Chương 10: Mì Dương Xuân
"Mùi gì vậy? Dinh dưỡng dịch mới ra trên Chủ tinh sao? Đồ vật trên Chủ tinh tốt a."
"Ngửi không ra, lần đầu mới ngửi thấy mùi vị này, thơm quá.."
"Nhưng mà tôi vừa rồi thấy, đại lão bỏ thứ gì màu xanh lá vào, cái đó không phải có độc sao?"
"Không biết, dù sao tôi hơi muốn ăn."
"Mày điên rồi? Nhưng mà đó là độc! Tôi tuyệt đối không ăn!"
Nấu ăn chú trọng sắc hương vị đều đầy đủ.
Mì Dương Xuân màu sắc hoàn chỉnh, sợi mì nhỏ trắng tinh tế, nước lèo trong veo, hành lá khả quan, tạo nên một bức tranh tiểu hoa bích ngọc trong bát.
Hương càng không cần phải nói.
Mì Dương Xuân vốn rất thơm, mãn cấp mì Dương Xuân hương khí càng bốn phía, bá đạo lạ thường.
Cho dù có người sợ hãi trúng độc mà bịt kín miệng mũi, cũng không ngăn cản được mùi thơm của mì ở khắp mọi nơi.
Bọn họ rõ ràng chưa từng ăn đồ ăn ngoài dinh dưỡng dịch, lúc này cái mũi hít hít, cảm giác món ngon mỹ vị trong miệng.
Thời điểm bọn hắn muốn thưởng thức một phen, mới phát hiện trong miệng trống trơn, nhạt nhẽo vô vị, cái gì cũng không có.
Nhất thời, mất mát vô cùng.
"Hay là, chúng ta nếm thử?"
"Mày không muốn sống nữa sao? Thứ này có độc!"
"Thế nhưng, đại lão lợi hại như vậy, nếu thật sự muốn mạng của chúng ta, có cần phải đặc biệt làm những việc này chỉ để hạ độc chúng ta?"
Những người vốn đang đấu tranh với hương khí nhao nhao ngây người.
Đúng vậy, trên hành tinh rác lại không có pháp luật, cũng không có bộ phận chính phủ, mạng người là không đáng giá tiền nhất.
Nếu đại lão muốn giết bọn hắn, trực tiếp giết là được, sẽ không gặp phiền phức gì, sao phải quanh co lòng vòng hạ độc?
Cốc Cốc nhấp môi, lại nhìn chằm chằm Ô Đào trong chốc lát.
Ô Đào mặt mày đang hớn hở đem mì Dương Xuân đặt trước mặt cô ta.
"Có chuyện gì sao?"
Ô Đào đôi mắt sạch sẽ lại sáng ngời, quang minh chính đại mà cùng cô ta bốn mắt nhìn nhau.
Thật, thật là đẹp mắt a..
Cốc Cốc đột nhiên mặt đỏ.
"Tôi.. Tôi không biết dùng cái này. Chúng tôi bình thường đều uống dinh dưỡng dịch, không cần ăn thứ khác."
Âm thanh của tiểu cô nương nho nhỏ, mềm mại và rất êm tai.
Ô Đào cười nói: "Cái này gọi là chiếc đũa, chị dạy cho em."
Cô không có hạ giọng, ngoảnh lại nói với những người không biết dùng, đều có thể cùng tiểu cô nương học.
"Đây là đồ vật mới, mọi người đều chưa dùng qua."
Ý là không cần vì thế mà cảm thấy ngượng ngùng hoặc là không được tự nhiên.
Những người tới đây đều biết cô là người đánh bại Ngải Bối, là đại nhân vật, thật ra đều sợ hãi cô.
Nhưng hiện tại, vị này lại kiên nhẫn dạy bọn họ dùng đũa như thế nào, lúc nhìn bọn họ, trong ánh mắt toàn ý cười, không có chút kiêu căng nào của đại lão.
Cho dù có người học một lần học không được, cô ấy cũng không tức giận, mà là lần nữa làm lại cho bọn hắn xem, cho đến khi mọi người đều có thể cầm chắc chiếc đũa mới thôi.
Trên bàn vuông, sáu bát mì Dương Xuân nhiệt khí lượn lờ, tôn lền đến một màn phá lệ ấm áp này.
Cốc Cốc nhất linh hoạt, học được nhanh nhất.
Cô nhóc không quá quen mà nắm nắm chiếc đũa, cẩn thận kẹp lấy vài cọng mì sợi từ trong bát.
"Em giỏi quá, nhanh như vậy đã học được."
Người chưa từng cầm chiếc đũa mà sử dụng đũa, là một việc rất khó khắn.
Ô Đào khích lệ ngay lập tức, khiến khuôn mặt cô nhóc lại lần nữa nóng lên.
"Cảm ơn.. Là chị dạy tốt."
Ý cười trên mặt Ô Đào tăng thêm.
Tiểu cô nương sao lại dễ thẹn thùng như vậy a, thật đáng yêu.
Côc Cốc đỏ mặt động tác cứng đờ mà đem mì vào trong miệng.
Đầu lưỡi đầu tiên nếm đến, là vị mặn và tươi ngon của nước mì, còn có xương bị nấu kỹ lưu lại trong nước canh tư vị độc đáo.
Cốc Cốc cả kinh rụt lại lưỡi.
Tại sao cô lại ăn rồi?
Không phải đã quyết định tuyệt đối không ăn sao?
Trong lòng Cốc Cốc ảo não không thôi, cảm thấy bản thân quả thật không tiền đồ, cái người xinh đẹp cười cười với cô ta, nói hai câu dễ nghe, cô ta liền quên sạch việc mì Dương Xuân có độc.
Còn vội vàng ăn mì như để khoe khoang rằng, cô ta chính là người lợi hại hơn những người khác.
Nhưng, vừa rồi nếm hương vị đó, thật sự vô cùng ngon.
Vẫn là hương vị đấy, đầu lưỡi cô ta sau khi rụt lại lần nữa xuất phát, hàm răng cũng không cam lòng yếu thế, cắn đứt mì sợi.
Nuốt một ngụm xuống, cảm giác thỏa mãn lập tức trào dâng.
Dinh dưỡng dịch chỉ là nước, không màu không vị, sau khi uống xong chỉ cảm thấy bụng no rồi, ngoài ra chẳng còn gì khác.
Nhưng mì Dương Xuân bất đồng.
Ăn nó đòi hỏi phải dùng hàm răng, ngay cả cái lưỡi từ khi sinh ra tới nay chưa làm gì cũng phải làm việc.
Cốc Cốc nhai từng ngụm từng ngụm, căn bản dừng không được.
Thời điểm cô ta lần nữa vươn chiếc đũa mới phát hiện, trong bát ngay cả một sợi mì cũng không thấy.
Vậy mà cô ta lại ăn hết toàn bộ bát mì!
Cốc Cốc vụng trộm nhìn sang bên cạnh, phát hiện đối phương bát cũng thấy đáy.
Cô ta thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Còn may còn may, không phải một mình cô ta bị mì Dương Xuân mê muội đầu óc.
Cốc Cốc buông chiếc đũa, nhìn chằm chằm bát mì một lát.
Hành lá xanh tươi trôi trên nước lèo trong vắt.
Có thể ăn sao?
Cốc Cốc giãy giụa một lát liền đầu hàng, cam chịu số phận mà bưng bắt sứ trắng lên, uống một ngụm.
Mặc dù mì đã được bưng lên một khoảng thời gian, nhưng độ ấm của nước canh lại vừa vặn, hơi hơi nóng, thích hợp để cho vào miệng.
Mà khi chắc chắn thật sự uống một ngụm nước lèo, đồng tử Cốc Cốc run rẩy.
Hương vị kia nói không nên lời đang ở trên đầu lưỡi cô ta nhảy múa, nó không giống trải nghiệm như khi ăn mì.
Đương nhiên, thời điểm ăn mì cấp độ càng phong phú, vị cũng càng ngon, nhưng canh cũng uống vô cùng tuyệt!
Lúc này, sợ hãi gì đó, thẹn thùng gì đó, tất cả đều không còn, cô ta chỉ muốn uống một ngụm, lại uống một ngụm.
Đến cuối cùng, bát hoàn toàn sạch sẽ, một giọt nước lèo cũng không còn.
Ở bên cạnh, Ô Dào nhìn biểu tình hạnh phúc của mọi người, khóe miệng cong lên vài phần.
Thật tốt a.
Tất cả mọi người đều yêu thích thức ăn của nhà ăn hạnh phúc.
Cốc Cốc ăn xong bát mì này, chủ động đứng dậy cầm chén đũa thu thập sạch sẽ đạt vào bên kia của toa ă, sau khi đem vị trí nhường thì không vội vã rời đi.
Mỹ thực dễ dàng kéo gần khoảng cách giữa người với người thời nay.
"Chủ quán Ô, chị làm mì Dương Xuân thật sự ăn ngon vô cùng! Đây là dùng cái gì làm vậy, nguyện liệu đặc thù từ Chủ tinh sao?"
Bọn họ chưa từng gặp qua, cảm thấy đặc biệt mới lạ.
Ô đào cũng không giấu giếm, đem nguyên liệu cần có để làm mì Dương Xuân nói cho bọn họ nghe.
"Mỡ heo là cái gì? Còn có cây hành lá đó, nơi này của chúng tôi có một loại cây bộ dạng giống nó như đúc, nhưng là cái đấy không thể ăn, chúng tôi chỉ cần chạm vào một chút toàn thân sẽ không thoải mái."
"Đúng đúng đúng, ngay từ đầu thấy có cái thứ đó ở trong, ai ai cũng cho rằng cho rằng mì Dương Xuân có độc cả."
Khi nói chuyện, Cốc Cốc nhìn bốn phía xung quanh, sau đó duỗi tay chỉ vào một bụi cỏ xanh cho Ô Đào xem.
Bụi cỏ cao như ba người vậy, thay vì nói là cỏ không bằng nói là đại thụ, hành cũng rất lớn, đòi hỏi vài người duỗi thẳng cánh tay mới có thể ôm hết.
Lúc trước Ô Đào cũng thấy, nhưng hoàn toàn không liên hệ cái bụi ấy với hành lá, còn tưởng rằng là thực vật bản địa ở hành tinh này.
Nhưng khi Cốc Cốc nói cô mới phát hiện, đó chính là hành lá phiên bản siêu to khổng lồ!
"Cao thế, lại còn lớn nũa."
Ô Đào khiếp sợ không thôi.
Hệ thống từng nói với cô, hoàn cảnh của hành tinh rác so với tinh cầu khác càng đặc thù, tuy rằng còn giữ lại nguyên liệu nấu ăn truyền thống, nhưng đều đã xảy ra biến dị.
Nhưng cô không nghĩ tới, trình độ biến dị lại không theo lẽ thường như thế.
Trước kia mọi người đều yêu thích trồng chậu hành lá nhỏ, hiện tại thế nhưng bộ dạng so với nàng còn cao hơn nhiều.
"Sao hành lá tao dùng lại không thay đổi?"
Ô Đào khẳng định rằng, hành lá bên trong mì Dương Xuân chính là hành lá hình dáng bình thường, chẳng qua phẩm chất tốt hơn nhiều.
【 Hệ thống thu thập nguyên liệu nấu ăn rồi sau đó tiến hành xử lí. 】
Nói đơn giản là, chia nhỏ một cây hành cao bốn mét thành nhiều cây hành nhỏ bình thường.
Nhưng thay đổi chỉ là độ lớn nhỏ của chúng nó, sau khi tiến hóa giá trị dinh dưỡng và hương vị đều được giữ lại ở mức độ lớn nhất.
Về phần những thành phần có hại sẽ làm tinh thần lực của người khác xảy ra vấn đề, thì tại thời điểm Ô Đào xử lí nguyên liệu để nấu ăn, đã bị cô vô thức dùng tinh thần lực từng chút rút ra khiến chúng tan biến.
"Những người khác cũng có tinh thần lực, vì cái gì bọn họ không đem những nguyên liệu ấy xử lý sạch sẽ?"
Vừa rồi Ô Đào và Cốc Cốc trò chuyện đơn giản một chút, hỏi thăm được người ở đây đều là ăn dinh dưỡng dịch được vận chuyền từ thuyền chở rác.
Dinh dưỡng dịch đó là những thứ tinh cầu khác không cần ném xuống, hoặc là hết hạn, hoặc là kiểm tra đo lường không đủ tiêu chuẩn yêu cầu bị tiêu hủy.
Nếu bọn họ cũng có thể xử lí sạch nguyên liệu, có phải không cần ăn những loại dinh dưỡng dịch có vấn đề đó sao?
【 Toàn vũ trụ chỉ có cô mới có thể sử dụng tinh thần lực xử lí sạch nguyên liệu. 】
"Hả? Là vì nguyên nhân taovà mi trói định sao?"
【 Không. Nếu những người khác trói định với bản hệ thống, cũng chỉ có thể dựa vào năng lượng hệ thống xử lí sạch nguyên liệu. Nếu làm như vậy, hương vị của nguyên liệu nấu ăn sẽ suy giảm. Cô khác hoàn toàn những kẻ ở vũ trụ này. 】
Ô Đào tạm ngừng, ngay sau đó hiểu rõ.
Nguyên bản cô cũng không thuộc về vũ trụ này.
Tinh thần lực là đồ vật đặc thù, có liên hệ mật thiết đối với thân thể và tinh thần.
Mà tinh thần của cô đến từ một thời không khác.
Nơi đó không có tinh thần lực, cũng không có tinh cầu nhiều như vậy.
"Vận khí của mi thật tốt, lúc trước thảm như vậy, nhất định vì tích góp công đức gặp được kí chủ tốt như tao phải không?"
Ô Đào vui tươi hớn hở mà đùa nó.
Không nghĩ tới, nó thế nhưng trả lời là.
Nó chỉ là một hệ thống phụ trợ, cuối cùng làm được đồ ăn có hình dạng như thế nào, quyết định bởi với nguyên liệu nấu ăn và bản thân kí chủ hiểu biết về đồ ăn càng lớn.
Ô Đào thông qua hệ thống có được tinh thần lực thực đặc biệt, là hoàn toàn bắt đầu từ tinh thần lực nguyên bản bằng không, cũng không là sự tăng tinh thần lực đơn giản ở giai đoạn sau.
Mặt khác, trước kia trù nghệ của Ô Đào tuy rằng không thể xưng là giỏi mà chỉ biết làm một ít cơm nhà, lại rất dễ dàng tiếp nhận quá trình thao tác mà hệ thống truyền cho cô, hơn nữa nhanh chóng nắm giữ dùng cho thực hành.
Giống như nấu cơm khắc vào gien của cô.
Hơn nữa, thời điểm cô làm đồ ăn sẽ lộ ra biểu tình đặc biệt hạnh phúc, có thể nhìn ra được cô thật sự thích chế tác mỹ thực, không chỉ vì đạt được thêm nhiều tinh thần lực.
Cái này những người khác đều so không được.
Cũng là một trong nguyên nhân cô được đánh giá SSS+.
"Hừ hừ, nếu tao tốt như vậy, mi liền nhanh giải quyết hết thảy vấn đề WC và phòng tắm đi."
Ô Đào thực vui vẻ khi hệ thống có thể đánh giá cao cô như vậy, nhưng đầu óc vẫn chưa bị viên đạn bọc đường của nó làm cho choáng váng.
Đồ vật của nhà ăn hạnh phúc nhất định phải là sản phẩmcủa hệ thống, cho dù xung quanh thi công WC, cũng sẽ không bị che khuất.
Hiện tại cô chỉ là tiểu đáng thương tinh thần lực ngoài 200, không thể rời khỏi khu an toàn.
Nhưng nhắc tới chuyện này, hệ thống còn đang thôi khí cầu vồng đã không có âm thanh.
Ô đào: ".. Mi thật là một hệ thống thiết thực."
Có thể nói những lời dễ nghe, nhưng muốn có cái gì? Không bàn nữa!
【 Cảm ơn khích lệ. 】
Nó vẫn luôn rất thiết thực.
Chẳng qua, hôm nay nhiều người đến ăn cơm như vậy, có lẽ thời điểm kết thúc buôn bán đêm nay, sẽ có kinh hỉ lớn.
"Ngửi không ra, lần đầu mới ngửi thấy mùi vị này, thơm quá.."
"Nhưng mà tôi vừa rồi thấy, đại lão bỏ thứ gì màu xanh lá vào, cái đó không phải có độc sao?"
"Không biết, dù sao tôi hơi muốn ăn."
"Mày điên rồi? Nhưng mà đó là độc! Tôi tuyệt đối không ăn!"
Nấu ăn chú trọng sắc hương vị đều đầy đủ.
Mì Dương Xuân màu sắc hoàn chỉnh, sợi mì nhỏ trắng tinh tế, nước lèo trong veo, hành lá khả quan, tạo nên một bức tranh tiểu hoa bích ngọc trong bát.
Hương càng không cần phải nói.
Mì Dương Xuân vốn rất thơm, mãn cấp mì Dương Xuân hương khí càng bốn phía, bá đạo lạ thường.
Cho dù có người sợ hãi trúng độc mà bịt kín miệng mũi, cũng không ngăn cản được mùi thơm của mì ở khắp mọi nơi.
Bọn họ rõ ràng chưa từng ăn đồ ăn ngoài dinh dưỡng dịch, lúc này cái mũi hít hít, cảm giác món ngon mỹ vị trong miệng.
Thời điểm bọn hắn muốn thưởng thức một phen, mới phát hiện trong miệng trống trơn, nhạt nhẽo vô vị, cái gì cũng không có.
Nhất thời, mất mát vô cùng.
"Hay là, chúng ta nếm thử?"
"Mày không muốn sống nữa sao? Thứ này có độc!"
"Thế nhưng, đại lão lợi hại như vậy, nếu thật sự muốn mạng của chúng ta, có cần phải đặc biệt làm những việc này chỉ để hạ độc chúng ta?"
Những người vốn đang đấu tranh với hương khí nhao nhao ngây người.
Đúng vậy, trên hành tinh rác lại không có pháp luật, cũng không có bộ phận chính phủ, mạng người là không đáng giá tiền nhất.
Nếu đại lão muốn giết bọn hắn, trực tiếp giết là được, sẽ không gặp phiền phức gì, sao phải quanh co lòng vòng hạ độc?
Cốc Cốc nhấp môi, lại nhìn chằm chằm Ô Đào trong chốc lát.
Ô Đào mặt mày đang hớn hở đem mì Dương Xuân đặt trước mặt cô ta.
"Có chuyện gì sao?"
Ô Đào đôi mắt sạch sẽ lại sáng ngời, quang minh chính đại mà cùng cô ta bốn mắt nhìn nhau.
Thật, thật là đẹp mắt a..
Cốc Cốc đột nhiên mặt đỏ.
"Tôi.. Tôi không biết dùng cái này. Chúng tôi bình thường đều uống dinh dưỡng dịch, không cần ăn thứ khác."
Âm thanh của tiểu cô nương nho nhỏ, mềm mại và rất êm tai.
Ô Đào cười nói: "Cái này gọi là chiếc đũa, chị dạy cho em."
Cô không có hạ giọng, ngoảnh lại nói với những người không biết dùng, đều có thể cùng tiểu cô nương học.
"Đây là đồ vật mới, mọi người đều chưa dùng qua."
Ý là không cần vì thế mà cảm thấy ngượng ngùng hoặc là không được tự nhiên.
Những người tới đây đều biết cô là người đánh bại Ngải Bối, là đại nhân vật, thật ra đều sợ hãi cô.
Nhưng hiện tại, vị này lại kiên nhẫn dạy bọn họ dùng đũa như thế nào, lúc nhìn bọn họ, trong ánh mắt toàn ý cười, không có chút kiêu căng nào của đại lão.
Cho dù có người học một lần học không được, cô ấy cũng không tức giận, mà là lần nữa làm lại cho bọn hắn xem, cho đến khi mọi người đều có thể cầm chắc chiếc đũa mới thôi.
Trên bàn vuông, sáu bát mì Dương Xuân nhiệt khí lượn lờ, tôn lền đến một màn phá lệ ấm áp này.
Cốc Cốc nhất linh hoạt, học được nhanh nhất.
Cô nhóc không quá quen mà nắm nắm chiếc đũa, cẩn thận kẹp lấy vài cọng mì sợi từ trong bát.
"Em giỏi quá, nhanh như vậy đã học được."
Người chưa từng cầm chiếc đũa mà sử dụng đũa, là một việc rất khó khắn.
Ô Đào khích lệ ngay lập tức, khiến khuôn mặt cô nhóc lại lần nữa nóng lên.
"Cảm ơn.. Là chị dạy tốt."
Ý cười trên mặt Ô Đào tăng thêm.
Tiểu cô nương sao lại dễ thẹn thùng như vậy a, thật đáng yêu.
Côc Cốc đỏ mặt động tác cứng đờ mà đem mì vào trong miệng.
Đầu lưỡi đầu tiên nếm đến, là vị mặn và tươi ngon của nước mì, còn có xương bị nấu kỹ lưu lại trong nước canh tư vị độc đáo.
Cốc Cốc cả kinh rụt lại lưỡi.
Tại sao cô lại ăn rồi?
Không phải đã quyết định tuyệt đối không ăn sao?
Trong lòng Cốc Cốc ảo não không thôi, cảm thấy bản thân quả thật không tiền đồ, cái người xinh đẹp cười cười với cô ta, nói hai câu dễ nghe, cô ta liền quên sạch việc mì Dương Xuân có độc.
Còn vội vàng ăn mì như để khoe khoang rằng, cô ta chính là người lợi hại hơn những người khác.
Nhưng, vừa rồi nếm hương vị đó, thật sự vô cùng ngon.
Vẫn là hương vị đấy, đầu lưỡi cô ta sau khi rụt lại lần nữa xuất phát, hàm răng cũng không cam lòng yếu thế, cắn đứt mì sợi.
Nuốt một ngụm xuống, cảm giác thỏa mãn lập tức trào dâng.
Dinh dưỡng dịch chỉ là nước, không màu không vị, sau khi uống xong chỉ cảm thấy bụng no rồi, ngoài ra chẳng còn gì khác.
Nhưng mì Dương Xuân bất đồng.
Ăn nó đòi hỏi phải dùng hàm răng, ngay cả cái lưỡi từ khi sinh ra tới nay chưa làm gì cũng phải làm việc.
Cốc Cốc nhai từng ngụm từng ngụm, căn bản dừng không được.
Thời điểm cô ta lần nữa vươn chiếc đũa mới phát hiện, trong bát ngay cả một sợi mì cũng không thấy.
Vậy mà cô ta lại ăn hết toàn bộ bát mì!
Cốc Cốc vụng trộm nhìn sang bên cạnh, phát hiện đối phương bát cũng thấy đáy.
Cô ta thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Còn may còn may, không phải một mình cô ta bị mì Dương Xuân mê muội đầu óc.
Cốc Cốc buông chiếc đũa, nhìn chằm chằm bát mì một lát.
Hành lá xanh tươi trôi trên nước lèo trong vắt.
Có thể ăn sao?
Cốc Cốc giãy giụa một lát liền đầu hàng, cam chịu số phận mà bưng bắt sứ trắng lên, uống một ngụm.
Mặc dù mì đã được bưng lên một khoảng thời gian, nhưng độ ấm của nước canh lại vừa vặn, hơi hơi nóng, thích hợp để cho vào miệng.
Mà khi chắc chắn thật sự uống một ngụm nước lèo, đồng tử Cốc Cốc run rẩy.
Hương vị kia nói không nên lời đang ở trên đầu lưỡi cô ta nhảy múa, nó không giống trải nghiệm như khi ăn mì.
Đương nhiên, thời điểm ăn mì cấp độ càng phong phú, vị cũng càng ngon, nhưng canh cũng uống vô cùng tuyệt!
Lúc này, sợ hãi gì đó, thẹn thùng gì đó, tất cả đều không còn, cô ta chỉ muốn uống một ngụm, lại uống một ngụm.
Đến cuối cùng, bát hoàn toàn sạch sẽ, một giọt nước lèo cũng không còn.
Ở bên cạnh, Ô Dào nhìn biểu tình hạnh phúc của mọi người, khóe miệng cong lên vài phần.
Thật tốt a.
Tất cả mọi người đều yêu thích thức ăn của nhà ăn hạnh phúc.
Cốc Cốc ăn xong bát mì này, chủ động đứng dậy cầm chén đũa thu thập sạch sẽ đạt vào bên kia của toa ă, sau khi đem vị trí nhường thì không vội vã rời đi.
Mỹ thực dễ dàng kéo gần khoảng cách giữa người với người thời nay.
"Chủ quán Ô, chị làm mì Dương Xuân thật sự ăn ngon vô cùng! Đây là dùng cái gì làm vậy, nguyện liệu đặc thù từ Chủ tinh sao?"
Bọn họ chưa từng gặp qua, cảm thấy đặc biệt mới lạ.
Ô đào cũng không giấu giếm, đem nguyên liệu cần có để làm mì Dương Xuân nói cho bọn họ nghe.
"Mỡ heo là cái gì? Còn có cây hành lá đó, nơi này của chúng tôi có một loại cây bộ dạng giống nó như đúc, nhưng là cái đấy không thể ăn, chúng tôi chỉ cần chạm vào một chút toàn thân sẽ không thoải mái."
"Đúng đúng đúng, ngay từ đầu thấy có cái thứ đó ở trong, ai ai cũng cho rằng cho rằng mì Dương Xuân có độc cả."
Khi nói chuyện, Cốc Cốc nhìn bốn phía xung quanh, sau đó duỗi tay chỉ vào một bụi cỏ xanh cho Ô Đào xem.
Bụi cỏ cao như ba người vậy, thay vì nói là cỏ không bằng nói là đại thụ, hành cũng rất lớn, đòi hỏi vài người duỗi thẳng cánh tay mới có thể ôm hết.
Lúc trước Ô Đào cũng thấy, nhưng hoàn toàn không liên hệ cái bụi ấy với hành lá, còn tưởng rằng là thực vật bản địa ở hành tinh này.
Nhưng khi Cốc Cốc nói cô mới phát hiện, đó chính là hành lá phiên bản siêu to khổng lồ!
"Cao thế, lại còn lớn nũa."
Ô Đào khiếp sợ không thôi.
Hệ thống từng nói với cô, hoàn cảnh của hành tinh rác so với tinh cầu khác càng đặc thù, tuy rằng còn giữ lại nguyên liệu nấu ăn truyền thống, nhưng đều đã xảy ra biến dị.
Nhưng cô không nghĩ tới, trình độ biến dị lại không theo lẽ thường như thế.
Trước kia mọi người đều yêu thích trồng chậu hành lá nhỏ, hiện tại thế nhưng bộ dạng so với nàng còn cao hơn nhiều.
"Sao hành lá tao dùng lại không thay đổi?"
Ô Đào khẳng định rằng, hành lá bên trong mì Dương Xuân chính là hành lá hình dáng bình thường, chẳng qua phẩm chất tốt hơn nhiều.
【 Hệ thống thu thập nguyên liệu nấu ăn rồi sau đó tiến hành xử lí. 】
Nói đơn giản là, chia nhỏ một cây hành cao bốn mét thành nhiều cây hành nhỏ bình thường.
Nhưng thay đổi chỉ là độ lớn nhỏ của chúng nó, sau khi tiến hóa giá trị dinh dưỡng và hương vị đều được giữ lại ở mức độ lớn nhất.
Về phần những thành phần có hại sẽ làm tinh thần lực của người khác xảy ra vấn đề, thì tại thời điểm Ô Đào xử lí nguyên liệu để nấu ăn, đã bị cô vô thức dùng tinh thần lực từng chút rút ra khiến chúng tan biến.
"Những người khác cũng có tinh thần lực, vì cái gì bọn họ không đem những nguyên liệu ấy xử lý sạch sẽ?"
Vừa rồi Ô Đào và Cốc Cốc trò chuyện đơn giản một chút, hỏi thăm được người ở đây đều là ăn dinh dưỡng dịch được vận chuyền từ thuyền chở rác.
Dinh dưỡng dịch đó là những thứ tinh cầu khác không cần ném xuống, hoặc là hết hạn, hoặc là kiểm tra đo lường không đủ tiêu chuẩn yêu cầu bị tiêu hủy.
Nếu bọn họ cũng có thể xử lí sạch nguyên liệu, có phải không cần ăn những loại dinh dưỡng dịch có vấn đề đó sao?
【 Toàn vũ trụ chỉ có cô mới có thể sử dụng tinh thần lực xử lí sạch nguyên liệu. 】
"Hả? Là vì nguyên nhân taovà mi trói định sao?"
【 Không. Nếu những người khác trói định với bản hệ thống, cũng chỉ có thể dựa vào năng lượng hệ thống xử lí sạch nguyên liệu. Nếu làm như vậy, hương vị của nguyên liệu nấu ăn sẽ suy giảm. Cô khác hoàn toàn những kẻ ở vũ trụ này. 】
Ô Đào tạm ngừng, ngay sau đó hiểu rõ.
Nguyên bản cô cũng không thuộc về vũ trụ này.
Tinh thần lực là đồ vật đặc thù, có liên hệ mật thiết đối với thân thể và tinh thần.
Mà tinh thần của cô đến từ một thời không khác.
Nơi đó không có tinh thần lực, cũng không có tinh cầu nhiều như vậy.
"Vận khí của mi thật tốt, lúc trước thảm như vậy, nhất định vì tích góp công đức gặp được kí chủ tốt như tao phải không?"
Ô Đào vui tươi hớn hở mà đùa nó.
Không nghĩ tới, nó thế nhưng trả lời là.
Nó chỉ là một hệ thống phụ trợ, cuối cùng làm được đồ ăn có hình dạng như thế nào, quyết định bởi với nguyên liệu nấu ăn và bản thân kí chủ hiểu biết về đồ ăn càng lớn.
Ô Đào thông qua hệ thống có được tinh thần lực thực đặc biệt, là hoàn toàn bắt đầu từ tinh thần lực nguyên bản bằng không, cũng không là sự tăng tinh thần lực đơn giản ở giai đoạn sau.
Mặt khác, trước kia trù nghệ của Ô Đào tuy rằng không thể xưng là giỏi mà chỉ biết làm một ít cơm nhà, lại rất dễ dàng tiếp nhận quá trình thao tác mà hệ thống truyền cho cô, hơn nữa nhanh chóng nắm giữ dùng cho thực hành.
Giống như nấu cơm khắc vào gien của cô.
Hơn nữa, thời điểm cô làm đồ ăn sẽ lộ ra biểu tình đặc biệt hạnh phúc, có thể nhìn ra được cô thật sự thích chế tác mỹ thực, không chỉ vì đạt được thêm nhiều tinh thần lực.
Cái này những người khác đều so không được.
Cũng là một trong nguyên nhân cô được đánh giá SSS+.
"Hừ hừ, nếu tao tốt như vậy, mi liền nhanh giải quyết hết thảy vấn đề WC và phòng tắm đi."
Ô Đào thực vui vẻ khi hệ thống có thể đánh giá cao cô như vậy, nhưng đầu óc vẫn chưa bị viên đạn bọc đường của nó làm cho choáng váng.
Đồ vật của nhà ăn hạnh phúc nhất định phải là sản phẩmcủa hệ thống, cho dù xung quanh thi công WC, cũng sẽ không bị che khuất.
Hiện tại cô chỉ là tiểu đáng thương tinh thần lực ngoài 200, không thể rời khỏi khu an toàn.
Nhưng nhắc tới chuyện này, hệ thống còn đang thôi khí cầu vồng đã không có âm thanh.
Ô đào: ".. Mi thật là một hệ thống thiết thực."
Có thể nói những lời dễ nghe, nhưng muốn có cái gì? Không bàn nữa!
【 Cảm ơn khích lệ. 】
Nó vẫn luôn rất thiết thực.
Chẳng qua, hôm nay nhiều người đến ăn cơm như vậy, có lẽ thời điểm kết thúc buôn bán đêm nay, sẽ có kinh hỉ lớn.