Chương 50 - Tuổi Trẻ Bồng Bột
Chương 50: Tuổi Trẻ Bồng Bột
Theo bảng xếp hạng mới nhất của khối, Tô Xán và Tiết Dịch Dương thuộc top tầm trung, cả hai không chú tâm học hành lại còn cười đùa trong lớp, đúng là đáng coi thường, lại còn ảnh hưởng đến việc học của cả lớp.
Lên lớp cố ý lấy lòng hoặc gây sự với giáo viên có lẽ sẽ tạo ra một số đề tài, nhưng điều đó chỉ chứng tỏ đám người đó là lũ hề, hơn nữa còn rất ngu xuẩn.
"Ngu xuẩn!"
Lý Ngải ngồi ở hàng gần cuối đột nhiên nói, giọng không lớn, nhưng trong hoàn cảnh yên tĩnh thế này lại vô cùng chói tai.
Tôn Tử Nghi nhếch miệng cười khẩy.
Mí mắt một số người hơi rung lên, trong bất kỳ hoàn cảnh nào, Lý Ngải nói như vậy thì địch ý đã quá rõ ràng, e là sắp có xô xát.
Tay Tiết Dịch Dương để dưới gầm bàn hơi siết lại, im lặng không nói.
Sắc mặt Tiêu Nhật Hoa biến đổi mấy lần, nhưng cuối cùng vẫn vờ như không nghe thấy, gọi Tô Xán:
"Em đứng lên, vừa rồi tôi phân tích bài" Khuyến học "của Tuân Tử, câu 'ngô thường chung nhật nhi tư hĩ, bất như tu du chi sở học dã; ngô thường tề nhi vọng hĩ, bất như đăng cao chi bác kiến dã'.. Giải thích ra sao?"
Tiêu Nhật Hoa vừa mới giải thích câu này, giờ lại hỏi, rõ ràng là muốn làm bẽ mặt Tô Xán. Chuyện này rõ ràng là trái với đạo đức nhà giáo, ông có thể phạt học sinh, nhưng không thể sỉ nhục học sinh.
Nhưng ai bảo ông ta có thành kiến với Tô Xán, hắn lại còn ngang nhiên "chọc tức", con người đâu phải thánh nhân.
Tiết Linh San tủm tỉm cười nhìn Tô Xán xấu mặt, mỹ nữ thù dai, thế nên đắc tội với mỹ nữ là điều dại dột nhất.
Đường Vũ, người chưa bao giờ quay đầu về phía người trả lời, cũng quay đầu một góc bảy lăm độ, mày hơi nhíu lại, còn lại toàn bộ khuôn mặt không có biểu cảm gì, thật khó đoán được suy nghĩ của cô gái này.
Tô Xán đứng dậy, hắn cũng có chút xấu hổ, may mà bài này hắn đã học trước rồi, sách vở của con trai Triệu Ngạn chú thích rất rõ ràng, nếu không thì hôm nay đã mất mặt gấp đôi:
"Ta từng suốt ngày suy nghĩ, chẳng bằng học được trong khoảnh khắc. Ta từng nhón gót để nhìn ra xa, chẳng bằng lên nơi cao để thấy được rộng."
Lên cao mà vẫy tay gọi, cánh tay không dài hơn, nhưng người ở xa cũng trông thấy được.
Câu nói này Tô Xán có cảm thụ sâu sắc, trí tuệ của cổ nhân làm người ta phải thán phục, dù hắn đứng trên tầm cao của hậu thế cũng phải ngước nhìn.
Nếu như nói ông trời ban ân cho hắn, vậy ân điển lớn nhất không phải là khả năng biết trước tương lai, mà là một tâm trí chín chắn đã qua rèn giũa, biết trân trọng cơ hội bắt đầu lại từ đầu.
"Tích thổ thành sơn, phong vũ hưng yên; tích thủy thành uyên, giao long sanh yên; tích thiện thành đức, nhi thần minh tự đắc, thánh tâm bị yên. Cố bất tích khuể bộ, vô dĩ chí thiên lý; bất tích tiểu lưu, vô dĩ thành giang hải.. Nên giải thích như thế nào?"
Việc Tô Xán trả lời được không làm Tiêu Nhật Hoa hài lòng, ngược lại, câu hỏi này của Tiêu Nhật Hoa từ đầu đến cuối đều mang giọng điệu tra khảo.
Học sinh trong lớp ngẫm nghĩ, đây là chương sau của bài văn cổ, bọn họ chưa học tới, chỉ hiểu lờ mờ, bắt Tô Xán giải đáp thì quá hà khắc rồi, cũng làm cho Tiêu Nhật Hoa mất đi tư cách của một giáo viên.
"Gom đất thành núi, mưa gió mới nổi lên từ đó; chứa nước thành vực sâu, giao long mới sinh ra ở đó; tích lũy điều thiện thành đức tốt, thì tinh thần mới đạt cảnh giới cao, trí tuệ mới phát triển, tư tưởng của thánh nhân mới có đủ trong đó."
Tiết Dịch Dương ngồi bên cạnh mở to đôi mắt ếch nhìn thằng bạn. Tô Xán hơi ngập ngừng, suy nghĩ một lát rồi nói tiếp:
"Cho nên không tích từng bước ngắn, thì không thể đi đến ngàn dặm; không góp những dòng chảy nhỏ, thì không thể tạo thành sông biển."
"Kỳ ký nhất dược, bất năng thập bộ?"
Tiêu Nhật Hoa thực sự ngạc nhiên rồi, từ tức giận trở nên tò mò truy hỏi.
Tô Xán đáp ngay:
"Ngựa Kỳ, ngựa Ký một lần nhảy cũng không thể xa đến mười bước."
"Vậy còn 'Nô mã thập giá, công tại bất xá?'"
"Tức là 'Ngựa hèn kéo xe đi mười ngày, cũng lập được công nhờ chỗ đi mãi không dừng'."
"Khiết nhi xả chi, hủ mộc bất chiết; khiết nhi bất xả, kim thạch khả lũ. Dẫn vô trảo nha chi lợi, cân cốt chi cường, thượng thực ai thổ, hạ ẩm hoàng tuyền, dụng tâm nhất dã. Giải lục quỹ nhi nhị ngao, phi xà thiện chi huyệt vô khả ký thác giả, dụng tâm táo dã.."
Tiêu Nhật Hoa đọc liền một hơi tới phần kết, thấy Tô Xán không trả lời được, liền giải thích luôn:
"Khắc nửa chừng rồi bỏ thì gỗ mục cũng không khắc đứt; nếu khắc mãi không dừng thì vàng đá cũng khắc được. Con giun không có móng vuốt sắc nhọn và gân cốt cứng chắc, nhưng trên thì ăn đất mùn, dưới thì uống nước suối vàng, là do dụng tâm chuyên nhất. Con cua có sáu ngoe và hai càng, nhưng nếu không có hang rắn hang lươn thì không có chỗ gửi thân, là vì dụng tâm của nó hời hợt vậy.."
Những điều này trong sách giáo khoa chỉ giải thích những từ hiếm, không giải thích rõ ràng từng chữ, có xem sách mà không có tài liệu giảng giải tương ứng thì không thể giải đáp được.
Tuy Tô Xán không trả lời được hết, nhưng Tiêu Nhật Hoa không thể không nhìn hắn bằng con mắt khác. Nếu đổi lại là Đường Vũ trả lời được như vậy, ông ta đã vui sướng khen ngợi một phen rồi, nhưng đây lại là Tô Xán, lòng ông ta rất mâu thuẫn, khẽ thở dài:
"Ừm, ngồi xuống đi. Biết không có nghĩa là được phép lơ là, học tập cần chú tâm, không nên làm ảnh hưởng tới bạn bè."
"Vâng, em xin lỗi ạ."
Chuyện này hoàn toàn là lỗi của mình, Tô Xán rất thành khẩn xin lỗi.
Trần Linh San không thấy được cảnh mình muốn xem, bèn trút giận lên đầu đám Lý Ngải, trừng mắt về phía cuối lớp, thầm nghĩ: "Các ngươi mới là lũ ngu xuẩn!" Còn Đường Vũ, từ lúc Tô Xán trả lời được nửa chừng, cô đã ngồi thẳng lại, cầm bút ghi chép..
* * *
Tuổi trẻ bồng bột là gì?
Là ai đó mặc tây phục trên xe buýt, cho dù là ngày nóng nực, cúc áo sơ mi bên trong vẫn được cài chỉn chu. Là thi thoảng mặc bộ đồ thể thao dính đầy bùn đất chạy qua sân bóng, khiến vô số nữ sinh la hét tưởng niệm.
Hay là đối diện với cấp trên chửi mắng thậm tệ, nhưng vẫn nhẫn nại nghĩ thầm, nếu là mười năm trước, mình đã cho một đấm vào cái mặt béo núc của lão rồi?
Hoặc là trước kia vào ngày lễ sẽ hưng phấn reo hò nhìn pháo hoa đầy trời, còn hiện giờ thì kéo chặt áo khoác, đi qua đám đông nhảy nhót hò reo xem pháo hoa bùng nổ với bước chân vội vàng và thái độ hờ hững.
Hay là trước kia vì một bộ phim truyền hình vô vị mà khóc chết đi sống lại, nhưng sau này lại bị cuộc sống thật hành hạ đến chết đi sống lại. Đối diện với quan niệm về tình dục dần nguội lạnh, với trò chơi tình một đêm của nam nữ đến trời sáng là chia tay, dưới ánh mắt mời gọi của cô gái tô son trát phấn, ném lại vài tờ tiền rồi đứng dậy cười nhạt bỏ đi?
Cụm từ "tuổi trẻ bồng bột" sở hữu một ma lực nguyền rủa thần bí, bởi vì một khi nhắc tới, nó đại biểu cho sự biến mất của một thời đại bi tráng, bởi vì chúng ta đã bị mài mòn hết góc cạnh, tình cảm bị chôn vùi, mộng tưởng trở nên mơ hồ.
Cũng bởi vì thế, khi cụm từ này càng được ban cho những truyền thuyết huy hoàng, thì cái giá phải trả luôn là chúng ta bị tuổi già ăn mòn.
Chúng ta không thể đảo ngược dòng thời gian, chúng ta sẽ dần già đi, cả về linh hồn lẫn thể xác.
Có điều với Tô Xán mà nói, cảm khái về tuổi trẻ bồng bột không có nghĩa là bản thân đã già, ngược lại, hắn đang từng chút từng chút một vun đắp tuổi trẻ của mình, dựng nên những hồi ức đáng nhớ, kể cả là khoảnh khắc suýt bị bẽ mặt trên lớp như thế này.
Tất cả rồi sẽ thành hồi ức đẹp.
Theo bảng xếp hạng mới nhất của khối, Tô Xán và Tiết Dịch Dương thuộc top tầm trung, cả hai không chú tâm học hành lại còn cười đùa trong lớp, đúng là đáng coi thường, lại còn ảnh hưởng đến việc học của cả lớp.
Lên lớp cố ý lấy lòng hoặc gây sự với giáo viên có lẽ sẽ tạo ra một số đề tài, nhưng điều đó chỉ chứng tỏ đám người đó là lũ hề, hơn nữa còn rất ngu xuẩn.
"Ngu xuẩn!"
Lý Ngải ngồi ở hàng gần cuối đột nhiên nói, giọng không lớn, nhưng trong hoàn cảnh yên tĩnh thế này lại vô cùng chói tai.
Tôn Tử Nghi nhếch miệng cười khẩy.
Mí mắt một số người hơi rung lên, trong bất kỳ hoàn cảnh nào, Lý Ngải nói như vậy thì địch ý đã quá rõ ràng, e là sắp có xô xát.
Tay Tiết Dịch Dương để dưới gầm bàn hơi siết lại, im lặng không nói.
Sắc mặt Tiêu Nhật Hoa biến đổi mấy lần, nhưng cuối cùng vẫn vờ như không nghe thấy, gọi Tô Xán:
"Em đứng lên, vừa rồi tôi phân tích bài" Khuyến học "của Tuân Tử, câu 'ngô thường chung nhật nhi tư hĩ, bất như tu du chi sở học dã; ngô thường tề nhi vọng hĩ, bất như đăng cao chi bác kiến dã'.. Giải thích ra sao?"
Tiêu Nhật Hoa vừa mới giải thích câu này, giờ lại hỏi, rõ ràng là muốn làm bẽ mặt Tô Xán. Chuyện này rõ ràng là trái với đạo đức nhà giáo, ông có thể phạt học sinh, nhưng không thể sỉ nhục học sinh.
Nhưng ai bảo ông ta có thành kiến với Tô Xán, hắn lại còn ngang nhiên "chọc tức", con người đâu phải thánh nhân.
Tiết Linh San tủm tỉm cười nhìn Tô Xán xấu mặt, mỹ nữ thù dai, thế nên đắc tội với mỹ nữ là điều dại dột nhất.
Đường Vũ, người chưa bao giờ quay đầu về phía người trả lời, cũng quay đầu một góc bảy lăm độ, mày hơi nhíu lại, còn lại toàn bộ khuôn mặt không có biểu cảm gì, thật khó đoán được suy nghĩ của cô gái này.
Tô Xán đứng dậy, hắn cũng có chút xấu hổ, may mà bài này hắn đã học trước rồi, sách vở của con trai Triệu Ngạn chú thích rất rõ ràng, nếu không thì hôm nay đã mất mặt gấp đôi:
"Ta từng suốt ngày suy nghĩ, chẳng bằng học được trong khoảnh khắc. Ta từng nhón gót để nhìn ra xa, chẳng bằng lên nơi cao để thấy được rộng."
Lên cao mà vẫy tay gọi, cánh tay không dài hơn, nhưng người ở xa cũng trông thấy được.
Câu nói này Tô Xán có cảm thụ sâu sắc, trí tuệ của cổ nhân làm người ta phải thán phục, dù hắn đứng trên tầm cao của hậu thế cũng phải ngước nhìn.
Nếu như nói ông trời ban ân cho hắn, vậy ân điển lớn nhất không phải là khả năng biết trước tương lai, mà là một tâm trí chín chắn đã qua rèn giũa, biết trân trọng cơ hội bắt đầu lại từ đầu.
"Tích thổ thành sơn, phong vũ hưng yên; tích thủy thành uyên, giao long sanh yên; tích thiện thành đức, nhi thần minh tự đắc, thánh tâm bị yên. Cố bất tích khuể bộ, vô dĩ chí thiên lý; bất tích tiểu lưu, vô dĩ thành giang hải.. Nên giải thích như thế nào?"
Việc Tô Xán trả lời được không làm Tiêu Nhật Hoa hài lòng, ngược lại, câu hỏi này của Tiêu Nhật Hoa từ đầu đến cuối đều mang giọng điệu tra khảo.
Học sinh trong lớp ngẫm nghĩ, đây là chương sau của bài văn cổ, bọn họ chưa học tới, chỉ hiểu lờ mờ, bắt Tô Xán giải đáp thì quá hà khắc rồi, cũng làm cho Tiêu Nhật Hoa mất đi tư cách của một giáo viên.
"Gom đất thành núi, mưa gió mới nổi lên từ đó; chứa nước thành vực sâu, giao long mới sinh ra ở đó; tích lũy điều thiện thành đức tốt, thì tinh thần mới đạt cảnh giới cao, trí tuệ mới phát triển, tư tưởng của thánh nhân mới có đủ trong đó."
Tiết Dịch Dương ngồi bên cạnh mở to đôi mắt ếch nhìn thằng bạn. Tô Xán hơi ngập ngừng, suy nghĩ một lát rồi nói tiếp:
"Cho nên không tích từng bước ngắn, thì không thể đi đến ngàn dặm; không góp những dòng chảy nhỏ, thì không thể tạo thành sông biển."
"Kỳ ký nhất dược, bất năng thập bộ?"
Tiêu Nhật Hoa thực sự ngạc nhiên rồi, từ tức giận trở nên tò mò truy hỏi.
Tô Xán đáp ngay:
"Ngựa Kỳ, ngựa Ký một lần nhảy cũng không thể xa đến mười bước."
"Vậy còn 'Nô mã thập giá, công tại bất xá?'"
"Tức là 'Ngựa hèn kéo xe đi mười ngày, cũng lập được công nhờ chỗ đi mãi không dừng'."
"Khiết nhi xả chi, hủ mộc bất chiết; khiết nhi bất xả, kim thạch khả lũ. Dẫn vô trảo nha chi lợi, cân cốt chi cường, thượng thực ai thổ, hạ ẩm hoàng tuyền, dụng tâm nhất dã. Giải lục quỹ nhi nhị ngao, phi xà thiện chi huyệt vô khả ký thác giả, dụng tâm táo dã.."
Tiêu Nhật Hoa đọc liền một hơi tới phần kết, thấy Tô Xán không trả lời được, liền giải thích luôn:
"Khắc nửa chừng rồi bỏ thì gỗ mục cũng không khắc đứt; nếu khắc mãi không dừng thì vàng đá cũng khắc được. Con giun không có móng vuốt sắc nhọn và gân cốt cứng chắc, nhưng trên thì ăn đất mùn, dưới thì uống nước suối vàng, là do dụng tâm chuyên nhất. Con cua có sáu ngoe và hai càng, nhưng nếu không có hang rắn hang lươn thì không có chỗ gửi thân, là vì dụng tâm của nó hời hợt vậy.."
Những điều này trong sách giáo khoa chỉ giải thích những từ hiếm, không giải thích rõ ràng từng chữ, có xem sách mà không có tài liệu giảng giải tương ứng thì không thể giải đáp được.
Tuy Tô Xán không trả lời được hết, nhưng Tiêu Nhật Hoa không thể không nhìn hắn bằng con mắt khác. Nếu đổi lại là Đường Vũ trả lời được như vậy, ông ta đã vui sướng khen ngợi một phen rồi, nhưng đây lại là Tô Xán, lòng ông ta rất mâu thuẫn, khẽ thở dài:
"Ừm, ngồi xuống đi. Biết không có nghĩa là được phép lơ là, học tập cần chú tâm, không nên làm ảnh hưởng tới bạn bè."
"Vâng, em xin lỗi ạ."
Chuyện này hoàn toàn là lỗi của mình, Tô Xán rất thành khẩn xin lỗi.
Trần Linh San không thấy được cảnh mình muốn xem, bèn trút giận lên đầu đám Lý Ngải, trừng mắt về phía cuối lớp, thầm nghĩ: "Các ngươi mới là lũ ngu xuẩn!" Còn Đường Vũ, từ lúc Tô Xán trả lời được nửa chừng, cô đã ngồi thẳng lại, cầm bút ghi chép..
* * *
Tuổi trẻ bồng bột là gì?
Là ai đó mặc tây phục trên xe buýt, cho dù là ngày nóng nực, cúc áo sơ mi bên trong vẫn được cài chỉn chu. Là thi thoảng mặc bộ đồ thể thao dính đầy bùn đất chạy qua sân bóng, khiến vô số nữ sinh la hét tưởng niệm.
Hay là đối diện với cấp trên chửi mắng thậm tệ, nhưng vẫn nhẫn nại nghĩ thầm, nếu là mười năm trước, mình đã cho một đấm vào cái mặt béo núc của lão rồi?
Hoặc là trước kia vào ngày lễ sẽ hưng phấn reo hò nhìn pháo hoa đầy trời, còn hiện giờ thì kéo chặt áo khoác, đi qua đám đông nhảy nhót hò reo xem pháo hoa bùng nổ với bước chân vội vàng và thái độ hờ hững.
Hay là trước kia vì một bộ phim truyền hình vô vị mà khóc chết đi sống lại, nhưng sau này lại bị cuộc sống thật hành hạ đến chết đi sống lại. Đối diện với quan niệm về tình dục dần nguội lạnh, với trò chơi tình một đêm của nam nữ đến trời sáng là chia tay, dưới ánh mắt mời gọi của cô gái tô son trát phấn, ném lại vài tờ tiền rồi đứng dậy cười nhạt bỏ đi?
Cụm từ "tuổi trẻ bồng bột" sở hữu một ma lực nguyền rủa thần bí, bởi vì một khi nhắc tới, nó đại biểu cho sự biến mất của một thời đại bi tráng, bởi vì chúng ta đã bị mài mòn hết góc cạnh, tình cảm bị chôn vùi, mộng tưởng trở nên mơ hồ.
Cũng bởi vì thế, khi cụm từ này càng được ban cho những truyền thuyết huy hoàng, thì cái giá phải trả luôn là chúng ta bị tuổi già ăn mòn.
Chúng ta không thể đảo ngược dòng thời gian, chúng ta sẽ dần già đi, cả về linh hồn lẫn thể xác.
Có điều với Tô Xán mà nói, cảm khái về tuổi trẻ bồng bột không có nghĩa là bản thân đã già, ngược lại, hắn đang từng chút từng chút một vun đắp tuổi trẻ của mình, dựng nên những hồi ức đáng nhớ, kể cả là khoảnh khắc suýt bị bẽ mặt trên lớp như thế này.
Tất cả rồi sẽ thành hồi ức đẹp.

