Chương 255: Bạch Chấn Tường đắc ý (một) Bấm để xem Nếu không phải hành động việc làm của Vu Dung tiện nhân này, Bạch Nhan cũng không thể thất vọng đối với Bạch gia như thế, lúc đó, nói không chừng hắn có thể lấy danh nghĩa giúp đỡ phụ thân, khiến Phượng lâu lấy hắn làm chủ. Vừa nghĩ tới Phượng lâu cường đại như thế bị hắn lỡ mất, lòng Bạch Chấn Tường vừa kéo liền kéo đau, sắc mặt khó coi hơn. Bạch Nhược cười nhạo một tiếng: - Nàng ta có bản lĩnh gì mà không bỏ qua cho ta? Liền bằng vào Đế Thương với Phượng lâu? Đáng tiếc, không bao lâu nữa, Đế Thương sẽ thần phục Lân nhi! Phượng lâu càng bị hủy hoại chỉ trong chốc lát! Bạch Nhan còn dựa vào bản lĩnh gì ầm ĩ với ta? Môn phái trung đẳng cũng chia mạnh yếu, Yêu thú tông đó là nổi bật trong nhóm đó, nếu Lân nhi trở thành đệ tử dưới trướng tông chủ Yêu thú tông, thiên hạ này, còn có ai có thể tranh phong cùng? Về phần ba cái môn phái lánh đời kia, ngược lại không nằm trong quy hoạch của Bạch Nhược. Bởi vì môn phái lánh đời, liền ẩn cư núi rừng không ra ngoài đời, sao có thể đến tranh giành vị thế bá chủ thiên hạ với Lân nhi? Bạch Chấn Tường sửng sốt: - Ngươi nói là thật? Trong mắt Bạch Nhược xẹt qua quang mang âm ngoan: - Cha cũng biết Yêu thú tông? Vừa rồi thái tử được tin, người của Yêu thú tông cảm thấy hứng thú với Lân nhi, bọn họ đã chạy tới Lưu Hỏa quốc, lần này Lân nhi vào Yêu thú tông, tất nhiên trở thành đệ tử của tông chủ. Mục đích của Yêu thú tông tới là vì vạn thú triêu tông, nhưng từ trong miệng Bạch Nhược, nghiễm nhiên lại thành vì Nam Cung Lân mà đến. Liền ngay cả chuyện Nam Cung Lân trở thành đệ tử tông chủ cũng là chuyện chắc chắn. - Tỷ, Yêu thú tông thật sự coi trọng Lân nhi sao? Bạch Chỉ hưng phấn lên, trong hai mắt chiếu sáng quang mang. Ở dưới ánh mắt tràn đầy chờ mong của Bạch Chỉ, Bạch Nhược gật đầu: - Lân nhi đứng đầu vạn thú, hấp dẫn Yêu thú tông đến đây cũng không có gì lạ. - Kể từ đó, Đế Thương có phải có thể vứt bỏ Bạch Nhan, cưới muội làm thê tử rồi không? Cho dù tới bây giờ, Bạch Chỉ vẫn không vứt bỏ được ý niệm gả cho Đế Thương. Bạch Nhược dở khóc dở cười: - Chỉ nhi, muội cẩn thận chuẩn bị làm tân nương của muội đi, thực lực của Đế Thương không tệ, cho dù hắn không phải là đối thủ của Yêu thú tông, Bạch gia chúng ta cũng phải mượn sức hắn! Để hắn sau này hộ giá hộ tống cho Lân nhi. Bạch Nhược nhếch khóe môi lên - Về phần Phượng lâu.. Hủy đi thật đáng tiếc, nương, người chuẩn bị sẵn sàng đón nhận Phượng lâu đi, sau này, tất cả của Bạch Nhan, đều là của chúng ta. Vu Dung sợ ngây người, nàng có phần không dám tin tưởng lời mình nghe được, ánh mắt hoàn toàn dại ra: - Nhược nhi, nương thật sự.. Có thể trở thành chủ tử của Phượng lâu? Trước đó không lâu, bọn họ nịnh bợ một thuộc hạ của Phượng lâu, đều hết sức tòa lực. Nhưng mà không bao lâu nữa, toàn bộ Phượng lâu sẽ đều là của nàng? Kinh hỉ này tới quá mức đột ngột, khiến trong mắt vốn đã tối đen của Vu Dung nháy mắt sáng ngời vạn phần, cả ánh mắt đều hàm chứa sáng rọi. - Phượng lâu tính là cái gì? Về sau ta sẽ cho mọi người vinh quang lớn hơn nữa, điều kiện đầu tiên là mọi người không được làm trái ta! Bạch Nhược là người ích kỷ như thế, sao có khả năng thật sự để ý đến tình thân nàng chẳng qua chỉ cần một hậu thuẫn vĩnh viễn không phản bội mà thôi! Nếu Bạch Chấn Tường và Vu Dung cản đường đi của nàng và Lân nhi, nàng giống vậy có thể ngoan tâm diệt trừ! Nói xong lời cảnh cáo này, Bạch Nhược lại chuyển sang phía Bạch Chấn Tường: - Cha, ta tin tưởng nương sẽ không phản bội cha, hiện giờ bản lĩnh của Bạch Nhan mạnh như vậy, cho dù đến lúc đó lấy máu nhận thân, nàng ta cũng nhất định sẽ gian lận, ta không hy vọng cha vì vậy mà đánh nương. Bạch Chấn Tường trầm mặc hồi lâu, nói: - Được, ta sẽ không lại đánh nương con. Nghe được Bạch Chấn Tường cam đoan, Bạch Nhược mỉm cười: - Thái tử hắn thời thời khắc khắc đều không rời khỏi ta được, hiện giờ càng chỉ cho phép ta đi ra ngoài đến một canh giờ, cho nên ta nên rời đi, lần sau ta trở lại thăm mọi người. Rõ ràng Nam Cung Dực không nguyện Bạch Nhược tiếp xúc nhiều với Bạch gia, nhưng đến từ trong miệng nàng, lại trở thành thời thời khắc khắc không muốn rời xa nàng.
Chương 256: Bạch Chấn Tường đắc ý (hai) Bấm để xem Nhìn Bạch Nhược mang theo cung nữ rời đi, trên mặt Vu lão phu nhân lộ ra nụ cười hài lòng: - Vẫn là ngoại tôn nữ của ta có bản lĩnh, chẳng những nam nhân bị nàng nắm trong tay sít sao, liền ngay cả năng lực này, cũng không phải Bạch Nhan có thể so sánh với. Vu Dung nhịn đau đớn, miễn cưỡng cười: - Còn không phải sao, không chỉ Nhược nhi, bản lĩnh của Lân nhi cũng rất mạnh, Yêu thú tông cường đại như thế đều coi trọng hắn, nếu như hắn thành đệ tử tông chủ Yêu thú tông, thành tựu tương lai, Bạch Tiểu Thần tiểu súc sinh kia cả đời đều đuổi không kịp! * * * Mấy ngày này, người của hoàng thành đều nhận ra khác thường của Bạch gia. Lúc trước, Bạch Chấn Tường bị Bạch Nhan nhục nhã trước mặt mọi người, lại bị Đế Thương với Phượng lâu chèn ép, ngay cả cái đầu cũng không dám thò ra, cả ngày núp trong Bạch gia làm rùa đen rụt đầu. Ngày xưa người có quan hệ thân thiết với Bạch gia đều tới phân rõ giới hạn, liền ngay cả nha hoàn thị vệ không ký khế ước bán thân ở trong phủ, cũng chạy liền chạy, đi liền đi. Bạch gia cường thịnh ngày xưa, trong một ngày giống như lật ngược cực lớn. Mà lúc này.. Nhìn Bạch Chấn Tường xuân phong đắc ý trên đường, tất cả mọi người có phần không dám tin vào hai mắt của mình. Chẳng lẽ.. Bạch gia lại một lần nữa quật khởi rồi? Vừa nghĩ tới điểm này, mọi người ào ào hít khí lạnh, ánh mắt nhìn về phía Bạch Chấn Tường cũng không dám khinh thị như trước kia nữa. * * * Trong trạch. Ánh mặt trời chiếu nghiêng vào trong đình viện, tay Bạch Nhan cầm một cuốn sách, nàng thỉnh thoảng sẽ liếc mắt nhìn Đế Tiểu Vân đang chơi đùa với Bạch Tiểu Thần, trên dung nhan khuynh thành tuyệt diễm nhếch lên một nụ cười yếu ớt. Đúng lúc này, Hoa La từ ngoài viện vội vàng mà đến, cung kính đứng trước mặt Bạch Nhan: - Chủ tử. - Phát sinh chuyện gì rồi? Mày liễu Bạch Nhan chau lại, nhẹ giọng hỏi. - Vừa rồi ở trên đường thuộc hạ gặp được Bạch Chấn Tường, hắn dường như có phần không quá bình thường. Bạch Nhan nhướng mày: - Nói cho ta xem, hắn có chỗ nào không bình thường. Sắc mặt của Hoa La rõ ràng có phần không dễ nhìn: - Hắn nói.. Nếu chủ tử biết sai rồi, quay về Bạch gia nói lời xin lỗi, chỉ cần ngài nguyện ý dâng đan dược trong tay cùng với Phượng lâu lên, hơn nữa hôn nhân nghe theo lệnh phụ mẫu, hắn liền khoan thứ cho lỗi mà ngài đã từng phạm vào. Tay Bạch Nhan khựng lại: - Hắn thật sự nói như thế? - Dạ. Hoa La cắn môi, nếu không phải vội vàng về bẩm báo cho chủ tử, nàng đã sớm cuồng đánh Bạch Chấn Tường đáng chết kia một trận! Bạch Nhan cười nhạt: - Hắn lại dựa vào cái gì? Hắn dựa vào cái gì mà cho rằng ta nhất định sẽ cầu được sự tha thứ của hắn? - Có lẽ.. Đầu óc Bạch Chấn Tường có vấn đề. Hoa La ngẫm nghĩ, cũng chỉ có thể cho ra đáp án như vậy. - Chuyện này ta đã biết, gần đây ngươi chú ý Bạch gia một chút, xem bọn họ có phải có người nào tới không. Trên thực tế, cho dù Bạch gia bợ đỡ được thế lực nào khác, nàng cũng không sợ hãi. Chính là nàng cũng không muốn để cho kẻ địch đứng trong chỗ tối của nàng. - Vâng, chủ tử. Hoa La vừa định lĩnh mệnh lui ra, ngoài cửa viện liền truyền đến một tiếng tranh cãi. Trong loáng thoáng, còn kèm theo tiếng gầm lên quen thuộc. - Các ngươi dựa vào cái gì mà không cho ta đi vào? Bạch Nhan là tỷ tỷ ta! Ta gặp tỷ tỷ mình một chút thì như thế nào? Sắc mặt Bạch Nhan theo đó trầm xuống, khóe môi nhếch lên nét cười lạnh: - Hoa La, ném nàng ta ra ngoài, nếu nàng ta không chịu đi, liền đánh gãy đùi nàng ta! Trên mặt Hoa La nhộn nhạo lên nụ cười quyến rũ: - Bạch Chỉ này thật đúng là tiểu cường (con gián) đánh mãi không chết, khoảng thời gian trước Đế cô nương và Sở cô nương đánh nàng ta thành như vậy, không được mấy ngày lại nhảy nhót tưng bừng. - Vui vẻ nữa, cũng chỉ có mấy ngày mà thôi.
Chương 257: Bạch Chấn Tường đắc ý (ba) Bấm để xem Mâu quang Hoa La chợt lóe: - Chủ tử, ngài định ra tay với Bạch gia? - Bà đỡ năm đó đã chết, còn có người khác biết được chân tướng, khoảng thời gian trước, ta kêu một con hồ ly lẩn vào trong Bạch gia tìm hiểu tình huống, hiện giờ, không sai biệt lắm đã có chút đầu mối.. Chỉ cần điều tra rõ cái chết của Lam Nguyệt với thân thế của nàng, Bạch gia cũng liền không cần phải lưu lại. - Ầm ĩ chết được! Âm thanh bên ngoài càng lúc càng lớn, Đế Tiểu Vân đang trao đổi tình cảm với Bạch Tiểu Thần triệt để nổi giận, nàng vụt một tiếng đứng lên, phẫn nộ nói: - Ở đâu ra điêu dân dám ồn ào bên ngoài, có phải muốn chết không? Nói xong lời này, Đế Tiểu Vân buông Bạch Tiểu Thần được nàng ôm vào trong lòng xuống, cấp tốc đi đến ngoài cửa. Bạch Nhan nhún vai: - Hoa La, ngươi không cần đi, chuyện này để cho Đế Tiểu Vân giải quyết. Ánh mắt Hoa La đầy vẻ đồng tình, Bạch Chỉ này sao lại không nhớ lâu? Lần nào đến đều trêu chọc chủ tử? Một lần này, nàng ta lại ăn khổ rồi.. Ngoài viện, Bạch Chỉ hai tay chống nạnh, khuôn mặt đỏ bừng, hai tròng mắt mơ hồ phun ra lửa giận. Ngay khi nàng chuẩn bị tranh cãi lần nữa với thị vệ, một bóng dáng bay nhanh từ trong viện ra ngoài, một cước đá vào ngực nàng, một cước này, dùng hết lực rất lớn. Thân thể Bạch Chỉ nhất thời bay ra ngoài, chật vật té ngã trên đất, nàng há mồm phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt tái nhợt nhìn thiếu nữ đứng ngoài cửa. - Là ngươi? Khi Đế Tiểu Vân nhìn thấy Bạch Chỉ, ánh mắt hơi kinh ngạc, tiện đà khinh thường cười lạnh ra tiếng: - Tại sao lại là ngươi? Lần trước muốn gạt ta còn chưa đủ, hiện giờ lại còn đuổi tới nhà tẩu tử ta! Bạch Chỉ giống như nghĩ tới cảnh ngộ ngày đó, thân mình run lên, không còn khí thế kiêu ngạo giống như khổng tước trước đó, run lẩy bẩy nói: - Ta.. Ta tới tìm đại tỷ của ta. Đế Tiểu Vân trừng mắt: - Ai là tỷ ngươi? Đó là tẩu tử của ta, ngươi lại nhận loạn tỷ, có tin ta đánh chết ngươi không! Bạch Chỉ gắt gao cắn môi, lòng tràn đầy ghen ghét. Nàng vốn tưởng rằng, Đế Tiểu Vân với tính cách như vậy, tất nhiên không dễ ở chung với Bạch Nhan! Sở dĩ Đế Tiểu Vân thích Bạch Tiểu Thần, là hiểu lầm dã chủng kia là điệt nhi của mình mà thôi. Nhưng hôm nay, nghe được Đế Tiểu Vân luôn miệng gọi Bạch Nhan là tẩu tử, lại liên tưởng đến ngày đó nàng gặp được, đáy lòng liền giống như có vạn con kiến leo lên, đau xé lòng. Bạch Chỉ cắn răng một cái, từ trên mặt đất đứng lên: - Ta tới nói cho Bạch Nhan, nhi tử của nhị tỷ ta Bạch Nhược, đã lọt vào mắt một đại nhân vật, đại nhân vật kia là người các ngươi không trêu chọc nổi, chỉ cần Lân nhi muốn, toàn bộ đại lục đều là thiên hạ của chúng ta! Ngươi kêu Bạch Nhan quay về nhà xin lỗi cha ta, nói không chừng còn có thể lưu lại một mạng. Trên thực tế, Bạch Chỉ sẽ đến tìm Bạch Nhan, cũng là do Bạch Chấn Tường yêu cầu. Về phần vì sao Bạch Chấn Tường không tự mình đến.. Chê cười! Lấy tính khí của Bạch Nhan, nếu hắn đến đây, còn không phải bị đánh ra ngoài sao? Chuyện dọa người như thế, hắn đương nhiên không có khả năng tự mình tiến đến! Đế Tiểu Vân bĩu môi: - Bá chủ đại lục? Ngươi nghĩ rằng tẩu tử ta sẽ hiếm lạ? Chỉ cần một câu nói của tẩu tử ta, ca ta sẽ lập tức lấy Yêu giới Thần giới đến cho tẩu tử. Bạch Chỉ ngây người, nàng nhiều lắm chỉ cho rằng Lân nhi sẽ thống ngự đại lục, nhưng Đế Tiểu Vân này lại có ý nghĩ kỳ lạ như vậy? Đừng nói Yêu giới Thần giới có thật sự tồn tại hay không, cho dù có tồn tại trên đời, bằng vào thực lực của Bạch Nhan đi những nơi kia, chẳng phải mặc người khi nhục sao? Nhìn thấy dáng vẻ dại ra của Bạch Chỉ, Đế Tiểu Vân cao ngạo nâng cằm: - Ngươi tự đi, hay để cho ta sai người đánh ra?
Chương 258: Bạch Chỉ bi thảm Bấm để xem Bạch Chỉ run lên, phục hồi tinh thần lại, nàng gắt gao cắn môi, oán hận nhìn Đế Tiểu Vân. - Hy vọng ngươi đừng hối hận! Đế Tiểu Vân từ nhỏ được sủng ái lớn lên, trừ bỏ ca tẩu, nàng liền chưa từng sợ bất cứ kẻ nào. Hiện giờ nghe được giọng nói oán hận của Bạch Chỉ, đôi mắt to xinh đẹp của nàng lập tức trợn trừng lên: - Người đâu, bắt nữ nhân này lại cho ta! - Vâng, Đế cô nương. Vài thị vệ Phượng lâu kia đã sớm như hổ rình mồi, hiện giờ nghe thấy lời này của Đế Tiểu Vân, cấp tốc vây về phía Bạch Chỉ, nháy mắt vây nàng ta vào chính giữa. Bạch Chỉ cuối cùng hốt hoảng: - Ngươi muốn làm cái gì? Đế Tiểu Vân cười tà ác: - Muốn làm cái gì? Vừa rồi ta cho ngươi đi ngươi lại không chịu đi, hiện giờ ngươi muốn đi cũng không xong! Mấy người các ngươi, cạo sạch tóc của nàng ta, treo trên cây, để người tham quan. Nữ tử đều thích chưng diện, nhất là đối với Bạch Chỉ mà nói. Cho nên, sau khi nghe thấy lời Đế Tiểu Vân nói, trong mắt nàng hiện lên vẻ hoảng sợ: - Không, ta biết sai rồi, van cầu ngươi buông tha cho ta. Hai gã thị vệ đè chặt Bạch Chỉ xuống, lại từ trong tay tên còn lại nhận lấy dây thừng, kéo nàng đi về phía cây đại thụ bên cạnh. Đế Tiểu Vân nhếch cằm lên: - Ai đi lấy thanh đao tới đây, lại khắc hai chữ tiện nhân lên trên đầu nàng ta, luôn có điêu dân khi phụ tẩu tử! Hôm nay, ta liền ra một ngụm ác khí trước giúp tẩu tử! Bạch Chỉ tuyệt vọng nhắm hai mắt lại, trong lòng nàng tràn đầy thù hận. Nàng hận Bạch Nhan, hận Bạch Tiểu Thần, hận Đế Tiểu Vân, cũng hận Bạch Chấn Tường.. Nếu không phải Bạch Chấn Tường nói, nàng cũng sẽ không thể đến tìm Bạch Nhan, càng sẽ không.. Khiến danh tiếng bị hủy hoại chỉ trong chốc lát! Nàng nhìn đại thụ cách càng ngày càng gần, khẽ cúi đầu xuống, hai tay gắt gao nắm thành quả đấm. Thù hôm nay, ngày sau, nàng nhất định phải hoàn lại ngàn lần vạn lần! * * * Ngay khi Bạch Chỉ chịu đủ tra tấn, trong hoàng cung cũng hoàn toàn oanh động. Nam Cung Nguyên vội vàng từ bên trong cung điện đi ra ngoài nghênh đón, liếc mắt một cái liền trông thấy một lão giả áo bào trắng như tiên phong đạo cốt. Đi theo phía sau lão giả là một đám thị vệ, thị vệ này rào rào nâng một cái lồng, đáng tiếc cái lồng kia dùng một mảnh vải đỏ che lên, Nam Cung Nguyên chỉ có thể mơ hồ cảm nhận được áp bách từ trong cái lồng truyền đến. Nam Cung Nguyên khôi phục lại thần sắc, nịnh nọt tiến lên phía trước: - Lôi Minh trưởng lão, trẫm đợi ngươi đã lâu, không biết trong lồng này là thứ gì? Lôi Minh nhướng mày, phân phó người phía sau đặt cái lồng xuống, mới dùng đôi mắt lạnh nhạt nhìn về phía Nam Cung Nguyên. - Nam Cung bệ hạ, chúng ta tìm chỗ nói chuyện, nơi này rất không tiện. Nam Cung Nguyên sửng sốt, gật đầu nói: - Được, Lôi Minh trưởng lão xin mời đi theo ta. Dứt lời, Nam Cung Nguyên liền chậm rãi xoay người, đi về phía ngự thư phòng. Chờ sau khi hắn dẫn Lôi Minh tới ngự thư phòng, liền cho lui trái phải, cười lấy lòng lão giả đứng ở trước mặt. - Lôi Minh trưởng lão, ngươi có lời gì hiện giờ có thể nói. Lôi Minh lạnh nhạt gật đầu: - Lần này ta đến đây, là vì tìm kiếm người khiến vạn thú triêu tông, lúc đó, còn cần bệ hạ giúp đỡ kêu tất cả hài đồng chừng năm tuổi trên cả nước tiến đến hoàng cung. Nam Cung Nguyên có phần há hốc mồm: - Lôi Minh trưởng lão tới đây, không phải là vì Lân nhi? Lôi Minh khẽ cau mày: - Lân nhi? Bản trưởng lão đâu biết hắn đâu? Đã không biết, vì sao lại tiến đến vì hắn? Trong một nháy mắt, sắc mặt của Nam Cung Nguyên liền từ xanh chuyển sang trắng, thưa dạ nói: - Hoàng trưởng tôn chính là người dẫn đến kỳ tích, Lôi Minh trưởng lão cũng không cần chờ lâu, ta đây có thể để cho người dẫn hắn đến.
Chương 259: Có bệnh liền sớm trị (một) Bấm để xem Lần này, không đợi Lôi Minh nói chuyện, Nam Cung Nguyên có tâm muốn nịnh bợ Yêu thú tông lập tức kêu thái giám thủ vệ đi vào, lớn tiếng phân phó nói: - Lập tức mang hoàng trưởng tôn đến. Sắc mặt của Lôi Minh xanh tím một trận, lửa giận bắt đầu nhen nhóm trong ngực, cười lạnh một tiếng: - Bản trưởng lão nói muốn gặp hoàng trưởng tôn của các ngươi khi nào? Nam Cung Nguyên sửng sốt: - Đại trưởng lão không phải vì vạn thú triêu tông mà đến? Hoàng tôn của trẫm là người dẫn tới kỳ tích, cả nước đều biết, trẫm cho rằng.. Trưởng lão cũng bởi vì được đến tin tức này mà đến. Lôi Minh không để ý đến sắc mặt khó coi của Nam Cung Nguyên, tiếp tục cười lạnh nói: - Lời đồn đãi phố phường mà thôi, bản trưởng lão nào phải người ngu muội? Không sai, người được vạn thú triêu tông quả thật đến từ Lưu Hỏa quốc các ngươi, có phải tiểu hoàng tôn hay không thì ta cũng không biết, lúc đó ngươi đưa toàn bộ hài đồng khoảng năm tuổi trên cả nước đến, bản trưởng lão tự có biện pháp phân biệt. Nam Cung Nguyên nhướng mày, che kín đáy mắt là vẻ khinh thường. Ban đầu hắn còn cho rằng trưởng lão của Yêu thú tông nhất định thật thông minh, không nghĩ tới lại không có đầu óc như vậy. Ở trong Lưu Hỏa quốc, thân phận tôn quý nhất chẳng phải là hoàng tôn của hắn sao? Bình dân phố phường này sao có thể so sánh được với huyết mạch hoàng thất của hắn? Vạn thú không triêu bái người của hoàng gia, chẳng lẽ.. Còn có thể thần phục bình dân này? Thật sự buồn cười! Nam Cung Nguyên che giấu thật kỹ cảm xúc nơi đáy mắt: - Lôi Minh trưởng lão, vậy trẫm hạ một đạo thánh chỉ, kêu toàn bộ hài tử năm tuổi trong thiên hạ đến hoàng cung. Lúc này sắc mặt của Lôi Minh mới chuyển tốt: - Được, ngươi lập tức hạ thánh chỉ, bản trưởng lão không có thời gian đợi quá lâu, mặt khác, mục đích bản trưởng lão tới đây, không hy vọng quá nhiều người biết. Ngụ ý, mục đích thực sự của đạo ý chỉ này, hắn không muốn quá nhiều người biết được. * * * Tốc độ của Nam Cung Nguyên tương đối nhanh chóng, trong khoảnh khắc đã truyền đạt ra ngoài, cả nước vì thế mà oanh động, nhưng mà trừ bỏ người không rõ chân tướng ra, sắc mặt của Nam Cung Dực với Bạch Nhược có thể nói rực rỡ nhiều màu. Bạch Nhược hơi hoảng hốt: - Thái tử, bệ hạ đây là có ý gì, không phải nói Yêu thú tông vì Lân nhi mà đến sao? Vậy vì sao lại để cho nhi đồng chừng năm tuổi trên cả nước đều tiến đến hoàng cung? Nàng gắt gao cắn môi, trong ánh mắt hàm chứa lo lắng. Nam Cung Dực nhíu nhíu mày: - Ta cũng không hiểu ý tứ của phụ hoàng, có lẽ.. Đây là mệnh lệnh của Yêu thú tông. - Yêu thú tông lại không phải là người ngu xuẩn, sao lại hạ mệnh lệnh này chứ? Vạn thú triêu tông rõ ràng là Lân nhi, kêu người này đi là có ý gì Sắc mặt Bạch Nhược có phần tái nhợt, run run nói. Tin tức vạn thú triêu tông là do nàng truyền bá ra ngoài, nhưng nghe được lời nói này, nàng cũng tin là thật. Nhưng hôm nay.. Hành vi của Yêu thú tông, rõ ràng khiến cho nàng có phần hoảng hốt. Chân mày Nam Cung Dực nhíu lại càng chặt, thật sự không rõ vì sao Bạch Nhược lại có phản ứng lớn như thế đối với chuyện này. Thật lâu sau, hắn giãn mày ra, nhoẻn miệng cười: - Nhược nhi, Yêu thú tông làm như thế, có lẽ.. Là vì dùng mấy hài tử kia phụ trợ cho Lân nhi, nếu Lân nhi là rồng, kia sớm muộn gì cũng sẽ ngao du phía chân trời, chúng ta không cần lo lắng cho hắn. Bạch Nhược ngẩng đầu nhìn về phía Nam Cung Dực, hơi cúi đầu: - Thật sự là như thế? Nhược nhi hiểu mới vừa rồi cảm xúc của Nhược nhi quá lớn, có phần không đúng mực, Nhược nhi chỉ sợ sẽ có người động tay chân, khiến quang vinh thuộc về Lân nhi bị kẻ đó cướp đi. Nam Cung Dực cười lạnh một tiếng: - Ai dám động tay chân ở trên địa bàn của bản thái tử? Bạch Nhược cười khổ nói: - Thái tử, ngài đừng quên trên đời này còn có một Bạch Tiểu Thần, Bạch Tiểu Thần hắn âm hiểm giả dối, lòng dạ ác độc, ta sợ hắn sẽ ghen tỵ với Lân nhi, ngầm hạ độc thủ đối với Lân nhi.