Nhật ký cho những lỗi lầm không đáng có

Thảo luận trong 'Nhật Ký' bắt đầu bởi Mạnh Thăng, 18 Tháng năm 2020.

  1. Mạnh Thăng

    Bài viết:
    8,595
    Tại sao cuốn nhật ký này lại có một cái tên lạ lẫm như vậy? Thế nào là những lỗi lầm không đáng có? Bạn hiểu ý tôi chứ?

    Trong cuộc đời của mỗi chúng ta, ai mà chả có lúc mắc sai lầm! Nếu không có những sai lầm thì chúng ta chẳng thể nào trưởng thành được, cũng chẳng thể rút ra được bài học nào trong cuộc sống muôn màu muôn vẻ này. Bạn thử tưởng tượng xem, nếu cuộc sống chỉ toàn là một màu hồng, tất cả mọi thứ bạn làm đều diễn ra suôn sẻ, trót lọt, vậy thì mục đích sống trên đời của bạn là gì? Thật khó nghĩ phải không?

    Sau cùng thì, những lỗi lầm chính là một phần không thể thiếu trong cuộc sống, đúng không nào! Nhưng rồi, đôi khi bạn lại bắt gặp chính mình tự hỏi bản thân, tại sao lỗi lầm mà cũng có loại đáng có và không đáng có. Đơn giản thôi, bởi vì những lỗi lầm không đáng có là những điều mà bạn biết chắc hoặc mơ hồ về hậu quả khi thực hiện nhưng bạn vẫn cứ làm, để rồi sai lầm nối tiếp sai lầm xuất hiện.

    Vậy, chắc hẳn các bạn đã hiểu điều tôi muốn làm gì với cuốn nhật ký này rồi chứ! Đúng vậy! Tôi muốn viết lên đây những lồi lầm không đáng có mà tôi đã từng phạm phải, một phần là để cảm thấy nhẹ lòng hơn khi bày tỏ, một phần là cũng vì mong muốn các bạn đọc được và có thể phần nào đó tránh giẫm lên vết xe đổ của tôi.

    Và tôi hy vọng, cuốn nhật ký này sẽ không chỉ có mình tôi, mà các bạn cũng hãy cùng nhau chia sẻ những bài học xương máu, đôi khi là đánh đổi bằng một thứ rất quan trọng trong cuộc sống để có được bạn của hiện tại, cho mọi người cùng biết, để chúng ta cùng nhau trưởng thành hơn.

    Đôi lời mở đầu như vậy thôi. Từ ngày mai tôi (và có thể là các bạn nữa - biết đâu đấy ^^) cùng nhau làm nên điều kỳ diệu.

    Nếu các bạn muốn bình luận về bất kỳ đoạn nào trong cuốn nhật ký này hãy lên [Thảo Luận - Góp Ý] - Các Tác Phẩm Của Mạnh Thăng để bình luận ^^

    Nếu các bạn khác đăng nhật ký của mình lên đây thì mình cũng mong các bạn hãy dẫn theo link thảo luận của mình khi hoàn thành bài viết ở dưới để cho cuốn nhật ký được liền mạch, các bạn nhé ^^
     
    Chỉnh sửa cuối: 30 Tháng năm 2020
  2. Mạnh Thăng

    Bài viết:
    8,595
    #1

    Bạn biết đấy, những lời nói dối vô hại luôn kéo con người chúng ta lại gần nhau hơn, nhưng đôi khi, chính chúng lại vô tình giết chết đi những mối quan hệ mà đáng ra có thể tồn tại tốt đẹp trong cuộc sống này.

    Câu chuyện bắt đầu khi tôi bắt đầu học thêm tiếng anh vào năm lớp năm. Vì mẹ tôi là giáo viên khá có tiếng ở nơi tôi sống nên mẹ tôi cũng biết được nhiều giáo viên có tiếng trong thành phố. Và mẹ tôi đã gửi tôi đến một học tiếng anh tại nhà riêng của một cô giáo cực kì nổi tiếng. Và cũng chính tại lớp học nhỏ bé ấy, tôi được học và làm quen với một cậu bạn.

    Phải nói thật là từ ngày cậu bạn ấy bước vào lớp, cậu ấy đã chứng tỏ được thực lực của mình, hoàn toàn lấn át tôi, dù tôi cũng rất giỏi tiếng Anh, nhưng chỉ là chưa bao giờ đuổi kịp nổi cậu bạn ấy.

    Và rồi, các bạn biết đấy, chúng ta thường có xu hướng muốn kết thân với những người học giỏi. Đó cũng chính xác là điều tôi đã làm. Tôi đã chủ động đến lân la làm quen, và được biết là cậu ta rất thích chơi game, đặc biệt là Gunny - thời ấy Gunny là một hiện tượng mạng. Dù ngày ấy, mẹ tôi chẳng bao giờ cho tôi chơi game, nhưng tôi vẫn cứ nói dối với cậu ấy rằng tôi cũng mới tập chơi và rất hứng thú - cũng may mắn thay vì tôi có biết một ít thông qua đám bạn. Và cậu ấy cũng tin tôi thật.

    Cho đến một ngày hè đẹp trời, cậu bạn ấy lại hỏi tôi về cái game ấy. Và vì tôi đang trên đà nói dối, nên tôi thuận miệng chém gió quá đà. Chính ngay cái khoảnh khắc tôi chém gió quá đà ấy, cậu ta bắt đầu nghi ngờ tôi. Lúc đó tôi cũng không biết mình nói sai cái gì, sau đó có về hỏi lại mấy đứa bạn thì lúc đó tôi mới chợt vỡ lẽ ra, mình đã bị lộ tẩy mất rồi!

    Chắc đến đây, các bạn cũng biết hậu quả rồi đấy. Tôi đã mất đi người bạn này chỉ vì lời nói dối tưởng chừng như vô hại!

    Điều mà tôi không ngờ đó là, vào năm lớp 6, khi tôi quyết định thay đổi bản thân hoàn toàn, sống một cuộc sống mới thì run rủi thay, cậu bạn ấy lại xuất hiện trong lớp tôi. Từ cái lúc cậu ta hiện diện ở trong lớp học này thì tôi đã chết điếng người. Thôi xong, tôi và cậu ta sẽ phải sống chung dưới mái nhà này những bốn năm trời. Tệ hơn là, mẹ cậu ta lại là đồng nghiệp của mẹ tôi. Mà tôi thì đang học ở ngay chính cái trường mẹ tôi dạy, còn cậu ta thì chung lớp với tôi. Và tôi tự nhủ thầm, thế là hết thật rồi,

    Đúng như tôi dự đoán, suốt cả 4 năm trời, cậu ta với tôi chỉ xã giao nói chuyện qua lại trên dưới hai chục câu. Điều đáng buồn hơn là, có lẽ cậu ta đã kể câu chuyện ngày ấy tôi nói dối để quen cậu ta thế nào, và đổi lại thì, suốt cả 4 năm cấp hai ấy, tôi không có lấy nổi những người bạn tử tế, đàng hoàng. Tôi cũng đã cố gắng thay đổi hình tượng của mình trong mắt cậu ta, nhưng điều đó có lẽ chỉ khiến cho cậu ta càng thêm ghét tôi hơn mà thôi.

    Trong suốt 4 năm ấy, tôi đã cố gắng thử tìm cách làm bạn với cậu ta, nhưng nào có được chứ? Cậu ta chẳng cho tôi lấy nổi một cơ hội. Tôi cũng đã cố gắng học thật giỏi để chiếm thứ hạng cao trong lớp, nhưng chưa lần nào tôi đánh bại được cậu ta, vì cậu ta lúc nào cũng nhất lớp, nhì lớp, còn tôi chỉ thui thủi trong top năm người đứng đầu mà thôi.

    Thế đấy, một lời nói dối vô hại đã khiến tôi mất cả quãng thời gian cấp hai tốt đẹp. Tuy sau này chúng tôi cũng đã trở lại làm bạn xã giao nhưng những gì tôi làm ngày ấy, tôi biết rằng mình không đáng để được tha thứ. Giờ đây cậu ta và tôi đã mỗi người một phương, tôi cũng chỉ có thể chúc cho cậu ta thật nhiều may mắn trong tương lai sắp tới mà thôi/
     
    Chỉnh sửa cuối: 18 Tháng năm 2020
  3. MongKha

    Bài viết:
    0
    #2

    Bạn làm tôi nhớ đến những ngày không biết mình đã nói dối hay nói thật và đôi khi tôi thực sự tin vào những gì mình đã nói dối. Vì mong muốn được đến gần người khác hơn chút nữa nên tôi đã nỗ lực tìm câu chuyện để kể với họ, những câu chuyện vô thưởng vô phạt, nửa thật nửa giả và không ai, không người nào có cách nào chứng minh điều tôi nói trừ người nói là tôi.

    Thế là có những lúc tôi thực sự tin mình đã nói thật, tôi kể trong dòng hồi tưởng như thể tôi thực sự trải qua điều đó và cảm giác nó chân thật như vậy, mặc dù trong đó có một phần không phải. Dần dà tôi bỏ thói quen đó khi không còn phụ thuộc cảm xúc với người khác, không còn niềm khao khát tiếp cận và kết bạn với người khác như thế nữa. Và, bỗng tôi thấy mình tự do đến lạ. Hóa ra những lời nói dối vô hại đó nó đã bị người khác lãng quên mất rồi, người duy nhất nhớ nó là tôi, băn khoăn về nó cũng là tôi. Thế thì, rất nhiều lần tôi đã tự hỏi chính mình, điều gì khiến tôi trở nên như thế, sao tôi phải khổ sở và biến mình thành một người không phân định nổi lời nói của mình như thế?

    Vậy những lời nói dối này, những lỗi lầm này tôi sai rồi vì đã hành hạ bản thân mình! Giờ thì tôi tự do rồi! :))
     
  4. Mạnh Thăng

    Bài viết:
    8,595
    #3

    Lời nói dối, đôi khi dựa trên chính cảm xúc của đối phương mà hình thành nên. Chúng có thể hàn gắn vết thương lòng của họ đấy, nhưng đấy là chỉ khi lời nói dối ấy không bị vạch trần ra..

    Vào năm lớp 10, tôi học chung lớp với một cậu bạn - mà cậu bạn ấy lại thích cô bạn học chung lớp cấp hai của tôi. Vì tính tôi cũng rất ít khi chủ động trò chuyện, nên để làm quen, tôi đã làm một điều mà tôi biết rõ hậu quả sẽ lớn như thế nào, nhưng tôi vẫn làm - đó là lừa dối cậu bạn ấy.

    Sau tầm chục ngày suy nghĩ, tôi quyết định tự lên cho mình một kế hoạch hoàn hảo - đó là biến một mối quan hệ giả thành thật. Tôi nhắn tin cho cậu bạn ấy trước, nói rõ với cậu ấy rằng cô bạn kia cũng rất thích cậu ấy. Và bạn biết rồi đấy, chuyện tình cảm của người ta mà đem ra đùa thì đâu có tốt, phải không? Vật mà tôi vẫn đâm đầu vào ý tưởng điên rồ ấy. Cậu ta tin tôi ngay lập tức và xem tôi như một người bạn tốt không hề suy nghĩ đắn đo gì.

    Sau đó, để làm cho mọi thứ trở nên "thật" hơn, tôi cũng đã nhắn tin cho cô bạn kia và kêu cô bạn ấy giả vờ thích cậu bạn của tôi. Vì cả hai người đó cũng từng biết nhau trước đây nên cô bạn ấy cũng đồng ý làm theo. Và mọi chuyện dần dần đi theo hướng mà tôi đã vạch ra - với hy vọng là cả hai có thể sau chuyện này mà đến với nhau thật lòng.

    Nhưng, câu chuyện chỉ suôn sẻ xảy ra được đúng một tháng. Cô bạn của tôi cảm thấy hết hứng thú với trò chơi mà tôi đã vẽ ra. Và cuối cùng, cô bạn ấy quyết định lật tẩy lời nói dối trắng trọn ấy cho cậu bạn tôi biết, Và thế đó, một mối quan hệ đã rạn nứt.

    Chắc chắn các bạn đã hiểu mối quan hệ giữa tôi và cậu bạn ấy sau này như thế nào rồi đúng không! Cho đến tận bây giờ, khi ngồi đây gõ những dòng này, tôi vẫn không hiểu tại sao mình có thể làm được điều đó. Nhưng phải thôi, trò chơi dối trá nào cũng sẽ kết thúc trong ánh sáng của sự thật mà thôi.
     
  5. Uất Phong

    Bài viết:
    196
    #4

    Sai lầm của một người đôi khi được định nghĩa và định hướng bởi dư luận.

    Tôi vốn là một đứa sống hướng nội, giao tiếp hơi kém nên có rất ít bạn, đi học cũng chỉ trong lớp, rất ít khi "lượn lờ" sang các lớp khác.. Cuối năm lớp 8, tôi nhận được lời tỏ tình chính thức đầu tiên trong đời (cũng là lời tỏ tình duy nhất cho đến bây giờ) từ một cậu bạn lớp bên cạnh. Trước đây, chúng tôi gặp nhau, nói chuyện xã giao chắc được đôi ba lần (tôi cũng không nhớ) qua những lần ghép lớp thi học kì, tôi cũng chỉ nhớ tên chứ không có mấy ấn tượng với cậu bạn ấy. Vậy mà cậu ấy tỏ tình tôi, tỏ tình với một đứa như tôi.

    Các cô gái khi được tỏ tình hầu hết đều có cảm giác vui vui hay hãnh diện gì đó. Nhưng tôi thì không, tôi chỉ ngạc nhiên, cảm giác như nhận được lời tỏ tình của một người chưa từng quen biết. Như một lẽ tự nhiên, với bản tính lạnh lùng và dứt khoát, không thích dây dưa của mình, tôi thẳng thắn từ chối cậu ấy qua một cuộc nói chuyện riêng: "Tôi với cậu không thể yêu nhau đâu, cậu nên dành thời gian cho người khác. Cậu hiểu chứ." Không dài dòng, tôi cứ vậy mà từ chối, cậu cũng ậm ừ. Có lẽ là đau, có lẽ là buồn nhưng tôi luôn nghĩ thẳng thắn là cách tốt nhất.

    Những món quà sau đó cậu gửi, tôi đều trả lại. Vài người hỏi tôi cậu có tốt không, tôi đều gật đầu. Tôi tôn trọng tình cảm của cậu nhưng không thể đáp lại nó. Như một lẽ tất nhiên, mọi người bắt đầu xì xầm bàn tán về thái độ của tôi, về những món quà, về lời từ chối, về tất cả, khơi mào là những người vốn không thích và chưa từng nói chuyện với tôi (dĩ nhiên).

    Tôi ít bạn, vì chuyện này mà càng cảm thấy bản thân bị cô lập. Cảm giác này, với một đứa nhạy cảm và suy nghĩ nhiều như tôi mà nói thật sự cũng không dễ chịu gì. Nhưng tôi của ngày ấy còn "kiêu ngạo" lắm, không quan tâm tất cả, không đính chính bất cứ điều gì, chỉ im lặng vì nghĩ rằng tôi sống đâu phải vì vừa lòng những con người không ưa mình đó.

    Đọc đến đây, chắc mọi người cho rằng mọi chuyện cũng không có gì to tát và sẽ sớm qua thôi. Tôi của hồi ấy cũng nghĩ vậy, hơn cả tin là mong rằng mọi việc qua nhanh. Nhưng không hiểu sao mọi thứ cứ vậy mà ngày một tệ đi. Tôi bắt đầu cảm thấy mệt mỏi, mọi người càng ngày càng bàn tán nhiều hơn, thậm chí những người bạn ít ỏi của tôi cũng không hiểu tại sao tôi có thể từ chối lạnh lùng vậy. Tôi hơi sốc, những câu trả lời đơn giản "Không hợp nhau" của tôi không thỏa mãn được họ.

    Hồi đó tôi không dùng mạng xã hội, lên lớp cứ lặng lẽ rồi lại về nhà thế thôi. Cũng có nghe phong thanh nhưng phải vài năm sau tôi mới hiểu tại sao mọi người, kể cả những đứa bạn cạnh tôi lại như vậy. Giữa một người lạnh lùng từ chối tình cảm của đối phương, chọn im lặng đợi mọi chuyện qua và một người thường xuyên đăng những dòng trạng thái buồn bã vì bị thất tình lên mạng - dư luận chọn hiểu ai và đứng về phía ai hoàn toàn là quy luật dễ hiểu.

    Mọi chuyện kéo dài đến hết những năm cấp 3. Ngay cả khi cậu đã có người yêu từ năm lớp 11, mọi người vẫn thường truyền tai nhau về câu chuyện ấy và cảm thấy "thương" cậu.

    Ban đầu, tôi vẫn mạnh mẽ lắm, bỏ qua tất cả, bơ đi mà sống. Nhưng con người có một loại cảm giác thế này, nếu tất cả mọi người nói rằng bạn sai thì bạn cũng bắt đầu cho rằng mình sai. Tôi cũng như vậy, sau một thời gian (khoảng gần 2 năm), sự tự tin và suy nghĩ kiên định cho rằng mình đúng trong lòng tôi bị lung lay, dần dần trong đầu tôi thoáng xuất hiện suy nghĩ nghi ngờ bản thân: "Mình làm vậy có đúng không?"..

    Đỉnh điểm là vào một hôm liên hoan chung dành học sinh giỏi trong trường cấp 3, tôi và cậu đều có mặt. Tôi đến sau, đứng ngoài cửa có nghe thấy tiếng mọi người bàn tán về chuyện ấy, nói tôi phũ khi lạnh lùng từ chối mà không cho cậu một cơ hội nhỏ.. Tôi định ngẩng cao đầu bước vào để mọi người im lặng nhưng lại nhìn thấy cậu gật đầu. Cậu đã gật đầu. Dù đó là lẽ dĩ nhiên, tôi không bất ngờ hay mong chờ gì hơn thế nhưng cái thế giới nhỏ tôi dùng để bảo vệ mình chính thức sụp đổ. Tôi có thể mạnh mẽ, chống lại cả "dư luận" bên ngoài để bảo vệ cái tôi của mình nhưng trước người trong cuộc như cậu, tôi làm được gì đây?

    Vậy là, tôi mất đi khả năng bao biện cho chính bản thân mình dù trong thâm tâm vẫn khá cứng đầu và ấm ức. Từ đó về sau, mỗi khi ai nhắc đến chuyện này, tôi chỉ biết im lặng đồng ý rằng đó là lỗi của mình. Tôi đã làm cậu ấy buồn và tổn thương, đó là lỗi sai, đó là sự thật không thể chối cãi.

    Tôi với cậu chẳng thể nào nói chuyện với nhau sau đó. Lên đại học, chuyện này cũng không bị đào xới lại nữa. Nghe nói cậu vẫn giữ mối quan hệ tốt đẹp với người yêu từ lớp 11; tôi thì cũng không khác cô bé cậu tỏ tình năm lớp 8 là mấy, chỉ có điều có chút ám ảnh khi từ chối người khác. Mong mọi chuyện đều ổn, mong rằng người tốt như cậu cũng ổn và hạnh phúc.

    Nếu được quay lại thời điểm đó, dĩ nhiên tôi vẫn từ chối nhưng có lẽ sẽ chọn cách khôn khéo hơn - cái khôn khéo mà đến tận bây giờ tôi vẫn chưa thể học được.

    P. S: Vì mình chỉ mượn topic này chia sẻ một chút thôi nên ai có ý định "ném đá" hay nói gì với cô gái này thì vào link thảo luận - góp ý: [Thảo Luận - Góp Ý] - Các Tác Phẩm Của Uất Phong hoặc liên hệ trên tường của mình chứ đừng bình luận hay trích dẫn xuống dưới làm loãng topic nhé.
     
    Chỉnh sửa cuối: 23 Tháng năm 2020
  6. Mạnh Thăng

    Bài viết:
    8,595
    #5

    Một sai lầm khác mà tôi cho là ngu ngốc, chính là đi xin lỗi người không đáng để xin lỗi.

    Đó là một người tôi có dịp được quen ở trên mạng. Thế giới ảo mà, bạn đâu có biết ngoại hình, tính cách họ thật sự như thế nào. Tất cả những gì bạn có thể làm đó là tự mình mường tượng họ thông qua những dòng tin nhắn, và từ đấy tự đưa ra nhận xét xem họ tốt hay xấu. Tôi cá là không phải chỉ có mình tôi thôi đâu^^

    Người bạn ấy mặc dù lớn hơn tôi gần 10 tuổi, nhưng tôi lại cảm thấy giữa tôi và anh bạn đó có một sở thích chung: Đó là đi khịa người khác. Chỉ bấy nhiêu đấy thôi mà tôi đã vội vã gán cho anh bạn ấy là một người tốt và là người bạn mà tôi nên quý trọng.

    Và rồi, cho đến một ngày, tôi bắt gặp anh ấy cãi nhau với một người khác. Thật không may, người ấy lại là người tôi đang hợp tác trong một dự án lớn. Lúc đó, tôi cũng mới bàng hoàng phát hiện ra rằng anh bạn ấy và cô bạn tôi đang làm việc chung cũng từng là đối tác của nhau. Vì bản thân là một người khá hướng nội, nên tôi phải suy xét rất lâu và cuối cùng quyết định đứng về phía cô bạn đồng nghiệp của mình, vì những ý kiến của anh bạn ấy không đem lại bất cứ lợi ích gì trong dự án mà chúng tôi đang cố gắng phát triển. Và thế là, trong sự tức giận, anh ta đùng đùng bỏ đi, trước khi đi còn cảnh cáo tôi hãy coi chừng anh ấy.

    ~~

    Hai tháng trời lặng lẽ trôi qua. Tôi và anh bạn ấy chưa một lần nói chuyện lại. Dù vẫn thấy nhau nhưng chúng tôi tự động lướt qua nhau, xem nhau như hai người dưng.

    Và rồi, vào một ngày đẹp trời cuối tháng 4, tôi lại tình cờ thấy anh bạn ấy lang thang ở trên mạng. Bằng tất cả sự can đảm, tôi quyết định nhắn một dòng tin nhắn xin lỗi anh bạn ấy dù chúng tôi chẳng làm gì sai. Mục đích của lời xin lỗi ấy chỉ là để chúng tôi có thể quay lại làm bạn thôi.

    Thế nhưng, điều tôi không ngờ là, ngay buổi chiều hôm ấy, anh bạn đó lại dùng lời xin lỗi của tôi như một bằng chứng để phá tan hoàn toàn danh dự và nhân phẩm của cô bạn tôi. Hóa ra, bao lâu nay anh bạn ấy đã cố gắng dựng lên một bàn cờ thật lớn, và những người như tôi chính là nước đi hoàn hảo để anh ta lấy làm bằng chứng chống lại cô bạn đồng nghiệp của tôi. Đến lúc đó, tôi mới biết là mình lại làm một điều ngu ngốc rồi.

    Nếu bạn tưởng mọi chuyện dừng lại ở đó thì chưa đâu, ngay trong tối hôm ấy, anh bạn kia còn tìm đến người con gái tôi thương và quyết định bôi nhọ thanh danh tôi dù chẳng có điều nào là sự thật. Những gì anh ta có được chỉ là những dòng tin nhắn mập mờ, mơ hồ (tất nhiên là bao gồm cả lời xin lỗi của tôi rồi) và như thế là đủ với anh ta rồi.

    Thế đấy, lại thêm một lỗi lầm không đáng có mà đáng ra tôi không nên mắc phải mới đúng. Dù đã sống đến năm thứ 20 rồi nhưng phải cho đến sau chuyện này, tôi mới nhận ra một điều rằng, cần phải giữ một khoảng cách nhất định đối với những người bạn ảo, vì chúng ta sẽ không thể nào phân biệt được đâu là người tốt, đâu là người xấu!
     
  7. Mạnh Thăng

    Bài viết:
    8,595
    #6

    Bạn có thể phạm sai lầm với một ai đó, nhưng đừng bao giờ làm điều tương tự với chính người thân sinh ra mình..

    Từ ngày bước chân lên đại học, tôi dần hình thành thói quen ăn uống đạm bạc, tiết kiệm. Không phải là không thể ăn uống thỏa ga, chỉ là khi bắt đầu cuộc sống tự lập, tôi dần trở nên lười ăn hơn. Những giờ ăn chính lúc nào cũng chênh lệch khá nhiều, thậm chí tôi còn bỏ khá nhiều buổi sáng chỉ vì cái sự lười ăn. Cũng vì thế mà tôi dần phát hiện ra dạ dày của mình đã thu nhỏ hơn trước và tôi không thể nào ăn được nhiều nữa.

    Mỗi lần từ thành phố trở về quê nhà, mẹ tôi luôn nhìn tôi và câu đầu tiên mà mẹ tôi sẽ nói sau câu Xin chào lại là "Sao dạo này lại gầy đi nữa rồi, không chịu ăn uống gì à?" Những lần như vậy, tôi cũng chỉ có thể cười trừ rồi theo chân mẹ bước vào nhà.

    Phải thú thật rằng, dù có ở nơi nào, tôi vẫn rất nhớ những bữa cơm đạm bạc ở quê nhà. Nhưng với tình trạng hiện tại của cái dạ dày, tôi không thể ăn nhiều như trước nữa. Còn ba mẹ tôi thì cứ ép tôi phải ăn thật nhiều để lấy sức cho đợt học tới. Bạn hiểu ý tôi rồi đấy!

    Bản thân là một người khá bướng nên tôi không hề thích việc bị ép buộc phải ăn. Và đỉnh điểm là một lần, khi tôi đã từ chối không ăn nữa, nhưng đến cuối, ba mẹ tôi vẫn ép tôi ăn. Trong cơn tức giận, tôi đã bực mình đứng dậy và đáp trả lại "Bỏ hết đi!" Thế đấy, từ một đứa con ngoan lúc nào cũng phụ giúp ba mẹ việc nhà, học giỏi là vậy nhưng rồi cũng vì câu nói đó đã khiến cho hình tượng của tôi trong lòng ba mẹ sụp đổ hoàn toàn.

    Mẹ tôi, tất nhiên là đã chửi tôi ngay sau câu nói đó nhưng vì còn tức giận nên tôi lại tiếp tục lạnh lùng đáp trả từng lời mẹ tôi nói. Mặc dù ý định của tôi khi nói câu nói ấy chỉ là mong muốn ba mẹ tôi đừng ép tôi nữa, nhưng có lẽ tôi lại sai rồi. Và sau đó, mẹ tôi và tôi chiến tranh lạnh với nhau suốt hai ngày liền.

    Tất nhiên, đây chỉ là một trong số vài câu chuyện mà tôi đã gây ra tổn thương cho ba mẹ mình. Mặc dù tôi chỉ muốn ba mẹ hiểu tôi hơn, nhưng có lẽ tôi đã làm điều đó sai cách mất rồi. Sau mỗi bài học như vậy, tôi lại càng trân trọng hơn những gì mà tôi đang có. Và tôi hy vọng bạn cũng đừng bao giờ phạm sai lầm với thân sinh của mình
     
    Thùy Minh, Ột Éc, Bughams17 người khác thích bài này.
  8. Hoang Moc Lan VIẾT CÙNG CẢM XÚC VỚI LAN NHÉ

    Bài viết:
    34
    #7

    Chào bạn.

    Tôi là Hoàng Mộc Lan.

    Chuyện của bạn khiến tôi muốn viết vài dòng, cho tôi góp cùng nhé.

    Nói dối. Chắc không ai trên đời chưa một lần nói dối.

    Ngày đó. Tôi học lớp 3. Chúng tôi có 1 nhóm bạn học chơi với nhau trong lớp bồi dưỡng học sinh thi cụm rất vui vẻ.

    Giờ ra chơi hôm đó. Tôi cùng 1 vài bạn đã trêu 1 bạn bằng cách lấy bút của bạn đó dấu đi. Vốn dĩ chỉ để trêu bạn ấy thôi. Bạn đó tên T. Vào giờ học. T tìm bút của mình k thấy. Bạn quay xuống hỏi bàn tôi. "Có ai lấy trộm bút của tớ k? T sẽ mách cô giáo". Nói đến đó, không hiểu vì bị cái từ lấy trộm làm cho uất ức hay vì sợ bị mách cô mà bàn tôi chối bay chối biến. Kệ bạn ấy không có bút suốt 1 tiết học. Hôm đó là t7. Mùa hè rất nóng. Chúng tôi bàn nhau dấu nhẹm cây bút đó đi. Cho giả thành thật. Và người được giao nhiệm vụ mang bỏ nó đi là tôi. Dĩ nhiên. Tôi đã đồng ý. Thế là cả hội đi về. Không nghĩ gì đến việc bạn ấy có thể sẽ bị bố mẹ mắng vì làm mất đồ. Chúng tôi đã vô tâm như thế.

    Ngày hôm sau là chủ nhật. Tôi đang chơi nhảy lò cò ngoài cổng cùng lũ bạn xóm cuối làng thì nghe loáng thoáng bà C nói chuyện với mẹ tôi gấp gáp rồi đi.

    LAN ơi. Về mẹ bảo. Tôi chẳng kịp chào lũ bạn. Co cẳng chạy vội. Vừa chạy vừa có linh cảm gì đó làm lòng tôi sợ sệt.

    Mẹ ơi. Mẹ gọi gì con?

    Con ơi. Bạn T lớp con mất rồi.

    Bị đuối nước. Bà C vừa bảo mẹ. Giờ bà sang đó. Khổ thân. Thằng bé học giỏi ngoan ngoãn thế.

    Tôi như chết lặng. Chân tay run bần bật mà vẫn chạy được thẳng vào bàn học. Mở cặp ra. Cây bút vẫn còn nguyên chưa vứt.

    Tôi cứ cầm chặt cây bút. Trống rỗng. Không suy nghĩ nổi điều gì.

    Sáng Ngày hôm sau. Lớp chúng tôi đi tiễn bạn ấy. Mỗi người để lại nơi bạn ấy nằm là 1 bông cúc. Còn tôi. Ngoài bông cúc còn có thêm cả cây bút ấy. Giây phút ấy Tôi không nói thành lời. Nhưng trong đầu muôn ngàn câu xin lỗi không còn cơ hội nữa.

    * * *

    Cũng có lẽ vì ký ức đó. Sau này. Tôi không bao giờ còn nói dối. Và cũng phản ứng rất mạnh nếu phát hiện ra ai đó nói dối.

    Chị em tôi đi học, thi thoảng được cho tiền ăn sáng, em tôi không ăn mà mua đồ chơi là bị tôi mắng mà mách mẹ. Bạn tôi đi học muộn nói dối kẹt xe cũng bị tôi mách cô. Thậm chí sau này đi làm. Đồng nghiệp có nhờ báo cáo sếp đến muộn vì chuyện nọ chuyện kia nhưng bảo tôi nói dối hộ là hỏng xe đau bụng cũng bị tôi thẳng thừng từ chối..

    Nên có lẽ vì thế. Những người xung quanh cảm thấy ngột ngạt và cho rằng tôi chuyện bé xé ra to. Không ai biết nguồn cơn của những hành động tuyệt tình đó của tôi.

    Mãi đến gần đây. Trong 1 lần vào bệnh viện thăm người nhà. Tôi đang xách giỏ hoa quả thì vội lùi vào góc tường nhường cho 1 đội bác sỹ vội vàng đẩy cán bệnh nhân đi qua ngã rẽ. Trong lúc nép vào góc tường. Tôi nghe thấy 2 câu chuyện. Người phụ nữ lớn tuổi mặc áo bệnh nhân vui vẻ nói điện thoại: Mẹ đang đi chơi mấy cô bạn, vui lắm, mấy hôm nữa về mẹ mua quà cho mấy đứa trẻ nhé. Một bên thì có anh thanh niên cũng mặc áo bệnh nhân, cũng nói chuyện điệnt thoại: Con đang đi công tác vài ngày. Con sẽ thu xếp về ngay sau chuyến đi.

    HUỴCH..

    Tôi giật mình bừng tỉnh khỏi phút giây lặng người. Trước mặt tôi là một đứa bé tầm 3 tuổi đang đứng dậy sau cú ngã. Nó vui vẻ phủi gối, vừa phủi vừa nói. Con không sao, không sao đâu mà, tý khỏi giờ..

    Thì ra, có những lời nói dối ngọt ngào đến vậy. Có những lời nói dối vô hại. Chứ không chỉ toàn là những lời nói dối trắng trợn kinh khủng hậu quả khôn lường.

    Từ đó. Cái nhìn của tôi về những lời nói dối không còn quá gay gắt. Nhưng với tôi mà nói. Nói dối thì dù sao cũng không nên là phương án lựa chọn để giải quyết một vấn đề.
     
    Thùy Minh, Ột Éc, Bughams17 người khác thích bài này.
  9. nntc6761 ~~~Editing "Ta có ba trúc mã là long ngạo thiên"~~

    Bài viết:
    2,158
    #8

    Mình chỉ có một câu chuyện nhỏ. Nhưng đến bây giờ mình vẫn không quên. Dù mình đã quên rất nhiều chuyện, nhưng chuyện này thì không.. Đó là khi mình còn đi học, đạp xe đạp và ở cùng ông bà nội. Một hôm đi học thêm buổi tối về, mình vào bơm xe và đưa tờ 5.000đ. Mình đã không nhận ra là ông già bơm xe nhầm tờ tiền 5.000đ đó với tờ 20.000đ, cho đến khi ông trả lại cho mình nhiều hơn số tiền lẽ ra phải trả lại. Trong vài giây đó, mình trải qua rất nhiều cảm xúc: Ngạc nhiên, bất ngờ, tham lam, dằn vặt. Và cuối cùng, mình chọn im lặng, cầm tiền và rời đi, trong đầu là những lời xin lỗi không nói ra. Rồi như một mặc cảm tội lỗi, mình không còn quay lại con đường đó. Sau này, khi mình đã không còn là con bé học sinh nghèo nữa, mình không còn thấy ông ở đó nữa. Mình hay giúp đỡ những người khó khăn mà mình gặp, rất nhiều lần trả lại cho những người trả nhầm cho mình, thậm chí là quay lại để trả nếu như đi rồi mới phát hiện ra, nhưng lỗi lầm trong phút yếu lòng hồi đó thì không khi nào mình quên được.
     
    Thùy Minh, Ột Éc, Bughams13 người khác thích bài này.
  10. Long Phi Nữ

    Bài viết:
    6
    #9

    Xin chào mọi người!

    Em là Long Phi Nữ (có thể gọi em là Vịt)

    Liệu lời nói dối có mang cho con người đau khổ hay không? Đó là câu hỏi em thường hỏi mọi người nhưng câu trả lời em nhận lại là không.. có phải rất buồn cười không?

    Tại sao nói dối lại làm cho con người đau khoe mà lại nói là không chứ? Tại sao? Tại sao lúc đó em không nhận ra đó là lời dối chứ! Tất cả chỉ lừa dối thôi, thật đáng sợ!

    Có lẽ em trải qua rồi lên em mới nói vậy (vì đó là ý kiến riêng) chính vì những lời nói ấy đã khiến em suýt mất mạng nhỏ này.. khi nào em được mọi người hỏi là có đau không? Có thấy khó chịu không? Nhưng em đã "nói dối" và khiến người khác yên tâm em chạy nhảy khắp nơi như chú chim nhỏ vậy *boni 99*Để rồi 3 tháng nằm viện và những lần tiêm thuốc rồi uống thuốc.. những điều đó thật đáng sợ.. nhưng đáng sợ hơn vì lời nói dối ấy em đã khiến bố mẹ anh chị em phải rơi nước mắt vì em, là điều em ân hận nhất. Có phải câu chuyện của em rất tào lao không? Vì chả có mạch cảm xúc gì cả (cho em xin lỗi nhé ^^) hmmm vì đối với một đứa bệnh quanh năm suốt tháng và là người có tiền sử về tim mạch như em mà chạy nhảy trong khi người khó chịu, thì không khác gì lấy mạng nhỏ này của em ^^. Và từ đó em bị cấm chạy luôn, điều đó khiến em ân hận nhất (5 năm rồi).

    Cảm ơn mọi người đã đọc bài viết này của em (tào lao quá).
     
    Chỉnh sửa cuối: 7 Tháng sáu 2020
Trả lời qua Facebook
Đang tải...