Xuyên Không [Edit] Mau Xuyên: Pháo Hôi Nữ Khác Loại Tu Tiên - Nhất Hồ Long Tỉnh Trà - Từ Chương 1224

Thảo luận trong 'Đã Hoàn' bắt đầu bởi Vava1810, 12 Tháng hai 2024.

  1. Vava1810

    Bài viết:
    2
    Chương 1243: Gian thương Diệu Huyền

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Bất kể mang tâm tình gì đến trường nữ sinh: Mong cho con mình phẩm chất thanh cao cũng tốt, tìm tòi nghiên cứu văn hóa cổ cũng được, gia trưởng và học viên thông qua các loại trường học và các chương trình dạy kèm để đạt mục đích nào đó cũng hay, Lâm Tịch hi vọng bọn họ có thể hiểu: Lừa đảo sở dĩ thành công là vì hợp ý.

    Cáo trạng mục đích độc ác, nham hiểm của trường nữ sinh ra công luận, Lâm Tịch chỉ mong mọi người có thể phân biệt thật tốt, đừng tiêu tiền đi chịu tội. Những trường học treo đầu dê bán thịt chó không muốn ai biết chúng mưu toan đổi địa bàn hoạt động để kiếm chác, cuối cùng cũng sẽ bị diệt trừ tận gốc.

    Thông qua xưởng dệt Hán phục và phường thêu tạo việc làm cho các nữ công nhân địa phương, Lâm Tịch và Phi hồi gia muốn nói: Đừng sống phụ thuộc vào đàn ông, chẳng có ai luôn nhiệt tình hay tôn trọng đối xử với người sống ký sinh vào mình. Các thiếu nữ à, các cô hãy nghiêm túc cố gắng để tự đối mặt với cuộc sống của chính mình. Đó mới là liều thuốc bảo dưỡng phẩm giá và nhân cách không bao giờ quá hạn!

    Ký thác hy vọng trên thân người khác còn không bằng mang hy vọng đó đặt lên chính bản thân. Tôn Gia Nghê kinh động trải qua mấp mé giữa bờ vực sinh tử, cuối cùng cũng suy nghĩ rõ ràng, mà Ngưu Điềm Điềm mê mãi không tỉnh, cuối cùng tự hố mình vào vòng tù tội. Mỗi người, cuối cùng rồi sẽ đi đôi giày tự mình lựa để đi trên con đường tự mình chọn, dù cho có đau đớn hay thoải mái dễ chịu, dù cho bằng phẳng hay gập ghềnh..

    Lâm Tịch xem lại bảng thông tin của mình.

    Danh tính: Lâm Tịch

    Số hiệu: 5678

    Đẳng cấp: 23 (Chấp hành giả trung cấp)

    Tích phân: 5326

    Huyền tinh: 3224 + 3321

    Sinh mệnh: 52

    Linh hồn: 76 (số liệu thụ động)

    Tinh thần: 129

    Dung mạo: 38

    Trí tuệ: 66

    Vũ lực: 131

    May mắn: 55 + 1 (số liệu thụ động)

    Mị lực: 16

    Tư chất: 43 (số liệu thụ động)

    Công đức: 12313 + 5320 (số liệu thụ động)

    Tín ngưỡng: 9832 + 737 (số liệu thụ động)

    Xây dựng: 10

    Kỹ năng: Trung y cấp bốn, Mười hai Đoạn Cẩm cấp bốn, ngưng tâm quyết, nguyệt chi tôi thể thuật cấp bốn, tử chú thuật cấp ba, luyện đan sư cấp hai, khôi lỗi thuật cấp một, tổ long vọng khí thuật cấp một, luyện kim thuật chi bình ma

    Đánh giá nhiệm vụ: Cực kỳ hoàn mỹ

    Thanh trang bị: Ngưng thần chiến giáp, linh nhẫn, hỏa chi cầu khẩn

    Cột huân chương: Xích lão, trĩ tâm, yên tĩnh chi tâm

    Điểm thuộc tính: 5

    Vật phẩm: Không

    Dọn dẹp linh hồn tà đạo: Không

    Ban thưởng nhiệm vụ: Trò chơi 1 + Tu tiên 2 + tận thế 1 + huyền huyễn 1 + tinh tế 1 + thú nhân 1 + linh dị 1

    Tích phân xã khu: 3147

    Khóa Miễn tử: 1

    Ban thưởng nhiệm vụ đoàn đội: Có thể tùy ý mở ra cột huân chương và một thanh trang bị

    Nhìn số liệu cá nhân, Lâm Tịch có chút vui mừng, Trung y của cô tăng thêm một cấp. Đầu tiên Lâm Tịch mua mười bình [hoa hồng ngưng thần hương lộ] ném vào trong ba lô, trong vị diện trước, cô cho bố mẹ của người ủy thác dùng một bình, lưu lại cho Sơ Từ thêm hai bình nữa. Lâm Tịch viết cách dùng ra giấy, căn dặn cô ấy đừng dùng quá thường xuyên. Lâm Tịch cảm thấy Sơ Từ trải qua quá khứ bi thảm như vậy, nhưng không trở nên đen tối mà vẫn muốn vạch trần bộ mặt thật xấu xa của trường nữ sinh, trợ giúp mọi người nhận ra đám người xấu, người mang lòng yêu thương cao cả như thế đáng được nhận những đãi ngộ tốt lành. Nếu như có khả năng, Lâm Tịch thậm chí không muốn thu thù lao bằng linh hồn của Sơ Từ. Nhưng nước dưỡng hồn là do xã khu thống nhất phát cho, cô cũng không thể đòi thù lao của xã khu cho nỗ lực của Sơ Từ.

    Trời đất nhẫn tâm, vạn vật không khác gì chó rơm, xã khu cũng được coi là một loại đạo trời.

    [Thiên địa bất nhân, dĩ vạn vật vi sô cẩu: Nghĩa là trời đất sẽ luôn vận hành theo nguyên tắc, không cảm tính mà thiên vị bất cứ hoàn cảnh dù tốt, dù xấu vì nhìn theo tổng thể, có như vậy mới điều tiết được thế giới, duy trì sự cân bằng của vạn vật.]

    Cho nên cô chỉ có thể lặng lẽ dùng biện pháp của riêng mình để giúp đỡ Sơ Từ, mong rằng bình sương hoa hồng có thể tẩm bổ phần thần hồn thiếu hụt, giúp cô ấy một chút lúc luân hồi chuyển thế.

    Lâm Tịch một bên ngâm tắm, một bên quay điểm rút thưởng, lần này bàn quay rút thưởng vẫn cho ra một vị diện linh dị, làm cô hơi thất vọng. Nhưng Lâm Tịch nhanh chóng trở lại bình thường. Có đôi khi ở vị diện tu tiên cũng chưa chắc thấy được trân bảo quý hiếm gì, mà ở vị diện xã hội nguyên thủy chỗ Hỏa Mô hay vị diện thế giới ma pháp chỗ Hạ Sương lại kiếm được ngũ hành chi nhãn và hạt giống thực vật có giá trị vậy. Niềm vui bất ngờ sở dĩ được gọi như vậy chẳng phải là bởi vượt qua dự tính hay sao.

    Lâm Tịch tiến vào mạch thượng phù hề, phát hiện Đại Hắc và Nhị Hắc đang nghỉ ngơi. Mặc dù con rối không biết mệt mỏi, nhưng Lâm Tịch vẫn cho phép bọn chúng giống sinh linh, có thời gian làm việc và nghỉ ngơi cố định, giúp trông coi thế giới của cô ở trong không gian.

    Một năm bốn mùa luân chuyển, hai mươi tư giờ thay đổi. Dù sao toàn bộ thế giới đều nằm trong ý niệm của cô, Lâm Tịch phát hiện đi qua hai lần, vận động của vỏ tinh cầu tạo ra những ngọn núi lớn, bắt đầu có những giống loài khác nhau sinh sôi nảy nở ở những khu vực khác nhau trên toàn bộ thế giới. Thậm chí ở những chỗ có hoàn cảnh thích hợp, đã có một số người cổ xưa có thể đứng thẳng và đi lại. Bởi Lâm Tịch chưa thăng chức làm giới chủ, thế giới của cô chưa hòa vào vũ trụ lớn, với thực lực của cô bây giờ còn chưa đủ năng lực rút ra tinh hồn, nên toàn bộ Mộc Uy tinh mới lẻ loi trơ trọi, chỉ có ban ngày tinh hồn biến thành mặt trời làm bạn với màn trời treo phía xa kia, còn buổi tối chỉ có một mảnh đêm tối nặng nề.

    Trong vườn thuốc, [bích huyết hàn liên] gieo trồng đã được trăm năm, có thể ngắt hoa mang ra cửa hàng của đoàn đội nhà mình bán. Nhưng Lâm Tịch không muốn làm vậy, bởi vì loài thực vật này dị muốn chết, băng sen trăm năm có thể làm thuốc, xã khu thu mua mỗi đóa một ngàn huyền tinh. Nhưng nếu ngắt hoa đi thì trong vòng ngàn năm sẽ không ra hoa nữa. Hạt sen ngàn năm có thể luyện chế pháp khí, đài sen ngàn năm sẽ kết ra hai mươi lăm hạt sen, xã khu thu mua mỗi hạt sen năm mươi huyền tinh, so ra sẽ thấy bán hạt sen ngàn năm thu lợi nhuận cao hơn bán băng sen một chút. Nếu đạt tới vạn năm sẽ thu được bốn mươi chín hạt sen, giá xã khu thu mua lên đến một trăm huyền tinh mỗi hạt. Lợi nhuận cao thấp ai trong lòng cũng biết cho nên dưỡng loại băng sen này, tất cả đều đi bán hạt sen, vì thế mà đơn giá băng hoa trăm năm lại cao như vậy. Ai cũng biết hạt sen vạn năm có thể làm hạt giống gieo trồng trong không gian của mình, xã khu lòng dạ đen tối thu mua hạt sen mười nghìn năm với giá một trăm huyền tinh, nhưng bán ra hạt giống [bích huyết hàn liên] lại là mười nghìn huyền tinh một hạt. Một vốn bốn lời, chẳng phải trong lịch sử, độc nhất là gian thương còn gì?

    Không phải bất đắc dĩ, ai muốn mua bán với xã khu, tất nhiên đều lựa chọn đi cao ốc thương mại bán ra, mặc dù chịu thuế bóc lột, nhưng thu về mạnh hơn hẳn xã khu, xã khu quả thật là hút máu!

    Mặc dù hiện giờ Lâm Tịch từ nhẵn túi biến thành con nợ, nhưng may là thiếu tiền của sư phụ, lúc nào có trả lại là được. Nếu trực tiếp lấy giá một ngàn huyền tinh mà đem [bích huyết hàn liên] bán ra thì không khác gì mổ gà lấy trứng, thực sự lỗ quá rồi.

    [Ảnh mộc tủy] cuối cùng cũng mọc ra vài cái lá, Tuyết Tuyết ăn hàng cả ngày nhìn chằm chằm ngọn cây bé như mầm đậu xanh mà không đánh gục nó. Lâm Tịch cuối cùng cũng thấy an tâm.

    Đại Hắc đang ngủ yên bỗng dưng trở mình, giơ cao một tay làm động tác tưới nước, Lâm Tịch suýt bật cười thành tiếng. Tìm đại một phòng ngủ lại, Lâm Tịch mơ màng nghĩ đến, lúc nào mình có năng lực, sẽ trích xuất tinh hồn, tạo nên một vầng trăng cho Mộc Uy tinh của mình. Dáng vẻ của địa cầu khắc sâu trong đầu Lâm Tịch, cô cảm thấy biến Mộc Uy tinh thành tinh cầu tương tự như vậy cũng tốt.

    Sư phụ phát thông cáo cho đoàn đội, căn dặn thành viên của đội thứ nhất, gần đây đừng vào vị diện tu tiên vì quá tốn thời gian làm nhiệm vụ. Lâm Tịch biết đây là tiến trình chuẩn bị lập đội vào phó bản, nghĩ đến cũng thật lâu không thấy bọn A Lê, trong lòng cô không khỏi có chút chờ mong.

    [Đôi lời dịch giả: Cuối cùng cũng xong thế giới này. Đây là 20 chương đầu tiên mình edit trong sự nghiệp nghiệp dư này. Cảm ơn Jess93 đã sửa và đăng bộ truyện này nên đây là lời cảm ơn của mình với Jess93 <3

    Cảm giác của mình khi làm người đọc các truyện mau xuyên đó là: Vừa đọc vừa cầu nguyện tác giả/dịch giả nếu có dừng thì cũng đừng bỏ giữa chừng.. Đừng nhẫn tâm thế! Cho nên muốn hoàn tất thế giới này cho Jess93. Dù đang làm gì, ở đâu, chúc Jess khỏe mạnh và vui vẻ nha!]
     
  2. Vava1810

    Bài viết:
    2
    Chương 1244: Nhiệm vụ ban thưởng: Dã bách hợp cũng có mùa xuân 1

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    Chỉnh sửa cuối: 4 Tháng ba 2024
  3. Vava1810

    Bài viết:
    2
    Chương 1245: Nhiệm vụ ban thưởng: Dã bách hợp cũng có mùa xuân 2

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    Chỉnh sửa cuối: 4 Tháng ba 2024
  4. Vava1810

    Bài viết:
    2
    Chương 1246: Nhiệm vụ ban thưởng: Dã bách hợp cũng có mùa xuân 3

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    Chỉnh sửa cuối: 4 Tháng ba 2024
  5. Vava1810

    Bài viết:
    2
    Chương 1247: Nhiệm vụ ban thưởng: Dã bách hợp cũng có mùa xuân 4

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
  6. Vava1810

    Bài viết:
    2
    Chương 1248: Nhiệm vụ ban thưởng: Dã bách hợp cũng có mùa xuân 5

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
  7. Vava1810

    Bài viết:
    2
    Chương 1249: Nhiệm vụ ban thưởng: Dã bách hợp cũng có mùa xuân 6

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
  8. Vava1810

    Bài viết:
    2
    Chương 1250: Nhiệm vụ ban thưởng: Dã bách hợp cũng có mùa xuân 7

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Phảng phất như một giấc mộng

    Chúng ta gặp nhau ngắn ngủi như thế

    Anh như một hồi gió xuân nhẹ nhàng ôn nhu

    Thổi nhập vào lòng em.

    Ngày nay nơi nào là dáng anh ngày xưa tươi cười,

    Dáng tươi cười trong trí nhớ quen thuộc như vậy.

    * * *

    Cho dù anh lưu luyến

    Gốc thủy tiên tươi đẹp trong hồ

    Đừng quên trong góc nơi hẻm núi tịch mịch

    Hoa bách hợp dại cũng có mùa xuân.

    "Mẹ à, người có thể đừng hát không, La cái gì đó sẽ đánh chết người." A Lạp Lôi che lỗ tai không tồn tại, Tuyết Tuyết cũng mở cánh ra, hai chân chổng lên trời làm thành cái đức hạnh "Bản gà đã chết, có việc hóa vàng mã".

    Lâm Tịch trợn trắng mắt, La Đại Hữu vì cái lông gì muốn đánh chết ta? Ta đang phổ cập mở rộng ca khúc nổi tiếng này của hắn thì có.

    Tuyết Tuyết: Tổ Ngân, người ta đã nổi tiếng, cũng không cần mở rộng thính giả ở hẻm núi hẻo lánh như thế này đâu?

    Lâm Tịch bĩu môi tiếp tục hát. Mặc kệ hai đứa tụi bây, đồ liệt tế bào nghệ thuật. Các ngươi nhìn Tiểu Bạch nghe được như mê như say, muốn thăng thiên luôn kia kìa.

    A Lạp Lôi: Người thật xác định nó đơ đơ như vậy là vì nghe hát?

    "Tiểu Lam, ngươi hát bài gì vậy?"

    Tiểu Bạch như mất hồn hỏi. Từ khi thư sinh bị tôi tớ khuyên về nhà, Tiểu Bạch mang bộ dạng sắp chết như thế này.

    "Tiểu sinh tục sự quấn thân, tạm thời rời đi trước, Hương Nhi ngươi an tâm, đợi Hoài Giang ta xử lý tốt việc vặt vãnh hỗn loạn đó xong, chắc chắn lại tới thăm."

    Bạch y thư sinh trước khi đi lưu luyến không rời nói với nó, giờ phút này còn như văng vẳng bên tai. Hắn gọi nó là Hương Nhi, ánh mắt hắn sáng rực như ánh mặt trời, ngôn ngữ ca ngợi hào phóng, khuấy động cảm xúc trong lòng Tiểu Bạch.

    Hương Nhi, Hương Nhi..

    Tiểu Bạch học giọng điệu nhẹ nhàng của thư sinh nhắc lại hai chữ này, chỉ cảm thấy cả thế gian này không còn âm thanh nào có ý vị như vậy. So sánh lại lúc trước vì lấy lòng Tiểu Lam mà tự gọi mình là Tiểu Bạch, quả thật muốn nhổ ra. Hắn nói nó đầu cành ngưng sương, cánh giấu kỳ hương nên về sau gọi nó là Ngưng Hương. Hắn nói sắc trắng đại biểu cho thuần khiết không tì vết, trang nhã thoát tục, nó không hiểu những lời này có ý gì, có vẻ "bạch" rất tốt, như vậy để họ Bạch được rồi. Bạch Ngưng Hương. Từ nay về sau, nàng ta muốn được gọi là Bạch Ngưng Hương.

    Tiểu Bạch ngẩng đầu nhìn lùm cỏ Tiểu Lam ở nơi xa được một cây tùng xanh ngắt bảo hộ đến mưa gió không lọt, trong lòng lạnh lùng. Tựa như thứ gì đó đã mất đi, tựa như rất nhiều thứ thay đổi. Nàng ta không hiểu vì sao Tiểu Lam lại chọn về bên cạnh Tiểu Lục. Chẳng lẽ nàng ta đối với Tiểu Lam chưa đủ tốt hay sao? Yên lặng thủ hộ Tiểu Lam nhiều năm như vậy, kết quả nàng ta vin cành cao, nói rời đi là rời đi. Cũng tốt, các ngươi thích ở cùng nhau như vậy, cứ việc. Ta Bạch Ngưng Hương cũng không phải không ai thương, không ai muốn. Các ngươi xem ta chẳng là gì, khắc có người chiều ta, yêu thích ta đến lưu luyến quên về.

    Tiểu Bạch không nói chuyện cùng Lâm Tịch nữa, chỉ ngẩng cao hai đóa hoa trắng trẻo sạch sẽ như ngọc đang nở rộ trên cành, từ từ nhìn về cửa cốc.

    Lúc trước đã có rất nhiều người tới Hành cốc, trong đó không thiếu tuấn nam mỹ nữ, nhưng vì khi đó trong lòng trong mắt Tiểu Bạch đều chỉ có mình Tiểu Lam, nên không để ý gì khác. Bây giờ, trong đầu nàng vững vàng khắc sâu một thân ảnh thẳng tắp, mảnh khảnh như thân trúc, một bộ áo trắng phiêu lãng, Bạch Ngưng Hương bây giờ gấp gáp muốn rời khỏi Hành cốc, muốn làm bạn với thư sinh tuấn tú, văn nhã giống những ngày như hình với bóng vừa qua, hắn vẫy bút vẽ nàng, hắn tận tình hát vang ca ngợi nàng..

    Bạch Ngưng Hương muốn biến hóa thành nữ tử như lời hắn nói, đoan trang, tao nhã, hắn đọc sách, nàng châm hương, ngày rộng tháng dài..

    Bên này, Lâm Tịch cách một đoạn thời gian sẽ thừa dịp màn đêm buông xuống, Tiểu Bạch ngủ say, lại gọi Tiểu Lục bằng thần thức, rót một ít linh dịch vào.

    Vì Tiểu Lam thương yêu cuối cùng cũng ở cạnh mình, bản thân sinh trưởng ở phía trên linh mạch, lại ăn gian thêm linh dịch phụ trợ, tên bạn trai thích làm nũng này giờ mới chịu ngoan ngoãn tu luyện. Ưu điểm lớn nhất của tên này là bình thường nhu thuận nghe lời, tỏ ra dễ thương, thời khắc mấu chốt cũng có thể nhe răng liều mạng bảo vệ bạn gái. Tóm lại, chỉ cần ở cạnh Tiểu Lam, Tiểu Lam tốt, nàng nói gì, Tiểu Lục cũng coi là chuẩn mực. Quả là một bạn trai có hiếu.

    Từ ngày này trở đi, tiếng nói cười ríu rít trước kia đều thành quá khứ. Không khí nói cười sung sướng khi xưa hiện giờ thành không khí tu luyện, biến hóa. Lâm Tịch cũng không truyền thụ Mười Hai Đoạn Cẩm cho Tiểu Lục tu hành, bọn họ phải đợi Tiểu Bạch biến hóa mới độ kiếp. Nhờ cô lẩn tránh độ kiếp, nên không xảy ra chuyện nợ ân tình của Tiểu Bạch.

    Lâm Tịch đã cảm giác được nếu cô thay đổi hướng đi của kịch bản, chắc chắn sẽ bị bắn ngược. Theo kịch bản gốc, làm gì có đàn thỏ hang nào. Cho nên Lâm Tịch chuẩn bị tinh thần trước thay đổi bất ngờ của kịch bản, dỡ bỏ khí vận thuộc về nam nữ chủ. Phương hướng chính vẫn là theo kịch bản, tương tự như làm đồ ăn, mấy nguyên liệu chủ yếu vẫn giữ nguyên, nhưng cách phối hợp và chế biến có cải biến thế nào sẽ rất khó nói, có thể biến một vị phật đạo hạnh cao thâm nhảy tường thành một thường dân náo loạn. Vị diện này, nước ấm nấu ếch, áp dụng!

    Ngày dần lướt qua theo hướng mặt trời trú ngụ. Lâm Tịch và Tiểu Lục giữ im lặng, tích cực chuẩn bị chiến đấu. Theo thư sinh đi xa ngút ngàn dặm không tin tức, Bạch Ngưng Hương ngày càng nôn nóng. Vì sao còn chưa tới? Không phải đã nói, hắn xử lý xong chuyện nhà sẽ trở về làm bạn với nàng ta hay sao? Người thường đều như vậy, ở trong bạo loạn, nào có mãi mãi, ở trong thiên vị, nào không sợ hãi. Lúc trước tranh đoạt Tiểu Lam với Tiểu Lục, cảm thấy thế gian này, không ai có thể làm mình xúc động ngoài Tiểu Lam. Nếu Tiểu Lam không lựa chọn, nàng ta sẽ mãi tranh với Tiểu Lục. Khi thư sinh tốt hơn xuất hiện, nàng ta lập tức chìm đắm trong đó. Thì ra được yêu mới là hạnh phúc nhất, ta đây vì sao phải một hai vất vả vì người khác? Thế là Tiểu Lam biến thành con muỗi máu, hạt cơm dính, còn thư sinh một đi không trở lại kia thành vầng trăng sáng, nốt chu sa.

    Ngày đó cuối cùng cũng đến rồi. Trời trong đột nhiên xuất hiện mây đen cuồn cuộn, một tia sáng lóa mắt như rồng bay, nháy mắt kéo tới. Bạch Ngưng Hương ngẩng cao hai đóa hoa, nghênh đón bão tố, nghênh đón đau nhức trả giá đại giới để trưởng thành.

    "Tiểu Lục, ngươi học hành chăm chỉ, cảm ngộ thật tốt, tương lai chúng ta cũng biến hóa, hơn nữa, chúng ta độ lôi kiếp còn đáng sợ hơn so với thế này." Lâm Tịch nhỏ giọng nói với phượng hoàng tùng thẳng tắp bên cạnh.

    "Không sợ."

    Lâm Tịch: .

    "Ngươi ở đây, ta không sợ." Tiểu Lục đương nhiên trả lời.

    Phượng hoàng tùng bình tĩnh nhìn cuồng phong bốn phía, mặc dù mềm mại nhưng không suy sụp như Tiểu Bạch. Tiểu Lam nói, bọn nó nhất định phải biến hóa mới có thể mãi mãi ở cạnh nhau. Hắn không sợ biến hóa, không sợ lôi kiếp, hắn chỉ sợ không thấy nàng.

    Lâm Tịch hiện cũng đã rõ vì sao Bạch Ngưng Hương lại vượt qua lôi kiếp dễ như trở bàn tay. Bụi gai bách hợp phẩm cấp quá thấp, uy lực của lôi kiếp tự nhiên cũng nhẹ hơn. Chín đợt sét đánh xuống dường như giơ cao đánh khẽ, so với uy lực lần độ kiếp của Tiểu Lam kém hơn khá nhiều.

    Mây thu mưa tạnh, mặc dù loại lôi kiếp này không bõ xem, nhưng Hành cốc vẫn bị một trận mưa bay gió cuốn làm nhục đến mức cảnh trí hoang tàn. Trong sơn cốc, cây cối thì bị thổi đến ngã trái, ngã phải không còn hình dáng, một ít cây hoa nhỏ còn bật gốc, mấy con thú nhỏ không may mắn bị thương hoặc chết. Theo những tia sáng nhu hòa tản ra, trước mặt Lâm Tịch xuất hiện một nữ tử áo trắng váy xanh. Vì kịch bản đã bị Lâm Tịch thay đổi một ít, quan hệ ba "người" không còn ra vẻ hài hòa nữa, Bạch Ngưng Hương lúc gần đi cũng chẳng thèm cáo biệt với bọn họ. Nàng ta mừng rỡ nhìn mình da thịt trắng nõn như ngọc cùng toàn thân hương khí, lại nhìn toàn thân Tiểu Lục lá xanh vỏ nâu đứng cạnh Tiểu Lam thấp lè tè múp míp, hừ lạnh một tiếng rồi cất bước vụt đi.
     
  9. Vava1810

    Bài viết:
    2
    Chương 1251: Nhiệm vụ ban thưởng: Dã bách hợp cũng có mùa xuân 8

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Theo kịch bản gốc, bốn tiểu "ở trong núi không năm tháng" hoàn toàn bị động tu tiên, căn bản không có khái niệm biến hóa rồi rời đi như vậy. Thật ra, trong bốn tiểu, dù là phẩm cấp trời sinh hay cảm ứng linh khí hay ngộ tính, phượng hoàng tùng Tiểu Lục là cao nhất. Bởi vì ban đầu chủ động tu luyện chính là nó. Mặc dù mục đích tu luyện của nó là vì có thể đứng cạnh Tiểu Lam yêu quý, để làm bạn gần hơn với Tiểu Lam, ngăn cản hết thảy nguy hiểm cho Tiểu Lam mà phương thức tu luyện cũng hết sức đơn giản, chỉ là cố gắng mở rộng, theo bản năng cố gắng hút dinh dưỡng từ đất mà thôi.

    Từ khi Bạch Ngưng Hương rời đi, Lâm Tịch bắt đầu có ý hướng dẫn Tiểu Lục một ít thủ đoạn tấn công, tỷ như đưa linh khí đến lá tùng, khiến lá tùng cứng như thép nguội, rồi dùng như ám khí, phi đến mục tiêu để tạo thành tổn thương. Như vậy sẽ có thêm một thủ đoạn tự vệ. Ít nhất nếu một nhà thỏ hang lại kéo đến, Lâm Tịch không cần triệu hoán đàn sói.

    Tiểu Lam hoàn toàn không có khái niệm thời gian, nhưng Lâm Tịch có. Tỷ như hình dạng của tú tài Diệp Giang Hoài. Đương nhiên cái này không thể cân nhắc làm tiêu chuẩn. Bởi vì Diệp Giang Hoài làm con ruột của thế giới này, chính là có đại vận khí bám trên người, hắn có được nguyên âm của hoa tinh Bạch Ngưng Hương, ở một vị diện linh dị tương đương tu chân cấp độ thấp, đã coi như là vận may lớn. Nhận được nguyên âm của hoa tinh, người sẽ khỏe mạnh hơn, dù tuổi cao nhưng thoạt nhìn sẽ trẻ tuổi hơn nhiều so với người thường. Vừa ngủ với mỹ nữ, vừa tương đương với ăn một viên thập toàn đại bổ, rồi còn được thiên đạo ưu ái, con ruột chính là toàn vẹn đôi bên như thế.

    Căn cứ những gì Bạch Ngưng Hương tâm sự, Lâm Tịch cũng biết được một ít sự tình của Diệp Giang Hoài. Diệp Giang Hoài là con nhà thương nhân giàu có, thế giới này đối với thương nhân cũng không bài xích lắm, chỉ có dân đen mới không được tham gia khoa cử, Diệp Giang Hoài đích thực cũng có bản lĩnh, tuổi trẻ đã là tiến sĩ.

    Giống rất nhiều chuyện xưa về tài tử giai nhân, vị tài tử này cũng có hôn thê đính hôn từ nhỏ, chỉ chờ hắn đỗ đạt, sẽ thành chuyện song hỷ lâm môn. Nhưng không biết Diệp Giang Hoài nghe ai nói vị hôn thê của hắn béo ngang heo, thân to như trâu, hết ăn lại nằm, tính cách táo bạo. Diệp Giang Hoài tự nhìn thân hình gầy guộc của mình, nghĩ đến nương tử như vậy rất chống đối.

    Nhà đối phương tuy cũng là thương nhân giàu có giống nhà Diệp Giang Hoài, nhưng lại có thân thích làm quan trên kinh thành, mà Diệp Giang Hoài có thể thuận lợi trở thành một vị quan nhỏ cấp lục phẩm ở kinh thành cũng là công lao nhà người ta trên dưới chuẩn bị. Phải biết, tiến sĩ thi cử tuy khó, nhưng dù sao ba năm một lần, mỗi lần đều sinh ra ba trăm tiến sĩ, vậy nên không phải ngươi cứ đậu tiến sĩ thì nhất định ra làm quan, tại triều đại này, thi đậu tiến sĩ cũng chỉ tương đương gia nhập vào hàng ngũ dự bị công chức mà thôi. Về phần khi nào nhậm chức, lại có nhiều phương diện để cân nhắc.

    Nếu xếp đầu bảng, chắc chắn không thành vấn đề. Nhưng Diệp Giang Hoài lại xếp thứ hai từ dưới đếm lên, vậy rất khó nói. Cho nên việc hắn cưới nữ tử heo mập táo bạo kia là kết cục đã định. Hắn có chống cự, cùng lắm là giãy dụa một chút, cho bản thân và nhóm bạn bè quan hệ tốt với mình một ám chỉ: Ta không đồng ý mối hôn sự này nhưng là mệnh của cha mẹ, không có cách nào.

    Diệp Giang Hoài quen Bạch Ngưng Hương chính là bởi lần chống cự này, hắn rời nhà trốn đi. Nhưng rất nhanh, hắn được dỗ trở về, bởi vì biết được hôn thê của mình chẳng những xinh như hoa quý, lại còn là bạn thân thuở nhỏ chính mình tâm niệm hồi bé, cho nên về nhà liền kết hôn, trải qua tháng ngày hạnh phúc, gốc hoa hương khí gì đó đã bị quăng ra sau đầu. Lần thứ hai tới là vì bị Bạch Ngưng Hương hù chết, lần thứ ba tới là vì phu nhân trong nhà khó sinh.

    Dựa theo lẽ thường, lâu nhất cũng không quá ba năm. Bởi vì người bình thường, nếu chủ mẫu ba năm chưa từng có thai, gia chủ có thể sắp xếp động phòng, để tiểu thiếp từ từ trợ giúp sinh con đẻ cái. Mà vì Bạch Ngưng Hương cứu sống vị chủ mẫu kia nên thuận lợi tiến vào nhà họ Diệp. Diệp Giang Hoài chỉ có hai phu nhân, bởi vậy Lâm Tịch phán đoán, khoảng thời gian Tiểu Lam mất đi mảnh gốc lá thứ nhất và thứ hai hẳn sẽ không quá ba năm.

    Lâm Tịch biết nhiệm vụ lần này không quá khó, Diệp Giang Hoài tuy đỉnh đầu có một tia tử khí, nhưng không phải người chết sớm. Chỉ cần cô đừng tự tìm đường chết, muốn giữ hai mạng nhỏ của bản thân và Tiểu Lục cũng không thành vấn đề, điều kiện tiên quyết là cô đừng như lần trước quá cương quyết thay đổi kịch bản. Cô chỉ cần đảm bảo hai lần thực hiện hành động cứu viện tại trận cho nam chính, để ý đến mặt mũi của thiên đạo, về sau mọi chuyện đều dễ làm. Con cưng của vị diện là Diệp Giang Hoài, người này nhất định phải cứu, về phần cứu thế nào, trong lòng Lâm Tịch đã có chủ ý. Tóm lại vẫn là câu nói trước đó, thiên đạo đã chuẩn bị kỹ càng các loại nguyên liệu chính, Lâm Tịch phụ trách loại mình và Tiểu Lục khỏi thực đơn, đồng thời đem đám nguyên liệu còn lại đi xào xáo, về phần ăn có ngon hay, hương vị đổi hay giữ, xem cô làm sẽ biết.

    Lâm Tịch đã nghiên cứu cẩn thận, cái bánh bao Tiểu Lam ở vị diện này là một loại dược liệu đẳng cấp nghịch thiên, nhưng lại không có năng lực tự vệ. Biến hóa trước đó, nếu không phải dùng thủ đoạn của cô, muốn giữ được mạng quả thật phải dựa vào Tiểu Lục.

    Lâm Tịch từ đầu đến cuối nhớ rõ trong vị diện tận thế Minh Trung Nguyên, trên núi có một cây tùng tiến hóa có lực công kích vô cùng khủng bố. Lâm Tịch đang nhắm theo hướng đó bồi dưỡng Tiểu Lục.

    Cô cũng không định biến hóa quá nhanh, tinh linh biến hóa tương đương với tu sĩ trúc cơ của nhân loại, nếu làm tốt, sau này sẽ không giống như Bạch Ngưng Hương nóng lòng cầu thành, về sau lại mất đi nguyên âm, ngoại trừ mang dị hương bên ngoài, thì không còn bất kỳ chỗ nào chứng minh nàng ta từng tu hành hay là một hoa tinh biến hóa mà tới.

    Ngày qua ngày, Lâm Tịch dốc lòng tu luyện, Tiểu Lục cũng khổ luyện kỹ năng, quả thật dựa theo trạng thái hiện tại của hai bọn họ, hoàn toàn có thể hóa hình sau lôi kiếp, nhưng Lâm Tịch hạ lệnh cấm, hai cây đều hết sức áp chế khí tức của mình, không cho thiên đạo cảm nhận được trong Hành cốc tồn tại hai tiểu yêu tinh có thể biến hóa được.

    Lâm Tịch là chấp hành giả, tự nhiên thấy sinh hoạt như vậy không có gì buồn tẻ, mà Tiểu Lục chỉ cần Tiểu Lam vui vẻ, hắn sẽ vui vẻ, tự nhiên càng không ý kiến gì. Tiểu Lam muốn hắn tu luyện, hắn cứ dựa theo biện pháp Tiểu Lam nói mà tu luyện; Tiểu Lam nói bọn họ cần có thủ đoạn tự vệ, nếu không con thỏ lại đến gặm thì biết làm sao bây giờ? Thế là Tiểu Lục liền đau khổ luyện tập kỹ năng mà Tiểu Lam nói. Ban đầu thân thể run run rất đau bắn ra những lá tùng đó. Mặc dù trên thân Tiểu Lục, lá tùng nhiều như lông tóc trên thân người vậy, nhổ một sợi tóc thì không có cảm giác gì, thế nhưng nhổ mười sợi, trăm sợi thì sao? Vì mép tóc của mình không bị trọc vểnh lên, hắn lại cố gắng thu nạp linh khí tu bổ rồi lại tập kỹ năng ném lá tùng như ám khí.

    Trong lòng Tiểu Lục chưa bao giờ vui vẻ như thế. Tiểu Lam chẳng những bình an trở về, còn vừa khéo ở ngay cạnh hắn, ngay trong phạm vi bảo vệ của hắn, hắn chỉ cần cúi đầu xuống liền có thể thấy Tiểu Lam, vươn tay liền có thể chạm đến Tiểu Lam. Thế gian còn cái gì vui vẻ hơn nữa?

    Đáng tiếc thời gian vui vẻ không được bao lâu, bởi vì Hành cốc đột nhiên có vị khách không mời mà đến.
     
  10. Vava1810

    Bài viết:
    2
    Chương 1252: Nhiệm vụ ban thưởng: Dã bách hợp cũng có mùa xuân 9

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đối với Tiểu Lục mà nói, đây giống như khách không mời mà đến, nhưng đối với Lâm Tịch sớm đã biết rõ kịch bản mà nói, Bạch Ngưng Hương trở về là tất nhiên. Rời Hành cốc không lâu, nguyên âm cũng chưa mất đi, cho nên không đến mức mất mặt mũi tinh linh, tối tiểu vẫn có thể dễ như trở bàn tay xách theo Diệp Giang Hoài hơn một trăm cân bước như bay trở về.

    Chờ đến lúc ở trước mặt Lâm Tịch, nàng ta đầu tiên là cẩn thận từng li từng tí lấy từ chiếc túi đeo phía sau một tấm đệm trải trên mặt đất, sau đó vô cùng trìu mến đặt Diệp Giang Hoài nhẹ nhàng lên phía trên.

    "Tiểu Lam, Tiểu Lam, ngươi giúp ta một chút. Tiểu Lam, ta cầu ngươi giúp ta cứu tướng.. Giang Hoài đi."

    Có thể là thực sự xấu hổ, lần này nàng ta cũng không có xưng tướng công mà gọi thẳng tên. Lâm Tịch bắt chước Tiểu Lam chậm nửa nhịp mới trả lời: "A? Ngươi là Tiểu Bạch? Tại sao ngươi trở lại? Người này là ai?"

    Bạch Ngưng Hương đã gấp đến độ xịt khói, lúc này là lúc nào rồi, lửa lan đến mông rồi còn hỏi những lời nhảm nhí vô dụng kia làm gì chứ.

    "Ngươi.. Tiểu Lam, ngươi có thể cho ta mượn.. một chiếc lá? Giang Hoài hắn.. hắn.." Bởi vì không có kịch bản cứu mạng, Bạch Ngưng Hương cũng không tính là quá vô sỉ, cũng không quá để ý, thẳng một hơi yêu cầu Tiểu Lam dâng ra lá cây cứu thư sinh của nàng ta.

    Hơn nữa, từ 'cấp' biến thành 'mượn', ai da, cho ngươi mượn, ngươi lấy gì trả? Hai gốc lá của Tiểu Lam không khác gì đan điền của người tu chân. Ngươi phế bỏ đan điền của người ta, chẳng khác nào phế bỏ tiên cơ của người ta, làm Tiểu Lam từ đây biến thành một gốc cây lâu năm thiểu năng, dùng tiên duyên của người khác cứu vãn người trong lòng ngươi một cái mạng, so với giết người cướp của có gì khác nhau? Vật như vậy, có thể há miệng mượn sao?

    "Lá cây màu trắng hay là gốc lá tâm màu lam?" Lâm Tịch cũng không nói nhăng cuội mà đi thẳng vào vấn đề.

    "Hắn bị ta.. hù chết, hiện tại không còn hô hấp, ta.. ta.."

    Bạch Ngưng Hương lúng túng hồi lâu, rốt cục vẫn là nói ra chỉ có hai gốc lá màu lam mới có thể cứu mạng Diệp Giang Hoài.

    "Không mượn, cũng không cho! Tiểu Bạch, ngươi biết ngươi đang nói gì không? Ngươi điên rồi à? Lấy đi gốc lá màu lam, Tiểu Lam trở thành thế nào, trong lòng ngươi không phải hiểu rất rõ ư? Sao nào? Mạng nam nhân của ngươi cũng là mạng, mà mạng Tiểu Lam thì không à? Từ nay về sau, chúng ta không có loại bạn như ngươi, mau cút!"

    Không đợi Lâm Tịch lên tiếng, Tiểu Lục đã tức đến lá tùng lóe sáng, toàn bộ đều nhằm ngay Bạch Ngưng Hương. Không ngờ công lực của Tiểu Lục sau khi mình rời đi lại tăng mạnh, Bạch Ngưng Hương phát hiện được giờ phút này Tiểu Lục cực kỳ nguy hiểm. Một tia sát khí như muốn đâm thủng da thịt mình. Bạch Ngưng Hương vô thức co quắp một chút, nhưng không thể lui, tướng công vẫn đang chờ nàng cứu mạng kia kìa!

    Nói đến cũng là tại nàng ta không tốt, hôm nay vốn là ngày tốt lành của nàng và hắn, nhưng ai mà biết được nàng uống rượu mạnh, lại ý loạn tình mê, vô thức hiện ra bản thể, Diệp Hoài Giang vừa mới uống rượu hợp cẩn xong, nhìn thấy hai đóa hoa rõ ràng trước mặt, hắn lập tức trợn ngược mắt, tắt thở. May mắn là buổi tối, hơn nữa thời điểm động phòng hoa chúc cũng không có người nào khác, nàng mới thần không biết, quỷ không hay nắm lấy Diệp Giang Hoài vượt nóc băng tường thoát ra khỏi thành trấn, lại thừa dịp trời tối đen sì sì gắng sức chạy, cuối cùng đến hừng đông về Hành cốc.

    Nàng ta biết Tiểu Lam là cây tâm thảo hoàn mệnh, chỉ cần thân thể không hư thối, mặc kệ người chết có bộ dáng gì, chỉ cần có gốc lá của Tiểu Lam liền có thể đoạt lại mệnh từ tay diêm vương. Nàng ta không tham lam, thật, nàng ta chỉ cần một gốc lá cứu sống Diệp lang là tốt rồi.

    "Tiểu Lam, ngươi nghe ta nói, ngươi chỉ cần cho ta mượn một gốc lá thảo tâm, ngươi sẽ không chết, Tiểu Lam, ngươi chẳng lẽ quên thời gian vui vẻ lúc trước của chúng ta?"

    Thấy dáng vẻ thờ ơ của Lâm Tịch, Bạch Ngưng Hương cắn đỏ cánh môi đỏ thắm nói: "Tiểu Lam, ta.. ta cũng cứu qua ngươi, ngươi chẳng lẽ đã quên lúc con thỏ muốn ăn ngươi, ta vẫn luôn vững vàng che chở ngươi, ta còn đã từng.."

    Ta còn đã từng muốn biến hóa thành một nam nhân, làm bạn ngươi..

    Người chẳng lẽ đều quên sao?

    Thật muốn ha ha đầy mặt ngươi!

    Bây giờ bắt đầu lôi chuyện xưa đòi ân tình sao?

    Lâm Tịch âm thầm cười lạnh, có ít người ân tình chính là vay nặng lãi, ân tình như một giọt nước, báo đáp một dòng sông, hơn nữa lãi mẹ đẻ lãi con, ngươi mãi mãi cũng không trả dứt nợ. Chọc người không vừa ý, ngươi chính là đồ tiểu nhân vong ân phụ nghĩa, bởi vì nhớ năm đó ngươi blabla, mà ta blabla, hiện tại ngươi lại blabla..

    Tóm lại, Lâm Tịch cảm thấy, mặc kệ chuyện gì, tình huống có thể sử dụng tiền đập, tuyệt đối đừng cầu người. Quá đắt, ngươi trả không nổi. Thấy Tiểu Lam lung lay phiến lá mập mạp, nhưng vẫn lặng yên không nói, Bạch Ngưng Hương rốt cuộc đã mất hết kiên nhẫn, ánh mắt lộ ra bóng tối nhìn về phía cây tùng, đi về phía cây tâm thảo hoàn mệnh.

    Bạch Ngưng Hương thật sự là quá thất vọng, nàng không ngờ Tiểu Lam lại keo kiệt như vậy, trước kia còn ngày ngày giả vờ bộ dạng bán mạng vì bạn bè.

    "Tiểu Lam, ta chỉ cần một gốc lá thảo tâm, ngươi sẽ không chết. Nhiều nhất chính là trong ngàn năm, tu vi không tiến thêm được mà thôi, thế nhưng qua ngàn năm, gốc lá của ngươi sẽ còn dài ra, xin lỗi!"

    Bạch Ngưng Hương lóe lên sát ý một cái rồi biến mất, đã dễ nói chuyện, dễ thương lượng ngươi không chịu, vậy thì đừng trách ta ra tay!

    Tiểu Lục có uy hiếp nhất định thì sao? Cũng không tin nàng ta đã độ kiếp hóa hình thành nhân loại sẽ không đánh lại thứ cây đầu gỗ ngây ngốc kia chứ? Nhưng rất nhanh sau đó, nàng ta biết mình sai. Một loạt lá tùng xanh biếc "xoát" ngăn trở nàng ta rảo bước tiến lên, Bạch Ngưng Hương hét thảm một tiếng, trong đó có ba chiếc lá cây đâm xuyên qua giày thêu vào mu bàn chân nàng ta.

    Lâm Tịch lạnh giọng nói: "Ngươi còn dám tiến về phía trước một bước, Tiểu Lục sẽ đâm ngươi thành con nhím! Không tin ngươi cứ thử một lần!"

    Nhìn một hàng chỉnh chỉnh tề tề như muốn tận lực dùng sạch lá tùng, Bạch Ngưng Hương chỉ cảm thấy lạnh cả người, dọc theo mu bàn chân bị thương lạnh lan vào lòng.

    Sát khí của Tiểu Lục đã đập vào mặt, tất cả lá tùng đều chỉ hướng nàng ta, nếu như Tiểu Lam không nói láo, đừng nói con nhím, đoán chừng có thể biến nàng ta thành kiện áo tơi. Làm sao bây giờ?

    Nếu lui về, Diệp Giang Hoài nhất định phải chết. Nếu vượt qua, đoán chừng không đợi đến lúc cầm được gốc lá tâm thảo kia, chính mình cũng chết rồi, đến lúc đó Diệp Giang Hoài vẫn chết như thường. Vốn cho rằng có được gốc lá tâm thảo dễ như trở bàn tay cuối cùng lại tan thành bọt nước. Bạch Ngưng Hương tuyệt vọng, lại nhận ra thân thể phu quân càng ngày càng lạnh, nàng ta tiến không nổi, thối cũng không xong, ngồi xổm trên mặt đất hay tay ôm lấy đầu gối, "ô ô" khóc lên.

    "Ta có cách có thể cứu phu quân của ngươi, nhưng nếu ngươi đồng ý, sau đó ngươi và ta ân đoạn nghĩa tuyệt, không liên quan gì nữa. Ngươi thật sự từng bảo vệ ta một lần, mặc dù cũng không bảo vệ được nhưng tốt xấu gì cũng là một phần ân tình ta thừa nhận, dùng ân tình này đổi mạng cho nam nhân của ngươi, ân tình giữa chúng ta cũng giải trừ. Nếu gặp lại, chính là người xa lạ, ngươi có thể làm được không?"

    Lâm Tịch đột nhiên nói. Cuối cùng vẫn là Tiểu Lam đáy lòng thiện lương.

    Bạch Ngưng Hương mắt đẹp không chớp nhìn chằm chằm Lâm Tịch, nàng ta ngạc nhiên vui mừng tột độ: "Được được, ta đồng ý, Tiểu Lam, chỉ cần ngươi cho ta một gốc lá thảo tâm, sau này, ta vĩnh viễn sẽ không quấy rầy ngươi nữa.."

    Lâm Tịch: Mẹ nó chứ, ai nói cho người gốc lá thảo tâm?

    Thấy nàng ta co chân muốn đến gần Lâm Tịch, Tiểu Lục phát ra tiếng cảnh cáo, hơn nữa lại lần nữa "xoát xoát" ném ra một loạt lá tùng: "Không được đến gần Tiểu Lam!"

    "Không cần dùng đến gốc lá thảo tâm của ta, thực ra nam nhân kia hiện tại chưa chết, chỉ là ba hồn bên trong nhân hồn hay là mệnh hồn của hắn đang kinh hãi rời thân thể, không chế ngự được bảy phách mà thôi, ngươi chỉ cần xoay người hắn lại, dùng mu bàn tay gõ nhẹ tại tim của hắn là đủ."
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...