang về.
     
  6. Hắc Long Du Hí Một tác giả và dịch giả lười biếng

    Bài viết:
    72
    Chương 25 [Đồ tham ăn những năm 70]

    Bấm để xem
    Đóng lại

    Nhưng sau khi đi ra ngoài thì Lữ Đào bình tĩnh suy nghĩ lại.

    Cô lấy trong không gian ra mấy mẻ bắp mới.

    Trừ bỏ mấy hạt giống ngày đầu tiên gieo thì ngay hôm sau có thể thu hoạch.

    Lúc sau trồng bắp, còn có đậu nành và một số loại khác, tốc độ thu hoạch chỉ nhanh hơn thực tế một chút, không còn thần kỳ như lúc đầu là ngay hôm sau có thể thu hoạch.

    Bởi vì ngày đầu tiên bản thân lặng lẽ giấy đều là hạt giống bắp.

    Cho nên, hiện tại trong không gian lương thực chính là bắp.

    Nhưng đem về nhà, bản thân cô phải giải thích như thế nào.

    Nhà ai lúc này lại có bắp mới như vậy đâu?

    Lữ Đào đang sầu lo, nhưng rất nhanh cô đã nghĩ ra biện pháp.

    Cô muốn tìm người hợp tác, dùng chỗ bắp mới này đổi chút lương cũ.

    Tuy rằng Lữ Đào cảm thấy bản thân làm vậy không thích hợp, nhưng trước mắt cô không có biện pháp tốt hơn.

    Chỉ là người hợp tác này...

    'Nước mắt là thứ vô dụng nhất.' tropg đầu Lữ Đào nhớ tới một câu nói đó, sau đó cô liền đi về phía nhà họ Khương.

    May mà nhà họ Khương cũng ở gần đầu thôn Tây, bằng không Lữ Đào đi không biết tốn bao nhiêu thời gian.

    Trời lại mưa, trong thôn đường đều là bùn đất vào lúc trời mưa không dễ đi lại.

    Tuy chỉ là cơn mưa phùn, nhưng mưa thời gian dài, con đường vẫn trở nên lầy lội.

    Đông Xu lúc này đang ngồi ở cửa sổ ngắm mưa.

    Vương Nguyệt Hoa đang làm cơm chiều.

    Vừa rồi lúc Vương Nguyệt Hoa nấu cơm, Đông Xu thấy lu gạo đã không còn bao nhiêu.

    Nhìn thấy trong đó còn nhiều nhất là bốn mươi cân thôi. (24kg)

    Nhưng hiện giờ vẫn là vụ xuân...

    Mấy năm nay, Khương gia vẫn luôn không có tiền, cũng bởi vì mỗi khi vào vụ xuân trong nhà lại thiếu lương thực, sau đó phải đi mượn của người khác.

    Đến vụ hè cùng vụ thu, thì lại trả cho người ta.

    Kết quả vào vụ xuân lương thực trong nhà lại không đủ ăn.

    Tuần hoàn ác tính.

    Kỳ thực cả nhà đều có sức lao động, công điểm cũng tránh được nhiều, lương thực cũng nhận được đủ ăn.

    Nhưng lại không chịu nổi, trước đó Vương Nguyệt Hoa bị cả nhà mẹ đẻ kia mỗi tháng lại đến ăn hết mấy chục cân lương.

    Cứ ăn ăn mãi cho nên trong nhà lại không đủ ăn.

    Trừ bỏ lương, còn có hai con gà nuôi trong nhà.

    Nhà họ nghèo thành như vậy, Vương Nguyệt Hoa đương nhiên không nỡ ăn mấy cái trứng gà đó, bình thường đều cất lại, đợi tích cóp đủ số lượng lại đem chúng đến Cung Tiêu Xã đổi tiền với phiếu.

    Nhưng thành công chỉ có vài lần thôi.

    Đám quỷ hút máu nhà mẹ đẻ kia, canh đúng thời gian lại đến cửa chơi ăn vạ, nên lương thực cùng với trứng gà cuối cùng cũng chui hết vào bụng nhà người ta.

    Tuy rằng Vương Nguyệt Hoa hiện giờ đã tỉnh ngộ, nhưng cũng không thay đổi được hiện thực là trong nhà hiện không còn lương thực.

    Đông Xu đang tự hỏi nên làm thế nào để kiếm chút lương, để giúp nhà họ thoát khỏi cái tuần hoàn chết này.

    Kết quả còn chưa suy nghĩ cẩn thận, thì Vương Nguyệt Hoa đến nói là có Lữ Đào tìm cô.

    Ý thức lãnh địa của Đông Xu rất mạnh, cho nên cô vỗ vỗ quần áo rồi đi ra ngoài.

    Phía tây có hai gian, gian phía trong là phòng của Đông Xu, gian còn lại bên ngoài để một chút đồ linh tinh.

    Đông Xu gọi Lữ Đào vào phòng, đóng cửa lại, thu dọn đồ trên giường đất một chút rồi bảo Lữ Đào ngồi xuống.

    - Không được, không được, trên người tôi ướt hết rồi, ngồi sẽ ướt giường mất.

    Lữ Đào hiện giờ một thân ướt đẫm, sao lại không biết xấu hổ mà ngồi xuống chứ.

    - Ừ.

    Đông Xu cũng không bắt buộc, cô chỉ nhàn nhạt gật đầu.

    Có thể bởi vì mắc mưa, trên người Lữ Đào có chút nhếch nhát.

    Bộ quần áo vốn bị giặt đến trắng bệt, sắp nhìn không ra màu sắc vốn có của nó luôn rồi. Lại bởi vì bị mưa ướt, mà ẩn ẩn hiện ra đường cong của cô.

    Nếu không phải có việc, Lữ Đào lúc này cũng sẽ không ra ngoài.

    Rốt cuộc bộ dạng nhếch nhát như vậy, Lữ Đào lại còn là con gái, chắc hẳn là không muốn bị người khác nhìn thấy mình như bây giờ.

    Đặc biệt là ở cái niên đại bảo thủ như hiện tại.

    Sau khi phân tích, Đông Xu vẫn cứ đứng đó không nói lời nào, cô chỉ chờ Lữ Đào nói ra mục đích đến đây của cô ta.

    Nếu đến cửa rồi, khẳng định là có việc muốn nhờ, như vậy Đông Xu liền chiếm quyền làm chủ.

    Lúc này nếu Đông Xu chủ động mở miệng, Lữ Đào sẽ có cơ hội cò kè mặc cả.

    Thấy Đông Xu không nói lời nào, trong lòng Lữ Đào thật có chút hoảng.

    Lữ Đào lúc này mới nhỏ giọng nói:

    - Điềm Điềm, tôi...

    Chỉ là nghe đến Điềm Điềm cái tên ê răng này, trong của Đông Xu có chút giật mình, nhưng trên mặt cô lại không có phản ứng gì.

    Lữ Đào cảm thấy dù bản thân có phải mất mặt hơn nữa cũng không sao.

    Dù có tệ nhất, cũng không thể nào thảm hại hơn bây giờ đúng không?

    Ôm suy nghĩ đó, Lữ Đào nhích lại gần Đông Xu một chút, sau đó cô đè thấp giọng nói:

    - Tôi dùng hai mươi cân bắp mới (12kg) đổi với cô mười cân gạo (6kg) như thế nào?

    Hai mươi cân bắp sau khi phơi nắng cùng bóc tách hạt ra, kỳ thật cũng không còn lại bao nhiêu.

    Nhưng Lữ Đào lại vừa mở miệng là muốn mười cân gạo.

    Cô ta thật sự là muốn đổi thứ khác, nhưng ngẫm lại nhà họ Khương như thế này, Lữ Đào lại từ bỏ.

    Bốn mẹ con cô có ăn là được, không kén chọn gạo gì.

    Nghe xong Lữ Đào nói, Đông Xu thầm suy nghĩ trong lòng.

    Lữ Đào nói có bắp mới mẻ!

    Hiện giờ vừa kết thúc vụ xuân, dù là lương thực cất giữ từ năm trước thì cũng chỉ có bắp đã phơi khô.

    Đông Xu tin tưởng, nếu Lữ Đào đã nói là bắp mới thì khẳng định sẽ không gạt cô.

    Hơn nữa Lữ Đào tay không đến đây.

    Cái mẻ bắp mới này khẳng định là có quan hệ đến số hạt giống trước đó biến mất.

    Nút không gian sao?

    Nhưng nút không gian sẽ có đồ vật để khống chế, trên người Lữ Đào đến trang sức gì cũng không có.

    Cho nên, không phải nút không gian?

    Đông Xu càng ngày càng tò mò, đồ vật thần kỳ tồn tại trên người Lữ Đào là gì.

    Đặc biệt là mới gieo trồng mười ngày trước, mà hiện giờ bắp đã thu hoạch được?

    Dù là dịch dinh dưỡng tăng trưởng ở tinh tế, cũng không có biện pháp khiến thực vật sinh trưởng nhanh như vậy.

    Cho nên, Lữ Đào rốt cuộc có cái công nghệ đen gì?

    Vừa thấy Đông Xu không nói lời nào, trong lòng Lữ Đào có chút hoảng.

    Cô không tin những người khác, Đông Xu còn có thể miễn cưỡng tin tưởng vài phần.

    Hiện giờ là bản thân cô đánh cược sai rồi sao?

    Cô nắm chặt tay mình, Lữ Đào tự thầm bảo bản thân bình tĩnh lại, trước khi Đông Xu trả lời, bản thân nhất định không được rối.

    Hai người bỗng an tình.

    Trong phòng chỉ có tiếng nước mưa trên người Lữ Đào rơi xuống đất, một chút một chút rơi xuống nền bùn đất, tiếng tích tích nhỏ vang lên.

    Lữ Đào khẩn trương vô cùng, cô sắp không bình tĩnh nổi nữa rồi.

    Thì lúc này, Đông Xu mới từ từ mở miệng nói, giọng cô vô cùng bình tĩnh:

    - Nói thật, hai mươi cân bắp, trước không nói tới có mới mẻ hay chín muồi, thì chỗ bắp đó phơi nắng cũng không phơi được gì, dù có chín thì sau khi tách hạt cũng không đến mười cân.

    Nói tới đây, Đông Xu cong môi cười, ý cười không rõ ràng nhưng lại khiến Lữ Đào thả lỏng một chút.

    Đông Xu lại nói tiếp, giọng nói có chút nhẹ nhàng:

    - Bất quá mọi người đều là cùng thôn, tôi cũng không so đo những thứ này.

    Nói như thế có nghĩa là đồng ý.

    Lữ Đào âm thầm thở phào, lại phát hiện lưng mình không chỉ có nước mưa còn có mồ hôi lạnh.

    Cô đem bí mật lớn nhất nói ra, tuy rằng Đông Xu không hỏi đến, nhưng rõ ràng đã hoài nghi.

    Nhưng Lữ Đào lại không có sự lựa chọn khác.

    Hiện giờ cô đang trong tuyệt cảnh, cô cần phải sống sót.

    Tồn tại, mới có hy vọng, rồi từ từ mới có thể tính sổ với những kẻ cặn bã kia.

    - Tôi...

    Nghĩ đến bản thân còn phải đi ra ngoài lấy bắp cho Đông Xu, nhưng cô không có sọt, càng đừng nói đến túi.

    - Trên đất có cái sọt cô cầm trước đi, dùng nó mà đựng, miếng vải rách bên cạnh cũng mang theo đi, miễn cho người khác nhìn thấy, đỡ cho sinh ra chuyện, gạo thì tôi cũng chuẩn bị trước cho vào túi, lát đưa cho cô.

    Đông Xu nhìn một cái liền biết Lữ Đào đang lúng túng chuyện gì, cho nên cô trật tự rõ ràng nói ra an bài.
     
  7. Hắc Long Du Hí Một tác giả và dịch giả lười biếng

    Bài viết:
    72
    Chương 26 [Đồ tham ăn những năm 70]

    Bấm để xem
    Đóng lại

    Vành mắt Lữ Đào có chút chua xót, cô khó khăn ừ một tiếng, lại nói một câu cảm ơn.

    Hai người lặng lẽ trao đổi lương thực.

    Lúc Đông Xu bảo Vương Nguyệt Hoa lấy túi đựng gạo, Vương Nguyệt Hoa sắp khóc luôn rồi.

    Trong nhà hiện giờ quyền uy nhất là Đông Xu, Vương Nguyệt Hoa thật sự rất sợ đứa con gái này.

    Cho nên bảo lấy gạo thì lấy gạo thôi.

    Kết quả, Đông Xu ôm túi gạo ra ngoài không bao lâu lại trở về.

    Trong tay cô ôm một cái sọt, bên trên có một mảnh vải rách che đậy, bên trong chứa gì đó nhìn thấy nó phình lên.

    Vương Nguyệt Hoa không hỏi chỉ đứng một bên chờ.

    Đứa con gái này của cô, hiện giờ cô không dám chọc nó đâu.

    Làm cô ăn vạ khóc lóc với người khác cô còn làm được, cô hoàn toàn không sợ.

    Nhưng đối mặt với đứa con gái này?

    Không được, không được!

    - Ôi má ơi!

    Chờ tới lúc Đông Xu xốc tấm vải lên, lộ ra bên trong đầy những trái bắp tươi mới, Vương Nguyệt Hoa kinh ngạc la lên.

    Cô nghĩ lại đây là mẻ bắp mới đó, cho nên cô vội vàng nhìn trước nhìn sau cửa nhà mình, nhìn xem cửa đóng kỹ chưa.

    - Con, con gái à.

    Vương Nguyệt Hoa sợ tới mức nói không nên lời, nghĩ kéo tay Đông Xu hỏi một chút lại không dám.

    Trong lòng cô gấp gáp mà Đông Xu lại không nói cho cô biết, cuối cùng chỉ có thể về phòng.

    Gọi chồng với con trai mình tới.

    Một nhà bốn người ngồi đối diện với sọt bắp, trừng mắt nhìn.

    - Nhìn đủ chưa?

    Thấy người một nhà nhìn chằm chằm mấy trái bắp, thiếu nhìn cho thủng luôn mấy trái bắp, Đông Xu lạnh giọng hỏi.

    Vừa nghe cô lên tiếng, cả nhà đều bỗng đứng nghiêm dậy, như mấy binh lính chờ đội trưởng đến kiểm duyệt vậy.

    Tuy lạnh nhạt như Đông Xu, nhưng khi thấy một màn, cô cũng nhịn không được mà cong môi cười.

    Kỳ thật thấy người nhà họ như bây giờ khá tốt.

    Trừ bỏ Vương Nguyệt Hoa trước đó thích gây chuyện, còn có ba người đàn ông trong nhà này tính tình quá lạnh nhạt ra.

    Ước chừng đó là thói quen.

    Thói quen từ tổ tiên truyền xuống.

    Từ từ thay đổi, đến bây giờ thì thuận mắt hơn nhiều.

    - Xem đủ rồi.

    Hai nam nhân ăn nói vụng về cũng ít nói, cuối cùng chỉ vẫn là Vương Nguyệt Hoa xem sắc mặt Đông Xu mà trả lời.

    - Ừ, xem đủ rồi thì thu dọn một chút, đem toàn bộ nấu đi. Mấy ngày tới đồ ăn chính là những cái này, cẩn thận ăn nói một chút, đừng có ra ngoài nói bậy bạ.

    Đông Xu cũng không có biện pháp giải thích vì sao mới vụ xuân đã có đống bắp mới mẻ này.

    Nhưng Đông Xu có thể dùng vũ lực để trấn áp nhà mình, làm bọn họ không dám nói bậy ra ngoài.

    - Được.

    Vương Nguyệt Hoa gật đầu, hai cha con kia cũng gật đầu nhưng không nói gì.

    Đông Xu cũng không trông cậy bọn họ nói chuyện.

    Giúp Vương Nguyệt Hoa làm cơm chiều.

    Hôm nay không ăn cơm, mà là ăn bắp.

    Đồ ăn tươi mới, dù chỉ đơn giản là hấp một chút nhưng cũng ăn ngon vô cùng.

    Lương thực trong thôn thực quý giá, mảnh đất cạnh nhà dù có trồng hai bên đều là bắp, thì chờ chín rồi cũng chỉ có tách hạt cất lại từ từ ăn, chứ làm gì có ai ăn bắp mới hành động phá của như vậy đâu?

    Nhưng mà nhiều như vậy, nếu không hấp, thì lâu rồi nói không chừng bắp đều bị mốc meo hết.

    Đây là Đông Xu nói.

    Vương Nguyệt Hoa không dám cãi lại.

    Nhưng trong lòng lại cảm thấy, con gái mình quả thực là tiểu tiên nữ.

    Có thể cho cô ta vào mùa xuân mà được ăn bắp mới, đây không phải tiên nữ thì là gì?

    Kể từ đó, cô càng kiên định quyết tâm phải vạch rõ ranh giới với nhà mẹ đẻ.

    Chỉ có cách xa nhà mẹ, tiểu tiên nữ mới cho lương thực ăn.

    Logic như vậy không thành vấn đề.

    Sau khi ăn cơm chiều xong, Đông Xu ngồi trước cửa sổ ngắm mưa một lát, còn chưa buồn ngủ thì có người tìm đến cửa.

    Vương Nguyệt Hoa vừa ra mở cửa đã bị Chu Tiểu Thảo dọa sợ.

    Chu Tiểu Thảo ở người đều dính mưa, đang quỳ cầu xin Vương Nguyệt Hoa.

    - Chị ơi, chị cứu Đào nhà em đi, cầu xin chị cứu Đào nhà em với.

    Chu Tiểu Thảo sau khi vào, ăn nói lộn xộn, cô cứ dập đầu van xin Vương Nguyệt Hoa.

    Thật sự dọa sợ Vương Nguyệt Hoa.

    Đông Xu nghe thấy có động tĩnh đi ra xem.

    Thấy Chu Tiểu Thảo đang quỳ dưới đất, cô cũng hoảng sợ.

    Đông Xu lạnh giọng hỏi:

    - Làm sao vậy?

    Có thể bởi giọng cô quá lạnh lùng, cho nên khiến Chu Tiểu Thảo còn đang điên cuồng trở nên bình tĩnh lại một chút.

    Chu Tiểu Thảo nhìn Đông Xu, vội vàng chạy đến dập đầu van xin Đông Xu:

    - Điềm Điềm, xin cháu cứu Đào nhà cô đi, ban ngày nó ăn đánh bị thương, còn mắc mưa cho nên bây giờ phát sốt rồi, cô không có cách nào, cô không có bản lĩnh gì...

    Chu Tiểu Thảo đang nói thì khóc, cô ta vừa khóc còn vừa tự đánh mình.

    Đông Xu thật sự là người vô cùng lạnh nhạt.

    Đại khái do nhiều năm ở trên chiến trường thấy quá nhiều chuyện sinh tử đi.

    Cho nên làm Đông Xu đối với sinh tử cũng không xem trọng lắm.

    Sinh mệnh mà cô coi trọng, là sinh mệnh của các binh lính của mình, đồng dạng, Đông Xu cũng xem nhẹ sinh mệnh, đó là xem nhẹ sinh mệnh của địch nhân.

    Đối với Lữ Đào, bởi vì tò mò, cho nên cô cũng nguyện ý duỗi tay viện trợ một chút, đương nhiên giúp đỡ cũng trong phạm vi năng lực của cô thôi.

    Nếu vượt quá thì Đông Xu lạnh nhạt tỏ vẻ bản thân cô bất lực.

    Giống như chuyện Lữ Đào phát sốt này, Chu Tiểu Thảo vốn nên làm là đi trạm y tế trong thôn, tìm bác sĩ.

    Đông Xu thậm chí nguyện ý bình tĩnh nói cho đối phương, nhà bác sĩ ở đâu, Lữ Đào đến trạm y tế còn có thuốc trị hết bệnh.

    Nhưng cô sẽ không ra tay.

    Chỉ là lúc này đối mặt với Chu Tiểu Thảo, đối mặt với tình thương to lớn của mẹ này, lời nói lạnh nhạt Đông Xu nói không ra được.

    Ước chừng do huyết mạch tình thân, đã xúc động đến Đông Xu.

    Nhìn Chu Tiểu Thảo như bây giờ, khiến cô nhớ đến khi anh mình bị thường, mẹ cô cũng gần như phát điên cứ nhốt mình trong phòng nghiên cứu nỗ lực tìm cách cứu anh hai.

    Cuối cùng còn té xỉu trên đài thực nghiệm, phải trở về tĩnh dưỡng hai tháng mới khôi phục.

    Tuy rằng Chu Tiểu Thảo cùng mẹ cô thân phận khác nhau, nhưng hai người lại có vài điểm giống nhau khiến Đông Xu xúc động.

    Vốn dĩ sẽ chỉ lạnh nhạt đối đãi, nhưng hiện giờ, cô than nhỏ rồi gọi Vương Nguyệt Hoa kêu Khương Binh đến.

    - Ừm, ừm.

    Vương Nguyệt Hoa cũng không hiểu chuyện gì, chỉ vội Khương Binh đến.

    Khương Binh còn đang mơ hồ.

    - Đi trạm y tế gọi người đến đi, hỏi một chút họ có thuốc hạ sốt không, nếu không có thì đi tìm bác sĩ Lưu hỏi xem ông ấy có thảo dược gì dùng được không.

    Đông Xu bình tĩnh an bài, đồng thời đỡ Chu Tiểu Thảo đứng dậy.

    - Trong nhà nấu nước cho con, còn có lấy chút bắp hấp, không cần nhiều một chén là được, đem theo chút muối nữa.

    An bài cho Khương Binh xong, cô lại an bài chuyện cho Vương Nguyệt Hoa.

    Vương Nguyệt Hoa cũng không biết chuyện gì, chỉ cứng nhắc làm theo.

    Chờ Đông Xu với Chu Tiểu Thảo rời đi, lúc này Vương Nguyệt Hoa mới vỗ đùi, ai da một tiếng:

    - Bắp của ta a!

    Mấy hạt bắp kia, ngày thường cô chỉ cho chồng với con trai ăn một chút thôi, bản thân còn tiếc nuối không có đụng vô, bây giờ Đông Xu cầm đi cho người ta rồi.

    Hiện giờ trong thôn, nhà có điện vẫn rất ít, chỉ có mấy nhà ở đầu thôn đông mới có, còn lại cũng không ai nỡ kéo dây điện.

    Trong thôn quá tối, Đông Xu cứ cẩn thận đi theo Chu Tiểu Thảo về căn nhà tranh.

    Căn phòng tam gian, có một gian mưa dột, ba chị em chỉ có thể cùng nhau ở gian phòng phía tây, hai đứa nhỏ ngồi một bên giường, Lữ Đào thì nằm ngay đầu giường đất.
     
  8. Hắc Long Du Hí Một tác giả và dịch giả lười biếng

    Bài viết:
    72
    Chương 27 [Đồ tham ăn những năm 70]

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đông Xu trước kiểm tra nhiệt độ trán của Lữ Đào.

    Có chút nóng.

    Chắc là do miệng vết thương gặp mưa nên bị nhiễm trùng phát sốt.

    Nhưng hiện nay điều kiện y tế còn qua hạn chế.

    Cũng không biết Khương Binh có thể gọi được bác sĩ đến hay không.

    Dù sao cũng trễ vậy rồi, người ta có thể không muốn đến.

    Không có bác sĩ để che dấu, Đông Xu cũng không thể dùng trị liệu thuật được.

    Không thể giải thích được.

    - Đun chút nước ấm.

    Đông Xu quyết định sử dụng phương pháp vật lý để khử trùng vết thương của Lữ Đào.

    Kết quả nói xong, Đông Xu vẫn không nghe được câu trả lời, Chu Tiểu Thảo đỏ mặt đứng đó, xoắn xuýt một lúc lâu cũng không nói nên lời.

    Cuối cùng vẫn là Lữ Nhị Nha nhỏ giọng nói:

    - Trong nhà không có đồ gì hết, buổi tối cũng chỉ có ăn gạo sống thôi."

    Ăn sống?

    Đông Xu hoảng sợ.

    Nhưng sau đó mới phản ứng lại.

    Ngôi nhà cũ này đã lâu không có người ở, nồi niêu gì cũng đã sớm không còn, không biết đã bị Tôn đại đội trưởng cho nhà ai rồi.

    Tất nhiên trong nhà cũng không có đồ dùng nhà bếp.

    - Cháu sẽ tìm cách.

    Đông Xu chậm rãi dùng trị liệu thuật, cố gắng làm Lữ Đào cảm thấy dễ chịu hơn một chút.

    Không chữa hết bệnh hoàn toàn, phân nữa làm cho cô ấy không bị bệnh đến mức nghiêm trọng, Đông Xu vẫn làm được.

    Nhìn thấy sắc mặt Lữ Đào tốt hơn một chút, Đông Xu lúc này mới yên tâm đi ra ngoài.

    Bên ngoài trời vẫn đang mưa phùn, khoảng cách từ nhà mình dến ngôi nhà tranh này không xa, nhưng đường khó đi cứ phải bước cao bước thấp đi làm Đông Xu cảm thấy phiền toái.

    Quan trọng nhất là lãng phí thời gian, cô nhìn ra xa một chút.

    Ở phía tây trừ bỏ ngôi nhà tranh này, thì chính là ngôi nhà của mấy thanh niên trong thành là gần nhất.

    Nghĩ đến gần đây những thanh niên trí thức này cũng làm việc với mình, nhìn thấy nơi đó vẫn còn ánh đèn, vừa thấy chính là có người còn chưa ngủ.

    Đông Xu thậm chí không nghĩ gì, trực tiếp sải bước đi qua.

    Kết quả đến gần mới nhận ra ánh đèn kia là bên khu ký túc xá nam trí thức.

    Cảnh tượng này có hơi gượng gạo.

    Đông Xu đương nhiên không quan tâm những điều này, nhưng cô cũng phải vì thanh danh của nguyên chủ mà lo lắng một chút.

    Còn có cha mẹ cùng anh trai nữa.

    Do dự một chút, Đông Xu mới qua gõ cửa.

    So với thanh danh, mạng người vẫn quan trọng hơn.

    Dù sao trên người Lữ Đào có bí mật, cô vẫn chưa hiểu rõ.

    Cô ta cứ như vậy mà chết, thật sự có chút đáng tiếc.

    Trong phòng Hàn Chiêu có năm người ở, năm chàng trai ở trên một giường, vào mùa đông thì còn tốt, nhưng vào mùa hè thì lại rất nóng.

    Nhưng với điều kiện trong thôn này, bọn họ cũng không có cách nàp.

    Nhưng ngay cả là về nông thôn, bọn họ vẫn vô cùng khát vọng tri thức.

    Cho nên, lúc này đang thắp đèn đọc sách.

    Nghe thấy tiếng gõ cửa, Hàn Chiêu vừa đứng dậy uống nước đi đến cửa thấp giọng hỏi:

    - Ai?

    Có một số cô gái không có việc gì lại đến gõ cửa, muốn cấu kết làm bậy, trong phòng đều là người đứng đắn, không có tâm tư nói chuyện yêu đương gì với bọn họ.

    Bọn họ cũng không phải không biết chủ ý của những cô gái đó là gì.

    Bất quá chính là muốn tìm người hợp tác, giúp đỡ làm việc thôi.

    - Khương Điềm Điềm, tìm người mượn diêm, không cần các ngươi đi ra, chỉ cần hé cửa đưa cho tôi là được, cảm ơn.

    Đông Xu vô cùng thẳng thắn nói.

    Đồ dùng để nấu nước, Đông Xu có thể đối phó được, trong nhà lấy cái bình tráng men ra là được.

    Nhưng cô quên mang theo diêm.

    Vừa nghe thấy giọng nói quen thuộc, trong lòng Hàn Chiêu lại rung động, cả người không thể hiểu được bỗng hơi mất tự nhiên.

    Nhưng đối phương lại nói chuyện vô cùng thẳng thắn cùng ngắn gọn.

    Thậm chí không khiến bọn họ suy nghĩ nhiều, người ta đều đã nói không cần mở cửa chỉ cần hé cửa đưa đồ ra là được.

    Vài người khác cũng không phải người xấu, chỉ cần cô gái đó không đánh chủ ý lên bọn họ là được.

    - Diêm ở trên bàn, lão Hàn anh mau đưa đi, bên ngoài còn đang mưa, lấy túi ni lông bọc lại một chút.

    Một thanh niên khác ngẩng đầu nói.

    Khương Điềm Điềm trắng xinh, trong thôn có rất nhiều người thích cô ấy.

    Chẳng sợ điều kiện gia đình lão Khương không tốt, nhưng không nhiều người để ý lắm, thanh niên trí thức trong thành cũng có mấy người thích cô ấy.

    Đôi khi còn thấy đáng tiếc, Khương Điềm Điềm sao có thể là cô gái nông thôn đâu?

    Vì ấn tượng tốt cho nên những người này cũng nguyện ý cho mượn diêm.

    Tuy rằng diêm cũng không rẻ.

    -Ân.

    Hàn Chiêu kiềm chế trong lòng đột nhiên bốc hỏa, đến cạnh bàn cầm diêm, lại lấy một mảnh ni lông rách nát trong góc bọc thành túi đơn giản.

    Đông Xu nói hé cửa là được, Hàn Chiêu trong lòng có chút không tự nhiên, cuối cùng hắn vẫn mở cửa.

    - Không cần mở cửa, trời đang mưa, ban đêm rất lạnh, các anh có thể bị lạnh cho nên vẫn mau trở về thôi, tôi ở nhà thím Chu, sáng mai mang trả cho các anh.

    Đông Xu giải thích xong nguyên nhân mình mượn diêm và hẹn ngày mai trả lại thì quay lưng rời đi.

    Lưng thẳng, bóng dáng tiêu sái.

    Giống như lúc chạng vạng ấy, cô ấy cũng đưa lưng về phía hắn như vậy.

    Lúc này Hàn Chiêu không khỏi hoài nghi bản thân hắn.

    Hắn hiện tại đã kém hấp dẫn đến như vậy sao?

    Hắn nhớ rõ trong thôn không ít cô gái thích hắn, sao Khương Điềm Điềm lại đến liếc mắt cũng không liếc nhìn hắn.

    Hơn nữa mọi chuyện đều nói rõ ràng như vậy, ranh giới đều phân quá rõ ràng.

    Điều này làm cho trong lòng Hàn Chiêu có chút khó chịu.

    Nhưng mà không ai hiểu cho hắn.

    Sợ ngoài nhà gió lạnh thổi vào, Hàn Chiêu chỉ có thể nhanh chóng đóng cửa lại.

    Nhưng quay về đọc sách hắn lại không có tâm tư gì để đọc nữa.

    Xong vụ xuân, có thể thư thái một đoạn thời gian, nhóm thanh niên trí thức lúc này mới có thời gian đọc sách.

    Luôn ôm hy vọng có thể trở lại thành phố, không thể để việc làm nông ma diệt đi tinh thần chiến đấu của mình được.

    Cho nên, thỉnh thoảng vẫn cầm sách lên nhắc nhở bản thân đang ở nơi nào.

    Nếu là vụ xuân hoặc vụ hè, vụ thu, mệt nhọc muốn chết ai còn tâm tư đâu mà đọc sách?

    Chính là buổi tối hôm nay Hàn Chiêu làm sao cũng đọc không vô.

    Trước mắt cứ hiện lên bóng lưng thẳng tắp kia.

    Lưng của cô gái nhỏ kia rất thẳng, thậm chí còn thẳng hơn cả bọn con trai bọn họ.

    Một trang sách cả đêm cũng không đọc xong, Hàn Chiêu cúi đầu, trước mắt liền sẽ hiện lên bóng dáng của Đông Xu, vừa nhìn sách là lại thấy như vậy.

    Cuối cùng hắn chỉ có thể ném sách qua một bên mà đi ngủ.

    Kết quả một đêm này, Hàn Chiêu nhiều năm vô dục vô cầu lại nằm mộng một giấc mộng không thể nói nên lời....

    Khương Binh ăn nói vụng về, hơn nữa cũng đã quá khuya, bác sĩ không đến, trạm y tế cũng không mở cửa.

    Cuối cùng chỉ có thể bất lực trở về.

    Cũng phải Vương Nguyệt Hoa phản ứng nhanh, đi đến nhà Tôn đại đội trưởng mượn hai lượng rượu về, rồi bảo Khương Binh mang rượu đi đến nhà Lữ Đào.

    Đông Xu đầu tiên là dùng một bình tráng men đun nước nóng lau người cho Lữ Đào một lần.

    Sau đó lại đun rượu ấm, một lần nữa lau lại miệng viết thương, rồi lại lau người.

    Hai lượng rượu, cẩn thận dùng cuói cùng cũng đủ dùng.

    Sau lại bảo Khương Binh đem cái khăn mặt cũ trong nhà đến, không ngừng chườm lạnh cho Lữ Đào.

    Trằn trọc suốt đêm, hơn nữa còn có Đông Xu âm thầm dùng trị liệu thuật.

    Lữ Đào cuối cùng cũng thành công hạ sốt.

    Hơn nữa miệng vết thương cũng không dữ tợn như trước.

    - Cảm ơn cháu, Điềm Điềm, cảm ơn cháu.

    Chu Tiểu Thảo cả đêm trừ bỏ nhóm lửa đưa đồ này nọ, cũng không giúp được gì, sau khi biết Lữ Đào hạ sốt thì vội dập đầu cảm tạ Đông Xu.

    Đại lễ như vậy, Đông Xu nhận nổi nhưng Đông Xu sợ nguyên chủ chịu không nổi a.

    Cho nên xua tay, làm Chu Tiểu Thảo nhanh đứng dậy.
     
  9. Hắc Long Du Hí Một tác giả và dịch giả lười biếng

    Bài viết:
    72
    Chương 28 [Đồ tham ăn những năm 70]

    Bấm để xem
    Đóng lại

    Sau vụ xuân, sẽ có một đoạn thời gian rảnh rỗi.

    Tuy rằng còn có làm việc bên lâm trường, nhưng so sánh với làm ruộng, vẫn là nhẹ nhàng hơn nhiều.

    Nguyên nhân chính là vì như vậy, Đông Xu mới dám làm Khương Binh đi theo chính mình thức một đêm.

    Chờ đến buổi sáng Lữ Đào hạ sốt rồi, Đông Xu chuẩn bị cùng Khương Binh về nhà.

    Chu Tiểu Thảo vốn còn nghĩ giữ bọn họ lại ăn cơm.

    Nhưng nghĩ đến, trong nhà lương thực vẫn là mượn của Khương gia, nhà mình cũng không có dụng cụ để nấu cơm a.

    Cuối cùng ngập ngừng vài tiếng, cô cũng không nói gì.

    - Phỏng chừng đến sáng Lữ Đào là có thể tỉnh lại, chờ cô ấy khỏe lại rồi, thì cô bảo Nhị Nha hoặc là Tam Nha đến nhà tìm cháu, cháu có việc nhỏ muốn nói với cô ấy." Đông Xu trước khi đi dặn dò Chu Tiểu Thảo một chút.

    Tình trạng hiện tại của mấy mẹ con Chu Tiểu Thảo, nếu không nghĩ chút biện pháp cải thiện, thì căn bản sống không nổi.

    Trong tay Lữ Đào khẳng định còn có bắp mới.

    Mấy thứ đó nếu ở trong thôn đổi lương thực lại quá gây chú ý, hơn nữa đổi không được giá cao.

    Còn không bằng mang vào huyện thành đổi thử xem.

    Hiện giờ chính sách không nghiêm, huyện thành còn có mấy cái chợ trời, mọi người sẽ thật cẩn thận đi nơi đó, lén giao dịch.

    Chỉ cần không quá nổi bật, trao đổi nho nhỏ, sẽ không có người nào để ý.

    Mẹ con Chu Tiểu Thảo hoàn cảnh hiện tại quá kém, có thể hay không thay đổi được, toàn dựa vào Lữ Đào quyết định thế nào.

    Đông Xu trước khi rời đi, còn cho Chu Tiểu Thảo dùng bình tráng men nhà mình để nấu cháo.

    Cũng may bình đủ lớn, tuy rằng nấu cơm cho vài người ăn thì có chút không đủ, nhưng cũng vẫn đủ dùng một chút.

    Nếu mình không lấy cái này tới, hai cô bé kia còn phải ăn gạo sống.

    Hai đứa em gái của Lữ Đào, một đứa mười bốn tuổi, một đứa mười hai tuổi, đều còn nhỏ, nhưng cả hai cô bé đều gầy khô cứ ăn lương khô là được sao?

    Cho nên, cô bảo Chu Tiểu Thảo nấu thức ăn. Còn Đông Xu lúc này đi trả que diêm.

    Trên đường gặp một thím nhà Tôn đại đội trưởng, Đông Xu thấy trên tay thím ấy cầm vài bộ quần áo cũ, còn có một túi lương thực nhỏ.

    Đông Xu chào hỏi thím ấy, rồi đi đến nơi của các thanh niên trí thức ở.

    Ra lấy diêm là một người khác trong ký túc xá .

    Đông Xu không xa lạ, liền đem que diêm đưa cho hắn, sau đó cùng Khương Binh về nhà.

    Hàn chiêu ở trong phòng, âm thầm quan sát.

    Sáng nay tỉnh dậy hắn phát hiện mình mộng xuân, lại còn để lại chứng cứ phạm tội, cho hắn có chút không dám gặp mặt Đông Xu.

    Nên khi nghe nói Đông Xu tới, hắn vội làm bộ ở trong phòng tìm đồ tránh đi.

    Chỉ là hiện giờ thấy Đông Xu không chút nào để ý rời đi, trong lòng không khỏi lại có chút buồn bã mất mát.

    Mà chuyện này, Đông Xu hoàn toàn không biết gì.

    Trước đó Đông Xu bắt được một con lợn rừng, được Tôn đại đội trưởng bầu thành anh hùng trừ hại, được tặng một cái bình tráng men mới.

    Tuy rằng bình có chút nhỏ, nhưng cũng dùng tốt.

    Cho nên cái bình cũ kia tạm thời cho nhà Lữ Đào mượn dùng, trong nhà cũng không bị chậm trễ.

    Vương Nguyệt Hoa hiện tại đã trở thành người mẹ Phật hệ, chỉ cần con gái không mỉm cười nhìn cô ta, thì cô đã cảm thấy sinh hoạt quả thực quá tốt đẹp.

    Cho nên con bé thích làm gì mặc kệ thôi.

    Cơm sáng vẫn là bắp.

    Mấy ngày tiếp theo khẳng định đều là ăn bắp cả.

    Nếu không ăn hết thì sẽ bị hư.

    Mưa suốt một đêm rốt cuộc cũng tạnh.

    Ánh nắng ngày xuân, chỉ hơi ấm, còn không xem như quá gắt.


    Khương Thiết Sinh và Khương Binh ăn cơm sáng, sau đó chuẩn bị chờ đại đội trưởng thổi còi.

    Hôm nay hẳn là đi lâm trường làm việc.

    - Anh ba, nếu anh cảm thấy không thoải mái, thì về nhà nghỉ ngơi, không thiếu chút công điểm này đâu.

    Đông Xu không nghĩ người trong nhà quá mệt nhọc, cho nên thấy sắc mặt Khương Binh có chút mệt mỏi, không quá yên tâm nói một câu.

    - Không sao đâu.

    Khương Binh sao chịu bỏ công điểm, tuy rằng một đêm không ngủ, nhưng nhờ tuổi còn trẻ, thân thể cũng còn xem như tốt.

    Đông Xu vẫn không yên tâm, quay đầu tìm Vương Nguyệt Hoa.

    Vương Nguyệt Hoa:

    - ......

    Vương Nguyệt Hoa thầm nghĩ: "Có chuyện gì thì nói chứ đừng dùng vẻ mặt đó nhìn ta chứ. Muốn mạng thì tới lấy là được, luôn dùng ánh mắt tử thần đó nhìn chằm chằm ai mà chịu nổi a?"

    - Trong nhà còn có hai cái trứng gà phải không? Lấy ra nấu hết đi, con mang cho anh ăn.

    Đông Xu nhớ tới ngày hôm qua thấy trong tủ chén còn có hai cái trứng gà mới đẻ, liền bảo Vương Nguyệt Hoa nấu.

    - Được rồi.

    Vương Nguyệt Hoa không chút do dự nào, nhanh nhẹn đi nấu trứng.

    Hai cha con:

    - ......

    Hai người cứ cảm thấy không khí trong nhà cứ kỳ quái thế nào.

    Nếu là trước đó, Vương Nguyệt Hoa làm gì dám ăn chỉ có để dành trứng để đổi phiếu thôi?

    Muốn trứng gà cũng giống như muốn mạng của cô ta vậy.

    Đương nhiên, lúc nhà mẹ đẻ cô tới đòi trứng gà, thì Vương Nguyệt Hoa khả năng liền đem mạng chính mình cũng cho.

    Hiện giờ nhìn hình ảnh trước mắt, Khương Binh thậm chí có chút hoảng hốt.

    Mãi cho đến khi cầm hai cái trứng luộc ra cửa, Khương Binh cũng chưa tỉnh táo lại.

    Nhưng hắn không giỏi ăn nói, suy nghĩ nửa ngày, lúc này hắn mới nhỏ giọng nói với Khương Thiết Sinh:

    - Mẹ vậy...... Bình thường sao?

    Khương Thiết Sinh cũng không xác định:

    - Không, không biết.

    Buổi sáng Đông Xu ăn 4 trái bắp, Vương Nguyệt Hoa cũng bình tĩnh Phật hệ, thậm chí còn cười hỏi có đủ ăn hay không.

    - Ân, no rồi.

    Đông Xu nhàn nhạt trả lời, sau đó đi đến trước tủ chén, cẩn thận nghiên cứu gia vị trong nhà.

    Vương Nguyệt Hoa tiếp tục Phật hệ, làm bộ nhìn không.

    Xem một chút những gia vị có trong nhà, sau đó Đông Xu đi về phòng mình thay một bộ quần áo.

    Thuận tiện lấy nước lạnh, đến gian phòng phía tây lau người một chút.

    Thấy vậy lại khiến Vương Nguyệt Hoa sợ hãi.

    - Điềm Điềm a, mẹ nấu nước ấm cho con nha?

    Vương Nguyệt Hoa sợ con gái mình bị cái gì kích thích. Giờ là mùa xuân lại lấy nước lạnh lau mình, không muốn sống nữa sao?

    - Không cần.

    Giọng Đông Xu thực lãnh đạm, chỉ mất một lúc là lau mình xong, sau đó mới thay quần áo mới.

    Cái gọi là quần áo mới, chính là quần áo được giặt sạch sẽ, kỳ thật thì bộ đồ vẫn là vo cùng rách nát, bên trên còn mụn vá.

    Vương Nguyệt Hoa nhìn những mụn vá, có chút chột dạ.

    Lúc giữa trưa Lữ Tam Nha có chạy tới, lặng lẽ nói cho Đông Xu, Lữ Đào tỉnh.

    - Ân, chị biết rồi.

    Tuy rằng rất muốn mang mấy trái bắp qua, nhưng nghĩ lại không biết nên giải thích như thế nào, Đông Xu lại từ bỏ.

    Sau khi Lữ Đào tỉnh lại, thân thể vẫn có chút yếu.

    Nhưng nhờ dùng rượu trắng lau người, nên vết thương trên người đã không đau như trước nữa, hơn nữa không phát sốt, tinh thần cũng khá hơn nhiều.

    - May mắn nhờ có đứa nhỏ Điềm Điềm, đêm qua còn đút con ăn nửa chén cháo, bằng không bây giờ con làm sao khỏe được như vậy a.

    Chu Tiểu Thảo còn ở nơi đó nhắc mãi. Bởi vì trong nhà không có que diêm, trong phòng còn ẩm thấp, cho nên buổi sáng đốt lửa cũng chập chờn.

    Cũng may là ngôi nhà này tuy cũ, lại không có đồ dùng gì, nhưng trong trong nhà lại còn chút củi, không bị mưa xối, nên cũng dễ đốt lửa.

    Giữa trưa vẫn là nấu cơm ăn, mấy mẹ con mỗi người ăn vài miếng, miễn cưỡng xem như đỡ đói.

    Tuy rằng bây giờ cũng không được ăn no, nhưng so với trước đó khá hơn nhiều.

    Chỉ là sau này phải sống như thế nào?

    Chu Tiểu Thảo cũng thực đau đầu.

    Quan hệ của cô và nhà mẹ đẻ không tốt, muốn mượn lương thực cũng không dễ dàng.

    Tuy rằng có thể đến Khương gia mượn, nhưng điều kiện gia đình người ta thế nào, cô lại không phải không biết.

    Về sau......

    - Khi con ngủ rồi, Điềm Điềm đút con ăn cơm sao?

    Lữ Đào không thể tin được, sau khi chính mình ngủ còn có ý thức ăn cơm?

    Hơn nữa vẫn là ở trạng thái phát sốt.

    - Đúng vậy, con nhưng ngoan, mở miệng, ăn đặc biệt mau.

    Chu Tiểu Thảo nghĩ tình cảnh nửa đêm ngày hôm qua, còn cười cười.

    Cũng là thấy Lữ Đào ăn nửa chén cháo rồi, Chu Tiểu Thảo mới xem như yên tâm.

    Lữ Đào nghe xong tâm tình lại có chút phức tạp.
     
  10. Hắc Long Du Hí Một tác giả và dịch giả lười biếng

    Bài viết:
    72
    Chương 29 [Đồ tham ăn những năm 70]

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Bất quá không đợi cô suy nghĩ cẩn thận, Đông Xu đã tới.

    - Nhìn sắc mặt khá hơn nhiều.

    Thấy Lữ Đào trên mặt có chút hồng hào, Đông Xu gật gật đầu.

    Tuy rằng trên mặt vẫn vô biểu tình, nhưng hơi thở đại ma vương đã hạ thấp vài phần, không còn cảm giác xa cách như trước.

    Lữ Đào mím môi, từ trên giường đất bò dậy, sau đó dập đầu với Đông Xu.

    Lữ Đào thừa nhận chính mình thực ngốc, hơn nữa cũng không có bản lĩnh gì, đời trước sống nhiều năm như vậy, cuối cùng không phải cũng là không có tiền đồ gì sao?

    Nhưng mà cô là người biết cảm ơn.

    Biết mạng của chính mình có thể lấy trở về, là bởi vì hai anh em Đông Xu giúp đỡ, bằng không dựa vào mẹ mình, nói không chừng lúc không có biện pháp nào, còn phải trở về cầu xin người Lữ gia.

    Như vậy thì mọi nỗ lực ngày hôm qua của cô, cuối cùng vẫn là ngâm canh.

    - Đứng lên đi, chúng ta bằng tuổi nhau, cô quỳ lại tôi, thì tôi giảm thọ làm sao bây giờ?

    Đông Xu lắc mình né một chút, đồng thời nhíu mày cự tuyệt.

    - Cảm ơn cô, Điềm Điềm.

    Lữ Đào vừa nghe nói như vậy, thì híp mắt cười cười, nhìn cô lúc này chân thành lại đáng yêu.

    Nụ cười này khiến người khác cảm thấy rất nhiều thoải mái.

    Chỉ là câu tên gọi Điềm Điềm ê răng nha, đại ma vương tỏ vẻ, chính mình bị gọi vậy thì không thế nào vui vẻ.

    Bất quá trước mắt quan trọng nhất không phải thứ này, mà là làm thế nào để dựa vào Lữ Đào làm giàu.

    Tâm nguyện của nguyên chủ có khả năng là ăn no mặc ấm, nhưng muốn mua bán nhỏ, chính mình không đồ cũng không tiền vốn.

    Nhưng thật ra có thể đi lên núi tìm vài món ăn hoang dã, nhưng bị những người khác nhìn thấy, thì một mình cô làm là không an toàn.

    Dù sao cũng phải có một người hợp tác.


    Lữ Đào là đối tác không tồi, hơn nữa cô ấy hiện tại đang ở tuyệt cảnh, nhất định nguyện ý hợp tác với chính mình.

    Hai người mặc kệ là cùng lên núi, vẫn lúc sau cùng đi huyện thành, đều thực thuận tiện.

    Đại ma vương mới không thừa nhận, bởi vì cô không biết chợ trời ở nơi nào, sợ đi lạc hoặc nhẫm lẫn gì đó, rồi lại xấu hổ.

    Lữ Đào nếu là trọng sinh giả, chỉ cần đời trước không phải sống đặc biệt thảm, thì ít nhất hẳn là biết một chút tình huống bên ngoài.

    Nhị Nha cùng Tam Nha đã đi ra ngoài hái rau dại, hái nấm.

    Rốt cuộc sau cơn mưa trong rừng có rất nhiều thứ có thể ăn.

    Đương nhiên, các cô bé không phải lên núi, mà là đi đến cánh rừng nơi thôn dân làm việc, nơi đó không có dã thú, tương đối an toàn.

    Lúc giữa trưa, trước tiên Chu Tiểu Thảo và Lữ Nhị Căn đi vào huyện làm thủ tục ly hôn, tuy rằng Lữ Nhị Căn không muốn, nhưng có Tôn đại đội trưởng ở bên trong phối hợp. Cuối cùng Lữ Nhị Căn cũng không thể không đồng ý.

    Lãnh giấy chứng nhận ly hôn, Chu Tiểu Thảo lại đi theo đám hán tử trong thôn cùng vào rừng làm việc.

    Cô không làm việc, ba đứa nhỏ trong nhà lấy cái gì ăn ?

    Chu Tiểu Thảo lần đầu tiên cảm thấy gánh nặng trên người nặng như vậy.

    Trong nhà chỉ còn lại hai người Lữ Đào và Đông Xu.

    Hai người ngồi trong nhà, mưu đồ bí mật hết một buổi trưa.

    Lúc bắt đầu, Lữ Đào còn có chút do dự, chủ yếu vẫn là nhát gan không quá dám làm.

    Bất quá Đông Xu thành công tẩy não cô, Lữ Đào do dự một chút, cuối cùng vẫn gật đầu đồng ý.

    Vốn dĩ chính là gan lớn no chết, nhát gan đói chết, không tranh đua một lần, Lữ gia sợ là muốn nghèo rớt mồng tơi.

    Tuy rằng cuối cùng Đông Xu cũng không dò la ra được bí mật của Lữ Đào, nhưng cũng đã đoán được trong tay đối phương là thứ gì.

    Lữ Đào cung cấp tin tức rất có hạn.

    Cô nói chính mình trong tay còn ước chừng một trăm cân bắp, tất cả đều là tươi mới, hơn nữa còn được bảo quản thực tốt, không sợ để lâu sẽ bị hư.

    Hơn nữa cô còn nói không lâu sau, nhiều nhất là không tới hai tháng, còn có thể thu hoạch một đám đậu nành, đậu xanh, gạo.

    Không quá hai tháng, kia đó là khoảng vào tháng 5, liền vụ hè đều chưa tới, là vào thời kỳ giáp hạt.

    Hạt giống cũng là mới mười ngày trước lấy đi, nhưng lại có thể trong vòng hai tháng toàn bộ chính cây......

    Không có vật điều khiển, cho nên không có khả năng là nút không gian.

    Đông Xu hoài nghi là dị không gian.

    Yêu cầu dùng ý thức thao tác, dị không gian không thuộc về thế giới này.

    Hai người ước định ngày làm việc, về sau giúp đỡ lẫn nhau, lên núi hái rau dại, chuẩn bị con mồi, sau đó đi chợ trời ở huyện thành đổi tiền.

    Lữ Đào biết chợ trời ở nơi nào, cũng ước chừng minh bạch một ít thứ ở huyện thành.

    Đông Xu cũng giúp đỡ Lữ Đào, bởi vì Lữ Đào không cần săn thú, trong tay cô có số lượng bắp cũng đủ chống đỡ cho cả nhà sống được.

    Đông Xu chỉ cần giúp đỡ Lữ Đào che giấu là được.

    Hai người hợp tác với nhau, hỗ trợ lẫn nhau.

    Sau khi ước định tốt, buổi chiều hai người liền lên núi.

    Không có biện pháp, Lữ gia hiện tại nghèo đến leng keng vang, cả nhà phải mượn lương thực của Khương gia, còn có Tôn đại đội trưởng đưa tới nửa túi lương thực, còn phải giấu đi, sợ trong nhà không có ai, lại bị nhà Lữ gia kia trộm đi.

    - Trở về tôi bảo anh ba đến sửa nhà giúp nhà cô, chờ đến khi trời nắng một chút, hiện tại cỏ nặng quá không dễ làm.

    Nhìn thoáng qua căn nhà tranh rách nát này, Đông Xu thuận miệng nói một câu.

    Lữ Đào nhấp môi, vẫn luôn nói cảm ơn.

    Lữ Đào cái gì cũng không có, cái sọt hai đứa em gái đi hái rau dại, vẫn là khi sáng Chu Tiểu Thảo làm ra.

    Cái sọt vô cùng đơn sơ, bất quá còn có thể dùng.

    Lữ Đào đến nơi này, đến cái sọt rách nát cũng không có.

    Cũng may nhà Khương gia lại nghèo, chút vật phẩm căn bản vẫn phải có.

    - Kỳ thật trên núi có gà rừng, có thể bắt hai con về nuôi, bất quá hiện tại sợ là không được.

    Lúc đi đến giữa sườn núi, Đông Xu cười nói một câu.

    Lữ Đào cũng biết, bây giờ còn chưa được, Lữ gia hiện giờ đang nổi nóng, mấy mẹ con nhà cô dù bắt được gà rừng, cũng nuôi không được.

    Khu rừng sau cơn mưa không khí đặc biệt tốt, nếu không có nhiều tiểu động vật như vậy thì tốt rồi.

    - Ai, con thỏ kia chậm như vậy, sao cô không bắt nó?

    Lữ Đào nhìn thấy một con thỏ cách đó không xa đang di chuyển có chút chậm rì rì, vội kéo Đông Xu.

    Đông Xu không hề nhìn qua, chỉ là cười nhạt nói:

    - Nó hiện tại là một con thỏ mẹ.

    Một câu này khiến Lữ Đào ngây ngẩn cả người.

    Mà Đông Xu chỉ nhàn nhạt giải thích một câu:

    - Mùa xuân săn thú, phải một vừa hai phải.

    Mùa xuân không có sinh sản, thì mùa thu không có thu hoạch.

    Cho nên, Đông Xu rõ ràng có bản lĩnh, lại không thường lên núi, nguyên nhân cũng là vì cái này.

    Lữ Đào không nghĩ tới, một người ngày thường lạnh như băng, hiện tại cư nhiên còn có thiện tâm như vậy.

    Tựa hồ biết suy nghĩ trong lòng Lữ Đào, Đông Xu cúi đầu cười cười, nhẹ giọng nói:

    - Tôi cũng không phải thiện tâm, mà là cảm thấy mùa xuân đều săn hết, mùa thu làm sao bây giờ, sang năm làm sao bây giờ, về sau không ăn nữa sao?

    Lữ Đào cảm thấy chính mình không lời nào để nói.

    Một buổi trưa, Đông Xu bắt được bốn con thỏ, hai con gà rừng, tất cả còn sống, đều chỉ bị thương chân một chút, có thể sống đến ngày mai đem đi chợ trời bán.

    Lữ Đào không cần những thứ này, cô chỉ cần ngày mai tới nơi, nghĩ cách đem bắp lấy ra bán là được.

    - Cành liễu này còn khá tốt, cô tự biên cái sọt tre đi, bằng không lại không có thứ để đựng đồ vật, đồ của cô muốn như thế nào đưa tới huyện thành?

    Lúc gần chạng vạng hai người xuống núi, Đông Xu nhắc nhở một câu.

    Lữ Đào lúc này mới nhớ tới, chính mình suy nghĩ vẫn là không đủ chu đáo.

    Sau đó cô lấy cành liễu, cẩn thận biên một cái sọt tre.

    Trình độ biên sọt kỳ thật còn không bằng Chu Tiểu Thảo, nhưng là cũng đủ dùng.

    Lúc hai người xuống núi, Đông Xu đem đồ vật cất vào sọt mang về nhà, rồi hẹn thời gian ngày hôm sau vào thành với Lữ Đào, lúc này mới vẫy tay rời đi.

    Đông Xu biết phía sau có người đang nhìn cô, từ lúc bắt đầu, Đông Xu còn tưởng là Lữ Đào.

    Chỉ là chính mình đều đi một đoạn xa vậy rồi, Lữ Đào còn nhìn sao?

    Theo bản năng quay đầu lại nhìn thoáng qua.

    Kết quả vừa lúc thấy ở xa xa, Hàn Chiêu còn chưa kịp tránh ánh mắt của cô.

    Giây tiếp theo, hắn đang đứng ngây người, đột nhiên xoay người bỏ chạy, thân hình mang theo vài phần chật vật.

    Đông Xu:???
     
Trạng thái chủ đề:
Đã bị khóa
Trả lời qua Facebook
Đang tải...