Xuyên Không [Edit] Mau Xuyên: Pháo Hôi Nữ Khác Loại Tu Tiên - Nhất Hồ Long Tỉnh Trà - Từ Chương 1224

Thảo luận trong 'Đã Hoàn' bắt đầu bởi Vava1810, 12 Tháng hai 2024.

  1. Vava1810

    Bài viết:
    2
    Chương 1253: Nhiệm vụ ban thưởng: Dã bách hợp cũng có mùa xuân 10

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Bạch Ngưng Hương bán tín bán nghi hỏi: "Ngươi vì sao biết cách này?"

    Tiểu Lam ngốc bao nhiêu, nàng ta còn không rõ hay sao?

    Từ sau khi biến hóa, nàng ta thông suốt rất nhiều thứ, có đôi khi, nàng ta còn cảm thấy kỳ quái mình vì cái gì lại yêu thích Tiểu Lam nhiều năm như vậy, loại nữ nhân như thế có gì đáng để nàng ta yêu thích cơ chứ? Có thể vì trong Hành cốc quá hoang vắng.

    Tiểu Lục bây giờ ngay cả liếc nàng ta một cái cũng không, tựa như toàn bộ chú ý của hắn đều nằm trên người Tiểu Lam. Tiểu Lam mọc ra một chiếc lá, Tiểu Lục vui vẻ khoa cành múa lá, hai gốc lá của Tiểu Lam càng ngày càng đẹp, Tiểu Lục mừng rỡ như thể chính mình đẹp lên. Chỉ tiếc là Tiểu Lam ở bên cạnh mình. Thế là nàng ta bắt đầu giống Tiểu Lục, cũng che chở, yêu thích Tiểu Lam, khoe khoang trước mặt Tiểu Lục mình có thể tiếp cận Tiểu Lam, cúi đầu xuống là có thể thấy nàng ấy, vươn cành ra có thể đụng vào nàng ấy, mà Tiểu Lục lại không thể. Nàng ta làm hắn tức điên, muốn rút rễ đến cạnh Tiểu Lam, Bạch Ngưng Hương mới thoải mái một chút. Đến mức cuối cùng, nàng ta cảm thấy mình yêu thích, hâm mộ Tiểu Lam tới nỗi muốn biến hóa thành một nam nhân sau độ kiếp để gắn bó với Tiểu Lam như những nam nữ loài người kia. Bây giờ nghĩ lại, nàng ta khi đó thật ngây thơ, ngu ngốc, thậm chí thấy có chút xấu hổ. Loại cảm giác giống như là công chúa một nước, lại muốn lăn lộn với tên ăn mày trong đống bùn nhão để giành ăn cái bánh bột ngô thiu. Cho nên phần quá khứ này, Bạch Ngưng Hương tận lực vùi lấp, lãng quên. Bởi vì hai thứ như vậy, đặt cùng một chỗ cũng không bằng một mình Diệp lang.

    Lâm Tịch không biết suy nghĩ trong lòng nàng ta, chỉ lạnh lùng nói: "Luận đánh, ngươi đánh không lại, luận giao tình, hai ta cũng chỉ có một lần kia ngươi bảo vệ ta, mặc dù cũng không thật làm được gì. Lại nói, ân tình đó cũng chưa đến mức bắt ta đổi nửa cái mạng, cho nên ngươi tin hay không, dù sao nam nhân sắp chết cũng không phải của nhà ta, đúng hay không, Tiểu Lục?"

    Lâm Tịch đợi nửa ngày cũng không thấy Tiểu Lục đáp lại, ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy cả người Tiểu Lục, không đúng, là cả cây đều đã ngơ ngác, ngốc ngốc, không nhúc nhích. Chết máy?

    "Tiểu Lục?"

    Lâm Tịch lại gọi mấy tiếng, Tiểu Lục mới trầm giọng thấp hỏi: "Ngươi nói, ta là nhà ngươi?"

    Sau đó không đợi Lâm Tịch trả lời, hắn lại tự biên tự diễn: "Ừm, ta là nhà ngươi, chỉ là nhà ngươi." Một cỗ vui mừng cực lớn lan tràn khắp người Tiểu Lục..

    "Tiểu Lam nhà ta nói, mãi mãi chính xác nhất!"

    Tiểu Lục ngẩng đầu ưỡn ngực, cực kỳ giống dáng vẻ tuyên thệ của học sinh tiểu học được gia nhập đội thiếu niên tiền phong.

    Lâm Tịch: .

    Thiếu niên à, ngươi là đang vui quá hóa cuồng đấy à!

    Bạch Ngưng Hương nghĩ nghĩ, nàng ta mặc dù biến hóa thành công, thế nhưng xem sức tấn công của Tiểu Lục, nàng ta thật đúng là đánh không lại. Mặc dù trở về Hành cốc, nàng ta tựa như hồi phục lại một chút pháp lực, nhưng muốn một gốc bụi gai bách hợp đi đối đầu với một gốc tùng, nàng ta không phải đối thủ.

    "Chỉ cần dùng mu bàn tay đập ba lần vào tim hắn, hắn liền sống lại?" Bạch Ngưng Hương vẫn như cũ bán tín bán nghi hỏi.

    "Một bên đập, một bên gọi tên hắn trong lòng, bảo hắn trở về là đủ." Bạch Ngưng Hương này thật sự khiến người cười chê, lúc trước động một chút là bảo có thể vì Tiểu Lam xông pha khói lửa, hiện tại thì sao? Lời Tiểu Lam nói cũng không tin. Lâm Tịch ngước mắt nhìn cây tùng bên cạnh vẫn đang sướng tê cành ngầm so sánh, quả thật Tiểu Lục chưa từng hoài nghi điều cô nói. Ngoại trừ lần duy nhất bảo hắn ngoan ngoãn ở yên trong cốc đừng đi tìm cô ra, nhưng hắn đợi mấy ngày không có tin tức gì, trái lời cô muốn trốn nhà ra ngoài. Nhưng lần đó cũng vì quá lo lắng mà thôi. Thật ra, Tiểu Lục hiện tại có thể không tốn sức chút nào giết Bạch Ngưng Hương, như vậy nhiệm vụ của Lâm Tịch hoàn thành rồi. Thế nhưng tâm nguyện thứ nhất của người ủy thác không phải như vậy, nhân quả không dứt bỏ bên ngoài, đoán chừng lúc đó ông tướng kịch bản nhỏ mọn kia sẽ ra tay như đàn thỏ hang, người không may vẫn là mình. Vậy nên muốn chà đạp một đôi trước mặt này, tuyệt không thể tự mình hay Tiểu Lục ra tay.

    Người là vạn vật chi linh, sinh ra đã mang theo ba hồn bảy vía. Ba hồn là Thiên, Địa, Nhân, trong đó thiên hồn là dương, địa hồn là âm, nhân hồn lại là dương. Lấy mu bàn tay của nữ nhân đập sau lưng dẫn hồn nhập thể, chính là lấy âm khí dẫn dương hồn theo âm khiếu trở về thân thể, nếu như nằm trên đất cũng là nữ nhân thì vạn sự đại cát. Đáng tiếc đây lại là nam nhân. Liền để cho đóa bách hợp thuần khiết mà ngươi ca ngợi tự tay xua tan ánh sáng nam chính của ngươi đi. Trực tiếp đồ sát rớt nam chính, ông tướng kịch bản không cho phép, tốt thôi, vậy chúng ta chơi trò vòng vo tam quốc, tự ngươi đánh rớt khí vận của ngươi, đến lúc đó thiên đạo sẽ thay một đứa con khác cho vị diện.

    Cho rằng "tổ long vọng khí thuật" của ta đây là giấy trắng à?

    Bạch Ngưng Hương không có cách nào, chỉ đành dựa theo Lâm Tịch nói, còn nước còn tát, ba ba ba dưới lòng bàn tay, một chút ánh sáng nhu hòa trong suốt đi vào vỏ bọc kia, mà nam chính mặt bên trên hết xanh rồi trắng, trắng chuyển đỏ, đỏ lại vàng. Bạch Ngưng Hương phát giác Diệp Giang Hoài giống như thật sự có hô hấp yếu ớt, liền vội vàng lần nữa đặt hắn nằm trên đệm.

    Đợi lúc Diệp Giang Hoài từ từ mở mắt..

    "Phốc" một ngụm máu tươi phun ra đầy mặt Bạch Ngưng Hương, dọa đến cả hai đồng thời phát ra một tiếng kinh hãi.

    Ai, dù là con của vị diện đi nữa, nhưng tư thế hộc máu và khí chất này thực kém xa U Hồn thiên tôn.

    "Tiểu Lam, Tiểu Lam, tướng.. Giang Hoài hắn.. tại sao lại thổ huyết?" Bạch Ngưng Hương quá sợ hãi.

    Lâm Tịch uể oải trả lời: "Không biết, có thể là mệnh hồn rời thân thể lâu quá."

    Tia tử khí trên đỉnh đầu Diệp Giang Hoài yếu ớt rất nhiều, nhan sắc cũng trở nên tối một chút. Lâm Tịch lo lắng tới việc bắn ngược nhưng không có phát sinh. Đúng là đôi uyên ương số khổ mà. Diệp Giang Hoài đối với hoa yêu Bạch Ngưng Hương này rõ ràng có chút e ngại. Lặng yên không một tiếng động dần dần lùi lại. Bạch Ngưng Hương nước mắt trượt xuống theo khuôn mặt trắng nõn như ngọc. Người ôn nhu cưng chiều nàng ta thế nhưng không hề lau nước mắt, cũng không còn nhẹ nhàng ôm ấp mà dỗ nàng ta vui vẻ.

    Diệp Giang Hoài vẫn giống kịch bản gốc cáo từ rời đi. Bởi vì lần này cũng không phải là gốc lá tâm thảo khiến hắn sống lại không tổn hao gì, cho nên lần này rời đi, bước chân lảo đảo vô lực. Bạch Ngưng Hương nghĩ đi nghĩ lại, vẫn là không yên lòng hắn vừa mới thức tỉnh lại phun máu, lặng lẽ đi sau Diệp Giang Hoài. Diệp gia gia cảnh giàu có, mặc dù không phải đại phú đại quý, nhưng Diệp Giang Hoài thuở nhỏ trời sinh thông minh, được nuông chiều nuôi lớn, lúc nào chịu khổ như vậy? Bạch Ngưng Hương không yên lòng, cũng không cam tâm. Chủ yếu là, hiện giờ quan hệ với Tiểu Lam và Tiểu Lục đã biến thành như vậy, Hành cốc đã không còn là nhà nàng ta nữa rồi.

    Lâm Tịch nhìn bóng lưng Bạch Ngưng Hương đi xa, hừ lạnh một tiếng, cút đi, cho cô và Tiểu Lục còn độ kiếp!
     
  2. Vava1810

    Bài viết:
    2
    Chương 1254: Nhiệm vụ ban thưởng: Dã bách hợp cũng có mùa xuân 11

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thật ra, Lâm Tịch và Tiểu Lục vẫn luôn đè nén tu vi, cố gắng không cho khí tức phóng ra ngoài. Tiểu Lục không hiểu vì sao Lâm Tịch lại muốn làm vậy, nhưng hắn chấp hành không chậm trễ, bởi vì người nói là Tiểu Lam, Tiểu Lam nói sao thì là vậy.

    Nói thật, loại tính cách này của Tiểu Lục nếu là người khác, Lâm Tịch sẽ cảm thấy người này quá ngu. Nhưng bởi vì hắn ngốc vậy, mới thay người ủy thác trở thành mục tiêu, sau này mới cảm thấy hắn ngốc đến đau lòng. Chỉ cần ngươi muốn, nếu ta có, ta đều cho ngươi. Tiểu Lam thực hạnh phúc, Tiểu Lam ú nu có Tiểu Lục yêu chiều như vậy, chỉ tiếc là bọn hắn trở thành đạo cụ tiêu khiển cho người trong lòng Tiểu Bạch.

    Đừng có nói Tiểu Bạch không cố ý, chỉ là trong kịch bản như thế này cũng không cần cố ý. Trong kịch bản gốc, Tiểu Bạch có ân cứu mạng Tiểu Lam, hành vi thi ân cầu báo đã đành, nhưng Lâm Tịch tiếp nhận kịch bản sau này, đã thay đổi hướng đi, cũng không nợ ân tình, nàng ta vẫn muốn cướp đoạt của Tiểu Lam. Lần này không gặp tai họa, là nhờ thủ đoạn công kích của Tiểu Lục bảo vệ Tiểu Lam mà thôi. Cái gọi là ân cứu mạng trong kịch bản, chẳng qua là cho mình một cái cớ để tư lợi, dù sao đòi nợ cũng khác hoàn toàn ăn cướp trắng trợn. Ân cứu mạng đó có hay không cũng chẳng quan trọng, năng lực tự vệ có hay không mới là quan trọng. Lâm Tịch lần nữa khẳng định, chân lý nằm ở chỗ nắm đấm bên nào lớn hơn.

    Đã từng lấy thân phận nhân loại vượt kiếp, hồ ly yêu tu vượt kiếp, cho nên hóa hình thành cái gì đi nữa, đối với Lâm Tịch chỉ cần chút lòng thành. Mặc dù nói là chút lòng thành, nhưng vẫn như cũ bị đánh đau chết đi sống lại.

    Lâm Tịch sợ Tiểu Lục sẽ giống trong kịch bản hỗ trợ cô độ kiếp, nên nhắc đi nhắc lại, ai cướp người ấy độ, nếu người khác hỗ trợ, chẳng những uy lực của sét tăng gấp bội, mà tu vi của người độ kiếp cũng bị hạ thấp rất nhiều. Dù đau lòng vô cùng, Tiểu Lục vẫn ngoan ngoãn vận công tự bảo hộ chính mình, không dám sang chỗ Lâm Tịch vượt kiếp. Sau khi sấm sét tản đi, một thiếu nữ mặt bánh bao mười bốn, mười lăm đáng yêu xuất hiện bên cạnh Tiểu Lục. Tiểu Lục dù chưa có hóa hình thế mà Lâm Tịch vẫn cảm thấy được ánh mắt sáng rực của hắn đang nhìn mình chằm chằm, mắt mày đều là ý cười.

    Một bộ váy lụa mỏng màu thiên thanh họa tiết mẫu đơn phối hợp với quần giao lĩnh làm nổi bật lên khuôn mặt nhỏ trắng như trứng gà bóc, mắt to lóng lánh ánh nước trơn nhẵn, Tiểu Lục nhìn thế nào cũng thấy thích. Đây chính là Tiểu Lam, đúng là kiểu hắn thích.

    Lại thêm hai ngày, Tiểu Lục bắt đầu độ kiếp. Không ngờ lôi kiếp của Tiểu Lục so với của Tiểu Lam lợi hại hơn rất nhiều, nhất là đợt sấm sét màu tím cuối cùng. Đây là phi thăng đại thiên kiếp mới xuất hiện đấy. Lâm Tịch cũng không hỗ trợ, chỉ ở bên cạnh tụng niệm [linh đài tịnh chú] để từ đầu đến cuối Tiểu Lục có thể duy trì tỉnh táo.

    Sau đó, đợi sấm sét tan đi, Lâm Tịch nhìn thấy một đoạn thân cây trụi lủi cùng mấy cành lá lộn xộn không chịu nổi.

    Chết bầm! Tiểu Lục độ kiếp thất bại? Không thể nào, đồ khốn kịch bản, ngươi thế mà ở chỗ này chờ ta? Lâm Tịch duỗi tay run rẩy vuốt ve thân cây thô ráp của Tiểu Lục, nằm trong một cái rãnh lớn!

    A? Không đúng, rõ ràng Tiểu Lục trông có vẻ yếu ớt, nhưng ẩn bên trong là một cỗ sinh cơ dào dạt, cuồn cuộn không dứt, hắn không thể bị sét đánh cháy khét được!

    "Không cần lo lắng, ta không sao."

    Giọng nói mệt mỏi của Tiểu Lục truyền tới.

    Ai ui! Lâm Tịch thở dài một hơi, quả nhiên không treo. Thế vì sao giả chết không nói gì, hù chết cô. Lâm Tịch tay vỗ ngực. Hai nhánh cây vờn quanh như ôm Lâm Tịch: "Ta.. Tiểu Lam độ kiếp, ta nghe thấy ngươi bị sét đánh trên người rất đau. Nơi này của Tiểu Lục cũng rất đau."

    Tiểu Lục chỉ nhánh cây về phía thân mình: "Rất đau, rất đau. Ta sợ độ kiếp nếu phát ra âm thanh, Tiểu Lam cũng sẽ rất đau, rất đau, cho nên.."

    Lâm Tịch sững sờ nhìn qua Tiểu Lục, tạm thời câm nín, không biết nên nói gì cho phải. Bọn họ đều là tinh linh trong Hành cốc này, không nói những từ ngữ quá dễ nghe, thế nhưng ý tứ của Tiểu Lục, Lâm Tịch lại cảm thấy so với bất kỳ lời tâm tình nào trên đời này đều dễ nghe hơn. Lúc ngươi chịu đựng đau khổ, ta rất đau lòng, cho nên lúc ta độ kiếp, có đau cũng không dám phát ra âm thanh. Bởi vì ta sợ ngươi cũng đau lòng như ta, cho nên không dám lên tiếng. Cảm giác tự dưng được vỗ về.

    Thế nhưng.. Không đúng! Lâm Tịch hỏi: "Tiểu Lục, ngươi đã độ kiếp thành công, vì sao không biến hình?"

    "Ta.. không biết nên biến thành dáng vẻ gì.." mới xứng với ngươi.

    "Ngươi thích bộ dáng gì, liền biến thành bộ dáng đó!" Đối mặt với Tiểu Lục như vậy, Lâm Tịch trong lòng thật ấm áp.

    Một đạo ánh sáng nhu hòa qua đi.. Tại chỗ vị trí của Tiểu Lục, xuất hiện một gốc.. Tiểu Lam.

    Lâm Tịch im lặng. Tốt quá, biết Tiểu Lục yêu thích Tiểu Lam sâu đến mức nào, nhưng cũng không cần chụp thức ăn chó cho một chấp hành giả như cô vậy chứ? Đợi tỷ tỷ ngươi làm xong nhiệm vụ, Tiểu Lam của ngươi trở về, đến lúc đó tùy các ngươi vậy.

    Tiểu Lục giọng hổ thẹn nói: "Ta.. vừa nghĩ tới mình muốn nhìn thấy gì nhất, chính là bộ dáng của ngươi, cho nên ta.. ta chỉ có thể đổi thành cái này." Nhưng ngươi biến thành cái đức hạnh này, Bạch Ngưng Hương sẽ tha nam chính đến nhổ lá ngươi đó. Tiểu Lục giày vò nửa ngày, không phải bộ dáng lúc trước, lại biến ra bộ dáng Tiểu Lam, thậm chí còn biến thành Tiểu Lam sau biến hình nữa, cũng chính là hình dạng hiện tại của Lâm Tịch. Đối mặt với đồ bạn trai làm nũng mãi mãi lấy bạn gái làm trung tâm thế này, Lâm Tịch không có cách nào, chỉ đành dùng tinh thần lực, phổ cập một đống lớn tuấn nam cho Tiểu Lục tham khảo: Sư phụ, Hổ ca, Khiết Tà, Ngự Tử Ly, Trang Duẫn, rồi để chính hắn phát huy. Sau đó, con hàng này thế mà biến thành.. U Hồn. Thôi cũng được, không phải Ngự Tử Ly là tốt rồi. Ý niệm này chỉ vừa lóe lên trong lòng mình, Lâm Tịch chốc lát ngu ngơ. Vì sao lại đột nhiên nghĩ thế nhỉ? Chẳng lẽ mình nguyện ý cùng Ngự Tử Ly ở chung một chỗ sao?

    Tiểu Lục thấy Lâm Tịch vẫn luôn không nói gì, lặng lẽ xích lại gần cô, hai tay nắm thành quyền, gấp gáp hỏi: "Rất khó coi à? Nếu ngươi không thích ta đổi nhé."

    Nhìn vẻ mặt cẩn thận từng li từng tí của hắn, so với thái độ nhìn xéo thiên hạ của thiên tôn phun máu thật khác nhau trời vực. Không ngờ tướng mạo giống nhau như đúc mà bởi vì khí chất và tính cách khác nhau nên không có một chút nào cảm giác của U Hồn. Khác biệt với U Hồn còn là Tiểu Lục lựa chọn trường bào màu trắng để tương đồng với váy màu thiên thanh của Lâm Tịch.

    Sau khi biến hình, tu luyện Mười Hai Đoạn Cẩm càng thuận lợi hơn nhiều, thậm chí Lâm Tịch bắt đầu truyền thụ cho Tiểu Lục tôi thể thuật. Vì để dễ dàng cho nhiệm vụ phía sau, Lâm Tịch đặt cho Tiểu Lục một cái tên mới - Tống Dật Kha. Mà Lâm Tịch cũng không tự gọi mình là Tiểu Lam nữa, trở thành Lam Tiểu Điệp. Thân phận mới tự nhiên cũng soạn xong, làm một đôi phu thê hành nghề y của nước Nam Lỗ.

    Vài lời của editor Vava: Thử cảm giác đăng luôn 20 chương tuần này xem cảm giác thế nào? Mọi người đọc qua 50 chương rùi cho tớ xin tí rì viu xem văn phong sửa bài này đáng bao nhiêu xu ná
     
    Tangyuru000, DươnggLieuDuong thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 14 Tháng ba 2024
  3. Vava1810

    Bài viết:
    2
    Chương 1255: Nhiệm vụ ban thưởng: Dã bách hợp cũng có mùa xuân 12

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
  4. Vava1810

    Bài viết:
    2
    Chương 1256: Nhiệm vụ ban thưởng: Dã bách hợp cũng có mùa xuân 13

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    Huyên Mlô, DươnggLieuDuong thích bài này.
  5. Vava1810

    Bài viết:
    2
    Chương 1257: Nhiệm vụ ban thưởng: Dã bách hợp cũng có mùa xuân 14

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
  6. Vava1810

    Bài viết:
    2
    Chương 1258: Nhiệm vụ ban thưởng: Dã bách hợp cũng có mùa xuân 15

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
  7. Vava1810

    Bài viết:
    2
    Chương 1259: Nhiệm vụ ban thưởng: Dã bách hợp cũng có mùa xuân 16

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
  8. Vava1810

    Bài viết:
    2
    Chương 1260: Nhiệm vụ ban thưởng: Dã bách hợp cũng có mùa xuân 17

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
  9. Vava1810

    Bài viết:
    2
    Chương 1261: Nhiệm vụ ban thưởng: Dã bách hợp cũng có mùa xuân 18

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
  10. Vava1810

    Bài viết:
    2
    Chương 1262: Nhiệm vụ ban thưởng: Dã bách hợp cũng có mùa xuân 19

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...