394 ❤︎ Bài viết: 21 Tìm chủ đề
Chương 60 - Sự Kiện Chấn Động

Quyển 2 - Chương 18: Sự Kiện Chấn Động

Suy bụng ta ra bụng người, Tằng Na không thấy Tô Xán thuộc loại hình được các cô gái hoan nghênh, đặc biệt với các nữ sinh kiêu ngạo ở Nhất Trung, Tô Xán không cao lớn như kỵ sĩ bóng rổ, chẳng có thành tích ưu tú đứng thứ nhất thứ hai lớp, càng chẳng có sở trường gì, nên bĩu môi nói:

- Nhất Trung nhiều nữ sinh ưu tú xinh đẹp như thế, thế nào chẳng có người nó thích, có điều nó không nói cho cô đâu.

Còn có người thích nó không, ít nhất tới giờ cháu nghĩ là không.

Tằng Na được di truyền của cha cái mồm không biết cách nói sao cho dễ nghe, kể cả sau này quan hệ chị em rất tốt, Tô Xán vẫn thường xuyên bị bà chị này tương cho những câu xóc óc.

Doãn Thục Anh gạt con gái đi:

- Chuyện này cô hỏi con bé Na Na cũng bằng thừa rồi, khô khan không khác gì ông lão nhà tôi, ở lớp nó nghe thấy mấy chuyện tình cảm là bỏ đi ngay, ài, không biết sau này ai chịu được nó.. Tô Xán từ bé đã được các con gái yêu thích rồi, như con gái nhà họ Tiêu đó..

Tằng Na đột nhiên bị lửa cháy tới mình, trừng mắt lên với Tô Xán, Tô Xán chỉ còn biết cười khổ, mình cũng là nạn nhân cơ mà..

Tô Xán sớm qua cái tuổi nhìn thấy mỹ nữ là sinh ra mơ mộng, muốn ở bên nhau đời đời kiếp kiếp rồi, ít nhất với tuổi tâm lý của y mà nói.

Hai người thực sự ở bên nhau, tuyệt đối không đơn thuần chỉ dựa vào tình yêu, mà còn phải biết trong năm tháng dài dằng dặc sống cùng nhau, gây dựng tình cảm lâu dài.

Thời gian cứ thế trôi qua trong tiết thu hiu quạnh.

Ở tuổi hai mươi, cảm thấy thời gian vèo vèo trôi qua là chuyện tốt, tuổi trẻ luôn mong đợi ngày mai tới. Đến ba mươi tuổi sẽ thấy thời gian mãi mãi không đủ dùng, chỉ mong một ngày 48 thậm chí 72 tiếng.

Còn khi đã bốn mươi tuổi, sẽ hi vọng thời gian trôi qua chậm một chút, phong phú một chút.

Năm mươi, sáu mươi tuổi, mỗi ngày qua đi như đao khắc vào tim, làm người ta đau đớn.

Đối với học sinh Nhất Trung mỗi ngày đều đều vào lớp học, ngồi trong phòng học sáng sủa, nghe tiếng quạt trần quay vù vù, tiếng cười nói reo hò ở sân thể dục, thời gian kỳ thực không phải là khái niệm gì hết.

Khái niệm duy nhất đại khái là tiết thể dục 40 phút vì sao lại ngắn thế, mà tiết số học lại dài như thế, tiếng giảng bài như tiếng gõ mõ, tốc tốc tốc, đều đều, buồn chán, lại truyền rõ xa, như bùa thôi miên làm người ta mơ màng buồn ngủ.

Tô Xán phát hiện mình bắt đầu có chút vất vả, nếu như nói trước đó y còn ẩn giấu thực lực, nhưng sự ưu tú của Nhất Trung dần thể hiện ra. Đám học sinh mũi nhọn trong lớp bắt đầu quật khởi mạnh mẽ, Đường Vũ vẫn là người đứng đầu không thể lay chuyển, mỗi khi giảng giải xong một tri thức, giáo viên đều bố trí bài tập khó nhằn một cách thích hợp, những bài tập này đều thuộc loại hình cao cấp, với những người tương lai nhắm chuẩn vào đại học trọng điểm trong lớp, thậm chí là Thanh Hoa, Bắc Đại, thì những bài tập đó chỉ là cơ sở.

Mà Tô Xán khi giải những bài tập này xuất hiện rất nhiều vấn đề, một số đề chính xác chưa tới 50%, nếu luận tới xếp hạng, ở trong lớp đã bị đá tới mười mấy vị trí sau rồi.

Nhất Trung là trung học trọng điểm cấp quốc gia, rất nhiều người từ đây đi ra, chỉ cần tương lai giữ được sự ưu tú đó, đều là tinh anh các lĩnh vực trong nước.

Mặc dù xếp thứ mười mấy từ đít đếm ngược trở lên không phải là mất mặt, nhưng Tô Xán kết hợp phân tích hơn nghìn người của cả khối, mới hiểu được cảm giác thất bại của mình từ đâu ra, y phải đối diện với vấn đề này.

Vì thành tích lớp số 5 của y trong khối cũng chỉ hạng trung, nên mỗi ngày Tiêu Nhật Hoa mặt mày lo âu, xếp hạng lớp sẽ ảnh hưởng trực tiếp tới tiền lương và đánh giá chức vụ của ông ta, ông ta dốc sức khơi dậy năng lực học tập của học sinh.

Tô Xán hiểu ra mình học quá tạp, năng lực học tập của y trên những người cùng tuổi, nhưng vì y học quá nhiều thứ, nên không thể tinh thông được, mình đâu phải bá tước Monte Cristo, có thể tinh thông hết cả thiên văn địa lý, lịch sử văn học.

Hấp thu kiến thức một cách quá thuận lợi làm y nhầm tưởng.

Nhận ra vấn đề của mình ở giai đoạn này, Tô Xán dần thu bớt thời gian tới thư phòng của cậu cả, các loại sách nghiên cứu cũng tạm gác sang một bên, đặt trọng tâm vào sách vở ứng phó với loại giáo dục thi cử, dù sao đây mới là chuyện quan trọng nhất với y ở giai đoạn này.

Thế nhưng khi cuộc sống dần dần bình tĩnh lại, ông trời lại nhảy ra phá đám, lại có một chuyện lớn oanh động nữa, còn lớn hơn cả sự kiện Tô Xán bày tỏ với Trần Linh San.

Đường Vũ có người công khai theo đuổi, mà người này là danh nhân của Nhất Trung.

Toàn bộ hệ cao trung sôi sùng sục điều tra thân phận lai lịch của Đường Vũ, tiết thể dục của lớp 5 không chỉ cùng thời gian với lớp 3, còn cùng giờ với hai lớp khối cao nhị.

Lớp 2 cao nhị ngay từ đầu là một cái lớp tranh chấp thị phi rất nhiều, đứng đầu lớp này là Vương Hạo Nhiên, Nhạc Tử Giang, quy tụ xung quanh là một đám con cháu cán bộ, Vương Hạo Nhiên là cháu của phó bí thư thành ủy Vương Kim Vinh, kẻ đi theo trong trường rất nhiều, kiêu căng ngông nghênh, mấy sự kiện xung đột bạo lực trong trường đều có bóng dáng của bọn chúng.

Nghe nói có một lần còn lấy ghế đập người khác xuất huyết nội, sự kiện này về sau ỉm đi, đương nhiên trước kia Tô Xán không hề biết mấy chuyện này, về sau mới nghe được tin đồn trong đoàn thể nhỏ của Tiết Dịch Dương.

Gần đây rất nhiều tiết thể dục và thời gian nghỉ giữa các tiết đều có nhân vật "máu mặt" của cao nhị xuất hiện ở ngoài hành lang và khu vực hoạt động của lớp số 5 bọn họ, thi thoảng còn thò đầu vào phòng học ngó quanh, tới khi tìm thấy Đường Vũ mới rời đi.

Tiết thể dục buổi chiều ngày hôm đó, một nam sinh cao lớn điển trai xuất hiện ở trước mặt Đường Vũ, sự kiện này hoàn toàn không ầm ĩ như Tiêu Vân Vân đưa Coca cho Tô Xán, vì sự kiện đó bản thân nó cực kỳ có tính chất điện ảnh, một hoa khôi lại thích một học sinh bình thường, chẳng mấy ai vì thế mà khâm phục Tô Xán, ngược lại đa phần lấy y ra làm trò đùa.

Thế nhưng khi nam sinh kia đứng trước mặt Đường Vũ thì không ai la hét, ngay cả Trương Tích, Tôn Tử Nghi, Lý Ngải đang ở trong sân chơi bóng cũng ngừng tranh cướp, xoay người nhìn lại.

Cả quá trình rất yên tĩnh, nam sinh cao lớn đẹp trai, mặt cương nghị nam tính, còn Đường Vũ vẫn dáng vẻ bình thản lạnh lùng, nghe nam sinh nói gì đó, gò má hồng lên, một lúc sau khẽ lắc đầu.

Cuối cùng nam sinh đó có chút thất vọng, có điều vẫn phóng khoáng vẫy tay tạm biệt, trở về lớp của mình.

Sau sự kiện này, một lần nghỉ giữa tiết Đường Vũ nhận được thư tình, tiếp đó tin tức Nhạc Tử Giang có tiếng đẹp trai nhất trường chính thức theo đuổi Đường Vũ không chân mà đi.

Lần đầu tiên Nhạc Tử Giang bày tỏ bị Đường Vũ từ chối, nhưng hắn rất cao minh, đối với cô gái như Đường Vũ, gấp gáp không phải là một cách tốt, cho nên hắn đề nghị làm bạn, chầm chậm tiến tới.

Sau khi Nhạc Tử Giang đề nghị được làm bạn bè bình thường, Đường Vũ cuối cùng cũng nhận lời, dáng vẻ thanh thuần mà đẹp đẽ của Đường Vũ lúc ấy càng làm trong lòng Nhạc Tử Giang sinh ra cảm giác công chúa mình tìm kiếm cả đời đã xuất hiện trước mặt.

Gần như tất cả mọi người đều đánh giá trai tài gái sắc, Đường Vũ ở trong lớp luôn phủ một tấm màn che thần bí, thành tích học tập số một, tính cách lạnh lùng cô độc, sống hết sức khép kín chính vì thế bạn của cô không nhiều, khi mỹ nữ ngang cấp như Trần Linh San lúc nào cũng có rất nhiều nam sinh bao quanh lấy lòng, thì Đường Vũ luôn chỉ có một mình.

Có lẽ nhiều người đối diện với cô đều thấy tự ti, giống như Tô Xán trước kia biết ảo tưởng của mình là vô vọng, nên chỉ đứng xa xa mà nhìn.

Giống như tòa thành cao vút tới tận mây, cho nên chỉ có thể ngước nhìn, không thể công phá.

Cho nên được Đường Vũ gật đầu đồng ý làm bạn, không khác gì đã tìm được cầu vồng bắc vào tòa thành đó, với nam sinh xuất sắc như Nhạc Tử Giang mà nói, đây là con đường tới thành công.
 
394 ❤︎ Bài viết: 21 Tìm chủ đề
Chương 61 - Mọi Chuyện Luôn Có Thể Tệ Hơn

Quyển 2 - Chương 19: Mọi Chuyện Luôn Có Thể Tệ Hơn

Cha của Nhạc Tử Giang là Nhạc Hà, cục trưởng cục thuế vụ, mẹ là chủ tịch hội liên hiệp phụ nữ. Gia thế như vậy, đối với người bình thường mà nói, đã là cực kỳ vượt trội ở mọi phương diện, không có gì để chê bai cả.

Khi Nhạc Tử Giang chính thức theo đuổi Đường Vũ, vô số trái tim ngây thơ của nam nữ sinh đều tan nát, nhưng ai cũng phải thừa nhận hai người họ là một cặp kim đồng ngọc nữ, không thể xứng đôi hơn.

Chuyện này đối với Tô Xán lại là một cú sốc không ai ngờ tới. Khi nhìn Nhạc Tử Giang đi tới bên Đường Vũ, hắn tung chân sút mạnh.

Vút!

Quả bóng bay vọt lên trời, đám học sinh lao tới điểm rơi tranh cướp. Không ai nhận ra Tô Xán đã lặng lẽ rời sân, ẩn mình vào bóng cây. Nếu có ai đó nhìn thấy vẻ mặt của Tô Xán lúc này, rất có thể sẽ khiếp sợ mà lùi bước.

Như có một lời nguyền đột ngột giáng xuống y.

Tô Xán còn nhớ trong bài báo viết về Đường Vũ sau này, người bạn trai đã giết chết cô chính là người mà cô quen từ thời học sinh. Hai người cùng thi vào một trường đại học, là một cặp kim đồng ngọc nữ trong mắt mọi người.

Thế nhưng thế sự khó lường, cuộc sống luôn đập vỡ từng thần thoại tốt đẹp trong mắt người đời. Cuối cùng hai người đường ai nấy đi, khiến người bạn trai từ yêu sinh hận, thù hận chôn vùi lý trí, kết thúc tính mạng của Đường Vũ ở độ tuổi rực rỡ nhất cuộc đời.

Lưỡi hái của tử thần đã lộ ra mũi nhọn từ mười năm trước. Tàn nhẫn thay, nó lại được bao bọc dưới ánh hào quang, trong ánh mắt ngưỡng mộ của tất cả mọi người.

Còn tử thần vào thời khắc này lại giống như Tô Xán, ẩn mình trong bóng tối, cười nham hiểm chờ đợi cơ hội để kết thúc trò chơi tàn ác của mình.

Nhìn thấy sự ngưỡng mộ lộ ra trong giọng điệu của các cô gái cố ý tiếp cận Đường Vũ, cùng với những lời đồn về Nhạc Tử Giang, đã vô hình trung quảng bá rất lớn cho hắn, nào là tính cách dễ gần, thể thao ưu tú, chu đáo ra sao, thành tích cực tốt, được giáo viên yêu quý. Cả trường Nhất Trung mà nói, đúng là chỉ có hắn mới xứng với Đường Vũ.

Tảng băng trong ánh mắt Đường Vũ dần tan biến. Tô Xán nhìn thấy một chút dịu dàng như nước thoáng hiện lên khi cô trò chuyện với Nhạc Tử Giang, đủ biết cô rất có thiện cảm với hắn.

Có điều, cả thế giới này chỉ một mình Tô Xán biết, câu chuyện cổ tích hoàng tử và công chúa giữa đời thực khiến cả trường Nhất Trung sục sôi kia đang tạo thành một sức mạnh to lớn, từng bước, từng bước đẩy Đường Vũ vào địa ngục.

Bánh xe lịch sử đáng sợ đang vận hành theo hướng bi kịch của nó. Tô Xán biết năng lực của mình có hạn, nhiều chuyện y không thể thay đổi được. Chẳng lẽ cứ trơ mắt nhìn Đường Vũ bị cuốn vào trò chơi độc ác của tử thần, để nó trở thành nỗi day dứt ám ảnh mình suốt đời hay sao?

Hơn nữa, Tô Xán phải đơn độc tác chiến, không một ai có thể giúp đỡ. Lần đầu tiên, y có cảm giác, con người đôi khi chẳng biết gì về tương lai lại chẳng phải là chuyện xấu.

Thế nhưng, chỉ biết né tránh, chỉ biết lùi bước chính là căn nguyên dẫn đến thất bại sau này của Tô Xán, cũng là tính cách mà y căm ghét nhất sau khi sống lại. Y không muốn đi vào vết xe đổ đó, cũng biết rằng nếu mình không dám tiến tới thay đổi mọi thứ, nó sẽ tạo thành bóng ma vĩnh viễn trong lòng y. Cho dù ông trời có cho y cơ hội thay đổi cuộc đời, rồi nó cũng sẽ quay trở lại quỹ đạo thảm bại trước kia. Không có dũng khí thì sẽ chẳng làm nên được chuyện gì.

Không chỉ vì bản thân, mà còn vì Đường Vũ. Vì Đường Vũ cũng chính là vì mình. Trong ngày sắp tốt nghiệp, khi cùng Đường Vũ đi dạo và nhận ra tâm hồn tươi đẹp của cô bé ấy, Tô Xán đã quyết tâm phải thay đổi kết cục bi kịch của cô.

Song, phải ngăn cản như thế nào đây?

Hiện giờ y còn quá yếu ớt, phải làm sao?

Xét về mọi phương diện, Nhạc Tử Giang đều ưu tú hơn y. Nhìn từ góc độ công bằng, Tô Xán không thấy một cơ hội nào cho mình.

"Phải làm sao bây giờ?"

Tan học, Tô Xán không lên xe buýt về nhà như mọi khi mà đi bộ miên man suy nghĩ. Không tìm được giải pháp, Tô Xán không kìm được hét lên, tung chân đá văng một lon nước ngọt rỗng trước mặt.

Khi gặp chuyện không như ý, đừng vội chán nản, không phải vì chuyện gì rồi cũng có cách giải quyết, mà là vì mọi chuyện luôn có thể trở nên tồi tệ hơn. Câu này quả thật rất đúng với Tô Xán lúc này.

"Oẳng!"

Con chó đang lười biếng nằm trước sân nhà bỗng bị tai bay vạ gió giáng trúng đầu, nó ngẩng lên nhìn hung thủ với ánh mắt rực lửa căm thù, rồi lừ đừ đứng dậy.

Cha mẹ ơi, thành phố không có luật cấm nuôi thú dữ à? Thằng cha nào quản lý vật nuôi, quản lý đô thị phải đuổi việc cổ hắn đi.

Tô Xán run lẩy bẩy. Con này không phải là chó, mà là sói mới đúng, cao bằng nửa người chứ ít gì. Bị nó tợp cho một phát là ngoẻo luôn, không cần lo mắc bệnh dại.

"Cứu.."

Tô Xán gào lên, quay ngoắt người vắt chân lên cổ chạy khi con chó dường như vẫn còn sững sờ chưa kịp phản ứng.

Người chạy phía trước, chó sủa điên cuồng đuổi theo sau. Cho dù thể lực và sức bộc phát trong cơn nguy hiểm làm tốc độ của Tô Xán tăng lên không ít, vẫn chưa đủ giúp y thoát khỏi con thú dữ kia.

Bảy mét, sáu mét, rồi chỉ còn ba mét. Chân như muốn chuột rút, phổi Tô Xán nóng rát. Người qua đường cũng la hét, nhưng không ai giúp gì được. Cái cây, nhảy lên cây là thoát! Tô Xán không còn thời gian ngoái đầu lại nên không biết rằng khoảng cách vừa đủ, con chó đã tung mình lên trong tiếng kêu hãi hùng của mọi người xung quanh..

"Ẳng.."

Đúng lúc ngàn cân treo sợi tóc, con chó rú lên đau đớn. Một bóng người lừng lững như gấu xông tới đá bay con chó vào tường. Con chó gượng mình đứng dậy thì bị một nắm đấm to tướng tọng trúng hàm, sùi bọt mép gục luôn.

"Hô hô, hôm nay có món thịt chó rồi anh em.." người cao lớn kia cười hô hố.

Tô Xán ôm ngực thở khò khè quay lại, nhìn con chó ngã gục dưới đất cũng hết sức ngồi bệt xuống, vừa cười vừa nói đứt quãng:

"C.. Chú Triệu, may, may mà.. Có chú.."

Người cứu Tô Xán là Triệu Lập Quân, phó cục trưởng cục công an thành phố, đội trưởng đội cảnh sát hình sự, năm nay mới ngoài ba mươi, là bạn vong niên trong số những người bạn ít ỏi của cậu cả Tằng Toàn Minh.

Triệu Lập Quân hay cùng cậu cả ăn nhậu, Tô Xán từ nhỏ đã quen biết hắn, tính cách quậy phá của Tô Xán rất hợp khẩu vị của Triệu Lập Quân.

"Hôm nay chơi lớn rồi đấy, chú mà không đi qua đây thì toi đời nhé."

Triệu Lập Quân kéo Tô Xán dậy:

"Anh Triệu dạo này khen cháu lắm, xem ra cũng chưa tiến bộ được là bao, ha ha ha."

Tô Xán chỉ cười không giải thích, cũng không cần giải thích. Tô Xán khi nhỏ, thực ra không phải quá nhỏ, lên tới đầu sơ trung y vẫn là trùm quậy phá, bày ra không ít trò tai quái, như cho pháo vào đống phân ngựa, để nó nổ làm phân văng tung tóe, dính bết bát, khi người ta chửi bới om sòm thì Tô Xán, Tiết Dịch Dương, Lưu Duệ, thi thoảng có thêm cả Tằng Viên, trốn trong góc cười nghiêng ngả.

Đi đêm lắm có ngày gặp ma, Tô Xán và đồng bọn mấy lần bị tóm vào đồn, nếu không nhờ Triệu Lập Quân bưng bít cho thì y đã ăn đòn nát đít vô số lần rồi.

Một người gầy gò ngồi xổm cạnh con chó, nói với Triệu Lập Quân:

"Dập lá lách, vỡ hàm, con chó này hết cứu rồi. Đội trưởng vẫn phong độ như ngày nào. Chúng ta đem về đồn để mọi người siêu độ cho nó nhé."

Hắn là Cung Quân, cảnh sát hình sự, "đàn em" của Triệu Lập Quân, đã theo Triệu Lập Quân từ khá lâu nên vẫn quen gọi là đội trưởng.

Nhưng bọn họ chưa kịp mang con chó đi thì có giọng một phụ nữ trung niên tru tréo:

"Ối giời ơi! Làng nước ơi, có mấy thằng mất dạy đánh chết chó nhà tôi rồi! Mấy thằng trời đánh thánh vật kia, ối giời ơi là giời.."

Trong nhà bà ta, mấy thanh niên cao lớn hùng hổ cầm gậy gộc xông ra. Người dân Hạ Hải rất hung dữ. Triệu Lập Quân không ỷ thế cảnh sát mà ức hiếp dân, bèn kéo Tô Xán lên chiếc Santana rách nát, đạp ga phóng mất hút. Đương nhiên, Cung Quân không quên vác theo chiến lợi phẩm.
 
394 ❤︎ Bài viết: 21 Tìm chủ đề
Chương 62 - Trần Linh San Bối Rối

Chương 62: Trần Linh San Bối Rối

Nhạc Tử Giang đi đến đâu trong trường cũng được các nữ sinh nhìn với ánh mắt si mê. Vẻ ngoài của hắn không chỉ đẹp trai mà còn cực "ngầu", thỉnh thoảng được các bậc trưởng bối hoặc giáo viên nhận xét là "biết nghe lời". Mặc dù mỗi ngày đi xe máy đến trường có hơi phô trương một chút, nhưng đôi khi được hưởng thụ cảm giác hư vinh từ ánh mắt của người đi đường khiến hắn tràn đầy tự tin, cảm giác lâng lâng bay bổng.

Song, những tiếng reo hò của đám nữ sinh và sự thầm thương trộm nhớ của các mỹ nữ trong khối, trong mắt Nhạc Tử Giang cũng chỉ như gió thoảng mây trôi.

Chỉ khi Đường Vũ xuất hiện mới khiến trái tim hắn như bị điện giật, đập loạn xạ, làm hắn nhận ra một cô gái như thế, nếu sau này ngả vào lòng người khác thì đó là một sự xúc phạm, chỉ có hắn mới có thể mang lại cho Đường Vũ hạnh phúc xứng đáng.

Sự cố chấp đôi khi là một loại sức mạnh to lớn, và sức mạnh này đã giúp Nhạc Tử Giang nhanh chóng quên đi nỗi khổ sở khi lần đầu bị Đường Vũ từ chối, đè nén tâm tính xốc nổi của mình, quay trở lại trạng thái bình thản.

Sự tự tin này đến từ đâu, Nhạc Tử Giang không biết. Giống như lời bài hát "chính em làm anh trở nên hoàn thiện", hắn cảm thấy Đường Vũ sinh ra là để dành cho hắn, và người mà hắn chờ đợi từ rất lâu cũng chính là cô gái này. Cảm giác ấy rất quen thuộc, dù tiếp xúc với Đường Vũ chưa nhiều, mỗi lần ở bên cô, Nhạc Tử Giang lại cảm thấy hết sức tự nhiên như thể vốn dĩ phải thế, cứ như có sự sắp đặt trong cõi u minh, không gì có thể phá vỡ.

Giống như bây giờ, hắn đến lớp 5, gọi Đường Vũ ra nói chuyện, muốn đưa cô về sau khi tan học nhưng bị từ chối. Nhạc Tử Giang không hề thất vọng, rất bình thản gật đầu:

"Vậy thì lần khác nhé."

Đường Vũ gật đầu. Đúng lúc này, chuông vào lớp reo vang, Nhạc Tử Giang tiêu sái vẫy tay rồi quay người đi về phía cầu thang, trở về lớp mình.

Vừa hay hắn gặp đám Trương Tích, Lý Ngải cũng đang đi về. Mọi người thường xuyên chơi bóng cùng sân nên cũng quen nhau, Trương Tích giơ tay chào:

"Này, lại đến hẹn hò à?"

Nhạc Tử Giang nhún vai cười khổ, đám Trương Tích lập tức hiểu kết quả. Trong thời gian gần đây, Nhạc Tử Giang công khai theo đuổi Đường Vũ, thường xuyên xuất hiện ở lớp 5. Có điều, một nam sinh có thể gọi Đường Vũ ra ngoài nói chuyện đã là ghê gớm lắm rồi.

Trong ba người bọn Lý Ngải, công bằng mà nói, Trương Tích có tướng mạo đường hoàng nhất, gia cảnh tốt nhất, thuộc danh sách nhàm chán "có khả năng theo đuổi Đường Vũ" do đám nữ sinh lập ra. Dù vậy, Trương Tích rất tự biết mình, còn đám Lý Ngải, Tôn Tử Nghi lại càng không cần phải nói.

Hiện giờ Nhạc Tử Giang ít nhiều đã khiến trái tim băng giá của Đường Vũ tan chảy, có thể giao lưu khá thoải mái với cô, đây là nam sinh đầu tiên trong trường làm được điều này, bọn họ không thể sánh được. Trương Tích chân thành mà khâm phục nói:

"Vậy lần sau cố gắng nhé."

Trong lòng cậu ta cũng có vài phần tưởng tượng, nếu Đường Vũ bị chinh phục, khi ấy ngọc nữ động lòng phàm sẽ là cảnh đẹp thế nào.

Liệu có cảnh khi bọn họ chơi bóng, một mỹ nữ đẹp tựa thiên tiên sẽ vòng tay làm loa cổ vũ, tuy là nhắm vào bạn trai mình, nhưng cũng làm người khác nhiệt huyết sôi trào vài phần.

* * *

"Đây là số điện thoại của các bạn sao?"

Trong giờ giải lao, Trần Linh San đột nhiên hỏi khiến Tiết Dịch Dương tưởng mình nghe nhầm. Hắn và Trần Linh San quen nhau bao nhiêu năm rồi, quan hệ chỉ dừng lại ở mức trò chuyện trong lớp, chưa bao giờ trao đổi số điện thoại, sao tự nhiên mình lại có được ưu đãi này?

Con người thường chỉ thích nghe điều mình muốn nghe, nên hắn tự động bỏ qua phần "các bạn", càng tự động bỏ qua việc Trần Linh San mặt thì hướng về phía mình nhưng ánh mắt lại liếc nhìn Tô Xán.

Sự chú ý của mọi người đều đang hướng sang diễn biến quá trình Nhạc Tử Giang theo đuổi Đường Vũ, cho nên sự kiện của Trần Linh San và Tô Xán càng phai nhạt. Trước đó Trần Linh San còn né tránh, giữ khoảng cách với Tô Xán, nhưng gần đây đã khôi phục lại quan hệ bạn bè như trước.

Tất nhiên là Trần Linh San không thể đơn độc tiếp xúc với Tô Xán, lúc nào cũng có vài người bạn đi cùng, dựa vào mối quan hệ với Tiết Dịch Dương để bắc cầu đến Tô Xán.

Cũng không ai bàn tán gì, dù sao người như Tô Xán nếu theo đuổi Trần Linh San, chắc chắn cũng chỉ là một trong số đội quân đông đảo mà thôi.

Trần Linh San giữ quan hệ với Tô Xán, trong mắt mọi người càng làm nổi bật tính cách ôn hòa, sôi nổi, thân thiện của cô. Thế nên dù hiện giờ Đường Vũ là chủ đề bàn tán xôn xao, địa vị công chúa của Trần Linh San cũng không mảy may dao động.

Đây cũng là một loại tình cảm mỹ hảo của thời học sinh. Trong cái tuổi đơn thuần đó, dù có đôi chút thực dụng, nhưng cũng không quá nhiều, đa phần tình cảm không liên quan tới lợi ích vật chất, tỷ lệ từ yêu sinh hận không lớn.

Đa phần chỉ là một chút thương cảm nhàn nhạt.

Chẳng biết có phải may mắn không, việc Trần Linh San thân thiết với Tô Xán lại làm hắn giảm được không ít sự thù ghét, mọi người đều có chút đồng tình với hắn.

Chỉ có kẻ yếu, hoặc kẻ thất bại mới làm người ta đồng tình.

Trao đổi số điện thoại xong, Trần Linh San để tránh hành động của mình quá đột ngột, liền cười nói:

"Tiểu Mai hay tổ chức ít hoạt động, toàn là bạn bè quen biết cả.."

Nói đến đó, cô thêm vào một câu:

"Tiêu Vân Vân cũng rất thân với bọn này nhé."

Thế là đám của Tiểu Mai đều nhìn Tô Xán cười. Sau sự kiện tỏ tình thất bại, Tô Xán và Trần Linh San thường xuyên bị bọn họ lấy ra trêu chọc, chẳng phải vì có ý gì xấu, chỉ đơn thuần là đám nữ sinh thấy thú vị mà thôi.

Trước kia các cô vốn có chút cảm giác chênh lệch, Tiêu Vân Vân chủ động theo đuổi, Tô Xán lại dửng dưng, ai ngờ hắn ngầm có ý đồ với Trần Linh San, lòng tham thật lớn.

Tô Xán vẫn bình tĩnh đối phó với sự trêu ghẹo, làm khó của các cô gái, khiến họ thấy vô vị, không tin hắn có thể có tâm thái bình thản như thế, cho rằng hẳn là hắn đã bị Trần Linh San đả kích cực lớn.

Trần Linh San thấy ý tứ trong câu nói lúc nãy của mình đã rất rõ ràng rồi. Cô chủ động trao đổi điện thoại, chỉ cần không phải tên ngốc như Tiết Dịch Dương, đều nhìn ra cô có ý nhắm vào Tô Xán.

Trần Linh San cũng không hề muốn Tô Xán chìm đắm trong tâm trạng u ám, vô vọng.

Đã đến giờ vào học, trên đường Trần Linh San quay về chỗ ngồi, Lý Lộ Mai áp sát ghé vào tai cô hỏi:

"Bạn cho họ số điện thoại của mình thật à?"

Trần Linh San mỉm cười gật đầu. Lý Lộ Mai hừ một tiếng không nói nữa. Không biết bao nhiêu người đã xin Lý Lộ Mai số điện thoại của Trần Linh San, nhưng Lý Lộ Mai cực kỳ trung thành với bạn bè, không chịu tiết lộ, khiến không ít nam sinh bất mãn. Giờ Trần Linh San công khai cho Tô Xán số điện thoại, không biết trong lòng cô bạn thân cảm thấy tủi thân thế nào.

Trần Linh San gần đây không hiểu bản thân ra làm sao nữa. Tựa như vô tình, hình ảnh một Tô Xán vô danh trong lớp học và một Tô Xán công tử ở hội đấu thầu đã liên hệ với nhau, làm cô thấy được một mặt khác của hắn.

Buổi chiều hôm đó ở khách sạn Khải Lai, Tô Xán nổi bật, khí thế và cách ăn mặc thời thượng khác hẳn với lúc ở trường, thậm chí cả những nhân vật phong vân ở trường Nhất Trung cũng không có được phong thái công tử như vậy.

Thời khắc đó, Tô Xán đã tiến đến rất gần với hình tượng hoàng tử bạch mã trong lòng cô. Thế nhưng, người ngày ngày gặp mặt lại là một Tô Xán cực kỳ bình thường, tạo thành sự chênh lệch rõ ràng, đôi khi làm Trần Linh San bối rối. Rõ ràng Tô Xán không phù hợp với hình mẫu lý tưởng của mình cơ mà.

Điều này ngay cả người bạn gái thân nhất là Lý Lộ Mai, Trần Linh San cũng không hề tiết lộ.
 
394 ❤︎ Bài viết: 21 Tìm chủ đề
Chương 63 - Vở cũ lặp lại

Quyển 2 - Chương 21: Vở cũ lặp lại

Đường Vũ nhận được một mẩu giấy trong giờ học, điều này khiến Trần Linh San vô cùng ngạc nhiên. Cái trò truyền giấy trong lớp này vốn chỉ có học sinh cá biệt mới làm, là hành vi ngang nhiên coi thường kỷ luật, chắc chắn sẽ bị một học sinh gương mẫu như Đường Vũ cực kỳ ghét bỏ. Ai cũng biết điều này, thế nên trong mắt mọi người, kẻ nào dại dột làm vậy sẽ bị Đường Vũ ghét cay ghét đắng và tất nhiên cô sẽ không thèm nhận giấy.

Vậy mà Đường Vũ lại thản nhiên nhận lấy mẩu giấy vo tròn, sau đó mở ra đọc dưới gầm bàn.

Trần Linh San thường ngày chẳng mấy khi nói chuyện với Đường Vũ, càng không có chuyện sẽ ghé tới xem mẩu giấy kia viết gì.

Hết tiết học, Đường Vũ quay về phía Tô Xán, khẽ gật đầu.

Đối với Nhạc Tử Giang mà nói, cái gật đầu của Đường Vũ có lẽ tượng trưng cho một kỷ nguyên mới, một dấu hiệu của thành công.

Còn với Tô Xán, cái gật đầu này của Đường Vũ đã giúp y thật sự bước đi bước đầu tiên trên con đường mình phải đi.

Nhạc Tử Giang tấn công thất bại, còn Tô Xán chỉ đưa một mẩu giấy, trên đó ghi: "Tài liệu môn Lý của mình bị mất một ít, muốn mượn bạn photo, tan học đợi mình nhé?"

Chiêu cũ rích, nhưng rất hữu hiệu.

Tàn dương mùa thu đỏ như máu, đi trên khán đài nhấp nhô của sân thể thao vắng lặng, Tô Xán ngửi thấy một hương thơm thoang thoảng từ bên cạnh truyền sang.

"Cái người học năm hai thường tới tìm bạn ấy.. Hai người quen nhau từ trước à?"

"Không quen."

Đường Vũ vẫn giữ vẻ hờ hững, lắc đầu, đưa tay vén lọn tóc bị gió thổi dính lên mặt. Khác với phong cách ăn mặc cầu kỳ của Trần Linh San, Đường Vũ trung thành với hai màu đen và trắng.

Mùa thu ở Hạ Hải chênh lệch nhiệt độ khá lớn, lúc trời tối nhiệt độ có thể hạ xuống dưới 20 độ. Đường Vũ mặc thêm chiếc áo khoác dạ màu đen, mái tóc mềm mại suôn dài phủ lên gương mặt trái xoan băng giá, áo đen, giày đen, cặp đen, hôm nay Đường Vũ mang một vẻ đẹp lạnh lùng huyền bí.

Có những người sinh ra để trở thành huyền thoại, như cô gái ở cạnh mình. Ở bên cạnh Đường Vũ, Tô Xán có cảm giác không khí thật yên bình, rất thoải mái. Tô Xán hy vọng tương lai Đường Vũ sẽ sống thật oanh liệt, chứ không phải ngọc nát hương tan. Nguyện vọng đó rất đơn thuần, nhưng hiện giờ y không đủ khả năng.

Khi Tô Xán nhờ Tiết Dịch Dương chuyển giấy - phải nhờ qua hắn vì quan hệ rộng - Tiết Dịch Dương nhìn y cứ như nhìn một kẻ điên:

"Lát nữa tiết ba tao không học, đi đá một trận bóng, tao không điên cùng mày đâu."

Hết tiết hai, Tiết Dịch Dương khoác cặp rời lớp, còn ném cho Tô Xán một câu:

"Mày tự tìm đường chết rồi."

Nhưng Tô Xán đã thắng, cũng chứng minh được y hiểu đúng tâm lý của Đường Vũ. Bề ngoài lạnh lùng như băng, mọi phương diện quá ưu tú khiến hoàn cảnh của cô không tốt, đứng trên đỉnh cao càng dễ bị người ta cô lập. Càng như thế, nội tâm kiêu ngạo của cô lại càng dùng sự hờ hững xa cách để ngụy trang, bảo vệ bản thân, đối mặt với những thứ mình không thích.

Có lẽ Đường Vũ càng hoài niệm không khí thoải mái ở trường cấp hai Tam Trung, mẩu giấy của Tô Xán đã đánh trúng vào điểm yếu trong lòng cô, khiến cô nhớ lại những ngày trước kỳ thi, cùng Tô Xán đi dạo trong sân trường. Tô Xán lại còn dùng cách cũ - mượn tài liệu.

Đường Vũ nhìn thấu tất cả, nhưng không vạch trần. Ai lạ gì quan hệ giữa Tô Xán và Tiết Dịch Dương, nếu chỉ mượn tài liệu thôi, Tô Xán cần gì phải mượn cô.

Tô Xán không nói chuyện mượn tài liệu, Đường Vũ cũng không hỏi tới. Cả hai cứ thế lặng lẽ cùng nhau đi dạo vòng quanh sân trường, ôn lại những chuyện vụn vặt ở Tam Trung, cũng không nói nhiều lắm. Vì tính cách của Đường Vũ không thích nói nhiều, Tô Xán cũng tương đối trầm mặc, phần lớn thời gian cả hai chỉ thong thả bước đi. Với người khác, không khí im lặng như vậy có lẽ sẽ làm người ta lúng túng, nhưng Đường Vũ và Tô Xán lại thấy hết sức tự nhiên, ăn ý.

Có điều, nếu lúc này có người nhìn thấy Tô Xán đi riêng với Đường Vũ như vậy, đảm bảo trường Nhất Trung sẽ rung chuyển.

Thế giới này luôn có những chuyện bất ngờ xảy ra, nhất là với người được ông trời "chiếu cố" như Tô Xán.

Khi Tô Xán và Đường Vũ đi ra cổng trường, trên con dốc trước cửa có một đội xe đi qua, sự xuất hiện của Đường Vũ làm người đó mừng rỡ.

Một thiếu nữ tuyệt trần bước ra từ ánh tịch dương, gió mùa thu khiến vài sợi tóc mai phiêu lãng bất định. Thiếu nữ nâng bàn tay trắng như ngọc nhẹ nhàng vén sợi tóc vướng trên mặt, đôi mắt luôn mang theo chút u buồn, một vẻ đẹp não nùng không ai cưỡng lại được.

Nhạc Tử Giang cùng một đám bạn đỗ xe đợi Đường Vũ, lại nhìn thấy bên cạnh nữ thần của mình có một chàng trai khác sóng bước bên nhau. Lúc này cổng trường không còn học sinh nào nữa, nên cảnh tượng càng thêm nổi bật.

Ở một cửa hiệu trước cổng trường, Trần Linh San cùng một đám nữ sinh túi to túi nhỏ, nói nói cười cười đi ra, rồi đột nhiên khựng lại. Không biết có phải ánh mặt trời làm cô chói mắt không, vì cô thấy Tô Xán và Đường Vũ đang đi sóng vai với nhau.

Tiết Dịch Dương mặc áo đấu trắng của đội AC Milan vừa chơi bóng xong, ra tiệm tạp hóa gọi hai chai nước, xung quanh là một đám bạn chừng hai ba mươi người, mồ hôi nhễ nhại, nhìn hai người đã tan học nửa tiếng rồi mới rời trường.

Nước lạnh buốt chảy vào họng, mắt Tiết Dịch Dương trợn trừng, chai nước vẫn dốc vào miệng mà không hề hay biết.

"Tô Xán sao?"

Người đi cùng với Trần Linh San đều là nữ sinh lớp 5, những người ủng hộ kiên quyết của Trần Linh San. Nói là bạn thân, nhưng cũng có quan hệ phụ thuộc, vì mỗi nhóm bạn đều có một nhân vật trung tâm.

Giống như Nhạc Tử Giang, Vương Hạo Nhiên là trung tâm của khối năm hai, Trương Tích là trung tâm của một nhóm học sinh khối lớp lớn nhất. Ở cái đất nước mang chút tư tưởng sùng bái cá nhân này, chuyện như thế là bình thường.

Còn Tô Xán cũng rất nổi tiếng trong nhóm này, song không phải là trung tâm mà là đối tượng trêu chọc. Với đám người vây quanh Trần Linh San và Lý Lộ Mai mà nói, Tô Xán chỉ là một trong rất nhiều con cóc ghẻ muốn ăn thịt thiên nga mà thôi.

Lý Lộ Mai còn là cô gái có tâm lý chiếm hữu rất mạnh, cô không muốn bất kỳ một nam sinh nào tiếp cận Trần Linh San, như muốn tách hẳn chuyện yêu đương khỏi trái tim của bạn mình.

Cho nên từ trước tới nay Lý Lộ Mai luôn đảm nhận nhiệm vụ sứ giả bảo hộ của Trần Linh San, là chướng ngại vật chặn đường vô số nam sinh muốn tiếp cận cô.

Vì sao mình lại bảo vệ Trần Linh San như vậy chứ?

Có đôi khi Lý Lộ Mai cũng nghĩ thế. Cô thấy có khả năng là mình lo lắng một nàng công chúa như Trần Linh San, nếu như không cẩn thận để một nam sinh tầm thường chinh phục, giá trị quan của mình sẽ không chấp nhận được sự xúc phạm đó.

"Đó không phải là cô gái gần đây Nhạc Tử Giang theo đuổi à? Thằng bên cạnh là ai thế?"

Người trong đội bóng của Tiết Dịch Dương bàn tán xôn xao.

Một tên đầu đinh, rõ ràng là người thuộc nhóm Vương Hạo Nhiên, định xông tới chỗ Nhạc Tử Giang, nhưng bị Cao Thiên, đội trưởng đội bóng, ngăn lại. Cao Thiên vóc người cao lớn lực lưỡng, chỉ một cánh tay đã giữ chặt vai gã đầu đinh, ngăn cuộc xung đột sắp diễn ra.

Tiết Dịch Dương cảm kích nhìn Cao Thiên, thầm nghĩ xung đột khó tránh khỏi rồi, cái thằng Tô Xán này cũng ngang nhiên quá đi, công khai đi cùng Đường Vũ, không biết đám Nhạc Tử Giang đang đợi ở cổng sẽ có tâm trạng gì.

Sắc mặt Nhạc Tử Giang trở nên khó coi, có điều chỉ thoáng chốc đã khôi phục bình thường. Một người bên cạnh liếc sang:

"Thế nào, Tử Giang, có cần bọn này giúp đỡ không?"

Nhìn thấy ánh mắt Đường Vũ đã chú ý tới phía mình, Nhạc Tử Giang lắc đầu, một mình đi tới vẫy tay với Đường Vũ:

"Em về muộn vậy sao?"

Chỉ riêng việc hắn vẫn giữ được phong độ lịch thiệp, không hề tỏ ra yếu thế chút nào đã khiến Tô Xán thầm thở dài. Nhìn từ mọi góc độ, Nhạc Tử Giang dù chỉ ở giai đoạn cấp ba nhưng đã rất có sức hút, tương lai nhất định là nhân vật kiệt xuất được hoan nghênh ở bất kỳ lĩnh vực nào. Trên đời luôn có những người như thế, thông minh hơn bạn, đẹp trai hơn bạn, gia cảnh tốt hơn bạn, tóm lại là sinh ra để đả kích người khác.

Chỉ tiếc rằng, nếu mình không biết tương lai thì thôi, đã biết rồi thì trong phạm vi năng lực cho phép, nhất định sẽ thay đổi từng quỹ đạo bi kịch một.

"Ừm, mình nói chuyện với bạn một chút."

Lời nói nhỏ nhẹ, dịu dàng của Đường Vũ bất giác làm xung quanh hạ bớt giọng thảo luận, nhưng trong lòng không ít người lại nổi sóng. Quả nhiên không phải tình cờ, Đường Vũ đúng là đi cùng Tô Xán.
 
394 ❤︎ Bài viết: 21 Tìm chủ đề
Chương 64 - Trái Tim Sống Lại

Chương 64: Trái Tim Sống Lại

Nhạc Tử Giang quay sang Tô Xán, nhìn kỹ thiếu niên còn thấp hơn mình một cái đầu, đưa tay ra, giọng nói đầy sức hút tự tin:

- Chào, Nhạc Tử Giang, lớp 11-2.

Đường Vũ giờ mới nhìn thấy đám người sau lưng Nhạc Tử Giang, có tới bảy tám người, đều cao lớn khí thế, là loại mà học sinh bình thường trông thấy đều muốn né tránh, Đường Vũ không muốn Tô Xán vì mình mà gặp phiền phức.

- Tô Xán, lớp 10-5.

Tô Xán không tỏ ra thua kém, đưa tay ra bắt tay Nhạc Tử Giang, cảm nhận được tay Nhạc Tử Giang hơi dùng lực siết lại. Lực siết không hề gây đau, Nhạc Tử Giang không nông cạn tới mức dùng trò này để bêu xấu Tô Xán, nhưng Tô Xán biết bất kể thế nào thì hai người kết oán là cái chắc rồi, cái bắt tay này thể hiện quyết tâm mạnh mẽ của Nhạc Tử Giang.

Khi bắt tay với Tô Xán, Nhạc Tử Giang thấy y không hề tỏ ra chút khẩn trương nào, không khỏi ngạc nhiên. Một mặt hắn muốn để Đường Vũ thấy phong độ của mình, mặt khác muốn gây áp lực với Tô Xán, nên biết đằng sau hắn toàn là nhân vật nổi bật của khối 11, nhất cử nhất động phải tạo thành áp lực với Tô Xán mới đúng. Vừa rồi lúc mình siết tay Tô Xán, không ai biết trước mình có tiếp tục dồn thêm sức không, vậy mà tên này vẫn tự nhiên được, không phải hạng tầm thường như vẻ bề ngoài.

Lúc này đám người phía sau Nhạc Tử Giang nhao nhao:

- Ê, thằng nhãi kia là ai thế, muốn làm tình địch của Tử Giang à? May cho nó hôm nay Hạo Nhiên không có mặt.. Nếu không..

- Vậy coi như chúng ta quen nhau rồi nhé!

Nhạc Tử Giang quay lại nói với đám đồng bọn:

- Giải tán đi, tôi diễn kịch cho các cậu xem đấy à?

Hành động của Nhạc Tử Giang đúng là rất có hiệu quả, khi hắn cưỡi xe máy phóng vút đi, Đường Vũ phải hơi liếc mắt nhìn, ánh mắt có chút bâng khuâng. Tô Xán cũng nhìn theo, tên này không chỉ có cái mặt đẹp trai, nhìn bóng lưng cũng rất có cảm giác..

* * *

Tiết Dịch Dương ở đằng xa tay đã siết chặt lại, sẵn sàng xông ra hỗ trợ Tô Xán, thấy xung đột cuối cùng không xảy ra liền thở phào. Có điều nhìn Tô Xán và Đường Vũ đi dọc theo con dốc, hắn quên luôn cả việc lên tiếng gọi Tô Xán.

Đám đồng đội ở bên huýt sáo:

- Thằng đó được đấy, dám công khai đối đầu với Nhạc Tử Giang, chuyện này còn thú vị đây.

Tiết Dịch Dương hiểu đám người Nhạc Tử Giang sẽ không công khai làm gì Tô Xán, cái vòng tròn ở Nhất Trung này đánh nhau cũng có nguyên tắc, nếu không phải xung đột chính diện thì cố gắng tránh dùng tới bạo lực.

Có điều Tô Xán đắc tội với nhóm Vương Hạo Nhiên thì nhất định không dễ sống, đám người này muốn đối phó với Tô Xán thực sự có rất nhiều cách, lòng Tiết Dịch Dương trở nên nặng nề, như có tảng đá đè nặng.

Đi qua hiệu quà tặng, một học sinh trong lớp không nhịn được gọi:

- Này Tô Xán!

Nữ sinh đó tính khá hấp tấp, vừa rồi bị không khí áp lực xung quanh ảnh hưởng, hiện thấy Tô Xán đi qua nên buột miệng gọi. Khi Đường Vũ và Tô Xán đồng loạt nhìn qua thì cô lại không biết phải nói gì, đành nói một câu:

- Ngày mai đừng quên nộp bài tập, mình sẽ kiểm tra bài của bạn kỹ càng đấy.

Đành dùng quyền tổ trưởng để đối phó.

- Ừ, được.

Tô Xán cười nhẹ gật đầu.

Trần Linh San không nói gì hết, chỉ cùng Đường Vũ nhìn nhau, cười rất xã giao.

Đợi hai người đi xa, đám nữ sinh bên cạnh Trần Linh San mới như chim vỡ tổ:

- Không thể nào, chẳng lẽ Tô Xán theo đuổi Linh San không được lại chuyển hướng sang Đường Vũ!

- Bị Linh San đả kích đến điên rồi sao? Với nhãn quang của Đường Vũ, sao có thể..

Giọng có phần chua chua cứ như bản thân bị "phụ tình" vậy.

Rời cổng trường được một đoạn rồi, tới đường lớn, xung quanh khá vắng vẻ, Đường Vũ mới nhìn Tô Xán:

- Bạn muốn photo tài liệu gì?

Giọng nói của Đường Vũ có hơi lạnh, câu này trong tiềm thức giống như tiễn khách.

- À, môn Vật lý trước đó không lâu có phát đề tham khảo.. Trang 5 ấy, mình không cẩn thận làm mất.

Tô Xán bỗng nhiên có hơi căng thẳng, y biết Đường Vũ mặc dù bề ngoài không nói, nhưng thế nào cũng đoán ra hành động hôm nay của mình có ý gì. Cái vẻ lãnh đạm tựa hồ chẳng quan tâm tới chuyện gì đó, nhưng y tin rằng khó có gì qua được cặp mắt như mãi mãi bao phủ băng giá ấy.

Hiện trong lớp đang đồn rằng mình theo đuổi Trần Linh San không có kết quả, hôm nay mình lại chủ động hẹn cô, rõ ràng là cố ý đối đầu với Nhạc Tử Giang. Trong mắt Đường Vũ, liệu có phản cảm với mình không?

Cô gái như Đường Vũ, một khi đã nhận định là xấu rồi, thì sau này bất kể thế nào cũng không lấy lại được thiện cảm nữa.

Tiếc là Tô Xán không thể giải thích với Đường Vũ, lòng đè nén, khó nói nên lời.

- Môn Vật lý.. Trang 5?

Đường Vũ hơi hạ mí mắt xuống như ngẫm nghĩ, một lúc sau, giọng gần như vô cảm bổ sung:

- Đề tham khảo môn Sinh vật, không có trang 5.

Tiếp đó là im lặng.

Tô Xán chỉ muốn tát cho mình một cái, lòng hối hận vô cùng. Chuyện ngày hôm nay đủ khiến Đường Vũ giận rồi, lại thêm chuyện nói dối này, rất có khả năng Đường Vũ sẽ không thèm nhìn mình nữa.

Bất giác y nghĩ tới một vấn đề, có lẽ tương lai không nhất định sẽ xảy ra, ví như Đường Vũ chưa chắc đã nhận lời Nhạc Tử Giang, nhưng chính vì mình ngớ ngẩn xen vào, so sánh hai bên, ngược lại sẽ đẩy Đường Vũ dần hướng về phía Nhạc Tử Giang.

- Có phải bạn không muốn mình tiếp xúc quá nhiều với Nhạc Tử Giang, đúng không?

Xe buýt đỗ lại ở bến, phát ra tiếng còi khó nghe. Đôi mắt trong suốt giá lạnh của Đường Vũ như lưỡi đao xuyên thẳng vào tim Tô Xán.

Tô Xán không biết phải nói sao, mình vẽ rắn thêm chân lại thành cắt đứt chút hảo cảm và liên hệ mỏng manh giữa mình và Đường Vũ, hành vi của mình dù giải thích thế nào cũng không thỏa đáng, làm Đường Vũ ghét cũng không có gì lạ.

Đường Vũ chớp chớp mắt, sau đó gật đầu:

- Hiểu rồi, mình sẽ không thân thiết với anh ấy hơn nữa.

Cái gì?

Mọi chuyện xoay chuyển theo chiều hướng quá vô lý, Tô Xán không dám tin, đứng ngây ra như một thằng ngốc.

Không hề có chỉ trích, cũng không có lạnh lùng, càng không có bất mãn, chỉ có giọng nói nhẹ nhàng cùng một lời hứa bình tĩnh.

Người ta hay nói "tốt gỗ hơn tốt nước sơn", song thực tế bề ngoài tốt luôn có ưu thế lớn. Ví dụ như vẻ ngoài hiền lành vô hại của Tô Xán đã cứu y hôm nay, còn hành động mà Tô Xán nghĩ rằng sẽ bị Đường Vũ cho là đáng ghét thì trong mắt Đường Vũ lại là sự thật thà, chân tình không biết che giấu. Đồng thời, hành động của Nhạc Tử Giang trước đó, giờ đem ra so sánh trong mắt Đường Vũ, lại biến thành tính toán nhiều hơn là phong độ.

Hơn nữa, trong lớp Tô Xán còn có một biệt danh khác là "đầu gỗ", vì thế hôm nay được nhìn y giật mình, căng thẳng, lúng túng, rồi đần ra làm Đường Vũ rất thú vị, cảm thấy trêu chọc y một chút cũng rất hay.

Thái độ của Đường Vũ vừa rồi hoàn toàn là cố tình.

Nhìn Tô Xán vẫn còn thộn mặt ra, Đường Vũ khẽ phì cười, còn đưa tay ra khẽ vỗ vai y:

- Mình đi đây.

Sau đó xoay người đi lên xe buýt, chiếc giày da gõ lên sàn xe bằng sắt, phát ra tiếng động nhẹ nhàng đánh vào tim Tô Xán.

Nhìn chiếc xe buýt đi xa dần, xung quanh là kiến trúc cũ kỹ của mười một năm trước, bên trên là dây điện chằng chịt xen qua tán cây long não rậm rạp, trên trời là những đám mây trôi lững lờ. Cảnh tượng quá đỗi bình thường ấy sao lại đẹp đến vậy.

Tô Xán sinh ra một cảm giác hạnh phúc.. Đã lâu lắm rồi.

Nghiêm túc mà nói, Tô Xán chưa bao giờ thực sự yêu. Tình cảm với Trần Linh San chỉ là tình cảm trẻ con, thầm mến Đường Vũ trước kia giống như ngưỡng mộ hơn, thứ tình cảm gần giống như y thích Lâm Tâm Như hay Chương Tử Di mà thôi.

Sau này lên đại học, y có một vài mối tình một đêm chớp nhoáng, thi thoảng có sự rung cảm nhưng cũng qua rất nhanh, rồi cuộc sống công việc khiến trái tim Tô Xán trở nên cằn cỗi.

Y chưa từng yêu và cũng không thấy cần phải yêu nữa.

Nhưng ngày hôm nay, trái tim cằn cỗi đó đã đón nhận đợt mưa xuân đầu tiên, có dấu hiệu sống lại.
 
Chia sẻ bài viết
Từ khóa: Sửa

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back