Chương 1233: Đến tột cùng ai thất đức 35
Quả nhiên. Sơ Từ nói bóng gió, hai tên đàn ông đều nghe hiểu, "Muốn đi ra ngoài thì từ từ suy nghĩ" ý là đừng con mẹ nó hòng thoát ra.
Hai mét bảy, hai mét tám trái phải, nếu là Đại Dao có thể chạy lấy đà hai bước thì thoát rồi. Nhưng bọn hắn không được. Sợi dây bị cầm đi, cái giường ghế dựa tình thú duy nhất dùng để trèo lên cũng bị ả điên kia khí thế sét đánh phá tan tành. Còn lại là mấy mối hàn rơi vãi trên nền đất, giống như ống thép trên nóc nhà, giống xích sắt phía trên. Bọn họ đâu giống Sơ Từ có loại kỹ thuật nano luyện chế thần binh lợi khí. Cho nên hai mét tám trước mặt với bọn hắn cùng tám ngàn tám trăm bốn mươi bốn mét cũng chả khác gì nhau. Bọn họ không phải là không muốn ngăn cản Sơ Từ và Tôn Gia Nghê rời đi, dù sao tâm tình của bốn người bị nguy so với hai người là không giống nhau. Đại nạn xuất hiện, tránh cũng không thể tránh, có nhiều người ý thức được càng hy vọng nhiều, càng tuyệt vọng. Thế nhưng bọn hắn hôm nay, vừa mất nhiều máu, lại vừa bị hành hạ mấy tiếng đồng hồ, Tôn Gia Nghê quả thật không vấn đề, nhưng muốn giữ lại Sơ Từ.. Chúng thần thiếp không làm nổi!
Sơ Từ rời đi, chỗ tốt là rõ ràng, Thường Thiên Minh đắc chí lầm bầm: "Bất kể thế nào, không cần lo lắng ngạt thở mà chết rồi."
"Đúng vậy, còn ít hơn hai người chia ra mà ăn đấy!" Trang Tử Đống đáp lại mỉa mai, đầu óc như vậy..
Thường Thiên Minh nghe xong cũng thực vui mừng: "Đúng thật, đủ cho hai chúng ta chèo chống thêm ba ngày."
Ngu xuẩn!
Trang Tử Đống: Ba ngày sau sẽ còn có người đến à?
Thường Thiên Minh: Có chứ, chẳng phải Sơ Từ nói người nhà cô ta sẽ đến nơi này sau ba ngày..
Trang Tử Đống: Đệch! Vì sao không nhắc tao sớm hơn?
Trang Tử Đống vô cùng hoang mang, rõ ràng hắn nướng cái mông của Thường Thiên Minh, thế nào lại thành khét não thế này? Hắn rất tò mò Sơ Từ đầu óc thế nào mà bị người ngu như lợn thế này đùa bỡn vòng quanh vậy. Hay là Sơ Từ cố ý? Mục đích chủ yếu là vì quay video? Thế vì sao lại cho Thường Thiên Minh biết cái video, rồi vô cớ làm lợi cho thằng nhãi này một ngàn vạn? Cảm giác Sơ Từ làm mọi chuyện đông một gậy, tây một búa, làm cho gã không nghĩ ra, nếu nói cô thiểu năng, thì động tác hay hành vi lại đều có thâm ý sâu sắc.
Ha ha.
Dù sao tất cả cũng chẳng liên quan gì với hắn, cũng tốt, cứ thế lẳng lặng chết đi, dù sao cũng coi là chết tại nhà. Trang Tử Đống đột nhiên phát hiện bản thân rất mệt mỏi. Vốn dĩ hắn cũng giống Thường Thiên Minh, hi vọng sống qua ba ngày, sau đó rời đi cùng Sơ Từ. Thế nhưng sau một buổi tối mất hồn mất vía, Trang Tử Đống bỗng thấy tất cả nhẹ nhàng, lúc trước mình quá ngu, mang sai lầm của người khác ra hành hạ bản thân, rồi lại đi hành hạ ngược lại người khác.
Việc gì phải thế?
Dốc hết sức lực mấy chục năm, hắn từng suy đồi, từng thành công, từng chìm đắm, từng phóng túng, từng hưng phấn, từng kiêu ngạo, thế nhưng chưa từng hạnh phúc. Cũng không phải hạnh phúc không châm chước hắn, mà lòng căm thù và oán giận đối với những chuyện kia khiến lòng hắn không rảnh mà chú ý nữa. Mỗi người phụ nữ hắn hành hạ đều biến thành người đàn bà phụ bạc kia, mỗi người đàn ông hắn ngược đãi đều biến thành kẻ cướp người yêu của hắn, hắn đã từng coi khoái cảm trả thù là hạnh phúc, nhưng loại hạnh phúc chốc lát đó qua đi chỉ còn lại cảm giác trống rỗng, lặng lẽ, lạnh lẽo kéo dài. Trang Tử Đống biết, đó cũng không phải là hạnh phúc.
Hắn nghèo đến mức chỉ còn có tiền, sau đó lại đột nhiên mất đi số tiền kia, Trang Tử Đống cảm thấy cuộc đời mình như một trò đùa ác ý. Ông trời cho hắn một đầu óc thông minh, lại không cho hắn một trái tim độ lượng.
Thường Thiên Minh liều mạng gõ vào cánh cửa sinh mệnh kia, nhưng chỉ phát ra âm thanh "phốc, phốc" nặng nề.
"Đừng phí sức, ta làm ta biết, bên ngoài sẽ không nghe được bất kỳ âm thanh gì, trừ khi đứng ở cửa phòng."
Khó trách bọn Sáu sẹo không về được, một người như Sơ Từ có thể cầm chân sáu người. Sơ Từ thật ra là tới giết bọn hắn. Tất cả những trêu đùa, làm nhục và tẩy não hắn áp đặt lên những phụ nữ đó, Sơ Từ đều trả cho hắn một lần, rồi phất tay mà đi. Thậm chí cô còn không tự mình ra tay. Chính xác, Lâm Tịch cũng không ra tay. Ra tay tới giết bọn hắn là Lâu gia. Thời điểm tầng hầm thành biển lửa, Trang Tử Đống nghĩ đến, lấy tính cách có thù tất báo của con bé này mà đi tìm kiếm công bằng, nhất định nó đã suy nghĩ biện pháp buộc Lâu gia tới phóng hỏa. Ngọn lửa này hẳn nên thiêu chết hai kẻ đáng chết là hắn và Thường Thiên Minh mới phải. Ngọn lửa này hẳn nên chôn vùi tất cả vết tích tham dự của Sơ Từ. Thật là một con bé có chính kiến.
Trang Tử Đống lại lần nữa đoán đúng. Lúc Lâu Miểu ra lệnh, trong lòng cô ta nghẹn muốn chết.
"Một triệu, mời tài trợ cho trại hè quốc học thời xưa do bố tôi sắp mở."
Lâu Miểu không thèm để ý gì tới người phụ nữ không những tự tiện xông vào văn phòng, tùy tiện đặt mông lên ghế của mình, mà còn lạnh lùng phân công trợ lý sinh hoạt của cô ta: "Gọi bảo vệ vào, trừ một tháng lương, nửa năm tiền thưởng."
Trợ lý đằng sau lập tức khóc đen mặt.
"Tổng giám đốc Lâu lòng dạ thật lớn, đã như vậy, tôi liền đi, trong hầm ngầm chứa không nổi những thứ dơ bẩn như vậy. Ngày mai sẽ lên hot search!" Người tới quay đầu ra ngoài.
"Dừng lại!" Người phụ nữ ngồi sau bàn gỗ lim nghiêm nghị kêu lên: "Cô là ai?"
"Tôi họ Sơ, mới ra đời, cái gì cũng dám làm!" Lâm Tịch tuy mỉm cười, nhưng ánh mắt rét lạnh như dao.
Lấy hơi xong, giọng Lâu Miểu thờ ơ trở lại, cô ta nói với trợ lý sinh hoạt và bốn bảo vệ chờ ở cửa ra vào: "Các anh đi ra ngoài trước, tôi không phân phó thì không để bất cứ ai đi vào, bao gồm cả các anh."
Lâu Miểu rất chán ghét loại cảm giác này. Người phụ nữ kia lần nữa thô lỗ ngồi trên bàn làm việc, so với ở nhà còn tùy ý hơn, còn mang theo một phong thái bố tướng đại vương, nhìn xuống mình. Từ khi Lâu Viễn xui xẻo chết thảm, bao lâu rồi không ai dám đối mặt với cô ta như thế?
"Cô không chết?" Lâu Miểu đi thẳng vào vấn đề.
"Đúng." Lâm Tịch cũng nói thẳng: "Tạo ra phiền toái lớn cho cô."
"Quả thật, cô nên cảm ơn tôi, không có tôi trợ giúp, làm sao hôm nay có tổng giám đốc Lâu Miểu? Kết quả thì sao? Lại lấy oán trả ơn, muốn giết tôi ở trong tầng hầm. Tôi thật không ngờ tổng giám đốc của Lâu thị lại là một người thất đức như vậy.
Bố tôi muốn làm một trường quốc học chân chính, nửa từ thiện, phổ biến văn hóa dân tộc, nhưng bọn tôi nhà nghèo, muốn tìm những người có tiền để quyên góp, ai ngờ các người lại khó bỏ ra như thế."
Lâm Tịch trào phúng nhướng mày, không thèm để ý mặt Lâu Miểu đã xanh xám, tiếp tục nói: "Nhất là Tổng giám đốc Lâu ngài đây, khó có được lý do tốt như vậy, há có thể dùng làm điều xấu xa?"
"Cô đây là dọa dẫm, cô không sợ tôi báo cảnh sát sao?" Cơ mặt Lâu Miểu bắt đầu vặn vẹo.
"Dọa dẫm? Tổng giám đốc Lâu ngài đây dùng mạng của người tiền nhiệm và Trang Tử Đống đổi mấy triệu. Ngài vừa đòi tiền, vừa muốn mặt mũi, tôi không giống, đã đòi tiền là không cần mặt mũi. Cùng lắm, mạng người nghèo bọn tôi không đáng tiền, tôi liền bán tống bán tháo. Một triệu để mua sự im lặng của tôi, cũng là mua sự an tâm của ngài."
Lâm Tịch bỗng chốc thu hồi sắc mặt cười cợt, gằn từng chữ một: "Lúc tôi cười nói đạo lý không nghe, tôi sẽ để cô quỳ nghe quy củ."
Hai mét bảy, hai mét tám trái phải, nếu là Đại Dao có thể chạy lấy đà hai bước thì thoát rồi. Nhưng bọn hắn không được. Sợi dây bị cầm đi, cái giường ghế dựa tình thú duy nhất dùng để trèo lên cũng bị ả điên kia khí thế sét đánh phá tan tành. Còn lại là mấy mối hàn rơi vãi trên nền đất, giống như ống thép trên nóc nhà, giống xích sắt phía trên. Bọn họ đâu giống Sơ Từ có loại kỹ thuật nano luyện chế thần binh lợi khí. Cho nên hai mét tám trước mặt với bọn hắn cùng tám ngàn tám trăm bốn mươi bốn mét cũng chả khác gì nhau. Bọn họ không phải là không muốn ngăn cản Sơ Từ và Tôn Gia Nghê rời đi, dù sao tâm tình của bốn người bị nguy so với hai người là không giống nhau. Đại nạn xuất hiện, tránh cũng không thể tránh, có nhiều người ý thức được càng hy vọng nhiều, càng tuyệt vọng. Thế nhưng bọn hắn hôm nay, vừa mất nhiều máu, lại vừa bị hành hạ mấy tiếng đồng hồ, Tôn Gia Nghê quả thật không vấn đề, nhưng muốn giữ lại Sơ Từ.. Chúng thần thiếp không làm nổi!
Sơ Từ rời đi, chỗ tốt là rõ ràng, Thường Thiên Minh đắc chí lầm bầm: "Bất kể thế nào, không cần lo lắng ngạt thở mà chết rồi."
"Đúng vậy, còn ít hơn hai người chia ra mà ăn đấy!" Trang Tử Đống đáp lại mỉa mai, đầu óc như vậy..
Thường Thiên Minh nghe xong cũng thực vui mừng: "Đúng thật, đủ cho hai chúng ta chèo chống thêm ba ngày."
Ngu xuẩn!
Trang Tử Đống: Ba ngày sau sẽ còn có người đến à?
Thường Thiên Minh: Có chứ, chẳng phải Sơ Từ nói người nhà cô ta sẽ đến nơi này sau ba ngày..
Trang Tử Đống: Đệch! Vì sao không nhắc tao sớm hơn?
Trang Tử Đống vô cùng hoang mang, rõ ràng hắn nướng cái mông của Thường Thiên Minh, thế nào lại thành khét não thế này? Hắn rất tò mò Sơ Từ đầu óc thế nào mà bị người ngu như lợn thế này đùa bỡn vòng quanh vậy. Hay là Sơ Từ cố ý? Mục đích chủ yếu là vì quay video? Thế vì sao lại cho Thường Thiên Minh biết cái video, rồi vô cớ làm lợi cho thằng nhãi này một ngàn vạn? Cảm giác Sơ Từ làm mọi chuyện đông một gậy, tây một búa, làm cho gã không nghĩ ra, nếu nói cô thiểu năng, thì động tác hay hành vi lại đều có thâm ý sâu sắc.
Ha ha.
Dù sao tất cả cũng chẳng liên quan gì với hắn, cũng tốt, cứ thế lẳng lặng chết đi, dù sao cũng coi là chết tại nhà. Trang Tử Đống đột nhiên phát hiện bản thân rất mệt mỏi. Vốn dĩ hắn cũng giống Thường Thiên Minh, hi vọng sống qua ba ngày, sau đó rời đi cùng Sơ Từ. Thế nhưng sau một buổi tối mất hồn mất vía, Trang Tử Đống bỗng thấy tất cả nhẹ nhàng, lúc trước mình quá ngu, mang sai lầm của người khác ra hành hạ bản thân, rồi lại đi hành hạ ngược lại người khác.
Việc gì phải thế?
Dốc hết sức lực mấy chục năm, hắn từng suy đồi, từng thành công, từng chìm đắm, từng phóng túng, từng hưng phấn, từng kiêu ngạo, thế nhưng chưa từng hạnh phúc. Cũng không phải hạnh phúc không châm chước hắn, mà lòng căm thù và oán giận đối với những chuyện kia khiến lòng hắn không rảnh mà chú ý nữa. Mỗi người phụ nữ hắn hành hạ đều biến thành người đàn bà phụ bạc kia, mỗi người đàn ông hắn ngược đãi đều biến thành kẻ cướp người yêu của hắn, hắn đã từng coi khoái cảm trả thù là hạnh phúc, nhưng loại hạnh phúc chốc lát đó qua đi chỉ còn lại cảm giác trống rỗng, lặng lẽ, lạnh lẽo kéo dài. Trang Tử Đống biết, đó cũng không phải là hạnh phúc.
Hắn nghèo đến mức chỉ còn có tiền, sau đó lại đột nhiên mất đi số tiền kia, Trang Tử Đống cảm thấy cuộc đời mình như một trò đùa ác ý. Ông trời cho hắn một đầu óc thông minh, lại không cho hắn một trái tim độ lượng.
Thường Thiên Minh liều mạng gõ vào cánh cửa sinh mệnh kia, nhưng chỉ phát ra âm thanh "phốc, phốc" nặng nề.
"Đừng phí sức, ta làm ta biết, bên ngoài sẽ không nghe được bất kỳ âm thanh gì, trừ khi đứng ở cửa phòng."
Khó trách bọn Sáu sẹo không về được, một người như Sơ Từ có thể cầm chân sáu người. Sơ Từ thật ra là tới giết bọn hắn. Tất cả những trêu đùa, làm nhục và tẩy não hắn áp đặt lên những phụ nữ đó, Sơ Từ đều trả cho hắn một lần, rồi phất tay mà đi. Thậm chí cô còn không tự mình ra tay. Chính xác, Lâm Tịch cũng không ra tay. Ra tay tới giết bọn hắn là Lâu gia. Thời điểm tầng hầm thành biển lửa, Trang Tử Đống nghĩ đến, lấy tính cách có thù tất báo của con bé này mà đi tìm kiếm công bằng, nhất định nó đã suy nghĩ biện pháp buộc Lâu gia tới phóng hỏa. Ngọn lửa này hẳn nên thiêu chết hai kẻ đáng chết là hắn và Thường Thiên Minh mới phải. Ngọn lửa này hẳn nên chôn vùi tất cả vết tích tham dự của Sơ Từ. Thật là một con bé có chính kiến.
Trang Tử Đống lại lần nữa đoán đúng. Lúc Lâu Miểu ra lệnh, trong lòng cô ta nghẹn muốn chết.
"Một triệu, mời tài trợ cho trại hè quốc học thời xưa do bố tôi sắp mở."
Lâu Miểu không thèm để ý gì tới người phụ nữ không những tự tiện xông vào văn phòng, tùy tiện đặt mông lên ghế của mình, mà còn lạnh lùng phân công trợ lý sinh hoạt của cô ta: "Gọi bảo vệ vào, trừ một tháng lương, nửa năm tiền thưởng."
Trợ lý đằng sau lập tức khóc đen mặt.
"Tổng giám đốc Lâu lòng dạ thật lớn, đã như vậy, tôi liền đi, trong hầm ngầm chứa không nổi những thứ dơ bẩn như vậy. Ngày mai sẽ lên hot search!" Người tới quay đầu ra ngoài.
"Dừng lại!" Người phụ nữ ngồi sau bàn gỗ lim nghiêm nghị kêu lên: "Cô là ai?"
"Tôi họ Sơ, mới ra đời, cái gì cũng dám làm!" Lâm Tịch tuy mỉm cười, nhưng ánh mắt rét lạnh như dao.
Lấy hơi xong, giọng Lâu Miểu thờ ơ trở lại, cô ta nói với trợ lý sinh hoạt và bốn bảo vệ chờ ở cửa ra vào: "Các anh đi ra ngoài trước, tôi không phân phó thì không để bất cứ ai đi vào, bao gồm cả các anh."
Lâu Miểu rất chán ghét loại cảm giác này. Người phụ nữ kia lần nữa thô lỗ ngồi trên bàn làm việc, so với ở nhà còn tùy ý hơn, còn mang theo một phong thái bố tướng đại vương, nhìn xuống mình. Từ khi Lâu Viễn xui xẻo chết thảm, bao lâu rồi không ai dám đối mặt với cô ta như thế?
"Cô không chết?" Lâu Miểu đi thẳng vào vấn đề.
"Đúng." Lâm Tịch cũng nói thẳng: "Tạo ra phiền toái lớn cho cô."
"Quả thật, cô nên cảm ơn tôi, không có tôi trợ giúp, làm sao hôm nay có tổng giám đốc Lâu Miểu? Kết quả thì sao? Lại lấy oán trả ơn, muốn giết tôi ở trong tầng hầm. Tôi thật không ngờ tổng giám đốc của Lâu thị lại là một người thất đức như vậy.
Bố tôi muốn làm một trường quốc học chân chính, nửa từ thiện, phổ biến văn hóa dân tộc, nhưng bọn tôi nhà nghèo, muốn tìm những người có tiền để quyên góp, ai ngờ các người lại khó bỏ ra như thế."
Lâm Tịch trào phúng nhướng mày, không thèm để ý mặt Lâu Miểu đã xanh xám, tiếp tục nói: "Nhất là Tổng giám đốc Lâu ngài đây, khó có được lý do tốt như vậy, há có thể dùng làm điều xấu xa?"
"Cô đây là dọa dẫm, cô không sợ tôi báo cảnh sát sao?" Cơ mặt Lâu Miểu bắt đầu vặn vẹo.
"Dọa dẫm? Tổng giám đốc Lâu ngài đây dùng mạng của người tiền nhiệm và Trang Tử Đống đổi mấy triệu. Ngài vừa đòi tiền, vừa muốn mặt mũi, tôi không giống, đã đòi tiền là không cần mặt mũi. Cùng lắm, mạng người nghèo bọn tôi không đáng tiền, tôi liền bán tống bán tháo. Một triệu để mua sự im lặng của tôi, cũng là mua sự an tâm của ngài."
Lâm Tịch bỗng chốc thu hồi sắc mặt cười cợt, gằn từng chữ một: "Lúc tôi cười nói đạo lý không nghe, tôi sẽ để cô quỳ nghe quy củ."