Trọng Sinh [Edit] Tri Thanh Trọng Sinh, Não Yêu Đương Thức Tỉnh - Tầm Tiên Phương Thảo

Thảo luận trong 'Box Dịch - Edit' bắt đầu bởi Nghiên Di, 30 Tháng mười một 2024.

  1. Nghiên Di ai muốn rút tiền without đủ 200k thì ib mình nha

    Bài viết:
    103
    Chương 80: Giấc mơ thành hiện thực

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lưu Ngọc Mai nghe vậy, không còn tâm tư ngắm mỹ nam, thở dài nói: "Ai! Bác sĩ nói chị mang thai lần đầu mắc bệnh, không bảo dưỡng tốt tạo thành. Ông ấy kê cho chị thuốc trong ba tháng, nói chị không được uống thuốc bừa bãi, đầu óc thả lỏng thì đứa trẻ sẽ tự nhiên tới."

    Năm cô ta sinh Ny Ny, mẹ chồng lại bệnh một trận, khiến cô ta không thể nghỉ ngơi tốt, bị bệnh. Đã nhiều năm trôi qua cô ta vẫn không thể có đứa con thứ hai. Dù bố mẹ chồng rất lo lắng nhưng họ cũng không trách cô ta. Ngoài tình cảm tốt của cô và Trương Kiến Quốc, còn có cảm giác thiếu nợ cha mẹ chồng.

    Nói xong, cô ta trả lại một trăm đồng mà Kỷ Thanh Lam đã đưa cho cô ta vào buổi sáng cho Kỷ Thanh Lam.

    "Hôm nay khám bệnh và mua thuốc tốn 200 đồng, bác sĩ nói có hai loại thuốc nhập khẩu, quá đắt, hy vọng có tác dụng!"

    "Chị phải nghe lời bác sĩ, họ là bác sĩ nổi tiếng trong nước, nhất định sẽ có hiệu quả." Kỷ Thanh Lam lấy lại tiền an ủi cô ta, cô ta cũng biết Lưu Ngọc Mai nhất định là tiếc tiền. Hai trăm đồng, ở nông thôn một năm cũng không kiếm được nhiều như vậy.

    Tất nhiên, mỗi tháng Thư ký Trương và Trương Kiến Quốc nhận được trợ cấp nhà nước, cộng thêm Trương Kiến Quốc có những cách khác để kiếm tiền, cuộc sống của Trương gia thực sự tốt hơn tưởng tượng.

    "Ừ, cũng chỉ có thể đợi ba tháng sau." Lưu Ngọc Mai thở dài, bác sĩ Ngũ biết bọn họ từ nông thôn đến, liền giới thiệu bọn họ với một bác sĩ ở tỉnh, nói ba tháng sau sẽ đi tỉnh kiểm tra lại.

    Kiều Thiểu Dong đặt bàn tại một khách sạn gần Kiều gia, Bành Quốc Đống và Tiêu Dịch ăn tối trước khi quay về.

    Trước khi rời đi, Bành Quốc Đống kéo Kỷ Thanh Lam nói rất nhiều. Biết cô định ngày mốt về, ông có chút không nỡ, nhưng nghĩ đến Lương Khiêm đáng ghét, cuối cùng cũng không nói gì, chỉ nói ngày mai sẽ giúp ba người Kỷ Thanh Lam mua vé.

    Sau khi rời đi, Tiêu Dịch lái xe đến Cục Công an gần đó, các nhân viên Cảnh sát của Cục Công an đã bổ sung thêm hai đội tuần tra gần Kiều gia vào đêm đó.

    Sau mấy ngày, những nhân viên nhà máy rượu đã rời khỏi Kiều gia sẽ được giáo dục sâu sắc, lại mời mấy người oán giận vào uống trà, từ đó, những vấn đề còn sót lại trong nhà cũ Kiều gia không còn xuất hiện nữa.

    Đương nhiên, đám người Kỷ Thanh Lam cũng không biết chuyện này.

    Sáng hôm sau, họ ăn sáng, chuẩn bị ra cửa hàng mua đồ, chiếc xe màu đen của Tiêu Dịch đậu trước cửa Kiều gia, lần này không phải Tiêu Dịch lái xe tới mà là Tiểu Tống chăm sóc chú Bành.

    Một mình Tiểu Tống tới, thì ra lúc chú Bành chuẩn bị ra ngoài, Lương Khiêm lại tới. Bành Quốc Đống thực sự không muốn thay đổi kế hoạch nên chịu đựng tức giận qua loa với Lương Khiêm, để Tiểu Tống lái chiếc xe mà Tiêu Dịch rời đi tối qua để giao vé cho họ.

    Tiểu Tống tự giới thiệu trước, sau đó cung kính đưa một túi giấy vào tay Kỷ Thanh Lam, nói: "Đồng chí Kỷ, đây là vé xe của cô. Chú Bành vốn định đích thân đến nhưng có chuyện tạm thời trì hoãn. Ông ấy bảo ngày mai lái xe đưa các cô đến nhà ga."

    "Cám ơn đồng chí Tống, làm phiên anh vất vả đi một chuyến." Kỷ Thanh Lam nhận lấy, bên trong trừ ba tấm vé xe, còn có thư giới thiệu của bọn họ.

    Tối qua chú Bành nói sẽ mua vé cho họ, liền lấy thư giới thiệu cho họ.

    "Không vất vả, nên là vậy." Tiểu Tống mỉm cười, từ trong cốp cầm lên một chiếc cặp da màu đen nói: "Chú Bành tối hôm qua quay lại mua cái này, bảo tôi mang tới. Ông ấy cũng nói sẽ đích thân đưa cho các cô, đi đến ga xe lửa."

    Kỷ Thanh Lam nhận lấy cặp da, vào tay nặng nề, nhanh chóng đặt xuống đất. Sự quan tâm của chú Bành dành cho cô luôn thể hiện ở vật chất.

    "Để chú Bành tốn kém rồi, thay tôi cảm ơn chú Bành."

    "Chú Bành nói hôm nay bảo tôi đi theo cô, các cô muốn đi đâu tôi sẽ đưa các cô đi."

    Kỷ Thanh Lam rất xấu hổ, đây cũng quá phô trương rồi, nhưng nhìn thấy ánh mắt háo hức của Trương Kiến Quốc và Lưu Ngọc Mai, cô nói: "Vậy anh đưa chúng tôi đến cửa hàng bách hóa, chúng tôi đi mua chút đồ."

    Trương Kiến Quốc cuối cùng cũng lên được chiếc xe mà mình hằng mơ ước. Hôm trước hắn ngửa mặt trông lên, hôm qua hắn muốn vào, hôm nay hắn liền có thể vào trong đó. Ước mơ đã thành hiện thực, không chỉ vui mừng mà còn phấn khích.

    Khi đến đó, ngồi trên chiếc ghế da êm ái, hắn cư xử như một đứa trẻ vào nhầm chùa, trong lòng tràn đầy kính sợ và run rẩy, trong suốt quá trình vẫn giữ thái độ gần như thành kín cẩn trọng. Toàn bộ cỗ xe cũng tràn ngập cẩn trọng.

    Kỷ Thanh Lam ngược lại chú ý tới hai người ngồi phía sau nước ngầm dũng động, không khí khẩn trương, chẳng qua là cô lựa chọn duy trì lạo yên lặng vi diệu này. Lòng tốt quá mức thường sẽ khiến người càng thêm khó coi, quan hệ gần gũi hơn nữa cũng phải giữ khoảng cách.

    Cô ngồi cạnh ghế tài xế, trò chuyện với Tiểu Tống tình trạng gần đây của Bành Quốc Đống, biết được Tiểu Tống mới tới một tháng trước cũng rất ngạc nhiên. Lúc này cô mới biết chú Bành khi biết tin cô chết liền bệnh nặng một trận, khi giúp việc chăm sóc ông lâu dài không cẩn thận bị thương ở eo liền xin nghỉ ngơi một thời gian.

    Sau đó vẫn là Hướng Lan Lan chăm sóc chú Bành, là giúp việc ở Bành gia. Cũng là khi đó Lương Khiêm cùng đứa bé xuất hiện ở Bành gia, chú Bành cho rằng đứa bé kia là Tân Thành liền đưa chìa khóa nhà cho bọn họ.

    Tiểu Tống là cùng một chiến tuyến với Bành Quốc Đống, ngày hôm trước Bành Quốc Đống kịch liệt phản ứng, hơn nữa hai ngày nay Bành Quốc Đống và Tiêu Dịch tìm Kỷ Thanh Lam cả đêm, dù hắn có lừa gạt thì cô cũng đoán được đại khái.

    Kỷ Thanh Lam hỏi, hắn cũng chỉ biết gì nói nấy, ngôn vô bất tẫn.

    Trong Bành gia, Hướng Lan Lan ở trong phòng bếp rửa bát, Lương Khiêm cầm dao làm cá, trên ghế sa lon bên cạnh hắn, Tân Thành đang bò tới bò lui, mấy lần thiếu chút nữa rơi xuống đất.

    Bành Quốc Đống lạnh mắt nhìn, ngồi không nhúc nhích, nếu là trước đây, ông đã sớm ôm đứa trẻ vào ngực.

    Lương Khiêm cắt táo thành miếng nhỏ, bỏ vào trong khay, đưa tới trước mặt Bành Quốc Đống, nói: "Chú Bành, ăn táo."

    "Con có lòng." Bành Quốc Đống nói, cầm một miếng ăn hai cái thì để xuống, lại đẩy cái khay trở về.

    "Răng lợi chú không tốt, con và đứa bé ăn đi."

    Nhìn cha con Lương Khiêm ăn, lòng Bành Quốc Đống lại không thuận, Thanh Lam đáng thương của ông lại không có táo tốt như vậy để ăn, để kẻ ác này ăn được.

    "A Khiêm! Sao các ngươi lại tới sáng sớm như vậy, hôm nay trời lạnh, đứa bé bị lạnh sẽ không tốt."

    "Không sao, con cho đứa bé mặc đủ ấm, hôm qua Tân Thành không thấy chú, đêm qua trở về náo loạn một đêm, sáng nay con liền vội vàng đưa tới, nếu không nó lại nháo." Lương Khiêm ôn hòa cười cười, thấy thần sắc Bành Quốc Đống không có gì bất thường hắn mới an tâm hơn.

    "Một ông già như chú có gì để nhìn, hay là các con nhanh về đi, lão ở nơi này cũng không chạy."

    Tân Thành của ông a! Một đêm không gặp, đều lại đám sói mắt trắng này, hại ông không gặp được Tân Thành.

    Lương Khiêm ngẩn ra, trong lòng xoay chuyển trăm vòng, sợ hết hồn hết vía, ông ta không để mình tới, ông ta biết rồi?

    Bành Quốc Đống thấy sắc mặt hắn không đúng, vội vàng nói: "Việc làm của con có được không dễ, không thể xin nghỉ, nếu không lãnh đạo của con sẽ có ý kiến, đứa bé muốn qua thì để Lan Lan mang tới là được."
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...