Tui á trong mắt bạn học chính là một tồn tại sánh ngang với siêu nhân.
Trong mắt bọn họ, tui có thể học giỏi, có thể nhớ nhanh, có thể vận động, có thể đánh nhau, có thể nấu ăn, có thể làm việc nhà vân vân và mây mây. Chính là kiểu người có thể làm được mọi thứ.
Ai cũng ngưỡng mộ thậm chí có người ghen tị, đố kí thậm chí là ghen ghét.
Chính vì suy nghĩ tui làm được tất cả nên cái gì cũng bắt tui phải làm.
Thuyết trình tổ, tui làm.
Làm mô hình, tui làm.
Viết văn đại diện cho lớp, tui làm.
Thu tiền quỹ lớp, tui làm.
Cái gì cũng là tui.
Đôi khi tui cảm thấy rất bực. Công sức tui làm vậy mà bọn họ được điểm. Tui đòi 10k tiền công thì không chịu đưa. Hông phải là tui ham tiền gì chỉ là tui muốn có cái gì đó để bù đắp cho công sức của mình. Không lẽ một mình tui làm mà tất cả đều được hưởng? Trong khi bọn họ ăn không ngồi rồi?
Không chỉ bạn học mà cả gia đình tui cũng vậy. Họ nghĩ tui hông gì hông thể.
Thử hỏi lần đầu tiên bạn vào bếp bạn có chắc bạn nấu được ngay lần đầu hông?
Đương nhiên là hông.
Tui cũng vậy. Thế nhưng tui hông làm được họ liền mắng.
Họ nói con gái con đứa ba cái việc nấu nướng này làm không xong thì có thể làm gì.
Thật không hiểu?
Không một ai chỉ tui, bản thân tui chỉ có thể tự mày mò.
Tui phải tự học cách may vá, tự học cách dùng máy may, tự học cách dùng bàn ủi.
Không ai chỉ tui cả. Tui chỉ có thể quan sát rồi học theo.
Tui còn nhớ năm chị tui thi đại học, tui phải làm tất cả việc nhà.
Nấu cơm, quét nhà, lau nhà, rửa chén, phơi quần áo, phụ mẹ bán hàng.
Tui làm nhiều đến mức mà một con heo như tui sụt tới tận 2kg chỉ trong 1 tháng hè.
Là bạn hiểu òi đó
Vậy mà năm nay tui thi cuối cấp, tui cũng phải tuyển sinh.
Chị tui khóc nói: Tại tụi mày mà tao chẳng được đi chơi, chơi chưa xong đã phải bị gọi về. Tại tụi mày mà tao phải khổ như vậy.
Nghe đến đó tui liền: Chấm hỏi?
Tui thi tuyển sinh mà còn thi chuyên nữa. Bạn có biết lịch học của tui kín từ thứ 2 đến chủ nhật không? Bạn có biết tui học từ 5h30 sáng đến 1h sáng không?
Tui thật sự muốn hét vào mặt chị tui như vậy
Tui thật ra biết mẹ mình làm cực khổ. Biết chứ. Người khác chỉ bỏ 700k đóng tiền ôn thi thì mẹ tui là phải đưa đến 1300k. Tui tiếc chứ.
Liều mạng học chỉ vì sợ rớt. Nhưng sợ ba mẹ mệt mỏi nên vẫn phải cắn răng làm việc nhà.
Bạn đừng nghĩ học giỏi là sướng. Hạng nhất là chẳng sợ gì cả.
Đối với những con người tài năng thiên bẩm, đầu óc xuất chúng thì có thể là vậy.
Nhưng đối với một con người chỉ hơn người bình thường một tí xíu thì việc giữ được hạng nhất là vô cùng khó khăn.
Cứ mỗi lần báo điểm tui lại suy nghĩ: Lỡ như mình điểm kém ba mẹ có buồn lòng không? Mình rớt hạng ba mẹ có mắng mình không?
Vô cùng bất an.
Nói các bạn không tin, chứ có một số người đạt được điểm 6 họ khóc nói họ sợ không đủ cao. Bạn đừng nghĩ họ làn quá. Khi bạn đứng ở vị trí của họ bạn mới hiểu được. Vì tui cũng như vậy.
Năm lớp 9 do kiến thức nền của tui chưa vững, khi kiểm tra lần đầu tiên tui được điểm 5. Những người khác thì reo hò nói mừng quá. Còn tui, tui chỉ muốn khóc. Nhìn những bạn được 9, 10 điểm, tui bắt đầu sợ hãi: Lỡ như mình rớt hạng thì sao, mình không được học sinh giỏi thì sao?
Lại điên cuồng học tập.
Vì trong mắt người khác tui quá tài giỏi vì thế tui cũng phải cố gắng để cho mình thật tài giỏi.
Đứng ở vị trí càng cao bạn sẽ càng sợ hãi. Bạn vì lỡ ngã bạn sẽ đau hơn người khác gấp nghìn lần.