Trọng Sinh [Edit] Trọng Sinh Thần Y Kiều Thê: Thủ Trưởng, Mượn Cái Hôn! - Nguyên Lai

Discussion in 'Box Dịch - Edit' started by Phù hoa nhược mộng, Oct 27, 2020.

  1. Phù hoa nhược mộng Phù hoa nhược mộng

    Messages:
    536
    "Chương 10: Đây là cái kịch bản!"
    Chương 10: Đây là cái kịch bản!

    Trên người Từ Phi Dương có quần áo tù che đậy, rõ ràng là không nhìn thấy cái gì, nhưng mà Chung Noãn Noãn lại nhìn hết sức chăm chú, đừng nói là bác sĩ Lý, ngay cả hai anh em bên người Từ Phi Dương đều cảm thấy lúc này Chung Noãn Noãn giống như một tên lừa đảo ra vẻ cao thâm khó đoán.

    "Đốt sống đuôi của anh ta đã bị bóc ra, phải được phẫu thuật ngay lập tức."

    "Cái gì?" Ba người, bao gồm cả bác sĩ Lý đều hét lên.

    Từ Phi Dương ghé vào cáng cứu thương, ánh mắt đánh giá mà nhìn Chung Noãn Noãn thật sâu.

    "Chung Noãn Noãn, những lời nói này tốt nhất là đừng nói lung tung. Cô cho rằng cô nói đốt sống đuôi của anh ta bị bóc ra thì anh ta có thể thả ra ngoài sao?"

    Bác sĩ Lý cảm thấy đây chính là một cái kịch bản!

    Chung Noãn Noãn là người mà mấy người Từ Phi Dương mời đến để lừa gạt. Một khi được thả ra ngoài để điều trị, thế lực bên ngoài của Từ Phi Dương có thể dễ dàng giải cứu anh ta. Một khi được giải cứu, sẽ rất khó để đưa người này vào tù một lần nữa. Người này là đối tượng canh giữ quan trọng của trại tạm giam, ngay cả phòng giam đều là phòng đơn.

    "Nhưng anh ta chỉ là nghi phạm, không phải tội phạm. Mà cho dù là tội phạm thì anh ta cũng có quyền được chữa trị. Tôi có nói dối hay không, đốt sống đuôi của anh ta có bị bóc ra hay không, bác sĩ có thể đưa anh ta đến bệnh viện để kiểm tra. Chỉ cần dùng máy CT quét một chút là có thể biết."

    Bác sĩ Lý bị Chung Noãn Noãn nói cười.

    "Cô nói thả ra là có thể thả ra? Nếu có thể tự do như vậy, nơi này còn được gọi là trại tạm giam sao?"

    "Nhưng vết thương ở thắt lưng của anh ta cần được phẫu thuật ngay lập tức. Nếu chậm trễ, anh ta sẽ bị liệt. Hiện tại anh ta vẫn chỉ là nghi phạm, có vi phạm pháp luật hay không, tòa án cũng chưa kết tội. Nhưng nếu như anh ta bị liệt ở trại tạm giam, bác sĩ cũng không thể trốn tránh trách nhiệm."

    Giờ phút này, sắc mặt hai anh em bên cạnh Từ Phi Dương đã hoàn toàn lạnh xuống. Một người anh minh thần võ như lão đại nhà bọn họ, nếu thật sự bị liệt trong trại tạm giam của thành phố Giang nhỏ bé này, anh em nhất định sẽ không để yên.

    Làm một người bác sĩ trại giam, bác sĩ Lý cũng biết một chút bối cảnh của Từ Phi Dương. Nghe Chung Noãn Noãn nói xong, sắc mặt của bác sĩ Lý cũng trầm xuống.

    "Nếu như đốt sống đuôi của anh ta thật sự bị bóc ra, vậy thì nhất định phải làm phẫu thuật ngay lập tức. Nhưng cho dù là thả ra cũng cần phải làm thủ tục. Thủ tục đối với người bình thường mà nói ít nhất cũng phải cần hai ngày. Huống chi anh ta không phải người bình thường. Không đến năm sáu bảy ngày, anh ta đừng nghĩ đi ra ngoài chữa trị."

    "Vậy phải làm sao bây giờ? Nếu như lão đại của chúng tôi thật sự xảy ra chuyện gì ở trong trại tạm giam, đến lúc đó ai trong các người cũng đừng mong được sống tốt!"

    Người anh em bên cạnh Từ Phi Dương hoàn toàn tức giận, trực tiếp đe dọa.

    Bác sĩ Lý cũng không phải dạng vừa, trực tiếp nói trở về: "Anh la hét cái gì! Ở trại tạm giam, cho dù anh có là rồng cũng phải cuộn lại! Còn đe dọa tôi.. Anh có tin là tôi báo lên trên hay không? Anh ta tê liệt cũng chỉ có thể trách anh ta không may mắn."

    Bị bác sĩ Lý nói như vậy, trong nháy mắt người anh em đó lập tức uể oải, hốc mắt đỏ hoe.

    "Vậy.. phải làm sao bây giờ?"

    Một người anh em khác hung dữ nói: "Nếu không được, tôi sẽ liên lạc với người ở bên ngoài để cướp ngục. Chúng ta cho nổ tung cả nhà tù, như vậy lão đại chẳng phải là có thể ra ngoài được rồi sao? Cho dù không ra được, cũng có thể làm cho cấp trên xem trọng, cho lão đại làm phẫu thuật!"

    "Các người thật sự là.." Bác sĩ Lý thật sự sắp bị hơi thở giang hồ của nhóm người này tức chết rồi.

    Thấy hai anh em của Từ Phi Dương đều sắp khóc ra tới, Chung Noãn Noãn hỏi: "Bác sĩ Lý, ở đây có ngân châm không?"

    "Ngân châm? Có. Cô muốn ngân châm để làm gì? Cô đừng nói với tôi là đốt sống đuôi bị bóc ra của anh ta có thể dựa vào châm cứu mà trở lại vị trí cũ?"
     
    Last edited: Jul 27, 2025
  2. Phù hoa nhược mộng Phù hoa nhược mộng

    Messages:
    536
    "Chương 11: Cái này cũng có thể nhìn thấy?"
    Chương 11: Cái này cũng có thể nhìn thấy?

    "Tôi có thể dùng một biện pháp đặc biệt để giúp đốt sống đuôi của anh ta trở về vị trí cũ, sau đó dùng ngân châm cố định ở huyệt vị, không cho đốt sống đuôi của anh ta bị bóc ra lần thứ hai. Nhưng mà một khi làm như vậy thì anh ta không được cử động mạnh nữa. Các người phải nghĩ biện pháp tìm bác sĩ làm phẫu thuật cho anh ta."

    Bác sĩ Lý suy nghĩ một lát: "Được, không thành vấn đề. Tôi sẽ phụ trách liên hệ với lãnh đạo làm chuyên gia đến phẫu thuật cho anh ta. Nhưng cô cần phải phụ trách vấn đề làm cho đốt sống đuôi của anh ta trở về vị trí cũ, dù sao tôi cũng không thể làm cho đốt sống đuôi của anh ta trở về vị trí cũ."

    "Được, không thành vấn đề. Vậy bây giờ bác sĩ đi lấy ngân châm và khử trùng đi."

    Bác sĩ Lý nhìn Chung Noãn Noãn, cuối cùng không thể không hỏi: "Cô thực sự có biện pháp làm cho đốt sống đuôi của anh ta trở lại vị trí cũ? Chung Noãn Noãn, đây chính là thắt lưng, nếu cô làm không tốt, anh ta sẽ bị tê liệt."

    "Bác sĩ nhìn xem, bây giờ anh ta cũng không thể động đậy, có khác gì tê liệt đâu. Nếu là bác sĩ mặc kệ để anh ta ở đây bốn năm ngày, chỉ cho anh ta uống thuốc giảm đau, chờ chuyên gia phẫu thuật tới, thần kinh của anh ta vẫn sẽ hoại tử như thường, kết cục không phải cũng là tê liệt sao?"

    "Làm phiền Chung tiểu thư làm đốt sống đuôi của tôi trở về vị trí cũ, cho dù cuối cùng tôi thật sự bị tê liệt, Chung tiểu thư cũng là ân nhân của tôi, tôi tuyệt đối sẽ không đẩy trách nhiệm lên người Chung tiểu thư."

    Nãy giờ Từ Phi Dương đều không nói chuyện bỗng nhiên đưa ra quyết định, bác sĩ Lý cũng không còn gì để nói, nhanh chóng lấy ngân châm bình thường vẫn dùng trong châm cứu ra để khử trùng.

    Hai anh em của Từ Phi Dương làm theo yêu cầu của Chung Noãn Noãn, cắt quần áo ở phía sau của anh ta đi, bác sĩ Lý vốn cho rằng bản thân sẽ nhìn thấy đoạn xương đuôi nhếch lên hoặc bóc ra kia, ai ngờ lại không nhìn thấy gì cả. Phía sau lưng của Từ Phi Dương là một mảnh bằng phẳng.

    Như vậy vấn đề tới.

    Làm thế nào mà Chung Noãn Noãn có thể nhìn thấy đốt sống đuôi của Từ Phi Dương bị bóc ra chỉ bằng một cái liếc mắt, chưa kể trên người Từ Phi Dương còn có một lớp quần áo?

    "Làm thế nào mà cô nhìn ra được?"

    Bác sĩ Lý hỏi ra nghi ngờ ở trong lòng.

    Chung Noãn Noãn dùng ngón tay nhẹ nhàng trượt từ phần lưng của Từ Phi Dương xuống, hỏi: "Bác sĩ không thấy được khớp xương ở nơi này bị bóc ra sao?"

    "Hả? Không có! Bóc ra ở đâu?"

    Bác sĩ Lý cùng hai anh em của Từ Phi Dương bị Chung Noãn Noãn thu hút sự chú ý, nghiêm túc nhìn xương đuôi của anh ta. Từ Phi Dương cảm thấy vô cùng xấu hổ khi có một đám người chăm chú nhìn vào mông anh, hơn nữa còn là không mặc quần.

    Đặc biệt là khi những ngón tay hơi lạnh của Chung Noãn Noãn lướt qua đốt sống ngực và thắt lưng rồi xuống đốt sống đuôi, Từ Phi Dương chỉ cảm thấy có một luồng điện chạy qua cơ thể, lan tỏa khắp toàn thân.

    Ngay khi anh trầm ngâm một chút-

    "Ca!"

    "..."

    Từ Phi Dương chưa kịp chuẩn bị tâm lý, phần thắt lưng truyền đến một trận đau nhức kịch liệt, anh ta không thể nhịn được mà kêu lên thảm thiết.

    Bác sĩ Lý cùng hai anh em của Từ Phi Dương nghe được khớp xương vang lên một tiếng "Ca", da đầu không khỏi tê dại.

    Chung Noãn Noãn nhìn khuôn mặt đã biến thành màu xám tro của Từ Phi Dương, hỏi: "Như thế nào? Có phải là cảm thấy đỡ hơn nhiều rồi không?"

    Từ Phi Dương chỉ cảm thấy máu dâng lên, giờ phút này một chút ý tưởng trong đầu bị một vạn câu chết tiệt thay thế. Cảm giác đau nhức kịch liệt làm cho toàn thân anh như tan thành từng mảnh. Lúc này nghe được câu hỏi của Chung Noãn Noãn mới không thể không cắn đầu lưỡi lấy lại tinh thần.

    Thế nhưng mà hơi cử động một chút..

    Hả? Không đau!

    "Đừng cử động!". Chung Noãn Noãn ngăn trở ý muốn xoay lưng của Từ Phi Dương: "Tôi đã làm đốt sống đuôi của anh trở lại vị trí cũ, cho nên anh cảm giác đã khá hơn nhiều. Nhưng đoạn xương đuôi của anh thật sự bị bóc ra, chỉ cần một động tác nhỏ đều có thể khiến nó bóc ra lần nữa, nhất định phải phẫu thuật dùng đinh thép ổn định lại mới được."
     
    Last edited: Jul 27, 2025
  3. Phù hoa nhược mộng Phù hoa nhược mộng

    Messages:
    536
    "Chương 12: Lão đại muốn đi ị thì nên làm thế nào?"
    Chương 12: Lão đại muốn đi ị thì nên làm thế nào?

    "Hiện tại tôi sẽ dùng ngân châm cố định giúp anh, từ giờ cho đến khi các chuyên gia đến phẫu thuật, anh không được bỏ ngâm châm ra. Trong giai đoạn này, anh có thể đứng thẳng hoặc đi lại một chút, nhưng không được xoay eo, không được ngồi xổm, cũng không được hoạt động trong phạm vi lớn, hiểu không?"

    "Được rồi, cảm ơn cô." Từ Phi Dương nhìn Chung Noãn Noãn một chút, trong lòng vô cùng biết ơn.

    Một người anh em của Từ Phi Dương vẻ mặt thành thật mà dò hỏi: "Vậy lão đại muốn đi ị thì nên làm như thế nào?"

    Khóe miệng Chung Noãn Noãn giật một cái. Loại vấn đề này tại sao lại muốn hỏi cô?

    Một người anh em khác của Từ Phi Dương cũng vẻ mặt nghiêm túc đáp lại: "Đến lúc đó chúng ta có thể chuẩn bị ống nhổ cho lão đại, lão đại muốn ị có thể mở chân ra đứng ị. Chung tiểu thư, lão đại có thể mở chân ra không?"

    "Câm! Miệng!" Từ Phi Dương cảm thấy mặt đều bị mất hết. Lúc trước tại sao anh lại đưa hai người ngu ngốc này vào?

    Trong ánh mắt gần như sùng bái của bác sĩ Lý, Chung Noãn Noãn nhận lấy ngân châm, cố định từng cây ngân châm lên các dây thần kinh cột sống thắt lưng của Từ Phi Dương.

    "Được rồi, đã giải quyết xong. Hôm nay tôi ra tù, người nhà của tôi còn ở bên ngoài chờ tôi. Tôi đi về trước."

    "Chung tiểu thư, Từ Phi Dương tôi sẽ nhớ kỹ chuyện ngày hôm nay. Về sau nếu như cô có chuyện gì cần đến tôi, tôi tuyệt đối sẽ không chối từ."

    Chung Noãn Noãn nhoẻn miệng cười: "Khách sáo, núi cao sông dài, giang hồ gặp lại."

    "Giang hồ gặp lại."

    Bác sĩ Lý: "..."

    Có còn để bác sĩ trại giam là ông vào mắt hay không? Nơi này là trại tạm giam, các người nói chuyện xã hội như vậy được không?

    * * *

    Lại xuất hiện ở trước mặt mọi người, bộ dạng xinh đẹp của Chung Noãn Noãn khiến mọi người vô cùng rung động.

    Đặc biệt là Xích Dương, anh nhìn đến có chút ngây người.

    Cô gái có lông mày cong cong, lông mi thật dài rung động nhè nhẹ, phía dưới nửa ẩn nửa hiện là một đôi mắt trong suốt khiến người gặp qua là không thể quên được.

    Tóc dài bị quấn thành một cái búi tròn, lộ ra cái cổ thon dài trắng nõn, khuôn mặt non nớt tràn đầy collagen.

    Ngay cả khi ở khoảng cách xa như vậy, Xích Dương vẫn có thể nhìn thấy trên khuôn mặt trắng hồng của cô gái hiện ra lông tơ phiếm ánh sáng trắng.

    "Tại sao thay quần áo lại mất nhiều thời gian như vậy? Mẹ và ba con đều đã làm xong thủ tục từ lâu."

    Nhìn thấy ánh mắt của Xích Dương cứ dán vào người Noãn Noãn mà không thể dứt ra, Giang Xu Uyển chỉ có thể cất giọng cắt đứt hai người nhìn nhau.

    "Con vừa thay quần áo xong thì gặp người quen, biết con hôm nay được ra tù nên nói mấy câu với con."

    "Vậy bây giờ nói xong rồi sao? Nói xong chúng ta liền về nhà."

    Giang Xu Uyển cầm lấy cánh tay Chung Noãn Noãn, thuận tiện cầm lấy cái túi trong tay cô. Như vậy cho dù là ai nhìn thấy, đều là một bộ dáng mẹ con thân thiết.

    "Vâng."

    Được nhìn thấy Xích Dương, tâm tình của Chung Noãn Noãn cũng rất tốt, nhếch môi nở một nụ cười tươi đẹp đáp lại Giang Xu Uyển.

    Một nhóm năm người đi về phía nơi để xe ở bên ngoài trại tạm giam.

    "Noãn Noãn, lên xe đi."

    Giang Xu Uyển lái một chiếc Maserati. Thấy bà đã mở cửa xe cho Chung Noãn Noãn, Xích Dương chỉ có thể đi thẳng đến chiếc Land Rover quân sự ở bên cạnh.

    "Đồ vật của Noãn Noãn quá nhiều, hai người ngồi ở phía sau rất chen chúc. Con sang ngồi xe anh Xích Dương."

    Chung Thiên Thiên chớp lấy cơ hội, xoay người đi về phía Land Rover.

    Nhìn thấy Chung Thiên Thiên muốn lên xe, Xích Dương không vui mà cau mày.

    Chung Thiên Thiên làm như không nhìn thấy, đưa tay kéo cửa xe. Nhưng ngay sau đó, một cái tay có làn da trắng hơn cô, ngón tay cũng thon dài hơn cô đè cánh cửa lại.

    Chung Thiên Thiên không quan tâm nhiều như vậy, cô cũng không tin cô đều ngồi lên xe, Xích Dương còn có thể kéo cô xuống.
     
    Last edited: Jul 27, 2025
  4. Phù hoa nhược mộng Phù hoa nhược mộng

    Messages:
    536
    "Chương 13: Đồ nhà quê"
    Chương 13: Đồ nhà quê

    Về phần bàn tay chặn cô kia, cô không thèm để ý.

    Từ nhỏ Chung Noãn Noãn đã bị bọn buôn người lừa bán, là đồ nhà quê lớn lên ở nông thôn, từ trước tới giờ cô đều không để Chung Noãn Noãn ở trong lòng!

    Nhưng mà..

    Chung Thiên Thiên dùng hết sức lực cố gắng kéo cửa xe ra, nhưng cửa xe bị Chung Noãn Noãn giữ lấy nhẹ nhàng tùy ý, cô lại dùng sức như thế nào đều không kéo ra được.

    Đôi mắt của Chung Thiên Thiên giống như có thể phun ra lửa, nhìn dáng vẻ cười nhẹ nhàng của Chung Noãn Noãn, trong lòng hận đến nghiến răng.

    Mẹ nó!

    Đồ nhà quê đúng là đồ nhà quê, nhất định là cả ngày phải làm ruộng, sức lực mới lớn như vậy.

    Lại nói, chẳng lẽ là vì nông thôn nghèo quá không có thịt ăn, cho nên cô ta là ăn rau chân vịt lớn lên sao?

    "Chị, nếu chị cảm thấy xe của ba mẹ chen chúc, vậy để em ngồi xe Xích Dương."

    Chung Thiên Thiên nở một nụ cười vô cùng gượng ép, giảng lý lẽ nói: "Bên kia phía sau xe toàn là đồ của em, chị ngồi không tiện. Chúng ta là chị em, không cần tính toán nhiều như vậy. Em vẫn nên ngồi xe của ba mẹ thì hơn, chị tạm chấp nhận ngồi Land Rover vậy."

    Dứt lời, nhân lúc Chung Noãn Noãn không chú ý, lại tiếp tục dùng sức kéo cửa xe ra.

    Chung Noãn Noãn đã đề phòng cô ta từ lâu, cho nên mặc cho Chung Thiên Thiên dùng sức như thế nào, cửa xe cũng không nhúc nhích, không mở ra được.

    "Xích Dương, anh có thể mang đồ của em để sang xe anh không? Nếu không chị của em không ngồi được."

    "Được."

    Đối với yêu cầu của Chung Noãn Noãn, Xích Dương đương nhiên là cô muốn gì thì sẽ được đấy, lập tức thu dọn đồ vật sang xe của anh.

    Chung Noãn Noãn cười híp mắt nhìn về phía Chung Thiên Thiên: "Chị, vị trí phía sau xe ba mẹ đã trống."

    Cơ mặt của Chung Thiên Thiên co quắp vì không kiềm chế được cơn ghen tuông trong lòng.

    Vào lúc này, cô đã cảm thấy vô cùng mất mặt, nhưng mà muốn cô để Chung Noãn Noãn một mình ngồi xe Xích Dương, cô lại không cam lòng.

    Chung Thiên Thiên mặt dày mày dạn nở một nụ cười, cánh tay vốn đang để ở của trước nhanh chóng di chuyển đến cửa sau của xe.

    "Noãn Noãn muốn ngồi xe anh Xích Dương, vậy chị cũng ngồi xe anh Xích Dương. Nếu không chúng ta cùng nhau ngồi ở phía sau đi."

    Dứt lời liền chuẩn bị mở cửa sau của xe ra.

    Biết Chung Thiên Thiên có thể không cần mặt mũi đến trình độ không có hạn cuối, cho nên gần như là ngay từ khi Chung Thiên Thiên có động tác, cô lập tức ngăn trở.

    Chê cười, dám so tốc độ với cô!

    Nhưng mà..

    Chỉ nghe thấy cửa xe Land Rover vang lên một cái, đèn xe lóe lên, cửa xe bị khóa.

    Nhìn về phía Xích Dương đang cầm chìa khóa xe trong tay, Chung Thiên Thiên: "..."

    "Tôi không thích người ngoài ngồi xe của tôi." Vẻ mặt Xích Dương bình tĩnh, nói thẳng không cố kỵ mà vả mặt.

    "Nhưng mà Noãn Noãn không phải cũng.."

    "Cô ấy là vợ chưa cưới của tôi, không phải người ngoài."

    Chung Thiên Thiên giậm chân giận dữ, đỏ mặt không thèm để ý nói: "Vậy em còn là chị của Noãn Noãn đó! Em cũng là người ngoài sao? Hơn nữa, nghiêm túc mà nói, lúc đầu ba em là muốn giới thiệu anh cho em, nếu như không phải Noãn Noãn đột nhiên xuất hiện, chúng ta.. chúng ta mới đúng là một đôi!"

    Cuối cùng Chung Thiên Thiên cũng nhìn ra, Chung Noãn Noãn trở mặt. Rõ ràng đã hứa hẹn với cô là sẽ không thích Xích Dương. Nhưng mà bây giờ, cô ta lại vì một người đàn ông, dáng ăn còn khó nhìn hơn so với bất kỳ ai.

    Cô ta đã thất hứa, ruồng bỏ tình cảm chị em giữa bọn họ.

    Cô không thể đặt hi vọng lên người Chung Noãn Noãn nữa, nếu cô không nắm chặt lấy Xích Dương thì người đàn ông vô cùng ưu tú này sẽ thật sự vô duyên với cô.

    Chung Noãn Noãn không biết Chung Thiên Thiên lấy tự tin ở đâu ra, vừa định cãi lại thì Xích Dương đã lên tiếng.
     
    Last edited: Jul 27, 2025
  5. Phù hoa nhược mộng Phù hoa nhược mộng

    Messages:
    536
    "Chương 14: Xích Dương nổi giận"
    Chương 14: Xích Dương nổi giận

    "Chung Thiên Thiên, đối với những chuyện đã xảy ra trước kia, có thể là cô đã hiểu lầm. Nếu hôm nay ba mẹ cô đều có mặt ở đây, tôi nghĩ nên làm rõ vấn đề này để cô đỡ khỏi tiếp tục hiểu lầm thêm nữa.

    Ngày đó chuyện đoàn trưởng Chung mời tôi tới tham gia bữa tiệc, cũng ý định giới thiệu cô cho tôi, trước đó tôi không hề hay biết. Nếu là biết, tôi nhất định sẽ từ chối tới tham gia bữa tiệc đó. Nhưng mà bữa tiệc ngày hôm đó, sau khi đoàn trưởng Chung nói ý định của mình ra, lúc ấy tôi đã lập tức từ chối. Tôi cho rằng cách làm của tôi là đúng và tôi cũng đã biểu đạt rất rõ ràng.

    Cho nên tôi hi vọng cô đừng lúc nào cũng lôi ý định của ba cô ra để nói chuyện. Ý định của ba cô không có nghĩa là ý muốn của tôi, tôi cũng không thể có bất kỳ quan hệ gì với cô chỉ bởi vì ý định của ba cô.

    Lần trước cô bỏ thuốc kích tình vào nước tôi dùng để uống thuốc, xem ở Noãn Noãn và mặt mũi của ba cô, tôi tha thứ cho cô. Nhưng đó đã là giới hạn cuối cùng mà tôi có thể chịu đựng được, hi vọng cô có tự mình hiểu lấy. Nếu như cô lại có những hành động đi quá giới hạn, cho dù cô là nữ, tôi cũng sẽ không nể mặt."

    Vẻ mặt của Xích Dương nghiêm túc, giọng nói cũng lạnh lẽo như đao. Sắc mặt của Chung Thiên Thiên bị lời cảnh cáo không chút nể tình của Xích Dương làm cho trắng bệch. Còn Xích Dương thì sắc mặt khó nhìn mà lướt qua cô, nhìn về phía Chung Khuê Quân.

    Rõ ràng tuổi của Chung Khuê Quân lớn hơn Xích Dương rất nhiều, nhưng khí chất cương nghị mạnh mẽ cùng với khí chất cao quý không che dấu được trên người Xích Dương làm cho Chung Khuê Quân cảm giác bản thân thấp hơn một bậc khi tiếp xúc với ánh mắt của anh.

    Mặc dù ông là ba của Chung Noãn Noãn, nhưng ở bộ đội, ông lại chỉ là thượng úy, là một đoàn trưởng. Còn Xích Dương lại là đại tá trẻ tuổi nhất trong bộ đội từ trước tới nay, cấp bậc chính sư, đội trưởng bộ đội đặc chủng.

    Ở bộ đội, quan hơn một bậc đè chết người. Chưa kể bộ đội chỗ Xích Dương vẫn là bộ đội đặc chủng. Cho nên khi đối mặt với Xích Dương, ông không thể nào mang cái giá của người lớn tuỏi lên được.

    "Đoàn trưởng Chung, Chung Thiên Thiên là con gái của đoàn trưởng, Noãn Noãn cũng là con gái của đoàn trưởng. Bây giờ Noãn Noãn đã là vợ chưa cưới của tôi, làm một người ba, tôi hi vọng đoàn trưởng đừng nặng bên này nhẹ bên kia, để Noãn Noãn kẹp ở giữa các người sẽ rất khó xử."

    Ở bên ngoài, Xích Dương vẫn luôn gọi Chung Khuê Quân là chú Chung. Bây giờ thì ngay cả chú Chung đều không gọi, gọi thẳng chức vụ.

    Mặc dù cảm thấy khó xử, nhưng Chung Khuê Quân vẫn không thể không cười xấu hổ mà đồng ý, lập tức sắc mặt khó coi nhìn về phía Chung Thiên Thiên.

    "Thiên Thiên, con còn đứng trước xe của Xích Dương làm cái gì? Còn không mau lại đây! Mất mặt xấu hổ!"

    Bị người đàn ông mình thích vả mặt, Chung Thiên Thiên cảm thấy đã rất mất mặt, bây giờ lại bị Chung Khuê Quân quát như vậy, trong nháy mắt nước mắt tràn mi mà ra. Cô khóc chạy về phía Maserati, tiến vào, đóng cửa xe và không bao giờ ra nữa.

    "Noãn Noãn, chuyện này là Thiên Thiên làm không đúng, trở về mẹ sẽ nghĩ cách dạy dỗ. Nhưng dù sao Thiên Thiên cũng là chị con, lại không có mẹ ruột, cũng rất đáng thương. Con đừng tức giận với chị con nhé!"

    Nụ cười trên mặt Giang Xu Uyển có chút nứt ra, nhưng vẫn mỉm cười giảng hòa.

    "Mẹ yên tâm đi, con sẽ không tức giận với chị." Chung Noãn Noãn mỉm cười.

    "Đúng là con gái ngoan của mẹ." Giang Xu Uyển sờ lên đầu Chung Noãn Noãn dặn dò: "Xích Dương, trên đường lái xe cẩn thận một chút, chú ý an toàn."

    "Dì yên tâm đi, cháu sẽ lái xe cẩn thận."

    Maserati chậm rãi rời đi, từ kính chiếu hậu nhìn đôi nam nữ đứng chung một chỗ kia, Chung Thiên Thiên càng khóc lớn hơn.
     
    Last edited: Jul 28, 2025 at 5:37 PM
  6. Phù hoa nhược mộng Phù hoa nhược mộng

    Messages:
    536
    "Chương 15: Con gái hồ ly tinh"
    Chương 15: Con gái hồ ly tinh

    Nhìn thấy bộ dáng con gái khóc đẫm nước mắt, khác với hình tượng người mẹ hiền từ vừa rồi, đôi mắt Giang Xu Uyển lộ ra cay nghiệt và dữ tợn, tức giận mắng to: "Cái quái gì? Nếu như không phải chúng ta nuôi nó lớn, nó có thể sống đến bây giờ sao? Còn chưa đủ mười tám tuổi, cho là có đàn ông thì cánh có thể cứng rắn? Lại còn đi quyến rũ người đàn ông của chị mình! Quả thực là không khác gì mẹ nó, đều không phải là thứ tốt gì!"

    Bên này Giang Xu Uyển chửi ầm lên, Chung Thiên Thiên ở một bên cảm thấy bản thân càng tủi thân, càng khóc lớn hơn.

    "Bà câm miệng cho tôi! Nói linh tinh cái gì?" Chung Khuê Quân nghe vậy khó chịu, không nhịn được nghiêm nghị mà quát lớn.

    Nhưng mà lúc này Giang Xu Uyển giống như là con mèo bị giẫm đuôi, cả người đều xù lông lên.

    "Như thế nào? Tôi nói đến người yêu cũ của ông khiến ông không vui? Đau lòng? Vậy tôi càng muốn nói! Bà ta chính là hồ ly tinh chuyên quyến rũ đàn ông có vợ! Con gái bà ta sinh ra cũng không phải thứ tốt gì! Đều là đồ gái đ* quyến rũ đàn ông của người khác! Đồ khốn nạn! Hàng nát!"

    Chung Khuê Quân bị chọc giận tới mức cười lên.

    "Cho dù nát bà cũng phải nhịn cho tôi! Lúc trước đã dám làm những chuyện đó, về sau, kể cả là đống phân, bà cũng phải cười, ung dung hoa quý mà ăn hết. Giang Xu Uyển, cho dù như thế nào thì Noãn Noãn cũng là con gái ruột của Chung Khuê Quân tôi, bà tốt nhất đừng để tôi biết bà làm chuyện gì không tốt với Noãn Noãn, nếu không tôi sẽ không bỏ qua cho bà!"

    Dứt lời, Chung Khuê Quân lại nhìn về phía Chung Thiên Thiên, cảnh cáo nói: "Còn con nữa! Lúc trước ba giới thiệu Xích Dương cho con trước, là do con không có năng lực thu hút được cậu ta, cái này không thể trách ai được. Bây giờ cậu ta đã gửi báo cáo kết hôn, cấp trên cũng đã phê duyệt, như vậy cậu ta chính là em rể của con. Ba đã nói với con rất nhiều lần, Xích Dương không phải là người mà con có thể tùy ý trêu chọc! Về sau con đừng lộ ra vẻ mê trai đó trước mặt Xích Dương, nếu là để cho ba khó xử, cẩn thận ba đem con đưa đi nước ngoài!"

    Chung Thiên Thiên nghe xong, càng khóc lớn hơn.

    "Mẹ, con không muốn ra nước ngoài, con không muốn bị đưa ra nước ngoài! Dựa vào cái gì Chung Noãn Noãn vừa trở về liền muốn đưa con ra nước ngoài? Chẳng lẽ con không có một người mẹ có tiền, cũng không phải là con gái của ba sao? Chung Noãn Noãn vừa trở về, mẹ con liền biến thành mẹ cô ta, ba còn luôn hướng về cô ta. Nếu con dư thừa như vậy, tại sao lúc trước các người lại sinh con ra? Ô ô ô.."

    "Con gái ngoan của mẹ! Đừng sợ, ba con chỉ nói một chút mà thôi! Không ai có thể đưa con ra nước ngoài! Nếu ai dám đưa con ra nước ngoài, vậy người đó đừng mong sống tốt!" Giang Xu Uyển vừa an ủi con gái, vừa đe dọa chồng.

    "Nhưng.. Nhưng không có Xích Dương, con phải làm sao bây giờ? Mẹ, con rất thích Xích Dương! Con chưa từng gặp người đàn ông nào ưu tú như Xích Dương! Con không có cách nào trơ mắt nhìn Xích Dương cùng con đ* kia ở cùng một chỗ! Mẹ, mẹ giúp con! Mẹ giúp con!"

    "Thiên Thiên, trước kia Chung Noãn Noãn không thích Xích Dương, mẹ còn có thể giúp đỡ con một chút, nhưng mà bây giờ con nhìn, Xích Dương cùng với nó tình đầu ý hợp, con muốn mẹ giúp con như thế nào? Hay là.. Hay là quên đi? Con đường đường là thiên kim đại tiểu thư của tập đoàn Vân Thượng, về sau muốn loại đàn ông nào mà không được?"

    Nghe đến muốn để cô bỏ cuộc giữa chừng, Chung Thiên Thiên càng khóc lớn hơn: "Con mặc kệ! Mẹ, mẹ nhất định phải giúp con! Con muốn Xích Dương! Con chỉ cần Xích Dương! Con không thể không có Xích Dương! Nếu như ngay cả mẹ cũng không giúp con, con.. con còn không bằng chết đi cho xong!"
     
    Last edited: Jul 27, 2025
  7. Phù hoa nhược mộng Phù hoa nhược mộng

    Messages:
    536
    "Chương 16: Lần đầu tiên"
    Chương 16: Lần đầu tiên

    Giang Xu Uyển bị lời nói của Chung Thiên Thiên làm cho hoảng sợ, sắc mặt tái nhợt: "Con gái, con đây là đang đào tim của mẹ! Mẹ thật vất vả mới đem con nuôi lớn, con sao có thể vì một người đàn ông mà muốn chết muốn sống? Con.."

    "Con mặc kệ! Dù sao con liền muốn Xích Dương! Xích Dương là của con, Chung Noãn Noãn đừng mơ động vào người đàn ông của con!"

    "Chung Thiên Thiên, Noãn Noãn là em gái con!" Chung Khuê Quân nghiêm nghị quát lớn.

    "Ông câm miệng!" Giang Xu Uyển trực tiếp hét lên với Chung Khuê Quân: "Thiên Thiên vẫn là chị gái của nó đấy! Nó có đem chị gái nó để vào mắt không?"

    Dứt lời, Giang Xu Uyển tranh thủ thời gian lau nước mắt cho Chung Thiên Thiên: "Đừng khóc, đừng khóc! Mẹ giúp con, mẹ giúp con! Mẹ nhất định sẽ giúp con đuổi Chung Noãn Noãn ra khỏi bên người Xích Dương có được hay không?"

    "Mẹ, ô ô ô.. Mẹ nói phải giữ lời đấy!"

    "Được rồi, được rồi! Mẹ biết! Tất cả là do con đ* kia, tại sao nó không chết ở bên ngoài! Ba tuổi bị bọn buôn người bắt cóc, tại sao nó lại có thể tìm trở về? Ở bên ngoài làm đồ nhà quê thật tốt, còn trở về làm gì? Đồ đê tiện!"

    Thông qua kính chiếu hậu, Chung Khuê Quân trừng mắt nhìn Giang Xu Uyển, âm trầm hỏi: "Noãn Noãn ba tuổi bị bọn buôn người bắt cóc, có phải do bà cố ý hay không?"

    Giang Xu Uyển trực tiếp xù lông: "Chung Khuê Quân, ông bị bệnh à? Giang Xu Uyển tôi mặc dù không phải người tốt lành gì, nhưng cũng không phải là con buôn đem một đứa trẻ con ba tuổi bán cho người khác! Nếu như tôi thật sự muốn bán nó, tại thời điểm nó nhỏ hơn, chọn lúc ông không có ở nhà, tùy lúc tùy chỗ tôi đều có thể đem nó bán đi! Còn đợi đến lúc nó có ký ức mới bán, còn để nó có năng lực tìm trở về sao?"

    Chung Khuê Quân cười lạnh: "Hy vọng bà có thể một mực tự tin như vậy."

    "Thần kinh!"

    Giang Xu Uyển đem mặt hướng sang một bên, không cùng Chung Khuê Quân tiếp tục đề tài này nữa.

    * * *

    Nhìn Maserati rời đi, Xích Dương cúi đầu nhìn về phía Chung Noãn Noãn.

    Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô gái sáng như vầng trăng, một đôi mắt đẹp giống như dải ngân hà rộng lớn, lấp lánh những ánh sao.

    Hôm nay cô cùng ngày xưa rất không giống nhau.

    Chung Noãn Noãn đứng ở bên cạnh cửa xe, bị Xích Dương nhìn khiến cho tim đập loạn xạ.

    Hiện tại chỉ còn lại hai người bọn họ, đột nhiên không biết phải nói những gì.

    Lúc này, cô gần như có thể cảm nhận được hơi thở mát lạnh của Xích Dương khi anh hô hấp dâng lên tại trên mặt cô.

    Trong lúc tim đập loạn xạ không thôi, bên tai cũng bắt đầu đỏ bừng.

    Nhìn thấy cô vợ nhỏ ngày bình thường vẫn luôn lạnh lùng ngạo kiều, tuổi còn nhỏ liền có mấy phần phong thái nữ vương đột nhiên nhiều mấy phần thiếu nữ ngượng ngùng, lúc trước Xích Dươngcòn bởi vì cử động của Chung Thiên Thiên mà sắc mặt đen như mực, trong nháy mắt giống như xuân về hoa nở.

    Mặc dù không biết điều gì đã khiến cô thay đổi, nhưng mà sự thay đổi đột ngột của Chung Noãn Noãn đối với Xích Dương mà nói lại là rất hưởng thụ.

    Giúp Chung Noãn Noãn mở cửa xe: "Lên xe đi."

    "Ồ." Chung Noãn Noãn đáp rồi nhanh chóng ngồi vào.

    Chờ cô ngồi xuống, Xích Dương đóng cửa xe, đi vòng về hướng ghế lái, đem cửa xe mở ra, ngồi vào trong.

    Không khí trong xe lập tức liền trở nên căng thẳng.

    Đây là lần đầu tiên họ ở chung một chỗ kể từ lúc trọng sinh đến nay.

    Trước đây mỗi một lần ở chung một chỗ, giữa bọn họ hoặc là không nói lời nào, hoặc là cô châm chọc, khiêu khích, cãi nhau với anh, hoặc là anh không chịu được đóng cửa bỏ đi.

    Cho nên..

    Chung Noãn Noãn phát hiện ra rằng cô không có kinh nghiệm ở chung một chỗ với Xích Dương, và cô không biết phải nói gì với anh trong bầu không khí như vậy.

    Đột nhiên một bóng người từ trên đỉnh đầu bao trùm đổ xuống, một khuôn mặt tuấn tú người người oán trách cũng phóng to trước mặt cô.
     
    Last edited: Jul 27, 2025
  8. Phù hoa nhược mộng Phù hoa nhược mộng

    Messages:
    536
    "Chương 17: Cô muốn đánh anh"
    Chương 17: Cô muốn đánh anh

    Một đôi mắt hạnh của Chung Noãn Noãn mở thật to, tim đập như trống trận.

    Đột nhiên cô nghĩ đến trong trường hợp này, bình thường nên nhắm mắt lại..

    Thế là ngay khi khuôn mặt tuấn tú của Xích Dương ngày càng phóng to, khoảng cách với mặt của cô càng ngày càng gần, Chung Noãn Noãn quyết tâm liều một phen, nhắm chặt hai mắt lại.

    Hai đời làm người, đây là nụ hôn thật sự đầu tiên của cô, Chung Noãn Noãn cảm thấy vô cùng căng thẳng, hai tay đặt ở hai bên không khỏi nắm chặt thành nắm đấm.

    Ngay khi tay Xích Dương chạm vào dây an toàn, liền thấy Chung Noãn Noãn đầu hơi hướng ra ngoài, hai mắt nhắm chặt, hai tay nắm thành nắm đấm, vẻ mặt chán ghét và cự tuyệt.

    Cô..

    Cô đây là không thể chịu được sự tiếp cận của anh nên muốn đánh anh sao?

    Anh chỉ muốn giúp cô thắt dây an toàn mà thôi, như vậy đều không được sao? Nhưng không phải lúc trước cô còn chủ động ôm anh sao?

    Nhìn Chung Noãn Noãn nhắm mắt lại một bộ nhắm mắt làm ngơ, lúc trước cảm xúc còn ở trạng thái xuân về hoa nở trong nháy mắt giống như rét tháng ba, toàn bộ thế giới đều bị băng tuyết bao phủ.

    Kể từ sau hôm cưỡng bức cô, cô luôn chán ghét và phản cảm anh, khiến anh tràn đầy cảm giác bất lực và thất bại.

    Vốn còn tưởng rằng một tháng không gặp, cô thật sự nhớ anh, cho nên vẻ mặt ôn hòa đối với anh, thậm chí còn chủ động ôm anh. Nhưng mà không nghĩ tới, một động tác tới gần đơn giản nhất của anh lại khiến cô khó chịu như vậy.

    Xem ra cô thật sự rất chán ghét anh.

    Hơi thở mát lạnh như tùng bách bao quanh cơ thể Chung Noãn Noãn, khiến cô không nhịn được nhớ tới lúc chết, cảnh anh gắt gao bảo vẹ cô ở dưới thân.

    Hỏa lực xung quanh vẫn tiếp tục, nồng đậm mùi máu tươi kích thích đường hô hấp của cô, khiến cô hô hấp khó khăn, mà đem mùi máu tươi ngăn cách bên ngoài chính là hơi thở mát lạnh như tùng bách bao quanh cô lúc này.

    Lúc trước cô chỉ cảm thấy hơi thở này rất lạnh và cứng rắn, thiếu thốn tình cảm và cảm giác thân thiết. Nhưng đến giây phút cuối cùng của cuộc đời cô mới hiểu được, hơi thở này có dịu dàng như thế nào, thân thiết như thế nào.

    Khi đôi mắt anh vĩnh viễn nhắm lại, hơi thở quanh quẩn trên người anh theo cái chết của anh mà nhanh chóng tiêu tan và bị nồng nặc mùi máu tươi thay thế.

    Khi đó, cô muốn giữ hơi thở này mãi mãi bên cạnh mình biết bao nhiêu..

    Vì vậy, vào lúc này, khi hơi thở này lại vây quanh cô lần nữa, Chung Noãn Noãn cảm giác mình đang được thế giới này đối xử dịu dàng.

    Nụ hôn chờ đợi rất lâu vẫn chưa rơi xuống, Chung Noãn Noãn nghi ngờ mở mắt ra liền đối mặt với đôi mắt sương lạnh của Xích Dương.

    Chung Noãn Noãn: .

    Cô là ai? Cô ở đâu? Cô đang làm gì?

    Tại sao biểu tình của Xích Dương lại như vậy?

    "Ca!" Dây an toàn bên người bị Xích Dương thắt lại.

    Khởi động máy, lái xe, rời đi.

    Chung Noãn Noãn: .

    Vậy là vừa rồi anh không định hôn cô mà chỉ định thắt dây an toàn cho cô?

    Vậy vẻ mặt dục cầu bất mãn dày đặc oán niệm trên khuôn mặt anh lại là vì sao?

    Chung Noãn Noãn không biết nên nói cái gì để có thể dập lửa cho Xích Dương. Hai người không có EQ chỉ có thể im lặng.

    Dọc theo đường đi, ánh mắt Xích Dương cố ý hay vô tình nhìn Chung Noãn Noãn rất nhiều lần, thấy cô cũng chưa xuất hiện biểu tình không kiên nhẫn hay bực bội, lúc này cảm xúc nôn nóng mới hơi dễ chịu một chút.

    Ít nhất cô không bài xích ngồi xe của anh, không phải sao?

    Bất kể sự thay đổi thái độ của cô đối với anh là do trả thù Chung Thiên Thiên hay vì lý do nào khác, ít nhất cô lựa chọn ngồi xe của anh.

    Đây chính là phát triển theo chiều hướng tốt.

    "Thủ tục đi học trở lại đã làm xong, tuần sau em có thể về trường học lên lớp."
     
    Last edited: Jul 27, 2025
  9. Phù hoa nhược mộng Phù hoa nhược mộng

    Messages:
    536
    "Chương 18: Người đàn ông tinh tế"
    Chương 18: Người đàn ông tinh tế

    Sau một hồi im lặng, Xích Dương cuối cùng cũng lên tiếng.

    Chung Noãn Noãn nhìn về phía Xích Dương, người đàn ông này tuy rằng là quân nhân, ngày thường bận rộn việc quân sự, nhưng chỉ cần có chuyện liên quan đến cô, anh đều vô điều kiện giúp cô làm tốt, suy tính cẩn thận.

    Thấy Chung Noãn Noãn không nói, Xích Dương tiếp tục tìm chuyện để nói.

    "Chuyện này ở trường học ồn ào có chút lớn, mặc dù bên giáo viên đã sắp xếp xong xuôi, nhưng mà bên phía học sinh lại không thể ngăn chặn. Những học sinh đó không biết tình hình thực tế, thích nghe nhầm đồn bậy, cho nên nếu em đi học có nghe được điều gì không hay thì cũng đừng để trong lòng. Nếu bọn họ nói điều gì khiến em tức giận, em cũng không cần nể mặt họ. Dù sao em vô tội, về điểm này, pháp luật đã chính danh cho em. Nếu bọn họ dám nói lung tung, chúng ta có thể kiện họ tội phỉ báng."

    Mặt trời chiều xuyên qua những cành cây si mọc so le hai bên đường, soi bóng vàng lốm đốm rực rỡ xuống con đường phẳng lặng.

    Đây là con đường duy nhất từ trại tạm giam hướng ra bên ngoài, xa xa nhìn lại, cả con đường chỉ có chiếc xe của bọn họ từ từ tiến về phía trước ở dưới bóng cây, vô tình thêm chút thư thái, lãng mạn trong buổi chiều tà.

    Bên tai nghe những lời nhắc nhở có phần lải nhải của người đàn ông, môi Chung Noãn Noãn bất giác nở một nụ cười rạng rỡ và hạnh phúc.

    "Ừ, em biết rồi."

    Đôi mắt biết cười của cô sáng lên, phản chiếu ánh nắng chiều. Trong nụ cười của cô mang một chút quyến rũ của nữ tính, cùng sự ngây thơ mềm mại của cô gái, hình thành một lực hấp dẫn trí mạng khiến anh không thể nào chống đỡ được.

    Nhìn người con gái trước mắt, Xích Dương cảm thấy mọi sự lo lắng, lạnh lẽo cùng cuộc sống nặng nề đè lên người đều biến mất vào lúc này.

    Dù là không hề làm gì, cứ như vậy cùng cô vai kề vai chậm rãi già đi, cũng là điều lãng mạn nhất trên thế giới này.

    Buổi chiều cuối thu hiếm thấy thời tiết đẹp như vậy, Chung Noãn Noãn mở cửa sổ xe, đưa cả đầu và tay đều duỗi ra ngoài cửa sổ, nhắm mắt lại hô hấp không khí sống lại một đời.

    Sự tươi mát xen lẫn hương vị ngọt ngào hạnh phúc.

    Xe đột nhiên chệch hướng, lao thẳng về phía trước. Mắt thấy sắp đâm vào con mương nhỏ, Chung Noãn Noãn vội rụt đầu lại, nhanh tay đem tay lái bẻ chính.

    Xe lúc này mới đệm một chân phanh lại, một lần nữa chạy ổn.

    Chung Noãn Noãn: .

    Xích Dương bị nhìn, cảm thấy có chút xấu hổ: "Em không nên đem đầu cùng tay duỗi ra ngoài. Ở đây mặc dù ít xe, nhưng những xe đó tốc độ lại rất nhanh, cẩn thận bị thương."

    Nói xong, Xích Dương liền hung hăng phỉ nhổ chính mình một phen.

    Con đường này kéo dài từ đường chính đến cuối cùng chỉ có một cái trại tạm giam, ở đâu ra những xe khác?

    Rõ ràng là bị sắc đẹp của cô vợ nhỏ nhà mình hấp dẫn, lúc này mới bị lệch tay lái, sao anh có thể đem nguyên nhân đổ lên đầu cô vợ nhỏ nhà mình như vậy?

    Đang lúc chán nản, liền thấy Chung Noãn Noãn đóng cửa kính xe lại, nhoẻn miệng cười với anh: "Được rồi."

    Cô vợ nhỏ cười với anh!

    Xe, lần thứ hai bị lệch hướng..

    Sau khi lái xe trên con đường mòn rợp bóng cây hơn mười phút, xe rẽ vào đường chính, lưu lượng xe tăng lên làm giảm bớt sự bối rối trong xe.

    "Em ở trong đó như thế nào? Có ai bắt nạt em không?"

    "Không phải anh đã tìm người bảo vệ em sao? Có cảnh sát Trần, không ai dám bắt nạt em."

    Xích Dương nhíu mày: "Trần Giai này, đã bảo cô ta không nên nói lung tung rồi."

    Đối với việc Trần Giai đem nhắc nhở của anh nói cho Chung Noãn Noãn, Xích Dương có chút bất mãn.

    Anh không muốn tranh công, càng không muốn cô vợ nhỏ bởi vì những chuyện này mà cảm thấy mắc nợ anh, cho nên thái độ đối với anh mới chuyển biến tốt đẹp.
     
    Last edited: Jul 27, 2025
  10. Phù hoa nhược mộng Phù hoa nhược mộng

    Messages:
    536
    "Chương 19: Xích Dương bảo hộ"
    Chương 19: Xích Dương bảo hộ

    "Anh đừng hiểu lầm cảnh sát Trần, cô ấy là một cảnh sát rất tốt, cô ấy chưa nói với em cái gì cả. Chuyện cô ấy là người của anh chỉ là suy đoán của em thôi."

    Thấy anh không tin, sợ cảnh sát Trần gặp xui xẻo, Chung Noãn Noãn nói: "Người nhà của em như thế nào anh cũng biết đấy, ngay cả việc em ra tù cũng không nhớ mang cho em một bộ quần áo. Ở trong tù một tháng, họ không đến thăm em một lần nào, em còn có thể trông cậy họ chuẩn bị cảnh ngục cho em sao? Cho nên chuyện này không cần đoán cũng biết, người là do anh sắp xếp."

    Xích Dương nhíu mày: "Bọn họ không đến thăm em sao?"

    "Không có."

    Xích Dương nắm chặt tay lái, cố nén cơn giận đang trào dâng trong lòng.

    Một tháng!

    Suốt một tháng thời gian! Anh rất muốn đến xem cô một chút, nhưng vì quy định thăm hỏi, mỗi tháng chỉ được phép thăm hỏi một lần. Mà anh sợ mình làm chậm trễ thời gian cô và người nhà gặp nhau, sợ cô phiền anh, cho nên anh đã cố nén không đến.

    Nếu biết vợ chồng Chung Khuê Quân không tới, anh nhất định đã sớm tới.

    "Xích Dương, cảm ơn anh." Cảm ơn vì tất cả những gì anh đã làm cho em! Cảm ơn những nỗ lực của anh trong sáu năm qua! Cảm ơn anh đã vì em thậm chí nguyện hy sinh cả tính mạng của mình!

    "Em là vợ chưa cưới của anh, về sau chính là vợ anh, là người thân thiết nhất của anh trên thế giới này, chuyện của em cũng là chuyện của anh."

    Đúng vậy, chuyện của cô chính là chuyện của anh. Đây mới là người nhà!

    Người nhà họ Chung nơi nào là người nhà của cô!

    Ở kiếp trước khi cô ra tù, ba cô đem tất cả công lao ôm hết ở trên người mình.

    Mãi cho đến về sau, lúc cô bị hại chết, cô mới nhận ra.

    Suốt một tháng thời gian, người nhà cô đều không đến thăm cô lấy một lần, lại sao có thể tốn tâm tư vì cô làm những chuyện này? Chỉ sợ bọn họ còn ước gì cô chết ở trong tù?

    "Cô ấy nói em ở trong ngục giam không bị bắt nạt, là thật sao?"

    Xích Dương nói, là cảnh sát Trần hội báo tình huống với anh.

    Chung Noãn Noãn gật đầu: "Từ sau khi cảnh sát Trần đến, em đúng là không còn bị bắt nạt nữa."

    Xích Dương nheo mắt, một tia ánh sáng lạnh bắn ra: "Nói cách khác, trước khi cô ấy đến, em bị bắt nạt?"

    Chung Noãn Noãn cười không sao cả: "Cũng không hẳn là như vậy, cảnh sát Trần đến rất đúng lúc, ngày thứ hai em vào ngục giam cô ấy liền đến."

    "Vậy còn ngày đầu tiên? Ai bắt nạt em?".

    Chung Noãn Noãn khóe môi giơ lên một chút trào phúng không dễ phát hiện: "Mọi chuyện đều đã qua."

    "Anh muốn nghe." Xích Dương vẻ mặt trầm xuống, đối với chuyện này tỏ vẻ cố chấp kiên trì.

    "Chỉ là lúc mới tới trại tạm giam, em bị côn điện đánh bất tỉnh, người trong ngục giam dùng đá nện vào đầu em khiến cho đầu em bị đập vỡ. Sau đó, lúc em tỉnh lại, em đã đánh lại bọn họ. Anh cũng biết đấy, từ nhỏ em đã sống ở nông thôn, sức lực rất lớn, cho nên em đánh tất cả bọn họ. Sau đó cảnh ngục phạt em ngồi xổm ở cọc lùn tự kiểm điểm mười tiếng đồng hồ. Ngày thứ hai, cảnh sát Trần đến, cảnh ngục đó bị điều đi trông coi tù phạm khác."

    Đầu bị đập vỡ!

    Ngồi xổm ở cọc lùn tự kiểm điểm!

    Đối với cọc lùn ở trong trại tạm giam, Xích Dương hiểu biết một chút. Cọc lùn chỉ cao đến một nửa đầu gối người. Người làm chuyện sai, để tránh cho trên người họ có vết thương, cảnh ngục sẽ dùng còng tay khóa tay họ ở phía trên cọc lùn.

    Bởi vì cọc lùn quá thấp, lại có cảnh ngục trông giữ nên không thể ngồi xuống được. Tất cả những người bị phạt đều phải cong lưng hoặc quỳ xuống mặt đất mới được.

    Trừng phạt như vậy, mười mấy phút nửa giờ, tổn thương không lớn. Nhưng nếu như từ một tiếng trở lên, nó sẽ gây ra những tổn thương nghiêm trọng cho thắt lưng và đầu gối.

    Vậy mà Noãn Noãn của anh lại bị tên cảnh ngục đáng chết không phân tốt xấu trừng phạt suốt mười tiếng đồng hồ!
     
    Last edited: Jul 27, 2025
Trả lời qua Facebook
Loading...