Xuyên Không [Edit] Tà Đế Triền Sủng: Thần Y Cửu Tiểu Thư - Đậu Miêu Miêu

Discussion in 'Truyện Drop' started by Lan Tương Nhu, Aug 22, 2022.

  1. Lan Tương Nhu Tựa như lần đầu gặp gỡ!

    Messages:
    0
    Chương 399+400

    Hidden Content:
    **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**
     
    Bim2302, tranhan, Sinking and 28 others like this.
  2. Lan Tương Nhu Tựa như lần đầu gặp gỡ!

    Messages:
    0
    Chương 401+402

    Hidden Content:
    **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**
     
  3. Lan Tương Nhu Tựa như lần đầu gặp gỡ!

    Messages:
    0
    Chương 403+404

    Hidden Content:
    **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**
     
  4. Lan Tương Nhu Tựa như lần đầu gặp gỡ!

    Messages:
    0
    Chương 405+406

    Hidden Content:
    **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**
     
  5. Lan Tương Nhu Tựa như lần đầu gặp gỡ!

    Messages:
    0
    Chương 407+408

    Hidden Content:
    **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**
     
  6. Lan Tương Nhu Tựa như lần đầu gặp gỡ!

    Messages:
    0
    Chương 409+410

    Hidden Content:
    **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**
     
  7. Lan Tương Nhu Tựa như lần đầu gặp gỡ!

    Messages:
    0
    Chương 411+412

    Hidden Content:
    **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**
     
  8. Lan Tương Nhu Tựa như lần đầu gặp gỡ!

    Messages:
    0
    Chương 411+412

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chương 411: Mặt cũng bị đánh sưng.

    Ầm vang!

    Sấm sét hiện lên, thanh âm to lớn giống như muốn xé rách thiên địa. Vân Nghê sợ tới mức hét lên một tiếng, lập tức ngồi xổm xuống ôm đầu. Thấy nàng ta hành động, hơn nữa với lời nàng ta vừa mới nói, không khí trong đại điện quỷ dị lên.

    Quân Cửu nhướng mày gợi lên khóe miệng, lôi này đánh thật khéo! Tiếng sấm có bao nhiêu lớn, thì đánh vào trên Vân Nghê mặt sẽ có bao nhiêu vang.

    Trong đại điện, ai cũng không nhìn thấy Mặc Vô Việt thu hồi vừa mới một cái thủ thế búng tay. Câu môi cười tà, sủng nịch nhìn Quân Cửu ẩn sâu công và danh.

    Dí dỏm trương dương, Quân Cửu cười lạnh nhìn Vân Nghê: "Tiếp tục nha, sao không nói nữa?"

    "Không! Ta không có nói sai, đừng đánh ta." Vân Nghê dắp bị dọa đến tiểu ra quần. Vừa mới nói xong thì có tiếng sấm, chẳng lẽ thực sự có ông trời tồn tại? Nghe được nàng ta nói dối liền muốn đánh nàng ta. Đã từng thiếu chút nữa thì chết đi, hiện tại Vân Nghê sợ chết đến một câu cũng không dám nói.

    Thấy nàng phản ứng, viện trưởng Thiên Hư bọn họ tức đến gương mặt đều sắp vặn vẹo. Phế vật!

    Lúc này, Tinh Lạc Thần đứng ra ngữ khí nguy hiểm lạnh băng: "Quân Cửu, Vân Nghê không dám nói. Ngươi cho rằng ngươi sẽ trong sạch sao? Mục Cảnh Nguyên không phải ngươi giết, vậy cũng là sư huynh Khanh Vũ của ngươi giết. Hung thủ chỉ có hai các ngươi!"

    "Như thế nào? Chẳng lẽ ngươi muốn giảo biện, nói đại trưởng lão cùng Mục Cảnh Nguyên đồng quy vu tận, ngươi và Khanh Vũ trong trong sạch sạch cái gì cũng chưa làm? A, Quân Cửu ngươi vẫn nên thành thật nhận tội đi." Giọng nói của Tinh Lạc Thần lộ ra ngoài uy hiếp, như đao nhọn treo trên đỉnh đầu Quân Cửu.

    Hắn đang cảnh cáo nhắc nhở Quân Cửu. Đừng quên đệ tử Thiên Võ Tông trong tay hắn, còn có tầng thứ tư luyện thể thuật!

    Mà mọi người trong đại điện nghe được Tinh Lạc Thần nói, sau đó sôi nổi gật đầu. Không sai! Không phải Quân Cửu giết, vậy chính là Khanh Vũ. Hung thủ chính là hai người bọn họ, đồng lõa ai cũng chạy không thoát. Phản đồ nên giết!

    Hồng Anh cười dữ tợn: "Quân Cửu ngươi giảo biện là vô dụng."

    "Aiz." Quân Cửu bất đắc dĩ thở dài: "Các ngươi không tin ta nói, vậy chỉ có thể để Mục sư huynh tự mình tới giải thích chút đi."

    "Phốc ha ha ha! Quân Cửu ngươi điên rồi sao? Để Mục Cảnh Nguyên tới giải thích, một người chết thi thể cũng tìm không thấy. Nói không chừng đã sớm bị ngươi hủy thi diệt tích, giải thích như thế nào? Ngươi muốn giả ngây giả dại, buồn cười đến cực điểm!" Hồng Anh lập tức trào phúng sắc bén.

    Nhưng mà đúng lúc này, Hồng Anh nhìn đến Vân Nghê ngồi xổm trên mặt đất ôm đầu, đột nhiên tròng mắt sắp trừng trừng rớt ra, hoảng sợ sợ hãi không thể tin tưởng ngón tay chỉ bên ngoài đại điện, môi run run nói không ra lời.

    Đáy lòng toát ra dự cảm không ổn, Hồng Anh cổ cứng đờ chậm chạp ngẩng đầu nhìn qua.

    Người vây quanh xem diễn đều chen chúc ở trong đại điện. Bởi vậy khi hai người đi tới từ bên ngoài trống trải, đều hết sức hấp dẫn bắt mắt người khác. Trong đó có một người sắc mặt tái nhợt, một tay che lại trái tim chậm rãi đi tới. Nhưng nhìn thần sắc sốt ruột của hắn, muốn đi nhanh chút chỉ là trở ngại với thân thể không phối hợp.

    Một người khác sóng vai đi tới cùng với hắn, rất là bắt mắt. Bởi vì trong lòng hắn ôm một con mèo trắng, động tác cẩn thận giống như nâng trân bảo.

    Tiếng la kinh hỉ của Quý Nhất Minh bừng tỉnh mọi người: "Mục Cảnh Nguyên rốt cuộc tỉnh rồi!" Hắn và Mục Cảnh Nguyên tranh phong đối đầu, ám toán đối phương mấy năm. Vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy Mục Cảnh Nguyên lại cao hứng như vậy.

    "Khanh Vũ, Mục Cảnh Nguyên hai người cũng chịu ra rồi." Phó Lâm Trạm bước đi qua, trên mặt rốt cuộc lộ ra cười.

    Hắn nói: "Hai người tới thật đúng lúc. Có người vừa lúc mắt mù, nói huynh là người chết. Cái này không phải trù ẻo huynh sao? Còn nói Quân Cửu là kẻ điên, ta xem nàng ta mới là độc phụ rắn rết vừa mù lại điên."

    Hồng Anh muốn mắng Phó Lâm Trạm, nhưng nàng ta một câu cũng nói không nên lời. Nàng ta và Vân Nghê giống nhau sắp trừng vọt cả tròng mắt ra.

    Viện trưởng Thiên Hư cùng Tinh Lạc Thần cũng không khác lắm. Khiếp sợ thất sắc, không phải Mục Cảnh Nguyên đã chết sao? Như thế nào lại còn sống! Sao hắn có thể tồn tại! Vốn chắc chắn Quân Cửu không có khả năng trở mình. Hiện tại.. bốp bốp bốp! Mặt đều phải cho bọn hắn đánh sưng lên.

    Mục Cảnh Nguyên đi đến trước mặt Quân Cửu, đầu tiên là đánh giá một phen xác định Quân Cửu không có bị thương này nọ, mới thở phào nhẹ nhõm lộ ra tươi cười: "Quân sư muội ta tới rồi."

    "Tỉnh lại đúng lúc." Quân Cửu hơi nhếch khóe miệng.

    Mục Cảnh Nguyên là một tay nàng trị liệu, nàng nói Mục Cảnh Nguyên có thể tỉnh, thì nhất định có thể tỉnh lại. Lại còn vừa vặn đuổi kịp thời điểm cần đến hắn. Lại nhìn về phía Khanh Vũ, Quân Cửu cong cong khóe miệng: "Sư huynh."

    "Không nhục sứ mệnh, sư huynh đều mang đến Mục Cảnh Nguyên cùng Tiểu Ngũ cho muội!" Khanh Vũ cười nói. Nó xong, Khanh Vũ liền đứng ở bên cạnh Quân Cửu, giống như hộ vệ sống lưng thẳng thắn, mắt sáng như đuốc sắc bén nhìn chằm chằm mọi người.

    "Cảnh Nguyên!" Viện trưởng Thái Sơ ngốc lăng thật lâu, rốt cuộc lấy lại tinh thần.

    Ông lập tức lắc mình lao xuống từ trên đại điện, duỗi tay muốn chạm vào Mục Cảnh Nguyên, rồi lại duỗi đến một nửa thì lùi bước. Lệ nóng doanh tròng, viện trưởng Thái Sơ thật cẩn thận nhìn Mục Cảnh Nguyên: "Cảnh Nguyên con còn sống? Con thật sự còn sống!"

    "Gia gia." Mục Cảnh Nguyên chủ động nắm lấy tay viện trưởng Thái Sơ, trong mắt hắn hiện lên áy náy cùng xin lỗi.

    Khi tỉnh lại, Mục Cảnh Nguyên từ trong miệng Khanh Vũ biết được mọi chuyện phát sinh sau khi hắn hấp hối hôn mê. Hắn xin lỗi đã mang phiền toái đến cho Quân Cửu, lại áy náy viện trưởng Thái Sơ sau khi biết tin tức hắn "Tử vong" sẽ có bao nhiêu cực kỳ bi thương. Quan hệ giữa bọn họ không chỉ có là thầy trò, thân thiết hơn như là hai ông cháu.

    Mục Cảnh Nguyên nhìn đến Quân Cửu, vội vàng nói: "Gia gia, người muốn giết con là đại trưởng lão! Ngày ấy chúng con vừa rời khỏi linh thù tuyền, thì đại trưởng lão đưa chúng con tới rừng rậm căn bản không phải là quay về học viện Thái Sơ. Còn có Vân Nghê!"

    Ánhh mắt sắc bén lôi đình trừng sang Vân Nghê, trong mắt Mục Cảnh Nguyên hiện lên sát ý.

    Hắn nói tiếp: "Người của đại trưởng lão mai phục ở nơi đó, Vân Nghê đó là đồng lõa. Nguyên nhân gây ra là đại trưởng lão không biết đã cướp đoạt công pháp tầng thứ tư luyện thể thuật Thiên Võ Tông từ chỗ nào, ông ta không có tâm pháp. Bởi vậy uy hiếp Quân Cửu giao ra tâm pháp luyện thể thuật."

    "Tên lệnh là đại trưởng lão phóng. Ông ta vì ham muốn bản thân, mai phục chúng con. Đây là vũ khí của đại trưởng lão, chính là thanh chủy thủ này thọc vào trong ngực con. Nếu không phải Quân Cửu, gia gia con đã sớm chết ở dưới đao của đại trưởng lão. Mặc kệ Vân Nghê nói gì, nàng ta đều là kẻ lừa đảo!"

    Vân Nghê không dám nhìn Mục Cảnh Nguyên, nàng ta run bần bật hoảng sợ mặt trắng bệch, đủ để chứng minh ai thiệt ai giả.

    Trên đại điện mọi người bị tình huống xoay ngược ba trăm sáu mươi độ, vả mặt ai cũng nói không ra lời. Vừa mới mắng Quân Cửu có bao nhiêu tàn nhẫn, thì hiện tại mặt có bao nhiêu đau!

    Viện trưởng Thiên Hư và Tinh Lạc Thần đều còn kéo căng được, chỉ là sắc mặt cực kỳ khó coi. Mà Hồng Anh, thầm mắng Vân Nghê phế vật, khó thở công tâm đến phun ra ngụm máu. Một gương mặt diễm lệ vũ mị vặn vẹo, so với bị đánh thành đầu heo còn muốn dữ tợn hơn

    Xong rồi!

    Mục Cảnh Nguyên vừa xuất hiện, Quân Cửu xinh đẹp quay cuồng. Kế hoạch của bọn họ thất bại trong gang tấc. Không cam lòng mà!

    Viện trưởng Thái Sơ nghe xong Mục Cảnh Nguyên nói, tức khắc quay đầu nhìn về phía Quân Cửu rất là áy náy. Ông nói: "Lão phu liền rút về lệnh truy sát tại đây, cũng bồi thường cho các con. Còn thỉnh Quân Cửu, Khanh Vũ hai con có thể tha thứ cho lão phu."

    "Hiện tại xem ra chân tướng quá rõ ràng!" Viện trưởng Tử Tiêu vừa lòng gật gật đầu.

    "Đây là chân tướng? Vậy viện trưởng Thái Sơ, viện trưởng Tử Tiêu các người cũng quá dễ lừa đi. Chỉ dựa vào Mục Cảnh Nguyên đi ra nói mấy câu, là có thể coi thành chứng cứ?" Tinh Lạc Thần mở miệng, nguy hiểm xảo trá nhìn chằm chằm Quân Cửu.

    Ánh mắt đụng phải, vô hình kéo ra cao trào chiến trường!


    Chương 412: Vả mặt sống sờ sờ mà tức hộc máu.

    "Vậy còn chưa đủ?" Phó Lâm Trạm nhíu mày nhìn về phía Tinh Lạc Thần: "Mục Cảnh Nguyên tồn tại chính là chứng cứ, hắn nói mức độ đáng tin có thể cao hơn Vân Nghê nhiều."

    "Vậy cũng chỉ có thể chứng minh, Vân Nghê lừa gạt che giấu đại trưởng lão muốn giết Mục Cảnh Nguyên. Cái khác cũng khó mà nói!" Tinh Lạc Thần có ý ám chỉ, lại lần nữa nhìn về phía Quân Cửu ánh mắt chém giết giao chiến, sát khí bừng bừng.

    Quân Cửu cười lạnh nhìn hắn: "Có chuyện thì nói thẳng, đừng dong dong dài dài giống như đàn bà."

    "Ngươi!" Quả thực sắp bị Quân Cửu chọc tức đến đỉnh đầu bốc khói!

    Tinh Lạc Thần cắn hàm răng đến vang kẽo kẹt. Hắn gắt gao trừng mắt với Quân Cửu, ngươi cho rằng ngươi thắng sao? Không có khả năng, ta còn có hậu chiêu.

    Đứng ở trên đại điện, Tinh Lạc Thần trên cao nhìn xuống nhìn xuống Quân Cửu. Nhưng mà trên khí thế, thì hắn cũng chiếm không được tiện nghi của Quân Cửu. Tinh Lạc Thần kéo ra một cái cười lạnh dữ tợn, hắn mở miệng: "Dẫn nhân chứng tới!"

    Nhân nào chứng?

    Chuyện giống như lại muốn xoay ngược lại, trong đại điện tất cả mọi người không dám nói tiếp nữa. Chỉ thấy tử sĩ Thiên Tù kéo một người đi lên, Tinh Lạc Thần đi qua kéo xuống bao trùm đầu của người kia. Âm hiểm nhìn về phía Quân Cửu cùng Khanh Vũ: "Người này các ngươi hẳn là rất quen thuộc đi?"

    Quân Cửu: "Không quen biết."

    Khanh Vũ: "Chưa thấy qua."

    Tinh Lạc Thần nghẹn họng, tức muốn hộc máu: "Trên người hắn ăn mặc phục sức đệ tử Thiên Võ Tông các ngươi. Chưa thấy qua không quen biết? Các ngươi muốn lừa ai!"

    "Đây là người Thiên Tù ta bắt được ở ngoài rừng rậm đại trưởng lão Thái Sơ bị ngộ hại. Lén lút, vừa thấy liền có vấn đề. Kết quả Quân Cửu ngươi nhìn xem thế nào, bắt lấy vừa thẩm vấn thì lại là đệ tử Thiên Võ Tông." Hồng Anh đứng ra, nói tiếp theo Tinh Lạc Thần.

    Bị vả mặt đau thảm, làm Hồng Anh hận chết Quân Cửu. Bọn họ còn có hậu chiêu, nhất định có thể dẫm chết Quân Cửu!

    Hồng Anh tiếp tục nói: "Quân Cửu ngươi chính là xuất thân từ Thiên Võ Tông, mà sư huynh ngươi đúng là tông chủ Thiên Võ Tông. Hắn chính là chứng cứ các ngươi cùng nhau làm việc xấu, mưu hại đại trưởng lão. Mục Cảnh Nguyên, đáng thương ngươi là bị Quân Cửu lừa bịp!"

    Mục Cảnh Nguyên: ? Chơi đùa gì vậy?

    Viện trưởng Tử Tiêu cũng sửng sốt, nhíu mày nhìn về phía Quân Cửu. Nha đầu này cũng chưa nói còn có chuyện này, thiệt hay giả?

    "Xin lỗi, Hồng Anh ngươi có phải có hiểu lầm gì với Thiên Võ Tông chúng ta hay không?" Mở miệng lại là Khanh Vũ, hắn khinh miệt nhìn nam nhân quỳ trên mặt đất phát run. Khinh thường nói: "Tìm thứ hàng giả, tốt xấu gì cũng phải làm bộ giống một chút chứ."

    Hồng Anh: "Ngươi nói cái gì!"

    "Sư huynh ta cũng chưa nói sai. Thiên Võ Tông ta tuy rằng so ra kém tam đại học viện, nhưng cũng tài đại khí thô không thiếu linh thạch không thiếu tiền. Quần áo trên người hắn, ngay cả nguyên liệu của A Hoàng trông cửa Thiên Võ Tông ta đều tốt hơn hắn. Giả thì liếc mắt một cái đã có thể nhìn ra là phỏng theo." Quân Cửu khinh thường nói.

    Hồng Anh nghe mà sửng sốt, nửa ngày không lấy lại tinh thần.

    Muốn chính là nàng ta chưa kịp hồi thần. Quân Cửu xa xa đứng ở trước mặt nam nhân kia, bắt bẻ lạnh như băng nhìn hắn hỏi: "Ngươi đã là g đệ tửThiên Võ Tôn. Vậy ngươi nói xem, đệ tử Thiên Võ Tông đều gọi ta là gì?"

    Nam nhân đối diện với đôi mắt lạnh băng khiếp người của Quân Cửu, sợ tới mức cứ run cầm cập. Lại thu được tầm mắt giết người của Tinh Lạc Thần, nam nhân gian nan mở miệng: "Tiểu sư thúc!"

    Cái xưng hô này là Hồng Anh nói cho hắn.

    Quân Cửu câu môi: "Trả lời đúng rồi. Vậy ngươi nói xem, ta tiến vào Thiên Võ Tông là ngày nào? Chuyện thứ nhất tiến vào Thiên Võ Tông là cái gì? Đừng nói không biết, đây chính là đại sự của Thiên Võ Tông, ngay cả A Hoàng trông cửa đều ở đó."

    Nam nhân dại ra trừng to mắt, há to miệng nói không nên lời một chữ. Hắn không biết.

    Quân Cửu dịch tầm mắt đến trên người Hồng Anh, lạnh lùng cười: "Một cái hỏi đã hết ba cái là không biết. Hắn thật là đệ tử Thiên Võ Tông ta sao?"

    Quân Cửu cười như lợi kiếm, sắc bén sâm hàn. Đâm tới khiến cho Hồng Anh không khỏi lui về phía sau một bước, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy. Nàng ta không tiếp lời được! Ngàn vạn lần không nghĩ tới tìm tới hàng giả, lại chỉ với hai ba câu đã bị Quân Cửu sắc bén chọc thủng.

    Hiện tại làm sao bây giờ?

    Phụt!

    Lãnh quang xẹt qua, máu tươi phun tung toé lên. Quân Cửu lui về phía sau tránh đi, mới không bị máu bắn lên làn váy. Ánh mắt lạnh băng, Quân Cửu nhìn Tinh Lạc Thần đi xuống. Vừa rồi chính là hắn giết hàng giả.

    Thấy mọi người đều nhìn chằm chằm hắn, Tinh Lạc Thần tối tăm kéo kéo khóe miệng: "Không nghĩ tới là một kẻ lừa đảo, nên giết!"

    Nói xong, hắn nhân lúc tất cả mọi người không có phản ứng kịp. Kiếm khí lan ra bốn phía muốn giết Vân Nghê, nhưng ở trước khi giết Vân Nghê, Quân Cửu đột nhiên đứng ở trước mặt hắn. Tinh Lạc Thần hận không thể lập tức giết Quân Cửu, nhưng vì nghĩ đến bảo vật còn ở trên người Quân Cửu.

    Mạnh mẽ nghẹn kiếm khí trở về, dẫn tới khí huyết quay cuồng nghịch lưu, thân thể run lên, một cổ tanh ngọt trong lồng ngực vọt lên trên tới yết hầu. Tinh Lạc Thần đều xanh mặt!

    Đặc biệt là khi nhìn đến khóe miệng Quân Cửu còn mang tươi cười, Tinh Lạc Thần mặt đau ngực đau cả người đều đau!

    Quân Cửu cười lạnh sắc bén: "Ngươi muốn giết Vân Nghê? Nàng ta là đệ tử Thái Sơ, nên giết cũng không tới phiên ngươi xen vào việc người khác."

    "Quân Cửu cút ngay!" Cần phải giết Vân Nghê diệt khẩu. Bằng không Vân Nghê nằm trong tay viện trưởng Thái Sơ, bị thẩm vấn ra liền hỏng rồi!

    Nhưng mà hắn muốn uy hiếp Quân Cửu. Lại thấy sau lưng Quân Cửu, Mục Cảnh Nguyên, Khanh Vũ, huynh đệ Phó Lâm Trạm, thậm chí viện trưởng Thái Sơ ngay cả viện trưởng Tử Tiêu đều đứng lại đây. Phía trước thì Tinh Lạc Thần khinh thường, nhưng hai đại viện trưởng thì Tinh Lạc Thần không dám vọng động.

    Quân Cửu: "Ta không biết lăn, nếu không ngươi dạy ta đi?" (滚: Lăn, cút)

    "Phốc!" Tinh Lạc Thần sống sờ sờ bị chọc tức hộc máu. Hồng Anh đại kinh thất sắc muốn nâng hắn, lại bị Tinh Lạc Thần thô bạo đẩy ra. Nghiến răng nghiến lợi, Tinh Lạc Thần hận không thể xé sống Quân Cửu.

    "Đủ rồi!" Viện trưởng Thiên Hư lên tiếng.

    Lúc này không phải là công khai thẩm phán Quân Cửu, mà là công khai xử tội Thiên Tù! Mỗi một nước cờ của bọn họ, kết quả đều bị Quân Cửu vả mặt bôm bốp. Lại như vậy nữa, chỉ biết càng thêm mất mặt, viện trưởng Thiên Hư đều sắp tức điên rồi.

    Nhưng ông ta cần phải chống đỡ, duy trì thân phận cao ngạo của viện trưởng. Viện trưởng Thiên Hư đi xuống, ngoài cười nhưng trong không cười: "Xem ra, chân tướng đã rõ ràng. Quân Cửu thật là trong sạch."

    "Đương nhiên! Bây giờ đã có thể thông cáo thiên hạ, trả lại thân trong sạch cho Quân Cửu cùng Khanh Vũ. Đại trưởng lão tội ác tày trời đã chết, cụ thể thẩm vấn Vân Nghê là có thể định tội. Lão phu mời các ngươi tới Tử Tiêu, cũng không có sai đi?" Viện trưởng Tử Tiêu sờ sờ chòm râu cười nói.

    Viện trưởng Thái Sơ gật gật đầu, viện trưởng Thiên Hư lại hận không thể ăn tươi nuốt sống viện trưởng Tử Tiêu!

    Hít sâu, trên mặt viện trưởng Thiên Hư treo nụ cười dối trá. Ông ta đi tới trước mặt Quân Cửu, ngữ khí cố tình hiền lành: "Quân Cửu. Ngươi đã là vô tội, như vậy đệ tử Thiên Võ Tông mà học viện Thiên Hư ta bắt về cũng là vô tội. Hiện tại lão phu theo lý nên thả bọn họ, cho các ngươi đoàn tụ đoàn viên."

    Nghe được viện trưởng Thiên Hư nói, thần sắc mọi người đều bất đồng. Viện trưởng Thiên Hư thật sự bắt được đệ tử Thiên Võ Tông?

    Mọi người nhìn sang Quân Cửu, nàng hơi câu môi đỏ, ý cười kiệt ngạo khinh cuồng, lộ ra vài phần phúc hắc. Quân Cửu: "Được thôi! Không biết đệ tử Thiên Võ Tông ở nơi nào."

    "Bọn họ liền ở bên ngoài đại điện. Tinh Lạc Thần, Hồng Anh còn không đi trước dẫn đường, đều thả đệ tử Thiên Võ Tông vô tội." Viện trưởng Thiên Hư cố ý quát lớn hai người, biểu tình giả nhân giả nghĩa giả bộ mười phần.

    Tinh Lạc Thần và Hồng Anh nghe vậy thì liếc nhau, thu hồi thần sắc mà dẫn đường ở phía trước. Bọn họ đi ra khỏi đại điện theo, ngẩng đầu nhìn đến người quỳ thành một loạt trên quảng trường, ăn mặc phục sức đệ tử Thiên Võ Tông..
     
  9. Lan Tương Nhu Tựa như lần đầu gặp gỡ!

    Messages:
    0
    Chương 413+414

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chương 413: Vả mặt liên hoàn.

    Trên đầu bọn họ đều bị trùm vài che đầu, nhìn không ra ai là ai. Nhưng mà nhìn từ trên thân hình, có nam có nữ.

    Tinh Lạc Thần và Hồng Anh đi tuốt đàng trước mặt, ánh mắt đảo qua đám đệ tử Thiên Võ Tông kia, khóe miệng lại nâng lên tươi cười xảo trá âm hiểm. Tinh Lạc Thần mở miệng: "Các ngươi đều là vô tội. Hiện tại để cho tiểu sư thúc Thiên Võ Tông các ngươi tới tự mình thả các ngươi tự do."

    Đám người đang quỳ lập tức kích động phấn khởi lên. Nhưng bọn hắn chỉ là gào thét ưm ưm, thoạt nhìn miệng cũng đã bị chặn.

    Quân Cửu ý vị thâm trường nhìn về phía Tinh Lạc Thần cùng Hồng Anh. Hồng Anh gắt gao trừng mắt nàng thúc giục: "Quân Cửu ngươi còn thất thần làm gì? Mấy đệ tử Thiên Võ Tông này là bởi vì ngươi mới bị bắt tới, hẳn là ngươi tự mình đi thả bọn họ tự do."

    Hồng Anh nói mặt ngoài nghe thì không có gì, nhưng nghe cẩn thận thì cứ cảm thấy có chỗ nào đó không thích hợp!

    Khanh Vũ lòng sinh cảnh giác. Hắn tiến lên nói: "Ta là tông chủ Thiên Võ Tông, hẳn là để ta đi."

    "Sư huynh." Quân Cửu ngăn Khanh Vũ lại. Nàng không giải thích, chỉ là ánh mắt bồi hồi ở trên người viện trưởng Thiên Hư, Tinh Lạc Thần cùng Hồng Anh, còn có trên người đám đệ tử Thiên Võ Tông kia vài vòng. Môi đỏ câu lấy cười lạnh, khiến người e ngại.

    Trải qua đại điện thẩm phán, không còn ai dám xem thường Quân Cửu!

    Nàng vinh nhục không sợ hãi, bị bôi nhọ thóa mạ, chưa từng kinh hoảng không có nhíu mày. Trầm oan giải tội, trả thân trong sạch cũng không có mừng rỡ như điên. Nàng quá bình tĩnh, quá thông minh; hoặc là nói nàng quá yêu nghiệt!

    Nhóm thiên chi kiêu tử kiều nữ tam đại học viện đều ở chỗ này, nhưng toàn bộ đều bị so không bằng Quân Cửu. Ngay cả Tinh Lạc Thần và Hồng Anh hung tàn nhất, cũng luân lạc mất mặt.

    Thấy Quân Cửu bất động, bọn họ cũng không ai dám nói cái gì. Nhưng hoặc sáng hoặc tối, đều khẽ meo meo nhìn chằm chằm Quân Cửu muốn nhìn nàng làm như thế nào? Đáy lòng khó hiểu, vì cái gì đi cứu đệ tử của tông môn mình, đều trở nên vài phần trang nghiêm, khí thế bức người.

    Ánh mắt viện trưởng Thiên Hư hung ác nham hiểm. Quân Cửu không có khả năng phát hiện!

    Tinh Lạc Thần nghĩ: Cho dù Quân Cửu nhìn ra đám này là hàng giả, giả thì thế nào? Hơn hai mươi người, nàng ta cũng không thể liếc mắt một cái liền phủ quyết. Như thế nào cũng phải đến tận mắt phân biệt, kéo xuống vải bố trùm trên đầu bọn họ nhìn mặt một cái.

    Chỉ cần Quân Cửu đi qua, thì bọn họ không thua! Hồng Anh khắc chế biểu tình trên mặt, đáy lòng lại vô cùng hưng phấn chờ mong.

    Đây là một chiêu cuối cùng của bọn họ!

    Không bắt được đệ tử Thiên Võ Tông chân chính. Những người này đều là tử sĩ tinh anh của Thiên Tù, thực lực cao, thủ đoạn tàn nhẫn, tốc độ mau! Chỉ cần Quân Cửu vừa tới gần, dây thừng trói chặt bọn họ đều là nút sống, là dễ dàng có thể tránh thoát đi. Hơn nữa trên người mỗi người bọn họ mang theo mê dược do độc dược sư Phỉ Thanh cung cấp.

    Chỉ cần Quân Cửu tới gần, cùng vây quanh lên thì không tin Quân Cửu không trúng chiêu. Trước đánh thuốc mê nàng ta, sau đó lập tức mang theo nàng ta đào tẩu. Chờ ra khỏi học viện Tử Tiêu rồi, li miêu đổi Thái Tử dùng người giả mạo là có thể che giấu chân tướng. Còn như những người viện trưởng Thái Sơ này, bọn họ sẽ ngăn họ lại.

    Chờ khi bọn họ lao ra đi tìm được Quân Cửu trọng thương hấp hối, chỉ lo lắng trị liệu cho nàng. Nhưng mà bọn họ trị không hết, cho dù trị hết thì chờ Quân Cửu mở mắt ra phát hiện đây là một hàng giả. Đến lúc đó, bọn họ cũng đã sớm nghiêm hình tra tấn, từ trong miệng Quân Cửu hỏi ra được tung tích của bảo vật.

    Chỉ cần bắt lấy Quân Cửu, bị vả mặt, thất bại phía trước hết thảy đều không tính là cái gì!

    Hồng Anh lại thúc giục lần nữa: "Quân Cửu ngươi còn thất thần làm gì? Ngươi không muốn cứu bọn họ sao? Hay là ngươi sợ bọn họ là giả, vậy ngươi cũng phải đến nhận thức một chút. Nếu ngươi cũng không muốn nhận, cảm thấy bọn họ đều là giả, ta đây liền giết bọn họ."

    Hồng Anh không biết từ chỗ nào lấy ra cung tiễn, cười dữ tợn tàn nhẫn nhìn chằm chằm đám người kia. Nàng ta không ngại hạ thêm liều thuốc mạnh cho Quân Cửu!

    Nàng ta cũng không tin, Quân Cửu còn không trúng chiêu?

    Quả nhiên, Quân Cửu liền động. Hồng Anh đang hưng phấn, đáy lòng đều đếm ngược số bước chân Quân Cửu đi qua. Kết quả nàng ta nhìn đến Quân Cửu đi về phía nàng ta, Hồng Anh thân thể cứng đờ. Chẳng lẽ nàng ta bại lộ?

    Quân Cửu đứng ở trước mặt nàng ta, vươn tay ra: "Ta sẽ đi nhận thức một chút. Đưa cung tiễn đây."

    Hồng Anh há miệng muốn cự tuyệt. Nhưng ngẩng đầu đối diện với đôi mắt của Quân Cửu, Hồng Anh không khỏi hoảng hốt một chút. Nàng ta vốn còn đang bị trọng thương, còn chưa khỏi hẳn. Thân thể lực ý chí đều ở thời điểm bạc nhược, cho dù hận Quân Cửu, nhưng khi Quân Cửu lực tạo áp lực tinh thần, đề phòng bị sụp đổ.

    Tinh Lạc Thần nhận thấy được không thích hợp. Mở miệng muốn ngăn cản, nhưng mà Hồng Anh cũng đã đưa cung tiễn cho Quân Cửu trước.

    Thấy vậy, Tinh Lạc Thần chỉ có thể nhíu mày liếc nhìn nhau cùng viện trưởng Thiên Hư. Hẳn là bọn họ quá khẩn trương! Quân Cửu khẳng định là sợ Hồng Anh giết bọn hắn, cho nên mới lấy cung tiễn đi để ngừa vạn nhất. Vừa mới nghĩ như vậy, liền thấy Quân Cửu hành động, đồng tử bọn họ chợt co rụt lại.

    Kéo cung bắn tên, vèo!

    Mũi tên phá hư không, một mũi tên xuyên tim. Tất cả mọi người xem mà choáng váng, trợn mắt há hốc mồm.

    Quân Cửu: "Giả."

    Cái gì? Ngươi nhìn cũng không nhìn một chút, liền nói giả?

    Mọi người ngơ ngác há hốc mồm, lại nghe vèo một tiếng. Một đám đệ tử Thiên Võ Tông quỳ gối nghe được tiếng mũi tên, thì kinh hoảng thất thố chen chúc thành một đoàn. Kết quả này thỏa mãn Quân Cửu, đạt thành nhất tiễn song điêu. Một mũi tên phong hầu, xuyên hai người ở trên một mũi tên.

    Vù vù vù --

    Quân Cửu cũng không thèm nháy mắt lấy một cái, số mũi tên bay ra. Từng tên tất trúng, không trật một phát. Mang theo huyết hoa liên tiếp, thi thể một khối tiếp một khối ngã chồng chất lên trên mặt đất. Toàn trường, lặng ngắt như tờ.

    Không lưu một người sống, lúc này Quân Cửu mới thu hồi cung tiễn. Nàng mở miệng cất tiếng nói lạnh lẽo thị huyết, giống như đẩy người ta rơi vào trong động băng đóng băng.

    Nàng nói: "Đều là giả. Hàng giả thì không cần học viện Thiên Hư ngươi xử lý, tự ta đi rửa sạch. Hy vọng lần sau các ngươi mở mắt nhìn cho rõ hơn chút, cũng đừng lại mù như vậy. Dưa vẹo táo nứt gì đều coi trở thành bạch ngọc mà xét xử, lãng phí thời gian lãng phí tài nguyên."

    Viện trưởng Thiên Hư xanh cả mặt. Đây là quanh co lòng vòng mắng ông ta thiết kế âm mưu, tất cả đều là lãng phí thời gian.

    Bộp bộp bộp! Tinh Lạc Thần và Hồng Anh lại bị vả mặt lần nữa, hai người bị đánh liên tiếp nên cả nửa ngày cũng không phục hồi tinh thần lại. Lại thua rồi! Sao có thể lại thua? Quân Cửu làm sao thấy được hết thảy đều là giả?

    Vả mặt liên tiếp, bọn họ đã không biết là vì âm mưu của mình thất bại mà phẫn nộ, hay là tinh anh Thiên Tù bị giết tổn thất nghiêm trọng mà đau lòng, hay là vì bị đánh vả mặt mà phát điên.

    Quý Nhất Minh: "Tiểu tỷ tỷ thật ngầu thật đẹp trai!"

    "Ủa, không cảm thấy ta máu lạnh vô tình sao?" Quân Cửu hài hước nhìn về phía Quý Nhất Minh.

    Quý Nhất Minh liên tục lắc đầu: "Đó đều là hàng giả, vốn dĩ nên chết. Tiểu tỷ tỷ thật là soái tạc, tài bắn cung thật tuyệt, đệ thật bội phục tỷ!"

    "Ha ha ha." Quân Cửu cười ra tiếng. Nàng phủi tay ném cung tiễn dưới chân đến Hồng Anh, cười nhìn Khanh Vũ bọn họ: "Chuyện đã giải quyết xong rồi, đi thôi! Chúng ta còn có thể kịp đi ăn cơm trưa."

    Hao tổn tâm cơ, âm mưu một vòng đan một vòng. Đến cuối cùng, còn chưa chống được tới giữa trưa thì đã bị đùa chết.

    Cái này có thể so với một cái tát động trời đánh tới, bọn họ đều chết lặng. Chỉ có thể dùng ánh mắt oán độc hung ác nham hiểm lại vặn vẹo, gắt gao trợn trừng với Quân Cửu. Nhưng mà lại không hề ảnh hưởng gì tới Quân Cửu, ngược lại khiến cho mình tức muốn hộc máu.

    Đưa lưng về phía ba người viện trưởng Thiên Hư, Quân Cửu lạnh lùng câu môi. Lúc này mới chỉ là bắt đầu! Chơi không chết Thiên Tù thì tính nàng thua.


    Chương 414: Nàng biến thái đi.

    Oanh động mở màn, chấn động hạ màn.

    Hôm nay quá trình trận thẩm phán công khai này, kết quả, chính mắt người ở chỗ này nhìn thấy, bọn họ ít nhất có thể coi thành câu chuyện thú vị truyền tụng ba năm. Cái tên Quân Cửu này, trước kia bọn họ không biết. Hiện tại, tương lai mỗi người đều sẽ nhớ kỹ nàng.

    Chỉ dựa vào một mình Quân Cửu làm tam đại học viện huỷ bỏ lệnh truy sát, chỉ dựa vào nàng có thể vả mặt Thiên Hư, nàng ở trong một chúng đệ tử tam đại học viện chính là truyền thuyết!

    Danh khí nhất thời tăng vọt, xa xa vượt qua mức độ nổi tiếng của Phó Lâm Trạm cùng Mục Cảnh Nguyên bọn họ. Phía trước đẩy Quân Cửu đến vách núi có bao nhiêu cao bao nhiêu hiểm, thì hiện tại Quân Cửu liền đứng có bấy nhiêu cao! Nhưng hết thảy, không mảy may ảnh hưởng đến nàng.

    Mục Cảnh Nguyên tuy rằng đã tỉnh, nhưng thân thể không nên gấp gút lên đường, còn phải tĩnh dưỡng thêm ở học viện Tử Tiêu mấy ngày.

    Quân Cửu rời đi đại điện, trên đường trở về hỏi Phó Lâm Trạm cùng Phó Lâm Sương: "Học viện Tử Tiêu có phòng luyện đan có thể cho ta mượn dùng không?"

    "Như thế nào? Muội muốn luyện đan sao!" Phó Lâm Trạm đôi mắt tỏa sáng thực ngạc nhiên. Hắn đã nghe thấy thánh thủ Quân Cửu làm sao mà có được, nhưng còn chưa bao giờ thấy qua Quân Cửu luyện đan. Hiện tại trong lòng tức khắc tò mò.

    Quân Cửu gật đầu. Nàng qảu thật muốn luyện đan!

    Thời gian không nhiều lắm, càng nhanh càng tốt. Nàng cần phải đuổi ở phía trước Thiên Tù, mau chóng bố trí an bài của mình.

    Phó Lâm Sương: "Đi theo ta. Có gian phòng luyện đan vừa lúc thích hợp cho muội dùng, nơi đó cũng không có ai. Muội muốn đợi bao lâu cũng được." Phó Lâm Sương dẫn đường ở phía trước, dẫn Quân Cửu đi đến trước một tòa lầu các độc lập.

    Nơi này một đường đi tới có hoàn cảnh yên tĩnh lịch sự tao nhã, có dẫn địa long, linh khí dư thừa. Đẩy cửa ra, bên trong tất cả thiết bị công cụ cần cho luyện đan đều rực rỡ muôn màu, muốn cái gì thì có cái đó. Địa phương này rất không tệ!

    Quân Cửu đến ra kết luận, dư quang khóe mắt bỗng nhiên liếc đến biểu tình Phó Lâm Trạm kinh ngạc đến ngây người, nàng nhướng mày hỏi: "Phó sư huynh làm sao vậy?"

    "Lâm Sương sao đệ có chìa khóa phòng luyện đan của Bích Nguyệt sư tỷ?"

    Bích Nguyệt? Đáy mắt Quân Cửu hiện lên hiểu ra. Nàng nghe nói qua, Bích Nguyệt đệ nhất mỹ nhân Tử Tiêu. Nhưng sau khi tới học viện Tử Tiêu lại chưa bao giờ gặp qua nàng ấy.

    "Đệ vẫn đều luôn có chìa khóa phòng luyện đan." Phó Lâm Sương ngữ khí nhàn nhạt lạnh băng. Hắn lại nhìn về phía Quân Cửu nói: "Muội không cần để ý, phòng luyện đan này ta có thể làm chủ."

    "Được, đa tạ." Quân Cửu hơi hơi câu khóe môi.

    Tiếp theo Phó Lâm Trạm lại hỏi nàng cần dược liệu gì không. Quân Cửu nói cho hắn đều đã có rồi, không cần lại lấy dược liệu. Phó Lâm Trạm tức khắc tò mò trên người Quân Cửu vẫn luôn hai tay trống trơn, dược liệu ở đâu ra. Nhưng mà cũng biết đây là bí mật của người khác, hắn cũng không hỏi nhiều.

    Lát sau cáo từ rời đi, rất xa Quân Cửu còn nghe thấy Phó Lâm Trạm đang truy vấn Phó Lâm Sương vì sao sẽ có chìa khóa. Hết thảy cũng không quan hệ gì với nàng.

    Quân Cửu đóng cửa, cửa sổ lại, xác định không có ai thì phất tay áo vung lên lấy ra toàn bộ dược liệu yêu cầu. Nâng đan lô, châm địa hỏa. Quân Cửu ngưng mắt bắt đầu luyện chế đại linh đan!

    Đại linh đan nàng vốn đã luyện chế đến một nửa, hiện tại tiếp tục một nửa dư lại. Bước đi đã sớm thôi diễn hơn vạn lần ở trong đại não, bởi vậy cho dù là lần đầu tiên luyện chế, cũng ngay ngắn trật tự, không hề loạn chút nào.

    Nàng không chỉ có phải thành công, còn muốn bảo trì phẩm chất của đại linh đan! Nàng cần rất nhiều đại linh đan, càng nhiều càng tốt.

    Quân Cửu nán lại ở phòng luyện đan ước chừng năm ngày mới đi ra. Quá trình luyện chế đại linh đan phức tạp, hơn nữa đều không thể có một chút sai sót nào. Quân Cửu cần phải càng cẩn thận lại cẩn thận, nếu không nàng ba ngày là có thể luyện đan xong đi ra ngoài.

    Phía sau trong tiểu viện phòng luyện đan có suối nước nóng, Quân Cửu tắm gội thay quần áo xong mới đẩy cửa đi ra ngoài.

    Vừa đi ra, Khanh Vũ ôm Tiểu Ngũ u oán nhìn nàng. "Tiểu sư muội muội chịu ra rồi. Trong lúc đó Tiểu Ngũ có tỉnh một lần, thiếu chút nữa thì hủy đi Tiểu Ảnh."

    "Quân Cửu đây thật sự là mèo của cô sao? E rằng không phải là con hổ đi?" Tiểu Ảnh ngồi xổm trên vai Khanh Vũ, ngữ khí càng thêm u oán ủy khuất.

    Quân Cửu đi qua ôm Tiểu Ngũ, khó hiểu hỏi bọn hắn đã xảy ra chuyện gì. Thì ra ba ngày trước Tiểu Ngũ tỉnh lại một hồi, biết Quân Cửu đang luyện chế đan dược, Tiểu Ngũ ngoan ngoãn hiểu chuyện không tới quấy rầy nàng. Nhưng từ trong miệng Khanh Vũ biết Tiểu Ảnh ký kết khế ước cùng Quân Cửu.

    Sau đó liền không có sau đó. Tiểu Ngũ nổi con ghen đuổi giết Tiểu Ảnh khắp cả núi, may mắn người Tiểu Ảnh bám vào chính là cơ quan hồ ly, chất liệu cứng rắn giống như đồng thau bạo long. Bằng không đã sớm bị Tiểu Ngũ hủy đi thành một bãi phế liệu.

    Nắm tay ở bên miệng ho khan một tiếng, Quân Cửu câu môi: "Tiểu Ngũ tỉnh ta sẽ dạy dỗ nó."

    "Đúng vậy, không sai! Nhất định phải cẩn thận dạy dỗ nó!" Tiểu Ảnh lòng đầy căm phẫn vung trảo. Hắn chính là đường đường.. Khi nào thì bị một con mèo khi dễ qua? Nếu không phải con mèo này là bảo bối trong lòng Quân Cửu, hắn nhất định đánh đến nó khóc.

    Nhưng mà Quân Cửu như cười như không cười liếc xéo hắn một cái, mở miệng thì ngữ khí phúc hắc. Quân Cửu: "Ta sẽ dạy nó lần sau ra tay không cần thủ hạ lưu tình. Tiểu Ảnh ngươi ấy à? Thích hợp ra tay, đi theo Tiểu Ngũ luyện tập."

    Tiểu Ảnh: ?

    Khanh Vũ: Phốc!

    Trên mặt cơ quan hồ ly, vẻ chói lọi. Vì sao Tiểu Ngũ chính là không cần thủ hạ lưu tình, đến chổ hắn thì thích hợp ra tay? Có cần bất công trắng trợn táo bạo lên trời như vậy hay không?

    "Khụ khụ!" Khanh Vũ bắt lấy Tiểu Ảnh nhét trong tay áo, hắn nghẹn cười nhìn về phía Quân Cửu nói: "Tiểu sư muội, chúng ta trở về đi. Viện trưởng Tử Tiêu cùng viện trưởng Thái Sơ nói, sau khi muội xong việc thì muốn gặp muội."

    "Được." Quân Cửu gật đầu. Đối với cái này cũng không cảm thấy ngoài ý muốn.

    Bọn họ chân trước trở về, sau lưng viện trưởng Tử Tiêu cùng viện trưởng Thái Sơ liền tới rồi, đồng thời đi theo còn có huynh đệ Phó Lâm Trạm và Mục Cảnh Nguyên. Trong phòng bảy người ngồi vây quanh một vòng, không cần phải hàm súc chào hỏi, Quân Cửu lấy đan hộp ra đặt tới trước mặt viện trưởng Tử Tiêu.

    Viện trưởng Tử Tiêu vừa thấy thì kinh ngạc: "Đây là cái gì?"

    "Cảm tạ viện trưởng Tử Tiêu giúp con rửa sạch ô danh, trả trong sạch cho con. Đây là tạ lễ của con, hy vọng viện trưởng Tử Tiêu có thể nhận lấy." Quân Cửu nói.

    Nghe được Quân Cửu nói, viện trưởng Tử Tiêu cười ha ha. Ông càng ngày càng thích nha đầu này! Thông minh, giảo hoạt, phúc hắc. Một mình Quân Cửu, có thể càng thêm xuất sắc ưu tú hơn hai ái đồ của ông cộng lại. Viện trưởng Tử Tiêu chỉ tiếc, Quân Cửu không phải đệ tử học viện của ông.

    Ông cầm lấy hộp đan: "Để ta xem xem. Nếu tạ lễ này của tiểu nha đầu con quá tùy tiện, lão phu cũng không nhận."

    Ai cũng biết viện trưởng Tử Tiêu là trêu ghẹo chế nhạo cùng Quân Cửu. Nhưng bọn họ đều duỗi dài cổ, tò mò nhìn chằm chằm hộp đan, muốn biết Quân Cửu đưa là đan dược gì? Chỉ có Khanh Vũ biết rõ ràng trong lòng, thần sắc kiêu ngạo tự hào.

    Tiểu sư muội của hắn xuất phẩm đan dược, chờ kinh ngạc đến ngây người đôi mắt các người đi!

    Vừa mở hộp đan ra, tươi cười trên mặt viện trưởng Tử Tiêu khi ở nhìn đến năm viên đan dược trong hộp đan, thần sắc biến đổi. Nâng mi mở to hai mắt, viện trưởng Tử Tiêu vô cùng kinh ngạc: "Đây là đại linh đan?"

    Hít!

    Tiếng hút khí, mọi người kinh ngạc đến ngây người lập tức vèo vèo quay đầu nhìn về phía Quân Cửu. Phó Lâm Trạm nuốt nuốt nước miếng: "Quân Cửu, đây sẽ không phải chính là năm ngày nay muội luyện chế ra được đi? Đại linh đan? Muội có thể luyện chế đại linh đan!"

    Đại linh đan, đó chính là chỉ có luyện dược sư đỉnh cấp mới có thể luyện chế ra được. Cho dù là tam đại học viện bọn họ, đặc biệt cung cấp nuôi dưỡng mấy vị luyện dược sư, cũng không phải ai cũng có thể luyện chế ra đại linh đan.

    Nhìn thấy Quân Cửu gật đầu, mọi người biểu tình dại ra. Quân Cửu thế nhưng có thể luyện chế đại linh đan! Nàng là biến thái đi.
     
    tranhan, Heng12345, Amieal512 and 7 others like this.
  10. Lan Tương Nhu Tựa như lần đầu gặp gỡ!

    Messages:
    0
    Chương 415+416

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chương 415: Nàng còn yêu nghiệt hơn yêu nghiệt.

    Có thể luyện chế đại linh đan, có ai mà không phải là lão nhân tóc trắng xóa, có kinh nghiệm luyện đan vài thập niên. Độc dược sư Phỉ Thanh trước mắt là người tuổi trẻ nhất, có thể luyện chế đại linh đan, cho nên địa vị nổi bật. Quân Cửu có thể còn trẻ hơn Phỉ Thanh nhiều!

    Yêu nghiệt? Không, nàng còn yêu nghiệt hơn yêu nghiệt, rõ ràng chính là một tiểu biến thái!

    Cười nhìn biểu tình của mọi người, Quân Cửu cong cong khóe miệng. Nàng mở miệng gọi hồi thần trí của mọi người: "Đan dược là ta tự tay luyện chế, mọi người có thể yên tâm về phẩm chất, tuyệt đối sẽ không kém."

    "Năm ngày con luyện chế ra năm viên đại linh đan?" Viện trưởng Thái Sơ hơi hơi trừng lớn hốc mắt, khó có thể tin nhìn Quân Cửu.

    Ông biết đại trưởng lão mời độc dược sư Phỉ Thanh đến luyện chế đan dược cho Vân Nghê. Nhưng cũng luyện chế nửa tháng, mới thành công hai viên. Trong đó có một viên phẩm chất còn cực kém, không thể dùng. Mà Quân Cửu, năm ngày năm viên trâu bò như vậy?

    Quân Cửu không trả lời, chỉ là câu môi cười nhạt, nàng cũng chưa nói nàng luyện chế tổng cộng mười ba viên.

    Không cần nghĩ đều biết, nếu là nói ra chân tướng. Nhóm người trong phòng này chỉ sợ là bị dọa đến té xuống mặt đất đi! Nàng cũng nên thiện lương một chút, không kích thích bọn họ.

    Hít sâu một hơi, viện trưởng Thái Sơ quay đầu nhìn về phía viện trưởng Tử Tiêu hỏi: "Viện trưởng Tử Tiêu, đan dược này phẩm chất như thế nào?"

    Năm ngày năm viên quá nghịch thiên! Phẩm chất cho dù có tốt, vậy cũng chỉ có thể là bình thường đi? Đối với cái tuổi này của Quân Cửu mà nói, phẩm chất bình thường cũng đã trâu bò đến thăng thiên. Viện trưởng Thái Sơ nghĩ đến như thế.

    Nhưng mà, viện trưởng Tử Tiêu thật lâu không trả lời ông.

    Vẫn là Phó Lâm Trạm không chịu nổi tính tình đi qua xem, vừa thò đầu nhìn thì trừng lớn mắt: "Có đan khí, là phẩm chất thượng thừa nhất!"

    Gì?

    Trong phòng biểu tình của mọi người lại dại ra lần nữa. Bọn họ nhìn Quân Cửu là biểu tình giống như đang xem một ma quỷ. Luyện dược sư giỏi nhất tam đại học viện bọn họ cũng luyện chế không ra đan dược có đan khí. Ngay cả độc dược sư Phỉ Thanh, từ lúc chào đời tới nay cũng chỉ mới luyện ra một viên độc đan có đan khí. Hắn cũng là dựa vào viên độc dược này mà một lần lập tức thành danh.

    Mà nhìn Quân xem Cửu, người ta không phải chỉ một viên, là năm viên mỗi viên đều có đan khí! Còn có thể nói cái gì? Quỳ xuống kêu đại lão đi.

    Phó Lâm Sương nhìn về phía Quân Cửu, âm điệu lạnh băng của hắn còn coi như bình tĩnh. Hắn nói: "Thuật luyện đan của muội, đủ để xưng bậc nhất trong tam đại học viện."

    "Quân Cửu sao muội làm được? Luyện đan đó không phải có thể khó hơn lên trời sao? Sao muội lại luyện chế ra vô cùng đơn giản vậy? Hơn nữa sắc mặt của muội hồng nhuận, hơi thở vững vàng. Một chút phản ứng mệt nhọc thoát lực cũng không có." Phó Lâm Trạm dùng tay nâng cằm của mình nói chuyện.

    Hắn sợ không nâng, thì cằm sẽ bị kinh ngạc đến ngây người rớt đến trên mặt đất.

    Mục Cảnh Nguyên cười cười với Quân Cửu: "Thuật luyện đan của Quân sư muội nếu xưng hạng hai, thì không ai dám xưng hạng nhất. Ta bị một đao thọc vào tim, hai chân đều rảo bước tiến lên điện Diêm Vương. Quân sư muội đều có thể cứu ta trở về. Trừ bỏ nàng, trong thiên hạ còn ai có thể làm được điểm này?"

    Trâu bò! Vỗ tay cho đại lão. Phó Lâm Trạm là thật sự đang vỗ tay.

    Lấy lại tinh thần, ánh mắt viện trưởng Tử Tiêu nhìn Quân Cửu nóng bỏng lên. Viện trưởng Thái Sơ nhìn lên liền biết bạn tốt của mình đang đánh chủ ý gì, ông lập tức mở miệng: "Quân Cửu là học viện Thái Sơ của ta, viện trưởng Tử Tiêu ông hết hy vọng đi."

    Biến thái cấp yêu nghiệt như vậy, phải giấu kỹ, ai cũng đừng mong tranh đoạt với học viện Thái Sơ của ông!

    Trong lúc nhất thời, viện trưởng Thái Sơ vẻ mặt hiền từ. Nghĩ thầm, chỉ cần Quân Cửu không làm học viện Thái Sơ diệt môn, nàng làm cái gì thì ông đều có thể đồng ý thông cảm. Rốt cuộc đãi ngộ thiên tài yêu nghiệt, là không phải bình thường.

    Thấy mọi người suy nghĩ đều có chút phiêu, Quân Cửu híp mắt câu môi. Nàng cất tiếng nói thanh lãnh: "Viện trưởng Tử Tiêu, viện trưởng Thái Sơ, có rảnh không bằng nói một chút an bài đối với Vân Nghê."

    "Vân Nghê." Trong phòng mọi người đều nhíu mày.

    Quân Cửu tiếp tục nói: "Con có thể khẳng định, Thiên Tù nhất định sẽ giết Vân Nghê diệt khẩu."

    Không có ai nghi ngờ Quân Cửu nói. Thời gian năm ngày nay, cũng đủ cho bọn họ chậm rãi điều tra. Đứng mũi chịu sào chính là Vân Nghê nói chuyện đầy lỗ hổng, hơn nữa Quân Cửu bắn chết "đệ tử Thiên Võ Tông giả", lúc sau đều bị điều tra ra là tử sĩ Thiên Tù.

    Vì sao viện trưởng Thiên Hư muốn hãm hại Quân Cửu? Hơn nữa Vân Nghê là viện trưởng Thiên Hư cứu đi, lại đưa về. Bọn họ thấy được âm mưu vô hình trải rộng ra!

    Viện trưởng Thái Sơ nói: "Lão phu sẽ không để viện trưởng Thiên Hư thực hiện được."

    Vân Nghê ngày ngày đêm đêm bị trọng binh canh gác, viện trưởng Thái Sơ và Tử Tiêu tuyệt đối sẽ không để cho Thiên Tù đắc thủ. Chỉ là trước mắt có một vấn đề nghiêm túc, viện trưởng Thái Sơ nhìn đến hộp đan viện trưởng trong tay Tử Tiêu, lập tức có chủ ý.

    Ông nói với Quân Cửu: "Quân Cửu, con đã am hiểu thuật luyện đan. Giải cổ độc thì sao?"

    "Vân Nghê trúng cổ độc sao?" Quân Cửu thông minh, vừa nghe liền đoán được là có quan hệ cùng Vân Nghê. Viện trưởng Thái Sơ gật gật đầu, nói cho nàng trên người Vân Nghê trúng cổ độc, sau khi bị bắt thì không biết mở miệng nói chuyện. Cái này vô cùng bất lợi bọn họ thẩm vấn.

    Quân Cửu lập tức đáp ứng, nàng sẽ tự mình đi nhìn xem Vân Nghê.

    Mọi người giải tán sau lần gặp mặt này, Khanh Vũ còn lưu ở trong phòng. Quân Cửu lấy ra một hộp đan nhỏ từ trong không gian lắc tay, đưa cho Khanh Vũ nói: "Sư huynh cảm thấy cơ hội thích hợp, lúc cần thì dùng đại linh đan đột phá Đại Linh Sư."

    "Được, cảm ơn tiểu sư muội." Khanh Vũ lại cười trêu ghẹo: "Huynh xem như đã hiểu rõ ý tưởng của Phó Lâm Trạm bọn họ, ôm đùi của tiểu sư muội thật là quá sung sướng! Lúc trước huynh liếc mắt một cái thì nhìn trúng, lừa tiểu sư muội về Thiên Võ Tông thật là chuyện sáng suốt nhất đời này huynh làm quyết định!"

    "Phụt." Quân Cửu bị chọc cười.

    Mi mắt cong cong, Quân Cửu cười nhìn Khanh Vũ nói: "Có thể gia nhập Thiên Võ Tông, là may mắn của muội."

    Ở trước khi gia nhập Thiên Võ Tông, Quân Cửu cũng không biết gia nhập một đại gia đình sẽ là hạnh phúc vui vẻ như vậy. Không có ngươi lừa ta gạt, không có lục đục với nhau thị thị phi phi. Làm tiểu sư thúc, tông hoa, nàng được mọi người Thiên Võ Tông đều sủng lên tới bầu trời, nâng niu ở lòng bàn tay.

    Phân tình nghĩa này, Quân Cửu vĩnh viễn đều sẽ không quên!

    Nếu có thể một người đắc đạo, gà chó lên trời. Thiên Võ Tông tuyệt đối là lựa chọn thứ nhất của Quân Cửu. Nàng nói tiếp: "Muội còn có nhiều đại linh đan. Sư huynh, chúng ta tìm thời gian đi gặp bọn họ đi."

    "Được. Nhưng cần thiết tránh đi tam đại học viện, đặc biệt là học viện Thiên Hư!" Thần sắc Khanh Vũ nghiêm túc thận trọng.

    Lúc này đây Thiên Tù không bắt được đệ tử Thiên Võ Tông uy hiếp bọn họ. Toàn thua thiệt bọn hắn đi bố cục phía trước đó, còn chưa thu phục được Thiên Tù, thì tuyệt đối không thể để Thiên Võ Tông bại lộ ở trước mắt. Cái này đối Thiên Võ Tông là tai họa ngập đầu, cũng bất lợi đối với tiểu sư muội.

    Quân Cửu: "Dạ. Muội đi nhìn Vân Nghê một cái sao lại thế này trước, sau đó liên lạc Hà trưởng lão bọn họ."

    Quân Cửu nói, ánh mắt lạnh băng u ám. Đối phó quái vật khổng lồ như Thiên Tù, dựa vào một mình nàng là không được. Là thời điểm để Dạ Sát xông ra tiền tuyến, tiến đến quân tam đại học viện! Dạ Sát không cần căn cơ, giẫm lên Thiên Tù thượng vị là vừa vặn.

    Sát khí vừa hiện, Khanh Vũ bị kinh sợ mà run run. Khi ánh mắt dừng ở trên người Quân Cửu, hắn lại kiên định ổn trọng lại.

    Nghiêm túc nhìn Quân Cửu, Khanh Vũ giơ tay đặt ở trên vai Quân Cửu nói: "Tiểu sư muội, bất luận mưa gió hay là trời sụp đất nứt, sư huynh vĩnh viễn đều sẽ ở muội.." Trong ánh mắt nhìn đến người nào đó, Khanh Vũ thu hồi tay như tia chớp, mới mở miệng phun ra hai chữ "bên cạnh".

    Thoáng nhìn biểu tình của Khanh Vũ, Quân Cửu xoay người.


    Chương 416: Làm Vân Nghê sống không bằng chết.

    "Tiểu Cửu Nhi muốn đi thẩm vấn Vân Nghê?" Mặc Vô Việt nghe được bọn họ đối thoại.

    Mặc Vô Việt vừa đến gần, Khanh Vũ sờ sờ cái mũi cả người không được tự nhiên. Vội vã vẫy vẫy tay cáo lui, để không gian lại cho hai người bọn họ. Quân Cửu gật đầu, khóe môi cô lên lạnh băng: "Vân Nghê là người Thiên Tù, trong miệng nàng ta có tình báo ta muốn."

    "Cần ta hỗ trợ không?" Mặc Vô Việt đi đến trước mặt Quân Cửu, giơ đầu ngón tay nâng lên một sợi tóc bên tai Quân Cửu. Hắn cười tà nói: "Ta có thể bắt lấy linh hồn của nàng ta, dưới sưu hồn không có bất luận giấu giếm nào. Chỉ cần Tiểu Cửu Nhi yêu cầu, đều biết đầy đủ."

    Quân Cửu có chút ý động, nhưng nàng vẫn lắc đầu cự tuyệt. Sưu hồn sẽ giết chết Vân Nghê, dẫn tới viện trưởng Thái Sơ hoài nghi. Tuy rằng Vân Nghê hẳn là phải chết không thể nghi ngờ, nhưng hiện tại không thể chết ở trên tay nàng được.

    Đi giải cổ độc cho Vân Nghê, đây là một cơ hội đưa tới cửa. Thời gian không nhiều lắm, nàng cần phải nắm chắc!

    Nhưng mà Quân Cửu có tin tưởng. Nàng câu môi nhìn về phía Mặc Vô Việt: "Ta có thể thu phục nàng ta."

    * * *

    Trong địa lao học viện Tử Tiêu.

    Bất luận là địa lao nơi nào, luôn là âm u ẩm ướt, lộ ra cổ tử khí hủ bại.

    Vân Nghê bị giam giữ ở chỗ sâu nhất, đệ tử Tử Tiêu cùng đệ tử Thái Sơ cùng nhau đồng giám thị trông giữ nàng ta. Quân Cửu trong tay có thủ lệnh của viện trưởng Thái Sơ, các đệ tử mở cửa để nàng đi vào. Khi ngẩng đầu nhìn về phía nàng, trong mắt chúng đệ tử có bội phục cùng tò mò.

    Khi gặp thoáng qua, trong tay Quân Cửu bắn ra bột phấn màu trắng dừng ở trên quần áo các đệ tử. Đây là hương sương mù, sẽ làm người ta lâm vào trong hoảng hốt ngắn ngủi, không nghe thấy nàng cùng Vân Nghê đối thoại.

    Leng keng --

    Tiếng xích sắt vang lên, Vân Nghê ngẩng đầu vừa thấy là Quân Cửu thì trong hai mắt phụt ra hận ý mãnh liệt, cùng sợ hãi kinh hoàng.

    Búng tay, mấy cây ngân châm hoàn toàn đi vào trong cơ thể Vân Nghê. Nàng ta cứng đờ thân thể, đôi mắt trừng thật to. Như lời viện trưởng Thái Sơ nói, Vân Nghê trúng cổ độc một câu đều nói không nên lời, chỉ có thể giương mắt nhìn. Không cần nghĩ cũng biết cổ độc này là ai hạ.

    Lạnh như băng nhìn Vân Nghê, Quân Cửu cất bước qua đi chế trụ cổ tay Vân Nghê bắt mạch. Ngân châm định huyệt, Vân Nghê lại không thể cử động tùy ý để Quân Cửu bài bố.

    Chỉ chốc lát sau, Quân Cửu đưa ra kết luận. Nàng dùng ánh mắt đáng thương nhìn Vân Nghê: "Xem ra, Thiên Tù cũng không tin tưởng lòng trung thành của ngươi." Đổi lấy chỉ là Vân Nghê trừng lớn hơn nữa, rất giống như muốn trừng thủng nàng.

    Khóe miệng nhếch lên độ cung lạnh lùng, Quân Cửu duỗi tay tiến vào trong tay áo. Thực tế là lấy ra một viên đan dược từ trong không gian vòng tay, bóp cằm nhét vào miệng Vân Nghê.

    Đứng dậy, Quân Cửu vỗ vỗ tay: "Cổ độc của độc dược sư Phỉ Thanh chẳng qua cũng chỉ là như thế, giải độc dễ như trở bàn tay. Vân Nghê ngươi có thể mở miệng, còn muốn gải bộ là người câm sao?"

    "Ngươi!" Giọng của Vân Nghê nghẹn ngào khó nghe, nàng ta vừa mở miệng thì tự mình cũng sợ ngây người. Nàng ta có thể nói chuyện rồi! Từ khi bị bắt trên đại điện, Vân Nghê một chữ cũng nói không nên lời. Nàng ta biết là độc dược sư Phỉ Thanh hạ độc cho mình.

    Chỉ là Vân Nghê ngàn vạn lần không thể tưởng được, Quân Cửu lại chỉ dùng một viên đan dược thì đã giải quyết. Nàng không cần đi phối giải dược sao? Đó chính là cổ độc của độc dược sư Phỉ Thanh!

    Khiếp sợ, khó có thể tin lại biến thành sợ hãi kinh hoàng. Vân Nghê muốn trốn, nhưng ngân châm khóa huyệt nên nàng ta không động đậy. Chỉ có thể vừa hận vừa sợ gắt gao trừng mắt nhìn Quân Cửu, hô to: "Quân Cửu ngươi muốn làm gì?"

    "Ta muồn biết được tin tức của Thiên Tù. Ngươi biết được bao nhiêu, thì nói bấy nhiêu."

    "Ngươi nằm mơ!" Vân Nghê hận không thể để Quân Cửu đi tìm chết, sao có thể giúp nàng?

    Nàng ta phản ứng đã ở bên trong dự kiến của Quân Cửu. Khóe miệng gợi lên cười lạnh, trương dương tùy ý, lại nhìn Vân Nghê đáng thương khinh miệt nàng. Quân Cửu vừa động đầu ngón tay, linh lực lôi vừa động kéo ngân châm. Thân thể của Vân Nghê nháy mắt run thành nút lọ, đau đớn muốn chết tiếng kêu thảm thiết vang lên.

    Đau quá! Đau quá! Mau dừng lại!

    Thu hồi ngón tay, Quân Cửu thay đổi một tư thái thoải mái, lạnh lùng nhìn Vân Nghê: "Nói hay là không?"

    "Ta nói!" Vân Nghê rớt nước mắt vội vàng hô to. Quá đau! Vân Nghê rốt cuộc thừa nhận không nổi, chỉ cần Quân Cửu đừng động ngân châm nữa, thì nàng ta cái gì cũng nói. Nhưng Vân Nghê mở miệng nói không được vài câu, thì Quân Cửu mắt lạnh như băng đánh gãy nàng ta.

    Lạnh mắt tàn nhẫn, vô tình máu lạnh.

    Quân Cửu nói: "Không cần phải nói tin tức mỗi người đều biết. Lại lãng phí thời gian của ta nữa, tư vị tất cả ngân châm du tẩu trong huyệt vị của ngươi cũng không dễ chịu."

    Thân thể chợt run lên, Vân Nghê hoảng sợ nhìn Quân Cửu. Nàng là ác ma!

    Sợ hãi hoảng hốt, Vân Nghê sợ nàng nói ra Thiên Tù biết sẽ giết nàng ta. Nhưng hiện tại không nói, Quân Cửu cũng sẽ tra tấn chết nàng ta. Vân nghê khẽ cắn môi nói tiếp: "Độc dược sư Phỉ Thanh kỳ thật là trưởng lão Thiên Tù."

    "Không tệ, tiếp tục." Quân Cửu lạnh lùng câu môi.

    Từ trong miệng Vân Nghê, Quân Cửu đã biết được không ít tin tức. Thiên Tù trên danh nghĩa là viện trưởng Thiên Hư cầm đầu, thực tế quyền lực lớn nhất chính là Tinh Lạc Thần. Mặt ngoài, viện trưởng Thiên Hư là sư phụ Tinh Lạc Thần, nhưng thực tế chỉ có xưng hô cũng không có thực tình.

    Vân Nghê cũng không biết Tinh Lạc Thần rốt cuộc thân phận gì. Nhưng giống như trong đồn đãi, Tinh Lạc Thần và Nhất Phủ Phủ Thái Hoàng chí cao vô thượng có quan hệ không cạn. Thiên Tù, đúng là nanh vuốt thế lực sau lưng Tinh Lạc Thần!

    Quân Cửu hơi trầm ánh mắt, nàng hỏi: "Thiên Tù muốn ta giao bảo vật ra, bọn họ có biết bảo vật là cái gì?"

    "Ta không biết." Vân Nghê cất tiếng nói khàn khàn rõ ràng nhưng nghe được nàng ta dần dần suy yếu đi. Nàng tưởng hiệu quả ngân châm của Quân Cửu, nhưng mà cũng không phải.

    Quân Cửu đều đã có được tin tức muốn biết, xem thời gian đã qua đi một chén trà nhỏ. Ngước mắt, lạnh lùng nhìn sắc mặt Vân Nghê càng thêm tái nhợt, khóe miệng có máu tươi chảy ra không ngăn được. Thân thể Vân Nghê cũng bắt đầu run rẩy lên.

    Nàng ta vừa đau lại sợ, trừng mắt Quân Cửu hô to: "Quân Cửu ngươi dừng lại! Ta đã nói cho ngươi rồi, ta nói đều là thật sự. Dừng lại đi đau quá!"

    "Cái này và ta có quan hệ gì đâu? Ngươi phản ứng hiện tại, là di chứng sau giải trừ cổ độc. Ngươi đã là con cờ bị Thiên Tù vứt bỏ, ngay tại một khắc khi ngươi mở miệng kia, từ đan điền của ngươi đã bắt đầu bị ăn mòn, trước hòa tan phế đi tu vi của ngươi, độc lại chậm rãi xâm nhập trái tim, thuốc và kim châm không thể cứu trị."

    Ngay từ đầu, Quân Cửu đã thấy được hai mặt lưỡi dao của cổ độc. Không giải, nàng ta cũng giống người câm. Giải, sẽ chết. Đương nhiên dựa vào y thuật của nàng thì có thể cứu Vân Nghê nhẹ nhàng, nhưng khi giải độc Quân Cửu cố ý xem nhẹ điểm này. Vì sao phải cứu Vân Nghê?

    "Không!" Vân Nghê hoảng sợ trừng lớn đôi mắt: "Cứu ta! Quân Cửu cứu cứu ta, ta không muốn chết!"

    Quân Cửu câu môi, hài hước đáng thương nhìn nàng ta: "Đến lượt ta trúng độc, ngươi sẽ cứu ta sao?" Vân Nghê cứng đờ thân thể, xem ra nàng ta đã biết đáp án. Nhưng Vân Nghê không cam lòng, nàng ta gắt gao trừng mắt hô to với Quân Cửu.

    "Quân Cửu! Sau lưng Thiên Tù là Phủ Thái Hoàng, ngươi đắc tội Thiên Tù chính là đắc tội Phủ Thái Hoàng, bọn họ sẽ giết ngươi! Cứu ta! Ngươi cứu ta thì ta sẽ giúp ngươi chạy trốn. Quân Cửu cứu ta đi! A!" Vân Nghê đau đến kêu thảm thiết run rẩy.

    Ánh mắt lạnh băng, không mang theo một chút cảm tình. Quân Cửu xoay người đưa lưng về phía Vân Nghê, nàng mở miệng: "Ngân châm lưu tại trong cơ thể ngươi, một chốc một lát ngươi không chết được. Muốn sống? Đi cầu viện trưởng Thái Sơ đi."

    Một chốc một lát không chết được. Nhưng đan điền hòa tan, cái đau khi tu vi bị phế đủ để cho Vân Nghê sống không bằng chết.

    Trơ mắt nhìn thấy Quân Cửu bỏ đi rồi, Vân Nghê thét chói tai: "Quân Cửu ngươi không cứu ta, ta thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua ngươi!"

    "..."

    Quân Cửu không quay đầu lại. Nàng đi ra ngoài búng tay một cái cởi bỏ hương sương mù, nói cho các đệ tử có thể đi tìm viện trưởng Thái Sơ giao nhiệm vụ.
     
    tranhan, huognh, Hangtthnue and 4 others like this.
Trả lời qua Facebook
Loading...