Chương 199: Đây là cha ruột? Bấm để xem "Yên tâm đi, huynh đệ." Vương Tiểu Bàn vỗ bả vai Bạch Tiểu Thần, lắc đầu, bộ dáng thấy chết không sờn, mau chóng trở về Vương gia. Nhưng hắn vừa về tới nhà, một bàn tay liền duỗi tới, hung hăng cầm lỗ tai hắn, phẫn nộ nói: "Tiểu tử thối, ngươi nói ta nghe, hôm nay ngươi gây ra chuyện gì ở bên ngoài hả?" "Phụ thân, ngươi phải xem lại," Vẻ mặt Vương Tiểu Bàn bất mãn, "Ta không gây sự, thật sự không gây sự." "Không gây sự? Ngươi không gây sự mà đánh nhi tử của Thái tử à?" Vương Đức Thu tức giận, quát lớn. Vương Tiểu Bàn suýt thì khóc, tin tức này lan truyền cũng quá nhanh, phụ thân làm sao nhanh như vậy đã biết rồi? "Phụ thân, là tên hỗn đản đó quá đáng, lúc trước hắn bắt nạt người khác, ta không nhìn nổi nên mới đánh hắn," Vương Tiểu Bàn ủy khuất nói, "Với lại, Bạch Tiểu Thần cũng có mặt trong chuyện này, ngươi không tin thì hỏi hắn đi." Vương Đức Thu nửa tin nửa ngờ thả lỏng tay: "Tiểu Thần cũng có mặt lúc ngươi đánh nhi tử của Thái tử?" "Thật, là tên hỗn đản kia bắt nạt bằng hữu của Bạch Tiểu Thần, ta mới nhịn không được mà động thủ." "À, Bạch Tiểu Thần đã tham gia, khẳng định là tên hỗn đản kia làm sai trước," Vương Đức Thu trừng mắt nhìn Vương Tiểu Bàn, "Sau này ngươi theo Tiểu Thần nhiều vào, hắn cho ngươi đánh thì ngươi xông lên, hắn không cho ngươi động thủ, ngươi không được động thủ, đã hiểu chưa?" Vương Tiểu Bàn trợn mắt há mồm: "Phụ thân, tại sao Bạch Tiểu Thần cho ta động thủ, ta mới được động thủ? Đến lúc đó ta động thủ thật, ngươi sẽ không đánh ta chứ?" Bàn tay Vương Đức Thu vỗ vào đầu Vương Tiểu Bàn, tức giận nói: "Bạch Tiểu Thần là đứa trẻ ngoan thế nào? Không có chuyện hắn đi chọc người, nhất định là có người chọc hắn, nên các ngươi đánh thì không sai! Ngươi cho rằng ai cũng như ngươi là hỗn thế ma vương? Không phân biệt tốt xấu đã đánh người?" Cái này.. Đây là cha ruột? Vương Tiểu Bàn khóc không ra nước mắt, làm sao hắn lại cảm thấy mình bị nhặt được? "Phụ thân, vậy chuyện ta đánh nhi tử của Thái tử.." Vương Tiểu Bàn hơi cẩn thận mở miệng. "Không phải chỉ là một nhi tử của Thái tử thôi sao, đánh thì đánh, không đánh sai là được," Vương Đức Thu xem thường nói, "Ngươi không bận thì đi theo Bạch Tiểu Thần học tập một chút, nếu ngươi nghe lời hắn, chúng ta sẽ không cần rời khỏi phủ, càng không cần bị dồn tới nơi này." Sợ Vương Đức Thu tiếp tục túm lấy mình không buông, Vương Tiểu Bàn thừa dịp hắn không chú ý, vút một tiếng lao ra ngoài, thân thể kia tuy mập nhưng rất linh hoạt, đợi Vương Đức Thu kịp phản ứng, đã sớm chạy xa. "Tiểu tử thối này!" Vương Đức Thu rất tức giận, "Quả thật là muốn ăn đòn!" Vừa nghĩ tới chuyện bọn họ bị ép rời khỏi phủ, Vương Đức Thu cố nén giận, thật sự muốn thu thập tiểu tử thối này! * * * Cổ trạch, trong đình viện. Bạch Nhan lười biếng nhìn cuốn sách trên tay, khóe miệng câu lên một đường cong. Thời gian trôi qua, vẻ mặt lão giả càng thêm lo lắng, lòng bàn tay dính đầy mồ hôi, ánh mắt nhìn Bạch Nhan càng thêm bất thiện. "Mẫu thân!" Giọng nói mềm mại truyền tới từ phía sau, lúc Bạch Nhan ngẩng đầu nhìn qua, thân ảnh nho nhỏ đã lao tới chỗ nàng, thơm lên má nàng một cái. "Mẫu thân ta đã về rồi, Nam Cung Chuẩn cũng về cùng ta." Bạch Nhan nhíu mày, lúc này mới nhìn Nam Cung Chuẩn đi theo. Hình như Nam Cung Chuẩn vẫn chưa thích ứng được, cơ thể hơi cứng nhắc, hắn nhìn Bạch Tiểu Thần được Bạch Nhan ôm trong ngực, đáy mắt hiện lên vẻ hâm mộ.
Chương 200: Ta đồng ý làm đệ tử của ngươi Bấm để xem Bạch Nhan cười cười, gia hỏa này, rốt cuộc vẫn chỉ là đứa trẻ.. "Thần Nhi luôn thiếu một người làm bạn, nếu có thể, ngươi hãy ở lại với chúng ta, được chứ?" Nam Cung Chuẩn không dám tin nhìn Bạch Nhan: "Ta.. có thể ở lại?" "Ngươi muốn ở lại, ai cũng không thể ép ngươi đi," Bạch Nhan từ từ đứng dậy, mỉm cười đi về phía Nam Cung Chuẩn, "Huống hồ, thiên phú của ngươi không tệ, những năm này đã bị mai một, bây giờ ta muốn để ngươi làm đệ tử của ta, ngươi có bằng lòng hay không?" Trong mắt Nam Cung Chuẩn mừng rỡ: "Ta đồng ý ở lại." "Thần Nhi," Bạch Nhan vỗ vỗ đầu Bạch Tiểu Thần, "Ngươi dẫn hắn xuống nghỉ ngơi, mẫu thân còn những chuyện khác cần phải giải quyết, mặt khác.." Nàng lật bàn tay một cái, liền lấy ra một bình đan dược, đưa tới trước mặt Nam Cung Chuẩn. "Đan dược này có thể chữa trị ngoại thương của ngươi, chờ cơ thể ngươi bồi bổ thật tốt xong, ta sẽ đưa ngươi công pháp thích hợp để tu luyện." Nam Cung Chuẩn nhìn số đan dược Bạch Nhan đưa tới, hốc mắt hắn đỏ lên, nắm thật chặt bình sứ trong tay, ngẩng đầu, ánh mắt đầy kiên định. "Sư phụ, sau này, ta nhất định sẽ đứng trên đỉnh cao, tuyệt đối không thể người thất vọng!" Sau này, Nam Cung Chuẩn một câu thành sấm, quả nhiên đứng trên đỉnh cao, nhưng bất luận hắn đứng ở đỉnh cao thế nào, vẫn không quên người đã thay đổi số phận của hắn. "Nam Cung Chuẩn, ta dẫn ngươi đi xem gian phòng của ngươi," Bạch Tiểu Thần cao hứng giữ lấy Nam Cung Chuẩn, thân thể nhỏ nhanh chóng đi tới sương phòng. Bạch Nhan nhìn hai tiểu gia hỏa đã đi xa, đột nhiên bật cười. "Ánh mắt Bạch Nhan cô nương cũng không tệ," Ánh mắt lão giả hơi phức tạp, "Một thiên tài như vậy, đã bị ngươi phát hiện ra." Bạch Nhan cầm tách trà nha hoàn đưa tới, nhẹ nhàng nhấp một ngụm: "Xem ra ngươi cũng đã nhìn ra, người hắn có ngạo cốt, sau này đương nhiên bất phàm, thiên tài như vậy, nhất định ta phải để hắn bên nhi tử ta." Huống gì, có lẽ nguyên nhân ở Bạch Tiểu Thần, nàng đối với đứa trẻ cùng trang lứa, có chút mềm lòng. "Sau này hắn có thể bất phàm hay không, không những phải xem số mệnh của hắn, mà còn phải có người tài bồi dưỡng," Lão giả thản nhiên nói, "Ta vừa nhìn qua, thực lực của đứa nhỏ này rất thấp, đoán chừng đã mai một rất lâu." Bạch Nhan giương môi cười nhạt. Còn không phải vậy, sau khi Nam Cung Chuẩn chào đời, mẫu thân liền chết, lại thường xuyên bị người bắt nạt, còn không có người tài bồi dưỡng, dù hắn là người mang ngạo cốt, cũng bị mai một. "Ngươi muốn giành người với ta sao?" Bạch Nhan ngước mắt, nhìn lão giả đang chắp tay. "Cho dù hắn là người mang ngạo cốt, nhưng ta không có nhiều thời gian để bồi dưỡng một đứa trẻ, hiện tại ta chỉ quan tâm thiếu gia nhà ta, Bạch Nhan cô nương, nếu thiếu gia nhà ta xảy ra chuyện gì, ngươi khó tránh khỏi trách nhiệm!" Ngay khi lão giả nói xong lời này, được Tiểu Mễ ở phía trước dẫn đường, Bạch Triển Bằng mặc trường bào bước nhanh tới. Cước bộ hắn phiêu dật, không còn bộ dạng suy yếu ban đầu. "Thiếu gia," Trong lòng lão giả vui mừng, bước nhanh ra nghênh đón, vẻ mặt hơi chấn kinh, "Người.. không sao?" Bạch Triển Bằng khẽ gật đầu: "Chân khí còn sót lại trong cơ thể ta đã bị bài trừ." Tin tức tốt này lập tức đập vào lòng lão giả, làm hắn mừng rỡ, lúc này hắn mới tin tưởng, Bạch Nhan thật sự muốn cứu thiếu gia. "Bạch Nhan cô nương," Lão giả quay đầu, thành tâm cúi mình, "Ta xin lỗi vì lúc trước vô lễ với ngươi, đa tạ ngươi đã cứu thiếu gia nhà ta, nếu không có ngươi, thiếu gia.."
Chương 201: Nàng là đan dược sư Ngũ phẩm Bấm để xem Nói một hồi, lòng lão giả có hơi xúc động. Đã bao nhiêu năm rồi? Vì bệnh tình của thiếu gia, Dược Môn đã dốc hết tất cả, vẫn không thể chữa trị tốt cho hắn. Bây giờ Bạch Nhan chữa khỏi cho thiếu gia, vậy nàng chính là ân nhân của toàn bộ Dược Môn! "Nhưng mà, ta có thể hỏi một chút không, ngươi để mèo con bài trừ chân khí, là dùng phương pháp gì vậy?" Hai mắt lão giả phát sáng, "Những năm qua, chúng ta nghĩ rất nhiều biện pháp, nhưng đều không làm được." "Chuyện này.." Bạch Nhan hơi xấu hổ, "Không thể nói được." Lão giả sững sờ, câu trả lời này nằm ngoài dự đoán của hắn. Nếu Bạch Nhan không muốn nói, trực tiếp cự tuyệt là được, vì sao lại bảo không thể nói? "Thiếu gia?" Hắn quay đầu, nhìn Bạch Triển Bằng. Biểu hiện Bạch Triển Bằng khá mờ mịt: "Ta không biết, sau khi tiến vào gian phòng kia, ta liền ngất đi, đợi đến khi tỉnh lại, phát hiện chân khí trong cơ thể đã được bài trừ rồi." Biểu hiện của Bạch Nhan thêm lúng túng, nếu để Bạch Triển Bằng biết Tiểu Mễ làm cách nào mà hút chân khí, nhất định Bạch Triển Bằng sẽ cự tuyệt. Cho nên, lúc đó nàng mời cho Tiểu Mễ một ánh mắt, để Tiểu Mễ làm hắn hôn mê. "Vậy sao." Lão giả hơi thất vọng, xem ra Bạch Nhan không đồng ý để bọn họ biết phương pháp loại bỏ chân khí, nên mới làm thiếu gia hôn mê. Nhưng mà không sao, chỉ cần thiếu gia khỏe mạnh là đủ rồi. "Chỗ ta có một đan phương," Bạch Nhan lấy từ trong vạt áo ra một tờ đan phương, đưa cho lão giả, "Ngươi đi mua những dược liệu có trong tờ đan phương này cho ta." "Đây là.." "Đan dược giúp thiếu gia của ngươi hồi phục thân thể." Lão giả rất kinh ngạc, lập tức mở đan phương ra, hắn hơi nhìn lướt qua, liền nhíu mày. Trong Dược Môn, luyện đan sư vô số, bản thân hắn cũng là luyện đan sư Ngũ phẩm, nhưng đan dược trên tờ đan phương này, hắn còn chưa từng nghe nói.. "Bạch Nhan cô nương, đan dược ngươi muốn luyện chế là gì?" "Ngũ phẩm Sinh Cơ Tái Hiện đan." Sinh Cơ Tái Hiện đan, là nàng căn cứ vào Sinh Cơ Tái Tạo hoàn nghiên cứu tiến thêm một bước mà thành. Sinh Cơ Tái Tạo hoàn chỉ có tác dụng ở tình huống như Lam lão gia tử, hiện tại tình trạng thân thể Bạch Triển Bằng mười phần nghiêm trọng, tứ phẩm Sinh Cơ Tái Tạo hoàn đã không có bất kỳ tác dụng nào, duy chỉ có Sinh Cơ Tái Hiện đan, mới có thể cứu được hắn. "Ngũ phẩm đan dược?" So với đan được chưa từng nghe nói này, càng khiến lão giả khiếp sợ hơn là, nha đầu trước mặt này lại là đan dược sư Ngũ phẩm? Đừng nhìn bản thân hắn đã đột phá Ngũ phẩm, đó là bởi hắn đã trên năm mươi tuổi, mà nha đầu này mới vẻn vẹn hai mươi? Một luyện đan sư Ngũ phẩm.. Đây là.. Muốn hù chết người sao? Bạch Nhan từ chối cho ý kiến: "Thân thể Bạch Triển Bằng, một viên Sinh Cơ Tái Hiện đan không thể phục hồi hoàn toàn như cũ được, cho nên, số dược liệu này ngươi phải chuẩn bị mười phần, mười phần dược liệu hẳn có thể luyện chế ra một trăm viên, đủ cho thân thể ngươi khôi phục hoàn toàn." Tay lão giả run lên, hô hấp thêm dồn dập: "Bạch Nhan cô nương, một lò đan dược của ngươi, có thể luyện thành mười viên?" Bạch Nhan nhíu mày: "Ít nhất là mười viên, vì để đề phòng vạn nhất, mới để ngươi chuẩn bị thêm một ít, có vấn đề gì sao?" Cái gì? Ít nhất mười viên? Vậy nhiều nhất là bao nhiêu đây? Lão giả bị đả kích nặng nề, bờ môi run rẩy không nói thành lời. Kỳ thật, Bạch Nhan ngốc ở Thánh Đảo nhiều năm, rất ít khi tiếp xúc với luyện đan sư, nàng không biết tiêu chuẩn luyện đan sư trên đại lục này là thế nào. Giống như mấy sư phụ nàng, hẳn là không có mấy người đâu?
Chương 202: Xem lão tử là người chết? Bấm để xem Cho nên, dưới cái nhìn của nàng, một luyện đan sư Ngũ phẩm một lò luyện chế được mời viên là chuyện bình thường tới không thể bình thường hơn. Lão giả muốn khóc, hắn trong hoàn cảnh thuận lợi, nhiều lắm chỉ được bốn viên thôi, nếu không thuận lợi, hai viên cũng không được.. Thật sự người so với người làm ta tức chết! "Nếu không có chuyện gì, các ngươi mau đi chuẩn bị dược liệu, chuẩn bị xong, lập tức vào trong nhà tìm ta." Bạch Nhan lười biếng duỗi lưng một cái, nàng thấy sắc trời không còn sớm, định đi xuống nghỉ ngơi, nhưng lúc này, nhà bên cạnh truyền tới một trận ồn ào. Bên cạnh hình như là Vương Tiểu Bàn? Bằng hữu của Thần Nhi? Nàng nghĩ nghĩ, bước nhanh tới nhà bên. "Cổ lão," Nhìn hướng Bạch Nhan rời đi, Bạch Triển Bằng cong môi cười, "thế gian này, quả nhiên thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân, ta đoán là toàn bộ thiên tài Dược Môn cộng lại, cũng không sánh bằng một người Bạch Nhan cô nương." Cổ lão rất hổ thẹn, đã lâu rồi hắn chưa ra ngoài, không biết thiên tài đã biến thái tới mức độ này. "Thiếu gia, lúc đó ta đi nghe ngóng nên biết được tình cảnh của Bạch Nhan cô nương, nghe nói Bạch gia kia, vì muốn một viên đan dược Tam phẩm, muốn bán nàng làm thiếp cho một lão đầu, nếu người Bạch gia biết được thực lực của Bạch Nhan cô nương, không biết có hận chết hay không." Bạch Triển Bằng nhẹ vuốt tờ đan phương, bỗng dưng nghe Cổ lão nói lời này, ngón tay dừng lại, con ngươi ôn nhu trở nên không có nhiệt độ. "Bạch gia?" Hắn lạnh lùng nói, "Tiếp tục thăm dò cho ta, ta muốn biết tất cả những chuyện Bạch Nhan cô nương đã trải qua khi ở Bạch gia!" "Dạ, thiếu gia." * * * Vương gia. Vương Đức Thu ở thư phòng đọc sách, bên ngoài đột nhiên truyền tới tiếng kêu thê lương, hắn cả kinh lập tức vọt ra ngoài, chạy tới tiền viện. Bắt gặp trong viện, Vương Tiểu Bàn bị một đám thị vệ giữ tay chân, tiếng kêu như giết heo. Phía trước là Tiểu Bá Vương còn mập hơn cả hắn, vênh váo ngẩng cao đầu, hung hăng ra lệnh thị vệ bắt Vương Tiểu Bàn. Vương Tiểu Đồng đã sớm sợ ngây người, một lúc sau, mới khóc rống lên, oa một tiếng lao về phía đám thị vệ, muốn ngăn đám thị vệ. "Cút ra!" Tiểu Bá Vương một tay đẩy Vương Tiểu Đồng, hung hãn nói: "Ngươi còn tới, ta sẽ cho người bắt ngươi theo, để ngươi làm nha đầu ấm giường cho ta!" Vương Đức Thu vừa chạy tới nghe nói thế, tức giận suýt nữa thì ngất, nữ nhi của hắn, vậy mà có người dám để làm nha đầu? Thật sự cho rằng hắn rời khỏi bản gia rồi thì dễ ức hiếp như vậy? "Phụ thân!" Vương Tiểu Bàn thấy Vương Đức Thu, như gặp được cứu tinh, khóc nước mắt nước mũi lem nhem, "Mau cứu ta, phụ thân!" "Tiểu tử, buông nhi tử của lão tử ra!" Hai mắt Vương Đức Thu đỏ lên, cầm một trường côn, vung về phía thị vệ. Mấy thị vệ bị đánh một cái, đau tới xương cốt muốn tan ra thành từng mảnh, liền buông khiến Vương Tiểu Bàn ngã nhào ra đất. "Phụ thân!" Vương Tiểu Bàn lộn nhào bò tới bên cạnh Vương Đức Thu, khóc lóc thê thảm: "Đám người này quá phận, chẳng những lấy lớn hiếp nhỏ, mà còn lấy nhiều khi ít, ngươi giúp ta dạy dỗ bọn họ đi." "Ngươi lăn sang một bên cho ta," Vương Đức Thu đẩy Vương Tiểu Bàn ra phía sau, phẫn nộ vung trường côn, một gậy liền đánh bay một thị vệ, "Nhi tử của lão tử, cho tới bây giờ chỉ có lão tử mới có thể đánh hắn, các ngươi hôm nay lại dám đánh nhi tử của lão tử! Hôm nay lão tử đánh chết các ngươi!"
Chương 203: Một chuyện làm ăn (1) Bấm để xem Tiểu Bá Vương sợ ngây người, ngay cả khóc cũng quên, chỉ có thể trơ mắt nhìn Vương Đức Thu hất tung những thị vệ kia trên mặt đất. "Ta.." Trông thấy ánh mắt của Vương Đức Thu, Tiểu Bá Vương cũng không dám thể hiện, run lẩy bẩy nói, "Cha ta là Thái tử.." "Ta không quản cha ngươi là Thái tử hay Hoàng đế, hắn không dạy được nhi tử, lão tử đến thay hắn dạy dỗ!" Vương Đức Thu tung một cước vào ngực Tiểu Bá Vương. Đám người này thật sự xem Vương Đức Thu hắn là người chết? Còn chạy đến Vương gia của hắn đánh con hắn? Quả thật to gan lớn mật! Không hung hăng dạy dỗ bọn chúng, hắn liền không gọi Vương Đức Thu! Tiểu Bá Vương oa một tiếng khóc rống lên. "Cha ta nói, lúc ta chào đời có vạn thú triều tông, ta là người cao quý nhất trên đời này, các ngươi đối xử với ta như vậy, cha ta nhất định sẽ đem các ngươi băm thành cháo cho chó ăn!" Vương Đức Thu cười lạnh một tiếng, xách Tiểu Bá Vương từ dưới đất lên, quăng cho vài bạt tai. "Lại khóc cho lão tử nghe một tiếng, lão tử lập tức ném ngươi cho yêu thú ăn." Toàn thân Tiểu Bá Vương run lên, quả nhiên không dám khóc, khuôn mặt béo mập tràn ngập sợ hãi, kinh hoàng nhìn Vương Đức Thu trước mặt. "Cái gì gọi là vạn thú triều tông? Vạn thú triều tông chỉ người có thể thống ngự vạn thú, ngươi có bản lĩnh thì tìm một con yêu thú tới thu phục cho ta xem! Còn đưa vạn thú triều tông tới dọa lão tử, lão tử sẽ bị ngươi dọa chắc?" Những người này quả nhiên ngu xuẩn, một lời đồn thổi liền tin tưởng không nghi ngờ, còn vạn thú triều tông? Tại sao hắn không đem một đám yêu thú đi theo? "Cút ngay cho ta!" Vương Đức Thu ném Tiểu Bá Vương ra ngoài, ánh mắt lăng lệ quét qua đám thị vệ trên đất. Thị vệ bị dọa tới run rẩy, lập tức bò dậy, liền ôm Tiểu Bá Vương mau chóng rời khỏi nơi hỗn loạn này. Lúc này, ngoài đại môn Vương gia, thân thể Bạch Nhan nửa dựa, hai tay vòng trước ngực, khóe môi cười nhạt. Thấy chuyện của Vương gia không cần nàng giúp đỡ, liền quay người muốn về. "Vị cô nương này.." Chợt, một giọng nói truyền tới từ phía sau, khiến Bạch Nhan dừng bước. Nàng quay đầu, nhìn Vương Đức Thu đang đi tới, cong môi cười: "Có việc?" "Cô nương, ngươi chính là mẫu thân Bạch Nhan sao?" Vương Đức Thu cười tủm tỉm, rất xảo trá, ánh mắt hắn nhìn Bạch Nhan như mèo thấy mỡ. Bạch Nhan theo bản năng lùi về sau hai bước: "Ngươi biết ta?" "Ha ha, Tiểu Thần đã sớm nói, nương hắn là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, vừa rồi ta thấy ngươi đi từ nhà bên cạnh, liền đoán được," Vương Đức Thu cười to hai tiếng, xách Vương Tiểu Bàn một bên ra, "Còn không mau chào." Vương Tiểu Bàn cười ha ha: "Mỹ nhân thẩm thẩm tốt." Vương Tiểu Đồng đã lau nước mắt, nàng đi tới, học theo Vương Tiểu Bàn lễ phép chào một tiếng: "Thẩm Thẩm." Nàng là mẫu thân của Bạch Tiểu Thần hả, quả nhiên dáng dấp thật đẹp, nàng là nữ nhân đẹp nhất mà nàng từng thấy.. "Ta chỉ tới xem mà thôi, đã không có chuyện gì thì ta muốn về." Bạch Nhan nhìn huynh muội Vương Tiểu Bàn, ánh mắt nhu hòa hơn. "Nếu các ngươi có thời gian, có thể tìm Thần Nhi chơi, hắn rất thích các ngươi." Mắt Vương Tiểu Bàn sáng lên, cho đến bây giờ hắn vẫn chưa sang nhà hàng xóm, chỉ có Thần Nhi tới tìm hắn. "Ngươi đến nhà mỹ nhân thẩm thẩm phải tuyệt đối nghe lời, không được làm loạn, biết chưa!" Vương Đức Thu gõ trán Vương Tiểu Bàn, không quên cảnh cáo một phen.
Chương 204: Một chuyện làm ăn (2) Bấm để xem Hắn nói xong lời này, mới cười tủm tỉm chăm chú nhìn Bạch Nhan: "Ta có thể biết danh tự của cô nương không?" "Bạch Nhan." "Cô nương họ Bạch? Tiểu Thần theo họ ngươi sao?" Vương Đức Thu kinh ngạc, không nghĩ tới lẽ thường, Bạch Tiểu Thần hẳn nên theo họ cha? Tại sao lại mang họ của nương được? Thấy bộ dáng Vương Đức Thu kinh ngạc, Bạch Nhan nhếch môi: "Còn có việc?" "Là thế này, trước đó từ chỗ Bạch Tiểu Thần mà ta biết được, trong tay ngươi có một ít đan dược đúng không? Có thể bán cho ta hay không? Bao nhiêu tiền không là vấn đề." Hai mắt Vương Đức Thu phát sáng, tựa như sói đói nhìn chằm chằm vào thức ăn ngon. Bạch Nhan trầm ngâm nửa ngày: "Đan dược mấy phẩm?" "Tam phẩm trở lên là được rồi." "Được! Ta có thể cung cấp cho ngươi từ Tam phẩm trở lên, Ngũ phẩm trở xuống, trong đó Ngũ phẩm đan dược, giá cả của nó, ta sẽ cho người tới trao đổi với ngươi." Tim Vương Đức Thu co thắt, lúc đầu hắn chỉ cho là Bạch Nhan cung cấp đan dược Tam phẩm và Tứ phẩm là được rồi, không nghĩ đến cũng có đan dược Ngũ phẩm. Chuyện này.. Quả thực là một trận thiên đại kinh hỉ! "Giá cả gì đó đều dễ nói, thế khi nào thì Bạch Nhan cô nương cung cấp cho ta đây?" "Tam phẩm đan dược và Tứ phẩm đan dược, mỗi tháng ta có thể cung cấp cho ngươi một trăm viên, dược liệu Ngũ phẩm đan dược cần chính ngươi cung cấp, đồng thời mỗi tháng ta chỉ luyện chế một lần, mỗi lần luyện được nhiều hay ít còn dựa vào vận khí." Hai mắt Vương Đức Thu sáng lên. Chính nàng luyện chế? Đó là nói, mẫu thân Bạch Tiểu Thần là đan dược sư Ngũ phẩm sao? "Được, đan dược ngươi nói sao thì là vậy, giá cả ngươi tìm người tới chỗ ta đàm phán, ta cũng sẽ không để ngươi ăn thiệt thòi." Dù sao đó cũng không phải tiền của hắn, cũng là bên phía bản gia cần, coi như Bạch Nhan ra giá cao hắn cũng có thể đồng ý. Bạch Nhan không nói thêm gì, bước sang nhà bên cạnh, trong chớp mắt đã biến mất trước mặt phụ tử Vương gia.. Vương Tiểu Bàn có chút không hiểu nhìn lão cha nhà mình: "Người tham tiền như ngươi, sao có thể thoải mái như vậy?" "Nói bậy bạ gì đó?" Vương Đức Thu dựng râu trừng mắt, "Khoảng thời gian trước không phải Bạch Tiểu Thần cho ngươi một chút đan dược sao? Ta sai người quay về đưa cho gia gia ngươi một viên, trải qua giám định của luyện đan sư bản gia, đan dược Bạch Tiểu Thần cho ngươi.. dược hiệu vượt xa những đan dược cùng loại khác." "Cho nên, sau này những đan dược đó đều không được đem bán, tất cả đem hiếu kính gia gia ngươi, gia gia ngươi nói, số đan dược này có bao nhiêu, hắn thu bấy nhiêu." Vương Đức Thu đắc ý nhếch môi, hắn cảm thấy, muốn trở về bản gia, thì phải dựa vào số đan dược này.. Vương Tiểu Bàn chép miệng: "Hóa ra không phải tiền của mình, chẳng trách lại thoải mái như vậy." Lão cha nhà mình vĩnh viễn là một gian thương, nói chuyện làm ăn với người ta, mỗi lần đều ép giá rất gắt gao, đây là lần đầu tiên hào phóng như vậy. Vương Đức Thu trừng mắt Vương Tiểu Bàn: "Có người nói với phụ thân như vậy sao? Dù sao, người thừa kế sau này ở bản gia cũng không phải ngươi, đã vậy, xài bao nhiêu tiền cũng không liên quan đến chúng ta." "Huống gì, tài sản của bản gia đều để lại cho đường huynh của ngươi, không bằng để Bạch Nhan cô nương kiếm một phần." Đây mới là mục đích chủ yếu của hắn. Lần này, bọn họ bị ép rời khỏi bản gia, nguyên nhân cũng có lão đệ và chất nhi trợ giúp, hắn không hung hăng hố bọn họ một chút, sao có thể cam tâm? Vương Tiểu Bàn gãi đầu một cái: "Gia gia sẽ đồng ý sao?" "Ha ha," Vương Đức Thu cười gian xảo, "Ta đã sớm nói chuyện với gia gia ngươi, đan dược sư sở dĩ luyện ra đan dược phẩm chất cao như thế, là vì hao tốn quá nhiều thời gian, cho nên.. số đan dược này là cung không đủ cầu."
Chương 205: Thiếu niên Ôn Như (1) Bấm để xem Đến lúc đó, hắn mở miệng là có vốn ngay. "Tiểu tử, chuyện kinh doanh này, ngươi phải học một chút, xem như sau này không thể kế thừa bản gia, cũng sẽ không bị người hố chết." Vương Đức Thu chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, tiểu tử này nếu thông minh bằng một nửa Bạch Tiểu Thần, hắn cũng liền bớt lo. "Biết." Vương Tiểu Bàn đáp một câu qua loa. Tức khắc, hắn trông thấy Vương Đức Thu lại muốn đánh hắn, trước khi hắn ta động thủ liền vút một tiếng chạy ra ngoài, lúc chạy, còn không quên ngoái đầu làm mặt quỷ, khiến Vương Đức Thu tức giận xắn áo đuổi theo. "Tiểu tử thúi, ngươi đứng lại cho lão tử!" * * * Cổ trạch. Trong đại sảnh, Bạch Nhan khẽ nhấp một ngụm trà, an tĩnh chờ. Nửa ngày sau, Hoa La từ ngoài cửa đi tới, nửa quỳ trên đất: "Chủ tử cho gọi thuộc hạ có gì phân phó?" "Ta cùng Vương gia kế bên có một vụ làm ăn, ngươi cho Sở Nương tới đàm phán với hắn." "Dạ, chủ tử." Hoa La cung kính nói. Bạch Nhan đặt chén trà trong tay xuống, nhàn nhạt hỏi: "Huấn luyện những đan dược sư kia thế nào rồi?" Tại đại lục này, thực lực rất quan trọng, mà luyện đan sư càng quan trọng hơn. Chỉ cần ngươi là một luyện đan sư cường đại, cho dù ngươi không có chút tu vi nào, cũng có cường giả sẵn lòng hộ tống ngươi. Cho nên, bắt đầu từ ba năm trước, Bạch Nhan bí mật bồi dưỡng một ít luyện đan sư, những năm qua nàng chưa từng tới kiểm tra, nên không rõ trình độ của những luyện đan sư đó như thế nào. "Chủ tử, trong ba năm, tất cả đã đạt tới Nhị phẩm trở lên, luyện đan sư Tam phẩm có tổng cộng ba mươi người, luyện đan sư Tứ phẩm có chín người." "Ngũ phẩm thì sao?" Bạch Nhan nhíu mày hỏi. "Cái này.. Ngoại trừ Ôn Như ra, không có người đạt tới Ngũ phẩm." Ôn Như là người Bạch Nhan quen biết cách đây ba năm, lúc đó Ôn Như tuổi nhỏ đã thành danh, tự cao tự đại, vì hai người đều cần một bảo vật, nên hắn đề nghị tranh tài. Ôn Như bại, kết quả của thất bại chính là, trung thành với Bạch Nhan. "Không có người đột phá tới Ngũ phẩm còn hợp lý, nhưng Tứ phẩm có quá ít người! Hai trăm người có thiên phú luyện đan sư, vậy mà chỉ có chín Tứ phẩm!" Sắc mặt Bạch Nhan hơi khó coi, chậm rãi đứng lên. Hoa La cẩn thận nhìn Bạch Nhan: "Trong chín luyện đan sư Tứ phẩm, cũng có người đã là Tam phẩm.." Nói cách khác, trong ba năm nay, bọn họ chỉ mới đột phá một bậc thôi. "Hoa La, ngươi đưa ta đi xem những luyện đan sư kia." Tiếp tục thế này hẳn là không được, nàng nhất định phải nghĩ cách giúp bọn họ mau chóng đột phá. * * * Trong viện tràn ngập khói lửa, bày một đống đan lô, trước mỗi đan lô đều có người, đều tập trung vào đan dược trước mặt. Bạch Nhan vừa đi vào nội viện, một thân ảnh đã nhanh chóng đánh tới, nàng không do dự giơ chân lên.. Bịch một tiếng đạp ra ngoài! Người kia lộn trên đất mấy vòng, ngã chổng vó lên trời, gương mặt tuấn mỹ trắng nõn đầy ai oán, vô cùng đáng thương nhìn Bạch Nhan. "Tại sao ta cảm giác.. Thực lực của ngươi mạnh hơn ba năm trước rồi? Nói đi, hiện tại rốt cuộc ngươi đã đột phá tới cảnh giới gì rồi? Tại sao ta không thể nhìn thấu thực lực của ngươi?" Ba năm trước, thuật luyện đan của hắn bị nàng đánh bại, không cam lòng, hắn lại muốn luận võ, kết quả là.. Bị đánh rất thảm! Nhưng khi đó, hắn còn nhìn thấu thực lực Bạch Nhan, nhưng bây giờ, hắn phát hiện dù có nhìn thế nào, thiếu nữ trước mặt như một màn sương trắng, làm hắn nhìn không thấu.
Chương 206: Thiếu niên Ôn Như (2) Bấm để xem "Ta nghe nói, dưới ngươi, chỉ có chín người đạt tới luyện đan sư Tứ phẩm?" Bạch Nhan giương môi, cười như không cười hỏi. Ôn Như từ dưới đất bò dậy, ai oán nhìn Bạch Nhan: "Ba năm trước, ngươi ném đám người này cho ta, chính mình lại mất tích, ta ở đây chờ ngươi ba năm, bây giờ ngươi trở về không có ý trò chuyện cùng ta sao?" Bạch Nhan cười. Không biết vì sao Ôn Như cảm thấy nụ cười này âm trầm, theo bản năng lùi ra sau hai bước. "Trước hết ngươi nghe ta giải thích đã, ta thật sự nghiêm túc thay ngươi dẫn dắt người, chỉ là thuật luyện đan vốn rất khó học, thiên tài như ta hay ngươi vốn ít, hầu hết người ta dùng cả đời, đều không đạt được Tứ phẩm đâu." Ôn Như rất ủy khuất, đối với loại biến thái như Bạch Nhan, yêu cầu của nàng khẳng định rất cao, hắn cũng đã tận lực rồi! Còn nữa, nếu đan dược sư Tứ phẩm dễ đột phá như vậy, chẳng phải luyện đan sư trên đại lục đã tràn lan rồi sao? "Trước tiên đưa ta đi xem đám luyện đan sư đó." Bạch Nhan nhún vai, biểu lộ có hơi bất đắc dĩ. "Được," Ôn Như hiếu kỳ nhìn Bạch Nhan, "Đúng rồi, sao hôm nay Tiểu Thần không tới cùng ngươi? Mẫu tử các ngươi không phải không tách rời sao?" Bước chân Bạch Nhan dừng lại, lạnh nhạt liếc sang Ôn Như: "Ngươi không nói, không ai bảo ngươi câm điếc." Nói xong lời này, Bạch Nhan không tiếp tục để ý, nhanh chân vào trong sân. Lúc trước đám người này cũng do Bạch Nhan để Hoa La chọn, nên lần đầu tiên nàng đứng trong đám người, nhưng người kia lập tức dùng ánh mắt hiếu kỳ đánh giá nàng. "Chưa nói tới đan dược sư Tứ phẩm, gọi những đan dược sư Tam phẩm tới luyện chế một lần cho ta xem." Bạch Nhan nhàn nhạt phân phó. Kiếp trước nàng là truyền nhân của cổ võ thế gia Hoa Hạ, luyện đan thuật càng là đăng phong tạo cực, lúc nào cũng có người tới cầu sư. Những đệ tử đó rất thông minh, chỉ điểm một lần là hiểu, cho nên, khi nàng ở Thánh Đảo chỉ điểm cho mấy sư phụ, mấy lần bị tức khí. Nàng chưa từng thấy người nào ngu như thế! Nhưng sau khi thấy đám đan dược sư này, mới phát hiện, đâu mới đúng là ngu! So sánh một chút, mấy sư phụ vẫn khá hơn nhiều! Đồng thời, phát hiện này, giúp nàng hiểu thấu. Thì ra không phải sư phụ ngu, mà là thuật luyện đan ở đây lạc hậu hơn với ở Hoa Hạ.. "Những đan dược sư này ta đã biết đại khái rồi," Bạch Nhan cười nhạt, "Sau đó, ta sẽ viết những điểm cần phải sửa ra, cho bọn họ luyện đan theo nội dung mà ta viết, mặt khác, ngươi chọn ra mấy đan dược sư, mỗi tháng các ngươi phải ung cấp cho ta một trăm viên đan dược Tam phẩm và Tứ phẩm." Ôn Như sững sờ: "Ngươi cần nhiều đan dược như vậy để làm gì?" Bạch Nhan câu môi: "Bán lấy tiền." "Sao thế, ngươi rất thiếu tiền sao?" khuôn mặt trắng nõn của Ôn Như đột nhiên đỏ ửng: "Nếu ngươi thiếu tiền, ta có thể cho ngươi." Bạch Nhan quay đầu nhìn Ôn Như: "Ngươi có ý gì?" "Cái này.." Ôn Như ngượng ngùng cúi đầu, "Ta muốn hỏi ngươi có thiếu người làm ấm giường hay không? Ta có thể làm ấm giường cho ngươi, chẳng những không lấy tiền, mà còn trả thêm tiền." Bạch Nhan khẽ vỗ cằm, ánh mắt hứng thú đánh giá Ôn Như: "Hoa La, Phượng Lâu còn thiếu người không?" Hoa La đồng tình nhìn Ôn Như: "Phượng Lâu vẫn luôn thiếu người, nam nhân xinh đẹp như Ôn Như công tử, nếu tới Phượng Lâu của ta, nhất định có thể thu hút nhiều khách nhân."
Chương 207: Tiểu Bá Vương muốn thuần thú (1) Bấm để xem Khóe miệng Ôn Như co giật vài cái, lùi nhanh mấy bước: "Vừa rồi ta chỉ đùa một chút, thật sự chỉ đùa thôi.." Chuyện đùa! Phượng Lâu kia là chỗ nào? Nữ nhân này thế mà nhẫn tâm như vậy, muốn đem hắn tới Phượng Lâu tiếp khách! Bạch Nhan cười đến ôn nhu: "Yên tâm, nếu ngươi còn có nhu cầu, Phượng Lâu nhất định thu nhận ngươi, nếu ngươi muốn làm khách chơi, vậy ta sẽ để Sở Nương thu ít bạc của ngươi thôi." Vẻ mặt Ôn Như rất xấu hổ, hắn quay người thấy ánh mắt Hoa La, trừng nàng một chút, sau đó mới nhìn sang Bạch Nhan, ủy khuất: "Rõ là, dù sao ta vẫn là một thiếu nam ngây thơ, ngươi đối xử với ta như thế có quá đáng không vậy?" Bạch Nhan lười nói thêm, nàng tiện tay lấy ra một quyển sách ném cho Ôn Như. Ôn Như cầm sách Bạch Nhan đưa cho, ngẩn người, hỏi: "Đây là sách gì?" "Ngươi vừa đột phá Ngũ phẩm không bao lâu, không hiểu biết nhiều về thuật luyện đan của Ngũ phẩm, đợi sau khi ngươi đọc thuộc quyển sách này, liền có thể nắm giữ phương pháp luyện đan dược Ngũ phẩm, đồng thời, tăng cao tỉ lệ thành đan." Trong lòng Ôn Như kích động một chút, sách trong tay hắn suýt chút nữa thì rơi xuống đất, may là hắn kịp thời bắt được. "Từ bao giờ mà ngươi đối xử tốt với ta như thế?" Ôn Như ôm chặt sách vào ngực, tựa như ôm đứa nhỏ, vẻ mặt kích động đỏ bừng. Bạch Nhan khẽ cười duyên: "Thực lực của ngươi đủ mạnh, mới có thể giúp ta dẫn dắt những người này, Hoa La, chúng ta đi." Nàng nói xong câu này liền quay người, đi được vài bước, thì dừng lại. "Ôn Như, nếu ngươi muốn tìm ta, ngươi có thể tới hoàng thành tìm Lam Tiểu Vận, nàng biết chỗ ta ở." Dứt câu, nàng không nhiều lời nữa, nhấc chân ra khỏi viện. Trên mặt Hoa La treo nụ cười quyến rũ, chủ tử nhà mình vẫn luôn mạnh miệng mà mềm lòng. Đừng thấy nàng luôn khi dễ Ôn Như, kỳ thật, nàng đã sớm viết quyển sách này và có ý định giao cho Ôn Như rồi.. Có thư tịch bảo bối trong tay, Ôn Như cũng không tiễn Bạch Nhan, vội vàng trở về thư phòng đọc thư tịch. Tim hắn, theo từng lúc đọc thư tịch mà kích động, vấn đề khúc mắc rất lâu trước đây, cuối cùng cũng được giải đáp.. * * * Lúc này, phủ Thái tử, một tiếng tru truyền ra, khiến cả phủ rung chuyển. "Đã xảy ra chuyện gì?" Bạch Nhược bị thương còn chưa khôi phục, chịu đau nhờ nha hoàn dìu ra, chốc lát đã thấy Tiểu Bá Vương bị một con sói hoang đuổi theo. Trên đại lục, ngoại trừ yêu thú, còn tồn tại dã thú, mà tính cách yêu thú cao ngạo, rất khó thuần phục, cho nên con sói hoang chỉ là dã thú bình thường. Nó do trước đó Nam Cung Dực đi săn bắt được, vì tính tình hung tàn, vẫn luôn nhốt trong lồng, dự định ngày nào đó làm thịt ăn, ai ngờ Tiểu Bá Vương lại thả ra. "Mẫu phi cứu ta!" Tiểu Bá Vương khóc rất thê thảm, khiến tim Bạch Nhược tan nát. "Mau, mau đi cứu hoàng trưởng tôn!" Gương mặt Bạch Nhược trắng bệch, lập tức ra lệnh cho thị vệ sau lưng. Thị vệ lấy ra một bộ cung tên, bắn về phía sói hoang, hưu một tên vừa vặn tới, xuyên vào mắt sói hoang. Sói hoang bị đau tru lên một tiếng, ánh mắt đảo quanh, cùng lúc đó, Tiểu Bá Vương cũng thoát khỏi sói hoang, nhào tới bên người Bạch Nhược. "Lân Nhi, tại sao ngươi muốn thả sói hoang của cha ngươi vậy?" Nghĩ đến tình huống lúc nãy, tim Bạch Nhược như muốn nhảy ra ngoài, vẻ mặt trắng bệch nghiêm nghị hỏi.
Chương 208: Tiểu Bá Vương muốn thuần thú (2) Bấm để xem "Mẫu phi, bọn họ nói vạn thú triều tông không phải ta, nếu là người được vạn thú triều tông, nhất định có năng lực thuần thú, ta muốn thuần phục con dã thú này, chứng minh ta là người cường đại nhất." Nghe giọng điệu Tiểu Bá Vương ủy khuất, con ngươi Bạch Nhược lạnh lẽo: "Là ai nói vạn thú triều tông không phải ngươi?" "Là.. Bạch Tiểu Thần.." Tiểu đồng bọn của hắn. Nhưng cuối cùng mấy chữ này hắn không nói ra, Bạch Nhược liền hiểu lầm người đó là Bạch Tiểu Thần, trong mắt hiện lên tia hung ác. Thật lâu, nàng mới bình ổn nội tâm phẫn nộ, rũ mắt nhìn Tiểu Bá Vương trong ngực mình, nhếch miệng cười ôn nhu. "Lân Nhi, ngươi phải nhớ kỹ, ngươi là người cao quý nhất trên đời này, Bạch Tiểu Thần ghen ghét ngươi được vạn thú triều bái, mới cố tình nói như thế." Mắt Bá Vương đầy lệ, ngẩng đầu nhìn Bạch Nhược: "Mẫu phi, tại sao con dã lang kia không nghe lời ta?" "Một con sói hoang bình thường mà thôi, không có chút trí thông minh nào, tại sao có thể dùng để chứng minh vạn thú triều tông được? Huống hồ, loại sói hoang cấp bậc này, cũng không đủ tư cách thần phục ngươi! Ngươi là người sẽ thống trị toàn bộ yêu thú! Chỉ có yêu thú chân chính, mới chứng minh được thân phận của ngươi!" "Thế nhưng.." Thế nhưng rõ ràng là Bạch Tiểu Thần khiến cho rất nhiều hồ ly nghe lời hắn. "Không nhưng nhị gì hết!" Bạch Nhược lập tức cắt ngang lời Tiểu Bá Vương, vẻ mặt nghiêm túc: "Lân Nhi, bất luận là Nam Cung Chuẩn, hay là Bạch Tiểu Thần, sau này đều phải dựa vào ngươi để sinh tồn! Nếu như có cơ hội, nhất định phải khiến chúng thịt nát xương tan!" Bạch Tiểu Thần tính là cái gì? Cũng dám so sánh với con nàng ư? Tư cách uống nước rửa chân của Lân Nhi còn không có. "Mẫu phi, ta hiểu rồi", tâm tình Tiểu Bá Vương ban đầu là uất ức, nghe xong lời này liền cao hứng, "Ta nhất định sẽ không bỏ qua cho Bạch Tiểu Thần và Nam Cung Chuẩn, còn nữa hôm nay để ta bắt một tiểu nha đầu, đến lúc đó ta có thể đoạt về để làm ấm giường hay không?" Tiểu mập mạp kia dám đánh hắn, vậy hắn sẽ đoạt muội muội của hắn về làm ấm giường! "Có thể", Bạch Nhược cười cười, "Sau này thiên hạ đều là của ngươi, vậy tiểu nha đầu ngươi coi trọng, đương nhiên là của ngươi, ngươi nói gia đình đó cho mẫu phi, mẫu phi sẽ mua lại tiểu nha đầu này." Mắt híp Tiểu Bá Vương sáng lên: "Mẫu phi, không chỉ có tiểu nha đầu đó, còn ca ca nàng, ta muốn hắn làm nô lệ của ta." "Được, tất cả đều theo ý ngươi." Ở hoàng thành này, nàng không dám đụng tới Đế Thương và Bạch Nhan, nhưng người khác, có bao nhiêu người chống lại được hoàng quyền? Không phải chỉ là một tiểu nha đầu thôi sao, thực sự không được, nàng liền lấy hai viên đan dược Tam phẩm, chẳng lẽ bọn họ dám cự tuyệt? Đúng lúc này, một cung nữ vội vã đi tới, hành lễ: "Bẩm Thái tử phi, có người muốn bái phỏng." Lông mày Bạch Nhược khẽ chau lại: "Là người phương nào?" "Nàng nói là người Cầm Âm cốc.." Cầm Âm cốc? Khóe môi Bạch Nhược nhếch lên, cuối cùng Cầm Âm cốc cũng tới.. "Nhanh đưa nàng vào, ta sẽ tới đó." "Vâng, Thái tử phi." Cung nữ nhận lệnh lui ra, nửa ngày liền biến mất khỏi tầm mắt Bạch Nhược. Bạch Nhược sai người đưa Tiểu Bá Vương đi nghỉ ngơi, rồi được hai cung nữ dìu đi, vô cùng chật vật đi tới đại sảnh.. Vừa tới đại sảnh, Bạch Nhược liền trông thấy nữ tử đang ngồi trong đại sảnh thưởng trà. Một bộ váy dài màu lam nhạt, ôn hòa như nước, dung mạo nàng tuyệt sắc, lông mi dài đen nhánh, môi không son mà đỏ, gương mặt nhỏ tươi tắn.