Nhật ký cho riêng mình - ngỗng ngông

Thảo luận trong 'Nhật Ký' bắt đầu bởi Ngỗng Ngông, 25 Tháng tư 2020.

  1. Ngỗng Ngông

    Bài viết:
    19
    Ngày 18/05/2020

    Tự cảm thấy khâm phục bản thân quá trời luôn. Công nhận mình thật là giỏi đi, mặc dù không học qua Công nghệ thông tin nhưng cũng đã giải quyết được vấn đề của bản thân. Muốn hét lên thật to, cuối cùng tôi cũng đăng nhập vào được rồi, khỏi phải nhờ vả ai nữa hết. Thích quá đi! Thế mới nói, đôi khi tò mò cũng tốt lắm chứ bộ. Cơ mà vui chẳng được lâu thì lại gặp chuyện chẳng ra gì. Hình như chuyện vui bao giờ cũng đi kèm với nỗi buồn. Có lẽ chúng nó đã trở thành cặp đôi của nhau không rời nổi rồi cũng nên.

    Từ ngày đến đây, chưa hôm nào mình nấu được một nồi cơm tử tế cả, mình đã thử rất rất nhiều cách mà vẫn chưa tìm hiểu được nguyên nhân và cơ chế khiến cơm chín được. Bực thật đấy, hôm nào cũng phải ăn cơm sống lõi, đau khổ lắm đó. Chưa kể cái dạ dày còn không được tốt như người ta nữa chứ. Muốn khóc ròng một dòng sông mà khó quá đi. Thôi đành thở dài một hơi, cố gắng nuốt nốt chỗ cơm này. Dù sao thì hạt gạo cũng là hạt vàng mà. Tính ra thì cũng có nhiều thứ phải mua lắm, nhưng lười đi chợ quá. Mình giống như một đứa tự kỷ và chỉ thích cuộc sống tự kỷ thật. Có nhiều thời gian hơn, nhưng mà chả hiểu sao thời gian lại cứ bị mình đánh mất một cách vô nghĩa. Nói không buồn là nói dối, không giận bản thân là nói điêu, nhưng sự thật thì tự làm tự chịu, chẳng hiểu nổi rốt cuộc mình cứ mãi lông bông như thế này đến bao giờ? Bao giờ mình mới có thể tự lo liệu được cho tương lai của mình đây? Và rốt cuộc là mình muốn gì, thích gì vậy? Khó hiểu quá, đến bản thân mình mà mình còn không hiểu nổi thì biết tìm hiểu được cái gì nữa chứ. Thứ mình cần mình cũng không biết nữa, cứ như kể dở hơi sống vật vờ vô nghĩa thế này đáng sao? Không đáng nhưng lại không biết làm gì để thay đổi. Không đáng nhưng lại không thể chiến thắng nổi được bản thân. Không đáng nhưng lại cứ muốn lười và lãng phí mãi như vậy.
     
  2. Ngỗng Ngông

    Bài viết:
    19
    Ngày 19/05/2020

    Một ngày dài trôi qua và mình đã lãng phí nó chỉ để giảm một ít áp lực cuộc sống. Thực ra đôi lúc mình cũng tự hỏi chính mình, sinh khí, phát khí và phát tiết trên mạng ảo có giúp mình đỡ Stress được chút nào không. Nhưng chẳng có câu trả lời chính xác cả, đời người cũng vậy, chẳng bao giờ có một đáp án hoàn hảo. Cuộc sống có nhiều lựa chọn và con người vẫn cứ trở thành nô lệ cho cuộc sống của chính mình để rồi cứ quay cuồng mãi trong đó. Thực ra thì ngoài đời có lẽ là sống quá không chân thực nên muốn trở nên chân thực và trở thành chính mình trong mạng ảo vậy. Nhưng bản thân mình rốt cuộc muốn trở thành thế nào thì lại bí, lại mù mịt một khoảng không giữa không gian mịt mù này.

    Tương lai là một thứ khó nói, thời gian trôi đi không thể lấy lại nhưng mình lại cứ đánh mất nó một cách mù quáng. Có lẽ đến một lúc nào đó con người ta sẽ không muốn lông bông nữa chăng? Mình muốn dừng lại sự lông bông của chính mình lúc này. Thực sự đấy! Nếu như chính bản thân mình còn không chiến thắng được thì chẳng làm được điều gì. Vậy nên đừng để nó trở thành câu nói xuông trên đầu môi, đừng để nó chỉ là những dòng chữ được lưu trên tờ giấy và để đích đến là thùng rác. Phải, dừng lại thôi, dừng lại sự lông bông ở đây thôi. Đừng khiến bản thân mình cứ mãi nhơ nhuốc bẩn thỉu trong vũng bùn đen nữa. Dừng lại ở đây là được rồi đó! Hôm nay là ngày sinh nhật của Bác. Có lẽ ở nhà mọi người sẽ làm cơm cúng Bác, có lẽ chẳng ai nhớ tới mà chỉ coi là một ngày lễ nghỉ bình thường chăng? Không sao cả, mình sẽ lấy mốc của ngày hôm nay để hoàn thiện bản thân, để khiến bản thân dừng lại sự ỳ của bản thân này.

    Ngày hôm nay mình gây thù chuốc oán với một đám nhỏ quen sống ảo. Không biết là do sức mạnh của công nghệ sống ảo hay là sự xâm lược văn hóa của anh bạn hàng xóm khiến cho các mầm non đất nước không phát triển và sống đúng cách như vậy. Tại sao lại cứ phải coi mình là trung tâm vũ trụ, tự coi mình là cả thế giới, tất cả mọi người phải nhìn tới mình chứ. Tại sao lại cứ phải ảo tưởng sức mạnh như vậy? Thích trở thành người nổi tiếng như vậy sao? Thật là.. Người nổi tiếng đâu có dễ sống, nếu dễ dàng thế thì số lượng tự sát của người làm trong ngành giải trí hay người của công chúng lại tăng cao đến như vậy. Còn chưa kể những người có chỉ số IQ cao và có tài năng thực sự cũng không sống một cuộc sống dễ thở chút nào đâu. Trong cái thế giới người ăn thịt người này chưa chắc là giỏi đã tồn tại. Giỏi quá thì sẽ bị ghen ghét. Không hiếm những con người như thế trong lịch sử đâu. Chỉ có điều sử sách không lưu lại mà thôi. Tại sao trên thế giới chiêm tinh, hiền triết nhiều như thế mà ở Việt Nam cổ đại lại không có? Trong khi chúng ta có tới hai vị tướng quân giỏi trong tổng số mười vị tướng quân giỏi nhất thế giới từ xưa tới nay. Ôi, càng nói lại càng đau đầu. Đau lòng vì lịch sử hào hùng bị lãng quên, đau lòng vì tinh hoa văn hóa dân tộc bị anh bạn hàng xóm cướp bóc trắng trợn, lại càng đau lòng hơn khi thế hệ trẻ ngày nay lại bị mụ mị trong chính sách mụ dân của người ta.
     
  3. Ngỗng Ngông

    Bài viết:
    19
    Ngày 29/05/2020

    Vậy là trong một tháng mình chuyển ra ngoài rồi đó. Vẫn như một kẻ vất đi để thời gian trôi vô nghĩa. Cái cơ thể này sao lại lười đến thế nhỉ? Hay tại mình không thể theo kịp với cuộc sống nhộn nhịp ngoài kia? Hay nói đơn giản hơn là mình chỉ muốn sống một cuộc sống nhàn nhã, ngày qua ngày mà thôi? Mình không theo kịp và hình như cũng không muốn theo cái guồng quay cuộc sống này. Có lẽ thẳm sâu trong tâm mình không phải là một con sâu lười, mà là một kẻ chỉ muốn hưởng thụ cuộc sống thì phải. Đáng trách, đáng ghét nhưng lại cứ muốn như thế mãi. Phải, giống như câu nói mà mình thích nhất: "Đến bản thân mình còn không chiến thắng nổi thì chẳng làm nên trò trống gì!"

    Thế mới nhục làm sao khi mà đến ngay cả bản thân mình còn chẳng chiến thắng nổi cám dỗ của một kẻ ù lỳ, chậm chạp lại quen thói hưởng thụ này. Các cụ nói: "Biết người biết ta trăm trận trăm thắng!" Nhưng đến bản thân mình, mình còn chẳng hiểu, còn chẳng biết rõ thì làm sao mà thắng nổi bản ngã của nó đây? Nhiều khi cũng muốn tự mình dừng lại hỏi: Tôi là ai? Tôi muốn gì? Tôi thích làm gì? Và tôi có thể làm được gì? Khổ nỗi, những câu hỏi tưởng chừng như rất đơn giản ấy lại chỉ có thể luẩn quẩn như một dòng nước xoay quanh không có hồi kết, không có đám án và mọi thứ mơ hồ như chính đám sương mịt mù xung quanh.

    Bỏ thời gian ra để tìm hiểu những thứ tưởng chừng như đơn giản ấy lại không muốn, chỉ muốn đắm chìm trên cái giường nhỏ bé làm ổ khiến thời gian trôi đi lãng phí. Nhiều lúc mình cảm thấy không phải muốn trở lại tuổi mười lăm mà tâm trí lẫn ý thức mình còn không bằng nổi một đứa trẻ mười lăm. Ở các tuổi đấy có lẽ là mơ hồ về cuộc sống của người lớn, chưa áp lực định hướng tương lai hay đối mặt với cơm áo gạo tiền, nhưng chắc là đã hình thành sẵn ước mơ hay sở thích gì đó rồi. Còn tuôi, mọi thứ cứ mờ mịt mãi như vậy, còn chẳng có gì theo đuổi hay ngông nghênh như cái tuổi ấy. Con người phải có lúc nào đó trưởng thành, có một cụ già tới tận tám mươi tuổi mới trưởng thành. Và lại tự hỏi bản thân: Đến bao giờ mình mới trưởng thành đây?
     
  4. Ngỗng Ngông

    Bài viết:
    19
    Ngày 30/05/2020

    Để đây để nhớ rõ vị trí của mình ở đâu, không nên lo chuyện bao đồng nữa. Mình đã quá cái tuổi thích nổi máu anh hùng lâu rồi. Chuyện đời mặc kệ thì mấy thứ như anh hùng bàn phím chẳng đáng để mình tốn thời gian thêm nữa. Thời gian trôi đúng là vô nghĩa thật, nhưng làm những thứ vô nghĩa không ảnh hưởng tới ai vẫn là tốt nhất. Chẳng có nơi nào gọi là nhà của mình nếu như mình không tự tạo ra nó. Chẳng có nơi nào là nhà nếu mình không phải là chủ. Và chẳng có nơi nào thanh thản khi có con người ở đó. Nơi đâu có người là nơi ấy có thị phi, cuộc sống tại sao lại cứ phải khó khăn như vậy. Đời tại sao lại cứ luôn phải nhìn sắc mặt người khác mà sống. Có lẽ cái lý thuyết sống vì mình khó có thể tồn tại được ở nơi toàn thị phi. Người không vì mình trời chu đất diệt, người ích kỷ vì mình đời phỉ báng người tảy chay. Sống để làm người thật khó, và sống để dạy người càng khó hơn. Sống làm được người như thế nào mới đúng nghĩa. Mỗi cuộc sống, mỗi số phận đâu có cái nào giống cái nào mà đem lý thuyết trên sách vở hay trong lý tưởng ra áp lên một động vật cao cấp có tiếng nói, suy nghĩ, tâm lý, bản năng và cả hành động riêng biệt.

    Từ đây khép lại và coi đó là liều thuốc cai nghiện. Không có gì không thể làm được, chỉ là có quyết tâm hay không thôi. Và quyết tâm tới mức nào. Lúc đầu mình cũng nghĩ như vậy, nhưng trải qua rồi mới biết cái quyết tâm ấy nó bị âm vô cùng với thế lực khác bao trùm lên, những thứ mà khiến người ta u mê chìm đắm không bao giờ muốn tỉnh lại, những thứ khiến cho con người ta chỉ muốn mãi làm ổ trên giường, những thứ khiến cho con người ta trở nên chây lười và đổ lỗi cho vi rút lười biếng đã xâm nhập ăn hết vật chủ như cổ trùng. Thật đáng thương, đáng ghét, đáng ghê tởm. Cuộc sống là thứ thật đáng sợ?
     
  5. Ngỗng Ngông

    Bài viết:
    19
    Ngày 24/06/2020.

    Cuộc đấu tranh chống đạo văn cuối cùng thì phần thắng vẫn đến trên người kẻ mặt dày hèn hạ không có đạo đức và tư cách cầm bút. Người ta không nhìn ra điều sai trái, điềm nhiên trước sự sai trái không phải chỉ đơn giản vì không động chạm tới lợi ích của người ta, mà đáng sợ hơn ở chỗ cái tư duy và lối sống vô đạo đức thờ ơ và nghĩ điều sai trái ấy là dĩ nhiên, hiển nhiên khi cho rằng hầu hết mọi người đều như thế đã trở thành phổ biến và hiển nhiên.

    Biết rõ là sai, lại vẫn làm sai vì lỗi sai ấy phổ biến và mọi người đều mắc phải thì chẳng có ai phải chịu trách nhiệm cả. Thật sự đáng buồn khi mà mang muốn nền văn học phát triển lại coi thường và không có bất cứ ai quan tâm cũng như bảo vệ quyền tác giả. Ăn trộm đọc chùa rồi đăng dưới tên của mình để nổi danh thì cũng thôi đi, lại còn cả thực hiện thương mại hóa nữa. Thực sự mọi người coi thường điều phạm pháp ấy hay là vì chẳng ai rảnh để theo kiện nên số người phạm pháp càng gia tăng như vậy ư?
     
  6. Ngỗng Ngông

    Bài viết:
    19
    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ngày 29/06/2020

    Thật ngưỡng mộ những người có ước mơ. Bản thân mình đến tận bây giờ vẫn chưa biết con đường mình nên đi là gì. Công việc mình đang làm cũng không phải mong ước của mình, bởi đơn giản mình không muốn làm đêm, mình cũng sợ đau và sợ nhìn người khác đau. Mình cũng muốn học lên bác sĩ lắm, nhưng mà với cái đầu mu muội và trí nhớ tồi tệ của mình liệu ổn ư? Và quan trọng là mình chắc không thể đứng mổ được. Mình giống đang phung phí thời gian vậy. Người ta bảo trẻ không chơi già hối hận. Mình không có chơi, mà chỉ có học, học xuống tầng thấp hơn vì chắc đầu mình không đủ bộ nhớ lưu trữ thông tin lâu dài để lên tầm cao mới. Đi ngược với chiều đi của mọi người, trong khi người ta tiến về phía trước thì mình lại cứ tìm cách học lùi vậy. Cảm xúc của ngày hôm nay không biết nói gì khi mà tự nhiên hôm nay lại có người nói với mình rằng "Trăm phần trăm mày ở lại!". Nên buồn hay nên vui? Thực ra thì mình không muốn ở lại, vì đơn giản mình không thích trực đêm. Thế là trong đầu lại có suy nghĩ chuyển hướng, sau khi học xong có lẽ mình nên chuyển sang học ngành dược. Học trung cấp dược thì về nhà cũng chẳng làm được gì, nhưng ít ra thì thực tập hay làm việc cho các hiệu thuốc chắc chắn chẳng bao giờ phải trực đêm.

    Đời người có thú vui sưu tầm đồ, mình chắc là lấy sưu tầm chứng chỉ cho đỡ nhàm chán thì phải. Và chứng chỉ của mình thu thập hình như được các bạn côn trùng nhỏ bé rất yêu thích, cuối cùng thứ còn lại trong tay mình là gì? Có lẽ chỉ thời gian bỏ lỡ để thêm nếp nhăn trên mặt và không dám đối diện với thế giới bên ngoài. Tự nhiên lại lảm nhảm đêm khuya rồi, cũng tại nay đi làm về mệt quá nghĩ chỉ ngủ tạm mươi phút thôi mà ngất tới tận hơn hai tiếng đồng hồ. Kết quả là giờ không buồn ngủ lắm, nhưng đầu vẫn cứ đau và không có hứng học trong khi sớm mai phải dạy sớm đi làm. Chẳng biết nói gì ngoài từ chán nhỉ. *Xin phép thở dài một hơn cho lòng đỡ não nề*
     
  7. Ngỗng Ngông

    Bài viết:
    19
    Ngày 30/06/2020

    Mẹ luôn so sánh con với người khác có khác gì việc mong muốn con phải trở thành một bản sao của một ai đó, thế nên cho đến tận bây giờ con vẫn chưa biết mình là ai và ước mơ là gì. Con không muốn sinh con, tại sao con lại phải nghe lời mẹ sinh con để thêm một thế hệ bản sao mới? Thà rằng con bỏ tiền mua rô bốt để tạo ra một đứa con chứ không muốn phải khổ sở sinh con. Nếu cứ muốn đứa con thế này thế nọ hãy tạo ra nó bằng vật vô tri chứ đừng sinh ra nó với cảm xúc của con người.
     
    Chỉnh sửa cuối: 9 Tháng bảy 2020
  8. Ngỗng Ngông

    Bài viết:
    19
    Ngày 02/07/2020

    Lại bị quá giờ, ngày nào cũng tăng ca mà không được tính thêm giờ nhỉ. Mà có khi người ta cũng chẳng biết mình qúa giờ cũng nên. Muốn than thở một tý mà đập vào mắt toàn những chuyện chướng tai gai mắt không là thế nào không biết nữa. Chỉ có việc đọc và làm theo thôi mà cũng lười. Muốn nổi tiếng mà không muốn bỏ công sức sao. Thứ phế phẩm đấy đưa ra chỉ làm tốn kho chứ có được tích sự gì đâu. Muốn phát tiết mà không có người nghe thì cũng như không. Mà hơn nữa ôm rơm nặng bụng. Mình cũng có rảnh đâu cơ chứ, chỉ muốn tìm chỗ chém giôcho đỡ nặng đầu mà toàn những thành phần không ra gì khiến những người muốn phiếm xả stress phần chìm nghỉm. Gì chứ vừa mới thở một tý vào còn chả kịp chào hỏi bị một đống cứt với ruồi nhặng bâu lại thì ai muốn chui vô nữa. Mệt thật! Muốn rụng rời cả chân tay ra rồi, việc mình còn chưa xong, chả muốn quan tâm việc người mà lại thương người. Bực thật! Quyết tâm cai nghiện thành công nhưng lại không đành cho những con người đang có gắng. Ít nhất thì mình ngưỡng mộ họ đã có ước mơ và cố gắng nhân rộng ước mơ đấy. Giống như tác phẩm Lam Dũ chính là thứ quý giá tiêu tốn nhiều thời gian và ít nhất thì nó đã thành công được công bố và xuất bản. Chứ mình chỉ tìm hiểu nửa vời và không đến nơi đến chốn thì không chỉ thưởng thức mà còn ngưỡng mộ họ đã đi đến được bây giờ. Và những con người như thế đáng được trân trọng. Mình không hoàn toàn có hứng thú với sử Việt với việc đi tìm sự thật, chứng minh sự thật trong sử Việt kiêu hùng nước nhà, nhưng mình có hứng thú với giá trị văn hóa nước nhà cả xưa và nay đều riêng và đặc biệt. Đó là tinh hoa mà thế hệ ông cha đã chắt lọc, trải bao khó khăn gìn giữ, ấy vậy mà tại sao lại nhận kẻ ăn cắp là nguồn gốc. Trách tư duy sính ngoại ăn sâu hay khả năng đầu độc văn hóa qúa thâm độc? Có một người nói với tôi rằng: Tiếng mẹ đẻ từ lúc sinh ra đã được tiếp xúc mà còn không rõ thì học được cái gì nên hồn chứ. Đúng thật. Nhưng người đời không thấy đúng, trong khi người nước ngoài học tiếng nước ta cẩn thận từng ly từng tý thì chúng ta có mỗi việc chính tả cũng sai lên sai xuống. Trong khi tự hào với thế giới rằng tiếng Việt đẹp vì sự trầm bổng và là thứ tiếng duy nhất trên thế giới có tới sáu thanh, thì lại "phong ba bão táp không bằng ngữ pháp Việt Nam", thế ngữ pháp nước ngoài dễ dàng lắm sao? Tiếng Hàn thì kính ngữ khó nhằn ra, tiếng Nhật thì tới ba bảng chữ cái, tiếng Anh tới tận mười hai thì căn bản chưa kể thì phức tạp khác, tiếng Đức thì nhì nhằng giống với giới từ.. Ấy thế mà người nước ngoài người ta biết tới bảy, tám thứ tiếng là chuyện bình thường. Đau lòng hơn cả là người nước ngoài, hay nói chính xác hơn là người có quốc tịch nước ngoài, sống ở nước ngoài lại nói sõi và hiểu rõ tiếng Việt cùng phong tục, tập quán và văn hóa hơn người bản địa. Thật đau lòng khi mà người ta thì muốn quảng bá Việt Nam ra năm châu thì lại không ít thành phần chê tiếng Việt mà dùng ngôn ngữ cùng văn hóa lai căng tạo nham do bạn láng giềng đầu độc.
     
  9. Ngỗng Ngông

    Bài viết:
    19
    Ngày 25/07/2020

    Dạ dày mình dạo này lại lên tiếng biểu tình rồi. Cơ mà khổ nỗi mình chả biết nấu gì nữa, tự nhiên cảm thấy tốn nhiều thời gian cho nấu nướng quá, thế nên chỉ muốn nhanh nhanh ăn tạm cái thì đó thôi. Về cơ bản là nấu lâu mà mình thì lười nhất là khoản đi chợ nữa, quan trọng là quay đi quẩn lại cũng chỉ có như thế, và cơm thì không thể chín nổi. Mình vẫn chả thể điều khiển nổi cơ chế nấu của cái bếp điện này, khó chịu thật. Lần này cũng phải ăn cơm sống lõi không thì cũng bị non nửa. Buồn kinh đi được, chắc hôm nào phải nghĩ cách đi mua mỳ thôi. Thở dài ngao ngán. Lười ra khỏi nhà lắm cơ. Ôm gối khóc ròng một dòng sông.
     
  10. Ngỗng Ngông

    Bài viết:
    19
    Ngày 01/09/2020

    Chẳng hiểu sao mình lại cứ bỏ lỡ bản thân và thời gian thế này. Mình không còn là chính mình hay mình không biết bản thân mình ở đâu? Mình cứ khiến cho bản thân trượt dài khi một cái dốc không phanh và sống một cuộc sống hình như là muốn hưởng thụ nhiều hơn. Thật kỳ lạ, mình sao lại có suy nghĩ vậy nhỉ? Mình còn chẳng rõ là mình thích gì, làm gì và muốn gì nữa. Rốt cuộc thì sở thích của mình là gì nhỉ? Tại sao lại cứ trượt dài thế này mãi? Tại sao lại không thể chiến thằng nổi bản thân thế này? Rốt cuộc cái bản ngã này của mình là thế nào? Hình như không chỉ là một con sâu lười, mà còn có những thứ tồi tệ khiến mình cứ mãi u mê mãi vậy. Sao muốn không thể tự kéo mình ra thế này? Mình đã lên lịch là chỉ dùng điện thoại hai tiếng mỗi ngày thôi cơ mà. Hình như đúng là mình bị nghiện điện thoại quá rồi. Mình phải từ bỏ nó, có khi nên vất điện thoại hoặc khó nó ở một nơi nào đó vậy.
     
Từ Khóa:
Trả lời qua Facebook
Đang tải...