Chương 200: Lại lần nữa đạt thành hợp tác
[HIDE-THANKS]
[/HIDE-THANKS]
[HIDE-THANKS]
Diệp Kiều ra tay xuất kỳ bất ý, khiến cho năm người Vấn Kiếm Tông đều khiếp sợ đứng đơ tại chỗ. Nàng quả nhiên không công kích người, mà trực tiếp tra tấn tinh thần người ta. Tu chân giới thật là nhiều kẻ biến thái! Có thể tưởng tượng sắp tới, trên diễn đàn sẽ nổi lên tinh phong huyết vũ thế nào.
Diệp Thanh Hàn không quan tâm ngoại giới đánh giá bọn họ thế nào, nhưng điều này cũng không đại biểu Diệp Kiều có thể phơi bày hình ảnh trong đá lưu ảnh trước mặt nhiều tu sĩ như vậy. Đặc biệt là đóng giả nữ giới ở nhân gian, đối với bọn họ mà nói quả thực là sỉ nhục.
Diệp Thanh Hàn cầm kiếm, kiếm khí hóa hình, uy áp Nguyên Anh kỳ đồng thời rơi xuống, Minh Huyền tay mắt lanh lẹ bấm tay niệm thần chú làm uy áp giảm bớt, Diệp Kiều cũng nhân cơ hội này nhanh chân né tránh công kích.
Hiển nhiên Diệp Thanh Hàn không định giơ cao đánh khẽ, hôm nay hắn nhất định phải khiến cho Diệp Kiều trả giá thật lớn.
"Nói đánh liền đánh thế sao?" Tề Ngọc ngây người.
Đoạn Thủy kiếm khí thế bàng bạc, ly khai khỏi tay Diệp Thanh Hàn, kiếm quang biến ảo thành mười mấy đạo, dáng vẻ hung tợn như muốn đem chọc Diệp Kiều thủng như cái sàng. Thật đúng là rất ít khi nhìn thấy Diệp Thanh Hàn hung hăng như vậy.
Ba phù tu đứng ở những phương vị bất đồng, sốt ruột hoảng hốt tránh né công kích của Diệp Thanh Hàn, Miểu Miểu là một đan tu, phải co mình trốn sau đan lô mới tránh thoát được nguy hiểm.
Diệp Kiều không muốn cùng người lấy cứng đối cứng, lắc mình tránh khỏi kiếm ảnh của đối phương, quay đầu hỏi: "Ai còn ghi lại không? Lại lấy ra trấn an trấn an Diệp Thanh Hàn chút đi, ta thấy hắn sắp điên rồi."
Minh Huyền kích động vỗ đùi: "Sao ta lại không nghĩ tới việc sao chép lại cơ chứ!"
Thủ đoạn uy hiếp thật tốt a! Nhưng lúc ấy hắn chỉ lo đánh nhau, hoàn toàn không nghĩ tới còn có thể lấy ra đá lưu ảnh mà ghi chép lại.
(Truyện chỉ được đăng duy nhất trên dembuon.vn bởi Hương. Những trang khắc chỉ là đăng lại mà chưa có sự đồng ý của người dịch. Các bạn hãy vào dembuon.vn để đọc những chương mới nhất)
Tô Trạc quay đầu, không thể tưởng tượng nhìn chằm chằm hắn: "Nếu ta nhớ không lầm, lúc ấy ngươi cũng là một trong số những người giả nữa mà?"
Có trời mới biết Tống Hàn Thanh làm thế nào có thể ở chung một chỗ cùng những người này, chỉ mới nửa ngày, Tô Trạc đã thấy trong đầu óc ong ong, chưa từng trải qua tràng cảnh như vậy.
Minh Huyền chuyển cái quạt xếp trong tay, nhanh chóng chặn lại kiếm quang của Diệp Thanh Hàn: "Thế thì sao, ngươi không nhìn thấy những nam tu sĩ kia liếc mắt đưa tình đâu, quả nhiên người đẹp như ta, đi đến đâu cũng đều được người sùng bái."
Đôi mắt hoa đào của Minh Huyền không cười cũng đều say lòng người, không khó lý giải việc có nam tu sĩ liếc mắt đưa tình với hắn.
Nhưng mẹ nó, ngươi tự hào cái cây búa ấy Minh Huyền!
"Sao các ngươi lại không ghi lại?" Diệp Kiều có chút đáng tiếc, nàng chỉ lưu lại một viên đá lưu ảnh, nhưng cũng không sao, đám người Diệp Thanh Hàn không biết rõ nàng rốt cuộc đã chép được mấy viên.
Hai bên đấu nhau túi bụi, có tu sĩ nhanh trí còn nhân cơ hội chạy tới tìm kiếm cơ duyên, không ngừng cầu nguyện mấy thân truyền cứ đánh nhau thêm một lúc nữa, cho kẻ đó thời gian tìm kiếm đồ tốt mang đi.
"Ngu ngốc, đừng đánh nữa!" Chúc Ưu sốt ruột dậm chân: "Hồn thạch đều sắp bị cầm đi cả rồi."
Bọn họ tới Quỷ giới chính là vì chỗ cơ duyên này, kết quả giữa đường lại đánh nhau.
Thấy hai bên đều không nghe khuyên bảo, đánh nhau hăng tiết như gà chọi, Chúc Ưu chỉ có thể cắn răng, xách theo kiếm đi đoạt hồn thạch trước.
Lúc Thành Phong Tông đuổi tới, nhìn thấy Trường Minh Tông cùng Vấn Kiếm Tông đang giằng co, Tần Hoài chỉ nhàn nhạt nhìn thoáng qua bọn họ, chuẩn bị đi đoạt số hồn thạch còn sót lại.
Mục tiêu của hắn rất rõ ràng, không để việc Diệp Kiều xung đột cùng Diệp Thanh Hàn vào mắt, kết quả Diệp Thanh Hàn đột nhiên lại ngăn cản hắn.
"Cùng ta đối phó Diệp Kiều." Một mình hắn thật đúng là không thể đánh bại được Diệp Kiều.
Nàng có rất nhiều thủ đoạn, trước khi biết được lĩnh vực trong tay nàng rốt cuộc là thuộc tính gì, Diệp Thanh Hàn cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Tần Hoài quay đầu, ngữ khí không kiên nhẫn: "Chuyện đâu có liên quan tới ta?" Thanh niên thần sắc lạnh như băng, chỉ thiếu điều phun ra một chút "cút" nữa thôi.
Thanh âm Diệp Thanh Hàn thường thường, ánh mắt phiếm vẻ lạnh lẽo, ngay khi mọi người cho rằng bọn họ sẽ đối chọi gay gắt, Diệp Thanh Hàn nhàn nhạt nói từng chữ: "Trong tay nàng có một phần đá lưu ảnh lúc ngươi mặc nữ trang."
"Ngươi xác định không ngăn cản nàng sao?"
Động tác của Tần Hoài chợt cứng đờ, chậm rãi nở nụ cười lạnh, rút kiếm: "Ý của ta là, thật quá đáng! Hôm nay nhất định không thể buông tha nàng."
Hai người đồng thời hung tợn suy nghĩ. Đi tìm chết đi! Diệp Kiều dám làm bại hoại thanh danh của bọn họ!
Hai thủ tịch thực lực cường đại của hai tông môn lại một lần nữa đạt thành hợp tác.
Mẹ nó, từ từ đã!
Ban đầu Đoạn Hoành Đao còn có ý ngăn cản bọn họ bạo hành: "Chờ đã! Đại sư huynh."
Hôm nay bọn họ tới là để lấy hồn thạch a. Sao lại diễn biến thành loạn đấu rồi? Còn có Diệp Kiều, bọn họ không phải nên ngốc trong tông sao?
"Hắc, hắc hóa?" Tề Ngọc trợn mắt há hốc mồm, nhìn hai thân truyền thủ tịch thần sắc lạnh như băng.
Đứng nhìn đám thân truyền đánh nhau trong phạm vi gần như vậy, thật đúng là đáng sợ!
Tần Hoài cùng Chu Hành Vân đều là phong linh căn, Diệp Kiều từng bị đại sư huynh huấn luyện qua, tránh né phong linh căn đuổi bắt cũng không phải quá khó khăn, nhưng dưới cơn nóng giận, Tần Hoài chỉ dựa vào sức trâu liền có thể vững vàng áp chế Diệp Kiều có tu vi thấp hơn hắn, khiến nàng hoàn toàn không có không gian thi triển đạp thanh phong.
Diệp Thanh Hàn cùng Tần Hoài hai mặt giáp công, chiêu chiêu đều là sát khí tận trời, Diệp Kiều 'phì' một tiếng.
Cảm giác tồn tại của phù tu rất thấp, bọn họ am hiểu ẩn náu hơi thở, tìm kiếm vị trí bày trận, Tô Trạc trước tiên bày trận pháp, dưới một làn khói màu trắng lượn lờ, sát trận cũng theo đó mà mở ra.
Tu vi của hắn kém hơn mấy người Sở Hành Chi một cảnh giới, chỉ bày bố sát trận mới có thể miễn cưỡng kéo dài thời gian.
Một mình Diệp Kiều kiềm chế hai người, Tô Trạc dùng trận pháp tạm thời cản bước những kiếm tu khác. Minh Huyền thấy không ai chú ý tới mình, liền chạy tới lấy hồn thạch. Chúc Ưu đã bắt được năm viên, còn dư lại năm viên, Minh Huyền cùng mấy khí tu đồng thời động thủ, cướp đoạt những gì còn sót lại.
Hồn thạch ở Quỷ giới có thể tằng biên độ thần thức, cũng có thể dùng để luyện khí, không trách được lúc này đụng phải Thành Phong Tông, rốt cuộc thì nếu khí tu muốn đề thăng tăng cấp bậc pháp khí, thật sự phải cần hồn thạch.
Diệp Kiều thấy kiếm quang hùng hổ của hai người kia, không nhanh không chậm móc ra một viên đá lưu ảnh: "Nếu các ngươi còn tiếp tục đuổi giết, chờ ta trở về sẽ đăng nó lên diễn đàn bán đấu giá."
Tề Ngọc xem diễn lập tức nhiệt tình nhấc tay: "Ta ra một trăm linh thạch."
Tề Luật khẽ mỉm cười: "500."
Hai người dòng chính Tề gia xem náo nhiệt không chê lớn chuyện, các tu sĩ thấy thế cũng giơ tay ra giá, làm cho mặt Diệp Thanh Hàn đen như đít nồi, kiếm phong càn quét thẳng về phía đá lưu ảnh Diệp Kiều đang cầm, ý đồ muốn đánh nát tang vật trong tay nàng.
Diệp Kiều động tác nhanh nhạy lập tức lùi về phía sau, làm sao có thể cho hắn chạm vào được, ngữ khí bình đạm: "Muốn đá lưu ảnh sao? Có thể cho ngươi. Nhưng hoặc là ngươi mang theo sư đệ sư muội rời khỏi nơi này, hoặc là thời gian tới ở Quỷ giới, ta sẽ một đường đi theo ngươi."
Hai hàng mày Diệp Thanh Hàn hung hăng nhảy dựng, hắn không muốn một đường đều bị nàng uy hiếp đâu: "Không có khả năng."
Diệp Kiều dùng Bất Kiến Quân biến ảo thành cây búa, đột nhiên đập thẳng vào mũi Tần Hoài, nói: "Hoặc là chúng ta có thể triển khai hợp tác, ngươi thấy thế nào?"
Diệp Thanh Hàn trầm mặc: "Không!"
Hắn nghiến răng nghiến lợi phun ra ba chữ: "Chúng ta đi."
Cùng Diệp Kiều hợp tác tuyệt đối không có kết cục tốt, hắn chắc chắn điều này.
"Đưa đá lưu ảnh cho ta." Diệp Thanh Hàn vươn tay: "Ta có thể buông tha ngươi."
Về phương diện nhân phẩm, vẫn có thể tin tưởng Diệp Thanh Hàn được, Diệp Kiều lập tức ném đá lưu ảnh cho hắn, dù sao Diệp Thanh Hàn cũng không thể mở ra xem, bắt được đá lưu ảnh vào tay, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì hắn sẽ trực tiếp tiêu hủy nó.
Diệp Thanh Hàn không quan tâm ngoại giới đánh giá bọn họ thế nào, nhưng điều này cũng không đại biểu Diệp Kiều có thể phơi bày hình ảnh trong đá lưu ảnh trước mặt nhiều tu sĩ như vậy. Đặc biệt là đóng giả nữ giới ở nhân gian, đối với bọn họ mà nói quả thực là sỉ nhục.
Diệp Thanh Hàn cầm kiếm, kiếm khí hóa hình, uy áp Nguyên Anh kỳ đồng thời rơi xuống, Minh Huyền tay mắt lanh lẹ bấm tay niệm thần chú làm uy áp giảm bớt, Diệp Kiều cũng nhân cơ hội này nhanh chân né tránh công kích.
Hiển nhiên Diệp Thanh Hàn không định giơ cao đánh khẽ, hôm nay hắn nhất định phải khiến cho Diệp Kiều trả giá thật lớn.
"Nói đánh liền đánh thế sao?" Tề Ngọc ngây người.
Đoạn Thủy kiếm khí thế bàng bạc, ly khai khỏi tay Diệp Thanh Hàn, kiếm quang biến ảo thành mười mấy đạo, dáng vẻ hung tợn như muốn đem chọc Diệp Kiều thủng như cái sàng. Thật đúng là rất ít khi nhìn thấy Diệp Thanh Hàn hung hăng như vậy.
Ba phù tu đứng ở những phương vị bất đồng, sốt ruột hoảng hốt tránh né công kích của Diệp Thanh Hàn, Miểu Miểu là một đan tu, phải co mình trốn sau đan lô mới tránh thoát được nguy hiểm.
Diệp Kiều không muốn cùng người lấy cứng đối cứng, lắc mình tránh khỏi kiếm ảnh của đối phương, quay đầu hỏi: "Ai còn ghi lại không? Lại lấy ra trấn an trấn an Diệp Thanh Hàn chút đi, ta thấy hắn sắp điên rồi."
Minh Huyền kích động vỗ đùi: "Sao ta lại không nghĩ tới việc sao chép lại cơ chứ!"
Thủ đoạn uy hiếp thật tốt a! Nhưng lúc ấy hắn chỉ lo đánh nhau, hoàn toàn không nghĩ tới còn có thể lấy ra đá lưu ảnh mà ghi chép lại.
(Truyện chỉ được đăng duy nhất trên dembuon.vn bởi Hương. Những trang khắc chỉ là đăng lại mà chưa có sự đồng ý của người dịch. Các bạn hãy vào dembuon.vn để đọc những chương mới nhất)
Tô Trạc quay đầu, không thể tưởng tượng nhìn chằm chằm hắn: "Nếu ta nhớ không lầm, lúc ấy ngươi cũng là một trong số những người giả nữa mà?"
Có trời mới biết Tống Hàn Thanh làm thế nào có thể ở chung một chỗ cùng những người này, chỉ mới nửa ngày, Tô Trạc đã thấy trong đầu óc ong ong, chưa từng trải qua tràng cảnh như vậy.
Minh Huyền chuyển cái quạt xếp trong tay, nhanh chóng chặn lại kiếm quang của Diệp Thanh Hàn: "Thế thì sao, ngươi không nhìn thấy những nam tu sĩ kia liếc mắt đưa tình đâu, quả nhiên người đẹp như ta, đi đến đâu cũng đều được người sùng bái."
Đôi mắt hoa đào của Minh Huyền không cười cũng đều say lòng người, không khó lý giải việc có nam tu sĩ liếc mắt đưa tình với hắn.
Nhưng mẹ nó, ngươi tự hào cái cây búa ấy Minh Huyền!
"Sao các ngươi lại không ghi lại?" Diệp Kiều có chút đáng tiếc, nàng chỉ lưu lại một viên đá lưu ảnh, nhưng cũng không sao, đám người Diệp Thanh Hàn không biết rõ nàng rốt cuộc đã chép được mấy viên.
Hai bên đấu nhau túi bụi, có tu sĩ nhanh trí còn nhân cơ hội chạy tới tìm kiếm cơ duyên, không ngừng cầu nguyện mấy thân truyền cứ đánh nhau thêm một lúc nữa, cho kẻ đó thời gian tìm kiếm đồ tốt mang đi.
"Ngu ngốc, đừng đánh nữa!" Chúc Ưu sốt ruột dậm chân: "Hồn thạch đều sắp bị cầm đi cả rồi."
Bọn họ tới Quỷ giới chính là vì chỗ cơ duyên này, kết quả giữa đường lại đánh nhau.
Thấy hai bên đều không nghe khuyên bảo, đánh nhau hăng tiết như gà chọi, Chúc Ưu chỉ có thể cắn răng, xách theo kiếm đi đoạt hồn thạch trước.
Lúc Thành Phong Tông đuổi tới, nhìn thấy Trường Minh Tông cùng Vấn Kiếm Tông đang giằng co, Tần Hoài chỉ nhàn nhạt nhìn thoáng qua bọn họ, chuẩn bị đi đoạt số hồn thạch còn sót lại.
Mục tiêu của hắn rất rõ ràng, không để việc Diệp Kiều xung đột cùng Diệp Thanh Hàn vào mắt, kết quả Diệp Thanh Hàn đột nhiên lại ngăn cản hắn.
"Cùng ta đối phó Diệp Kiều." Một mình hắn thật đúng là không thể đánh bại được Diệp Kiều.
Nàng có rất nhiều thủ đoạn, trước khi biết được lĩnh vực trong tay nàng rốt cuộc là thuộc tính gì, Diệp Thanh Hàn cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Tần Hoài quay đầu, ngữ khí không kiên nhẫn: "Chuyện đâu có liên quan tới ta?" Thanh niên thần sắc lạnh như băng, chỉ thiếu điều phun ra một chút "cút" nữa thôi.
Thanh âm Diệp Thanh Hàn thường thường, ánh mắt phiếm vẻ lạnh lẽo, ngay khi mọi người cho rằng bọn họ sẽ đối chọi gay gắt, Diệp Thanh Hàn nhàn nhạt nói từng chữ: "Trong tay nàng có một phần đá lưu ảnh lúc ngươi mặc nữ trang."
"Ngươi xác định không ngăn cản nàng sao?"
Động tác của Tần Hoài chợt cứng đờ, chậm rãi nở nụ cười lạnh, rút kiếm: "Ý của ta là, thật quá đáng! Hôm nay nhất định không thể buông tha nàng."
Hai người đồng thời hung tợn suy nghĩ. Đi tìm chết đi! Diệp Kiều dám làm bại hoại thanh danh của bọn họ!
Hai thủ tịch thực lực cường đại của hai tông môn lại một lần nữa đạt thành hợp tác.
Mẹ nó, từ từ đã!
Ban đầu Đoạn Hoành Đao còn có ý ngăn cản bọn họ bạo hành: "Chờ đã! Đại sư huynh."
Hôm nay bọn họ tới là để lấy hồn thạch a. Sao lại diễn biến thành loạn đấu rồi? Còn có Diệp Kiều, bọn họ không phải nên ngốc trong tông sao?
"Hắc, hắc hóa?" Tề Ngọc trợn mắt há hốc mồm, nhìn hai thân truyền thủ tịch thần sắc lạnh như băng.
Đứng nhìn đám thân truyền đánh nhau trong phạm vi gần như vậy, thật đúng là đáng sợ!
Tần Hoài cùng Chu Hành Vân đều là phong linh căn, Diệp Kiều từng bị đại sư huynh huấn luyện qua, tránh né phong linh căn đuổi bắt cũng không phải quá khó khăn, nhưng dưới cơn nóng giận, Tần Hoài chỉ dựa vào sức trâu liền có thể vững vàng áp chế Diệp Kiều có tu vi thấp hơn hắn, khiến nàng hoàn toàn không có không gian thi triển đạp thanh phong.
Diệp Thanh Hàn cùng Tần Hoài hai mặt giáp công, chiêu chiêu đều là sát khí tận trời, Diệp Kiều 'phì' một tiếng.
Cảm giác tồn tại của phù tu rất thấp, bọn họ am hiểu ẩn náu hơi thở, tìm kiếm vị trí bày trận, Tô Trạc trước tiên bày trận pháp, dưới một làn khói màu trắng lượn lờ, sát trận cũng theo đó mà mở ra.
Tu vi của hắn kém hơn mấy người Sở Hành Chi một cảnh giới, chỉ bày bố sát trận mới có thể miễn cưỡng kéo dài thời gian.
Một mình Diệp Kiều kiềm chế hai người, Tô Trạc dùng trận pháp tạm thời cản bước những kiếm tu khác. Minh Huyền thấy không ai chú ý tới mình, liền chạy tới lấy hồn thạch. Chúc Ưu đã bắt được năm viên, còn dư lại năm viên, Minh Huyền cùng mấy khí tu đồng thời động thủ, cướp đoạt những gì còn sót lại.
Hồn thạch ở Quỷ giới có thể tằng biên độ thần thức, cũng có thể dùng để luyện khí, không trách được lúc này đụng phải Thành Phong Tông, rốt cuộc thì nếu khí tu muốn đề thăng tăng cấp bậc pháp khí, thật sự phải cần hồn thạch.
Diệp Kiều thấy kiếm quang hùng hổ của hai người kia, không nhanh không chậm móc ra một viên đá lưu ảnh: "Nếu các ngươi còn tiếp tục đuổi giết, chờ ta trở về sẽ đăng nó lên diễn đàn bán đấu giá."
Tề Ngọc xem diễn lập tức nhiệt tình nhấc tay: "Ta ra một trăm linh thạch."
Tề Luật khẽ mỉm cười: "500."
Hai người dòng chính Tề gia xem náo nhiệt không chê lớn chuyện, các tu sĩ thấy thế cũng giơ tay ra giá, làm cho mặt Diệp Thanh Hàn đen như đít nồi, kiếm phong càn quét thẳng về phía đá lưu ảnh Diệp Kiều đang cầm, ý đồ muốn đánh nát tang vật trong tay nàng.
Diệp Kiều động tác nhanh nhạy lập tức lùi về phía sau, làm sao có thể cho hắn chạm vào được, ngữ khí bình đạm: "Muốn đá lưu ảnh sao? Có thể cho ngươi. Nhưng hoặc là ngươi mang theo sư đệ sư muội rời khỏi nơi này, hoặc là thời gian tới ở Quỷ giới, ta sẽ một đường đi theo ngươi."
Hai hàng mày Diệp Thanh Hàn hung hăng nhảy dựng, hắn không muốn một đường đều bị nàng uy hiếp đâu: "Không có khả năng."
Diệp Kiều dùng Bất Kiến Quân biến ảo thành cây búa, đột nhiên đập thẳng vào mũi Tần Hoài, nói: "Hoặc là chúng ta có thể triển khai hợp tác, ngươi thấy thế nào?"
Diệp Thanh Hàn trầm mặc: "Không!"
Hắn nghiến răng nghiến lợi phun ra ba chữ: "Chúng ta đi."
Cùng Diệp Kiều hợp tác tuyệt đối không có kết cục tốt, hắn chắc chắn điều này.
"Đưa đá lưu ảnh cho ta." Diệp Thanh Hàn vươn tay: "Ta có thể buông tha ngươi."
Về phương diện nhân phẩm, vẫn có thể tin tưởng Diệp Thanh Hàn được, Diệp Kiều lập tức ném đá lưu ảnh cho hắn, dù sao Diệp Thanh Hàn cũng không thể mở ra xem, bắt được đá lưu ảnh vào tay, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì hắn sẽ trực tiếp tiêu hủy nó.