Đam Mỹ [Edit] Toàn Cầu Xâm Nhập - Thương Hải Do Lam

Thảo luận trong 'Đã Hoàn' bắt đầu bởi GiangNgan, 31 Tháng năm 2023.

  1. GiangNgan

    Bài viết:
    2
    Toàn Cầu Xâm Nhập

    Tác Giả: Thương Hải Do Lam

    Editor: GiangNgan

    Thể loại: Dam Mỹ - Mạt Thế

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chương 102:

    Quý Hủ ôm tiểu Ô Ô đi vào trong phòng khám, giới thiệu hai người:

    - Đây là phòng khám trong căn cứ, sau này Dương ca có thể ở trong phòng khám công tác.

    Dương Chỉ chần chờ:

    - Chỉ sợ là không thích hợp, tôi.. không quá am hiểu trị người.

    Quý Hủ dừng bước:

    - Dương ca không phải bác sĩ sao?

    Bé gái lập tức dùng hai tay che miệng, chớp một đôi mắt to vô tội.

    Dương Chỉ:

    -?

    Quý Hủ:

    -?

    Bé gái hết lòng thổi phồng ba ba:

    - Ba ba của em là bác sĩ, bác sĩ rất lợi hại!

    Dương Chỉ vuốt ve đầu nàng, hiểu được vấn đề ở nơi nào:

    - Tôi chứng thật là bác sĩ, nhưng là bác sĩ thú y.

    Quý Hủ:

    * * *

    * * *

    - Cho nên, ba ba của cháu có một nhà bệnh viện thật lớn, là bệnh viện thú y? Bên trong có thật nhiều người bệnh, đều là sủng vật bệnh nhân?

    Bé gái dùng sức gật đầu, nàng không có nói sai, ba ba là bác sĩ, có một nhà bệnh viện, cũng có thật nhiều người bệnh, không có sai.

    Dương Chỉ có chút khẩn trương, lo lắng Quý Hủ vì cần bác sĩ cho nên mới dẫn cha con họ trở về, hiện tại hắn không phải bác sĩ trị người, mà là bác sĩ thú y, không biết căn cứ còn cần hắn hay không.

    Quý Hủ xoay người đi vào phòng khám:

    - Được rồi, bác sĩ gì đều được.

    Hắn đón hai cha con về đây, cũng không phải vì Dương Chỉ là bác sĩ, cho nên dù là chức nghiệp gì cũng không sao cả.

    Trong phòng khám, Đào Thanh Ngô đang tái khám cho Trương thúc, miệng vết thương đã cắt chỉ, Trương thúc có thể hoạt động bình thường, chỉ cần đừng có động tác gì quá lớn, chậm rãi có thể hoàn toàn khôi phục.

    Trương thúc nói vài câu, liền bị nhi đồng trong tay Quý Hủ hấp dẫn lực chú ý.

    Nhi đồng vừa gầy lại nhỏ, hai chân quấn băng, còn có vết máu chảy ra, thoạt nhìn bị thương không nhẹ, nhi đồng nhỏ như vậy hai chân bị băng kín, Trương thúc nhìn thấy đều cảm giác lo lắng.

    Quý Hủ đem Ô Ô đặt lên bàn, làm cho Đào Thanh Ngô khám cho hắn.

    Đào Thanh Ngô cẩn thận cởi băng, người lớn nhìn thấy đều đau, đứa nhỏ lại im lặng ngồi không rên một tiếng, như là không có cảm giác đau.

    Hai chân nhi đồng nhìn thật dọa người, như bị xé toang một lớp da, chỉ còn lại huyết nhục trên hai chân nhỏ.

    Đào Thanh Ngô vừa định ôm đứa bé đi rửa sạch, đứa nhỏ đột nhiên nắm lấy quần áo Quý Hủ, quyệt miệng muốn khóc.

    - Chú ở đây đợi cháu, Đào bác sĩ giúp cháu xử lý miệng vết thương, rất nhanh sẽ ra.

    Tiểu Ô Ô yên lặng rụng nước mắt, bị Đào Thanh Ngô ôm vào.

    Trương thúc nói:

    - Hay là, con cùng vào xem?

    - Không cần, trên người con thật bẩn.

    Dương Oản thút thít:

    - Ba ba, tiểu đệ đệ thật đáng thương, chân của hắn sẽ khoẻ sao?

    Dương Chỉ dỗ con gái:

    - Sẽ khoẻ, chú bác sĩ lợi hại như vậy, nhất định sẽ chữa khỏi tiểu đệ đệ.

    Quý Hủ ở bên ngoài đợi, chờ tiểu Ô Ô đi ra, hai chân đã được băng bó, Đào Thanh Ngô lấy thuốc cần truyền dịch.

    Nhìn thấy Quý Hủ cùng Tần Nghiễn An còn ở bên ngoài đợi, tiểu Ô Ô lập tức nín khóc, tự mình lau sạch nước mắt, tha thiết nhìn bọn họ, đặc biệt ỷ lại.

    Quý Hủ ôm hắn cho nằm xuống giường, hắn còn một đống việc cần xử lý, không thể ở lại xem chừng tiểu Ô Ô.

    Tần Nghiễn An ngồi xuống bên cạnh:

    - Tôi xem chừng Ô Ô, cậu đi nhanh lên.

    Tiểu Ô Ô nắm ngón tay Tần Nghiễn An cũng không tiếp tục khóc, Quý Hủ mang theo cha con Dương Chỉ cùng Thường Tại Tu rời đi.

    Trạm phát điện còn đang xây dựng, tiểu khu dưới chân núi Tĩnh Lâm cũng đã thu thập xong, Quý Hủ đi qua một chuyến, tu sửa lại nhà cao tầng, thống nhất biến thành năm tầng căn hộ, hao phí không ít tinh thần năng lượng mới tu sửa xinh đẹp như mới.

    Trừ bỏ đồ dùng trong nhà trong phòng đầy đủ phương tiện, Quý Hủ đều hỗ trợ giải quyết.

    Phạm Lâm cùng Phạm Thế Quốc rời khỏi khu biệt thự dời qua tiểu khu ở lại, bên ngoài tiểu khu có bãi đỗ xe thật lớn, mặt đất san bằng, thích hợp làm khu làm việc cho hai cha con, dừng xe vận tải thật phương tiện, không cần chém rụng hoa màu dọn đất trống.

    Quý Hủ xây một phân xưởng cải trang ở bãi đỗ xe, cao thấp hai tầng, tầng trệt tương đối cao, phương tiện xe vận tải ra vào, tầng hai là chỗ ở của hai cha con, trực tiếp lên lầu ở là được.

    Biệt thự của cha con Phạm gia chuyển lại cho cha con Dương Chỉ, trước cửa biệt thự có mảnh vườn, có thể tự trồng trọt, cách vách là anh em Giản gia, Giản Hoan có thể làm bạn với Dương Oản.

    Hiện tại trong căn cứ có không ít xe đạp công cộng cùng xe máy điện, Quý Hủ đều gia cố một lần, xe máy điện tạm thời không thể dùng.

    Thường Tại Tu lựa chọn ở lại tiểu khu, hắn lẻ loi một mình, ở lại biệt thự quá lãng phí, hắn tuyển một bộ nhà độc thân, ở cũng thoải mái.

    Hắn cũng biết một chút máy móc cùng điện tử, nhàn hạ có thể đi giúp đỡ cha con Phạm gia.

    Quý Hủ đi tìm Trì Ánh, nhắc tới việc phân nhà cho hắn, Trì Ánh có chút chần chờ:

    - Anh của cậu nói thế nào? Hắn cũng có nhà sao?
     
    Heoheocon9552LieuDuong thích bài này.
  2. GiangNgan

    Bài viết:
    2
    Toàn Cầu Xâm Nhập

    Tác Giả: Thương Hải Do Lam

    Editor: GiangNgan

    Thể loại: Dam Mỹ - Mạt Thế

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chương 103:

    Có nhà, mới tính là chân chính an định lại.

    Quý Hủ nói:

    - Điều này phải xem chính hắn, muốn ra ngoài đều được, không đi cũng có thể ở lại nhà của tôi.

    Trì Ánh:

    * * *

    Là hắn lắm mồm, người ta là huynh đệ, có thể ở cùng một chỗ, hắn cùng Tần Nghiễn An là bạn bè, cũng không thể luôn chơi xấu trong nhà bạn bè. Tuy rằng không xác định có rời đi hay không, nhưng chỉ cần ở trong căn cứ một ngày, cũng phải có một chỗ ở mới được.

    Trì Ánh cũng tuyển một nhà độc thân trong tiểu khu, một mình cũng không cần ở nhà lớn.

    Trong khoảng thời gian này, Chu Du Băng cùng Trịnh mẫu đều ở trong phòng bệnh phòng khám, Chu Du Băng được an bài ở lại trong tiểu khu, Trịnh mẫu còn đợi an bài, phải xem Trịnh bác sĩ.

    Xử lý xong công việc trong căn cứ, Quý Hủ còn phải đi ra ngoài một chuyến, đám quái vật chân đốt hẳn là có quan hệ với Từ Tồn Sinh, với oán hận của hắn đối với nhân viên y tế, khẳng định còn sẽ đi bệnh viện, Quý Hủ cần đi bệnh viện nhìn xem Trịnh bác sĩ bọn họ có an toàn hay không.

    Quý Hủ cần ra ngoài, Tần Nghiễn An tất nhiên đi theo, tiểu Ô Ô truyền dịch xong, chỉ kề cận Quý Hủ cùng Tần Nghiễn An, vẫn là Dương Chỉ mang theo Dương Oản cùng Giản Hoan đi qua, mới đem tiểu Ô Ô dỗ dành mang về nhà mình, hai người mới có thể thoát thân.

    Trình Mạch thấy hai người lại muốn ra ngoài, trong lòng thật không vui, hiện tại hắn đã dị hóa, ra ngoài cũng không có phần của hắn!

    - Tôi đi trong trấn nhìn xem tình huống, có rất nhiều thời gian cho cậu ra sức.

    Trình Mạch cũng không ngăn cản, hắn biết trong trấn đã xảy ra chuyện, hắn cũng nhìn thấy quái vật chân đốt, giống như là con nhện bò loạn xung quanh, ngay cả tường vây cũng có thể bò lên, hiện tại Quý Hủ đã trở lại, trấn nhỏ khẳng định phải tổ chức rửa sạch, quả thật sẽ có thời gian cho hắn ra sức.

    Lần này hai người chỉ đi tra xét tình huống, không lái xe vận tải cồng kềnh, mà lái một chiếc việt dã mới tinh, một đường chạy tới bệnh viện trấn, đánh bay không ít cuồng thi cùng quái vật chân đốt.

    Bản thể của quái vật chân đốt vẫn là nhân loại, nhưng hai bên mọc một hàng chân đốt, đứng thẳng đi lại đều dùng chân người, lúc leo lên dựa vào chân đốt.

    Nếu chỉ là đơn thể dị hóa, không có khả năng dị hóa thống nhất như vậy, Quý Hủ rất nhanh tìm được đáp án.

    Đầu nhân loại bị đụng nát, chân đốt còn kéo thi thể không đầu bò sát, một con tiểu quái chân đốt chân chính từ trong thi thể nhân loại bò ra, nhìn giống như quái vật chân đốt bị đụng bay ở cửa bệnh viện đêm đó, chỉ là hình thể nhỏ lại, có lẽ là vì còn nhỏ.

    Xe nghiền áp qua người nó, tặng nó về trời.

    Bên ngoài bệnh viện có thật nhiều quái vật chân đốt bồi hồi, tường vây cùng đại lầu bò lổn ngổn.

    Quý Hủ xuống xe, dùng tinh thần năng lượng mở khóa, thả xe việt dã đi vào trong bệnh viện.

    Quý Hủ đi theo tiến vào, lại đóng cửa lại.

    Quái vật phát hiện con mồi liền vây tới.

    Quý Hủ lên xe, chờ chúng nó tới gần liền ném ra mấy viên thạch anh toàn bộ diệt sát, lúc này hai người mới xuống xe.

    Ba người Trịnh bác sĩ thấy Quý Hủ đến, vội vàng chạy xuống lầu.

    Trong khoảng thời gian này bọn họ luôn kinh hồn táng đảm, thậm chí còn không dám đi phòng bệnh, thường thường nhìn thấy quái vật nằm úp sấp trên cửa sổ, sợ tới mức sắp suy nhược thần kinh.

    Không chờ bọn họ mở miệng, Quý Hủ liền nói:

    - Lên xe, đón ba vị đi căn cứ.

    Ba người mừng rỡ, bọn họ chờ những lời này chờ thật lâu rồi, rốt cục chờ tới lúc.

    Quý Hủ thả xuống mặt tường, đem cửa chính lầu một toàn bộ che lại, cửa sổ thuỷ tinh trên lầu đều đóng kín, cho dù không ai trông coi người ngoài cũng đừng mong đi vào bệnh viện.

    Xe việt dã mang theo mọi người đi ra ngoài, Quý Hủ nhảy qua tường vây.

    Từ sau cuối thời ba người không có đi ra bên ngoài bệnh viện, nhìn thấy hoàn cảnh xung quanh, không khỏi ảm đạm cùng tuyệt vọng, nhân loại ở trong hoàn cảnh như vậy, thật sự còn có tương lai sao?

    Cho tới khi xe chạy tới đường chính vào căn cứ, ba người bị tường vây bóng loáng cao lớn hấp dẫn, trong tuyệt vọng lại dấy lên hi vọng, vô luận bên ngoài có bao nhiêu nguy hiểm cùng hỗn loạn, chỉ cần ở trong căn cứ thì sẽ được an toàn.

    Xe chạy hướng cửa hòa hoãn xung đột, nhìn thấy mấy người sống sót đang chém giết với cuồng thi, ngăn cản trước cửa lớn.

    Tần Nghiễn An bóp còi, Giản Tích cầm tiểu loa hô:

    - Đều tránh qua một bên đi, lão đại chúng tôi đã trở lại!

    Người sống sót né tránh hai bên đường, xe việt dã chạy tới, cuồng thi không kịp tránh đã bị đụng bay, xe thẳng tắp vọt vào cửa, người sống sót cũng chạy theo vào khu hòa hoãn xung đột.

    Giản Tích đóng cửa lại, vỗ cánh bay lên trạm gác, chuyện bên dưới giao cho Hủ ca xử lý là được.

    Nhóm người sống sót nhìn xe việt dã tràn đầy hâm mộ.

    Bọn họ biết gieo trồng căn cứ - đây là người sống sót của thương trường Cát Thịnh xưng hô, để phân chia với nam khu căn cứ, bọn họ biết nơi này có xe, họ nghe qua tiếng động cơ xe vận tải, hiện tại có một chiếc xe chính là tài sản trọng yếu của một trụ sở, bọn họ làm sao mà không hâm mộ?
     
    Heoheocon9552LieuDuong thích bài này.
  3. GiangNgan

    Bài viết:
    2
    Toàn Cầu Xâm Nhập

    Tác Giả: Thương Hải Do Lam

    Editor: GiangNgan

    Thể loại: Dam Mỹ - Mạt Thế

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chương 104:

    Người sống sót cầm đầu ngưng lại vài giây, mới nói:

    - Chào anh, tôi là Thiệu Kình của thương trường Cát Thịnh, chúng tôi muốn mời Quý tiên sinh giúp chúng tôi xây dựng một cơ sở, điều kiện có thể thương lượng.

    Quý Hủ nhìn nam nhân nói chuyện:

    - Chuyện của thương trường Cát Thịnh, anh có thể làm chủ?

    Thiệu Kình nói:

    - Hiện tại thương trường Cát Thịnh do Lương Văn Dịch Lương chủ nhiệm dẫn dắt một đám người sống sót, chúng tôi tới đây là muốn mời Quý tiên sinh đi trước thương trường một chuyến, thủ tục cụ thể có thể tiếp tục qua bên kia nói chuyện.

    Quý Hủ quả thật chuẩn bị đi xem thương trường Cát Thịnh, nhưng hắn còn phải về căn cứ trước một chuyến, đem ba người trong xe dàn xếp xong xuôi, cho nhóm người sống sót này đợi trong khu hòa hoãn xung đột.

    Trịnh bác sĩ cùng hai y tá có thể công tác trong phòng khám, Trịnh bác sĩ mang theo Trịnh mẫu ở vào khu người nhà trên lầu bốn phòng khám, Chu Mộc Huynh đi theo chị gái Chu Du Băng cùng ở trong tiểu khu, một mình Vạn Linh ở lại trong nhà độc thân tiểu khu.

    Xe việt dã không chở được nhiều người như vậy, Quý Hủ thuê xe vận tải của nhà Chung Trì, trong phòng lái có thể ngồi nhiều người, sau xe còn có thể đứng, như vậy có thể đem nhóm người sống sót cùng mang về thương trường.

    Hiện tại trấn nhỏ phi thường nguy hiểm, tiểu quái vật chân đốt còn mạnh hơn cuồng thi, nếu không phải không cầm cự được nữa bọn họ cũng không mạo hiểm liều mạng chạy tới căn cứ xin giúp đỡ.

    Xe rất nhanh chạy tới thương trường Cát Thịnh, người sống sót chém chết cuồng thi bám lên xe, nhảy xuống xe chạy vào cửa thương trường. Bên trong đã có người chờ mở cửa cho bọn họ.

    Quý Hủ cùng Tần Nghiễn An đi theo Thiệu Kình bọn họ tiến vào thương trường, một đại thúc tóc hoa râm vẻ mặt đầy chấm đen tươi cười nghênh đón, tầm mắt nhìn hai người, không biết ai là người họ đang chờ đợi.

    Thiệu Kình chủ động giới thiệu:

    - Vị này chính là Quý tiên sinh, vị này là anh trai của Quý tiên sinh, Tần tiên sinh.

    Đại thúc cười bắt tay hai người:

    - Các anh xem như đã trở lại, chúng tôi chờ hai vị quá lâu.

    Quý Hủ biết người này hẳn là Lương Văn Dịch Lương chủ nhiệm, hẳn đã sáu mươi tuổi, lại là một người bình thường, quan hệ nhân tình ở niên đại hòa bình đến cuối thời chưa chắc hữu dụng, muốn làm cho nhiều người sống sót tin phục hắn như vậy, ngoại trừ thủ đoạn quản lý còn phải có được thực lực cường đại ủng hộ.

    Quý Hủ nhìn thanh niên phía sau hắn, tướng mạo đoan chính, thành thục ổn trọng, làn da không có chấm đen, mấu chốt là dung mạo của hắn có vài phần tương tự Lương chủ nhiệm, cũng đã rõ ràng thân phận.

    Tầm mắt Lương Vân Dịch dừng trên người Tần Nghiễn An, Tần Nghiễn An chỉ im lặng đứng, một thân khí thế thật kinh người. Lương Văn Dịch không nhìn ra hắn có năng lực gì, chỉ theo bản năng cảm thấy được người này phi thường nguy hiểm.

    Lương Văn Dịch dẫn hai người vào bên trong một phòng lớn, bên trong sạch sẽ rộng mở, song phương ngồi xuống sô pha.

    Lương Văn Dịch giới thiệu:

    - Bọn họ đều là người có được năng lực đặc thù, làm ra cống hiến thật lớn cho thương trường, chúng tôi có thể sống tới bây giờ ít nhiều nhờ sự cố gắng của bọn họ, ngày sau xây căn cứ, bọn họ đều là thân xương trọng yếu. Tôi lớn tuổi, chỉ có thể làm trợ thủ cho bọn họ, làm hậu cần, căn cứ không thiếu được bọn họ, hội nghị quyết định tương lai của căn cứ bọn họ có quyền lợi tham gia.

    Quý Hủ khẽ nhếch môi, không thể không nói quyền nói chuyện trong thương trường bị Lương Văn Dịch bắt được cũng không phải là không có đạo lý, ngoại trừ con hắn là dị hóa nhân, Lương Văn Dịch nói chuyện làm việc quả thật xinh đẹp.

    - Mấy người tham gia hội nghị đều không sao cả, tôi muốn xác định là ai mời tôi xây căn cứ, dù sao ai mời tôi cũng phải tự mình chi thù lao, xây ra căn cứ về người đó, ngày sau phân chia cổ phần tôi chỉ tìm người đứng đầu căn cứ là được.

    Lương Văn Dịch:

    * * *

    Hắn biết mời người xây căn cứ, khẳng định phải cấp thù lao, bọn họ nghiên cứu qua thù lao lấy từ tổng thu nhập của căn cứ trả công, cứ như vậy thù lao không thể trước tiên chi, cần phải có căn cứ trước mới có thu vào, cũng có thể chi thù lao, dù sao hiện tại bọn họ hai bàn tay trắng, dù Quý Hủ cần thu thù lao họ cũng không có gì để trả.

    Quý Hủ nhíu mày:

    - Nếu còn chưa thương lượng xong, chúng ta có thể đợi ngày khác bàn lại.

    Cũng không thể tiếp tục đợi ngày khác, bọn họ bị nhốt trong thương trường không thể ra ngoài, nhiều người cần sống sót, không nhanh chóng đem vấn đề giải quyết sớm muộn sẽ sai lầm.

    Lương Sóc nói thẳng:

    - Tính là Lương gia mời anh đến xây căn cứ, cần thù lao thế nào anh có thể nói.

    Quý Hủ hỏi:

    - Các vị có cái gì?

    Lương gia cái gì cũng không có, ở niên đại hòa bình trong tay xem như dư dả, hiện tại tiền không dùng được, bọn họ ngoại trừ địa vị trong thương trường cái gì cũng không có.

    Lương Sóc nói:

    - Anh cần cái gì, chúng tôi sẽ tận lực mang tới cho anh.

    Chuỗi thạch anh rơi trong tay, Quý Hủ lật ra thưởng thức, Lương Sóc nhìn thấy toàn thân hắn đều đeo thạch anh, hẳn là thật thích vật này.

    - Nếu Quý tiên sinh thích thạch anh, chúng tôi sẽ tìm kiếm cho anh.

    Dù thạch anh không tác dụng gì, nhưng ai bảo người ta thích, chỉ cần thích sẽ có thị trường.

    - Đa tạ, nếu các vị đã nguyện ý tìm kiếm thạch anh cho tôi, tôi cũng sẽ không công phu sư tử ngoạm, ngoại trừ thạch anh, tôi chỉ cần toàn bộ đất vườn hướng nam đường Thanh Sơn là được.

    Khu vực đó hiện tại Quý Hủ chỉ mới có một nửa, một mảnh đất vườn hướng đông đường Tĩnh Lâm cũng không thuộc Quý Hủ, lần này Quý Hủ muốn bắt toàn bộ đất vườn hướng nam đường Thanh Sơn chính là tính cả Tĩnh Lâm sơn đều là của hắn, ngày sau cổng lớn trụ sở của hắn có thể trực tiếp mở ở trên đường núi.
     
    Heoheocon9552LieuDuong thích bài này.
  4. GiangNgan

    Bài viết:
    2
    Toàn Cầu Xâm Nhập

    Tác Giả: Thương Hải Do Lam

    Editor: GiangNgan

    Thể loại: Dam Mỹ - Mạt Thế

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chương 105:

    Cuối thời trọng yếu nhất là vấn đề thực vật, chỉ cần trong tay có đất là có thể sống sót, huống chi hiện tại hoa màu sắp thành thục, đó đều là lương thực a!

    Lương Sóc chần chờ nói:

    - Đất vườn không phải toàn bộ thuộc về chúng tôi, hẳn là còn có chủ nhà..

    Quý Hủ:

    - Đây là chuyện mà các vị cần giải quyết, muốn dùng phòng ốc hay là ưu đãi khác trao đổi, đều là vấn đề cần giải quyết của các vị, tôi chỉ cần mảnh đất kia là được.

    Thiên hạ không có bữa cơm nào không cần trả tiền, nếu không phải vì chủ đất có thể còn sống, hắn cũng sẽ không đợi tới bây giờ, còn dùng việc xây căn cứ trao đổi, làm như vậy không phải vì muốn cho Lương gia giải quyết chủ đất sao?

    Khu đất vườn hướng nam đường Thanh Sơn đưa cho Quý Hủ, phía bắc còn có tảng lớn đất vườn, thật sự hiệp thương không được chỉ có thể đem đất vườn vô chủ phương bắc trao đổi với chủ đất.

    Lương Sóc suy nghĩ thật lâu, cắn răng đáp ứng:

    - Có thể, một mảnh đất vườn kia anh cứ việc cầm đi, vấn đề khác tôi sẽ giải quyết.

    Có những lời này của Lương Sóc là được, Quý Hủ cũng không muốn sau khi đem đất vườn vây vào trong căn cứ rồi lại bị chủ đất tìm tới cửa, chế tạo phiền phức liên tục không ngừng.

    Hai bên lại nói chuyện phân chia lợi tức căn cứ, Quý Hủ không tham gia việc quản lý của Lương gia, hàng năm chỉ cần chia cổ phần là được, mặt khác mỗi tháng căn cứ phải cung cấp số lượng thạch anh thiên nhiên cần thiết cho Quý Hủ.

    Hiệp thương đạt tới, hai bên ký hợp đồng, ấn dấu tay, toàn bộ hoàn thành.

    Quý Hủ cầm hợp đồng lại làm như lơ đãng nói:

    - Hi vọng các vị tuân thủ hợp đồng, dù sao tôi xây được tường vây, muốn phá huỷ cũng chỉ cần nâng tay mà thôi.

    Lương Văn Dịch tươi cười:

    - Hợp đồng đạt tới, hai bên cần tuân thủ ước định mới tốt.

    Tốt nhất hai bên đều chân thành một chút, bọn họ dám giở trò, Quý Hủ sẽ làm cho tường vây biến mất.

    Quý Hủ đứng trên cửa sổ lầu hai, ở trước mắt nhóm người thả xuống tường vây, mô hình căn cứ đến từ căn cứ nam khu, chỉ là phạm vi tường bị rút nhỏ, phạm vi khu vực trong trấn có hạn, không rộng rãi như là nam khu, vẫn chia làm hai tầng, cổng lớn căn cứ dựa theo Lương Sóc yêu cầu mở ở phía đông.

    Thương trường Cát Thịnh nằm trong trấn Bạch Loan, trụ sở này chính là trung tâm căn cứ, Quý Hủ chỉ phụ trách thả xuống tường vây, không chịu trách nhiệm rửa sạch quái vật dị hóa bên trong.

    Căn cứ kiến thành, kế tiếp cần nói chuyện quái vật chân đốt.

    Lương Sóc có ý liên hợp người có năng lực trong trấn tiến hành rửa sạch quái vật chân đốt, không cho chúng nó cắm rễ bên trong trấn Bạch Loan.

    Quý Hủ đem nguyên nhân tồn tại của quái vật chân đốt nói với bọn họ, biết được việc ác của Từ Tồn Sinh trong bệnh viện, bọn họ đều hận nghiến răng nghiến lợi, chỉ có người chân chính thể nghiệm qua nỗi tuyệt vọng thiếu y thiếu thuốc mới biết được nhân viên y tế trân quý bao nhiêu!

    Quý Hủ nói:

    - Có thể làm ra nhiều tiểu quái vật như vậy, tất nhiên có cơ thể mẹ tồn tại, không đem cơ thể mẹ giải quyết, tiểu quái vật chân đốt sẽ liên tục không ngừng xuất hiện.

    Có người khó hiểu hỏi:

    - Từ Tồn Sinh không phải nam giới sao? Hắn làm sao có thể sản xuất ra nhiều quái vật như vậy?

    Tần Nghiễn An nói:

    - Cơ thể mẹ chưa chắc là Từ Tồn Sinh, nhưng tốt nhất hắn chính là cơ thể mẹ, bằng không nếu hắn là cha, như vậy có thể sẽ tồn tại càng nhiều cơ thể mẹ, điều này càng phiền toái hơn chính bản thân hắn là cơ thể mẹ.

    Mọi người:

    * * *

    Nếu Từ Tồn Sinh dị hóa ra năng lực cơ thể mẹ, chỉ cần giải quyết một mình hắn là được, nếu hắn là cha, thì chứng minh hắn có thể đem nữ tính biến thành cơ thể mẹ, như vậy phạm vi liền quá lớn, cụ thể sẽ có bao nhiêu cơ thể mẹ bọn họ căn bản không thể xác định.

    Biện pháp trực tiếp nhất chính là mặc kệ có bao nhiêu tiểu quái vật chân đốt cùng cơ thể mẹ, chỉ cần tìm được Từ Tồn Sinh giải quyết hắn là có thể chặt đứt ngọn nguồn.

    Lời của Tần Nghiễn An làm mọi người thất kinh, nếu Từ Tồn Sinh thật là cơ thể cha, đối với trấn Bạch Loan mà nói chính là tai họa ngập đầu.

    Trước mắt cần gấp là phải tìm Từ Tồn Sinh, việc rửa sạch căn cứ tạm thời gác xuống, không giải quyết ngọn nguồn của quái vật chân đốt cho dù bọn họ rửa sạch căn cứ cũng sẽ thương vong không nhỏ.

    Tình huống khẩn cấp, Lương Sóc đề nghị lập tức liên hợp những thế lực khác cùng nhau tìm kiếm Từ Tồn Sinh.

    Lương Sóc nhìn Quý Hủ:

    - Không biết căn cứ của Quý tiên sinh có bao nhiêu xe chạy được? Thời điểm thế này có xe sẽ càng thêm phương tiện.

    Quý Hủ nói:

    - Xe trong căn cứ của tôi cũng là thuê của người khác.

    Lương Sóc lập tức nói:

    - Chúng tôi muốn dùng xe, đồng dạng cũng sẽ trả tiền thuê.

    Quý Hủ:

    - Xe có thể cho các vị thuê, nhưng xăng dầu thì các vị phải tự mình giải quyết.

    Xăng dầu của căn cứ bọn họ đều là cực khổ lấy từ Thanh Giang thị, không nói nhân lực, chỉ riêng một đường nguy hiểm cũng thật không ít.

    Quý Hủ gia cố trạm xăng dầu trấn Bạch Loan, hắn sẽ không một mình chiếm đoạt, cũng không cho phép người khác nuốt riêng, đây là tài sản của trấn Bạch Loan.

    Lúc trước Bạch Đình Nham vì đổi xăng, đã trả không ít vật tư, mới đổi lấy được bình thiêu đốt cùng nhiên liệu làm súng phun lửa, Quý Hủ luôn không có thời gian đi qua trạm xăng dầu, nhân cơ hội này phải đem trạm xăng dầu thu về cho trấn Bạch Loan.

    Lương Sóc:

    - Không thành vấn đề, xăng dầu ở trong trạm còn có thể dùng, chúng tôi đi bên kia lấy.

    Thiệu Kình nhắc nhở:

    - Trạm xăng dầu đã bị người chiếm, nếu mạnh mẽ đi lấy có thể sẽ bùng nổ xung đột.

    Lương Sóc trầm giọng:

    - Phái người đi hiệp thương, nếu không đồng ý chỉ có thể mạnh mẽ lấy dùng, sự tình quan hệ tới sinh tử tồn vong của trấn Bạch Loan, những kẻ còn không tự hiểu rõ không cần lưu tình!

    Thiệu Kình:

    - Được!

    Lương Sóc nói:

    - Quý tiên sinh yên tâm, vấn đề xăng dầu chúng tôi sẽ giải quyết.

    Quý Hủ chợt nói:

    - Lương tiên sinh nên biết chuyện xăng dầu trong xe bên ngoài đều không thể dùng đi?

    Lương Sóc đương nhiên biết, bọn họ tìm kiếm xe thì đem nắp bình xăng cạy mở, chứng kiến xăng giống như nhựa đường bên trong thì hoàn toàn hết hi vọng, bình xăng đều bị xăng biến chất bịt kín, căn bản không có khả năng có xe nào còn hoàn hảo.

    Quý Hủ nói:

    - Vậy Lương tiên sinh có nghĩ tới hay không, nếu xăng trong xe không thể dùng, vì sao xăng trong trạm xăng dầu có thể dùng?

    Lương Sóc nghe Quý Hủ đặc biệt nhắc nhở trong lòng vừa động.

    Quý Hủ nhìn thương trường, chậm rãi nói:

    - Trạm xăng dầu bảo lưu không dễ, tôi cho rằng nơi đó không nên trở thành vật tư hữu mà hẳn nên thuộc về trấn Bạch Loan, tựa như bệnh viện nhân dân. Nhắc tới thương trường cùng bệnh viện đều giống nhau đâu.
     
    Heoheocon9552LieuDuong thích bài này.
  5. GiangNgan

    Bài viết:
    2
    Toàn Cầu Xâm Nhập

    Tác Giả: Thương Hải Do Lam

    Editor: GiangNgan

    Thể loại: Dam Mỹ - Mạt Thế

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chương 106:

    Ánh mắt Lương Sóc loé ra, trong lòng chợt nghĩ thông.

    Vì sao những kiến trúc khác đều rách nát hư hỏng, không chịu nổi một kích, thương trường Cát Thịnh lại rắn chắc như vậy, ngay cả chân đốt sắc bén cũng không thể đâm phá thuỷ tinh, tại sao thuốc men những nơi khác uống vào sẽ chết, thuốc của bệnh viện có thể cứu mạng, nguyên lai hết thảy cũng không phải trùng hợp, cũng không phải chất liệu vật liệu xây dựng tốt, mà là có người cố ý giữ lại mấy chỗ này.

    Loại cảm giác mình chiếm nhà người ta phát triển thế lực làm cho Lương Sóc không đủ tự tin, nói:

    - Quý tiên sinh nói đúng, trạm xăng dầu cùng bệnh viện đều là của cải của trấn Bạch Loan, nếu có tiệm thuốc hoàn hảo, cũng nên thuộc về trấn Bạch Loan.

    Quý Hủ:

    - Chỉ cần là tiệm vô chủ, đương nhiên đều là của cải của trấn Bạch Loan.

    Thái độ Lương Sóc đối đãi Quý Hủ có biến hóa thật lớn, xem trọng cùng thêm vài phần kính nể, hắn không biết Quý Hủ làm sao làm được tất cả chuyện này, nhưng hắn có thể làm như vậy quả thật đáng giá người kính nể, nếu không nhờ những chỗ này, trấn Bạch Loan cũng không bảo hộ được nhiều người sống sót như vậy.

    Toàn bộ hành trình Lương Văn Dịch không nói gì, trong lòng hiểu được thủ đoạn mượn sức người của mình ở trước mặt thực lực chân chính căn bản cái gì cũng không phải.

    Sắc trời dần tối, hôm nay không thể thực hiện kế hoạch liên hợp toàn bộ dị hóa nhân, huống chi còn vấn đề trạm xăng dầu còn chưa giải quyết, Quý Hủ cùng Tần Nghiễn An tính toán về căn cứ trước, ngày mai tiếp tục.

    Lúc Quý Hủ gần đi nói với Lương Sóc có thể theo mình về lái xe, phí thuê là hai thùng dầu ma dút. Có thể lấy xăng dầu trong trấn, bởi vì trạm xăng dầu thuộc trong trấn, Lương Sóc lấy dùng thì phải dùng đồ vật khác bổ khuyết vào.

    Lương Sóc đáp ứng dẫn theo hai người đi theo xe Quý Hủ cùng nhau trở về.

    Có xe quả thật phương tiện, muốn đi nơi nào đều được, không cần lo lắng trên đường bị quái vật chặn giết, một đường đánh bay cuồng thi cùng tiểu quái vật chân đốt trở lại căn cứ. Xe vận tải một đường không ngừng mang theo Lương Sóc đi tới chỗ bãi đỗ xe.

    Bãi đỗ xe cho thuê giao cho mẹ của Trình Mạch là Tưởng Văn Nhân phụ trách, vốn người trong căn cứ thuê xe đều có một bộ lưu trình, những trụ sở khác thuê xe cũng có một bộ lưu trình khác, phí thuê cao hơn người trong căn cứ là khẳng định, cho dù như vậy người cần dùng xe cũng không thể không thuê.

    Lương Sóc làm xong hết thảy thủ tục, lái một chiếc xe tải nhẹ rời đi, hứa hẹn đêm nay sẽ chở hai thùng dầu ma dút đi qua.

    * * *

    Quý Hủ cùng Tần Nghiễn An lái xe vận tải nhỏ đi nhà nấm, tặng một ít thức ăn cho đàn mèo dị hóa vất vả bảo hộ căn cứ, thuận tiện mang theo tiểu mèo con chơi dã về nhà.

    Chân của tiểu tử kia đã hoàn toàn bình phục, nhảy nhót không ngừng.

    Đón Bố tể, đường vòng đi nhà Dương Chỉ, còn có một tiểu nhi đồng cần đón về nhà.

    Hai người đi vào sân viện biệt thự, Dương Chỉ đang sửa sang sân, đem toàn bộ bãi cỏ màu xanh đen đều nhổ, khai khẩn thành vườn rau, hắn muốn tự mình trồng trọt chút rau dưa cùng trái cây, lưu cho nhi đồng ăn.

    Nhìn thấy hai người đi vào, nguyên bản tiểu Ô Ô im lặng ngồi trên đệm chợt kích động muốn đứng lên, bị Dương Oản nhanh nhẹn đè xuống:

    - Không nên cử động, ba ba của chị nói chân của em không thể động.

    Tiểu Ô Ô không dám động, chỉ đành tha thiết mong chờ nhìn qua, hai tiểu chân ngắn vươn thẳng tắp.

    Quý Hủ phát hiện lớp băng trên chân tiểu Ô Ô không thấy, làn da đỏ rực dán một tầng đồ vật, nhìn giống như là niêm dịch bôi lên, đều đều bao trùm trên hai chân bị tổn thương.

    - Đây là cái gì?

    Quý Hủ nhìn Dương Chỉ.

    Dương Chỉ rửa sạch tay đi tới:

    - Một loại nấm trị liệu, buổi chiều vừa làm ra.

    Quý Hủ:

    -?

    Ánh mắt Quý Hủ trợn tròn, hắn biết năng lực dị hóa của Dương Chỉ là khuẩn nấm, khuẩn nấm màu xám này mang theo độc tính cùng tính cắn nuốt, khi nào thì còn có tác dụng trị liệu? Trước kia sao hắn lại không biết?

    Bản thân Dương Chỉ cũng không biết, sau khi đi vào căn cứ hắn luôn suy nghĩ mình không phải bác sĩ trị liệu cho người, có thể làm được gì cho căn cứ? Hơn nữa con gái hắn luôn thật lo lắng cho vết thương của tiểu Ô Ô, Dương Chỉ có điểm nóng vội, lúc hắn thu thập sân không cẩn thận cầm cây liềm cắt trúng chân, máu chảy không ngừng, trong lòng hắn bỗng nhiên có xung động, có thể thả ra loại nấm như tấm võng này, quấn lên vết thương là có thể rất nhanh cầm máu, cũng nhanh hơn khôi phục miệng vết thương.

    Dương Chỉ đem thương thế của mình đưa cho Quý Hủ xem, miệng vết thương vẫn còn nhưng không còn chảy máu.

    - Tôi tự mình thử qua, không có vấn đề.

    Quý Hủ nhìn nấm hình võng, phát hiện nhan sắc khác nhau, của Dương Chỉ là màu đỏ tươi, của tiểu Ô Ô là màu trắng.

    Dương Chỉ giải thích:

    - Loại nấm này sẽ đem máu trên miệng vết thương hấp thu, võng trắng biến thành đỏ, hút no máu võng đỏ dần dần biến thành trắng, trong quá trình biến hóa sẽ phân bố ra chất nhầy trong suốt, loại chất nhầy này bao trùm lên miệng vết thương có thể cầm máu cùng chữa khỏi rất nhanh.

    Quý Hủ ngạc nhiên không thôi, kiếp trước cũng không hề nghe nói qua có loại chân khuẩn thần kỳ như vậy. Hắn ngồi xổm bên cạnh tiểu Ô Ô, phát hiện máu không còn chảy, làn da hồng hồng như mới mọc ra một lớp da mới.

    Quý Hủ gọi Tần Nghiễn An, để cho hắn nhìn xem.

    Tần Nghiễn An cũng ngạc nhiên, lúc trước ở bệnh viện mở ra lớp băng miệng vết thương còn chảy máu, hiện tại chẳng những cầm máu còn mọc thêm một làn da hơi mỏng, tốc độ khôi phục nhanh kinh người!

    Quý Hủ phi thường cao hứng, cho dù căn cứ dùng hết thuốc trị thương, chỉ cần có Dương Chỉ, cũng có thể giải quyết vấn đề ngoại thương.
     
    Heoheocon9552LieuDuong thích bài này.
  6. GiangNgan

    Bài viết:
    2
    Toàn Cầu Xâm Nhập

    Tác Giả: Thương Hải Do Lam

    Editor: GiangNgan

    Thể loại: Dam Mỹ - Mạt Thế

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chương 107:

    Quý Hủ mời hai cha con Dương Chỉ về nhà mình ăn cơm, thuận tiện lấy hạt giống cho hắn, cảm tạ hắn chiếu cố cùng trị liệu tiểu Ô Ô.

    Dương Chỉ không cự tuyệt, cùng đi theo.

    Tần Nghiễn An cẩn thận ôm tiểu Ô Ô, cầm hai chân của hắn, không để chất nhầy trên đùi dính vào quần áo, đổi thành Quý Hủ lái xe.

    Hai cha con Dương Chỉ lên xe, chứng kiến Bố tể nằm lật bụng trên ghế thì sửng sốt.

    Dương Oản kích động nhào qua:

    - Chào mèo con nha, chị là Oản Oản, em cũng đi nhà ca ca xinh đẹp ăn cơm sao?

    Trong mắt Tần Nghiễn An hiện vẻ mỉm cười, chứng thật là ca ca xinh đẹp.

    Bố tể nằm lật người, không thèm để ý tới nàng.

    Quý Hủ biết Bố tể đây là ngạo kiều lên, giới thiệu:

    - Nó tên là Bố tể, là mèo dị hóa. Bố tể thật thông minh, có thể nghe hiểu chúng ta nói chuyện, chờ nó trưởng thành cũng sẽ nói ngôn ngữ của chúng ta.

    Bé gái kích động vỗ tay:

    - Bố tể thật đẹp, nó mấy tuổi vậy?

    Quý Hủ chỉ biết Bố tể là mèo con, nhưng lớn bao nhiêu thì không biết.

    Dương Chỉ nói:

    - Theo tướng mạo mà xem, Bố tể hẳn là được một tháng hơn.

    Nhưng hình thể hoàn toàn không giống như mèo con, điều này làm cho Dương Chỉ hoài nghi mình là một bác sĩ thú y giả.

    Bố tể ôm vai Quý Hủ, thường thường nhìn qua nhi đồng trong lòng Tần Nghiễn An, lực chú ý đều đặt lên người đứa nhỏ này.

    Xe vận tải lái vào nội căn cứ, Quý Hủ ôm Bố tể xuống xe, Tần Nghiễn An một tay ôm Ô Ô, một tay cầm chân của hắn, Dương Oản cũng được cha ôm xuống, ba người lớn mang theo nhi đồng về nhà nấu cơm.

    Quý Hủ cầm rổ đi nhà kính hái rau dưa, mặt sau đi theo một chuỗi cái đuôi nhỏ, Bố tể theo sát phía sau, đứng thẳng đi tới, hai chân mèo đi vô cùng ổn.

    Sau lưng Bố tể là Dương Oản, cô bé đặc biệt yêu thích Bố tể, nhưng Bố tể không muốn chơi với nàng, chỉ muốn kề cận Quý Hủ.

    Nhìn thấy tiểu Ô Ô có chút sốt ruột, Tần Nghiễn An đành ôm hắn đi theo ra, đi mặt sau cùng đội ngũ, một đường đi vào nhà kính.

    Quý Hủ hái cà chua rửa sạch sẽ, phân cho mỗi nhi đồng một trái, ngay cả Tần Nghiễn An cũng có phần.

    Tần Nghiễn An không rảnh tay cầm cà chua, nhìn nhi đồng ôm cà chua cắn, chỉ có thể tha thiết mong chờ nhìn thấy.

    Quý Hủ bật cười đem cà chua đưa tới bên miệng hắn:

    - Không cần hâm mộ, ăn đi.

    Ánh mắt Tần Nghiễn An thâm thuý, trong mắt đè nén biển sâu xao động không ngớt, giữa lông mày đều là ý cười, cắn một cái, cà chua tràn ngập khoang miệng, phi thường mỹ vị.

    Quý Hủ đút hắn hai cái, quay đầu nhìn thấy Bố tể đã biến thành mèo cà chua, toàn thân dính cùng một chỗ, lông trắng biến thành màu đỏ, còn dính cả hạt cà chua!

    - Ai, Bố tể! Sao có thể bẩn thành như vậy!

    Quý Hủ rút tay đem cà chua còn thừa nhét vào miệng mình, mang theo con mèo đi rửa sạch.

    Tần Nghiễn An:

    * * *

    Trong lồng ngực thình thịch nhảy mạnh, thân thể như bị điểm một mồi lửa, ngay cả máu cũng biến thành nóng bỏng.

    Hắn biết điều này ý vị như thế nào, có lẽ Quý Hủ thật sự đem hắn xem là anh trai, nhưng từ lần đầu tiên hắn nhìn thấy Quý Hủ, liền không thể thật sự xem hắn là em trai mình.

    Ở nước ngoài năm thứ năm, gia tộc Bố Lai Sâm thả lỏng giám thị đối với hắn, hắn để cho tâm phúc mua một bộ di động trộm gọi điện cho bà nội, đó là lần đầu tiên kể từ sau khi rời đi hắn có cơ hội gọi điện cho bà nội.

    Bà nội thật cao hứng, ở trong điện thoại lải nhải nói chuyện của mình, nói nhi đồng nhà hàng xóm thật ngoan thật xinh đẹp, thật chiếu cố bà, bà nội bảo hắn yên tâm, bà ở quốc nội mọi chuyện đều tốt, nhận biết một đứa cháu nội, mỗi ngày đều rất vui vẻ.

    Bà nội kể không ít chuyện lý thú về Quý Hủ, cuối cùng cẩn thận hỏi hắn, đã có bạn trai hay chưa?

    Tần Nghiễn An nói không có, bà nội vui tươi hớn hở nói:

    - Ai nha, cháu nội của bà thật tốt quá, mấy ngày trước bà ở dưới lầu tản bộ, nhìn thấy một tiểu nam sinh đuổi theo cháu nội đến dưới lầu, muốn kết giao với hắn.. tiểu nam sinh kia vừa nhìn thật không đáng tin, cháu nội bà ưu tú như thế, cũng chỉ có cháu trai lớn của bà mới xứng đôi, chờ cháu trở về, bà nội giới thiệu cho hai đứa nhận thức.

    Tần gia luôn khai sáng, đối với chuyện có bạn trai bạn gái cũng không kiêng dè, lúc Tần Nghiễn An còn học trung học cơ sở Tần bà bà đã trêu chọc hắn, hỏi hắn có thu được thư tình của tiểu nữ sinh hay không, ban đầu Tần Nghiễn An nói không có, còn nói không có hứng thú nói thương yêu.

    Tới cấp ba, hắn mới ý thức được vấn đề tính hướng của mình.

    Lúc học lớp mười, có một nữ sinh truy tới tận cửa nhà của hắn, Tần Nghiễn An lãnh khốc cự tuyệt, nữ sinh khóc nức nở. Vẫn là bà nội gọi nàng vào nhà, an ủi một trận. Chờ tiễn người đi, bà tìm hắn nói chuyện, nói cho hắn biết đối với con gái cần ôn nhu lễ phép, đừng mặt lạnh dọa người.

    Cũng là lần đó nói chuyện, Tần Nghiễn An mới nói thẳng tính hướng của mình.

    Tần bà bà phi thường kinh ngạc, không có quở trách, không có khắc khẩu, người khác công khai tính hướng gặp đủ loại vấn đề, Tần Nghiễn An đều không gặp được.

    Bà nội suy nghĩ vài ngày, tự thuyết phục chính mình, bắt đầu trộm học tập dùng máy tính, tra một ít tri thức tương quan, nội dung trọng yếu còn dùng bút ký nhớ kỹ, sau đó lặng lẽ đặt dưới gối đầu của hắn, để cho hắn lúc nói thương yêu với nam hài tử cần phải chú ý bảo vệ tốt chính mình.
     
    Heoheocon9552LieuDuong thích bài này.
  7. GiangNgan

    Bài viết:
    2
    Toàn Cầu Xâm Nhập

    Tác Giả: Thương Hải Do Lam

    Editor: GiangNgan

    Thể loại: Dam Mỹ - Mạt Thế

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chương 108:

    Tần Nghiễn An không nghĩ tới gọi một cuộc điện thoại đường dài, còn bị bà nội giới thiệu đối tượng.

    Tần Nghiễn An nói với bà, không phải ai nhận được nam sinh thông báo thì nhất định người đó cũng thích nam sinh.

    Tần bà bà phi thường tự tin:

    - Bà nội quan sát mấy năm nay, kinh nghiệm thật phong phú đâu, tiểu cháu nội của bà hoàn toàn không có hứng thú với nữ sinh, tựa như cháu lúc trước, chờ bà nội tiếp tục quan sát cho kỹ, nếu hắn cũng thích nam sinh, liền giới thiệu cho hai đứa nhận thức.

    Sau cuộc gọi điện thoại lần đó, thẳng tới hai năm sau hắn mới có cơ hội gọi điện cho bà nội, bà nội phi thường khẳng định nói cho hắn biết, tiểu cháu nội không thích nữ sinh, hỏi hắn khi nào thì trở về, lúc đó có thể gặp mặt tiểu cháu nội.

    Từ sau lần đầu tiên gọi điện thoại, Tần Nghiễn An mỗi lần nhớ bà nội liền nhứo tới tiểu cháu nội "ngoan ngoãn lại xinh đẹp", tưởng tượng hình dạng của hắn tính cách của hắn, cho tới khi tận mắt nhìn thấy, tiểu cháu nội được viết trong nhật ký của bà nội hoàn toàn sinh trưởng trong toàn bộ ánh mắt thẩm mỹ của hắn.

    Từ nhỏ tới lớn, người hiểu biết hắn nhất vẫn luôn là bà nội, ngay cả tìm đối tượng cho hắn, bà nội cũng tìm được hợp tâm ý hắn như thế.

    Quý Hủ rửa sạch cho mèo con, đặt lên lá cây phơi khô bộ lông, xoay người nhìn Tần Nghiễn An, mới nhớ tới cà chua mình đút cho hắn bị chính mình ăn hết.

    Quý Hủ đột nhiên có chút không được tự nhiên:

    - Anh còn ăn không? Tôi hái thêm một trái cho anh? Bỏ đi, đợi ăn cơm đi.

    Tần Nghiễn An:

    * * *

    Rất nhanh Quý Hủ hái được một rổ rau dưa, mang theo một chuỗi cái đuôi nhỏ đi về nhà.

    Quý Hủ đưa rổ rau cho Dương Chỉ cùng Tần Nghiễn An, lấy nguồn điện di động mang vào nhà kính, mở điện bơm nước tưới. Nguyên bản trên đất trống đã mọc lên một tầng xanh nhạt, mặt đất có chút khô ráo, cần tưới nước.

    Bữa tối thật phong phú, có thịt ngỗng kho tàu cùng gan ngỗng xào, phối hợp với rau dưa xanh tươi, thơm muốn rụng mũi.

    Sau khi ăn xong lúc rời đi, Quý Hủ đem phần rau xanh còn lại bỏ vào trong túi, lại lấy một túi gạo cùng một thùng mì ăn liền đưa cho Dương Chỉ mang về ăn.

    Dương Chỉ từ chối, nhưng Quý Hủ vẫn thuyết phục hắn tiếp nhận.

    Lúc gần đi Quý Hủ đưa cho hắn bao mầm móng, là loại trong veo, nhưng đất vườn bị ăn mòn nghiêm trọng, chỉ trồng được loại nguyên liệu nấu ăn trung xâm, nhưng vẫn an toàn hơn cao nguy cùng cao xâm nhiều lắm.

    An ổn ngủ tới hừng đông, màu đỏ trên chân tiểu Ô Ô sút giảm rất nhiều, làn da mới ngày càng bình thường, vẫn chưa hoàn toàn khôi phục, còn phải tiếp tục dán nấm trị liệu.

    Hôm nay bọn họ cần rửa sạch trấn Bạch Loan, sẽ bề bộn nhiều việc, tiểu Ô Ô cần nhờ Dương Chỉ chiếu cố. Trương thúc cùng dì Thu thật thích tiểu Ô Ô, nhưng đứa nhỏ này chỉ gần gũi Tần Nghiễn An cùng Quý Hủ, bằng không cũng là Dương Oản.

    Quý Hủ đưa Bố tể về chỗ nhà nấm, đồng thời nhờ đàn mèo tiếp tục coi chừng dùm căn cứ, hắn cần mang theo người đi ra ngoài tìm kiếm Từ Tồn Sinh, phòng ngừa quái vật chân đốt chó cùng rứt giậu nên không thể xem nhẹ vấn đề an toàn của căn cứ.

    Quý Hủ ngoài việc mang theo Tần Nghiễn An, còn có Chung Trì, Trình Mạch, Trì Ánh cùng Chu Du Băng, năng lực dị hóa của Dương Chỉ không kém, lưu thủ căn cứ thuận tiện chiếu cố nhi đồng.

    Năng lực dị hóa của Trì Ánh tới nay còn chưa sử dụng, nếu vẫn giống như kiếp trước, có thể có quan hệ tới việc mượn dùng năng lực của người khác, kiếp trước hắn chính là mượn dùng năng lực của dệt mộng giả Từ Thầm chế tạo một giấc mộng trong mộng, mới cứu Quý Hủ thoát khỏi ác mộng tuần hoàn.

    Trì Ánh luôn không sử dụng năng lực dị hóa, có lẽ là vì không gặp được năng lực làm cho hắn cảm thấy hứng thú, hoặc còn có hạn chế gì, nếu không phải làn da không có chấm đen, thật không khác gì người thường.

    Sáu người lái ba chiếc xe, Quý Hủ cùng Tần Nghiễn An lái xe việt dã, Chung Trì lái xe tiểu vận tải nhà mình, phi thường thích hợp chở người cùng chở hàng.

    Quý Hủ cho Trì Ánh lái thêm một chiếc xe tải nhẹ, thuận tiện cầm theo một phần hợp đồng cho thuê, căn cứ Lương Sóc có, căn cứ Bạch gia làm sao có thể không có?
     
    Heoheocon9552LieuDuong thích bài này.
  8. GiangNgan

    Bài viết:
    2
    Toàn Cầu Xâm Nhập

    Tác Giả: Thương Hải Do Lam

    Editor: GiangNgan

    Thể loại: Dam Mỹ - Mạt Thế

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chương 109:

    Xe việt dã vừa khởi động, liền nhìn thấy Giản Tích vỗ cánh bay tới, hiện giờ hắn bay thật ổn, rơi xuống đất cũng không té. Giản Tích là từ bên cửa đông bay qua, hiển nhiên có chuyện tìm hắn.

    Giản Tích chạy tới:

    - Hủ ca, tối hôm qua bên trung tâm căn cứ đưa tới hai thùng xăng, đặt trong khu hòa hoãn xung đột.

    Quý Hủ:

    - Nói cho Trình thúc, để cho hắn dẫn người đem xăng đưa vào kho hàng.

    Giản Tích:

    - Còn có một việc, hai ngày trước có một họ Bạch tìm anh, nói có chuyện trọng yếu, em nói anh đi vắng, hắn nhờ em chuyển cáo anh sau khi trở về đi một chuyến nam khu căn cứ, có việc gấp.

    Giản Tích gãi đầu, có chút ngượng ngùng:

    - Thật xin lỗi Hủ ca, ngày hôm qua em quên mất chuyện này.

    Họ Bạch chỉ ghé qua một chuyên, không giống người thương trường Cát Thịnh, mỗi ngày đều có mấy người đi qua, chà đủ cảm giác tồn tại, vì thế Giản Tích lại đem chuyện của họ Bạch quên đi.

    Quý Hủ không trách cứ hắn, Giản Tích có thể thu liễm tính tình mỗi ngày chờ đợi trong trạm gác, đã thật không dễ dàng:

    - Tôi sẽ đi qua đó.

    Không bị mắng, Giản Tích nhẹ nhàng thở ra.

    Ba chiếc xe rời đi bằng cửa hông ngoại căn cứ, trực tiếp tiến vào ngoại căn cứ nam khu, Trương thúc đóng cửa lại, tạm thời ở nơi này thủ vệ, phòng ngừa Quý Hủ từ cửa này trở về không ai mở cửa cho hắn.

    Ba xe quấn tới cửa chính nội căn cứ, gặp được người nam khu căn cứ đang liệp sát cuồng thi.

    Cửa chính rộng mở, không ngừng có người đi ra trợ giúp, người bị thương được đưa vào trong nội căn cứ, phía sau đội tiên phong là người thường, bọn họ quét tước chiến trường, gặp được cuồng thi còn chưa chết hẳn sẽ bổ sung mấy đao, phân công hợp tác, hết thảy ngay ngắn trật tự.

    Dẫn dắt đội tiên phong chính là Bạch Đình Nham cùng Bạch Giảo Giảo, đối mặt một đám cuồng thi Bạch Đình Nham khoát tay lập tức đánh ngã mấy con, có tử vong cũng có thể còn đứng lên, nhân lúc cuồng thi còn chưa kịp đứng lên những người khác ùa lên, toàn bộ chém chết.

    Thân ảnh Bạch Giảo Giảo mơ hồ không chừng, có thể xuất hiện ở bất kỳ vị trí nào, mỗi lần đều chặt bỏ đầu cuồng thi, tốc độ thật nhanh, thật hiển nhiên Bạch Giảo Giảo cũng là dị hóa nhân.

    Chờ Bạch Đình Nham giải quyết một đợt cuồng thi, Quý Hủ nhấn còi xe.

    Bạch Đình Nham quay đầu lại nhìn thấy Quý Hủ liền hô to một tiếng, mọi người tự động lui lại, ba xe đi sau cùng, toàn bộ lui vào trong nội căn cứ, cửa đóng lại, đem đám quái vật đều ngăn cách bên ngoài.

    Quý Hủ để Bạch Đình Nham cùng Bạch Giảo Giảo lên xe, chuẩn bị trở về, người khác lên tiểu xe vận tải một đường chạy về siêu thị Bạch Kình. Hiện tại siêu thị vẫn chỉ đi cửa sau, cửa chính bị Quý Hủ dùng một mặt vách tường phong trụ.

    Lầu một siêu thị đã đại biến dạng, bên trong quét tước vô cùng sạch sẽ, mang lên sô pha, bàn trà cùng bàn công tác, hiển nhiên thành khu làm việc, người Bạch gia vẫn ở lại trong siêu thị Bạch Kình, người sống sót khác đều dời vào tiểu khu Thấm Viên đã được gia cố qua, cũng có một số ít người về nhà mình ở lại.

    Quý Hủ nhìn sắc mặt bọn họ liền biết có việc phát sinh:

    - Xảy ra chuyện gì?

    Bạch Đình Nham nói:

    - Tấn Kỳ thúc bị thương, cần gấp trị liệu, cậu có biện pháp không?

    Lúc này Quý Hủ mới biết cha của Bạch Giảo Giảo là Bạch Tấn Kỳ bị thương rất nặng.

    Mấy ngày trước nội căn cứ được thanh lý đi ra, thật vất vả tiêu diệt toàn bộ quái vật dị hóa, người sống sót đều thật cao hứng, vốn cho rằng không có cuồng thi thì bọn họ đã an toàn, không ngờ lại có con tiểu quái vật chân đốt theo tường vây tiến vào.

    Bạch Tấn Kỳ cùng Bạch Giảo Giảo kiểm kê xong vật tư trong căn cứ quay về, bị tiểu quái vật chân đốt đánh lén, Bạch Tấn Kỳ bị chân đốt đâm xuyên qua ngực, đương trường liền ngã xuống.

    Bạch Giảo Giảo sợ choáng váng, cầm rìu chữa cháy liều mạng với tiểu quái vật, quái vật kia phi thường linh hoạt, chân đốt cũng rất cứng rắn, cũng may Bạch Đình Nham đúng lúc đuổi tới mới cứu được nàng.

    Chứng kiến cha bị trọng thương, nàng không khống chế được cảm xúc nên mới bị xâm lấn, trong lúc nổi điên còn gây sức ép hơn cả Bạch Đình Nham.

    Bạch Đình Nham chạy tới bệnh viện gõ thật lâu không ai mở cửa.

    Hắn đành lấy cây thang gấp leo vào, làm ra động tĩnh thật lớn nhưng bệnh viện im ắng, không có người nào.

    Bạch Đình Nham hô lớn kinh động tiểu quái vật chân đốt, đem tiểu quái vật giải quyết mới nhìn thấy Trịnh bác sĩ đứng sau cửa thuỷ tinh.

    Bạch Đình Nham nói:

    - Trịnh bác sĩ bảo tôi đi tìm cậu, nói cậu có lẽ có thể cứu mạng, cũng nói cậu dẫn đội đi Thanh Giang thị, không xác định khi nào trở về, bởi vì sau khi lão Nhiêu rời đi liền luôn không trở về.

    Trịnh bác sĩ đút một ít thuốc ra ngoài, để cho hắn mang về ứng cấp.

    Sau khi quay về căn cứ, Bạch Đình Nham lại đi gõ cửa hông, hi vọng có thể tiến vào căn cứ của Quý Hủ, hợc là Đào Thanh Ngô hỗ trợ, nhưng không ai mở cửa.

    Thật sự không có biện pháp, hôm sau hắn quấn tới cửa chính, gặp thiếu niên thủ vệ nhờ hỗ trợ chuyển lời, đợi Quý Hủ trở về nhất định mời qua nam khu căn cứ một chuyến.

    Đợi suốt hai ngày bọn họ thật sự chờ không được nữa, vừa lúc Bạch Giảo Giảo thanh tỉnh, hai người quyết định đi ra ngoài tìm kiếm xe mang Bạch Tấn Kỳ đi bệnh viện, dù không phẫu thuật được cũng có thể ứng cấp đợi Quý Hủ trở về.
     
    Heoheocon9552LieuDuong thích bài này.
  9. GiangNgan

    Bài viết:
    2
    Toàn Cầu Xâm Nhập

    Tác Giả: Thương Hải Do Lam

    Editor: GiangNgan

    Thể loại: Dam Mỹ - Mạt Thế

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chương 110:

    Quý Hủ lập tức cho người đem Bạch Tấn Kỳ đưa lên xe vận tải, quay về căn cứ.

    Có năng lực cứu người, Quý Hủ sao có thể thấy chết mà không cứu được? Huống chi Bạch gia là trợ lực của hắn, còn có quan hệ họ hàng, hắn nhất định sẽ cứu.

    Tần Nghiễn An lái xe vận tải, Quý Hủ ngồi bên ghế lái, xe việt dã giao cho Bạch Đình Nham cùng Bạch Giảo Giảo, những người khác ở lại siêu thị đợi.

    Xe vận tải chạy tới cửa hông, còn chưa kịp dùng tinh thần năng lượng mở cửa thì cửa đã mở ra, Trương thúc vẻ mặt kinh ngạc không biết vì sao Quý Hủ nhanh như vậy đã trở về.

    Xe chạy vào căn cứ, Trương thúc lại đóng cửa, Quý Hủ dặn hắn đợi một chút một lát bọn họ cần dùng cửa này ra ngoài.

    Hai xe dừng trước phòng khám, Quý Hủ gọi Đào bác sĩ cùng Trịnh bác sĩ đến hỗ trợ.

    Hai vị bác sĩ biết có bệnh nhân, liền đẩy băng ca chạy ra.

    Ngay sau đó Bạch Tấn Kỳ được đưa vào phòng giải phẫu.

    Không đợi bao lâu, rất nhanh người được đẩy ra, Bạch Giảo Giảo khẩn trương không dám nói lời nào.

    Đào Thanh Ngô nói:

    - Không có thương tổn tới nội tạng, chỉ là miệng vết thương hơi sâu, có chút sinh mủ, lúc này mới khiến cho phát sốt hôn mê. Miệng vết thương đã rửa sạch khâu lại, chờ khép lại thì vô sự.

    Lúc này Bạch Giảo Giảo mới thở ra một hơi, sợ tới mức toàn thân mồ hôi lạnh, chân nhũn ra.

    Quý Hủ nói:

    - Phòng khám có phòng bệnh, để cho cậu ở lại trước, chờ khôi phục rồi hãy về.

    Bạch Giảo Giảo đỏ mắt, ngửa đầu thở sâu, lộ ra nụ cười:

    - Cảm ơn.

    Bạch Đình Nham cảm ơn Trịnh bác sĩ, nếu không nhờ hắn cung cấp thuốc, lần này chỉ sợ Bạch Tấn Kỳ cũng không đợi được Quý Hủ trở về.

    Dàn xếp xong Bạch Đình Nham, Quý Hủ mới nói việc của quái vật chân đốt, Bạch Đình Nham sớm cũng có ý đó.

    Quý Hủ mang Bạch Đình Nham đi làm thủ tục thuê xe, cũng cho nam khu căn cứ thuê một chiếc xe tải nhẹ, phương tiện ra vào.

    Bạch Giảo Giảo nhìn thấy cha mình bình yên đi vào giấc ngủ, cũng yên lòng theo Bạch Đình Nham rời đi, nàng cực kỳ hận Từ Tồn Sinh cùng tiểu quái vật mà hắn tạo ra.

    Bốn người quay về siêu thị Bạch Kình, mang theo dị hóa nhân nam khu căn cứ đi vào trong tiểu trấn. Đi ra căn cứ nam khu không xa, có thể nhìn thấy vách tường trung tâm căn cứ, sớm có người đang đợi trên tường hòa hoãn xung đột, chỉ chờ bọn họ đi tới.

    Người trên tường thổi còi, một xe tải nhẹ rất nhanh chạy ra, dị hóa nhân căn cứ trung tâm đều đứng bên trong.

    Ngày hôm qua lái xe vận tải về, Lương Sóc liền dẫn người đi giải quyết vấn đề trạm xăng dầu, không ai nguyện ý nhường lại bảo địa như vậy, Lương Sóc động thủ, sau đó thuận lợi bắt được trạm xăng dầu.

    Sau đó Lương Sóc dẫn người tìm kiếm, đem người sống sót bên ngoài đều đón đi căn cứ ở lại, chỉ một buổi tối trung tâm căn cứ gia tăng dân cư không ít.

    Người ba căn cứ tụ lại, lựa chọn một phương hướng tìm kiếm, gặp được tiểu quái vật chân đốt liền thuận tay rửa sạch, mục đích chủ yếu là tìm kiếm quái vật dị hóa chân chính Từ Tồn Sinh.

    Tần Nghiễn An một đường lái về hướng đông, hắn có cảm giác với cảm xúc sợ hãi, nhưng tìm quái vật thì không được, quái vật không có cảm xúc sợ hãi, hắn cũng không có cảm giác, chỉ có thể lái xe đi tìm.

    Càng đi về hướng đông, tiểu quái vật chân đốt càng thưa thớt, càng về sau không thấy một con. Phía đông chủ yếu là đồng ruộng, nếu Từ Tồn Sinh trốn ở đây, ngoại trừ trốn trong ruộng cũng không có chỗ ẩn nấp.

    Xe việt dã chuyển hướng, từ hướng đông bắc quay vào trong trấn, càng vào trấn gặp được tiểu quái vật chân đốt càng nhiều, Từ Tồn Sinh rất có thể còn ở trong trấn.

    Ba phương hướng đều đã đi, chỉ riêng chưa đi hướng tây.

    Dưới tình huống không có xe, khu vực hoạt động sẽ thu nhỏ, sau cuối thời bọn họ luồn bồi hồi trong trấn, có thể đi bệnh viện hay trạm xăng dầu đã là đường xa, hướng tây trấn chủ yếu là nhà xưởng khá nhiều, ngoại trừ công nhân ca đêm cùng công nhân ở lại, hẳn là sẽ có không ít người sống sót.

    Tần Nghiễn An đi qua phía tây, biết bên kia có khu tụ tập người sống sót, mọi người quyết định đi qua xem.

    Xe việt dã chạy trước nhất, Tần Nghiễn An lái xe theo cảm xúc sợ hãi dày đặc, một đường lái xe tới trước nhà xưởng gia công thực phẩm Thừa Phúc.

    Cửa đóng kín, bên ngoài không có dấu vết người sống sót hoạt động, Quý Hủ nhìn qua Tần Nghiễn An.

    Tần Nghiễn An gật đầu:

    - Đều ở bên trong.
     
    Heoheocon9552LieuDuong thích bài này.
  10. GiangNgan

    Bài viết:
    2
    Toàn Cầu Xâm Nhập

    Tác Giả: Thương Hải Do Lam

    Editor: GiangNgan

    Thể loại: Dam Mỹ - Mạt Thế

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chương 111:

    Quý Hủ thả xuống một tiểu tường vây, đem bốn chiếc xe kể cả cửa kim chúc cùng nhau vây bên trong, mọi người xuống xe giải quyết cuồng thi trong tường vây, đi qua gõ cửa, bên trong vẫn im ắng như trước.

    Trình Mạch đi tới bên người Quý Hủ:

    - Bên trong quả thật có người, tôi ngửi được hương vị.

    Quý Hủ nghiêng đầu nhìn thấy Trình Mạch lộ ra mũi chó, còn đang ngửi ngửi, cuối cùng xác định gật đầu.

    Có người lớn tiếng hô:

    - Người trong nhà xưởng nghe, chúng tôi là người sống sót trong trấn, không phải người xấu, chúng tôi tới đây là có chuyện thương lượng với người chủ sự của các vị, mở cửa!

    Trong nhà xưởng im lặng rốt cục vang lên tiếng bước chân, cửa mở ra, một đám người đi tới, cầm đầu là một trung niên nhân có chút mập mạp, thần sắc mỉm cười, mở miệng liền giải thích.

    - Thật có lỗi chư vị, tôi là xưởng trưởng nhà xưởng thực phẩm này tên Phùng Thừa Phúc, thế đạo rối loạn, không cẩn thận không được, dù sao chúng tôi ở trong nhà xưởng thực phẩm, thời khắc luôn lo lắng có người sống sót mưu đồ gây rối tới đây đánh cướp, thật có lỗi, thật có lỗi.

    Tần Nghiễn An đánh giá trung niên nhân nói chuyện, lại nhìn một đám người phía sau hắn, chợt nhíu mày.

    Lương Sóc bắt chuyện với Phùng Thừa Phúc, nói mục đích đi tới nơi này, hi vọng Phùng Thừa Phúc có thể cùng bọn họ cùng nhau rửa sạch quái vật chân đốt, cùng nhau bảo vệ trấn Bạch Loan.

    Tầm mắt Phùng Thừa Phúc quét một vòng lên tường vây, lại nhìn chằm chằm bốn chiếc xe, liên tục đáp ứng:

    - Anh nói rất đúng, chỉ có bảo vệ trấn Bạch Loan, chúng ta mới có thể sống được.

    Lương Sóc hỏi:

    - Bên xưởng thực phẩm có bao nhiêu dị hóa nhân? Có thể cùng chúng tôi cùng nhau ra ngoài tìm kiếm Từ Tồn Sinh.

    Phùng Thừa Phúc liên tục đáp ứng:

    - Có thể có thể, xưởng chúng tôi quả thật có mấy dị hóa nhân.. đúng rồi, xe của các vị từ nơi nào tới? Nếu có xe, chúng tôi cũng không cần bị nhốt trong xưởng không thể rời đi.

    Lương Sóc nhìn qua Quý Hủ, sau đó nói:

    - Xe của chúng tôi đều thuê của căn cứ gieo trồng.

    Ánh mắt Phùng Thừa Phúc sáng rực lên:

    - Chúng tôi cũng cần xe, không biết tiền thuê là bao nhiêu? Làm sao thuê?

    Không đợi Quý Hủ mở miệng, Tần Nghiễn An nói tiếp:

    - Xe của căn cứ chúng tôi, không cho người lạ thuê.

    Mọi người nhìn qua Tần Nghiễn An, hắn luôn đi theo bên người Quý Hủ, rất ít chủ động mở miệng, giống như bây giờ trực tiếp thay Quý Hủ làm ra quyết định lại chưa bao giờ gặp qua.

    Nụ cười của Phùng Thừa Phúc không thay đổi:

    - Không phải muốn chúng tôi cùng nhau tìm kiếm Từ Tồn Sinh sao? Lần đầu tiên gặp mặt, tất cả mọi người là người xa lạ, nếu cần cùng nhau hành động, chúng ta hẳn là tính là người một nhà đi?

    Quý Hủ nói:

    - Không tính là người một nhà, các vị có gia nhập hay không cũng không có gì, xe của căn cứ chúng tôi, đích xác không cho người lạ thuê.

    Nụ cười trên mặt Phùng Thừa Phúc biến mất:

    - Nếu đã như vậy, các vị tới nơi này làm gì?

    Quý Hủ nhìn đám người sống sót trong nhà xưởng:

    - Đến tìm người, nơi này của các vị có ai tên là dì Hà Linh hay không?

    Người của ba căn cứ không hiểu ra sao.

    Phùng Thừa Phúc không còn kiên nhẫn:

    - Không có, các vị đi nhanh lên!

    Quý Hủ:

    - Xác định không có sao? Ông có cần suy nghĩ một chút hay không?

    Ánh mắt Phùng Thừa Phúc hung ác nham hiểm nhìn Quý Hủ.

    - Tôi muốn hỏi thăm Phùng xưởng trưởng, đã dùng thủ đoạn gì làm cho nhiều người sống sót nghe lời như vậy?

    Trong lòng đầy nghi hoặc, Bạch Đình Nham cùng Lương Sóc nhìn đám người sống sót, một đám người im lặng đứng, tầm mắt đều nhìn ra cửa lớn, không ai di động hay một mình mở miệng.

    Bọn họ đều biết muốn đem một đám người thường quản lý kỷ luật nghiêm minh như là quân đội, tuyệt đối là không có khả năng.

    Hai nguòi nhất thời liền cảnh giác.

    - Các vị hiểu lầm, tôi mở xưởng trong trấn Bạch Loan nhiều năm như vậy, công nhân dưới tay mấy trăm, mọi người tín nhiệm tôi, vì vậy mới nguyện ý nghe theo lời tôi, không tin các vị có thể hỏi thăm bọn hắn.. đúng rồi, anh nói là muốn tìm người phải không, người nhiều lắm, tôi thật sự không nhớ được.

    Sau đó hắn phân phó người phía sau đi tìm xem, lại nói:

    - Nếu mọi người đều là cư dân trấn Bạch Loan, còn gặp được cuối thời, có thể sống tới bây giờ đều không dễ dàng, chúng ta không nên khởi nội chiến, phải nên đoàn kết lại cùng nhau tiến lui mới được.

    Thủ hạ đi ra:

    - Xưởng trưởng, trong người sống sót quả thật có người tên Hà Linh.

    - Đem người kêu đi ra, làm cho người trong trấn nhìn một chút có phải là người bọn hắn muốn tìm hay không.

    Hà Linh bị mang đi ra, Bạch Đình Nham liền tiến lên:

    - Bác gái, bác có khoẻ không? Thanh Ngô một mực tìm bác, hắn đang chờ bác trở về.

    Hà Linh ấm giọng hỏi:

    - Thanh Ngô có khoẻ không? Hiện tại hắn ở nơi nào?

    Bạch Đình Nham có chút khựng lại, nữ nhân này chưa bao giờ nói chuyện ôn tồn như vậy đối với hắn.

    - Hắn tốt lắm, hiện tại ở trong căn cứ em họ của tôi, hắn nhờ tôi hỗ trợ tìm bác, mang bác về.

    Hà Linh lắc đầu:

    - Không cần, tôi ở trong này quả thật rất tốt, anh nói cho hắn biết nói mẹ ở chỗ này chờ hắn, bảo hắn lại đây. Trong xưởng cũng thường xuyên có người sinh bệnh bị thương, Thanh Ngô qua đây còn có thể hỗ trợ nhìn xem, hắn là bác sĩ, ở cuối thời cũng có thể sống thoải mái.

    Có căn cứ tốt không ở, chen chúc trong nhà xưởng rách nát này, đầu óc nữ nhân này có bệnh sao?

    Bạch Đình Nham kéo tay bà ta:

    - Bác gái, bác theo tôi trở về trước, có chuyện gì trở về rồi hãy nói.
     
    Heoheocon9552LieuDuong thích bài này.
Trạng thái chủ đề:
Đã bị khóa
Trả lời qua Facebook
Đang tải...