Chị nào có dám mộng mơ, Văn thơ tài cán lờ mờ lơ ngơ Có Sầu múa bút thành thơ, Văn hay, tốt tính, ôi mờ ê mê. Có Sầu đời bớt ê chề, Chuyện rầu đến mấy nghĩ về liền vui.
Gặp nhau trên mạng hên xui Nhưng đây chắc chắn chẳng xui tí nào Toàn người tốt tính ghé vào Một nhà bận rộn nặn nhào tứ thơ Thi sĩ đã sẵn mộng mơ Tâm hồn đẹp đẽ, khó vơ tạp trần
Thơ mình chỉ biết đôi vần Vung tay múa bút ngại ngần lắm thay Nhưng mà đọc thấy quá hay Toàn là thi sĩ có tài ở đây Xin vào chữ xếp câu bày Thay trà thế rượu mượn ngay lời chào.
Bấy lâu nghe tiếng má đào Hôm nay mới rảnh ghé vào động thơ? Thỏa bao ngày đợi tháng chờ Vần hay, ý đẹp bất ngờ lắm thay! Thi thoảng nhớ ghé lại đây Dù không trà rượu nơi này vẫn vui!
Trót vào, chẳng muốn rút lui Viết rồi là nghiện cái mùi thơ nôm Nôm na, có lúc lôm côm Thơ vui mấy bữa, vài hôm thơ buồn Vì thơ cũng có ngọn nguồn Người sao thơ vậy, vui buồn đẩy đưa
Ông trời lúc nắng lúc mưa Người, thơ cũng vậy, bữa buồn bữa vui Ý thơ nhờ chữ mà nuôi Hồn thơ nhờ chữ mà xuôi vào lòng. Bấy lâu lười biếng chạy rông Cảm ơn chào đón mình trong nơi này. Ngượng mình, chơi chữ, trồng cây Kính ai dùng chữ, một tay trồng người. Ghé qua chia chút nụ cười Không ngờ thuốc bổ được mười mấy thang, Đúng như chủ thớt lời vàng Làm thơ cũng nghiện, muốn càng nhiều hơn.
Đầu tiên phải đáp: Cảm ơn, Có thêm "con nghiện", sạch trơn sạp hàng Nghiện này nhả khói nhẹ nhàng Sạp buôn thơ thẩn hết hàng bán luôn! Thơ trôi, thơ chảy, thơ tuôn Vội vàng chủ sạp nhanh tuồn chữ sang Của nhà trồng được lẹ làng Đem chào hàng mới, mời nàng ở chơi Đợi "chị giáo" về tới nơi Buông ngay thước kẻ, nghiện hơi thơ cùng
Vô tình ghé quán đối thơ Đọc đôi dòng chữ thẫn thơ quá hay Bất ngờ biết viết chi đây Thôi ta giữ chỗ vài ngày ghé qua Đông Tàn
Đại thần cưỡi ngựa xem hoa Còn ta đi bộ la cà vu vơ. Tưởng rằng chỉ nghiện sơ sơ, Ai ngờ chủ sạp cầm cờ rượt theo. Cái thân chữ nghĩa đã nghèo, Bây giờ còn nghiện, tính đèo bòng sao? Vội về vơ vét cho mau, Trong nhà bao chữ đều đào ra đây.