Bạn được Nhật Cát Mai mời tham gia diễn đàn viết bài kiếm tiền VNO, bấm vào đây để đăng ký.
12,221 ❤︎ Bài viết: 155 Tìm chủ đề
Chương 234: Lời nguyền

Điền Tư Thanh bị câu nói của Triệu Huyền Lang làm cho nổi đóa, nhưng cô ta không làm gì được vì trên đầu còn bị chiếc gương bát quái chiếu xuống không thể động đậy được.

Thấy không ăn thua thì cô ta dồn hết sức lăn về phía Triệu Huyền Lang, không thèm để ý đến từng lớp da thịt của mình bị bong tróc ra, nhìn rất ghê rợn, ả túm lấy ống quần của Triệu Huyền Lang, tôi thót tim vì nghĩ cô ta sẽ hại Triệu Huyền Lang, nhưng cô ta thay đổi thái độ, mắt cô ta rơm rớm, "Triệu Huyền Lang, em biết anh không nỡ để em hồn bay phách tán, dù sao ta cũng có một thời đã từng yêu nhau, cái chết của anh em chưa từng nói ra cụ thể, năm đó tuy em cũng tham gia, nhưng em không phải là hung thủ hại chết anh, là có người ép em phải làm điều đó, em cầu xin anh đừng làm em hồn bay phách tán, em biết lỗi của em rồi, đến nước này, em biết mình sai. Nhưng chẳng phải cũng có liên quan đến anh hay sao, năm đó không phải vì mẹ anh bắt em rời xa anh, còn nguyền rủa mẹ em bị thủng ruột mà chết, thì em nào có oán trách gì nhà anh đâu, tất cả những gì em làm đều vì báo thù cho mẹ mà thôi! Nên cầu xin anh vì điều đó, đừng để em bị hồn bay phách tán."

Triệu Huyền Lang nghe thế sắc mặt có phần thay đổi, anh ta cúi thấp người xuống hỏi, "cô nói sao? Mẹ tôi? Cô nói linh tinh gì đấy, mẹ tôi đã chết từ khi mới sinh tôi ra đời! Thì làm sao có thể nguyền rủa mẹ cô?"

Tôi thì thấy Điền Tư Thanh rất biết nắm bắt tâm lý của người khác, chuyện này thì có liên quan gì đến mẹ của Triệu Huyền Lang chứ? Tôi nói lớn, "Anh đừng tin ả, chuyện năm đó thì còn liên quan gì đâu, giờ anh thả cho ả đi, thì sau này người chết sẽ là chúng ta."

Điền Tư Thanh nghe tôi nói thế thì quay mặt lại nhìn tôi với một đôi mắt căm phẫn, cô ta nói, "Triệu Huyền Lang, con đàn bà này thật độc ác, cô ta muốn em chết đi, để chân tướng sự việc sẽ mất theo, chẳng lẽ anh không muốn biết vì sao anh có hai thân phận, vì sao anh bị hại và hồn phách bị giam hãm? Và mối quan hệ của mẹ anh với gia đình đang giúp anh?

Triệu Huyền Lang nhìn chằm chằm vào mặt ả," Cô đừng nói láo nữa, cô tưởng tôi tin cô à, năm đó vì tin cô mà tôi theo cô đến ngôi nhà đó, rồi không thể ra khỏi đó được nữa, cô tưởng lần này tôi vẫn sẽ ngây thơ thế sao? "

Nói đoạn thì hất Điền Tư Thanh ra, anh ta đưa tay về phía chiếc gương bát quái, ánh sáng càng lúc chiếu càng sáng tỏ hơn, Điền Tư Thanh vật vã vì đau đớn, tôi có chút chùn lòng, vì muốn biết chân tướng sự việc, nhưng đây là cơ hội tốt nhất để diệt trừ ả, nếu để ả thoát thì hậu họa khó lường.

Điền Tư Thanh như lên cơn điên, cô ta giơ móng vuốt lên, chạy bổ về phía tôi, đúng lúc này, cửa bật mở, hai bóng người xông vào, một thanh kiếm xuyên qua ngực của Điền Tư Thanh, người đâm chính là Trần Minh, anh chàng ẻo lả giờ đang mặc một chiếc áo dài của thầy phong thủy, trông khác hẳn lúc trước. Điền Tư Thanh đau đớn hất anh ta ra khỏi, rồi quay lại nói với Triệu Huyền Lang." Con người đều có cái ác trong lòng, nay anh giết tôi, cũng không thể giết hết lũ ác ôn, bao gồm cả người đàn bà hiện nay của anh. "

Điền Tư Thanh thấy Triệu Huyền Lang không giúp, nên phát điên, rồi tính dùng kế li gián chúng tôi. Sau cùng cô ta gào lên," Ta nguyền rủa các ngươi mãi mãi không đến được với nhau."

Lời vừa dứt thì khí đen trên người ả tan biến cùng lúc đó ả cũng biến mất và rơi xuống một viên ngọc, tôi sắc mặt trắng bệch không dám động đậy, Triệu Huyền Lang chạy đến bên tôi, ôm chặt tôi và con vào lòng.

Mãi lâu sau mới thở phào, May mà em và con không sao.

Trong đầu tôi vẫn văng vẳng lại lời của Điền Tư Thanh, rằng tôi và Triệu Huyền Lang sẽ không có được cái kết viên mãn, mãi mãi?
 
Last edited by a moderator:
12,221 ❤︎ Bài viết: 155 Tìm chủ đề
Chương 235: Những lời vớ vẩn đó mà em cũng tin?

Triệu Huyền Lang thấy tôi ngẩn người, thì đột nhiên hỏi, "Em sao thế? Có phải bị thương rồi phải không?"

Tôi nhìn anh ta, mãi lâu sau mới lắc đầu nói, "Em không sao?"

Nói đoạn thì ôm chặt lấy tôi và con quỷ nhỏ đang run lẩy bẩy nhìn về phía Trần Minh, Triệu Huyền Lang cũng phát hiện ra điều đó, nên quay lại hỏi Trần Minh và trợ lý của anh ta, "Mấy người rốt cuộc là ai?"

Trần Minh nhặt thanh kiếm lúc trước đâm vào người Điền Tư Thanh lên, rồi cũng bỏ đi khuôn mặt nghiêm túc khi nãy, thay vào đó một điệu bộ cợt nhả, "Tôi là ai không quan trọng, dù sao thì tôi cũng không có hứng thú với mấy người."

Nói đoạn lại cúi người nhặt viên ngọc đen mà Điền Tư Thanh lúc tan biến đã rơi lại, sau khi nhặt lên thì lầm bầm, "Ngọc Âm? Phải bao nhiêu oán hận mới để lại cái thứ này, mà câu cuối cùng để lại cũng ghê lắm đấy."

Tôi nghe Trần Minh nói đến lời nguyền mà Điền Tư Thanh đã để lại trước lúc tan thành bụi khói, đột nhiên thấy lo lắng, "Là có ý gì đây? Lời nguyền đó?"

Triệu Huyền Lang nắm lấy cánh tay tôi, an ủi nói, "Không cần phải lo lắng đâu, không sao đâu."

Trần Minh nghịch viên ngọc màu đen trên tay nhìn tôi cười, tôi thấy cô chẳng biết cái gì cả, thì tôi cũng bật mí cho mà biết này, viên ngọc này chỉ sinh ra nơi có âm khí nặng nề, và oán hồn có oán khí nặng, và lời của ả khi để lại trước khi hồn phách tiêu tán, thì là lời nguyện vô cùng độc, thật khó để giải được, chậc chậc, thật đáng thương cho hai người. "

Cả người tôi như bị rơi xuống đáy vực thẳm, Điền Tư Thanh ơi, ngay cả việc chết rồi cô vẫn không tha cho chúng tôi, cô hận như vậy sao? Tôi đã trải qua muôn vàn khó khăn gian khổ, mới có thể ở bên Triệu Huyền Lang, vậy mà.. Nhưng tôi sẽ không để cô được toại nguyện, hạnh phúc của tôi phải được bản thân tôi giữ lấy. Những lời xàm xí của cô, cô nghĩ rằng tôi sẽ tin sao?

Con quỷ nhỏ thấy tôi bất an trong lòng, nó rụt rè nắm lấy bàn tay tôi, ý bảo tôi đừng tự cấu mình nữa, lúc này tôi mới giật mình nhìn xuống, hóa ra móng tay tôi đã làm da thịt tôi túa máu. Nước mắt tôi đột nhiên ào ào ra như mưa, những uất hận, những đau buồn, những thương cảm cho phận mình, cho Triệu Huyền Lang và cho con đều theo dòng nước mắt chảy xuống.

Triệu Huyền Lang quắc mắt nhìn Trần Minh rồi nói," Đều là người trong giới, tôi nghĩ anh cũng hiểu là không nên chọc ngoáy linh tinh, làm xong việc của mình rồi, thì biến cho khuất mắt chúng tôi đi. "

Trần Minh dường như sợ Triệu Huyền Lang, anh ta cũng không giữ được cái vẻ ngoài cao ngạo lúc trước, mà giờ lại nhanh chóng rời đi, trước khi đi khỏi, thì liếc mắt lên chiếc gương bát quái đang lơ lửng trên không trung, rồi ngạc nhiên nói," Đồ của nhà họ Trương? Một con quỷ như cậu mà cũng có quan hệ với họ? Thảo nào mà sẽ có kết cục không tốt. "

Lời vừa dứt thì Triệu Huyền Lang nổi khùng, phẩy tay một cái làm cho cái xác của Trần Mộng bay vèo về phía Trần Minh, anh ta cũng nhanh nhẹn đạp chân vào cửa bật ra để che chắn.

Tôi ngẩng đầu lên ngạc nhiên hỏi," Nhà họ Trương? Sao lại là nhà họ Trương? "Triệu Huyền Lang thấy tôi thắc mắc thì vừa thu gương bát quái về, vừa an ủi," Em yên tâm, không vấn đề gì đâu, cô ta tuy nguyền rủa lời độc ác như vậy, nhưng anh sẽ có cách để hóa giải, dù sao thì cô ta cũng đâu phải phù thủy. "

Tôi gật đầu, ngại không dám hỏi tiếp, trong vòng tay vẫn ôm chặt lấy con quỷ nhỏ, tôi lo lắng hỏi Triệu Huyền Lang," Con giờ phải làm sao? Nó không còn âm nhãn bảo vệ, thì làm cách nào để không bị hồn bay phách tán? "

Triệu Huyền Lang nhíu mày nói, giờ chỉ cố tìm cho nó một cái cơ thể nào đó, đợi ngày mười lăm tháng sau, ngày mà âm khí nhiều nhất, thì nghĩ cách quy tụ hồn phách còn lại cho nó, nhưng mà phải nghĩ cách không để người ở địa phủ biết được.

Tôi nhìn Triệu Huyền Lang lo lắng nói," Thế phải làm sao? Em không thể để mất con thêm lần nào nữa, chúng ta đã có lỗi với nó quá nhiều rồi. "

Triệu Huyền Lang ngồi xuống xoa đầu tôi," Em yên tâm, anh nhất định sẽ bảo vệ em và cô nhóc tì này. "

Tôi đột nhiên nhận ra một điều kì lạ trong câu nói của Triệu Huyền Lang, tôi trợn tròn mắt nói," Nhóc tì á? Anh nói nó là con gái à? "

Triệu Huyền Lang gật đầu, tôi cúi đầu nhìn lại đứa nhóc, nó đen thui, đôi mắt to tròn ngơ ngác, tôi không ngờ nó lại là một cô nhóc.

Tôi nhổm người dậy, thì cô nhóc bám lấy bụng tôi, rồi nhanh chóng luồn vào áo rồi chui tọt vào bụng tôi, tôi sững sờ, vì không hiểu vì sao lại thế. Triệu Huyền Lang thấy tôi thắc mắc, thì cười nói," Em yên tâm, nó làm thế để bảo vệ em. Tuy nó chỉ còn chút sức lực, nhưng nó là quỷ vương, nên có thể dùng chút bản lĩnh đó để bảo vệ em. "

Tôi chợt hiểu ra, tối hôm đó nó chui vào người Trần Mộng, hóa ra là đang bảo vệ cô ta, không bị đám yêu linh hãm hại.

Tôi và Triệu Huyền Lang bước ra khỏi kí túc xá nữ, bên ngoài cảnh sát vẫn đang đứng canh, nhưng tôi thấy sắc mặt họ rất xấu và hốc hác, cứ như vừa qua một trận ốm thừa sống thiếu chết vậy.

Triệu Huyền Lang liền cười rồi thì thầm," Em tưởng chiếc gương bát quái nó hoành tá tráng lắm hả? Là anh mượn dương khí của cảnh sát đấy, chứ chiếc gương đó thì làm sao mà gớm thế được. "

Tôi méo xệch miệng, hóa ra là mình bị lòe, tôi nhíu mày nói," Họ sẽ không sao chứ? "

Triệu Huyền Lang nháy mắt nói," Không sao, anh biết điều chỉnh mà."

Tôi không nói gì nữa, chỉ nghĩ rằng Triệu Huyền Lang rất lạ, nhưng lại không dám chắc cái sự lạ đó ở đâu, trước đây anh ta không thích những nơi dương khí nhiều, giờ đây là thấy bình thường, người nhà họ Trương đang hậu thuẫn anh ta kia, có liên quan gì đến gia đình mà Trần Huyền đã từng nói đến?
 
Last edited by a moderator:
12,221 ❤︎ Bài viết: 155 Tìm chủ đề
Chương 240: Da rắn trên mặt

Triệu Huyền Lang lạnh lùng liếc Lão Từ một cái như không thèm sót lại chút tình nghĩa nào, rồi nói: "Mấy cái lời như không thể cứu được hay sao đó, tôi không muốn nghe thêm lần thứ hai, nếu còn nghe thấy vậy. Thì cái cửa tiệm này không cần tiếp tục làm ăn nữa.

Lão Từ lườm nguýt Triệu Huyền Lang, ông ta chống nạnh cong cớn:" Tôi là người làm ăn nhé, có việc thì làm, trên người cô này dính đến hai cái ngải, cái nhẹ kia thì còn được, chứ cái còn lại gớm thế, tôi làm gì có cách nào, cô ta đợi chết chứ còn gì. "

Tôi bất an nắm chặt bàn tay, trên người tôi bị bỏ bùa bỏ ngải lợi hại đến thế sao? Nhưng tôi không hiểu rốt cuộc là Điền Tư Thanh hay Tiểu Lương?

Tôi đang suy nghĩ mông lung thì lão Từ nghiêng đầu nói:" Nghĩ làm gì cho đau đầu, lời nguyền đó chắc chắn là của oán hồn nào đó quá căm ghét cô nên đã để lại, cái này phải xem cô và hắn có đi được đến cuối cùng hay không? "

Tôi đánh mắt sang Triệu Huyền Lang, không ngờ lão Từ này cũng có chút tài, chúng tôi đều không nói, mà ông ta có thể đoán được một chín một mười, tôi nói:" Cái đó tôi biết rồi, nhưng còn cái kia thì sao? Lúc đến đây tôi đã bộc phát một lần rồi, người đó dường như đang thao túng cảm xúc của tôi, làm cho tôi không thể làm chủ được hành vi của mình. "

Lão Từ xoa cằm vuốt râu, nghiêm túc nói, cái kia thì ta không nhìn ra là ai, nhưng người này không muốn lấy mạng cô, chỉ muốn ảnh hưởng đến cảm xúc của cô, nếu mà mạnh tay hơn, thì cô không còn sức đâu mà đứng ở đây nữa.

Trời, chẳng lẽ tôi còn phải cảm ơn người này vì đã không mạnh tay với mình à? Tôi méo xệch miệng, Triệu Huyền Lang vỗ tay tôi an ủi, rồi quay ra mắng lão Từ," Mấy lời vớ vẩn nói ít thôi, giải thế nào đây? "

Lão Từ hứ mấy tiếng, lại xoay người nhảy phốc đi, cứ như chẳng thèm để ý đến Triệu Huyền Lang nữa, tôi thấy dáng điệu của ông ta buồn cười quá, cứ như đứa trẻ con.

Có vẻ như phát giác thấy tôi đang cười, ông ta quay lại lừ mắt," Còn cười hả? Tự mình nhìn sau cổ mình đi. "

Nụ cười trên môi tôi bỗng chốc cứng ngắc lại, bất giác đưa tay ra sau sờ cổ mình, Triệu Huyền Lang phát hiện thấy động tác của tôi, thì hỏi:" Cổ em bị làm sao? "

Tôi không dám ngẩng đầu nhìn Triệu Huyền Lang, sự việc đã bị lão Từ nhìn thấu, cho dù muốn giấu Triệu Huyền Lang cũng không được nữa, tôi đành phải bỏ phần cổ đang giấu ra, Triệu Huyền Lang nhíu mày nhìn, đưa tay lên sờ, phần cổ đó có một miếng da rắn lộ ra, anh ta bóc xuống, lại thấy một miếng da khác mới hơn thay thế.

Sắc mặt Triệu Huyền Lang khó chịu hỏi," Có phải em đã biết từ trước không? Tại sao không nói anh biết? Đây là cái gì? "

Tôi cúi mặt không dám nhìn, chỉ biết lí nhí," Hôm qua lúc đi tắm em đã thấy rồi, lúc đó em sợ quá, nhưng em lại không dám nói cho anh nghe, sợ anh lo lắng. "

Triệu Huyền Lang túm lấy bả vai tôi, tay anh ta bóp hơi mạnh, anh ta gắt lên," Em thật biết cách làm mấy việc ngốc nghếch, sao không nói sớm cho anh nghe? "

Tôi cảm thấy tủi thân, người bình thường thấy trên người mình rơi ra cả mảng da rắn thì chắc cũng sợ chết khiếp, mà tối qua mệt quá, tôi cũng hoang mang không biết nên nói thế nào với anh ta.

Thấy tôi bị mắng không dám ngẩng đầu, anh ta cuối cùng cũng thở dài, rồi quay sang Lão Từ hỏi:" Đây rốt cuộc là bị sao đây? "

Lão Từ và Triệu Huyền Lang lườm nhau một hồi, thì lão Từ mới chậm rãi nói:" Cô ta chắc chắn bị ai đó chạm vào da, rồi bỏ bùa ngải, mỗi lần cảm xúc dâng trào, cơ thể sẽ có phản ứng, trở thành một người có bệnh về thần kinh, sau đó thì da rắn sẽ mọc thêm, cho đến khi bao trùm hết mặt mũi và cứu không được nữa. "

Triệu Huyền Lang căng thẳng nói," tôi chỉ muốn biết cái bùa ngải này phải giải thế nào, đừng nói lôi thôi nữa, không tôi sẽ không khách khí nữa đâu. "

Thấy Triệu Huyền Lang có vẻ tức giận, lão Từ quay ra cười vui vẻ nói," Tôi có thể nói cậu biết về cách giải, nhưng cậu phải nhớ, là sẽ phải lựa chọn, chỉ được chọn một trong hai, cậu cũng biết từ trước đến nay lão Từ tôi chỉ nhận một việc cho một khách, cậu lựa chọn giúp cô ta, thì việc của gia đình cậu tôi sẽ không giúp nữa. "

Tôi đứng bên cạnh nghe hai người họ đối thoại, có vẻ như ông ta biết những chuyện liên quan đến nhà họ Triệu và thôn Triệu Gia? Tôi vội vàng nói," Em không sao đâu, việc của nhà họ Triệu mới quan trọng, so với cứu em, thì việc anh mất công chạy khắp nơi chưa chắc đã có kết quả kia quan trọng hơn nhiều. "

Triệu Huyền Lang nhìn tôi, rồi nhẹ nhàng nói," Việc của Triệu Gia chỉ là anh thấy không công bằng và nghi hoặc nên mới cố tìm hiểu, nhưng em mới chính là lý do anh bám trụ lại trên cõi đời này, nếu em không còn, thì chấp niệm về em cũng không còn trong anh, và anh cũng sẽ hồn bay phách tán.

Tôi nhìn Triệu Huyền Lang nước mắt túa ra, tôi từ trước đến nay lại cứ nghĩ rằng anh ta vì việc của mình mà không từ thủ đoạn, cho dù hi sinh tôi và con thì cũng phải đạt được ý nguyện. Nhưng thật không ngờ là tôi lại được nghe những lời này, là anh ta vì tôi mà lưu lại trốn nhân gian này.

Tôi nhìn Triệu Huyền Lang rồi nói, "Vì như thế, nên em càng không muốn ảnh hưởng đến anh, mỗi lần vì em thì anh đều có kết cục bi thảm, chuyện của em chắc chắn sẽ có lời giải, nhưng chuyện của nhà anh lại vô cùng khó khăn, cứ nghe em một lần."

Triệu Huyền Lang sắc mặt trắng bệch cười nói, "Anh nói rồi đấy, lựa chọn giữa sự thật và em, thì anh chỉ chọn em."

Trong lòng tôi lúc này cảm thấy bối rối. Thực ra tôi muốn Triệu Huyền Lang chọn tôi, nếu anh ta chọn sự thật về Triệu Gia tôi sẽ rất thất vọng, nhưng anh ta chọn tôi, những tưởng sẽ cảm thấy vui sướng, nhưng cảm giác duy nhất lúc này là thấy có lỗi, vì thấy mình thật ích kỷ.

Tôi nghĩ một lúc thì mới chợt nghĩ ra một điều, rồi tôi quay sang lão Từ nói, "Ông nói chỉ làm một việc cho một người, vậy thì còn tôi, tôi cũng muốn ông làm cho tôi một việc, đó là nói cho tôi biết sự thật về gia đình họ Triệu."

Nhưng lời tôi vừa dứt, Triệu Huyền Lang đã túm lấy tay tôi giật lại giấu tôi sau lưng, mặt anh ta tối sầm lại, lão Từ cũng nhìn tôi chằm chặp. Tôi đột nhiên thấy lạ, sao vậy nhỉ? Không được sao? Không phải là chỉ làm một việc một lần cho một người?

Lão Từ bật cười nói, "Đúng là tôi chỉ làm một việc cho một người, nhưng đó là người chết, nếu cô là người chết thì được, mang cái thân cô đến nơi này, tôi sẽ chào đón nồng nhiệt."

Hóa ra là thế, ai đời để Triệu Huyền Lang cứu tôi, rồi tôi lại đi chết để đến đây? Vậy Triệu Huyền Lang không cắn chết tôi mới lạ, chẳng trách mặt anh ta lại sầm sì như thế.

Tôi cảm thấy mình nực cười, nên xấu hổ ngại ngùng, Triệu Huyền Lang nhìn tôi, lại thở dài.

Rồi anh ta quay đầu sang Lão Từ nói, "Đừng mất thời gian nữa, nói cho tôi về cách giải đi, không thì trời tối mất?"
 
12,221 ❤︎ Bài viết: 155 Tìm chủ đề
Chương 247: Xảy ra chuyện

Triệu Huyền Lang liếc nhìn tôi, rồi tiếp tục nói, "Anh biết với những kẻ đang rình rập kia thì cũng không thể giấu thế này mãi được, nên anh đã rút linh hồn trong cơ thể của con ra, đặt ở âm nhãn trong trường học, vừa để âm hồn ở đó nuôi dưỡng nó, vừa để đổi sự chú ý, thực tế thì việc bắt được và nuốt âm hồn của nó không có tác dụng gì. Sức mạnh của nó lại nằm ở thân xác này."

Tôi nhìn anh ta rồi nói, "Cho nên anh đã rút linh hồn của Tiểu Tâm ra, để dưỡng cho linh hồn nó, nhưng khi đưa về, tại sao lại nói với em rằng phải tìm một cơ thể khác cho nó? Rồi đến khi em hỏi mới nói như thế này? Rốt cuộc là câu nào của anh là thật, câu nào của anh là giả?"

Triệu Huyền Lang đặt cỗ quan tài nhỏ lên bàn uống nước ở phòng khách, nhìn tôi rồi lại nhìn cỗ quan tài, sau đó mặt anh ta méo xệch nói, "Anh làm gì cũng sẽ suy nghĩ cho con và em, anh không muốn em vì chuyện này mà phải suy nghĩ. Hơn nữa chuyện như thế này, càng ít người biết càng tốt, em bị người ta bỏ bùa ngải, người đó sẽ biết được cung bậc cảm xúc của em, chưa biết chừng, kẻ đó đã biết chuyện của Tiểu Tâm, rằng linh hồn và thể xác của nó đã nhập làm một rồi, cho nên mới lệnh cho người giấy đến để dò xét, em xem, suýt nữa nó đạt được mục đích rồi."

Tôi bị Triệu Huyền Lang nói cho cứng họng, mặt mũi đỏ gay, đúng vậy, anh ta nói rất đúng, nói cho tôi nghe thì cũng chẳng ích gì. Ngay cả đến con mình tôi cũng không bảo vệ được, suýt nữa còn để kẻ xấu lợi dụng, tôi còn không phân biệt được đâu là con mình, thì có tư cách gì để chất vấn Triệu Huyền Lang đây?

Xem ra, nếu không phải do anh ta giấu tôi, thì chưa biết chừng là do tôi mà Tiểu Tâm bị hại, đều là do tôi quá đa nghi, cứ nghĩ ai cũng muốn lừa mình vậy, nhưng lý do giấu tôi, lại là do tôi quá ngốc, sợ bị kẻ khác lợi dụng.

Nước mắt tôi cứ thế tuôn rơi, tôi ngẩng mặt lên nói, "Em xin lỗi, là do em quá bướng bỉnh, nếu không thì vì mình mà hại chết con rồi."

Triệu Huyền Lang thấy tôi như vậy thì biểu cảm trên khuôn mặt từ lạnh lùng thành bối rối, nhẹ nhàng nói, "Anh không phải đang giảng giải đạo lý gì với em, chỉ là tính em đa nghi, anh có nói cũng vẫn chưa chắc đã tin, em phải hiểu, là trên đời này, đối với anh em là duy nhất, anh sao có thể lừa dối em? Chúng ta cũng cùng nhau bước qua bao khó khăn, em vẫn còn nghĩ là anh sẽ hại em sao?"

Tôi lắc đầu nói, "Em biết là anh không hại em, em xin lỗi, chuyện này cũng là do em, vì chưa hoàn toàn tin tưởng vào anh, nên để kẻ gian đắc lợi, suýt nữa hại đến con mình."

Anh ta nhéo má tôi, rồi ân cần nói, "Giờ không phải lúc ngồi trách móc nhau, những kẻ đó đã biết anh giấu Tiểu Tâm ở đây, vậy thì nơi này không còn an toàn nữa, chúng ta phải nghĩ cách đưa con đến một nơi an toàn khác, và đợi đến ngày chính âm của tháng sau, thì nó mới sống trở lại được.

Tôi gật đầu, lần này tôi nhất định sẽ không để Tiểu Tâm xảy ra chuyện, và phải bỏ đi tính đa nghi của mình, không thì sẽ còn xảy ra những chuyện không hay.

Hôm sau là thứ hai, nên Triệu Huyền Lang lái xe đưa tôi đến trường, còn dặn là chiều sẽ đến đón, còn anh ta thì sẽ đưa Tiểu Tâm đến một nơi an toàn.

Tôi tuy rằng không biết nơi an toàn mà anh ta nói là ở đâu, nhưng tôi nghĩ Triệu Huyền Lang chắc chắn sẽ có cách của mình để bảo vệ con.

Hôm nay lúc đi học, tôi cảm thấy mọi người náo nhiệt hơn bình thường, mấy hôm trước vì có người chết, nên không khí căng thẳng u ám, cảm giác ai cũng đang sợ hãi. Giờ thì lại khác hẳn, thậm chí cô bạn ngồi cạnh còn nói kiểu thần bí:

" Cậu biết chưa? Trường mời thầy phong thủy về, còn niêm phong kí túc xá nữ, nghe nói trong đó nhiều hồn ma lắm. "

Tôi nhìn cô ấy rồi cười nói," Cậu biết trong đó có ma quỷ, vậy mà không sợ sao? Trái lại còn rất vui vẻ? "

Cô bạn ấy nhìn tôi nói," Chút nữa là cậu sẽ hiểu ngay."

Tôi không biết điều cô bạn nói đến là gì, vì tâm trí vẫn đang ở chỗ Triệu Huyền Lang và Tiểu Tiểu Tâm, kẻ đã lệnh cho người giấy đến do thám là ai? Hướng Nguyên? Tiểu Vũ?

Tôi đang mơ màng thì bị tiếng ồn ào làm cho bừng tỉnh, hóa ra là giờ tự quản, thầy giáo không đến nên tôi cũng chẳng muốn ở trong lớp nữa, đang định xách cặp lên rời khỏi lớp, thì cô bạn ngồi cạnh túm lấy cánh tay tôi, giữ tôi lại.
 
12,221 ❤︎ Bài viết: 155 Tìm chủ đề
Chương 248: Ngôi mộ bốc khói

Cô bạn đó thần thần bí bí nói, "Cậu biết vì sao giáo sư xin nghỉ không đến hay không?"

Tôi nhíu mày nói, "Tại sao? Chẳng lẽ là bị ốm?"

Cô bạn cười hi hi nói, "Không không, bệnh có là gì, nghe đồn có chuyện ly kì hơn cơ, vợ của giáo sư già đã mất từ lâu, hôm thầy đi thăm mộ thấy có khói xanh bốc lên từ đó, thế là thầy cố sống cố chết đào mộ lên xem, không ngờ là cái xác đã nhảy dựng lên, đó chẳng phải kiểu đội mồ sống dậy à."

Mộ có khói bốc lên, xác trong mộ nhảy bật ra, điều mà tôi chưa từng nghe thấy trước đây, nhưng tôi cũng chẳng để ý chuyện người khác, nhưng vừa rời khỏi cửa lớp được mấy bước, thì một người đàn ông già đã chặn đường tôi, người này không ai khác, chính là vị giáo sư già vừa xin nghỉ dạy lúc nãy.

Vị giáo sư già tuổi chừng gần sáu chục tuổi, nghiên cứu về lịch sử, tuy thầy đã đến tuổi về hưu, nhưng hiệu trưởng vẫn giữ lại.

Lúc này giáo sư chặn tôi lại, ông ấy đeo trên mặt cặp kính râm đen sì, tóc bạc, mặt mũi hốc hác, và có phần căng thẳng, "Xin hỏi, cô có phải Tần Diêu không?"

Tôi dò chừng gật đầu xác nhận, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Ông ta ngập ngừng, "Tôi nghe hiệu trưởng giới thiệu, cô quen với nhà họ Triệu, tôi muốn cô giới thiệu giúp, vì tôi muốn nhờ họ giải quyết một việc, cầu xin cô, việc gấp lắm, mạng người là quan trọng."

Trái tim trong lồng ngực tôi khẽ thót lên, sao lại trùng hợp thế, vừa nãy cô bạn cùng bàn còn đang nhắc tới, ở chỗ giáo sư có chuyện lạ đời, giờ lại tìm đến tận nơi thế này, người nhà họ Triệu mà họ nói là chỉ Triệu Huyền Lang sao? Nhưng tôi nào dám gây thêm phiền phức cho Triệu Huyền Lang, anh ta sẽ ghét tôi mất thôi.

Thế là tôi cố nói khéo, "Thầy ơi, việc này chắc em không làm gì được, đúng là em quen người nhà họ Triệu, nhưng không đến mức thân thiết lắm đâu, nếu thầy muốn giúp, thì cứ nói rõ việc thầy cần giúp, để em hỏi anh ấy xem có giúp được gì hay không nữa ạ."

Giáo sư gật đầu nói tìm một nơi yên tĩnh nói chuyện.

Chúng tôi đến phòng giáo viên, lúc này không có ai cả, giáo sư liền nói với tôi, "Tôi nghĩ cô cũng nghe sinh viên đồn rồi? Sự việc là như vầy."

Thế là giáo sư kể lại chuyện cho tôi nghe, lúc đó là vào thanh minh, thầy ấy đi tảo mộ cùng con trai, lúc đầu cũng nhìn thấy có khói bốc ra từ ngôi mộ của người vợ quá cố, nhưng chỉ nghĩ là khói hương, nhưng mấy hôm sau nữa vẫn tiếp diễn như vậy, người trong thôn đồn nhau phía dưới chôn gì đó bẩn thỉu nên mới bị thế.

"Lúc đó tôi không tin, cũng sống được hơn nửa đời người, có gì mà không từng trải qua chứ, tôi cùng con trai đến mộ để xem, đúng là có khói bốc ra từ đó, tôi cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra, cũng chẳng thể dùng lý giải khoa học nào với điều đó cả.

Con trai tôi nói, đào mộ lên xem, tôi đương nhiên không đồng ý, vì như thế là có tội với người đã khuất, tôi đã mua đồ lễ đến để thắp hương cho bà nhà tôi, đốt cả người giấy cho bà ấy, những tưởng mọi chuyện cứ thế là xong.

Nhưng không ngờ là khi ngủ đêm tôi mơ thấy bà ấy đang cõng một cỗ quan tài, máu me be bét đi về phía tôi, vừa nói nặng quá, muốn tôi cứu bà ấy ra khỏi đó. Giấc mơ đó rất thật, nên tôi đã quyết định sẽ đào mộ lên, nhưng không ngờ khi nắp quan tài bật mở, người nằm trong đó lại không phải bà nhà tôi."

Tôi ngạc nhiên, "Không phải là vợ thầy, thì còn ai vào đây?"

Giáo sư lắc đầu, cười méo xệch miệng nói, "Cũng không biết nữa, chỉ biết nắp quan tài bật mở thì cái xác đó không phải là bà nhà tôi, mà là một cái xác nữ, cô ta trắng bệch, cái xác còn nguyên xi, cứ như chôn chưa được bao lâu, còn bà nhà tôi đã chôn gần hai mươi năm nay rồi, xác thịt đã tan vào đất, cái xác nữ đó nằm trong quan tài, còn xương cốt bà nhà tôi lại chẳng tìm thấy đâu."

Tôi xoa cằm, nghĩ đến người phụ nữ mặc váy đỏ mà giáo sư nhắc đến, không hiểu sao lại nghĩ đến tấm thẻ bài trong tay Triệu Huyền Lang, giáo sư thấy tôi có hứng thú với câu chuyện, thì hỏi luôn là khi nào tôi sắp xếp cho thầy ấy gặp người nhà họ Triệu.

Tôi nói, "Vì sao thầy lại phải gặp người nhà họ Triệu để làm gì?"

Giáo sư thở dài nói, nhà họ Triệu là thầy phong thủy rất giỏi, nhưng năm đó lại bị nạn cả nhà, họ lần lượt chết, để lại một cậu con trai, nhưng người này không theo nghiệp gia đình, nhưng bây giờ ngoài việc tìm anh ta thì chẳng còn biết tìm ai hơn được nữa.

Hóa ra năm đó nhà họ Triệu cũng rất có danh tiếng, tôi nói tiếp, "Vậy thầy muốn họ tìm giúp xương cốt của vợ thầy sao?"

Giáo sư nước mắt lưng tròng nói, "Không không không, tôi muốn cứu con trai tôi."

Tôi ngạc nhiên nói, "Tại sao lại là cứu con trai thầy? Cậu ấy bị làm sao?"
 
Từ khóa: Sửa

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back