Thấy Châu Ngọc quyến luyến mình, Minh Khải cũng hạnh phúc. Có điều anh lo lắng mình sẽ khiến cô sợ hãi nếu sơ sẩy mất khống chế. Nhưng anh đã lỡ dưỡng ra một cô bé bám người, nên phải vất vả kìm chế mỗi tối để cô có giấc ngủ ngon. Minh Khải khổ sở thêm một thời gian thì cũng được giải thoát.
Châu Ngọc lần đầu có kinh nguyệt, không được tự nhiên, vì vậy lần này không cần Minh Khải trốn cô, thì cô cũng tự tránh anh, cho nên cô dọn sang phòng khác. Có điều thói quen thật đáng sợ, không được nằm trong lòng anh trai, cô chẳng thể ngủ ngon.
Châu Ngọc lăn lộn mãi vẫn không ngủ được. Minh Khải bên này cũng chẳng khác gì cô. Những tưởng tách ra anh sẽ không phải chịu sự tra tấn, ai ngờ Châu Ngọc đã bén rễ trong lòng anh.
Không có cô, anh cảm nhận căn phòng quen thuộc của mình trở nên xa lạ và chỉ muốn sang phòng Châu Ngọc ẵm cô về. Nhưng anh biết mình phải trấn tĩnh nếu không hậu quả sẽ khó lường.
Định lực của anh đủ mạnh, còn Châu Ngọc thì không bằng. Hết chu kỳ kinh, cô lại chạy về phòng leo lên giường anh. Lúc Minh Khải đang mơ màng thì có cái đầu nhỏ chui vào chăn, rồi nhè nhẹ rút trong lòng anh.
Minh Khải không tiện hất cô ra, đành phối hợp không biết gì để cánh tay nhỏ bé của cô vòng sang ôm lấy người anh chìm vào giấc ngủ. Đến sáng Minh Khải lại thủ tiêu chiếc quần nhỏ của mình. Mất mặt không còn gì để nói.
Tình hình chật vật cho đến lúc anh được học bổng du học nước ngoài. Minh Khải thật ra không muốn đi, nhưng phải trang bị để gánh vác với ba và bảo vệ những người anh yêu quý.
Ban đầu anh định dẫn theo Châu Ngọc, bởi vì không muốn tách rời cô. Tiếc là kiếp này thành tích học tập của cô chẳng được như đời trước. Thêm nữa mẹ cô cũng không muốn con gái xa nhà.
Anh đi du học cũng là giải thoát tình trạng khổ sở với cảm giác ôm Châu Ngọc và mộng tinh. Nhưng ngày tiễn biệt buồn đến thắt lòng. Nhìn Châu Ngọc khóc thương tâm đến mức anh muốn bỏ mọi thứ ở lại với cô.
Hai cánh tay trắng ngần ôm lấy thắt lưng anh, cả khuôn mặt đầy nước mắt vùi sâu trong lồng ngực anh, giọng cô nức nở: "Anh trai giữ gìn sức khỏe và mỗi ngày phải nhớ Châu Ngọc."
Minh Khải hôn trán cô: "Mỗi ngày học bài xong thì gọi anh, không được lười biếng. Không được ăn đồ lạnh, gặp chuyện phải gọi cho anh dù đêm hay ngày, có nhớ chưa?"
Châu Ngọc gật đầu hít mũi. Minh Khải tay ôm cô, mắt ngước nhìn Ngọc Bảo: "Ở trong lớp phải theo sát Châu Ngọc, có chuyện gì thì gọi cho anh ngay."
Ngày thường Minh Khải bá đạo xưng ông gọi mày rất láu cá. Hôm nay có nhiều người lớn chung quanh nên giữ hình tượng. Ngọc Bảo lại không nghĩ gì, đại ca ra đi hắn chỉ cảm thấy buồn nẫu ruột.
"Anh yên tâm, em sẽ để ý Châu Ngọc." Ngọc Bảo ngoan ngoãn hứa hẹn.
Bịn rịn thêm một lúc, Minh Khải theo ba mình lên máy bay vì trong mắt người ngoài anh vẫn chưa đủ tuổi, lần đầu ra nước ngoài phải có người lớn đi cùng. Mẹ Minh Khải đã định tháp tùng hai cha con, nhưng sức khỏe bà không đủ. Ba phải sắp xếp ổn thỏa cho anh mới có thể quay lại Việt Nam.
* * *
Vắng Minh Khải khiến nhà trống trải. Ba mẹ Châu Ngọc muốn con gái về nhưng thấy mẹ Minh Khải cố giữ cô. Con trai không ở cạnh, phải có con gái nuôi an ủi tinh thần.
Mẹ Minh Khải đã bắt đầu học sự gian xảo của con trai, bày trò không trả con gái cho người ta. Châu Ngọc hiện tại như con gái ruột của bà, hai mẹ con luôn dính nhau. Mẹ Minh Khải dạy dỗ và nuôi dưỡng cô như tiểu thư.
Có được sự yêu thương của mọi người nhưng Châu Ngọc vẫn buồn, bởi vì trong lòng rất nhớ anh trai. Cô có gia đình bên cạnh còn khổ sở thì Minh Khải ở nước ngoài một mình càng thảm thương.
Anh biết trước sẽ nhớ cô gái nhỏ, nhưng không ngờ nó lại da diết đến mức này. Đôi lúc anh muốn bỏ tất cả quay về Việt Nam, nhưng nghĩ đến tương lai đành cố gắng vượt qua. Bất cứ khi nào có thời gian, anh đều gọi cho Châu Ngọc.
Cô gái của anh mỗi ngày lớn thêm một chút, nét dễ thương trên mặt càng hiện rõ. Được mẹ anh chăm chút càng trở nên đài các kiêu sa. Vẻ đẹp của cô không sắc sảo mà hiền lành, thánh thiện, khiến người ta nhìn lâu.
Mẹ bảo không có anh, Châu Ngọc thường xuống lầu với vẻ mặt uể oải, dấu hiệu của trạng thái thiếu ngủ. Xem ra anh đã thành công giáo dưỡng cô chỉ quen hơi mình.
Châu Ngọc không ngủ được, Minh Khải cũng chẳng khá hơn. Mỗi tối không còn được ôm cô trong vòng tay, anh cũng trằn trọc không an giấc, thế là lại lao đầu vào học để trấn áp nỗi nhớ.
Mỗi lần hai đứa trò chuyện, Châu Ngọc luôn kể cho anh nghe mọi chuyện xảy ra hằng ngày. Nhìn cô líu lo bên màn hình, Minh Khải cảm thấy hạnh phúc. Anh bảo tập trung học tập và cô hoàn toàn nghe lời.
Sang năm lớp chín, thành tích của Châu Ngọc đã được cải thiện. Một góc tâm tư của cô gái nhỏ Minh Khải đã không biết được. Cô gắng sức mình cũng vì ngưỡng mộ anh. Cô muốn làm vui lòng anh.
Hôm nay được điểm cao, Châu Ngọc vội vàng khoe: "Em được điểm 10. Anh thấy em giỏi không?"
Vẫn chưa ai nhận ra khi Minh Khải xưng hô với cô, luôn luôn là Châu Ngọc của anh. Ngay từ lúc còn nhỏ anh đã gọi như vậy. Người lớn ban đầu cho là đứa nhỏ bá đạo, mặc định bạn thân giống đồ chơi mình ưa thích. Minh Khải gọi hoài quen tai, mọi người dần dần đã cảm thấy bình thường.
"Em nghe lời anh trai, không làm thân với bạn nam nào trong lớp hết." Châu Ngọc trưng biểu cảm chờ được khen.
"Châu Ngọc của anh rất ngoan. Anh thương Châu Ngọc nhất."
Cứ như vậy hai anh em tiếp tục trò chuyện hoài không chán. Châu Ngọc trưởng thành theo ngày tháng và bắt đầu thấy lời anh trai nói đúng, nam nữ phải có khoảng cách, nên ngày đó anh trai không cho mình ngủ cùng là có lí do.
Giữa anh trai và em gái cũng phải có khoảng cách và không được hôn nhau. Vì vậy về sau, mỗi lần Minh Khải bảo hôn tạm biệt trước khi ngắt điện thoại, cô đã chần chừ.
Minh Khải nhướng mắt: "Sao không hôn tạm biệt anh?"
"Anh trai cũng nói nam nữ khác biệt, không thể hôn nhau mà."
Minh Khải cảm giác mình đã tự bê đá đập chân. Nhưng anh vẫn có thể trợn mắt nói lời điêu ngoa: "Anh và Châu Ngọc khác người ta. Nếu em giữ khoảng cách với anh, anh sẽ rất buồn."
Châu Ngọc bị anh dẫn dắt, chỉ có thể thuận theo. Minh Khải ép buộc cô đưa mặt sát màn hình rồi hôn anh và cho anh hôn lại. May mắn nụ hôn qua màn hình, Châu Ngọc cũng không cảm giác được gì.
Thêm một năm nữa trôi qua, Minh Khải bước sang tuổi mười sáu và Châu Ngọc mười lăm. Dù người lớn trong nhà mong cô mãi ngây thơ thì vào trường, cô cũng thấy được vài cặp bạn bè yêu sớm, nên ít nhiều đã biết chuyện yêu đương.
Và rồi cô nhận ra mình không nên ngủ trong phòng anh trai nữa. Cô muốn dọn phòng khác, nhưng rồi lại nghĩ anh không ở đây nên tiếp tục mượn tạm giường của anh, bởi vì cô không thể ngủ trên giường lạ.
Hè đến, Minh Khải liền bay về Việt Nam. Nhìn thấy Châu Ngọc đứng đón cùng ba mẹ, anh bước tới ôm cô thật chặt. Châu Ngọc quẫn bách ngọ nguậy trong lòng Minh Khải, anh mới chịu buông ra quay sang ôm mẹ.
Và cả ngày sau đó cô gái nhỏ tránh anh. Buổi tối, cô cũng ôm gối mền sang phòng khác. Minh Khải lúc này tạm thời đã quên khổ sở trước lúc xa nhà. Thấy cô gái nhỏ đột nhiên xa lạ, liền giận hờn:
"Không muốn ngủ cùng anh nữa sao? Châu Ngọc ghét anh rồi phải không?"
"Không có." Châu Ngọc vội vàng phủ nhận.
"Vậy sao anh về thì em qua phòng khác? Chẳng phải trước đây chúng ta luôn ngủ cùng nhau sao?"
"Nhưng giờ em đã lớn." Giọng cô ngượng ngùng: "Anh trai cũng đã từng nói chúng ta nên tách ra mà."
Đấy là lúc trước. Còn hiện tại cô có biết anh nhớ cô đến điên đảo không? Anh bay nửa vòng trái đất về để chịu sự xa cách của cô sao. Minh Khải ép Châu Ngọc phải ngủ cùng. Lần này đến lượt Châu Ngọc nằm im thin thít
Minh Khải theo thói quen vươn tay kéo cô gái nhỏ vào lòng, nhưng anh không ngờ hành động này đã hại anh. Cô gái của anh đã phát triển hơn trước, khi ôm cô cảm xúc thật ngọt ngào và nỗi thống khổ cũng trầm trọng.
Châu Ngọc thì cảm nhận có vật gì đó căng cứng chọc vào người vô cùng khó chịu, nhưng cô chưa biết đó là gì. Cô chỉ cảm nhận anh trai như đang không thoải mái.
Có lẽ tại cô lạnh nhạt nên anh trai buồn. Nghĩ vậy nên Châu Ngọc vòng tay ôm Minh Khải. Ai ngờ lại hại anh khổ sở hơn. Minh Khải ngồi dậy đi vào toilet khóa trái cửa.
Châu Ngọc đứng bên ngoài lo lắng: "Anh trai có sao không?"
Không có hồi đáp từ Minh Khải, chỉ nghe tiếng rên nhỏ xen lẫn vui sướng của anh. Một lúc lâu Minh Khải mới bước ra, trạng thái lúc này đã ổn.
Châu Ngọc gặng hỏi nhưng anh chỉ kéo cô lên giường, vùi mặt sâu trong tóc cô, cất giọng nỉ non: "Anh nhớ Châu Ngọc."
Châu Ngọc nghe vậy cảm động, lại càng ôm chặt anh. Hành động của cô vô tình hại Minh Khải. Anh thật sự muốn chạy vào toilet lần thứ hai. Khổ sở như vậy nhưng anh lại cam tâm tình nguyện. Mỗi buổi tối đều ôm Châu Ngọc ngủ cùng dù có ngược bản thân.
Ngày quay lại Mỹ học tập, Minh Khải dặn dò Châu Ngọc phải học hành chăm chỉ, không được yêu đương. Nhưng dù anh không dặn thì cô cũng đã phát huy hết tiềm lực. Cô noi gương anh trai. Thật ra gen nhà cô cũng là gen trội, chỉ vì được Minh Khải bao bọc, cho nên ngày trước cô không phấn đầu.
Giờ thấy anh du học bằng học bổng, nên mới quyết tâm học giỏi để được giống anh. Châu Ngọc không muốn anh trai thấy cô kém cạnh so với bạn nữ cùng lớp nào của anh.
Ngày ngày Châu Ngọc giữ liên lạc với anh, có điều cô đã biết giữ khoảng cách. Minh Khải không quen thấy cô như vậy, cho nên mỗi lúc trước khi tạm biệt anh thường khua môi múa mép:
"Anh nói ở bên ngoài thì giữ khoảng cách với người con trai khác, chứ không phải là anh. Hôn tạm biệt anh mà em do dự là thế nào?"
Châu Ngọc chậm trong suy nghĩ, cảm nhận lời nói của anh trai kỳ lạ, nhưng không biết cách phản kháng. Hơn nữa cô đã bị anh thao túng tâm lý từ nhỏ, lời của anh luôn là chân lý đối với cô, cho nên cô sẽ nghe. Hơn nữa anh trai sẽ không dạy cô điều sai, không cần phản ứng thái quá.
Châu Ngọc xem Minh Khải là thần tượng mà không biết anh thật ra lưu manh vô cùng. Ngày ngày cô bị anh giám sát từ xa. Ngọc Bảo là tai mắt của anh. Bạn nam sinh nào đến gần đều bị nó thừa lệnh đại ca tiêu diệt gọn.
Vì hành động này mà vài người đã hiểu lầm nó có tình cảm với Châu Ngọc. Ngọc Bảo nghe lời đồn muốn run tim. May mà đại ca không biết, bằng không sẽ lột da nó.
Ngọc Bảo vẫn đang làm đúng bổn phận, có chuyện gì lập tức báo cho Minh Khải. Một năm đại ca đi, tình hình vẫn bình yên và những tưởng mọi thứ sẽ suôn sẻ cho đến lúc anh về.
Nhưng rồi trời không chiều lòng người, sang năm lớp mười đã xảy ra biến cố nho nhỏ. Lão bà chiếm số giàu sang của Châu Ngọc tự nhiên chuyển vô lớp họ. Lúc bà ta tới gần Châu Ngọc, Ngọc Bảo đã muốn đuổi đánh.
Có điều cộng tuổi hai đời, người ta dù sao cũng đáng bậc ông bà của mình, đâu thể đấm đá. Nhưng bà già này rất quá đáng. Bà ta ỷ có trí nhớ kiếp trước bày đặt lên mặt.
Ban đầu Ngọc Bảo không nhận ra bà ta, nhưng thấy biểu hiện lạ lùng của bà ta, thích tiếp cận và chở che cho Châu Ngọc. Ngọc Bảo để ý và nghe cách bà ta nói chuyện đã ngộ ra. Bà ta là hàng giống mình và muốn đền bù cho Châu Ngọc.
Bà ta con nhà giàu, tra một chút là biết Châu Ngọc học ở đâu. Xem ra người ta nói những người nợ nhau từ kiếp trước sẽ tự tìm đến nhau là có cơ sở. Đám bọn họ là một minh chứng rõ ràng.
Nhưng bà ta muốn đền bù là chuyện của bà ta, nhiệm vụ của Ngọc Bảo là ngăn bất kỳ ai đến gần người của đại ca. Ngọc Bảo luôn kiếm chuyện mỗi khi bà ta tiếp cận Châu Ngọc.
Thấy Ngọc Bảo phản ứng thái quá, bà ta kéo nó ra một góc ở sân trường nhìn nó ghét bỏ: "Oắt con, mi và ta cùng hệ còn làm khó nhau."
"Hệ gì?" Ngọc Bảo bực mình. Con nhỏ này rõ ràng bị khùng. Khác người thường thì giấu đi. Nói ra như vậy bộ muốn người ta mang đi làm thí nghiệm hả?
"Chúng ta từ đó đi lên." Bà già nhìn Ngọc Bảo cười cười. Hình dáng nữ sinh của bà ta lúc này có chút tinh nghịch.
"Thì sao bà già?"
"Mi nói ai già?" Con nhỏ hung hăng không phục. Người ta già ở kiếp trước. Bây giờ đã trẻ trung xinh đẹp. Thằng quỷ này có mắt không tròng.