Bạn được tieunhu2k2 mời tham gia diễn đàn viết bài kiếm tiền VNO, bấm vào đây để đăng ký.
16,955 ❤︎ Bài viết: 362 Tìm chủ đề
Chương 62: Người Quen Của Kiếp Trước

Thấy Châu Ngọc quyến luyến mình, Minh Khải cũng hạnh phúc. Có điều anh lo lắng mình sẽ khiến cô sợ hãi nếu sơ sẩy mất khống chế. Nhưng anh đã lỡ dưỡng ra một cô bé bám người, nên phải vất vả kìm chế mỗi tối để cô có giấc ngủ ngon. Minh Khải khổ sở thêm một thời gian thì cũng được giải thoát.

Châu Ngọc lần đầu có kinh nguyệt, không được tự nhiên, vì vậy lần này không cần Minh Khải trốn cô, thì cô cũng tự tránh anh, cho nên cô dọn sang phòng khác. Có điều thói quen thật đáng sợ, không được nằm trong lòng anh trai, cô chẳng thể ngủ ngon.

Châu Ngọc lăn lộn mãi vẫn không ngủ được. Minh Khải bên này cũng chẳng khác gì cô. Những tưởng tách ra anh sẽ không phải chịu sự tra tấn, ai ngờ Châu Ngọc đã bén rễ trong lòng anh.

Không có cô, anh cảm nhận căn phòng quen thuộc của mình trở nên xa lạ và chỉ muốn sang phòng Châu Ngọc ẵm cô về. Nhưng anh biết mình phải trấn tĩnh nếu không hậu quả sẽ khó lường.

Định lực của anh đủ mạnh, còn Châu Ngọc thì không bằng. Hết chu kỳ kinh, cô lại chạy về phòng leo lên giường anh. Lúc Minh Khải đang mơ màng thì có cái đầu nhỏ chui vào chăn, rồi nhè nhẹ rút trong lòng anh.

Minh Khải không tiện hất cô ra, đành phối hợp không biết gì để cánh tay nhỏ bé của cô vòng sang ôm lấy người anh chìm vào giấc ngủ. Đến sáng Minh Khải lại thủ tiêu chiếc quần nhỏ của mình. Mất mặt không còn gì để nói.

Tình hình chật vật cho đến lúc anh được học bổng du học nước ngoài. Minh Khải thật ra không muốn đi, nhưng phải trang bị để gánh vác với ba và bảo vệ những người anh yêu quý.

Ban đầu anh định dẫn theo Châu Ngọc, bởi vì không muốn tách rời cô. Tiếc là kiếp này thành tích học tập của cô chẳng được như đời trước. Thêm nữa mẹ cô cũng không muốn con gái xa nhà.

Anh đi du học cũng là giải thoát tình trạng khổ sở với cảm giác ôm Châu Ngọc và mộng tinh. Nhưng ngày tiễn biệt buồn đến thắt lòng. Nhìn Châu Ngọc khóc thương tâm đến mức anh muốn bỏ mọi thứ ở lại với cô.

Hai cánh tay trắng ngần ôm lấy thắt lưng anh, cả khuôn mặt đầy nước mắt vùi sâu trong lồng ngực anh, giọng cô nức nở: "Anh trai giữ gìn sức khỏe và mỗi ngày phải nhớ Châu Ngọc."

Minh Khải hôn trán cô: "Mỗi ngày học bài xong thì gọi anh, không được lười biếng. Không được ăn đồ lạnh, gặp chuyện phải gọi cho anh dù đêm hay ngày, có nhớ chưa?"

Châu Ngọc gật đầu hít mũi. Minh Khải tay ôm cô, mắt ngước nhìn Ngọc Bảo: "Ở trong lớp phải theo sát Châu Ngọc, có chuyện gì thì gọi cho anh ngay."

Ngày thường Minh Khải bá đạo xưng ông gọi mày rất láu cá. Hôm nay có nhiều người lớn chung quanh nên giữ hình tượng. Ngọc Bảo lại không nghĩ gì, đại ca ra đi hắn chỉ cảm thấy buồn nẫu ruột.

"Anh yên tâm, em sẽ để ý Châu Ngọc." Ngọc Bảo ngoan ngoãn hứa hẹn.

Bịn rịn thêm một lúc, Minh Khải theo ba mình lên máy bay vì trong mắt người ngoài anh vẫn chưa đủ tuổi, lần đầu ra nước ngoài phải có người lớn đi cùng. Mẹ Minh Khải đã định tháp tùng hai cha con, nhưng sức khỏe bà không đủ. Ba phải sắp xếp ổn thỏa cho anh mới có thể quay lại Việt Nam.

* * *

Vắng Minh Khải khiến nhà trống trải. Ba mẹ Châu Ngọc muốn con gái về nhưng thấy mẹ Minh Khải cố giữ cô. Con trai không ở cạnh, phải có con gái nuôi an ủi tinh thần.

Mẹ Minh Khải đã bắt đầu học sự gian xảo của con trai, bày trò không trả con gái cho người ta. Châu Ngọc hiện tại như con gái ruột của bà, hai mẹ con luôn dính nhau. Mẹ Minh Khải dạy dỗ và nuôi dưỡng cô như tiểu thư.

Có được sự yêu thương của mọi người nhưng Châu Ngọc vẫn buồn, bởi vì trong lòng rất nhớ anh trai. Cô có gia đình bên cạnh còn khổ sở thì Minh Khải ở nước ngoài một mình càng thảm thương.

Anh biết trước sẽ nhớ cô gái nhỏ, nhưng không ngờ nó lại da diết đến mức này. Đôi lúc anh muốn bỏ tất cả quay về Việt Nam, nhưng nghĩ đến tương lai đành cố gắng vượt qua. Bất cứ khi nào có thời gian, anh đều gọi cho Châu Ngọc.

Cô gái của anh mỗi ngày lớn thêm một chút, nét dễ thương trên mặt càng hiện rõ. Được mẹ anh chăm chút càng trở nên đài các kiêu sa. Vẻ đẹp của cô không sắc sảo mà hiền lành, thánh thiện, khiến người ta nhìn lâu.

Mẹ bảo không có anh, Châu Ngọc thường xuống lầu với vẻ mặt uể oải, dấu hiệu của trạng thái thiếu ngủ. Xem ra anh đã thành công giáo dưỡng cô chỉ quen hơi mình.

Châu Ngọc không ngủ được, Minh Khải cũng chẳng khá hơn. Mỗi tối không còn được ôm cô trong vòng tay, anh cũng trằn trọc không an giấc, thế là lại lao đầu vào học để trấn áp nỗi nhớ.

Mỗi lần hai đứa trò chuyện, Châu Ngọc luôn kể cho anh nghe mọi chuyện xảy ra hằng ngày. Nhìn cô líu lo bên màn hình, Minh Khải cảm thấy hạnh phúc. Anh bảo tập trung học tập và cô hoàn toàn nghe lời.

Sang năm lớp chín, thành tích của Châu Ngọc đã được cải thiện. Một góc tâm tư của cô gái nhỏ Minh Khải đã không biết được. Cô gắng sức mình cũng vì ngưỡng mộ anh. Cô muốn làm vui lòng anh.

Hôm nay được điểm cao, Châu Ngọc vội vàng khoe: "Em được điểm 10. Anh thấy em giỏi không?"

"Châu Ngọc của anh đương nhiên giỏi rồi." Minh Khải nhìn màn hình cưng chiều.

Vẫn chưa ai nhận ra khi Minh Khải xưng hô với cô, luôn luôn là Châu Ngọc của anh. Ngay từ lúc còn nhỏ anh đã gọi như vậy. Người lớn ban đầu cho là đứa nhỏ bá đạo, mặc định bạn thân giống đồ chơi mình ưa thích. Minh Khải gọi hoài quen tai, mọi người dần dần đã cảm thấy bình thường.

"Em nghe lời anh trai, không làm thân với bạn nam nào trong lớp hết." Châu Ngọc trưng biểu cảm chờ được khen.

"Châu Ngọc của anh rất ngoan. Anh thương Châu Ngọc nhất."

Cứ như vậy hai anh em tiếp tục trò chuyện hoài không chán. Châu Ngọc trưởng thành theo ngày tháng và bắt đầu thấy lời anh trai nói đúng, nam nữ phải có khoảng cách, nên ngày đó anh trai không cho mình ngủ cùng là có lí do.

Giữa anh trai và em gái cũng phải có khoảng cách và không được hôn nhau. Vì vậy về sau, mỗi lần Minh Khải bảo hôn tạm biệt trước khi ngắt điện thoại, cô đã chần chừ.

Minh Khải nhướng mắt: "Sao không hôn tạm biệt anh?"

"Anh trai cũng nói nam nữ khác biệt, không thể hôn nhau mà."

Minh Khải cảm giác mình đã tự bê đá đập chân. Nhưng anh vẫn có thể trợn mắt nói lời điêu ngoa: "Anh và Châu Ngọc khác người ta. Nếu em giữ khoảng cách với anh, anh sẽ rất buồn."

Châu Ngọc bị anh dẫn dắt, chỉ có thể thuận theo. Minh Khải ép buộc cô đưa mặt sát màn hình rồi hôn anh và cho anh hôn lại. May mắn nụ hôn qua màn hình, Châu Ngọc cũng không cảm giác được gì.

Thêm một năm nữa trôi qua, Minh Khải bước sang tuổi mười sáu và Châu Ngọc mười lăm. Dù người lớn trong nhà mong cô mãi ngây thơ thì vào trường, cô cũng thấy được vài cặp bạn bè yêu sớm, nên ít nhiều đã biết chuyện yêu đương.

Và rồi cô nhận ra mình không nên ngủ trong phòng anh trai nữa. Cô muốn dọn phòng khác, nhưng rồi lại nghĩ anh không ở đây nên tiếp tục mượn tạm giường của anh, bởi vì cô không thể ngủ trên giường lạ.

Hè đến, Minh Khải liền bay về Việt Nam. Nhìn thấy Châu Ngọc đứng đón cùng ba mẹ, anh bước tới ôm cô thật chặt. Châu Ngọc quẫn bách ngọ nguậy trong lòng Minh Khải, anh mới chịu buông ra quay sang ôm mẹ.

Và cả ngày sau đó cô gái nhỏ tránh anh. Buổi tối, cô cũng ôm gối mền sang phòng khác. Minh Khải lúc này tạm thời đã quên khổ sở trước lúc xa nhà. Thấy cô gái nhỏ đột nhiên xa lạ, liền giận hờn:

"Không muốn ngủ cùng anh nữa sao? Châu Ngọc ghét anh rồi phải không?"

"Không có." Châu Ngọc vội vàng phủ nhận.

"Vậy sao anh về thì em qua phòng khác? Chẳng phải trước đây chúng ta luôn ngủ cùng nhau sao?"

"Nhưng giờ em đã lớn." Giọng cô ngượng ngùng: "Anh trai cũng đã từng nói chúng ta nên tách ra mà."

Đấy là lúc trước. Còn hiện tại cô có biết anh nhớ cô đến điên đảo không? Anh bay nửa vòng trái đất về để chịu sự xa cách của cô sao. Minh Khải ép Châu Ngọc phải ngủ cùng. Lần này đến lượt Châu Ngọc nằm im thin thít

Minh Khải theo thói quen vươn tay kéo cô gái nhỏ vào lòng, nhưng anh không ngờ hành động này đã hại anh. Cô gái của anh đã phát triển hơn trước, khi ôm cô cảm xúc thật ngọt ngào và nỗi thống khổ cũng trầm trọng.

Châu Ngọc thì cảm nhận có vật gì đó căng cứng chọc vào người vô cùng khó chịu, nhưng cô chưa biết đó là gì. Cô chỉ cảm nhận anh trai như đang không thoải mái.

Có lẽ tại cô lạnh nhạt nên anh trai buồn. Nghĩ vậy nên Châu Ngọc vòng tay ôm Minh Khải. Ai ngờ lại hại anh khổ sở hơn. Minh Khải ngồi dậy đi vào toilet khóa trái cửa.

Châu Ngọc đứng bên ngoài lo lắng: "Anh trai có sao không?"

Không có hồi đáp từ Minh Khải, chỉ nghe tiếng rên nhỏ xen lẫn vui sướng của anh. Một lúc lâu Minh Khải mới bước ra, trạng thái lúc này đã ổn.

Châu Ngọc gặng hỏi nhưng anh chỉ kéo cô lên giường, vùi mặt sâu trong tóc cô, cất giọng nỉ non: "Anh nhớ Châu Ngọc."

Châu Ngọc nghe vậy cảm động, lại càng ôm chặt anh. Hành động của cô vô tình hại Minh Khải. Anh thật sự muốn chạy vào toilet lần thứ hai. Khổ sở như vậy nhưng anh lại cam tâm tình nguyện. Mỗi buổi tối đều ôm Châu Ngọc ngủ cùng dù có ngược bản thân.

Ngày quay lại Mỹ học tập, Minh Khải dặn dò Châu Ngọc phải học hành chăm chỉ, không được yêu đương. Nhưng dù anh không dặn thì cô cũng đã phát huy hết tiềm lực. Cô noi gương anh trai. Thật ra gen nhà cô cũng là gen trội, chỉ vì được Minh Khải bao bọc, cho nên ngày trước cô không phấn đầu.

Giờ thấy anh du học bằng học bổng, nên mới quyết tâm học giỏi để được giống anh. Châu Ngọc không muốn anh trai thấy cô kém cạnh so với bạn nữ cùng lớp nào của anh.

Ngày ngày Châu Ngọc giữ liên lạc với anh, có điều cô đã biết giữ khoảng cách. Minh Khải không quen thấy cô như vậy, cho nên mỗi lúc trước khi tạm biệt anh thường khua môi múa mép:

"Anh nói ở bên ngoài thì giữ khoảng cách với người con trai khác, chứ không phải là anh. Hôn tạm biệt anh mà em do dự là thế nào?"

Châu Ngọc chậm trong suy nghĩ, cảm nhận lời nói của anh trai kỳ lạ, nhưng không biết cách phản kháng. Hơn nữa cô đã bị anh thao túng tâm lý từ nhỏ, lời của anh luôn là chân lý đối với cô, cho nên cô sẽ nghe. Hơn nữa anh trai sẽ không dạy cô điều sai, không cần phản ứng thái quá.

Châu Ngọc xem Minh Khải là thần tượng mà không biết anh thật ra lưu manh vô cùng. Ngày ngày cô bị anh giám sát từ xa. Ngọc Bảo là tai mắt của anh. Bạn nam sinh nào đến gần đều bị nó thừa lệnh đại ca tiêu diệt gọn.

Vì hành động này mà vài người đã hiểu lầm nó có tình cảm với Châu Ngọc. Ngọc Bảo nghe lời đồn muốn run tim. May mà đại ca không biết, bằng không sẽ lột da nó.

Ngọc Bảo vẫn đang làm đúng bổn phận, có chuyện gì lập tức báo cho Minh Khải. Một năm đại ca đi, tình hình vẫn bình yên và những tưởng mọi thứ sẽ suôn sẻ cho đến lúc anh về.

Nhưng rồi trời không chiều lòng người, sang năm lớp mười đã xảy ra biến cố nho nhỏ. Lão bà chiếm số giàu sang của Châu Ngọc tự nhiên chuyển vô lớp họ. Lúc bà ta tới gần Châu Ngọc, Ngọc Bảo đã muốn đuổi đánh.

Có điều cộng tuổi hai đời, người ta dù sao cũng đáng bậc ông bà của mình, đâu thể đấm đá. Nhưng bà già này rất quá đáng. Bà ta ỷ có trí nhớ kiếp trước bày đặt lên mặt.

Ban đầu Ngọc Bảo không nhận ra bà ta, nhưng thấy biểu hiện lạ lùng của bà ta, thích tiếp cận và chở che cho Châu Ngọc. Ngọc Bảo để ý và nghe cách bà ta nói chuyện đã ngộ ra. Bà ta là hàng giống mình và muốn đền bù cho Châu Ngọc.

Bà ta con nhà giàu, tra một chút là biết Châu Ngọc học ở đâu. Xem ra người ta nói những người nợ nhau từ kiếp trước sẽ tự tìm đến nhau là có cơ sở. Đám bọn họ là một minh chứng rõ ràng.

Nhưng bà ta muốn đền bù là chuyện của bà ta, nhiệm vụ của Ngọc Bảo là ngăn bất kỳ ai đến gần người của đại ca. Ngọc Bảo luôn kiếm chuyện mỗi khi bà ta tiếp cận Châu Ngọc.

Thấy Ngọc Bảo phản ứng thái quá, bà ta kéo nó ra một góc ở sân trường nhìn nó ghét bỏ: "Oắt con, mi và ta cùng hệ còn làm khó nhau."

"Hệ gì?" Ngọc Bảo bực mình. Con nhỏ này rõ ràng bị khùng. Khác người thường thì giấu đi. Nói ra như vậy bộ muốn người ta mang đi làm thí nghiệm hả?

"Chúng ta từ đó đi lên." Bà già nhìn Ngọc Bảo cười cười. Hình dáng nữ sinh của bà ta lúc này có chút tinh nghịch.

"Thì sao bà già?"

"Mi nói ai già?" Con nhỏ hung hăng không phục. Người ta già ở kiếp trước. Bây giờ đã trẻ trung xinh đẹp. Thằng quỷ này có mắt không tròng.
 
Chỉnh sửa cuối:
16,955 ❤︎ Bài viết: 362 Tìm chủ đề
Chương 63: Nguy Cơ

Ngọc Bảo nhìn người bạn cùng lớp bằng ánh mắt thiếu thiện cảm: "Ai lên tiếng thì người ấy già."

Cả bà già và Ngọc Bảo không nhận ra tuổi tác qua hai đời có thể tính bằng bó, nhưng ngày thường sinh hoạt chung với bạn học, tính cách đã sớm bị tha hóa. Lời nói lưu manh nhưng nghe vào tai chỉ thấy sự tinh nghịch của tuổi học trò.

"Tóm lại ta muốn chơi chung với Châu Ngọc, mi đừng có kiếm chuyện gây sự với ta nữa. Nếu mi còn cản trở, mi sẽ biết tay ta." Con nhỏ hất mặt lên trời.

"Bà thử đi, tôi cũng không nhịn bà đâu." Ngọc Bảo trưng biểu tình thiếu đòn.

Có điều nói cho hung hăng vậy thôi. Đời này nó đã chuyển kiếp thành con nhà có giáo dục. Hơn nữa dù sao cũng là bạn cùng lớp, lại còn là nữ sinh, sao nó dám thượng cẳng chân hạ cẳng tay.

Ngọc Bảo cảnh cáo bằng võ mồm mà bà già cứ đeo bám Châu Ngọc, vì vậy nó quyết định mang chuyện ra nói đại ca. Ngọc Bảo canh giờ Minh Khải thức dậy liền gọi sang báo cáo.

Minh Khải nghe xong sôi máu: "Bà già đấy tới gần nữa thì mi cứ dùng bạo lực cho ông."

"Đại ca, như vậy có ổn không?" Ngọc Bảo lo lắng, bạo lực rồi nó có bị đuổi học không?

Tuy nó đầu đất nhưng cũng đi học. Nó mong được tốt nghiệp cấp ba để không phụ công cha mẹ yêu thương. Hơn nữa đây cũng là ước nguyện của nó. Kiếp trước nó thất học, chỉ hay dùng nắm đấm để nói chuyện.

Kiếp này được đại ca khai sáng, chỉ có con đường học vấn mới giúp người ta đứng vững. Thế sao bây giờ đại ca muốn nó dùng vũ lực. Đại ca nói năng không nhất quán. Nhưng dù có bất mãn, nó cũng phải nghe lời đại ca.

Bởi vậy nó với bà già cứ hục hặc nhau. Bọn trong lớp lại nghĩ nó thích cô bạn mới chuyển trường, nào biết trên thực tế hai kẻ này luôn đấu võ mồm. Ngày ngày cấu xe nhau như chó với mèo.

Có điều chẳng biết cãi thế nào mà lại trở thành một cặp không thể tách rời. Về sau nghĩ lại Ngọc Bảo vẫn không hiểu lí do mình lại kết đôi với bà già. Bất quá đó là chuyện của tương lai. Còn hiện tại sau khi báo cáo đại ca, nó lại tiếp tục giữ nhiệm vụ canh gác trái tim của Châu Ngọc cho đại ca.

Minh Khải thì buồn bực khi biết bà già kia lại ám Châu Ngọc. Anh muốn tách bà kia nhưng ở xa cũng lực bất tòng tâm. May mắn cô bé của anh nghe lời, chỉ tập trung học không để ý bạn nam nào khác.

Cho đến giờ anh vẫn chiếm vị trí độc tôn trong lòng Châu Ngọc. Cô nghe lời anh tuyết đối. Đôi lúc anh bảo hôn tạm biệt, dù không tự nhiên nhưng cô vẫn chấp nhận bị anh thao túng tâm lý, ngoan ngoãn hôn vào màn hình.

Mỗi khi Châu Ngọc chu môi, anh sẽ đưa môi mình sát màn hình. Chiến lược của Minh Khải là muốn cô hôn anh trở thành thói quen. Như vậy lúc gặp nhau trực tiếp, Châu Ngọc sẽ không còn ngại và cảm thấy kỳ lạ.

* * *

Nửa năm lớp mười, lớp Châu Ngọc lại có học sinh chuyển đến. Điều khiến Ngọc Bảo khó tin là người mới lại là tên Phi Long của kiếp trước. Ngọc Bảo vẫn luôn theo chủ nghĩa vô thần, không bao giờ tin vào chuyện duyên nợ và tiền kiếp, nhưng bây giờ nó phải thay đổi suy nghĩ. Rõ ràng Phi Long là kẻ mà nó và đại ca không muốn gặp lại, thế mà số phận lại đẩy bọn họ dính với nhau.

Bà già dù sao cũng là nữ, chẳng gây sức ép gì. Thằng Phi Long, à không bây giờ nó đã có tên mới, phải gọi nó là Anh Kiệt. Chẳng biết nó có anh hùng hào kiệt như cái tên hay không, nhưng Ngọc Bảo rất chướng mắt. Bao nhiêu bạn học nữ khác xinh đẹp ăn đứt Châu Ngọc, sao nó cứ vô duyên xáp tới gần cô?

Khéo hơn nữa là trong lớp mười mấy bàn, bao nhiêu chỗ ngồi hà cớ gì cô giáo lại xếp Phi Long ngồi sau lưng Châu Ngọc và cách xa nó. Nói tới điều này thì Ngọc Bảo cảm thấy tự trách. Nó không thông minh nên không thể ngồi gần Châu Ngọc. Bên chỗ của cô toàn những phần tử có sức học trâu bò.

Tạo hóa càng trớ trêu. Thằng Anh Kiệt kiếp trước là hạng thất phu, thì kiếp này lại đẹp trai và thông minh. Nhắc tới là muốn ói máu, tên cô hồn này bây giờ soái ca ngang ngửa đại ca nó. Đã thế sức học của Anh Kiệt còn vượt trội, khiến đám con gái trong lớp ngưỡng mộ muốn đui mù.

Điều an ủi là Châu Ngọc không thuộc đám fan cuồng này. Đại ca vẫn đứng vị trí số một trong lòng cô. Thằng Anh Kiệt này cứ như mang mối thù kiếp trước đi đầu thai. Ngọc Bảo cảm thấy nó rõ ràng muốn tuyên chuyến. Nó cố tình ve vãn trước mặt, hoặc dùng thước khều áo người ta.

Châu Ngọc thích giúp đỡ bạn học, nên Anh Kiệt hỏi gì cô đều nhiệt tình hỗ trợ. Bà già bên cạnh thì thích náo nhiệt. Bà ta biết chuyện giữa đại ca và Châu Ngọc, thế mà không giúp nó ngăn chặn tên Anh Kiệt. Đây rõ ràng là muốn tuyên chiến với nó.

Ngọc Bảo cảm thấy nguy cơ. Nó sợ mai này đại ca sẽ trách vì không báo cáo kịp thời. Cho nên buổi trưa về nhà, dù biết bên đại ca đã khuya, nó cũng dựng đầu dậy tung tin: "Đại ca, cô hồn Phi Long xuất hiện rồi."

Minh Khải mới chợp mắt thì nhận cuộc gọi của Ngọc Bảo rất muốn nổi sùng. Có điều anh biết thằng nhỏ sẽ không liều mạng quấy rầy giấc ngủ của anh, nếu chẳng phải chuyện khẩn cấp. Vì vậy anh không mắng mỏ gì Ngọc Bảo.

"Hắn xuất hiện lúc nào?"

"Dạ mấy hôm nay. Ban đầu chưa xác định nên em chưa dám báo. Nghĩ tới cũng khéo thật đại ca, bao nhiêu lớp nó không vào, lại vào đúng lớp của bọn em. Số phận quả thật kỳ diệu.."

"Kỳ diệu cái đinh." Minh Khải bực mình cắt ngang.

"Dạ là kỳ cục." Ngọc Bảo vội đính chính. "Tên côn hồn đó không làm em ưa được đại ca. Nó luôn giả vờ mình là lính mới rồi vờ vịt hỏi bài Châu Ngọc."

Thật ra Anh Kiệt là lính mới, hỏi bài cũng chẳng quá đáng. Chỉ là dưới con mắt của Ngọc Bảo, nụ cười của Anh Kiệt ở trước mặt Châu Ngọc rất hèn hạ. Ngọc Bảo nguyện ý trung thành với đại ca cả đời này. Nếu Anh Kiệt hăm he dòm ngó người của đại ca, làm đại ca khó chịu thì là kẻ thù không đội trời chung của nó.

Minh Khải bên này cũng cảm thấy lo lắng. Dẫu biết Châu Ngọc kiếp trước vô tình với Phi Long, nhưng ai biết kiếp này thế nào. Và rồi trên con đường đời tấp nập, liệu cô có va vào tên cô hồn nào khác nữa không? Tiếc rằng anh phải tập trung hoàn thành nốt học phần bên này trước khi có thể quay về Việt Nam dẹp hết mấy vệ tinh chung quanh cô.

Châu Ngọc không biết cuộc nói chuyện căng thẳng giữa Minh Khải và Ngọc Bảo. Hôm sau sau khi học bài xong, cô vô tư kể cho Minh Khải nghe chuyện trường lớp theo lệ thường:

"Anh trai, bạn nam mới chuyển đến lớp em cực gì giỏi. Em rất ngưỡng mộ bạn ấy."

Dù Châu Ngọc chẳng có ý gì, nhưng Minh Khải bị ám ảnh chuyện đời trước nên không vui: "Em không được nhìn ngó lung tung, phải lo học."

Châu Ngọc cảm thấy anh trai kỳ lạ. Trước giờ cô kể gì anh đều tương tác, thế mà nay lại tỏ thái độ bất mãn. Nhưng cô đã quen nghe lời, anh nói chỉ tập trung vào chuyện học thì cô sẽ chăm chỉ.

Chỉ là Minh Khải càng ngày càng bá đạo. Anh dường như không còn muốn nghe chuyện bạn bè của cô. Đặc biệt khi cô nói về người bạn mới Anh Kiệt, anh càng khó chịu với cô. Châu Ngọc cảm thấy buồn về sự thay đổi của anh trai.

Minh Khải cũng biết mình vô lý, nhưng lòng anh đang cảm thấy nguy cơ cao, nên đôi lúc không kiểm soát được ngôn từ. Anh không ở gần Châu Ngọc, Anh Kiệt có thể lợi dụng cơ hội quấy rối cô giống kiếp trước.

Không được, anh phải đẩy nhanh tiến độ học tập và quay về sớm hơn. Minh Khải điên cuồng để rút ngắn thời gian. Mang trong mình bộ não của kiếp trước, cộng thêm sự thông minh sẵn có, anh hoàn thành chương trình mất hai năm rưỡi.

Sức học trâu bò của anh khiến các giáo sư muốn giữ lại làm nghiên cứu sinh. Các công ty lớn thì muốn mời anh về làm. Tuy nhiên, hiện tại anh chỉ mới mười bảy, chưa đủ tuổi đi làm. Vả lại Minh Khải cũng chẳng muốn ở lại.

Ba mẹ và người yêu dấu đang chờ anh. Cho nên nhận bằng xong, anh vội thu xếp về. Lúc ôm Châu Ngọc trong lòng, Minh Khải thật sự xúc động. Phải kìm chế lắm anh mới không chạm vào môi cô.

Châu Ngọc bây giờ mười sáu và đã biết mơ mộng. Cô cảm thấy ngượng khi ở trong lòng Minh Khải. Ba mẹ Minh Khải đã quen nhìn con trai thể hiện tình cảm nên thấy bình thường. Ba mẹ Châu Ngọc trái lại khó tiêu hóa. Minh Khải cho đến giờ vẫn yêu quý con gái mình.

Họ những tưởng ngày nhỏ hai đứa hợp nhau nên thích ăn ngủ chung, bây giờ lớn lên đều có bạn và sẽ thay đổi. Thế nhưng xem ra địa vị của Châu Ngọc trong lòng Minh Khải vẫn như xưa. Nhưng Châu Ngọc đã lớn, không thể tiếp tục dính sát Minh Khải. Hai người bắt đầu muốn kéo con gái về nhà.

Minh Khải không tiện lên tiếng, nhưng mẹ anh hiểu con trai, thế là viện đủ mọi lí do giữ Châu Ngọc. Bà bảo Châu Ngọc sắp lên lớp mười hai, có Minh Khải dạy học cho cô. Hơn nữa ba mẹ Châu Ngọc cũng không rảnh, lại phải chăm sóc con trai nhỏ. Bên nhà họ ít người, Châu Ngọc ở chỗ bà vẫn tốt hơn.

Ba mẹ Châu Ngọc cảm thấy có gì đó sai sai trong sự tung hỏa mù của mẹ Minh Khải, nhưng bất thình lình không biết phản ứng thế nào, đành thuận theo cho con gái tiếp tục nương nhờ nhà người ta. Thành thật mà nói Châu Ngọc ở bên này được nuôi dạy tốt, đó là lí do hai vợ chồng không cứng rắn bắt con về.

Châu Ngọc chỉ phát ngượng vài phút đầu khi bị Minh Khải hôn má, rồi sau đó lại thấy bình thường. Bởi vì cô đã bị anh tẩy não thành công. Mỗi ngày đều được anh hôn qua màn hình, bây giờ ở ngoài đời cũng vậy thôi. Trời sinh cô suy nghĩ chậm chạp, nên Minh Khải mới thành công tha hóa.

Châu Ngọc cảm thấy vui hơn khi có Minh Khải bên cạnh. Cả ngày được chiều chuộng, cô thấy mình trở nên nhỏ bé trước anh trai và ra sức làm nũng. Minh Khải thay vì phiền thì lại vui vẻ. Thật tốt khi cô không nhận ra sự bất thường trong mối quan hệ của họ.

Ban ngày hai người sinh hoạt vẫn bình thường, chỉ là đêm tối lại rắc rối chuyện chỗ ngủ. Anh em lớn không thể ngủ chung. Ba mẹ Minh Khải cũng biết con trai không trong sáng, làm sao để con thỏ nhỏ ở cùng hang sói, sớm muộn sẽ bị ăn mất xác. Mẹ anh lên tiếng trước:

"Châu Ngọc quay lại phòng riêng của con đi.."

Chưa nói hết ý thì Minh Khải đã nhìn bà bằng ánh mắt u ám, rồi bá đạo tuyên bố: "Con với Châu Ngọc vẫn sẽ ngủ chung phòng."

"Sao có thể." Mẹ Minh Khải liếc thằng con, không tiện nói thẳng.

Ba anh cũng đồng tình. Ánh mắt ông nhìn anh như muốn nói: "Con người ta đã lớn, đừng có bày trò chiếm tiện nghi của người ta, thất đức lắm."

Minh Khải vẫn không thỏa hiệp. Châu Ngọc cũng thích ngủ trong phòng anh, chẳng có lí do gì bắt anh tách riêng. Anh sẽ không thú tính làm mấy chuyện tổn hại cô. Anh thừa kiên nhẫn để đợi cô tốt nghiệp.

Nhưng ngó thấy ánh mắt hình viên đạn của hai song thân, Minh Khải biết cửa này mình qua không lọt, bèn ra quyết định: "Đặt thêm giường trong phòng con. Châu Ngọc ở cùng, có con chỉ dạy em ấy học."

Hai người già âm thầm bĩu môi, sao mình lại sinh ra thằng con tâm cơ. Vấn đề là nửa đêm cũng không thể chuẩn bị thêm giường. Châu Ngọc ở phòng khác thì Minh Khải nhất quyết phản đối, cho nên chuyện cô ngủ chung trên giường anh tối nay đã được mặc định.

Nãy giờ Châu Ngọc không cảm thấy gì, chỉ là lúc lên giường mới bối rối. Dù tâm tư đơn thuần thì cô cũng đã mười sáu tuổi, cho nên không tránh khỏi mất tự nhiên. Bị Minh Khải ôm trong ngực, cảm giác ngượng ngùng vây kín người cô.

Đã thế Minh Khải còn vùi mặt sâu trong tóc cô, vòng tay anh thì siết chặt. Châu Ngọc cảm nhận có gì đó bên dưới chân anh như xuyên qua quần áo, chạm vào người mình. Châu Ngọc thật sự không thoải mái.

Minh Khải cũng đang thống khổ. Anh nghĩ mình có thể kiểm soát tốt bản thân, nhưng thực tế không như anh tưởng. Ôm Châu Ngọc trong vòng tay, anh cảm thấy hạnh phúc và muốn được nhiều hơn thế nữa.

Tiếc là cô còn quá nhỏ và anh cũng chỉ mười bảy. Anh còn sống qua hai kiếp, không phải thanh niên mới lớn mà bồng bột, thích khám phá điều mới mẻ. Anh muốn giữ cho Châu Ngọc tâm tư đơn thuần trong sáng, để cô an ổn học hành. Bởi vậy chỉ ôm Châu Ngọc một chút thì Minh Khải nới lỏng vòng tay.

Anh định quay lưng thì đến lượt cô làm loạn. Nói thế nào thì Châu Ngọc cũng bắt anh ôm mới chịu chìm vào giấc ngủ. Minh Khải thương cô nên chỉ có thể chịu đựng. Đợi khi cô ngủ rồi anh mới nhẹ nhàng chạy vào nhà vệ sinh tự dội nước lạnh cho tỉnh táo.
 
Chia sẻ bài viết

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back