Hiện Đại [Dịch] Kết Hôn Từ Lần Gặp Đầu Tiên - Gu Lingfei

Thảo luận trong 'Box Dịch - Edit' bắt đầu bởi Annie Dinh, 8 Tháng mười 2024.

  1. Annie Dinh

    Bài viết:
    362
    Chương 10: Phu Nhân

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Serenity đến nhà chị gái. Cô mở cửa bước vào nhà thì thấy chị gái đã dậy. Liberty đang bận trong bếp.

    "Chị Liberty."

    "Seren, em mới tới hả."

    Liberty bước ra khỏi bếp và vui vẻ khi thấy em gái: "Em ăn gì chưa? Chị đang nấu một nồi mì ống. Em có muốn ăn một đĩa không?"

    "Dạ không, em ăn sáng rồi. Chị đã nấu chưa? Nếu chưa nấu thì thôi đừng nấu, vì em có mua bữa sáng cho chị và Sonny rồi."

    "Chị chưa nấu xong. Sonny bị sốt đêm qua. Chị không ngủ cả đêm nên dậy trễ. Anh rể của em phải mua đồ ăn sáng bên ngoài. Anh ấy không vui vì điều này. Anh ấy đổ lỗi cho chị là không làm gì cả ngày, đáng lẽ chị có thể nấu bữa sáng cho anh ấy vì chị có mỗi việc chăm con." Liberty tổn thương.

    Serenity tức giận thay chị: "Sao Sonny lại sốt hả chị? Chị nên đưa nó đi khám bác sĩ ngay cả khi cơn sốt đã hạ, phòng trường hợp nó tái phát. Nghiêm túc đó chị. Em không tin chồng chị không đỡ đần gì, thậm chí còn quát mắng chị khi con bệnh. Anh rể vẫn muốn chia đôi chi phí sau khi em chuyển đi sao chị Liberty?"

    Liberty ngồi xuống ghế sofa và mở gói đồ ăn ra. Cô lấy đồ ăn và nói: "Chị sẽ đưa Sonny đi sau. Anh ấy vẫn khăng khăng đòi chia tiền. Anh ấy nói rằng tất cả những gì chị làm là tiêu tiền, chứ không phải kiếm tiền nuôi sống bản thân. Anh ấy nói rằng chị không biết anh ấy đang chịu áp lực thế nào. Là một phần của gia đình, chị nên góp chi phí. Chị cược là chị anh ấy đã mớm cho anh ấy điều đó. Chị chồng của chị không ngừng can thiệp vào chuyện của hai vợ chồng sau khi kết hôn. Chồng chị từng tốt đối với chị, và giờ chị gái anh ấy đã phá hỏng."

    Trước khi nộp đơn từ chức, Liberty đã làm việc chăm chỉ để lên được vị trí giám đốc tài chính. Cô được trả lương hậu hĩnh. Liberty đã hy sinh rất nhiều cho tình yêu và hôn nhân, nhưng đổi lại chỉ nhận được sự căm ghét từ gia đình chồng.

    Liberty chỉ tiêu tiền vào chi phí nhà. Quần áo cô mua bằng tiền của Serenity. Việc mua sắm quần áo chỉ thỉnh thoảng. Mỹ phẩm lâu lâu mới có một lần. Tuy nhiên gia đình chồng cô sẽ làm ầm ĩ mỗi khi cô mua quần áo và mỹ phẩm mới. Ngay cả khi Liberty giải thích rằng đó là tiền của Serenity, thì gia đình chồng cô lập luận rằng số tiền được tặng là tài sản chung của hai vợ chồng, vì vậy cô không có quyền sử dụng nó cho bản thân.

    "Liberty, sao chị không gửi Sonny đến trường mẫu giáo? Chị có thể tiếp tục đi làm lại và kiếm tiền nhiều, nếu không muốn nói là vượt qua chồng chị."

    Serenity cảm thấy tiếc cho chị gái. Khi Serenity sống chung một mái nhà với chị gái, Serenity sẽ đảm nhiệm mọi công việc nhà để giúp chị gái. Bây giờ chuyển đi, Liberty sẽ bận rộn hơn.

    "Anh rể em bảo đợi Sonny được ba hoặc bốn tuổi rồi mới cho đi học mẫu giáo." Liberty muốn quay lại nơi làm việc. Nếu không thì khoản vay mua xe, thế chấp và phụ cấp cho người già trong nhà sẽ là gánh nặng trong gia đình. "

    Serenity cau mày khi cảm thấy chồng Liberty đang đối xử tệ với chị, và tình hình ngày càng thảm hại hơn.

    Serenity không quản được miệng:" Chị có nghĩ chồng mình đang hẹn hò với người khác không? "

    Liberty giật mình thốt lên:" Chị không nghĩ vậy. Chị biết anh ấy kiếm được bao nhiêu tiền. Anh ấy không có khoản dư để nuôi nhân tình đâu. "

    " Nhưng chồng chị ngày càng thô lỗ với chị. Chị phải nghĩ đến tương lai của mình. Đừng trở thành bà mẹ nội trợ bị hiểu nhầm là không kiếm được tiền. "

    Liberty im lặng một lúc rồi nói:" Để xem. Đừng lo cho chị, Seren. Chị sẽ ổn. Em thì sao? Khi nào chồng em đi công tác về? "

    " Khoảng một thời gian nữa. Anh ấy có thể bận vì đang làm việc cho một tập đoàn lớn. "

    Liberty hỏi chi tiết về cuộc sống của Serenity tại nhà mới. Cô có thể bớt lo khi biết chắc em gái mình vẫn ổn. Nãy giờ Serenity mất nhiều thời gian với cháu trai, Liberty giục cô quay lại hiệu sách.

    Trong khi đạp xe đạp điện đến cửa hiệu, Serenity vẫn không thôi nghĩ về cuộc sống hỗn loạn của chị gái. Mãi tập trung nghĩ mà Serenity không chú ý đến xung quanh và suýt đâm vào một chiếc ô tô. Hành động theo quán tính, Serenity đánh lái sang một bên để tránh đâm vào xe, chân cô cũng đạp thắng cùng lúc. Chiếc xe kia cũng ngừng đột ngột.

    Serenity liếc nhìn nó, đó là chiếc Roll Royce. Một chiếc xe sang trọng!

    Phí sau nó là một dàn xe giống hệt nhau. Những người ngồi trong đó hẳn là vệ sĩ của người ngồi trong xe Roll Royce. Vì Wiltspoon là thành phố lớn, nên không hiếm thấy những chiếc xe hơi hạng sang.

    Serenity ra hiệu xin lỗi tài xế trước khi khởi động xe đạp điện và chuồn êm. Cô không thể chờ để bị quát mắng.

    Tài xế quay đầu về phía người đàn ông trong bộ com lê đen ở ghế sau:" Anh Zachary, đó là phu nhân."

    Zachary sa sầm mặt khi anh chứng kiến Serenity suýt tông vào xe anh. Cô rõ ràng mất tập trung. Đi trên đường đông đúc mà đầu óc lại lơ đãng, cô đang muốn tự tử sao?
     
  2. Annie Dinh

    Bài viết:
    362
    Chương 11: Gia Đình Sox

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Đi thôi!" Dù đang nghĩ đến Serenity, nhưng Zachary không có ý định nói hay làm bất cứ điều gì về chuyện đó.

    Trên giấy tờ, Serenity là vợ anh, nhưng cô chẳng khác gì người xa lạ.

    Tài xế khởi động xe mà không dám nói lời nào vì sợ.

    Serenity lại không hề biết rằng mình suýt đâm vào xe của chồng. Cô phóng xe đạp điện đến cửa hàng trong chớp mắt.

    Jasmine luôn đến sớm hơn Serenity vì cô sống gần đây.

    "Seren!"

    Jasmin sau khi sắp xếp xong cửa hiệu thì gọi đồ ăn sáng. Cô đang thưởng thức bữa sáng thì người bạn thân nhất bước vào. Jasmine mỉm cười hỏi: "Bồ ăn sáng chưa?"

    "Rồi."

    "Ồ." Jasmine tiếp tục hoàn thành nốt bữa ăn quan trong nhất của ngày. "Mình có mua ít đồ tráng miệng rất ngon. Bồ thử đi." Cầm lên chiếc túi ở quầy thu ngân, Jasmine nói với người bạn thân.

    Serenity đặt chìa khóa xe của mình bên cạnh máy tính tiền và ngồi xuống trước khi kéo món tráng miệng lại: "Bồ đừng chỉ quan tâm đồ tráng miệng. Jasmine, mình thấy một chiếc Roll Royce trên đường đi tới đây."

    Jasmine trả lời: "Vậy hả. Chẳng có gì lạ khi thấy một chiếc Rolls Royce ở Wiltspoon. Đó không phải là cảnh tượng hiếm gặp. Bồ có thấy người ngồi trong xe không? Có giống trong truyện nói không? Là một CEO quyến rũ và còn độc thân?"

    Serenity nhìn Jasmine chằm chằm mà không nói lời nào.

    Jasmine cười khúc khích: "Đó là những gì trong truyện nói. Tại sao những CEO trẻ, quyến rũ và giàu có lại không ở gần chúng ta?"

    "Cốt truyện được dựng lên để phục vụ thị trường. Liệu ai sẽ đọc một cuốn sách nếu nó đề cập đến người có mức lương trung bình? Nam chính phải là người ưu tú của xã hội, ngay cả khi anh ta không là CEO."

    Jasmine phá lên cười.

    "Nhắc tới mới nhớ, tối nay bồ rảnh không Seren?"

    "Bồ biết là mình chỉ bận ở nhà, hoặc ở hiệu sách. Có chuyện gì?"

    Cuộc sống của Serenity rất đơn giản, cô chỉ xoay quanh việc quản lý hiệu sách và chăm con trai của chị gái.

    "Có buổi tiệc tối nay. Đó là cuộc hội ngộ của giới thượng lưu. Mình có vé mời. Bồ có muốn đi cùng để chiêm ngưỡng thế giới của người giàu không?"

    Serenity từ chối: "Mình không cùng tầng với họ. Mình không có hứng thú."

    Dù cô kiếm được khá nhiều tiền, nhưng tầng lớp thượng lưu xa tầm với của cô. Cô không có ý định chen chân vào thế giới đó, cũng không có năng lực chen vào. Nói thẳng ra, Serenity có thể bì nhầm là người phục vụ nếu một người có địa vị xã hội như cô tham dự bữa tiệc tối sang trong như vậy.

    "Mình cũng không muốn đi, nhưng mẹ mình đã nài nỉ dì mình lấy vé mới. Mình có thể mang theo một người nữa, nên mình nghĩ đưa bồ đi cùng. Seren ơi, Seren à, làm ơn đi cùng mình tới đó xem thế nào nha. À đúng, mình cần bồ đi cùng để ủng hộ tinh thần. Mình không muốn mẹ mình lại cằn nhằn."

    Gia đình Sox* giàu có và là người gốc Wiltspoon. Họ sở hữu một số bất động sản và nhiều cửa hàng, kiếm được hàng triệu đô la từ việc cho thuê. Tuy nhiên, sự giàu có không mua được địa vị xã hội. Bà Sox tự hào về khuôn mặt xinh đẹp của con gái mình, và việc gả con gái có thể là tấm vé để bước vào tầng lớp xã hội cao hơn.

    Dì của Jasmine may mắn kết hôn với một gia đình giàu có và quyền lực. Đã từng có khoảng thời gian khó khăn, nhưng cuối cùng mọi chuyện cũng ổn thỏa, giờ dì ấy đã bước vào giới thượng lưu.

    Người dì rất cưng chiều Jasmine vì tin rằng cháu gái mình đủ khả năng có được anh chàng độc thân, giàu có và có sức ảnh hưởng. Vì mẹ của Jasmine yêu cầu, nên người dì rất vui lòng tạo điều kiện cho cháu gái.

    "Dì Sox đang ép bồ kết hôn nữa hả?"

    "Tất cả các bà mẹ đều giống nhau. Họ không thể chờ để đuổi con gái ra khỏi nhà và biến chúng thành vấn đề của một người đàn ông khác khi con gái tròn mười tám tuổi. Mình có thể tự kiếm tiền và độc lập về tài chính. Mình không cần đàn ông để tận hưởng cuộc sống tốt đẹp. Mình nghĩ bồ cũng không nên kết hôn với người không cùng tầng lớp xã hội. Mình không muốn kết hôn với người cao hơn mình. Mặc dù dì của mình hòa nhập tốt với giới thượng lưu, nhưng phải mất hàng chục năm mới đạt được điều này. Dì đã gặp nhiều khó khăn khi mới kết hôn cùng chồng. Dì thường khóc với mẹ mình khi dì đến thăm vào thời điểm đó. Dì ấy hiểu khó khăn là như thế nào."

    Jasmine là người ủng hộ sự tự do và không muốn bị ràng buộc bởi những quy tắc bất thành văn của tầng lớp thượng lưu.

    "Đi nhé Seren, chỉ tối nay thôi. Chúng ta sẽ tham dự cùng nhau. Chúng ta sẽ xem 1% những người giàu nhất sống như thế nào. Dì của mình nói rằng sẽ có nhiều tinh anh trẻ đủ điều kiện tham dự tối nay. Họ đều là những người giỏi và giàu nhất của Wiltspoon. Chúng ta có thể quan sát, ngay cả khi chúng ta không có mục đích tới để tìm đàn ông. Đây là bữa tiệc tối, vì vậy sẽ có nhiều đồ ăn ngon."

    Serenity là người không thể nói không với đồ ăn. Và Jasmine cũng vậy. Chính sở thích chung này đã đưa đưa họ gặp nhau.

    Mất thêm một giờ thuyết phục, Serenity mới chịu nghe theo yêu cầu của bạn thân. Họ đóng cửa hiệu sớm để chuẩn bị tham dự sự kiện.

    Serenity gọi cho chị gái hỏi thăm về cháu trai. Thằng bé đã được khám bác sĩ và biết rằng sốt kèm theo sổ mũi vặt vãnh. Điều này khiến Serenity nhẹ lòng. Cô nói cho Liberty về việc tham dự tiệc tối với Jasmine.

    "Trải nghiệm cũng tuyệt vời. Tất nhiên, em có thể kết bạn với vài người thuộc tầng lớp đó." Liberty ủng hộ việc Liberty dự tiệc. Không có lí do nào khác ngoài việc hiểu thêm về thế giới của người giàu.

    Cửa hàng đóng cửa sau giờ trưa để chuẩn bị cho việc tham gia tiệc tối. Jasmine kéo bạn thân về nhà diện đồ và trang điểm.

    Vì gia đình Sox rất quý Serenity, nên họ không bất mãn khi Jasmine đưa Serenity đi dự tiệc tối. Dù sao thì Serenity đã kết hôn, nên không lo Serenity sẽ lấn át Jasmine.

    Đúng sáu giờ tối, một chiếc xe do dì của Jasmine sắp xếp tiến vào lối vào của nhà Sox.

    "Chúc vui vẻ nhé." Nhìn các cô gái ra cửa, bà Sox nói với Serenity: "Giúp dì trông chừng Jasmine nhé Seren. Đừng để con bé nhét đầy thức ăn vào miệng. Mang nó đi giao lưu với những chàng trai độc thân trẻ tuổi."

    Rồi bà nói với con gái: "Jasmine, dì con đã cố gắng giúp con. Đừng khiến dì thất vọng."

    Serenity đáp lại với một nụ cười: "Đừng lo dì Sox. Cháu sẽ giúp dì trông chừng Jasmine, để cô nàng không đi lang thang đến quầy buffet."

    Hai đứa thường ăn tiệc buffet cùng nhau.

    "Dì cảm thấy đỡ lo khi có cháu bên cạnh." Bà Sox thích Serenity vì cô gái này rất hiểu chuyện và độc lập. Nếu không phải con trai bà nhỏ hơn Serenity nhiều, thì bà đã làm mai cho họ.

    Thật tiếc khi Serenity đã kết hôn. Có nhiều thanh thiếu niên trong gia đình Sox. Serenity có thể chọn bất kỳ ai trong số họ, nếu cô muốn bước vào lễ đường.

    Chuyện đã rồi, không còn lý do gì để bàn thảo, sự hối tiếc của bà Sox cũng chẳng thay đổi được gì.

    Dưới sự thúc giục của bà Sox, Jasmine trang điểm lộng lẫy, mặc váy trắng, đeo đồ trang sức, đẩy người bạn thân của mình vào xe do dì sắp xếp.

    Serenity đã kết hôn và chỉ đóng vai người đi kèm, cô không thèm chú ý trang phục. Cô mặc quần áo thường ngày và trang điểm nhẹ. Tuy nhiên vẻ đẹp tự nhiên của cô vẫn tỏa sáng dù phục trang giản dị.

    Chú thích: Sox là ám chỉ gia đình nhà Jasmine
     
  3. Annie Dinh

    Bài viết:
    362
    Chương 12: Tiệc Tối

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Bữa tiệc tối được tổ chức tại khách sạn Wiltspoon, nơi mà Serenity chưa bao giờ có cơ hội đặt chân đến.

    Khách sạn Wiltspoon là một trong những khách sạn tốt nhất ở thành phố. Vài người nói rằng đó là khách sạn bảy sao, nhưng Serenity không biết nó có đúng không, vì cô chẳng quan tâm điều này.

    Dì của Jasmine đến khách sạn trước các cô và chào hỏi bạn bè. Sau đó dì bảo các con mình vào trước, bà ở lại cửa đợi Jasmine và Serenity đến.

    Khi chiếc xe dì sắp xếp theo đuôi các chiếc xe khác chạy qua, bà dì cong môi mỉm cười.

    Vài phút sau, Jasmine cùng Serenity đi tới chỗ bà.

    "Dì Rachel*."

    "Bà Lowe*."

    Serenity và bạn thân chào dì Rachel.

    Dì Rachel không hoàn toàn đồng ý với việc Jasmine đưa Serenity đi cùng, vì dì đã từng gặp cô trước đây. Dì Rachel phải thừa nhận rằng cô gái này, người đã mất cha mẹ khi còn nhỏ trông đẹp hơn cháu gái mình. Dù xuất thân từ một gia đình trung lưu, nhưng Serenity vẫn mang trong mình sự duyên dáng tự nhiên và đẳng cấp.

    Ban đầu, dì lo rằng Serenity sẽ lấn át cháu gái mình, nhưng vì mẹ của Jasmine nhắc đến việc Serenity đã kết hôn, nên dì Rachel cảm thấy nhẹ lòng.

    Nhìn thấy Serenity mặc quần áo thường ngày thay vì đầm dạ hội, lại trang điểm nhẹ và không mang trang sức, dì Rachel mừng vì cô cháu gái quyến rũ của dì đã làm lu mờ vẻ đẹp tự nhiên của Serenity. Ít nhất Serenity cũng biết điều và hiểu vị trí của mình.

    "Đi với dì. Dì sẽ đưa các cháu vào. Jasmine, lấy thiệp mời ra. Nhân viên an ninh sẽ kiểm tra."

    Jasmine lập tức rút thiệp mời ra.

    "Hãy cẩn thận khi vào đây. Cố gắng nói ít nhưng quan sát nhiều. Nếu thời điểm thích hợp, dì sẽ giới thiệu các cháu. Seren, dì tin tưởng cháu hơn Jasmine. Hãy trông chừng Jasmine để con bé tránh xa rắc rối. Khách sạn Wiltspoon là một trong những khách sạn mà gia đình giàu có nhất sở hữu. Những người thừa kế của gia đình này có thể sẽ có mặt ở đây tối nay." Rachel thì thầm vào tai cháu gái: "Jasmine, sẽ là phúc lớn cho gia đình chúng ta nếu cháu chiếm được trái tim của một trong những người thừa kế. Gia tộc này có xu hướng kín tiếng và giữ vững các giá trị gia đình chuẩn mực. Cháu không nghe thấy các cuộc đấu tranh quyền lực trong nhà họ. Quan trọng nhất là những người đàn ông trong gia tộc này tử tế, không có nhân tình. Con gái dì vẫn chưa đến tuổi kết hôn, nếu không dì đã giữ cơ hội cho con gái dì rồi."

    Tất nhiên dì Rachel vẫn thương yêu con gái hơn cháu gái. Tiếc rằng con gái chỉ mới mười bảy tuổi, chưa thể kết hôn.

    Jasmine trả lời: "Dì Rachel, cháu không dám mơ đến việc leo lên nấc thang xã hội bằng cách kết hôn với gia đình giàu có nhất ở Wiltspoon đâu."

    Cô đến đây để ăn thôi mà.

    Serenity đứng cạnh họ, lắng nghe mà không xen vào. Dù sao thì cô ở đây chỉ đóng vai phụ. Cô chú ý đến thức ăn vì người ta nói khách sạn Wiltspoon có những đầu bếp siêu cấp.

    "Họ của gia tộc giàu nhất là gì ạ?" Dù Jasmine không phải là kẻ mơ mộng, nhưng điều đó không ngăn được sự tò mò của cô.

    "York."

    "York ư? Này, thế có lạ không?" Jasmine huých nhẹ vào người cô bạn thân nhất của mình khi nghe họ này cùng họ với chồng mới của Serenity.

    Serenity biết bạn thân muốn nói gì, nhưng cô chỉ cười toe toét mà không bàn luận gì. Mặc dù họ của chồng cô là York, nhưng Zachary không có quan hệ gì với gia tộc giàu có đó, ngoại trừ giống cái họ. Việc trùng cả họ lẫn tên là chuyện thường, sá chi chỉ có một cái họ.

    "Gia tộc York giàu có, nhưng họ không phải những người kiêu ngạo. Gia tộc này sẽ chấp nhận bất kỳ ai mà con cháu họ chọn, miễn là cô gái này có tính cách tốt. Gia tộc York khá cởi mở." Dì Rachel không ngần ngại thúc ép cháu gái chen chân vào nhà York.

    Cháu gái dì xinh đẹp và tốt bụng. Nhà Jasmine cũng khá giả, dù không phải là gia đình giàu có nhất, nhưng nhà Sox cũng vượt trội hơn nhiều gia đình khác.

    Sợ hờ hững của Jasmine khiến dì Rachel kéo tai cô. Cuối cùng dì Rachel bất lực đuổi người: "Hai đứa vào đi. Dì vừa gặp một người bạn. Dì đến chào hỏi đây."

    "Vậy chúng cháu vào đây dì Rachel."

    Jasmine vội vã kéo Serenity thoát khỏi sự cằn nhằn của dì Rachel. Dì Rachel giống hệt mẹ cô, chẳng trách dì ấy hòa hợp với mẹ. Hai người là bản sao của nhau.

    Đây là lần đầu tiên Serenity đến khách sạn Wiltspoon, trong khi Jasmine đã đến đây vài lần. Kéo người bạn thân vào, Jasmine nhanh nhẹn cầm lấy hai đĩa thức ăn và trốn vào một góc.

    "Chúng ta không biết các quý bà này. Họ sẽ không dành thời gian cho chúng ta nếu chúng ta đến và giới thiệu bản thân. Hãy càn quét đi Seren. Chúng ta ở đây để quan sát và trải nghiệm bữa tiệc của giới thượng lưu là như thế nào."

    Serenity mỉm cười nói: "Dì Sox* sẽ giết bồ nếu dì ấy phát hiện bồ chỉ đến đây để ăn."

    Thật ra Serenity cũng chẳng khác gì, cô cũng đến để ăn.

    Jasmine không hề lo lắng thốt lên: "Nhìn mình nè. Mình là ai mà có thể chiếm được một trong những chàng trai độc thân tiêu chuẩn ở đây đêm nay? Dì của mình đang mơ nên mới nghĩ những người thừa kế sẽ thích mình. Seren, nhìn mình có giống Hoa hậu Hoàn vũ hay Hoa hậu thế giới không? Mấy người thừa kế kia có nghĩ mình là cô gái hấp dẫn không? Chỉ có dì mình nghĩ vậy thôi. Đừng bận tâm nữa. Ăn đi! Khách sạn Wiltspoon nổi tiếng với đồ ăn ngon. Mình đã từng đến nhà hàng của khách sạn trước đây, nhưng mình không dám gọi vài món ngon vì chúng quá đắt. Cuối cùng mình đã có cơ hội nếm thử chúng tối nay."

    "Nhờ phúc của bồ mà mình cũng được hưởng ké."

    Serenity cũng thờ ơ với các chuyện khác giống như Jasmine. Dù sao thì cô đã kết hôn.

    Hai người ăn ý trốn một gốc tận hưởng bữa tiệc thịnh soạn. Bất thình lình đám đông hướng mắt về cửa khách sạn. Trong sự im lặng bao trùm cả khán phòng, hai kẻ đang tập trung nhai đồ ăn một cách thích thú thì nhận ra điều bất thường.

    Serenity huých khuỷu tay vào bạn thân hỏi: "Jasmine, sao họ ngừng nói chuyện?" Họ đều hướng mặt ra cửa? Ai ngoài đó vậy? "

    " Biết chết liền. "

    Jasmine đứng dậy, Serenity theo phía sau. Nhón chân lên, cặp bạn thân cố gắng nhìn ra hướng lối vào khách sạn, nhưng quá nhiều người chắn ở phía trước. Không khí nhộn nhịp thu hút tất cả mọi người.

    Vị tổ chức sự kiện tối nay là một nhân vật nổi tiếng trong giới kinh doanh, là bạn của gia tộc York. Vì Zachary là người đứng đầu gia tộc York và bữa tiệc được tổ chức tại khách sạn của gia đình anh, nên điều tối thiểu Zachary có thể làm là xuất hiện.

    Sau khi giải quyết xong các vấn đề quan trọng, Zachary đã đến tham dự sự kiện. Vóc dáng cao lớn và vẻ ngoài hấp dẫn của anh như một thỏi nam châm thu hút sự chú ý của mọi người, bất chấp cơ mặt căng cứng và thái độ xa cách.

    " Ông York. "

    " Ông York."

    Zachary nhận được những lời chào trịnh trọng khi anh đi qua đám đông. Các CEO cấp cao đã trực tiếp đón Zachary. Zachary lịch sự gật đầu đáp lại.

    Chú thích:

    *Dì Rachel: Đây là Jasmine gọi tên người dì, vì thân thiết trong gia đình.

    *Bà Lowe: Đây là xưng hô trịnh trọng xa cách Serenity chào dì của Jasmine. Bà dì kết hôn nên mang họ chồng là Lowe. Serenity không giống Jasmine, nên vẫn xưng hô trịnh trọng xa cách.

    *Dì Sox: Đây là Serenity ám chỉ mẹ của Jasmine. Bà kết hôn rồi, Sox là họ chồng, họ bố của Jasmine. Phong cách phương Tây, trừ khi thân thiết mới gọi tên, còn không thì đều kêu họ của người ta.
     
  4. Annie Dinh

    Bài viết:
    362
    Chương 13 & 14: Tâm Điểm Của Sự Chú Ý

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Zachary là tâm điểm của sự chú ý khi anh bước vào phòng, hoàn toàn không để ý đến cô dâu mới của mình đang ở trong góc. Ánh mắt của Serenity không thể xuyên qua đám đông để nhìn khuôn mặt người đàn ông của cô.

    Sau khi không thấy được nam chính dù đã nhón chân hết mức có thể, Serenity nhanh chóng mất hứng và ngồi xuống. Cô kéo bạn thân và nói: "Mình sẽ không ngó nghiêng nữa. Quá nhiều người sao thấy được gì. Chúng ta hãy ăn tiếp thôi."

    Với Serenity, nhiệm vụ tối nay là phải ăn thật no.

    "Chờ mình ở đây, Seren, Mình đi hỏi dì ai đã đến. Mọi người náo loạn như thể Hoàng thượng giá lâm vậy."

    Sự tò mò đang thôi thúc Jasmine.

    "Được thôi!" Serenity thản nhiên nói.

    Jasmine tự mình đi tra. Vì phục vụ đã dọn đĩa của Serenity, nên cô lấy một chiếc đĩa mới và đứng dậy. Trong khi mọi người xôn xao vì vị khách VIP, thì Serenity thoải mái lấy đồ ăn mà không phải chịu đựng những ánh mắt khinh thường.

    Zachary bước vào phòng và nói chuyện với người tổ chức trước tiên. Vệ sĩ của anh nâng cao cảnh giác. Tai và mắt tập trung cao độ. Họ biết rằng Zachary ghét phụ nữ đến quá gần anh.

    Nhiệm vụ của vệ sĩ khi tham dự sự kiện cùng Zachary là phải cảnh giác với những người có động cơ thầm kín.

    Có lợi thế về chiều cao, một trong những vệ sĩ có thể nhìn xa và thấy được vợ mới của Zachary trong khi đang bước vào phòng.

    Dù Zachary giấu kín danh tính khi kết hôn với Serenity nhưng là vệ sĩ của Zachary, họ phải nhận ra phu nhân của anh. Do đó, ngoài bà cụ thì vệ sĩ của Zachary cũng quen thuộc với Serenity.

    Không tin vào mắt mình, vị vệ sĩ nhìn chằm chằm vào cô và rồi nhận ra cô đích thị là vợ của Zachary. Cô vợ không hề nao núng trước sự hiện diện của Zachary, vì đang bận cầm hai cái đĩa để lấy thức ăn. Cô chẳng mất nhiều thời gian để lắp đầy hai chiếc đĩa. Mang theo hai đĩa thức ăn, Serenity bước đi và ngồi xuống chiếc bàn trong góc phòng.

    Người vệ sĩ: "..."

    Khi Zachary trao đổi xong với vài vị CEO quen biết, anh chàng bảo vệ chộp lấy thời cơ tới bên cạnh thì thầm: "Anh Zachary, tôi nhìn thấy phu nhân."

    Zachary cau mày rồi nhanh chóng dẹp bỏ sự khó chịu và lạnh nhạt thốt lên: "Tại sao cô ta ở đây?"

    "Tôi cũng không biết."

    "Hãy để mắt đến cô ta. Đừng để cô ta thấy tôi. Ngoài ra, hãy chụp một vài bức ảnh của những người cô ta đi cùng và tương tác."

    Trong mắt Zachary thì Serenity chưa từ bỏ động cơ của mình. Anh nghi ngờ Serenity ở đây để leo lên nấc thang xã hội. Đó là lí do anh giấu kín danh tính với cô. Serenity có thể không thích anh là người kiếm được ít tiền.

    Vệ sĩ kính cẩn nhận lệnh.

    Zachary thản nhiên quay lại trò chuyện vui vẻ với các CEO. Thường thường thông qua các cuộc trò chuyện này mà những hợp đồng được ký kết.

    Serenity đâu biết rằng mình bị phát hiện và đang bị quan sát bởi các vệ sĩ.

    Jasmine quay lại sau cuộc thăm dò tin tức, Serenity hỏi: "Vụ gì vậy? Bồ có lấy được thông tin gì không?"

    "Có, người thừa kế của gia tộc York đang ở đây. Anh ta là người đứng đầu của tập đoàn, nhưng mình chưa thấy được anh ta. Quá nhiều người. Anh ta được bao quanh bởi một đội an ninh. Dì mình chán ngán nói rằng người thừa kế này không thích bị phụ nữ đến gần. Mỗi khi tham dự sự kiện, anh ta mang theo vệ sĩ để ngăn chặn những cô nàng độc thân cố tiếp cận trò chuyện với anh ta."

    "Ồ." Serenity hờ hững.

    "Seren, chồng bồ cũng mang họ York. Bồ nghĩ có mối tương quan nào không? Chẳng có nhiều người mang họ này, và đây là họ của gia đình giàu nhất."

    Jasmine đưa ly rượu vang đỏ lên môi nhấp một ngụm.

    "Bồ đọc quá nhiều truyện dành cho các cô gái mộng mơ. Nhiều người trùng cả tên và họ trên đời, nói gì một cái họ. Bill Gates là một trong những người giàu nhất, nhưng bồ có nghĩ rằng tất cả những người mang họ đó đều là gia đình của ông ấy không?"

    Jasmine mỉm cười: "Bồ nói đúng."

    "Chồng mình là một nhân viên văn phòng. Anh ấy lái chiếc xe bình dân và kiếm được chỉ sáu con số*. Bồ nghĩ người thừa kế của gia tộc York sẽ lái loại xe đó không? Bồ có trí tưởng tượng thật phong phú."

    Serenity chưa bao giờ mơ trở thành Lọ Lem. Mơ mộng cũng được, nhưng đừng mơ đến mức xa rời thực tế.

    "Nghĩ lại thì liệu người đứng đầu gia tộc York có thể chỉ đang chơi chiêu, vì anh ta không muốn những cô gái trẻ tiếp cận mình không? Anh ta đã kết hôn chưa?"

    Serenity chẳng quan tâm đến vẻ ngoài của người thừa kế trẻ tuổi. Tuy nhiên việc anh ta tránh xa những cô gái trẻ là điều đáng ngờ. Anh ta chưa có kinh nghiệm yêu đương, hoặc có vấn đề trong lĩnh vực vợ chồng. Anh ta cũng có thể có vấn đề về giới tính, cô nghĩ vậy.

    "Mình chưa bao giờ nghe tin anh ta kết hôn. Dù chúng ta không nằm trong giới đó, thì tin tức về cuộc hôn nhân của anh ta sẽ làm Wiltspoon bùng nổ, bởi anh ta là người đứng đầu gia tộc York. Các tờ báo và phương tiện truyền thông sẽ đưa tin về đám cưới của anh ta. Nhưng chúng ta chẳng nghe thấy gì, vì vậy mình đoán anh ta vẫn còn độc thân."

    Jasmine đặt ly xuống: "Như bồ đã nói, mình nghĩ có gì chuyện đó với anh ta. Thật bất thường khi một người đàn ông hoàn hảo như anh ta mà không có bạn gái."

    "Chúng ta sẽ không bao giờ biết được những điều đang diễn ra trong trí của mấy người giàu. Ăn thôi. Chúng ta nên rời đi sau khi đã no bụng."

    "Ừ." Jasmine đáp.

    Hai cô bắt đầu ăn uống như không có chuyện gì xảy ra.

    Nhiều người đã quan sát họ. Một số người dời mắt sau cái nhìn thoáng qua, trong khi những người khác lại thể hiện sự khinh thường và chế giễu. Có vẻ như một nữ thừa kế và người hầu gái của cô ta đã tham dự vũ hội, và rồi trốn trong một góc để ăn cả buổi như thể bị bỏ đói.

    Những cô gái này chỉ biết có ăn!

    "Chị Jas*."

    Con trai của dì Rachel, Shawn Lowe đã đến. Cậu nhóc nhỏ hơn Jasmine ba tuổi, và có mối quan hệ tốt với chị họ của mình.

    Cậu ta đang cùng bố mẹ hòa mình vào đám đông thì mẹ cậu đột nhiên nhớ đến Jasmine. Shawn được lệnh phải tìm Jasmine.

    "Đến đây, ngồi xuống đi Shawn." Jasmine kéo một chiếc ghế cho em họ.

    Serenity mỉm cười với Shawn. Shawn đỏ mặt và giơ ly rượu lên với cô. Cậu ta hỏi với một nụ cười toe toét: "Chị có uống rượu không, Serenity?"

    "Chị ít khi uống nó."

    Serenity chỉ uống rượu vào những dịp hiếm hoi, vì cô gần như không thể giữ vững ly rượu của mình.

    Sao cô có thể uống được khi một chai bia có thể khiến cô bất tỉnh trong mười hai giờ? Serenity sẽ làm xấu hổ chính mình, cả người bạn thân nhất của cô và gia đình bà Lowe nếu cô ngất xỉu ở đây.

    "Vậy chị muốn uống sữa hay nước trái cây? Em sẽ mang cho chị một ly."

    Shawn đứng dậy để đi lấy.

    Kéo cậu lại, Serenity trả lời: "Không sao đâu, Shawn. Chị no rồi. Chị không nghĩ mình có thể uống thêm một ly nào nữa."

    Shawn ngồi xuống lại.

    "Jas, chị và Serenity ngồi đây suốt đêm à?" Shawn tỏ ra phiền phức khi cậu bày tỏ: "Mẹ muốn giới thiệu chị với một vài người đàn ông tốt, nhưng chị không ở gần mỗi khi bà định tìm chị. Bà không thể tách rời những người phụ nữ khác, vì vậy bảo em tìm chị."

    Chú thích:

    *Jas: Em họ Shawn gọi Jasmine một cách thân mật.

    *Lương 6 số giống như hơn 100.000 đô 1 năm
     
    Chỉnh sửa cuối: 18 Tháng ba 2025
  5. Annie Dinh

    Bài viết:
    362
    Chương 15 & 16: Nguy Cơ Có Tình Địch

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ăn uống thỏa thích, Jasmine vui vẻ nói: "Shawn, chị không quan tâm đến những anh chàng độc thân tiêu chuẩn. Serenity và chị đến đây chỉ để ngắm cảnh và nếm thử đồ ăn. Nơi này đúng như tên gọi của nó là một khách sạn bảy sao. Đồ ăn tuyệt vời. Nó là một bữa ăn thịnh soạn."

    Shawn: "..."

    "Giờ bọn chị no rồi. Cũng đã muộn, Shawn. Serenity và chị phải về đây. Làm ơn thay chị báo cho dì biết."

    Có chút hồi hộp, Shawn nhìn Serenity hai lần mới trả lời: "Rời sớm thế sao? Jas, bữa tiệc mới diễn ra được nửa đường. Vẫn còn sớm. Sớm nhất là mười một giờ đêm trước khi bữa tiệc kết thúc."

    Serenity chen vào: "Ngày mai bọn chị phải làm việc, vì vậy không thể ở ngoài đến khuya như vậy được.'

    Khi hai người đứng dậy, Shawn đi theo sau họ.

    " Chị có thể mở cửa hiệu trễ vài tiếng mà. "

    Shawn lượn lờ quanh Serenity, hy vọng có thể giữ hai cô gái ở lại thêm một lúc.

    " Không được đâu. Thời điểm bận rộn nhất của bọn chị là buổi sáng, trưa và tối. Việc bỏ lỡ buổi sáng có thể khiến bọn chị mất rất nhiều tiền. "

    Vỗ vai em họ, Jasmine trêu chọc một cách thích thú:" Em nên ở lại và xem có ai thích hợp không. Mặc dù em vẫn còn nhỏ, nhưng không gì có thể ngăn em gặp một cô gái. "

    Shawn trộm nhìn Serenity lần nữa. Cậu ta đỏ mặt rồi ngượng ngùng nói:" Em mới ra trường, Jas. Em sẽ nghĩ đến chuyện kết hôn sau khi ổn định công việc trong vài năm. "

    Serenity đưa ra quan điểm của mình:" Con trai chẳng cần vội vàng. Năm nay Shawn chỉ mới hai mươi hai tuổi. Cậu ấy có thể đợi thêm hai năm nữa. "

    Shawn gật đầu, Serenity nói thêm:" Lần đầu gặp em, em vẫn còn là một đứa trẻ. Chị không thể tin giờ em đã trưởng thành rồi. "

    Shawn:"... "

    Không thể thuyết phục các cô gái ở lại, Shawn cùng họ bước ra khỏi khách sạn.

    " Jas, chị lái xe tới đây à? "

    " Mẹ em đã sắp xếp xe đến đón bọn chị. "Jas nói mà không để tâm:" Seren và chị có thể đi taxi. Em quay lại đi, Shawn. Nói với dì rằng bọn chị phải về. Chúc em vui vẻ. "

    Có rất nhiều người tụ tập quanh sảnh. Mọi người liếc nhìn Jasmine và Serenity, nhưng không ai đến trò chuyện vì hai cô không quen mặt.

    Không muốn bắt taxi trước khách sạn, họ đi bộ ra đường để gọi xe. Họ nói với Shawn, người đang bước cùng họ tự nãy giờ:" Shawn, nhanh về khách sạn đi. Tạm biệt nhé! "

    Shawn vẫy tay miễn cưỡng khi cậu nhìn hai cô gái lên xe taxi đi mất. Cậu đứng bên đường một lúc lâu trước khi quay lại. Ở lối vào khách sạn, cậu va phải Zachary đang trên đường đi ra. Là trung tâm của sự chú ý như thường lệ, Zachary hiện thân hoàn hảo của một vị lãnh đạo thông qua đội ngũ an ninh xung quanh anh.

    Shawn dừng lại khi nhìn thấy Zachary và bước sang một bên để nhường đường cho anh.

    " Chào cậu Lowe. "Zachary dừng lại khi đi ngang qua Shawn và lịch sự chào.

    Shawn cảm thấy vui và lập tức đáp lại bằng một nụ cười:" Chào anh York. "

    Mọi người khác đều sửng sốt trước màn chào hỏi giữa Zachary và Shawn. Gia đình Lowe thuộc tầng lớp thượng lưu, nhưng họ hầu như không cùng đường với gia đình York. Shawn chỉ là một đứa trẻ trong mắt mọi người. Mặc dù đã tham gia vào việc kinh doanh của gia đình, nhưng Shawn bắt đầu từ con số không. Shawn giữ một vị trí không đáng kể trong công ty của gia đình Lowe.

    Khi Zachary cao quý chào Shawn, phải chăng anh đang cố gắng xây dựng một chiếc cầu nối, vì anh thấy Shawn có tố chất trở thành người thừa kế tương lai việc kinh doanh của gia đình Lowe, hay anh thấy một tương lai hợp tác đầy hứa hẹn với gia đình Lowe?

    Ông bà Lowe đang nhìn Zachary đi ra cùng với đám đông. Thấy Zachary nhận thức sự hiện diện của con trai họ, hai vợ chồng vô cùng ngạc nhiên và vui mừng.

    Trong giới doanh nghiệp ở Wiltspoon, bất kỳ ai giành được sự ưu ái của Zachary đều sẽ thuận lợi kết giao như thể thế giới này là của họ.

    Ông bà Lowe đã mang con trai đến dự tiệc tối để cậu có thể gặp gỡ mọi người và kết bạn. Mục đích là để đặt nền tảng cho tương lai của con trai.

    " Cậu Lowe, cậu đã.. "

    " Tôi vừa quay lại sau khi đã tiễn người nhà ra xe. "

    Trước khi Zachary kịp nói hết câu, Shawn đã xen vào giải thích, sợ Zachary hiểu lầm rằng Shawn không thích những loại tiệc tùng xã giao này, hoặc không hài lòng với dịch vụ của khách sạn.

    Khách sạn Wiltspoon là một trong nhiều khách sạn trực thuộc tập đoàn York.

    " Ồ. "Zachary bước qua Shawn, trông như thể anh chỉ chào Shawn vì lịch sự.

    Shawn không có thời gian để nghĩ sâu khi đám đông xung quanh Zachary đi qua cậu. Chớp mắt Shawn lại trở thành kẻ vô danh.

    Mọi người đều quen với việc Zachary xuất hiện chớp nhoáng tại một sự kiện trước khi rời đi.

    Các CEO thầm vui mừng vì họ đã có thể nói chuyện kinh doanh với Zachary. Thật may là họ đã hành động nhanh chóng và nắm bắt được cơ hội.

    Ngay sau đó, chiếc Rolls Royce mang biển số XX8888, được hộ tống bởi đội xe an ninh, đã rời khỏi Khách sạn Wiltspoon.

    " Giờ đi đâu anh Zachary? "Ngồi sau tay lái, tài xế hỏi.

    Zachary nhìn đồng hồ, chỉ mới chín giờ rưỡi. Vì vẫn còn sớm nên anh suy nghĩ rồi trả lời:" Về Brynfield. "

    " Tôi hiểu. "Tài xế trả lời.

    Điều khiến Zachary ngạc nhiên là anh đã về nhà sớm hơn Serenity.

    Trở lại ngôi nhà trống trải, lạnh lẽo và vắng vẻ của mình, Zachary ngồi trên ghế sofa thờ ơ xem TV trong lúc chờ vợ, người vẫn chưa về nhà dù đã rời khỏi khách sạn trước.

    Người vệ sĩ đã ghi lại mọi hành động của Serenity tại bữa tiệc và gửi ảnh đến điện thoại của Zachary.

    Zachary lướt qua từng bức ảnh. Tất cả những gì cô làm là ăn như thể cô đã bị đói từ bao lâu nay.

    Dù sao, việc cô trốn một góc để ăn còn tốt hơn là đi giao thiệp với những người đàn ông khác.

    Zachary cau mày nhìn bộ đồ của cô. Người phụ nữ ăn mặc rất xuề xòa và thậm chí còn không mặc váy dạ hội. Tất nhiên, anh sẽ khóa cửa không cho cô vào nhà, nếu cô xuất hiện ở vũ hội trong bộ váy chỉn chu.

    Ngoài Shawn, Serenity không giao du với bất kỳ người đàn ông nào khác. Shawn là em họ của bạn thân cô, vì vậy họ hẳn đã biết nhau.

    Cuối cùng, Zachary chăm chú nhìn vào một bức ảnh với đôi môi mím chặt. Mắt anh phản chiếu sự thâm trầm và bất ổn ngày càng tăng.

    Đây là một góc chụp rất khó để có một bức ảnh tự nhiên. Bằng cách nào đó, vệ sĩ đã chụp được cảnh Shawn liếc nhìn Serenity. Là người đứng đầu tập đoàn York, Zachary đã rèn luyện được đôi mắt sắc bén. Anh đã nhận ra huyền cơ của bức ảnh.

    Shawn không bình thường với Serenity!

    Thật khó để Zachary tin rằng anh lại có tình địch!

    Có tiếng kêu tách ở ổ khóa cửa. Zachary ngừng xem ảnh và nhanh chóng nhét điện thoại vào túi.

    Serenity mở cửa bước vào nhà, thấy Zachary đang ngồi trên ghế sofa xem TV. Cô hỏi trong lúc khóa cửa:" Anh không làm việc muộn tối nay sao anh York?"
     
  6. Annie Dinh

    Bài viết:
    362
    Chương 17 & 18: Người Thừa Kế Bất Thường Về Giới Tính

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Không!" Zachary trầm giọng trả lời.

    Serenity tiến lại gần, trên tay cầm một túi đựng đồ.

    "Tôi mua quả nam việt quất. Anh có muốn ăn không?"

    Zachary đen mặt, nhìn cô với ánh mắt khó chịu. Cô ăn không ngừng ở tiệc tối, vậy mà giờ bụng cô vẫn còn chỗ chứa. Đúng là một kẻ tham ăn!

    "Quả nam việt quất có thể hơi đắng khi ăn sống, nhưng vẫn có hậu ngọt sau khi ăn. Đây từng là loại quả yêu thích của người đàn ông tôi trân trọng nhất."

    Ngồi xuống bên cạnh Zachary, Serenity mở hộp nam việt quất. Zachary kín đáo nhích sang một bên để giữ khoảng cách với cô. Anh không muốn quần áo mình bị dính bẩn.

    "Người đàn ông mà cô trân trọng nhất?"

    "Người đàn ông trên tờ tiền một trăm đô la."

    Zachary: "..."

    Đối với anh, tiền chỉ là chuỗi số trong tài khoản.

    "Anh có muốn thử một miếng không? Ngon lắm. Thật đấy. Tôi không thể ngừng ăn nó."

    "Không. Cô tự mà xử lý chúng đi. Còn một điều nữa. Cô có thể đem nó đến phòng ăn không? Tôi không thể chịu nổi khi thấy đồ đạc bị ố vàng."

    Thấy Zachary sạch sẽ quá mức, Serenity mang thùng đựng đồ đi mà không quên lầm bầm: "Những người kiếm được nhiều tiền chắc hẳn rất cầu kỳ về vật dụng tốt hơn trong cuộc sống."

    Serenity tận hưởng đồ ăn vặt ưa thích trong phòng ăn.

    Zachary nhăn mặt nhìn chằm chằm sau lưng cô, nhưng anh là ai mà có quyền phán xét?

    Mỗi người đều có sở thích riêng.

    "Anh York, tối nay anh không làm việc muộn, ngày mai anh có thể về nhà sớm được không?" Serenity từ phòng ăn cất giọng hỏi người đàn ông.

    Zachary im lặng một lúc rồi lạnh lùng hỏi "Có chuyện gì?"

    Gã này hẳn sinh ra đã có tính cách lãnh đạm vì giọng điệu của anh ta luôn vô cảm và đều đều kể từ lần đầu gặp mặt của họ. Serenity lẩm bẩm trong lòng. Tuy nhiên, họ chỉ là bạn cùng phòng núp bóng dưới vỏ bọc hôn nhân. Họ có thể ly hôn nếu mọi chuyện không ổn!

    "Tôi cần anh chở tôi đến cửa hàng hoa ở chợ vào ngày mai. Tôi muốn mua một vài chậu cây để đặt trên ban công. Điều này tiện hơn vì anh có xe."

    Zachary không nói một lời.

    "Nếu anh không thể dậy sớm được, anh có thể cho tôi mượn xe, tôi sẽ tự mình đến đó."

    "Mấy giờ?" Sau một hồi đấu tranh tâm lý, cuối cùng Zachary đã hỏi thời gian.

    Anh quyết định dậy sớm vào buổi sáng và đi cùng cô đến cửa hàng hoa ở chợ để mua cây trang trí ban công.

    "Sáu giờ. Chúng ta có thể ăn sáng trước khi đi lấy cây. Chúng ta cũng có thể mua vài thứ cần thiết cho ngôi nhà."

    Serenity nhận thấy ngôi nhà thiếu rất nhiều đồ đạc khi cô chuyển đến vào ngày đầu tiên. Cô nghi ngờ Zachary không sống ở đây trước khi cô chuyển đến, vì không có dấu hiệu nào cho thấy có người ở nơi này.

    "Được." Zachary trả lời.

    Khi Serenity ăn xong quả nam việt quất và vào phòng khách. Zachary hỏi: "Sao tối nay cô đóng cửa sớm vậy?"

    "Tối nay tôi không ở cửa hàng. Bạn tôi muốn tham dự tiệc tối và rủ tôi đi cùng. À, đúng rồi. Anh York, tôi muốn hỏi anh vài điều, nhưng tôi không chắc anh có thoải mái trả lời không."

    Ngồi xuống đối diện Zachary, Serenity nhìn chằm chằm người đàn ông bằng đôi mắt to sáng của mình. Người đàn ông lạnh lùng, xa cách và khó chịu với cô. Cô biết anh dựng một bức tường quanh mình để ngăn người ta chạm tới chứ không phải cô.

    Tuy nhiên, anh được trời phú cho vẻ ngoài đẹp trai. Khuôn mặt anh như tạc tượng khiến cô cảm thấy mình đang ngắm cảnh đẹp.

    "Bữa tiệc được tổ chức tại Khách sạn Wiltspoon. Tôi nghe nói khách sạn này thuộc về gia đình giàu có nhất thành phố. Anh đoán xem chuyện gì? Người thừa kế của gia đình đó cũng tham dự tối nay. Họ của anh ta là York, nhưng tôi nghĩ anh không có quan hệ họ hàng với gia đình đó, đúng không?"

    Zachary trả lời thản nhiên không chớp mắt: "Chúng tôi có mối quan hệ họ hàng cách đây năm trăm năm."

    Serenity thở phào nhẹ nhõm và đáp lại bằng một nụ cười: "Tôi biết anh chẳng có quan hệ gì với gia đình giàu có nhất thành phố này mà."

    Thấy cô vui mừng và nhẹ nhõm, Zachary không hiểu sao nên vuột miệng hỏi: "Cô không muốn tôi có quan hệ họ hàng với họ sao?"

    "Bây giờ là ban đêm." Serenity cười mỉm chi nói: "Đừng mơ mộng nữa. Nếu anh có liên quan đến nhà York giàu có kia, liệu anh có chịu kết hôn với một người lạ như tôi không? Quá rõ ràng, gia tộc York là những người đứng đầu trong các giai cấp xã hội, còn tôi nàm dưới đáy xã hội. Kể cả khi anh chỉ là cháu họ xa của ông nội người thừa kế, thì tôi nghĩ anh cũng chẳng kết hợp với tôi. Tôi cũng sẽ không cảm thấy thoải mái khi sống cùng. Vì anh không có quan hệ gì với gia tộc York giàu có, nên tôi không cảm thấy căng thẳng khi chúng ta sinh hoạt cùng nhau."

    Zachary mím môi không nói lời nào.

    "Bà của anh nói anh làm việc ở một tập đoàn lớn. Anh có nghe về người thừa kế của tập đoàn York chưa? Anh ta đã xuất hiện tại buổi tiệc tối. Mọi người vây quanh anh ta như thể anh ta là vua. Jasmine và tôi phải nhón chân, nhưng chúng tôi không thể nhìn rõ mặt anh ta."

    Zachary mím chặt môi với đôi mắt nghiền ngẫm lạnh lùng.

    "Người ta nói người thừa kế đó luôn có vệ sĩ đi theo, nên không một phụ nữ nào có thể đến gần anh ta. Jasmine hỏi xung quanh và biết rằng người thừa kế vẫn còn độc thân và không liên quan đến bất kỳ vụ bê bối nào. Tôi đoán anh ta thậm chí không có bạn gái.

    " Anh York, anh có nghĩ anh ta có vấn đề về giới tính, hay điều gì khác không khi vẫn độc thân dù đã lớn tuổi? "

    Lời của cô khiến Zachary giật mình suýt chút cắn lưỡi.

    Cái nhìn chằm chằm của Zachary có thể thiêu cháy Serenity tại lúc này. Sao cô có thể nghi ngờ sự nam tính của anh ngay trước mặt anh?

    Cho rằng Zachary có biểu cảm như vậy cũng vì bất ngờ, Serenity đã giải thích thêm:" Người đàn ông có địa vị như anh ta mà lại từ chối tiếp cận các cô gái trẻ, hẳn là anh ta không hứng thú với họ. Chẳng trách anh ta không kết hôn dù không còn trẻ nữa. Người bình thường như chúng ta sẽ không bao giờ hiểu được thế giới của những người giàu. "

    Cố nén sự thôi thúc muốn bóp cổ cô, Zachary lạnh lùng hỏi:" Sao cô biết anh ta không còn trẻ nữa? Cũng không thể nhận định anh ta có vấn đề về giới tình chỉ vì anh ta tránh xa phụ nữ. "

    " Anh ta là người đứng đầu gia tộc York. Chúng ta không đang sống trong tiểu thuyết lãng mạn. Người kế nhiệm cần thời gian để trưởng thành và chứng minh năng lực của mình trong việc tiếp quản việc kinh doanh của gia đình. Ít nhất họ phải ba mươi lăm tuổi trước khi có thể tiếp quản. Đó là độ tuổi trung niên. Đối với một cô gái trẻ như tôi, tuổi này là quá già. "

    Anh ước mình có thể chỉnh lời cô nói rằng người thừa kế của dòng họ York chỉ mới ba mươi tuổi và hơn cô có năm tuổi. Anh không hề già một chút nào.

    Một lúc sau, anh lạnh lùng thốt ra:" Có vẻ như cô đã bị người thừa kế hấp dẫn. "

    " Không hề. Đây là lần đầu tiên tôi nghe tin đồn trực tiếp về một CEO cấp cao. Có người đồn thì có người nghe. Tôi chỉ đưa ra ý kiến của mình thôi. Bà Lowe hy vọng Jasmine có thể quyến rũ được người thừa kế, nhưng Jasmine không có ý định kết hôn. Thế giới của những người giàu và quyền lực nằm ngoài tầm với của tất cả chúng ta. "

    Serenity đã nghe về những khó khăn mà bà Lowe đối mặt khi kết hôn với người thuộc tầng lớp xã hội cao hơn. Gia đình Sox là những triệu phú, và mặc dù họ kiếm tiền thông qua các khoản đầu tư bất động sản hợp thời, nhưng gia đình đã tích góp cả gia tài. Dù giàu có, bà Lowe phải vật lộn với nghịch cảnh để hòa nhập vào tầng lớp có học thức. Những cô gái bình thường như họ không nên tin vào truyện cổ tích.

    " Muộn rồi. Tôi đi tắm đây. "

    Serenity và chồng trò chuyện một lúc cho đến khi không còn gì để nói nữa. Đến cuối ngày, họ vẫn là người lạ.

    Serenity đứng dậy đi ra ban công để lấy đồ giặt:" Lúc anh trang hoàng, anh nhờ thợ lắp hai thanh sắt làm giá phơi đồ nhé."

    Zachary vẫn im lặng. Anh mua căn nhà đã hoàn thiện. Anh không quan tâm những chuyện vặt vãnh này, làm sao anh biết được phải lắp thanh sắt trên ban công để phơi quần áo?
     
  7. Annie Dinh

    Bài viết:
    362
    Chương 19 & 20: Zachary Cao Quý Đi Chợ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Cuối tuần này, sau khi gặp bố mẹ anh thì tôi sẽ về quê. Tôi muốn chặt ít tre để làm những thanh ngang."

    Zachary hơi ngượng trả lời: "Không cần đâu, ngày mai tôi sẽ nhờ người lắp."

    Người phụ nữ của gia tộc York đòi về tận quê để chặt tre và kéo chúng về để phơi quần áo. Người duy nhất có thể nghĩ ra điều này là Serenity.

    "Vậy được. Cảm ơn anh!"

    "Đây cũng là nhà của tôi."

    "À đúng," Serenity trả lời trước khi mang quần áo đã giặt vào phòng ngủ. Cô đẩy cửa phòng ngủ rồi quay lại nhìn Zachary: "Nếu muốn, anh có thể để quần áo bẩn ở ngoài sau khi tắm. Tôi sẽ giặt quần áo cho anh luôn."

    "Không cần đâu. Cảm ơn! Ngày mai tôi sẽ nhờ người giao tới hai cái máy giặt. Sẽ dễ dàng hơn nếu mỗi phòng tắm của chúng ta đều có máy giặt."

    "Vậy được. Anh cho tôi biết giá của máy giặt. Tôi sẽ chia nửa tiền với anh."

    Serenity không thể để anh trả tiền cho máy giặt, vì anh đã đưa cô thẻ ghi nợ để chi trả các phí sinh hoạt rồi.

    Zachary thấp giọng: "Hai cái máy giặt không bao nhiêu tiền. Tôi có thể mua vài ngàn cái. Vả lại đây là đồ gia dụng cho nhà của chúng ta."

    Sợ cô nghĩ anh tệ trong việc sắp xếp gia đình, Zachary nói thêm: "Tôi thường bận rộn với công việc, vì vậy tôi gửi quần áo của mình đến tiệm giặt khô. Đó là lý do tại sao tôi không mua máy giặt."

    Vấn đề không phải là không có khả năng quản lý ngôi nhà, mà chỉ đơn giản là vì Zachary không tính đến nhiều thứ, cũng không hiểu về những nhu cầu thường ngày. Trong ba mươi năm qua, anh đã sống theo đúng phong cách sang cả của một người thừa kế. Nhưng dù vậy thì Zachary sẽ tự mình làm mọi thứ có thể.

    Tuy nhiên, giặt giũ là việc mà anh chưa từng thử trước đây.

    "Hiểu rồi!"

    Serenity hiểu rằng những người lao động trí óc có tay nghề cao thường phải xoay sở với cuộc sống vì lịch trình bận rộn của họ. Họ không có thời gian để nghĩ đến những nhu cầu thiết yếu hàng ngày của mình.

    "Hãy nghỉ ngơi sớm đi, anh York."

    Serenity bước vào phòng rồi khóa cửa lại.

    Tiếng khóa cửa khiến đôi mắt Zachary u ám. Anh tin rằng cô đang cảnh giác với mình.

    Nhưng rồi Zachary sớm nhận ra hai người hòa nhau, vì anh cũng khóa cửa phòng và đóng cửa sổ khi ngủ vào ban đêm.

    Thôi thì hãy hiểu theo hướng tích cực rằng cả hai đều có tính cảnh giác tốt.

    Serenity và anh đều đặt ra ranh giới. Hai đứa tôn trọng lẫn nhau và cho nhau không gian để thở.

    Điều đáng biểu dương nhất là Serenity không bao giờ mong anh thực hiện bổn phận của mình trong hôn nhân.

    Một lát sau, Zachary rút điện thoại ra gọi cho quản gia Sam. Khi cuộc gọi được kết nối, Zachary chỉ thị: "Sam, giao hai máy giặt đến Brynfield. Anh có thể quyết định nhãn hiệu. Đừng mua quá đắt hoặc quá rẻ."

    Sam cung kính nghe theo yêu cầu.

    Zachary cúp máy và nhìn chằm chằm vào cánh cửa đóng chặt. Sau đó, anh đứng dậy trở về phòng mình.

    Đêm trôi qua trong sự im lặng.

    Sáng hôm sau lúc sáu giờ, Zachary bị đánh thức bởi tiếng chuông.

    Anh cầm điện thoại lên xem. Là Serenity gọi cho anh. Mặc dù khó chịu, Zachary vẫn trả lời máy.

    "Anh đã dậy chưa, anh York? Chúng ta đã đồng ý sẽ mua hoa ở tiệm lúc sáu giờ."

    "Tôi dậy rồi."

    "Tôi sẽ đợi anh. Anh nhanh lên nhé."

    "Hiểu rồi."

    Vì anh đã nói sẽ đưa cô đến đó ngày hôm qua, Zachary nhanh chóng thức dậy, mặc quần áo, rửa mặt và ra khỏi cửa dù vẫn còn buồn ngủ.

    Serenity cầm một chiếc ví, bên trong có điện thoại, chìa khóa và thẻ ghi nợ mà Zachary đã đưa. Cô sẽ kiểm tra số dư tài khoản tại máy ATM sau. Cô sẽ phải mua những thứ trong khả năng của mình.

    "Đi thôi." Zachary lại gần khẽ nói.

    "Được." Serenity đi cùng anh.

    Đi cạnh nhau nhưng quá yên lặng, Serenity muốn bắt chuyện. Tuy nhiên, khuôn mặt nghiêm nghị và căng thẳng với tấm biển "cấm đến gần" vô hình trên trán anh khiến cô từ bỏ ý định.

    Thật phí tài năng khi anh không trở thành một giáo viên. Với khuôn mặt như vậy, anh có thể dễ dàng dọa học sinh của mình.

    Một lát sau, họ đến chợ. Serenity chỉ đạo Zachary đỗ xe ở bãi đất trống. Sau khi xuống xe, cô nói với anh: "Đi nào. Chúng ta hãy ăn sáng."

    Zachary không tiếng động theo sau cô.

    Zachary York vĩ đại lần đầu tiên phải đến chợ, anh cố gắng giấu sự khó chịu của mình với Serenity.

    Cặp đôi này gọi mỗi người một chiếc bánh sandwich, và Serenity yêu cầu thêm nhân cho mình. Vậy mà chiếc bánh vẫn không thể làm dịu cơn đói của Serenity.

    Zachary tập trung ăn phần mình, tuân thủ nghiêm ngặt phép lịch sự trong khi ăn. Nhìn anh ăn thật ngon miệng và hấp dẫn. Nếu không phải sợ Zachary sẽ chỉ trích việc ăn uống vô độ của mình, Serenity sẽ gọi thêm ít thịt xông khói và khoai tây chiên.

    "Cô có thể gọi bất cứ món gì cô muốn nếu chưa no."

    Zachary biết cô còn muốn ăn nữa. Với sứa ăn của cô thì một chiếc bánh mì sandwich có nhiều nhân bên trong chẳng thấm vào đâu.

    Tối qua tại bữa tiệc, cô đã không ngừng nhét thức ăn vào họng hơn một giờ.

    Không chỉ vậy, cô còn mang quả nam việt quất về nhà để tráng miệng.

    Mặc dù thân hình mảnh mai có thể được coi là người mẫu, nhưng cô nàng này thực sự có ăn nhiều. Chắc chỉ có Chúa mới biết tất cả thức ăn đó đã đi đâu.

    "Tôi no rồi, nhưng nhìn anh ăn tôi lại thấy đói."

    Zachary nhíu mày.

    "Hehe. Đừng cáu. Tôi chỉ đang khen cách ăn của anh. Chỉ cần nhìn anh thôi là tôi cảm thấy anh đang thưởng thức một bữa tiệc thịnh soạn. Và tôi thèm được ăn cùng."

    Zachary nhìn Serenity chằm chằm không nói nên lời, rồi quay lại tập trung vào chiếc bánh mì của mình. Anh ăn chậm vì không quen với loại đồ ăn này.

    Sau khi hai người ăn xong, Serenity dẫn anh đi xung quanh. Thay vì đi thẳng đến tiệm hoa, Serenity đã đến một máy ATM 24 giờ gần đó để rút tiền mặt. Zachary quan sát Serenity lấy thẻ ghi nợ ra khỏi ví. Serenity có trí nhớ tốt và đã ghi nhớ mã PIN mà anh viết ra. Đưa thẻ vào máy, Serenity bấm mã PIN và kiểm tra số dư tài khoản. Đó là mười nghìn đô la. Mười nghìn đô la đủ để cô mua đồ gia dụng thiết yếu.

    "Hãy cho tôi biết nếu số tiền không đủ. Tôi sẽ chuyển vào tài khoản."

    "Quá đủ rồi. Chúng ta không cần nhiều cho một nhà hai người. Tôi kiểm tra số dư còn lại thôi."

    Serenity phải để một ít tiền trang trải chi phí sinh hoạt ngoài đồ đạc.

    Cô đã kiểm tra đơn đặt hàng đồ dùng nhà bếp. Nó sẽ được giao vào ngày mai.

    Serenity cần nấu một bữa thịnh soạn cho gia đình chồng vào ngày họ đến thăm.

    "Chúng ta đến tiệm hoa nhé."

    Serenity cất thẻ ghi nợ vào lại ví rồi dẫn Zachary tới tiệm hoa gần đó.

    Có vài cửa hàng hoa gần chợ và việc kinh doanh rất tốt. Họ mở cửa hàng sớm vì ở gần chợ, lượng người qua lại thường đông đúc vào buổi sáng và buổi tối.

    Đầu tiên Serenity hỏi Zachary thích hoa nào. Sau khi biết Zachary không có khái niệm về hoa, Serenity mua nhiều chậu cây theo sở thích của mình. Cô cũng mua hai giá đỡ cây để lắp vào nhà sau đó.
     
  8. Annie Dinh

    Bài viết:
    362
    Chương 21 & 22: Mặc Cả

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Zachary quan sát Serenity chọn hoa và mặc cả với người bán. Cô trả nửa giá từ năm mươi đô la cho một chậu cây. Chưa kể, cô còn khiến người bán cảm thấy giá cô đang mặc cả là tốt nhất. Có thể nói màn trả giá này thật hấp dẫn.

    Anh không phải là người chú ý đến giá hoặc mặc cả khi mua sắm. Quá thảm cho người bán hoa vì vợ anh có thể mặc cả rất cừ. Vẻ mặt của người bán hoang mang chẳng biết nên bán giá nào.

    Sau khi trả tiền, Serenity mang từng chậu hoa vào xe của Zachary. Ban đầu Zachary chỉ đứng cạnh xe và quan sát, rồi sau đó nhận ra bản thân không đúng khi để cô gái phải làm việc nặng. Thế là anh giúp Serenity vận chuyển hoa cho đến khi xe của anh đầy ắp.

    May mắn thay, người bán hoa đã cho họ một ít bìa cac-tông phẳng để trải lên ghế, nếu không ghế sẽ bị bẩn.

    "Cô còn cần gì nữa không?" Zachary hỏi vợ khi anh bước vào xe.

    "Xe quá đầy không thể chứa thêm gì nữa. Hôm nay vậy là đủ. Trang trí nhà cửa mất nhiều thời gian. Tôi sẽ từ từ mua đồ đạc và trang trí nhà của chúng ta."

    Serenity thắt dây an toàn. Cô rút điện thoại ra xem giờ, rồi nói với Zachary: "Chúng ta về thôi. Tôi cũng cần đến nhà chị gái sau đó."

    Zachary lặng lẽ khởi động xe.

    "À anh York."

    "Sao?"

    "Bà và bố mẹ anh sẽ đến chơi vào cuối tuần. Liệu tôi có thể mời vợ chồng chị gái tới ăn tối cùng không? Gia đình chị gái là người thân của tôi. Dù chúng ta không kết hôn vì tình yêu, thì chúng ta cũng nên gặp gia đình của nhau."

    Nếu không, hai bên gia đình chẳng biết nhau nếu vô tình chạm mặt trên phố.

    Serenity có ông bà, dì, chú sống ở vùng nông thôn, nhưng họ không mấy tử tế với Serenity và Liberty vì các cô là nữ. Sau khi cha mẹ Serenity qua đời trong một vụ tai nạn xe, không ai trong gia đình đứng ra nhận nuôi hai chị em. Tuy vậy, họ lại không ngần ngại tới chia tiền bảo hiểm nhân thọ của cha mẹ cô.

    Ngôi nhà cha mẹ Serenity để lại đã bị ông bà giành mất. Serenity không thèm quay về nhà cha mẹ mình, cô cũng không xem ông bà là người thân.

    Dù từ chối nhận nuôi các cô khi cha mẹ họ qua đời, ông bà vẫn có can đảm đòi tiền chu cấp khi Liberty kết hôn. Hai chị em không muốn liên quan đến ông bà đạo đức giả này, nên Liberty vẫn kiên quyết giữ vững lập trường của mình, ngăn chồng đưa tiền cho họ.

    Cuối cùng, ông bà giận dữ bỏ đi mà không nhận được một xu nào. Họ cũng không dự đám cưới của Liberty. Trong mắt Serenity, Liberty là cha mẹ và người giám hộ của cô.

    Zachary không từ chối và nhàn nhạt đáp: "Tất nhiên là được. Báo cho chị gái cô đến gặp gia đình tôi vào thứ bảy nhé."

    "Vâng."

    Chẳng bao lâu sau, họ đã trở lại Brynfield. Xe đỗ ở tầng dưới, Serenity vận động cơ bắp và bắt đầu chuyển các chậu cây lên lầu trong khi Zachary đi nhờ các nhân viên bảo vệ khu phố giúp đỡ. Anh đưa cho các nhân viên bảo vệ số tiền lớn để chuyển những chậu cây lên. Không cần phải nhọc sức nếu vấn đề có thể giải quyết được bằng tiền.

    Dù Serenity nghĩ Zachary phung phí tiền bạc, nhưng cô chẳng có tư cách chỉ ra điều này vì họ vẫn là người lạ của nhau. Hãy nghĩ thoáng là anh đang cố làm việc thiện và giảm gánh nặng cho cô. Số tiền bỏ ra xem như đáng giá.

    Một góc ban công nhanh chóng được phủ đầy hoa.

    Zachary tiễn các nhân viên bảo vệ ra cửa trong khi Serenity cố gắng hình dung như thế nào để thiết kế cho ban công. Ban công quá lớn. Dù cô đã mua đầy cây, nhưng chúng chỉ phủ được một góc. Cô không còn thời gian để dựng các giá hoa. Cô sẽ làm việc này tối nay sau khi tan làm.

    "Có chuyện gì thế?"

    "Ban công quá lớn. Tôi không hình dung được nên đặt để thế nào."

    Zachary liếc nhìn xung quanh. Quả thật cô nói đúng. Giọng anh đều đều: "Cô hình dung thế nào? Cô đang nghĩ đến một khu vườn nhỏ à?"

    Serenity gật đầu.

    "Bây giờ cô phải đi tới nhà chị gái đúng không? Cô đi đi. Tôi sẽ quay lại tiệm hoa và mua thêm."

    Serenity nhìn đồng hồ hỏi: "Anh bắt đầu làm việc lúc mấy giờ?"

    "Tôi có thể đi làm muộn hơn."

    Serenity hiểu những viên chức cao cấp như Zachary có thể được hưởng một hoặc hai đặc quyền.

    Rút thẻ ghi nợ ra, Serenity đưa cho Zachary và giục: "Đừng quên trả nửa giá với người bán hoa nhé."

    Zachary nhét lại thẻ ghi nợ vào tay cô: "Tôi có tiền."

    Serenity nhìn anh một cách tò mò rồi cho qua chủ đề này. Cô phải đến nhà chị gái.

    Serenity nhắc nhở Zachary mua những món rẻ nhất trước khi lấy chìa khóa, rồi vội vã ra ngoài. Cô không biết rằng người đàn ông của cô đợi cho đến khi cô đi mới quay một đoạn video ngắn toàn cảnh ban công để gửi cho Henry, người làm vườn chính của điền trang gia tộc York. Henry gọi lại ngay.

    "Thưa ngài."

    "Anh đã xem video rồi, Henry. Anh nghĩ tôi cần bao nhiêu chậu hoa để biến ban công thành một khu vườn nhỏ? Hãy chọn vài chậu rẻ hơn trong nhà kính của anh. Tôi đang tìm loại phát triển nhanh với những cánh hoa lớn và phức tạp. Giao chúng đến căn hộ 808 ở tầng tám của tòa nhà B tại Brynfield."

    Khi giúp Serenity chuyển hoa, Zachary nhận thấy cô bị thu hút bởi những bông hoa lớn với tràng hoa được trang trí công phu. Cô không quan tâm đến hình dạng cánh hoa chung chung.

    "Tôi cần anh liệt kê cả giá tiền nữa."

    Henry trả lời: "Tôi hiểu rồi."

    "Hãy giao chúng vào tối nay."

    "Dạ được, thưa ngài."

    Lời nói của Ngài Zachary chính là mệnh lệnh.

    "Chuyển chúng lên ban công. Không cần quan tâm phần trang trí."

    Serenity sẽ sắp xếp hoa theo ý của cô. Cô có thể không thích nếu anh giành việc này.

    Henry cung kính nhận mệnh. Zachary nhanh chóng cúp máy.

    Serenity ngây thơ không rành thế sự chỉ lo mua đồ ăn sáng mang cho chị gái và cháu trai như ngày hôm qua. Tâm tình vui sướng, cô thậm chí còn mua cho cháu trai chiếc xe đạp chạy bằng pin dành cho trẻ em.

    "Dì Swer*." Serenity được chào đón bằng giọng nói đáng yêu của Sonny ngay khi cô bước vào nhà.

    "Sonny, sao hôm nay con dậy sớm thế? Đến xem dì mua gì cho con nè."

    "Bán mì*."

    Cháu trai Sonny của cô có vốn từ vựng hạn chế vì mới hai tuổi. Sonny tập tễnh đi tới và vòng quanh chiếc xe đạp chạy bằng pin, thể hiện niềm vui của cậu nhóc bằng hành động hơn là lời nói.

    Liberty bước ra khỏi phòng tắm sau khi ném quần áo của cô và chồng vào máy giặt. Quần áo của con trai sẽ được giặt bằng tay.

    "Seren, em lại tiêu tiền vào những thứ không cần thiết nữa rồi."

    "Em chỉ mua cho cháu trai nhỏ của em món đồ chơi. Đó không phải là điều không cần thiết."

    Để đồ ăn sáng xuống, Serenity bế cháu trai và đặt cu cậu lên chiếc xe đạp chạy bằng pin. Cô dạy Sonny cách đạp xe.

    Sonny là một đứa trẻ thông minh, cậu nhóc nhanh chóng học được cách đạp xe quanh phòng khách.

    "Liberty, em đã mua đồ ăn sáng cho chị và Sonny."

    "Tối qua chị đã đặt báo thức, sáng nay chị có thể dậy sớm nấu bữa sáng. Anh rể của em ăn no đủ trước khi đi làm." Mặt Liberty rạng rỡ khi thấy con trai vui vẻ: "Em không cần mang bữa sáng cho chị mỗi lần đến thăm đâu. Bây giờ em đã kết hôn. Em có gia đình riêng. Chồng em có thể có ý kiến nếu em cứ tiêu tiền cho chị."

    Cô không muốn cuộc sống của Serenity chỉ xoay quanh mình.

    Chú thích:

    *Dì Swer: Là dì Serenity, Sonny hai tuổi nói ngọng. Em giữ nguyên giọng cậu nhóc.

    *Bán mì: Sonny nói ngọng.
     
    Chỉnh sửa cuối: 26 Tháng hai 2025
  9. Annie Dinh

    Bài viết:
    362
    Chương 23 & 24: Chồng Tồi

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Ăn sáng một chút không tốn kém. Liberty, em sẽ không chi tiêu vượt mức đâu."

    Serenity có đủ thu nhập để giúp đỡ chị gái, nhưng cô không muốn dồn toàn bộ tiền lương của mình vào việc này vì cô đang có dự tính mua nhà.

    "Sonny đã ăn chưa ạ?"

    Serenity hỏi trong khi kiểm tra nhiệt độ cơ thể của Sonny. Nhiệt độ cơ thể cậu nhóc bình thường.

    "Thằng bé đã uống sữa. Chị đang nấu súp gà trên bếp. Chị sẽ cho nó ăn sau khi súp chín." Liberty chăm sóc con trai rất chu đáo.

    "Zachary sẽ về nhà sau hai ngày nữa. Bố mẹ anh ấy sẽ đến thăm vào thứ bảy này. Chị và anh rể đến Brynfield cùng ngày để ăn tối với gia đình. Chị có thể báo cho anh ấy biết chuyện này được không ạ?"

    Liberty vui vẻ hỏi: "Chồng em đi công tác về rồi sao?"

    "Anh ấy nói sẽ quay lại vào tối thứ sáu."

    "Được. Chị sẽ nói cho chồng biết."

    Liberty hiểu rõ lý do tại sao em gái quyết định kết hôn. Mặc dù xuôi theo lời nói dối của Serenity, nhưng Liberty vẫn lo lắng về nửa kia của Serenity. Cô chưa bao giờ nhìn thấy chồng của Serenity trực tiếp. Liberty không coi nhẹ cuộc gặp gỡ với gia đình chồng của em gái.

    Sau khi ở nhà chị gái đủ lâu, Serenity đi làm. Serenity đi rồi, Liberty cho con trai ăn súp gà và đưa cậu nhóc ra ngoài dạo và mua sắm. Cô muốn mua quần áo mới để đến buổi gặp mặt gia đình chồng của em gái.

    Liberty ăn mặc giản dị như bà nội trợ, và quần áo của cô là những món đồ được săn lùng trong đợt giảm giá tồn kho.

    Nhớ lại thời còn độc thân, Liberty rất cầu kỳ về chuyện ăn mặc của mình. Dù quần áo của cô không phải là nhãn hiệu lớn, nhưng chúng cũng được may đo. Hiện tại cô dành tất cả cho gia đình, cô đã ngừng làm việc và mất nguồn thu nhập. Tiền tiết kiệm của cô đã được dùng vào việc cải tạo ngôi nhà. Giờ Liberty cân đo đong đếm từng xu và chỉ chi tiền cho gia đình thay vì cho bản thân.

    Để tạo ấn tượng tốt với gia đình chồng của em gái, Liberty mua hai chiếc váy sang trọng một chút, cùng với một bộ vest và cà vạt cho chồng. Cô đang bước ra khỏi cửa hàng quần áo thì nhận được cuộc gọi từ chồng.

    "Bà xã."

    Bế con trai, Liberty đẩy xe đẩy và nghe điện thoại.

    "Em lại tiêu tiền vào cái gì nữa thế? Hơn một ngàn đô. Hơn một nửa tiền sinh hoạt phí rồi. Anh đã nói với em giờ chúng ta sẽ chia đôi phí sinh hoạt. Một ngàn đô là em xài, em phải tự lo liệu nếu không đủ tiền để chi tiêu trong tháng."

    Giống như Zachary, chồng của Liberty, Hank Brown đã đưa thẻ phụ cho vợ. Anh ta sẽ chuyển tiền mặt vào thẻ hàng tháng để chi tiêu trong gia đình. Tuy nhiên, tài khoản được liên kết với số điện thoại di động của anh ta, vì vậy anh ta sẽ nhận được tin nhắn bất cứ khi nào Liberty sử dụng thẻ.

    Tiền mua đồ dung cho một gia đình ba người được định mức dưới một trăm đô vì Hank chỉ chuyển ba nghìn đô la vào thẻ mỗi tháng. Liberty sẽ có vài trăm đô để dành nếu cô chi tiêu một cách khôn khéo. Tuy nhiên, thật khó để gói ghém trong ba nghìn đô nếu đứa trẻ bị bệnh.

    Vì Liberty quên mang theo thẻ ngân hàng của mình, nên cô phải quẹt thẻ được dùng để chi tiêu cho phí sinh hoạt trong nhà. Cô không bao giờ nghĩ rằng chồng sẽ chỉ trích ngay khi cô bước ra khỏi cửa hàng quần áo.

    "Anh thấy em giao dịch ở một cửa hàng quần áo. Em mua quần áo à? Em mua gì tận một ngàn đô? Em không thể giảm chi tiêu sao? Em nghĩ anh kiếm tiền dễ lắm sao? Anh còn khoản vay mua nhà, vay mua ô tô và tiền trợ cấp sinh hoạt cho bố mẹ. Sonny cũng cần sữa bột và tã nữa! Em không đóng góp chi phí. Anh tự lo liệu. Sao em không giảm chi tiêu và thông cảm cho anh một chút?"

    Liberty dừng bước và đợi cho đến khi chồng xả giận xong mới giải thích với anh ta: "Seren nói chồng con bé sẽ về vào thứ sáu. Hai gia đình sẽ gặp nhau và ăn tối vào thứ bảy. Là người thân của Seren, em hy vọng buổi gặp mặt sẽ diễn ra tốt đẹp. Những bộ quần áo em có không mặc vừa nữa, vì vậy em đã mua hai cái váy. Em cũng mua cho anh một bộ vest và cà vạt mới. Anh Hank, chúng ta sẽ không đến nhà mẹ anh cuối tuần này."

    Sau khi cô giải thích, Hank lẩm bẩm điều gì đó. Không rõ anh ta nói gì, Liberty hỏi: "Anh nói gì vậy Hank?"

    "Không có gì. Đúng là chúng ta phải ăn mặc đẹp để gặp gia đình kia, nhưng em đâu cần phải mua hai bộ trang phục. Một cái là đủ rồi. Hãy cố ăn kiêng nhanh đi. Đã đến lúc em phải giảm cân để có thể mặc những bộ quần áo cũ. Em vẫn còn vài bộ đồ đẹp. Thật đáng tiếc khi em không thể mặc chúng nữa. Nhìn lại em xem, em chỉ biết ăn, ngủ, tiêu tiền. Em là heo sao? Ít nhất thì heo cũng có thể bán lấy thịt. Còn em là con heo vô dụng."

    Nghĩ đến dáng vẻ mũm mĩm của vợ, Hank không giấu được sự khinh thường trong giọng nói. Đến chuyện gần gũi vợ chồng, Hank thậm chí còn không chạm vào vợ trừ khi anh ta có nhu cầu cần phải giải quyết. Liberty thông minh, nóng bỏng và xinh đẹp trước đây đã chẳng còn nữa!

    Anh ta không bao giờ nghĩ rằng ba năm ngắn ngủi của cuộc hôn nhân đã biến vợ thành phì lũ! Mẹ và chị gái anh ta đã đúng khi nói Liberty ăn uống vô độ. Cô không kiếm được một xu và chẳng đóng góp được thứ gì.

    "Anh Brown*."

    Thư ký của Hank bước vào văn phòng và chào anh bằng giọng nói ngọt ngào, Hank lập tức nói với vợ: "Liberty, anh cần phải làm việc. Nhanh về nhà và nấu bữa tối. Anh không muốn về nhà mà chưa có đồ ăn. Chẳng biết em làm gì ở nhà mỗi ngày."

    Sau khi mắng vợ, Hank kết thúc cuộc gọi trước khi Liberty kịp chào từ biệt.

    "Anh Brown, vui lòng xem qua tài liệu này và ký nếu mọi thứ đã ổn thỏa." Cô thư ký trẻ đưa tài liệu cho Hank.

    "Được." Hank cầm tài liệu xem qua và ký xác nhận. Anh ta đưa lại các giấy tờ cho thư ký, cùng với một chiếc hộp Tiffany mà anh ta lấy ra từ ngăn kéo. Hank nhìn thư ký với ánh mắt đầy ẩn ý và nói: "Jess, anh đi ngang qua tiệm kim hoàn trên đường về nhà sau khi chốt hợp đồng tối qua. Anh đã mua cho em một chiếc vòng cổ bằng vàng. Em thấy sao?"

    Jessica cầm hộp Tiffany và mở ra. Quả nhiên là một chiếc vòng cổ bằng vàng. Với nụ cười trên môi, cô lấy chiếc vòng cổ ra khỏi hộp.

    Hank đứng dậy đi vòng qua bàn làm việc và đến sau lưng cô. Anh ta cầm sợi dây chuyền từ tay cô và nói một cách đầy ân cần: "Để anh mang giúp em nhé."

    "Dạ."

    Hank đeo chiếc vòng cổ vàng cho Jessica và hôn má cô trước khi nói lời khen tặng: "Đẹp tuyệt! Chiếc vòng cổ trông rất hợp với em."

    Jessica quay lại và vòng tay qua cổ anh ta. Cô kéo anh ta gần hơn để hôn má và ngượng ngùng bày tỏ sự biết ơn: "Cảm ơn anh, anh Brown. Em thích chiếc vòng cổ này lắm."

    "Gọi anh là Hank khi không có ai xung quanh."

    Hank kéo cô vào lòng, với khuôn mặt điển trai lộ rõ ham muốn, anh ta ghé sát vào tai cô và thì thầm điều gì đó.

    Jessica lập tức đẩy anh ta ra bĩu môi: "Anh có vợ con rồi. Chúng ta đã thỏa thuận mối quan hệ này trong sáng và không có gì khác."

    *Anh Brown: Thư ký gọi Hank một cách trịnh trọng
     
  10. Annie Dinh

    Bài viết:
    362
    Chương 25 & 26: Xui Rủi

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Jessica thích thú với sự tán tỉnh và sự đối xử ưu ái của sếp. Cô cũng chấp nhận hoa và quà tặng nhưng từ chối vượt qua ranh giới ngủ với sếp. Đây không phải là vấn đề bảo vệ sự trong trắng, mà là chiêu thức để khiến Hank khao khát thứ anh ta mong muốn.

    Jessica không nhắm đến mục tiêu trở thành tình nhân mà là người phụ nữ tương xứng bên cạnh Hank. Tuy nhiên, Hank đã có mối quan hệ với vợ trong nhiều năm kể từ khi còn học đại học. Liberty từng là giám đốc tài chính của công ty, nhưng cô đã nghỉ việc để trở thành bà nội trợ toàn thời gian vào thời điểm Jessica gia nhập công ty.

    Jessica chưa từng gặp Liberty, nhưng qua lời kể của những người đồng nghiệp cũ, cô biết rằng Liberty đã sinh con trai sau một năm kết hôn và trở thành nội trợ kể từ đó. Người ta nói Liberty mất dáng sau khi sinh con. Hank đã than phiền về người vợ béo phì của mình nhiều lần.

    Jessica thầm nói: "Liberty đúng là một con bò ngốc. Cô ta nên để ý vóc dáng của mình ngay cả sau khi kết hôn. Chẳng có người đàn ông nào thích đứng bên cạnh người vợ quá khổ của mình."

    Jessica không có lỗi khi theo đuổi Brown. Liberty phải chịu trách nhiệm vì không chăm sóc bản thân và gần gũi chồng. Cả ngày Liberty chỉ biết phung phí tiền bạc.

    Brown có thể chi nhiều hơn cho Jessica nếu Liberty biết cắt giảm chi tiêu. Hank cau mày khi nhắc đến Liberty: "Cô ta là một con lợn. Anh cảm thấy buồn nôn mỗi khi nhìn cô ta. Lẽ ra anh đã ly hôn với cô lâu từ lâu nếu cô ta không cho anh một đứa con."

    Serenity lại có vóc dáng đẹp. Cô trẻ và đẹp hơn Liberty. Mặc dù lớn lên ở vùng nông thôn, nhưng Serenity vẫn cư xử duyên dáng, nổi bật hơn Liberty. Tất nhiên, trước đây Liberty cũng có nét quyến rũ. Nhưng giờ sự thừa cân đã lấy mất những sự duyên dáng này.

    Liberty không biết gì về mối quan hệ vụng trộm của chồng với thư ký. Liberty biết chồng có một cô thư ký, nhưng cô chẳng để ý giọng nói ngọt ngào của một người phụ nữ ở đầu dây bên kia. Đặt con trai trở lại xe đẩy, Liberty bắt đầu đẩy xe tiến về phía trước.

    Suy nghĩ trôi dạt trên mây, Liberty đã đâm xe đẩy vào chiếc Maybach đang đỗ. Thiệt hại cho chiếc xe sang không quá nghiêm trọng, nhưng nó để lại một vết xước trên thân xe. Liberty phát hoảng khi nhìn rõ logo của chiếc xe. Trùng hợp chủ xe cũng ở gần hiện trường. Rất nhanh anh ta đã đến.

    "Tôi xin lỗi anh! Tôi thực sự xin lỗi!" Liberty liên tục xin lỗi.

    Người đàn ông khoảng ba mươi tuổi, mặc đồ đen và có khuôn mặt khá hấp dẫn. Tuy nhiên, một vết sẹo ở bên phải khuôn mặt của anh ta làm tăng nét khủng bố cho sự hiện diện của anh ta. Sonny sợ người đàn ông đến nỗi bé quay lại và với tay về phía mẹ cầu được ôm.

    Người đàn ông mặt sẹo kiểm tra xe trước khi quay lại nhìn Liberty và đứa trẻ. Mặc dù hơi buồn, nhưng anh ta không mất bình tĩnh và quát mắng hai mẹ con. Người đàn ông nói giọng rầu rĩ: "Để lại số điện thoại liên lạc của cô cho tôi. Tôi sẽ báo cho cô phí sửa chữa và sơn lại."

    "Tôi xin lỗi anh."

    Người đàn ông mặt sẹo im lặng một lúc rồi nói: "Chuyện đã xảy ra, xin lỗi không giải quyết được vấn đề. Hãy cẩn thận lần sau. Cô có thể trả phí sửa xe cho tôi, nhưng cô sẽ làm gì nếu có chuyện xảy ra với con cô?"

    "Tôi hiểu. Là lỗi của tôi. Lần sau tôi sẽ cẩn thận."

    Liberty rút điện thoại ra: "Anh à, anh có thể đọc số của anh cho tôi không? Tôi sẽ gọi cho anh, để anh lưu số tôi. Tôi sẽ trả tiền sửa xe cho anh."

    Người đàn ông mặt sẹo đọc số điện thoại liên lạc của anh ta. Liberty nhấn gọi và đợi cho đến khi nghe chuông mới cúp máy.

    "Cô tên gì?"

    "Tên tôi là Liberty. Liberty Hunt."

    Sau khi lưu tên Liberty, người đàn ông mặt sẹo vẫy tay chào cô: "Được rồi. Cô có thể đi."

    Liberty xin lỗi một lần nữa và đẩy con trai rời khỏi hiện trường. Cô sẽ báo việc này với chồng khi về nhà tối nay. Lúc này, có đoàn xe sedan hạng sang đang chạy trên đường, một trong số đó là chiếc Rolls-Royce. Đó là xe riêng của Zachary. Khi đoàn xe dừng lại bên lề đường, Zachary hạ cửa sổ xuống và nhìn người đàn ông mặt sẹo. Anh hỏi: "Ông đang làm gì ở đây vậy Duncan?"

    "Tôi đi mua vài thứ, nhưng khi quay lại thì thấy vết xước trên xe."

    "Ông bắt được thủ phạm chưa?" Zachary hỏi theo bản năng: "Có cần tôi giúp bắt kẻ phá hoại xe của ông không?"

    "Không cần đâu. Tôi có số của cô ta rồi. Tôi sẽ yêu cầu cô ta bồi thường thiệt hại sau khi tôi sửa xe. Wiltspoon là thành phố của tôi. Cô ta có thể chạy nhưng không thể trốn."

    Trở lại xe, Duncan Lewis nổ máy và nói với Zachary: "Tôi đi đây."

    Zachary quay cửa sổ xe lên và lái theo đoàn xe mà không nói thêm lời nào.

    Thời gian trôi qua nhanh. Chớp mắt trời đã tối.

    Khi giờ cao điểm sau khi tan trường qua đi, Serenity định nấu bữa tối cho cô và Jasmine trong bếp thì nhận được cuộc gọi của Liberty.

    "Seren, chị đã nghĩ về một sự cố cả ngày hôm nay. Chị sẽ tới gặp em vì không còn lựa chọn nào khác."

    "Có chuyện gì thế chị Liberty?"

    "Chị đẩy xe đẩy và vô tình làm xước chiếc Maybach khi đi mua sắm chiều nay. Sửa loại xe này chắc hẳn rất tốn kém. Tiền tiết kiệm của chị có lẽ không đủ để bồi thường. Chị đã nói với anh rể của em về chuyện này, nhưng anh ấy quát chị hãy tự giải quyết."

    Với trái tim muộn phiền, Serenity nói: "Hít thở sâu chị Liberty. Phí sửa chữa là bao nhiêu?"

    "Chị vẫn chưa biết. Chủ xe lấy số điện thoại của chị và nói sẽ gọi cho chị khi xe được sửa xong."

    "Điều quan trọng là chị và Sonny vẫn ổn. Chúng ta có thể trả tiền sửa chữa. Em sẽ cho chị mượn tiền. Đừng lo lắng về điều đó."

    Liberty nghẹn ngào: "Seren, chị đúng là kẻ ăn hại. Chị không thể tin là mình lại gây chuyện."

    "Đó là tai nạn chị Liberty. Đừng buồn. Tiền chỉ là vật ngoài thân. Hãy biết ơn vì chẳng ai bị thương."

    Đợi Liberty bình tĩnh lại, Serenity quay sang người bạn thân nhất của mình: "Jasmine, tớ cần phải về nhà ngay."

    "Ừ."

    Khi biết Liberty cần giúp đỡ, Jasmine đã giục người bạn thân nhất về nhà. Serenity chạy vội đến nhà chị gái và ngồi với chị đến nửa đêm mới về nơi ở của mình.

    Câu hỏi vô cảm của Zachary vang vọng khắp phòng khi cô mở cửa vào nhà: "Sao cô về muộn thế?"

    Serenity trả lời trong lúc đóng cửa: "Chị gái tôi gặp chút rắc rối."

    Sự căng thẳng trên khuôn mặt Zachary dịu đi một chút. Anh khẽ hỏi: "Chuyện gì đã xảy ra với chị gái cô vậy?"

    "Chiều nay chị ấy đi mua sắm thì vô tình trượt xe đẩy vào chiếc xe hơi sang trọng đỗ bên đường. Vì là vết xước nên việc sửa chữa sẽ tốn kém. Chị gái tôi không có việc làm hoặc thu nhập. Chị ấy lo không đủ khả năng chi trả cho việc sửa chữa."

    Một tia sáng lóe lên trong đôi mắt đen của Zachary. Có thể nào chị gái của Serenity đã làm hỏng chiếc xe của Duncan không?

    "Đó là loại xe gì? Thiệt hại thế nào?" Vẫn giữ vẻ mặt nghiêm túc, Zachary thăm dò.

    "Chị tôi nói đó là xe Maybach. Tôi đoán phải tốn kém lắm mới sửa được vết xước trên loại xe đó."

    Serenity không chắc mức độ thiệt hại của túi tiền sẽ như thế nào.
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...