Chương 90: Trộm đồ
[HIDE-THANKS]
[/HIDE-THANKS]
[HIDE-THANKS]
Buổi sáng ngày hôm sau, trạng thái tinh thần của Diệp Thanh Hàn cơ hồ dùng mắt thường cũng có thể thấy được là vô cùng mỏi mệt. Vô nghĩa! Bị Diệp Kiều tra tấn cả đêm là ai cũng phải mỏi mệt thôi.
"Bọn họ là chó cùng rứt giậu, không thắng được chúng ta, cũng muốn ghê tởm chúng ta một chút?" Tô Trạc cười nhạo.
"Ai biết." Mặc kệ Diệp Kiều có mục đích gì. Ít nhất hiện tại nàng đã thành công.
Bởi vì ba tông bọn họ xác thật bị lăn lộn quá sức, hiện tại chóng mặt nhức đầu chỉ muốn đi ngủ.
"Hôm nay không tìm yêu thú nữa." Diệp Thanh Hàn làm một thủ thế: "Nghỉ ngơi tại chỗ, ngày thứ năm lại đi ra ngoài cũng không muộn."
Dù sao thứ tự của bọn họ đã ổn định, nếu còn không nghỉ ngơi thì thần thức của bọn họ sẽ hỏng mất.
"Ở một phương diện nào đó, mục đích của Diệp Kiều cũng coi như đạt thành, dùng loại biện pháp nham hiểm như vậy kéo dài thời gian của ba tông khác. Trong ngày hôm nay, bọn họ có thể giết được không ít yêu thú."
Các tu sĩ vẫn là lần đầu nhìn thấy một người mang theo một đám đan tu khắc phục khó khăn như vậy. Đặc biệt còn là dưới tình huống số lượng yêu thú thấp đến đáng thương.
"Hiện tại cách thời gian bí cảnh kết thúc còn hai ngày, Nguyệt Thanh Tông 2000 yêu thú, Vấn Kiếm Tông 1600, Thành Phong Tông 1300, Trường Minh Tông 900, Bích Thủy Tông 700. Loại tình huống này mà muốn lật bàn, vậy phải xem Diệp Kiều có thể giữ chân ba tông được hay không."
Diệp Kiều cũng đang tự hỏi vấn đề này, giữ chân ba tông môn, lại còn là một đám đan tu, thấy thế nào đều có chút không hiện thực, nhưng nếu có thể lấy lại túi trữ vật của nhóm, thì phần thắng sẽ lớn hơn một chút.
Lúc này người của hai tông đang đứng trên một tảng đá cùng nhau mở họp.
"Đi." Diệp Kiều nghe được nghe lén động tĩnh bên kia, suy tư một lát, hạ mệnh lệnh thứ hai: "Cảm ứng vị trí đan lô của các ngươi đi. Tối hôm nay chúng ta đến đại bản doanh của quân địch trộm đồ."
"..."
"Từ từ. Chúng ta không gọi là trộm." Mộc Trọng Hi sửa lời nàng, khắc nghiệt nói: "Gọi là vật quy nguyên chủ. Châu về Hợp Phố."
"Ai." Tiết Dư kinh ngạc nhướng mày: "Khi nào thì ngươi lại có văn hóa như vậy?"
Mộc Trọng Hi dựng lông: "Khi còn nhỏ tốt xấu gì ta cũng từng đọc quá tứ thư ngũ kinh, ta chính là hoàng tử!"
Hai người lại bắt đầu gây gổ, Minh Huyền lấy một lá bùa phong bế hai cái miệng kia lại, sau đó giương mắt, nhăn mày hỏi: "Trộm túi trữ vật sao?"
"Ta cảm thấy sau khi trải qua một đêm bị hành như vậy, buổi tối bọn họ hẳn là sẽ cảnh giác chúng ta?"
"Khi nào đi trộm?" Chu Hành Vân vẫn luôn thờ ơ chợt mở mắt ra, không còn thần sắc uể oải lười nhác, hắn chớp chớp mắt, ngữ khí bình đạm hỏi: "Có thể mang ta đi theo không?"
Ở đây đều làm một đám thân truyền ngây thơ, từ nhỏ đều được giáo huấn theo chính đạo, ai cũng chưa từng đi ăn trộm bao giờ, nghe Diệp Kiều nói như vậy, còn rất nóng lòng muốn thử. Trộm đồ a. Vừa nghe liền rất có ý tứ đấy.
"Nếu Diệp Kiều trộm đồ không thành còn bị tóm." Tiết Dư nhìn đại sư huynh, thành khẩn nói: "Huynh có thể mang theo bọn họ chạy trốn."
Cái khác không nói, trong số năm người bọn họ, đạp thanh phong của Chu Hành Vân vẫn là nhanh nhất.
"Bọn họ khẳng định là sẽ cảnh giác chúng ta." Diệp Kiều móc từ trong túi trữ vật ra một quả táo bắt đầu gặm: "Cho nên ban ngày chúng ta phải diễn một vở kịch, buổi tối lại đi trộm."
"Hiện tại chúng ta xếp hạng bét, trong phoảng đoán của ba tông kia, hẳn là đang chó cùng rứt giậu, chúng ta không thắng được cũng muốn ghê tởm bọn họ."
"Lát nữa ta đi lại làm một đợt đánh lén, chờ Sở Hành Chi đuổi đến đây, chúng ta liền làm bộ không địch lại, sau khi bị hắn đả thương liền chật vật chạy trốn."
"Đợi chút!" Minh Huyền ngắt lời, Diệp Kiều nhướng mày, cho rằng hắn có ý kiến gì.
Minh Huyền: "Vì sao muội lại có quả táo để ăn?"
"Vì sao lại không cho chúng ta? Chúng ta không phải là huynh đệ mà muội yêu thương nhất sao?" Nói rồi hắn liền giơ tay đi lục túi trữ vật của Diệp Kiều.
"..."
Diệp Kiều mặc kệ hắn: "Tự mình lấy đi."
Dừng một chút, nàng liếc Minh Huyền: "Ăn táo của ta, vậy đợi chút nữa huynh liền bồi ta cùng đi diễn kịch đi."
Minh Huyền cắn miếng táo, vẻ mặt mờ mịt: "Hả?"
"Loại chuyện diễn kịch này không phải muội nên tìm Tiết Dư sao?" Minh Huyền còn nhớ rõ lúc trước trong tiểu bí cảnh, Tiết Dư diễn đến xuất thần nhập hóa đấy.
Diệp Kiều kéo hắn ra ngoài: "Đừng giãy giụa, chính là huynh."
Đây là kết quả sau khi nàng suy nghĩ cặn kẽ rồi, ba sư huynh khác không thích hợp đánh lén, chỉ có tên phù tu Minh Huyền tiện hề hề này, chính là đối tượng thích hợp nhất.
"..."
Nhận nhiệm vụ lúc lâm nguy, Minh Huyền chỉ có thể nhanh chóng gặm xong quả táo, sau đó cùng Diệp Kiều mỗi người cầm một lá bùa, trước tiên ngồi xổm trên cây mai phục.
Lúc này thân truyền ba tông đều đang nghỉ ngơi, canh gác vẫn là Sở Hành Chi, sau khi hắn nhận thấy có động tĩnh, lập tức xách kiếm đi xem xét tình hình, không ngờ giây tiếp theo, hai lá bùa chú một trước một sau nhằm thẳng về phía hắn lao tới.
Hắn khẽ rùng mình, mũi kiếm cắt chém qua hai lá bùa chú kia.
"Còn muốn chạy?" Kiếm trong tay Sở Hành Chi hóa thành lưỡi dao vô hình vững vàng chém về phía hai người đang bỏ chạy.
Kiếm quang như tuyết, trong khoảnh khắc đánh cho hai người kia ngã lăn trên mặt đất.
Minh Huyền phun ra một ngụm máu tươi, dùng tay che miệng: "Kiếm khi thật là bá đạo."
"Từ từ.." Sở Hành Chi nhớ rõ kiếm khí của hắn còn chưa đụng tới hai người này mà.
Thiếu niên không khỏi cúi đầu, chậm rãi nhìn thanh kiếm trong tay, không ngờ mình đã lợi hại đến mức có thể hư không đánh địch như vậy.
Sở Hành Chi cực kì say mê hưởng thụ cảm giác vượt trội của bản thân, không thể kềm chế. Thế cho nên căn bản không chú ý tới kỹ thuật diễn dở tệ của Diệp Kiều, cùng với vẻ mặt sắp nghẹn cười đến chết của Minh Huyền.
Cười chết hắn.
"Hiện tại thân truyền đều yêu cầu cao như vậy sao? Không chỉ phải có thiên phú dị bẩm, còn phải biết diễn kịch."
"Khả năng chỉ có Trường Minh Tông mới đặc thù như vậy."
"Chịu không nổi, Sở Hành Chi đúng là một tên ngu ngốc, a a a." Fans của Vấn Kiếm Tông sắp bị tức chết rồi.
"Đại bỉ năm nay thật náo nhiệt a."
Hồi sau lại náo nhiệt hơn hồi trước, vốn dĩ đại bỉ chính là trận thi đấu mà tất cả tu sĩ Tu chân giới chú ý, trăm năm một lần, nhưng mọi lần đều quá nhàm chán, làm gì náo nhiệt như hiện tại.
"Ai da, ta nói này, vừa rồi ta gặp được Trường Minh Tông."
Sở Hành Chi vừa về đến đại bản doanh liền không nhìn được bắt đầu khoe khoang thực lực của mình với Tống Hàn Thanh, tự tin tràn đầy nói: "Kẻ hèn Diệp Kiều, buồn cười quá buồn cười, vừa rồi bọn họ bị ta đả thương phải chật vật chạy trốn."
"Ngươi xác định?" Tần Hoài nhìn chằm chằm hắn, đầu óc Sở Hành Chi vẫn luôn không tốt lắm, nhưng thực lực quả thật không kém, bởi vậy cũng không cần quá nghi ngờ.
"Đương nhiên." Sở Hành Chi nói: "Ta một kiếm chém xuống, nàng cùng Minh Huyền đã ngã trên mặt đất, nếu không phải bọn họ chạy trốn nhanh, thì đêm nay tất cả bọn họ đều bị loại trừ."
Tống Hàn Thanh híp híp mắt: "Ngươi xác định là bọn họ bị thương?"
Hắn luôn cảm thấy thao tác này, có chút quen thuộc. Rất giống ba tên thổ phỉ hắn gặp phải ở bí cảnh nọ. Trong đó một nữ nhân, đem hộp giao cho hắn, Tống Hàn Thanh tin chuyện ma quỷ của nàng ta, cho rằng bên trong là thiên linh địa bảo. Sau đó chờ tới bảy bảy bốn mươi chín ngày, hắn chậm rãi móc ra một cái bánh nướng bị gặm chỉ còn lại một nửa.
Sở Hành Chi vốn tới để khoe khoang, không ngờ thủ tịch của ba tông đều nghi ngờ mình, hắn lập tức dậm chân: "Ngươi có thể hoài nghi nhân cách của ta, nhưng không thể nghi ngờ thực lực của ta."
Tống Hàn Thanh miễn cưỡng đè nén cảm giác nghi ngờ trong lòng xuống, xác thật, Diệp Kiều cùng Minh Huyền có cảnh giới thấp, một là phù tu, đều thuộc về loại tu sĩ không thể đánh, bị Sở Hành Chi đả thương cũng rất bình thường.
Người xem cười khinh thường: "Phàm là hỏi nhiều thêm vài câu sẽ lòi ra mà."
"Ha ha ha ha, tên ngốc Sở Hành Chi này thật là dễ lừa."
Ba tông không hề bên người bên ngoài đều đang cười nhạo mình, còn đang tiếp tục mở họp.
"Diệp Kiều cùng Minh Huyền bị thương." Tống Hàn Thanh hỏi: "Buổi tối hôm nay bọn họ còn tới gây chuyện không?"
"Hẳn là sẽ không." Diệp Thanh Hàn căn cứ thực lực hai bên, bình tĩnh phán đoán: "Diệp Kiều cùng Minh Huyền đều bị thương, đám đan tu còn lại sẽ chẳng gây nên được sóng gió gì đâu."
"Hôm nay tiếp tục nghỉ ngơi cả đêm. Ngày thứ năm lại đi ra ngoài săn giết yêu thú cũng còn kịp."
Bí cảnh Hỏa Diệm Sơn nhiệt độ tăng cao khiến cho người cảm thấy không khoẻ, lại có rất nhiều ảo cảnh, cứ thế mà đi sẽ khiến thần thức thương tổn rất lớn, bổ thần đan của Bích Thủy Tông cũng không đủ phân chia, bọn họ chỉ có thể bị ép nghỉ ngơi chỉnh đốn một ngày. Phương pháp của Diệp Kiều cũng không phạm luật, nhưng lại khiến người ta ghê tởm, khiến ba tông bị lăn lộn đến quá sức.
Màn đêm buông xuống, mấy phù tu cố ý bày trận pháp bên ngoài đại bản doanh.
Diệp Kiều chờ đến sau nửa đêm, sau khi tất cả mọi người đi ngủ, mới mang theo Minh Huyền cùng Chu Hành Vân trộm lẻn vào, lúc này tất cả người của b tông đều đã ngủ đến tối tăm trời đất.
Diệp Kiều còn chú ý tới Sở Hành Chi đạp chân vào mặt Tô Trạc, nàng ghét bỏ dời ánh mắt, nhanh chóng tìm kiếm túi trữ vật.
Toàn bộ túi trữ vật của Bích Thủy Tông đều bị ném vào trong một góc, động tác của ba người đều rất nhẹ nhàng, phối hợp nhuần nhuyễn, lấy được túi trữ vật vào tay.
Bởi vì có trận pháp, hai phù tu cũng không dám quá phận, lấy được túi trữ vật liền chuẩn bị chạy lấy người. Trước khi đi Diệp Kiều thoáng nhìn qua y phục mà Diệp Thanh Hàn ném cách đó không xa, sau đó tiện tay cầm đi.
"..."
Ngươi thật quá biến thái a, Diệp Kiều!
Nếu không phải đang ở trong đại bản doanh của quân địch, không thể nói chuyện, Minh Huyền đã buột miệng thốt ra những lời này. Không có việc gì lại đi trộm y phục của người ta làm gì?
Đợi khi ba người trở lại hội họp với đồng đội, Minh Huyền đã gấp không chờ nổi muốn lên án mạnh mẽ hành vi của Diệp Kiều: "Nàng trộm y phục của người ta!"
"Ai?"
"Hình như là Diệp Thanh Hàn."
"Mẹ ơi." Mộc Trọng Hi sợ tới mức đứng bật dậy: "Không phải chứ, Diệp Kiều. Muội yêu thầm hắn à? Ngay cả y phục của loại người này mà muội cũng dám lấy."
"Huynh mới yêu thầm hắn ấy." Diệp Kiều trợn trắng mắt: "Ai bảo lúc ngủ hắn ngủ còn cởi y phục ra làm giề?"
Nàng đương nhiên là muốn mượn gió bẻ măng lấy đi, nói không chừng còn có thể đăng lên diễn đàn bán kiếm chút tiền, tên Diệp Kiều đều đã chuẩn bị sẵn, gọi là 'y phục tư nhân của đệ tử thủ tịch Vấn Kiếm Tông'.
"Ta còn để lại cho hắn cái áo trong mà."
Chu Hành Vân nhìn nàng, bình luận: "Có chút đạo đức, nhưng không nhiều lắm."
p/s: Diệp Kiều thật đúng là ít có ác mà!
"Bọn họ là chó cùng rứt giậu, không thắng được chúng ta, cũng muốn ghê tởm chúng ta một chút?" Tô Trạc cười nhạo.
"Ai biết." Mặc kệ Diệp Kiều có mục đích gì. Ít nhất hiện tại nàng đã thành công.
Bởi vì ba tông bọn họ xác thật bị lăn lộn quá sức, hiện tại chóng mặt nhức đầu chỉ muốn đi ngủ.
"Hôm nay không tìm yêu thú nữa." Diệp Thanh Hàn làm một thủ thế: "Nghỉ ngơi tại chỗ, ngày thứ năm lại đi ra ngoài cũng không muộn."
Dù sao thứ tự của bọn họ đã ổn định, nếu còn không nghỉ ngơi thì thần thức của bọn họ sẽ hỏng mất.
"Ở một phương diện nào đó, mục đích của Diệp Kiều cũng coi như đạt thành, dùng loại biện pháp nham hiểm như vậy kéo dài thời gian của ba tông khác. Trong ngày hôm nay, bọn họ có thể giết được không ít yêu thú."
Các tu sĩ vẫn là lần đầu nhìn thấy một người mang theo một đám đan tu khắc phục khó khăn như vậy. Đặc biệt còn là dưới tình huống số lượng yêu thú thấp đến đáng thương.
"Hiện tại cách thời gian bí cảnh kết thúc còn hai ngày, Nguyệt Thanh Tông 2000 yêu thú, Vấn Kiếm Tông 1600, Thành Phong Tông 1300, Trường Minh Tông 900, Bích Thủy Tông 700. Loại tình huống này mà muốn lật bàn, vậy phải xem Diệp Kiều có thể giữ chân ba tông được hay không."
Diệp Kiều cũng đang tự hỏi vấn đề này, giữ chân ba tông môn, lại còn là một đám đan tu, thấy thế nào đều có chút không hiện thực, nhưng nếu có thể lấy lại túi trữ vật của nhóm, thì phần thắng sẽ lớn hơn một chút.
Lúc này người của hai tông đang đứng trên một tảng đá cùng nhau mở họp.
"Đi." Diệp Kiều nghe được nghe lén động tĩnh bên kia, suy tư một lát, hạ mệnh lệnh thứ hai: "Cảm ứng vị trí đan lô của các ngươi đi. Tối hôm nay chúng ta đến đại bản doanh của quân địch trộm đồ."
"..."
"Từ từ. Chúng ta không gọi là trộm." Mộc Trọng Hi sửa lời nàng, khắc nghiệt nói: "Gọi là vật quy nguyên chủ. Châu về Hợp Phố."
"Ai." Tiết Dư kinh ngạc nhướng mày: "Khi nào thì ngươi lại có văn hóa như vậy?"
Mộc Trọng Hi dựng lông: "Khi còn nhỏ tốt xấu gì ta cũng từng đọc quá tứ thư ngũ kinh, ta chính là hoàng tử!"
Hai người lại bắt đầu gây gổ, Minh Huyền lấy một lá bùa phong bế hai cái miệng kia lại, sau đó giương mắt, nhăn mày hỏi: "Trộm túi trữ vật sao?"
"Ta cảm thấy sau khi trải qua một đêm bị hành như vậy, buổi tối bọn họ hẳn là sẽ cảnh giác chúng ta?"
"Khi nào đi trộm?" Chu Hành Vân vẫn luôn thờ ơ chợt mở mắt ra, không còn thần sắc uể oải lười nhác, hắn chớp chớp mắt, ngữ khí bình đạm hỏi: "Có thể mang ta đi theo không?"
Ở đây đều làm một đám thân truyền ngây thơ, từ nhỏ đều được giáo huấn theo chính đạo, ai cũng chưa từng đi ăn trộm bao giờ, nghe Diệp Kiều nói như vậy, còn rất nóng lòng muốn thử. Trộm đồ a. Vừa nghe liền rất có ý tứ đấy.
"Nếu Diệp Kiều trộm đồ không thành còn bị tóm." Tiết Dư nhìn đại sư huynh, thành khẩn nói: "Huynh có thể mang theo bọn họ chạy trốn."
Cái khác không nói, trong số năm người bọn họ, đạp thanh phong của Chu Hành Vân vẫn là nhanh nhất.
"Bọn họ khẳng định là sẽ cảnh giác chúng ta." Diệp Kiều móc từ trong túi trữ vật ra một quả táo bắt đầu gặm: "Cho nên ban ngày chúng ta phải diễn một vở kịch, buổi tối lại đi trộm."
"Hiện tại chúng ta xếp hạng bét, trong phoảng đoán của ba tông kia, hẳn là đang chó cùng rứt giậu, chúng ta không thắng được cũng muốn ghê tởm bọn họ."
"Lát nữa ta đi lại làm một đợt đánh lén, chờ Sở Hành Chi đuổi đến đây, chúng ta liền làm bộ không địch lại, sau khi bị hắn đả thương liền chật vật chạy trốn."
"Đợi chút!" Minh Huyền ngắt lời, Diệp Kiều nhướng mày, cho rằng hắn có ý kiến gì.
Minh Huyền: "Vì sao muội lại có quả táo để ăn?"
"Vì sao lại không cho chúng ta? Chúng ta không phải là huynh đệ mà muội yêu thương nhất sao?" Nói rồi hắn liền giơ tay đi lục túi trữ vật của Diệp Kiều.
"..."
Diệp Kiều mặc kệ hắn: "Tự mình lấy đi."
Dừng một chút, nàng liếc Minh Huyền: "Ăn táo của ta, vậy đợi chút nữa huynh liền bồi ta cùng đi diễn kịch đi."
Minh Huyền cắn miếng táo, vẻ mặt mờ mịt: "Hả?"
"Loại chuyện diễn kịch này không phải muội nên tìm Tiết Dư sao?" Minh Huyền còn nhớ rõ lúc trước trong tiểu bí cảnh, Tiết Dư diễn đến xuất thần nhập hóa đấy.
Diệp Kiều kéo hắn ra ngoài: "Đừng giãy giụa, chính là huynh."
Đây là kết quả sau khi nàng suy nghĩ cặn kẽ rồi, ba sư huynh khác không thích hợp đánh lén, chỉ có tên phù tu Minh Huyền tiện hề hề này, chính là đối tượng thích hợp nhất.
"..."
Nhận nhiệm vụ lúc lâm nguy, Minh Huyền chỉ có thể nhanh chóng gặm xong quả táo, sau đó cùng Diệp Kiều mỗi người cầm một lá bùa, trước tiên ngồi xổm trên cây mai phục.
Lúc này thân truyền ba tông đều đang nghỉ ngơi, canh gác vẫn là Sở Hành Chi, sau khi hắn nhận thấy có động tĩnh, lập tức xách kiếm đi xem xét tình hình, không ngờ giây tiếp theo, hai lá bùa chú một trước một sau nhằm thẳng về phía hắn lao tới.
Hắn khẽ rùng mình, mũi kiếm cắt chém qua hai lá bùa chú kia.
"Còn muốn chạy?" Kiếm trong tay Sở Hành Chi hóa thành lưỡi dao vô hình vững vàng chém về phía hai người đang bỏ chạy.
Kiếm quang như tuyết, trong khoảnh khắc đánh cho hai người kia ngã lăn trên mặt đất.
Minh Huyền phun ra một ngụm máu tươi, dùng tay che miệng: "Kiếm khi thật là bá đạo."
"Từ từ.." Sở Hành Chi nhớ rõ kiếm khí của hắn còn chưa đụng tới hai người này mà.
Thiếu niên không khỏi cúi đầu, chậm rãi nhìn thanh kiếm trong tay, không ngờ mình đã lợi hại đến mức có thể hư không đánh địch như vậy.
Sở Hành Chi cực kì say mê hưởng thụ cảm giác vượt trội của bản thân, không thể kềm chế. Thế cho nên căn bản không chú ý tới kỹ thuật diễn dở tệ của Diệp Kiều, cùng với vẻ mặt sắp nghẹn cười đến chết của Minh Huyền.
Cười chết hắn.
"Hiện tại thân truyền đều yêu cầu cao như vậy sao? Không chỉ phải có thiên phú dị bẩm, còn phải biết diễn kịch."
"Khả năng chỉ có Trường Minh Tông mới đặc thù như vậy."
"Chịu không nổi, Sở Hành Chi đúng là một tên ngu ngốc, a a a." Fans của Vấn Kiếm Tông sắp bị tức chết rồi.
"Đại bỉ năm nay thật náo nhiệt a."
Hồi sau lại náo nhiệt hơn hồi trước, vốn dĩ đại bỉ chính là trận thi đấu mà tất cả tu sĩ Tu chân giới chú ý, trăm năm một lần, nhưng mọi lần đều quá nhàm chán, làm gì náo nhiệt như hiện tại.
"Ai da, ta nói này, vừa rồi ta gặp được Trường Minh Tông."
Sở Hành Chi vừa về đến đại bản doanh liền không nhìn được bắt đầu khoe khoang thực lực của mình với Tống Hàn Thanh, tự tin tràn đầy nói: "Kẻ hèn Diệp Kiều, buồn cười quá buồn cười, vừa rồi bọn họ bị ta đả thương phải chật vật chạy trốn."
"Ngươi xác định?" Tần Hoài nhìn chằm chằm hắn, đầu óc Sở Hành Chi vẫn luôn không tốt lắm, nhưng thực lực quả thật không kém, bởi vậy cũng không cần quá nghi ngờ.
"Đương nhiên." Sở Hành Chi nói: "Ta một kiếm chém xuống, nàng cùng Minh Huyền đã ngã trên mặt đất, nếu không phải bọn họ chạy trốn nhanh, thì đêm nay tất cả bọn họ đều bị loại trừ."
Tống Hàn Thanh híp híp mắt: "Ngươi xác định là bọn họ bị thương?"
Hắn luôn cảm thấy thao tác này, có chút quen thuộc. Rất giống ba tên thổ phỉ hắn gặp phải ở bí cảnh nọ. Trong đó một nữ nhân, đem hộp giao cho hắn, Tống Hàn Thanh tin chuyện ma quỷ của nàng ta, cho rằng bên trong là thiên linh địa bảo. Sau đó chờ tới bảy bảy bốn mươi chín ngày, hắn chậm rãi móc ra một cái bánh nướng bị gặm chỉ còn lại một nửa.
Sở Hành Chi vốn tới để khoe khoang, không ngờ thủ tịch của ba tông đều nghi ngờ mình, hắn lập tức dậm chân: "Ngươi có thể hoài nghi nhân cách của ta, nhưng không thể nghi ngờ thực lực của ta."
Tống Hàn Thanh miễn cưỡng đè nén cảm giác nghi ngờ trong lòng xuống, xác thật, Diệp Kiều cùng Minh Huyền có cảnh giới thấp, một là phù tu, đều thuộc về loại tu sĩ không thể đánh, bị Sở Hành Chi đả thương cũng rất bình thường.
Người xem cười khinh thường: "Phàm là hỏi nhiều thêm vài câu sẽ lòi ra mà."
"Ha ha ha ha, tên ngốc Sở Hành Chi này thật là dễ lừa."
Ba tông không hề bên người bên ngoài đều đang cười nhạo mình, còn đang tiếp tục mở họp.
"Diệp Kiều cùng Minh Huyền bị thương." Tống Hàn Thanh hỏi: "Buổi tối hôm nay bọn họ còn tới gây chuyện không?"
"Hẳn là sẽ không." Diệp Thanh Hàn căn cứ thực lực hai bên, bình tĩnh phán đoán: "Diệp Kiều cùng Minh Huyền đều bị thương, đám đan tu còn lại sẽ chẳng gây nên được sóng gió gì đâu."
"Hôm nay tiếp tục nghỉ ngơi cả đêm. Ngày thứ năm lại đi ra ngoài săn giết yêu thú cũng còn kịp."
Bí cảnh Hỏa Diệm Sơn nhiệt độ tăng cao khiến cho người cảm thấy không khoẻ, lại có rất nhiều ảo cảnh, cứ thế mà đi sẽ khiến thần thức thương tổn rất lớn, bổ thần đan của Bích Thủy Tông cũng không đủ phân chia, bọn họ chỉ có thể bị ép nghỉ ngơi chỉnh đốn một ngày. Phương pháp của Diệp Kiều cũng không phạm luật, nhưng lại khiến người ta ghê tởm, khiến ba tông bị lăn lộn đến quá sức.
Màn đêm buông xuống, mấy phù tu cố ý bày trận pháp bên ngoài đại bản doanh.
Diệp Kiều chờ đến sau nửa đêm, sau khi tất cả mọi người đi ngủ, mới mang theo Minh Huyền cùng Chu Hành Vân trộm lẻn vào, lúc này tất cả người của b tông đều đã ngủ đến tối tăm trời đất.
Diệp Kiều còn chú ý tới Sở Hành Chi đạp chân vào mặt Tô Trạc, nàng ghét bỏ dời ánh mắt, nhanh chóng tìm kiếm túi trữ vật.
Toàn bộ túi trữ vật của Bích Thủy Tông đều bị ném vào trong một góc, động tác của ba người đều rất nhẹ nhàng, phối hợp nhuần nhuyễn, lấy được túi trữ vật vào tay.
Bởi vì có trận pháp, hai phù tu cũng không dám quá phận, lấy được túi trữ vật liền chuẩn bị chạy lấy người. Trước khi đi Diệp Kiều thoáng nhìn qua y phục mà Diệp Thanh Hàn ném cách đó không xa, sau đó tiện tay cầm đi.
"..."
Ngươi thật quá biến thái a, Diệp Kiều!
Nếu không phải đang ở trong đại bản doanh của quân địch, không thể nói chuyện, Minh Huyền đã buột miệng thốt ra những lời này. Không có việc gì lại đi trộm y phục của người ta làm gì?
Đợi khi ba người trở lại hội họp với đồng đội, Minh Huyền đã gấp không chờ nổi muốn lên án mạnh mẽ hành vi của Diệp Kiều: "Nàng trộm y phục của người ta!"
"Ai?"
"Hình như là Diệp Thanh Hàn."
"Mẹ ơi." Mộc Trọng Hi sợ tới mức đứng bật dậy: "Không phải chứ, Diệp Kiều. Muội yêu thầm hắn à? Ngay cả y phục của loại người này mà muội cũng dám lấy."
"Huynh mới yêu thầm hắn ấy." Diệp Kiều trợn trắng mắt: "Ai bảo lúc ngủ hắn ngủ còn cởi y phục ra làm giề?"
Nàng đương nhiên là muốn mượn gió bẻ măng lấy đi, nói không chừng còn có thể đăng lên diễn đàn bán kiếm chút tiền, tên Diệp Kiều đều đã chuẩn bị sẵn, gọi là 'y phục tư nhân của đệ tử thủ tịch Vấn Kiếm Tông'.
"Ta còn để lại cho hắn cái áo trong mà."
Chu Hành Vân nhìn nàng, bình luận: "Có chút đạo đức, nhưng không nhiều lắm."
p/s: Diệp Kiều thật đúng là ít có ác mà!