Hai tông hợp tác, Liễu Uẩn đi trước phụ trách dẫn đội, KFC mãi mới ăn uống no đủ, nhìn thấy người quen, lập tức bay lại hạ cánh trong lòng Diệp Kiều, ngay sau đó tìm một tư thế thoải mái bắt đầu ngủ đến trời đất tối sầm.
Nó còn biết bay nữa hả? Diệp Kiều nhớ rõ trước đó nó vẫn là một con gà thả vườn, chỉ biết lạch bà lạch bạch chạy quanh thôi mà nhỉ.
Mộc Trọng Hi thò qua: "Nó hẳn là tìm được không ít tinh thạch đi, ăn lâu như vậy, có biến hóa gì không?"
Dựa theo thời gian đánh nhau thì ước chừng đã qua một ngày rồi, Diệp Kiều đánh giá nó một lát, đúng trọng tâm nói: "Béo hơn."
Phía trước giống hệt con gà, hiện giờ những đặc tính riêng của phượng hoàng cũng đã hiện ra rồi, lúc bay lên lông chim đỏ còn cực kỳ diễm lệ, đuôi phượng hơi rũ, chỉnh thể nhìn rất xinh đẹp, chính là có chút béo a.
Chu Hành Vân túm lấy KFC, lười biếng xách nó lên lắc lắc, đánh giá: "Chờ nó tỉnh, cảnh giới hẳn là sẽ tăng lên không ít."
Yêu thú cùng thần thú hẳn là không quá khác biệt, yêu thú phá cảnh dễ hơn con người nhiều, ngủ một giấc là có thể nhẹ nhàng đột phá. Tu sĩ không chỉ phải độ lôi kiếp, còn có bình cảnh kỳ.
Mấy người Trường Minh Tông ghé vào cùng vây xem KFC, đám thân truyền Bích Thủy Tông cũng tò mò ghé mắt nhìn sang.
"Phượng hoàng?" Tư Diệu Ngôn nhìn lông chim màu đỏ trên người tiểu thú, cùng cái đuôi phượng xinh đẹp, cơ hồ nghĩ ngay đến loài thần thú phượng hoàng.
Thần thú ở Tu chân giới gần như đã bị diệt sạch, một khi phát hiện còn phải thông cáo cho năm tông, cuối cùng các tông môn cùng tám đại gia tộc phải mở họp thương lượng, nếu thật sự là thần thú, chỉ sợ sẽ nhấc lên không ít phong ba.
"Đùa cái gì vậy?" Minh Huyền lớn tiếng nói: "Đây là gà! Gà!"
Chỉ cần bọn họ một mực chắc chắn đây là gà, ai dám nói Trường Minh Tông bọn họ tư tàng phượng hoàng?
Tư Diệu Ngôn bị thái độ này của hắn làm cho phát ngốc, lúng ta lúng túng a một tiếng, tuy biết Trường Minh Tông không bình thường, nhưng đôi khi vẫn sẽ bị thái độ lên cơn gào rú của bọn họ dọa cho nhảy dựng.
"Vậy con gà này của các ngươi, khá là xinh đẹp." Nàng ngượng ngùng.
Hai tông nghỉ ngơi chỉnh đốn đơn giản một chút, Tư Diệu Ngôn phụ trách phát đan dược cho mọi người, Diệp Kiều lắc lắc viên đan dược châu tròn ngọc sáng trong bình sứ, tuyết trắng lại dễ nhìn. Nàng mở ra ngửi ngửi. Bên trong tản ra mùi thanh hương nhà nhạt.
"Không hổ là đại tông môn." Hai mắt nàng sáng rực lên.
Minh Huyền cũng dí mũi vào ngửi theo, không nhịn được dùng cánh tay đẩy đẩy Diệp Kiều: "Học hỏi chút đi." Nhìn mùi vị của người ta này.
Mộc Trọng Hi tán thành gật đầu: "Đây mới là đan dược mà một đan tu đứng đắn có thể luyện ra."
Nhìn cái đống của nợ kia của Diệp Kiều, ai có thể nghĩ đến nàng thế mà lại là một đan tu.
Chu Hành Vân chưa được thể nghiệm lực sát thương của Diệp Kiều, cũng không biết nàng luyện ra dạng đan dược gì, thấy hai sư đệ đều chê bai như vậy, hắn liền tưởng lầm là Diệp Kiều luyện đan thường xuyên thất bại.
Hắn do dự một lát, ngữ điệu bình tĩnh, ý đồ muốn dùng thất bại của những người khác để an ủi tiểu sư muội, vì thế liền nhàn nhạt nói:
"Lúc luyện đan, nổ lò là chuyện bình thường."
"Tam sư huynh cũng sẽ nổ lò sao?" Diệp Kiều giương mắt, nhớ mang máng lần trước Tiết Dư nổ lò vẫn là bị đan dược vị bún ốc của nàng hun.
Chu Hành Vân không chút do dự chụp nồi lên đầu Tiết Dư: "Đúng vậy, trước kia lức hắn vừa tới tông môn, mỗi ngày đều làm nổ đan lô, khi đó tóc của hắn đều dựng ngược lên trời đấy."
Tiết Dư mỗi ngày đều làm nổ lò, mỗi lần lại làm cho tông môn như thể bị động đất vậy.
Diệp Kiều: "..."
Nhưng nàng chưa từng làm nổ lò mà!
Diệp Kiều hợp lý suy đoán, đan tu đứng đắn luyện đan, dùng đan lô khẳng định là khác so với dùng nồi, mình không làm nổ lò là vì dùng nồi để luyện a. Nàng lén lút hạ quyết tâm, chờ lần bí cảnh này kết thúc, nàng sẽ đến chợ đêm mua một cái đan lô thử xem.
Bích Thủy Tông phân đan dược cũng rất hào phóng, Thanh Tâm Đan, Hồi Linh Đan, cùng với một ít đan dược trị thương, bọn họ đều phát đủ. Đại tông môn ra tay chính là rộng rãi, bốn người đưa mắt liếc nhau, thấy được trong mắt đối phương ý tứ rõ ràng: 'người ngốc, đan dược nhiều, thật dễ dụ'.
Hỏa Diệm Sơn không giống những bí cảnh khác. Hàng năm yêu thú lui tới nơi này đều là kết bè kết đội mà đi, chỉ số thông minh rất thấp, nhưng tu vi lại không thấp, Liễu Uẩn cũng không chú ý đến bất luận sách lược cùng phương thức gì, trực tiếp chỉ huy bọn họ đi lên xử lí.
Diệp Kiều muốn nói lại thôi rất nhiều lần: "Kỳ thật chúng ta có thể dùng chút thủ đoạn khác."
Trong mắt nàng, một đám yêu thú chỉ số thông minh rất thấp, chỉ cần dùng chút thủ đoạn, là có thể giải quyết. Mà không phải giống như Liễu Uẩn chỉ huy, để cho bọn họ lao đầu đi đánh một đám yêu thú chỉ số thông minh thấp. Vừa lãng phí thời gian còn lãng phí tinh lực.
Liễu Uẩn nhìn nàng một cái, cho rằng Diệp Kiều đang khiêu khích mình, cũng không ngẩng đầu lên mà đáp lại một câu: "Quản tốt chính ngươi đi, lòng ta tự hiểu rõ."
Đại bỉ không chỉ là vinh dự tông môn, mỗi một đệ tử thân truyền đều chỉ mới mười mấy tuổi, ai cũng muốn nhất cử thành danh, thiên hạ đều biết.
Chỉ ngắn ngủi mấy tháng, Diệp Kiều đã quá nổi bật, ngay cả Diệp Thanh Hàn luôn ở vị trí dẫn đầu cũng đều bị nàng thay thế, Liễu Uẩn rất khó để không nghi ngờ nàng đang cố ý thể hiện bản thân.
"..."
Diệp Kiều nhẹ nhàng chậc một tiếng. Thôi vậy!
Nàng đã nhìn ra, tính tình thân truyền năm tông đều ít nhiều cố chút phản cốt, không thích có người nghi ngờ quyết định của bọn họ.
Mộc Trọng Hi theo ở phía sau, đặt hai tay sau gáy, câu được câu không nói: "Nhưng mà dựa theo hiệu suất này của ngươi, đến khi con khỉ tiến hóa thành người rồi chúng ta vẫn còn đang dậm chân ở vị trí cuối cùng đấy."
"Gấp cái gì?" Liễu Uẩn nhìn nhóm thân truyền đang dần dần bắt đầu đối bất mãn với mình, liền trấn an: "Lúc này mới là ngày thứ hai thôi."
"Chúng ta có đan dược, các ngươi có thực lực, đệ nhất cùng đệ nhị sớm hay muộn cũng là của chúng ta."
Trong lòng Minh Huyền thầm nhủ, nhưng bọn họ chỉ là muốn cọ chút đan dược, mà không phải bị liên lụy trở thành tông môn đứng ở vị trí thứ 2 từ dưới lên đâu. Nếu không phải ăn ké chột dạ, hắn thật sự muốn kết thúc chuyến hợp tác này ngay và luôn ấy chứ.
"Bên phía Trường Minh Tông đã xảy ra chuyện gì?"
Mặc dù không phải là dậm chân tại chỗ, nhưng so với hai lần bí cảnh trước đó, tiến độ lần này của Trường Minh Tông hình như quá chậm thì phải. Thậm chí mơ hồ còn có xu thế lót đế nữa.
Đến ngày thứ ba, ba tông dẫn đầu truy đuổi sít sao, Nguyệt Thanh Tông thứ nhất, Vấn Kiếm Tông thứ hai, Thành Phong Tông thứ ba. Mà Trường Minh Tông bị coi là uy hiếp lớn nhất, thế nhưng lại lưu lạc đến vị trí thứ tư!
Cũng cảm thấy không nên xuất hiện loại tình huống này, Tống Hàn Thanh tương đối nhạy bén nhận ra gì đó, hắn trầm ngâm một lát, nói: "Ta cảm thấy sau khi Vân Thước bị loại trừ, khả năng rất cao là Bích Thủy Tông sẽ đi ôm đùi Diệp Kiều."
Tuy rằng lời này rất không tiền đồ, nhưng phỏng chừng này đúng đến tám chín phần mười. Hiện tại Trường Minh Tông không còn là tông môn bị xem thường trước kia nữa, nếu Tư Diệu Ngôn có chút thông minh, khẳng định là sẽ tìm Diệp Kiều liên thủ.
Sau khi ba tông chạm mặt, trạng thái tinh thần của cả đám thân truyền đều có chút uể oải. Tống Hàn Thanh còn tốt, trước đó bọn họ từng hợp tác với Bích Thủy Tông, lấy được không ít đan dược, nhưng không còn có đan dược liên tục bổ sung, sang đến ngày thứ tư, bọn họ cũng đã có chút không chịu đựng nổi.
"Bọn họ đang chơi cái gì vậy? Trường Minh Tông rơi xuống vị trí thứ tư rồi." Sở Hành Chi chậc lưỡi, theo lý thuyết có Diệp Kiều ở đó, không nên a.
Tống Hàn Thanh nói: "Có một đám đan tu vướng chân vướng tay, khẳng định sẽ tạo thành ảnh hưởng với Trường Minh Tông."
Vừa phải bảo vệ đan tu, vừa phải giết yêu thú, đứng thứ tư cũng là bình thường.
"Nhưng Diệp Kiều cũng không giống như sẽ bị người ảnh hưởng đi?" Trong ấn tượng của Chúc Ưu, Diệp Kiều hoàn toàn là một người độc lãnh phong tao.
Tần Hoài cùng Diệp Kiều từng có tiếp xúc, nhàn nhạt cười: "Con người nàng đương nhiên không để bụng cái gì."
Cái gọi là đại đạo chí giản, vô dục tắc cương, Diệp Kiều có thể một mình chơi đến thống khoái, nhưng khi tham gia vào đoàn đội thì lại khác, nàng cũng phải lấy đại cục làm trọng. Tần Hoài suy đoán có lẽ vấn đề nằm ở phía Bích Thủy Tông. Rốt cuộc hai tông hợp tác, đều phải có một người dẫn đội, đều là thân truyền, trước mắt có lẽ bọn họ đang ở vào giai đoạn chẳng ai phục ai, không chừng bên trong còn đang phát sinh mâu thuẫn kìa.
* * *
Một bên muốn dựa theo bản đồ tìm kiếm vị trí yêu thú, một bên còn muốn chịu đựng nhiệt độ bí cảnh, mấu chốt là Liễu Uẩn dẫn đội, toàn bộ hành trình dẫn đám người di chuyển, hắn không suy xét phương thức khác để đối phó yêu thú, cứ gặp là đánh.
Diệp Kiều trình bày suy nghĩ: "Nếu cứ như vậy, sớm muộn gì chúng ta cũng sẽ thua."
Đã là ngày thứ ba, nàng còn muốn thắng đấy. Thắng trận nayt, 100 vạn sẽ đến tay, từ đây nàng có thể thoát khỏi nghèo khó mà phát tài.
Diệp Kiều hỏi: "Thật sự không được để cho ta dẫn đội sao?"
"Ngươi chỉ là một Trúc Cơ." Thần sắc Liễu Uẩn dần dần có chút mất kiên nhẫn: "Làm sao dám đứng ra dẫn đội."
Miểu Miểu kéo kéo hắn: ".. Tam sư huynh."
Trước đó Liễu Uẩn chưa từng thực hiện nhiệm vụ cùng bọn họ, tự nhiên cũng không được kiến thức qua bản lãnh xoay chuyển cục diện của Diệp Kiều là như thế nào.
Miểu Miểu nhắc nhở: "Diệp Kiều rất lợi hại."
Trong lúc mấy người nói chuyện phiếm, bất tri bất giác cũng đã dần đến gần vị trí mục tiêu, trong nham thạch nóng bỏng phủ phục một đám điểm đen.
Sau khi đến gần mọi người mới phát hiện đấy nào phải điểm đen, mà là một đám yêu thú rậm rạp tụ tập lại bên nhau, tình cảnh này có thể làm những người mắc hội chứng sợ mật độ cao cảm thấy cực kỳ sợ hãi. Không chỉ có số lượng nhiều, có thể nhìn ra mỗi một con yêu thú đều có mấy bàn tay lớn nhỏ.
"Kiến lửa, hoạt động ở gần vùng đất cực nóng, thích kết bè kết đội hoạt động." Minh Huyền nghiêm mặt, âm thầm cảnh giác: "Chúng nó cực kì mẫn cảm với khí vị. Dựa vào mùi hương để phân biệt vị trí con mồi."
"Chúng ta phân tán ra đi, đừng để bị chúng nó bao vây."
Một con thì không đáng để mắt, tu vi thấp, rất dễ giải quyết, nhưng một đám kiến bò ra thì đó chính là tai nạn.
"Làm sao ngươi biết được?" Mộc Trọng Hi đều có chút ngốc.
Minh Huyền cười nhạo hắn: "Xem nhiều sách trong Tàng Thư Các cũng không chết đâu."
Hiểu biết về bí cảnh của Tiết Dư nhiều hơn hắn, sau khi bí cảnh trước kết thúc, Tiết Dư mở sách làm bài tập, hắn trong lúc vô tình liền nhớ xuống.
"Ngươi quét Tàng Thư Các lâu như vậy, cũng chưa từng thấy ngươi đọc qua sách đâu." Mộc Trọng Hi bị nói có chút mất hứng, phản kích: "Tàng Thư Các còn bị các ngươi châm lửa đốt kìa."
Minh Huyền cười lạnh: "Người cả ngày trốn học xuống núi không tư cách nói ta."
Mộc Trọng Hi: "Nói cứ như lần trước cả nhóm bị giam lại mà không có phần của ngươi ấy."
"..."
Hai người đang tổn thương tổn lẫn nhau, lật tẩy tội lỗi của nhau, các tu sĩ bên ngoài vây xem đã trợn tròn hai mắt.
"Hai tên gia hỏa, châm lửa đốt Tàng Thư Các, bị giam lại, quét tước Tàng Thư Các, Trường Minh Tông các ngươi ngày thường đều gà bay chó sủa như vậy sao?"
"Khó trách không khí của tông môn này tốt như vậy, đây chính là tình đồng môn đồng cam cộng khổ a, thật là cảm động."
Tư Diệu Ngôn chứng kiến đám kiến lửa đông đúc, da đầu có chút tê dại, mắt thấy hai người Trường Minh Tông kia vẫn còn đang 'ân cần hỏi thăm' nhau, nàng nhịn không được, theo bản năng xin giúp đỡ nhìn về phía Diệp Kiều: "Hiện tại nên làm cái gì bây giờ?"
Kiến lửa sinh trưởng ở nơi cực nóng cho thấy chúng nó không sợ lửa. Nhiều yêu thú như vậy, nên đối phó thế nào đây? Hoàn toàn chính là một hồi tai nạn.
"Hỏi sư đệ ngươi đi." Chu Hành Vân cũng không ngẩng đầu lên, ngữ khí bình đạm: "Chúng ta chỉ là kẻ hèn Trúc Cơ, nào dám nói chuyện."
Lời Liễu Uẩn nói bọn họ đều nghe thấy rõ ràng. Có cơ hội đương nhiên là phải trào phúng lại cho tử tế rồi.
Liễu Uẩn: "..."
Hắn mím môi, vì muốn vãn hồi chút mặt mũi, mở miệng nói: "Minh Huyền cùng Diệp Kiều bày trận trước, tìm xem trong túi không gian có đan dược gì có thể làm nhiễu khí vị của đám kiến lửa hay không, kiếm tu đi ra ngoài giải quyết bọn chúng."
Mấy người mở túi không gian, tìm đan dược có thể quấy nhiễu khí vị, nhưng không ai có cả.
Mắt thấy toàn bộ kiến lửa đang xông tới, lá chắn từ trận pháp đã bị lũ kiến bám lên đen đặc, Minh Huyền có chút ê răng: "Chúng nó đang ăn trận pháp, nhanh lên một chút, trận pháp sắp vỡ nát rồi."
Đối mặt với loại tình huống này, tất cả mọi người đều có vẻ hoang mang lo sợ, đồng thời đem ánh mắt chuyển về phía Diệp Kiều.
Diệp Kiều nhận nhiệm vụ lúc lâm nguy: "..."
Lúc này mới nghĩ tới nàng?
Nàng cúi đầu kiếm tra túi không gian, bằng tốc độ nhanh nhất móc ra đan dược âm phủ do nàng luyện chế, phân chia cho mọi người.
"Năm người các ngươi, một người ăn một viên đi."
"Đừng có phun ra."
Bún ốc, sầu riêng, nàng lựa chọn mấy loại đan dược có hương vị nồng nhất.
"..."
Mùi hương cổ quái truyền ra, trong lúc nhất thời biểu tình của mọi người đều vô cùng xuất sắc. Bọn họ dám cam đoan, đừng nói là đám kiến lửa có khứu giác mẫn cảm, ngay cả người trong phạm vi trăm dặm đều có thể ngửi được cái mùi làm cho ký ức người ta hãy còn mới mẻ này.
Người biết thì cho rằng bọn họ là đang thương lượng đối sách, nhưng ai không biết còn tưởng, một đám thân truyền đang vây quanh một chỗ ăn phân đấy.
Tư Diệu Ngôn ngửi ngửi đan dược có mùi sầu riêng trên tay, sắc mặt trắng bệch, yếu ớt hỏi một câu: "Có thể cầm được không?"
Diệp Kiều ngẫm nghĩ: "Cũng được."
Lúc nàng phân phát đan dược cũng không nghĩ nhiều như vậy, xí vị thượng vàng hạ cám quậy lại với nhau, càng trở nên cổ quái.
Đám kiến lửa ở bên ngoài ngửi được mùi hương lạ, hơi thở trở nên xao động, Liễu Uẩn cũng bị mùi hương hun cho sắc mặt vặn vẹo hỏi: "Ngươi muốn làm gì?"
"Chúng ta bảo ngươi nghĩ cách chứ không phải bảo ngươi chọc giận đám kiến lửa đó a."
Diệp Kiều cũng trừng mắt đáp: "Này không phải là đang suy nghĩ biện pháp sao?"
Sau khi thấy tất cả mọi người đều cầm trong tay một viên đan dược vị bún ốc hoặc sầu riêng, Diệp Kiều lại lấy từ trong túi không gian ra 5 lá bùa, hỏi mấy đan tu: "Các ngươi đều có đan lô bên người chứ?"
"Có." Miểu Miểu trả lời rất nhanh.
Đan tu mà không có đan lô, vậy còn có thể gọi là đan tu sao?
"Tốt." Diệp Kiều chia bùa chú cho năm người, nói vội: "Cái này gọi là phù phong ấn, đợi chút các ngươi lấy đan lô ra, sau đó cầm đan dược trong tay, toàn bộ chui vào trong đan lô, dùng phong ấn phù dán lên nắp đan lô, phòng ngừa có kiến lửa chui vào."
Đan lô rất chắc chắn, pháp khí đắt tiền cũng có đạo lý của nó, đan lô giá mười mấy vạn linh thạch, có thể so với thượng phẩm pháp khí đấy. Ngăn cản kiến lửa gặm tất nhiên cũng không thành vấn đề.
Diệp Kiều chia đan dược khó ngửi của mình cho năm người Bích Thủy Tông, Chu Hành Vân ngửi ngửi hương vị, hắn kỳ thật cảm thấy cũng rất tốt mà.
"Thất thần làm gì? Nhanh lên."
Tư Diệu Ngôn theo bản năng làm theo.
Liễu Uẩn trợn mắt há hốc mồm, chưa bao thấy qua hành động nào như vậy: "Ngươi bảo một đám chúng ta ngồi vào trong đan lô, có thích hợp không vậy?"
Diệp Kiều cảm thấy rất thích hợp. Nếu không phải nàng nghèo đến mức không có đan lô, thì nàng cũng muốn chui vào đi hấp dẫn hỏa lực, có thể nằm vì sao phải đứng lên đánh nhau chứ hả?
Dưới sự chỉ huy của Diệp Kiều, năm người chui vào trong đan lô, dán phong ấn phù lên nắp, sau đó nằm xuống, thoải mái dễ chịu bắt đầu lười biếng. Chuyện còn lại liền giao cho bốn người Trường Minh Tông. Dù sao đan tu chỉ cần nằm trong đan lô bên phụ trách hấp dẫn hỏa lực là đủ rồi, kiến lửa bên ngoài khẳng định là giao cho những người khác tới giải quyết.
Bốn người Minh Huyền, Mộc Trọng Hi, Diệp Kiều, Chu Hành Vân hâm mộ đến nghiến răng nghiến lợi. Bọn họ cũng muốn chui vào trong đó.
"..."
Bởi vì nằm trong đan lô, mấy người đều bị mùi bún ốc cùng sầu riêng hun cho sắp ngất đi rồi.
Diệp Kiều đốt cháy bùa chú, hết sức chuyên chú dùng Thanh Phong Quyết giơ tay chém xuống, giải quyết đám kiến lửa xung quanh, bớt thời giờ hỏi vọng vào trong: "Hương vị thế nào?"
Tư Diệu Ngôn: "Ngửi lâu rồi kỳ thật cũng không thấy khó ngửi nữa."
Miểu Miểu cũng nói: "Cảm giác hẳn là không khó ăn."
Linh khí thực nồng đậm, trừ bỏ diện mạo cùng hương vị có chút kỳ quái, nàng còn rất muốn nếm thử.
Minh Huyền: ".. Các ngươi có biết bản thân đang nói cái gì không hả?"
Nói một viên đan dược vừa xấu vừa thối như vậy dễ ăn, đan tu các ngươi đều điên rồi có phải hay không?
Cuối cùng dưới sự hợp tác của bốn người, kiến lửa đã bị tiêu diệt hơn phân nửa.
Sau khi Liễu Uẩn cọ tới cọ lui từ đan lô bò ra, nghe thấy tiểu sư muội nói như vậy, hắn lấy hết can đảm nếm thử một miếng, cảm nhận được linh khí nồng đậm, thiếu niên gật đầu tán đồng: "Hương vị xác thật rất không tồi."
Chỉ cần hiệu quả cao, đối với đan tu mà nói, đó chính là đan dược tốt.
Hương vị, rất không tồi.. Rất không tồi.
Diệp Kiều được khen, đắc ý bỏ vào miệng mọt viên Hồi Linh Đan: "Đó là đương nhiên. Người ở quê nhà chúng ta đều rất thích ăn."
Thẩm Tử Vi vừa lúc đi ngang qua, ngửi thấy mùi hương khủng bố nọ liền không thể khống chế mà giật mình. Sau khi nghe thấy người của hai tông này nói chuyện, hắn lại càng giật mình hơn.
Ta phải mau đi thôi. Kích thích như vậy, người của Bích Thủy Tông cùng Trường Minh Tông thế mà lại tổ chức thành đoàn thể cùng nhau ăn phân?