Truyện Ma [Edit] Lệnh Truy Nã Vong Hồn - Cháo Trắng

Discussion in 'Box Dịch - Edit' started by Khoai lang sùng, Jul 5, 2021.

  1. Chương 170: Trường sinh bất lão

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sau khi đối phó với cảnh sát, vẫn còn một việc cần phải làm. Lúc trước bà bà đã từng nhờ tìm minh trùng để giúp bà ấy thoát khỏi cơ thể bất tử.

    Hồi nhỏ tôi từng nghe một câu chuyện cổ tích về sự bất tử. Câu chuyện đó như sau: Một vị hoàng đế cực kì mê muội đối với sự trường sinh bất tử, cả ngày đắm chìm trong đơn dược trường sinh của các thuật sĩ luyện đan, thân thể ngày càng sa sút, thấy đại nạn đến ngay trước mắt. Vì thế, hắn liền hạ chỉ dụ khắp cả nước, chỉ cần có người mang đến phương thuốc trường sinh bất tử thì sẽ được hắn phong chức quan nhất phẩm. Chỉ dụ được gửi đi đã rất lâu nhưng chưa có ai dám nhận. Sau đó, một kẻ lừa đảo thấy có treo thưởng nên đã mang theo "Trường sinh bất lão dược" do chính mình tỉ mỉ nghiên cứu chế tạo đến dâng lên hoàng đế.

    Ngày ngày Hoàng đế luôn hồi hộp chờ đợi người kia đến tiến cung, nhưng đợi hoài đợi mãi vẫn chưa thấy ai đến. Vào một hôm, nhìn thấy kẻ lừa đảo kia đem thuốc tiên vào cung, hoàng đế rất vui mừng, nóng lòng muốn uống thuốc trường sinh bất lão ngay lập tức. Tên lừa đảo vội vàng can ngăn và nói với Hoàng đế: "Bệ hạ, tiên dược trường sinh bất lão do thảo dân tiến cung chỉ có duy nhất một lọ trong thiên hạ, đã uống rồi thì không thể quay lại như lúc đầu, cho nên muốn nói cho bệ hạ nghe một chút, một khi đã trường sinh bất lão thì người sẽ phải chứng kiến thê thiếp, con cái chết già dưới chân, những vị trung thần giúp người cai quản đất nước cũng lần lượt bỏ người ra đi. Thiên hạ xưa nay hạ hợp lâu tất phân, phân lâu tất hợp, nếu triều đại thay đổi thì người chính hoàng đế cuối cùng của vương triều, không ai có thể cam đoan người sẽ không vướng vào cảnh tù tội, bởi vì những cận thần hiện nay của người sẽ sớm quay về với đất vàng. Nhân sinh một đời không thể luôn thuận buồm xuôi gió, huống chi là muôn đời. Một khi đã uống thuốc trường sinh bất lão thì nhất định sẽ phải chấp nhận nỗi khổ của sự trường sinh. Thảo dân thật lòng không muốn bệ hạ phải gánh chịu nối khổ này, nhưng bệ hạ mong muốn có được, thảo dân không đành lòng nhìn bệ hạ mỗi ngày đều trông mong, vì thế nên hạ thần đã đem lọ tiên dược duy nhất trong thiên hạ đến đây, hy vọng người vì hạnh phúc một đời mà không lưu luyến gây nên đau khổ dài lâu." Nói xong, kẻ lừa đảo đó quỳ gối dập đầu.

    Các quần thần từ lâu đã lo lắng về sự u mê đối với sự trường sinh bất tử của hoàng đế, nhưng họ vẫn không dám đụng chạm đến những thuật sĩ luyện đan dùng thuốc trường sinh giả mạo để lừa gạt hoàng đế. Nhìn thấy có người đem lọ thuốc trường sinh duy nhất đến nhưng lại khuyên can hoàng đế từ bỏ ý định trường sinh bất tử, mọi người đều hô vạn tuế và hô hào theo lời khuyên can của tên kia!

    Hoàng đế cũng bắt đầu tỏ ra lưỡng lự khi nghe lời khuyên can của tên lừa đảo, có chút do dự đối với ý định trường sinh. Kẻ lừa đảo nhìn ra tâm tư của hoàng đế và muốn nhân cơ hội ra tay, hắn ta nhân lúc hoàng đế và thị vệ đang ngẩn người ra liền tiến đến giật lấy tiên dược, đập vỡ tan tành trên mặt đất rồi quỳ rạp dưới chân, nói: "Thảo dân vô sỉ không muốn bệ hạ rơi vào biển khổ nên mới phá hủy tiên dược duy nhất trên đời để người được cả đời an hưởng thái bình, thiên hạ phúc trạch. Từ đây về sau sẽ không ai có thể có được thuốc trường sinh bất lão, loại bỏ được muộn phiền của bệ hạ. Nhưng thảo dân đã mạo phạm đến bệ hạ, nguyện chết để tạ tội." Nói xong, hắn dập đầu bồm bộp mấy cái liền.

    Nhìn thấy thuốc trường sinh bất lão đã bị hủy, quần thần trong triều quỳ gối đồng thanh hô to vạn tuế. Hoàng đế ngẫm lại mười mấy năm trầm mê bất ngộ với thuốc trường sinh, lại nghĩ tới những lời của kẻ lừa đảo, cảm thấy không phải không có lý. Dù sao cũng nên chấp nhận sự thật rằng con người không thể bất tử, hắn liền hạ chỉ theo như lời hứa, phong tước vị nhất phẩm cho kẻ lừa đảo, còn chuyện phá hủy lọ thuốc không đáng truy cứu, có thể khai ân.

    Chuyện này cũng giống như sự chán ghét cơ thể trường sinh bất lão của bà bà. Bất tử chỉ là một câu chuyện đẹp đẽ trong truyền thuyết, trên thực tế, nếu ai thật sự bất tử thì chỉ cần những người gần gũi, thân thiết sớm muộn rồi cũng xuống Hoàng Tuyền, e rằng khó có được hạnh phúc.
     
  2. Chương 171: Không muốn giúp đỡ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Quay lại chuyện chính, ba người chúng tôi rời khỏi nhóm cảnh sát rồi rời từ đường để tới nhà bà bà. Dọc đường đi có rất nhiều người phỉ nhổ nước bọt khinh bỉ, chỉ còn thiếu mỗi trứng thối với cà chua nữa là đủ bộ. Thôn dân đã hoàn toàn quên mất người dẫn bọn họ vào sơn động lánh nạn chính là lão Hà và Tiểu Lộ, họ chỉ coi chúng tôi là thủ phạm đưa con quỷ giết người về thôn. Nếu chúng tôi không đuổi theo Hoa Kim Lan vào thôn thì này hôm nay làm gì được may mắn còn nhiều người sống sót để mà liếc mắt nhìn chúng tôi thế này. Nói toẹt ra thì có còn ai quan tâm đến chân tướng đâu? Người thân của bọn họ đã không còn nữa, họ cần trút thù hận lên một đối tượng nào đó để giải tỏa phiền muộn trong lòng, Vì thế nên chúng tôi phải vinh dự gánh vác tránh nhiệm nặng ề này trên vai.

    "Hiện tại chúng tôi đang muốn làm gì? Tại sao vẫn còn chưa rời khỏi thôn?" Tiểu Lộ hỏi, cảm thấy có chút buồn bực khi nhìn những ánh mắt căm ghét xung quanh.

    Lúc này tôi mới sực nhớ hai người bọn họ không hề biết chuyện bà bà nói với tôi. Vì thế nên tôi kể ngắn gọn câu chuyện và mong muốn cuối cùng của bà bà cho bọn họ nghe, sau đó nói với bọn họ: "Các anh có còn minh trùng không?"

    Tiểu Lộ lắc đầu, thản nhiên nói: "Tôi chưa bao giờ làm mấy chuyện để người khác tự sát, lọ minh trùng cuối cùng đã rắc lên quyển album tem, lúc đó anh cũng có mặt ở đó."

    Hây da, tôi cũng không biết phải làm sao khi nghe giọng điệu của Tiểu Lộ. Trong lời nó của cậu ấy có chút không muốn hợp tác. Vốn dĩ phải trông cậy vào minh trung do hắn và lão Hà mang đến, ai mà ngờ được lại xảy ra tình huống này, Xem ra tôi vẫn chưa hiểu hết về người bạn này. Bổng nhiên tôi nhớ tới ánh mắt bà bà nhìn cậu ta, có lẽ nào bọn họ là kẻ thù truyền kiếp.

    Vì thế nên tôi lại hỏi dò: "Lần trước nghe bà bà nói cậu trông giống ba cậu, không biết bà bà có quen biết gì với ba cậu không?"

    Tiểu Lộ hơi sửng sốt khi nghe tôi hỏi như vậy, phải một lúc lâu mới mới định thần lại, trầm ngâm nói: "Tất cả đều là chuyện của thế hệ trước, không liên quan gì đến thế hệ của chúng ta."

    Hây da, lại một cái tát nữa vào mặt. Đã thế, ông lão có thân thể bất tử cùng với gia đình hai anh em âm dương song sinh có một vài chuyện mà người bên ngoài không biết được. Tôi cũng không muốn làm khó người khác, đợi đến khi quay lại Tương Thành, tôi sẽ tìm cách theo nhà tang lễ đi vào biệt thự kia, đi đến lãnh địa của Lý Tiểu Hào để lấy hai con minh trùng. Có ơn thì phải trả, cho dù chuyện đó có khó đến đâu thì cũng phải tìm cách làm cho bằng được.

    Suốt dọc đường không có chủ đề gì để nói, ba người lầm lũi cùng nhau bước đi, chẳng mấy chốc đã đến nhà mẹ vợ. A li và Tinh Nhân đã quay trở lại từ sớm, lúc cảnh sát tra hỏi thì Tiểu Lộ và lão Hà đã giao hai người bọn họ cho dân làng trông giữ, có lẽ người dân trong thôn đã đưa hai đứa nhỏ này cho mẹ chúng.

    Thấy ba người chúng tôi đi vào sân, A Li và Tinh Nhân mừng rỡ chạy đến nghênh đón chúng tôi. Tinh Nhân cười nói vui vẻ lao vào vòng thay của tiểu Lộ. Tiểu Lộ cũng rất mừng rỡ ôm chầm lấy nó, điều này khiến tôi cảm thấy khó hiểu về mối quan hệ giữa hai người. Giống như cha và con, nhưng lại không phải là cha và con. Nếu là cha con thì đứa con của Tiểu Lộ từ đâu mà ra? Bản thân cậy ấy cùng lắm cũng chỉ là học sinh cấp 3, chưa đến tuổi lấy vợ sinh con. Nếu như nói không phải là cha con, vậy trên đời này còn có mối quan hệ thân thiết hơn thế này sao?

    Nhưng mà, lúc Tiểu Lộ ôm Tinh Nhân, tôi nhận thấy Tinh Nhân cao hơn một chút, và đôi chân dưới vòng tay của Tiểu Lộ cũng đã dài hơn so với lúc đầu rất nhiều.. Quả thực tốc độ lớn lên của Quỷ Anh rất kinh người. Nếu cứ tiếp tục như vậy thì chắc là chỉ vài ngày nữa thôi là vượt qua A Li rồi, dáng vẻ cũng không khác gì so với một cậu nhóc mới lớn.
     
  3. Chương 172: Mỹ nhân rơi lệ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Các cậu đã quay lại?" Bà bà vẫn ung dung ngồi hút thuốc lào trên chiếc xích đu như lúc trước. Thấy ba người chúng tôi và sân mà không chào hỏi nên bà ấy thuận miệng hỏi.

    Lúc này tôi mới kịp định thần lại, đi đến trước mặt bà bà, quỳ gối dập đầu ba cái. Lão Hà cũng đi vào thi hành đại lễ giống như tôi, chỉ có mỗi mình Tiểu Lộ đứng bên cạnh coi như không có gì mà chơi đùa với Tinh Nhân.

    Bà bà cũng không so đo với Tiểu Lộ, nói với vẻ mặt ôn hòa: "Vừa rồi Hoa Cô quay lại có nói tất cả thanh niên trai tráng trong thôn đều đã chết, Chỉ còn lại phụ nữ, người già, trẻ em. Ta có an ủi cô ấy một lúc, vẫn còn may là người trong thôn vẫn chưa chết hết."

    Tôi đứng dậy lấy cái ghế dài ngồi bên cạnh bà bà, nói với giọng buồn chán: "Những người trong thôi đều đặt thù hận lên ba người chúng cháu."

    "Ha ha ha, đó là chuyện đương nhiên, các cậu là bạn bè của bác sĩ Vương mà. Cả một đời người khó tránh khỏi bị người khác hiểu lầm, phải giữu được bình tĩnh, kiên trì đi con đường của mình. Có phải bác sĩ Vương rời thôn một mình hay không?" Bà bà nói, giọng điệu giống như một người thầy và một người bạn tốt. Tôi cảm thấy thiện cảm của tôi và bà ấy là thêm một tầng nữa. Nhưng mà, tôi chỉ có thể yên lặng gật đầu khi nghe bà ấy nói về Vương Ngọc, vì muốn tốt cho Vuong Ngọc nên tôi cố gắng tránh né chủ đề này.

    "Ừm." Bà bà ngầm hiểu ý tôi, ừ một tiếng rồi nói: "Hoa Cô đáng thương, nha đầu này lớn như vậy rồi mà vẫn chưa từng có tình cảm với ai. Sáng sớm ta có nói với con bé răng bác sĩ Vương sẽ không xuất hiện nữa, bây giờ nó chạy vào nhà ôm nỗi buồn một mình rồi, cậu vào an ủi nó đi!"

    Nghe xong những lời này, tôi càng thêm khâm phục khả năng liệu sự như thần của bà bà, theo như bà ấy nói thì đúng là Hoa Kim Lan sẽ đến từ đường giết người, đúng là sau khi Vong Linh hải xuất hiện sẽ có người trở lại từ cõi chết, bây giờ đúng thật là Vương Ngọc vừa rời đi không quay lại, đây không phải là nữ Gia Cát hay sao? Nếu có thể nói ra thì tôi cũng muốn hỏi mẹ tôi đang ở nơi nào, biết mẹ tôi ở đâu thì tôi có thể về nhà gọi chị đi tìm mẹ. Nhưng tôi cũng biết đây không lúc để hỏi chuyện này, nhưng người ở đây vẫn chưa bình tĩnh trở lại sau thảm họa này.

    Vì thế nên tôi nghe theo lời của bà bà, tôi đứng dậy đi vào trong phòng, đứng bên ngoài nhìn vào chỉ thấy cánh cửa khép hờ, Hoa Cô ở bên trong đang khóc thút thít. Tôi gõ nhẹ cửa, tiếng khóc cũng im bặt, tay vào đó là vài ba tiếng sụt sịt. Sau đó Hoa Cô bước ra của với đôi mắt đỏ hoe. Bắt gặp tôi đứng ngoài cửa, cô ấy miễn cưỡng cười trừ rồi dẫn tôi vào phòng.

    Đây là một phòng ngủ được bày trí đơn giản với một chiếc giường đơn đặt áp sát vào tường, cuối giường có đặt một chiếc bàn vuông bằng gỗ lim, bên cạnh bàn có một chiếc tủ và hai cái ghế đẩu đặt sát vào tường phía đầu giường. Ngoại trừ những thứ đó ra thì không có thứ gì khác.

    Tôi ngồi xuống ghế, khẽ cười nhìn cô ấy rồi nói: "Bà bà bào tôi vào an ủi chị. Vương Ngọc có thể giữ được một mạng, đó là trong cái rủi vẫn có cái may, sau này anh ấy vẫn sẽ bị cảnh sát truy nã vì chuyện sát hại mấy nhân viên bảo vệ ở Tương Thành. Cuộc sống của người bình thường quá xa vời với anh ấy. Anh ấy không muốn liên lụy chúng ta, đặc biệt là liên lụy đến chị, thế nên mới một mình rời đi."

    Hoa Cô ngồi xuống chiếc giường trước mặt, sống mũi cô ấy lại cay cay khi nghe những lời tôi nói, cô ấy lại bắt đầu khóc òa lên.

    Nhìn thấy dáng vẻ này của cô ấy, tôi cảm thấy rất khâm phục, không biết đến bao giờ mới gặp được một người xem mình là bảo bối giống như cô ấy đối với Vương Ngọc.

    "Đừng khóc nữa, Vương Ngọc cứ như bây giờ là tốt nhất rồi, nếu như anh ấy trở về thì chỉ có thể vào tù thôi." Nói xong, tôi lần mò trong túi áo khoác dính máu loang lổ lấy ra một túi khăn giấy rồi rút một tờ khắn giấy đưa cho cô ấy lau nước mắt.

    Cô ấy nhận lấy khắn giấy, chợt nhớ ra chuyện gì đó khi nhìn bộ quần áo lôi thôi luộm thuộm của tôi, cô ấy liền chạy tới mở ngăn kéo của chiếc tủ rồi lấy ra một bộ quần áo vải màu xanh lam nhét vào tay tôi, nức nở nói: "Tôi ở đây không có quần áo thời trang, đây là thường ngày tôi làm để đem lên thị trấn bán, cậu lấy thay ra đi." Nói xong liền xoay người bước ra ngoài cửa, để lại một mình tôi trong phòng.
     
  4. Chương 173: Vị khách không mời mà đến

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nhìn bộ quần áo trong tay, tôi thở dài một hơi, Không biết hiện giờ Ôn Thư đang làm gì. Sau cuộc gọi lần đó thì tôi cũng không còn liên lạc với cô ấy, có lẽ tôi cứ thoắt ẩn thoát hiện như thần thế này thì khó lòng mà gặp lại mối lương duyên này.

    Ngay khi tôi đang thay đồ thì bỗng nhiên bên ngoài của truyền đến một tiếng động lớn, tiếp theo là tiếng hét đến khản cổ của Hoa Cô, một loạt tiếng beng beng giống như có ai cầm xẻng đập thứ gì đó, sau đó là tiếng va chạm, tiếng đập bàn, tiếng chén trà vỡ, một tràng âm thanh ầm ầm loảng xoảng.

    Tôi vội vàng mặc quần áo rồi đẩy của đi ra thì nhìn thấy bàn ghế trong phòng bị đập phá quăng tứ tung, một con khỉ lớn đang ngồi chính giữa trên chiếc bàn gia tiên, nhìn ngó nghiêng khắp nơi. Nhìn thấy tôi từ trong phòng bước ra, nó đột ngột vớ lấy cái lư hương ném về phía tôi.

    Tôi né sang bên cạnh theo bản năng để tránh cái lư hương đang bay tới cái vèo. Cái lư hương kia đập lên tường cái bộp làm thủng một lổ to trên tường rồi lăn theo chân tường. Tôi toát mồ hôi lạnh khi nhìn thấy lỗ thủng to cỡ nắm tay kia, nghĩ thầm con khỉ gì thế này? Sức mạnh còn hơn cả con người, nếu như vừa rồi bị ném trúng thì không chết cũng mất nửa cái mạng.

    Đang khó chịu thì con khỉ lớn đó lại đứng thẳng trên bàn giũ bộ lông vàng óng, nhếch miệng nhìn tôi, giống như sắp vồ tới. Tôi vội vàng chạy vài trong phòng, khép hờ cánh cửa, lấy tĩnh chế động, quan sát thử con khí đó muốn làm gì. Nếu nó chạy lại đây thì tôi dùng cánh của kẹp chặt đầu nó lại, nếu nó chạy thì tôi sẽ mở cửa ra đuổi theo. Tiến lên để đánh, lui lại để phòng thủ, như thế mới thành công.

    Con khỉ lớn liền đổi tư thế khi thấy tôi vào phòng, dựng thẳng đuôi chạy đến phá phách ở cửa lớn. Tôi ở trong phòng nên không thể nhìn rõ tình huống bên ngoài, hình như Lão Hà đang cầm cái xẻng đứng bên ngoài, vừa hét lớn, vừa đập xẻng xuống đất tạo âm thanh hù dọa con khỉ.

    Lúc này, con khỉ to lớn đã độc chiếm gian nhà chính, lão Hà, Tiểu Lộ đứng bên ngoài thủ sẵn cái xẻng, bên trong muốn ra, mà bên ngoài cũng muốn vào, cả hai bên đều lấy cứng đối cứng, đối đầu lẫn nhau. Ngay khi mọi người đang lúng túng không biết phải làm thế nào thì Hoa Cô ở trong sân lại hết lên một tiếng chói tai, A Li vừa khóc vừa la to: "Buông ra, buông ra.."

    Chỉ chốc lát sau, giọng nói của Tinh Nhân cũng phát ra: "Con khỉ chết tiệt, đừng có chọc tức tao, tao lột da của mi đấy!"

    Đây cũng là lần đầu tôi nghe Tinh Nhân nói chuyện, tốc độ phát triển của Quỷ Anh quả thực rất nhanh, còn chưa đầy một tháng kể từ khi tôi ẵm nó đi lót tã mà nó đã biết nói rồi. Nhưng đây không phải lúc để vui mừng. Nghe hai câu này, nhất định bên ngoài có con khỉ khác ở bên ngoài. Trước kia tôi cúng từng nghe nói khỉ trong khu du lịch thường hay cướp giật đồ ăn, đây là lần đầu tiên tôi gặp phải chuyện này.

    Tôi thuận tay lấy một chiếc ghế dài trong góc tường làm vũ khí, mở cửa thật, đóng sầm cửa lại rồi lao ra khỏi phòng, chuẩn bị chạy ra sân giúp hai người kia một tay. Vừa bước ra khỏi cửa mới phát hiện cả trong ngoài toàn khỉ với khỉ, cả đàn khỉ rất to lớn, những con khỉ này to như những con sói, hêt sức vạm vỡ, lông vàng mắt xanh, bao quanh sân một cách hung tợn. Có hai con khỉ cao bằng nửa người trưởng thành đã bắt được A Li và Tinh Nhân rồi vắt ngược tụi nó trên lưng, những con khi còn lại đang nhe răng trợn mắt thị uy Tiểu Lộ và lão Hà đang cầm vũ khí.

    Lão hà và Tiểu Lộ cầm xẻng đứng canh ở cửa, nhốt con khi kia trong nhà làm con tin, không cho nó ra ngoài. Hoa Cô ôm ôm đầu ngồi bên cạnh bà bà, chỉ có bà bà vẫn ung dung hút taaur thuốc như không hề xảy ra chuyện gì.
     
  5. Chương 174: Một con tin

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Rất rõ ràng, đây là một tình huống đối đầu. Trong tay đàn khỉ có A Li và Tinh Nhân làm con tin, trong khi đó chúng tôi chỉ có một con khỉ trong gian nhà chính làm con tin. Tôi đứng sau Tiểu Lộ và lão Hà tự hỏi, lai lịch của đàn khỉ này là thế nào, đang yên đang lành tự nhiên tụi nó lại tới bắt trẻ con làm chi, nếu như đàm phán trao đổi con tin thì chúng nó có hiểu được không? Rất nhiều câu hỏi xuất hiện trong đầu tôi khiến tôi ngẩn người ra một lúc lâu.

    "Này" Tiểu Lộ huých cùi chỏ vào tôi. "Còn ngây ra đó làm gì! Tìm cách bắt con khỉ bên trong nhà chính đi."

    "Ừm." Tôi gật đầu, suy nghĩ biện pháp. Quay lại phòng trong, lấy đống quần áo bần vừa thay quấn thành một quả bóng nấp phía sau cái ghế, vừa đi vừa cầm theo cái ghế nhắm thẳng vào con khỉ rồi ném cái ghế về phía nó, nó nhảy lên không trung để né cái ghế rồi nhẹ nhàng đáp xuống ghế bằng hai chân, nhìn tôi kêu hai tiếng chít chít như cười nhạo cú ném trượt của tôi.

    Cười thì cứ cười đi, ta muốn người cho rõ. Nói thì chậm mà chuyện xảy ra thì nhanh, ngay lúc nó còn chưa thu lại nụ cười tươi, chưa kịp dừng tiếng kêu, thì tôi đã nhanh chóng chuẩn bị một chiếc áo đem trùm lên đầu nó, tôi lợi dụng cơ hội tóm lấy nó rồi xiết chặt trong chiếc áo, đẩy ngã rồi ghì chặt nó xuống mặt đất, cứ thế chế trụ nó.

    Lúc đầu nó còn giãy giụa vài lần. Tôi dùng hai chẫn giẫm lên hai ống tay áo trúm kín nó bên trong. Thấy giãy giụa cũng vô ích, nó liền cuộn tròn lại, ngoan ngoãn ngồi chồm hỗm.

    Đàn khi bên ngoài sân nhìn thấy cảnh tượng con khỉ lớn bị túm lấy, có mấy con khỉ không nhịn được muốn nhảy vọt đến hỗ trợ, nhưng Tiểu Lộ và lão Hà cầm xẻng đứng giữ ở cửa, con nào tới liền bị đánh cho một cái rõ đau. Chúng nó chỉ còn biết ngơ ngác nhìn lối vào bên trong, không dám công kích.

    Cuối cùng, nhì thấy không còn cách nào khác, con khỉ đầu đàn liền xoay người nhảy qua hàng rào rời đi.

    Nhìn thấy đàn khỉ lần lượt bỏ đi, Tiểu Lộ, Hoa Cô càng sốt ruột hơn. Tinh Nhân và Ali vẫn còn trên lưng con khỉ lớn, nếu chúng nó rời đi thì không phải con tin cũng bị mang đi theo hay sao?

    Tiểu Lộ nhặt cái xẻng lên, đuổi theo, hét lớn: "Không được đi, thả hai đứa nhỏ kia ra.."

    Bầy khỉ vừa nghe cậu ta nói liền co giò bỏ chạy, từ trên mặt đất nhảy thẳng lên bờ tường, rồi lại từ bờ tưởng nhảy lên cây, tán cây rung động xào xạc, bầy khỉ cứ thế chạy mất hút. Tốc độ của hai con khỉ lớn vác Tinh Nhân và A li trên lưng còn nhanh hơn mấy con kia, một hai bước đã nhảy ra ngoài bờ tường, cực kì nhanh nhẹn, không một động tác thừa.

    Lão Hà và Tiểu Lộ nhanh chóng đuổi theo. Khoảng chừng 30 phút sau, hai người ủ rũ quay trở về.

    "Không đuổi kịp sao?" Tôi đi tới hỏi hai người bọn họ. "Dù sao thì cũng bắt được một con, giúp tôi bắt nó ra khỏi đống quần áo đó đi." Nói xong, tôi ngồi xổm xuống, thả nhẹ một chân ra rồi dùng hai tay siết chặt hai ống tay áo. Từ nãy đến giờ tôi vẫn cứ duy trì tư thế này để giữ con khỉ nên tay chân cũng hơi tê một chút.

    "Mấy con thú này chạy nhanh hơn cả ăn trộm." Lão Hà nói xong rồi cũng đi tới giúp một tay. Tìm một đoạn dây thừng cột một nút thắt trói heo, tôi dùng một tay giữ chặt đầu con khỉ qua lớp quần áo, tay còn lại nhẹ nhàng lật cổ áo để lộ một nữa cái đầu con khỉ, thò sợi dây thừng ra túm lấy cổ con khỉ, siết chặt sợi dây và nói với nó:"Mày nhất định không phải con khỉ bình thường, nếu không sẽ không đến bắt mấy đứa nhỏ. Bây giờ ta đã thắt một nút thòng lọng, tốt nhất nên ngoan ngoãn, nếu không tao siết sợi dây thừng cho ngươi thắt cổ chơi.

    Có vẻ như con khỉ lớn nghe hiểu được lời của lão Hà nên cứ ngồi xổm trong đống quần áo, bộ dạng cứng ngắc như cái xác ướp.
     
  6. Chương 175: Đứa trẻ bị Hầu Tộc cướp đi

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sau khi mất đi Tinh Nhân và A Li, mấy người chúng tôi quay trở lại nhà chính ngồi vây quanh con khỉ.

    "Nếu vừa nãy anh không chậm trễ thì Tinh Nhân và A Li đã không bị bầy khỉ bắt đi." Hoa Cô buồn bực nói.

    Tôi cũng rất buồn bực khi nghe cô ấy oán trách như vậy. Bản thân tôi đang thay quần áo trong phòng, mọi chuyện xảy ra cũng chưa có ai kịp nói cho tôi biết. Đem tất cả mọi chuyện đổ hết lên đầu tôi thì có hơi bất công.

    Cũng may có Tiểu Lộ không biết từ đâu lòi ra đứng bên cạnh tôi, nhẹ nhàng khuyên nhủ: "Mọi người cũng đã mệt rồi", "Hoa Cô cứ bình tĩnh, chúng ta cùng nhau nghĩ cách tìm hai đứa trẻ trở về."

    Nhìn qua nhìn lại cũng chỉ có bà bà là thật sự bình tĩnh, vẫn nhàn nhã ngồi trên xích đu giống như chẳng xảy ra việc gì lớn.

    Hoa Cô dựng cái bàn trong nhà chính, dọn dẹp vài thứ đồ linh tinh rồi đi đến bên cạnh săn sóc cho bà bà, bỗng nhiên khụy hai chân quỳ gối, hướng về phía bà bà mà dập đầu ba cái, nói với giọng điệu cầu xin: "Bà bà, Xin người chỉ điểm, cứu lấy hai đứa con trai."

    Cái quỳ đó rất bất ngờ, không khí trong phòng thoáng chốc đóng băng. Ba người chúng tôi không còn gì để nói, sau con mắt trợn trừng nhìn Hoa Cô đang quỳ trên mặt đất, không biết nên làm thế nào cho phải.

    Chỉ có bà bà vẫn bình thản ung dung, vừa nuốt mây, phun khói vừa nói chậm rãi: "Mọi chuyện đều là số mệnh, có thể cứu được A Li thì không cứu được Quỷ Anh, con phải nghỉ đến chuyện đó."

    Nghe những lời của bà bà vừa nói giống như bà ấy đã nắm rõ mọi chuyện trong lòng bàn tay. Tôi không khỏi bội phục khi thấy bà ấy có thể bình tĩnh như vậy, trong lòng nói thầm, lão nhân gia này giống như bách khoa toàn thư, nếu như bị mình trùng tiễn về Tây Thiên thì chẳng phải là tổn thất lớn của mọi người sao.

    Sau khi nghe những lời này của bà bà, Hoa Cô ngây người một lúc lâu. Qua một hồi lâu, khóe miệng chợt giật giật rồi khóc to thành tiếng, nước mắt tuôn rơi ào ạt giống như cơn mưa to dội xuống đất mang theo u sầu. Ba người con trai chúng tôi cũng có hơi chạnh lòng. Cũng khó trách, một ngày mất đi cả người yêu lẫn con trai là vô cùng đau khổ, huống chi là một người con gái yếu đuối.

    "Bà bà, thật sự không còn cách nào hay sao? Con thấy dám khỉ kia cũng không có ý muốn hại bọn họ, Tinh Nhân và cả A Li đều phải cứu trở về." Tiểu Lộ nhịn không được nói thẳng.

    "Hây da." Bà bà thở dài, xoa xoa đầu Hoa Cô rồi nói với cô ấy bằng giọng thương tiếc: "Sống lâu cũng có một điểm tốt, đó là biết được nhiều việc. Vừa rồi chính là thị vệ của Hầu Tộc. Hầu Tộc là một phần của yêu giới, chúng đã sống ở phía đông sườn núi của Vong Linh hải qua nhiều thế hệ, có vua cùng với xã hội phân chia nhiều giai cấp. Vạn bất đắc dĩ cũng không ra bên ngoài gây thù chuốc oán với con người."

    Lại là Vong Linh Hải, trong lòng tôi vẫn luôn muốn mọi chuyện đừng liên quan gì đến nơi đó, không biết xui xẻo thế nào mà lần này lại dính đến.

    "Tại sao bọn chúng lại muốn bắt A Li và Tinh Nhân?" Tiểu Lộ hỏi, vấn đề này tôi cũng định hỏi nhưng cậu ấy hỏi trước rồi.

    "Không biết." Bà bà lắc đầu nói. "Nguyên nhân thế nào cũng chỉ có chúng nó mới có thể nói cho mọi người. Nhưng mà, nếu chúng nó đem hai đứa nhỏ quay về hang ổ thì khi Quỷ Anh ngưởi được mùi máu tươi ở nơi đó có thể sẽ một lần nữa biến thành thị huyết quỷ hài. Đến lúc đó, những người trong thành phố sẽ trở thành mục tiêu của nó, ngay cả người đã nuôi dưỡng nó cũng không ngoại lệ."

    Nghe đến đó, tôi sờ sờ bàn tay bị mất một ngón, không khỏi run người khi nhớ lại cảnh tượng bị Tinh Nhân cắn đứt một ngón tay lúc ở Vong Linh Hải.
     
    Bin.lotus, Ột Éc, Lagan and 9 others like this.
  7. Chương 176: Khát máu và si tình

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thì ra Quỷ Anh phải người thấy mùi của Vong Linh Hải mới trở nên khát máu, chẳng trách nó rất ngoan lúc chúng tôi đem Tinh Nhân từ Vong Linh Hải về, không hề làm ai bị thương. Tuy nhiên, tôi lại nhớ đến lời ông lão ở Tĩnh Âm Thôn đã nói, ông ấy nói Quỷ Anh cần có kí chủ và phải không ngừng hút máu của người khác, sau khi lớn lên sẽ giết chết kí chủ. Từ khi dẫn nó vào làng Miêu lại rất biết nghe lời, không chỉ không làm tổn hại đến người khác mà đến cả ăn cơm cũng không cần, chuyện này là thế nào? Chẳng lẽ khi Quỷ Anh rời khỏi Vong Linh Hải là có thể hít không khí để lớn lên hay sao?

    Quá bối rối nên tôi đành hỏi: "Bà bà, có một vài chuyện con chưa hiểu lắm, có thể hỏi bà một chút hay không?"

    Bà bà nheo mắt nhìn khoảng không bên ngoài của sổ, dáng vẻ thảnh thơi giống như thần tiên, chậm rãi quay đầu sang khi nghe tôi hỏi, hơi nhíu mày một chút rồi ừm một cái.

    Vì thế, tôi kể hết đầu đuôi những chuyện ở Tĩnh Âm Thôn cho mọi người cùng nghe, cũng là để nói những tứ ông lão kia nói về Quỷ Anh cho bọn họ nghe, cuối cùng nói một cách kì quái: "Những lời ông lão đó nói có hơi kjacs so với tình hình hiện tại, thật sự Tinh Nhân rất ngoan ngoãn, không quấn quýt lấy Hoa Cô để biến cô ấy thành kí chủ và cũng không làm tổn hại đến những người khác."

    Nghe xong những thắc mắc của tôi, Hoa Cô đang quỳ trên mặt đất cũng lặng lẽ kéo tay áo lên để lộ làn da trắng nõn, làn da được ánh sáng mặt trời chiếu xuống làm bóng loáng mịn màng, phía cổ tay có gần với khủy tay có một dấu răng hình tròn, làn da xung quanh dấu răng đã chuyển thành màu tím.

    Tôi và lão Hà hít một ngụm khí lạnh. Không thể tưởng tượng được Tinh Nhân với dáng vẻ đáng yêu bên ngoài lại có thể ngấm ngầm ăn máu của Hoa Cô, ẩn giấu dưới dáng vẻ yêu thương là một sát khí đến đáng sợ. Chẳng trách tại sao Tinh Nhân lại có thể lớn nhanh như vậy. Phía sau lưng một tình mẫu tử lại là một mối quan hệ tàn nhẫn như vậy. Chuyện này không thể nào khiến người khác hiểu nổi!

    "Tại sao lại có thể như vậy?" Lão Hà nhịn không được mở miệng hỏi.

    "Tôi cũng như vậy!" Tiểu Lộ bất thình linh nói ra một câu, đến khi ánh mắt chúng tôi đều dồn lên người cậu ấy thì cậu ấy cũng vén tay áo lên. Vị trí cũng giống như Hoa Cô, trên cổ tay cậu ấy cũng có hai ba dấu răng, nhưng vẫn ít hơn so với Hoa Cô, nhìn qua thì có lẽ như có vài lần chưa bị hút.

    Thật sự rất khó tin! Tôi sờ sờ cánh tay mình, vén tay áo lên hết nhìn bên trái lại nhìn bên phải vẫn không thấy có dấu vết gì. Lão Hà cũng định vén tay áo lên xem thử nhưng ngay sau đó bà bà cũng lên tiếng: "Đừng xem nữa, không có gì phải sợ."

    "À." Lão Hà thốt lên rồi cũng thả ống tay áo đã vén lên một nửa của mình ra.

    Giờ phút này, bầu không khí trong nhà chính cực kì nặng nề. Ngoại trừ tiếng côn trùng râm ran bên ngoài thì trong phòng im phăng phắc, âm u giống như pháp trường hành quyết.

    "Người bình thường không thể hiểu được hành động của hai người bọn họ. Tinh Nhân hút máu của bọn họ nhưng bọn họ vẫn một mực yêu thương Tinh Nhân, đây là chuyện gì chứ?" Tôi không nhịn được hỏi.

    Câu hỏi này dường như khấy động lên cả ngàn cơn sóng. Lão Hà bắt đầu bàn luận về Tinh Nhân, thậm chí còn cho rằng chúng tôi không nên đi cứu Tinh Nhân. Tuy nhiên Hoa Cô và Tiểu Lộ vẫn phản đối ý định của lão Hà và bên vực cho Tinh Nhân.

    Hoa Cô bác bỏ lời nói của Lão Hà: "Anh căn bản không hiểu, tình cảm giữa tôi với Tinh Nhân giống như tình mẫu tử, nó dựa vào tôi, tôi dùng máu của mình để nuôi nó, mà nó cũng không bám víu hay áp chế tôi, tất cả đều là do tôi tự nguyện từ tình yêu thương đối với nó."

    Tiểu Lộ ở bên cạnh gật đầu tán thành, tỏ ra mình cùng quan điểm với Hoa Cô, hy vong mọi người có thể đồng tâm hiệp lực cứu Tinh Nhân.

    Rất rõ ràng, ý kiến của nạn nhân hoàn toàn bất đồng với những người xung quanh. Người ngoài thì cho rằng hành động khát máu này là cực kì tàn nhẫn và là cố ý hại người. Còn nạn nhân thì lại cho rằng đó là tự nguyện xuất phát từ tình yêu.
     
  8. Chương 177: Khát máu và si tình 2

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chuyện đáng sợ nhất bây giờ không phải là Tiểu Lộ và Hoa Cô bị hút máu, mà là sau khi bị Tinh Nhân hút máu mà bọn họ vẫn cam tâm tình nguyện cho Tinh Nhân hút máu sau khi cứu trở về.

    Nhìn nhận vấn đề này từ góc độ lí trí thì hai người bọn họ đã bị Tinh Nhân tẩy não, cho dù hy sinh bản thân mình cũng phải thỏa mãn dục vọng của Tinh Nhân. Loại khống chế tinh thần này còn có sức tàn phá lớn hơn cả thiệt hại vật chất. Trước đây tôi cũng đã từng nghe chị tôi kể một câu chuyện:

    Nữ chính trong câu chuyện đó là Tiễn Thư, một phóng viên của tờ báo mà chị tôi từng làm và cũng đã gặp chị tôi một lần, cũng có thể gọi là bạn bè. Tuy rằng lúc hai người làm việc chung không nói chuyện nhiều với nhau nhưng mọi chuyện lại hiểu nhau rất rõ. Đây có thể xem là một vấn đề chung của các doanh nghiệp nhà nước hay các cơ quan lớn, chỉ cần có ai làm ra một chuyện nhỏ như một hạt vừng, hạt đậu thì cũng xem như một mẩu tin, chỉ cần nói ra thì chưa đầy hai giờ đã được lan truyền khắp thế giới. Hơn nữa còn có mấy bà già luôn tìm mọi cách để bới móc chuyện của người khác rồi đem tin tức đó lan truyền cho rất nhiều loại người, xem như hoàn thành sứ mệnh to lớn đem lại lợi ích cho hội bà tám. Chuyện của Tiễn Thư cũng bị lan truyền ra như thế.

    Trước khi gặp người bạn trai Ngô Thượng, cô ấy xem như là một người con gái độc thân, không người yêu, không con cái, mỗi ngày hơn chín giờ rưỡi tối, lúc nhàn rỗi thường xuyên mời hội chị em bạn dì ra uống trà, ca hát và chơi mạt chược. Cuộc sống nhàn hạ, sung sướng hơn thần tiên. Những những tháng ngày nhàn nhã đó dần kết thúc khi cô ấy gặp người bạn trai Ngô Thượng. Ngô Thượng lớn hơn cô ấy 2 tuổi, diện mạo cũng coi như đẹp trai sáng láng, phong lưu phóng khoáng, có thể dùng câu nói "Nhất tiếu khuynh nhân thành, tái tiếu khuynh nhân quốc (1)" để mô tả về người bạn thân này, cùng lắm chỉ có thế. Nhưng giống như một bao cỏ, không có gì ngoài khả năng khoe khoang. Một người đàn ông hơn ba mươi tuổi vẫn chưa có sự nghiệp ổn định. Hôm nay công ty này, ngày mai lại chức vụ khác, không ổn định, không mua nổi xe, càng không mua nổi nhà. Nhưng anh ấy không xem đây là một chuyện mất mặt, thường xuyện nói với người khác, đặc biệt là Tiễn Thư, mình là một người tôn trọng sự tự do và không thích một cuộc sống gò bó giống như Lí Bạch, một tài tử phong lưu, còn dùng câu "Thiên sinh ngã tài tất hữu dụng, Thiên kim tán tận hoàn phục lai. (2)" để hình dung chính mình là hy vọng của tương lai.

    (1) Lí Diên Niên: Cười lần thứ nhất khiến nghiêng thành của người, Cười lần thứ hai khiến nghiêng nước của người.

    (2) Một câu trong bài thơ Thương Tiến Tửu của Lý Bạch: Trời sinh ta có tài ắt sẽ có chỗ dùng, Ngàn vàng tiêu sạch rồi sẽ có trở lại.

    Hai người này quen biết nhau qua mạng, có thể là thông qua chức năng tìm kiếm người xung quanh kết hợp với chức năng nhắn tin tán gẫu. Vào một đêm trời trong thanh mát, hai người họ quyết định gặp nhau sau hơn một tháng trò chuyện. Một lần này rất nhanh đã làm nhen nhóm ngọn lửa tình yêu trong lòng hai người, hơn nữa còn giống như củi khô gặp lửa. Chẳng bao lâu mà bọn họ đã trở thành một đôi yêu nhau không thể tách rời. Câu chuyện đến đây, có lẽ mọi người nên cảm ơn phần mềm nhắn tin kia vì đã làm cầu nối cho hai người nam nữ cô đơn vốn dĩ không hề quen biết nhau có một cơ hội gặp nhau, tạo nên nhân duyên cho một cặp đôi yêu nhau. Tuy nhiên, là một người ngoài cuộc, tôi lại có cách hiểu khác.

    Sau khi trở thành bạn gái của Ngô Thượng, Tiễn Thu liền bị vẻ ngoài anh tuấn cùng với miệng lưỡi xảo hoạt của anh ta mê hoặc. Suốt ngày mơ mộng làm công chúa thiên triều, mộng tưởng có một ngày nam nhân này vì yêu mình mà bày ra tất cả tài năng vốn có, trở nên nổi bật và tự tay mở chiếc khăn trùm đầu dưới ánh mắt ngưỡng mộ của mọi người, chính thức rước mình về nhà. Cả hai người ngồi trên chiếc BMW, chạy như bay trên quốc lộ ở Hokkaido, rong ruổi khắp vùng quê, sông một cuộc sống xa hoa. Vì thế, thời gian công tác của Tiễn Thư ngày càng kéo dài, công việc ngày càng chễnh mãng, lại càng chẳng để tâm vào chỉ thị của cấp trên, giống như những thứ này dễ dàng có được như trong giấc mơ, chẳng thế mà lần phân công công tác này là nguồn kinh tế của chính mình lại trở thành một vật cản cần phải vứt bỏ.
     
  9. Chương 178: Nặn vỏ cam

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cuộc sống cứ chìm đắm trong ảo tưởng như thế, sự nghiệp của Tiễn Thư ngày càng xuống dốc, thậm chí còn bị loại bỏ khỏi danh sách bồi dưỡng trọng điểm. Đồng nghiệp cũng rất quan tâm đến sự thay đổi lớn này của cô ấy, nhưng chỉ có những người không ngừng bàn tán to nhỏ sau lưng cô ấy chứ không hề có ai tìm đến cô ấy để nói một cách thẳng thắn về vấn đề này để thức tỉnh cô ấy.

    Cứ như thế cho đến một ngày, liên tục hai tuần cô ấy không đi làm. Mọi người thấy vấn đề nghiêm trọng nên đều nhắc điện thoại, sếp hỏi đông hỏi tây mãi mới biết cô ấy đang bị giam giữ tại sở cảnh sát. Thì ra là sau khi hẹn hò với Ngô Thượng thì con người nham hiểm kia đã buống ra rất nhiều lời hứa, nào là muốn mua nhẫn kim cương thật lớn, nào là đi du lịch châu Âu, nào là sống cùng cô ấy đến già, mua biệt thự ở vùng ngoại ô Furano (*). Nhưng nhiều lần "Nào là" lại cần có một điều kiện tiên quyết, đó là yêu cầu Tiễn Thư giúp hắn vượt qua "Khó khăn hiện tại". Tiễn Thư xoay sở trước sau cũng vay mượn được khoảng 500 triệu để cho người bạn trai quý báu này mượn. Lần nào Ngô Thượng đều hứa hẹn về những khoảng lợi nhuận cao của việc đầu tư, cổ phần, buôn bán để cô ấy đồng ý, nhưng anh ta chưa bao giờ dùng số tiền đó để đầu tư. Trên thực tế, ai cũng có thể đoán được anh ta đã phung phí số tiền đó mà không dư đồng nào.

    (*) Furano là một thành phố thuộc tỉnh Hokkaido, Nhật Bản

    Rất nhanh, số tiền ít ỏi mà Tiễn Thư khó khăn tích cóp được cũng tiêu tan không còn một chút. Một quả cam bị vắt kiệt chỉ còn một lớp vỏ mỏng, người vắt quả cam liền thẳng tay vứt xuống đất, không bao giờ.. không một lần liếc mắt nhìn lại. Tiễn Thư cũng đã trải qua quá trình từ quả cam thành vỏ cam, từ công chúa được chiều chuộng trong vòng tay của Ngô Thượng biến thành người phụ nữ lớn tuổi bị chồng bỏ rơi bên đường.

    Những ngày sau khi hết tiền, Ngô Thượng càng ít đến thăm cô ấy hơn, ít gọi điện hơn, gửi thư lại càng không. Bất cứ khi nào hỏi anh ta đang làm gì thì đều nhận được câu trả lời là mình đang rất bận rộn trong công việc. Vị trí của Tiễn Thư từ Đông Cung dần dần bị đẩy đến lãnh cung. Mãi cho đến một ngày nọ, cô ấy giật mình tỉnh ngộ khi vô tình bắt gặp Ngô Thượng đang ôm một cô gái trên đường. Biệt thự ở vùng ngoại ô Furano, du lịch Châu Âu, chiếc khăn cưới và nhẫn kim cương, đều chỉ là một giấc mộng, đều là những lời dối trá của người đàn ông này để cô ấy cam tâm tình nguyện "Đầu tư", "Nhập cổ". Cô ấy bị lời nói dối làm cho mờ mắt để rồi sẵn sàng sắn tay áo lên cho đối phương những giọt máu cuối cùng của mình.

    Sau khi đã biết rõ sự thật, Tiễn Thư giận tím mặt và muốn tính sổ với Ngô Thượng ngay trên đường. Những anh ta hoàn toàn không nhận ra cô ấy, coi cô ấy như một bệnh nhân tâm thần vừa trốn khỏi trại, một mực bảo vệ bạn gái lao ra khỏi đám đông. Tiễn Thư không biết nên làm gì nên tiện tay cầm chiếc điện thoại ném vào đầu Ngô Thượng khiến não anh ta bị chấn thương nhẹ. Đây cũng là lí do bị cảnh sát giam giữ mười ngày.

    Không cần phải kể tiếp câu chuyện thì mọi người cũng có thể hiểu được đại khái ý nghĩa trong đó. Tinh Nhân của hiện tại giống hệt Ngô Thượng lúc đó, không một chút khác biệt, đều là lợi dùng tình thân của Tiểu Lộ và Hoa Cô để bọn họ cam tâm tình nguyện xắn tay áo lên cho nó hút máu. Một khi đến ngày đó, hai người bị hút đến khô máu thì trước mặt Tinh Nhân không phải thi thể của cha mẹ mà là hai thi thể nam nữ bốc mùi hôi thối đầy kinh tởm. Tiểu Lộ là ai? Hoa Cô là ai? Có lẽ hoàn toàn không có trong kí ức của nó.

    Những điều phiền phức nằm ở chỗ hai người bọn đã bị giữ sâu trong đó. Bọn họ đã có mối quan hệ phụ mẫu "Tình thâm ý thiết" đối với Tinh Nhân, trầm mê tới cực điểm và không tin Tinh Nhân sẽ hại bọn họ, cũng không tin quỷ anh sẽ hút cạn máu của bọn họ, lại càng không tin đứa nhỏ cười đùa trong vòng tay bọn họ lại giết chết vật chủ bị vắt kiệt. Câu chuyện trở mặt vô tình có lẽ cách bọn họ một khoảng rất xa.
     
  10. Chương 179: Đám bạn đồng hành

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Làm sao bây giờ? Tôi rất khó xử khi nhìn thấy Tiểu Lộ cùng Hoa Cô cứ cố chấp như vậy.

    Cụ già ở Tĩnh Âm thôn đã bảy trăm tuồi, tôi tin rằng ông ấy nói không sai. Bà bà cũng đã hơn trăm tuổi, đương nhiên cũng đã vượt qua tuổi trung niên. Nếu dựa vào lời nói của hai người bọn họ thì hoàn toàn có thể phân tích ra toàn cảnh tình hình Quỷ Anh. Tình hình chung là nó sẽ tìm kí chủ cho chình mình, sau đó hút sạch máu của kí chủ rồi thẳng tay giết chết đối phương. Nhưng một khi đã ngửi được mùi của Vong Linh Hải thì cho dù kí chủ có bị hút khô hay không, Quỷ Anh vẫn sẽ gây hai cho người trong thành phố giống như tôi lúc mới gặp.

    Theo như phân tích như vậy, bầy khỉ cướp Quỷ Anh đi là cứu Tiểu Lộ và Hoa Cô một mạng. Bởi vì ở trong thôn, Tiểu Lộ và Hoa Cô giống như bị hạ độc để chết một cách từ từ. Quay trở lại Vong Linh Hải coi như một nhát chém hành quyết. Người nào bị Quỷ Anh chọn trúng, nhiều khả năng sẽ không thoát khỏi cái chết.

    Nhưng A Li cũng bị bắt đi cùng lúc với Quỷ Anh. Đương nhiên có nói thì thì ní nhưng A Li cũng là một con người, hơn nữa lại vẫn còn là một đứa trẻ. Con bé và Quỷ Anh bị đưa đến Vong Linh Hải cùng nhau, nếu đến lúc Quỷ Anh bộc phát bản năng thì vấn đề tôi quan tâm nhất là A Li có trở thành mục tiêu tấn công đầu tiên của Quỷ Anh hay không. Con bé thật sự rất đáng thương, mặc dù từ nhỏ đã mang trên lưng nỗi đau của gia đình nhưng vẫn tỏ ra vui vẻ, hoạt bát và rất hay giúp đỡ người khác. Nhớ lại lúc tôi và và Vương Ngọc từ Vong Linh Hải quay trở lại Tương Thành, là A Li giống như một tiểu đại nhân, luống cuống tay chân đem đồ ăn từ trong bếp ra ngồi an ủi chúng tôi. Khung cảnh lúc được đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi dày, tôi vẫn còn nhớ rất rõ.

    Nghĩ tới nghĩ lui, chuyện nguy cấp nhất bây giờ không phải là Tiểu Lộ và Hoa Cô bị tẩy não, mà là Tinh Nhân bị bắt đi cùng với A Li. Tiểu Lộ và Hoa Cô dù gì cũng là người lớn, bị tẩy não cũng không hẳn là không có thuốc chữa. A Li ở bên cạnh bầy khỉ cùng với Quỷ Anh bị vây quanh bên trong, tình hình thế này mới thật sự hiểm ác.

    Tôi càng cảm thấy phải đứng lên nghĩ cách cứu đứa nhỏ đáng thương đó. Vì thế tôi nói: "Bà bà, chúng ta phải tìm cách cứu A Li trở về, con bé vô tội, không đáng phải chịu tổn thương."

    Bà bà nhìn tôi với vẻ mặt ngượng ngùng rồi nói: "Con vẫn còn rất tỉnh táo! Bộ xương già như ta có lúc tỉnh táo, có lúc lại hồ đồ, bằng không cũng sẽ không bị tẩy não cùng với Hoa Cô. Lúc con tới, ta liền xem nó như một đứa cháu mà không hề biết nó rất nguy hiểm. Con muốn đi Vong Linh Hải thì hãy nhớ mang theo cái chai này, nếu gặp được minh trùng thì mang vài con trở về. Ta đối với cuộc sống này đã đủ chán ghét rồi, hy vọng có thể tìm được một nơi để về."

    Nói xong, bà ấy lấy từ trong túi một chiếc lọ thủy tinh có nắp đậy đưa cho tôi. Tôi nhận lấy rồi nhìn kỹ thì phát hiện nó giống hệt cái lúc trước lão Hà dùng, phía trên cái nắp có rất nhiều lỗ nhỏ giống như một cái sàng, có lẽ là lỗ thông khí để minh trùng thở.

    Tuy rằng không muốn nhìn bà bà chấm dứt như vậy, nhưng đó là ý nguyện của bà ấy, hơn nữa tôi cũng đã hứa lúc tôi theo bà ấy giải trùng độc. Vì thế nên tôi không thể từ chối, chỉ có thể bỏ cái chia vào trong túi áo, làm theo lời bà ấy nói.

    "Tôi đi cùng cậu!" Tiểu Lộ kích động đi đến bên cạnh tôi, dáng vẻ vội vàng muốn đi.

    "Tôi cũng muốn đi, Tinh Nhân nhất định rất nhớ tôi." Hoa Cô đứng dậy từ trên mặt đất, nắm lấy tay bà bà rồi khẽ nói.

    Bây giờ hai người này là cặp đôi gây đau đầu nhất. Nếu có thể lựa chọn, tôi hy vọng không phải dẫn bọn họ đi Vong Linh Hải. Một bầy khỉ thành tinh, một Quỷ Anh, bao nhiêu đó cũng đã đủ khó đối phó, lại còn hai người làm gián điệp có thể làm phản bất cứ lúc nào, trận chiến này đánh như thế nào là cả một vấn đề lớn.
     
Trả lời qua Facebook
Loading...