Welcome! You have been invited by Phượng Chiếu Ngọc to join our community. Please click here to register.
Bài viết: 3 Tìm chủ đề
[HIDE-THANKS]Chương 239: Xảo trá không thành bị xảo trá

Thái tử? Nam Cung Dực?

Khóe miệng Bạch Nhan nhếch lên, trên dung mạo tuyệt thế của nàng mang theo nét cười lạnh:

- Mục đích của Nam Cung Dực là gì?

Sắc mặt của Trương Phi Dương hơi cứng đờ, tiếp tục nói:

- Bạch cô nương, thái tử muốn để cho chúng ta đến làm phiền ngươi, đến lúc đó, hắn ra mặt tới giúp ngơi, như thế, ngươi sẽ cảm kích hắn, tiện thể quên mất ân oán trong quá khứ, về phần đòi đan dược, là hành vi tự chủ trương của ta.

Nam Cung Dực nghĩ rất tốt đẹp, lại nghiễm nhiên quên mất, bằng vào thân phận của Bạch Nhan, sao có khả năng để những người tới tìm phiền toái vào trong mắt?

Cảm nhận được không khí trong đại sảnh càng ngày càng trầm trọng, các hoàng tôn quý tộc hộ tống Trương Phi Dương đến đều gấp gáp lên.

- Bạch cô nương, ta không biết chuyện Trương Phi Dương đáp ứng thái tử, chính là đêm qua Trương Phi Dương tới tìm chúng ta, kêu chúng ta cùng hắn tiến đến.

- Đúng vậy, ta vốn không đồng ý, là Trương Phi Dương nói với ta, tuyên bố ngươi không có khả năng hỏi tội nhiều người chúng ta như vạy, huống chi chúng ta có lý mà đến, cũng không phải sợ hãi

Ngay từ đầu, mọi người kiêng kỵ thân phận của Bạch Nhan, không dám tiến đến tính sổ, nhưng trải qua Trương Phi Dương năm lần bảy lượt cam đoan, bọn họ mới đặt chân lên địa bàn của nàng.

Hiện giờ, hối hận đã muộn.

Sắc mặt Trương Phi Dương khó coi, nhưng những người này nói đúng sự thật, hắn ngay cả cơ hội phản bác đều không có.

Bạch Nhan nhếch môi cười:

- Có lý mà đến Theo ta được biết, người của ta đi gây sự với bọn họ cũng không phải vô duyên vô cớ, nếu không phải bọn họ chửi bới sau lưng ta, sao Sở Y Y lại sẽ đến tìm bọn họ?

Bị nàng thốt ra lời này, mọi người đỏ mặt lên, nghẹn đỏ khuôn mặt không dám nói lời nào.

Trương Phi Dương đã hít vào một hơi thật sâu:

- Nên nói ta đã nói, Bạch cô nương, bây giờ ta có thể rời đi?

Nhìn khuôn mặt tràn đầy mồ hôi của Trương Phi Dương, Bạch Nhan đột ngột nở nụ cười:

- Nơi của ta, là chỗ các ngươi muốn đến có thể đến, còn muốn đi có thể đi sao?

- Vậy ngươi muốn làm gì?

- Đã đến đây, không để lại chút gì, đã mong dễ dàng rời đi?

Bạch Nhan nghiêng chân, thân thể lười nhác dựa vào ghế dựa sau lưng, trong mắt đẹp chứa đầy ý cười:

- Giao toàn bộ vật phẩm trên người các ngươi ra đây, nếu bảo vật mang theo không đạt đến yêu cầu của ta, vậy kêu người nhà các ngơi đến chuộc người.

Trương Phi Dương nghẹn đỏ mặt, giọng nói đều hơi run run:

- Bạch cô nương, ngươi có phải hơi quá đáng rồi không?

- Quá đáng?

Bạch Nhan cười lạnh một tiếng:

- Nếu ta không phải là chủ tử Phượng lâu, ta đây chẳng phải tùy ý các ngươi khi dễ? Hoa La, tìm ra cho ta! Đạt tới yêu cầu của ta có thể rời đi, nếu không, lại giữ lại chờ người đến chuộc.

Nhìn về phía Hoa La đi tới chỗ mình, Trương Phi Dương nhanh chóng lui về phía sau hai bước, cắn chặt răng, oán hận nói:

- Bạch Nhan, ngươi làm như vậy, không sợ đắc tội thái tử điện hạ sao?

Bạch Nhan khẽ cười một tiếng:

- Ngươi nên hỏi hắn không sợ đắc tội ta

- Ngươi..

Ngón tay Trương Phi Dương run run chìa ra, chỉ về phía Bạch Nhan:

- Ngươi đừng quên, hoàng trưởng tôn điện hạ chính là người vạn thú triêu tông, sớm muộn gì cũng có một ngày bao trùm phía trên chúng sinh, đến lúc đó, ngươi quỳ xuống cầu xin tha thứ cũng không kịp.

Khóe môi Bạch Nhan nhếch lên:

- Ta nhớ không lầm, vị hoàng trưởng tôn kia.. Hình như thực lực mới đến nhân giai trung cấp?

Trên thực tế, thiên phú của Nam Cung Lân cũng không tính là quá kém, lại bỏi vì hắn từ nhỏ không thích tu luyện, Nam Cung Dực với Bạch Nhược lại sủng ái hắn đến cực điểm, sao nỡ ép buộc hắn? Vì vậy, Nam Cung Lân từ năm ba tuổi đã bước vào con đường tu luyện, đến nay chỉ là tồn tại tầng thấp nhất.
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 3 Tìm chủ đề
[HIDE-THANKS]Chương 240: Các ngươi càng phiền toái

- Kia.. Kia là do thiên phú của hoàng trưởng tôn vẫn còn chưa biểu hiện ra, hắn là người vạn thú triêu tông, nhất định vận mệnh bất phàm, ngươi và nhi tử của ngươi chỉ có thể ngưỡng vọng hắn cả đời!

Rầm!

Lời Trương Phi Dương vừa dứt, Hoa La đá một cước lên trên mặt hắn, ở dưới một cước này, hàm răng của hắn nhất tề bay ra ngoài, há mồm phun ra một ngụm máu tươi, tay bụm mặt té ngã trên đất.

Bạch Nhan cười nhạt nhìn về phía Trương Phi Dương ngã xuống:

- Những người khác sau khi giao tiền chuộc ra có thể rời đi, chỉ còn ngươi bây giờ cho dù giao tiền chuộc ra cũng vô dụng! Hoa La, lát nữa ngươi tuyên truyền nội dung trong tập sổ mỏng đi.

Trong lúc nàng vui vẻ trò chuyện, cũng đã quyết định vận mệnh của hắn.

Trái tim Trương Phi Dương đều đang run run, sở dĩ hắn nói ra như vậy, đơn giản là không đồng ý giao ra túi trữ vật.

Ai bảo hắn là người lòng hoài nghi lớn, gia tài đặt ở bất cứ chỗ nào đều không yên lòng, chỉ có mang bên người mới có thể bớt lo.

Lại không nghĩ rằng, chính bởi vì hắn mong bảo vệ đống gia tài này, mới phạm phải lỗi trí mạng..

- Vâng, chủ tử.

Khóe môi Hoa La nhếch lên độ cong yêu mị, tròng mắt trào phúng liếc nhìn về phía Trương Phi Dương, trong mắt đẹp hoàn toàn là châm chọc.

- Không biết thuộc hạ có thể cho thái tử kia một chút giáo huấn không.

Bạch Nhan nheo mắt lại, nở nụ cười lạnh:

- Tạm thời không cần.

Những năm gần đây, Nam Cung Dực dựa vào vạn thú triêu tông tác oai tác quái, nếu như thế, nàng không để ý khiến nam nhân này thân bại danh liệt!

Bỏ lại một câu nói sau cùng này, Bạch Nhan cất bước đi ra khỏi đại sảnh, nhưng nàng đi chưa được bao lâu liền dừng bước.

Gió nhẹ thổi qua, một đầu tóc đen bay lên trong gió nhẹ, lưng của nàng che phủ dưới nắng sớm, giữa lúc hoảng hốt lại có một cảm giác không chân thật.

- Xuất hiện đi.

Cách phía sau không xa, hai thiếu nữ sợ hãi đi ra.

Trong hai người này, một người xinh xắn lóa mắt, một người xinh đẹp động lòng người.

Hai vẻ đẹp khác nhau, lại chấn động lòng người giống nhau.

- Nhan tỷ tỷ..

- Tẩu tử..

Sở Y Y và Đế Tiểu Vân đồng thời lên tiếng, hơi sợ hãi nhìn về phía bóng lưng kinh diễm mắt người ở trước mặt.

Đế Tiểu Vân giật giật góc áo, đáng thương tội nghiệp nói:

- Tẩu tử, có phải muội rước lấy phiền toái cho tẩu tử rồi không?

Nàng tỏ vẻ ủy khuất, nhưng trong lòng oán giận đến cực điểm.

Đám nhân loại đáng chết kia, lại dám đến tìm tẩu tử phiền phức! Thật sự coi nàng công chúa Yêu giới này là bài trí sao?

Nếu để cho lão ca biết những phiền toái này vì nàng tìm đến cửa, còn chẳng phải lột da rút gân nàng?

Bạch Nhan nhếch khóe môi lên:

- So với bọn họ, ta cảm thấy các ngươi giống phiền toái hơn.

Hô hấp của Đế Tiểu Vân bị kiềm hãm, nàng thật sự muốn phản bác, nhưng nàng không thể không thừa nhận đây là sự thật!

Tròng mắt Đế Tiểu Vân đảo lòng vòng:

- Tẩu tử, mới vừa rồi hình như muội nghe được bọn họ nói về chuyện vạn thú triêu tông, tẩu có thể nói cho muội biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì không?

Một lần này, Bạch Nhan không nói gì, Sở Y Y ở bên cạnh tức giận bất bình đã mở miệng.

- Năm năm trước, khi nhi tử của Nam Cung Dực sinh ra, vừa khéo có cảnh tượng vạn thú triêu tông, yêu thú này đều triêu bái về phía Lưu Hỏa quốc, sau đó không biết từ nơi nào truyền ra lời đồn, nói là vạn thú triêu tông triêu bái chính là hoàng trưởng tôn Nam Cung Lân sinh ra ngày hôm đó.

Bằng không, dựa vào bản lĩnh của Nam Cung Dực, làm sao có thể lên làm thái tử?

Còn không phải mượn phúc của nhi tử mình?

Miệng Đế Tiểu Vân mở ra rất lớn, mắt đầy khiếp sợ:

- Vạn thú triêu tông? Không phải là do tiểu Thần nhi dẫn đến sao? Từ khi nào thành nhi tử của Nam Cung Dực rồi?

Ngày đó, nàng ở Yêu giới cũng thấy được cảnh tượng vạn thú triêu tông, đó là bởi vì, yêu thú của Yêu giới nàng cũng đều cung nghênh thái tử sinh ra.

Nam Cung Lân cũng không phải là nhi tử của lão ca nàng, sao vạn thú có thể triêu bái hắn chứ?
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 3 Tìm chủ đề
[HIDE-THANKS]Chương 241: Quá quen không tiện xuống tay (một)

Trong đầu Sở Y Y chợt lóe:

- Ta nhớ được Nam Cung Lân với tiểu Thần Nhi sinh ra cùng một ngày, vả lại từ nhỏ tiểu Thần nhi đã có thể hạ mệnh lệnh cho rất nhiều yêu thú, chẳng lẽ.. Nam Cung Lân đoạt đi công lao của tiểu Thần nhi?

Từ đó, liền có trò hay để nhìn.

- Tẩu tử, muội sẽ không tha thứ cho những tên khốn kiếp kia, lại dám dựa vào thanh danh của bộ tộc yêu thú để tác oai tác quái!

Năm đó khi huynh trưởng hàng thế, cũng đã xảy ra dị tượng vạn thú triêu tông, hiện giờ yêu thú cảm ứng được tiểu chất nhi sinh ra, về tình về lý nhất định phải triêu bái tiểu chất nhi!

Nam Cung Lân tính là gì? Một nhân loại bình thường mà thôi, yêu thú của Yêu giới nàng vì sao phải cung nghênh hắn xuất thế?

Đế Tiểu Vân càng nghĩ càng giận, nếu người một nhà Nam Cung Dực đứng ở trước mặt nàng, nàng xác định vững chắc không chịu đựng nổi muốn bóp chết bọn họ!

Sở Y Y nhíu chặt chân mày:

- Đế Tiểu Vân, có một việc mà ta nghĩ mãi không ra, vì sao tiểu Thần nhi sinh ra sẽ khiến cho vạn thú triêu tông? Ngươi lại vì sao mà biết được?

- Kia đương nhiên bởi vì tiểu Thần nhi là..

Đế Tiểu Vân vừa định nói chuyện, bỗng nhiên một bàn tay từ bên cạnh đưa qua, bụm chặt miệng của nàng.

- Ưm ưm..

Nàng giãy giụa hai lần, đã thấy tránh không ra, chỉ có thể ngước mắt dùng ánh mắt khó hiểu nhìn về phía Bạch Nhan.

Bạch Nhan lạnh lẽo quét mắt nhìn Đế Tiểu Vân:

- Chuyện không nên nói thì ít nói.

Ánh mắt Đế Tiểu Vân thoáng qua chút nghi hoặc, không rõ Bạch Nhan nói lời này là có ý gì..

- Thân phận của tiểu Thần nhi, muội không thể nói cho bất cứ ai.

Bạch Nhan cúi đầu, dùng giọng nói chỉ có hai người mới có thể nghe thấy cảnh cáo.

Nghe nói như thế, Đế Tiểu Vân mới giật mình, nàng vội vàng gật gật đầu.

Có thế Bạch Nhan mới thả lỏng tay ra.

Cho dù là Bạch Tiêu, nàng đều không nói đến thân phận chân chính của Bạch Tiểu Thần, đây cũng không phải là nàng không tín nhiệm, chính là nếu biết được tin tức này, có lẽ sẽ mang đến phiền toái cho bọn họ..

- Bạch Nhan, có phải tỷ có gì gạt muội không?

Sở Y Y dẩu miệng nhỏ nhắn, uất uất ức ức nói.

- Y Y, có một số việc.. Bây giờ ta còn không có cách nào nói cho muội biết.

Khóe miệng Bạch Nhan nhếch lên tươi cười nhàn nhạt.

Lúc nàng ngước mắt, liền nhìn thấy thiếu niên quần áo dài màu trắng như tuyết từ ngoài viện bước vào, nàng khựng lại một chút, nói:

- Tiêu nhi, đệ đã trở lại? Người thanh niên lúc trước đệ cứu như thế nào?

Vài ngày trước, Bạch Tiêu chính là cứu thanh niên kia, không cẩn thận lộ ra đan dược ở trong mắt người Bạch gia, lại đưa tới một đám sài lang hổ báo.

Theo Bạch Tiêu thuật lại, lúc trước nàng không chào mà đi, Bạch Tiêu từng có lần ra ngoài tìm nàng, cũng vào khi đó kết giao với một thanh niên, hơn nữa đối phương còn từng cứu hắn một mạng.

- Tỷ, hắn đã không có chuyện gì.

Trên khuôn mặt lạnh lùng của Bạch Tiêu hiện lên chút tươi cười, tầm mắt chuyển về phía Đế Tiểu Vân:

- Vị cô nương này là..

Hắn có biết Sở Y Y, nhưng dung nhan Đế Tiểu Vân rất xa lạ, vì thế nên hắn mới hỏi một câu.

- Muội muội của Đế Thương.

Bạch Nhan nhếch khóe môi lên.

Miệng Đế Tiểu Vân nhếch lên:

- So với chuyện tẩu giới thiệu như vậy, muội càng hy vọng tẩu có thể nói muội là cô cô của tiểu Thần nhi.

Cô cô của Thần nhi?

Đáy mắt Bạch Tiêu xẹt qua chút kinh ngạc, lại giây lát lướt qua, hắn khẽ cười nói:

- Đế cô nương, ta tên Bạch Tiêu, Bạch Nhan là tỷ ta.

Đế Tiểu Vân cười hì hì tiến lên, nâng tay vỗ lên bả vai Bạch Tiêu:

- Tiểu Tiêu Tiêu, đệ là đệ đệ của tẩu tử ta, vậy cũng là đệ đệ của ta, về sau ta bảo hộ đệ, đệ đi ngang ở đại lục này cũng không có vấn đề.

Bạch Tiêu sửng sốt, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Bạch Nhan, thiếu nữ nhiệt tình như vậy, hắn thật sự có phần chống đỡ không được..
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 3 Tìm chủ đề
[HIDE-THANKS]Chương 242: Quá quen không tiện xuống tay (hai)

Sở Y Y hai tay chống nạnh tiến lên trước, trừng to mắt:

- Đế Tiểu Vân! Tiêu Tiêu có ta chiếu khán là được rồi, không đến lượt ngươi.

- Ta và tiểu Tiêu Tiêu là người một nhà, ngươi chỉ là người ngoài.

Đế Tiểu Vân kiêu ngạo ngước cằm lên, rất đắc ý nói.

- Ngươi..

Sở Y Y tức giận đến mặt đỏ bừng, đưa tay kéo Bạch Tiêu từ bên cạnh Đế Tiểu Vân ra phía sau, đứng ra chắn ở trước mặt hắn:

- Ngươi phóng đáng không kiềm chế được như thế, sẽ dọa hư Tiêu Tiêu.

Bạch Tiêu bị Sở Y Y chắn ở phía sau người, nhất thời có phần tay chân luống cuống nhìn về phía Bạch Nhan, hắn thật sự muốn biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Sắc mặt Bạch Nhan đen lại:

- Sở Y Y, Đế Tiểu Vân, có phải hai muội muốn cút đi không?

Một câu nói này, khiến sắc mặt hai người thay đổi, lập tức lui về phía sau hai bước.

Đế Tiểu Vân ngượng ngùng cười cười:

- Tẩu tử, muội chỉ đang trao đổi tình cảm với Y Y, không có gì, tẩu yên tâm.

- Muội cũng vậy.

Sở Y Y liền vội vàng gật đầu, cười nhẹ nhàng vỗ vai Đế Tiểu Vân:

- Tiểu Vân, ngày hôm qua không phải ngươi muốn mời ta uống trà sao? Đi thôi, bây giờ chúng ta phải đi.

Dứt lời, nàng kéo tay Đế Tiểu Vân, vèo một tiếng chạy ra ngoài đại viện, cũng không quay đầu lại.

Bạch Tiêu nhìn trợn mắt há hốc mồm, chợt bất đắc dĩ thở dài một tiếng.

Trên đời này, đoán chừng cũng chỉ có tỷ tỷ mới có thể khiến Sở Y Y nghe lời như thế.

Bạch Nhan quay đầu nhìn về phía Bạch Tiêu, hỏi:

- Tiêu nhi, rất nhiều ngày ta không kiểm tra thực lực của đệ, bây giờ ta sẽ đi xem xem gần đây nhất đệ có tiến triển hay không..

- Được.

Trên mặt Bạch Tiêu hiện lên nụ cười, cuộc đời này, có thể ở bên người tỷ, đã đủ.

* * *

Thời gian vẫn chưa trôi qua lâu lắm, liền vào lúc Bạch Nhan đang nghiêm cẩn quan sát Bạch Tiêu múa kiếm, một khí tức quen thuộc đột nhiên từ phía sau truyền đến.

Rồi sau đó, thân thể của nàng nháy mắt bị một bàn tay to ôm vào trong lòng.

Có lẽ đã thành thói quen với bá đạo của nam nhân này, lần này Bạch Nhan không giãy giụa, nàng nhướng chân mày, khẽ cười thản nhiên:

- Đã trở lại?

Giọng Đế Thương trầm thấp:

- Ừm, nhận được thư của nàng, ta liền trở lại, nha đầu kia đâu rồi? Để cho nó lăn ra đây gặp ta!

Trong giọng nói của nam nhân không hề che giấu tức giận chút nào, trái lại khiến Bạch Nhan vụt một tiếng từ trên mặt đất đứng lên, nàng quay lại kéo vạt áo của Đế Thương, cười lạnh nói:

- Quên lời ta nói với ngươi?

- Nàng muốn giúp con bé?

Đế Thương nheo mắt lại, một chút quang mang nguy hiểm lóe lên từ trong đáy mắt.

Bạch Nhan lạnh lùng cười:

- Đúng, ta muốn giúp muội ấy.

Đơn giản là ở trên người Đế Tiểu Van, nàng thấy được bóng dáng của Bạch Tiêu.

Bạch Tiêu năm đó, còn không phải đợi nàng như thế?

Đế Thương cúi đầu nhìn bàn tay kéo lấy vạt áo mình, khóe môi nhếch lên độ cong yêu nghiệt:

- Cũng không phải không thể được, nàng giúp con bé một lần, ta liền lên trên nàng một lần.

Nhìn thấy nam nhân này nói lời không thèm che giấu như thế, bàn tay Bạch Nhan run lên, thiếu chút nữa buông lỏng vạt áo của hắn ra.

- Vô sỉ!

Nàng nghiến răng nghiến lợi nói.

- Ta vô sỉ với nàng là đủ rồi.

Bàn tay to của Đế Thương bao trùm lấy, hung hăng kéo Bạch Nhan vào trong lòng, cúi đầu hôn lên môi nữ nhân.

Sau khi thấy Đế Thương xuất hiện, Bạch Tiêu liền yên lặng rời đi, để không gian lại cho bọn họ.

Vì vậy, hiện giờ toàn bộ trong viện, đều chỉ có hai người đang hôn môi.

Tuy rằng một người trong đó đang bị cưỡng hôn..

- Bạch Nhan, có phải nàng có độc không?

Đế Thương thả lỏng môi nữ tử ra, giọng nói khàn khàn mang theo trầm thấp:

- Từ sau khi hôn nàng một lần, ta liền đam mê môi của nàng.
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 3 Tìm chủ đề
[HIDE-THANKS]Chương 243: Quá quen không tiện xuống tay (ba)

Ngón tay thon dài của hắn khẽ vuốt môi đỏ mọng của Bạch Nhan, nhiệt độ hơi lạnh trên đầu ngón tay khiến cho thân mình nàng chấn động, nhân tiện nhếch lên một chút ý cười tràn đầy:

- Đế Thương, ngươi sẽ không phải.. Thật sự đã yêu ta chứ?

Đã yêu nàng?

Đế Thương trầm mặc không nói.

Nhiều năm qua, bên người hắn không hề có bất kỳ nữ nhân nào, hắn cũng chưa từng động tình, không rõ ràng tình là thứ gì.

Nhưng mà sau khi hắn nhấm nháp mùi của nàng, thời thời khắc khắc trong đầu đề có nàng, càng cảm nhận được như thế nào là một ngày không thấy như cách ba thu.

Nhưng Đế Thương lại không xác định, đây có phải chứng minh hắn đã yêu nàng rồi không..

Nhìn thấy biểu cảm trầm mặc của Đế Thương, Bạch Nhan cười lạnh một tiếng, tránh thoát ra khỏi trong lòng hắn, khóe môi nhếch lên nụ cười yếu ớt.

- Đế Thương, cuộc đời này của Bạch Nhan ta nếu muốn gả, chỉ biết gả cho người lưỡng tình tương duyệt! Trong lòng ngươi không có ta, vì sao còn muốn dây dưa không thôi với ta? Chỉ bởi vì ta là mẫu thân của Thần nhi?

- Không liên quan gì đến Thần nhi, ta muốn cưới nàng, chỉ bởi vì nàng là Bạch Nhan

Hắn cưới nàng, không hề liên quan gì đến người khác.

Đơn giản nàng là Bạch Nhan thôi.

- Ngươi muốn cưới, chẳng lẽ ta nhất định phải gả sao?

Trên mặt mũi Bạch Nhan toàn là ý cười, hai tay nàng khoanh trước ngực, cười nhẹ nhàng nhìn nam nhân tử y tuyệt thế ở trước mặt.

- Nàng chỉ có thể gả cho ta, nếu như nàng dám gả cho nam nhân khác, ta liền đánh gãy chân của nam nhân khác!

Giọng điệu nam nhân khí phách trước sau như một, mạch lạc đường hoàng, môi đỏ mọng ôm lấy nụ cười hơi âm lãnh.

Đế Thương chợt đè lên trên thân mình Bạch Nhan, phượng mâu hơi trầm xuống:

- Về phần nàng.. Tuy rằng ta muốn buộc nàng lại để cho nàng cả đời không rời đi được, nhưng ta chung quy không nỡ tổn thương nàng, cho nên, ta chỉ có thể vất vả bản thân ở phía sau nàng, nàng tìm một nam nhân, ta liền diệt một người, tìm một đôi, ta diệt một đôi! Xem ai còn dám trêu chọc nàng.

Lòng Bạch Nhan đều run lên vài cái, biến thái đáng chết này!

Chờ thực lực của nàng vượt qua hắn, lúc đó, nàng lại hung hăng sỉ nhục hắn!

- Tẩu tử!

Bỗng nhiên, một giọng nói từ phía trước truyền đến, nháy mắt khiến Bạch Nhan thu suy nghĩ lại.

Nàng ngẩng đầu lên nhìn, liền nhìn thấy Đế Tiểu Vân một thân quần áo lụa mỏng màu vàng nhạt đang cấp tốc từ ngoài viện chạy tới, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, trong ánh mắt lấp lóe sáng bóng hưng phấn, nhưng Đế Tiểu Vân mới chạy được vài bước, nghiễm nhiên phát hiện được không khí không đúng, nhất thời dừng bước.

Phía trước, một bóng dáng tóc bạc áo tím đập vào trong mắt nàng.

Sắc mặt nam nhân âm trầm, lạnh lùng nhìn thẳng về phía thiếu nữ trước mặt, trong phượng mâu ẩn chứa khí thế âm lãnh khiến cho nhiệt độ cả sân đều giảm xuống một chút.

Đế Tiểu Vân sợ ngây người, sắc mặt của nàng còn khó coi hơn nuốt ruồi bọ, đầu lưỡi không ngừng run run, một câu nói cũng không ăn khớp.

- Ca.. Ca.. Sao ca lại ở đây?

Đế Thương nở nụ cười.

Nụ cười của hắn, là Bạch Nhan chưa từng thấy làm cho người ta sợ hãi, càng khiến Đế Tiểu Vân sợ tới mức hai chân run rẩy.

- Đế! Tiểu! Vân!

Sau khi nam nhân này nghiến răng nghiến lợi nói ra ba chữ này, chân Đế Tiểu Vân mềm nhũn, phịch một tiếng ngã ngồi trên mặt đất, hiển nhiên trải qua kinh hãi mãnh liệt.

- Ca, muội sai rồi.

Nàng sợ hãi sắp khóc, vì sao vài năm không gặp ca ca, ca thế mà lại càng ngày càng khủng bố rồi?

Đế Thương âm trầm nhếch môi:

- Muội có biết muội chọc ra họa bao lớn không? Bởi vì muội cưỡng ép thông qua phong ấn, còn có người khác đi theo muội đến mảnh đại lục này! Muội nói ta nên trừng phạt muội và quốc sư như thế nào?

Đế Tiểu Vân trắng bệch mặt:

- Ca, chuyện này muội tự chủ trương, không liên quan đến quốc sư, ca đừng liên lụy người vô tội.

Đế Thương lạnh lùng cười:

- Không có hắn, muội có thể thông qua phong ấn?

- Muội..

Giọng Đế Tiểu Vân yếu ớt đi vài phần, ủy khuất cúi thấp đầu xuống:

- Ca muốn phạt muội nhận, nhưng quốc sư bị muội ép, ca đừng khi dễ hắn.
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 3 Tìm chủ đề
[HIDE-THANKS]Chương 244: Quá quen không tiện xuống tay (bốn)

- Xem ra tình cảm của muội và quốc sư thật tốt.

Giọng Đế Thương lạnh lẽo:

- Nếu không bổn vương hạ một ý chỉ, để cho hai người thành thân có được không?

- Cái gì?

Đế Tiểu Vân nhanh chóng nhảy dựng lên, cũng chẳng quan tâm đến sợ hãi Đế Thương, lập tức cự tuyệt nói:

- Muội không muốn lập gia đình, ca, ca không thể tàn nhẫn ném muội cho quốc sư như vậy.

- Muội không phải thật thích hắn sao?

Đế Thương cười lạnh nói.

- Muội.. Muội và quốc sư quá quen thuộc rồi, giữa người quen.. Không tiện xuống tay.

- Muội lựa chọn gả cho quốc sư, hay bị bổn vương treo muội lên đánh?

Lời Đế Thương nói khí phách mà phô trương, thật sự giống như.. Tiểu nha đầu đáng thương trước mắt không phải là thân muội muội của hắn.

Biểu cảm của Đế Tiểu Vân đáng thương tội nghiệp:

- Ca.. Muội không có lựa chọn sao?

Đế Thương cười lạnh một tiếng, vừa định cự tuyệt, đột nhiên phía sau truyền đến một cơn gió mạnh, bàn tay to của hắn khẽ nhấc, vững vàng túm lấy cái chân vừa đá tới.

Hắn khẽ cau mày, trong giọng điệu mang theo cưng chiều mà chính hắn cũng chưa phát giác ra:

- Đừng làm rộn, chờ ta xử lý xong nha đầu này đã.

Bạch Nhan thu hồi chân, hung hăng trợn mắt lườm nam nhân:

- Cút ra ngoài cho ta!

Khóe môi Đế Thương nhếch lên:

- Tiểu Nhan nhi, nàng lại nghịch ngợm, ta xử lý xong chuyện này sẽ làm cùng nàng.

Đế Tiểu Vân đã sớm trừng lớn mắt, khiếp sợ đến một câu đều nói không ra lời.

Đây.. Thật sự là huynh trưởng của mình tính khí rất hư, tính cách tàn bạo sao?

Huynh ấy cũng có thể tính khí tốt như vậy đối xử với một người từ khi nào?

- Ta nói rồi, nếu ngươi dám động thủ đánh nàng ấy, ngươi liền cút ra ngoài cho ta!

Nhìn gương mặt đen thui của Bạch Nhan, sắc mặt Đế Thương trầm xuống:

- Nàng nói thật sao?

- Nói thật!

Dường như hai chữ này của Bạch Nhan, khiến khuôn mặt Đế Thương càng khó coi hơn, Đế Tiểu Vân sợ tới mức rụt cổ lại, thân thể cảm thấy lạnh lẽo.

Đé Thương bực tức quay đầu, phượng mâu quét về phía Đế Tiểu Vân đang hận không thể giấu mình đi:

- Muội có thể lăn.

"..."

Đế Tiểu Vân ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn khuôn mặt tuấn tú bực tức của Đế Thương.

Lão ca đây vốn định bỏ qua cho nàng?

- Còn chưa lăn?

Nhìn thấy Đế Tiểu Vân sợ ngây người, Đế Thương dẩu môi, giọng nói hơi lạnh.

Lời này, khiến Đế Tiểu Vân giống như được đại xá, không đợi Đế Thương nói tiếp, vèo một tiếng liền chạy ra xa xa, sợ hắn đổi ý sẽ bắt nàng lại treo ngược lên đánh một trận.

Nhìn nơi Đế Tiểu Vân rời đi, Bạch Nhân ngây ngốc xuất thần, đúng lúc này, bên tai truyền đến giọng nói trầm thấp của nam nhân.

- Ta chưa từng đánh muội ấy.

- Hả?

Bạch Nhan không hiểu quay đầu, có phần không rõ ràng lời hắn nói là có ý gì

- Vừa rồi ta nói như vậy, chỉ vì hù dọa muội ấy một chút thôi.

Đế Thương nhíu mày, tiếp tục nói.

Bạch Nhan chớp chớp mắt, nam nhân này.. Đang giải thích với nàng?

- Nha đầu này chẳng những ngu xuẩn, còn vô pháp vô thiên, nếu ta không quản giáo muội ấy, rốt cuộc không có ai quản giáo được muội ấy.

Nhưng cố tình, nha đầu ngu xuẩn này lại là thân muội muội của hắn!

- Tại sao ngươi muốn nói những lời này với ta?

Bạch Nhan hất mặt, hỏi.

- Ta cũng không muốn nàng cho rằng ta là một người lục thân không nhận, tâm ngoan thủ lạt.

Hắn vào trước kia, chưa bao giờ để ý đến ánh mắt của bất cứ kẻ nào.

Lục thân không nhận thì như thế nào

Tâm tính tàn bạo thì như thế nào?

Cho dù thiên hạ hiểu lầm hắn, hắn cũng không nguyện giải thích cái gì.

Ở trước mặt Bạch Nhan, hắn lại không muốn để cho nàng có bất cứ hiểu lầm gì.

Đáy lòng Bạch Nhan run lên, theo bản năng quay đầu, không nhìn lên dung nhan tuyệt diễm của nam nhân.

- Thật có lỗi, lúc trước là ta hiểu lầm ngươi, khi biết được ngươi rời nhà vài năm chưa về, nàng ấy một mình ở nhà chờ ngươi mấy năm, không tự chủ liền coi nàng ấy như Tiêu nhi, nếu ngươi còn vì như thế mà trừng phạt nàng ấy, vậy nàng ấy tất nhiên rất đau lòng.
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 3 Tìm chủ đề
[HIDE-THANKS]Chương 245: Yêu thú tông (một)

Đế Thương cười lạnh một tiếng, trong phượng mâu hàm chứa châm chọc:

- Nha đầu kia lòng ngoan độc, nếu chút chuyện nhỏ khiến cho nha đầu này thương tâm muốn chết, đoán chừng con nhóc này đã tự sát thật nhiều lần rồi.

Bạch Nhan ngạc nhiên ngước mắt, Đế Tiểu Vân thật sự là muội muội của hắn?

Thân sinh sao?

Khoảnh khắc này, trong lòng nàng sinh ra lòng đồng tình, có một huynh trưởng không để ý đến nàng ấy như vậy, khó trách Đế Tiểu Vân sẽ hỏng mất như thế..

- Bổn vương đói bụng.

Ngay khi Bạch Nhan đồng tình vạn phần với Đế Tiểu Vân, bên tai truyền đến giọng nói trầm thấp của nam nhân.

Sắc mặt của nàng đen thui:

- Vương phủ của ngươi bị hủy, chẳng lẽ đầu bếp trong phủ cũng đều chết hết rồi? Muốn dùng bữa kêu người của vương phủ ngươi chuẩn bị cho ngươi.

Giống như không nghe thấy lời Bạch Nhan nói, Đế Thương tự nhiên nói:

- Bổn vương nghe nói.. Tài nấu nướng của nàng vốn tuyệt nhất thiên hạ?

- Đế Thương!

- Nàng lựa chọn để cho ta thưởng thức tay nghề của nàng, hay là.. Ngay tại chỗ ăn sạch sẽ nàng!

Bạch Nhan hít một hơi thật sâu:

- Xem như ngươi lợi hại!

Nàng trừng mắt lườm Đế Thương, xoay người đi về phía phòng bếp.

Nhìn phương hướng Bạch Nhan rời đi, bên môi đỏ mọng của Đế Thương hàm chứa ý cười, tầm mắt của hắn đuổi theo hướng Bạch Nhan biến mất, rồi mới rời đi.

* * *

Bên trong sương phòng, màn lụa hồng nhạt theo gió phấp phới, Đế Tiểu Vân đang mặt ủ mày chau tự hỏi chiến lược ứng phó với Đế Thương, lại vào lúc này, rầm một tiếng, một cước đá đến, đá văng cửa phòng nàng.

Đế Tiểu Vân sợ tới mức thiếu chút nữa từ trên giường lăn xuống, nàng run sợ trong lòng nhìn nam nhân xuất hiện ở cửa, hơi khó khăn nuốt nước miếng.

- Ca.. Không phải ca đã đáp ứng sẽ tha cho muội sao?

Vì sao hiện giờ lại đến tìm nàng phiền toái?

Đế Tiểu Vân khóc không ra nước mắt, nếu không phải trái tim của nàng cường ngạnh, mỗi ngày bị nam nhân này hù dọa đến phải hù chết.

- Khi muội rời khỏi Yêu giới, có nhìn thấy xà nữ không?

Đế Tiểu Vân kinh ngạc ngẩng đầu:

- Xà nữ? Ca nói Thanh Loan của xà tộc? Lúc muội đi ra, chỉ có một mình muội, không nhìn thấy ả ta.

Chẳng lẽ.. Thanh Loan đồ đê tiện diêm dúa lòe loẹt kia cũng theo nàng tới đại lục này?

Trái tim của Đế Tiểu Vân bắt đầu thình thịch nhảy loạn lên, nàng cũng biết vì sao lúc trước lão ca nhà mình lại tức giận đến như vậy.

Sắc mặt Đế Thương âm trầm, khí thế lạnh lẽo quanh quẩn trên người, khiến hàm răng Đế Tiểu Vân đều bắt đầu run run.

- Muội định khi nào lăn đi?

Khóe miệng của hắn nhếch lên độ cong hơi lạnh lùng, mặt không biểu cảm hỏi.

Chống lại khí tức khủng bố của nam nhân, giọng Đế Tiểu Vân đều mang theo run run:

- Muội không đi! Muội khó khăn lắm mới nhìn thấy điệt nhi và tẩu tử, muội không muốn rời đi!

Phượng mâu của Đế Thương khẽ nheo, độ cong khóe môi mang theo một chút khí tức nguy hiểm.

- Nếu muội không muốn lăn đi, vậy nên đáp ứng bổn vương hai chuyện.

- Chuyện.. Chuyện gì?

- Cho đến nay Nhan nhi vẫn không muốn gả cho bổn vương, muội giúp bổn vương thuyết phục nàng.

Đế Tiểu Vân vốn còn đang run rẩy không thôi, thình lình nghe thấy âm thanh truyền từ trên đỉnh đầu xuống, nhất thời ngẩng đầu, kinh ngạc đầy mắt.

Chẳng lẽ đúng như theo lời Sở Y Y nói, đến bây giờ lão ca còn không thu phục được tẩu tử?

Hiện giờ.. Còn cầu nàng hỗ trợ?

Giọng điệu của Đế Thương rõ ràng cho thấy là mệnh lệnh, nhưng Đế Tiểu Vân tự mình tưởng tượng thành cầu xin.

Vừa nghĩ tới Đế Thương có chuyện muốn nhờ, nàng lại không khúm núm giống như vừa rồi, trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tràn đầy đắc ý.

- Ca, muốn kêu muội giúp ca theo đuổi tẩu tử cũng không phải không có biện pháp, nhưng mà ca cầu người làm việc, không phải nên tỏ vẻ một chút sao?

Khóe mắt nàng sáng rọi, khóe môi nhếch lên nụ cười hơi kiêu ngạo.

Tròng mắt Đế Thương lạnh lùng, lạnh lẽo nhếch khóe môi lên:

- Vậy muội muốn như thế nào?
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 3 Tìm chủ đề
[HIDE-THANKS]Chương 246: Yêu thú tông (hai)

Tròng mắt Đế Tiểu Vân xoay tròn, cười hì hì nói:

- Cái này.. Về sau cho dù muội gây ra chuyện gì, ca cũng không thể quở trách muội, càng không cho phép loạn chút ghép đôi lung tung, mặt khác, ca phải để Thần nhi hàng tháng ngủ cùng muội hai mươi chín ngày, mặt khác, khi ca trở về phải thăng quan tiến tước cho quốc sư, không cho phép..

Mặt cười của Đế Thương càng lạnh:

- Địa vị của quốc sư ở Yêu giới đã gần với vương thất, nếu như lại thăng quan tiến tước, cũng chỉ có chức vị phò mã gia này.

Đế Tiểu Vân ngây người:

- Là như vậy sao? Điều kiện thứ hai của muội chính là không hứa loạn ghép đôi lung tung, ca, ca không thể để cho quốc sư làm phò mã gia.

- Vậy đó là yêu cầu của muội?

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Đế Tiểu Vân trở nên trắng bệch:

- Muội.. Muội đã quên mất địa vị của quốc sư ở Yêu giới, chỉ muốn giúp hắn chút chỗ tốt.

Đế Thương chậm rãi tới gần Đế Tiểu Vân, khí thế ngập trời và áp chế nặng nề của hắn khiến thần sắc khó khăn lắm mới trở lại bình thường của Đế Tiểu Vân càng thêm hoảng sợ.

- Ca, ca muốn làm gì? Quân tử động khẩu không động thủ, ca có thể mắng muội, nhưng không cho phép ca đánh muội!

Thân thể nàng liên tiếp lui về phía sau, run nhè nhẹ, sắc mặt tái nhợt tràn đầy sợ hãi, cắn chặt môi nước mắt ròng ròng.

- Muội còn có yêu cầu gì, cứ nói hết ra!

- Muội, muội..

Cho dù Đế Tiểu Vân ngu dốt nữa, cũng biết Đế Thương tức giận, nàng sợ tới mức ngay cả một câu nói đều nói không lưu loát, giọng run run rất lợi hại.

- Không nói?

Đế Thương lạnh lùng cười.

Đế Tiểu Vân hạ quyết tâm, nói:

- Ca đừng cho rằng muội ngốc thì có thể gạt muội, hiện giờ muội có tẩu tử làm chỗ dựa, nếu ca đuổi muội đi, tẩu tử nhất định sẽ đuổi ca ra ngoài trước, đến lúc đó muội không giúp ca theo đuổi tẩu tử, khiến cho ca cả đời không cách nào ôm mỹ nhân về.

Đúng vậy, nàng có tẩu tử làm chỗ dựa, nàng sợ cái gì?

Nghĩ vậy, Đế Tiểu Vân ưỡn ngực lên, lại không úy kỵ gì nhìn thẳng vào vẻ mặt âm trầm của Đế Thương.

Nhưng mà, câu nói tiếp theo của Đế Thương, lại khiến cho sắc mặt của Đế Tiểu Vân thay đổi.

- Nếu Như Nhan không phải là thê tử của bổn vương, nàng cũng không phải là tẩu tử của muội, Thần nhi cũng không phải là điệt nhi của muội.

Lời này như một tia sấm sét, đánh Đế Tiểu Vân choáng váng, sao nàng lại quên mất một điểm này?

Tẩu tử không gả cho huynh trưởng, sao có khả năng trở thành tẩu tử của nàng? Theo tính cách của tẩu tử, lúc đó cũng sẽ không để Thần nhi theo bọn họ cùng về Yêu giới.

Không! Vậy không được!

Đế Tiểu Vân bỗng chốc lên tinh thần, nàng thề son sắt vỗ ngực:

- Ca, muội giúp ca! Muội nhất định canh chừng tẩu tử, không để tẩu tử tiếp xúc với nam nhân khác, cho đến khi gả cho ca mới thôi.

Mặt Đế Thương không biểu cảm gật đầu:

- Chuyện thứ hai ta để cho muội làm, chính là lúc ta không có ở đây, an toàn của Nhan hi và Thần nhi giao cho muội.

"..."

Sau khi Đế Tiểu Vân nghe nói như thế liền ngây ngốc, yếu ớt nói:

- Ca, không biết vì sao, sau khi đi đến đại lục này, muội cảm giác thực lực của muội yếu bớt một nửa, ca kêu muội bảo vệ tẩu tử cường đại như vậy, có phải ép buộc làm khó người khác rồi không?

Nàng phá tan phong ấn đi đến đại lục này, kết quả khiến cho thực lực của nàng bị phong ấn, hiện giờ để cho nàng bảo hộ Thần nhi còn dễ dàng, tẩu tử cường đại như vậy, sao có khả năng cần đến nàng bảo hộ?

- Sau khi xà nữ đi tới đại lục này, dùng một vài phương pháp xử lý đặc thù ẩn giấu đi khí tức, liền ngay cả Hỏa Vũ đều không truy tung ra được tung tích của ả ta, nhưng nếu như ả ta tới gần, muội liền đủ để phát hiện.

Đế Thương lạnh lẽo liếc nhìn Đế Tiểu Vân:

- Bổn vương muốn muội từ nay về sau, một tấc cũng không rời đi theo Nhan nhi.

- Ca, ca yên tâm, về sau tẩu tử ở đâu muội liền theo ở đó.
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 3 Tìm chủ đề
[HIDE-THANKS]Chương 247: Yêu thú tông (ba)

Đế Tiểu Vân lên mười phần tinh thần.

Tiện nhân Thanh Loan kia từ mấy trăm năm trước đã nhìn trộm lão ca, nếu để cho ả ta biết được tung tích của Thần nhi, nói không chừng sẽ âm ở sau lưng.

Nàng chỉ có một tẩu tử một điệt nhi như vậy, làm sao có thể để cho bọn họ bị ám toán?

- Nhớ kỹ lời muội nói, nếu mẫu tử Nhan nhi nhận lấy một chút thương tổn, bổn vương sẽ tính sổ với muội trước!

Nam nhân cười lạnh bỏ lại một câu cuối cùng này, không nhìn nhiều Đế Tiểu Vân nữa, hồng bào khẽ phất, xoay người rời khỏi phòng.

Đế Tiểu Vân trợn mắt há hốc mồm.

Nàng thật sự là thân muội muội của lão ca? Không phải nhặt được về?

Có thể nhiều năm qua đã thành thói quen Đế Thương đối đãi như vậy, Đế Tiểu Vân còn không kịp ủy khuất, cũng đã tự mình an ủi một phen ở trong lòng.

Ca ca không thương thì như thế nào? Về sau nàng có tẩu tử thương! Ai thèm để ý đến huynh ấy?

- Công chúa điện hạ, công chúa điện hạ.

Đúng lúc này, một âm thanh thanh thúy truyền đến, Đế Tiểu Vân quay đầu nhìn lại, liền thấy một con hoàng oanh từ cửa sổ bay tới, đậu lên trên vai nàng.

- A Hoàng, chuyện bản công chúa kêu ngươi tìm hiểu như thế nào rồi?

- Công chúa điện hạ có thể đổi lại tên cho thuộc hạ được không? Người ta dù sao cũng là nữ hài tử.

Giọng điệu chim hoàng oanh rất bất mãn, thưa dạ kháng nghị.

Đế Tiểu Vân trừng to đôi mắt xinh đẹp:

- Đặt tên rất phiền toái, ngươi còn muốn bản công chúa nghĩ cho ngươi một cái tên rách? A Hoàng, mục đích của ngươi là gì?

A Hoàng sửng sốt, đầy mắt ủy khuất, nó chỉ muốn một cái tên dễ nghe thôi, vì sao đến trong lòng công chúa, lại trở thành nó muốn mưu hại công chúa?

Vậy.. Cũng quá oan.

- Ngươi trước nói chuyện ta sai ngươi đi làm cho ta đi.

Đế Tiểu Vân bĩu môi, nói.

- Công chúa điện hạ, người tốt nhất vẫn đừng nghe, thuộc hạ sợ người sẽ tức chết.

Đế Tiểu Vân khinh thường cười một tiếng:

- Tức chết ta? Ca ta còn chưa thể tức chết ta, chẳng lẽ còn có chuyện gì khác khiến ta tức chết? Ngươi nhanh nói cho ta xem thăm dò được tin tức gì?

A Hoàng liếc nhìn Đế Tiểu Vân, nói:

- Vừa rồi thuộc hạ chui vào phủ thái tử, vừa vặn nghe trộm được đối thoại giữa thái tử và thái tử phi chó má kia, nữ nhân tên Bạch Nhược kia, thế mà lại đang mưu tính với Nam Cung Dực để vương hậu làm thiếp! Còn nói..

- Còn nói cái gì?

Ngực Đế Tiểu Vân đã phập phồng không yên, nàng cắn răng hỏi.

- Còn nói tiểu thái tử của Yêu giới chúng ta chính là dáng vẻ xinh xắn, bản sự khác đều không bằng nhi tử của gã, chờ sau khi vương hậu làm thiếp cho gã, gã muốn để tiểu thái tử trở thành nô lệ cho nhi tử gã!

- A, đúng rồi, Nam Cung Dực còn nói, mẫu thân của vương hậu là nữ nhân ngu xuẩn, chẳng qua bị cha vương hậu lời ngon tiếng ngọt, đã chắp tay nhường tất cả đan dược cho, thân là nữ nhi của nữ nhân ngu xuẩn kia, sau này gã chỉ cần nói vài lời hay, vương hậu cũng sẽ dùng hai tay dâng thế lực trong tay lên.

Ngay từ đầu, Đế Tiểu Vân kêu a Hoàng đi tìm hiểu chuyện Nam Cung Lân mạo nhận chuyện vạn thú triêu tông, ai biết a Hoàng nghe được lại là tin tức vô dụng này, lúc này nàng tức đến sắc mặt đỏ lên.

Đương nhiên nàng tức giận không phải a Hoàng, mà là hai kẻ vô lại không biết xấu hổ kia!

- Công chúa điện hạ.

Mắt thấy Đế Tiểu Vân tức đến không cách nào hô hấp, a Hoàng sốt ruột:

- Thuộc hạ mới vừa đã nói người sẽ bị tức chết, người lại không tin, lời nói vô lại này, người tội gì đi nghe?

Đế Tiểu Vân quả thật bị tức quá, nàng khó khăn lắm mới hồi phục tinh thần lại, hung hăng trợn mắt lườm a Hoàng:

- Vậy ngươi còn quay về làm gì?

- Thuộc hạ..

Lời a Hoàng còn chưa nói hết liền bi kịch.
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 3 Tìm chủ đề
[HIDE-THANKS]Chương 248: Yêu thú tông (bốn)

Đế Tiểu Vân đánh một chưởng, giống như đập con ruồi đánh thân thể nho nhỏ của a Hoàng bay ra ngoài, phịch một tiếng, thân thể của nó đập lên trên cửa, chậm rãi mới hạ xuống.

Giọng a Hoàng rất suy yếu:

- Thuộc hạ.. Thuộc hạ trở về nói cho người biết, thuộc hạ đã thăm dò ra, lúc trước chuyện vạn thú triêu tông.. Là Bạch Nhược cố tình tìm người tuyên truyền đi.

Nói xong lời này, a Hoàng chớp mắt, ngất đi.

Lần này a Hoàng cũng coi như vận khí tốt, trùng hợp nghe được tiếng nói chuyện giữa Bạch Nhược với nha hoàn tâm phúc, bằng không, nó cũng không thể nhanh như vậy đã quay lại.

Đế Tiểu Vân như bay lao về phía a Hoàng, nâng thân thể nho nhỏ của a Hoàng lên, thút tha thút thít nói:

- A Hoàng! Xin lỗi, ta hiểu lầm ngươi, ngươi đừng chết mà. Cùng lắm thì về sau ta không gọi ngươi là a Hoàng nữa, tiểu Hoàng.

May mà a Hoàng hôn mê bất tỉnh, nếu nó tỉnh, sẽ rõ ràng sờ sờ bị tức chết.

Hai cái tên này.. Có gì khác nhau?

Nghe được tiếng khóc của Đế Tiểu Vân, a Hoàng chậm rãi thong thả tỉnh lại, vô cùng đáng thương nói:

- Công chúa.. Thuộc hạ.. Còn chưa chết, thuộc hạ chỉ đói..

Đế Tiểu Vân sửng sốt, nàng đứng lên, ném a Hoàng cầm trong tay lên mặt đất.

- Hóa ra không chết? Lãng phí tình cảm của ta.

A Hoàng run run chìa móng vuốt nhỏ, ủy khuất phát khóc:

- Công chúa, thuộc hạ đói..

- Đói bụng tự kiếm ăn, đừng tới tìm ta.

Nói xong lời này, Đế Tiểu Vân đi thẳng ra cửa phòng, quản cũng không thèm quản a Hoàng đã đói đến không thể đứng dậy nổi.

A Hoàng lại hối hận rơi nước mắt.

Nó không nên theo công chúa đi đến đại lục, nếu ở Yêu giới, cho dù công chúa quên mất nó, ít nhất còn có cung nữ cho nó ăn..

Không như hiện giờ, nó chỉ có thể cô lẻ nằm trên mặt đất.

* * *

Phía nam đại lục, chính là nơi yêu thú tung hoành.

Ngay cả ở vài ngàn năm trước, yêu thú thực lực cường đại cũng đã bị phong ấn ở một vùng không gian, những yêu thú có thể lưu lại, cuối cùng cũng sẽ thành cường đại.

Cho nên, núi yêu thú phía nam đại lục, đó là nơi vô số thuần thú sư vọng tưởng chinh phục.

Ở nơi không xa núi yêu thú, là tông môn của Yêu thú tông.

Đại lục đã có Dược môn là nơi tụ tập luyện đan sư thiên hạ, tự nhiên cũng có Yêu thú tông dựa vào thuần thú mà tồn tại.

Chỉ tiếc, cho đến nay Yêu thú tông chưa thể quy về hàng ngũ môn phái lánh đời, vẫn vùng vẫy trong môn phái trung đẳng như trước.

Lúc này, trong tông môn Yêu thú tông, nam tử trung niên nhắm mắt khoanh chân mở hai mắt ra, dung nhan của hắn cương nghị lạnh lùng, trong ánh mắt lóe lên một tia quang mang.

- Người đâu, kêu đại trưởng lão lập tức tới gặp bản tông chủ!

Ngoài cửa có người lĩnh mệnh lui ra.

Một lát sau, một lão giả tiên phong đạo cốt liền vội vàng mà đến.

Chờ hắn đi tới trước mặt nam tử trung niên, cung kính khom người xuống:

- Tông chủ, ngài gọi ta tới có phải đã nhận ra người trời giáng dị tượng không?

Trời giáng dị tượng, vạn thú triêu tông!

Thân là Yêu thú tông ở dưới chân núi yêu thú, cảm nhận về dị tượng năm đó càng rõ ràng hơn người khác.

Phương Ngự Phong nhếch khóe miệng lên ý cười:

- Không sai, ta trải qua thời gian năm năm, cuối cùng luyện Thiên Tương công pháp của ta đến tầng thứ năm! Càng thông qua công pháp này tìm được chỗ của người đó.

Trong lòng đại trưởng lão run lên, kinh hỉ ngẩng đầu:

- Tông chủ, ngài nói là thật?

Phương Ngự Phong gật đầu:

- Bởi vì cấp bậc công pháp mà ta tu luyện còn không phải rất cao, không cách nào nhận được tin tức chuẩn xác, ta chỉ biết chỗ của người đó là Lưu Hỏa quốc.

Lưu Hỏa quốc?
[/HIDE-THANKS]
 
Chia sẻ bài viết

Những người đang xem chủ đề này

Back