Chương 170: Thiên Nhãn Khai Mở, Lộ Diện Nữ Tử
"Một đời một kiếp một đôi người"
Bạch y nhân lê từng bước chân, hướng đến một bạch y nhân khác cách không xa phía trước, miệng không ngừng lẩm nhẩm: "Ngàn năm nguyện nắm tay nhau, suốt kiếp mãi không xa rời"
"Nếu ngươi vẫn còn giữ thái độ này đối với bổn vương thì hàng ngày bổn vương sẽ cho ngươi nếm lại tư vị này!"
"Ha ha.. Lưu Tuyệt lần này nàng đừng mong thoát khỏi tay trẫm ha ha.."
"Liên nhi ta yêu nàng.."
"Đi chết đi.. Ngọc Lưu Ly.."
"Không.. ta không cho phép chàng chết.. không cho phép ngươi đã thương chàng.." Tống Thanh Liên giữa vòng vây điên cuồng gào thét.
Nếu một ngày không còn nhìn thấy Ngọc Lưu Ly thì Tống Thanh Liên nàng thà rằng bản thân không tồn tại. Không thể để mất Ngọc Lưu Ly, không thể.
"Aaaa.." Tống Thanh Liên càng điên cuồng gào, tiếng thét muốn xuyên thủng cả không gian. Không ai có thể cướp đi Ngọc Lưu Ly từ tay nàng, nếu chết nguyện chết cùng nhau.
"Aaaa.." Phùng Hữu Ân bỗng chốc ôm đầu la hét, trảo thủ đưa ra một nửa ngay lập tức bị luồng hồng quang đánh bật, cả người ả ngã quỵ nằm một bên.
"Aaaa.." Tiếng la rền vang của mười vạn xác sống.
Hơn mười vạn người nằm ôm ngực, hãi hùng nhìn cảnh tượng: Bạch y nhân một đầu tóc xõa tung, bay tán loạn theo gió. Dưới ánh trăng, bóng hình màu trắng được bao bọc bởi một luồng hồng quang rộng lớn. Bạch y nhân càng điên cuồng gào thét, hồng quang phát ra càng cuồn cuộn uy lực, hồng quang bắn ra bốn phía, quét qua mười vạn xác sống. Xác sống kinh hãi kêu la thảm thiết, rất nhanh thể xác bọn chúng liền tan biến, chỉ còn nấm bụi bị cuốn bay theo gió.
Bạch Thế Thiên cố gắng giữ bình tĩnh, mục quang lúc này sáng hơn bao giờ hết. Bạch Thế Thiên nheo mắt tìm kiếm bạch y nhân đang không ngừng bắn ra hồng quang cuồn cuộn, Bạch Thế Thiên khẽ nhếch môi, cười thành tiếng: "Ha ha.. kỳ tích cũng đã đến. Thiên nhãn không hề là truyền thuyết"
Bạch Thế Thông cũng một bộ dạng kinh sợ, có vui mừng có hoảng hốt, quay đầu nhìn Bạch Thái Ninh, Bạch Thái Thịnh cùng Bạch Tịnh Trinh. Cả bốn người trong phút chốc mờ mịt, chợt hiểu rõ cùng đồng thanh hô thành tiếng: "Thiên nhãn khai mở.."
Ngọc Lưu Ly ở khoảng cách gần nhất, hồng quang chiếu rọi đến làm Ngọc Lưu Ly vô cùng sảng khoái, cả cơ thể mệt mỏi như được tắm mình trong dòng nước ấm, một luồng khí xông thẳng vào cơ thể mang theo hơi ấm len lỏi qua từng kinh mạch gãy đứt chữa trị, ám quang tàn phá bên trong cơ thể tức tốc bị đánh lui.
Ngọc Lưu Ly bỗng giật mình hoảng hốt, mắt phượng vội tìm kiếm bóng hình bạch y nhân. Đối diện cách trăm bước chân chính là Tống Thanh Liên, nàng một đầu tóc đen tuyền xõa tung bay trong gió, điểm giữa trán là vết chu sa đỏ rực rỡ, không ngừng tuôn trào ra vô số hồng quang, đôi mắt vẫn còn đang nhắm nghiền, nơi khóe mắt vẫn còn vươn lại giọt lệ.
Đám hắc y xác sống phía trước không ngừng tan biến thành tro bụi, tâm Ngọc Lưu Ly vui mừng khôn siết. Trời xanh có mắt, Ngọc Lưu Ly hắn cùng nàng không phải chết, từ ngày mai hắn sẽ siết chặt nàng bên cạnh, một bước cũng không rời. Bình vương, cái danh xưng tôn quý đã làm hắn chịu không ít khổ sở từ nay hắn sẽ dẹp bỏ tất thảy mọi thứ liên quan đến cái tên Ngọc Lưu Tuyệt. Kể từ ngày mai chỉ có một Tống Thanh Liên, cũng chính là nữ nhân cao quý nhất Đông Minh.
"Là nữ tử.."
"Chính là nữ tử.."
Liên tiếp tiếng hô kinh ngạc của mười vạn người, riêng chỉ có đệ tử Thanh Sơn là im lặng mỉm cười.
Hắc Nhan đưa tay lên không ngừng dụi mắt, lão không dám tin vào chính đôi mắt này của lão. Một Bạch Thanh Thiên đã làm cả võ lâm sùng kính, một Bình vương tài đức vẹn toàn dương danh ngũ quốc, hóa ra lại là một nữ tử. Mà nữ tử này lại chính là thiên nữ. Thiên nhãn được xem như một truyền thuyết nay lại hiện diện trước mặt lão, quả thật khó tin. Càng sống càng chứng kiến nhiều chuyện không tưởng. Hắc Nhan quay đầu với gọi Bạch Thế Thông: "Bạch lão đầu, miệng ngươi thật kín kẽ, hừ!" Lão lại liếc xéo mắt nhìn Tống Thanh Phong mắng mỏ: "Hừ! Đúng là sư đồ một cặp"
Tống Thanh Phong cùng Bạch Thế Thông nào để tai đến lời Hắc Nhan, bọn họ vẫn còn đang tròn to mắt nhìn một màn hồng quang chiếu rọi.
Phó Cần nhìn về phía đối diện hắn không xa, chính là Bạch Thanh Mạch cả gương mặt bị sưng vù, nhưng mục quang vô cùng lóe sáng, đôi môi bị sưng đỏ cố gắng kéo ra một đường cong làm khóe môi nứt ra tia máu. Nhìn biểu hiện này của Bạch Thanh Mạch, Phó Cần cũng đã đủ rõ. Thật không ngờ vị thiếu niên tuấn mỹ thiên tài năm xưa đã cứu giúp bọn hắn chính là Bình vương, hiện tại lại là một nữ tử. Trên đời này lại có một nữ tử như vậy? Chủ nhân của hắn quả thật vô cùng khác biệt, chủ nhân của Phó Cần hắn chính là một nữ tử vô cùng cường đại, là nam nhân bọn hắn phải gục đầu hổ thẹn.
Đám nhân sĩ võ lâm lại lắc đầu, tặc lưỡi ca thán.
"Thật không ngờ Bình vương lại là nữ tử.."
"Bình vương hóa ra lại là thiên nữ.."
"Lão thiên.. còn có nữ tử như vậy sao?"
"Haiz! Nữ tử ngày nay thật bá đạo à.."
Mặc cho ai nấy ca thán, hai kẻ Mộ Dung Phúc Cảnh cùng Hạ Trường Thánh đang đấu tranh nội tâm không ngừng.
Hạ Trường Thánh hắn thua Ngọc Lưu Ly chỉ vì hắn chậm chân một bước, hóa ra Tống Thanh Liên nàng cùng Ngọc Lưu Ly kề cận trong gang tất. Một nhiếp chính vương cùng một hoàng đế ngày qua ngày mặt đối mặt, không tồn tại chút kẻ hở để Hạ Trường Thánh hắn chen ngang. Mười năm hắn tương tư nàng, mười năm hắn tìm kiếm nàng, thế nhưng hắn làm sao có thể truy đến Bình vương phủ? Có ai ngờ được nàng là vương gia của một nước? Chỉ tiếc lần đầu tiên hắn gặp được nàng đã là quá chậm.
Mộ Dung Phúc Cảnh ngẩn ngơ, mê đắm nhìn bạch y nữ tử trước mắt. Nói Hoàng hậu của hắn là đệ nhất mỹ nhân Nam Việt, nếu đứng cạnh Tống Thanh Liên nàng thì Tô Oánh Tâm cũng phải hổ thẹn mà núp sau bóng lưng của nàng. Tống Thanh Liên nàng đã lừa gạt hắn lừa gạt tất thảy người Nam Việt, nàng náu mình dưới danh một xấu nữ bệnh nhược. Là hắn không có mắt nhìn, tâm không đủ kiên định. Nếu hắn muốn, hắn đã có rất nhiều cơ hội để đoạt lấy nàng. Giờ đây hắn đã tường tận tất cả, con người dù cho ngoại hình có thay đổi nhưng chỉ duy nhất đôi mắt là không thể. Đôi mắt năm xưa trên chiến trường cũng chính là đôi mắt nàng nhìn hắn tại Thính Phong điện ngày ấy là một. Hiện tại biết rõ cũng đã là quá muộn.
Bạch y nhân lê từng bước chân, hướng đến một bạch y nhân khác cách không xa phía trước, miệng không ngừng lẩm nhẩm: "Ngàn năm nguyện nắm tay nhau, suốt kiếp mãi không xa rời"
"Nếu ngươi vẫn còn giữ thái độ này đối với bổn vương thì hàng ngày bổn vương sẽ cho ngươi nếm lại tư vị này!"
"Ha ha.. Lưu Tuyệt lần này nàng đừng mong thoát khỏi tay trẫm ha ha.."
"Liên nhi ta yêu nàng.."
"Đi chết đi.. Ngọc Lưu Ly.."
"Không.. ta không cho phép chàng chết.. không cho phép ngươi đã thương chàng.." Tống Thanh Liên giữa vòng vây điên cuồng gào thét.
Nếu một ngày không còn nhìn thấy Ngọc Lưu Ly thì Tống Thanh Liên nàng thà rằng bản thân không tồn tại. Không thể để mất Ngọc Lưu Ly, không thể.
"Aaaa.." Tống Thanh Liên càng điên cuồng gào, tiếng thét muốn xuyên thủng cả không gian. Không ai có thể cướp đi Ngọc Lưu Ly từ tay nàng, nếu chết nguyện chết cùng nhau.
"Aaaa.." Phùng Hữu Ân bỗng chốc ôm đầu la hét, trảo thủ đưa ra một nửa ngay lập tức bị luồng hồng quang đánh bật, cả người ả ngã quỵ nằm một bên.
"Aaaa.." Tiếng la rền vang của mười vạn xác sống.
Hơn mười vạn người nằm ôm ngực, hãi hùng nhìn cảnh tượng: Bạch y nhân một đầu tóc xõa tung, bay tán loạn theo gió. Dưới ánh trăng, bóng hình màu trắng được bao bọc bởi một luồng hồng quang rộng lớn. Bạch y nhân càng điên cuồng gào thét, hồng quang phát ra càng cuồn cuộn uy lực, hồng quang bắn ra bốn phía, quét qua mười vạn xác sống. Xác sống kinh hãi kêu la thảm thiết, rất nhanh thể xác bọn chúng liền tan biến, chỉ còn nấm bụi bị cuốn bay theo gió.
Bạch Thế Thiên cố gắng giữ bình tĩnh, mục quang lúc này sáng hơn bao giờ hết. Bạch Thế Thiên nheo mắt tìm kiếm bạch y nhân đang không ngừng bắn ra hồng quang cuồn cuộn, Bạch Thế Thiên khẽ nhếch môi, cười thành tiếng: "Ha ha.. kỳ tích cũng đã đến. Thiên nhãn không hề là truyền thuyết"
Bạch Thế Thông cũng một bộ dạng kinh sợ, có vui mừng có hoảng hốt, quay đầu nhìn Bạch Thái Ninh, Bạch Thái Thịnh cùng Bạch Tịnh Trinh. Cả bốn người trong phút chốc mờ mịt, chợt hiểu rõ cùng đồng thanh hô thành tiếng: "Thiên nhãn khai mở.."
Ngọc Lưu Ly ở khoảng cách gần nhất, hồng quang chiếu rọi đến làm Ngọc Lưu Ly vô cùng sảng khoái, cả cơ thể mệt mỏi như được tắm mình trong dòng nước ấm, một luồng khí xông thẳng vào cơ thể mang theo hơi ấm len lỏi qua từng kinh mạch gãy đứt chữa trị, ám quang tàn phá bên trong cơ thể tức tốc bị đánh lui.
Ngọc Lưu Ly bỗng giật mình hoảng hốt, mắt phượng vội tìm kiếm bóng hình bạch y nhân. Đối diện cách trăm bước chân chính là Tống Thanh Liên, nàng một đầu tóc đen tuyền xõa tung bay trong gió, điểm giữa trán là vết chu sa đỏ rực rỡ, không ngừng tuôn trào ra vô số hồng quang, đôi mắt vẫn còn đang nhắm nghiền, nơi khóe mắt vẫn còn vươn lại giọt lệ.
Đám hắc y xác sống phía trước không ngừng tan biến thành tro bụi, tâm Ngọc Lưu Ly vui mừng khôn siết. Trời xanh có mắt, Ngọc Lưu Ly hắn cùng nàng không phải chết, từ ngày mai hắn sẽ siết chặt nàng bên cạnh, một bước cũng không rời. Bình vương, cái danh xưng tôn quý đã làm hắn chịu không ít khổ sở từ nay hắn sẽ dẹp bỏ tất thảy mọi thứ liên quan đến cái tên Ngọc Lưu Tuyệt. Kể từ ngày mai chỉ có một Tống Thanh Liên, cũng chính là nữ nhân cao quý nhất Đông Minh.
"Là nữ tử.."
"Chính là nữ tử.."
Liên tiếp tiếng hô kinh ngạc của mười vạn người, riêng chỉ có đệ tử Thanh Sơn là im lặng mỉm cười.
Hắc Nhan đưa tay lên không ngừng dụi mắt, lão không dám tin vào chính đôi mắt này của lão. Một Bạch Thanh Thiên đã làm cả võ lâm sùng kính, một Bình vương tài đức vẹn toàn dương danh ngũ quốc, hóa ra lại là một nữ tử. Mà nữ tử này lại chính là thiên nữ. Thiên nhãn được xem như một truyền thuyết nay lại hiện diện trước mặt lão, quả thật khó tin. Càng sống càng chứng kiến nhiều chuyện không tưởng. Hắc Nhan quay đầu với gọi Bạch Thế Thông: "Bạch lão đầu, miệng ngươi thật kín kẽ, hừ!" Lão lại liếc xéo mắt nhìn Tống Thanh Phong mắng mỏ: "Hừ! Đúng là sư đồ một cặp"
Tống Thanh Phong cùng Bạch Thế Thông nào để tai đến lời Hắc Nhan, bọn họ vẫn còn đang tròn to mắt nhìn một màn hồng quang chiếu rọi.
Phó Cần nhìn về phía đối diện hắn không xa, chính là Bạch Thanh Mạch cả gương mặt bị sưng vù, nhưng mục quang vô cùng lóe sáng, đôi môi bị sưng đỏ cố gắng kéo ra một đường cong làm khóe môi nứt ra tia máu. Nhìn biểu hiện này của Bạch Thanh Mạch, Phó Cần cũng đã đủ rõ. Thật không ngờ vị thiếu niên tuấn mỹ thiên tài năm xưa đã cứu giúp bọn hắn chính là Bình vương, hiện tại lại là một nữ tử. Trên đời này lại có một nữ tử như vậy? Chủ nhân của hắn quả thật vô cùng khác biệt, chủ nhân của Phó Cần hắn chính là một nữ tử vô cùng cường đại, là nam nhân bọn hắn phải gục đầu hổ thẹn.
Đám nhân sĩ võ lâm lại lắc đầu, tặc lưỡi ca thán.
"Thật không ngờ Bình vương lại là nữ tử.."
"Bình vương hóa ra lại là thiên nữ.."
"Lão thiên.. còn có nữ tử như vậy sao?"
"Haiz! Nữ tử ngày nay thật bá đạo à.."
Mặc cho ai nấy ca thán, hai kẻ Mộ Dung Phúc Cảnh cùng Hạ Trường Thánh đang đấu tranh nội tâm không ngừng.
Hạ Trường Thánh hắn thua Ngọc Lưu Ly chỉ vì hắn chậm chân một bước, hóa ra Tống Thanh Liên nàng cùng Ngọc Lưu Ly kề cận trong gang tất. Một nhiếp chính vương cùng một hoàng đế ngày qua ngày mặt đối mặt, không tồn tại chút kẻ hở để Hạ Trường Thánh hắn chen ngang. Mười năm hắn tương tư nàng, mười năm hắn tìm kiếm nàng, thế nhưng hắn làm sao có thể truy đến Bình vương phủ? Có ai ngờ được nàng là vương gia của một nước? Chỉ tiếc lần đầu tiên hắn gặp được nàng đã là quá chậm.
Mộ Dung Phúc Cảnh ngẩn ngơ, mê đắm nhìn bạch y nữ tử trước mắt. Nói Hoàng hậu của hắn là đệ nhất mỹ nhân Nam Việt, nếu đứng cạnh Tống Thanh Liên nàng thì Tô Oánh Tâm cũng phải hổ thẹn mà núp sau bóng lưng của nàng. Tống Thanh Liên nàng đã lừa gạt hắn lừa gạt tất thảy người Nam Việt, nàng náu mình dưới danh một xấu nữ bệnh nhược. Là hắn không có mắt nhìn, tâm không đủ kiên định. Nếu hắn muốn, hắn đã có rất nhiều cơ hội để đoạt lấy nàng. Giờ đây hắn đã tường tận tất cả, con người dù cho ngoại hình có thay đổi nhưng chỉ duy nhất đôi mắt là không thể. Đôi mắt năm xưa trên chiến trường cũng chính là đôi mắt nàng nhìn hắn tại Thính Phong điện ngày ấy là một. Hiện tại biết rõ cũng đã là quá muộn.
Chỉnh sửa cuối: