Xuyên Không Phượng Hoàng Kiếp - Thập Nhị Liên Hoa

Thảo luận trong 'Hoàn Thành' bắt đầu bởi Hắc Liên, 20 Tháng mười hai 2018.

  1. Hắc Liên

    Bài viết:
    567
    Chương 160: Ân Nhân Bí Ẩn

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nam Việt

    Thái Hòa điện

    Mộ Dung Phúc Cảnh ngón tay gõ nhịp trên bàn, đăm chiêu suy nghĩ.

    Két!

    "Thế nào rồi?"

    Thế Anh cúi đầu, lập tức bẩm báo tin tức Vệ xưởng mới nhận được: "Bẩm Hoàng thượng, chỉ một ngày sau khi Bắc Hạ xóa bỏ lệnh tróc nã, liền có ngay một triệu lượng vàng lấp đầy quốc khố, lương thực hai ngàn xe, còn có thêm một ngàn binh sĩ vô cùng tinh nhuệ. Kẻ đứng đầu chính là Phó Cần, từng là phó tướng dưới trướng của Bùi Giang."

    Mộ Dung Phúc Cảnh nguy hoặc hỏi: "Phó Cần này đã hiến một triệu lượng? Còn có cả hơn ngàn xe lương thực? Chỉ sau một đêm liền tập hợp được một ngàn binh sĩ? Một vạn người này chắc hẳn vẫn luôn ở cùng một chỗ, nơi nào của Bắc Hạ có thể dấu nổi một ngàn người này đây?"

    "Bẩm hoàng thượng, hiện tại bọn người Phó Cần này vẫn chưa tiết lộ nơi ẩn náu. Số ngân lượng kia cùng lương thực là có thật" Thế Anh bẩm báo.

    Hơn một ngàn người dễ dàng trốn thoát được sự truy lùng của Bắc Hạ trong suốt mười bảy năm, lại còn tích góp được ngần ấy ngân lượng? Là việc không hề bình thường. Mộ Dung Phúc Cảnh nhíu mày, trong đầu liền hiện lên hình ảnh của một bạch y khôi giáp, hiên ngang đứng bễ nghễ giữa hai mươi vạn quân nơi chiến trường.

    "Khả năng tiên đoán? Có thật vậy chăng?" Mộ Dung Phúc Cảnh lẩm bẩm.

    Thế Anh bên dưới trong lòng ầm ầm chấn động, khi nghĩ đến kẻ biến thái với cái tên Ngọc Lưu Tuyệt.

    * * *

    Đông Minh

    Thiên Khôn điện

    Bạch Thanh Mạch đứng bên dưới tươi cười, vẻ mặt vô cùng đắc ý vểnh lên. Trong lòng không khỏi khen ngợi tác phong mau chóng, nhanh lẹ của bọn người Phó Cần.

    Ngọc Lưu Ly híp mắt phượng nhìn xuống bên dưới nói: "Thanh Mạch, ngươi nói xem rốt cuộc Bình vương có quan hệ gì cùng bọn hắn? Số ngân lượng kia ở đâu mà ra? Phó Cần kia chỉ là một võ tướng, việc kinh thương làm sao có thể?"

    "Bẩm hoàng thượng, vương gia quả thật không có bất cứ quan hệ gì cùng bọn người Phó Cần này. Bình vương gia sở dĩ biết được là nhờ vào khả năng tiên đoán của ngài ấy" Bạch Thanh Mạch kiên quyết phủ nhận.

    Rầm!

    "Trẫm cho ngươi biết, nếu trẫm muốn lấy mạng của ngươi thì có là Bình vương hay Thanh Sơn cũng không thể cản được trẫm. Ngươi nên nhớ, ngươi vốn dĩ xuất thân từ Đường các, không có Đường các của trẫm thì ngươi liệu có thể vào Bình vương phủ? Liệu có thể lên Thanh Sơn?"

    Đường Tam đứng một bên giật thót người, ánh mắt hướng Bạch Thanh Mạch nhắc nhở. Không nên cố ý lừa gạt Hoàng thượng, nếu không hậu quả thật khó tưởng tưởng à!

    Bạch Thanh Mạch hắn quả thật không muốn dối gạt Hoàng thượng, trong lòng Bạch Thanh Mạch đau khổ. Đứng trước uy quyền, hắn không thể cứ ngoan cố chống cự. Nếu một ngày chủ tử của hắn hồi phục kí ức, biết được việc hắn khai nhận thì hậu quả lại càng khủng khiếp hơn.

    Đắn đo hồi lâu, Bạch Thanh Mạch đã có quyết định. Trước mắt hắn phải an toàn rời khỏi Thiên Khôn điện này, hậu quả về sau thì về sau hẳn tính.

    "Bẩm hoàng thượng, vi thần cũng là bất đắc dĩ, nếu Bình vương khôi phục lại kí ức biết được việc thần tiết lộ, thần e là.." Bạch Thanh Mạch lắp bắp.

    "Có trẫm bảo đảm, ngươi không cần lo lắng về Bình vương" Ngọc Lưu Ly nói.

    Bạch Thanh Mạch lại có thêm lý do để ứng phó với chủ tử, hắn thở ra nhẹ nhõm nói: "Bẩm hoàng thượng, bọn người phó cần kia vốn dĩ đã là người của vương gia, chỉ thị của Bình vương gia bọn hắn hiển nhiên tuân theo".

    "Thuộc hạ? Phó tướng của Bắc Hạ lại là người của Bình vương?" Ngọc Lưu Ly nguy hoặc.

    "Bẩm hoàng thượng, sự việc là như thế này. Phải nói đến mười năm về trước.." Bạch Thanh Mạch liền một mạch kể lại toàn bộ sự việc.

    Sau một hồi lắng nghe, phân tích. Ngọc Lưu Ly mới kinh hãi phát hiện, thì ra mô hình ruộng bậc thang kia đã xuất hiện từ trước. Tống Thanh Liên, nàng khi đó mới chỉ mười ba tuổi, nàng đúng là tạo cho Ngọc Lưu Ly hắn không ít bất ngờ.

    "Một triệu lượng vàng kia từ đâu mà ra? Không phải là cướp từ quốc khố Bắc Hạ chứ?" Ngọc Lưu Ly chỉ có thể lý giải như vậy, Bắc Hạ cũng là vào mười năm trước toàn bộ quốc khố bị quét sạch trong một đêm. Nhưng số ngân lượng lên đến ba triệu lượng.

    Bạch Thanh Mạch tươi cười nói: "Bẩm hoàng thượng đúng như lời người đã nói"

    "Hai triệu lượng còn lại thì sao? Hiện tại phó cần hắn đã là một đại tướng, hắn là không cần mạng?"

    "Bẩm hoàng thượng, hai triệu lượng còn lại không ở trong tay Phó Cần, bọn hắn vốn dĩ không hề biết rõ nguồn gốc của số ngân lượng này. Bình vương chỉ nói là tạm gửi ở chỗ của bọn hắn." Bạch Thanh Mạch giải thích. Bọn người Phó Cần này khi nhận được tin, chủ tử bọn hắn muốn quyên góp toàn bộ số ngân lượng thì vô cùng vui mừng cảm động. Bởi vậy chỉ tròn vòng một ngày đã huy động nhân lực tức tốc vận chuyển đến kinh thành.

    Ngọc Lưu Ly khóe miệng co rút nói: "Khụ.. hiện tại quốc khố của Đông Minh cũng đã vơi, phải chăng Bình vương cũng nên vì quốc gia xã tắc mà quyên góp số ngân lượng còn lại hay không?"

    Bạch Thanh Mạch ngước nhìn lên cao. Đây chính là người vừa mới đe dọa sẽ lấy đi tính mạng Bạch Thanh Mạch hắn sao? Nụ cười kia là đang giành cho Bạch Thanh Mạch hắn? Bạch Thanh Mạch rùng mình cúi đầu nói: "Bẩm hoàng thượng, vương gia đã từng nói, hai triệu lượng kia là do ngài ấy đã mạo hiểm cả tính mạng mới đổi được, quả là không dễ dàng gì, vậy nên ngài ấy sẽ không hiến đi hai triệu lượng dù có bất cứ lý do gì?"

    "Đó là lời nói trước kia?" Ngọc Lưu Ly trong đầu âm hiểm toan tính.

    "Vâng hoàng thượng" Bạch Thanh Mạch trong lòng thầm khinh bỉ vị ở trên cao, lời nói trước kia thì đã sao? Hiện tại có vẻ chủ tử hắn còn yêu tiền hơn cả trước kia, nếu Hoàng thượng có đến thương lượng cũng vô ích.

    * * *

    Bắc Hạ

    Ngự Thư Phòng

    Hạ Trường Thánh quan sát người đứng bên dưới. Nam nhân vận bộ quan phục của võ tướng màu đỏ, độ tuổi tầm ba mươi bốn, thân hình cao lớn, ngũ quan dễ nhìn, đặc biệt đôi mắt khá sâu, khá thu hút người đối diện.

    "Ngươi nói, người hiến nộp ngân lượng không phải là ngươi?" Hạ Trường Thánh nguy hoặc.

    Phó Cần cung kính cúi đầu tâu trình: "Bẩm Hoàng thượng, là vị ân nhân kia của vi thần đã lên tiếng hiến nạp cho triều đình. Sau khi biết được Hoàng thượng hủy bỏ lệnh tróc nã, vị ân nhân kia đã truyền tin báo. Vi thần cũng chỉ là nghe theo chỉ thị mà hành sự theo."

    "Số lương thực kia từ đâu các ngươi có?" Hạ Trường Thánh tra hỏi.

    Phó Cần bên dưới cung kính nói tiếp: "Bẩm Hoàng thượng, cũng là vị ân nhân kia hiến nộp"

    "Các ngươi hơn một ngàn người trong mười bảy năm đã trú ngụ nơi nào?" Hạ Trường Thánh tiếp tục truy hỏi.

    "Bẩm Hoàng thượng, một ngàn người chúng thần số đông chia nhau làm ở các điền trang, phần khác lại trà trộn vào Cái Bang sống qua ngày." Phó Cần hắn mới ngu mới khai ra nơi trú ẩn. Hiện tại bọn hắn vẫn còn mấy trăm người sống tại Vu Sơn để duy trì sản xuất, nếu tiết lộ e rằng ngày sau sẽ gặp bất lợi.

    "Vị ân nhân kia của ngươi lai lịch chưa rõ?"

    Phó Cần bình thản trả lời tiếp: "Bẩm Hoàng thượng, vi thần chỉ biết vị ân nhân kia xuất thân chốn giang hồ, còn lại đều không rõ"

    Hạ Trường Thánh bên trên nhíu mày nhìn Phó Cần, kẻ này cho dù có hỏi thế nào cũng không tiết lộ vị ân nhân kia của hắn. Hiện tại Hạ Trường Thánh hắn còn nhiều việc phải giải quyết, kẻ bí ẩn kia ngày sau sẽ truy tìm.

    "Được rồi" Hạ Trường Thánh phất tay cho người lui đi.

    "Vi thần cáo lui" Phó Cần thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng lui đi.

    "Ân nhân bí ẩn?" Hạ Trường Thánh lẩm bẩm nhìn theo bóng lưng Phó Cần.
     
    Nguyennguyen219121 thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 27 Tháng hai 2019
  2. Hắc Liên

    Bài viết:
    567
    Chương 161: Hoài Niệm Trăm Năm

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Bạch Thanh Phong.."

    Tiếng thét dài kèm theo giọng điệu tức giận vang lên. Bạch Thế Thông hai hàng nước mắt chảy ròng, mũi sụt sịt, hàm răng nghiến kèn kẹt. Lão chưa bao giờ cảm thấy hối hận như bây giờ, lão hận.

    Tống Thanh Phong né xa, đứng một bên góc của sân viện tặc lưỡi cảm thán: "Sư phụ, đệ tử chỉ mới dùng một lượng nhỏ thôi à! Ai kêu người tò mò muốn thử, người chớ trách đệ tử à!"

    "Ngươi.. cái đồ thối đệ tử.. ngươi phải nói sớm cho ta biết chứ? Hừ!" Bạch Thế Thông thật sự kinh hãi với loại khí này, thật quá kinh khủng. Trong thâm tâm không khỏi cảm thán tỷ đệ nhà họ Tống.

    Tống Thanh Liên ở sát ngay viện bên cạnh không khỏi bị thu hút, nàng vừa bước vào cửa viện đã thấy một màn sư đồ đấu khẩu.

    Bầu không khí cay nồng không khỏi ập vào, Tống Thanh Liên nhíu mày nhìn bụi khói vẫn còn đang bốc hơi nghi ngút, "Là đạn cay sao?" Tống Thanh Liên nguy hoặc.

    Tống Thanh Phong vội bước đến cạnh người mới tới nài nỉ: "Tỷ tỷ, tỷ còn loại này không? Cho đệ xin một ít, ba năm nay đệ đã dùng hết số đạn cay của Mạc các rồi?"

    "À! Hóa ra cái thứ làm cay chết ta chính là của nha đầu này!" Bạch Thế Thông bước vội tới, đảo mắt lướt một vòng trên người Tống Thanh Liên, rồi nói tiếp: "Tại sao lúc ở Thanh Sơn không thấy nha đầu ngươi dùng loại này?" Nhìn bộ dạng ngơ ngác của Tống Thanh Liên, Bạch Thế Thông lắc đầu: "Ta định mang vài quả quay về Thanh Sơn dạy dỗ số đệ tử ngỗ nghịch kia. Haiz! Thôi thôi, hiện tại nha đầu ngươi đã mất đi kí ức, chắc không thể nào làm lại thứ này rồi"

    Bạch Thanh Phong cũng là một bộ dạng ủ dột, lên tiếng: "Sư phụ, người xem, đệ tử đã dùng hết số đạn cay rồi, sư phụ.. lên Thanh Sơn rồi người phải bồi thường cho đệ tử."

    Bạch Thế Thông nghe được lời nói của Tống Thanh Phong, lão phùng mang trợn mắt thét: "Ngươi.. cái nghịch đồ này! Đã làm ta biến thành cái dạng này rồi, còn muốn được bồi thường? Ngươi còn không mau vận dụng trí tuệ siêu cấp gì đó của ngươi mà bồi thường cho ta vài quả."

    Tống Thanh Phong nhìn bộ dạng nhếch nhác của Bạch Thế Thông, hắn phì cười ra tiếng nói: "Sư phụ, thật xin lỗi, trí tuệ siêu cấp của đệ tử còn chưa có hoạt động, hiện tại đệ tử không thể tạo ra số đạn cay cho người rồi."

    Hai kẻ một già một trẻ không ngừng đấu khẩu, Tống Thanh Liên nhíu mày, đưa tay khuấy khuấy lỗ tai, thật sự quá inh ỏi, nàng không chịu được mà mở miệng nói: "Ta làm được"

    "Cái gì?" Một già một trẻ đồng thanh kinh ngạc.

    Bạch Thế Thông vội nhín sang Tống Thanh Liên nguy hoặc: "Chẳng phải nha đầu ngươi không còn nhớ việc trước kia nữa hay sao?"

    "Phải phải" Tống Thanh Phong đồng tình gật đầu.

    Đối diện với hai cặp mắt phía trước, Tống Thanh Liên không giải thích, mà nhẹ nhàng nói: "Sư thúc không cần đạn cay nữa?"

    "Cần cần" Một già một trẻ lại đồng thanh hô.

    "Haiz! Ngươi đúng là nha đầu biến thái, mất trí rồi mà bản lĩnh vẫn còn nguyên à!" Bạch Thế Thông cảm thán.

    "Sư phụ, con là đệ đệ ruột của cái người biến thái này nga!" Tống Thanh Phong nhoẻn miệng cười.

    Bạch Thế Thông, ngoảnh mặt làm ngơ, lão thật không ngờ, số đệ tử lão thu nhận toàn là những kẻ tự kỷ.

    "Sư thúc, sư phụ có nói sẽ đến, nhưng đã qua nửa tháng còn chưa thấy đâu?" Tống Thanh Liên hướng Bạch Thế Thông nói.

    "Haiz! Sư huynh hắn trở về Thanh Sơn thu xếp mọi việc ổn thỏa sẽ tới, lần này e rằng Thanh Sơn chúng ra một lần nửa phải ra mặt"

    "Ý sư thúc là sao?" Tống Thanh Liên khó hiểu hỏi.

    Bạch Thế Thông hoài niệm một hồi rồi nói: "Hơn một trăm năm trước, sư muội của ta cũng chính là thiên nữ lúc bấy giờ, đã cùng Sài đế của Nam Việt khởi binh tấn công Đông Minh, cuộc chiến kéo dài hơn mười năm khiến ngũ quốc không ngày yên bình. Lúc đó Thanh Sơn chúng ta tuy có giúp sức cho thiên nữ nhưng không phải chúng ta thị phân bất phân. Sau mười năm hỗ trợ thiên nữ giành được vùng Nam Cương của Đông Minh, trưởng môn đã dứt khoát chối từ mệnh lệnh của thiên nữ, chính là giúp Nam Việt thống nhất ngũ quốc. Sau mười năm trợ chiến, đệ tử Thanh Sơn chúng ta liền quay về, từ đó không còn bất kì liên hệ nào cùng thiên nữ."

    "Vậy sau đó thì sao?" Tống Thanh Phong tò mò hỏi.

    Bạch Thế Thông nói tiếp: "Đông Minh không phải là quả hồng mềm, tướng sĩ Đông Minh anh dũng thiện chiến, mặc dù Nam Việt số lượng hơn tới gần ba mươi vạn quân nhưng vẫn không thể đã bại Đông Minh. Lúc này Đông Minh bỗng xuất hiện một người, nhờ sự góp sức của người này Nam Việt mới rút quân quay về.."

    "Là người nào lợi hại đến vậy?" Tống Thanh Liên không khỏi lên tiếng chen ngang.

    "Chính là Kính Tông của Trúc Lâm tự, người này lúc bấy giờ mới ba mươi tuổi nhưng đã có một thân nội lực thâm hậu. Kính Tông đã dùng bảo vật trấn tự để xua đuổi hơn một trăm vạn quân Nam Việt.."

    "Bảo vật gì vậy sư phụ?" Tống Thanh Phong càng thêm tò mò, thật không ngờ cõi đời này còn có bảo vật có thể đánh đuổi trăm vạn hùng binh.

    "Chính là chuông Lưu Ly" Bạch Thế Thông nói.

    "Chuông Lưu Ly?" Cái tên này làm Tống Thanh Liên không khỏi nhớ đến Ngọc Lưu Ly.

    Bạch Thế Thông lại nói tiếp "Chỉ có người có nội lực thâm hậu mới sử dụng được chuông này, sau khi trăm vạn quân bị đánh đuổi quay về, Kính Tông cũng bế quan từ đó. Nhưng Sài đế cùng thiên nữ không cam tâm nên đã dùng cổ để đầu độc hoàng thất Đông Minh, bởi vậy dòng dõi Ngọc Lưu về sau mới hiếm hoi đến vậy"

    Tống Thanh Phong gật đầu hiểu rõ, Hoàng đế tỷ phu của hắn hiện tại chẳng có lấy một huynh đệ hay tỷ muội. Sài đế cùng thiên nữ kia thật đáng chết, "Về sau Sài đế cùng thiên nữ vì sao mà chết vậy sư phụ?"

    "Bọn hắn lúc đầu muốn tu luyện thuật trường sinh, kết quả không tạo được tiên dược mà tạo ra cổ độc, cổ độc này đã rút hết toàn bộ nội lực của bọn hắn, vì biết bản thân khó cầm cự nổi, nên phút cuối mới làm liều kéo theo cả Đông Minh. Haiz! Chỉ vì tư tình riêng mà kéo theo hậu quả tới tận hơn một trăm năm sau"

    "Chủ tử, có tin của Bạch tướng quân truyền tới" Thiết Ngôn từ bên ngoài vội vàng bước vào, trao phong thư tận tay Tống Thanh Liên.

    Tống Thanh Liên lướt nhanh nội dung dưới con mắt tò mò của ba người còn lại.

    Tống Thanh Liên lo lắng, nhíu mày nói: "Hoàng thượng đã xuất chinh, Thông Thiên giáo đã chiếm được Ung châu, Chu Sở đã dẫn quân rút về Ích châu chờ viện binh"

    Bạch Thế Thông lo lắng lên tiếng: "Hiện tại còn chưa tìm ra cách tru diệt đội quân bất tử của Thông Thiên giáo, ta e rằng Ngọc Lưu Ly dù có dẫn quân tới cũng chỉ là đi nộp mạng. Haiz! Yêu nữ Thông Thiên này đi ngược với quy tắc của thiên địa, ngày sau sẽ vạn kiếp bất phục, con người khi chết sẽ phải đến Minh trì, phải một lần nửa chuyển thể. Yêu nữ này vì nguyên do gì lại phải bán đi linh hồn để chịu đọa đày nơi nhân gian đây?", Bạch Thế Thông quay sang Tống Thanh Phong căn dặn: "Đồ đệ, vi sư phải đi Ích châu đợi trưởng môn tới, ngươi ở nơi này đợi vi sư quay lại đón ngươi lên Thanh Sơn"

    "Sư phụ, hiện tại con đã là đệ tử Thanh Sơn, người có đi cũng phải mang theo con" Tống Thanh Phong cương quyết không chịu.

    "Đồ đệ ngoan, đợi vi sư quay lại" Bạch Thế Thông tiếp tục dỗ.

    "Sư phụ nếu người không thể quay lại thì sao?"

    Bạch Thế Thông cứng người một hồi, liền hét lên: "Nghịch đồ này! Ngươi đang trù ta.."

    "A.. sư phụ bớt giận, đệ tử nói chỉ là nếu như.."

    "A.. sư phụ.."
     
    Khả Di thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 27 Tháng hai 2019
  3. Hắc Liên

    Bài viết:
    567
    Chương 162: Hồi Phục Kí Ức

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sáu mươi vạn tướng sĩ Đông Minh giữa trận chiến không lùi bước, người này ngã xuống lại có người khác tiến lên.

    Ngọc Lưu Ly cưỡi trên lưng Tuyệt Ảnh (tên của bảo mã, nghĩa là phi rất nhanh, đến cái bóng cũng không đuổi kịp), mắt phượng híp nhìn đội quân hắc y, toàn thể gương mặt hốc hác, đôi gò má cao cùng làn da nhăn nheo không khác gì xác ướp, thế nhưng từng bước tiến là từng bước dẫm đạp lên tướng sĩ Đông Minh.

    Ba cánh quân từ ba hướng, tây, nam, bắc, nhận được cờ lệnh từ người đang đứng trên đồi cát từ hướng Đông, ngay lập tức dẫn quân áp sát, nhanh chóng gia nhập vào trận chiến.

    "Hoàng thượng, bốn mươi vạn quân của Nam Việt chúng ta e rằng phải bỏ mạng nơi này" Thế Anh lo lắng nói.

    Mộ Dung Phúc Cảnh nhíu mày, nhìn cánh quân từ phía Nam mới xông vào đã ngã xuống không ít, tuy có đau xót nhưng không thể không chiến, "Đây là cuộc chiến sinh tử, không chỉ vì Đông Minh mà còn vì Nam Việt, còn có cả bá tánh thiên hạ." Nói rồi Mộ Dung Phúc Cảnh ngước mắt nhìn sang ba hướng đông, tây, bắc nói tiếp: "Trẫm cùng bọn hắn cùng sống cùng chết, có chết cũng phải chết nơi chiến trường"

    Bên hai hướng, tây cùng bắc, Thủy Thái Nguyên cùng Hạ Trường Thánh cũng trong tâm thế sẵn sàng liều chết.

    Mộ Dung Cẩn Duệ dẫn đầu bốn mươi vạn quân Nam Việt cùng hội tụ với Phó Cần của Bắc Hạ. Thủy Trường Sinh của Tây Sơn cùng Chu Sở của Đông Minh. Hiện tại số lượng của quân đã lên đến một trăm sáu mươi vạn.

    Rất nhanh chóng toàn bộ bạch y nhân hơn hai mươi vạn của Thông Thiên giáo đã bị tru diệt, chỉ còn mười vạn quân hắc y tự xưng bất tử còn trụ lại. Một trăm sáu mươi vạn quân đối kháng cùng mười vạn hắc y, đôi bên giằng co, riêng chỉ có đội quân hắc y là không bị hao tổn một mạng.

    Ầm.. Ầm!

    Màn đêm bao phủ kèm theo sấm chớp nổi lên, mưa không ngừng trút xuống, tám mươi vạn quân còn trụ lại không ngừng tiến lên. Mỗi một binh sĩ dù là quốc gia nào, bọn họ lúc này cùng chung một hướng, cùng chung một niềm tin. Nếu bọn họ không thể chống đỡ thì thân nhân nơi quê nhà cũng sẽ bị càn quét, tất cả tám mươi vạn quân còn lại dồn tất cả sức lực vào trận chiến cuối cùng này.

    "Ha.. ha.. Đội quân thần thánh của ta, hãy mau san bằng hết thảy ha.. ha.." Hồng y nữ tử bên trên chiến xa điên cuồng gào thét.

    "Xông lên.." Từ phía đông, gần ba mươi vạn quân của Hải Hà quốc ùn ùn kéo tới, gia nhập vào cuộc chiến.

    Ba mươi vạn quân mới tiến đến, như một mồi lửa châm bùng lên nhiệt huyết của tám mươi vạn quân còn lại.

    "Hoàng thượng, ba mươi vạn quân này chính là số lượng cuối cùng của Hải Hà quốc"

    "Đường Tam, ngươi tức tốc quay về Tống gia trang, mang người nhà họ Tống đến nơi trẫm đã an bài." Ngọc Lưu Ly mắt nhìn vào vòng chiến mở miệng nói.

    "Hoàng thượng.." Đường Tam vô cùng sửng sốt.

    "Mau đi.. nếu không sẽ không còn kịp nữa.." Nói rồi Ngọc Lưu Ly từ trên cồn cát, tức tốc cưỡi Tuyết Ảnh lao nhanh vào trận chiến. Đường Tam cũng quay đầu thúc ngựa lao nhanh đi.

    Tại các hướng còn lại, Hạ Trường Thánh, Mộ Dung Phúc Cảnh cùng Thủy Thái Nguyên cũng xuyên màn đêm mà lao nhanh vào tám mươi vạn quân.

    Ầm.. Ầm!

    Sấm chớp không ngừng giáng xuống, người bên trên giường ôm đầu lăn lộn. Tống Thanh Liên, đầu đau như búa bổ, hai tay ôm lấy đầu, mồ hôi rịn ra đầy trán.

    "Liên nhi, Liên nhi của ta.."

    Nàng đừng rời xa ta, đừng bỏ lại ta một mình, Liên nhi của ta.. "Bạch y nhân thét gào trong bầu trời đêm mưa gió, thỉnh thoảng lại thỏ thẻ bên tai người đang nhắm chặt mắt trong lòng:" Đừng sợ, đã có ta bên cạnh nàng, không cần sợ hãi.. "

    Ào.. ào!

    Tiếng nước đổ mạnh từ trên cao xuống, bọt nước trắng xóa tung tóe chảy theo dòng xuống nguồn.

    Bạch y nhân từ bên trên nguồn mê đắm nhìn tiểu thiếu niên bên dưới, bộ trường bào màu tím khoắc trên người thiếu niên, càng tôn lên nét đẹp như tượng tạc.

    " Tiểu đệ đệ xinh đẹp.. "Bạch y nhân không tự chủ mà khen ngợi, đích thực là một nét đẹp thần thánh.

    Hình ảnh một thiếu niên chín tuổi không ngừng lặp đi lặp lại, khung cảnh bỗng chốc biến đổi từ dòng thác thành một đại viện vô cùng rộng lớn.

    Bạch y nhân một tay tháo sạch bộ trường bào trên người thiếu niên, chỉ để lại bộ trung y trắng mỏng bên trong, bạch y nhân gật đầu thỏa mãn ha ha cười lớn rồi bỏ đi, để lại thiếu niên một bộ dạng căm tức nhìn theo.

    Thiếu niên ngày nào bỗng chốc trở thành một nam nhân vô cùng tuấn mỹ, luôn lẽo đẽo theo sau bạch y nhân.

    " Hoàng thượng đoạn tụ nhưng ta thì không.. "

    " Trẫm đoạn tụ? Được lắm, dù cho trẫm có đoạn tụ thì cũng chỉ đoạn tụ cùng khanh.. "

    " Ngọc Lưu Ly tên vô lại này, dám cướp đi nụ hôn đầu đời của lão tử.. "

    Ầm.. ầm!

    Sấm chớp bên ngoài không ngừng giáng xuống, người bên trên giường, nước mắt giàn dụa ngửa đầu dựa vào thành giường.

    Sau một hồi trấn tĩnh Tống Thanh Liên phóng ra âm thính vượt qua tám trăm dặm.

    Keng.. Keng!

    Tù.. Tù!

    Âm thanh dội lại của binh khí cùng vô số tiếng gào thét:" Tiến lên.. không tru diệt lũ yêu ma này quyết không quay về.. tiến lên.. "

    " Ha ha.. đội quân thần thánh của bổn giáo sẽ dẹp trừ ngũ quốc ha ha.. "

    " Thiêt Ngôn.. "Tống Thanh Liên lên tiếng gọi.

    " Chủ tử "Thiết Ngôn bên ngoài lên tiếng chờ mệnh lệnh.

    Tống Thanh Liên lên tiếng phân phó:" Ngươi đến Vạn Hương tửu lâu gặp Mạc Ly, triệu tập tất cả người của Mạc các nhanh chóng tiến tới Ích châu "

    " Vâng chủ tử"nói rồi Thiết Ngôn nhanh chóng lách mình biến mất.

    Bên trong phòng cũng thiếu đi bóng dáng Tống Thanh Liên.
     
    Khả Di thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 27 Tháng hai 2019
  4. Hắc Liên

    Bài viết:
    567
    Chương 163: Trận Chiến Sinh Tử (1)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Từ phía đông chân trời, ánh dương hiện ra chiếu rọi khắp một vùng.

    Trên chiến trường, xác chết đầy đống ngổn ngang, người ngựa dưới sát chiêu của đội quân hắc y không ngừng ngã xuống. Cảnh tượng chết chóc thảm khóc chưa từng xảy ra trong suốt hơn năm trăm qua.

    Binh lính ngũ quốc chiến đấu ròng rã suốt hai ngày hai đêm, sức lực đã cạn kiệt. Tuy vậy tất cả tướng sĩ một lòng liều chết xông lên.

    Ngọc Lưu Ly quỵ gối, chống mũi kiếm chỉ còn một nửa, mày mục nhăn lại nhìn mười vạn hắc y nhân, bọn chúng như một bức tượng đồng kiên cố, đao thương đối với bọn chúng chỉ như một cái kim châm, thật đúng là một đội quân bất tử hay sao?

    Suốt hai ngày hai đêm tướng sĩ ngũ quốc chỉ có thể cản trở bước tiến của bọn chúng, hiện tại tất thảy tướng sĩ đều khô cạn sức lực, e rằng ngày hôm nay ngũ quốc sẽ phải diệt vong.

    "Hoàng thượng" gần hai mươi hắc y nhân mang mặc nạ đồng lo lắng hô lên, một người trong số đó vội chạy đến dìu Ngọc Lưu Ly đứng lên, lo lắng nói: "Với tình hình này e rằng tất cả tướng sĩ khó chống đỡ nổi. Hoàng thượng, xin người hãy mau chóng rời khỏi.."

    Ngọc Lưu Ly nhìn hắc y nhân trước mắt, lắc đầu kiên định nói: "Trẫm dù chết cũng phải chết cùng tướng sĩ của trẫm, cùng con dân của trẫm.."

    Hắc y nhân mang mặc nạ đồng lo lắng, cố gắng khuyên can: "Hoàng thượng, chúng thẩn sẽ dốc sức yểm trợ người an toàn rời đi.."

    Ngọc Lưu Ly nhìn hắc y nhân trước mặt, một hồi đưa tay lên trước sự ngỡ ngàng của gần hai mươi hắc y nhân xung quanh. Chiếc mặc nạ màu đồng được tháo xuống, lộ ra một gương mặt khá anh tuấn, tuổi tầm hai mươi ba, "Hữu Cầu, hơn mười năm nay ngươi luôn dấu mình bên cạnh trẫm, ngày hôm nay trẫm sẽ giải thoát cho ngươi. Ngươi hãy trở về với nguyên dạng của một đại công tử của Hộ bộ thượng thư đi. Ngươi cùng bọn hắn từ nay sẽ không còn là ẩn vệ bên cạnh trẫm nữa"

    "Hoàng thượng.." Gần hai mươi ẩn vệ mang mặc nạ đồng hô lớn, vội quỳ gối xuống, quyết không rời đi.

    Phùng Hữu Cầu đưa tay cướp lại chiếc mặc nạ màu đồng trên tay Ngọc Lưu Ly, đôi tay hắn run rẩy áp lại chiếc mặc nạ lên mặt. Hắn tuy là đại công tử của Hộ bộ thượng thư nhưng chỉ là con của một tiểu thiếp bên ngoài. Năm hắn bốn tuổi được mang từ bên ngoài về, sống tại Phùng gia như sống tại địa ngục. May mắn năm hắn mười tuổi gặp được Hoàng thượng, từ đó hắn liền được đào tạo trở thành một ẩn vệ, núp mình trong bóng tối. Ngoài ánh sáng lại là một đại công tử mang danh phá gia chi tử.

    Phùng Hữu Cầu mang lên chiếc mặt nạ, quỳ phịch xuống đất: "Hoàng thượng, chúng thần dù chết cũng phải chết bên cạnh người"

    Gần hai mươi ẩn vệ khác cũng để lộ ra đôi mắt đỏ ngầu, đồng thanh hô lớn: "Dù chết cũng phải chết bên cạnh người"

    "Hay lắm, không hổ là ẩn vệ của trẫm, cùng sống cùng chết.."

    Bên trong vòng chiến, bốn người, Mộ Dung Phúc Cảnh, Mộ Dung Cẩn Duệ, Hạ Trường Thánh cùng Thủy Thái Nguyên đồng loạt tiến đến đứng cạnh Ngọc Lưu Ly, phía sau chỉ còn lại mười vạn quân binh.

    "Các ngươi có hối hận hay không?" Ngọc Lưu Ly quét mắt một vòng nhìn bốn người.

    "Ha ha.. ngươi mới là người cần phải hối hận. Ta e rằng ngươi không thể quay trở về đại hôn được rồi ha.. ha.." Hạ Trường Thánh cười lớn, bởi lẽ hắn sung sướng khi không kẻ nào trong số bọn hắn chiếm được nàng.

    "Ha.. ha.. ta chỉ hối hận vì không sớm giam cầm nàng bên cạnh ta, còn về phần cái chết.. ta há sợ" Mộ Dung Phúc Cảnh cũng ha ha cười to nói.

    "Ta không mong ngươi chết, bởi lẽ Liên nhi còn đang đợi ngươi trở về" Mộ Dung Cẩn Duệ điềm đạm nói.

    "Các ngài có lẽ trăn trối quá sớm rồi chăng?" Âm thanh to rõ, vang dội khắp chiến trường, hiển nhiên chỉ có người có nội lực cao thâm mới phát ra được.

    "Kính Tông đại sư.." Âm thanh của ai đó vang lên, kéo theo hàng loạt âm thanh của mười vạn người vui mừng hô hoán: "Kính Tông đại sư.."

    Kính Tông đại sư nhanh chóng đứng cạnh bên nhóm đế vương năm người, vẫn là chiếc áo tràng màu nâu của tăng sư, thời gian mười năm vẫn không bào mòn diện mạo của Kính Tông, vẫn là một tăng nhân độ tuổi sáu mươi, như mười năm trước Ngọc Lưu Ly đã gặp.

    "A di đà phật, theo lời bần tăng đã nói, chuông Lưu Ly này ngày hôm nay sẽ vì Đông Minh ngài một lần nữa phát ra phật quang tế thế" Kính Tông chấp tay hướng Ngọc Lưu Ly nói.

    "Kính Tông của Trúc Lâm tự sao?" Hồng y nữ tử bên trên chiến xa, ở phía sau đội quân hắc y lên tiếng.

    Kính Tông đưa mắt nhìn sang phía trước, mở miệng ôn tồn nói: "A di đà phật, quay đầu là bờ, thí chủ đừng tạo thêm nghiệt chướng"

    "Nói hay lắm, bổn giáo chủ cũng đã nghe danh Kính Tông đại sư, đạo hạnh thâm sâu, sở hữu bảo vật uy lực trấn định cả trăm vạn hùng binh. Thông Thiên ta hôm nay chống mắt xem.. đại sư làm sao cản trở mười vạn quân bất tử của ta."

    Kính Tông lại chấp tay nói: "A di đà phật, thiên địa tạo hóa vô thường, vạn vật tương sinh tương khắc. Thuận theo thiên địa trường tồn bất tử, nghịch lại chỉ có thể vạn kiếp bất phục"

    Hồng y nữ tử để lộ ra đôi mắt khinh thường lớn tiếng vang vọng: "Ha.. ha.. Thông Thiên ta đã dám đứng tại nơi này thì há sợ nghịch lại thiên địa, ta xem xem rốt cuộc có cái gọi là vạn kiếp bất phục hay không? Kính Tông, ta khuyên lão hãy mau quay về Trúc Lâm tự mà tiếp tục gõ mõ, bằng không đừng trách ta gặp phật giết phật.."

    "Yêu nữ cuồng ngôn, trên đầu ba thước có thần linh, ngươi chớ có tự đắc"

    Hồng Y nhân đưa mắt nhìn sang Ngọc Lưu Ly, ánh mắt trợn trừng càng thêm dữ tợn, lớn tiếng thét: "Ngọc Lưu Ly, ngày hôm nay bổn giáo chủ sẽ san bằng Đông Minh ngươi.. sẽ dẫm đạp tất thảy con dân của ngươi.. khiến ngươi trở thành kẻ tội đồ lưu danh thiên cổ, đời đời kiếp kiếp phải chịu sự sỉ vả của hậu nhân ha.. ha.."

    "Kẻ phải chịu sỉ vả chính là ngươi, yêu nữ.."

    Hồng y nhân lại nhìn sang kẻ bên cạnh, cười càng lớn tiếng: "Ha.. ha.. Tây Sơn của ngươi cũng sẽ sớm bị san bằng, còn có Bắc Hạ, Nam Việt, Hải Hà. Bổn giáo chủ ngày hôm sẽ nhất thống ngũ quốc, nhất thống thiên hạ, ha.. ha.."

    Hạ Trường Thánh siết chặt tay, không giữ được bình tĩnh thêm nữa, hắn hướng Kính Tông lên tiếng: "Đại sư, nói nhiều cùng ả vô ích, ngài hãy mau dùng bảo vật quét sạch lũ yêu ma này"

    Chiếc chuông đồng nhỏ bằng một nấm tay em bé, đập vào mắt hồng y nhân, ả ngay lập tức vung tay hiệu lệnh đội quân mười vạn hắc y tức tốc tấn công.

    Mười vạn tướng sĩ ngũ quốc cũng đồng loạt hướng thẳng mũi giáo về phía trước.
     
    Khả Di thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 27 Tháng hai 2019
  5. Hắc Liên

    Bài viết:
    567
    Chương 164: Trận Chiến Sinh Tử (2)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chuông đồng Lưu Ly khẽ lắc, một vầng phật quang từ từ lan rộng chiếu rọi khắp trên chiến trường, phật âm phát ra làm tinh thần chúng tướng sĩ vô cùng thư thái, âm thanh ngân vang của tiếng chuông không khỏi đưa chúng tướng sĩ vào cõi bình yên, nơi chỉ có hòa bình tự do, không chiến tranh loạn lạc, không có cái ác bạo hành.

    Sát khí của mười vạn quân của ngũ quốc bỗng chốc tiêu tán, thế nhưng lại xuất hiện một luồng sát khí cường đại ập tới.

    Phụt!

    Kính Tông phun ra ngụm máu, cả thân hình lảo đảo, chuông Lưu Ly cũng ngừng rung.

    "Ha.. ha.. thì ra chuông Lưu Ly cũng chỉ có vậy, bổn giáo chủ cũng đã mở rộng tầm mắt.." Hồng y nhân phía bên kia chiến tuyến ngửa đầu cười lớn.

    Ngọc Lưu Ly bước đến dìu lấy Kính Tông, nhìn mười vạn hắc y nhân đang không ngừng giáng lưỡi đao tử thần xuống binh lính của ngũ quốc.

    "Đại sư, rốt cuộc tại sao bọn chúng không bị tác động bởi phật quang cùng phật âm?" Mới vừa rồi Hạ Trường Thánh hắn cũng đã đắm chìm trong một thế giới an lành, tâm trí hoàn toàn thanh tĩnh, vô cầu vô niệm. Thế nhưng khi bị luồng sát khí kia ập tới, thế giới an lành cũng tiêu tán, một mùi máu tanh lại xông thẳng đến tận não, hắn không khỏi quay về với thực tại.

    Kính Tông ổn định lại thân thể, cất đi chiếc chuông Lưu Ly, rồi mới khó khăn nói: "Chắc hẳn bọn chúng đã cắn nuốt hết linh hồn của Thông Thiên kia. Hiện tại bọn chúng là một thể với Thông Thiên, Thông Thiên đã mất đi linh hồn tất nhiên sẽ không bị phật âm cảm hóa."

    Mộ Dung Phúc Cảnh lo lắng hướng Kính Tông hỏi: "Vậy hiện tại chúng ta chỉ có thể chờ chết thôi sao?"

    Ngọc Lưu Ly lại không hết hi vọng nói: "Trẫm không tin yêu quỹ có thể hoành hành, thiên địa phép tắc ắt sẽ có cách trừng trị"

    Kính Tông gật đầu nói: "Không sai, hiện tại chỉ có thể gắng gượng chờ đợi"

    "Đại sư, tình thế vô cùng cấp bách, chúng ta còn có thể chờ đợi? Đại sư đang đùa sao?" Thủy Thái Nguyên nói, ánh mắt lại hướng đến đội quân của ngũ quốc còn không đến tám vạn phía trước.

    Hồng y nhân bên kia nhìn số binh sĩ ngũ quốc không ngừng ngã xuống, ánh mắt lộ lên vẻ thỏa mãn, ả lại lườm mắt nhìn một đoàn người Ngọc Lưu Ly đang khốn đốn lo lắng, không khỏi bật cười khoái chí, "Ha.. ha.. Kính Tông lão hãy nhìn xem xem, rốt cuộc thế gian này có cái gọi là thần phật? Khi con người gặp nguy khốn, bên bờ sinh tử thì thần phật ở nơi nào? Bổn giáo chủ ta cũng đã từng có tín niệm, luôn cầu mong phật quang chiếu rọi đến ta, rốt cuộc phật ở đâu? Thần thánh ở đâu? Ha.. ha.."

    "Yêu nữ chớ có đắc ý.."

    Đoàn người ngựa từ xa cấp tốc tiến tới gần, dẫn đầu là một đôi hắc bạch lão nhân, theo phía sau có gần một vạn người.

    "Chỉ một vạn người cũng dám lớn lối to tiếng, các ngươi là muốn cùng nhau chết?" Hồng y nữ tử khinh thường nói.

    "Yêu nữ, ngươi quá mức ngông cuồng, ta xem ngươi một bộ dạng người không ra người, quỹ không ra quỹ, ngươi nếu cứ tiếp tục sống trên đời há chẳng phải ô nhiễm không khí, đến khi chết đi ngay cả Minh trì cũng không thu nhận. Như vậy chẳng phải ngay cả tư cách chết cũng chẳng có, ngươi ở đây còn dương dương tự đắc?"

    Bạch y lão nhân ở bên cạnh gật đầu, vỗ đùi khen ngợi người bên cạnh, "Hắc lão đầu, mắng rất hay, chửi rất đã. Yêu nữ này ngày sau sẽ phải chịu khổ ải truyền kiếp nơi nhân gian, đến lúc đó có hối hận cũng đã quá muộn"

    "Kính Tông, thật không ngờ chúng ta lại một lần nữa gặp nhau trong tình cảnh này à!" Bạch y lão nhân hướng Kính Tông tươi cười.

    "A di đà phật, thí chủ vẫn như ngày nào"

    "Hoàng thượng sư đệ, lần này sư huynh ta sẽ cùng sát cạnh bên cạnh ngài à!" Quách Phi Phụng nhanh chân xuống ngựa, tiến đến hướng Ngọc Lưu Ly chào hỏi.

    Ngọc Lưu Ly nhìn một vạn ngườu tiến đến, tất cả đều là nhân sĩ võ lâm, bọn hắn xưa nay không cùng triều đình dính líu, lần này lại ra mặt góp sức, quả là ngoài dự liệu.

    "Hoàng thượng.. ngài.. chính là Trần Lâm Thần, là người đã cứu giúp bọn ta tại Từ Vân tự?" Thôi Khiêm há hốc mồm nói, hắn hành tẩu trên giang hồ với cái danh Nhãn Tinh không phải không có lý do. Ngọc Lưu Ly này chỉ có ba phần giống với Trần Lâm Thần, nhưng với chiều cao này, thần thái này thì không thể qua mắt được một đôi nhãn tinh của Thôi Khiêm.

    "Đại ca, huynh chắc chắn?" Thôi Khúc bên cạnh nguy hoặc hỏi.

    "Chắc chắn"

    Lời khẳng định của Thôi Khiêm, một vạn nhân sĩ võ lâm hoàn toàn nghe thấy, không bỏ sót một chữ.

    "Đúng là một lũ ngốc nghếch.." Hồng y nữ tử bên kia khinh thường nói, điều này ả đã sớm biết.

    "Hoàng thượng, chúng tôi nguyện sống chết cùng ngài.."

    "Sống chết cùng ngài.."

    Một vạn nhân sĩ võ lâm cùng nhau hô hoán, trong số một vạn người này có không ít người đã xém mất đi tính mạng, lần này bọn hắn càng quyết tâm sống chết cùng người đã nhặt lại mạng sống cho bọn hắn.

    Hồng y nữ tử bên kia càng khinh thường ra mặt: "Hay lắm, thêm một vạn người cùng chết.."

    "Phải vậy không?" Bạch y nhân từ phái xa xa xuất hiện lên tiếng, thúc ngựa đi bên cạnh có thêm một bạch y lão nhân, phía sau là một đoàn gần sáu trăm bạch y nhân khác.

    "Bạch tướng quân" Phùng Hữu Cầu mở miệng thốt lên, gương mặt bên dưới chiếc mặt nạ đồng dấy lên hi vọng. Sáu trăm bạch y nhân theo sau chẳng phải là đệ tử phái Thanh Sơn hay sao? Nghe nói một người có thể địch lại cả trăm.

    "Sư huynh đã tới rồi" Bạch Thế Thông vui mừng nghênh đón.

    "Bạch trưởng môn, đã lâu không gặp" Kính Tông chấp tay chào hỏi.

    Bạch Thế Thiên gật đầu đáp lại, rồi hướng mắt về phía trước.

    Hồng y nữ tử cũng phất tay ra hiệu cho đội quân hắc y đình chiến. Song phương hiện tại cách nhau một dặm.

    "Ha.. ha.. thật không ngờ ngay cả Thanh Sơn cũng góp mặt, bổn giáo chủ thật quá vinh hạnh rồi chăng?"

    Bạch Thế Thiên bên này nhíu mày lên tiếng: "Thanh Sơn bổn môn không thể đứng nhìn yêu nghiệt ngươi tự tung tự tác, gây ra cảnh sinh linh đồ thán"

    Hồng y nữ tử đưa mắt nhìn mười vạn quân hắc y của ả, vẫn sừng sửng còn nguyên vẹn, ả càng ngửa đầu cười lớn, đôi mắt to tròn đen láy nhìn thẳng Bạch Thế Thiên buông lời khiêu khích: "Ha.. ha.. bổn giáo sẽ nhanh thôi chuyển lên Thanh Sơn các ngươi, nghe nói nơi đó phong cảnh hữu tình, là chốn tiên cảnh, thật thích hợp là nơi Thông Thiên giáo ta an định."

    "Yêu nữ cuồng ngôn.." Bạch Phủ Ngạn đứng phía sau Bạch Thế Thiên không khỏi thấy chướng mắt, hắn lúc này muốn ngay lập tức phanh thây xẻ thịt ả yêu nữ này ngay tức khắc.

    "Bổn giáo chủ không cùng bọn nhãi ranh đôi co, xông lên, tiêu diệt hết thảy cho ta hỡi đội quân bất tử"
     
    Khả Di thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 27 Tháng hai 2019
  6. Hắc Liên

    Bài viết:
    567
    Chương 165: Trận Chiến Sinh Tử (3)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Dưới sự trợ lực của sáu trăm đệ tử Thanh Sơn cùng một vạn nhân sĩ võ lâm, tướng sĩ ngũ quốc một lần nữa dấy lên hi vọng, tất cả bừng bừng khí thế tiến lên phía trước.

    Mười vạn hắc y nhân của Thông Thiên giáo dưới sự kiềm kẹp của hơn chín vạn người, vẫn chưa thể tiến vào thành Ô Trì của Ích Châu.

    Hơn chín vạn người tạo thành một vòng vây, bao kín mười vạn hắc y nhân, kiếm đao, thiết chì, cùng tất cả mọi binh khí khác đều bị sức mẻ hoặc gãy nát, cho dù có ra sức tấn công thì cũng giống như lấy trứng chọi đá.

    "Tiến lên" Âm thanh từ phía đằng sau vang tới.

    Thiết Ngôn từ trong thành dẫn theo sau gần một vạn người của Mạc các. Đường Tam cũng cầm đầu hơn một vạn người của Đường các xông ra.

    Hơn hai vạn người mới tới cùng gia nhập vào vòng vây chín vạn người.

    Mười một vạn người liền sử dụng phương thức nguyên thủy nhất, chính là dùng thân thể chắn lấy bước tiến của hắc y Thông Thiên giáo.

    "Bạch lão đầu, nếu cứ tiếp vầy chúng ta e rằng khó chống đỡ nổi" Hắc Nhan cố sức kìm kẹp một hắc y nhân, vừa quay đầu nói với người cạnh bên.

    Bạch Thế Thông cũng chật vật không kém, bọn hắc y nhân này đúng là lũ gián đánh mãi không chết, Bạch Thế Thông tức tối hô hoán lớn tiếng: "Trưởng môn sư huynh, ta sắp không trụ nổi nữa rồi, huynh mau tìm cách gì đi.."

    Ở bên kia vòng vây, đệ tử phái Thanh Sơn cũng không mấy khả quan.

    Bạch Thế Thiên đưa mắt nhìn về phía trước, hồng y nữ tử cũng đảo mắt nhìn sang. Bạch Thế Thiên ngay lập tức phi thân tiến thẳng đến bên hồng y nữ tử mà tấn công.

    Hồng y nữ tử dướí lớp mạng che mặt màu hồng, ả nhếch môi cười: "Muốn đấu cùng ta? Tiếp chiêu.."

    Bạch quang được phóng ra liền bị cản trở bởi ám quang, ngay tức thời hàng ngàn hàng vạn u linh bao vây hồng y nữ tử.

    Bạch Thế Thiên kinh ngạc lên tiếng: "Ngươi là gì của U Minh Duật?"

    Ở phía sau vòng vây, Ngọc Lưu Ly kinh ngạc nhìn cảnh tượng trước mắt, đây chẳng phải là lũ u linh cùng dạng với bọn u linh ngày đó tại Từ Vân tự sao?

    Mộ Dung Phúc Cảnh cùng Hạ Trường Thánh cũng kinh ngạc không kém.

    "Yêu nữ này quả không tầm thường" Hạ Trường Thánh ngoái đầu nói với Mộ Dung Phúc Cảnh bên cạnh.

    "Yêu nữ, ngươi chính là tàn dư của U Minh.." Hắc Nhan kinh hô nói, chẳng phải tàn dư của U Minh đã bị quét sạch vào ba năm trước hay sao? Lão thật không ngờ sau ba băm lại xuất hiện một kẻ còn lợi hại hơn cả U Minh Duật.

    Một vạn nhân sĩ võ lâm kinh hãi nhìn vô số u linh đang nhanh chóng phá tan vầng bạch quang được phóng ra từ Bạch Thế Thiên.

    Hồng y nữ tử ha ha cười lớn tiếng, lời nói rít qua từng kẻ răng, giọng điệu đầy căm giận: "U Minh? Ta hận nhất chính là hai từ này, kẻ nào nhắc đến hai từ U Minh đều phải chết..", nói rồi ả đưa lên hai cánh tay, miệng không ngừng lẩm nhẩm niệm, tức thì vô số u linh tràn ra, bạch quang không thể chống cự, ngay lập tức biến mất.

    Bạch Thế Thiên lại một lần nửa vận hết nội lực, tạo ra một quang cầu to lớn bao phủ lấy toàn bộ u linh.

    Ở bên kia Bạch Thế Thông nhìn một màn này, ngay lập tức hô hoán lao tới: "Chỉ cần tru diệt yêu nữ này thì đội quân yêu ma tự nhiên sẽ tan rã, chúng đệ tử Thanh Sơn cùng nhau trợ lực cùng Trưởng môn.."

    Bạch Thái Ninh, Bạch Thái Thịnh, Bạch Tịnh Trinh cùng với toàn đệ tử Thanh Sơn rời khỏi vòng vây, ngay tức thì người của Mạc các liền lắp vào những vị trí trống. Bên này vòng vây mười một vạn người tiếp tục giằng co cùng mười vạn hắc y Thông Thiên giáo, đệ tử Thanh Sơn phái mới rời bỏ vòng vây, liền đã có hơn một ngàn người ngã xuống.

    Dưới sự hợp lực của chúng đệ tử Thanh Sơn, quang cầu ngày một to lớn áp dảo ám quang.

    Hồng y nữ tử cũng không phải rãnh rỗi, tốc độ niệm chú của ả ngảy càng nhanh, vô số u linh tức thì tăng đột biến.

    Bùm!

    Ám quang cùng bạch quang va chạm kịch liệt, bỗng chốc nổ vang dữ dội.

    Phụt!

    Bạch Thế Thiên phun ra ngụm máu, ở phía sau chúng đệ tử Thanh Sơn cũng lần lượt ngã quỵ, sáu trăm người nằm rạp một bên, đưa tay lau đi vết máu nơi khóe miệng.

    "Ha ha.. Thanh Sơn, ngũ quốc, giang hồ võ lâm, tất thảy sẽ bị bổn giáo chủ ta tru diệt.." nói rồi ả phóng đi tất cả u linh vây kín toàn bộ vòng vây hai mươi vạn người.

    Ngọc Lưu Ly cảm thấy cả thân thể không chút sức lực, mục quang ảm đạm nhìn sang số ẩn vệ bên cạnh đã ngã rạp xuống. Thân thể không thể chống cự với vô số ám quang vây quanh, Ngọc Lưu Ly khóe mắt chảy ra một giọt lệ, ngã quỵ xuống.

    Bên kia Mộ Dung Phúc Cảnh, Hạ Trường Thánh, Mộ Dung Cẩn Duệ cùng Thủy Thái Nguyên cũng bất lức nhắm mắt, nuốt lệ vào trong. Ngũ quốc thật sự bị diệt vong sao? Bọn hắn khônt cam tâm.

    Tất thảy hơn mười một vạn người ngã xuống, nằm ngổn ngang, không chút sức lực, đưa mắt nhìn mười vạn hắc y Thông Thiên giáo vẫn còn đứng sừng sửng xung quanh đám u linh.

    "A di đà phật.. quay đầu là bờ.." Kính Tông chỉ còn chút sức lực khó khăn lẩm bẩm ra tiếng.

    "Muốn chết.. cũng không dễ.. bổn giáo chủ sẽ cho tất thảy các ngươi phải chịu đọa đày cho đến chết mới thôi ha ha.."

    Quách Phi Phụng cố gượng dậy, ngốc đầu hét lớn: "Yêu nữ, đại sát ngươi gây ra thiên địa khó dung, ngươi chớ vui mừng quá sớm"

    Hồng y nữ tử đưa mắt lườm sang người vừa lớn tiếng, ả trợn mắt nghiến răng nói: "Thiên địa khó dung? Hiện tại các ngươi nên cầu bản thân được chết sớm một chút, bằng không sẽ biết thế nào gọi là thiên địa khó dung".

    "Ha ha.. ta xem yêu nữ ngươi một bộ dạng vô cùng xấu xí, nếu như để ta nhìn thấy được dung mạo vô cùng xấu xí phía sau mạng che, e rằng Bạch Thanh Mạch ta sẽ sớm chết vì nôn mửa, không cần đợi đến đám u linh của ngươi ra tay. Nào nào.. ngươi mau cho bọn ta xem xấu nhan của ngươi, để bọn ta nhanh ra đi một chút"

    "Bạch Thanh Mạch, ngươi nói hay lắm, sư thúc ta cũng có cùng ý kiến với ngươi, ha ha.. xấu nữ.." Bạch Phủ Ngạn hòa theo cười nói, một bộ dạng không hề sợ chết.

    Hồng y nữ tử nghe đến hai từ xấu nhan, toàn thân run rẩy, đôi mắt trợn trừng dữ tợn, ả liền vung tay phóng ra ám quang hướng đến Bạch Phủ Ngạn cùng Bạch Thanh Mạch.

    "Ha ha.. thêm nửa đi yêu nữ, Bạch Thanh Mạch ta muốn được đi trước, nếu đến sau e rằng Minh trì không đủ chỗ chứa thêm ta rồi ha ha.." Bạch Thanh Mạch cả người lăn lộn vặn vẹo.

    Bạch Phủ Ngạn cảm thấy toàn thân như có hàng trăm ngàn nhát đao đang róc da róc thịt, hai tay báu chặt lên mặt đất bắn ra tia máu đỏ tươi.

    Aaaa!

    Ở bên kia tướng sĩ ngũ quốc không chịu nổi dày vò rên la thành tiếng, có kẻ không chịu nổi còn tự cắn lưỡi thế nhưng bất thành.

    Hồng y nữ tử từ trên không trung hạ xuống, từng bước từng bước tiến về phía đằng xa.

    Ngọc Lưu Ly nhìn làn váy một màu hồng trước mặt, mắt phượng híp lại không có ý ngước nhìn lên trên.

    "Không thèm nhìn lấy ta một lần? Có thật ngươi là kẻ đoạn tụ? À không, ngày mai chẳng phải là ngày đại hôn của ngươi sao? Ha ha.. ngày mai ta sẽ để cho tân Hoàng hậu của ngươi biến thành một xấu nữ, sau đó sẽ để ả chôn cạnh ngươi, để ngươi ngày ngày dưới suối vàng chiêm ngưỡng dung nhan của ả"

    Lời nói ra của hồng y nữ tử không khỏi khiến người khác nguy hoặc.

    "Ha ha.. hóa ra yêu nữ ngươi đã từng phải lòng Ngọc Lưu Ly hắn. Này Ngọc Lưu Ly, ta nghe nói ngươi từng đoạn tụ cùng Ngọc Lưu Tuyệt, chuyện này có thật hay chăng? Ta trước khi chết chỉ còn mỗi thắc mắc này, mong ngươi giải đáp" Hạ Trường Thánh ôm ngực cố nhoài người lên nói.

    "Ngọc Lưu Tuyệt?" Hồng y nữ tử nghe đến cái tên này, ả càng căm giận nói: "Ngọc Lưu Tuyệt, hắn may mắn chết dưới tay Y Quỳ, bằng không hôm nay bổn giáo chủ quyết cho hắn muốn chết không được, muốn sống cũng không xong."

    "Rốt cuộc ngươi là kẻ nào? Vì sao lại biết rõ sự tình của ba năm trước" Ngọc Lưu Ly lớn tiếng quát.

    Mộ Dung Phúc Cảnh cùng Hạ Trường Thánh càng thêm nguy hoặc, chẳng phải Ngọc Lưu Tuyệt kia còn đang bế quan hay sao? Mà không, phải nói là đang dưỡng thương, mật báo bọn hắn nhận được chẳng lẽ có vấn đề, "Bình vương đã chết?" Cả hai cùng đồng thanh hỏi.

    "Y Quỳ tự bạo, hắn sao có thể sống sót, quá nực cười" Hồng y nữ tử cười chế giễu.

    Hí!

    "Rất tiếc! Minh vương không dám thu nhận ta, đã làm ngươi thất vọng, Phùng Hữu Ân."
     
    Khả Di thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 27 Tháng hai 2019
  7. Hắc Liên

    Bài viết:
    567
    Chương 166: Bình Vương Xuất Hiện

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hí!

    Dạ Chiếu Ngọc Sư Tử từ phía tây nương theo bóng tà dương (bóng chiều tà, lúc hoàng hôn) hí lên vang dội. Bạch mã tức tốc lướt gió tiến thẳng vào chiến trận.

    "Là Bình vương.."

    "Chính là Bình vương gia.."

    "Chiến thần đã tới.."

    Tướng sĩ ngũ quốc cố nhoai người lên, tiếng hô vang dội, không dấu nỗi vui mừng. Có người không kiềm nén được, run rẩy đưa tay lên lau đi nước mắt.

    Ba quân tướng sĩ trong tình cảnh thoi thóp, đang chờ chựt cái chết thì Bình vương xuất hiện. Bình vương, hiện tại chính là tia hi vọng cuối cùng của tất cả mười một vạn người.

    Ngọc Lưu Ly đôi môi run run, ánh mắt vui mừng tràn ngập yêu thương nhìn về hướng bạch y nhân. Tướng mạo này, phong thái này hiển nhiên chỉ có thể là Bình vương, chỉ có thể là nàng, Tống Thanh Liên. Ngọc Lưu Ly hoan hỉ nở nụ cười, cuối cùng nàng đã hoàn toàn bình phục. Nụ cười vừa chớm lên đã lập tức lụi tắt, ngay cả trưởng môn Thanh Sơn cũng đã không còn sức đứng dậy, liệu nàng có thể sao? Ngọc Lưu Ly hắn cho dù có tan xương nát thịt cũng không muốn nàng phải chịu thêm chút thương tổn nào.

    Mộ Dung Phúc Cảnh hắn lần thứ hai được nhìn thấy vị chiến thần của Đông Minh, lần đầu trên chiến trường vào bảy năm trước. Diện mạo cùng phong thái không khác gì năm xưa. Mộ Dung Phúc Cảnh bất chợt rùng mình, không dám tin. Thật sự đã bảy năm trôi qua rồi sao? Ngọc Lưu Tuyệt kia nhìn thế nào cũng chỉ mới mười sáu tuổi không hơn? Là nhờ vào Dưỡng Nhan đan sao? Mộ Dung Phúc Cảnh lắc đầu, tâm trí liền quay trở về với thực tại. Ngọc Lưu Tuyệt này thương thế đã hồi phục? Cho dù có phục hồi, liệu chỉ với một mình hắn, có thể xoay chuyển thế cục sao?

    Hạ Trường Thánh trong lòng rung động mãnh liệt, tim không ngừng đập loạn xạ, cảm giác này đã bao lâu rồi hắn mới tìm lại được? Cái cảm giác không khác gì mười năm trước, cảm giác như nhìn thấy được người phải khiến cho tâm hắn xao động, cái cảm giác như nhìn thấy được người bấy lâu mong nhớ.

    Hạ Trường Thánh rùng mình hoảng sợ, miệng lẩm nhẩm hai câu:

    "Diện quan bạch ngọc,

    Phượng mâu câu hồn"

    Vẻ đẹp này ngay cả nữ nhân cũng không sánh bằng, nếu có thì chỉ có một người, Hạ Trường Thánh híp mắt nhìn sâu vào ánh mắt của bạch y nhân đang tiến đến gần, hắn bỗng rùng mình hoảng sợ với suy nghĩ của chính mình. Không có khả năng, hoàn toàn không có khả năng.

    Hạ Trường Thánh lại hướng ánh nhìn sang Ngọc Lưu Ly, giờ đây hắn thật sự tin rằng Ngọc Lưu Ly là kẻ đoạn tụ. Thế nhưng Ngọc Lưu Ly này chẳng phải sắp đại hôn cùng nàng? Hạ Trường Thánh lại hoang mang suy nghĩ.

    Mộ Dung Cẩn Duệ ngã quỵ bên cạnh Mộ Dung Phúc Cảnh, cố gắng gượng ngồi dậy. Danh tiếng Bình vương vang dội khắp ngũ quốc không ai không biết, nhưng đối với diện mạo của Bình vương nào có mấy kẻ biết đến, hắn cũng là một trong số đó. Mộ Dung Cẩn Duệ trong đầu không ngừng lặp đi lặp lại hình ảnh của một tiểu cô nương. Ẩn dưới mạng che mặt là gương mặt vô cùng xấu xí, thế nhưng đôi mắt vô cùng xinh đẹp, mỗi khi nhìn vào đôi mắt xinh đẹp ấy hắn như bị hút sâu vào bên trong, mọi cảm xúc không thể giấu đi. Chính đôi mắt này, chính ánh nhìn này đã khắc sâu trong hắn đã hơn hai mươi năm. Kẻ khác có thể không nhận ra nàng nhưng riêng hắn thì ngoại lệ. Tống Thanh Liên, nàng đối với Mộ Dung Cẩn Duệ hắn luôn là một dấu chấm hỏi, giờ đây hắn đã hiểu tất thảy, hắn lúc trước luôn ái ngại với thân thể bệnh nhược của nàng, giờ đây hắn cảm thấy vô cùng xấu hổ. Hắn có tư cách gì để yêu nàng đây? Thân phận vương phi nàng liệu có cần? Nàng quá mức khác biệt, nàng chỉ có thể đứng cạnh bên Ngọc Lưu Ly. Mộ Dung Cẩn Duệ nuốt lệ vào trong, tâm không ngừng hối hận.

    "Vương gia, rốt cuộc ngài cũng đã tới.." Bạch Thanh Mạch sụt sùi, đôi mắt đỏ ngầu hướng về phía bạch y nhân trên lưng bạch mã.

    "Thanh Thiên thiếu hiệp, ngươi rốt cuộc cũng chịu xuất hiện, lão đầu ta tìm ngươi suốt ba năm cực nhọc à.." Hắc Nhan vui mừng lên tiếng.

    Bạch Thế Thông bên cạnh khinh bỉ, liếc mắt nhìn sang ho khan nhắc nhở: "Khụ khụ.. Hắc lão đầu nhà ngươi thật là mắt mờ, tai điếc? Bình vương là nhân vật thế nào? Liệu ngươi có thể nói gặp là gặp"

    Hắc Nhan im bặt, trong lòng không khỏi cảm thán, hóa ra vị thiếu niên giải nguy cứu vớt tính mạng của bọn hắn vào ba năm trước lại chính là Bình vương gia, còn kẻ được gọi là Trần Lâm Thần lại là hoàng đế của Đông Minh. Thật quá sức tưởng tượng của lão.

    Sáu trăm đệ tử Thanh Sơn cùng các vị điện chủ cũng vui mừng không kém. Khả năng của Tống Thanh Liên ra sao, bọn họ là người hiểu rõ hơn ai hết.

    Chúng đệ tử Thanh Sơn vừa vui mừng vừa mang tâm trạng lo lắng, tuy biết rõ khả năng của vị sư tỷ này của bọn hắn nhưng liệu nàng có thể đối phó được ả yêu nữ kia.

    Bốn vị điện chủ, lại có suy nghĩ hoàn toàn khác, bọn họ cùng Bạch Thế Thiên lại tin tưởng vào một tia hi vọng cuối cùng.

    Bạch Tịnh Trinh ánh mắt yêu thương nhìn về phía bạch y nhân. Đối với Bạch Tịnh Trinh, Tống Thanh Liên vẫn chỉ là một hài tử, luôn cần được che chở, bảo vệ. Thật không ngờ lần này lại hoàn toàn ngược lại, đệ tử Thanh Sơn dồn hết hi vọng lên thân hình nhỏ nhắn kia.

    Bạch Thái Thịnh tự lẩm nhẩm một mình: "Nha đầu, ngươi đã ăn không ít đan dược của Đan dược viện, lần này ngươi hãy ra sức cố gắng đẩy lùi yêu nữ kia, đợi ngươi tru diệt được ả rồi sư thúc ta nguyện dâng hết đan dược tốt cho ngươi hết"

    Tống Thanh Liên nhìn sang kẻ đang ngồi ôm ngực lẩm nhẩm một mình, nàng nhoẻn miệng cười.

    Hồng y nữ tử siết chặt nấm tay, ánh mắt căm giận nhìn về phía đối diện không xa: "Cuối cùng ngươi cũng chịu xuất hiện, thật không uổng công ta ở nơi này đợi ngươi.."
     
    Khả Di thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 27 Tháng hai 2019
  8. Hắc Liên

    Bài viết:
    567
    Chương 167: Bình Vương Xuất Hiện (2)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mặt trời đã chìm xuống từ phía tây chân trời từ lâu, vầng trăng vén đi màn mây ló dạng. Ánh trăng vằng vặc chiếu sáng cả một vùng rộng lớn, những tia sáng không còn yếu ớt như mọi khi, dường như ánh trăng trên cao kia cũng muốn dùng hết thảy tia sáng để cổ vũ bạch y nhân bên dưới.

    Hồng y nữ tử vừa thấy bạch y nhân trên lưng Chiếu Dạ Ngọc Sư Tử, ả liền triệu tập ám quang.

    Tất thảy mười vạn người bất lực nhìn bạch y nhân bị vây kín bên trong.

    "Ngươi cũng không kém hơn U Minh Duật", hồng quang ùn ùn xô đẩy, đánh bay luồng khói đen mịt mù. Bạch y nhân vẫn sừng sửng bên trên Chiếu Dạ Ngọc Sư Tử.

    Phù.. phù..

    Tiếng thở ra nhẹ nhõm của mười vạn người, hiện tại chính vị bạch y nhân này chính là hi vọng duy nhất của bọn hắn.

    Ngọc Lưu Ly siết chặt nấm tay, đôi mắt căm giận nhìn ả hồng y yêu nữ. Nếu người của hắn có xảy ra bất trắc gì thì hắn quyết làm cho ả chôn cùng.

    Tống Thanh Phong ôm ngực nằm cạnh bên Bạch Thế Thông, hé lộ ra nụ cười vui mừng. Vẫn là tỷ tỷ này của hắn cường đại, không kẻ nào có thể hạ gục được tỷ tỷ của hắn, kể cả đội quân xác sống kia, trong nội tâm Tống Thanh Phong tin tưởng như vậy.

    "Hay lắm Bạch Thanh Thiên, ta đây không tin tà có thể thắng chánh" Hắc Nhan vui mừng hô lên.

    "Thật không hổ là chiến thần của Đông Minh. Nhưng.. liệu ngươi sẽ cầm cự được bao lâu?"

    Tống Thanh Liên xuống ngựa, mắt phượng nhìn về hồng y nữ tử phía trước đang tự đắc, nàng lúc này lên tiếng: "So với ba năm trước, ngươi đã hoàn toàn biến thành một ác quỷ. Ngươi đã không còn là một con người, ngay cả thân nhân cũng không buông tha. Ngươi đạt được những gì? Khi khiến cả người trong thiên hạ phải oán hận? Có đáng hay không?"

    "Ha ha.. chỉ cần khiến cho các ngươi phải chết.. thì ta bất chấp." Hồng y nữ tử nói rồi lại lườm sang Ngọc Lưu Ly ở một bên.

    "Tại Từ Vân tự ta đã tha cho ngươi một mạng, mong muốn ngươi bình an sống tốt. Thật không ngờ, thả ngươi đi chính là đẩy ngươi vào chốn ma đạo" Ngày đó Tống Thanh Liên nàng trong lúc giải cứu Tạ Ích Tinh đã biết Phùng Hữu Ân ẩn trốn phía sau, nàng buông tha cho ả chỉ vì quá coi thường ả, không nghĩ ả sẽ gây ra sóng gió gì.

    Ngọc Lưu Ly hận lúc trước tại sao hắn lại đẩy ả đến Từ Vân tự, nếu hắn lúc đó cho ả một nhát thế là xong, đúng là chuyện đời không thể lường trước. Giờ đây có hối hận cũng vô ích.

    Mộ Dung Phúc Cảnh cùng Hạ Trường Thánh chỉ cần liếc mắt cũng đủ biết Phùng Hữu Ân này vì yêu mà sinh hận. Bọn hắn thật không ngờ chỉ vì oán niệm của một nữ tử lại làm cho cả thiên hạ phải chao đảo.

    "Ngươi tha cho ta một mạng? Là ta nhanh chân chạy thoát, ta ngày ngày không ngừng tu luyện là chờ tới ngày này, chính là ngày ta dẫm đạp các ngươi dưới chân. Để các ngươi nếm trãi mùi vị đau khổ hơn ta gấp trăm vạn lần." Hồng y nữ tử từng lời nói rít dài qua kẻ răng, ả thề ngày hôm nay nếu không san bằng ngũ quốc ả quyết không buông tay.

    Ngọc Lưu Ly nghiến răng kèn kẹt, dồn hết sức lớn tiếng quát: "Phùng Hữu Ân.. ngày đó ngươi khi quân phạm thượng, dùng mọi thủ đoạn để quyến rũ trẫm.."

    "Rất tiếc không thành" Phùng Hữu Ân chen ngang nói, ả lại nói tiếp: "Không phải ta không xinh đẹp, không quyến rũ, mà là tại ngươi.. vốn dĩ ngươi là kẻ bị đoạn.. tụ"

    Ngọc Lưu Ly lúc này hắn muốn phanh thây xẻ thịt Phùng Hữu Ân hơn ai hết: "Yêu nữ hồ ngôn.. trẫm ngày đó đã tha cho ngươi mạng sống đã là ban ân huệ cho ngươi.."

    Phùng Hữu Ân ngoái đầu trợn mắt nói: "Ngươi đẩy ta đến Từ Vân tự khiến ta sống không bằng chết, hàng ngày phải chịu mọi đọa đày. Ngươi nói, ta nên tạ ơn ngươi như thế nào mới phải đây?"

    "Ha ha.. hóa ra là tam tiểu thư của Hộ bộ thượng thư đây mà! Ta xem bộ dạng hiện tại của ngươi chắc là vô cùng xấu xí mới không dám lộ diện. Ta nghe nói ngươi lúc trước còn tự khỏa thân trước mặt hoàng thượng, không biết thân thể ngươi còn xấu xí đến mức nào phải khiến người đẩy ngươi đi Từ Vân tự cho khuất mắt hoàng thượng không hề đoạn tụ thì làm sao lại không bị ngươi mê hoặc đây?"

    Ba.. ba..

    Hai cái tát giáng xuống như trời đánh phải khiến Bạch Thanh Mạch đau nhức ôm mặt, miệng lập tức sưng vù không thể mấp máy môi. Bạch Thanh Mạch trợn trừng mắt chống lại đôi mắt muốn giết người kia của Phùng Hữu Ân.

    Ngọn lửa màu đỏ ngay lập tức tập kích tới Phùng Hữu Ân, ả nhanh chóng lướt người đi né tránh.

    "Thiêu chết yêu nữ.."

    "Thiêu chết xấu nữ.."

    Hàng loạt tiếng hô vang dội.

    Trên không trung, Tống Thanh Liên tức tốc đuổi theo phía sau. Ở phía trước Phùng Hữu Ân không ngừng di chuyển tránh né. Biết bản thân không thể chống đỡ được bao lâu, ả liền hô hoán triệu đến mười vạn hắc y nhân phía sau.

    "Ha ha.. ta xem ngươi làm thế nào chống cự được với đội quân bất tử của ta đây?"

    Tống Thanh Liên nhíu mày nhìn Phùng Hữu Ân phía sau đội quân hắc y nói: "Phùng Hữu Ân ngươi hiện tại nếu dừng tay lại vẫn còn kịp, chỉ cần ngươi hủy diệt đi mười vạn xác sống này, bổn vương sẽ tha cho ngươi một mạng, gia tộc của ngươi cũng sẽ được bình an"

    "Ha ha.. tức cười chết ta mất, ta từ khi nào có gia tộc?" Nói rồi Phùng Hữu Ân chỉ tay về phía hắc y nhân mang mặc nạ đồng nói: "Ta hiện tại là Thông Thiên, ta cùng bọn người họ Phùng bọn hắn bất có can hệ."

    Phùng Hữu Ân đưa tay lên tháo xuống mạng che mặt nói: "Ngươi xem, ta hiện tại có điểm nào của một Phùng Hữu Ân? Ha ha.. Thông Thiên ta ngày hôm nay sẽ cho các ngươi được mãn nhãn ha ha.."

    Ọe.. ọe!

    Tiếng nôn mửa của mười vạn người, tiếng nôn khan không ngừng khi đập vào mắt bọn hắn chính là một gương mặt hoàn toàn bị biến dạng, toàn bộ gương mặt hiện ra những mảng thịt đã héo khô, chỗ lồi chỗ lõm, chỉ có đôi mắt to tròn đen lấy ẩn bên dưới.

    Aaaa!

    Tiếng nôn khan nhanh chóng được thay bằng tiếng thét đau đớn.

    "Ha ha.. cho các ngươi nếm trãi ít tư vị. Nói cho các ngươi biết, đợi ta tóm gọn ngũ quốc, sẽ để các ngươi ngày ngày biết được cảm giác cắt da lóc thịt.."

    "Phùng Hữu Ân.. Y Quỳ mới chính là kẻ gây ra, hiện tại ả đã chết, ngươi không nên tàn độc cùng bọn hắn"

    Phùng Hữu Ân lườm đến kẻ đứng đối diện không xa nghiến răng nói: "Y Quỳ? Phải, ả chết rất hay, rất đáng, đến một miếng thịt cũng chẳng còn. Thế nhưng, ai là kẻ đã đẩy ta đến tay ả, chẳng phải là các ngươi?"

    "A di đà phật, oan oan tương báo biết đến bao giờ"

    "Kính Tông, ngài nói xem liệu tối hôm nay ngài có về được với phật? Hay là ta phải về nơi địa ngục?" Phùng Hữu Ân thôi nhìn Kính Tông, ả lướt hết một vòng rồi dừng lại trên người Ngọc Lưu Ly nói: "Đã tới lúc ta đưa tiễn người mà ngươi yêu thương, ta sẽ để cho ngươi phải chứng kiến cảnh người ngươi yêu phải thịt nát xương tan, phải để cho ngươi thấy rõ Thông Thiên ta dẫm đạp con dân Đông Minh của ngươi, để ngươi trở thành tội nhân thiên cổ ha ha.."
     
    Khả Di thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 27 Tháng hai 2019
  9. Hắc Liên

    Bài viết:
    567
    Chương 168: Kinh Diễm (1)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hắc y nam tử mang mặc nạ màu đồng gắng gượng chống tay đứng lên, bàn tay run rẩy tháo xuống tấm mặc nạ, ánh mắt hướng thẳng hồng y nữ tử phía trước. Gương mặt xấu xí dữ tợn kia không khỏi khiến hắn phải rùng mình. Phùng Hữu Cầu hắn đối với người muội muội này không có bao nhiêu tình cảm, nói đúng hơn là hắn chán ghét, chán ghét lẫn khi nghe kẻ khác nhắc tới cái tên Phùng Hữu Ân. Phùng Hữu Ân trong mắt hắn luôn là một nữ tử đanh đá, điêu ngoa, hay ỷ thế ức hiếp kẻ khác. Vào ba năm trước, tất thảy người nhà họ Phùng trên dưới đau xót khi nghe hung tin, rằng Từ Vân Tự bị vùi dập, chỉ riêng Phùng Hữu Cầu hắn là cảm thấy bản thân được giải thoát. Vốn là một ẩn vệ ngày ngày theo sát bên cạnh đế vương, ấy vậy mà tại họ Phùng hắn lại bị khinh nhờn, đúng là chuyện khá nực cười.

    "Phùng Hữu Ân, nếu ngươi còn có chút nhân tính thì mau dừng tay lại. Phùng gia đối với ngươi không bạc, ngươi nở nhìn toàn gia bị tru di cửu tộc?"

    Phùng Hữu Ân nghe được lời nói bên hướng tay trái, liền ngoáy đầu, ả cười khảy, khinh khỉnh nói: "Ngươi là kẻ nào lại dám lên mặt? Hạng con thứ không có chỗ đứng tại Phùng gia, lại ở đây vì Phùng gia ra mặt hay sao? Thật quá nực cười. Tru di cửu tộc ư? Đông Minh cùng tứ quốc qua ngày mai sẽ thuộc về tay của ta. Ngươi nói, ai nên tru di ai đây?"

    Ả Phùng Hữu Ân này đối với Tống Thanh Liên mà nói chỉ là hạng tôm tép, chỉ giỏi khua môi múa mép, đáng sợ mới chính là đội quân xác sống phía trước ả.

    "Yêu nữ cuồng ngôn, lời ngươi nói có phải quá sớm rồi chăng?"

    "Hừ!" Phùng Hữu Ân lườm mắt khinh thường hướng Tống Thanh Liên mắng: "Chiến thần Đông Minh.. kẻ đoạn tụ như ngươi ngày hôm nay sẽ phải chết dưới tay của ta", nói rồi ả lùi bước ra xa, để lại mười vạn xác sống tiến lên vây quanh Tống Thanh Liên.

    "Đồ nhi cẩn trọng, không thể dùng sức đối kháng cùng bọn chúng." Bạch Thế Thiên từ phía sau cảnh báo, hiện tại chỉ có thể chờ đợi kì tích xảy ra, nếu không e rằng toàn thể đều phải chôn thây nơi này.

    "Lưu Tuyệt, hãy lo cho bản thân khanh trước, có thể lui thì cứ lui, tính mạng của khanh chính là tính mạng của Đông Minh ta, ngày nào khanh còn ngày đó Đông Minh ta còn hy vọng" Ngọc Lưu Ly bất an lên tiếng, nhìn nàng đơn độc đối chọi cùng mười vạn xác sống, tâm hắn vô cùng đau đớn.

    Ánh mắt yêu thương xót xa của Ngọc Lưu Ly khi nhìn bạch y nhân, không thoát khỏi nhãn lực của ba kẻ Mộ Dung Cẩn Duệ, Mộ Dung Phúc Cảnh cùng Hạ Trường Thánh.

    Hai kẻ Mộ Dung Phúc Cảnh cùng Hạ Trường Thánh, liếc mắt nhìn nhau đầy nguy hoặc. Riêng chỉ mỗi Mộ Dung Cẩn Duệ là rõ ràng nhất, kiếp này hắn không có duyên cùng nàng, nếu kiếp sau có thể gặp lại, hắn thề nhất quyết không buông tay. Mộ Dung Cẩn Duệ sụp mắt khấn nguyện.

    "Vương gia cố lên!" Bạch Phủ Ngạn cố mở miệng cổ vũ, còn nhớ lúc hắn gian khổ rèn luyện tại Thanh Sơn, người sư tỷ này tuy hay bạo ngược với hắn nhưng vẫn luôn động viên hắn với hai từ 'cố lên'.

    Tuy không hiểu 'cố lên' là gì nhưng với biểu hiện kia của Bạch Phủ Ngạn, toàn thể hơn mười vạn tướng sĩ cũng đồng thanh hô vang dội: "Vương gia cố lên.."

    "Vương gia cố lên.." Chúng đệ tử Thanh Sơn cùng hơn một vạn nhân sĩ võ lâm cũng hô vang đầy khí thế.

    Tống Thanh Liên giữa vòng vây mười vạn xác sống, ánh mắt len lỏi tìm đến Ngọc Lưu Ly. Mắt phượng chạm nhau đầy yêu thương, vẫn là đôi mắt này, cánh môi này đã khắc sâu trong tâm Tống Thanh Liên nàng. Thiếu niên chín tuổi ngày nào giờ đây đã là một đại nam nhân, còn là một bậc đế vương đầy uy quyền.

    "Lưu Ly, ta dù có hi sinh tính mạng cũng quyết bảo vệ Đông Minh, bảo vệ ngũ quốc, bảo vệ an nguy thiên hạ. Bỏ lại chàng một mình, chàng có hận ta không?"

    Ngọc Lưu Ly lắc đầu nói: "Không hề, nếu nàng chết ta sẽ chết cùng nàng. Đã không sống cùng nhau được vậy chúng ta cùng chết"

    Tống Thanh Liên nhoẻn miệng cười sảng khoái lớn tiếng đáp lại: "Ngàn năm nguyện nắm tay nhau, thiên trường địa cửu.."

    "Nguyện đời đời kiếp kiếp không xa rời" Ngọc Lưu Ly tươi cười đáp lại.

    Giờ đây tất thảy tướng sĩ ngũ quốc cùng vô số nhân sĩ võ lâm đều rõ ràng nhìn nhận Ngọc Lưu Ly cùng Tống Thanh Liên là hai kẻ đoạn tụ, nhưng trong mắt bọn hắn không hề có sự khinh bỉ. Ai có thể ngờ được hai kẻ quyền lực nhất Đông Minh lại bị đoạn tụ, còn là hai vị mỹ nam đã khiến nữ tử ngũ quốc điên đảo, mê loạn.

    Phùng Hữu Ân siết chặt nấm tay, ánh mắt căm giận nhìn. Miệng nhanh chóng niệm chú. Mười vạn xác sống ùn ùn áp sát.

    Hơn một ngàn long ảnh tức thì được Tống Thanh Liên triệu hồi, hàng vạn ngọn lửa nóng như thiêu như đốt hừng hực phả vào mười vạn xác sống đen kịt.

    Toàn thể chiến trường lúc này như đang trong một biển lửa, sức nóng lan ra càng làm chúng tướng sĩ ể oải kêu than.

    Hàng ngàn long ảnh bay lượn trên bầu trời khiến tất cả chúng tướng sĩ ngũ quốc há hốc mồm kinh ngạc. Đệ tử Thanh Sơn cũng kinh ngạc không kém.

    Đây mới chính là khả năng thực thụ của Tống Thanh Liên, Bạch Thế Thông ngước nhìn sang Bạch Thế Thiên lớn tiếng thét hỏi: "Sư huynh.. liệu chúng ta có được cứu hay không?"

    Bạch Thế Thiên nhìn ngọn lửa dữ dội không ngừng thiêu đốt số xác sống, thế nhưng chỉ có thể cầm chân bọn chúng chứ không thể thiêu rụi chúng, thật là bất tử hay sao? Bạch Thế Thiên lắc đầu lên tiếng: "Ngay cả tiên sư cũng không thể hiệu triệu ngàn long ảnh, nhưng số xác sống kia lại đao thương bất nhập, thủy hỏa cũng không thể đã thương. Chỉ có thể trông chờ vào kỳ tích."

    Bạch Thái Thịnh cũng là ruột gan nôn nao lo lắng hỏi: "Còn có kì tích gì đây? Không xong rồi, nha đầu này đã vận dụng hết khả năng, lần này chúng ta chỉ còn đường chết!"

    "Chết thì chết, chúng ta há sợ. Trên đầu ba thước có thần linh, ta không tin bọn hắn có thể ngoảnh mặt để yêu nhân làm loạn" Bạch Thái Ninh nói.

    Bên kia Mộ Dung Phúc Cảnh không dám tin vào đôi mắt của hắn, cũng may ngày trước hắn sớm nghị hòa cùng Đông Minh, nếu không lúc ra chiến trường tướng sĩ Nam Việt còn chưa chiến đã bị lửa thiêu trụi hay sao? Thật quá kinh hãi.

    Hạ Trường Thánh siết chặt nấm tay, hồi hộp nhìn một biển lửa hừng hực. Khả năng của Ngọc Lưu Tuyệt này đã vượt qua khỏi sức tưởng tượng của hắn. Hiện tại Hạ Trường Thánh hắn chỉ cầu mong Ngọc Lưu Tuyệt kia có thể đã bại bọn yêu nhân, còn lại mọi chuyện về sau hẵng tính.

    Mộ Dung Cẩn Duệ hoàn toàn bị sốc, nàng làm sao có thể? Làm sao có bản lĩnh lớn đến vậy?

    Từ lúc Bình vương xuất hiện, Phó Cần hắn đã nhận ra Bình vương chính là vị thiếu niên năm xưa đã cứu giúp bọn hắn. Trong đầu hắn không ngừng oanh tạc dữ dội, nếu không biết trước Bình vương là một con người bằng xương bằng thịt, thì lúc này hắn sẽ cho rằng vị bạch y nhân đang ở trong biển lửa kia chính là một vị thần.
     
    Khả Di thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 27 Tháng hai 2019
  10. Hắc Liên

    Bài viết:
    567
    Chương 169: Nguyện Chết Cùng Nhau

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Màu đỏ rực lửa vun vút thành hàng ngàn cột trụ bao bọc xung quanh mười vạn xác sống, ngọn lửa gào thét như muốn nuốt chửng đám hắc y nhân trước mặt.

    Bạch y nhân vẫn sừng sửng cố gắng duy trì ngọn lửa. Trán đã rịn đầy mồ hôi, Tống Thanh Liên cảm thấy không còn bao nhiêu nội lực.

    Phùng Hữu Ân ở phía xa nhếch môi cười, ả không tin không thể đã bại bạch y nhân phía trước. Ả đã phải dùng cả linh hồn để đổi lấy sức mạnh mà ngay cả thiên địa cũng phải kinh sợ, ả không tin chỉ một Bình vương bé nhỏ có thể chống đỡ được cả mười vạn yêu nhân của ả.

    "Ha ha.. Tiến lên nào hỡi đội quân bất tử của ta.." Theo tiếng hô hoán của Phùng Hữu Ân, mười vạn xác sống áp xác phát ra những luồng khí đen kịt, rất nhanh chóng tạo một cột trụ to lớn xông thẳng đến tận trời, cột khí lao nhanh như lốc xoáy quét qua hàng ngàn long ảnh bên trên cao. Tiếng gào thét cùng tiếng vù vù lốc xoáy dữ dội vang vọng cả một bầu trời.

    "Nguy rồi, nguy rồi, số long ảnh còn không quá một ngàn. Sư huynh lần này chúng ta khó quay về Thanh Sơn rồi" Bạch Thế Thông vô cùng lo lắng, tâm bấn loạn bất an vô cùng.

    Bạch Tịnh Trinh nhìn vẻ mặt hốt hoảng sợ hãi của Bạch Thế Thông, bà không khỏi lên tiếng: "Lão đầu thối này! Chết có gì đáng sợ, chúng ta đã sống qua trăm tuổi, cuộc đời này cũng đã nếm trãi đủ, đến lúc nên đi thì phải đi"

    "Chưa đến hồi kết, chưa thể chắc chắn" Bạch Thế Thiên vẫn nuôi hy vọng lên tiếng.

    Chúng đệ tử Thanh Sơn trên dưới đều lo lắng thay cho bạch y nhân phía sau long ảnh.

    Năm trăm năm qua Thanh Sơn đã phải đối đầu với không ít cuộc chiến, nhưng cuộc chiến này đã vượt qua sức tưởng tượng. Ngũ quốc đã phải dồn tất cả lực lượng lên đến ba trăm vạn quân, góp mặt còn có hơn một vạn nhân sĩ võ lâm, còn có tất cả các tổ chức hoạt động bí mật như Đường Các, Mạc các. Thế nhưng hiện tại số người còn lại không quá mười một vạn người, tất cả không kẻ nào không bị thương, toàn thảy chỉ còn chút sức lực gắng gượng duy trì hơi thở mong manh.

    Bạch y nhân đang đơn độc đối chọi cùng đội quân hắc y xác sống kia chính là hy vọng duy nhất của hơn mười vạn người. Nhìn long ảnh tan biến dần, tất thảy hơn mười vạn người cũng dần dần mất đi hy vọng.

    Ngọc Lưu Ly gắng gượng đứng lên, lê từng bước chân tiến đến phía đối diện cách vạn bước chân. Mỗi một bước đi vô cùng nặng nề, đôi chân này của hắn như gắn thiết chì ngàn cân.

    Áo giáp màu đồng được cởi bỏ xuống, lộ ra một thân bạch y sáng bóng. Ngọc Lưu Ly hắn nguyện chết cùng nàng, trên con đường hoàng tuyền sẽ có thêm một đôi bạch y nhân cùng nhau sánh bước. Giờ đây, tâm Ngọc Lưu Ly hắn không còn chút hy vọng sống sót, chỉ cầu mong cùng nàng gặp lại ở kiếp sau.

    "Hoàng thượng.." Đường Tam lo lắng hô lớn.

    Hạ Trường Thánh cũng bất lực nằm ngã quỵ một phía, đôi mày cau lại nhìn thân hình bạch y đang từng bước lao vào vòng chiến, nếu bị hút vào bên trong cột xoáy kia thì chỉ có đường chết.

    Mộ Dung Phúc Cảnh cũng nhíu mày nhìn về hướng Ngọc Lưu Ly, dù biết ngày hôm nay bọn hắn không thể tránh khỏi cái chết nhưng hiện tại cầm cự được lúc nào hay lúc ấy, còn sống là còn hy vọng. Trong mắt Mộ Dung Phúc Cảnh thì Ngọc Lưu Ly hiện tại chính là một kẻ lụy tình.

    Mộ Dung Cẩn Duệ lại vô cùng ngưỡng mộ một đôi bạch y nhân, có thể sống chết cùng người yêu là điều vô cùng trân quý, liệu Mộ Dung Cẩn Duệ hắn đến khi nào mới có thể làm được.

    Bạch Thế Thông nhìn tình cảnh phía trước không khỏi nhớ đến hai kẻ Ngọc Lưu Linh cùng Bạch Phủ Ngạo. Bọn hắn hiện trấn tại Thanh Sơn có thể thoát được kiếp nạn hôm nay, ngày sau Thanh Sơn chỉ có thể trông cậy ở hai người bọn hắn vực dậy. Bạch Thế Thông hiện tại không còn một chút hy vọng có thể quay về.

    "Muốn cùng làm uyên ương?" Phùng Hữu Ân gương mặt vặn vẹo, lớp da thịt thô xì lúc lắc theo cơ mặt vô cùng xấu xí dữ tợn. Ả lại thét lớn rồi hướng Ngọc Lưu Ly lao tới: "Ngọc Lưu Tuyệt, trước khi chết ta sẽ cho ngươi chứng kiến cảnh tình nhân của ngươi ngã quỵ trước mặt ngươi, cho ngươi nếm trãi mùi vị thế nào là bất lực, nhìn người ngươi yêu thương phải chết trước mắt ngươi ha ha.."

    Long ảnh thét gào nhanh chóng tàn lụi, hắc y nhân ùn ùn áp sát chỉ cách Tống Thanh Liên mười bước chân. Nghe lời nói của Phùng Hữu Ân, Tống Thanh Liên nhìn thẳng phía đối diện, Ngọc Lưu Ly cũng chỉ cách đội quân xác sống không quá trăm bước, phía sau chính là thân ảnh hồng y của Phùng Hữu Ân. Ả vươn ra trảo thủ hướng tới Ngọc Lưu Ly, tốc độ lao nhanh như tên bắn.

    Ngọc Lưu Ly không màng đến tiếng hô hoán của hơn mười vạn người phía sau lưng, tâm hắn lúc này chỉ duy nhất nghĩ đến người phía trước cách hắn trăm bước chân.

    "Liên nhi, chỉ còn trăm bước chân nửa thôi.." Ngọc Lưu Ly nhìn bạch y nhân bên trong vòng vây hắc y lẩm nhẩm. Mỗi bước chân là mỗi một hồi ức hiện về. Trong tâm Ngọc Lưu Ly hắn luôn có một bạch y nhân, bạch y nhân xinh đẹp tuyệt trần cùng hắn đầu tựa đầu dưới tán lê kể chuyện trăm năm.

    Tống Thanh Liên giờ đây mặc kệ bọn hắc y yêu nhân đang áp sát, mắt phượng nhìn tới Ngọc Lưu Ly, đôi tay không tự chủ buông xuống, nàng gào thét điên cuồng: "Không.. ta không cho phép chàng chết.. không cho phép ngươi đã thương chàng.."

    "Ha ha.. Ngọc Lưu Ly đi chết đi.." Phùng Hữu Ân lao tới càng nhanh.

    "Aaaa!"
     
    Khả Di thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 27 Tháng hai 2019
Trạng thái chủ đề:
Đã bị khóa
Trả lời qua Facebook
Đang tải...