Bạn được lanyangyang23 mời tham gia diễn đàn viết bài kiếm tiền VNO, bấm vào đây để đăng ký.
411 ❤︎ Bài viết: 21 Tìm chủ đề
Chương 80: Làm chú hổ nhỏ

"Tiểu nhân hát bài này không có ý gì khác, vương gia đừng hiểu lầm!" Y vội vàng giải thích.

"Hiểu lầm? Hiểu lầm cái gì?" Phong Mục Đình nhìn y với ánh mắt vui vẻ.

Y sửng sốt một chút, rồi lắc đầu: "Không, không có gì, tổng lại tiểu nhân chỉ hát cho vương gia nghe một bài hát nhỏ thôi, không có ngụ ý gì khác, tiểu nhân không phải người như vậy!"

"Ngươi nói khiến ta cũng hoang mang rồi, một lúc hiểu lầm, một lúc ngụ ý, rốt cuộc ngươi đang nói cái gì vậy?" Phong Mục Đình cố tình trêu chọc y.

Nhìn y lúng túng như vậy, thật sự rất thú vị.

"Không, tiểu nhân không có ý gì cả, tiểu nhân chỉ hát một bài hát thôi mà, vương gia."

"Nhưng ta cũng chẳng nói gì, phản ứng của ngươi có hơi quá không?" Phong Mục Đình lại hỏi.

"..."

Y lập tức bình tĩnh lại, hình như cũng đúng, Phong Mục Đình chỉ tùy ý nói vài câu, kết quả y một mình ở đây giải thích đủ thứ.

Vốn dĩ chẳng có gì, cuối cùng bị y làm loạn lên, giống như đang che giấu điều gì đó.

Không được không được, phải nhanh chóng vượt qua chủ đề này, y suy nghĩ một chút, rồi nói: "Vương gia, lúc nãy tiểu nhân hát có hay không?"

"Ta không phải đã trả lời rồi sao, hay."

"Vậy, nếu hay thì tiểu nhân hát thêm một bài nữa nhé?"

Phong Mục Đình khẽ cười: "Ngươi định dùng bài hát để ru ta ngủ sao?"

Y hơi ngẩn ra, rồi đáp: "Cũng được ạ, vậy vương gia nhắm mắt lại, tiểu nhân hát ru ngài ngủ."

Phong Mục Đình thật sự nhắm mắt lại, rồi lắng nghe y hát.

Y hát xong, phát hiện Phong Mục Đình vẫn chưa mở mắt, có lẽ đã bị y ru ngủ rồi.

Y thở phào nhẹ nhõm.

Y nằm đối diện với Phong Mục Đình, nên trước mắt y là khuôn mặt ngủ say đẹp đẽ của Phong Mục Đình.

Mọi người đều nói y đẹp, nhưng bản thân y lại cảm thấy mình có chút nữ tính.

Y vẫn thích diện mạo của vương gia hơn, không chỉ đẹp mà còn rất nam tính, nếu không, lúc nổi giận cũng sẽ không khiến người ta sợ hãi như vậy.

Nếu y nổi giận, có lẽ đối với vương gia mà nói, chỉ là thỏ trắng giả vờ hung dữ, dọa được ai chứ?

Mặc dù y rất không muốn thừa nhận, nhưng sự thật là như vậy.

Xem ra sau này y phải học hỏi nhiều từ vương gia, y không muốn làm thỏ trắng nữa, y muốn làm một chú hổ nhỏ!

Gầm lên một tiếng, khiến mọi người đều sợ hãi!

Nghĩ đến đây, y bất giác gầm lên một tiếng "gừ".

Vừa gầm xong, y phát hiện Phong Mục Đình đang mở to mắt nhìn y.

Hình dáng miệng "gừ" của y còn chưa kịp thu lại, đã bị ánh mắt của Phong Mục Đình nhìn như đang nhìn kẻ ngốc, khiến y chỉ muốn dùng ngón chân bới đất.

Để xoa dịu bầu không khí cực kỳ xấu hổ này, y lại bất giác "meo" một tiếng.

Đó có lẽ là cách y đầu hàng.

Y muốn làm một chú hổ nhỏ vẫn còn thiếu rất nhiều, vậy thì trước mắt hãy làm một chú mèo nhỏ vậy.

Ít nhất mèo con hung dữ cũng đáng sợ hơn thỏ trắng một chút..

Mặc dù, trước mặt Phong Mục Đình, dù y có làm được hổ, có lẽ cũng chỉ là hổ giấy.

Sau tiếng "meo", y cười xấu hổ: "Vương, vương gia chưa ngủ sao?"

"Vừa định ngủ, nhưng bên tai vang lên âm thanh kỳ lạ, nên mở mắt xem, kết quả lại thấy ngươi như vậy, chẳng lẽ vì ngủ chung với ta mà quá phấn khích sao?" Phong Mục Đình cười hỏi.

"..."

Y méo miệng, rồi nghĩ ra một lý do hay, "Tiểu nhân vì hát mệt quá, nên hoạt động môi một chút, làm phiền vương gia rồi, thật xin lỗi, vậy tiểu nhân hát tiếp, vương gia ngủ tiếp đi."

Lần này ru vương gia ngủ rồi, tuyệt đối không được đánh thức nữa.

Y nghĩ vậy, rồi không đợi Phong Mục Đình nói gì, lại bắt đầu hát.

Phong Mục Đình cũng không nói gì, chỉ là ánh mắt cứ vô tình dừng lại trên đôi môi mỏng đang mấp máy của y..

- -

Tác giả có lời:

Vương gia, xin hãy thu hồi ánh mắt sắc lẹm đó lại!
 
411 ❤︎ Bài viết: 21 Tìm chủ đề
Chương 82: Tô Tô uất ức

Tô Phù Liễu mở to mắt, sợ hãi không thôi.

Y lập tức cúi đầu xuống, cúi thấp đến mức có thể.

Nhưng đúng lúc này, Phong Mục Đình nói: "Tô Phù Liễu, còn đứng đó làm gì, mau đi lấy ghế và pha trà cho Thái tử điện hạ đi!"

"Vâng.." Tô Phù Liễu vội vàng đi lấy một chiếc ghế đặt trước mặt Phong Mục Lôi, sau đó lại đi pha một tách trà.

"Điện hạ xin dùng trà." Tô Phù Liễu đưa trà lên cho Phong Mục Lôi.

Phong Mục Lôi liếc nhìn y, tay y không khỏi run lên.

Phong Mục Lôi cười: "Run cái gì, bổn cung đáng sợ lắm sao? Bổn cung dù có đáng sợ, chắc cũng không bằng vương gia của ngươi đâu nhỉ? Hoàng huynh của bổn cung nổi tiếng là người nóng tính."

Tô Phù Liễu cúi đầu đáp: "Điện hạ là Thái tử Đông cung, còn tiểu nhân thân phận thấp hèn, gặp Thái tử điện hạ, tự nhiên là có chút sợ hãi."

"Sợ gì, bổn cung đâu có ăn thịt ngươi." Phong Mục Lôi cười nói.

Sau đó, Tô Phù Liễu cúi đầu lùi về một bên.

Phong Mục Đình liếc nhìn y, ánh mắt hơi khẽ động.

"Thái tử hôm nay sao rảnh đến thăm ta?" Phong Mục Đình hỏi.

Phong Mục Lôi cười: "Dù không rảnh cũng phải dành thời gian chứ, huynh bị thương nặng như vậy, bổn cung sao có thể không đến thăm."

"Ta không sao, làm Thái tử phải bận tâm rồi." Phong Mục Đình đáp.

Phong Mục Lôi lắc đầu: "Chúng ta là huynh đệ, huynh nói chuyện khách sáo quá, phụ hoàng biết huynh bị thương, lo lắng không thôi, nên đã bảo bổn cung mang theo ngự y giỏi nhất trong cung đến cho huynh."

"Không cần phiền phức đâu, vết thương trên người ta đã được phủ y xử lý rồi, vậy nên phải làm phiền Thái tử về bẩm báo lại với phụ hoàng giúp ta lời cảm ơn."

"Ngự y đã đến rồi, hay là để ông ấy khám một chút, biết đâu có thể giúp vương gia mau khỏi hơn?" Phong Mục Lôi nói.

Tô Phù Liễu nghe nói ngự y có thể giúp Phong Mục Đình mau khỏi, liền theo lời nói: "Vương gia, hay là để ngự y khám cho ngài đi?"

Phong Mục Đình nhíu mày, liếc nhìn Tô Phù Liễu: "Ở đây có phải chỗ ngươi nói chuyện không?"

Tô Phù Liễu nghẹn lời, rồi lại cúi đầu xuống, y đã vượt quá phận sự rồi.

Y chỉ là một thị tùng, vương gia và Thái tử nói chuyện, làm gì có chỗ cho y chen vào.

Nhưng trong lòng y vẫn có chút uất ức, y chỉ muốn Phong Mục Đình mau khỏi thôi mà..

Phong Mục Đình thấy Tô Phù Liễu như đang chịu oan ức, liền nhíu mày khẽ "chép" một tiếng, rồi nói với Phong Mục Lôi: "Thái tử đã thăm rồi, sớm về đi, ta còn phải tĩnh dưỡng."

"Bổn cung vừa mới ngồi xuống, trà còn chưa uống xong." Phong Mục Lôi nói.

"Nếu Thái tử thích uống trà này, cứ mang về uống."

Phong Mục Lôi nghẹn lời, còn thị tùng bên cạnh không vui nói: "Vương gia có hơi quá đáng rồi, đây là Thái tử điện hạ."

Phong Mục Đình lạnh lùng liếc nhìn thị tùng đó: "Ngươi cũng rất quá đáng, dám nói chuyện với ta như vậy, là theo hầu Thái tử mà quên mất thân phận của mình chỉ là một tên nô bộc sao?"

Thị tùng nghẹn lời, rồi nói: "Tiểu nhân tuy là nô bộc, nhưng vương gia đối xử với Thái tử điện hạ như vậy, tiểu nhân cũng không thể nhịn được."

"Không nhịn được thì đừng nhìn, nếu không kiềm chế được đôi mắt của mình, ta có thể cho người móc nó ra cho ngươi!" Phong Mục Đình dù đang nằm trên giường dưỡng thương, nhưng hoàn toàn không ảnh hưởng đến việc phát huy tính nóng nảy của hắn.

Tô Phù Liễu đứng một bên thở phào nhẹ nhõm vì người chọc giận Phong Mục Đình không phải là mình, nếu không lúc này bị Phong Mục Đình quát mắng chính là y rồi.

Phong Mục Lôi thấy thị tùng của mình bị Phong Mục Đình mắng như vậy, liền nói: "Hoàng huynh tính tình quá nóng nảy rồi, thị tùng của bổn cung chỉ là thương bổn cung, không nhịn được nên mới nói thay vài lời thôi."

Tuy nhiên, Phong Mục Đình vẫn là gặp người chửi người, gặp quỷ mắng quỷ.

Dù là Phong Mục Lôi, hắn cũng không có ý định buông tha: "Thái tử đã nói ta nóng nảy, vậy đừng chọc ta nổi giận, thị tùng của ngươi thương ngươi, nói thay vài lời cũng không sai, nhưng cũng phải phân biệt hoàn cảnh, nhìn thân phận,

Không phải ai cũng có tư cách đứng ra nói một câu, ta là xem trên mặt Thái tử đặc biệt ra cung đến thăm ta nên bỏ qua, nếu không, bình thường ta đã cho người lột da hắn rồi!"

Phong Mục Lôi bị hắn nói đến mức không biết đáp lại thế nào.

Cái đầu của Phong Mục Đình rốt cuộc là cấu tạo thế nào, dù là đang chửi người, cũng có thể chửi một cách chu toàn đến mức khiến người ta không thể phản bác sao?

Những lời này của Phong Mục Đình, vừa mắng hắn và thị tùng của hắn một trận, sau đó lại thêm một câu xem trên mặt hắn nên không tính toán, câu nói này vừa ra, nếu hắn tính toán thì thành hắn sai rồi.

Vì vậy, hắn chỉ có thể ôm một bụng tức giận, mà không thể trút ra, đành phải nhẫn nhịn.

"Vậy hoàng huynh nghỉ ngơi đi, bổn cung xin cáo từ." Phong Mục Lôi đến cũng vội mà đi cũng vội, tách trà hắn cũng chưa kịp uống một ngụm, đã đặt xuống, rồi phẩy tay áo rời đi, mang theo một chút bực tức.

Chỉ đợi hắn rời đi, Phong Mục Đình liền gọi Tô Diễn đến, nói: "Sau này, nếu có ai muốn đến thăm ta, nhất loạt từ chối."

"Vâng.."

Tô Diễn đi rồi, Phong Mục Đình liền nhìn về phía Tô Phù Liễu..
 
411 ❤︎ Bài viết: 21 Tìm chủ đề
Chương 84: Muốn uống rượu mừng

"Vương gia." Tô Diễn bước vào chắp tay nói.

Phong Mục Đình liếc nhìn ông: "Có chuyện gì thì nói."

"Trong cung có người đến báo, Hoàng thượng biết vết thương của vương gia đã gần như khỏi hẳn, nên đặc biệt tổ chức một bữa yến tiệc trong cung để chúc mừng vương gia, đồng thời cũng là để giải trừ xui xẻo cho vương gia." Tô Diễn đáp.

Tô Phù Liễu nghe vậy, cười nói: "Hoàng thượng đối với vương gia thật tốt."

Phong Mục Đình liếc nhìn y, y lập tức mím chặt môi, chẳng lẽ lại nói sai rồi?

"Ta biết rồi, ngươi lui xuống đi." Phong Mục Đình đáp.

"Vâng." Tô Diễn chắp tay rồi rời đi.

Sau khi Tô Diễn đi, Phong Mục Đình nhìn về phía Tô Phù Liễu: "Còn đứng đó làm gì, không mau đến giúp ta thay quần áo?"

"Vâng.." Tô Phù Liễu tỉnh lại, vội vàng đi tìm quần áo cho Phong Mục Đình.

Phong Mục Đình phải vào cung dự tiệc, tự nhiên phải mặc mãng bào.

Vì vậy y trực tiếp lấy ra chiếc mãng bào màu huyền sắc thêu hoa văn ánh vàng từ tủ quần áo.

Sau đó quay lại bên cạnh Phong Mục Đình, giúp hắn mặc bộ quần áo này.

Phong Mục Đình vốn dĩ đã rất đĩnh đạc, nhìn qua đã thấy khí phách và sức mạnh, giờ mặc thêm bộ mãng bào này, càng thêm anh tuấn lẫm liệt.

Tô Phù Liễu không nhịn được nhìn chằm chằm.

Vương gia của họ thật sự rất đẹp trai.

"Nhìn ta chằm chằm làm gì, chẳng lẽ ta có chỗ nào không đứng đắn sao?" Phong Mục Đình hỏi.

Tô Phù Liễu lắc đầu: "Không phải, vương gia chính là quá đứng đắn rồi, nên tiểu nhân không nhịn được nhìn chằm chằm, tiểu nhân chưa từng thấy người nào có khí chất mạnh mẽ như vậy, vương gia là người đầu tiên, cũng là duy nhất."

Khí chất của Phong Mục Đình, quả thật không ai sánh bằng.

Dù sao đến hiện tại, y chưa từng thấy ai như vậy.

Phong Mục Đình như vậy khiến người ta cảm thấy vô cùng an toàn.

Cảm giác như có hắn ở đây, có thể không cần lo lắng bất cứ điều gì.

"Đã biết nịnh hót rồi." Phong Mục Đình nói.

"Tiểu nhân không phải nịnh hót, tiểu nhân nói đều là lời thật lòng, khí chất của vương gia thật sự không ai sánh bằng, nhìn qua đã thấy rất an toàn, sau này ai có thể trở thành vợ của vương gia, thật sự là may mắn lắm."

Tô Phù Liễu nghiêm túc nói.

Phong Mục Đình lại cười: "Ngươi khen ta tốt như vậy, vậy ngươi nói xem, phải là người như thế nào mới đủ làm vợ ta?"

Tô Phù Liễu suy nghĩ một chút, đáp: "Trước tiên, nhất định phải lương thiện, không được có tâm địa xấu xa, thứ hai, nhất định phải dịu dàng, như vậy mới có thể bổ sung cho vương gia."

"Còn nữa không?"

Tô Phù Liễu lắc đầu: "Hai điểm này là quan trọng nhất."

"Ừ, đề nghị của ngươi, ta nhất định sẽ cân nhắc, sau này nếu tìm vợ, ta nhất định sẽ xem cô ấy có lương thiện không, có dịu dàng không." Phong Mục Đình nhìn chằm chằm Tô Phù Liễu nói.

"Tìm vợ là chuyện quan trọng, vương gia không thể nghe lời tiểu nhân, tiểu nhân chỉ là đề nghị, còn quan trọng nhất, vẫn là vương gia phải xem trúng, có thể lọt vào mắt xanh của vương gia, chiếm được trái tim vương gia."

"Ừ, phải lọt vào mắt, cũng phải lọt vào tim." Phong Mục Đình đáp.

Tô Phù Liễu gật đầu: "Vì vậy vương gia hãy tìm kỹ, tiểu nhân còn muốn uống rượu mừng của vương gia nữa!"

Phong Mục Đình nhìn y một cái, không biết đang nghĩ gì, biểu cảm trên mặt khó hiểu.

Một lúc lâu, Phong Mục Đình mới nói: "Đi thôi."

Tô Phù Liễu sửng sốt: "Đi?"

"Ta phải vào cung, ngươi không đi theo sao?"

"Nhưng, trước đây vương gia vào cung đều không mang theo tiểu nhân mà."

"Trước đây là trước đây, hôm đó Thái tử đến thăm ta, sau đó chúng ta không phải đã thương lượng rồi sao, phải luôn ở bên nhau không được tách rời, để tránh ngươi bị người của Thái tử để ý, vì vậy, bây giờ ta đi đâu ngươi cũng phải theo."

Tô Phù Liễu nghe xong gật đầu: "Vương gia nói phải.."

Sau đó, y liền theo Phong Mục Đình rời khỏi phủ đệ.

Lúc này hoàng hôn buông xuống, mây đỏ rực cả bầu trời, chiếu lên khuôn mặt trắng nõn của Tô Phù Liễu, giống như được tô thêm một lớp phấn hồng, khiến y càng thêm rực rỡ.

Phong Mục Đình nhìn y một cái, rồi lên xe ngựa, sau đó Tô Phù Liễu cũng lên theo.

Y ngoan ngoãn ngồi bên cạnh Phong Mục Đình, hơi mím môi.

Phong Mục Đình lại liếc nhìn y, hỏi: "Căng thẳng?"

Tô Phù Liễu hơi gật đầu: "Tiểu nhân chưa từng vào cung, sao không căng thẳng được.."

"Theo ta có gì phải căng thẳng."

"Tiểu nhân biết, nhưng tiểu nhân không nhịn được cảm thấy hơi hư.."

Phong Mục Đình khẽ cười: "Lấy cái khí thế gầm gừ của tiểu hổ con ra, như vậy sẽ không sợ nữa."

"..."

Tô Phù Liễu rất bất lực, xem ra cái chuyện này không qua được rồi.

Cả đời này y đều bị Phong Mục Đình bắt chuyện này ra để trêu chọc.

Bây giờ bị Phong Mục Đình nói như vậy, y không sợ nữa, vì sự xấu hổ đã vượt qua nỗi sợ hãi.

Đến hoàng cung, họ xuống xe ngựa, liền gặp Tiêu Niệm và Tiêu Lạc.

Tiêu Lạc nhìn thấy Phong Mục Đình, vô cùng vui mừng, liền lập tức đi tới, nói: "Vương gia, vết thương trên người ngài đã khỏi hẳn chưa?"

Phong Mục Đình chỉ gật đầu.

Tiêu Lạc lại nói: "Vốn dĩ ta cũng muốn đi thăm vương gia, nhưng vương gia từ chối thăm hỏi, nên mãi không được gặp, bây giờ thấy vương gia khỏe mạnh, trong lòng ta vui lắm."

Phong Mục Đình không nói gì, nghe xong liền định rời đi.

Còn Tiêu Niệm sau khi đi tới, ánh mắt liền dán chặt vào Tô Phù Liễu.

Tô Phù Liễu thấy hắn ta tới, bản năng liền trốn sau lưng Phong Mục Đình.

Phản ứng này khiến Phong Mục Đình rất hài lòng.

Nhưng Tiêu Niệm lại nhíu mày: "Tô Phù Liễu, ngươi trốn ta làm gì?"

Hắn ta cảm thấy rất kỳ lạ, dù lần trước hắn ta cố ý làm Tô Phù Liễu say, nhưng lúc đó không có chuyện gì xảy ra, mà Tô Phù Liễu cũng say mềm, ký ức đã đứt đoạn.

Vì vậy sau khi tỉnh dậy, nếu Phong Mục Đình không nói, y căn bản không biết chuyện gì đã xảy ra.

Nhưng bây giờ phản ứng của Tô Phù Liễu, chắc chắn là Phong Mục Đình đã nói gì đó với y.

Nên y mới tránh mặt hắn ta như vậy.

Nghĩ đến đây, Tiêu Niệm mới nhìn về phía Phong Mục Đình.

Phong Mục Đình thấy hắn ta nhìn qua, liền nói: "Ta đứng đây nửa ngày rồi, Tiêu thế tử liếc cũng không liếc, trực tiếp đi nói chuyện với thị tùng của ta, xem ra, Tiêu thế tử hoàn toàn không để ta vào mắt."

"Vương gia nói quá lời rồi." Tiêu Niệm đáp.

Phong Mục Đình hừ lạnh một tiếng, không thèm để ý nữa, liền dẫn Tô Phù Liễu đi trước.

Tiêu Niệm nhìn bóng lưng hai người, bàn tay trong tay áo nắm chặt.

"Lúc nãy biểu hiện không tệ." Phong Mục Đình khen một câu.

Tô Phù Liễu đi theo sau không khỏi sửng sốt, lúc nãy y có làm gì đâu, sao Phong Mục Đình lại khen y?

"Đa tạ vương gia." Dù không biết Phong Mục Đình khen chuyện gì, nhưng cảm ơn vẫn phải nói ngay.

Vào đại điện, Phong Mục Đình ngồi vào vị trí của mình, còn Tô Phù Liễu đứng sau lưng hắn.

Không lâu sau, Hoàng thượng đến, Thái tử và công chúa cũng đến.

Khi mọi người đã tề tựu đông đủ, yến tiệc bắt đầu.

Và mí mắt của Tô Phù Liễu cũng bắt đầu giật giật.

Mí trái giật là tài, mí phải giật là họa, y.. mí phải đang giật..

- -

Tác giả có lời:

Tiểu Tô Tô có linh cảm không lành rồi..
 
411 ❤︎ Bài viết: 21 Tìm chủ đề
Chương 85: Cưới vợ sinh con

Tô Phù Liễu đứng đó với tâm trạng bất an, dồn hết tinh thần, sợ rằng lát nữa sẽ xảy ra chuyện gì.

Hoàng thượng nhìn về phía Phong Mục Đình, gật đầu: "Nhìn sắc mặt của Đình Nhi, xem ra đã khỏe hẳn rồi, trẫm cuối cùng cũng có thể yên tâm."

Phong Mục Đình đáp: "Làm phụ hoàng lo lắng rồi, chén rượu này, nhi thần kính phụ hoàng."

"Tốt, tốt." Hoàng thượng cười nâng chén rượu lên.

Tô Phù Liễu liếc nhìn Hoàng thượng một cái, Hoàng thượng có vẻ rất thích Phong Mục Đình, mỗi lần nhìn thấy Phong Mục Đình đều cười tươi.

Phong Mục Lôi cũng nâng chén rượu lên: "Hoàng huynh, bổn cung cũng kính ngài một chén."

Phong Mục Đình liếc nhìn hắn ta, rồi nâng chén rượu đáp lễ, nhưng không nói gì.

Lúc này, đột nhiên một giọng nói ngọt ngào vang lên: "Cháu cũng muốn kính hoàng thúc một chén!"

Nói xong, liền thấy một tiểu bánh bao khoảng bốn, năm tuổi cầm chén rượu đi thẳng đến trước mặt Phong Mục Đình.

Phong Mục Đình hơi sửng sốt, rồi nói: "Trẻ con không được uống rượu."

Tiểu bánh bao nói: "Cháu không uống rượu, cháu uống sữa."

Phong Mục Đình khẽ nhếch mép cười, sau đó chạm chén với cậu bé: "Cảm ơn."

Tiểu bánh bao phùng má nói: "Hoàng thúc khách sáo quá, cháu chúc hoàng thúc khỏe mạnh, sớm tìm cho cháu một hoàng thẩm thẩm về."

Phong Mục Đình hơi nhướng mày: "Tốt."

Tiểu bánh bao cười khúc khích, má càng phúng phính hơn, Tô Phù Liễu nhìn đứa trẻ, thật sự rất muốn chạy đến véo một cái vào đôi má đầy đặn đó.

"Nhất Bảo." Có người gọi.

Nhất Bảo quay đầu nhìn lại, rồi nói với Phong Mục Đình: "Hoàng thúc, vậy cháu về chỗ ngồi nhé."

Phong Mục Đình gật đầu, rồi nhìn theo cậu bé quay về chỗ ngồi.

Nhất Bảo về đến chỗ ngồi, còn không quên vẫy tay nhỏ về phía Phong Mục Đình.

Phong Mục Đình cũng không hiểu vì sao, Nhất Bảo dường như rất thích hắn.

Nhìn Phong Dật Hiên kia, có lẽ cũng rất băn khoăn, con trai mình không thân với mình, lại thân với em họ như vậy.

Hoàng thượng nhìn thấy cười nói: "Đừng nhìn Đình Nhi ngày thường lúc nào cũng nghiêm nghị, nhưng lại đặc biệt được cháu trai Nhất Bảo yêu quý, đây là có duyên với trẻ con, Đình Nhi cũng không còn nhỏ nữa, nên lập gia đình, sinh cho trẫm vài đứa cháu rồi."

Tô Phù Liễu nghe vậy, khẽ cười một tiếng.

Tai Phong Mục Đình rất thính, Tô Phù Liễu vừa cười, hắn đã quay đầu nhìn y.

Khiến y lập tức mím chặt môi.

Sau đó lại nghe Hoàng thượng nói: "Đúng lúc, hôm nay cũng có không ít tiểu thư danh môn đến đây, hay là trẫm mai mối cho?"

"Không cần đâu, phụ hoàng, nhi thần vẫn chưa có tâm tư nghĩ đến chuyện này." Phong Mục Đình lập tức từ chối.

"Đình nhi đừng ngại, đàn ông mà, rồi cũng phải cưới vợ sinh con, trẫm nghe nói tiểu quận chúa phủ Hộ Quốc Công.."

Chưa đợi Hoàng thượng nói xong, Phong Mục Đình đã trực tiếp đáp: "Cảm ơn phụ hoàng có lòng tốt, nhưng nhi thần thật sự chưa có ý định lập gia đình, mong phụ hoàng đừng ép nhi thần."

Tiêu Lạc đã chuẩn bị tinh thần để được chỉ hôn, vẻ mặt đầy phấn khích không giấu nổi, kết quả Phong Mục Đình không đợi Hoàng thượng nói xong đã trực tiếp từ chối.

Nụ cười của nàng ta lập tức đóng băng.

Hoàng thượng thấy Phong Mục Đình đã nói như vậy, cũng không tiện nói gì thêm, chỉ có thể cười gượng hai tiếng, rồi nói: "Xem ra trẫm còn phải trông chờ Thái tử sinh cháu cho trẫm trước."

Phong Mục Đình nói: "Thái tử phải cố gắng thêm, Đông cung nhiều nữ nhân như vậy, có tin vui cũng là chuyện dễ dàng."

"Đương nhiên." Phong Mục Lôi nhướng mày.

Nhưng thực ra hắn ta đã rất nỗ lực, chỉ là những người phụ nữ kia không ai có phúc khí cả.

Tô Phù Liễu vốn dĩ đứng im lặng ở một góc, loại địa điểm này, y thậm chí không có tư cách ngẩng đầu tùy tiện.

Nhưng như vậy cũng tốt, y phải tồn tại như không khí, mới an toàn.

Nhưng đúng lúc này..
 
411 ❤︎ Bài viết: 21 Tìm chủ đề
Chương 86: Thúc thúc cẩn thận

Bụng Tô Phù Liễu đột nhiên sôi lên ục ục.

Chết rồi.

Đau bụng rồi.

Thật là chết người, lúc nào không đau bụng, lại chọn đúng lúc này.

Y rất muốn nhịn, đợi yến tiệc kết thúc, rồi về phủ đệ.

Nhưng không được, trong bụng cứ như sóng cuộn, y có chút không chịu nổi.

Phong Mục Đình nhận ra Tô Phù Liễu có chút không ổn, liền nhìn y: "Sao vậy?"

Tô Phù Liễu xấu hổ cúi người lại, nhỏ giọng nói với Phong Mục Đình: "Vương gia, tiểu nhân.. tiểu nhân đau bụng.. muốn đi nhà vệ sinh."

"Ta đi cùng ngươi." Nói xong, Phong Mục Đình định đứng dậy.

Tô Phù Liễu vội vàng ngăn lại: "Không không không, không cần đâu, tiểu nhân đi nhà vệ sinh sao có thể để vương gia đi cùng, đây không phải đảo lộn rồi sao, hơn nữa, vương gia đi làm gì, ngửi mùi hôi sao.."

"..."

"Vương gia là nhân vật chính của yến tiệc, không thể tùy tiện rời đi, tiểu nhân đi một lát rồi về." Tô Phù Liễu đã sắp không nhịn nổi, nói xong liền khom lưng lặng lẽ rời khỏi đại điện.

Ra ngoài, y vội vàng hỏi nhà vệ sinh ở đâu.

Dưới sự chỉ dẫn của cung nhân, y nhanh chóng tìm được nhà vệ sinh, giải quyết xong vấn đề.

Ra ngoài, y rửa tay, rồi thở phào nhẹ nhõm, thật là may, suýt chút nữa là danh tiếng xấu xa.

Sau đó, y quay trở lại.

Kết quả trên đường về, y nhìn thấy một bóng người lén lút, y sửng sốt một chút, nghĩ rằng đây là hoàng cung, lại có người dám lén lút trong hoàng cung?

Y không nhịn được lén đi theo.

Kết quả phát hiện một cung nhân đang bế một đứa trẻ đi về phía giếng trong cung.

Y kinh hãi, vội vàng lao tới: "Lớn gan!"

Y hét lớn một tiếng, khiến tên cung nhân xấu xa kia giật mình.

Cung nhân thấy bị phát hiện, liền định ném đứa trẻ xuống giếng rồi bỏ chạy.

Tô Phù Liễu lao tới, rồi nắm lấy cánh tay của hắn, nhưng đứa trẻ đã rơi khỏi tay hắn.

Tô Phù Liễu lập tức buông tên kia, lao tới, giơ tay nắm lấy cánh tay đứa trẻ.

Đứa trẻ lơ lửng trên miệng giếng, Tô Phù Liễu vội vàng kéo nó lên, dù làm vậy sẽ làm đau cánh tay đứa trẻ, nhưng tính mạng quan trọng hơn.

Đúng lúc này, đứa trẻ tỉnh dậy, nó thấy mình đang lơ lửng trên giếng, sợ hãi khóc lên.

"Đừng sợ, thúc thúc sẽ cứu cháu lên!" Tô Phù Liễu nói.

Đứa trẻ nhìn Tô Phù Liễu, lập tức ngừng khóc, thay vào đó là vẻ mặt kinh hãi: "Thúc thúc cẩn thận!"

Nhưng trước khi Tô Phù Liễu kịp phản ứng, một hòn đá đập mạnh vào sau đầu y.

Tầm nhìn của y lập tức tối sầm, nhưng tay vẫn nắm chặt cánh tay đứa trẻ.

Y lắc đầu, tầm nhìn mới trở lại, sau đó, y lập tức kéo đứa trẻ lên, rồi quay người ngồi xuống, tựa lưng vào thành giếng, đầu đau như búa bổ.

Đứa trẻ được y ôm trong lòng, không hề hấn gì.

Tên cung nhân kia, thấy cả hai đều không sao, sợ hãi lập tức bỏ chạy.

"Thúc thúc, thúc thúc không sao chứ?"

Tô Phù Liễu nhận ra đứa trẻ này, chính là đứa trẻ dễ thương tên Nhất Bảo đã kính rượu Phong Mục Đình trong đại điện.

Y lắc đầu: "Thúc thúc không sao, nhưng đầu rất đau, cháu giúp thúc thúc đi tìm vương gia của thúc thúc được không.."

"Vương gia của thúc thúc? Thúc thúc đang nói đến hoàng thúc Đình Vương sao?"

"Ừ.."

"Được, thúc thúc đợi đấy, cháu đi tìm hoàng thúc Đình Vương ngay." Nhất Bảo gật đầu, lập tức chạy đi.

Tô Phù Liễu bĩu môi tựa vào đó, đầu đau như muốn nổ tung.

Cái mí mắt phải giật, quả nhiên không có chuyện gì tốt.

Nhưng, cứu được đứa trẻ vô tội kia, cũng là một chuyện may mắn.

Tuy nhiên, y cũng biết, mình có lẽ lại gây chuyện rồi..
 
411 ❤︎ Bài viết: 21 Tìm chủ đề
Chương 87: Một tay đầy máu

Tô Phù Liễu nhắm mắt lại, chân mày nhíu chặt.

Những mưu đồ tranh giành trong hoàng tộc, y không phải không hiểu.

Y cứu Nhất Bảo, tự nhiên sẽ phá hoại kế hoạch của một số người.

Sợ rằng lại gây rắc rối cho Phong Mục Đình.

Nhưng y không thể làm ngơ, bỏ mặc sinh mạng đứa trẻ kia.

Chuyện tương tự, y không muốn trải qua lần thứ hai nữa.

Nhất Bảo chạy một mạch về đại điện.

Phong Dật Hiên thấy Nhất Bảo quay về, liền vội vàng đứng dậy đi tới: "Nhất Bảo, con đi đâu vậy, sao giờ mới về!"

Nhất Bảo lại thoát khỏi tay Phong Dật Hiên, chạy thẳng đến trước mặt Phong Mục Đình: "Hoàng thúc, thị tùng của ngài bị thương rồi, chảy rất nhiều máu, thúc ấy bảo cháu tìm ngài, ngài đi với cháu gặp thúc ấy đi?"

Phong Mục Đình nghe xong, lập tức đứng dậy, rồi bế Nhất Bảo lên, lao ra khỏi đại điện: "Chỉ đường!"

Tiêu Niệm cũng vội vàng đứng dậy, đuổi theo.

Nhất Bảo dẫn hắn tới, liền thấy Tô Phù Liễu ngất xỉu bên cạnh giếng.

Phong Mục Đình lập tức đặt Nhất Bảo xuống, rồi chạy tới.

Nhất Bảo nói: "Thúc ấy bị người ta dùng đá đập vào đầu."

Phong Mục Đình chỉ cần đỡ Tô Phù Liễu dậy, đã dính đầy máu trên tay.

Sau đó hắn bế Tô Phù Liễu lên, quay đầu liền thấy Tiêu Niệm đang đứng phía sau.

Hắn chỉ liếc nhìn hắn ta một cái, rồi bế Tô Phù Liễu đi đến điện phụ gần nhất.

"Còn không mau đi gọi ngự y!" Phong Mục Đình quát lớn với cung nhân bên ngoài.

Nhất Bảo đi theo vào, nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Phong Mục Đình, nói: "Hoàng thúc, xin lỗi, là cháu làm thúc ấy bị thương.."

"Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?" Phong Mục Đình hỏi.

Nhất Bảo liền kể lại sự việc cho hắn nghe: "Chuyện là như vậy, thúc ấy vì cứu cháu nên mới bị thương."

Phong Mục Đình nghe xong chân mày nhíu chặt, hắn nhìn Tô Phù Liễu đang bất tỉnh, môi khẽ mấp máy, như thể muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn nhịn được.

Sau đó, hắn lại nhìn Nhất Bảo: "Ta ở đây là được rồi, cháu về bên phụ vương đi, kẻo người lo lắng."

"Vâng.." Nhất Bảo nhìn Tô Phù Liễu một cái, rồi mới rời đi.

Sau đó, ngự y chạy tới: "Vương gia.."

"Đừng nói nhiều, mau chữa trị cho y." Phong Mục Đình thẳng thắn nói.

Tính tình của Phong Mục Đình cả Phong quốc đều biết, vì vậy ngự y cũng không dám nói nhiều, liền vội vàng chạy đến chữa trị cho Tô Phù Liễu.

Sau khi kiểm tra vết thương của Tô Phù Liễu, ngự y nói: "Vương gia, ngài ra ngoài đợi đi, chuyện này không nhanh được đâu."

"Không cần, ta ở đây." Phong Mục Đình không muốn rời đi, lúc này hắn vô cùng hối hận, hắn đã không nên đồng ý để Tô Phù Liễu một mình đi nhà vệ sinh.

Tuy nhiên, hắn vốn tưởng chuyện này là do Phong Mục Lôi ra tay, kết quả lại là một tai nạn.

Tên này, rõ ràng biết mình yếu đuối, còn thích xen vào chuyện người khác!

Lúc này, hắn nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài, liền nhíu mày nhìn về phía Tô Phù Liễu, ngự y đang chăm chú chữa trị cho y.

Sau đó, hắn quay người rời khỏi điện phụ.

Vừa ra ngoài, hắn liền thấy Tiêu Niệm đang đứng ngoài đi tới đi lui.

Tiêu Niệm thấy hắn ra, định hỏi Tô Phù Liễu thế nào, nhưng vừa nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của hắn, lập tức không muốn hỏi nữa.

Sợ rằng hỏi, hắn cũng sẽ không thèm để ý.

Phong Mục Đình chỉ liếc nhìn Tiêu Niệm một cái, rồi nhìn về phía trước.

Chỉ thấy một đoàn người đi tới, đứng đầu tự nhiên là Hoàng thượng.

Phong Mục Lôi đi bên trái, Phong Dật Hiên dẫn Nhất Bảo đi bên phải.

Phong Mục Đình chắp tay: "Phụ hoàng."

Hoàng thượng hỏi: "Nhất Bảo vừa nói cho trẫm nghe rồi, trong cung lại có người dám làm chuyện như vậy, trẫm nhất định sẽ điều tra nghiêm ngặt."

Phong Dật Hiên nói: "Nhất Bảo nói, thị tùng của Đình hoàng đệ đã liều mạng cứu nó về, bổn vương phải cảm ơn thị tùng của Đình hoàng đệ thật nhiều."

"Y vẫn còn bất tỉnh." Phong Mục Đình đáp.

"Vậy đợi y tỉnh lại, bổn vương nhất định sẽ cảm ơn thật nhiều." Phong Dật Hiên nói, "Hừ, trong cung rốt cuộc là ai không thể chấp nhận được một đứa trẻ nhỏ như Nhất Bảo chứ?"
 
411 ❤︎ Bài viết: 21 Tìm chủ đề
Chương 88: Một tay che trời

Phong Mục Lôi nghe câu hỏi này, không nhịn được nói: "Hiên hoàng huynh nói vậy là có ý gì, ngài đang nghi ngờ chúng ta sao?"

"Bổn vương có nói gì đâu, bổn vương chỉ là thắc mắc một câu, rốt cuộc là ai mà thôi, Thái tử không cần phản ứng lớn như vậy, như thế, sẽ có chút muốn che giấu." Phong Dật Hiên đáp.

Phong Mục Lôi nghẹn lời: "Hiên hoàng huynh, ngài nói vậy có hơi quá đáng, dù cháu trai suýt gặp chuyện trong cung, cũng không thể loại trừ khả năng có người lạ lẻn vào cung gây chuyện, ngài không thể một mực đổ lỗi lên chúng ta."

Phong Dật Hiên liếc nhìn hắn ta, rồi nhìn về phía Hoàng thượng, nói: "Hoàng thượng, hoàng chất nhi từ đầu đến cuối có nói gì đâu, Thái tử nói vậy, có hơi quá.."

Hoàng thượng cũng liếc nhìn Phong Mục Lôi, đáp: "Chuyện này, trẫm nhất định sẽ điều tra rõ ràng, Thái tử nói vậy, cũng chỉ là sợ ngươi hiểu lầm, nên vội vàng giải thích."

"Đúng vậy, bổn cung chỉ sợ ngươi hiểu lầm thôi, chuyện này không liên quan gì đến chúng ta." Phong Mục Lôi thấy Hoàng thượng đứng về phía mình, liền có thêm tự tin.

Phong Mục Đình từ đầu đến giờ không nói gì, lúc này mở miệng: "Xảy ra chuyện như vậy, yến tiệc tối nay kết thúc tại đây, phụ hoàng cũng về nghỉ ngơi sớm đi, nhi thần còn phải ở đây đợi."

"Chỉ là một thị tùng mà thôi, có đáng để hoàng huynh bận tâm như vậy sao?" Phong Mục Lôi hỏi.

Phong Mục Đình liếc nhìn hắn ta: "Có đáng hay không, dường như không liên quan gì đến Thái tử."

Phong Mục Lôi nghẹn lời.

Hoàng thượng nói: "Được rồi, mọi người về đi."

Sau đó mọi người rời đi, chỉ còn Tiêu Niệm đứng đó.

Phong Mục Đình nhìn hắn ta: "Tiêu thế tử còn đứng đây làm gì?"

"Tô.."

"Tiêu thế tử có hơi tham lam quá, có Ôn Hồng Diệp vẫn chưa đủ sao?"

Tiêu Niệm ánh mắt hơi động: "Vương gia nói vậy là có ý gì?"

"Chính là ý nghĩa trên mặt chữ, còn không hiểu sao?"

"Vương gia quản có hơi nhiều."

"Tô Phù Liễu là người của ta, ta đương nhiên phải quản, Tiêu thế tử đừng trách ta không nhắc nhở, nếu ngươi dám đặt ý định lên Tô Phù Liễu, hậu quả tự chịu."

"Vương gia thật sự cho rằng mình có thể một tay che trời sao?" Tiêu Niệm nhíu mày, giọng điệu cũng có chút không tốt, khác với lúc bình thường ôn hòa.

"Hừ." Phong Mục Đình khẽ cười, "Vậy Tiêu thế tử cứ thử xem!"

Nói xong, hắn cũng lười nghe Tiêu Niệm nói thêm, liền bước vào điện, đóng cửa lại.

Tiêu Niệm đứng bên ngoài điện, chân mày càng nhíu càng sâu.

Phong Mục Đình vào trong, tiếp tục đứng đó nhìn ngự y chữa trị cho Tô Phù Liễu.

Cũng không biết đứng bao lâu, cho đến khi ngự y băng bó xong cho Tô Phù Liễu, liền đi tới: "Không sao chứ?"

"Khó nói, dù sao cũng bị thương ở đầu, đây cũng là may mắn của y, nếu là người khác bị hòn đá đó đập vào, sớm đã chết rồi." Ngự y đáp.

"Vậy bây giờ tình hình thế nào?"

"Bây giờ xem y khi nào có thể tỉnh lại, nếu trong ba ngày có thể tỉnh táo, thì không sao, nếu không.." Ngự y nói đến đây dừng lại, những lời sau không nói Phong Mục Đình cũng biết.

"Vậy bây giờ ta muốn đưa y về phủ đệ, được không?" Phong Mục Đình lại hỏi.

Ngự y lắc đầu: "Vương gia tạm thời đừng di chuyển y, phải đợi y tỉnh lại mới được."

"Được, ta biết rồi." Phong Mục Đình hơi gật đầu.

"Vậy, thần xin cáo lui."

"Ừ."

Ngự y rời đi, Phong Mục Đình liền đi đến bên giường, ngồi xuống, hắn nhìn Tô Phù Liễu đang bất tỉnh, nói..

- -

Tác giả có lời:

Tôi sai rồi, không biết tại sao, mỗi lần đều viết đến đây là bị kẹt, bó tay. (os mặt dày hét lớn: Các bé yêu, xem xong nhớ đánh giá năm sao nhé! Có gì muốn nói cứ thoải mái nói ra! Cửu Cửu nếu thấy chắc chắn sẽ phản hồi kịp thời)
 
411 ❤︎ Bài viết: 21 Tìm chủ đề
Chương 89: Phong Mục Đình, ngươi đừng quá đáng

"Tô Phù Liễu, nếu ngươi dám không tỉnh lại, ta nhất định sẽ lột da ngươi đem phơi!" Phong Mục Đình đe dọa.

Tô Phù Liễu nằm im như tượng, khiến Phong Mục Đình vô cùng lo lắng.

Chỉ cần hàng mi như bàn chải nhỏ của Tô Phù Liễu hơi rung động một chút, trong lòng hắn cũng sẽ dễ chịu hơn.

Sau đó, Phong Mục Đình như một lão tăng nhập định, ngồi đó, nhìn chằm chằm Tô Phù Liễu.

Ngồi như vậy mấy canh giờ.

Từ đêm tối ngồi đến trời sáng.

"Tô Phù Liễu, nếu ngươi không tỉnh lại, ta sẽ ra tay đấy!" Phong Mục Đình nhíu mày dữ dội, vẻ mặt hung tợn vô cùng, nếu Tô Phù Liễu tỉnh táo, nhìn thấy biểu cảm này của hắn, chắc chắn sẽ khóc thét.

Tuy nhiên, Tô Phù Liễu vẫn nằm im như tượng.

Phong Mục Đình nắm chặt tay, đấm mạnh xuống giường, sau đó đứng dậy, bước nhanh rời đi.

Hắn thẳng tiến đến viện ngự y, túm lấy viện trưởng, không nói gì, kéo người ta đi.

Viện trưởng sợ đến mức mặt xanh mét: "Vương gia, ngài, ngài muốn đưa thần đi đâu, ngài nói một tiếng, thần đi theo ngài là được."

Phong Mục Đình không nói gì, thậm chí không thèm nhìn ông, chỉ một tay túm lấy, tiếp tục đi.

Hắn cao lớn bước dài, chỉ cần đi nhanh một chút, liền thấy hai chân ngắn của viện trưởng không ngừng đạp, cũng chỉ đủ để theo kịp.

Nhưng nếu không đạp, ông thật sự sẽ bị kéo lê trên đất như hàng hóa.

Trên đường, gặp Phong Mục Lôi.

Hắn ta đi ra, chặn đường Phong Mục Đình: "Đình hoàng huynh làm gì vậy, thô bạo như thế, người ta dù sao cũng là viện trưởng ngự y, ngươi kéo người ta như vậy, để mặt mũi người ta đâu?"

"Tránh ra." Phong Mục Đình chỉ nói hai chữ.

Phong Mục Lôi nghẹn lời, dù Phong Mục Đình lúc này, ai nhìn cũng sợ, nhưng hắn ta là Thái tử, khí thế của hắn ta sao có thể bị Phong Mục Đình lấn át.

Nếu không, mặt mũi hắn ta để đâu!

Vì vậy, hắn ta ưỡn cổ nói: "Đình hoàng huynh, đây là hoàng cung, không phải Đình Vương phủ, bổn cung là Thái tử, còn ngươi chỉ là vương gia, ngươi dám đối xử với bổn cung như vậy?"

Phong Mục Đình nhìn Phong Mục Lôi như nhìn xác chết, hắn nghiến răng, lạnh lùng nói: "Không tránh ra, đừng trách ta không khách khí!"

"Ngươi! Phong Mục Đình, ngươi đừng quá đáng!"

Phong Mục Lôi tức giận chỉ tay vào Phong Mục Đình.

Phong Mục Đình vốn đã chán ghét hắn ta, giờ hắn ta còn dùng tay chỉ vào hắn, đúng là tìm chết.

Hắn giơ chân đá một cái, Phong Mục Lôi bị đá lăn mấy vòng mới dừng lại.

"Phong Mục Đình, ngươi to gan, ngươi dám đánh bổn cung, ngươi không sợ phụ hoàng trách phạt sao?"

Phong Mục Lôi không địch lại hắn, chỉ có thể lấy Hoàng thượng ra đe dọa.

Phong Mục Đình lại nói: "Ngươi không phải ngày đầu biết ta, rõ ràng biết ta hành sự luôn tùy ý, ngươi còn ở đây liên tục chặn đường ta, đã muốn ăn đòn, ta đương nhiên sẽ chiều lòng, còn phụ hoàng bên đó, ngươi cứ đi mách, nếu ta sợ, cũng sẽ không đá cái này rồi."

Nói xong, hắn túm lấy viện trưởng tiếp tục đi.

Viện trưởng sợ đến mức không dám thở mạnh, trước đó còn dám nói một câu, giờ trực tiếp sợ đến mất tiếng.

Vị Đình Vương gia này dám đánh cả Thái tử, ông chỉ là một viện trưởng, nếu chọc giận Đình vương gia, sợ rằng sẽ bị đá bay mất.

Phong Mục Đình kéo viện trưởng đến điện phụ, vừa vào liền nói: "Ngươi đi khám cho y, tại sao vẫn chưa tỉnh, nếu y không tỉnh lại, ngươi cũng có thể yên giấc ngàn thu."

Viện trưởng sợ đến run như cầy sấy: "Vâng.."

Nhưng ngay khi họ bước vào điện phụ, phát hiện..
 
411 ❤︎ Bài viết: 21 Tìm chủ đề
Chương 90: Thỏ con hoảng sợ

Tô Phù Liễu đang chớp chớp đôi mắt to, ngồi trên giường với vẻ mặt ngơ ngác.

Phong Mục Đình sửng sốt, lập tức buông viện trưởng ra, chính xác hơn, giống như vứt rác, tùy ý quăng đi, rồi chạy đến.

Viện trưởng ngã ngồi xuống đất, không dám kêu đau, sợ Phong Mục Đình quay lại đá ông một cái.

Ông mím môi, lặng lẽ ngồi đó, xoa mông.

Phong Mục Đình chạy đến bên giường ngồi xuống, rồi nắm lấy vai Tô Phù Liễu, vẻ mặt vui mừng: "Tô Phù Liễu, ngươi tỉnh rồi!"

Tô Phù Liễu nhìn hắn, chớp chớp mắt, rồi hỏi: "Ngươi là ai vậy?"

Phong Mục Đình nghẹn lời, sau đó lại nhíu mày dữ dội, rồi đứng dậy, định đi bắt viện trưởng lại.

Nhưng ngay khi hắn đứng dậy định đi, lại nghe thấy Tô Phù Liễu cười.

Hắn lại sửng sốt, rồi nhìn Tô Phù Liễu: "Ngươi đùa ta?"

Tô Phù Liễu nhìn thấy vẻ mặt muốn ăn tươi nuốt sống của Phong Mục Đình, lập tức không dám cười nữa.

Y lập tức mím môi nói: "Tiểu nhân.. tiểu nhân chỉ là thấy vương gia lo lắng quá, nên muốn đùa với vương gia, làm vương gia vui thôi.."

"Ngươi nghĩ đùa ta như vậy, ta sẽ vui sao?" Phong Mục Đình lạnh giọng.

Tô Phù Liễu sửng sốt, chết rồi, đùa không đúng cách, vốn định làm vương gia cười, kết quả lại khiến vương gia tức giận.

"Vương gia.. tiểu nhân thật sự chỉ sợ vương gia lo lắng, nên mới đùa với vương gia, xoa dịu tâm trạng vương gia thôi.."

Phong Mục Đình đứng đó, vẻ mặt đầy tức giận.

Hắn thật sự nổi giận.

Khi nghe Tô Phù Liễu nói câu "ngươi là ai", tim hắn đau nhói, cảm giác đó hắn không thể diễn tả, nói chung rất tồi tệ.

Kết quả, lại là trò đùa của Tô Phù Liễu.

Dù chỉ là trò đùa, Tô Phù Liễu không sao, hắn cũng yên tâm, nhưng cảm giác lúc đó khiến hắn khó chịu đến mức không thể tha thứ cho trò đùa này của Tô Phù Liễu!

Cơn giận trong lòng cuộn trào, hắn quát: "Ngươi!"

Nhưng vừa nói một chữ, đã khiến Tô Phù Liễu rụt cổ lại, giống hệt một chú thỏ con hoảng sợ, hắn nhớ lại lời Tô Phù Liễu nói hắn quá hung dữ, lập tức nguôi giận.

Tô Phù Liễu nhìn Phong Mục Đình với vẻ mặt uất ức: "Tiểu nhân thật sự chỉ muốn làm vương gia vui thôi.."

Phong Mục Đình há miệng, nửa ngày cũng không nói ra được câu nào để mắng y, sau đó, hắn quay người nhìn viện trưởng vẫn ngồi đó không dám nhúc nhích, quát: "Ta gọi ngươi đến, là gọi ngươi đến ngồi dưới đất chơi sao!"

Viện trưởng run rẩy, muốn khóc.

Ông ngồi đây không nhúc nhích, cũng không dám kêu, kết quả vẫn bị mắng.

"Còn không mau lại, muốn ta đi mời ngươi sao?" Phong Mục Đình lại quát lớn.

Khiến viện trưởng vội vàng bò lại.

"Khám cho y, xem y đã qua cơn nguy hiểm chưa." Phong Mục Đình nói.

"Vâng.." Giọng viện trưởng run rẩy.

Phong Mục Đình nhìn Tô Phù Liễu vẫn ngồi đó ngơ ngác, lại nói: "Đưa tay ra!"

Tô Phù Liễu giật mình, lập tức đưa tay ra.

Viện trưởng run rẩy đặt tay lên mạch của y.

Phong Mục Đình đứng bên cạnh nhìn, không vui nói: "Tay run như vậy, làm sao bắt được mạch, còn run nữa, cái tay này không cần nữa!"

Viện trưởng lập tức dùng tay kia nắm lấy bàn tay run rẩy, không cho nó tiếp tục run.

Một lúc lâu, Phong Mục Đình hỏi: "Thế nào?"

"Y đã không sao, chỉ là bị thương ở đầu, thời gian này phải dưỡng thêm." Viện trưởng nuốt nước bọt, đáp.

"Được, ta biết rồi, cút đi." Phong Mục Đình nói.

Viện trưởng chưa từng nghĩ có ngày ông lại cảm thấy chữ "cút" này thân thiết đến vậy.

Ông như được đặc xá, muốn thật sự lăn đi như quả bóng.

Tô Phù Liễu nhìn bóng lưng vội vã chạy đi của viện trưởng, không khỏi cảm thấy xót xa.

Phong Mục Đình nhìn y, nói..

- -

Tác giả có lời:

Đúng vậy không sai, tôi lại kẹt ở đây rồi, khóc trước đã!
 
411 ❤︎ Bài viết: 21 Tìm chủ đề
Chương 91: Đợi ta về

"Ngươi hãy lo thương cảm chính mình trước đi!" Phong Mục Đình liếc nhìn đã biết Tô Phù Liễu đang thương cảm viện trưởng bị hắn dọa đến mức sợ hãi.

Tô Phù Liễu lập tức thu hồi ánh mắt, rồi nhìn Phong Mục Đình: "Vương gia, tiểu nhân thật sự chỉ muốn làm ngài vui thôi.."

"Ngươi ấy à, gan ngày càng lớn, dám đùa đến đầu ta rồi, đúng là không sợ chết!" Phong Mục Đình đáp.

Tô Phù Liễu mím môi, không dám nói gì nữa.

Phong Mục Đình thấy y như vậy, liền thở dài một hơi, rồi nói: "Có thể tự đi được không?"

"Được.."

"Chắc chứ?"

"Ừ.."

"Vậy chúng ta về thôi." Phong Mục Đình nói.

"Vâng.." Tô Phù Liễu gật đầu, rồi xuống giường.

Phong Mục Đình đứng bên cạnh nhìn chằm chằm, sợ y đang cố chịu đựng.

Sau đó thấy y đi lại khá vững, mới yên tâm.

Nhưng ngay khi họ đi đến cửa điện, có cung nhân chạy tới, hành lễ: "Đình Vương, Hoàng thượng mời ngài đến Ngự thư phòng."

Phong Mục Đình ánh mắt hơi động: "Biết rồi."

Tô Phù Liễu nhìn biểu cảm của hắn, nhớ lại chuyện trước khi y bất tỉnh, liền áy náy nói: "Tiểu nhân, có phải lại gây rắc rối cho vương gia không?"

Phong Mục Đình nhìn Tô Phù Liễu, không trả lời câu hỏi này, mà nói: "Tạm thời không về được, ta phải đến Ngự thư phòng một chuyến, ngươi ở đây đợi ta về, không được đi đâu."

"Vâng.." Tô Phù Liễu đáp, rồi lại nói, "Nhưng, chuyện này là do tiểu nhân gây ra, nếu Hoàng thượng trách phạt vương gia, tiểu nhân phải đi nhận tội, không thể để vương gia vì tiểu nhân mà bị phạt."

"Nhận cái gì, ta bảo ngươi ở đây đợi thì cứ ngoan ngoãn ở đây đợi, chuyện khác, ta sẽ giải quyết, ngươi không cần nghĩ gì cả." Nói xong, Phong Mục Đình rời đi.

Tô Phù Liễu đứng đó nhìn theo bóng lưng Phong Mục Đình, trong lòng đầy tự trách.

Nhưng y cũng không làm được gì, y chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời Phong Mục Đình, ở đây ngoan ngoãn đợi hắn về.

Phong Mục Đình bước vào Ngự thư phòng, liền thấy Phong Mục Lôi đứng đó với vẻ mặt uất ức.

Tất nhiên, sự uất ức của Phong Mục Lôi là để cho Hoàng thượng thấy, khi hắn ta nhìn thấy Phong Mục Đình, không còn uất ức, chỉ còn đầy phẫn nộ.

"Phụ hoàng, nhi thần đến rồi, ngài có chuyện gì?" Phong Mục Đình mặt không đổi sắc hỏi.

Hoàn toàn không vì Phong Mục Lôi tố cáo hắn mà hoảng sợ.

Chưa đợi Hoàng thượng mở miệng, Phong Mục Lôi đã nói: "Ngươi không phải đang cố ý hỏi sao, phụ hoàng gọi ngươi đến, có chuyện gì, tất nhiên là vì bổn cung đòi lại công bằng! Ngươi dù là hoàng huynh của bổn cung, nhưng bổn cung là Thái tử, ngươi lại nói đánh là đánh, như vậy coi thường người khác, ngươi có để phụ hoàng vào mắt không?"

Phong Mục Đình nhìn hắn ta, trực tiếp đáp: "Lập luận của ngươi không đúng."

Phong Mục Lôi nghẹn lời.

Sau đó nghe Phong Mục Đình tiếp tục nói: "Người ta đánh là ngươi, nói đúng ra, cũng nên là không để ngươi vào mắt, ngươi lại nói ta không để phụ hoàng vào mắt, như vậy có hơi gượng ép."

"..."

Phong Mục Lôi nhất thời không biết nói gì.

Hoàng thượng lúc này mới mở miệng: "Hắn dù sao cũng là Thái tử, ngươi không để hắn vào mắt, cũng là không đúng."

Phong Mục Đình chắp tay: "Vâng, nhi thần biết lỗi."

Hoàng thượng gật đầu: "Ừ, biết lỗi là tốt, được rồi chuyện này thôi bỏ qua, mọi người về đi."

Phong Mục Lôi há hốc mồm: "Cái, phụ hoàng, hắn.. cái, chuyện này thôi bỏ qua sao?"
 
411 ❤︎ Bài viết: 21 Tìm chủ đề
Chương 92: Phụ hoàng thiên vị

Phong Mục Lôi há hốc mồm, hắn ta bị Phong Mục Đình đá một cái đau như vậy, hắn ta đến tìm Hoàng thượng, chính là muốn Hoàng thượng đứng ra đòi lại công bằng, không nói phải làm gì với Phong Mục Đình, ít nhất cũng phải phạt một chút chứ?

Nhưng Phong Mục Đình chỉ nói một câu biết lỗi, là xong sao?

Hoàng thượng đáp: "Thái độ nhận lỗi của Đình Nhi rất tốt, trẫm cho rằng chuyện này có thể bỏ qua."

"..."

Phong Mục Lôi nghẹn lời không nói được.

Hoàng thượng lại nói: "Ngươi không phải không biết tính tình của Đình Nhi, làm gì cứ đi chọc giận hắn, hắn có thể có thái độ nhận lỗi ngoan ngoãn như vậy, thật sự rất hiếm có, vì vậy thái độ nhận lỗi tốt như vậy đặt ở đây, ngươi bảo trẫm còn mặt mũi nào phạt hắn?"

"Nhưng, nhưng nhi thần bị hắn đá một cái đau lắm!" Phong Mục Lôi không cam tâm nói.

"Tính tình của Đình Nhi trẫm cũng hiểu, dù tính tình hắn nổi tiếng là nóng nảy, nhưng hắn cũng sẽ không vô cớ động thủ với ngươi, nếu ngươi không chọc giận hắn, hắn tuyệt đối sẽ không như vậy, mà hắn đã nói một câu biết lỗi, hai người các bước lùi một bước, chuyện này không phải bỏ qua sao?"

Hoàng thượng khuyên giải một hồi.

Phong Mục Lôi không ngờ kết cục lại như vậy, hắn ta còn đứng đây mong đợi Phong Mục Đình đến, để Hoàng thượng dạy dỗ hắn.

Kết quả Hoàng thượng dễ dàng như vậy đã tha cho hắn, vậy gọi hắn ta đến làm gì, đi qua loa sao!

"Phụ hoàng, ngài, ngài quá thiên vị rồi!" Phong Mục Lôi không nhịn được nói.

Phụ hoàng rõ ràng là thiên vị Phong Mục Đình, nếu không, sao lại nuông chiều Phong Mục Đình hình thành tính tình nóng nảy coi thường người khác như vậy, không sợ trời không sợ đất, bất kỳ ai cũng dám đối đầu.

Hắn ta là Thái tử, vốn dĩ mới là người có tư cách ngang ngược như vậy, kết quả lại bị Phong Mục Đình áp đảo khắp nơi.

Hoàng thượng lập tức nhíu mày: "To gan!"

Phong Mục Lôi giật mình, nhận ra mình nói sai, liền lập tức quỳ xuống.

Hoàng thượng quở trách: "Ngươi là Thái tử, tâm địa nhỏ hẹp như vậy, ngay cả huynh đệ cũng không thể bao dung, trẫm muốn hóa giải đại sự thành tiểu sự chính là muốn hai người các con có thể tiếp tục hòa thuận, Đình nhi hiểu ý trẫm, biết trẫm nghĩ như vậy, nên vừa đến liền nhận lỗi, không tranh cãi với ngươi, nhưng ngươi lại không buông tha cũng thôi, còn ở đây nói trẫm thiên vị?"

Phong Mục Lôi cúi đầu, run rẩy, hắn ta nào ngờ phụ hoàng lại nghĩ như vậy, nếu biết trước phụ hoàng có ý này, hắn ta đã không như vậy rồi.

"Phụ hoàng xin nguôi giận, nhi thần biết lỗi!"

Hoàng thượng hừ một tiếng: "Ngươi ấy, thật sự làm trẫm thất vọng."

Phong Mục Lôi hoảng sợ, hắn ta là Thái tử, nếu để Hoàng thượng thất vọng, đây không phải là điềm lành.

Vì vậy hắn ta lập tức cầu xin: "Phụ hoàng, nhi thần thật sự biết lỗi rồi, là nhi thần ngu muội, không hiểu được tấm lòng của phụ hoàng, phụ hoàng yên tâm, nhi thần nhất định sẽ tiếp tục hòa thuận với Đình hoàng huynh!"

"Người ngu thì đọc nhiều sách! Đừng rảnh rỗi chỉ biết ở Đông cung tìm vui!" Hoàng thượng lại quở trách một hồi.

"Vâng.. nhi thần biết rồi.." Phong Mục Lôi trong lòng đắng ngắt, rõ ràng hắn ta muốn Hoàng thượng quở trách Phong Mục Đình, kết quả người bị quở trách lại thành hắn ta!

Phong Mục Đình vẫn mặt lạnh như tiền: "Phụ hoàng, nếu không có chuyện gì khác, nhi thần xin cáo lui trước."

"Ừ, ngươi về trước đi, ngày mai tan triều, đến Ngự thư phòng gặp trẫm, trẫm có chuyện bàn với ngươi." Hoàng thượng nói.

"Vâng, nhi thần cáo lui." Nói xong, Phong Mục Đình quay người rời đi, không thèm nhìn thêm, đi rất nhanh.

Phong Mục Lôi hận hận nhìn theo bóng lưng hắn, trong mắt vẫn có chút ghen tị.

Phong Mục Đình rời Ngự thư phòng liền quay về điện phụ, vừa đến cửa điện đã nghe thấy động tĩnh bên trong..
 
411 ❤︎ Bài viết: 21 Tìm chủ đề
Chương 93: Tiểu nhân rất ngoan

Tô Phù Liễu vốn dĩ ngoan ngoãn ngồi trên giường trong điện phụ, đợi Phong Mục Đình trở về.

Nhưng không lâu sau liền thấy có người đến, y còn thắc mắc sao Phong Mục Đình về nhanh thế.

Kết quả ngẩng đầu lên nhìn, không phải Phong Mục Đình về, mà là Phong Mục Linh đến.

Phong Mục Linh vốn định lén đến xem một chút, nghĩ rằng nếu Phong Mục Đình ở đây, cô ấy sẽ về, nếu Phong Mục Đình không ở, cô ấy có thể vào xem Tô Phù Liễu.

Kết quả may mắn thay, đúng lúc Phong Mục Đình không ở, cô ấy liền bước vào.

Vào trong, liền thấy Tô Phù Liễu đang ngồi ngây ngô trên giường, đầu quấn băng, trắng trẻo, ngây ngô, thật sự giống một chú thỏ dễ thương.

Cô ấy mang theo trái tim phấn khích đi tới: "Tô Phù Liễu, ta đến thăm ngươi rồi, ngươi đỡ hơn chưa?"

Tô Phù Liễu thấy Phong Mục Linh đến, liền có chút đề phòng, dù sao y cũng biết, người phụ nữ này muốn đánh ý định lên y.

Vì vậy y có chút cảnh giác nhìn cô ấy, nói: "Tiểu nhân không sao, không phiền công chúa bận tâm."

"Ta biết, lần trước là ta không đúng, ta không nên đối xử với ngươi như vậy, lần này ta đến thăm ngươi, cũng là để xin lỗi ngươi, ngươi tha thứ cho ta, chúng ta làm bạn được không?" Phong Mục Linh hỏi.

"Công chúa quá coi trọng tiểu nhân rồi, tiểu nhân chỉ là một tiểu thị tùng của Đình vương phủ, sao có thể kết bạn với công chúa, công chúa đừng làm khó tiểu nhân nữa." Tô Phù Liễu trực tiếp từ chối.

Phong Mục Linh nhìn vẻ mặt ngoan cố của y, thật sự muốn tức chết.

Cô ấy liên tục chủ động, giờ chỉ muốn kết bạn với y, y cũng không chịu.

"Ngươi này, thật khó nói chuyện, ta chỉ muốn kết bạn với ngươi thôi, lẽ nào ta là công chúa, lại không đủ tư cách kết bạn với ngươi sao?" Phong Mục Linh hỏi.

Tô Phù Liễu lắc đầu: "Không phải công chúa không đủ tư cách, là tiểu nhân không đủ tư cách."

"Vậy bổn công chúa giờ không chê ngươi thân phận thấp hèn, ngươi đồng ý là được, làm gì cứ từ chối?" Phong Mục Linh không vui nói.

Đúng lúc này, Phong Mục Đình đẩy cửa bước vào: "Hắn là người của ta, không có sự đồng ý của ta, hắn không thể tự quyết."

Phong Mục Linh sửng sốt, rồi quay đầu nhìn, liền thấy Phong Mục Đình bước nhanh đi tới, cô ấy không khỏi nuốt nước bọt, rồi yếu ớt nói: "Hoàng huynh, ngài, ngài về rồi."

Phong Mục Đình liếc nhìn cô ấy, rồi đi tới, đến bên giường, trước tiên nhìn Tô Phù Liễu một cái.

Đối với biểu hiện không thèm để ý Phong Mục Linh của Tô Phù Liễu, hắn rất hài lòng.

Sau đó mới nhìn Phong Mục Linh, nói: "Nếu ta không về, không chừng ngươi lại đánh ý định xấu lên người của ta."

Phong Mục Linh lập tức cười gượng, rồi vẫy tay: "Đình hoàng huynh hiểu lầm rồi, ta nào dám, ta đặc biệt đến đây xin lỗi cậu ấy, rồi muốn kết bạn với cậu ấy."

"Không cần, hắn chỉ là một hạ nhân, ngươi là công chúa, hắn không với tới được, đây là hoàng cung, ta không muốn ngươi quá xấu hổ, ngươi đi đi." Phong Mục Đình mặt không chút biểu cảm nói.

Phong Mục Linh rất muốn phản bác vài câu, nhưng đối phương là Phong Mục Đình, cô ấy không dám.

Vì vậy, cô ấy chỉ có thể không cam tâm nhìn Tô Phù Liễu một cái, rồi quay người rời đi.

Đợi cô đi rồi, Phong Mục Đình mới quay lại nhìn Tô Phù Liễu.

Tô Phù Liễu cũng ngẩng đầu lên, chớp chớp đôi mắt to vô tội nhìn hắn, như đang khoe công: "Vương gia, tiểu nhân rất ngoan đúng không, tiểu nhân không giao lưu với công chúa đâu!"

Nói xong, y giống như đứa trẻ chờ được khen, vẻ mặt đầy mong đợi.

Phong Mục Đình nhìn thấy vẻ ngoan ngoãn đến khó tin của y, liền giơ tay ra..
 
411 ❤︎ Bài viết: 21 Tìm chủ đề
Chương 94: Lại Bị Mắng

Tô Phù Liễu thấy Phong Mục Đình đưa tay ra, theo phản xạ tránh đi một chút.

Bàn tay Phong Mục Đình khựng lại giữa không trung, sau đó liền thu về.

Hắn ho khan một tiếng, sau đó khoanh tay, xoay người đi: "Đi thôi."

"Ồ.." Tô Phù Liễu ngoan ngoãn bò dậy từ trên giường, rồi nhảy xuống giống như một con thỏ nhỏ.

Đúng lúc Phong Mục Đình quay đầu nhìn lại, vừa vặn thấy cảnh y nhảy xuống giường. Trong khoảnh khắc đó, tim hắn như ngừng đập.

Hắn vội vàng đưa tay ra che chở, sợ y bị ngã.

May mắn là Tô Phù Liễu đứng vững, nhưng y vẫn bị mắng.

Phong Mục Đình lập tức quát: "Nhảy loạn cái gì? Ngươi không biết trên đầu mình còn vết thương à? Ngã xuống thì sao? Muốn tiếp tục nằm đó, không muốn về vương phủ nữa phải không?"

Tô Phù Liễu lập tức cúi đầu, giống như một đứa trẻ làm sai chuyện: "Vương gia bớt giận, tiểu nhân biết sai rồi.."

Phong Mục Đình bất đắc dĩ lắc đầu, sau đó hỏi: "Đầu còn đau không?"

"Không đau.."

"Vậy đi thôi." Phong Mục Đình nhìn y một cái, định kéo y đi, như vậy có thể ngăn y lại làm ra hành động nào tổn thương bản thân.

Nhưng, cũng chỉ là nghĩ mà thôi.

Sau đó, hắn bước đi.

Tô Phù Liễu lập tức bám theo, sợ rằng chậm một bước lại bị mắng nữa.

Thế là, Phong Mục Đình dẫn theo Tô Phù Liễu ra khỏi cung.

Hắn đi phía trước, Tô Phù Liễu theo sau sát rạt.

Hắn sải bước mạnh mẽ, còn y thì cúi đầu dè dặt bám theo.

Nhìn qua giống hệt như một con hổ dữ dằn đang dẫn theo một chú thỏ trắng yếu ớt.

Mà con hổ đó thỉnh thoảng lại liếc nhìn con thỏ nhỏ.

Mỗi lần bị nhìn, con thỏ nhỏ lại rụt cổ một chút.

Cuối cùng cũng ra khỏi cổng cung.

Nhưng còn chưa kịp thở phào, hai người đã lên xe ngựa, vẫn phải tiếp tục đối diện với nhau.

Phong Mục Đình nhìn Tô Phù Liễu vẫn cúi gằm đầu, nói: "Đầu nặng lắm à? Sao cứ cúi mãi thế?"

Tô Phù Liễu nghe xong, lập tức ngẩng đầu lên: "Không.."

"Có phải đang thầm mắng bản vương trong lòng không?" Phong Mục Đình hỏi tiếp.

"Không dám không dám." Tô Phù Liễu vội vàng lắc đầu.

"Không dám không có nghĩa là không làm." Phong Mục Đình đáp.

"Tiểu nhân không dám cũng không có nghĩ đến chuyện đó, chỉ là sợ lại lỡ làm gì khiến vương gia không vui thôi." Tô Phù Liễu nói.

Phong Mục Đình nghe xong, không nói gì, chỉ nhìn y, hồi lâu sau mới nói: "Lần sau nếu muốn lo chuyện bao đồng, cũng phải xem mình có năng lực đó không, đừng mù quáng tự tin. Lần này ngươi mạng lớn, lần sau chưa chắc đã may mắn vậy đâu."

Tô Phù Liễu đáp: "Tiểu nhân không phải tự tin mù quáng, gặp tình huống đó, dù có bản lĩnh hay không, tiểu nhân cũng sẽ không do dự cứu đứa trẻ."

"Ngươi và nó đâu có quen biết, không đáng để vì nó mà mất mạng."

Tô Phù Liễu nghe xong, lắc đầu: "Trẻ con vô tội, không nên trở thành vật hy sinh cho tranh đấu của người lớn."

Phong Mục Đình thu lại ánh mắt, trầm giọng: "Thế nhưng ngươi cũng vô tội."

Tô Phù Liễu nở một nụ cười hồn nhiên: "Tiểu nhân không phải vẫn ổn sao? Tiểu nhân không chết, đứa trẻ cũng không chết, đây chẳng phải là kết quả tốt nhất sao?"

"Không phải lúc nào cũng có kết quả tốt như vậy." Phong Mục Đình nói.

Tô Phù Liễu gật đầu: "Tiểu nhân hiểu, nhưng cứu được đứa trẻ, tiểu nhân thật sự rất vui, vui đến mức đêm mơ cũng có thể cười."

Lịch sử, không lặp lại nữa.

Phong Mục Đình nhìn y, thấy rõ trong mắt y tràn đầy niềm vui, cả gương mặt cũng rạng rỡ. Có thể thấy, cứu đứa trẻ đó đã khiến y vui vẻ đến nhường nào.

"Nhưng ngươi có từng nghĩ, nếu ngươi xảy ra chuyện, những người quan tâm đến ngươi sẽ đau lòng thế nào không?"

Tô Phù Liễu cười, nhìn hắn, nói..
 
411 ❤︎ Bài viết: 21 Tìm chủ đề
Chương 95: Vương gia, ngài có đi nhầm đường không

"Tiểu nhân một thân một mình, không có ai quan tâm, vì vậy, cũng sẽ không có ai buồn đâu." Tô Phù Liễu cười nói ra câu này.

Nhưng không hiểu sao, Phong Mục Đình nghe xong lại có chút không vui.

Hắn nhíu mày, nhìn Tô Phù Liễu vừa cười vừa nói ra câu nói có chút bi thương, trong lòng không khỏi cảm thấy khó chịu.

Tô Phù Liễu thấy Phong Mục Đình lại nhíu mày, hơi sửng sốt, rồi lại nói: "Có phải tiểu nhân lại nói sai rồi không?"

"Không."

"Không có thì tốt.. À vương gia, lúc nãy Hoàng thượng gọi ngài đi, có phải phạt ngài không?" Tô Phù Liễu hỏi.

Phong Mục Đình lắc đầu: "Không có."

"Vậy thì tốt, vậy thì tốt." Tô Phù Liễu thở phào nhẹ nhõm.

Nếu Phong Mục Đình vì đó mà bị Hoàng thượng trách phạt, trong lòng y sẽ rất áy náy.

Sau đó, y như nhớ ra điều gì, hỏi: "Vương gia, tiểu nhân muốn hỏi ngài một câu."

"Hỏi đi."

"Khi đứa trẻ chạy về đại điện tìm ngài, ngài có để ý thấy ai trong đó sắc mặt khác thường không?"

Phong Mục Đình nghe câu hỏi này, lập tức khép mắt hồi tưởng.

Một lúc lâu, hắn mới nói: "Ngươi cũng không ngu ngốc như ta tưởng."

".. Trong mắt vương gia, tiểu nhân thật sự ngu ngốc như vậy sao?"

"Trước đây là, bây giờ hơi thay đổi một chút, câu hỏi lúc nãy của ngươi, nhắc nhở ta, ta còn phải cảm ơn ngươi." Phong Mục Đình đáp.

Nghe câu này, Tô Phù Liễu lập tức kiêu ngạo: "Vì vậy, vương gia đừng coi thường người, tiểu nhân cũng có chút bản lĩnh đấy."

"Ừ, bản lĩnh có một chút, chỉ một chút, không thể nhiều hơn."

"..."

Tô Phù Liễu lập tức phùng má.

Phong Mục Đình nhìn vẻ mặt tức giận của y, không nhịn được cười khẽ: "Được rồi, ngươi biết bây giờ ngươi giống cái gì không? Giống một chú thỏ ăn phải cá nóc."

"..."

Tô Phù Liễu vô cùng bất lực, đây là so sánh gì vậy.

Phong Mục Đình nhìn Tô Phù Liễu đã không biết làm biểu cảm gì, lập tức lại cười.

Tô Phù Liễu này thật sự dễ thương mà không tự biết.

Đến phủ đệ, Phong Mục Đình xuống xe ngựa, rồi đứng đó không nhúc nhích, sau đó nhìn Tô Phù Liễu đi theo phía sau bước ra khỏi xe.

Hắn sợ y lại nhảy xuống từ xe ngựa.

Nếu bình thường thì không sao, nhưng bây giờ Tô Phù Liễu trên đầu còn có vết thương, vừa mới qua cơn nguy hiểm tỉnh lại, sao có thể nhảy nhót như vậy.

Kết quả đúng như Phong Mục Đình đoán, Tô Phù Liễu vừa bước ra đã định nhảy xuống.

Hắn thấy vậy, liền trực tiếp giơ tay ra, ôm lấy hai chân Tô Phù Liễu, rồi bế đứng y xuống xe.

Tô Phù Liễu không ngờ Phong Mục Đình lại bế y xuống.

Y vừa ngạc nhiên vừa nhìn Phong Mục Đình, nói: "Tạ, tạ ơn vương gia.."

"Ngươi này, sao cứ coi lời ta như gió thoảng ngoài tai? Trong cung ta đã mắng ngươi một trận, bảo ngươi đừng nhảy nhót, ngươi quên trên đầu còn băng như bánh chưng rồi sao?"

".. Vâng, tiểu nhân nhất định sẽ không quên nữa."

"Ngươi còn dám quên, ta đánh mông ngươi!" Phong Mục Đình trừng mắt nhìn y, sau đó liền vào phủ trước.

Tô Phù Liễu mím môi, ngượng ngùng đi theo hắn vào.

Đi một đoạn, Tô Phù Liễu phát hiện hướng đi của Phong Mục Đình không đúng, đây không phải đường về phòng y sao, chẳng lẽ Phong Mục Đình ở phòng y một thời gian, nên nhất thời không phản ứng kịp, tưởng đây là đường về phòng của hắn?

Vì vậy, y đi theo phía sau, yếu ớt nói một câu: "Vương gia, ngài có đi nhầm đường không.."
 
411 ❤︎ Bài viết: 21 Tìm chủ đề
Chương 97: Đỉnh cao nhan sắc

Hoàng thượng nghe xong, hỏi ngược lại: "Nếu là ngươi, ngươi sẽ làm thế nào?"

Phong Mục Đình đáp: "Nếu phụ hoàng tin tưởng nhi thần, vậy hãy giao chuyện này cho nhi thần xử lý, nhi thần đảm bảo sẽ giúp phụ hoàng giải quyết ổn thỏa."

"Rất tốt, vậy chuyện này giao cho ngươi xử lý." Hoàng thượng gật đầu.

"Vâng."

Hoàng thượng suy nghĩ một chút, rồi nói: "Mấy ngày nữa, là ngày giỗ của mẫu phi ngươi, ngươi đi cùng trẫm đến Ngọc Lô xem nhé?"

Phong Mục Đình hơi sửng sốt, sau đó chắp tay: "Vâng, nếu không có việc gì khác, nhi thần xin cáo lui trước."

Hoàng thượng gật đầu: "Ừ.."

Phong Mục Đình nhìn Hoàng thượng lại buồn bã, liền nói: "Đến hôm đó, chúng ta mang theo viên ngó sen mẫu phi thích ăn nhất đến thăm bà.."

"Bà thích ăn, là viên ngó sen do trẫm làm, đến hôm đó đến Ngọc Lô, trẫm sẽ tự tay làm cho bà một đĩa, bà chắc chắn sẽ rất vui."

Phong Mục Đình nhìn nụ cười vừa ngọt ngào vừa buồn bã của Hoàng thượng, trong lòng cũng có chút đắng cay: "Vâng, nhi thần cáo lui."

Nói xong, hắn quay người rời đi.

Đình vương phủ.

Phủ y vừa giúp Tô Phù Liễu thay băng trên đầu, Tô Diễn liền đến.

"Tô quản gia, ngài đến làm gì, có phải vương gia có chỉ thị gì không?" Tô Phù Liễu hỏi.

"Không phải, là tiểu thế tử của Hiên phủ đến thăm ngươi, ta đến hỏi, ngươi có muốn gặp không." Tô Diễn đáp.

Tô Phù Liễu sửng sốt: "Tiểu thế tử của Hiên phủ? Bọn ta quen nhau sao?"

"Vết thương của ngươi không phải là do cứu tiểu thế tử mà bị sao?" Tô Diễn đáp.

Tô Phù Liễu nghe xong, lập tức hiểu ra, thì ra tiểu thế tử này chính là tiểu bánh bao đêm đó: "Ngài đang nói đến Nhất Bảo sao?"

Tô Diễn gật đầu: "Đúng vậy, vương gia dặn rồi, nếu có ai đến tìm ngươi, thì ta phải đến hỏi ngươi, xem ngươi có muốn gặp không, ngươi muốn gặp, ta mới cho người vào."

"Gặp, gặp, tất nhiên gặp rồi." Tô Phù Liễu lập tức đáp, tiểu bánh bao dễ thương như vậy, y thích lắm, sao có thể không gặp.

"Được, vậy ta đi mời vào ngay." Tô Diễn nói xong, liền rời đi.

Tô Phù Liễu ngồi dậy, tựa vào đầu giường.

Dù có chút kỳ lạ, vì y chỉ là hạ nhân, còn Tô Diễn là quản gia, kết quả Tô Diễn lại đến hỏi ý y, khiến y rất ngạc nhiên.

Nhưng Tô Diễn cũng nói rồi, đây là chỉ thị của vương gia, vì vậy, Tô Diễn chỉ nghe lệnh vương gia đến hỏi y mà thôi.

Nghĩ như vậy cũng không còn kỳ lạ nữa.

Không lâu sau, liền thấy một bóng nhỏ chạy vào: "Phù Liễu thúc thúc, cháu đến thăm thúc thúc đây!"

Tô Phù Liễu nghe tiếng nhìn ra, liền thấy Nhất Bảo chạy tới, má phúng phính lắc lư, quá dễ thương.

Nhìn thấy đứa trẻ hoạt bát như vậy, y thật sự rất vui.

"Tiểu thế tử đến rồi." Tô Phù Liễu đáp.

Nhất Bảo chạy đến bên giường, rồi trèo lên giường, áp sát mặt Tô Phù Liễu, quan sát y một lượt: "Phù Liễu thúc thúc không sao, thật là quá tốt rồi!"

"Ừ, thúc không sao, tiểu thế tử đừng lo." Tô Phù Liễu cười nhìn Nhất Bảo, đứa trẻ này thật sự rất đáng yêu.

"Phù Liễu thúc thúc là thị tùng của hoàng thúc sao?" Nhất Bảo hỏi.

Tô Phù Liễu gật đầu: "Ừ, đúng vậy."

"Hoàng thúc thật giỏi, đi đâu tìm được thị tùng đẹp như Phù Liễu thúc thúc vậy, chủ nhân đẹp, thị tùng cũng phải là người đẹp nhất trong vạn người, Phù Liễu thúc thúc thật sự là thị tùng đẹp nhất mà ta từng gặp!"

Tô Phù Liễu cười: "Tiểu thế tử thật biết nói chuyện."

"Lời ta nói đều là thật, không phải nịnh hót đâu, dung mạo của Phù Liễu thúc thúc, ta dám cá cả Phong quốc cũng không tìm được người thứ hai." Nhất Bảo càng khen càng hăng.

Tô Phù Liễu có chút ngượng: "Sao lại đẹp đến mức cả Phong quốc không tìm được người thứ hai."

"Là thật mà, trong lòng ta, luôn nghĩ hoàng thúc là người đẹp nhất Phong quốc, giờ gặp Phù Liễu thúc thúc, ta mới biết, trong Phong quốc vẫn có người có thể sánh ngang với dung mạo của hoàng thúc, nhưng chắc chắn chỉ có một mình Phù Liễu thúc thúc mới có thể sánh ngang với hoàng thúc thôi, người khác không được."

Nhất Bảo liên tục khen ngợi Tô Phù Liễu.

Tô Phù Liễu cười, rồi lắc đầu: "Thiên hạ rộng lớn, người đẹp nhiều vô số."

"Nhưng người đẹp tinh tế như Phù Liễu thúc thúc, không tìm được đâu, nhưng, có lẽ ta có thể, chỉ là ta còn nhỏ, nên Phù Liễu thúc thúc đừng lo, tạm thời ta chưa đe dọa được thúc thúc." Nhất Bảo nghiêm túc nói.

Tô Phù Liễu nghe xong bật cười, đứa trẻ này thật sự rất thú vị.

"Thì ra tiểu thế tử khen thúc thúc nửa ngày, là để dẫn dắt, gián tiếp khen chính mình."

Nhất Bảo vẫy tay: "Không không, ta thật lòng khen thúc thúc, ta còn nhỏ, không tính, về nhan sắc, thúc thúc và hoàng thúc vẫn là đỉnh cao!"

Tô Phù Liễu nhìn Nhất Bảo, thật sự rất muốn véo một cái.

Vì vậy y nói: "Tiểu thế tử, thúc có thể véo má một cái không?"

Nhất Bảo nghe xong, không nói hai lời liền đưa mặt tới trước, rồi mới nói: "Nè, véo đi véo đi, cảm giác siêu thích, người bình thường ta không cho véo đâu, Phù Liễu thúc thúc cứu mạng ta, là ân nhân của ta, ân nhân muốn véo má ta, ta đương nhiên không từ chối!"

"Được!" Tô Phù Liễu mắt sáng lên, giơ tay ra, dùng ngón trỏ và ngón cái nhẹ nhàng véo vào má phúng phính của Nhất Bảo, rồi ấn hai cái.

Cảm giác thần kỳ và thoải mái khiến Tô Phù Liễu thốt lên một tiếng.

Đúng lúc này, Phong Mục Đình vừa bước vào phòng, liền thấy cảnh này, lập tức nhíu mày..
 
411 ❤︎ Bài viết: 21 Tìm chủ đề
Chương 98: Hắn trúng tà rồi

Phong Mục Đình ho khan hai tiếng, rồi đi tới.

Tô Phù Liễu nhìn hắn, nói: "Vương gia về rồi."

Sau đó, y thu tay lại, hoàn toàn không nhận ra biểu cảm của Phong Mục Đình có chút không ổn.

Còn Nhất Bảo thấy Phong Mục Đình tới, liền nhảy xuống giường, ngọt ngào gọi: "Hoàng thúc, ngài về rồi."

"Ừ." Phong Mục Đình lạnh nhạt đáp, rồi đi đến bên giường, nhìn Tô Phù Liễu, "Phủ y thay thuốc cho ngươi chưa?"

Tô Phù Liễu gật đầu: "Rồi ạ!"

"Đau đầu không?"

Tô Phù Liễu lắc đầu: "Không đau, hôm qua tiểu nhân nhảy nhót nhiều như vậy cũng không đau."

Phong Mục Đình hơi nhíu mày: "Ngươi còn dám nhắc lại?"

Tô Phù Liễu lập tức mím môi: "..."

Nhất Bảo đi tới, đứng bên cạnh Phong Mục Đình, nói: "Hoàng thúc, Phù Liễu thúc thúc giờ là bệnh nhân, ngài đừng có hung dữ như vậy.."

"Ta như vậy đã là hung dữ sao?"

Nhất Bảo gật đầu: "Tất nhiên rồi, ngài xem Phù Liễu thúc thúc nói chuyện dịu dàng thế nào, nhẹ nhàng từ tốn, hoàng thúc nói chuyện như vậy, ai cũng sợ."

"Ta luôn như vậy, ngươi không phải ngày đầu biết ta." Phong Mục Đình trực tiếp đáp.

"..."

Nhất Bảo cũng bị Phong Mục Đình nói đến mức không biết nói gì.

Cậu cảm thấy có chút kỳ lạ, hoàng thúc trước đây không như vậy.

Hoàng thúc hôm nay làm sao vậy?

Chẳng lẽ bị hoàng thúc phụ quở trách, tâm trạng không tốt?

Tô Phù Liễu thấy Phong Mục Đình thậm chí không buông tha cả một đứa trẻ, liền nói: "Vương gia, tiểu thế tử chỉ là khuyên nhủ tốt, sao ngài lại đối xử với cậu ấy như vậy?"

Phong Mục Đình nhìn y: "Chẳng lẽ ngươi là ngày đầu biết ta?"

Tô Phù Liễu nghẹn lời, không nhịn được bĩu môi, trong lòng nghĩ Phong Mục Đình hôm nay uống nhầm thuốc gì vậy, sao lại có vẻ không vui?

Chẳng lẽ bị phê bình?

Không đến mức chứ?

Tô Phù Liễu quan sát Phong Mục Đình, trong lòng suy nghĩ.

Phong Mục Đình thấy vẻ mặt nhỏ nhắn của y, trực tiếp nói: "Không cần nhìn nữa, ta để ngươi nhìn cả ngày, ngươi cũng không nhìn ra được gì, hơn nữa bây giờ đầu ngươi còn bị thương, đừng làm khó nó nữa."

"..."

Tô Phù Liễu phùng má quay mặt đi.

Tức quá, làm sao bây giờ, không làm gì được, người ta là chủ nhân, y chỉ có thể tức thôi!

Nhất Bảo liếc nhìn Phong Mục Đình, lại liếc nhìn Tô Phù Liễu, rồi nói: "Hoàng thúc, cháu đã thăm Phù Liễu thúc thúc rồi, cháu đi đây."

"Ừ." Phong Mục Đình đáp.

Nhất Bảo rời đi, Tô Phù Liễu vẫn không nhịn được hỏi: "Vương gia làm sao vậy, sao có vẻ.. không vui vậy, ai chọc giận vương gia sao?"

"Má của tiểu thế tử là ngươi có thể véo sao, thân phận của mình không biết à?" Phong Mục Đình lập tức quở trách.

Tô Phù Liễu sửng sốt, thì ra là y chọc giận vương gia.

Vương gia nói cũng đúng, tiểu thế tử thân phận tôn quý, y chỉ là hạ nhân, sao có thể véo má tiểu thế tử được.

May là vương gia nhìn thấy, nếu người khác nhìn thấy, truyền ra ngoài, y lại gặp họa.

Y gặp họa không nói, vương gia cũng bị liên lụy.

Nghĩ đến đây, y tự tát cái tay không ra gì của mình một cái.

Nhưng má phúng phính của tiểu thế tử thật sự quá dễ thương, ai nhìn cũng muốn véo một cái!

"Xin lỗi vương gia, tiểu nhân lần sau không dám nữa." Tô Phù Liễu lập tức nhận lỗi.

Phong Mục Đình hừ một tiếng: "Còn có lần sau?"

"Không không, không có lần sau nữa, tiểu nhân sau này tuyệt đối sẽ không như vậy." Dù có muốn véo, y cũng phải nhịn!

"Ừ." Phong Mục Đình mới hài lòng khẽ gật đầu, rồi ngồi xuống bên giường, hắn nhìn Tô Phù Liễu trước mặt, khuôn mặt trắng nõn tinh tế kia, chẳng lẽ không đáng để véo hơn má của tiểu quỷ sao?

Phong Mục Đình sửng sốt, hắn trúng tà rồi sao, nghĩ cái gì vậy!

Nhưng dù trong lòng tự chửi mình một tiếng, tay hắn lại không kiểm soát được giơ ra..

- -

Tác giả có lời:

Cửu Cửu: Hừ, vương gia đúng là kẻ miệng nói ghét nhưng tay lại làm!
 

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back