16,984 ❤︎ Bài viết: 362 Tìm chủ đề
Chương 167 & 168: Quan Niệm Của Những Cô Gái Đôi Mươi

Sau khi Elisa rời đi, Jasmine tò mò hỏi: "Seren, sao bồ lại biết cô Stone? Cô ấy còn đến tận cửa hàng tìm bồ nữa chứ."

Serenity kể cho Jasmine chuyện về việc Elisa chặn chiếc xe đạp điện của cô lại và nhờ chở Elisa đến Tập đoàn York.

Sau một lúc im lặng Jasmine mới mở miệng: "Thật hả?"

Elisa quả thật dũng cảm và kiên trì khi theo đuổi người thừa kế của nhà York.

"Mình nghĩ cô Stone không vô lý như lời đồn. Cô ấy chỉ kiêu ngạo vì môi trường trưởng thành. Nhưng cô ấy không mất quan điểm sống. Mặc dù cô ấy yêu anh York, nhưng cô ấy nói cô ấy sẽ không hẹn hò với anh York nếu anh ấy đã có người yêu."

Lòng kiêu hãnh của Elisa đã ngăn cô ấy xen vào mối quan hệ của người khác

Jasmine đồng tình: "Nghe có vẻ cô ấy là một cô gái tuyệt vời. Chúng ta không thuộc giới của cô ấy, vì vậy chúng ta sẽ không biết tính cách thực sự của cô ấy nếu không tiếp xúc với cô ấy. Những lời đồn không thể tin hoàn toàn được. Đôi khi tận mắt chứng kiến cũng không thể tin, huống hồ là lời đồn."

Vì Elisa có uy tín trong giới, nhiều người ghen tị với cô có thể lan truyền tin đồn rằng cô đáng ghét, hống hách và thô lỗ.

Chuyến thăm của Elisa không hề ảnh hưởng đến Serenity. Cô vẫn giữ thói quen của mình trong khi Jasmine bắt đầu làm Serenity mệt mỏi vì yêu cầu phải tham dự tiệc sinh nhật của bà này, vị kia cùng mình.

"Bữa tiệc sẽ được tổ chức tại dinh thự nhà Dawson. Nhà Dawson là hàng xóm với dì mình. Họ còn làm ăn với nhau. Dì mình sẽ không yêu cầu mình đi cùng nếu không phải vì dì quan tâm gia đình. Đi với mình đi Seren. Dì mình đang cố gắng mai mối cho mình với con trai trưởng của hàng xóm dì ấy." Jasmine mường tượng con trai nhà Dawson. Vì thường ở nhà của dì mình, Jasmine đã gặp những người hàng xóm.

Người thừa kế trẻ tuổi của gia đình Dawson mập mạp và ngoại hình chẳng có gì nổi bật. Không ai muốn chú ý người đàn ông này trên phố nếu anh ta không sinh ra trong gia đình giàu có và quyền lực. Đâu phải ai trong xã hội thượng lưu cũng có khuôn mặt ưa nhìn.

"Dì Lowe dẫn bồ đi để chuẩn bị cho một cuộc hẹn hò. Tại sao mình phải đi cùng? Lần này là tiệc sinh nhật của bà Dawson. Mình không đi đâu." Serenity từ chối đi cùng người bạn thân nhất tới bữa tiệc.

Sẽ có rất nhiều người tham dự sự kiện, Serenity chẳng biết ai. Cô chỉ đến đó để ăn. Mặc dù cô thích ăn, nhưng điều đó không có nghĩa là cô sẽ vùi mặt vào đồ ăn mọi lúc. Serenity cũng không muốn xấu mặt. Những người thuộc tầng lớp thượng lưu sẽ chẳng để ai thấy họ nhét đầy thức ăn trong miệng như cô.

"Bồ là bạn thân nhất của mình. Hãy đến và xem anh chàng đó giúp mình."

"Dì của bồ sẽ xem anh chàng đó có phù hợp với bồ mà không cần sự giúp đỡ của mình. Dù sao thì dì Lowe cũng có nhiều kinh nghiệm hơn. Dì ấy đã trải qua tất cả. Chưa kể bồ là cháu gái của dì ấy. Dì ấy chỉ muốn điều tốt nhất cho bồ. Bồ nên thử vì dì ấy đã có ý định giới thiệu bồ với con trai nhà Dawson. Tốt hơn những người đàn ông mà mẹ bồ giới thiệu cho."

Jasmine trả lời: "Anh chàng đó chẳng đẹp trai chút nào. Anh ta lùn và béo. Anh ta vẫn độc thân ở tuổi ba mươi lăm vì anh ta không có ngoại hình. Vì lý do đó, bà Dawson ngày càng lo lắng và trở nên ít cầu kỳ hơn về việc kết hôn với người cùng tầng lớp xã hội. Dì mình thấy đó là cơ hội để mình kết hôn. Dì không quan tâm đến lợi ích tốt nhất của mình. Mình không muốn đi. Dì mình thậm chí còn gọi cho mẹ mình, hai người liên kết với nhau chống lại mình. Mình không còn lựa chọn nào khác ngoài việc nhượng bộ yêu cầu của họ. Mẹ mình đã cằn nhằn nhiều hơn bao giờ hết về việc chúng ta ở cùng tuổi, nhưng bồ đã kết hôn trong khi mình vẫn độc thân. Có gì sai khi độc thân ở tuổi hai mươi lăm?"

Điều này thực sự khiến Jasmine rối rắm. Cô không phải là người ba mươi lăm tuổi. Tuy nhiên mẹ và dì cô vẫn liên tục thúc giục cô kết hôn.

Mẹ cô không quá thúc ép trước khi Serenity kết hôn. Giờ Serenity tạm biệt cuộc sống độc thân, mọi thứ Jasmine làm đều là cái gai trong mắt mẹ cô. Mẹ của Jasmine có thể tìm ra lỗi ngay cả không khí mà cô hít vào. Cô tin chắc mình khó mà bình yên trước khi bắt đầu hẹn hò.

"Vậy là bồ không thích con trai nhà Dawson vì anh ta xấu xí."

Serenity tin rằng đối với bà Lowe, không chỉ có giai cấp xã hội là quan trọng. Nhân cách cũng rất quan trọng. Jasmine là cháu gái của bà bất kể thế nào. Bà Lowe sẽ không đẩy cháu gái mình đến với một người đàn ông tồi tệ, trừ khi bà muốn cắt đứt quan hệ với gia đình Jasmine.

Jasmine trề môi: "Anh ấy hơi xấu. Mình sợ con mình sẽ trở nên xấu xí nếu mình lấy một người đàn ông xấu xí. Như bồ là tốt nhất. Bồ và chồng đều có ngoại hình, con bồ sẽ trở nên xinh đẹp."

Cô thà kết hôn với một người có thu nhập cao giống bạn thân của mình. Có hề gì nếu anh York không được sinh ra trong nhung lụa? Anh ấy đã làm việc chăm chỉ để đạt được vị trí nhân viên văn phòng cấp cao tại Tập đoàn York. Bất kỳ ai có thể vào được trụ sở của Tập đoàn York đều là người ưu tú trong số những người ưu tú.

Serenity trả lời sau một thoáng im lặng: "Bồ nên ít đọc những cuốn sách mộng mơ của mình đi. Mình nghĩ là bồ đọc quá nhiều và giờ bồ tưởng tượng mình đang gặp một CEO trẻ, đẹp trai và giàu có giống những nhân vật nữ trong sách của bồ. CEO trẻ chỉ để mắt và bị hấp dẫn bởi nữ chính. Jasmine, tất cả đều là hư cấu. Bồ sẽ tìm đâu ra nhiều CEO trẻ như vậy ngoài đời thực? CEO của Tập đoàn York còn trẻ, nhưng anh ta đã tiếp quản công việc kinh doanh của gia đình trong nhiều năm. Làm sao những người đàn ông khác có thể so bì với một người đàn ông sinh ra đã ngậm thìa bạc? Mình chắc rằng bồ biết gặp CEO như anh York là điều không thể, chứ đừng nói đến việc theo đuổi anh ta."

Jasmine mở miệng định giải thích suy nghĩ của mình nhưng không nói được gì. Cô chẳng biết phải nói gì. Bất kỳ ai cũng muốn trở thành nữ chính của một tiểu thuyết lãng mạn. Tuy nhiên Jasmine không cố gắng để có được một CEO tầm cỡ nào. Cô không hứng thú với loại đàn ông đó.

"Seren, hãy đi cùng mình thêm một lần nữa đi mà."

"Không đời nào."

"Chúng ta vẫn là bạn đúng không Seren?"

Serenity không thèm ngẩng đầu lên: "Thì đúng."

"Vậy chẳng phải bồ nên giúp đỡ một người bạn đang gặp khó khăn sao?"

"Mình sẽ giúp khi bồ cần, nhưng bồ đang đi hẹn hò lần đầu. Đừng mong mình cứu bồ khỏi cuộc hẹn hò này."

Jasmine nài nỉ: "Seren, chỉ lần này thôi. Mình hứa. Chỉ lần này thôi. Nghĩ đến đồ ăn đi!"

"Bữa trưa hôm nay của chúng ta tại Khách sạn Wiltspoon rất ngon."

Thấy bạn thân của mình tiếp tục lải nhải, Serenity phải dùng đến vũ khí mạnh: "Mình sẽ đi hẹn hò với bạn trai để phát triển mối quan hệ."

Jasinine cạn lời. Không ai không nhận ra Jasmine đã tặng cho người bạn thân nhất của mình cái nhìn buồn bã suốt buổi chiều.

Serenity trở nên cứng rắn hơn trước ánh mắt phẫn nộ của người bạn thân khi cô từ chối đi cùng Jasmine tới một sự kiện. Biết Zachary sẽ không về nhà sớm vì bận công việc, Serenity ở lại cửa hàng và bảo Jasmine về sớm.

Không thuyết phục được bạn thân, Jasmine cầm ví về nhà.

Serenity ở một mình trong cửa hàng và không có gì nhiều để làm, cô gọi cho chị gái và biết anh rể vẫn chưa quay về. Serenity thở dài một mình. Có lẽ cuộc hôn nhân của chị gái sẽ không kéo dài lâu.

Không phải cô muốn Liberty và Hank quay lại với nhau, nhưng Serenity cảm thấy buồn cho cháu trai. Trẻ em là những người sẽ bị ảnh hưởng nhiều nhất khi cha mẹ chia tay.

Sonny chỉ mới hai tuổi và luôn được Liberty chăm sóc. Chị gái cô sẽ có cơ hội giành được quyền nuôi con cao nếu chị ấy có nguồn thu nhập.
 
16,984 ❤︎ Bài viết: 362 Tìm chủ đề
Chương 169 & 170: Anh Dỗi Rồi

Lúc Serenity đóng cửa hàng đã 11 giờ đêm. Cô đi xe đạp điện về nhà.

"Chạy xe cẩn thận nhé Serenity." Người chủ cửa hàng bên cạnh ân cần nói.

Serenity đáp lại với một nụ cười: "Cháu sẽ cẩn thận."

Nhìn bóng Serenity xa dần, người chủ cửa hàng lẩm bẩm: "Cô bé là người tự lập với quá khứ buồn. Thật may là cô bé đã đứng lên chống lại những người họ hàng hút máu của mình và từ chối khuất phục trước những yêu cầu vô lý của họ. Nhìn xem Serenity sẽ vượt lên mọi điều xấu. Vận may của cô bé được viết trên các vì sao và cô bé chắc chắn sẽ thành công. Mọi thứ đều từ khó khăn đến dễ dàng. Những kẻ bắt nạt cô ấy sẽ phải hối hận."

Bà chủ cửa hàng liếc nhìn chồng mình và bĩu môi: "Ông lúc nào cũng thích những thứ vớ vẩn huyền bí. Sao Ông không bắt đầu kinh doanh bói toán hay gì đó luôn? Sao ông không xem bói cho tôi? Khi nào thì tôi mới giàu có? Nhanh lên và chuyển đồ vào cửa hàng để chúng ta có thể đóng cửa trong ngày. Chúng ta nên rửa mặt rồi ngủ một chút."

Không có khả năng chồng bà sẽ là một chuyên gia về bói bài Tarot sau khi chỉ xem qua vài cuốn sách về chiêm tinh học. Bất kỳ ai cũng có thể trở thành thầy bói nếu dễ như vậy.

Serenity về nhà lúc mười một giờ rưỡi đêm. Cô mở cửa và được bóng tối chào đón. Vì Zachary vẫn chưa về nên cô để cửa mở.

Ngôi nhà lớn chỉ có hai người ở. Nơi này có vẻ khá vắng vẻ vì hai vợ chồng thường xuyên đi làm.

Cảm thấy hơi đói, Serenity vào bếp và mở tủ lạnh để xem xét các nguyên liệu có sẵn. Cuối cùng cô lấy bơ, sữa và phô mai Parmesan* ra để làm một đĩa Macaroni* và phô mai ngon miệng.

Có tiếng động ở cửa, Serenity bước ra khỏi bếp và thấy Zachary vào nhà.

"Anh York mới về hả."

Zachary quay đầu lại nhìn cô và đáp lời. Sau khi khóa cửa, anh tiến đến gần cô và hỏi:

"Cô vừa về à?"

"Jasmine phải rời sớm nên tối nay tôi trực ở cửa hiệu. Tôi về nhà lúc mười một rưỡi đêm. Tôi đang làm món Macaroni và phô mai cho bữa tối. Anh có muốn ăn không?"

Zachary lắc đầu: "Không, cảm ơn!"

Anh đã ăn trong buổi hẹn gặp tối nay.

Vì Zachary không muốn ăn, Serenity chỉ làm một đĩa Macaroni và phô mai cho mình. Thấy Zachary ngồi im trên ghế sofa mà không bật TV hay xem điện thoại, Serenity có cảm giác anh đang bận lòng điều gì đó. Cô hỏi với vẻ quan tâm:

"Anh suy nghĩ gì vậy anh York?"

"Đâu có."

Zachary rút điện thoại ra đặt lên bàn cà phê rồi đứng dậy cởi áo vest. Kế đến anh nhìn chằm chằm vào Serenity. Serenity hiểu ý và đặt đĩa xuống rồi đi tới cầm áo vest của anh. Cô mỉm cười hỏi:

"Tôi có cần cởi cà vạt cho anh luôn không?"

Cô vui vẻ phục vụ trai đẹp. Sự im lặng của Zachary là đồng ý. Vì vậy Serenity cẩn thận tháo cà vạt của anh ra và xem qua rồi mới nói:

"Cà vạt của anh trông quen quen. Cái này là tôi mua phải không?"

Zachary lẩm bẩm một mình: "Giờ mới nhận ra."

Nhưng anh vẫn giữ vẻ mặt vô cảm như thường lệ và gật đầu.

Serenity ngạc nhiên vì cô nghĩ anh sẽ không mặc những bộ quần áo cô mua cho. Thật bất ngờ khi anh mặc chúng đi làm ngay.

"Tôi giặt áo khoác và cà vạt giúp anh nhé?"

"Không. Cứ treo chúng lên đi. Tôi sẽ giặt sau."

Hai người có máy giặt riêng trong phòng và tự giặt quần áo.

Sau khi treo áo vest lên, Serenity đi đến ngồi vào bàn ăn. Cô lấy điện thoại ra để lướt tin tức trong khi thưởng thức món Macaroni và phô mai.

"Mèo Maneki – neko của tôi đã làm xong chưa?" Zachary đột nhiên hỏi.

"Tôi đã làm con Maneki-neko, nhưng cô Stone thình lình đến thăm và nhìn thấy rồi thích nó. Tôi nghĩ chúng ta sống cùng nhau, tôi có thể làm bù cho anh bất cứ lúc nào."

Khuôn mặt đen kịt của Zachary nhìn chằm chằm vào cô với ánh mắt sâu thẳm.

Serenity hỏi thận trọng: "Anh giận hả anh York?"

Zachary cau mày và nói bằng giọng lạnh lùng: "Sao tôi có thể không giận khi cô đưa đồ dành cho tôi cho người khác mà không có sự cho phép của tôi?"

Tệ hơn nữa là Serenity đã tặng nó cho Elisa! Serenity có biết Elisa đang theo đuổi chồng mình không? Sao cô có thể tặng con Maneki-neko của anh cho đối thủ cạnh tranh của mình? Cô thật hào phóng!

Serenity ngừng lướt điện thoại. Cô cầm đĩa Macaroni và phô mai, vừa ăn vừa đi về phía Zachary. Cô ngồi xuống cạnh Zachary và nói một cách nịnh nọt:

"Xin lỗi anh York. Là lỗi của tôi. Tôi sẽ đền cho anh vào ngày mai. Đừng giận nhé."

Zachary trừng mắt nhìn cô một cách nghiêm nghị. Môi anh mím chặt. Vì Zachary vẫn chưa thôi hờn, Serenity đẩy đĩa Macaroni và phô mai của mình về phía anh.

"Tôi đền anh bữa tối của tôi nhé?"

Zachary nhăn mặt: "Sao cô có thể đưa tôi đồ mà cô đã ăn rồi?"

Anh hơi bị rối loạn ám ảnh cưỡng chế khi nói đến chuyện ăn chung. Anh sẽ không ăn đồ đã bị động vào.

"Tôi mới ăn vài miếng thôi. Quên đi nếu anh phiền. Dù sao thì tôi cũng đói."

Serenity lập tức rút lại và tiếp tục ăn món Macaroni và phô mai của mình.

"Trời ơi món tôi nấu ngon làm sao. Tôi vậy mà có thể làm một đĩa Macaroni và phô mai bình thường trở nên ngon tuyệt. Anh không ăn là thiệt thòi."

"Đừng đổi chủ đề Serenity. Chúng ta đang nói về con Maneki-neko."

"Tôi đã tặng nó rồi. Anh không thể mong tôi đòi lại từ cô Stone. Cô Stone có nói cô ấy sẽ đi nghỉ ở biển với mẹ cô ấy. Có lẽ cô ấy không còn ở thành phố nữa. Hơn nữa tôi không biết cô Stone sống ở đâu."

Nơi ở của người giàu phải sang trọng và được trang bị hệ thống an ninh tốt nhất. Kể cả khi Serenity biết vị trí nhà cô Stone, có lẽ cô cũng không thể qua được cổng.

"Tôi xin lỗi. Lỗi của tôi là tôi không nên tặng cô Stone con Mancki-nicko đáng lẽ phải dành cho anh mà không hỏi ý anh. Cô ấy nói nó đẹp và cô ấy rất thích nên tôi đã tặng nó cho cô ấy. Thế này được không anh York? Tôi sẽ tặng anh hai con – một con Maneki-neko và một con rồng vàng. Anh thấy sao?"

Cô rút ra bài học kinh nghiệm là không bao giờ đưa người khác những thứ vốn dành cho anh. Nếu không anh sẽ giận dữ. Cô chưa bao giờ nghĩ anh lại.. Nguyên tắc đến vậy. Được rồi. Đó là lỗi của cô.

Sự căng thẳng dọc theo hàm của Zachary dịu đi.

"Tốt hơn là chuyện này không nên tái diễn." Việc cô cho đi những thứ đáng lẽ phải là của anh khiến Zachary có cảm giác cô không trân trọng hay quan tâm đến anh.

Còn nữa, Serenity vẫn chưa nhận ra chiếc áo vest anh vừa cởi ra chính là món quà cô tặng anh. Cô nàng này ngày thường nhanh nhẹn nhạy bén, thế mà hôm nay như thể bị mù.

Ngay cả Josh cũng có thể nhận ra quần áo anh hôm nay khác. Mặc dù sống chung với anh nhưng Serenity dường như không nhận ra điều đó. Zachary ngồi với sự thất vọng, các cơ mặt vừa thả lỏng của anh bắt đầu căng lên lại.

Serenity hứa: "Sẽ không có lần sau đâu."

Cô sẽ không dám tái phạm với một người nguyên tắc. Phải mất thêm một con rồng nữa thì anh mới buông tha cho vấn đề này.

Dù đồ thủ công của cô không có nhiều giá trị về mặt tiền bạc, nhưng Serenity vẫn tốn công sức để hoàn thành nó.

"Anh York."

Serenity ăn gần xong thì liếc nhìn khuôn mặt vẫn còn kích động của Zachary. Thế nên cô đưa ra quyết định đau thương là nhượng bộ: "Hay anh chọn một mẫu anh thích, và tôi sẽ làm riêng cho anh nhé?"

*Chú thích:

Parmesan: Là phô mai có tên gọi đầy đủ bằng tiếng Ý là Parmigiano-Reggiano. Đây là loại phô mai dạng cứng và được dùng phổ biến trong món Pasta và mì Ý.

Macaroni: Còn gọi là Nui, là một loại mì ống hình ống ngắn, có thể thẳng hoặc cong, thường được làm từ bột mì cứng.
 
16,984 ❤︎ Bài viết: 362 Tìm chủ đề
Chương 171 & 172: Đàn Ông Ba Mươi Bị Xem Là Già

Nhìn vào đĩa mì ống của Serenity, Zachary cảm thấy chán nản. Cô vậy mà ăn ngon lành. Sao cô có thể ngồi cạnh anh thưởng thức bữa ăn của mình trong khi anh buồn bã?

Cô nàng.. Vô tâm. Kỳ thật hai người khác những cặp đôi khác. Cuộc hôn nhân của họ là hôn nhân vì lợi ích mà không có tình cảm.

Nén nỗi thất vọng, Zachary cất giọng không vui hỏi: "Cô Stone chẳng phải là người thừa kế của tập đoàn Stone sao? Sao cô ta lại tìm cô? Hai người quen nhau từ khi nào vậy?"

Zachary tỏ ra khó hiểu mặc dù đã biết câu trả lời, vì anh đã nắm thông tin trực tiếp từ Elisa. Anh không bao giờ nhắc đến Elisa khi ở trước mặt Serenity.

Serenity kể lại cho Zachary nguyên nhân cô gặp Elisa. Nó trùng khớp với lời kể của Elisa.

"Cô Stone đã đến và tâm sự với tôi về tình cảm của cô ấy dành cho người thừa kế nhà York. Quyết định theo đuổi anh York của cô ấy không được gia đình ủng hộ nhiệt tình. Cô ấy cảm thấy chán nản và hỏi tôi về cách thức để tiến xa hơn với anh York."

Zachary nhướng mày. Liệu Elisa có thực sự tìm đến để nhờ Serenity giúp cách ve vãn anh không?

Với vẻ mặt vô cảm, anh hỏi Serenity: "Cô đã đưa ra gợi ý gì? Cô từng theo đuổi đàn ông chưa?"

"Tôi không có kinh nghiệm. Mối quan hệ đầu tiên của tôi đã kết thúc ngay khi nó bắt đầu. Về cơ bản, tôi là một tờ giấy trắng khi nói đến các mối quan hệ." Serenity nghiêng đầu liếc nhìn Zachary và nói thêm: "Có điều tôi giỏi hơn anh. Anh còn trong trắng hơn tôi. Haha. Anh đã giật mình khi tôi chạm vào mặt anh. Anh cảnh giác với tôi như thể tôi là kẻ biến thái vậy."

Zachary nhăn mặt và nhìn Serenity với ánh mắt khó chịu. Serenity bật cười khúc khích rồi quay lại tập trung vào đĩa mì ống của mình. Cô thậm chí liếm sạch đĩa nước sốt phô mai còn sót lại. Sau khi ăn xong, cô tự vỗ nhẹ vào lưng: "Mì ống và phô mai của tôi là ngon nhất."

"Ngày mai chúng ta cùng ăn mì ống đi."

Hả?

Zachary đưa tay ra chọc vào trán cô trước khi mắng: "Không phải cô đang cố ép tôi ăn khi cô cứ khoe khoang về mì ống và phô mai của mình sao? Vậy thì ngày mai chúng ta sẽ ăn nó."

Serenity đẩy tay anh ta ra: "Tôi khá giỏi trong chuyện bếp núc. Gia đình anh đã nói đồ ăn của tôi rất ngon. Được thôi. Tôi sẽ làm cho anh một ít mì ống vào ngày mai nếu anh muốn."

"Cô có cho cô Stone lời khuyên nào để theo đuổi anh York không?"

"Tôi nghĩ có. Tôi đã chỉ cô ấy tất cả những bí quyết để quấy rầy anh York. Cô ấy nên đóng vai một thiếu nữ gặp nạn trên con đường mà anh York thường đi. Tôi chắc chắn anh ấy sẽ đến cứu cô ấy miễn là trái tim ngày ấy không phải là đá. Họ sẽ có cơ hội dành thời gian cho nhau nếu anh York dang tay giúp đỡ. Cảm xúc được phát triển thông qua thời gian gắn kết. Tất cả những gì họ cần là cơ hội được ở cùng nhau. Tôi chẳng biết anh York trông như thế nào. Anh ấy đã ở bữa tiệc mà Jasmine dẫn tôi đến. Tuy nhiên đám đông đã vây quanh anh ấy. Thêm nữa anh ấy có nhóm vệ sĩ. Tôi đã không thể thấy diệm mạo của anh ấy."

Serenity vẫn nhìn chằm chằm vào Zachary khi nói: "Anh thậm chí không thể gặp sếp mình tại nơi làm việc, nói chi người ngoài. Nếu tôi có quyền lên tiếng thì tôi sẽ nói sếp của anh quá tự mãn. Anh ta từ chối dành thời gian cho cô Stone. Tôi chắc rằng anh ta sẽ yêu cô Stone nếu anh ta hiểu cô ấy."

Zachary phải dùng hết sức lực để kiềm chế cơn thịnh nộ của mình. Anh đáp với vẻ mặt nghiêm túc và giọng nói vô cảm: "Sếp của tôi sẽ không bao giờ yêu cô Stone. Serenity, tốt nhất là cô đứng ngoài chuyện này. Nếu một ngày nào đó sếp tôi phát hiện ra cô là người cho cô Stone lời khuyên về chuyện tán tỉnh, anh ấy có thể trút giận lên cô. Hiệu sách của cô có lẽ sẽ đóng cửa. Chưa kể, chồng cô có thể mất việc."

Serenity chớp mắt hỏi: "Sếp anh hẹp hòi thế sao? Ai cũng có quyền yêu. Cô Stone yêu anh ta thì có gì sai? Tôi nghe bảo chưa có ai từng rủ anh ta đi chơi, anh ta cũng không có bạn gái dù anh ta đã già và gần như là người đàn ông trung niên. Cô Stone đã chủ động theo đuổi anh ta, điều đó có nghĩa là anh ta có sức hấp dẫn. Anh ta nên cảm ơn cô Stone vì điều đó."

Đây là logic gì vậy? Hơn nữa Zachary mới chỉ ba mươi tuổi, sao lại già? Serenity đã nhiều lần nhắc đến việc anh là một người đàn ông trung niên.

Zachary phải cảm ơn khả năng kìm nén của chính mình vì lời của Serenity có thể khiến anh tức đến mức phải nói ra sự thật.

"Sếp của tôi không già. Anh ấy chẳng phải là người đàn ông trung niên!" Zachary lấy lại bình tĩnh và tự bào chữa cho mình.

Serenity nhìn anh: "Tôi nghĩ anh chưa từng gặp sếp mình. Làm sao anh biết anh ấy không phải là người đàn ông trung niên? Anh nghĩ một người trẻ có thể điều hành tập đoàn lớn như York Corporation sao? Mặc dù lĩnh vực kinh doanh không phải sở trường của tôi, nhưng tôi biết York Corporation là một tập đoàn lớn như thế nào ở Wiltspoon. York Corporation đang cạnh tranh quyết liệt với cái công ty gì đấy ở Annenburg."

Zachary trả lời sau một cái đảo mắt ra vẻ như là cố nhớ: "Tập đoàn FC & Co."

Giống như tập đoàn York, FC & Co. Ở Annenburg là một gã khổng lồ ở thành phố mình. Đằng sau FC & Co. Là gia đình tỷ phú Johnson. Tổng giám đốc điều hành hiện tại, Ben Young Johnson kém Zachary một tuổi.

FC & Co. Có các công ty con ở Wiltspoon nhưng không có xung đột kinh doanh với tập đoàn York. Đó là lý do tại sao hai gã khổng lồ này có thể hòa thuận cho đến tận bây giờ.

"Tôi không biết tên công ty là gì, nhưng tôi có thể nói với anh rằng đó là một công ty tuyệt vời. Anh có nghĩ rằng sếp của anh có thể kiểm soát được các giám đốc điều hành cấp cao của mình nếu anh ấy còn trẻ không? Anh ấy có thể điều hành công ty một cách kiên quyết với tư cách là CEO không?"

Zachary gật đầu, cô nói thêm: "Vậy thì anh ấy hẳn đã già rồi. Nếu không anh ấy sẽ chẳng có kinh nghiệm và sự quyết đoán để vượt qua các giám đốc điều hành cấp cao của mình."

Zachary không nói nên lời. Dù Serenity có lý thì Zachary cũng không tự nhận mình già. Tất nhiên, anh sẽ thừa nhận nếu một người đàn ông ba mươi tuổi bị xem là già.

"Cô Stone và tôi rất hợp nhau. Cô ấy rất dũng cảm khi theo đuổi tình yêu đích thực. Dù sao thì anh York vẫn còn độc thân. Tôi ủng hộ cô ấy trong hành trình tìm kiếm tình yêu đích thực, trừ khi anh York đột nhiên kết hôn hoặc có bạn gái. Cô Stone nói rằng cô ấy sẽ từ bỏ nếu anh York có người yêu. Cô ấy có lòng tự trọng và từ chối trở thành người thứ ba. Tôi nghĩ cô Stone mang trong mình tất cả những giá trị tích cực. Cô ấy sẽ không cản trở cuộc hôn nhân, hay mối quan hệ của người khác vì mục đích tìm kiếm tình yêu đích thực."

Nghe vậy đôi mắt đen của Zachary sáng lên. Anh có thể tiết lộ với Elisa rằng anh đã kết hôn, nhưng anh sẽ giấu thông tin về danh tính của vợ mình.

Elisa có thể không phải là người có bản tính độc ác, nhưng Zachary không chắc liệu Elisa có làm gì không nếu cô phát hiện ra vợ anh là Serenity.

Serenity vẫn là vợ anh miễn là họ chưa ký vào giấy ly hôn. Sự an toàn của cô là ưu tiên hàng đầu của anh.

"Cô Stone có thực sự nói thế không?"

"Đúng, cô ấy đã nói thế."

"Sếp của tôi phát ngán với sự quấy rối của cô Stone. Tôi có thể chuyển lời cô Stone đến sếp tôi. Anh ấy có thể kết hôn vội để thoát khỏi cô ta."

Serenity cười: "Zachary, từ những gì anh biết về sếp của mình, anh có nghĩ anh ta là loại người như vậy không? Anh ta thậm chí còn không có bạn gái. Anh ta sẽ kết hôn với ai? Tất nhiên, anh ta có thể nói anh ta muốn ổn định cuộc sống. Có lẽ rất nhiều phụ nữ sẵn sàng bước vào lễ đường vì anh ta. Anh ta có vui khi kết hôn với một người mà anh ta không có tình cảm không?"

Zachary lẩm bẩm trong đầu: "Tôi đã kết hôn với người phụ nữ không có tình cảm với mình đấy thôi."
 
16,984 ❤︎ Bài viết: 362 Tìm chủ đề
Chương 173 & 174: Chúng Ta Cá Cược Đi

"Tôi có đề xuất nhưng tôi đứng về phía cô Stone, nên tôi không thể nói với anh về điều đó được."

Cầm lấy đĩa và đồ dùng của mình, Serenity đứng dậy đi vào bếp. Zachary lặng lẽ nhìn bóng cô biến mất trong bếp. Một lúc sau, anh đứng dậy bước tới dựa vào khung cửa bếp, rồi nghiêm túc hỏi: "Cô mới gặp cô Stone, sao cô đã về phe cô ta rồi?"

"Cô Stone và tôi có thể chưa biết nhau lâu, nhưng tôi thậm chí còn chưa từng gặp sếp anh. Anh nghĩ tôi sẽ đứng về phía nào? Cô Stone là mẫu phụ nữ tôi thích. Có gì sai khi ủng hộ cô ấy theo đuổi anh York chứ. Sếp anh chắc hẳn là một người cao quý. Đợi đến khi cô Stone túm được anh ta trong tay. Anh ta sẽ quấn lấy cô ấy Hahaha. Chờ xem anh ta có kiêu ngạo được không. Đây chẳng phải là một câu chuyện thú vị sao? Tôi có thể viết thành sách. Tôi có nhiều thời gian rảnh ở cửa hiệu. Nếu doanh số bán hàng trực tuyến của tôi không được tốt lắm, tôi nên thử viết một cuốn sách. Đó là cách để kiếm sống. Tôi cá là cuốn sách về cô Stone theo đuổi anh York sẽ là cuốn sách bán chạy nhất!"

Cô nàng này chắc chỉ quan tâm đến việc kiếm tiền. Tiền phụ cấp mà anh đưa cô không đủ sao? Tâm trí cô dường như chỉ nghĩ đến cách kiếm tiền.

"Sếp tôi sẽ không bị cô ta thuyết phục đâu. Tốt hơn là đứng về phía sếp tôi." Zachary học cách nói điêu. Nó giờ đã trở thành bản năng.

"Cược nhé? Chúng ta cược xem cô Stone hay sếp anh có thể thắng. Anh nghĩ sao? Tôi sẽ cho anh ba đặc quyền nếu anh thắng, nhưng phải nằm trong khả năng của tôi. Nếu anh thua, anh có thể giặt quần áo, nấu ăn và dọn dẹp nhà cửa. Điều đó có nghĩa là anh phải chịu trách nhiệm cho tất cả các công việc nhà trong hai tháng."

Zachary sẵn sàng đồng ý với các điều khoản: "Tôi sẽ viết cam kết để chúng ta có thể ký. Tôi sợ cô nuốt lời."

Zachary quay đầu đi lấy bút soạn hợp đồng cá cược. Nhìn sự tự tin của Zachary khi thảo hợp đồng, Serenity bắt đầu dao động. Zachary không có cơ hội gần gũi với sếp của mình dù làm việc tại tập đoàn York, nhưng anh biết nhiều về anh York hơn cô. Hầu hết đàn ông đều bị thu hút bởi cô Stone, nhưng liệu anh York có thể chống lại sự tán tỉnh dai dẳng của cô Stone không?

Còn nữa, nếu người thừa kế nhà York có vấn đề như cô nghĩ thì sao? Anh ta có thể chẳng thích phụ nữ. Đó là lý do tại sao anh ta không bao giờ có tin tình ái với phụ nữ. Anh ta sẽ không bị cuốn hút bởi những lời tán tỉnh của cô Stone.

"Anh York! Anh York!" Sau khi suy nghĩ cẩn thận, Serenity theo sát Zachary và hỏi: "Tất cả mọi người xung quanh sếp anh đều là đàn ông sao anh York? Ý tôi là thư ký của sếp anh có phải là đàn ông không? Thư ký có đẹp trai không?"

Mắt Zachary có ánh cười, anh nói bằng giọng khàn khàn: "Thuê thư ký nam thì có gì sai? Nhiều giám đốc điều hành đều có thư ký nam. Tỷ lệ giữa thư ký nam và thư ký nữ cũng gần như nhau."

Serenity sững người một giây. Zachary cầm bút và giấy rồi ngồi xuống bàn soạn thảo hợp đồng. Serenity nhoài người lên bàn để che trên mặt giấy. Cô cũng giật lấy bút từ tay Zachary. Zachary nhướng mày nhìn cô chằm chằm bằng đôi mắt sâu thẳm và đen láy.

"Ừm.. Hehe.. Ừm.. Anh York, chúng ta không cần phải viết ra giấy đâu."

Zachary cười khẩy: "Sao hả? Muốn rút lời à?"

"Đúng vậy. Tôi không cược. Tôi không cảm thấy chắc chắn. Nếu sếp anh thích đàn ông lực lưỡng hoặc có vấn đề về giới tính thì sao? Tôi sẽ thua. Có lẽ chúng ta không nên cá cược."

Zachary cạn lời. Anh mà thích đàn ông à? Josh sẽ là người đầu tiên bỏ chạy và tránh xa nhất có thể nếu Zachary thích đàn ông.

Anh có vấn đề về bản lĩnh đàn ông hả? Zachary không phải là người yêu của Serenity, nếu không anh sẽ cho cô biết khi anh thích cô và thực hiện nghĩ vụ hôn nhân!

Phải mất một lúc Zachary mới đứng dậy và đột ngột rời khỏi phòng. Anh đóng sầm cánh cửa sau lưng. Tiếng vang lớn phản ánh tâm trạng tồi tệ của anh.

Serenity đợi đến khi anh đóng cửa phòng ngủ mới đứng dậy. Cô nhặt tờ giấy lên vo tròn rồi ném vào thùng rác và lẩm bẩm: "May mà mình nghĩ kỹ. Nếu không mình đã thua anh ta rồi."

Bài học hôm nay là không nên đặt cược trước khi có đầy đủ thông tin về đối thủ. Nguy cơ tan xát là rất lớn. Đối với đề nghị cá cược và sự thay đổi đột ngột của mình, Serenity không hề quan tâm. Việc rút lui khỏi một thỏa thuận là bình thường vì hai bên chưa ký hợp đồng.

Serenity tắt đèn phòng khách và trở về nơi trú ẩn nhỏ bé của mình, miệng ngân nga một giai điệu nào đó. Cô nằm dài trên giường nghịch điện thoại rồi mới rửa mặt đi ngủ.

Sáng hôm sau, Serenity dậy đến bên cửa sổ và kéo tấm rèm nặng nề. Khi cửa sổ mở ra, một luồng khí lạnh tràn vào phòng cô. Run rẩy vì lạnh, cô nhanh chóng đóng cửa sổ lại.

Nhìn bầu trời xám xịt có vẻ sắp mưa. Cái lạnh ban đầu báo hiệu nhiệt độ sẽ giảm xuống. Vì Wiltspoon và Annenburg nằm trong cùng một khu vực, nên thời tiết gần như giống nhau. Trời lạnh vào buổi sáng, buổi tối cuối thu và đầu đông. Khi mặt trời mọc, nhiệt độ cũng tăng. Lúc đó trời sẽ ấm.

Nhiệt độ giảm cùng với mưa là lời nhắc nhở mọi người đã đến lúc phải mặc thêm áo khoác mỏng. Serenity duỗi người và đi đánh răng. Sau đó cô thay bộ đồ ngủ ra khỏi phòng đến nhà bếp để làm cho Zachary món mì ống. Đó là yêu cầu của anh ngày hôm qua. Mở tủ lạnh, Serenity nhận ra đã hết sản phẩm tươi sống. Sữa chỉ đủ dùng. Cô cũng hết phô mai, thứ thiết yếu cho món mì ống.

Serenity quyết định đi nhanh đến chợ.

Cô ra khỏi bếp cùng lúc Zachary bước ra khỏi phòng mình. Anh mặc đồ thể thao màu xanh và mang giày thể thao, dường như định chạy bộ.

"Hôm nay hơi lạnh. Trời có khả năng mưa nữa. Anh có ra ngoài chạy bộ không? Đừng quên mang theo ô, kẻo bị ướt."

Thấy Serenity đang cầm chiếc ví đựng điện thoại và chìa khóa, anh hỏi: "Cô định ra chợ à?"

"Tủ lạnh của chúng ta sắp hết đồ dùng rồi. Tôi sẽ đi mua ở chợ. Anh có muốn đi cùng không? Anh có thể chạy đến chợ và quay lại."

Nghĩ đến khoảng cách giữa Brynfield và chợ, Zachary lắc đầu: "Tôi chỉ chạy bộ quanh khu phố thôi. Cô có thể mua đồ tạp hóa ở siêu thị gần đây. Không cần phải đến chợ."

Serenity trả lời Zachary trong khi bước ra ngoài: "Giá ở siêu thị đắt hơn ở chợ. Chúng ta không thể cứ chi tiêu xa xỉ. Chúng ta phải có ý thức về ngân sách."

Zachary không nói nên lời, chỉ nhìn chằm chằm vào lưng cô.

"Tiền tiêu vặt tôi đưa cô chắc đủ để chúng ta sống thoải mái rồi. Đừng quá tiết kiệm. Cô phải tự thưởng cho mình chứ. Kiếm tiền để làm gì? Chỉ để chúng ta có thể ăn ngon hơn, mặc đẹp hơn, sống không cần phải đắn đo."

Serenity dừng lại bên ngoài cửa và đợi Zachary ra ngoài rồi đóng và khóa lại. Sau đó cô trả lời: "Hãy biết ơn vì anh đã cưới một người vợ có ý thức về ngân sách và cẩn thận không phung phí. Anh nghĩ anh có đủ khả năng chu cấp cho tôi nếu tôi tiêu tốn vài trăm ngàn đô la cho một chiếc túi không?"

Vỗ nhẹ vào ngực Zachary, cô nói thêm: "Hãy xem mình là người may mắn, anh trai ạ. Anh lấy đúng người rồi đấy."

Zachary không nói nên lời.
 
16,984 ❤︎ Bài viết: 362 Tìm chủ đề
Chương 175 & 176: Ông Chồng Kén Ăn

Hai vợ chồng cùng xuống thang. Zachary chạy bộ buổi sáng còn Serenity đi xe đạp điện đến chợ. Cô đang ngồi lên xe thì nghe Zachary nhắc: "Mua thêm chút thực phẩm mang đến hiệu sách. Cô có thể tự nấu bữa trưa. Cô nên ngừng gọi đồ mang đến đi."

"Biết rồi."

"Tôi sẽ bảo khách sạn Wiltspoon giao đồ ăn cho cô mỗi ngày nếu tôi thấy cô ăn đồ gọi đến lần nữa."

Serenity quay đầu lại nhìn anh với ánh mắt tức giận: "Đồ phung phí!"

Zachary nhăn mặt. Vệ sĩ đang giả vờ tình cờ đi ngang gần đó gần như bật cười khi nghe Serenity nói.

Không muốn tốn thêm thời gian cho kẻ phung phí, Serenity chạy xe đi.

"Đúng là cô nàng không biết điều gì tốt cho bản thân!" Zachary đợi cho đến khi cô đi xa mới buông lời phê bình.

Serenity dạo quanh chợ, mua nhiều rau tươi và dưa nhét đầy tủ lạnh. Khoai tây, cà rốt và hành tây được đặt trong túi thông gió nằm trên sàn.

Thay quần áo sau khi chạy bộ buổi sáng, Zachary xuất hiện và nhìn thành quả của cô. Anh đứng một góc không nói gì. Serenity bắt tay vào làm món mì ống.

Cô đã mua một ít thịt ba chỉ. Trước tiên cô chuẩn bị nguyên liệu bằng cách thái thịt heo và xắt cà chua hạt lựu. Kế tiếp cô xào cà chua trên bếp cho đến khi nó sền sệt.

Zachary đứng ở cửa bếp nhìn rồi đi ra ban công. Anh ngồi trên xích đu ngắm khu vườn nhỏ, đong đưa theo gió. Thật thư giãn! Chẳng trách Serenity lại dành thời gian ngồi đây mỗi ngày.

Reng, reng.. Điện thoại của Zachary reo. Josh gọi đến. Zachary nói nhỏ trên điện thoại vì sợ cô vợ trong bếp nghe thấy.

"Sếp, những người họ hàng lố bịch của Serenity đã tìm được người hòa giải. Họ sẽ cố gắng giải quyết vấn đề với cô ấy."

Nhiều việc liên quan đến vợ của CEO đều qua tay Josh. Anh sẽ là người đầu tiên biết bất kỳ thông tin cập nhật nào.

Mắt Zachary trở nên lạnh lẽo và tăm tối. Anh hỏi một cách vô cảm: "Ông chưa kết thúc vụ này sao?"

"Chưa. Quá dễ cho họ nếu chúng ta triệt họ ngay lập tức. Chúng ta nên vờn một chút để họ mất mọi thứ họ có từ từ. Đó mới là cách trả thù của tôi. Bị dồn vào đường cùng trong công việc hay chuyện làm ăn, họ còn lo lắng hơn cả vợ ông. Họ đã tìm đến Serenity để giải quyết bất đồng, nhưng vợ ông đã từ chối. Giờ họ phải nhờ đến sự giúp đỡ của người hòa giải từ một chương trình truyền hình nào đó."

Zachary thờ ơ trả lời: "Tôi không quan tâm đó là chương trình truyền hình nào. Chỉ cần đối phó với họ. Đừng để những người đó quấy rối vợ tôi."

Josh cười khúc khích: "Ông có vẻ tức giận. Được thôi. Tôi sẽ hoàn thành và nói với mấy nhà sản xuất chương trình truyền hình chờ chương trình bị hủy nếu bất kỳ người hòa giải nào của họ làm phiền bà xã của ông. Những người hòa giải đưa ra những bình luận thô lỗ mà không hiểu gì. Họ dám can đảm thuyết phục người ta tha thứ và quên đi khi chính họ chưa từng trải qua những khó khăn."

Với mọi điều mà nhà Hunt đã làm với Serenity và Liberty, nếu ai có chút lương tâm sẽ không thuyết phục Serenity hòa giải với nhà Hunt. Mấy kẻ hòa giải có thể dễ dàng nói bất cứ điều gì khi họ không ở trong vị trí của người khác.

"Sếp, hôm nay vợ ông có đóng hộp đồ ăn sáng cho ông không? Ông có thể nhờ cô ấy cho thêm không? Tôi muốn nếm thử đồ ăn cô ấy nấu."

"Biến!" Zachary kết thúc cuộc gọi đột ngột.

Josh cảm thán: "Châc chậc. Không phải chứ! Ghen tuông ích kỷ có gì hay ho đâu."

Giờ mọi thứ bắt đầu trở nên thú vị rồi.

Serenity không hề biết rằng người đàn ông của mình đã triệt u nhọt giúp cô chỉ trong vài phút.

Sau khi mì spaghetti được làm xong, Serenity bày nó ra đĩa cùng với nước sốt cà chua. Cô rải thịt ba chỉ cắt hạt lựu, húng quế lên trên và chỉ rắc một ít bột ớt lên đĩa. Serenity sợ nó quá cay. Theo thống kê thì dân Wiltspoon không thích bột thừa trong bữa ăn của họ.

"Anh York, bữa sáng đã sẵn sàng."

Serenity mang đĩa thức ăn ra khỏi bếp và ra hiệu cho Zachary đang ngồi trên xích đu đến bàn ăn tối. Zachary im lặng rời ban công. Thấy bữa sáng của mình chưa được mang lên bàn ăn, anh lặng lẽ đi vào bếp và mang phần của mình ra.

"Anh có thể thêm bao nhiêu bột ớt tùy thích. Chị gái tôi thích ăn cay, vì vậy chị ấy đã kết hợp một loạt các hương vị cay cho riêng mình."

Hai người có khẩu vị khá khác nhau mặc dù là chị em ruột. Serenity thường thêm chút bột ớt vào món mì ống của mình, nhưng hầu như cô sẽ không thêm gia vị cay.

Chị cô lại thích nhiều gia vị cay trong đồ ăn. Chị ấy sẽ đổ rất nhiều bột ớt vào bất kể nó có lợi cho món ăn hay không. Liberty có vài chậu cây trên ban công riêng, nhưng thay vì hoa, chị đã chọn các loại ớt trên khắp thế giới có thể thích nghi với các mùa ở Wiltspoon.

"Tôi không thích bất cứ thứ gì béo hoặc cay nóng."

Serenity nâng cằm lên và nhìn Zachary: "À anh không thể ăn đồ ăn nhiều dầu mỡ và cay phải không? Có lẽ tôi nên thêm béo và bột ớt vào đồ ăn để anh thử."

Zachary không nói nên lời. Anh đã để lộ những điểm yếu vụn vặt của mình.

Serenity thấy Zachary thật nhàm chán khi ăn với vẻ mặt nghiêm túc. Sợ rằng cô cũng nuốt không trôi khi dùng bữa cùng anh.

Serenity lấy điện thoại lướt tin tức trong khi thưởng thức bữa sáng. Serenity nhanh chóng ăn xong và vét sạch đĩa.

Cô cất điện thoại rồi đứng dậy mang đĩa dơ vào bếp. Lúc đứng dậy cô nhận thấy mì spaghetti và nước sốt đã bóc hơi khỏi đĩa của người đàn ông. Tuy nhiên thịt ba chỉ và húng quế vẫn được chất đống ở một góc đĩa.

Vì Zachary làm việc nhiều nên Serenity đã cho thêm nhiều thịt heo vào đĩa của anh, sợ anh đói. Cô thấy ngạc nhiên khi anh thậm chí không chạm vào nó. Anh cũng không ăn húng quế.

"Anh Zachary!" Serenity gõ bàn để đánh động anh. Ánh mắt cô liếc đĩa của anh lúc anh nhìn cô.

Cô hỏi: "Sao anh không ăn thịt heo?"

Zachary không nói tiếng nào. Người thừa kế của dòng họ York chưa bao giờ nếm qua thịt ba chỉ trong đời! Chất béo bão hòa và mỡ khiến anh không thể chịu được.

"Tôi có thể không nói đến húng quế vì không có nhiều người thích mùi của nó, nhưng đừng lãng phí thịt. Giá thịt heo đã tăng rồi."

Vẫn giữ thái độ im lặng, Zachary đứng lên với chiếc đĩa trên tay. Zachary không đáp lời, Serenity than thở: "Tôi mà biết thì đã ăn hết thịt. Anh thật không có lòng với những gì tôi làm cho anh."

Zachary vứt đồ ăn thừa vào thùng rác và rửa bát rồi ra khỏi bếp. Thấy cô vợ vẫn còn ngồi ở bàn ăn, anh mở ví rút tờ một trăm đô la ra. Anh đến gần Serenity và đưa tiền cho cô.

"Chuyện gì?"

"Tôi đã lãng phí thức ăn mà cô mua, vì vậy tôi sẽ đền bù cho cô. Đừng càu nhàu như một bà già nữa. Tôi không thể quen với hàm lượng chất béo cao, vì vậy lần sau cô đừng bỏ nó vào đĩa của tôi."

Đúng là anh chẳng cảm kích những gì cô làm cho anh mà.
 
Chia sẻ bài viết

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back