Hiện Đại [Dịch] Kết Hôn Từ Lần Gặp Đầu Tiên - Gu Lingfei

Discussion in 'Box Dịch - Edit' started by Annie Dinh, Oct 8, 2024.

  1. Annie Dinh

    Messages:
    362
    Chương 147 & 148: Giả Say Làm Càn

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Vì hai chị em ở bên nhau nhiều năm, nên Liberty hiểu Serenity đủ để biết rằng em gái sẽ bảo vệ mình. Trong nỗ lực cố ý giữ em gái ở lại, Liberty lấy ra một chai rượu và uống với Serenity cho đến nửa đêm mới để hai vợ chồng rời đi.

    Serenity không có tửu lượng và Liberty ép rượu mạnh. Sau một ly, Serenity đã say. Cô thấy chóng mặt và loạng choạng rời nhà chị gái. Liberty tiễn cặp đôi trẻ ra cửa.

    Cô thường tham gia các buổi xã giao với sếp mình lúc còn đi làm. Sau khi quen được nồng độ cồn, Liberty có thể uống rượu vang rất tốt.

    "Zachary, Seren say rồi. Hãy chăm sóc con bé cẩn thận nhé." Liberty nói với em rể.

    Cô chuốc say em gái để Serenity không tìm Hank trả đũa. Liberty sợ nhà Brown sẽ liên kết lại tấn công Serenity nếu cô đến nhà họ. Gia đình Brown cũng vô lý như họ hàng của Liberty.

    "Em sẽ chăm sóc Serenity thật tốt, chị Liberty."

    Zachary giúp Serenity xuống cầu thang một cách dễ dàng. Sau khi Serenity xém ngã nhiều lần, Zachary phải bế cô lên và ẵm đi.

    "Tại sao cô lại uống khi cô không thể? Chị gái cô có lý do để mang chai rượu đó ra. Nhưng cô lại quá ngốc khi uống nó."

    Serenity vòng tay ôm cổ Zachary và thở dài. Với mùi rượu nồng nặc lan trong không khí, Zachary quay đầu đi với vẻ chán ghét và nói: "Đừng thổi hơi thở của cô vào tôi. Cô có mùi rượu hôi lắm."

    "Tôi thích!" Serenity áp mặt vào mặt anh. "Tôi sẽ làm anh thối chết. Tại sao anh không ngăn tôi lại khi anh nhìn thấu kế hoạch của chị tôi?"

    Zachary không thoải mái khi cô ở quá gần anh và gần như hất cô xuống đất.

    "Serenity!" Anh cau mày hét lên, "Tôi biết cô vẫn còn tỉnh táo. Đừng có hòng sờ mó!"

    Serenity cười khúc khích trước khi tựa đầu vào vai anh. "Tôi muốn trả thù Hank vì đã ngược đãi chị gái tôi. Tôi sẽ đi vào ngày mai nếu hôm nay tôi không thể đi. Tôi sẽ xông vào văn phòng anh ta để tìm anh ta! Sao anh có thể nói hơi thở của tôi hôi thế? Lần trước khi anh say, tôi thậm chí còn không phàn nàn về hơi thở của anh."

    Zachary lẩm bẩm: "Tôi không yêu cầu cô chăm sóc tôi khi tôi say, nhưng bây giờ cô cần tôi giúp bế cô."

    Serenity lẩm bẩm: "Tôi không yêu cầu anh bế tôi."

    Zachary không nói nên lời. Vâng, không có việc tốt nào mà không trả giá.

    Sau khi xuống cầu thang, Zachary nhét người vợ say xỉn của mình vào xe. Vì cô có xu hướng sờ mó anh, anh đẩy Serenity vào ghế sau để đôi tay lộn xộn của cô không cản trở việc lái xe của anh.

    Serenity không quan tâm đến điều đó khi lên xe, cô gục xuống và ngủ thiếp đi. Zachary quay lại liếc nhìn cô. Thấy cô đã ngủ thiếp đi mà không làm loạn, Zachary nheo mắt và không nói gì. Anh lặng lẽ lái xe đưa vợ về nhà.

    Giữa đường, người phụ nữ ngồi ghế sau giật mình và hét lên: "Lợn sẽ biết bay nếu đàn ông trở nên đáng tin cậy."

    Cô lại gục xuống và tiếp tục giấc mơ đẹp của mình. Zachary quay đầu lại nhìn cô lần nữa. Anh im lặng một lúc lâu mới cất giọng khàn khàn vang vọng trong xe:

    "Đừng đánh đồng tất cả đàn ông với nhau. Cần đủ loại người để tạo nên một thế giới. Một số người đàn ông không đáng tin cậy, nhưng cũng có những người đáng tin cậy."

    Zachary sẽ là một người đàn ông đáng tin cậy nếu anh yêu cô. Ngay cả khi giữa họ không có tình yêu, thì anh vẫn sẽ cố gắng hết sức làm tròn bổn phận của một người chồng trong sáu tháng tới.

    Người phụ nữ ngồi ở ghế sau không trả lời. Zachary không chờ cô sẽ trả lời. Chẳng bao lâu sau họ đã trở lại Brynfield. Zachary đỗ xe, bước xuống và mở cửa ghế sau.

    Anh thò đầu vào gọi cô gái: "Chúng ta về nhà rồi Serenity. Xuống xe đi."

    Khi Zachary đánh thức, Serenity ngồi dậy và dụi mắt một cách ngây thơ rồi nhìn thẳng Zachary không chớp mắt. Đột nhiên cô dang rộng cánh tay và nói với ánh mắt lấp lánh: "Bế tôi ra khỏi xe đi, anh chàng đẹp trai."

    Zachary nhăn mặt, đưa tay ra đánh đầu cô. Giọng anh trở nên lạnh lùng: "Tôi đã cảnh cáo cô rồi. Đừng có giả vờ say và lợi dụng tôi. Cô có thể say, nhưng cô tỉnh táo. Cô biết rõ hành động của mình mà."

    Serenity thực sự đã nhận thức được điều đó. Nhưng rượu đã khiến cô trở nên bốc đồng. Bất chấp bị cảnh báo nhiều lần, Serenity vẫn không thể quản cánh tay mình.

    Không đời nào một người đàn ông to lớn như anh lại sợ bị một cô gái trẻ quấy rối. Anh sẽ trở thành trò cười nếu chuyện này lan truyền ra ngoài.

    "Zachary.." Serenity cười khúc khích và hỏi: "Anh có vấn đề giống như người thừa kế của nhà York không?"

    Anh ngây thơ hơn cô trong chuyện tình cảm giữa đàn ông và phụ nữ. Khi rượu đã lên đến đỉnh điểm, Serenity có gan trêu chọc anh.

    "Vấn đề gì thế?"

    "Hoặc là anh không được hoặc là anh phải xử theo cách khác."

    Mặt Zachary đen lại.

    "Nội cứ làm mối cho anh và tôi. Tôi nghĩ một người đàn ông độc thân ở độ tuổi ba mươi thì hẳn phải xấu xí. Tôi nhận ra mình đã sai khi gặp anh. Anh không xấu xí. Thực ra anh rất hấp dẫn." Vậy nên tôi đang nghĩ liệu có phải anh có vấn đề gì không.. "

    Serenity cười khúc khích và tay thì vuốt ve khuôn mặt góc cạnh của anh.

    " Zachary, anh định đánh vợ à? Tôi nên nói với anh ngay rằng tôi được đào tạo khả năng tự vệ. Tôi sẽ đánh anh nếu anh động tay vào tôi. Ôi trời! Tôi muốn hôn khuôn mặt đẹp trai của anh quá. Hay là anh hôn tôi một cái đi? Nào. Chu môi lên.. "

    Những hành động xấc xược và kiêu ngạo của Serenity đã khiến Zachary mất kiểm soát. Anh ép cô xuống ghế sau. Cơ thể lực lưỡng của anh cao hơn cô. Anh nắm chặt đôi tay đang làm loạn của cô đặt trên đầu cô. Sau đó, anh cúi đầu và bịt chặt đôi môi đang mở của cô. Được thôi, anh sẽ cho cô xem!

    Có lẽ Serenity đã say vì lần này cô không rơi vào trạng thái sốc như trước, thay vào đó, cô đáp lại bằng sự nồng nhiệt qua đôi môi.

    Zachary định trao cho cô một nụ hôn lướt nhẹ, nhưng phản ứng của cô đã đánh thức tiềm năng ẩn sâu bên trong anh. Anh dùng lưỡi mình khóa lưỡi cô bằng một nụ hôn sâu.

    Sau nụ hôn, Zachary bước ra khỏi xe và nắm lấy chân cô để kéo cô ra ngoài. Anh bế cô ra khỏi xe và vác cô lên vai rồi đóng sầm cửa lại. Zachary bước đi với Serenity nằm sắp trên vai.

    Serenity còn đang quay cuồng vì nụ hôn thì bị nhấc khỏi ghế trước khi cô kịp hiểu chuyện gì. Điều tiếp theo cô nhận ra là Zachary đã vác cô trên vai. Áp lực đè lên bụng khiến Serenity cảm thấy không thoải mái, cô phản kháng:

    " Zachary! Zachary! Thả tôi xuống! "

    Anh quá thô lỗ! Ít nhất Zachary cũng nên thể hiện một chút tình thương dịu dàng. Anh làm ngơ trước tiếng kêu la của cô.

    " Zachary, tôi hứa sẽ không tán tỉnh anh nữa đâu. Tôi sẽ tuân thủ hợp đồng của anh. Giờ thì thả tôi xuống đi. Tôi thấy buồn nôn. Tôi sẽ nôn mất. Đừng trách tôi nếu tôi nôn lên người anh nhé! "

    Zachary cảnh báo cô:" Đừng nôn vào người tôi. "

    " Vậy thì thả tôi xuống đi. Tôi thấy buồn nôn. "

    " Cô vẫn còn say? "

    " Còn. Ồ, không. Tôi khá tỉnh táo. Không, chỉ một nửa.. Tôi đã tỉnh táo một chút."

    Sau câu trả lời của cô, Zachary cong môi nhưng nhanh chóng mím chặt lại. Anh đặt cô xuống để cô có thể tự đi. Kế tiếp anh bỏ cô lại và bước đi.

    * * * Anh ấy có tức điên hay không?
     
    Last edited: Jul 15, 2025 at 9:13 PM
  2. Annie Dinh

    Messages:
    362
    Chương 149 & 150: Chuyên Gia Tâm Lý

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ngược lại Zachary không hề tức giận. Anh chỉ không muốn Serenity thấy anh đang cười.

    Mãi đến khi bước vào khu nhà, anh mới phát hiện vợ không theo kịp. Anh dừng bước và quay lại hỏi một cách nghiêm túc: "Cô định đứng đó cả đêm sao?"

    Thoát khỏi trạng thái suy nghĩ, Serenity chạy tới một cách ngoan ngoãn.

    "Không khó chịu sao anh York?"

    Zachary nhìn cô với ánh mắt lạnh lùng. Ừm, mặt anh luôn mang đến cảm giác đó. Anh chọc vào trán cô cảnh cáo: "Tốt hơn là chuyện này không nên xảy ra nữa!"

    Serenity hành động như một đứa trẻ ngoan ngoãn, cô giơ tay lên thề: "Tôi hứa sẽ không để chuyện này xảy ra nữa."

    Zachary quay người bước đi mà không nói thêm lời nào. Serenity nhanh chóng theo sau anh.

    Nhìn chằm chằm tấm lưng vạm vỡ của anh, Serenity cảm thấy cơn say đã biến mất. Cô lẩm bẩm: "Nội bảo mình lao vào anh ta, nhưng mình không đủ tự tin để sưởi ấm trái tim của một hoàng tử băng giá." Nhưng mà tán tỉnh anh ta thực sự rất thú vị.

    Cô chỉ có can đảm tấn công anh sau khi uống rượu. Serenity thường chỉ vuốt ve khuôn mặt anh. Anh giữ cảnh giác với cô như thể cô đã tuột quần anh ra chứ chẳng phải chạm vào mặt anh.

    Về đến nhà, Zachary đi thẳng vào bếp. Serenity không biết anh làm gì, cô hỏi anh nhưng anh phớt lờ cô. Không muốn nhúng mũi vào chuyện của anh, Serenity bước đến ban công ngồi trên xích đu. Cô dựa vào ghế và đẩy nhẹ ngón chân ra sau để đẩy xích đu.

    Điều duy nhất cô bận tâm là cuộc hôn nhân của chị gái. Serenity và Zachary đã kết hôn ngay từ lần gặp đầu tiên. Họ không biết nhau trước khi ký giấy. Sau khi kết hôn, cặp đôi tiếp tục sống với sự tôn trọng lẫn nhau.

    Có lẽ họ không đủ thân thiết để chỉ cho nhau thấy khuyết điểm của mình. Không thể phủ nhận, cuộc sống của Serenity tốt hơn chị gái. Ít nhất, cô sẽ không buồn lòng vì thái độ của Zachary đối với mình, bởi tình cảm không hiện diện trong mối quan hệ của hai người!

    Còn Liberty và Hank đã kết hôn sau nhiều năm hẹn hò. Chị gái có thể nói mình đã từ bỏ anh rể, nhưng Liberty vẫn có tình cảm với Hank. Hơn nữa còn có Sonny ở giữa.

    Nghĩ đến tình cảm thắm thiết giữa chị gái và anh rể ngày trước, Serenity thở dài. Hôn nhân có thực sự là nấm mồ của tình yêu? Chị gái của cô đã phải chịu đựng bạo lực gia đình từ anh rể chưa đầy ba năm sau khi kết hôn.

    "Serenity."

    Tiếng gọi của Zachary vọng ra từ trong nhà kéo Serenity khỏi những suy nghĩ vẩn vơ.

    Thấy cô đáp lời, Zachary nói thêm: "Tôi đã làm cho cô đồ uống giải rượu. Uống một ly rồi rửa mặt và đi ngủ. Để mọi thứ ngày mai."

    Anh biết Serenity cảm thấy có lỗi với chị gái và muốn bảo vệ chị ấy. Vì đã muộn và cô cũng không tỉnh táo nên Zachary không muốn trao đổi với cô vào lúc này.

    Serenity im lặng, không ngờ anh lại vào bếp làm thứ gì đó giải rượu cho cô. Cô đứng dậy rời khỏi ban công và đi vào trong.

    Họ có thể ly hôn sáu tháng sau miễn là họ không để bất kỳ cảm xúc nào vào cuộc hôn nhân. Họ sẽ tiếp tục đi trên con đường riêng của mình sau đó. Với suy nghĩ này, Serenity tự cảnh báo mình không nên tán tỉnh anh khi cô say. Họ vẫn là cặp vợ chồng trên danh nghĩa và giữ khoảng cách tôn trọng với nhau.

    Zachary đặt đồ uống lên bàn ăn. Khi Serenity bước vào, anh nói nhẹ: "Tôi để đồ uống ở đây. Uống xong thì dọn dẹp nhé."

    Anh quay đầu đi vào phòng mình. Như thường lệ, anh khóa cửa lại để ngăn cô đột nhập.

    Serenity lẩm bẩm: "Anh nghĩ tôi muốn vào phòng anh sao? Nếu ngày nào đó anh cầu xin, tôi cũng không bước chân vào nữa là."

    Và rồi nhận ra bản thân cũng có thói quen khóa cửa phòng ngủ, Serenity ngừng lảm nhảm. Suy cho cùng đây là hậu quả của việc kết hôn từ cái nhìn đầu tiên.

    Sau khi uống hết nước giải rượu mà Zachary pha cho, Serenity trở về phòng ngủ. Một đêm yên bình. Ngày hôm sau, Serenity thức dậy khi ánh nắng chiếu vào mặt.

    Cô mò mẫm quanh tủ đầu giường để tìm điện thoại và nhìn đồng hồ. Đã hơn bảy giờ. Là người dậy sớm, Serenity hiếm khi thức dậy vào giờ này. Cô thường thức dậy vào lúc sáu giờ sáng.

    Đây là kết quả của việc uống rượu tối qua. May mắn là cô không thức dậy với cơn đau đầu. Nhưng cô đói. Serenity cảm thấy tệ cho chị gái tối qua nên cô không ăn nhiều ở nhà chị gái. Bây giờ cơn đói hành hạ.

    Cô mặc quần áo, đánh răng và rời khỏi phòng trong thời gian kỷ lục. Cô vào bếp để làm bữa sáng thì thấy đồ ăn được bày trên bàn ăn. Đó là bữa sáng đầy đủ yêu thích của cô, gồm thịt xông khói, xúc xích, khoai tây chiên, bánh kếp và cà phê.

    Zachary từ trong bếp đi ra, trên tay cầm một quả trứng ốp la hoàn hảo. Thấy Serenity đã dậy, anh khẽ nói: "Lúc dậy không thấy cô, nên tôi ra ngoài mua đồ ăn sáng. Tôi chiên một ít trứng."

    "Tôi tưởng anh tự làm mọi thứ chứ." Cô cũng định nói anh có tố chất của một đầu bếp vĩ đại.

    Hóa ra là anh mua đồ ăn mang về. Vì đói nên Serenity ngồi xuống và tự lấy cho mình một cây xúc xích.

    "Xúc xích ngon. Tôi không nghĩ anh có thể mua được thức ăn từ các nhà hàng quanh đây."

    Mặc dù nhiều nhà hàng có bữa sáng đầy đủ trong thực đơn, nhưng hương vị luôn không hoàn toàn giống nhau. Các nhà hàng trong khách sạn có xu hướng nêm mặn hơn.

    "Tôi lái xe đến Khách sạn Wiltspoon để mua. Khách sạn Wiltspoon có nhiều món ngon và họ tự chế biến đồ ăn. Đồ ăn của họ có hương vị tuyệt vời. Tôi nghĩ mình cũng có thể tìm được món ngon nhất ở đó."

    Sự thật là Zachary đã bảo vệ sĩ của mình đi mua đồ ăn từ khách sạn.

    "Tôi cũng có cùng suy nghĩ này. Tôi thích tự thưởng cho mình những món ăn ngon nhất quanh đây."

    Serenity nếm thử trứng của Zachary và nhận ra nó không tệ chút nào. Cô mỉm cười nói: "Anh York, tôi không thể tin là anh cũng có tiềm năng trở thành đầu bếp."

    Zachary không nói một lời.

    Khi họ gần như no căng bụng, Zachary mới nói: "Serenity, tốt nhất là hôm nay cô đừng tìm gặp anh rể để trả thù."

    "Tại sao?"

    "Cô nên hỏi chị gái cô xem chị ấy có muốn tiếp tục cuộc hôn nhân của mình không. Nếu họ vẫn muốn cuộc hôn nhân của họ tiếp diễn thì cô, với tư cách là em vợ, không nên cố gắng dạy cho anh rể của cô một bài học. Tất nhiên, cô không thể giả vờ như không có chuyện gì xảy ra nhưng cô chất vấn thì không sao. Dù cô có mối quan hệ tốt với chị gái, nhưng chị gái và anh rể cô sẽ bên nhau. Họ không thể tiếp tục nếu cô làm ầm lên. Nếu họ muốn làm lành thì sao? Cô sẽ trở thành kẻ tội đồ, và chị gái cô có thể đổ lỗi cho cô vì đã mắng anh rể."

    Zachary chưa từng kết hôn với ai trước Serenity, vì vậy anh không có kinh nghiệm về cách gìn giữ hôn nhân. Tuy nhiên, anh đã nghe chuyện về một gia đình đứng ra bảo vệ người phụ nữ trong nhà họ sau cuộc cãi vã của cô ấy với chồng. Cuối cùng, cặp đôi không thể sống cùng nhau. Người phụ nữ thậm chí còn đổ lỗi cho gia đình vì cuộc hôn nhân thất bại của mình. Bởi vì người phụ nữ không nghĩ sẽ ly hôn.

    Tay cầm nĩa của Serenity khựng lại khi đang xiên nấm. Có thể đây không phải là điều cô muốn nghe, nhưng Zachary có lý. Chị gái cô đã nêu vấn đề ly hôn với Serenity, nhưng chỉ nói riêng. Chẳng biết Liberty đã quyết định hay chưa.

    Với tính khí nóng nảy, Serenity có thể đánh Hank khi cô tìm anh ta. Chị gái cô có thấy thương Hank nếu Serenity làm anh ta bị thương hay không?
     
  3. Annie Dinh

    Messages:
    362
    Chương 151 & 152: Sao Cô Lại Không Thấy Chồng Của Mình Điển Trai?

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Tôi không nói là cô không thể bảo vệ chị gái mình, nhưng một khi chị gái và anh rể của cô đã bất hòa thì không còn đường lui nữa. Tôi chắc chắn sẽ đứng về phía cô khi cô giải quyết anh rể của mình."

    Serenity buồn bã ăn nấm và trả lời: "Anh nói đúng. Tôi sẽ kiềm chế cơn nóng giận và không đánh ai cả, nhưng tôi vẫn sẽ cho anh ta một lời cảnh cáo. Tôi không muốn nhà Brown nghĩ rằng họ có thể bắt nạt chị gái tôi chỉ vì chị ấy không có gia đình."

    Thấy cô nghe lời khuyên của mình, Zachary kết thúc cuộc trò chuyện tại đó. Sau khi ăn no bụng, họ ngồi lại một lúc trước khi cùng nhau ra ngoài. Biết rằng Serenity lo lắng cho chị gái, Zachary đã lái vòng qua nhà Liberty để Serenity có thể thăm chị gái trước khi đưa cô đến cửa hiệu. Serenity cảm động trước sự chu đáo của anh.

    Tối qua cô đã tự cảnh báo mình không nên ve vãn Zachary, nhưng lòng tốt của anh đã khiến cô từ bỏ quyết định đó. Jasinine nói rằng Zachary là một chàng trai tốt và Serenity nên cho mối quan hệ này một cơ hội nhỏ khi họ vẫn còn là vợ chồng. Vì chỉ mới qua một tháng trong sáu tháng thỏa thuận, cô còn năm tháng nữa để phát triển tình cảm với anh và trở thành cặp đôi thực sự.

    Cô nên thử mối quan hệ này để không phải hối hận về sau. Như Elisa đã nói, cô nên theo đuổi tình yêu. Cho dù không đi đến kết quả, ít nhất cô cũng đã thử. Elisa sẽ không hối hận ngay cả khi cô không chiếm được trái tim của ngài York.

    Nhìn thấy cây thông mini mà cô tặng cho Zachary, Serenity bình thản nói: "Anh vẫn còn giữ cây thông mini trong xe."

    "Tôi sẽ đặt nó trên bàn làm việc khi đến văn phòng sau."

    Serenity cười toe toét: "Vui lòng giới thiệu tác phẩm của tôi cho những người khác nếu có ai hỏi."

    "Được thôi." Zachary vui vẻ đồng ý với yêu cầu của cô. Anh sẽ nhờ Josh đặt hàng thủ công từ cửa hàng trực tuyến của cô. Josh có lẽ sẽ tự hỏi sao mình lại bị lôi kéo vào chuyện này lần nữa.

    Serenity định đến nhà Brown và nói chuyện với anh rể sau đó. Nhưng bất ngờ là gia đình Brown lại đến gặp cô trước. Cô nhận được một cuộc gọi từ Jasmine khi đang trên đường đi làm. Jasmine nói rằng mẹ và chị gái của Hank đang đợi cô ở cửa hiệu. Tốt là họ đã tìm Serenity, điều này giúp cô khỏi phải đến nhà Brown.

    Zachary hỏi: "Cô có cần tôi giúp không?"

    "Tôi có thể đối phó. Chỉ có mẹ và chị gái của Hank đến cửa hàng. Phụ nữ thường không đánh nhau. Có lẽ nhiều nhất là chúng tôi sẽ cãi nhau. Anh không cần phải cãi nhau với những người phụ nữ này. Nó không xứng với anh. Đừng lo. Tôi sẽ không thua dù là cãi vã hay đánh nhau."

    Là một đứa trẻ mồ côi với những người họ hàng kỳ quặc nhất, Serenity đã lớn lên và trở nên hung dữ. Như cô đã đề cập, cô luôn chiến thắng trong các cuộc chiến và cãi cọ. Một người có học thức như Zachary sẽ không gây gổ, dù bằng lời nói hay hành động, trừ khi bị khiêu khích.

    Vì Serenity không cần giúp đỡ, Zachary thả cô ở cửa hiệu và đi làm. Chạy trên đường, Zachary thấy hơi buồn vì anh mặc bộ đồ mà Serenity đã mua cho, vậy mà cô không nhận ra dù hai người ăn sáng cùng nhau và anh còn chở cô đến cửa hiệu. Có một người chồng đẹp trai thế này bên cạnh, tại sao cô lại không chú ý đến anh?

    Zachary đến văn phòng đã 9 giờ. May mắn cho anh là Elisa không ở đó để chặn đường anh vào tòa nhà. Anh không mang cây thông mini của mình ra khỏi xe vì xung quanh không có nhiều người.

    Zachary đi thang máy thẳng lên tầng trên. Anh đụng phải Josh khi anh ta bước ra khỏi thang máy. Josh kẹp một tập hồ sơ dưới khuỷu tay trái và tay phải đang cầm điện thoại để gọi. Thấy Zachary, Josh bỏ ý định gọi điện và nói:

    "Tôi có một tài liệu khẩn cần ông ký. Tôi nghĩ ông sẽ không đến văn phòng vì ông không có mặt ở đây."

    Anh giải thích nhẹ nhàng: "Tôi đến muộn vì phải chở vợ đi làm."

    "Ngài York, ngài có thể ngừng khoe khoang mối quan hệ của mình được không? Tôi không có ý định kết hôn ngay bây giờ."

    Zachary bây giờ đã giã từ cuộc sống độc thân, anh không nên kéo Josh vào cuộc sống hôn nhân. Zachary liên tục khoe khoang những đặc quyền của việc có vợ, anh đang cố gắng thuyết phục Josh từ bỏ cuộc sống độc thân tuyệt vời của mình.

    "Hả? Sao hôm nay ông lại chọn bộ đồ này?" Josh tinh mắt phát hiện ra Zachary không mặc bộ vest nhãn hiệu thường ngày của mình. Anh ta tò mò hỏi: "Sao lại đổi nhãn hiệu?"

    Zachary là người đàn ông bướng bỉnh. Anh sẽ gắn bó với một thương hiệu lâu dài nếu anh thích thương hiệu đó. Anh không phải là người hay thay đổi nhãn hàng.

    Với sở thích của Zachary, giá của những bộ vest anh mặc quá đắt đỏ. Nhưng bộ vest anh mặc hôm nay không đáng giá vài trăm đô. Điều này thật không giống Zachary chút nào.

    Theo chân Zachary, Josh hỏi với vẻ lo lắng: "Ngài York, công ty chúng ta đang phải đối mặt với khủng hoảng tài chính phải không? Ông có mặc quần áo từ cửa hàng giảm giá để tiết kiệm tiền không?"

    Đối với một chàng trai giàu có như Josh, bộ đồ trị giá vài trăm đô la là hàng thanh lý.

    Zachary đợi cho tới khi bước vào văn phòng của CEO mới trả lời câu hỏi của Josh: "Là giám đốc điều hành, ông phải biết liệu công ty có đang gặp khủng hoảng tài chính hay không. Vợ tôi đã tặng tôi những bộ quần áo mới này. Sao hả? Chúng trông không đẹp sao? Tôi nghĩ những bộ quần áo này rất tuyệt. Chất vải mềm mại với làn da của tôi, và kiểu dáng cũng rất vừa vặn với tôi."

    Josh chẳng nói nên lời. Anh không nên hỏi. Tất cả những gì Josh nhận được là Zachary phô trương mối quan hệ của mình trước mặt anh. Vì vợ sếp tặng sếp quần áo mới nên tất nhiên sếp sẽ vui vẻ nhận món quà và mặc bộ đồ đó vào.

    Josh tin rằng ông sếp kiêm bạn thân của mình đang bắt đầu có tình cảm với vợ. Nếu không Zachary sẽ chẳng bao giờ thấy những bộ quần áo này trên người anh. Nhìn vẻ mặt của sếp, có vẻ như chính sếp cũng chưa nhận ra tình cảm của mình dành cho vợ. Đây là điều mà Josh thích hóng hớt nhất trên đời.

    Serenity không biết chuyện gì đang xảy ra với Zachary. Cô bước vào hiệu sách và thấy mẹ chồng và chị chồng của chị gái mình đang ngồi đợi cô bên quầy thu ngân. Jasmine rót cho họ mỗi người một cốc nước ấm và đặt trước mặt họ. Tuy nhiên họ không uống. Khi Serenity bước vào cửa hàng, người mẹ và cô con gái nhăn mặt.

    Kiềm chế cơn giận, Serenity chào họ một cách lịch sự: "Chị Chelsea, bác Brown, sao hai người đến đây?" Họ tìm cô trước khi cô đến gặp họ.

    "Tôi hy vọng là bây giờ cô không bận, Serenity."

    Các học sinh đã vào lớp khi hai mẹ con đến cửa hiệu. Thấy ở đây không đông, họ cho rằng việc kinh doanh của Serenity không được tốt. Họ đã đưa ra quyết định đúng đắn khi xúi giục Hank đuổi Serenity ra khỏi nhà.

    Serenity không thể kiếm được gì vì việc kinh doanh của cô yếu kém. Hơn nữa tiền thuê nhà ở khu vực này rất cao. Có lẽ cô không kiếm đủ để trả tiền thuê nhà. Không có gì ngạc nhiên khi Serenity phải làm đồ thủ công ngày đêm để bán trực tuyến. Serenity vẫn sẽ sống nhờ tiền của Hank nếu anh không đuổi cô ra.

    Việc chi tiêu xa hoa của Liberty có lẽ bao gồm cả việc tài trợ cho em gái mình. Vụ chia đôi phí hóa ra là một ý tưởng hay. Nó đã tiết kiệm nhiều cho Hank. Đây là suy nghĩ của bà Brown và con gái.

    "Vâng, tôi không bận. Có chuyện gì thế bác Brown?"

    Serenity chẳng có gì ngoài sự lịch sự. Zachary có lý. Điều đó sẽ khiến chị gái rơi vào thế bí khi cô bất hòa với gia đình Brown nếu chị gái muốn cuộc hôn nhân tiếp diễn tốt đẹp với Hank.

    Chelsea tức giận nói: "Tất nhiên là có chuyện rồi. Đó là lý do tại sao chúng tôi tới đây. Chị gái cô đã đánh Hank. Cô có ý kiến gì về chuyện này không?"
     
  4. Annie Dinh

    Messages:
    362
    Chương 153 & 154: Những Kẻ Ngang Tàng

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Serenity gần như nổi cơn thịnh nộ khi Chelsea nói lời này trước mặt cô. Tuy nhiên Serenity vẫn có tố chất và không đập bàn trước mặt Chelsea. Cô từ từ đi ra sau quầy thu ngân ngồi xuống, rồi nhìn thẳng vào mắt Chelsea và ném cho chị ta hàng loạt câu hỏi:

    "Chelsea, chị nói chị gái tôi đánh anh rể tôi hả? Chị có chứng kiến không? Chị gái tôi gây sự trước? Anh rể tôi chống trả sao? Anh ta bị thương đến mức nào? Anh ta có phải nhập viện không?"

    Chelsea trả lời một cách trơ tráo: "Thì sao nếu Hank gây sự trước? Chị gái cô nên được dạy một bài học, và Hank đã muốn trừng trị cô ta hôm nọ rồi. Tuy nhiên, em ấy không muốn khiến chị gái cô trông tệ hại vì cô đã đến cùng với chồng. Thậm chí chúng tôi đã khuyên em ấy không trừng trị chị gái cô. Bất kỳ người đàn ông nào cũng sẽ tát vợ vì tất cả những điều như chị gái cô đã làm. Chị gái cô đáng bị đánh cho những lỗi lầm của mình. Cô ta đã cả gan đánh trả Hank đến thâm tím người. Em ấy không thể tự về nhà. Serenity, cô trẻ hơn chị gái nhưng cô đã kết hôn và có thể tự lập. Vì cô là người nhà của Liberty, nên chúng tôi phải thảo luận vấn đề này với cô. Cô nên đưa chị gái mình kèm theo quà tặng đến chỗ chúng tôi và xin lỗi Hank. Chị cô cũng nên viết cam kết rằng cô ta sẽ không bao giờ ra tay chống trả Hank nếu em ấy về nhà."

    Lời nói của Chelsea là điều kinh dị. Nó thực sự khiến Serenity và Jasmine mở mang tầm mắt.

    Serenity đã biết Chelsea lố bịch khi nghe chị gái tâm sự với cô. Bây giờ sự vô lý của Chelsea dường như là điều đáng kinh ngạc nhất. Cô sắp không chịu nổi nữa rồi.

    Bà mẹ và cô con gái không cho Serenity cơ hội để nói. Bà Brown đã nói tiếp ngay sau khi Chelsea dứt lời:

    "Serenity, Chelsea nói đúng đấy. Hãy chỉ cho bác xem gia đình nào mà vợ không đi làm hoặc nấu ăn. Hank phải làm việc và lịch trình của nó cũng có thể rất bận rộn. Sau khi làm việc hết công suất vào buổi sáng, nó về nhà và không có bữa trưa nào trên bàn. Nó còn bị yêu cầu tự nấu ăn cho mình. Chẳng khác nào nó còn độc thân chưa vợ. Hank trả tiền nhà và chi phí sinh hoạt, trong khi chị gái cháu ngồi nhà chẳng làm gì ngoài việc chăm sóc đứa trẻ. Sonny là một đứa bé dễ bảo. Chị gái cháu suốt ngày nhàn hạ ở nhà, nhưng cô ta không biết mình may mắn đến thế nào. Cô ta thậm chí còn đánh nhau với Hank. Đã đủ khó khăn khi Hank phải chịu nhiều áp lực. Không thành vấn đề nếu cô ta không thể giúp nó giảm bớt gánh nặng, nhưng cô ta từ chối nấu ăn và để Hank đói. Tất nhiên Hank sẽ tức giận. Bất kỳ ai cũng sẽ như vậy nếu họ ở vị trí của nó. Chia đôi phí là giải pháp cuối cùng. Chị gái cháu phung phí tiền bạc. Cô ta đã vung tay quá trán hơn một nghìn đô la trong một ngày. Cô ta nghĩ tiền của Hank mọc trên cây sao? Với một gia đình ba người, năm mươi đô la cho đồ dùng là đủ, chị gái cháu chỉ cần một nghìn năm trăm đô một tháng. Nhưng Hank vẫn đưa cô ta ba nghìn đô mỗi tháng. Cô ta có gan làm ầm ĩ về việc chia đôi phí. Cô ta có thể tự kiếm tiền. Đừng lợi dụng Hank. Chị gái cháu có thể không quan tâm đến Hank nhưng chúng tôi, những bậc phụ huynh thì quan tâm. Cô ta học để làm gì? Cô ta cũng không thể giảm gánh nặng tài chính. Hãy nhìn Chelsea. Con bé có ba đứa con, nhưng nó đi làm để giúp đỡ gia đình. Chị gái cháu từ chối đi làm vì cô ta muốn chăm đứa trẻ. Cô ta khăng khăng bắt Hank trả tiền nuôi dưỡng mình. Cô ta có phải là con gái của Hank không? Tại sao Hank phải là nguồn thu nhập chính của cô ta? Được thôi, vậy Hank trả cho chi phí sinh hoạt của cô ta, nhưng cô ta thậm chí không thể chăm sóc nhu cầu của Hank hoặc nấu ăn cho nó. Cháu thấy như vậy có giống một người vợ không? Chúng tôi đã tử tế và kiên nhẫn với chị gái cháu. Cháu nghĩ ai khác sẽ khoan dung với chị gái cháu không? Họ sẽ ly dị và đuổi chị gái cháu ra ngoài."

    Lời của bà Brown có vẻ mạnh mẽ hơn lời của Chelsea. Jasmine cầm chổi giả vờ quét xung quanh. Thực ra cô đang đợi hiệu lệnh từ người bạn thân nhất để quét sạch hai mẹ con vô lý này ra khỏi đây. Đều là phụ nữ, họ nên hỗ trợ lẫn nhau thay vì gây khó dễ cho nhau.

    Serenity sôi sục vì giận dữ. Cô cau mày và lạnh lùng thốt lên: "Bác Brown, bác nghĩ rằng chăm sóc trẻ con là việc dễ dàng khi bác có kinh nghiệm chăm sóc con của chị Chelsea sao? Bác nghĩ rằng bác có thể đi làm mang theo đứa trẻ hai tuổi không? Chị Chelsea có ba đứa con, nhưng bác và bác Brown trai là những người trực tiếp chăm sóc bọn trẻ. Tất cả những gì chị ấy làm là sinh con. Chị gái tôi đã cho bác một đứa cháu trai mang họ của bác, nhưng bác không giúp đỡ với tư cách là ông bà. Thật buồn cười khi bác so sánh chị Chelsea với chị gái tôi. Chị tôi có thể đi làm và kiếm thu nhập nếu bác có thể giúp chăm sóc Sonny. Chị tôi có thu nhập cao hơn anh rể tôi trước khi họ kết hôn đấy."

    Chelsea xen vào ngắt lời Serenity: "Chúng ta phải chịu trách nhiệm với những đứa con mà chúng ta sinh ra. Bố mẹ chồng không có nghĩa vụ phải chăm sóc cháu."

    "Đúng vậy. Con cái phải là trách nhiệm của cha mẹ. Vậy tại sao chị không chăm sóc con mình hả chị Chelsea?"

    Chelsea mở miệng đáp trả: "Bố mẹ tôi rất vui khi được chăm sóc con tôi. Cô cũng có thể bảo chị cô kêu ba mẹ cô ta chăm sóc con cô ta."

    Serenity cầm cốc nước trước mặt Chelsea và hất vào mặt chị ta.

    "Ah! Cô làm cái quái gì thế Serenity?"

    "Tôi đang giúp chị súc miệng bẩn thỉu." Serenity liếc mắt nhìn hai mẹ con một cách bình thản.

    Chelsea nổi nóng định dùng bạo lực thì bà Brown ngăn cản. Bà Brown nói với con gái: "Bố mẹ của em dâu con đã mất hơn mười năm rồi. Con không thể trách Serenity tức giận vì con đã nói lời tổn thương."

    "Nhưng cô ta không nên tạt nước vào con. Quần áo ướt hết rồi. Serenity, cô có biết quần áo tôi giá bao nhiêu không? Cô có đủ khả năng đền cho tôi không?"

    Jasmine đang tập trung quét tướt thì chớp lấy cơ hội chen vào: "Quần áo của chị đáng giá một ngàn đô nếu là hàng thật. Tiếc là quần áo của chị lại là hàng nhái nên chẳng đáng là bao. Chị đã bị lừa nếu chị chi hơn một ngàn đô cho chúng. Tôi cho là giá không quá hai trăm đô đâu."

    Chelsea nhăn mặt chỉ tay vào Jasmine và hét lên: "Cô biết gì. Cô mới mặc hàng nhái. Của tôi là hàng chính hãng. Tôi đã chi hơn một nghìn đô. Cô có đủ tiền mua hàng hiệu không? Cô hẳn phải ghen tị với tôi vì cô không đủ tiền mua chúng và nói đồ của tôi là hàng nhái."

    Jasmine lè lưỡi: "Giá quần áo của tôi vài ngàn đô. Một nhãn hiệu thiết kế có giá hàng chục ngàn đô. Quần áo của chị là thứ tôi dùng làm giẻ lau ở nhà."

    "Cô.." Mặt Chelsea đen lại.

    Chị ta cần che giấu vì chị ta chỉ chi vài trăm đô la cho bộ quần áo. Chị ta đã kiểm tra thương hiệu gốc trên trang web chính thức của nó. Bộ quần áo chính hãng có giá hơn một nghìn đô la. Chelsea không dám chắc mình đang mặc đồ thật.

    "Serenity!" Chelsea kêu lên. "Cô chắc đã thuê loại nhân viên tào lao. Cô nên sa thải cô ta."

    Serenity lạnh lùng đáp trả: "Tôi xin lỗi. Cô ấy không phải nhân viên của tôi mà là cộng sự của tôi. Chị có chắc là quần áo chị đang mặc chẳng phải hàng nhái không? Sao tôi lại có cảm giác là chị đang che đậy sự xấu hổ của mình bằng cách tức giận nhỉ?"

    Không ai rõ hơn Chelsea có thể biết đồ mình mặc là hàng nhái. Thật buồn cười khi Chelsea tuyên bố cô không đủ khả năng mua quần áo.

    "Chị Chelsea, chúng ta đừng nói về quần áo nữa. Đây là những gì tôi nghĩ về tình hình của chị gái và anh rể tôi. Là một phần trong gia đình chị gái tôi, tôi ủng hộ quyết định của chị gái tôi là chia đôi mọi thứ vì anh Hank muốn chia đôi. Anh ấy đề xuất ý tưởng này, vì vậy anh ấy phải chịu hậu quả. Tại sao anh ấy phải được nhận tất cả những thứ tốt đẹp và chỉ trả phần của mình, trong khi chị gái tôi phải chia tiền và làm mọi thứ khác?"
     
Trả lời qua Facebook
Loading...