Xuyên Không [Edit] Ta Dựa Vào Lười Biếng Cứu Vớt Cả Tông Môn - Công Chủ Bất Hồi Gia

Discussion in 'Box Dịch - Edit' started by Hương Nhi, Jan 2, 2024.

  1. Hương Nhi

    Messages:
    754
    Chương 269: Đáp tạ yến

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thứ đồ chơi đá lưu ảnh này, ai chết thì chết, chỉ cần vai chính không phải là chính mình thì ai cũng rất vui lòng xem diễn cả.

    "Ta đã nói rồi mà, lôi kiếp ngày đó rất dọa người." Sở Hành Chi bĩu môi, nhưng so với cái này hắn càng tò mò phahr ứng của các tu sĩ trong thành trì hơn.

    Đếm đó, sắc trời Bích Ba Thành sáng như ban ngày, mỗi lần lôi vân áp xuống đều làm cho người ta hoài nghi bản thân liệu có thể chết trong lôi kiếp hay không. Ma tộc Yêu tộc tránh còn không kịp, tu sĩ trực tiếp đứng ở trên đài cao để ký lục đá lưu ảnh, loại tinh thần không sợ chết này quả thật là đáng kính nể.

    Tạ Sơ Tuyết rất có hứng thú để đá lưu ảnh sang một bên, chiếu xạ hình ảnh vô cùng rõ ràng.

    Dưới tường thành là một đám thiếu niên thân khoác tông phục của từng tông, còn có chúng tu sĩ Tu chân giới bày trận địa sẵn sàng đón địch, khi Diệp Kiều nhảy xuống khiến cho tất cả mọi người đều không kịp phản ứng, thiếu chút nữa đã cho rằng lúc ấy nàng là nổi lòng muốn kết thúc cuộc đời.

    Một nữ tu gào lên nhất thanh: "Diệp Kiều, Diệp Kiều! Thật soái a!"

    Bên kia một đám nũ hài cơ ngực còn cường tráng hơn cả các đại hán đặt tay đặt ở bên miệng làm loa, không cam lòng yếu thế hô to: "A a a cố lên! Tống Hàn Thanh ta yêu huynh."

    Tống Hàn Thanh trăm triệu lần cũng không nghĩ tới mình cũng bị gọi tên, một ngụm rượu gạo thiếu chút nữa đã phun thẳng vào mặt Tô Trạc đang ngồi phía đối diện.

    Minh Huyền cũng kinh ngạc vài giây: "Ai da, thì ra đêm đó náo nhiệt như vậy sao?"

    "Dựa vào cái gì hắn lại có nhiều nam tu thổ lộ như vậy a?" Sở Hành Chi đứng lên vỗ bàn, lớn tiếng hỏi: "Chúng ta khó coi sao?"

    Diệp Kiều thì thôi đi, khi ấy toàn bộ thao tác của nàng đều hấp dẫn lực chú ý của mọi người, nhưng Tống Hàn Thanh thì dựa vào cái gì a?

    Tống Hàn Thanh cũng bực mình, vỗ án, gân giọng quát: "Nếu như ngươi muốn, vậy thổ lộ này tặng cho ngươi đấy."

    Sở Hành Chi nghĩ đến tình cảnh điên cuồng kia, lại giống như không có việc gì ngồi trở về: "Vậy thì không cần đâu."

    Hắn cũng không muốn nhiều nam tu như vậy đứng ở nơi đó hô to tên của mình đâu.

    Trong hình chiếu, Diệp Kiều giơ tay nhẹ nhàng ném ra một vật, một tòa tháp màu vàng kim đột ngột phóng to, giữa không trung hiện ra hư ảnh một tòa tháp chiếu rọi xuống, đó là di tượng mà các trưởng lão năm tông ở phía xa cũng đã nhìn thấy.

    Thật sự là Quỷ Vương tháp!

    "Quỷ Vương tháp.." Gia chủ Diệp gia cảm thấy không thể tưởng tượng: "Ngày đó Quỷ Vương tháp đột ngột biến mất chính là đại thủ bút của nàng sao?"

    Quỷ Vương tháp tự mang một tiểu lĩnh vực, còn có quy tắc trói buộc, mặc kệ phóng ở bất luận chỗ nào cũng đều là một món linh khí vô cùng hữu dụng. Đừng nói bọn họ ngốc, Triệu trưởng lão cũng không biết nàng ra tay khi nào.

    "Đã quên hỏi, thì ra người tốt kia là ngươi a, Tiểu Kiều?" Triệu trưởng lão quay đầu cũng quên mất chuyện này, nhìn về phía Diệp Kiều, ngữ khí đầy nhịp điệu: "Ngươi thật đúng là có tinh thần phụng hiến làm việc tốt mà không muốn lưu danh a Diệp Kiều!"

    Toàn bộ hành trình không rên một tiếng, nếu không phải nàng đem thả tòa tháp ra, thì đến bây giờ đây vẫn còn là một bí ẩn.

    Diệp Kiều không có lúc nào là không cho bọn họ kinh hỉ. Tuy rằng có đôi khi còn giống kinh hách hơn.

    Diệp Kiều bị lời Triệu trưởng lão nói chèn ép, đưa tay sờ sờ chóp mũi, nàng ngẫm nghĩ, thành thật đáp lại một câu: "Cũng thường thôi, cũng thường thôi, chỉ là thuận tay mà làm ấy mà."

    Triệu trưởng lão cũng bị tinh thần khiêm tốn của nàng chỉnh cho phát nghẹn.

    Chính ông ấy là người dặn dò Diệp Kiều phải khiêm tốn, nhưng hiển nhiên sự khiêm tốn của Diệp Kiều không giống với người bình thường, mấy lời điệu thấp phát ra từ miệng đứa nhãi ranh này sao nghe càng giống khiêu khích hơn.

    Tạ Sơ Tuyết đột nhiên lui về sau hai bước: "Oa, thì ra ngươi chính là Diệp Kiều lấy đi Quỷ Vương tháp trong truyền thuyết a."

    Minh Huyền: "Không sai, không sai, nàng chính là Diệp Kiều trong truyền thuyết nha."

    Hai người kẻ xướng người họa là hiểu khung cảnh ồn ào như thế nào. Đặc biệt là dưới tình huống khách mời của yến hội tuyệt đại bộ phận đều là các thế gia lớn nhỏ, Tạ Sơ Tuyết liếc nhìn Diệp Kiều, chớp chớp mắt.

    Hắn đã nhìn danh sách mời, một bộ phận rất lớn trong đó là những người bị nhốt trong Quỷ Vương tháp, đám thế gia kia muốn bo bo giữ mình cũng không thành vấn đề, nhưng có đã lưu ảnh thạch chiếu xạ, bọn họ không thể thật sự thờ ơ.

    Dù không dám chính diện đối đầu cùng tám đại gia tộc, nhưng dưới tình huống nhân số đủ nhiều cũng có thể bức đám lão đông tây kia biết khó mà lui.

    Khoảnh khắc này Diệp Kiều lĩnh ngộ ra dụng ý của đối phương, nhịn không được cảm khái: "Tiểu sư thúc thật sự là rất biết tính kế." Rõ ràng nhìn qua rất không đứng đắn nha.

    "Thực cảm tạ ngươi."

    "Trăm nghe không bằng một thấy."

    "Thực cảm ơn ngươi đã cứu hài tử nhà ta." Có người kích động mà có chút nói năng lộn xộn.

    "Diệp Kiều, ta đại diện cho các tu sĩ Bích Ba Thành cảm tạ ngươi, sau này bảng hiệu sẽ đưa đến cửa tông môn của ngươi."

    "..."

    Mấy vị gia chủ vốn còn chuẩn bị hưng sư vấn tội liền bị các thế gia tiến đến cảm tạ mạnh mẽ đẩy vào một góc. Nhưng lúc này, có ai thèm để ý chứ. Sắc mặt bọn họ đồng loạt đen xì như đít nồi.

    Trưởng lão năm tông nhìn thấy một màn này, ăn ý lui về phía sau. Chậc chậc. Thì ra nhân tình còn có tác dụng như vậy?

    Trưởng lão Bích Thủy Tông ý vị không rõ cảm thán: "Có thể làm nhiều thế gia thiếu nhân nợ nhân tình trong lúc rèn luyện như vậy, thật là lợi hại a. Có điều tiểu tử này miệng cũng là thật sự kín."

    Tình thế hai bên giằng co không thể hiểu được lại diễn biến thành yến đáp tạ.

    Diệp Kiều bị vây kín không chút kẽ hở gian nan giãy giụa ra khỏi một đám đông đang hết lời cảm tạ, quần áo thiếu chút nữa đã bị kéo cho rách tả tơi, nàng run rẩy, nhưng cũng không tính là không có thu hoạch, ít nhất trong lòng cũng bị những thế gia kia nhét không ít lễ vật. Pháp khí cùng đan dược đều có, rất thực dụng a.

    Diệp Kiều vốn tâm bất cam tình bất nguyện, lúc này sờ hàm dưới suy tư: "Các ngươi nói xem, hiện tại ta lại đi qua đó một chuyến, còn có thể kiếm chác được thêm chút pháp khí cùng đan dược không?"

    Ý tưởng làm giàu này của nàng tất nhiên không thể thực hiện, đợi sau khi Diệp Kiều từ trong đám người ra ngời, Mộc Trọng Hi vẫy tay với nàng, ý bảo tiểu sư muội lại đây nghe giảng bài. Trưởng lão giảng bài bọn họ không nghe, hiện tại hoàn toàn dựa vào Tiết Dư là người duy nhất chịu nghiêm túc học tập phổ cập khoa học.

    Mộc Trọng Hi đem linh quả ném cho Diệp Kiều, mấy người vừa như suy tư gì gặm quả, vừa nghe Tiết Dư phân tích, thiếu niên nhấp chút rượu ngon, ở trên bàn khoa tay múa chân: "Nói về Long tộc thì, ta cũng không hiểu biết nhiều lắm, có thể Tàng Thư Các có ghi lại, loại cổ tộc này, thông thường tình huống bên trong rất phức tạp, bọn họ ở trong thuỷ vực."

    Nói tới đây, ba vị tu sĩ Hỏa linh căn theo phản xạ có điều kiện bắt đầu cảm thấy không khoẻ.

    "Bên trong nơi này có vực sâu nguy hiểm, Long Hiệp.." Hắn thấp giọng giảng thuật nhiệm vụ lần này, nhắc đi nhắc lại chỗ nguy hiểm của nơi đây: "Nếu là để chúng ta đi nói chuyện hợp tác, thành ý phải có đủ, đầu tiên là phải tôn kính tiểu Thái tử Long tộc một chút."

    Điểm này Trường Minh Tông thật ra không cần lo lắng, bọn họ cũng không có thói quen tùy tiện trào phúng hoặc là bễ nghễ người khác, chủ yếu là Vấn Kiếm Tông cùng Nguyệt Thanh Tông cần chú ý.

    Minh Huyền tò mò: "Long tộc trong truyền thuyết rốt cuộc trông như thế nào nhỉ?"

    Tu chân giới vẫn là tu sĩ nhiều, loại sinh vật thần bí như Long tộc cho tới nay bọn họ mới chỉ nhìn thấy hư ảnh ở nơi truyền thừa, có lẽ là trong một lần đến truyền thừa mà lưu lại bản khắc ấn tượng.

    "Muội có ý kiến gì đối với Long tộc không? Tiểu sư muội?" Hắn nhìn về phía Diệp Kiều đang gặm linh quả.

    Diệp Kiều mở mịt ngẩng đầu khỏi mâm linh quả, chân tình thực lòng cảm khái: "Linh quả ăn rất ngon nha."

    Trước kia ở Trường Minh Tông, bọn họ hoàn toàn không có được đãi ngộ này, đây là suy xét đến mặt mũi của tám đại gia tộc nên mới bày biện lên.

    "..."

    "Thôi vậy." Tiết Dư mắt trợn trắng: "Muội ăn đi."

    Khánh công yến phải tới buổi tối mới tính là kết thúc, nhiều thế gia tông môn tề tụ một chỗ như vậy, tự nhiên bọn họ cũng không thể rời đi ngay ngày hôm sau, toàn bộ thân truyền tứ tông bị các trưởng lão giữ lại.

    Tập thể ngủ lại Trường Minh Tông, thể nghiệm này thực sự rất thần kỳ, so với không khí nghiêm túc cùng nội liễm của Vấn Kiếm Tông, Trường Minh Tông lại có vẻ tùy ý, loại hình khu vực sân ở chia làm rất nhiều loại, mỗi tu sĩ có chức nghiệp bất đồng lại có nơi học chuyên môn riêng, chỗ ở lại được an bài cùng một khu, lập tức tái hiện lại tràng cảnh hồi đại bỉ năm nào, cùng Trường Minh Tông chỉ cách một cái sân, mỗi ngày đều là cảnh nước sôi lửa bỏng.

    Trở lại chỗ ở của từng người, các tông đều suốt đêm mở họp. Lần này tập thể hiếm có mà mở họp, nội dung chủ yếu nhằm vào chuyện kết minh với Long tộc, giao tiếp với chủng tộc thần bí này, đầu tiên đến phải tạo quan hệ tốt mới được, Long tộc thiên tính ngạo mạn, thực lực lại vô cùng cường đại, càng miễn bàn người tới còn lài tiểu thái tử Long tộc.

    "Lần này không phải áp bức các ngươi. Thật sự." Đoạn trưởng lão vô cùng thành khẩn: "Chỉ là nhiệm vụ đàm phán thôi."

    "Sẽ có một trận thi đấu đoàn đội giữa các tông môn, thực lực tông nào mạnh nhất, thì tông đó sẽ phụ trách bảo hộ cho tiểu thái tử Long tộc."

    "Các ngươi phải toàn lực ứng phó, tranh thủ bắt được cơ hội lần này. Đây chính là Long tộc, làm cho hắn vui vẻ, nói không chừng các ngươi còn có một con rồng để cưỡi ấy chứ."

    Long tộc ngạo mạn không bao giờ chịu cúi đầu, đừng tưởng rằng nàng không biết, Đoạn trưởng lão muốn lừa dối bọn họ cũng phải lừa dối nghiêm túc một chút chứ.

    "Đám phù tu Nguyệt Thanh Tông không đủ thực lực, Bích Thủy Tông càng không hy vọng, Thành Phong Tông chỉ có hai kiếm tu cũng thế, đối thủ của các ngươi chỉ có Vấn Kiếm Tông. Cố lên a."

    Diệp Kiều ghé vào trên bàn, mơ màng sắp ngủ liền kéo dài giọng: "Bọn họ có năm kiếm tu, chúng ta đánh như thế nào?"

    "Đây là chuyện các ngươi phải tự trả lời."

    "Không phải các ngươi đều có rất nhiều thủ đoạn sao?" Đoạn Dự bóp mạn vai nàng, mỉm cười: "Cố lên, trưởng lão tin tưởng ngươi."

    Diệp Kiều: ".. Ôi chao."

    Nàng biếng nhác quơ quơ tay, ý bảo mình đã biết.

    Tông môn đều đã hạ thông báo, trừ bỏ chấp hành thì cũng không có lựa chọn khác, hơn nữa đây là sân nhà Trường Minh Tông, bại bởi các tông khác thật là quá mức mất mặt. Dù sao xui xẻo không chỉ có bọn họ, các tông khác cũng bị hạ thông điệp cuối cùng, tận lực lôi kéo Long tộc đến tông mình.

    * * *
     
Trả lời qua Facebook
Loading...