Trọng Sinh [Edit] Ngày Đính Hôn, Ta Mặc Hỷ Phục Cưỡng Hôn Vương Gia - Mặc Dịch Thành

Discussion in 'Box Dịch - Edit' started by Himinhnek, Mar 12, 2024.

  1. Himinhnek

    Messages:
    13
    Chương 161: Đại tiểu thư Tô gia muốn gặp Thẩm tiểu thư.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Những lời này thật sự làm Bách Lý Thanh Tùng bối tối.

    Hắn biết rất rõ Chu Quân Nguyệt.

    Cô ta không ưa hai cô con gái của Thẩm Trí Hằng. Cô ta không ưa Thẩm Nhược Kiều vì nàng là con gái của Quân Ngọc, cũng không ưa Thẩm Ngữ Yên. Con gái của thiếp trong mắt Chu Quân Nguyệt chỉ ngang hàng với nô tỳ.

    Nhưng, hắn không thể nói như thế trước mặt Hoàng thượng được.

    "Bệ hạ, nàng ấy thích cả hai vị tiểu thư của Thẩm phủ. Nếu phải nói thích ai hơn, thì chắc chắn là Thẩm đại tiểu thư. Dù sao bọn họ cũng có quan hệ dì và cháu gái. Khi Thẩm phun hân còn sống, cùng với Quân Nguyệt là tỷ muội thân thiết, bệ hạ chắc hẳn cũng biết điều này." Bách Lý Thanh Tùng chỉ có thể nói dối, nhưng thực ra cũng có chút sự thật.

    "Nếu Tử Loan không khỏe, có thể nói Thái y tới chữa trị bất cứ lúc nào." Mộ Dung Ngạo Thiên nghiêm giọng nói.

    "Thần thay mặt con gái cảm ơn bệ hạ đã ban ơn." Bách Lý Thanh Tùng vội càng bày tỏ lòng biết ơn.

    "Tiếp tục đi săn với trẫm." Mộ Dung Ngạo Thiên liếc nhìn hắn rồi bước về phía trước.

    Bách Lý Thanh Tùng vội vàng đuổi theo, sau đí nghe thấy Hoàng thượng đột nhiên hỏi: "Huynh trưởng của ngươi đâu, sao vẫn không thấy tin tức gì?"

    Nghe vậy, bước chân của Bách Lý Thanh Tùng đột nhiên trầm xuống, dường như ngay cả thân thể cũng hơi run rẩy, nhưng hắn đã khống chế rất tốt,

    Hắn thở dài một cách bất lực: "Không có. Thần đã tìm huynh ấy, và sẽ cố gắng tìm được huynh ấy."

    "Ừm." Mộ Dung Ngạo Thiên lại nhẹ giọng đáp, khiến người ta không thể đoán được cảm xúc của hắn lúc này.

    * * *

    Tiên An hầu phủ.

    Bách Lý Tử Loan lúc này muốn ngất đi, cô không muốn đối mặt với Thẩm Nhược Kiều chút nào, nhưng cô không thể ngất được.

    Ngược lại, đầu óc cô ta càng lúc càng tỉnh, thậm chí còn cảm nhận được sự khiêu khích trong mắt Thẩm Nhược Kiều.

    "Biểu muội, muội làm sao vậy? Sao muội lại nhìn ta như vậy? Nhưng mà muội làm sao vậy?" Thẩm Nhược Kiều mỉm cười, nhìn cô với vẻ khó hiểu, rồi đưa tay chạm vào má cô.

    Nghe vậy, Bách Lý Tử Loan mới phản ứng lại, gượng cười: "Muội thật sự rất cảm động khi biểu tỷ đến thăm muội. Muội không sao cả. Xin lỗi vì đã khiến mẫu thân và biểu tỷ lo lắng."

    Thẩm Nhược Kiều nắm lấy tay cô, nhẹ nhàng vỗ về: "Chúng ta là người một nhà, sao lại khách sáo như vậy? Ta rất lo lắng cho muội, giờ muội đã khỏe, ta cũng yên tâm rồi."

    Bách Lý Tử Loan vội vàng rụt tay lại, như thể Thẩm Nhược Kiều sẽ làm hại mình. "Cảm ơn biểu tỷ đã quan tâm. Muội còn hơi buồn ngủ, muốn nghỉ ngơi."

    Nghe vậy, Thẩm Nhược Kiều đứng dậy cười nói: "Vậy ta không quấy rầy muội nữa. Lần sau ta sẽ tới thăm muội."

    Nói xong, nàng mỉm cười nhẹ với Chu Quân Nguyệt rồi rời khỏi phòng.

    "Mẹ.. phốc!" Bách Lý Tử Loan chưa kịp nói hết câu đã phun ra một ngụm máu lớn, sau đó mắt cô ta tối sầm lại, lại ngất đi.

    "Tiểu thư!"

    "Loan nhi!"

    Nha hoàn và Chu Quân Nguyệt hét lên.

    Có điều, Thẩm Nhược Kiều bước ra khỏi phòng lại nở một nụ cười nham hiểm, kiểu cười thể hiện sự mãn nguyện và kiểm soát.

    Vừa đến giữa sân, nàng liền thấy Xuân Bạch đi về phía mình, mỉm cười gật đầu với nàng, thấp giọng nói: "Tiểu thư, mọi chuyện đã xong rồi."

    "Ừm." Thẩm Nhược Kiều thản nhiên đáp: "Chúng ta hồi phủ thôi. Trong phủ còn nhiều việc phải làm! Lát nữa người của Thái hậu sẽ tới gọi ta vào cung."

    "Tiểu thư, cẩn thận một chút." Xuân Bạch lo lắng nắm tay nàng, nói: "Mấy ngày nay tuyết đã tan, đường đóng băng, tiểu thư đi lại cẩn thận, đừng để ngã."

    "Muội cũng cẩn thận." Thẩm Nhược Kiều mỉm cười.

    Nha đầu ngốc này, lúc nào cũng chỉ quan tâm tới nàng, chẳng để ý tới bản thân mình.

    Kiếp trước sao nàng lại ngu ngốc như thế? Nàng lầm tưởng Xuân Bạch và Tú Đào, hai người vốn trung thành với mình thành những người có ý đồ xấu, lại lầm tưởng Đình Lan và Bán Dung là những người có ý xấu, thành những người tốt.

    Nàng mỉm cười nhẹ nhõm với Xuân Bạch. May mà vẫn chưa muộn, nàng nhất định sẽ bảo vệ cô ấy suốt đời.

    "Tiểu thư, đúng như người dự đoán, Đình Lan ở lại Tiên An hầu phủ không mấy vui vẻ." Xuân Bạch nghiêm giọng nói trong xe ngựa: "Cô ấy vừa nghe tin người tới Tiên An hầu phủ, liền vội vã đi tìm người. Nô tỳ đã đợi cô ta ở đó theo lệnh người, cô ta vừa thấy nô tỳ đã cầu xin cho gặp người."

    "Cô ta cố tình để lộ vết thương trên cánh tay. Nô tỳ vén cổ tay cô ấy lên thì thấy khắp cánh tay cô ấy đều là vết bầm tím, chỗ sâu chỗ nông. Rõ ràng là ngày nào cũng bị đánh đập."

    "Vì cô ta lựa chọn con đường này, dù tốt dù xấu cũng phải tự mình bước. Từ lúc cô ta chọn Bách Lý Tử Loan, phản bội lại ta, Thẩm phủ đã không còn chỗ cho cô ta nữa rồi." Thẩm Nhược Kiều mặt vô cảm nói.

    "Không phải ta không cho cô ấy cơ hội. Nếu cô ấy cảm thấy Tiên An hầu phủ thích hợp hơn, vậy ta liền đáp ứng nguyện vọng của cô ấy."

    "Tiểu thư, nô tỳ hiểu rồi." Xuân Bạch gật đầu: "Là Đình Lan vô ơn. Cô ấy liên thủ với người ngoài hãm hại tiểu thư hết lần này tới lần khác. Nếu không có phu nhân, chúng nô tỳ đã không có ngày hôm nay! Tiểu thư, nô tỳ sẽ không làm người tổn thương, có chết cũng không."

    Thẩm Nhược Kiều mỉm cười mãn nguyện: "Đương nhiên, sau này phải nhờ vào muội và Tú Đào nhiều rồi."

    "Chỉ cần là chuyện tiểu thư muốn, có chết nô tỳ cũng làm." Xuân Bạch nghiêm túc nói.

    "Không nghiêm trọng vậy đâu." Thẩm Nhược Kiều cười nhẹ: "Sau này ta sẽ cho muội một cuộc sống thật tốt, sau đó chọn một gia đình tốt để muội gả vào."

    "Không!" Xuân Bạch từ chối: "Nô tỳ sẽ không thành thân, nô tỳ sẽ ở bên cạnh tiểu thư mãi mãi. Nô tỳ sẽ không bao giờ rời xa người!"

    "Ồ." Thẩm Nhược Kiều cười khúc khích trêu chọc: "Vậy thì ta sẽ tìm một người trong Tần phủ cho muội, như vậy muội cũng không cần rời xa ta nữa."

    'Tiểu thư! "Xuân Bạch giận dỗi, sau đó đổi chủ đề:" Nô tỳ đã nói với Đình Lan lời tiểu thư dặn rồi. Cô ấy nhất định sẽ đưa Tề đại phu vào phủ. "

    " Được! "Thẩm Nhược Kiều gật đầu, trên môi nở nụ cười nhàn nhạt:" Vậy thì chúng ta đợi Bách Lý Văn Dương đến Thẩm phủ đón Thẩm Ngữ Yên. "

    Bách Lý Văn Dương sẽ tìm mọi cách để cứu Bách Lý Tử Loan.

    Kiếp này, hãy để Thẩm Ngữ Yên làm bình máu của Bách Lý Tử Loan đi! Suy cho cùng, đây cũng là ý tưởng của Thẩm Ngữ Yên, nếu không được toại nguyện, chắc hẳn cô ấy sẽ rất thất vọng.

    Chỉ cần Tiên An hầu phủ tới cầu hôn, nàng sẽ lấy lại được của hồi môn của mẹ.

    Mẹ ơi, kiếp này con gái sẽ đòi lại công lý cho mẹ, con sẽ không để mẹ chết oan uổng nữa.

    Chiếc xe ngựa đột nhiên dừng lại.

    " Có chuyện gì vậy? "Xuân Bạch vén rèm xe lên, vẻ mặt nghi hoặc hỏi phu xe phía trước.

    " Xin hãy chuyển lời tới Thẩm tiểu thư, Tô Thế Anh, đại tiểu thư nhà họ Tô, muốn gặp nàng nói chuyện."Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên, vừa có vẻ thành khẩn vừa gấp gáp.
     
  2. Himinhnek

    Messages:
    13
    Chương 162: Thẩm tiểu thư, mục tiêu của chúng ta giống nhau.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Thật xin lỗi, Thẩm tiểu thư, tiểu thư của chúng ta.."

    "Xuân Bạch, mời Tô tiểu thư lên xe." Xuân Bạch định từ chối Tô Thế Anh thì giọng nói của Thẩm Nhược Kiều từ bên trong xe vang lên.

    Thẩm Nhược Kiều chưa từng gặp Đại tiểu thư Tô gia, nhưng nàng biết cô ấy không phải người dễ ức hiếp.

    Kiếp trước, Tô Thế Anh suýt chút nữa đã hại chết Chúc và con trai bà ta, nhưng đáng tiếc, Chúc đã ra tay trước.

    Chúc sắp xếp hôn sự cho cô, gả cô đi nơi xa, nhưng trên đường đi, cô bị cưỡng hiếp rồi giết chết. Mẹ cô không chịu nổi, nổi cơn thịnh nộ đánh Chúc. Vì cắt một vết thương nhỏ trên cổ tay Chúc nên đã bị Tô Khâm đâm chết.

    Sau khi mất, bà bị hòa ly rồi trả về nhà cha mẹ ruột. Cha mẹ không dám đắc tội với Tô gia, huống chi là nhà Chúc cũng giàu có, không cho phép cha mẹ bà nhận con, nên cha mẹ đành cuốn chiếu rơm rồi ném bà vào khu mộ tập thể.

    Có thể nói là cả hai mẹ con chẳng có kết cục tốt đẹp.

    Không, nói chính xác hơn phải là một người mẹ và hai đứa con. Còn có cả đại thiếu gia nhà họ Tô, bị Chúc giết chết từ khi còn nhỏ.

    Có thể nói, kiếp trước, Tô gia chính là thế giới của Chúc.

    Vậy thì kiếp này..

    Một nụ cười hiện lên trên khóe miệng Thẩm Nhược Kiều, ánh mắt nàng cũng dần lạnh đi.

    Kiếp trước, nhà họ Chúc chính là hậu thuẫn của Tô gia, là kho bạc của Tô Như Ca. Tô Như Ca lợi dụng thế lực của Thẩm Trí Hằng để bảo vệ Tô gia, mở đường cho Chúc gia làm giàu.

    Cho nên kiếp này, nàng sẽ cắt đứt con đường này, để Chúc và Tô Như Ca đấu đá lẫn nhau.

    Trước đây, nàng còn đang suy nghĩ xem nên làm thế nào, nhưng không ngờ con dao hôm nay lại tự tìm tới tận đây.

    Tô Thế Anh lên xe ngựa, lễ phép cúi chào Thẩm Nhược Kiều: "Thẩm tiểu thư."

    "Tô tiểu thư, không cần khách khí như vậy, mời ngồi." Thẩm Nhược Kiều mỉm cười, chỉ vào chiếc ghế đối diện.

    "Thế Anh cảm ơn Thẩm tiểu thư, cảm ơn Thẩm tiểu thư đã chịu gặp ta." Tô Thi Anh quay người sang một bên, cúi chào.

    Thẩm Nhược Kiều không trả lời, chỉ nhìn cô ấy với vẻ trầm ngâm, trên mặt nở nụ cười thích thú.

    Tô Thế Anh hít một hơi thật sâu, chậm rãi nói: "Ta biết việc ta tới đây rất đột ngột, nhưng ta thực sự không còn cách nào khác, xin Thẩm tiểu thư thứ lỗi vì đã vô lễ."


    "Tô tiểu thư muốn nói gì với ta?" Thẩm Nhược Kiều chậm rãi hỏi.

    Tô Thế Anh hít một hơi thật sâu, như thể đang đưa ra quyết định cuối cùng, Cô nhìn Thẩm Nhược Kiều với vẻ mặt nghiêm túc, nói: "Ta biết Thẩm tiểu thư không ưa dì của ta. Ta cũng biết dì đã nhiều lần lên kế hoạch hại cô, từ công khai đến âm thầm."

    "Ta cũng biết Thẩm tiểu thư đang hoài nghi ta. Ta không mong Thẩm tiểu thư sẽ tin tưởng ta ngay lập tức, ta chỉ hy vọng cô có thể cho ta một cơ hội." Nói xong, cô lại nghiêm túc nhìn Thẩm Nhược Kiều.

    "Ồ?" Thẩm Nhược Kiều mím môi cười: "Ta không hiểu. Tô tiểu thư đang muốn cơ hội gì? Nói cách khác, nếu Tô tiểu thư muốn có cơ hội thì nên đi tìm dì Tô. Di của cô không phải tốt hơn sao? Dù sao dì cũng là người chung chăn chung gối với phụ thân ta, cũng là người ông ấy yêu thương nhất."

    "Thẩm tiểu thư, thật ra ta và cô có địa vị ngang nhau." Tô Thế Anh thở dài bất lực: "Chúng ta đều là đích nữ, nhưng trong mắt phụ thân lại không bằng con gái của thiếp. Cô và đệ đệ từ nhỏ bị dì và muội muội ức hiếp, ta cũng vậy."

    "Đệ đệ của cô bị bỏ rơi ở học viện Trùng Sơn, còn ca ca của ta.." Tô Thế Anh dừng lại, ánh mắt thoáng qua vẻ đau đớn. "Mất năm huynh ấy mười tuổi. Mọi người đều nói đó là do tai nạn, huynh ấy là đang cố gắng cứu ta. Trong mắt mọi người, ta chính là tội nhân, nhưng chỉ có ta và mẫu thân mới biết đó không phải là tai nạn, mà là do có người cố ý gây ra. Là do ai làm, chúng ta cũng biết rất rõ."

    "Thì sao?" Thẩm Nhược Kiều vẫn mỉm cười nhìn cô, sắc mặt không hề thay đổi, khiến người khác khó mà đoán được lúc này nàng đang nghĩ gì.

    "Thẩm tiểu thư, đây là thành ý của ta." Tô Thế Anh lấy từ trong tay áo ra một chiếc hộp nhỏ tinh xảo rồi mở ra.

    Thực ra bên trong hộp chỉ có mỗi một chiếc nhẫn ngọc bích, trông thì rất bình thường, giống như mấy món đồ trang sức được bán tại các quầy hàng ven đường,

    Nhưng Thẩm Nhược Kiều biết chiếc nhẫn ngọc này rất có giá trị, hơn nữa trên đời này chỉ có một chiếc.

    Đó không phải điều quan trọng nhất. Quan trọng là những thứ này thuộc về mẹ, là của hồi môn mà Nguyên Thái phi đã tặng cho mẹ.

    "Đây là phần thưởng Tô Diệc Nhiên ban cho đám nha hoàn trong phủ. Ta vô tình nhìn thấy, đã tốn không ít công sức mới có được." Tô Thế Anh trầm giọng nói: "Ta biết đây là lễ vật trong cung. Mà Tô gia ta lại không có tư cách nhận được lễ vật ở đó, chỉ có thể là Tô Diệc Nhiên nhận được từ dì ở Thẩm phủ."

    "Tô tiểu thư, sao cô biết đây là lễ vật trong cung?" Thẩm Nhược Kiều hứng thú nhìn cô.

    "Cái nhẫn này tuy nhỏ, nhưng dưới ánh nến vẫn có thể nhìn rõ hình ảnh phượng hoàng đang dang rộng đôi cánh bên trong. Ngoại trừ người trong hoàng tộc, không ai dám dùng tới long phượng." Tô Thế Anh đáp.

    Quả thực như cô nói, ngoại trừ hoàng tộc ra, ai dám dùng tới long phượng.

    Nhưng chiếc nhẫn ngọc bích có hình phượng hoàng nằm trong tay Tô Diệc Nhiên, còn chiếc trâm cài tóc lại nằm trong tay Hoa Tây. Tô Diệc Nhiên có phải đang muốn chết không?

    "Tô tiểu thư, làm sao ta biết được đây không phải cái bẫy do cô giăng ra?" Thẩm Nhược Kiều nhìn cô, chậm rãi nói: "Dù sao thì, cô cũng là người nhà họ Tô, Tô Như Ca là dì của cô. Dù sao thì, gân còn thì xương còn."

    "Ta là gân, ca ca ta là xương." Tô Thế Anh nghiêm túc: "Chúc Mộng Kiệt nợ ta một mạng."

    "Chỉ là Chúc nợ ngươi một mạng, không phải Tô Như Ca, cũng không phải cả nhà họ Tô ngươi." Thẩm Nhược Kiều chậm rãi nói.

    "Thẩm tiểu thư muốn gì mới tin ta?" Tô Thế Anh nhìn thẳng vào mắt nàng, rồi dường như nghĩ ra điều gì đó, trầm giọng nói: "Chúc và Tô Như Ca đã hợp tác với nhau. Bọn họ muốn Thẩm Ngữ Yên thành thân với Tô Diệc Nhiên."

    "Thẩm Ngữ Yên đã là thiếp của Bách Lý thiếu gia, hiện tại chưa qua cửa. Đây là hôn sự do Hoàng thượng ban cho." Thẩm Nhược Kiều chậm rãi nói.

    "Ta biết mấy ngày trước Thẩm tiểu thư gặp nạn. Tô Như Ca nhờ Tô Diệc Nhiên ra tay. Phụ thân sợ chuyện này sẽ ảnh hưởng tới Tô gia, nên muốn đuổi hắn đi, nhưng Chúc không đồng ý."

    "Bà ta nói, nếu đây là ý của Tô Như Ca, Thẩm gia nhất định sẽ bảo vệ Tô gia. Bà ta dùng chuyện này để uy hiếp Tô Như Ca, nhất định phải để Thẩm Ngữ Yên thành thân với Tô Diệc Nhiên. Bà ta cũng hứa nhà họ Chúc sẽ hậu thuẫn cho Tô Như Ca, có điều, điều kiện tiên quyết là Thẩm gia phải cho Tô Diệc Nhiên một chức quan."

    "Thẩm tiểu thư, nếu kế hoạch của bọn họ thành công, ta biết cô ở Thẩm phủ cũng khó sống. Nếu mục tiêu của chúng ta giống nhau, tại sao lại không hợp tác?" Tô Thế Anh nói.

    "Tô tiểu thư nói đúng. Mục tiêu của chúng ta giống nhau, có thể hợp tác. Nhưng chỉ có chiếc nhẫn ngọc này thì vẫn chưa đủ. Tô tiểu thư cứ về đi, đợi đến khi nào đủ thành ý thì tới tìm ta. Xuân Bạch, đỡ Tô tiểu tư xuống xe." Thẩm Nhược Kiều nói.
     
  3. Himinhnek

    Messages:
    13
    Chương 163: Huệ phi không thể sinh con nữa.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Tô tiểu thư, mời." Xuân Bạch ra hiệu mời với Tô Thế Anh.

    Thấy vậy, Tô Thế Anh không nói gì thêm, chỉ mỉm cười gật đầu với Thẩm Nhược Kiều, cất chiếc nhẫn ngọc đi, đừng dậy xuống xe ngựa rồi rời đi.

    "Tiểu thư, vị tiểu thư này có đáng tin không?" Xuân Bạch hỏi Thẩm Nhược Kiều với vẻ mặt lo lắng.

    Thẩm Nhược Kiều cười lạnh không tán thành, nhìn Xuân Bạch rồi hỏi: "Muội có thấy cô ấy đáng tin không?"

    Xuân Bạch lắc đầu không chút do dự: "Nô tỳ không tin. Dù sao thì, ngoại trừ tiểu thư, thiếu gia và Vương gia, nô tỳ không tin ai khác. Chỉ cần tiểu thư nói người này đáng tin, nô tỳ liền tin. Nếu tiểu thư nói không, nô tỳ sẽ không tin."

    "Chậc!" Thẩm Nhược Kiều cười khẽ: "Muội đang nói gì vậy? Nói thế có khác gì không nói đâu?"

    Xuân Bạch chớp chớp mắt, ngây thơ mỉm cười.

    "Xuân Bạch." Thẩm Nhược Kiều nhìn cô, vẻ mặt nghiêm nghị: "Từ nay về sau, muội phải học cách tự mình suy nghĩ. Phải dựa vào mắt để nhìn người, dùng trái tim để phân biệt ai đáng tin, ai không. Ta không thể lúc nào cũng giữ muội ở bên mình. Nếu có kẻ nào đó ý đồ đen tối thừa cơ, mà muội lại không nhận ra, thì biết phải làm sao?"

    "Muội làm như vậy, không chỉ là đặt mình vào nguy hiểm, mà còn cả ta nữa. Xuân Bạch, con đường phía trước còn dài, chúng ta từ từ đi. Nhưng phải hết sức cẩn thận. Ai biết được sẽ gặp bao nhiêu yêu ma quỷ quái? Nếu không cẩn thận, rất có thể chúng ta sẽ chết không có chỗ chôn."

    "Đặc biệt là ta bây giờ, vô cùng nguy hiểm. Có bao nhiêu ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào Vương gia, có bao nhiêu người muốn giết ngài ấy, muội hiểu không?"

    Xuân Bạch nặng nề gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc: "Tiểu thư, nô tỳ hiểu rồi. Người yên tâm, nô tỳ sẽ không để những kẻ đó có cơ hội hại người. Nô tỳ muốn người sống hạnh phúc bên Vương gia."

    Nghe vậy, Thẩm Nhược Kiều mỉm cười, đưa tay véo má cô: "Muội đấy! Giờ thì nói cho ta biết, Tô Thế Anh có đáng tin không?"

    Xuân Bạch không chút do dự lắc đầu: "Hơi khó tin, nhưng tạm thời chúng ta có thể hợp tác. Tiểu thư cũng đã nói rồi, hiện tại chúng ta có chung mục tiêu. Thay vì tốn công sắp xếp người vào Tô phủ, tốt hơn hết cứ dùng người đã có sẵn ở đó."

    "Không tệ!" Thẩm Nhược Kiều nở nụ cười mãn nguyện: "Muội hiểu mà! Tư duy của muội rất nhanh nhạy! Xứng đáng được lớn lên cùng ta."

    "Tiểu thư, là do người dạy giỏi." Xuân Bạch cười ngại ngùng.

    Thẩm Nhược Kiều gật đầu: "Giờ thì tất cả đều phụ thuộc vào hành động tiếp theo của Tô Thế Anh. Thật ra ta rất mong chờ xem cô ấy sẽ làm gì khiến Chúc bất ngờ. Chuyện này cũng chẳng dễ dàng gì! Xem ra Tô gia sắp bận rộn rồi."

    Muốn Thẩm Ngữ Yên gả cho Tô Diệc Nhiên sao? Đúng là đang nằm mơ! Bà ta nghĩ có thể xảy ra chuyện như vậy sao? Thẩm Ngữ Yên chính là do nàng chuẩn bị cho Bách Lý Văn Dương, là bình máu của Bách Lý Tử Loan.

    * * *

    Nhất Khôn cung.

    Thái hậu sắc mặt âm trầm trở về cung, Thẩm Trí Hằng cũng đi theo bà ta.

    "Thái hậu, thần.."

    "Người đâu, đi tới Thẩm phủ, gọi Thẩm tiểu thư tới đây." Thái hậu ngắt lời hắn, lạnh lùng nói với cung nữ.

    "Vâng!" Cung nữ lui xuống, nhanh chóng rời khỏi cung điện, đến Thẩm phủ truyền lệnh.

    "Thái hậu, sao người hồi cung sớm thế?" Trương mama vội vã chạy đến, vẻ mặt nghi hoặc. Không thấy Khang Bảo Lai đâu, bà mới thận trọng nói: "Sao Khang công công không về cùng với người?"

    Khi nhắc đến Khang Bảo Lai, Thái hậu vô cùng tức giận, sắc mặt càng thêm âm trầm.

    Trong đầu bà ta hiện lên hình ảnh đẫm máu của Khang Bảo Lai, tức giận đến mức ném luôn tách trà cung nữ vừa đưa xuống đất.

    "Xin Thái hậu bớt giận. Nô tỳ đáng chết! Nô tỳ đáng chết!" Cung nữ sợ đến mức ngay lập tức quỳ xuống đất xin tha.

    "Cút ra ngoài!" Thái hậu hét lớn.

    Đám cung nữ nghe vậy thì chạy hết ra ngoài.

    Thái hậu trừng mắt nhìn Thẩm Trí Hằng, hắn cũng bị ánh mắt này làm cho mơ hồ.

    Hắn vội vàng cúi đầu: "Thái hậu, xin bớt giận. Thần có tội."

    Cho dù có tội hay không, trước tiên cứ nhận.

    Mặc dù hắn và Thái hậu là dì cháu, nhưng trên hết bọn họ vẫn là Thái hậu và thần dân.

    "Ngày trước ta bảo ngươi học võ, chính phụ thân ngươi đã ngăn cản. Nói võ không bằng văn, muốn lập công trong triều thì phải dựa vào đám quan lại. Bây giờ thì sao? Hả? Ngươi còn không bằng Bách Lý Thanh Tùng!" Thái hậu tức giận mắng.

    Ban đầu, bà ta nhận nuôi Mộ Dung Ngạo Thiên, còn đặc biệt gọi Thẩm Trí Hằng tới làm bạn học của hắn. Nhưng không ngờ Chu Cốc lại chọn cả Bách Lý Thanh Tùng để dạy võ.

    Lúc đó, ba người bọn họ mới chỉ bảy-tám tuổi, Bách Lý gia nhiều đời thông thạo võ công, bà ta muốn Thẩm Trí Hằng cũng học võ, như vậy sẽ vượt qua Bách Lý Thanh Tùng.

    Tuy rằng trước đó, Bách Lý gia và Thẩm gia là bạn. Nhưng nói thật, Thái hậu rất coi thường Bách Lý gia.

    Thẩm gia của bà ta có địa vị cao quý, sao có thể so sánh với Bách Lý gia vốn xuất thân từ đám quân lính quèn?

    Có điều, bà ta không thể không thừa nhận, Bách Lý gia thực sự rất giỏi võ. Bà muốn Thẩm Trí Hằng học võ với Bách Lý Thanh Tùng, nhưng lại bị huynh trưởng phản đối.

    Lý do rất đơn giản: Thiên hạ thái bình, quan văn có địa vị cao hơn quan võ. Nhìn vào Đại Chu, số lượng quan văn đông gấp đôi quan võ.

    Bây giờ, bà là Thái hậu, hắn là cháu trai của Thái hậu, đích tôn của Thẩm gia, Lễ bộ Thượng thư của Đại Chu, lại bị Hoàng thượng ghét bỏ, thậm chí còn thua kém Bách Lý Thanh Tùng.

    "Thái hậu, ta.."

    "Lúc đó ta cũng đã phản đối ngươi với nữ nhân họ Tô kia, nhưng ngươi lại si mê nàng ta. Ta thật sự hối hận vì đã không ban cho nàng ta ba thước lụa trắng cùng với thuốc độc, để nàng ta hại ngươi và Thẩm gia." Thái hậu tức giận nhìn hắn.

    Thẩm Trí Hằng hít một hơi thật sâu, không chút do dự nói tốt về Tô Như Ca: "Thái hậu, Như Ca đã ở cùng thần mười sáu năm, là một người vợ, người mẹ, con dâu tốt. Tại sao người không chịu nhìn nhận mặt tốt của nàng?"

    "Tốt?" Thái hậu nhìn thẳng vào mắt hắn: "Ta chẳng thấy có gì tốt ở ả ta cả! Ta chỉ thấy ả vừa gian sảo vừa vô liêm sỉ. Thẩm Trí Hằng, nếu ngươi còn tiếp tục mù quáng như vậy, sẽ có ngày ả ta hại chết ngươi!"

    "Thái hậu.."

    "Ta không muốn tranh luận với ngươi về điểm xấu điểm tốt của ả!" Thái hậu lạnh lùng ngắt lời: "Nếu ngươi còn mù quáng bênh vực ả, đừng trách ta vô tình. Hôn sự xảy ra chuyện, ta sẽ bóp chết ả!"

    "Thái hậu, Huệ phi đã tỉnh lại." Một cung nữ đi đến trước mặt Thái hậu, cung kính hành lễ, vẻ mặt nghiêm túc nói.

    Phòng ngủ.

    Huệ phi nằm trên giường, nắt đờ đẫn nhìn trần nhà, đợi Thái y bắt mạch cho mình.

    "Có chuyện gì vậy?" Thái hậu vội càng chạy tới hỏi Thái y.

    Các ngự y vội vàng quỳ rạp xuống, nói:"Thái hậu, Huệ phi hiện tại đã khỏe, nhưng cơ quan nội tại bị tổn thương, sợ rằng sau này sẽ không bao giờ có thể sinh con được nữa.
     
Trả lời qua Facebook
Loading...