Nhật ký cho những lỗi lầm không đáng có

Thảo luận trong 'Nhật Ký' bắt đầu bởi Mạnh Thăng, 18 Tháng năm 2020.

  1. Mạnh Thăng

    Bài viết:
    8,595
    #10

    Có những khi, im lặng lại không phải là một cách hay để giải quyết một vấn đề.

    Những tháng ngày sống ở ký túc xá, thật sự đối với tôi mà nói, đó là một trải nghiệm khó có thể đánh đổi được. Dù vẫn đang ở đây, nhưng những trải nghiệm của tôi ở đây trong suốt 2 năm qua đã khiến tôi thay đổi rất nhiều về cách sống cũng như đối nhân xử thế với mọi người.

    Phòng tôi có tổng cộng 8 người, nhưng suốt 2 năm qua thì tôi đã chứng kiến không biết bao người trong phòng tôi tới rồi lại đi, cho đến bây giờ con số ấy cũng đã gấp đôi số người trong phòng rồi.

    Chắc bạn cũng có thể mường tượng ra được rằng sống chung với 7 con người khác là một điều khá là khủng khiếp đúng không? Vậy thì tôi xin nói thẳng luôn là, chúng chỉ thật sự khủng khiếp khi những con người ấy ồn ào vào những lúc tôi cần sự yên tĩnh.

    Tôi chỉ có thể nói nhiều khi gặp đúng người, đúng đối tượng. Với những người bạn trong phòng, tôi chỉ có thể dùng một từ là "bạn cùng phòng" để thể hiện mối quan hệ hiện tại. Đúng vậy, họ không hơn không kém chỉ là những người bạn cùng phòng mà thôi. Đối với tôi mà nói, có họ cũng được, không có cũng chả sao.

    Quay trở lại câu chuyện chính. Sở dĩ tôi kể chuyện này ra là bởi vì, chính những con người này đã tạo cho tôi sự khó chịu ở một vài thời điểm nhất định. Để giải quyết vấn đề này, tôi lại chọn cách im lặng hoàn toàn, tự thu mình trong một thế giới. Khi mọi người hỏi thăm tới thì tôi lựa chọn cách tảng lờ đi, xem như họ không tồn tại. Tôi cứ nghĩ rằng, làm như thế thì mọi người cũng sẽ sớm hiểu ra thôi. Ban đầu thì chúng có vẻ hiệu quả đấy, nhưng từ sau đó trở đi mọi thứ lại tiếp tục đi vào quỹ đạo. Tồi tệ hơn, mối quan hệ giữa tôi và họ ngày càng xấu đi bởi sự không mở lòng của tôi.

    Mặc dù biết nói thẳng ra sẽ tốt hơn, nhưng tôi lại chả muốn làm mất lòng ai. Nếu có cách nào khác ngoài cách nói thẳng ra thì tôi sẽ làm, nhưng rất tiếc là chả có cách nào khác hết
     
  2. Hàn Loan

    Bài viết:
    213
    #11

    Đây chính là lỗi lầm của tôi

    Tâm thần phân liệt.

    • Nếu người phụ nữ này là "ông kẹ" của bạn, thì rất có thể bạn đang cố che giấu sự "vô cảm" của mình cho các vấn đề của người khác. Bạn thực chất không muốn quan tâm, hay dây dưa đến những vấn đề của người khác, có thể bởi bạn không thực sự quan tâm đến bất cứ ai, thậm chí là chính bạn. Vỏ bọc là bạn luôn dành thời gian cho gia đình và người khác, tỏ ra hòa đồng nhằm giấu đi sự cô đơn và trống rỗng bên trong.

    - Bạn đang che giấu: Cảm giác thờ ơ đối với người khác.

    - Kìm nén nó bằng cách: Tỏ ra là một người rất hòa đồng trong một tập thể lớn

    - Các biểu hiện: Không công khai về cảm xúc thực trong lòng, đồng thời thiếu sự cảm thông cho người khác.
     
    Last edited by a moderator: 16 Tháng ba 2021
  3. Hạ Tử Duệ9791 Tiểu Motor Tiểu Phi Hiệp

    Bài viết:
    247
    #12

    Lỗi lầm lớn nhất và ngu xuẩn nhất của tớ chính là TỰ NGHĨ TIÊU CỰC.

    Bản thân tớ là người sống vô cùng nội tâm. Tớ thường giấu mọi suy nghĩ của bản thân đi, không muốn bộc lộ ra bên ngoài. Vốn dĩ là không muốn thấy ánh mắt thương hại, bàn tán của người khác.

    Đôi khi tớ mắc một sai sót nhỏ nhưng lại luôn nghĩ nó vô cùng to lớn rồi tự hành hạ bản thân.

    Đôi khi cũng chỉ vì một câu nói vu vơ của người khác mà đau lòng mấy ngày.

    Tớ luôn khiến mọi việc đi theo chiều hướng tiêu cực. Tớ cũng không biết tại sao nữa? Bản thân tớ có lẽ quá ích kỷ.

    Như hôm nay vậy, tớ có gọi điện cho mẹ. Tớ đã 2 tháng không về nhà rồi, nên định cuối tuần sau sẽ về nhà nhưng không ngờ lại có dịch bệnh tái phát. 30/4 và 1/5 mọi người ở Hà Nội đều về quê với gia đình, nhưng tớ vẫn ở thành phố này đi làm cả ngày. Rất mong sẽ được về nhà. Khi tớ nói với mẹ rằng: "Sắp tới con sẽ về mẹ ạ!", tớ biết khi đó mẹ tớ chỉ lo lắng cho tớ thôi nhưng bản thân lúc đo thực sự cảm thấy rất tủi thân. Mẹ tớ không nói rõ rằng không được về nhưng ý câu nói đó tớ lại hiểu theo chiều hướng tiêu cực.

    Đây có thể coi là lỗi lầm không đáng có không?

    Tớ dường như luôn phạm phải lỗi này. Nó giống như cái bóng theo tớ suốt mấy năm qua, cái khoảng thời gian mà tớ xa nhà đi học.
     
  4. Mạnh Thăng

    Bài viết:
    8,595
    #13

    Đôi khi, lỗi không phải hoàn toàn ở chúng ta, chính hoàn cảnh hiện tại khiến chúng ta phải nhận nó là của mình.

    Đó là lúc mà tôi nhận ra khi bước vào học kì cuối cùng của 4 năm đại học. Lúc này, tôi chỉ còn cách lễ tốt nghiệp đúng nửa năm nữa, và rào cản lớn nhất tôi phải vượt qua chính là bảo vệ luận văn.

    Và, điều gì đến cũng phải đến, khi mà một người học trái ngành như tôi, giờ đây phải đối mặt với rào cản lớn trong cuộc đời. Tôi cực kỳ hiểu cảm giác của những người học không đúng đam mê, vì không có đam mê cho ngành mình học và làm trong tương lai thì thử hỏi lấy đâu ra sự sáng tạo, sự đóng góp nhất định cho xã hội?

    Khi điểm yếu mà bạn cố che giấu bao lâu nay cũng bị vạch trần ra thì liệu bạn có còn mạnh mẽ được nữa hay không? Dù cho thầy cô trách cứ, chê bai mình yếu kém, không có năng lực thì đó có phải là lỗi do mình không?

    Đương nhiên, chúng ta cũng có phần lỗi trong việc không quyết đoán lựa chọn con đường mình muốn đi. Nhưng rồi, nhìn lại thực tế phũ phàng này, tôi chợt nhận ra là, rốt cuộc thì chúng ta có rất ít sự lựa chọn trong quyết định cuộc đời. Chính hoàn cảnh đã đẩy chúng ta sa chân vào những cái bẫy chết người này, dù biết khó đi nhưng vẫn phải bước, dù biết không đúng nhưng liệu có còn chọn lựa nào khác?

    Nếu quay ngược về quá khứ và được chọn lại, liệu bạn có chọn đi lại con đường sai trái này không? Tôi dám cá rằng chẳng ai trong số chúng ta có thể thoát khỏi đấu tranh tư tưởng này đâu!
     
  5. Nevertalkname Không có gì để xem

    Bài viết:
    231
    #14

    Tôi đã phạm phải một sai lầm mà đến chính bản thân mình không thể tha thứ. Đó chính là: Đã không có duyên nhưng vẫn cố lao vào.

    Cái không gian đó, những con người đó, đã từng đem đến cho tôi sự ngọt ngào, bỗng chợt rời xa tôi chỉ trong một khoảnh khắc. Một khoảnh khắc mà có trong mơ tôi cũng không ngờ tới được. Tôi đắm chìm trong những cái "ôm ấp" ảo đó mà mất cả lý trí, tắt đi cái sự cẩn trọng của mình. Để rồi một ngày, tôi nhận được một tiếng sét ngang tai, những người đó lại chính là những kẻ đang âm thầm "đâm" tôi chỉ vì trong mắt người ta tôi là một đứa đặc biệt, không hề giống những người trước kia. Dù cho tôi biết, người ta còn luyến tiếc quá khứ, coi tôi là cái gai, cái thứ bỗng nhiên là kẻ đóng thế đáng ghét mà cũng không tròn vai, thế nhưng, tôi cố gạt đi cái sự thật đó, tin rằng thời gian sẽ xóa nhòa mọi ký ức và tôi sẽ trở thành một mảnh ghép trong cái bức tranh đó. Sự thật vẫn mãi là sự thật, tôi không thể thay đổi được gì, tôi ngày càng chán nản, sa lầy để rồi vùi mình vào những cuộc rượu, ván game, quên ăn, quên ngủ. Thất vọng, đau buồn vì bị coi như một đứa con hoang, tôi quyết rời đi, bỏ đi thật xa để quên mọi thứ. Nhưng càng quên, tôi càng nhớ, càng nhớ tôi càng hận, tại sao họ lại ác với tôi như vậy? Tôi đâu có tội gì cơ chứ? Và thế là tôi lại quay trở về, cố sẽ đạt được những thứ lẽ ra nó phải thuộc về tôi. Tuy nhiên, tôi lại càng nhận ra một điều, tôi và những thứ đó không có duyên với nhau, càng cố chạm tay thì nó càng đẩy tôi ra xa. Giờ đây tôi không thể nào thoát ra được cái vòng luẩn quẩn đó do chính tôi tạo ra cho bản thân mình, đâm lao thì phải theo lao thôi. Những thứ đó sinh ra vốn dĩ đã không phải dành cho tôi, ấy thế mà tôi lại cứ cố chấp mà tiến vào để lúc này muốn quay đầu là quá muộn.
     
  6. Mạnh Thăng

    Bài viết:
    8,595
    #15

    Nhân dịp post số 15 này, mình chỉ muốn nói về 1 vấn đề thôi: Nói xấu người khác.

    Phải, chẳng ai trong chúng ta là chưa từng nói xấu người khác cả. Dù ít dù nhiều, chúng ta cũng đã từng. Hãy thẳng thắn với nhau đi, chả có gì đáng xấu hổ cả!

    Biết nói xấu người khác là sai, nhưng vẫn cứ nói, đó chẳng phải là tự ta giết chết những mối quan hệ hay sao? Nếu bạn gặp may, thì bạn sẽ thành công truyền đạt tai tiếng ấy đến tai những người khác, còn nếu gặp xui ư, thì đơn giản thôi, bạn sẽ mất ngay mối quan hệ vs người bị nói xấu nếu họ nghe được.

    Dù cho chúng ta nói xấu vì những mục đích khác nhau, nhưng điểm chung đó là chúng ta thích làm điều lén lút, bởi không có cảm giác nào kích thích hơn việc lén la lén lút

    Chỉ đơn giản như vậy thôi. Còn nếu kể chuyện ra thì có quá nhiều, nhưng chắc cũng chả cần kể vì làm gì có ai trong chúng ta mà chưa từng làm việc đó chứ!
     
  7. Mạnh Thăng

    Bài viết:
    8,595
    #16

    Lời nói không mất tiền mua

    Lựa lời mà nói cho vừa lòng nhau

    Sự thật luôn mất lòng, nhưng nếu buộc phải nói ra thì bạn nên nói để người bạn quý có thể nhận ra và sửa đổi. Không phải đớn giản để chúng ta đem lòng quý mến một ai đó, và rồi chợt nhận ra là sau một thời gian chơi với nhau, người đó lại khiến chúng ta vừa muốn chơi lại vừa không. Bạn đã bao giờ rơi vào tình trạng tiến thoái lưỡng nan như trên chưa?

    Bạn nhận ra bạn quý người ta, nhưng chính vì quý nên chúng ta lại không dám nhận xét thẳng thắn để người ta sửa đổi, và điều đó lâu dần sẽ khiến bạn khó chịu hơn khi người ta vô tình làm bạn đau khổ mà họ không hề biết. Đừng dung túng, đừng chịu đựng nữa, hãy lên tiếng nếu bạn còn muốn làm bạn với người đó. Hãy lên tiếng trước khi bạn nhận ra tình bạn còn đáng giá gấp trăm lần hơn lời nói.
     
    Bughams, Mèo A Mao Huỳnh MaiJodie Doyle thích bài này.
  8. Mạnh Thăng

    Bài viết:
    8,595
    #17

    Khi biết bản thân bị lừa tiền nhưng vẫn lựa chọn tin tưởng để cứu vớt số tiền đã mất, bạn có đã từng trải qua?

    Chắc hẳn những người bị lừa tiền đều đã từng một lần dấn sâu vào vòng tròn tin tưởng để tin rằng mình có thể lấy lại được số tiền đó thông qua những lời cam đoan, những lời hứa viển vông. Bạn nạp tiền vào chỉ để mong tiền có thể ra, và rồi bạn nhận được gì? Lại là một cú lừa lớn hơn. Bạn biết là bị lừa, bạn biết cứu vãn là sai trái nhưng vẫn làm, chỉ vì cái tâm lý tin tưởng người khác, nhất là khi họ đã thành công tạo dựng lòng tin ở bạn một vài lần thì bạn biết rồi đấy.

    Sai lầm thì vẫn hoàn sai lầm mà thôi, nhưng rốt cuộc thì bài học nào cũng phải trả giá bằng tiền cả, phải không nhỉ!
     
    BughamsMèo A Mao Huỳnh Mai thích bài này.
  9. Mạnh Thăng

    Bài viết:
    8,595
    #18

    Đã có bao giờ bạn quá tự tin về một điều gì đó chưa?

    Tự tin là tốt, nhưng quá tự tin lại thành tự kiêu, chắc bạn cũng biết rồi nhỉ? Mà tự kiêu thì thường kết quả lại hay đi ngược lại với những gì mình nghĩ, có lẽ thế mà việc tôi thất bại trong việc mà đáng ra tôi không nên thất bại lại chính là kết quả của việc quá tự tin rằng việc đó tôi sẽ thực hiện thành công. Và nó phản tác dụng. Thật sự đấy

    Nếu bạn đang có việc gì đó mà bạn quá tự tin về xác suất thành công của nó thì làm ơn, hãy bỏ cái suy nghĩ này đi, vì đôi khi đời cho bạn những cú ngã bất ngờ đấy
     
    BughamsMèo A Mao Huỳnh Mai thích bài này.
  10. Mạnh Thăng

    Bài viết:
    8,595
    #19

    Bạn nghĩ sao về câu nói "Nghiệp tụ vành môi?"

    Bạn biết khẩu nghiệp là xấu, nói xấu người khác là không tốt, nhưng bạn vẫn làm. Bạn biết là sai trái, bạn biết bạn hoặc người thân sẽ phải trả giá cho điều bạn gây ra, nhưng bạn chẳng thể dừng lại. Nếu bạn là một người nghiện cảm giác này thì làm ơn hãy ngừng lại trước khi mọi thứ đi quá xa tầm với. Bản thân tôi cũng từng khẩu nghiệp, và hơn ai hết tôi hiểu hậu quả mà nó mang lại cho tôi lớn đến dường nào. Đừng để sự kích thích từ khẩu nghiệp mang lại chiếm mất phần người trong bạn.
     
    BughamsMèo A Mao Huỳnh Mai thích bài này.
Trả lời qua Facebook
Đang tải...