Chương 290: Giết không cần luận tội
"Báo --thông báo khẩn!"
Tần Hoàng đang phê duyệt tấu chương, sắc mặt lập tức thay đổi, để bút xuống nói: "Tuyên!"
"Hồi bẩm Hoàng Thượng, tại Lâm Nam Thành phát hiện tung tích của Tần Vương cùng Hàn Phỉ!"
Sắc mặt Tần Hoàng vui vẻ, vỗ bàn, nói: "Được! Rất tốt! Cuối cùng cũng coi như tìm ra tin tức! Bắt về cho trẫm! Một tên cũng không để lọt, toàn bộ bắt về! Truyền xuống, lệnh cho Đội hộ vệ hoàng cung ngay lập tức tập hợp rồi lên đường áp giải chúng về cho ta!"
"Hoàng Thượng không thể được, nhiệm vụ của đội Hộ Vệ là bảo vệ an toàn của hoàng cung, tùy ý như vậy.."
"Mệnh lệnh của trẫm, các ngươi có ý kiến gì sao? Trẫm phái ai đi thì kẻ đó phải đi! Hiện tại lập tức tuân lệnh!"
"Vâng!"
"Chờ chút!"
Tần Hoàng lộ ra một nụ cười âm hiểm, nói: "Truyền lệnh xuống, không được phép thương tổn Tần Vương mảy may! Trẫm muốn nhìn thấy Tần Vương vô khuyết, khoẻ mạnh trở về, còn Yêu Nữ kia, giết, không, cần, luận, tội!"
Năm chữ cuối cùng, Tần Hoàng gần như là gằn từng chữ khỏi miệng, cẻ ác độc trong mắt kia thật sự là không phù hợp với thân phận một vị đế vương.
"Vâng!"
Ngày đó, đội Hộ Vệ của hoàng thành tập hợp, suất lĩnh hãn huyết bảo mã, cố gắng trong thời gian ngắn nhất hoàn thành nhiệm vụ, nếu không phải thân là đế vương không thể tùy ý xuất hành, Tần Hoàng thậm chí còn muốn tự mình xuất chinh mà tiểu tử kia về, dù sao hài tử hư rời nhà quá lâu như vậy chung quy cũng phải được chút dạy dỗ!
Đồng thời, chuyện này dùng tốc độ nhanh nhất truyền tới tai của hoàng hậu Khánh thị, ngay hôm đó trong cung bà ta lại nổi lên một trận đồ gốm sứ bị đập nát, cung Khánh Phòng thật vất vả mới có thể rực rỡ lên thì lần thứ hai lại trở nên tàn tạ, cung nữ hầu hạ cũng run lẩy bẩy núp ở một bên, gần đây số lần vị hoàng hâu luôn hiền lành nhân hậu này nổi nóng hình như tăng vọt, đã có không ít cung nữ bị xử tử.
Khánh thị đầy mặt mây đen đứng ở nơi đó, tức giận đến run cả người, lạnh lùng nói: "Lập tức, phái người đi tìm quốc trượng cho bản cung! Lập tức!"
"Vâng, Hoàng Hậu nương nương!"
Không bao lâu, quốc trượng Khánh Tông Thức vội vội vàng vàng được vời tiến cung, đã nhìn thấy cung phòng của nữ nhi mình khắp nơi bừa bộn, lập tức liền nhíu mày, nói: "Các ngươi lui xuống trước đi!"
Chúng nô tỳ, nô tài như trút được một hơi, lập tức lui ra.
Khánh thị cũng không cố gắng duy trì hình tượng nữa, lập tức khóc lên, nói: "Cha, điều này làm sao bây giờ a? Hoàng Thượng đã tìm thấy tin tức của nghiệt tử kia! Một khi hắn đón được nghiệt tử kia về, địa vị của ta cùng Mục nhi cũng sẽ không bảo vệ được nữa!"
Ở trước mặt cha mình, Khánh thị cũng không thèm quản thân phận địa v nữa, ngay cả 'Bản cung' cũng không tự xưng, quy củ thường ngày cũng vứt qua một bên.
Khánh Tông Thức có chút không đồng ý nói: "Yên Vân, chú ý thân phận của ngươi bây giờ, không nên cho những hạ nhân kia có thời cơ nhàm thoại, dù ngươi đứng đầu hậu cung nhưng vẫn có rất nhiều người vẫn luôn tìm cơ hội kéo ngươi xuống nước."
Hoàng hậu thoáng thu lại nước mắt của mình, nhưng vẫn cắn răng nói: "Không chờ được đến lúc những người kia hãm hại ta, chỉ sợ vị trí này của ta cũng ngồi không được yên ổn."
"Yên Vân, những câu nói này không nên nói lại lần thứ hai!"
"Cha! Ta không nói sai, ngài xem một chút hiện tại Hoàng Thượng giống như bị ma quỷ ám ảnh, cả ngày chỉ nghĩ đến chuyện tìm nghiệt tử kia về! Trước đây ta bảo Mục nhi chuyển lời nhắn cho ngài, muốn ngài đi tìm tin tức của nghiệt tử đó, ngài làm sao còn không tìm được, lại bị người của Hoàng Thượng tìm thấy trước! Vậy ta phải làm sao bây giờ?"
"Hành tung của Tần Vương rất khó thăm dò, là chúng ta vẫn luôn đánh giá thấp hắn, e là thế lực sau lưng hắn cũng không ít đâu, chúng ta không thể coi thường."
Hoàng hậu Khánh thị đã bị cừu hận che mắt, lý trí cũng có chút không rõ ràng, rít gào lên nói: "Một tên tàn phế như hắn thì có thể có năng lực gì? Cha ngài chính là không muốn giúp ta!"
"Yên Vân! Chú ý ngữ khí bây giờ của ngươi! Ngươi có phải là không muốn ngồi trên vị trí này hay không! Trong hậu cung toàn là người muôn thay thế ngươi đấy! Nghiệt tử kia còn chưa kéo ngươi xuống, ngươi đã muốn tự mình rơi xuống à!"
Lời nói này khiến hoàng hậu thoáng bình tĩnh một chút, nàng liều mạng hít sâu, từ lúc nghe được Hoàng Thượng đã tìm thấy tin tức của Tần Vương tin tức, thậm chí còn sai đội hộ vệ mạnh nhất của hoàng cung đi tìm, nàng cũng có chút không thể khống chế được tâm tình mình.
"Cha, thật xin lỗi. Ta nhất thời không khống chế được."
Khánh Tông Thức thở dài một hơi, nói: "Yên Vân, cha chỉ có thể cho ngươi một lời khuyên, Tuyết quý nhân đã chết, ngươi không thể để cho một kẻ đã chết trở thành tâm ma của ngươi, như vậy ngươi sẽ không thể sống yên ổn."
Ánh mắt Hoàng hậu lóe lên một vệt ác độc, nói: "Không, nàng không hề chết, chỉ cần nàng một ngày còn sống trong lòng Hoàng Thượng, vậy thì nàng còn một ngày không chết, hiện tại tên nghiệt tử kia chính là đại thế thaanc ho nàng ta, cha là người không biết, ta đã sớm nhìn ra, hiện tại Hoàng Thượng đã sớm mắc ma chứng, hắn từ lâu đã xem nghiệt tử kia là Tuyết quý nhân, giam cầm ở trong hoàng cung chỉ sợ là vì.."
Lời Hoàng hậu vẫn chưa nói hết, Khánh Tông Thức đã đánh ra một bạt tai, tuy lực đạo không nặng, nhưng cũng đủ khiến cả người hoàng hậu bị đánh cho choáng váng.
Khánh Tông Thức đầy mặt tức giận, nói: "Lời này không nên do ngươi nói ra miệng."
Hoàng hậu bụm mặt, khó có thể tin nói: "Cha, ngài đánh ta?"
Khánh Tông Thức dùng ánh mắt thất vọng nhìn nữ nhi mình vẫn luôn lấy làm kiêu ngạo, nói: "Yên Vân, ngươi là hoàng hậu một nước, phải biết cái gì nên nói, cái gì không nên nói."
Hoàng hậu không cam lòng, nói: "Ta không nói sai! Hoàng Thượng hắn, hắn chính là, chính là ôm loại tình cảm phản thiên đạo kia!"
"Cho dù là như vậy, ngươi cũng không nên nói ra khỏi miệng! Ai cũng có thể nói, chỉ có ngươi không được! Ngươi là hoàng hậu mẫu nghi thiên hạ! Nên miệng đức ngươi nhất định phải tuân thủ!"
Hoàng hậu lập tức á khẩu không trả lời được, chỉ có thể yên lặng mà rơi lệ. Nói cho cùng, nàng chẳng qua chỉ là một nữ nhân đáng thương mà thôi. Nàng còn trẻ liền gả cho Tần Hoàng, ở lúc Hoàng Thượng còn là Hoàng Tử liền bị gả cho hắn, lần đầu gặp gỡ, Tần Hoàng nhất biểu nhân tài, đối xử với người thân hòa, nàng làm sao có thể không có nửa phần động tâm? Lòng nàng đã từng tràn đầy thỏa mãn, mong mỏi có thể cùng Hoàng Thượng soạn một đoạn nhạc ái tình duy mỹ, nhưng sự thật thì sao? Nàng yêu một nam nhân mà trong lòng hắn lại luôn yêu một người đàn bà khác! Thậm chí ngay cả khi người phụ nữ kia chết rồi, tên biến thái này lại có thể nảy sinh thứ tình cảm trời không dung đất không tha với tên nghiệt tử kia! Nàng làm sao có thể tiếp thu? Chuyện như vậy, chỉ cần ngẫm lại nàng liền cảm thấy buồn nôn, muốn đem người kia băm thành tám mảnh, muốn hủy diệt tất cả! Nhưng nàng là hoàng hậu, nàng, không thể. Ngay cả xử tử nghiệt tử kia nàng cũng không làm được.
Nhìn nữ nhi của mình khóc đến thê thảm, Khánh Tông Thức cũng không đành lòng, nói: "Yên Vân, ngươi không cần quá lo lắng, cha sẽ giúp ngươi, toàn bộ Khánh gia đều ở phía sau ngươi, không có ai có thể kéo ngươi khỏi vị trí này, không có người nào."
Hoàng hậu nước mắt mông lung nói: "Cha, ta.."
"Cha tuy đã già, nhưng dưới tay còn một đám người có thể dùng, ta sẽ cho người đi theo đội hộ vệ của hoàng cung, bắt người đem về trước, ngươi yên tâm đi, tất cả những thứ này cứ giao cho cha, một tên nghiệt tử tuyệt đối sẽ không uy hiếp được địa vị của ngươi và Mục nhi."
Hoàng hậu chậm rãi ngừng tiếng khóc, nhìn phụ thân của mình, lập tức sắc mặt lóe lên, giống như muốn tìm cái gì, nói: "Cha! Ta có một cách rất dễ làm!"
Tần Hoàng đang phê duyệt tấu chương, sắc mặt lập tức thay đổi, để bút xuống nói: "Tuyên!"
"Hồi bẩm Hoàng Thượng, tại Lâm Nam Thành phát hiện tung tích của Tần Vương cùng Hàn Phỉ!"
Sắc mặt Tần Hoàng vui vẻ, vỗ bàn, nói: "Được! Rất tốt! Cuối cùng cũng coi như tìm ra tin tức! Bắt về cho trẫm! Một tên cũng không để lọt, toàn bộ bắt về! Truyền xuống, lệnh cho Đội hộ vệ hoàng cung ngay lập tức tập hợp rồi lên đường áp giải chúng về cho ta!"
"Hoàng Thượng không thể được, nhiệm vụ của đội Hộ Vệ là bảo vệ an toàn của hoàng cung, tùy ý như vậy.."
"Mệnh lệnh của trẫm, các ngươi có ý kiến gì sao? Trẫm phái ai đi thì kẻ đó phải đi! Hiện tại lập tức tuân lệnh!"
"Vâng!"
"Chờ chút!"
Tần Hoàng lộ ra một nụ cười âm hiểm, nói: "Truyền lệnh xuống, không được phép thương tổn Tần Vương mảy may! Trẫm muốn nhìn thấy Tần Vương vô khuyết, khoẻ mạnh trở về, còn Yêu Nữ kia, giết, không, cần, luận, tội!"
Năm chữ cuối cùng, Tần Hoàng gần như là gằn từng chữ khỏi miệng, cẻ ác độc trong mắt kia thật sự là không phù hợp với thân phận một vị đế vương.
"Vâng!"
Ngày đó, đội Hộ Vệ của hoàng thành tập hợp, suất lĩnh hãn huyết bảo mã, cố gắng trong thời gian ngắn nhất hoàn thành nhiệm vụ, nếu không phải thân là đế vương không thể tùy ý xuất hành, Tần Hoàng thậm chí còn muốn tự mình xuất chinh mà tiểu tử kia về, dù sao hài tử hư rời nhà quá lâu như vậy chung quy cũng phải được chút dạy dỗ!
Đồng thời, chuyện này dùng tốc độ nhanh nhất truyền tới tai của hoàng hậu Khánh thị, ngay hôm đó trong cung bà ta lại nổi lên một trận đồ gốm sứ bị đập nát, cung Khánh Phòng thật vất vả mới có thể rực rỡ lên thì lần thứ hai lại trở nên tàn tạ, cung nữ hầu hạ cũng run lẩy bẩy núp ở một bên, gần đây số lần vị hoàng hâu luôn hiền lành nhân hậu này nổi nóng hình như tăng vọt, đã có không ít cung nữ bị xử tử.
Khánh thị đầy mặt mây đen đứng ở nơi đó, tức giận đến run cả người, lạnh lùng nói: "Lập tức, phái người đi tìm quốc trượng cho bản cung! Lập tức!"
"Vâng, Hoàng Hậu nương nương!"
Không bao lâu, quốc trượng Khánh Tông Thức vội vội vàng vàng được vời tiến cung, đã nhìn thấy cung phòng của nữ nhi mình khắp nơi bừa bộn, lập tức liền nhíu mày, nói: "Các ngươi lui xuống trước đi!"
Chúng nô tỳ, nô tài như trút được một hơi, lập tức lui ra.
Khánh thị cũng không cố gắng duy trì hình tượng nữa, lập tức khóc lên, nói: "Cha, điều này làm sao bây giờ a? Hoàng Thượng đã tìm thấy tin tức của nghiệt tử kia! Một khi hắn đón được nghiệt tử kia về, địa vị của ta cùng Mục nhi cũng sẽ không bảo vệ được nữa!"
Ở trước mặt cha mình, Khánh thị cũng không thèm quản thân phận địa v nữa, ngay cả 'Bản cung' cũng không tự xưng, quy củ thường ngày cũng vứt qua một bên.
Khánh Tông Thức có chút không đồng ý nói: "Yên Vân, chú ý thân phận của ngươi bây giờ, không nên cho những hạ nhân kia có thời cơ nhàm thoại, dù ngươi đứng đầu hậu cung nhưng vẫn có rất nhiều người vẫn luôn tìm cơ hội kéo ngươi xuống nước."
Hoàng hậu thoáng thu lại nước mắt của mình, nhưng vẫn cắn răng nói: "Không chờ được đến lúc những người kia hãm hại ta, chỉ sợ vị trí này của ta cũng ngồi không được yên ổn."
"Yên Vân, những câu nói này không nên nói lại lần thứ hai!"
"Cha! Ta không nói sai, ngài xem một chút hiện tại Hoàng Thượng giống như bị ma quỷ ám ảnh, cả ngày chỉ nghĩ đến chuyện tìm nghiệt tử kia về! Trước đây ta bảo Mục nhi chuyển lời nhắn cho ngài, muốn ngài đi tìm tin tức của nghiệt tử đó, ngài làm sao còn không tìm được, lại bị người của Hoàng Thượng tìm thấy trước! Vậy ta phải làm sao bây giờ?"
"Hành tung của Tần Vương rất khó thăm dò, là chúng ta vẫn luôn đánh giá thấp hắn, e là thế lực sau lưng hắn cũng không ít đâu, chúng ta không thể coi thường."
Hoàng hậu Khánh thị đã bị cừu hận che mắt, lý trí cũng có chút không rõ ràng, rít gào lên nói: "Một tên tàn phế như hắn thì có thể có năng lực gì? Cha ngài chính là không muốn giúp ta!"
"Yên Vân! Chú ý ngữ khí bây giờ của ngươi! Ngươi có phải là không muốn ngồi trên vị trí này hay không! Trong hậu cung toàn là người muôn thay thế ngươi đấy! Nghiệt tử kia còn chưa kéo ngươi xuống, ngươi đã muốn tự mình rơi xuống à!"
Lời nói này khiến hoàng hậu thoáng bình tĩnh một chút, nàng liều mạng hít sâu, từ lúc nghe được Hoàng Thượng đã tìm thấy tin tức của Tần Vương tin tức, thậm chí còn sai đội hộ vệ mạnh nhất của hoàng cung đi tìm, nàng cũng có chút không thể khống chế được tâm tình mình.
"Cha, thật xin lỗi. Ta nhất thời không khống chế được."
Khánh Tông Thức thở dài một hơi, nói: "Yên Vân, cha chỉ có thể cho ngươi một lời khuyên, Tuyết quý nhân đã chết, ngươi không thể để cho một kẻ đã chết trở thành tâm ma của ngươi, như vậy ngươi sẽ không thể sống yên ổn."
Ánh mắt Hoàng hậu lóe lên một vệt ác độc, nói: "Không, nàng không hề chết, chỉ cần nàng một ngày còn sống trong lòng Hoàng Thượng, vậy thì nàng còn một ngày không chết, hiện tại tên nghiệt tử kia chính là đại thế thaanc ho nàng ta, cha là người không biết, ta đã sớm nhìn ra, hiện tại Hoàng Thượng đã sớm mắc ma chứng, hắn từ lâu đã xem nghiệt tử kia là Tuyết quý nhân, giam cầm ở trong hoàng cung chỉ sợ là vì.."
Lời Hoàng hậu vẫn chưa nói hết, Khánh Tông Thức đã đánh ra một bạt tai, tuy lực đạo không nặng, nhưng cũng đủ khiến cả người hoàng hậu bị đánh cho choáng váng.
Khánh Tông Thức đầy mặt tức giận, nói: "Lời này không nên do ngươi nói ra miệng."
Hoàng hậu bụm mặt, khó có thể tin nói: "Cha, ngài đánh ta?"
Khánh Tông Thức dùng ánh mắt thất vọng nhìn nữ nhi mình vẫn luôn lấy làm kiêu ngạo, nói: "Yên Vân, ngươi là hoàng hậu một nước, phải biết cái gì nên nói, cái gì không nên nói."
Hoàng hậu không cam lòng, nói: "Ta không nói sai! Hoàng Thượng hắn, hắn chính là, chính là ôm loại tình cảm phản thiên đạo kia!"
"Cho dù là như vậy, ngươi cũng không nên nói ra khỏi miệng! Ai cũng có thể nói, chỉ có ngươi không được! Ngươi là hoàng hậu mẫu nghi thiên hạ! Nên miệng đức ngươi nhất định phải tuân thủ!"
Hoàng hậu lập tức á khẩu không trả lời được, chỉ có thể yên lặng mà rơi lệ. Nói cho cùng, nàng chẳng qua chỉ là một nữ nhân đáng thương mà thôi. Nàng còn trẻ liền gả cho Tần Hoàng, ở lúc Hoàng Thượng còn là Hoàng Tử liền bị gả cho hắn, lần đầu gặp gỡ, Tần Hoàng nhất biểu nhân tài, đối xử với người thân hòa, nàng làm sao có thể không có nửa phần động tâm? Lòng nàng đã từng tràn đầy thỏa mãn, mong mỏi có thể cùng Hoàng Thượng soạn một đoạn nhạc ái tình duy mỹ, nhưng sự thật thì sao? Nàng yêu một nam nhân mà trong lòng hắn lại luôn yêu một người đàn bà khác! Thậm chí ngay cả khi người phụ nữ kia chết rồi, tên biến thái này lại có thể nảy sinh thứ tình cảm trời không dung đất không tha với tên nghiệt tử kia! Nàng làm sao có thể tiếp thu? Chuyện như vậy, chỉ cần ngẫm lại nàng liền cảm thấy buồn nôn, muốn đem người kia băm thành tám mảnh, muốn hủy diệt tất cả! Nhưng nàng là hoàng hậu, nàng, không thể. Ngay cả xử tử nghiệt tử kia nàng cũng không làm được.
Nhìn nữ nhi của mình khóc đến thê thảm, Khánh Tông Thức cũng không đành lòng, nói: "Yên Vân, ngươi không cần quá lo lắng, cha sẽ giúp ngươi, toàn bộ Khánh gia đều ở phía sau ngươi, không có ai có thể kéo ngươi khỏi vị trí này, không có người nào."
Hoàng hậu nước mắt mông lung nói: "Cha, ta.."
"Cha tuy đã già, nhưng dưới tay còn một đám người có thể dùng, ta sẽ cho người đi theo đội hộ vệ của hoàng cung, bắt người đem về trước, ngươi yên tâm đi, tất cả những thứ này cứ giao cho cha, một tên nghiệt tử tuyệt đối sẽ không uy hiếp được địa vị của ngươi và Mục nhi."
Hoàng hậu chậm rãi ngừng tiếng khóc, nhìn phụ thân của mình, lập tức sắc mặt lóe lên, giống như muốn tìm cái gì, nói: "Cha! Ta có một cách rất dễ làm!"
Chỉnh sửa cuối: