Chương 170: Minh Nguyệt tiễn, kéo căng dây
[HIDE-THANKS]
[/HIDE-THANKS]
[HIDE-THANKS]
Cấm địa Nguyệt Thanh Tông dán đầy cấm chú cổ quái, các loại bùa chú nhiều đến nỗi chỉ nhìn thôi đã tê dại cả da đầu.
Minh Huyền ghét bỏ đá đá Tiết Dư: "Nhường một chút, chừa chỗ cho ta ngồi."
Hai người cùng ngồi dưới đất. Tiết Dư thấy thế cũng không giận.
Diệp Kiều nhiệt tình nhìn về phía mấy người Vấn Kiếm Tông: "Muốn ngồi cùng không?"
Mấy người Vấn Kiếm Tông trầm mặc nhìn bộ dáng nhàn nhã của bốn thân truyền Trường Minh Tông, một chút sốt ruột cũng không thấy. Đây thật sự là cấm địa sao?
Sở Hành Chi tức giận bất bình nói: "Ta cho rằng, là đám gia hỏa ác độc của tám đại gia tộc đám kia muốn bôi nhọ những người thiện lương vô tội chúng ta a."
"À không, là sư huynh chúng ta."
Dưới trạng thái chèn ép lẫn nhau, Diệp gia có thể ngồi ổn ở vị trí đệ nhất tám đại gia tộc chính là dựa vào là Diệp Thanh Hàn, bọn họ cực kỳ coi trọng bồi dưỡng đời sau, những thế gia khác thì như hổ rình mồi, thật vất vả mới chờ được cơ hội túm bọn họ xuống, đương nhiên là hận không thể hoàn toàn dìm cho chết tươi, khiến cho bọn họ hoàn toàn không thể trở mình.
Có thể nghĩ ra, việc điều tra trong một chốc một lát là không có khả năng! Càng đừng nói tới gia tộc của Chu Hành Vân, đã không hỗ trợ thì thôi, thậm chí bọn họ còn cảm thấy hắn là trở ngại đối với sự phát triển của dòng chính Chu gia kìa. Tổng kết lại thì, cướp ngục chính là phương thức nhanh nhất.
Diệp Kiều tìm một nơi sạch sẽ, đặt mông ngồi xuống.
Ở một nơi như cấm địa này, nếu chỉ có một mình thì khả năng còn cảm thấy sợ hãi cùng hổ thẹn, nhưng một đám người cùng bị nhốt lại thì chỉ có cảm giác vui sướng mà thôi.
Chúc Ưu thần kỳ phát hiện, chỉ cần ở cùng một chỗ với nhóm người Diệp Kiều, vô luận là hoàn cảnh có nguy hiểm đến đâu, nàng đều không thấy sợ hãi.
"Các ngươi có ý tưởng gì không? Về Minh Nguyệt Tiễn ấy."
Diệp Kiều: "Còn có ý tưởng gì được nữa?"
Nàng phủi mông đứng lên, bắt đầu giơ tay chỉ huy một đám thân truyền: "Hủy cấm địa này đi, dẫm nát bùa chú, a đúng đúng đúng, chính là như vậy."
Muốn bao nhiêu thiếu đạo đức thì có bấy nhiêu, nàng không tin Minh Nguyệt tiễn sẽ ngồi chờ chết. Thanh Phong Kiếm đều có linh tính, vậy Minh Nguyệt Tiễn là bảo vật trấn tông của Nguyệt Thanh Tông tuyệt đối cũng sẽ như thế.
Dù sao cũng đang nhàn rỗi, Diệp Kiều vừa lúc mượn cơ hội này thử đánh giá trận pháp của Nguyệt Thanh Tông xem sao, đầu ngón tay nàng bấm niệm thần chú, phá vỡ mấy trận pháp cấp thấp, sau đó dẫn người đi sâu vào trong cấm địa, nghe nói càng đi vào bên trong thì nơi này càng nguy hiểm.
Bị nhốt chung một chỗ với đệ tử tông môn có giá trị vũ lực cao, lạc thú chính là ở chỗ bốn người Diệp Kiều không cần tự mình động thủ, biện pháp của nàng từ trước đến nay đều không đàng hoàng, còn rất thiếu đạo đức, nhưng chỉ cần dùng tốt là đủ rồi.
Cùng với sự xuất hiện của đệ tử hai tông, ban đầu Minh Nguyệt tiễn cũng không quá để ý, thẳng đến khi nó trơ mắt nhìn nhóm người này vừa tiến đến liền bày ra dáng vẻ nghênh ngang hống hách, dưới sự dẫn dắt của một tiểu cô nương, lại nhảy nhót lung tung, làm cho cấm địa vốn âm trầm trầm trở nên chướng khí mù mịt.
Diệp Kiều thấy linh tiễn này còn rất trầm ổn, liền lấy ra mấy quả bom ném vào trong.
Cấm địa a, nơi để các thân truyền đề tỉnh bản thân, dựa theo tư duy logic của người bình thường, sau khi tiến vào chỉ biết cảm thấy hổ thẹn, tự trách cùng sợ hãi, chứ không phải là nổ nó!
Linh tiễn muốn điên rồi. Thế giới này ra sức muốn lấy lòng nó, còn tiểu cô nương kia lại muốn khiến nó nổ tung! Đây là thân truyền tông nào? Tính cách lại có thể kỳ khôi như vậy?
Mấy người Vấn Kiếm Tông dường như cũng quen với cảm giác vui sướng hành xử ngang ngược, muốn làm gì thì làm, dùng kiếm quét ngang kiến trúc xung quanh, chơi đến mức dần quên cả chính mình, Tiết Dư nhẹ giọng nhắc nhở nói: "Đủ rồi."
Quả là đội phá dỡ của Tu chân giới danh xứng với thực, toàn bộ cấm địa đều đã rách tung toé, không biết là ai đập ra một lỗ thủng lớn, kinh động trận pháp, một đạo phong ấn cổ quái bị phá mở, bóng dáng Minh Nguyệt Tiễn trong lời đồn liền hiện ra.
Bóng dáng mông lung dần ngưng thật, linh tiễn kéo căng, híp mắt chỉ thẳng vào đám khách không mời mà xông tới này, trong khoảnh khắc liền hiểu ra bọn họ đến đây để làm gì.
Nó cười lạnh: "Trốn được thì lại đến gặp ta."
Tiết Dư nói: "Đó là Minh Nguyệt Tiễn linh."
"Chỉ là một hư ảnh, rất suy yếu."
Suy yếu đến mức nếu bị người bắt được sẽ lập tức tiêu tán, tuy vậy nó vẫn là Minh Nguyệt Tiễn, chỉ một đạo hư ảnh cũng đủ khiến bọn họ nuốt không trôi, mấy chục mũi tên phá gió lao tới, lưu lại vị trí nhóm người vừa đứng một vết rách thật sâu.
Chúc Ưu nghiêng người, né tránh, híp híp mắt: "Vị trí của nó quá xảo quyệt. Chúng ta rất khó lấy được."
Ai là người đi lấy đây?
"Để Diệp Kiều đi." Năng lực trốn tránh của nàng tốt hơn mọi người.
Chúc Ưu là muốn Sở Hành Chi xông lên, nào ngờ, Sở Hành Chi đã bắt lấy Diệp Kiều, vứt nàng lên phía trước. Thiếu chút nữa. Thiếu chút nữa là tới rồi.
Hai mũi tên lại một lần nữa không lưu tình bắn tới, hô hấp của Diệp Kiều cứng lại, điều chỉnh tư thế rơi xuống của cơ thể, mũi chân điểm xuống mặt tường, sau đó mượn lực đảo người mới tránh cho không bị ngã xuống.
Nhờ kinh nghiệm trốn tránh mấy ngàn linh kiếm trong Kiếm Quật, Diệp Kiều cũng tránh thoát được thêm vài mũi tên.
Mũi tên lạnh băng đến tận xương tủy, mỗi một chút đều muốn đoạt mạng người, Diệp Kiều chủ luyện tốc độ, không ngừng thử tới gần linh tiễn, nhưng lần nào cũng chỉ thiếu một chút. Lại là một chút!
Mũi chân Diệp Kiều súc lực, đột nhiên hung hăng đá một kích vào bụng hư ảnh, nó lập tức bị đánh tan sau đó nhanh chóng tụ tập lại. Nàng nhanh chóng bắt lấy cung tiễn, còn chưa kịp cao hứng nó đã tiêu tán ngay trong tay nàng. Diệp Kiều quay đầu, phát hiện Minh Nguyệt Tiễn đã lại xuất hiện tại một phương hướng khác, vẫn là hư ảnh như cũ.
Nàng híp mắt. Bà đây nổi giận rồi!
Diệp Kiều lấy ra Bất Kiến Quân, làn sương mù màu đen ngưng tụ, hóa thành xiềng xích khóa chặt vị trí của tiễn linh. Thích trốn đúng không?
Mấy linh kiếm vọt lên vây nó lại, trước có sói, sau có hổ, tiễn linh hốt hoảng lại tức giận mà nhìn đám linh kiếm, cốt khí ở đâu? Nhiều linh kiếm như vậy, thế mà lại đi làm cho săn cho nhân loại!
Chúc Ưu nhìn thấy tiễn linh bị chọc cho nổi điên, nhíu mày: "Đổi người nói chuyện với nó thử xem?"
Minh Nguyệt Tiễn là một linh khí tiếng tăm lừng lẫy, tính cách cũng cổ quái, muốn bắt được nó chỉ sợ là phải tìm được một người thích hợp nói chuyện với nó trước đã.
Tiễn linh lạnh lùng nói: "Không."
"Ta muốn là nàng." Đừng tưởng rằng nó không nghe được ai là người đề xuất kiến nghị muốn quậy phá cấm địa thành cái bộ dạng này.
Diệp Kiều cười cười, ngữ khí gợi đòn: "Không ngờ tình yêu của ngươi đối với ta lại sâu sắc như vậy. Tuy rằng xu hướng giới tính của ta là đúng đắn. Nhưng nếu ngươi thật lòng thật dạ thích ta, thì ta cũng không phải là không thể suy xét."
Tiễn linh thành công bị chọc tức đến nứt ra rồi. Vèo vèo vèo mấy mũi tên tự có hiệu quả truy tung, đuổi theo nàng không bỏ.
Diệp Kiều thấy mũi tên lao tới, sau khi né tránh vài mũi tên sáng ngời, nàng đột nhiên vọt thẳng về phía Minh Nguyệt Tiễn, mũi tên cũng đuổi sát phía sau, tốc độ của nàng nhanh hơn mũi tên một chút, nàng nắm chuẩn thời cơ đột nhiên bắt lấy Minh Nguyệt Tiễn.
Chạm được rồi! Lần này cung tiễn không biến mất, ý niệm của Diệp Kiều vừa động, mạnh mẽ cưỡng ép tiễn linh trở lại trong Minh Nguyệt Tiễn.
Trốn được, lại đến gặp nó, những lời này là có tính ước thúc nhất định, nàng tránh thoát rồi, nó liền ngoan ngoãn nằm ở trong tay nàng.
Quả tim treo ngược trên cổ họng của Chúc Ưu rốt cuộc cũng được thả xuống. Cuối cùng cũng lấy được.
"Chúng ta đi thôi."
Đi cứu người!
Sở Hành Chi thấy nàng thật sự lấy được Minh Nguyệt Tiễn vào tay, cũng muốn đến thử kéo dây cung, lại phát hiện thứ này không chút sứt mẻ. Kéo không ra. Thật là đáng giận mà! Thật đúng như nó nói, phải là Diệp Kiều mới chịu?
Mà sau khi lấy được Minh Nguyệt Tiễn, làm sao mới có thể ra khỏi cấm địa lại là một vấn đề lớn.
"Ổ khóa ở cấm địa này, Minh Nguyệt Tiễn có thể mở ra không?"
Chúc Ưu lắc đầu: "Nếu nó có thể mở được cấm địa, thì sao còn bị giấu ở bên trong." Cho nên cách mở cấm địa hẳn không phải là cấm chú.
Cấm địa thông thường chỉ có cao tầng mới có thể mở, còn cụ thể là dùng biện pháp gì thì bọn họ không rõ ràng lắm.
Chúc Ưu: "Có thể chờ ngày mai, để sư phụ đến bảo lãnh cho chúng ta đi ra ngoài."
Đây là cách ổn thỏa nhất, nhưng nguy hiểm có chút lớn, nếu bị Nguyệt Thanh Tông phát hiện cấm địa bị bọn họ phá thành ra như vậy..
Trong tay Diệp Kiều đánh ra một đạo chú ấn, hô to một tiếng: "Tránh ra."
"Ta sẽ làm nổ tung nơi này."
"Đúng rồi!" Nàng quay đầu: "Các ngươi sẽ bồi tiền cùng chúng ta đúng không?"
Bốn người Vấn Kiếm Tông: "..."
Dưới cái nhìn chăm chú của Diệp Kiều, Chúc Ưu trầm mặc, nàng ta suy nghĩ, dựa theo cách hành xử của đám người giỏi gây chuyện Trường Minh Tông này, chỉ sợ lão tổ Trường Minh Tông dưới suối vàng cũng phải cười, cười thật to a.
"Cha ta sẽ hỗ trợ bồi tiền." Minh gia rất có tiền, chỉ làm nổ một cái cấm địa mà thôi, Minh Huyền tin tưởng vững chắc, cha của hắn sẽ nỗ lực giúp hắn trả tiền.
Diệp Kiều lập tức nhắm ngay vào nơi yếu nhược nhất của cấm địa, hung hăng đánh ra chú ấn, cùng với một tiếng vang lớn, cấm địa trần ai lạc định của Nguyệt Thanh Tông lập tức bị nổ ra một lỗ thủng, Diệp Kiều cùng Mộc Trọng Hi mỗi người túm lấy một thân truyền, vừa nhấc chân, vừa hô: "Chạy mau!"
Nổ xong liền chạy, thật là kích thích! Hy vọng Minh gia, Tiết gia cùng Vấn Kiếm Tông có thể hỗ trợ bồi thường linh thạch a.
* * *
Suốt đêm chạy từ cấm địa Nguyệt Thanh Tông ra ngoài, còn phải đến tám đại gia tộc, Chúc Ưu vốn định bỏ tiền ngồi tàu bay, lại bị Diệp Kiều cản lại.
"Đã từng nghe nói qua chưa?" Diệp Kiều nói: "Tám đại gia tộc có quy định. Không cho ngự kiếm, ngự kiếm sẽ phải ngồi tù."
Chúc Ưu gật gật đầu, đây là chuyện ai cũng rõ. Cho nên nàng ta mới định ngồi tàu bay.
Diệp Kiều nói: "Vừa lúc muốn đi cướp ngục, còn ngồi tàu bay làm gì cho phí tiền."
Diệp Kiều mặt không đổi sắc quay lại hỏi đám kiếm tu: "Các ngươi đều có kiếm đúng không? Mau lấy ra, ngự kiếm cho bọn họ xem."
"A đúng đúng đúng, Bay ngay dưới mí mắt bọn họ. Mau mau mau!"
Nàng đã khó chịu tám đại gia tộc từ lâu rồi.
Tiết Dư vươn tay túm lấy bả vai tiểu sư muội, điên cuồng lắc lắc: "A a a, đã nói tốt là thần không biết quỷ không hay lẻn vào cơ mà."
Đây mà là thần không biết quỷ không hay à, đây là chiêu cáo thiên hạ, nàng thật sự không sợ bị tám đại gia tộc truy nã đuổi giết sao?
"A a a!" Diệp Kiều thiếu chút bị lắc đến ói ra tại chỗ.
Đoàn người ngự kiếm trong địa giới của tám đại gia tộc, trên đường tiến đến mục đích, Diệp Kiều tiến hành phân chia đơn giản: "Ta cùng Minh Huyền đến ngục giam, các ngươi tiếp tục phi hành trước mắt bọn họ, tốt nhất là có thế hấp dẫn đi vài người, Minh Huyền và ta sẽ đi cứu người." Nàng đoán địa lao sẽ có trận pháp.
Có Diệp Kiều dẫn đội, tất cả mọi người không cần dùng đến não, cũng lười phải suy nghĩ nhiều, Chúc Ưu hoàn toàn nhận rõ hiện thực, mấy trận bí cảnh các tông hợp tác với Diệp Kiều đều rất vui sướng, vậy kế tiếp cứ đi theo nàng là được rồi.
Mộc Trọng Hi mang theo Tiết Dư, cùng bốn kiếm tu Vấn Kiếm Tông tách ra mà chạy, hết sức thiếu đòn mà lắc lư ngự kiếm ngay trước mắt đám thị vệ của tám đại gia tộc. Làm cho bọn họ vô cùng sửng sốt. Nhiều năm như vậy, lần đầu tiên thấy có kẻ dám ngự kiếm trong địa giới của tám đại gia tộc, loại tu sĩ không biết sống chết này làm cho bọn họ tức đến bật cười: "Mau đuổi theo, bắt lấy bọn họ!"
Một đám thị vệ ồn ào muốn bắt đám người to gan kia phải ngồi tù.
Thân truyền dẫm lên kiếm bắt đầu phi nhanh, thị vệ ở phía sau điên cuồng đuổi theo. Khung cảnh kỳ quái này, làm cho chúng tu sĩ ngoài thành cũng phải ngẩng đầu vây xem. Sau trận đấu cá nhân, đám thân truyền đều rời đi, thành trì của tám đại gia tộc đã thật lâu không náo nhiệt như vậy.
Vấn Kiếm Tông đã hấp dẫn đại bộ phận người rời đi, Diệp Kiều dán ẩn thân phù, cùng Minh Huyền nhân cơ hội lẻn vào. Hai người một lo phá trận, một lo đánh người.
Tuy là thế nhưng vẫn kinh động tới thị vệ trong địa lao, bọn họ vội vàng chạy tới xem xét tình hình, nhìn thấy hai người xông đến, còn đều là Kim Đan trung kỳ, chỉ mới mười mấy tuổi mà tu vi đã đến bậc này, trừ bỏ thân truyền thì bọn họ không thể nghĩ đến ai khác.
Dựa dựa dựa! Rốt cuộc là thân truyền của tông nào mà lại dã man như vậy? Dám tấn công địa lao, mệt cho bọn họ nghĩ ra được.
"Nguyệt Thanh Tông?"
Chú ý tới linh tiễn trong tay Diệp Kiều, lúc ngưng hết còn hiện ra hình dạng trăng khuyết, hẳn là Minh Nguyệt Tiễn không sai. Có điều vẫn là lần đầu nhìn thấy có người có thể kéo Minh Nguyệt Tiễn thành trạng thái trăng tròn.
"Nguyệt Thanh Tông rắm chó gì, một đám phù tu mà lại có bản lĩnh này sao? Đó là Diệp Kiều!" Bị người nhận ra rồi.
Đại bỉ kết thúc, bọn họ đều cho rằng nàng rốt cuộc ngừng gây chuyện, mẹ nó, thế mà nàng lại vô thanh vô tức gây ra đại sự, cướp ngục, nhọc lòng nàng nghĩ ra được.
"Minh Nguyệt Tiễn bị Diệp Kiều cầm đi?"
Quan trọng là, làm thế nào mà nàng có thể làm được? A phi, nàng có thể kéo linh tiễn thì có thể lấy nó vào tay cũng là bình thường.
Diệp Kiều xoay người đá cho tên thị vệ ngất xỉu: "Đoán đúng rồi, khen thưởng cho ngươi một bao đại lễ hôn mê nha."
Nàng xuống tay sạch sẽ lưu loát, căn bản không nói lời vô nghĩa với bọn họ, Minh Huyền cứ ném ra một lá bùa, nàng lại ra tay đánh ngất một người. Dưới sự phối hợp ăn ý, hai người cứ thế trực tiếp xâm nhập vào địa lao.
Ba người Chu Hành Vân bị nhốt ở nơi sâu nhất trong địa lao, ai không biết còn tưởng rằng bọn họ phạm vào thiên điều đấy.
Ba người làm bạn trong ngục giam, lúc này đều lâm vào trầm mặc. Vốn dĩ tính cách của Diệp Thanh Hàn, Tống Hàn Thanh, cùng với Chu Hành Vân đã lãnh đạm, giống như đang âm thầm đọ xem ai ít nói hơn, làm bạn suốt hai ngày, bọn họ cũng chỉ giao lưu với nhau bằng ánh mắt mà thôi. Sau khi chạm mắt nhau đều cảm thấy đen đủi mà quay đầu sang chỗ khác.
Tống Hàn Thanh cùng Diệp Thanh Hàn thật ra cũng không vội, dù sao bọn họ cũng có gia tộc bảo đảm. Chỉ là ngốc mãi ở một nơi âm u tách biệt này, tâm thái ít nhiều cũng có chút sụp đổ.
Lại nói tiếp ba người bị giam cùng nhau nhưng lại không có bất luận tình hữu nghị cách mạng nào, ngược lại càng thêm ghét bỏ lẫn nhau, không biết đám người kia nghĩ như thế nào, lại nhốt ba người bọn họ vào chung một phòng giam, trở thành bạn tù.
A phi! Tống Hàn Thanh tức giận a, hắn không có quan hệ tốt với hai tông này.
Hắn lạnh lùng, hỏi: "Các ngươi tính toán đi ra ngoài thế nào?"
"Chờ gia tộc điều tra rõ ràng rồi ra ngoài sao?"
Chu Hành Vân trầm mặc lắc lắc đầu.
Tống Hàn Thanh: "Chậc."
"Nếu có thể đi ra, ta sẽ suy xét mang ngươi đi cùng." Hắn nâng nâng cằm.
Tống Hàn Thanh thiếu Diệp Kiều một ân tình. Nhưng hiển nhiên hiện tại bản thân hắn còn khó bảo toàn, Tống Hàn Thanh chỉ mong cha hắn có thể dốc thêm sức lực, tốc độ điều tra nhanh một chút, cuối cùng hoàn toàn ấn chết Vân Thước, trả lại trong sạch cho hắn.
Ba người bị hạ cấm chú, tu vi bị phong bế, không thể động đậy, cứ thế nhàm chán đến phát ngốc, bởi vì không gian xung quanh quá tăm tối nặng nề, bọn họ còn không cảm nhận được thời gian, cực kỳ tra tấn.
Chu Hành Vân lại không phải là cây nấm nhỏ thích nơi tối tăm, âm u, hắn ngốc ở nơi này một thời gian cũng sắp héo úa đến nơi rồi.
Rất nhanh lỗ tai bọn họ liền khẽ giật giật, nghe thấy tiếng bước chân. Hình như có người đang tới.
Diệp Thanh Hàn hơi hơi nghiêng đầu, nhìn ra bên ngoài.
Có thể phá cấm chú ít nhất cũng phải là đại năng Hóa Thần kỳ, Tống Hàn Thanh hồ nghi, hỏi: "Tám đại gia tộc lương tâm trỗi dậy, đã nhìn ra chúng ta vô tội sao?"
Trên thực tế bọn họ vốn dĩ vô tội, có cái gì thì cứ nhắm vào Vân Thước là tốt rồi, nhốt bọn họ làm gì.
Diệp Thanh Hàn không cho là như vậy: "Bọn họ không thể nhanh như vậy."
Tám đại gia tộc quan trọng thể diện hơn cả mạng, một lúc tổn thất nhiều dòng chính như vậy, không thể nào chịu thả bọn họ ra ngoài sớm thế đâu.
"Chúng ta nên làm gì bây giờ?" Chu Hành Vân duỗi người, ngữ khí như thường.
Còn có thể làm gì? Nếu bên ngoài thật sự rối loạn, ba người bọn họ cũng phải thành thật ngốc ở chỗ này. Không phải đến thả bọn họ ra, vậy bên ngoài khẳng định là đã xảy ra chuyện.
Ba người lập tức suy đoán mọi khả năng có thể xảy ra. Thích khách? Ma tộc? Hay là cao tầng của tám đại gia tộc muốn xuống tay với họ?
* * *
"Minh Huyền! Ngươi thân là con cháu đại gia tộc sao lại không biết quy củ như thế?"
Trong đại lao, Minh Huyền đụng phải mấy người của Minh gia, bọn họ giận dữ, chỉ vào Minh Huyền muốn dùng đạo đức trói buộc hắn.
Minh Huyền há miệng thở dốc, muốn nói gì đó, Diệp Kiều đã nhấc chân dẫm nát trận pháp, Minh Nguyệt Tiễn chưa từng bị ai kéo mở trong lời đồn liền bị thiếu nữ dễ dàng kéo ra hình dạng trăng tròn.
Minh Nguyệt Tiễn, kéo căng dây!
Diệp Kiều không nói hai lời bắn ra hai mũi tên.
Mũi tên tinh chuẩn bắn lên cấm chú, theo sau đó là tiếng vỡ vụn: "Nói lời vô nghĩa với bọn họ làm cái gì, còn không nhìn rõ sao?"
Diệp Kiều nhấc chân đá vào đầu đối phương, khiến hắn ngất xỉu: "Hôm nay chúng ta tới là để cướp ngục a."
Minh Huyền ghét bỏ đá đá Tiết Dư: "Nhường một chút, chừa chỗ cho ta ngồi."
Hai người cùng ngồi dưới đất. Tiết Dư thấy thế cũng không giận.
Diệp Kiều nhiệt tình nhìn về phía mấy người Vấn Kiếm Tông: "Muốn ngồi cùng không?"
Mấy người Vấn Kiếm Tông trầm mặc nhìn bộ dáng nhàn nhã của bốn thân truyền Trường Minh Tông, một chút sốt ruột cũng không thấy. Đây thật sự là cấm địa sao?
Sở Hành Chi tức giận bất bình nói: "Ta cho rằng, là đám gia hỏa ác độc của tám đại gia tộc đám kia muốn bôi nhọ những người thiện lương vô tội chúng ta a."
"À không, là sư huynh chúng ta."
Dưới trạng thái chèn ép lẫn nhau, Diệp gia có thể ngồi ổn ở vị trí đệ nhất tám đại gia tộc chính là dựa vào là Diệp Thanh Hàn, bọn họ cực kỳ coi trọng bồi dưỡng đời sau, những thế gia khác thì như hổ rình mồi, thật vất vả mới chờ được cơ hội túm bọn họ xuống, đương nhiên là hận không thể hoàn toàn dìm cho chết tươi, khiến cho bọn họ hoàn toàn không thể trở mình.
Có thể nghĩ ra, việc điều tra trong một chốc một lát là không có khả năng! Càng đừng nói tới gia tộc của Chu Hành Vân, đã không hỗ trợ thì thôi, thậm chí bọn họ còn cảm thấy hắn là trở ngại đối với sự phát triển của dòng chính Chu gia kìa. Tổng kết lại thì, cướp ngục chính là phương thức nhanh nhất.
Diệp Kiều tìm một nơi sạch sẽ, đặt mông ngồi xuống.
Ở một nơi như cấm địa này, nếu chỉ có một mình thì khả năng còn cảm thấy sợ hãi cùng hổ thẹn, nhưng một đám người cùng bị nhốt lại thì chỉ có cảm giác vui sướng mà thôi.
Chúc Ưu thần kỳ phát hiện, chỉ cần ở cùng một chỗ với nhóm người Diệp Kiều, vô luận là hoàn cảnh có nguy hiểm đến đâu, nàng đều không thấy sợ hãi.
"Các ngươi có ý tưởng gì không? Về Minh Nguyệt Tiễn ấy."
Diệp Kiều: "Còn có ý tưởng gì được nữa?"
Nàng phủi mông đứng lên, bắt đầu giơ tay chỉ huy một đám thân truyền: "Hủy cấm địa này đi, dẫm nát bùa chú, a đúng đúng đúng, chính là như vậy."
Muốn bao nhiêu thiếu đạo đức thì có bấy nhiêu, nàng không tin Minh Nguyệt tiễn sẽ ngồi chờ chết. Thanh Phong Kiếm đều có linh tính, vậy Minh Nguyệt Tiễn là bảo vật trấn tông của Nguyệt Thanh Tông tuyệt đối cũng sẽ như thế.
Dù sao cũng đang nhàn rỗi, Diệp Kiều vừa lúc mượn cơ hội này thử đánh giá trận pháp của Nguyệt Thanh Tông xem sao, đầu ngón tay nàng bấm niệm thần chú, phá vỡ mấy trận pháp cấp thấp, sau đó dẫn người đi sâu vào trong cấm địa, nghe nói càng đi vào bên trong thì nơi này càng nguy hiểm.
Bị nhốt chung một chỗ với đệ tử tông môn có giá trị vũ lực cao, lạc thú chính là ở chỗ bốn người Diệp Kiều không cần tự mình động thủ, biện pháp của nàng từ trước đến nay đều không đàng hoàng, còn rất thiếu đạo đức, nhưng chỉ cần dùng tốt là đủ rồi.
Cùng với sự xuất hiện của đệ tử hai tông, ban đầu Minh Nguyệt tiễn cũng không quá để ý, thẳng đến khi nó trơ mắt nhìn nhóm người này vừa tiến đến liền bày ra dáng vẻ nghênh ngang hống hách, dưới sự dẫn dắt của một tiểu cô nương, lại nhảy nhót lung tung, làm cho cấm địa vốn âm trầm trầm trở nên chướng khí mù mịt.
Diệp Kiều thấy linh tiễn này còn rất trầm ổn, liền lấy ra mấy quả bom ném vào trong.
Cấm địa a, nơi để các thân truyền đề tỉnh bản thân, dựa theo tư duy logic của người bình thường, sau khi tiến vào chỉ biết cảm thấy hổ thẹn, tự trách cùng sợ hãi, chứ không phải là nổ nó!
Linh tiễn muốn điên rồi. Thế giới này ra sức muốn lấy lòng nó, còn tiểu cô nương kia lại muốn khiến nó nổ tung! Đây là thân truyền tông nào? Tính cách lại có thể kỳ khôi như vậy?
Mấy người Vấn Kiếm Tông dường như cũng quen với cảm giác vui sướng hành xử ngang ngược, muốn làm gì thì làm, dùng kiếm quét ngang kiến trúc xung quanh, chơi đến mức dần quên cả chính mình, Tiết Dư nhẹ giọng nhắc nhở nói: "Đủ rồi."
Quả là đội phá dỡ của Tu chân giới danh xứng với thực, toàn bộ cấm địa đều đã rách tung toé, không biết là ai đập ra một lỗ thủng lớn, kinh động trận pháp, một đạo phong ấn cổ quái bị phá mở, bóng dáng Minh Nguyệt Tiễn trong lời đồn liền hiện ra.
Bóng dáng mông lung dần ngưng thật, linh tiễn kéo căng, híp mắt chỉ thẳng vào đám khách không mời mà xông tới này, trong khoảnh khắc liền hiểu ra bọn họ đến đây để làm gì.
Nó cười lạnh: "Trốn được thì lại đến gặp ta."
Tiết Dư nói: "Đó là Minh Nguyệt Tiễn linh."
"Chỉ là một hư ảnh, rất suy yếu."
Suy yếu đến mức nếu bị người bắt được sẽ lập tức tiêu tán, tuy vậy nó vẫn là Minh Nguyệt Tiễn, chỉ một đạo hư ảnh cũng đủ khiến bọn họ nuốt không trôi, mấy chục mũi tên phá gió lao tới, lưu lại vị trí nhóm người vừa đứng một vết rách thật sâu.
Chúc Ưu nghiêng người, né tránh, híp híp mắt: "Vị trí của nó quá xảo quyệt. Chúng ta rất khó lấy được."
Ai là người đi lấy đây?
"Để Diệp Kiều đi." Năng lực trốn tránh của nàng tốt hơn mọi người.
Chúc Ưu là muốn Sở Hành Chi xông lên, nào ngờ, Sở Hành Chi đã bắt lấy Diệp Kiều, vứt nàng lên phía trước. Thiếu chút nữa. Thiếu chút nữa là tới rồi.
Hai mũi tên lại một lần nữa không lưu tình bắn tới, hô hấp của Diệp Kiều cứng lại, điều chỉnh tư thế rơi xuống của cơ thể, mũi chân điểm xuống mặt tường, sau đó mượn lực đảo người mới tránh cho không bị ngã xuống.
Nhờ kinh nghiệm trốn tránh mấy ngàn linh kiếm trong Kiếm Quật, Diệp Kiều cũng tránh thoát được thêm vài mũi tên.
Mũi tên lạnh băng đến tận xương tủy, mỗi một chút đều muốn đoạt mạng người, Diệp Kiều chủ luyện tốc độ, không ngừng thử tới gần linh tiễn, nhưng lần nào cũng chỉ thiếu một chút. Lại là một chút!
Mũi chân Diệp Kiều súc lực, đột nhiên hung hăng đá một kích vào bụng hư ảnh, nó lập tức bị đánh tan sau đó nhanh chóng tụ tập lại. Nàng nhanh chóng bắt lấy cung tiễn, còn chưa kịp cao hứng nó đã tiêu tán ngay trong tay nàng. Diệp Kiều quay đầu, phát hiện Minh Nguyệt Tiễn đã lại xuất hiện tại một phương hướng khác, vẫn là hư ảnh như cũ.
Nàng híp mắt. Bà đây nổi giận rồi!
Diệp Kiều lấy ra Bất Kiến Quân, làn sương mù màu đen ngưng tụ, hóa thành xiềng xích khóa chặt vị trí của tiễn linh. Thích trốn đúng không?
Mấy linh kiếm vọt lên vây nó lại, trước có sói, sau có hổ, tiễn linh hốt hoảng lại tức giận mà nhìn đám linh kiếm, cốt khí ở đâu? Nhiều linh kiếm như vậy, thế mà lại đi làm cho săn cho nhân loại!
Chúc Ưu nhìn thấy tiễn linh bị chọc cho nổi điên, nhíu mày: "Đổi người nói chuyện với nó thử xem?"
Minh Nguyệt Tiễn là một linh khí tiếng tăm lừng lẫy, tính cách cũng cổ quái, muốn bắt được nó chỉ sợ là phải tìm được một người thích hợp nói chuyện với nó trước đã.
Tiễn linh lạnh lùng nói: "Không."
"Ta muốn là nàng." Đừng tưởng rằng nó không nghe được ai là người đề xuất kiến nghị muốn quậy phá cấm địa thành cái bộ dạng này.
Diệp Kiều cười cười, ngữ khí gợi đòn: "Không ngờ tình yêu của ngươi đối với ta lại sâu sắc như vậy. Tuy rằng xu hướng giới tính của ta là đúng đắn. Nhưng nếu ngươi thật lòng thật dạ thích ta, thì ta cũng không phải là không thể suy xét."
Tiễn linh thành công bị chọc tức đến nứt ra rồi. Vèo vèo vèo mấy mũi tên tự có hiệu quả truy tung, đuổi theo nàng không bỏ.
Diệp Kiều thấy mũi tên lao tới, sau khi né tránh vài mũi tên sáng ngời, nàng đột nhiên vọt thẳng về phía Minh Nguyệt Tiễn, mũi tên cũng đuổi sát phía sau, tốc độ của nàng nhanh hơn mũi tên một chút, nàng nắm chuẩn thời cơ đột nhiên bắt lấy Minh Nguyệt Tiễn.
Chạm được rồi! Lần này cung tiễn không biến mất, ý niệm của Diệp Kiều vừa động, mạnh mẽ cưỡng ép tiễn linh trở lại trong Minh Nguyệt Tiễn.
Trốn được, lại đến gặp nó, những lời này là có tính ước thúc nhất định, nàng tránh thoát rồi, nó liền ngoan ngoãn nằm ở trong tay nàng.
Quả tim treo ngược trên cổ họng của Chúc Ưu rốt cuộc cũng được thả xuống. Cuối cùng cũng lấy được.
"Chúng ta đi thôi."
Đi cứu người!
Sở Hành Chi thấy nàng thật sự lấy được Minh Nguyệt Tiễn vào tay, cũng muốn đến thử kéo dây cung, lại phát hiện thứ này không chút sứt mẻ. Kéo không ra. Thật là đáng giận mà! Thật đúng như nó nói, phải là Diệp Kiều mới chịu?
Mà sau khi lấy được Minh Nguyệt Tiễn, làm sao mới có thể ra khỏi cấm địa lại là một vấn đề lớn.
"Ổ khóa ở cấm địa này, Minh Nguyệt Tiễn có thể mở ra không?"
Chúc Ưu lắc đầu: "Nếu nó có thể mở được cấm địa, thì sao còn bị giấu ở bên trong." Cho nên cách mở cấm địa hẳn không phải là cấm chú.
Cấm địa thông thường chỉ có cao tầng mới có thể mở, còn cụ thể là dùng biện pháp gì thì bọn họ không rõ ràng lắm.
Chúc Ưu: "Có thể chờ ngày mai, để sư phụ đến bảo lãnh cho chúng ta đi ra ngoài."
Đây là cách ổn thỏa nhất, nhưng nguy hiểm có chút lớn, nếu bị Nguyệt Thanh Tông phát hiện cấm địa bị bọn họ phá thành ra như vậy..
Trong tay Diệp Kiều đánh ra một đạo chú ấn, hô to một tiếng: "Tránh ra."
"Ta sẽ làm nổ tung nơi này."
"Đúng rồi!" Nàng quay đầu: "Các ngươi sẽ bồi tiền cùng chúng ta đúng không?"
Bốn người Vấn Kiếm Tông: "..."
Dưới cái nhìn chăm chú của Diệp Kiều, Chúc Ưu trầm mặc, nàng ta suy nghĩ, dựa theo cách hành xử của đám người giỏi gây chuyện Trường Minh Tông này, chỉ sợ lão tổ Trường Minh Tông dưới suối vàng cũng phải cười, cười thật to a.
"Cha ta sẽ hỗ trợ bồi tiền." Minh gia rất có tiền, chỉ làm nổ một cái cấm địa mà thôi, Minh Huyền tin tưởng vững chắc, cha của hắn sẽ nỗ lực giúp hắn trả tiền.
Diệp Kiều lập tức nhắm ngay vào nơi yếu nhược nhất của cấm địa, hung hăng đánh ra chú ấn, cùng với một tiếng vang lớn, cấm địa trần ai lạc định của Nguyệt Thanh Tông lập tức bị nổ ra một lỗ thủng, Diệp Kiều cùng Mộc Trọng Hi mỗi người túm lấy một thân truyền, vừa nhấc chân, vừa hô: "Chạy mau!"
Nổ xong liền chạy, thật là kích thích! Hy vọng Minh gia, Tiết gia cùng Vấn Kiếm Tông có thể hỗ trợ bồi thường linh thạch a.
* * *
Suốt đêm chạy từ cấm địa Nguyệt Thanh Tông ra ngoài, còn phải đến tám đại gia tộc, Chúc Ưu vốn định bỏ tiền ngồi tàu bay, lại bị Diệp Kiều cản lại.
"Đã từng nghe nói qua chưa?" Diệp Kiều nói: "Tám đại gia tộc có quy định. Không cho ngự kiếm, ngự kiếm sẽ phải ngồi tù."
Chúc Ưu gật gật đầu, đây là chuyện ai cũng rõ. Cho nên nàng ta mới định ngồi tàu bay.
Diệp Kiều nói: "Vừa lúc muốn đi cướp ngục, còn ngồi tàu bay làm gì cho phí tiền."
Diệp Kiều mặt không đổi sắc quay lại hỏi đám kiếm tu: "Các ngươi đều có kiếm đúng không? Mau lấy ra, ngự kiếm cho bọn họ xem."
"A đúng đúng đúng, Bay ngay dưới mí mắt bọn họ. Mau mau mau!"
Nàng đã khó chịu tám đại gia tộc từ lâu rồi.
Tiết Dư vươn tay túm lấy bả vai tiểu sư muội, điên cuồng lắc lắc: "A a a, đã nói tốt là thần không biết quỷ không hay lẻn vào cơ mà."
Đây mà là thần không biết quỷ không hay à, đây là chiêu cáo thiên hạ, nàng thật sự không sợ bị tám đại gia tộc truy nã đuổi giết sao?
"A a a!" Diệp Kiều thiếu chút bị lắc đến ói ra tại chỗ.
Đoàn người ngự kiếm trong địa giới của tám đại gia tộc, trên đường tiến đến mục đích, Diệp Kiều tiến hành phân chia đơn giản: "Ta cùng Minh Huyền đến ngục giam, các ngươi tiếp tục phi hành trước mắt bọn họ, tốt nhất là có thế hấp dẫn đi vài người, Minh Huyền và ta sẽ đi cứu người." Nàng đoán địa lao sẽ có trận pháp.
Có Diệp Kiều dẫn đội, tất cả mọi người không cần dùng đến não, cũng lười phải suy nghĩ nhiều, Chúc Ưu hoàn toàn nhận rõ hiện thực, mấy trận bí cảnh các tông hợp tác với Diệp Kiều đều rất vui sướng, vậy kế tiếp cứ đi theo nàng là được rồi.
Mộc Trọng Hi mang theo Tiết Dư, cùng bốn kiếm tu Vấn Kiếm Tông tách ra mà chạy, hết sức thiếu đòn mà lắc lư ngự kiếm ngay trước mắt đám thị vệ của tám đại gia tộc. Làm cho bọn họ vô cùng sửng sốt. Nhiều năm như vậy, lần đầu tiên thấy có kẻ dám ngự kiếm trong địa giới của tám đại gia tộc, loại tu sĩ không biết sống chết này làm cho bọn họ tức đến bật cười: "Mau đuổi theo, bắt lấy bọn họ!"
Một đám thị vệ ồn ào muốn bắt đám người to gan kia phải ngồi tù.
Thân truyền dẫm lên kiếm bắt đầu phi nhanh, thị vệ ở phía sau điên cuồng đuổi theo. Khung cảnh kỳ quái này, làm cho chúng tu sĩ ngoài thành cũng phải ngẩng đầu vây xem. Sau trận đấu cá nhân, đám thân truyền đều rời đi, thành trì của tám đại gia tộc đã thật lâu không náo nhiệt như vậy.
Vấn Kiếm Tông đã hấp dẫn đại bộ phận người rời đi, Diệp Kiều dán ẩn thân phù, cùng Minh Huyền nhân cơ hội lẻn vào. Hai người một lo phá trận, một lo đánh người.
Tuy là thế nhưng vẫn kinh động tới thị vệ trong địa lao, bọn họ vội vàng chạy tới xem xét tình hình, nhìn thấy hai người xông đến, còn đều là Kim Đan trung kỳ, chỉ mới mười mấy tuổi mà tu vi đã đến bậc này, trừ bỏ thân truyền thì bọn họ không thể nghĩ đến ai khác.
Dựa dựa dựa! Rốt cuộc là thân truyền của tông nào mà lại dã man như vậy? Dám tấn công địa lao, mệt cho bọn họ nghĩ ra được.
"Nguyệt Thanh Tông?"
Chú ý tới linh tiễn trong tay Diệp Kiều, lúc ngưng hết còn hiện ra hình dạng trăng khuyết, hẳn là Minh Nguyệt Tiễn không sai. Có điều vẫn là lần đầu nhìn thấy có người có thể kéo Minh Nguyệt Tiễn thành trạng thái trăng tròn.
"Nguyệt Thanh Tông rắm chó gì, một đám phù tu mà lại có bản lĩnh này sao? Đó là Diệp Kiều!" Bị người nhận ra rồi.
Đại bỉ kết thúc, bọn họ đều cho rằng nàng rốt cuộc ngừng gây chuyện, mẹ nó, thế mà nàng lại vô thanh vô tức gây ra đại sự, cướp ngục, nhọc lòng nàng nghĩ ra được.
"Minh Nguyệt Tiễn bị Diệp Kiều cầm đi?"
Quan trọng là, làm thế nào mà nàng có thể làm được? A phi, nàng có thể kéo linh tiễn thì có thể lấy nó vào tay cũng là bình thường.
Diệp Kiều xoay người đá cho tên thị vệ ngất xỉu: "Đoán đúng rồi, khen thưởng cho ngươi một bao đại lễ hôn mê nha."
Nàng xuống tay sạch sẽ lưu loát, căn bản không nói lời vô nghĩa với bọn họ, Minh Huyền cứ ném ra một lá bùa, nàng lại ra tay đánh ngất một người. Dưới sự phối hợp ăn ý, hai người cứ thế trực tiếp xâm nhập vào địa lao.
Ba người Chu Hành Vân bị nhốt ở nơi sâu nhất trong địa lao, ai không biết còn tưởng rằng bọn họ phạm vào thiên điều đấy.
Ba người làm bạn trong ngục giam, lúc này đều lâm vào trầm mặc. Vốn dĩ tính cách của Diệp Thanh Hàn, Tống Hàn Thanh, cùng với Chu Hành Vân đã lãnh đạm, giống như đang âm thầm đọ xem ai ít nói hơn, làm bạn suốt hai ngày, bọn họ cũng chỉ giao lưu với nhau bằng ánh mắt mà thôi. Sau khi chạm mắt nhau đều cảm thấy đen đủi mà quay đầu sang chỗ khác.
Tống Hàn Thanh cùng Diệp Thanh Hàn thật ra cũng không vội, dù sao bọn họ cũng có gia tộc bảo đảm. Chỉ là ngốc mãi ở một nơi âm u tách biệt này, tâm thái ít nhiều cũng có chút sụp đổ.
Lại nói tiếp ba người bị giam cùng nhau nhưng lại không có bất luận tình hữu nghị cách mạng nào, ngược lại càng thêm ghét bỏ lẫn nhau, không biết đám người kia nghĩ như thế nào, lại nhốt ba người bọn họ vào chung một phòng giam, trở thành bạn tù.
A phi! Tống Hàn Thanh tức giận a, hắn không có quan hệ tốt với hai tông này.
Hắn lạnh lùng, hỏi: "Các ngươi tính toán đi ra ngoài thế nào?"
"Chờ gia tộc điều tra rõ ràng rồi ra ngoài sao?"
Chu Hành Vân trầm mặc lắc lắc đầu.
Tống Hàn Thanh: "Chậc."
"Nếu có thể đi ra, ta sẽ suy xét mang ngươi đi cùng." Hắn nâng nâng cằm.
Tống Hàn Thanh thiếu Diệp Kiều một ân tình. Nhưng hiển nhiên hiện tại bản thân hắn còn khó bảo toàn, Tống Hàn Thanh chỉ mong cha hắn có thể dốc thêm sức lực, tốc độ điều tra nhanh một chút, cuối cùng hoàn toàn ấn chết Vân Thước, trả lại trong sạch cho hắn.
Ba người bị hạ cấm chú, tu vi bị phong bế, không thể động đậy, cứ thế nhàm chán đến phát ngốc, bởi vì không gian xung quanh quá tăm tối nặng nề, bọn họ còn không cảm nhận được thời gian, cực kỳ tra tấn.
Chu Hành Vân lại không phải là cây nấm nhỏ thích nơi tối tăm, âm u, hắn ngốc ở nơi này một thời gian cũng sắp héo úa đến nơi rồi.
Rất nhanh lỗ tai bọn họ liền khẽ giật giật, nghe thấy tiếng bước chân. Hình như có người đang tới.
Diệp Thanh Hàn hơi hơi nghiêng đầu, nhìn ra bên ngoài.
Có thể phá cấm chú ít nhất cũng phải là đại năng Hóa Thần kỳ, Tống Hàn Thanh hồ nghi, hỏi: "Tám đại gia tộc lương tâm trỗi dậy, đã nhìn ra chúng ta vô tội sao?"
Trên thực tế bọn họ vốn dĩ vô tội, có cái gì thì cứ nhắm vào Vân Thước là tốt rồi, nhốt bọn họ làm gì.
Diệp Thanh Hàn không cho là như vậy: "Bọn họ không thể nhanh như vậy."
Tám đại gia tộc quan trọng thể diện hơn cả mạng, một lúc tổn thất nhiều dòng chính như vậy, không thể nào chịu thả bọn họ ra ngoài sớm thế đâu.
"Chúng ta nên làm gì bây giờ?" Chu Hành Vân duỗi người, ngữ khí như thường.
Còn có thể làm gì? Nếu bên ngoài thật sự rối loạn, ba người bọn họ cũng phải thành thật ngốc ở chỗ này. Không phải đến thả bọn họ ra, vậy bên ngoài khẳng định là đã xảy ra chuyện.
Ba người lập tức suy đoán mọi khả năng có thể xảy ra. Thích khách? Ma tộc? Hay là cao tầng của tám đại gia tộc muốn xuống tay với họ?
* * *
"Minh Huyền! Ngươi thân là con cháu đại gia tộc sao lại không biết quy củ như thế?"
Trong đại lao, Minh Huyền đụng phải mấy người của Minh gia, bọn họ giận dữ, chỉ vào Minh Huyền muốn dùng đạo đức trói buộc hắn.
Minh Huyền há miệng thở dốc, muốn nói gì đó, Diệp Kiều đã nhấc chân dẫm nát trận pháp, Minh Nguyệt Tiễn chưa từng bị ai kéo mở trong lời đồn liền bị thiếu nữ dễ dàng kéo ra hình dạng trăng tròn.
Minh Nguyệt Tiễn, kéo căng dây!
Diệp Kiều không nói hai lời bắn ra hai mũi tên.
Mũi tên tinh chuẩn bắn lên cấm chú, theo sau đó là tiếng vỡ vụn: "Nói lời vô nghĩa với bọn họ làm cái gì, còn không nhìn rõ sao?"
Diệp Kiều nhấc chân đá vào đầu đối phương, khiến hắn ngất xỉu: "Hôm nay chúng ta tới là để cướp ngục a."