Nhật ký cho riêng mình - ngỗng ngông

Thảo luận trong 'Nhật Ký' bắt đầu bởi Ngỗng Ngông, 25 Tháng tư 2020.

  1. Ngỗng Ngông

    Bài viết:
    19
    Ngày 28/04/2020

    Các bạn trẻ ngày nay thật lắm tật. Các bạn ấy cho rằng mình học chuyên sâu nên thấy ai có tầm hiểu biết đụng vào chuyên môn cái là nhảy dựng lên. Không biết là muốn thể hiện mình hơn người ở bồ kiến thức hay là muốn khẳng định sự dập khuân không thể sáng tạo nổi trong các tài liệu, giáo trình và bài giảng của các giảng viên phải được áp dụng rộng rãi và đúng y chang ra ngoài đời.

    Gặp phải thế đành cười cho qua chứ biết nói được điều gì. Hơn hai mươi tuổi, tốt nghiệp trường luật tỏ ra hơn người ở sở thích chỉ đọc sách chính trị vậy mà nói "Ở Việt Nam không có luật bản quyền chỉ có luật sở hữu trí tuệ. Đối với luật phải dùng từ cho chuẩn." Nhìn thấy thế chỉ đành thốt lên một câu: "Ôi mẹ ơi!" Luật bảo hộ bản quyền hay còn được gọi chính xác là luật sở hữu trí tuệ, đây là luật bảo hộ đối với bản quyền quy định về quyền tác giả đó thôi. Cười trừ một tiếng chứ chẳng muốn tranh luận nữa. Với một bộ não mà đã bị đúc đặc không thoát ra khỏi đường mòn được vẽ sẵn thì giải thích cũng bằng thừa, lại còn tự hạ thấp bản thân chính mình. Bởi mình có nói thì cũng chỉ tốn nước bọt thôi chứ có thay đổi được gì đâu. Nói với người muốn nghe còn sẵn sàng giải thích chứ với thể loại tự cho mình là đúng, là trên tất cả, là oai hùng bằng những thứ sáo rỗng thu thập trên những bản vẽ sẵn cùng bảo thủ không chịu tiến bộ thì chỉ khiến cho bản thân mình thêm mệt mỏi và đau đầu. Đáng buồn thay là người ta lại còn học luật để phạm luật nữa chứ. Người không biết đạo văn đã đành, đằng này công bố bản thân có hiểu biết chuyên sâu trong luật pháp lại đi copy bài người khác để dưới tên mình, lại còn hỏi xem người ta kiểm tra phần trăm độ giống nhau như thế nào để biến tấu một số chi tiết nhỏ rồi in tên mình. Chỉ nguyên việc cướp ý tưởng thôi đã là phạm luật rồi chứ nói gì là copy y nguyên hoặc copy rồi chỉnh sửa lại một ít.

    Mà tốt nghiệp ngành luật ra mà lại không biết đến công ước Berne mà Việt Nam đã ký kết, đấy chính là luật bản quyền ở Việt Nam còn gì. Nhắc đến luật thì phải đúng, vậy mà bạn trẻ lại không những nói không đúng mà lại còn nói sai. Hay là tại Việt Nam quá thờ ơ tới vấn đề bản quyền nên quên luôn cả luật bản quyền này rồi? Tự nhiên chỉ thấy bạn trẻ ấy thật đáng thương. Trong lòng mình thì cười khổ vì người ta đã dốt lại còn thích thể hiện. Cứ đà này tương lai sẽ ra sao? Nếu như lớp trẻ cứ mãi phát triển trong cái đà ấy. Nhắc một người lại nhớ tới nhiều người mà kể ra thì lại dài và dai dẳng chẳng biết khi nào tới hồi kết. Thôi thì đành thở dài và giữ chặt cảm xúc lại. Mới một thôi đã não lòng thế này rồi huống hồ..
     
  2. Ngỗng Ngông

    Bài viết:
    19
    Ngày 29/04/2020

    Tính hôm nay không viết nhưng lại nhớ ra rằng: Ở tầm tuổi này thì một trong những việc cần và nên làm là viết nhật ký. Thế nên lại mò vào viết tạm mấy dòng. Được hôm chuyển nhà mà nhiều đồ không tưởng. Chỉ mới đặt được đồ trước mắt nhìn cho gọn thôi chứ vẫn chưa dọn dẹp được tý gì. Mà mai lại đi làm sớm nên đành để tạm đấy mai dọn tiếp. Lúc đầu hý hửng tưởng có mạng cơ. Thế mà chập chờn kinh khủng luôn. Lại không có ti vi nữa. Buồn thật! Cứ ngỡ là không có ti vi thì dùng laptop xem thay ti vi. Mà giờ không có mạng thì xem nỗi gì nữa.
     
  3. Ngỗng Ngông

    Bài viết:
    19
    Ngày 30/04/2020

    Trời mưa giống như hiểu rõ tâm sự của người vậy. Đúng là người buồn cảnh có vui bao giờ. Mọi chuyện đúng là chẳng bao giờ có thể lên kế hoạch sẵn được, giống như đời người có bao nhiêu sự bất ngờ. Chẳng hiểu sao mình cảm thấy buồn, cảm giác khó nói nên lời. Chẳng muốn nghĩ nhiều gì cả, chỉ là cảm giác nên buồn man mác. Không dám nghĩ vì sợ nó đúng. Đời và cuộc sống làm gì có quy luật đúng sai. Nhiều khi phi lô gic vẫn cứ diễn ra như đúng rồi thôi. Thế nên không muốn nghĩ gì cả, chẳng muốn nghĩ gì đâu. Mà tại sao lại buồn như thế? Cũng không hẳn là buồn, chỉ là man mác một chút, một chút thôi.

    Ngày mai tất cả cửa hàng đều đóng cửa mà mình thì lười đi chợ lắm. Trời lại mưa nữa, thôi thì ở nhà cho lành, với lại ra ngoài là tốn tiền à nha. Muốn khóc không ra nước mắt mà. Mới ở được có một hôm mà tuần trước người ta đã lấy mất gần hai phần ba tháng lương đặt cọc tiền nhà rồi. Không biết sau này có lấy lại được không nữa. Ôi tiền.. Tiền chỉ là giấy, là thứ để trao đổi, ấy thế mà con người cứ phải lệ thuộc vào nó. Rồi dần dần người thành nô lệ của đồng tiền lúc nào chẳng hay. Tiền kiếm bao nhiêu cũng không đủ tiêu, mà biết bao nhiêu là đủ. Tiền là để hưởng thụ, mà chẳng hưởng thụ nổi nếu không có một khoảng dư giả ra dự phòng. Nếu tiền của ngày hôm nay kiếm ra chỉ đủ cho ngày nay ăn uống, thế ngày mai ốm đi viện biết lấy đâu ra ứng. Tiền của ngày hôm nay chỉ đủ tiêu trong ngày hôm nay, mai nghỉ làm đột xuống thì biết ăn bằng gì? Ôi, tiền giống như thứ không thể thiếu trong cuộc sống này mất rồi. Không có tiền có thể làm nhiều việc để kiếm ra tiền, có tiền lại càng phải tích cóp phòng khi không kiếm được tiền. Thế là con người ta cứ rơi vào vòng luẩn quẩn chịu sự chi phối của đồng tiền mất rồi.

    Thật ra cho đến tận bây giờ mình vẫn chưa nghĩ ra mình sẽ làm gì tiếp theo. Làm gì khi ra trường nhỉ? Học, học nữa, học mãi rồi học cả đời nghe mới cao cả làm sao. Nhưng cuộc sống vật chất này chỉ nên học trong đời thôi chứ chẳng có ai điên rồ mài đít mãi trên ghế nhà trường như mình cả. Trong khi người ta học tiến nên bậc cao hơn, và ít nhất cái mà người ta đạt được sau mỗi bậc học là danh, đó là những người theo đuổi chức danh, thì mình - một kẻ ngược đời, lại đi học lùi. Đành cười trừ thôi chứ biết sao. Trong khi người ta học để tích lũy kiến thức thì mình giống như học chỉ để trải nghiệm vậy. Kiến thức đọng lại trong đầu mình lúc nào cũng mơ mơ màng màng, có lẽ tại mình vẫn chưa tìm ra được thứ khiến mình chăm chú, thứ khiến mình nghiện mà ngập chìm trong đó. Liệu có phải mình chẳng hào hứng với thứ gì nên chẳng thể đắm mình trong đó nên dẫn đến việc học trước quên sau không? Mình đi qua bao nhiêu thứ, tốt nghiệp với những bảng điểm đẹp thì cũng có để làm gì đâu. Bằng đỏ cũng chỉ là tờ giấy vụn đặt nơi đáy tủ. Thậm chí có những chứng chỉ lâu ngày mờ nhạt tới nỗi sắp mất cả dấu chìm. Lại thở dài một tiếng. Có lẽ mình đã hết tuổi để học rồi. Hết tuổi để tìm hiểu nên đi đường nào. Và cũng hết tuổi để chọn cho mình một con đường đỉ rồi chăng?
     
  4. Ngỗng Ngông

    Bài viết:
    19
    Ngày 01/05/2020

    Cuối cùng thì cũng làm xong bảng biểu kế hoạch. Cơ mà chỉ là cái sườn như vậy thôi, chứ mình biết, mình khó theo được. Cũng may là không có mạng, chứ không thì chắc mình chẳng thắng nổi cám dỗ của mạng ảo. Ít nhất thì cũng ngồi đàng hoàng vào ghế một chút. Chưa thể chăm chỉ trở lại những vẫn cố gắng hoàn thành ít nhất được điều đã đặt ra. Còn sở thích thì đầu vẫn còn lơ tơ mơ lắm, chưa hoạt động lại được nên tạm thời gác lại chút nhé. Cười gượng một tiếng. Cũng chưa dọn dẹp được bởi hổng có đồ. Căn bản là lười đi chợ lắm. Mưa gió này chỉ muốn làm ổ trên giường thôi. Chuông báo thức kêu rồi, lại phải dậy đi làm à. Ngáp một tiếng để nạp năng lượng nào.
     
  5. Ngỗng Ngông

    Bài viết:
    19
    Ngày 01/05/2020

    Thật là.. Chắc chẳng ai như mình. Đi làm quên cả mang theo điện thoại. Mà thực ra mình có cảm giác như mình sợ sử dụng điện thoại vậy. Cứ nghe tiếng chuông reo là chẳng dám nghe máy, tin nhắn đến thì toàn chờ đến tận khuya hoặc xa lắc xa lơ mới dám mở ra đọc. Cũng may là không có trường hợp khẩn cấp, hy vọng là không bao giờ gặp phải. Thở dài một hơi. Mình chắc sắp trở thành người tối cổ tới nơi rồi. Thật là, cứ nghĩ là chờ đến giờ giải lao đi lấy cơm. Hóa ra là nhà bếp đóng cửa từ ba giờ chiều rồi còn đâu. May mà còn đồ ăn thừa của bệnh nhân, không thì.. Xin phép để mặt mếu một phát tỏ vẻ đáng thương. Đã thế về KTX lại còn bị khóa cửa ngoài. Cứ nghĩ thôi phen này bị nhốt ngoài rồi. Làm con bé lượn đi lượn lại mấy vòng xung quanh tòa nhà trong khi trời tối om om không đèn không đuốc, trời thì mưa rả rích. Điện thoại thì không có, mò mẫm từng bước sợ trơn trượt trên nền cỏ. Đau khổ cả cõi lòng. Thế là đành liều đi ấn chuông cửa. Mà tầm này thì ai cũng đã yên giấc nồng rồi còn đâu. May mà cuối cùng thì chìa khóa phòng mình lại mở được cửa KTX. Thật vi diệu. Thử hai lần không thành công vậy mà lần thứ ba lại mở được. Cảm ơn ai đó giúp đỡ a? Hay là tại ai đó trêu chọc mình vậy?

    Tính chỉ vào điểm danh thôi mà lại gặp tiếp thành phần đạo văn. Mới đầu tháng đã khiến mình muốn khẩu nghiệp vậy là sao thế nhỉ? Cứ phải để mình chửi cho hết muốn để tóc mới chịu yên là sao ta? Mình hiền nhưng đâu phải để chọc. Mà thôi, kệ đi. Mệt rồi, chẳng muốn tìm hiểu nữa. Chứ lôi ra được chứng cứ thì.. chắc mình không thể hiền một cách dã man được nữa.

    Ôi, muộn quá rồi, dịch vị dạ dày lại trào ngược rồi. Đi ngủ vậy. Đáng tiếc là trên giường không ăn trộm mạng được nên phải chịu cảnh lạnh lẽo thế này a. Thôi đành dừng tại đây, mặc dù còn nhiều chuyện xảy ra trong ngày hôm nay lắm à nha.
     
  6. Ngỗng Ngông

    Bài viết:
    19
    Ngày 02/05/2020

    Thật bực mình mà. Một ngày lại trôi qua công cốc chẳng được việc gì nên hồn. Đã thế lại còn không thấy bảng tên đeo của mình đâu nữa. Cứ ngỡ là đánh rơi đâu đó trong nhà mà tìm hoài hổng có thấy. Bực quá đi mà, đầu óc mình sao càng ngày càng bã đậu vậy cơ chứ? Đã chẳng học được chữ nào thì chớ lại còn mất toi hơn tiếng đồng hồ chỉ để điền mấy cái bảng biểu. Tức chết mình đi mất thôi á. Thời gian cứ trôi nhanh thật nhanh quá vậy chứ. Khóc không ra nước mắt, mới dọn dẹp được một ít thì giờ cái bàn nó lại ngập như thuở sơ khai ban đầu rồi. Liệu có phép mầu xảy ra, sáng mai ngủ dậy cái bảng tên đeo xuất hiện lù lù trên mặt bàn không nhỉ? Mình không thể nhớ nổi ra nó ở đâu nữa. Nếu thực sự không thấy thì chỉ có khả năng duy nhất là bị lẫn vào đống quần áo lao động rồi. Ôi thế thì làm sao bây giờ? Hôm nay còn nói dối là quên được chứ chẳng lẽ mai lại tiếp tục trình diễn nói dối nữa sao? Khóc không ra nước mắt thật mà. Đã vậy mắt mình dạo này nhức nhối dã man con ngan luôn. Bực quá đi mất à. Xả đi đâu bây giờ chứ?
     
  7. Ngỗng Ngông

    Bài viết:
    19
    Ngày 05/05/2020

    Khốn nạn cái thân tôi. Hai ngày nghỉ vậy là đi tong chẳng làm ăn được gì. Cả lớp thì chỉ có mỗi mình mình không thể đăng nhập khóa học. Cảm giác như bị cả thế giới chống lại vậy. Thời gian cứ thế vội vã trôi, và tôi cứ thế lả hết người. Chẳng muốn động tay động chân gì cả. Cái thẻ tên thì tìm mãi không thấy, thế là mất thật rồi. Thật ra thì chẳng muốn mua mạng chút nào cả, tốn tiền chết đi được. Hơn nữa có mạng lại càng nghịch nhiều hơn chứ có làm gì đâu. Không có mạng còn ngoan ngoãn bó tay bó chân, còn cố gắng lết theo bản kế hoạch đề ra. Có mạng rồi thì thời gian còn trôi qua vô nghĩa nhiều hơn nữa mà chả biết tại sao. Rồi lãng phí hết trên mạng mẽo chả làm được việc gì nên hồn. Giống kiểu để ti vi chạy không, chẳng có người xem mà điện thì tốn đó. Mạng chạy, thiếu ngủ vẫn thiếu ngủ, thời gian trôi vẫn trôi thậm chí còn trôi nhanh hơn. Đến cuối cùng thì chẳng làm được trò trống gì lên hồn cả. Thở dài.

    Làm cật lực mấy tiếng đồng hồ vẫn chưa xong bài tập. Cũng may là có hẳn một ngày, không thì thê thảm. Thôi, cố gắng làm nốt cho xong. Hy vọng trong nửa tiếng đồng hồ kịp nộp trước khi hệ thống khóa cửa a.
     
  8. Ngỗng Ngông

    Bài viết:
    19
    Ngày 10/05/2020

    Ồ, hóa ra hôm nay là ngày của mẹ. Mình chẳng biết gì cả. Thế mới nói, mình không thuộc về nơi đây, vì họ có văn hóa và phong tục khác mình. Nhìn họ vui vẻ lại thấy buồn. Cuộc sống muôn màu muôn vẻ, thay đổi từng giây từng phút một. Nhưng theo mình thì truyền thống và văn hóa cần phải được gìn giữ. Mình thấy phong tục và văn hóa của người nước ngoài nó còn rườm rà và tốn kém hơn người Việt gấp bội lần. Vậy mà họ vẫn lưu giữ, vẫn tổ chức, vẫn vui vẻ hoàn thành đó thôi. Cớ sao chúng ta lại cứ thích theo đuổi một cuộc sống hiện đại, thay đổi hết văn hóa truyền thống nước nhà? Thậm chí mình thấy người ta còn hào hứng nói nên bỏ Tết cổ truyền vì phải chăng quá cổ hủ, giờ người ta đi du lịch nhiều chứ mấy ai quan tâm tới ngày lễ này nữa. Người ta miễn cưỡng tổ chức cho xong nghĩa vụ. Rồi lấy cớ, lấy lý do người nước ngoài cứ lễ là đi du lịch chứ đâu có như dân ta tổ chức này nọ.

    Nên nói là họ chỉ nhìn mặt nổi mà không nhìn mặt chìm? Hay là nói họ chỉ có con mắt thiển cận chỉ muốn thay đổi theo chào lưu? Phải thôi, lúc đầu mình cũng nghĩ như họ: Rằng tại sao suốt ngày phải dọn dẹp trang trí này nọ, rồi suốt ngày nấu nướng lích kích này nọ. Sao không giống như phương Tây khỏi cần tổ chức gì nhiều, cứ đi du lịch là được.. Phải, chính mình cũng đã từng có suy nghĩ thiển cận và hưởng thụ như thế cho tới khi mình ở đây - ở nơi mà người Việt luôn muốn thay đổi lối sống giống như thế này. Và chính tận mắt được thấy, được nhìn người ta gìn giữ văn hóa như thế nào. Họ cũng phải trang trí, phải dọn dẹp nhà cửa. Thậm chí họ cũng phải đi kiếm cây cảnh để tranh trí cho từng mùa lễ hội. Ở Việt Nam chỉ có mỗi dịp Tết cổ truyền thì bà con ta mới đi mua sắm đào, mai, quất này nọ. Ở đây: Phục sinh thì sắm cây nhỏ đầy hoa tươi và lá non mới, Giáng sinh thì cây thông, Hóa trang thì bí ngô.. Vâng, đấy chỉ nói về cây cối trang trí mà thôi. Chứ còn đồ dùng trang trí của họ không bó hẹp trong đẹp LED và những giấy dán, đồ trang trí của thì ôi thôi, nhiều vô kể, chưa kể còn làm thủ công nữa. Ở Việt Nam thì ngoài Việt gói bánh ra thì mình chẳng thấy người ta làm thủ công cái gì. Có khi đến bánh còn mua ở ngoài chợ cũng nên. Lễ hội truyền thống của chúng ta, ngoài Tết cổ truyền phải dọn dẹp từ trước ngày ông công ông táo về trời đến trước Tết ra thì có lễ nào khiến phải chú tâm dọn dẹp trang trí nữa không? Cả năm mới có mỗi cơ hội cuối năm dọn dẹp. Trong khi ở đây, có những lễ hội người ta phải chuẩn bị cả tháng trời chỉ để cho một đến ba ngày lễ chính.

    Rồi tiếp đến nấu ăn ngày lễ. Ở Việt Nam chúng ta ăn ngày ba bữa và cũng chỉ nấu nhiều đồ cho ba ngày Tết. Hơn ba trăm ngày trong cả năm, ngày nào cũng nấu nướng và ba ngày Tết không biết nấu gì ư? Lại còn đòi bỏ ba ngày Tết như ngày bình thường. Vậy ở đây thì sao? Họ chỉ ăn có một bữa chính, bữa chính ở đây được hiểu theo nghĩa là bữa ăn với đồ nóng. Tức là họ chỉ nấu ăn mỗi một bữa trong ngày, có những gia đình bận rộn nên người ta nấu một ngày cho hai ngày. Tức là họ nấu hôm nay và mai ăn đồ được hâm lại. Và đến ngày lễ thì sao? Họ cũng nấu nhiều và liên tục, nhưng người ta vẫn quây quần vui vẻ bên nhau. Thậm chí thời gian nấu lâu và lích kích hơn đồ ăn bình thường nhiều. Mình nhớ, năm đầu tiên ăn lễ giáng sinh ở đây, người ta nấu con ngỗng ấy tới hơn 6 tiếng đồng hồ. Vâng, người ta được nghỉ lễ từ một tuần đến hai tuần một dịp lễ. Nhưng họ dành cho nhau từ một đến ba ngày quây quần bên nhau nấu nướng, chuyện trò tâm sự hay chỉ đơn giản là chuyện phiếm này nọ. Đồ ăn thừa họ tống khứ đóng gói hết vào tủ lạnh rồi sau đó đi du lịch. Nếu là du lịch trượt tuyến thì là thế. Còn nếu du lịch thư giãn thì họ gói đồ ăn mang thừa của những ngày lễ mang theo. Tại sao người Việt ta chỉ nhìn và thấy họ đi du lịch dịp nghỉ lễ mà không nhìn thấy họ giữ gìn văn hóa phong tục của họ trước lúc rời nhà?
     
    Chỉnh sửa cuối: 14 Tháng năm 2020
  9. Ngỗng Ngông

    Bài viết:
    19
    Ngày 11/05/2020

    Thiệt tình bực không thể chịu nổi. Mình phải bỏ ra hai lần tiền để mua mạng chỉ dùng cho mấy tiếng đồng hồ. Mà mạng thì chậm không thể chậm hơn, chỉ có thể đọc và gửi được tin nhắn bình thường. Thở dài một cái, thế nên mình chẳng muốn mua mạng chút nào. Tốn bao nhiêu là tiền. Tận 10 Euro mà chỉ dùng có 3 tiếng đồng hồ, mà đáng tức hơn là chỉ có thể một thiết bị vào nữa chứ. Lại phải mua hai lần liền, ôi muốn chửi cho nó to đầu ra. Mà chửi xong chỉ thấy mình độc mồm chẳng thể giải tỏa nổi được cảm xúc a.

    Vài
     
  10. Ngỗng Ngông

    Bài viết:
    19
    Ngày 12-05-2020

    Chả hiểu sao mình chẳng có hứng làm bài tập gì cả. Mang tiếng học chung cùng người khác nhưng cảm xúc của mình lúc đó chỉ là về nhà trèo lên giường và đi ngủ. Tự nhiên không có tý sức chiến đấu gì cả. Muốn xả lòng lại chẳng biết xả từ đâu. Làm cái ngành này đúng là có nhiều cái không ngờ và rất dễ bị ám ảnh. Tự hỏi liệu có phải là do mình bị ám ảnh không nhỉ. Thực sự thấy tiếc nuối khi một cái chết ra đi nhanh chóng và thanh thản đến không ngờ. Mình tự hy vọng rằng đó là sự thanh thản vì không ngờ mà thôi. Tự cảm thấy may mắn khi mình là người cuối cùng cho bệnh nhân ấy ăn trước khi ông ấy ra đi không nhỉ? Không phải may mắn vì mình là người cuối cùng, mà mình muốn thở dài cảm thấy may mắn khi ông ấy ra đi không trở thành một con ma đói khát. Nhưng đó chắc chỉ là quan niệm của dân mình thôi, chứ ở đây người ta không tin vào thế giới của người bên kia, người ta tin vào khoa học và những điều nhìn thấy hơn. Thế nên có lẽ chết là hết, không cần phải lo nghĩ nhiều. Một người không quen giao thoa với mình bằng mạng ảo nói mình là người giàu tình cảm. Người ấy kể về một câu chuyện người bệnh không được cấp cứu kịp thời đã ra đi mãi mãi và lý do của sự chậm trễ ấy là thủ tục và giấy tờ. Thế mới nói, giờ làm gì còn chuyện cứu người như cứu lửa nữa. Giờ chỉ còn chuyện làm sao để giảm truy cứu trách nhiệm đến mức tối thiểu nhất. Tình người đúng là thứ hiếm hoi khó tìm kiếm trong xã hội này.

    Và cả ngày trôi qua của mình chỉ là onl chém gió và xem phim. Giải trí đâu không thấy chỉ thấy đầu thêm đau. Cảm giác bức bối trong lòng chẳng vơi và chẳng rõ vì lý do gì. Cả người mệt mỏi vì ngủ không đủ giấc. Kỳ lạ nhỉ, cả ngày nghỉ không nghỉ ngơi để lại sức mà lại khiến cho cơ thể quá tải năng lượng bằng cách lười và tự hành hạ đôi mắt cùng trí não bằng những điều vô bổ. Cả đêm mê man những thứ linh tinh, có lẽ là điềm báo, có lẽ là những thứ câu trả lời, mà có lẽ chỉ đơn giản là não bộ bị xáo trộn. Hay đơn giản là đến bộ não cũng không muốn ngủ, không muốn nghỉ ngơi. Thở dài thêm một hơi chứng tỏ sự mệt mỏi của bản thân. Một cơ thể trì trệ của một kẻ lạc hậu chăng?
     
Từ Khóa:
Trả lời qua Facebook
Đang tải...