Bạn được Can Qua mời tham gia diễn đàn viết bài kiếm tiền VNO, bấm vào đây để đăng ký.
53,475 ❤︎ Bài viết: 780 Tìm chủ đề
Chương 30: Phòng cháy phòng trộm phòng biểu huynh

Tiền thị đưa hai tỷ muội Họa Ngữ Họa Thi trở lại Nhị phòng, đồng thời dặn dò hai chị em sắp tới phải chú ý nhiều hơn một chút, không nên quá thân cận với Lâu Minh Nguyệt bên kia, đặc biệt là nhắc nhở Lâu Họa Ngữ chú ý đúng mực, dù Thạch gia bên kia có tặng gì thì cũng phải để bà nhìn qua, thức ăn tuyệt đối không được chạm vào.

Như vậy còn không yên tâm, lại bảo người trông cửa viện cẩn thận, bất cứ ai vào Nhị phòng đều phải thông báo với bà, một nữ nhi vốn có hai tỳ nữ đi theo, bà lại dặn dò họ dù có thế nào cũng không được tách rời hai vị nương tử, thời thời khắc khắc phải luôn có người dòm ngó.

Lâu Họa Ngữ nghe xong chỉ cảm thấy buồn cười, có lẽ là do kiếp trước vào cung quá đột ngột, nên cũng chưa bao giờ nhìn thấy mẫu thân biểu hiện phòng cháy phòng trộm phòng biểu huynh như vậy.

"Con còn cười." Tiền thị nhìn thứ nữ vẫn còn đang ngây thơ, búng nhẹ vào trán Lâu Họa Ngữ: "Gần nhất ngoại trừ học đường, con không được đi đâu, thành thành thật thật ngốc ở nhà. Nếu thật sự không được thì cứ báo bệnh đi, ở trong phòng an tâm dưỡng!"

"Mẹ." Lâu Họa Ngữ gọi một tiếng.

Tiền thị cũng biết việc này sẽ không có tác dụng, lo lắng nhìn con gái: "Chỉ cần trong lòng con biết là được, đi đi."

Sau khi hai chị em rời đi, Tiền thị mới nói với ma ma ở một bên: "Ngươi nghĩ ta có nên giúp Ngũ Nương tìm một mối hôn sự không? Để miễn cho từng người họ đều nghĩ cách?"

Triều đại này cũng không có quy định về hôn phối, có rất nhiều nương tử ở tuổi mười bảy mười tám chưa hôn phối, những nhà công hầu hai mươi tuổi chưa lập gia đình cũng có, mười bốn mười lăm tuổi xuất giá sớm cũng có.

Tiền thị vốn muốn giữ con gái mình bên cạnh thêm vài năm nữa, nhưng kết quả đầu tiên bị tính kế suýt nữa đã vào cung, bây giờ Lâu Minh Nguyệt cư nhiên còn muốn tính kế nữ nhi của bà.

"Nhị gia tuy rằng không có ở nhà, nhưng ngươi cũng hãy giúp ta hỏi thăm xem, nhà nào có tiểu lang quân đến tuổi kết hôn. Nhà công hầu thì quên đi, tất cả đều là tính kế, gia thế trong sáng, huynh đệ giản dị hòa thuận, mẹ chồng và chị dâu em chồng dễ hòa hợp, tự mình cũng coi như tiến tới, diện mạo vừa phải là được, giúp ta âm thầm tìm hiểu nhé. Ta sẽ xem trước, đợi Nhị gia về rồi từ từ bàn bạc, trước tiên định ra, qua ba bốn năm nữa lại thành hôn cũng không phải là không thể." Tiền thị xưa nay là người có tính tình sấm rền gió cuốn (mạnh mẽ, nhanh nhẹn), gần đây liên tục gặp phải nguy cơ, đương nhiên không thể ngồi yên, vội vàng bảo ma ma bên người phải làm nhanh chóng.

Lâu Họa Ngữ đương nhiên không biết, sau giờ nghỉ trưa, Đào Yêu liền đi vào nói với nàng: "Lục nương tử lại khóc lớn một trận."

Thấy Lâu Họa Ngữ nhướng mày nhìn mình, Đào Yêu thở dài nói: "Nhị cô nãi nãi cho nương tử con vợ cả trong túi tiền đều là một đôi vòng tay bằng vàng ròng, khảm đá quý; Tứ nương tử và Lục nương tử lại chỉ là một cặp vòng tay vàng nguyên chất thông thường."

Vị Nhị cô mẫu này hành sự quả thực rất thế lực, Hầu phủ từ trước đến nay nương tử đích thứ đều đối đãi tương đồng, mà bà ta cho hầu bao lại còn phân đích thứ, Tứ nương tử là do di nương nuôi đã đành, nhưng Lục nương tử vốn đã được ghi tạc dưới danh nghĩa của Tam thẩm, bà ta lại như thế, đây không những coi thường Lục nương tử mà còn trực tiếp tát vào mặt Tam thẩm.

Lâu Họa Ngữ ừ nhẹ một tiếng, tỏ vẻ đã biết, đồng thời yêu cầu Đào Yêu đem cặp ngọc câu giả đó ra thay thế.

Buổi chiều ngày hôm đó, nữ nhi mười hai tuổi của Lâu Minh Nguyệt là Thạch Diệu Huy đã mang theo đặc sản, la cà đến chỗ từng người, Lâu Họa Tâm bằng tuổi với nàng ta, lại là chị em họ trực hệ ruột thịt, tự nhiên là phải đi cùng.

Khi đến phòng Lâu Họa Ngữ, Thạch Diệu Huy nhìn những thứ bài trí trong phòng, hai mắt đều tỏa ánh sáng, nhưng Lâu Họa Tâm lại chỉ nhìn chằm chằm vào cặp ngọc câu đó.

Chờ sau khi họ rời đi, Lâu Họa Ngữ nháy mắt ra hiệu với Đào Yêu, Đào Yêu lập tức lui ra ngoài.

Đến giờ ăn tối, mới trở về nói với Lâu Họa Ngữ: "Sau khi Thất nương tử rời khỏi Nhị phòng, cũng không đi đến Tam phòng Tứ phòng, mà đi thẳng đến chỗ Lão phu nhân, sắc mặt có vẻ rất gấp gáp, hình như tìm Lão phu nhân để mượn một quyển sách, rồi trở về phòng."

"Mượn sách?" Lâu Họa Ngữ sắc mặt hơi tối sầm, hỏi Đào Yêu: "Biết là sách gì không?"

"Chỉ biết đó là quyển duy nhất mà Lão phu nhân từ Thanh Hà mang về, Thất nương tử còn đảm bảo sẽ giữ gìn cẩn thận, cũng không biết là loại sách gì." Đào Yêu nhìn thoáng qua cặp ngọc câu, lại nói với Lâu Họa Ngữ: "Có liên quan đến ngọc câu sao?"
 

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back