Đông Tàn - nghe tiếng bấy nay "Nhà tôm" mong mãi có ngày "rồng" sang. Bảo rằng cách trở đò giang Nhưng đây đường ngõ thênh thang lại gần Chủ nhà đón tiếp ân cần Có bao nhiêu chữ cứ dần bê qua Lo xây nhà cửa người ta, Hao tâm hụt vốn nhưng mà vui ghê!
Ôi thơ đọc thấy mà mê Làm người ta thỏa đam mê quá trời Bao nhiêu câu chữ trên đời Nào đem vô hết cho vơi nỗi niềm.
Trăng tròn, trăng cũng lưỡi liềm Buồn vui cảm xúc muốn kiềm chế ta Ngày dài tháng rộng chưa qua Dở hay, hơn thiệt khó mà định phân Hỡi người đồng bệnh tương lân Tâm hồn cứ nhẹ, vũ vân quang dần
Đâu nào phân biệt rồng tôm Đều cùng cái nghiệp lỡ ôm vào mình Cùng nhau nói chuyện tâm tình Phân chi khách chủ để mình cách xa Đông Tàn
Xưng hô vừa thiết vừa thân Mình - ta, hai đứa, chẳng phân vùng miền Nhờ thơ quen biết bạn hiền Nhờ thơ kết nối trăm miền chung sân
Gọi sao cũng được, miễn vần! :D Hội thơ hấp dẫn vì cần nối câu. Vần người trước, ý người sau Dễ thì rất dễ. Khó? Đau cả đầu! Chị em chớ có âu sầu Ý thơ gặp chữ, bắc cầu cùng sang
Lang thang chợt ghé chốn này Mỗi ngày ta lại xây vài vần thơ Ta đây chẳng phải kẻ khờ Mình đây cũng chẳng là người mộng mơ Bất ngờ chẳng biết viết chi Xin mời tri kỷ làm người cứu tôi
Từ đâu vũ trụ kéo lôi Thả thơ cùng lúc, bỗng trôi lệch vần Túc trong "túc trí" trăm phần Thơ hay, sửa khéo, nữ thần tự Thiên Thông minh tinh tế quả nhiên Xưa nay hiếm gặp, như tiên hạ phàm
Đúng vần thơ, chuyện nên làm Mình khen quá thế, mặt phàm giấu đâu? Ta muốn đào hố, lặn sâu Bao giờ hết xấu hổ thì trồi lên