Bạn được Marill mời tham gia diễn đàn viết bài kiếm tiền VNO, bấm vào đây để đăng ký.
411 ❤︎ Bài viết: 21 Tìm chủ đề
Chương 63: Ngươi Lại Suy Nghĩ Lung Tung

Sau khi Tô Phù Liễu tự ý xông vào, y phát hiện Phong Mục Đình đang đứng đó rất bình thường, mà trước mặt hắn là hai người phụ nữ y phục không chỉnh tề.

Y sững sờ trong chốc lát, rồi lập tức hiểu ra. Thảo nào Phong Mục Đình nhất quyết không cho y vào.

Thì ra là "kim ốc tàng kiều."

Phong Mục Đình cũng không ngờ rằng Tô Phù Liễu lại táo bạo xông vào như vậy: "Bản vương không bảo ngươi quay về nghỉ ngơi rồi sao?"

Nhưng hắn cũng nhìn thấy khay thức ăn trên tay Tô Phù Liễu, có vẻ như y đã đặc biệt chuẩn bị cho hắn.

Tuy nhiên, với tình huống hiện tại, hắn cũng chẳng biết giải thích thế nào.

Tô Phù Liễu liếc nhìn hai người phụ nữ kia, trong lòng không khỏi cảm thấy không vui.

Có lẽ vì tâm ý của mình bị uổng phí chăng.

"Hồi nãy vương gia ở trong phòng của tiểu nhân ho khan một tiếng, tiểu nhân nghĩ ngài không khỏe, nên muốn đến thăm ngài. Biết ngài thích ăn đồ tiểu nhân nấu,

Tiểu nhân đã đặc biệt chuẩn bị vài món. Vương gia lại không cho tiểu nhân vào, tiểu nhân lo lắng quá, sợ ngài có chuyện, nên mới cả gan xông vào.

Xin lỗi vương gia, đã quấy rầy ngài. Là lỗi của tiểu nhân. Tiểu nhân sẽ quay về ngay, tự phạt chép kiểm điểm và viết cam đoan. Vương gia cứ tiếp tục.."

Nói xong, Tô Phù Liễu vội vã quay người, mang theo khay thức ăn rời đi. Trước khi ra ngoài, y còn cẩn thận đóng cửa phòng lại.

Phong Mục Đình khẽ tặc lưỡi. Đúng là bị ma xui quỷ khiến mới nghĩ đến chuyện tìm hai người phụ nữ này!

Bây giờ thì hay rồi, hiểu lầm to.

Hắn cau có nhìn hai người phụ nữ trước mặt: "Còn không mau cút đi!"

Dứt lời, hắn rời khỏi thư phòng trước, bước nhanh đi tìm Tô Phù Liễu.

Tô Phù Liễu quay lại phòng mình, đặt khay thức ăn lên bàn, sau đó ngồi xuống, hai tay chống cằm, nhìn chằm chằm vào đồ ăn trước mặt mà ngẩn người.

Trong lòng y cảm thấy khó chịu, không rõ vì sao.

Sớm biết thế thì mình đã không vào làm gì.

Y lo lắng cái gì không biết, rõ ràng vương gia đã bảo không sao, vậy mà mình còn cố lao vào. Giờ thì quấy rầy chuyện tốt của vương gia, tự chuốc bực vào người.

Tô Phù Liễu thở dài: "Món ăn mình vất vả nấu, không thể lãng phí được. Thôi tự ăn vậy!"

Vừa lẩm bẩm, y vừa cầm đũa định ăn.

Đúng lúc đó, Phong Mục Đình sải bước lớn đi vào phòng: "Ngươi không nói là nấu cho bản vương sao, sao lại tự mình ăn rồi?"

"Chẳng phải thấy vương gia bận, không có thời gian ăn sao? Không thể để lãng phí được, nên tiểu nhân định tự ăn thôi." Tô Phù Liễu đáp.

Phong Mục Đình đi tới ngồi xuống, nhìn khay thức ăn mà Tô Phù Liễu chuẩn bị: "Vai của ngươi vẫn còn bị thương, làm sao mà nấu được?"

"Vương gia nói đùa, nếu không nấu được thì những món này ở đâu ra?"

Phong Mục Đình không ngờ lại bị Tô Phù Liễu chặn họng đến nỗi á khẩu.

"Hai lần trước bản vương ăn canh cá ngươi nấu, còn các món khác thì lần đầu tiên. Bản vương phải nếm thử thật kỹ mới được." Vừa nói, hắn vừa cầm lấy đôi đũa trên tay Tô Phù Liễu, bắt đầu ăn.

Tô Phù Liễu nhìn hắn, hỏi: "Vương gia chạy đến đây ăn cơm, vậy còn hai người phụ nữ ở phòng ngài thì sao?"

"Đuổi rồi."

"Chỉ đuổi thôi? Vương gia.. vương gia nhanh vậy sao?" Tô Phù Liễu vừa nói, vừa liếc nhìn Phong Mục Đình, ánh mắt còn cố ý nhìn xuống phía dưới.

Phong Mục Đình sững người, sau đó dùng ngón tay chọc vào trán y: "Ngươi lại suy nghĩ lung tung. Bản vương không làm gì họ cả, chỉ là.. chỉ là.."

"Chỉ là gì?"

"Chỉ là gọi họ đến để.. bàn luận thơ văn ca phú, không được sao?" Phong Mục Đình đáp.

Ngay cả hắn cũng thấy bất lực với chính mình, đường đường là một vương gia mà lại nghĩ ra lý do vụng về đến vậy.

Hơn nữa, lý do này lại là để giải thích cho một tên thị tùng.

"Vương gia, ngài nghĩ tiểu nhân sẽ tin sao?" Tô Phù Liễu nhướng mày hỏi lại.

"Tại sao không tin? Bản vương đường đường là vương gia, ngươi nghĩ bản vương nói dối à? To gan thật, dám nghi ngờ bản vương?" Phong Mục Đình cảm thấy phải nghiêm khắc một chút mới có thể trị được Tô Phù Liễu.

Quả nhiên, vừa nghiêm mặt, Tô Phù Liễu liền rụt cổ, ngoan ngoãn nói: "Tiểu nhân không dám.."

"Bản vương nói không động vào họ thì là không động vào. Ngươi không tin sao?"

"Tiểu nhân tin, tiểu nhân tin."

"Bản vương nói thật, thật sự không động vào họ!"

"Ừm.. thật ra.." Tô Phù Liễu đáp lại.
 
411 ❤︎ Bài viết: 21 Tìm chủ đề
Chương 65: Đều là lỗi của Vương gia

"Vương gia, rượu thuốc này đúng là hiệu quả thật. Tất nhiên, cũng nhờ Vương gia xoa bóp giỏi nữa. Tiểu nhân rõ ràng cảm thấy sáng nay thức dậy, vai không còn đau nhiều. Có lẽ chỉ cần xoa thêm hôm nay nữa là khỏi hẳn rồi." Tô Phù Liễu ngồi đó, quay lưng lại với Phong Mục Đình, nói.

Y không thể nhìn thấy biểu cảm của Phong Mục Đình, cũng không thể thấy được vết thương trên vai mình.

Phong Mục Đình ánh mắt thoáng qua tia sáng kỳ lạ, rồi đáp: "Chỉ là ngươi cảm thấy không đau thôi, nhưng thật ra vết bầm phía sau vẫn chưa tan hết. Ít nhất cũng phải tiếp tục xoa bóp thêm ba đến năm ngày nữa mới hoàn toàn khỏi."

"A, còn lâu như vậy sao?" Tô Phù Liễu thoáng cau mày, vẻ mặt có chút khó xử.

Phong Mục Đình lập tức tỏ vẻ không hài lòng: "Bản vương không quản ngại vất vả, mỗi ngày đều đến giúp ngươi xoa bóp, bản vương còn chưa nói gì. Vậy mà ngươi đã tỏ ra không kiên nhẫn?"

"Không phải vậy đâu, Vương gia. Tiểu nhân không phải đang không kiên nhẫn, chỉ là cảm thấy vết thương lành chậm quá. Không những làm chậm trễ việc hầu hạ Vương gia, mà mỗi ngày còn phải phiền đến Vương gia đến chăm sóc, khiến trong lòng tiểu nhân cảm thấy áy náy." Tô Phù Liễu vội xua tay giải thích.

"Không có gì phải áy náy cả. Bản vương còn chưa nói gì, ngươi cứ an tâm mà dưỡng thương." Phong Mục Đình trầm giọng nói.

"Vâng.. nhưng vẫn phải cảm ơn Vương gia. Vương gia thật sự đối xử với tiểu nhân rất tốt." Tô Phù Liễu mỉm cười. Nghĩ lại, Phong Mục Đình quả thật đối với y không tệ.

Mặc dù hay hung dữ, nhưng đồng thời lại rất quan tâm chăm sóc y.

"Biết bản vương đối tốt với ngươi là được rồi." Phong Mục Đình ngồi xuống, bắt đầu xoa bóp cho y, vừa nói: "Đợi ngươi khỏi hẳn, ngươi phải suy nghĩ xem nên làm thế nào để báo đáp công sức của bản vương mấy ngày qua."

Tô Phù Liễu gật đầu: "Vương gia yên tâm, dù Vương gia không nói, tiểu nhân cũng đã nghĩ đến rồi."

"Ừ, bản vương chờ mong." Phong Mục Đình cười nhạt.

Thật ra trong lòng Tô Phù Liễu đã có sẵn ý tưởng, chỉ đợi sau khi khỏi hẳn sẽ thực hiện.

Sau khi xoa bóp xong, Phong Mục Đình rời đi. Về đến thư phòng, hắn lập tức gọi người: "Gọi ngự y trong phủ tới."

"Gọi ngự y? Vương gia có chỗ nào không khỏe sao?" Tô Diễn lo lắng hỏi.

Nếu Vương gia thật sự có chỗ nào bất ổn mà hắn không biết, thì đó chắc chắn là sự thất trách của hắn.

"Ta bảo ngươi gọi thì ngươi cứ đi gọi, hỏi nhiều làm gì?" Phong Mục Đình cau mày, giọng nói mang theo chút khó chịu.

"Vâng.." Tô Diễn cúi đầu, lập tức đi mời ngự y.

Một lát sau, ngự y đến nơi, cúi người chào: "Vương gia."

Phong Mục Đình khẽ gật đầu, suy nghĩ một chút rồi hỏi: "Bản vương chỉ muốn hỏi ngươi một chuyện."

"Vương gia cứ hỏi."

"Nếu như vết thương ngoài da do va đập đã khỏi sau khi được xoa bóp bằng rượu thuốc, vậy có tiếp tục xoa nữa không?"

"Vết thương đã khỏi thì tất nhiên không cần xoa nữa." Ngự y đáp.

Phong Mục Đình dừng lại một chút, sau đó lắc đầu, đổi cách hỏi: "Ý bản vương là, nếu vết thương đã lành nhưng bản vương vẫn muốn tiếp tục xoa, thì có ảnh hưởng gì không?"

"Không có ạ."

"Nghĩa là sau khi khỏi, nếu vẫn tiếp tục xoa bóp thì cũng không gây tổn hại gì đúng không?"

"Đúng vậy."

Phong Mục Đình gật đầu: "Ừ, bản vương đã rõ."

"Nhưng mà, thuốc nào cũng có ba phần độc. Dù là thuốc bôi ngoài, nếu dùng liên tục thì cũng không tốt."

"Chỉ là thêm ba đến năm ngày nữa thôi, có vấn đề gì không?"

Ngự y lắc đầu: "Nếu chỉ ba đến năm ngày, thì không sao."

"Được, bản vương hiểu rồi. Lui xuống đi." Phong Mục Đình phất tay ra hiệu.

Đứng một bên, Tô Diễn bắt đầu suy đoán tại sao Vương gia lại hỏi những câu như vậy.

Nhắc đến rượu thuốc, mấy ngày nay trong phủ chỉ có Tô Phù Liễu là đang dùng.

Hơn nữa, mỗi lần đều là Vương gia tự mình xoa bóp cho y.

Giờ Vương gia hỏi như vậy, rõ ràng là..

Trong chốc lát, Tô Diễn như nhận ra một sự thật động trời nào đó, ánh mắt đầy kinh ngạc nhìn về phía Phong Mục Đình.

"Tô Diễn, ngươi nhìn bản vương như vậy làm gì?" Phong Mục Đình hỏi.

Tô Diễn vội thu lại ánh mắt, cố gắng nói đùa để xoa dịu bầu không khí: "Đều tại Vương gia quá đẹp, tiểu nhân không nhịn được mà nhìn đến mê mẩn."

Ông cố ý dùng giọng điệu hài hước để hóa giải sự ngượng ngùng.

Tuy nhiên, Phong Mục Đình chỉ khiến người ta càng thêm lúng túng. Nghe vậy, hắn nhíu mày: "Câu này từ miệng ngươi nói ra, bản vương nghe cảm thấy thật kỳ quặc. Ngươi vẫn nên làm một Tô Diễn nghiêm túc thì hơn, đừng cố theo phong cách hài hước, không hợp chút nào."

".. Vâng." Tô Diễn câm nín, chẳng biết nói gì thêm.

Đúng lúc này, một hạ nhân hốt hoảng chạy đến: "Vương gia, không hay rồi!"
 
411 ❤︎ Bài viết: 21 Tìm chủ đề
Chương 66: Ngươi đừng khóc mà

Phong Mục Đình liếc nhìn người hầu đang hoảng loạn, lạnh lùng nói: "Hoảng cái gì? Gặp chuyện thì phải điềm tĩnh, một chút chuyện nhỏ mà đã cuống cuồng như vậy, còn ra thể thống gì?"

Người hầu bị mắng một trận, lập tức kiềm chế lại sự hoảng sợ, rồi cúi đầu nói: "Vâng, tiểu nhân ghi nhớ lời dạy của Vương gia."

Phong Mục Đình gật đầu: "Nói đi, chuyện gì?"

"Thưa Vương gia, là nhà bếp.. nhà bếp bị cháy rồi."

Tô Diễn đứng bên cạnh nhíu mày, nghiêm mặt hỏi: "Nhà bếp sao lại cháy được? Đây là chuyện chưa từng xảy ra."

Phong Mục Đình trầm giọng hỏi: "Đã sắp xếp người dập lửa chưa?"

"Đã sắp xếp rồi ạ."

"Có ai bị mắc kẹt không?"

"Có, là Tô Phù.."

Người hầu còn chưa nói hết câu, đã thấy Phong Mục Đình lao đi như một cơn gió, bóng dáng biến mất trong nháy mắt. Người hầu ngơ ngác quỳ tại chỗ, có chút xấu hổ nhìn về phía Tô Diễn.

Tô Diễn lắc đầu, thầm nghĩ: Vương gia, ngài nói gặp chuyện phải điềm tĩnh cơ mà?

"Đứng dậy đi." Nói xong, ông cũng vội vàng rời đi.

Khi Phong Mục Đình đến trước nhà bếp, ngọn lửa đã bùng cháy dữ dội. Hắn lớn tiếng hỏi: "Tô Phù Liễu đã ra ngoài chưa?"

Mọi người mỗi người nói một câu: "Chưa ra ngoài ạ."

"Đúng vậy, hắn vẫn còn mắc kẹt bên trong."

"Chỉ có mình hắn bị kẹt thôi."

Phong Mục Đình lập tức hét lên: "Lấy nước tới đây!"

Một người hầu vội vàng mang một thùng nước lại.

Phong Mục Đình nhận lấy thùng nước, dội thẳng lên người mình từ đầu đến chân, sau đó ném thùng nước sang một bên, lao thẳng vào biển lửa.

Khi Tô Diễn chạy đến mà không thấy Phong Mục Đình đâu, ông lập tức hỏi: "Vương gia đâu?"

Dù đã đoán được, nhưng nghe lời xác nhận của người khác vẫn khiến ông sợ tái mặt.

"Vương gia đã xông vào trong rồi."

Tô Diễn đập mạnh đùi, mặt cắt không còn giọt máu: "Còn đứng đó làm gì? Mau lấy nước dập lửa! Tất cả mau hành động đi!"

Trong khi đó, bên trong biển lửa, Phong Mục Đình không ngừng tìm kiếm bóng dáng của Tô Phù Liễu. Nhưng khói đen dày đặc bốc lên làm hắn không thể mở mắt hoàn toàn, dù có cố mở cũng chẳng thể nhìn rõ xung quanh.

"Tô Phù Liễu!" Hắn hét lớn, hy vọng tiếng gọi của mình có thể đến được tai y.

"Tô Phù Liễu, nếu ngươi còn sống thì mau trả lời bản vương!"

"Tô Phù Liễu, ngươi câm rồi sao? Mau trả lời bản vương!"

"Tô Phù Liễu, nếu ngươi còn không trả lời, đợi bản vương tìm được ngươi, bản vương sẽ lột da ngươi!"

Lời nói của Phong Mục Đình càng lúc càng hung dữ, nhưng tất cả chỉ để kích thích Tô Phù Liễu đáp lại.

Tuy nhiên, nửa ngày cũng không thấy hồi âm, hắn bắt đầu sốt ruột.

"Tô Phù Liễu, ngươi là đồ khốn kiếp, rốt cuộc ngươi đang ở đâu? Nếu còn không lên tiếng, bản vương sẽ bẻ gãy xương ngươi!"

"Vương gia.." Một tiếng yếu ớt vang lên từ góc bếp.

Nghe được âm thanh đó, Phong Mục Đình lập tức chạy đến. Hắn thấy Tô Phù Liễu co rúm trong góc, dùng tay áo che mũi và miệng.

Ngay lúc đó, một thanh xà nhà cháy sập xuống.

Phong Mục Đình lao đến, ôm chặt Tô Phù Liễu vào lòng. Thanh xà nhà rơi trúng lưng hắn, khiến hắn phát ra một tiếng rên đau đớn, nhưng vòng tay chỉ siết chặt hơn để bảo vệ Tô Phù Liễu.

"Vương gia!"

"Không sao." Phong Mục Đình xé một mảnh áo trên người mình, đưa cho Tô Phù Liễu: "Dùng thứ này, làm ướt rồi che mũi miệng mới có tác dụng."

"Tạ Vương gia.."

"Không sao rồi." Phong Mục Đình bế thốc y lên, nhanh chóng rời khỏi đám cháy.

Ra ngoài an toàn, hắn đặt Tô Phù Liễu xuống, cẩn thận quan sát y từ đầu đến chân. Thấy y không bị thương, hắn mới thở phào nhẹ nhõm.

Chỉ là Tô Phù Liễu vốn trắng trẻo sạch sẽ, giờ đây đã thành một cục than nhỏ, chỉ còn đôi mắt to tròn sáng trong là vẫn lấp lánh.

Phong Mục Đình không nhịn được bật cười: "Tô Phù Liễu, ngươi xấu quá."

Tô Phù Liễu nhìn gương mặt của Phong Mục Đình, cũng đen nhẻm như mình, nên hiểu ngay hắn đang chê cười điều gì.

Nhưng y không cười nổi.

Y chăm chú nhìn Phong Mục Đình, đôi mắt to tròn dần dần ngập đầy nước, ánh lên những giọt lệ trong suốt.

Phong Mục Đình ngẩn người, bỗng cảm thấy lúng túng, không biết phải làm gì: "Bản vương.. bản vương chỉ đùa với ngươi thôi. Ngươi đừng khóc mà, ngươi không xấu, không xấu chút nào!"

Tô Phù Liễu không nói lời nào, nước mắt lớn như hạt đậu rơi lã chã, rồi y trực tiếp ôm chầm lấy Phong Mục Đình..
 
411 ❤︎ Bài viết: 21 Tìm chủ đề
Chương 67: Đau lòng muốn chết

Phong Mục Đình bị hành động bất ngờ của Tô Phù Liễu làm cho sửng sốt.

Dù cái ôm bất chợt của y đã động đến vết thương trên lưng hắn, nhưng niềm vui sướng đã lấn át cơn đau.

Hắn cắn răng chịu đau, cúi đầu nhìn Tô Phù Liễu: "Đúng là đồ mít ướt, sao cứ động một chút là khóc thế này? Chẳng có chút dáng vẻ nam nhi gì cả."

Tô Phù Liễu hít mũi một cái, đáp: "Ai nói nam nhi thì không được khóc? Vương gia bất chấp nguy hiểm lao vào biển lửa cứu tiểu nhân, tiểu nhân cảm động đến phát khóc thì không được sao?"

"Trong mắt bản vương, ngươi không phải vì cảm động mà khóc, mà do lá gan bé tí, bị ngọn lửa lớn ấy dọa sợ khóc thôi." Phong Mục Đình cười khẽ.

"..."

Tô Phù Liễu không phủ nhận, quả thật y cũng bị dọa sợ.

Nhưng điều khiến y khóc nhiều hơn là sự cảm động.

Y không ngờ Phong Mục Đình lại bất chấp nguy hiểm mà xông vào biển lửa để cứu mình.

Y lại nợ Phong Mục Đình một mạng, vậy biết làm sao để trả đây!

Lúc này, Tô Diễn kinh ngạc kêu lên: "Vương gia, lưng của ngài.."

Nghe lời Tô Diễn, Tô Phù Liễu như sực nhớ lại chuyện trong biển lửa, khi Phong Mục Đình bị xà nhà rơi trúng lưng. Y lập tức buông tay ra, lúc này mới phát hiện tay mình dính đầy máu.

Y vội vòng ra sau lưng Phong Mục Đình.

Phong Mục Đình định tránh đi không cho y nhìn, nhưng vẫn không kịp.

Khi thấy lưng Phong Mục Đình, Tô Phù Liễu giật mình kinh hãi. Một mảng lớn trên lưng hắn bị máu thịt lẫn lộn.

"Trời ơi, mau gọi phủ y tới đây!" Tô Phù Liễu hoảng hốt kêu lên, sau đó tiến đến đỡ lấy Phong Mục Đình. "Vương gia, để tiểu nhân dìu ngài về."

"Không sao đâu." Phong Mục Đình trầm giọng nói.

"Không sao cái gì mà không sao! Thịt đều cháy hết rồi, tiểu nhân còn ngửi thấy mùi thịt nướng đây này!" Tô Phù Liễu tức tối quát.

Lưng hắn đã thành ra như vậy, làm sao có thể nói là không sao được chứ?

Phong Mục Đình bị câu nói của y làm cho bật cười: "Xem ra ngươi không chỉ là một kẻ mê tiền, mà còn là một kẻ tham ăn nữa."

Tô Phù Liễu chẳng còn tâm trạng đâu mà đùa với hắn. Nhìn lưng hắn thê thảm như vậy, y đau lòng muốn chết.

Vết thương trên lưng này, dù có lành lại, e rằng cũng sẽ để lại một vết sẹo lớn.

"Vương gia đừng nói nữa, mau về phòng, gọi phủ y đến xử lý vết thương cho ngài đi!" Tô Phù Liễu nghiêm giọng nói.

Phong Mục Đình nhìn vẻ mặt vừa lo lắng vừa đau lòng của Tô Phù Liễu, mỉm cười: "Được."

Sau đó, Tô Phù Liễu dìu Phong Mục Đình về phòng, và phủ y cũng đến ngay sau đó.

"Giúp Vương gia cởi áo ra." Phủ y nói.

Tô Phù Liễu gật đầu, cẩn thận tiến đến giúp Phong Mục Đình cởi áo. Nhưng dù y có cẩn thận thế nào, khi đến phần lưng vẫn không tránh khỏi kéo vào vết thương.

Tay y không dám dùng lực, nhưng nét mặt lại nhăn nhó như thể đang phải dồn hết sức lực.

Phong Mục Đình nhìn biểu cảm của y, cảm thấy buồn cười: "Người ngoài nhìn vào, thấy biểu cảm của ngươi, chắc tưởng ngươi phải dùng hết sức lực để cởi áo ta đấy."

"Tiểu nhân chẳng qua sợ động vào vết thương, làm Vương gia đau thôi!" Tô Phù Liễu cãi lại.

"Nhưng ngươi cứ chậm rì rì thế này, không đảm bảo sẽ không động đến vết thương. Ngược lại, thỉnh thoảng lại đau một chút, chẳng bằng cắn răng cởi luôn cho nhanh." Phong Mục Đình nói.

Tô Phù Liễu sững sờ, nhớ lại mấy lần trước khi mình vô tình kéo vào vết thương, nếu không phải Phong Mục Đình giỏi chịu đựng, hẳn hắn đã đau đến kêu lên.

"Vậy.. vậy tiểu nhân sẽ cởi luôn, Vương gia cố chịu một chút!" Tô Phù Liễu nói.

Phong Mục Đình gật đầu.

Tô Phù Liễu hít sâu một hơi, cắn răng một cái, rồi mạnh tay cởi áo ra.

Y trông thấy rõ, mảnh áo bị lột ra còn kéo theo một mảng da, nhưng Phong Mục Đình chỉ nhíu mày, chịu đựng cơn đau mà không kêu tiếng nào.

Ngay sau đó, Tô Phù Liễu vội nói với phủ y: "Mau xử lý vết thương cho Vương gia đi, làm nhẹ tay thôi, đừng để Vương gia đau!"

Phủ y gật đầu, nói với Phong Mục Đình: "Vương gia nằm sấp xuống giường, tiểu nhân sẽ xử lý vết thương ngay. Tiểu nhân sẽ làm rất nhẹ tay, nhưng với loại vết thương này, dù nhẹ đến đâu cũng sẽ đau, đặc biệt là khi bôi thuốc, cơn đau sẽ thấu đến tận tim, Vương gia nên chuẩn bị tâm lý."

"Ta biết rồi, không sao." Phong Mục Đình nằm sấp xuống giường, bình thản đáp.

Nhưng Tô Phù Liễu nghe phủ y nói vậy, hàng lông mày nhíu chặt lại. Y suy nghĩ một lúc, rồi..
 
411 ❤︎ Bài viết: 21 Tìm chủ đề
Chương 68: Ngài sợ cái gì

Tô Phù Liễu ngồi xuống cạnh giường, đưa tay nắm lấy tay Phong Mục Đình: "Vương gia nếu thấy đau, cứ bóp mạnh tay tiểu nhân."

Phong Mục Đình mỉm cười: "Bản vương sợ nếu đau thật, bóp mạnh quá lại làm gãy cả xương tay ngươi."

Tô Phù Liễu lắc đầu: "Vương gia vì tiểu nhân mà chịu thương nặng như vậy, dù có bóp nát tay tiểu nhân cũng chẳng sao cả!"

"Xem ra ngươi cũng còn chút lương tâm." Phong Mục Đình nhìn tay mình bị Tô Phù Liễu nắm chặt, mỉm cười rồi rút tay ra, đổi lại là chính hắn nắm lấy tay Tô Phù Liễu.

Bàn tay Tô Phù Liễu mềm mại, mịn màng, khác hẳn với đôi tay đầy chai sạn của Phong Mục Đình do luyện võ và cầm binh khí nhiều năm.

"Vương gia chuẩn bị xong chưa, tiểu nhân bắt đầu xử lý vết thương đây." Vị phủ y nói.

"Ừ." Phong Mục Đình khẽ đáp, không tỏ ra sợ hãi gì.

Ngược lại, Tô Phù Liễu lại vô cùng căng thẳng, cúi đầu không dám nhìn.

Phong Mục Đình cười nhẹ: "Bản vương còn không sợ, ngươi sợ cái gì?"

Tô Phù Liễu đáp: "Vương gia không sợ sao? Chỉ nhìn thôi cũng thấy đau rồi."

"Đau thì nhịn, hơn nữa, không phải có ngươi ở đây cho bản vương sức mạnh sao?" Phong Mục Đình siết nhẹ tay Tô Phù Liễu để nhấn mạnh.

Tô Phù Liễu bĩu môi: "Nếu lát nữa Vương gia đau quá thì bóp nhẹ chút nhé, dù tiểu nhân không ngại bị hỏng tay, nhưng tiểu nhân sợ đau.."

Phong Mục Đình bật cười, gật đầu: "Yên tâm, bản vương không dám làm gãy tay ngươi đâu, nếu gãy rồi, sau này ai làm đồ ăn ngon cho bản vương?"

"Đúng đúng, tuyệt đối không thể gãy, gãy rồi, tiểu nhân không thể làm đồ ngon cho Vương gia nữa."

Đúng lúc này, Phong Mục Đình bất ngờ nghiến chặt răng, nhắm mắt lại, lông mày cau chặt.

Tô Phù Liễu giật mình, nhìn về phía phủ y thì thấy ông ta đã bắt đầu xử lý vết thương trên lưng Phong Mục Đình.

Nhưng bàn tay của Phong Mục Đình vẫn chưa dùng sức bóp tay y, chứng tỏ hắn đang tự mình chịu đựng, không muốn làm y đau.

Nhìn gương mặt nhễ nhại mồ hôi của Phong Mục Đình, Tô Phù Liễu khẽ đảo mắt tìm quanh, nhưng không thấy khăn lau, liền dùng ống tay áo của mình để lau mồ hôi cho hắn.

"Vương gia, ngài phải chịu thêm chút nữa, lát nữa sẽ càng đau hơn." Phủ y lên tiếng.

Tô Phù Liễu cau mày: "Như này còn chưa đủ sao? Vương gia đã đau đến mức mồ hôi đầm đìa rồi, mà còn đau hơn nữa sao?"

Phủ y gật đầu.

Tô Phù Liễu bĩu môi, không dám nhìn phủ y tiếp tục xử lý vết thương, đặt cả hai tay lên tay Phong Mục Đình.

Lúc này, y cảm nhận được tay Phong Mục Đình đã siết chặt hơn, nhưng lực không đến mức làm đau, chỉ hơi căng.

Chứng tỏ lần này thực sự đau hơn rất nhiều, Phong Mục Đình đang chịu đựng cực kỳ vất vả.

Càng như vậy, lòng Tô Phù Liễu càng thêm nhói đau.

Nếu không phải vì cứu mình, làm sao Phong Mục Đình phải chịu vết thương nặng thế này?

Nghĩ đến đây, y càng thấy áy náy. Một người cao quý như Vương gia, lại liều mạng cứu một kẻ nhỏ bé như mình.

Ân tình này, y sẽ khắc ghi cả đời.

Suốt thời gian còn lại, Tô Phù Liễu chỉ có thể giúp Phong Mục Đình lau mồ hôi. Khi không lau, y liền nắm chặt tay hắn, cố gắng truyền thêm chút sức mạnh.

Thấy Phong Mục Đình vẫn nhẫn nhịn trong đau đớn, y bỗng nảy ra ý tưởng, liền nói: "Tiểu nhân hát cho Vương gia nghe nhé?"

"Được, nhưng không phải bây giờ." Phong Mục Đình nghiến răng, thốt ra từng chữ.

Tô Phù Liễu khó hiểu: "Sao không hát bây giờ? Tiểu nhân hát để Vương gia phân tâm, có khi sẽ bớt đau hơn."

Phong Mục Đình lắc đầu nhẹ: "Không được, bản vương nói không được thì là không được."

Tô Phù Liễu bĩu môi, chẳng hiểu nổi. Nếu không hát lúc này, thì để sau mới hát thì có tác dụng gì?

Nhưng lời Phong Mục Đình đã nói, y không dám cãi.

Y đành im lặng, tiếp tục lau mồ hôi cho hắn.

Qua thêm một canh giờ, phủ y mới ngừng tay: "Xong rồi, Vương gia. Nhưng vì lưng ngài bị thương, mấy ngày tới phải nằm sấp ngủ, đợi khá hơn chút mới có thể nằm nghiêng, tuyệt đối không được nằm ngửa."

"Ừ."

"Ngày mai tiểu nhân sẽ đến thay thuốc."

"Ừ."

Phủ y gật đầu, quay sang dặn Tô Phù Liễu: "Ngươi phải luôn ở bên cạnh Vương gia, chú ý kỹ. Tuy đã xử lý vết thương, nhưng hôm nay và ngày mai là thời điểm nguy hiểm nhất, rất dễ sốt cao. Một khi Vương gia sốt, phải lập tức gọi ta."

Tô Phù Liễu nghiêm túc gật đầu: "Tiểu nhân biết rồi, sẽ chăm sóc tốt cho Vương gia."

"Ừ, vậy tiểu nhân cáo lui."

Phủ y rời đi, Phong Mục Đình quay sang nói: "Giờ ngươi có thể hát rồi."

Tô Phù Liễu vẫn đang lo lắng lời dặn của phủ y, lòng đầy căng thẳng, nghe vậy lại càng khó hiểu: "Sao Vương gia đợi đến bây giờ mới cho tiểu nhân hát?"
 
411 ❤︎ Bài viết: 21 Tìm chủ đề
Chương 69: Trắng trẻo sạch sẽ

"Ngươi dù gì cũng từng là đầu bài của Vong Ưu Lâu. Nghe ngươi hát, người khác phải trả bạc. Nhưng bây giờ thì khác, ngươi không còn là đầu bài nữa, mà bản vương lại là chủ tử của ngươi. Tất nhiên, bản vương muốn nghe lúc nào thì ngươi phải hát lúc đó. Còn người khác thì không có tư cách này."

Phong Mục Đình đáp.

Tô Phù Liễu khựng lại một chút rồi bật cười: "Hóa ra vương gia không muốn để phủ y nghe sao."

"Đương nhiên rồi. Ngươi là đầu bài của Vong Ưu Lâu, tiếng hát của ngươi hẳn là vô song. Hiện giờ, ngươi là tùy tùng của bản vương, vậy từ nay về sau, ngươi chỉ được phép hát cho bản vương nghe. Nếu bản vương phát hiện ngươi lén lút hát cho người khác, bản vương sẽ hạ độc làm ngươi câm!"

Phong Mục Đình đe dọa.

"..."

Tô Phù Liễu nghẹn lời. Được rồi, giờ giọng hát này cũng không còn là của mình nữa.

Gãy chân, rút lưỡi, làm câm, còn gì nữa? Cứ mang hết ra đây đi!

"Nghe rõ chưa?" Phong Mục Đình thấy hắn không trả lời liền hỏi lại.

Tô Phù Liễu gật đầu: "Nghe rõ rồi. Hiện giờ tiểu nhân cũng đâu có cơ hội hát cho người khác."

"Nghe ngươi nói vậy, nghĩa là nếu có cơ hội thì ngươi sẽ hát cho người khác sao?" Phong Mục Đình nhướng mày nhìn y.

Y vội lắc đầu: "Tiểu nhân không có ý đó. Ý tiểu nhân là không thể có khả năng như vậy. Từ nay về sau, tiểu nhân chỉ hát cho mỗi vương gia nghe thôi."

"Thế thì còn được. Giờ hát đi. Bản vương chưa từng nghe ngươi hát khúc nào cả. Để làm đầu bài của Vong Ưu Lâu, bản lĩnh đàn hát chắc chắn không ai sánh bằng."

Tô Phù Liễu hừ một tiếng: "Tất nhiên rồi. Tiểu nhân không dám đảm bảo chuyện khác, nhưng về tài nghệ thì ít người có thể địch lại tiểu nhân."

Phong Mục Đình bật cười: "Xem ra, để ngươi làm tùy tùng cho bản vương, bản vương chẳng thiệt thòi chút nào."

"Hừ, vương gia tất nhiên không thiệt rồi. Một tùy tùng tài hoa như tiểu nhân, ngài đi đâu mà tìm được chứ!" Tô Phù Liễu đáp lại, mặt đầy đắc ý.

"Chậc, không biết cái đuôi của ai đang vểnh lên tận trời đây." Phong Mục Đình nói.

Tô Phù Liễu lại hừ một tiếng rồi hỏi: "Vương gia có muốn uống nước không?"

"Không cần. Ngươi về tắm đi. Nhìn ngươi bây giờ đen nhẻm, như cục than vậy."

"Vương gia còn dám nói tiểu nhân! Ngài chẳng phải cũng đen như cục than sao?"

"Ngươi đen hơn."

"Vương gia mới đen hơn! Da của ngài vốn không trắng bằng tiểu nhân. Bây giờ cả hai đều như cục than, đương nhiên ngài đen hơn!" Tô Phù Liễu cãi lại.

"Được, được, bản vương đen hơn. Bản vương đen hơn." Phong Mục Đình không tranh cãi nữa.

Tô Phù Liễu làm bộ mặt đắc thắng: "Đúng vậy mà."

"Đúng, đúng. Giờ thì cục than nhỏ này có thể đi tắm được chưa? Nếu không, trời tối rồi, bản vương e là không thấy nổi ngươi nữa."

Tô Phù Liễu bĩu môi rồi đứng dậy: "Tiểu nhân đi tắm đây. Tắm xong, tiểu nhân sẽ mang nước qua giúp vương gia lau mình."

"Ừ." Phong Mục Đình gật đầu.

Tô Phù Liễu vội đi tắm.

Y không dám tắm lâu, vì phủ y đã dặn phải chú ý đến Phong Mục Đình. Đây là thời gian dễ bị nhiễm trùng và sốt nhất.

Tắm xong, y nhanh chóng mang nước qua, giúp Phong Mục Đình lau mình.

Nhìn Tô Phù Liễu trắng trẻo sạch sẽ bước vào, Phong Mục Đình bật cười: "Đây mới đúng là Tô Phù Liễu đẹp đẽ. Còn lúc trước là cái gì vậy, xấu quá."

Tô Phù Liễu hừ một tiếng: "Bây giờ tiểu nhân đã sạch sẽ, trở nên đẹp rồi. Còn vương gia thì vẫn như cục than, nếu có xấu thì ngài xấu hơn!"

"Ngươi càng ngày càng to gan, dám mắng bản vương hả?" Phong Mục Đình cố làm ra vẻ nghiêm nghị.

Tô Phù Liễu sợ hãi ngay lập tức, vội bước tới: "Tiểu nhân sai rồi. Để tiểu nhân lau sạch cho vương gia ngay."

Phong Mục Đình không nói gì, chỉ nhìn Tô Phù Liễu cẩn thận vắt khăn, lau mặt, lau cổ, lau tay cho mình..

"Vương gia đúng là bẩn thật. Nước cũng đen luôn rồi." Tô Phù Liễu lẩm bẩm.

Phong Mục Đình đáp: "Nước tắm của ngươi chẳng lẽ không đen sao?"

"..."

Tô Phù Liễu bĩu môi, không phản bác được.

Phong Mục Đình bật cười nhẹ, nhưng sắc mặt dần nghiêm lại.

Thấy vậy, Tô Phù Liễu hơi hoảng: "Vương.. vương gia sao lại nghiêm mặt rồi? Có phải tiểu nhân lại làm sai gì không?"
 
411 ❤︎ Bài viết: 21 Tìm chủ đề
Chương 71: Vậy ngươi có sợ không

Tô Phù Liễu suy nghĩ một cách nghiêm túc, rồi mới trả lời: "Tiểu nhân không hối hận vì quen biết Vương gia. Vương gia đối xử với tiểu nhân rất tốt, tốt đến mức không tiếc cả tính mạng. Tiểu nhân làm sao có thể hối hận được? Chỉ mong Vương gia cho phép tiểu nhân nói một câu hơi đường đột."

"Ngươi nói đi."

"Vương gia đã dùng mạng sống để cứu tiểu nhân, vậy mạng này của tiểu nhân từ nay về sau là của Vương gia. Vương gia chính là người bạn tốt nhất, là huynh đệ tốt nhất của tiểu nhân!"

Phong Mục Đình bật cười nhẹ: "Quả nhiên là hơi đường đột thật. Ngươi dám cả gan gọi bản vương là huynh đệ."

Tô Phù Liễu ngượng ngùng cười: "Cho nên vừa rồi tiểu nhân mới xin phép Vương gia để đường đột một chút mà."

"Ừ, bản vương hơi khát nước rồi." Phong Mục Đình nói.

Tô Phù Liễu lập tức gật đầu: "Vâng, Vương gia chờ một lát!"

Nói xong, y chạy ngay đến bàn, rót một ly nước rồi mang đến: "Nào, Vương gia, tiểu nhân đút ngài uống."

Y đưa ly nước đến sát miệng Phong Mục Đình.

Phong Mục Đình uống một hơi cạn sạch: "Bản vương muốn ăn hoa quả nữa."

"Được, Vương gia chờ một lát!" Tô Phù Liễu nhanh chóng đáp, rồi vội vàng rời phòng đi tìm hoa quả.

Phong Mục Đình nhìn bóng lưng bận rộn của y, không nhịn được mà mỉm cười.

Một lúc sau, Tô Phù Liễu mang vào một đĩa hoa quả: "Để Vương gia đợi lâu rồi. Đây, hoa quả đã đến. Tiểu nhân đã gọt vỏ, cắt thành từng miếng nhỏ để tiện đút cho Vương gia."

"Ừ, nghĩ cũng chu đáo đấy." Phong Mục Đình khen ngợi.

Tô Phù Liễu cười nói: "Đương nhiên rồi! Tiểu nhân không thể cứ để Vương gia nghĩ rằng mình là kẻ vụng về được. Phải để Vương gia thấy được tiểu nhân cũng rất khéo tay chứ!"

Phong Mục Đình không nói gì, chỉ mỉm cười.

Tô Phù Liễu bĩu môi: "Vương gia đừng có làm vẻ mặt như không tin như thế! Tiểu nhân nhất định sẽ cố gắng để Vương gia có cái nhìn khác về mình. Giờ đây, đã là tiểu đồng của Vương gia, tiểu nhân nhất định phải làm tròn bổn phận!"

Phong Mục Đình nhìn vẻ tự tin đầy quyết tâm của y, không nhịn được cười: "Bản vương sẽ chờ xem."

"Vương gia cứ chờ xem!" Tô Phù Liễu dường như đã tìm được mục tiêu mới trong đời.

Phong Mục Đình không đáp, chỉ chăm chú nhìn thiếu niên có chút ngốc nghếch này. Người như y, thoạt nhìn dễ bị lừa gạt. Chỉ một viên kẹo thôi, e là cũng bị dụ đi mất.

Trong những ngày tiếp theo, Tô Phù Liễu rất tận tâm chăm sóc Phong Mục Đình, ngày ngày thay đổi món ăn để bồi bổ cho hắn.

Phong Mục Đình không bị sốt, vết thương hồi phục khá tốt, điều này khiến Tô Phù Liễu thở phào nhẹ nhõm.

Chỉ là, nghĩ đến việc sau này trên lưng Phong Mục Đình sẽ để lại một vết sẹo lớn, xấu xí, y lại thấy áy náy và buồn bã.

Lúc này, y đang ngồi bên giường, ngơ ngác nhìn vào lưng Phong Mục Đình.

Hiện tại, vết thương trên lưng hắn đã đóng vảy, nhưng trông vẫn rất đáng sợ.

Phong Mục Đình liếc nhìn y: "Sao thế? Sao lại trông không vui vậy?"

"Lưng của Vương gia e là sẽ để lại một vết sẹo rất to và xấu xí." Tô Phù Liễu nói.

Phong Mục Đình cười: "Không sao, nam nhân có vài vết sẹo trên người không phải rất bình thường sao?"

"Nhưng.. nếu sau này Vương gia cưới vợ, lỡ vợ ngài nhìn thấy vết sẹo lớn thế này mà sợ hãi bỏ chạy thì sao?" Tô Phù Liễu lo lắng hỏi.

Phong Mục Đình suy nghĩ một lúc rồi đáp: "Vậy sau này bản vương sẽ tìm một người không sợ vết sẹo này."

Tô Phù Liễu gật gù: "Ừm.."

"Vậy ngươi có sợ không?"

Tô Phù Liễu sững người, rồi lắc đầu: "Tiểu nhân không sợ, tiểu nhân chỉ thấy đau lòng và áy náy thôi."

"Ngươi không sợ là được.." Ánh mắt Phong Mục Đình thoáng lên một tia sáng lạ.

"Vết sẹo này là do cứu tiểu nhân mà có, làm sao tiểu nhân có thể sợ được." Tô Phù Liễu đáp.

Khi hai người đang nói về chuyện vết sẹo, bỗng bên ngoài truyền đến tiếng bước chân..
 
411 ❤︎ Bài viết: 21 Tìm chủ đề
Chương 72: Tiếng sét ái tình

Tô Phù Liễu nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài, nghĩ rằng có lẽ là hạ nhân đến thông báo việc gì đó.

Y liền đứng dậy đi ra cửa, mở cửa ra.

Kết quả là, một thiếu nữ lao thẳng về phía y.

Tô Phù Liễu vội vàng đưa tay đỡ lấy thiếu nữ: "Xin lỗi, không sao chứ?"

Thiếu nữ vốn định đẩy cửa bước vào, nhưng y lại bất ngờ mở cửa, khiến cô ấy mất thăng bằng, suýt chút nữa ngã xuống.

Thiếu nữ ngẩng đầu lên, gương mặt đầy giận dữ, định nổi cáu. Nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt của Tô Phù Liễu, cơn giận lập tức tan biến.

Khuôn mặt đang đầy vẻ tức giận liền thay bằng một nụ cười ngọt ngào: "Ta không sao."

Sau khi đỡ cô ấy đứng vững, Tô Phù Liễu liền giữ một khoảng cách với cô ấy.

"Ngươi tên là gì?" Thiếu nữ hỏi.

Tô Phù Liễu ngẩn ra một chút: "Tiểu nhân tên là Tô Phù Liễu."

Y không phải là kẻ ngốc, người có thể tùy tiện vào được Đình Vương phủ, chắc chắn không phải người thường.

Vậy nên, y vẫn tỏ ra lịch sự để tránh rắc rối.

"Tô Phù Liễu? Tên thật dễ nghe. Ngươi là thị đồng của hoàng huynh Đình Vương sao?" Thiếu nữ lại hỏi.

Tô Phù Liễu lại ngây người một chút. Có thể gọi Phong Mục Đình là hoàng huynh, chẳng phải chính là công chúa sao?

Quả nhiên, y đoán không sai, thiếu nữ này chắc chắn không phải người tầm thường.

May mà vừa rồi y đã kịp thời xin lỗi, không khiến cô ấy tức giận.

"Đúng vậy." Tô Phù Liễu đáp.

"Vậy ngươi.."

Thiếu nữ còn định hỏi tiếp thì bên trong vang lên giọng nói của Phong Mục Đình: "Hoàng muội đến đây làm gì?"

Lúc này, Phong Mục Linh mới nhìn về phía Phong Mục Đình, sau đó bước tới với một nụ cười: "Đương nhiên là muội đến thăm hoàng huynh rồi. Muội nghe nói hoàng huynh bị thương, nên đến xem sao mà."

"Đã đến để thăm bản vương, sao lại đứng ngoài cửa trò chuyện mãi với thị đồng của bản vương?" Phong Mục Đình hỏi lại.

Phong Mục Linh cười khẽ: "Đó là vì thị đồng của hoàng huynh trông thật đặc biệt, đây là người hầu đẹp nhất mà muội từng thấy. Hoàng huynh tìm thị đồng này ở đâu vậy?"

"Trong cung không thiếu người hầu." Phong Mục Đình đáp.

Phong Mục Linh nghẹn lời, sau đó cười: "Không thiếu, nhưng.."

"Ngươi không phải đến thăm bản vương sao? Thăm xong rồi thì đi đi." Phong Mục Đình nói, có chút không hài lòng.

Phong Mục Linh nghĩ rằng hắn không vui vì cô ấy đến thăm hắn, nhưng lại cứ mãi nhắc đến Tô Phù Liễu, nên liền vội cười làm lành: "Được rồi, hoàng huynh, muội không nói chuyện này nữa. Vậy tình hình thương tích của hoàng huynh thế nào rồi? Có khá hơn không?"

Tô Phù Liễu liền đáp thay: "Vết thương của Vương gia hồi phục khá tốt."

Nghe y nói, sự chú ý của Phong Mục Linh lại một lần nữa bị thu hút. Cô ấy nhìn y chăm chú: "Thật sao? Vậy chắc chắn là do ngươi chăm sóc rất tốt, nên hoàng huynh mới hồi phục nhanh như vậy. Xem ra, ngươi là một thị đồng rất giỏi đấy."

Tô Phù Liễu cười ngượng ngùng: "Cảm ơn công chúa khen ngợi. Công chúa là người đầu tiên khen tiểu nhân như vậy."

Phong Mục Linh cứ nhìn y không rời mắt: "Thật sao? Thật không ngờ, chưa có ai khen ngươi sao? Ngay cả hoàng huynh của ta cũng chưa từng khen à?"

Tô Phù Liễu ngập ngừng, suy nghĩ một chút rồi nói: "Vương gia cũng từng khen tiểu nhân."

Ít nhất là tài nấu ăn của y, Phong Mục Đình đã từng khen ngợi.

"Ta biết mà, một thị đồng tốt như ngươi, làm sao không có ai khen cho được."

Tô Phù Liễu bật cười. Dù sao thì được khen ngợi cũng khiến y cảm thấy vui vẻ.

Nhưng y không nhận ra, sắc mặt của một người nào đó đang dần trở nên khó coi.

Phong Mục Đình trầm giọng nói: "Tô Phù Liễu, ở đây không có việc gì cho ngươi nữa. Quay về phòng đi."

"À? Nhưng tiểu nhân vẫn phải ở đây chăm sóc Vương gia mà.." Tô Phù Liễu ngơ ngác.

"Bản vương bảo ngươi cút thì ngươi cút ngay. Nghe không rõ sao?" Phong Mục Đình lớn tiếng quát.
 
411 ❤︎ Bài viết: 21 Tìm chủ đề
Chương 73: Đừng làm bậy

Tô Phù Liễu giật mình đến run lên, không khỏi bĩu môi. Phong Mục Đình cái gì cũng tốt, chỉ là tính khí không tốt mà thôi.

Thay đổi sắc mặt cứ như lật sách vậy, rõ ràng vừa rồi còn rất ôn hòa, thế mà nói nổi nóng là nổi nóng ngay.

Y nghĩ mãi mà không hiểu, hình như mình chẳng làm gì sai cả?

"Dạ, tiểu nhân xin cáo lui.." Nhưng bất kể thế nào, y cũng phải nghe lời Phong Mục Đình. Phong Mục Đình bảo y đi, thì y đi thôi.

Phong Mục Linh nhìn Tô Phù Liễu rời đi, trong ánh mắt đầy vẻ lưu luyến.

"Ta không sao, ngươi cũng đã xem rồi, giờ có thể đi được rồi." Phong Mục Đình nói thẳng.

Phong Mục Linh nghĩ một lúc, sau đó nói: "Dù sao ta cũng không có việc gì, hay là ở lại đây chăm sóc hoàng huynh đi?"

"Nhân lực trong vương phủ của ta đủ dùng, không cần làm phiền ngươi. Ngươi là công chúa, sao có thể làm những việc hầu hạ người khác được?"

"Ôi dào, không sao đâu. Dù ta là công chúa, nhưng cũng là hoàng muội của huynh mà. Muội chăm sóc hoàng huynh cũng là chuyện rất bình thường thôi."

Phong Mục Đình làm sao không biết Phong Mục Linh đang có ý đồ gì, bèn nói thẳng: "Ta không phải kẻ ngốc, biết ngươi đang nghĩ gì. Nhưng ngươi là công chúa, hắn chỉ là một thị đồng nhỏ, đừng làm bậy."

"Hoàng huynh, huynh sao vậy chứ? Huynh cũng nói rồi, hắn chỉ là một thị đồng nhỏ, huynh để ý làm gì? Muội thích hắn, cũng đâu có nói nhất định phải có danh phận gì. Muội là công chúa, nuôi một tiểu nam sủng thì có sao đâu?"

Phong Mục Đình vì bị thương ở lưng nên vẫn đang nằm sấp, nhưng vừa nghe xong những lời này, hắn lập tức ngồi dậy. Do cử động quá mạnh, vết thương bị kéo đau khiến lông mày hắn nhíu lại.

"Ngươi muốn nuôi nam sủng thì đi tìm chỗ khác, đừng có ý đồ với người trong vương phủ của ta!"

Phong Mục Linh nhìn sắc mặt khó chịu của Phong Mục Đình, cũng có chút sợ hãi.

Hoàng huynh của cô ấy tính khí thế nào, thiên hạ đều biết, chẳng lẽ cô ấy lại không rõ?

"Hoàng huynh, huynh đừng giận mà, muội.. muội chỉ là nghĩ.."

"Nghĩ cũng không được! Ngươi muốn nuôi nam sủng, tự mình sai người đi tìm. Dù ngươi muốn nuôi một trăm hay một ngàn người, ta cũng không quan tâm. Nhưng nếu ngươi dám có ý đồ với người trong vương phủ của ta, thì đừng trách ta không nể tình huynh muội!"

Phong Mục Đình nổi nóng, ai nhìn thấy mà không run rẩy, huống chi là Phong Mục Linh, một thiếu nữ.

"Không dám, không dám. Hoàng huynh đã nói như vậy rồi, muội sao còn dám chứ."

"Ừm, đi đi, ta cần nghỉ ngơi." Phong Mục Đình thẳng thừng đuổi khách.

Phong Mục Linh đảo mắt một vòng, rồi gật đầu: "Được thôi, vậy muội đi trước. Hoàng huynh nghỉ ngơi cho tốt nhé."

Nói rồi, cô ấy xoay người rời khỏi.

Phong Mục Đình nhíu mày nhìn theo bóng dáng rời đi của cô ấy.

Sau khi rời khỏi phòng của Phong Mục Đình, Phong Mục Linh không hề rời đi, mà lén lút chạy đi tìm Tô Phù Liễu.

Cô ấy nghĩ, dù sao Phong Mục Đình cũng đang nghỉ ngơi trong phòng, cô ấy lén tìm Tô Phù Liễu thì hắn cũng sẽ không biết đâu.

Hỏi thăm một chút, cô ấy liền biết được phòng của Tô Phù Liễu ở đâu.

Lúc này, Tô Phù Liễu đang ngồi trong phòng, tức giận như một con cá nóc, phồng má nghĩ ngợi. Đang yên đang lành, Phong Mục Đình sao lại nổi giận nữa chứ?

Cứ như vậy thì sau này ai mà chịu nổi!

Đúng lúc này, có tiếng gõ cửa vang lên.

Y hoàn hồn, đứng dậy ra mở cửa, kết quả phát hiện Phong Mục Linh đang đứng trước cửa.

Y ngẩn ra: "Công chúa tìm tiểu nhân có việc gì?"

Phong Mục Linh mỉm cười, không trả lời mà tự tiện bước vào phòng.

Tô Phù Liễu hơi sững sờ, sau đó xoay người nhìn cô ấy đang "khám phá" căn phòng của mình, cảm thấy hơi khó hiểu: "Công chúa có việc gì sao?"
 
411 ❤︎ Bài viết: 21 Tìm chủ đề
Chương 74: Cơ Hội Cuối Cùng

Phong Mục Linh ngồi xuống, rồi nhìn về phía Tô Phù Liễu: "Lại đây rót trà cho bản công chúa."

Tô Phù Liễu ngẩn người một lúc, nhưng rồi cũng ngoan ngoãn đi rót trà.

Dẫu sao cô ấy là công chúa, còn y chỉ là một kẻ hầu, đương nhiên phải nghe lời.

Ánh mắt của Phong Mục Linh cứ chăm chú nhìn Tô Phù Liễu, quả thật cô ấy chưa từng gặp người đàn ông nào sở hữu vẻ ngoài tinh tế đến thế.

Chỉ nhìn thôi cũng khiến người ta muốn nuốt nước miếng.

Làn da kia, mịn màng như sương mai.

Nhìn lại làn da của mình, dù trắng trẻo nhưng so với y, cứ như thiếu đi một lớp ánh sáng.

Tô Phù Liễu trắng đến phát sáng, hồng hào và mịn màng vô cùng.

Đúng là cực phẩm nhân gian.

Đáng tiếc, hoàng huynh của cô ấy không cho phép cô ấy đưa y đi.

Tô Phù Liễu nhận ra Phong Mục Linh cứ nhìn mình chằm chằm, liền hỏi: "Công chúa cứ nhìn tiểu nhân như vậy, chẳng lẽ mặt tiểu nhân có gì sao?"

Phong Mục Linh mỉm cười: "Đúng vậy, trên mặt ngươi có thứ gì đó."

Tô Phù Liễu ngẩn người, liền đưa tay sờ sờ lên mặt mình.

Phong Mục Linh nói: "Ngươi không nhìn thấy được đâu, để ta giúp ngươi."

Nói rồi, cô ấy đứng dậy, đưa tay chạm vào mặt Tô Phù Liễu, vuốt một bên, rồi lại vuốt bên còn lại.

Ngón tay cô ấy còn lướt qua môi của Tô Phù Liễu.

"Mặt tiểu nhân bẩn đến vậy sao?" Tô Phù Liễu có chút ngờ vực. Y cũng đâu có làm gì, sao mặt lại bẩn đến nỗi Phong Mục Linh phải sờ soạng khắp thế này?

Phong Mục Linh mỉm cười, lắc đầu: "Mặt ngươi rất sạch."

".. Vậy công chúa vừa rồi.."

"Trên mặt ngươi có hai chữ 'đẹp lắm', nên ta vừa rồi là chạm vào 'đẹp lắm' đấy."

"..."

Tô Phù Liễu cạn lời, chẳng phải y vừa bị công chúa đương triều sàm sỡ sao?

"Tô Phù Liễu, ngươi có nguyện ý đi theo bản công chúa không?" Phong Mục Linh bỗng hỏi.

Tô Phù Liễu nghe vậy, lập tức lắc đầu: "Tiểu nhân phải hầu hạ vương gia."

"Ngươi cũng thấy rồi đấy, hoàng huynh của ta tính khí không tốt, ở bên cạnh hắn chẳng phải chịu khổ sao? Nhìn ta đây, ta dịu dàng biết bao, chắc chắn sẽ không quát mắng ngươi như hắn."

Phong Mục Linh cảm thấy chẳng mấy ai có thể chịu được tính khí nóng nảy của Phong Mục Đình.

Vậy nên cô ấy chỉ cần dụ dỗ một chút, chắc chắn Tô Phù Liễu sẽ tự nguyện đi theo cô.

Đến lúc đó, nếu Tô Phù Liễu tự nguyện, Phong Mục Đình chắc chắn không thể nói gì.

"Vương gia tuy tính khí không tốt lắm, nhưng con người ai chẳng có tính khí chứ. Hơn nữa, tiểu nhân chỉ là một kẻ hầu, đừng nói vương gia suốt ngày mắng, dù là ngày nào cũng đánh, tiểu nhân cũng phải chịu."

Câu trả lời của Tô Phù Liễu khiến Phong Mục Linh ngẩn người: "Nếu ngươi đi theo bản công chúa, thì cuộc sống sẽ như bay lên trời, không cần phải cúi mình chịu nhục, bị người khác sai bảo nữa. Hơn nữa, ta nhất định sẽ không dữ dằn với ngươi."

"Tiểu nhân ở đây rất tốt, vương gia cũng rất tốt. Nếu công chúa thật sự muốn đưa tiểu nhân đi, thì cũng phải hỏi ý vương gia. Người hỏi tiểu nhân thế này, tiểu nhân không có quyền quyết định. Nếu vương gia gật đầu, thì tiểu nhân đương nhiên sẽ đi theo công chúa."

Phong Mục Linh bĩu môi, chẳng phải vì Phong Mục Đình không đồng ý nên cô ấy mới lén lút qua đây dụ dỗ sao?

"Vậy ngươi đi nói với vương gia, rằng ngươi muốn đi theo ta, chẳng phải xong chuyện sao?"

Tô Phù Liễu lắc đầu: "Vấn đề là, tiểu nhân không muốn đi theo người. Tiểu nhân đã hứa với vương gia, rằng sẽ hầu hạ ngài cả đời."

Phong Mục Linh có chút buồn bực, sao lại không thuyết phục được cả hai bên thế này!

Chẳng lẽ Tô Phù Liễu trung thành với Phong Mục Đình đến vậy sao?

"Ngươi đúng là chẳng biết linh hoạt gì cả! Chẳng lẽ không nhìn ra bản công chúa rất muốn ngươi đi theo sao?" Phong Mục Linh dứt khoát nói thẳng.

Tô Phù Liễu nghe xong chỉ lắc đầu: "Đa tạ công chúa đã có lòng, nhưng tiểu nhân chỉ muốn ở lại vương phủ hầu hạ vương gia."

Dựa vào hành động vừa rồi của công chúa, y biết rõ nếu thật sự đi theo cô ấy, chỉ e sẽ bị ép buộc làm điều không mong muốn.

Mặc dù y là nam nhân, nếu phản kháng, sức cô ấy chắc chắn không bằng y.

Nhưng cô ấy là công chúa, thân phận của cô ấy khiến y không thể chống lại.

Vậy nên, để tránh việc này xảy ra, lựa chọn sáng suốt nhất chính là ở lại, không thể theo cô ấy rời đi.

Dĩ nhiên, vốn dĩ y cũng không hề muốn đi theo cô ấy.

Y cảm thấy sống chung với Phong Mục Đình khá ổn, dù đôi khi tính khí của ngài làm y hơi khó chịu.

Nhưng y thà ở lại đây, cũng không muốn đi theo vị công chúa này.

Phong Mục Linh có chút không vui, thân phận công chúa của cô ấy, sao lại không có sức ảnh hưởng như thế.

Không được hoàng huynh xem trọng thì thôi, giờ đến một kẻ hầu nhỏ bé cũng chẳng thèm để ý đến cô ấy?

Cô ấy nghĩ một lúc, rồi nói: "Ta sẽ cho ngươi cơ hội cuối cùng. Nếu ngươi đồng ý đi theo ta, thì đi ngay bây giờ, sẽ chẳng có chuyện gì xảy ra. Nhưng nếu ngươi không đồng ý, đừng trách ta.."
 
411 ❤︎ Bài viết: 21 Tìm chủ đề
Chương 75: Ai Khóc Giỏi Hơn

Tô Phù Liễu cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ. Sao lại rơi vào tình huống thế này chứ?

Chẳng lẽ đẹp trai cũng là cái tội à?

Sao người nào gặp y cũng muốn nhắm vào y thế này?

Nam thì thế này, nữ cũng chẳng khác là bao.

So ra thì vẫn là Phong Mục Đình tốt hơn.

Phong Mục Đình không nhắm vào y, tuy rằng hay cáu kỉnh, nhưng ít ra từng liều mạng bảo vệ y.

"Công chúa vẫn nên quay về đi, dù thế nào đi nữa, tiểu nhân cũng sẽ không theo công chúa đâu." Tô Phù Liễu dứt khoát nói.

Phong Mục Linh có chút không cam tâm. Cô ấy là công chúa, muốn gì mà không có, chẳng lẽ ngay cả một tiểu thị vệ cũng không thể có được sao?

"Tô Phù Liễu, ngươi đúng là không biết điều!"

Tô Phù Liễu không biết Phong Mục Linh định làm gì, nhưng nhìn dáng vẻ của cô ấy thì chắc chắn không phải chuyện tốt.

Y quyết định đi trước thì hơn.

Không ở chung với cô ấy chắc sẽ đỡ phiền phức hơn chút.

Nhưng ngay lúc y định rời đi, Phong Mục Linh lập tức chạy tới chắn trước cửa, chặn đường y.

Sau đó, cô ấy nhẹ nhàng kéo cổ áo, để lộ bờ vai trắng nõn.

Tô Phù Liễu lập tức sững sờ.

Này là đang làm cái gì vậy!

Y lập tức quay lưng lại: "Người là công chúa, sao có thể không biết liêm sỉ như vậy?"

"Là ngươi ép ta! Nếu ngay từ đầu ngươi đồng ý theo ta, ta đâu cần dùng cách này?"

"Tiểu nhân đã làm gì ép công chúa chứ? Rõ ràng là công chúa đang ép tiểu nhân! Tiểu nhân không đồng ý, cớ gì công chúa cứ nhất quyết phải ép buộc? Ngài là công chúa, cớ sao lại tự hạ thấp mình như vậy?"

Tô Phù Liễu thật sự không hiểu nổi hành động của Phong Mục Linh.

Cô ấy là công chúa cơ mà.

Lại không hề để tâm đến danh tiết của mình như vậy sao?

"Ta dũng cảm theo đuổi người mình thích thì có gì sai?" Phong Mục Linh hỏi.

"Không sai, nhưng.. chúng ta mới gặp nhau lần đầu tiên!" Tô Phù Liễu đáp.

"Gặp lần đầu thì sao? Ta vừa gặp đã yêu, vừa thấy đã động lòng. Ai bảo ngươi có sức hấp dẫn lớn như vậy!" Nói rồi, Phong Mục Linh bất ngờ ôm chầm lấy y từ phía sau.

Tô Phù Liễu giật mình, vội vàng gỡ tay cô ấy ra: "Công chúa, mau buông tay! Đây không phải là thích, đây là muốn lấy mạng tiểu nhân thì có!"

Nhưng cô ấy bám chặt như đỉa đói, dính chặt vào người y, làm thế nào cũng không gỡ ra được.

Đúng lúc này, cửa phòng bị đá văng ra.

Tô Phù Liễu quay đầu lại nhìn, thấy Phong Mục Đình thì lập tức kêu cứu: "Vương gia, cứu tiểu nhân với!"

Phong Mục Linh vừa thấy Phong Mục Đình xuất hiện, chưa đợi hắn ra tay, cô ấy đã hoảng sợ mà buông Tô Phù Liễu ra ngay lập tức.

Tô Phù Liễu thoát được, liền chạy ngay đến bên cạnh Phong Mục Đình, bộ dạng như vừa trải qua một trận kinh hãi.

Phong Mục Đình nhìn y một cái, sau đó trừng mắt nhìn Phong Mục Linh: "Bản vương đã bảo ngươi rời đi, sao còn ở đây?"

"Hoàng huynh, ta.."

"Bản vương đã nói thế nào? Không được động đến người của ta, vậy mà ngươi dám coi lời ta như gió thoảng bên tai?"

Phong Mục Linh sợ đến tái mặt. Cô ấy suy nghĩ một chút, rồi đột nhiên nói: "Hoàng huynh hiểu lầm rồi, ta vốn dĩ định rời đi, nhưng là hắn gọi ta vào đây, còn chủ động bày tỏ tình cảm với ta. Nếu không phải hoàng huynh đến kịp lúc, e rằng ta đã bị hắn.."

Vừa nói, cô ấy vừa cố nặn ra vài giọt nước mắt.

Tô Phù Liễu sững sờ: "Công chúa sao có thể đổi trắng thay đen như vậy! Rõ ràng là công chúa định làm bậy với tiểu nhân!"

"Ngươi nói bậy! Ta đường đường là công chúa, sao có thể làm ra chuyện ô uế đó với một tên nô tài như ngươi? Rõ ràng là ngươi muốn trèo cao!"

Tô Phù Liễu nghẹn lời: "Vương gia vừa nãy đều thấy cả, rõ ràng là công chúa ôm chặt lấy tiểu nhân không chịu buông."

"Đó là vì ngươi định giở trò với ta! Ta chỉ có thể giữ chặt ngươi lại để ngươi không thể cử động. Hoàng huynh, huynh xem, áo ta còn bị hắn kéo xộc xệch thế này!" Phong Mục Linh lại nói.

"Rõ ràng là do công chúa tự kéo ra, liên quan gì đến tiểu nhân!" Tô Phù Liễu tức đến nghiến răng nghiến lợi.

Phong Mục Linh không nói nữa, mà bật khóc nức nở, ra vẻ như bị oan ức lắm.

Tô Phù Liễu hoàn toàn cứng đờ. Rốt cuộc là ai bị oan uổng đây? Cô ấy lại còn khóc?

Làm như người khác không biết khóc vậy!

Ban đầu y chỉ cảm thấy tủi thân, nhưng bây giờ lại thấy tức giận. Rõ ràng y bị chiếm lợi, vậy mà còn bị vu oan, ai mà chịu nổi chứ!

Vì thế, y liền níu lấy ống tay áo của Phong Mục Đình, khẽ lay lay, sau đó cũng bật khóc:

"Vương gia, tiểu nhân bị oan uổng quá! Rõ ràng là công chúa bắt nạt tiểu nhân, tiểu nhân thà chết cũng không chịu khuất phục. Nàng không có được tiểu nhân thì liền muốn hãm hại tiểu nhân!"

Phong Mục Linh lập tức ngây người.

Tô Phù Liễu.. cũng khóc sao?

Một nam nhân trưởng thành mà lại khóc còn đáng thương hơn cả cô ấy?

Ngay sau đó, Phong Mục Đình lên tiếng..
 
411 ❤︎ Bài viết: 21 Tìm chủ đề
Chương 76: Người Của Bản Vương

"Tô Phù Liễu là người của bản vương. Bản vương hiểu rõ y là người thế nào. Dù có cho y mười lá gan, y cũng không dám làm gì ngươi. Ngươi muốn tính kế, e là tính nhầm người rồi."

Phong Mục Đình nhìn Phong Mục Linh, lạnh giọng nói.

Phong Mục Linh vốn đang khóc lóc giả vờ đáng thương, nhưng khi thấy màn thể hiện của Tô Phù Liễu, cô ấy bỗng quên cả khóc.

Bây giờ nghe thấy lời này của Phong Mục Đình, cô ấy lập tức diễn tiếp: "Hoàng huynh, muội là muội muội ruột của huynh đấy! Y chẳng qua chỉ là một tiểu thị tòng, chẳng lẽ hoàng huynh không nên đứng về phía muội sao?"

Phong Mục Đình nhướn mày, nhìn cô ấy chằm chằm: "Bản vương dựa vào cái gì mà phải đứng về phía ngươi? Ngươi bắt nạt người của bản vương, bản vương còn phải tính sổ với ngươi đây. Nhưng cũng vì ngươi là muội muội của bản vương, nên chuyện đánh phạt coi như bỏ qua. Từ nay về sau, ngươi không được đặt chân vào Đình Vương phủ nửa bước!"

"Hoàng huynh.."

"Còn không mau cút đi? Bản vương không có kiên nhẫn lặp lại đâu." Phong Mục Đình lạnh lùng trừng mắt, dọa đến mức Phong Mục Linh không dám cãi thêm nửa lời.

Cô ấy lập tức co giò bỏ chạy, chẳng còn chút dáng vẻ của một công chúa.

Tô Phù Liễu nhịn không được mà cảm thán: "Đây thật sự là công chúa sao? Sao lại có thể.."

Y nhất thời không nghĩ ra được từ nào thích hợp để hình dung Phong Mục Linh. Thật sự đã hoàn toàn đảo lộn ấn tượng của y về công chúa hoàng thất.

"Còn đứng đó nói nhảm làm gì, mau lại đây đỡ bản vương!" Phong Mục Đình gầm nhẹ.

Tô Phù Liễu giật mình hoàn hồn, nhớ ra trên người Phong Mục Đình còn có thương tích. Bây giờ chạy đến đây, vết thương chắc chắn lại đau đến không chịu nổi.

Y lập tức chạy qua đỡ lấy hắn: "Tiểu nhân dìu Vương gia về nghỉ ngơi."

"Ngươi chê bản vương chưa đủ đau sao? Ở đây có giường, còn bắt bản vương đi về?"

Tô Phù Liễu ngẩn ra: "Nhưng.. giường của tiểu nhân sao có thể so với giường của Vương gia? Giường của Vương gia chắc chắn lớn hơn, êm hơn.."

"Ngươi đâu phải chưa từng ngủ giường của bản vương. Vậy ngươi cảm thấy giường của bản vương, có thoải mái hơn giường của ngươi không?"

Tô Phù Liễu nghĩ nghĩ: "Hình như cũng không khác lắm."

"Thế thì còn chờ gì nữa, mau đỡ bản vương nằm xuống. Hình như vết thương lại chảy máu rồi. Ngươi đi tìm phủ y lấy thuốc bôi cho bản vương."

Nghe y nói vết thương chảy máu, Tô Phù Liễu hoảng hốt, vội vàng đỡ hắn đến giường: "Vương gia đợi một lát, tiểu nhân đi lấy thuốc ngay."

"Ừ." Phong Mục Đình khẽ đáp.

Tô Phù Liễu nhanh chóng chạy đi.

Phong Mục Đình nằm sấp trên giường, mơ hồ ngửi thấy mùi hương trên gối của Tô Phù Liễu, trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác khác thường.

Không lâu sau, Tô Phù Liễu dẫn phủ y đến.

Phủ y bảo y giúp Phong Mục Đình cởi áo ra.

Tô Phù Liễu lập tức tiến đến, cẩn thận cởi áo ngoài của hắn. Vừa nhìn thấy vết thương trên lưng, y kinh hãi: "Phủ y, ngài mau xem, vết thương của Vương gia lại chảy máu rồi!"

Phủ y tiến lên kiểm tra một hồi, nghiêm túc nói: "Vương gia vốn nên nằm yên tĩnh dưỡng. Bây giờ vì rời giường đi lại nên vết thương lại nứt ra. Trong mấy ngày tới, Vương gia tuyệt đối không được xuống giường. Đợi vết thương đóng vảy hẳn mới có thể đi lại."

Nghe vậy, Phong Mục Đình không nói gì. Nhưng Tô Phù Liễu thì yếu ớt hỏi một câu: "Không được xuống giường.. vậy nếu Vương gia muốn giải quyết vấn đề cá nhân thì sao?"

Phủ y sững người, sau đó nghiêm mặt đáp: "Chẳng lẽ ngươi không biết trên đời có thứ gọi là 'dạ hồ' sao?"

Tô Phù Liễu xấu hổ cười gượng: "A.. phải rồi, nhưng mà.. nếu Vương gia muốn.."

Chưa kịp nói hết câu, y đã thấy gân xanh trên trán Phong Mục Đình giật giật..
 
411 ❤︎ Bài viết: 21 Tìm chủ đề
Chương 77: Chê bai

"Tô Phù Liễu, ngươi im miệng cho ta!" Phong Mục Đình quát lên.

Tên này, sao lại có nhiều câu hỏi thế, mà toàn hỏi những câu ngớ ngẩn!

Tô Phù Liễu lập tức mím chặt môi, không dám lên tiếng.

Phủ y lấy ra thuốc mỡ, chuẩn bị đến bôi cho Phong Mục Đình, nhưng lại nghe Phong Mục Đình nói: "Để Tô Phù Liễu làm đi."

Tô Phù Liễu sửng sốt một chút, rồi đi nhận lấy lọ thuốc mỡ từ tay phủ y.

"Thuốc mỡ này bôi lên, vương gia có đau không?" Y hỏi.

Phủ y gật đầu: "Tất nhiên là đau rồi."

"Được rồi, tiểu nhân biết rồi." Tô Phù Liễu nghĩ đến việc bôi thuốc mỡ sẽ khiến Phong Mục Đình đau, liền có chút sợ hãi, sợ rằng mình sẽ làm đau Phong Mục Đình.

Phong Mục Đình liếc nhìn Tô Phù Liễu, rồi nói với phủ y: "Ngươi không cần làm gì nữa, lui xuống đi."

"Vâng."

Phong Mục Đình suy nghĩ một chút, lại nói: "Ra ngoài đóng cửa lại."

"Vâng." Phủ y chắp tay rời khỏi phòng, và đóng cửa lại.

Tô Phù Liễu cầm lọ thuốc mỡ ngồi xuống bên giường, nhìn vết thương trên lưng Phong Mục Đình: "Vương gia, phủ y vừa nói, sẽ hơi đau một chút, ngài chịu đựng chút, nhưng nếu tiểu nhân tay nặng quá, ngài phải nhắc nhở tiểu nhân một tiếng."

"Ừ."

Tô Phù Liễu hít một hơi thật sâu, rồi bắt đầu chăm chú bôi thuốc mỡ cho Phong Mục Đình.

Từ đầu đến cuối, Phong Mục Đình không hề kêu một tiếng.

Hắn biết rằng nếu hắn kêu lên, sẽ càng đau hơn, vì Tô Phù Liễu chắc chắn sẽ sợ hãi mà run tay, tay run sẽ dễ dùng lực mạnh, dùng lực mạnh sẽ đau.

Vì vậy hắn không hề lên tiếng.

Cho đến khi Tô Phù Liễu bôi xong thuốc mỡ, hắn mới thở phào nhẹ nhõm.

Còn Tô Phù Liễu cũng thở phào, nhưng sau đó y mới nhận ra một vấn đề..

Đây hình như là phòng của y!

"Vương gia, phủ y vừa nói, mấy ngày tới ngài không được xuống giường đi lại, vậy.. vậy tức là ngài phải nằm trên giường vài ngày.."

"Ừ, sao vậy?"

"Nhưng.. đây là phòng của tiểu nhân.."

Phong Mục Đình nhíu mày: "Ta còn chưa chê ngươi, ngươi đã chê ta rồi sao?"

Tô Phù Liễu lắc đầu: "Không phải, tiểu nhân không có ý đó, tiểu nhân chỉ muốn hỏi, vương gia ở đây, vậy tiểu nhân ngủ ở đâu.."

Phong Mục Đình nhìn y, cố ý nói: "Vậy ngươi đến phòng ta ngủ đi?"

Tô Phù Liễu vội vàng lắc tay: "Đó là phòng của vương gia, tiểu nhân sao dám ngủ!"

"Ngươi đâu phải chưa từng ngủ qua."

"Đó là tình huống đặc biệt."

"Bây giờ cũng là tình huống đặc biệt."

Tô Phù Liễu lắc đầu, y chắc chắn không thể ngủ ở đó, không chỉ vì không hợp quy củ, mà còn vì Phong Mục Đình ngủ phòng y, y ngủ phòng Phong Mục Đình, người ngoài nhìn vào sẽ nghĩ gì chứ.

"Phủ lớn như vậy, tiểu nhân có thể đến phòng của hạ nhân nào đó ngủ chung vài ngày là được."

Phong Mục Đình lập tức không vui, hắn trừng mắt nói: "Giường của ngươi không đủ cho hai người sao?"

"Đủ.. nhưng, tiểu nhân sao dám cùng vương gia chung giường.."

"Ngươi dám ngủ chung với hạ nhân, không dám ngủ chung với ta, là cho rằng ta còn không bằng hạ nhân sao?"

Tô Phù Liễu nghe vậy, suýt chút nữa đã sợ chết, y vội vàng nói: "Không phải không phải, tiểu nhân không có ý đó, tiểu nhân là hạ nhân, hạ nhân đương nhiên ngủ với hạ nhân, sao dám ngủ cùng vương gia!"

"Nhưng ngươi đừng quên, ngươi là thị tùng của ta, ta lại vì ngươi mà bị thương, ngươi không nên chăm sóc ta từng li từng tí sao? Nếu ngươi đi ngủ với những hạ nhân kia, ai sẽ chăm sóc ta?" Phong Mục Đình lại hỏi.

Tô Phù Liễu suy nghĩ một chút: "Hình như cũng đúng.. vậy.. vậy tiểu nhân ngủ dưới đất vậy."

Tưởng rằng y ở lại đây, Phong Mục Đình sẽ không nói gì nữa, nhưng Phong Mục Đình nghe y nói ngủ dưới đất, lập tức nổi giận..
 
411 ❤︎ Bài viết: 21 Tìm chủ đề
Chương 78: Ngươi cũng sợ nhột

"Sao, ngủ chung giường với ta, khó khăn lắm sao?" Phong Mục Đình tức giận đến mức suýt nữa bật dậy để túm lấy Tô Phù Liễu.

Tên này sao cứng đầu thế.

Nghe hiểu lời của hắn, khó lắm sao?

"Không phải.. chỉ là tiểu nhân.."

Phong Mục Đình thấy Tô Phù Liễu vẫn còn muốn từ chối, liền trực tiếp ra lệnh: "Vậy ta lệnh cho ngươi, tối nay ngươi phải ngủ bên cạnh ta, ngươi dám có ý kiến gì không?"

Tô Phù Liễu rụt cổ lại, rồi lắc đầu: "Tiểu nhân không dám có ý kiến."

"Vậy chẳng được rồi, nhiều lời thế. Ta đói rồi, đi lấy đồ ăn cho ta."

"Vâng.." Tô Phù Liễu phùng má đi lấy đồ ăn cho Phong Mục Đình.

Phong Mục Đình gối đầu lên gối, nhắm mắt lại, quỷ thật, lẽ ra giường của hắn chắc chắn phải thoải mái hơn giường của hạ nhân.

Nhưng tại sao giường của Tô Phù Liễu lại thoải mái hơn giường của hắn nhiều thế?

Chẳng mấy chốc, Tô Phù Liễu đã mang đồ ăn đến: "Vẫn để tiểu nhân đút cho vương gia ăn chứ?"

"Ừ."

"Vâng." Tô Phù Liễu cầm đồ ăn ngồi xuống bên giường, bắt đầu đút cho Phong Mục Đình ăn.

Đến tối, Tô Phù Liễu mang nước nóng đến, vắt khăn, rửa mặt và rửa tay cho Phong Mục Đình.

Sau đó lại thay chậu và khăn, lau chân cho Phong Mục Đình.

Khi lau đến lòng bàn chân, Phong Mục Đình theo phản xạ rụt chân lại.

Tô Phù Liễu lập tức bật cười: "Vương gia lại sợ nhột sao?"

Phong Mục Đình hơi nhíu mày: "Chẳng lẽ ta không được sợ nhột?"

Tô Phù Liễu lắc đầu: "Không phải, tiểu nhân không có ý đó."

"Vậy ngươi có ý gì?"

Tô Phù Liễu lại cười: "Tiểu nhân nghe nói, đàn ông sợ nhột đều rất biết yêu thương vợ, xem ra, vợ tương lai của vương gia có phúc rồi."

Phong Mục Đình nghe xong, sửng sốt một chút, rồi hỏi: "Vậy nếu vợ sợ nhột thì sao?"

Tô Phù Liễu suy nghĩ một chút, đáp: "Cái này, chắc cũng giống thôi, vợ sợ nhột thì đương nhiên là yêu thương chồng mình rồi!"

Vừa dứt lời, Phong Mục Đình đã đưa tay véo vào eo Tô Phù Liễu.

Tô Phù Liễu nhột đến mức lập tức đứng dậy, lùi lại hai bước: "Vương gia làm gì cù tiểu nhân thế!"

"Ngươi cũng sợ nhột."

"Tiểu nhân đương nhiên sợ nhột rồi, tiểu nhân sau này chắc chắn sẽ là người đàn ông biết yêu thương vợ!" Tô Phù Liễu kiên định nói.

Phong Mục Đình nghe xong, bật cười.

Tô Phù Liễu sửng sốt, rồi hừ một tiếng: "Vương gia đừng có không tin, tiểu nhân sau này chắc chắn sẽ là người đàn ông biết yêu thương vợ!"

Phong Mục Đình nghe xong vẫn cười.

Tô Phù Liễu bĩu môi, cho rằng Phong Mục Đình không tin y có thể trở thành người đàn ông biết yêu thương vợ.

Nhưng y không biết rằng Phong Mục Đình cười không phải vì điều đó.

"Hừ." Tô Phù Liễu khẽ hừ một tiếng, có chút tức giận.

Nhưng lại không dám nói ra.

Chỉ có thể phùng má, đặt khăn vào chậu, rồi bưng chậu đi ra ngoài.

Sau đó, Tô Phù Liễu lại thay chậu, mang nước nóng vào, tự mình cũng phải rửa.

Phong Mục Đình nhìn Tô Phù Liễu một mình phùng má rửa mặt rửa chân, cười nói: "Ngươi biết bây giờ ngươi trông giống cái gì không?"

Tô Phù Liễu liếc nhìn hắn, không nói gì.

Phong Mục Đình tiếp tục nói: "Giống cá nóc, cá nóc phùng mang."

"..."

Tô Phù Liễu chỉ cảm thấy càng tức hơn, lại còn nói y giống cá nóc, y giống cá nóc chỗ nào chứ!

Nếu không phải vì đối phương là Phong Mục Đình, y chắc chắn sẽ cãi lại!

Phong Mục Đình cười lớn, nói: "Nhìn kìa, bây giờ càng giống hơn."

"..."

Tô Phù Liễu vô cùng bất lực, y rửa xong, đi đổ nước, rồi quay lại, đi đến bên giường.

Y liếc nhìn Phong Mục Đình đang nằm trên giường, rồi lặng lẽ cởi áo ngoài, nằm xuống giường.

Mặc dù đều là đàn ông, nhưng y vẫn cảm thấy có chút ngượng ngùng.

Dù sao đây cũng là lần đầu tiên y ngủ chung với đàn ông.

Tất nhiên, y cũng chưa từng ngủ chung với phụ nữ.

Từ trước đến nay, y luôn ngủ một mình.

Bây giờ đột nhiên có người khác nằm chung giường, mà lại còn là chủ nhân của mình, cảm giác này thật sự rất kỳ quặc.

Phong Mục Đình rõ ràng cảm nhận được cơ thể Tô Phù Liễu có chút cứng đờ, không cần nói cũng biết, chắc chắn là không quen, thêm vào đó là sự e dè.

Hắn suy nghĩ một chút, rồi nói..

- -

Tác giả có lời:

Tôi sai rồi, tôi sai rồi, tôi sai rồi, lại để các bạn dừng ở đây..
 
411 ❤︎ Bài viết: 21 Tìm chủ đề
Chương 79: Tuân thủ lời hứa

"Ngươi không cảm thấy kỳ lạ sao, tại sao một công chúa đàng hoàng lại có thể làm những chuyện hèn hạ như vậy?" Phong Mục Đình nói.

Vốn đang rất không tự nhiên, Tô Phù Liễu nghe câu này, sự tò mò lập tức bị kích thích.

Y quay người lại hướng về Phong Mục Đình, chớp mắt hỏi: "Tại sao vậy?"

Phong Mục Đình thành công chuyển hướng sự chú ý của y, khiến y không còn quá e dè nữa.

"Mẹ của nàng ta chính là dùng thủ đoạn hèn hạ như vậy để leo lên địa vị cao, mẹ nào con nấy, hiểu chưa?"

Tô Phù Liễu nghe xong, không khỏi lè lưỡi: "Thì ra là vậy."

Sau đó, y lại nói: "Nhưng nếu mẹ của nàng ta dùng cách đó với Hoàng thượng, Hoàng thượng không như tiểu nhân không có quyền thế, Hoàng thượng chẳng phải sẽ trực tiếp giết bà ta sao?"

"Chỉ có thể nói mẹ của nàng ta thủ đoạn cao minh hơn, phụ hoàng rất dính chiêu đó, đàn ông, mấy ai không dính chiêu này, chỉ có ngươi đối mặt với sự chủ động của hoàng muội mà không động tâm."

Tô Phù Liễu suy nghĩ một chút, rồi hỏi: "Vậy vương gia thì sao, vương gia có dính chiêu này không?"

"Không." Phong Mục Đình không chút do dự đáp.

Tô Phù Liễu cười: "Xem ra, tiểu nhân và vương gia đều là đàn ông tốt!"

Phong Mục Đình nhìn vẻ mặt ngốc nghếch của hắn, nói: "Ý ngươi là, Hoàng thượng không phải đàn ông tốt?"

Tô Phù Liễu giật mình, lập tức giải thích: "Tiểu nhân không có ý đó, tiểu nhân chỉ nói chúng ta là đàn ông tốt, chứ không nói Hoàng thượng không phải đàn ông tốt, vương gia đừng nói bậy, nếu lời này lọt vào tai Hoàng thượng, đầu tiểu nhân sẽ không còn."

"Vậy.. nếu ngươi hát cho ta nghe một bài, ta sẽ không nói lại với Hoàng thượng." Phong Mục Đình đáp.

"Hát hát hát, chỉ cần vương gia không nói lại với Hoàng thượng là được!" Tô Phù Liễu lập tức đồng ý.

Y nhớ lại lần trước Phong Mục Đình bảo y hát cho hắn nghe, nhưng họ nói chuyện rồi lạc đề, cuối cùng y đã không hát.

Tối nay là lần đầu tiên y hát cho Phong Mục Đình nghe.

Hơn nữa, lại là hát ở khoảng cách gần như vậy.

"Ừ, hát đi, nếu hát hay, khiến ta thích, ta sẽ không nói, nếu hát không hay, ta sẽ phải cân nhắc lại." Phong Mục Đình cười.

"Tiểu nhân chắc chắn sẽ hát thật tốt, nhưng vương gia cũng phải lắng nghe thật kỹ, đánh giá thật nghiêm túc nhé." Tô Phù Liễu nói.

"Ừ, hát đi."

"Vâng, vậy tiểu nhân sẽ hát một bài – Thủy Tụ Ngâm."

"Ừ."

Sau đó, Tô Phù Liễu bắt đầu cất tiếng hát.

Phong Mục Đình rất nghiêm túc nhìn y hát.

Khi hát xong, Tô Phù Liễu lập tức nhìn về Phong Mục Đình, đầy mong đợi hỏi: "Sao rồi, vương gia, có hay không?"

"Hay."

"Vậy vương gia phải giữ lời hứa, không được đến trước mặt Hoàng thượng mà tố cáo tiểu nhân."

"Ừ, không tố."

Tô Phù Liễu cười khẽ, xem ra y cũng không phải là kẻ vô dụng.

Không ngờ hát ca cũng có thể cứu mạng.

Đúng lúc y đang tự mãn, Phong Mục Đình hỏi: "Ta nghe trong lời bài hát, thủy tụ đứt rồi?"

Tô Phù Liễu gật đầu: "Đúng vậy, xem ra vương gia thật sự đã rất chăm chú nghe tiểu nhân hát."

Phong Mục Đình lại cười: "Ta nghĩ, bài hát này nên đổi tên, không nên gọi là Thủy Tụ Ngâm."

"Không gọi là Thủy Tụ Ngâm thì gọi là gì?"

Phong Mục Đình khẽ nhướng mày, không trả lời.

Tô Phù Liễu bĩu môi, rồi suy nghĩ lại những lời Phong Mục Đình vừa nói, liên tưởng đến tên bài hát, lập tức hiểu ra.

Y đỏ mặt, lại cảm thấy không tự nhiên.

Y suy nghĩ một chút, rồi giải thích một câu..
 

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back