Ngôn Tình [Edit] Phục Ưng - Xuân Phong Lựu Hoả

Thảo luận trong 'Box Dịch - Edit' bắt đầu bởi LieuDuong, 8 Tháng chín 2022.

  1. LieuDuong

    Bài viết:
    58
    Ngôn Tình - [Edit]Phục Ưng - Xuân Phong Lựu Hỏa

    Tên truyện: Phục Ưng

    Tên Hán Việt: Phục Ưng

    Tác giả: Xuân Phong Lựu Hỏa

    Editor: Liễu Đường

    Tình trạng convert: Đã hoàn (Wikidịch)

    Số chương: Đang cập nhật

    Thể loại: Ngôn tình, Hiện đại, HE, Ngọt sủng, Thiên chi kiêu tử, 1v1, Đơn hướng yêu thầm.


    [​IMG]

    Giới thiệu:

    P/s:

    • Truyện chỉ được đăng tại Dembuon.vn, nếu trùng khớp ở nơi nào khác đều là reup trái phép.
    • Bản edit được xem xét cẩn thận về lỗi chính tả và nghĩa, tuy nhiên cũng khó tránh khỏi sai sót, mong bạn đọc nhẹ nhàng nhắc nhở góp ý để truyện dịch được hoàn thiện hơn! Thân ái,

    Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ, _(()) _

    Link thảo luận: [Thảo Luận - Góp Ý] Các Tác Phẩm Của Liễu Đường

    Mục lục

    Từ chương 01~100

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chương 01~25


    Chương 26~50


    Chương 51~75


    Chương 76~100


    * * *

    Từ chương 101~200

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chương 101~125


    Chương 126~150


    Từ chương 151~175


    Từ chương 176~200


    * * *

    Từ chương 201~250 (đang cập nhật)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chương 201~225


    Chương 226~250 (đang cập nhật)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    - Chương 226: Tuyệt vọng.

    - Chương 227: Cúp điện.

    - Chương 228: Làm hòa.

    - Chương 229: Tình yêu thấm đẫm.

    - Chương 230: Chúng ta chuyển nhà nhé.

    - Chương 231: Chỉ có anh là xứng đáng.

    - Chương 232: Dốc lòng chăm sóc.

    - Chương 233: Anh thật quá hạnh phúc.

    - Chương 234: Cháy rừng.

    - Chương 235: Tình nguyện viên.

    - Chương 236: Nơi đây là quê nhà của em.

    - Chương 237: Bí mật của cánh đàn ông.

    - Chương 238: Tâm sự.

    - Chương 239

    - Chương 240

    - Chương 241

    - Chương 241

    - Chương 243

    - Chương 244

    - Chương 245

    - Chương 246

    - Chương 247

    - Chương 248

    - Chương 249

    - Chương 250

    Chương 251~275

    Bấm để xem
    Đóng lại
    - Chương 251

    - Chương 252

    - Chương 253

    - Chương 254

    - Chương 255

    - Chương 256

    - Chương 257

    - Chương 258

    - Chương 259

    - Chương 260

    - Chương 261

    - Chương 262

    - Chương 263

    - Chương 264

    - Chương 265

    - Chương 266

    - Chương 267

    - Chương 268

    - Chương 269

    - Chương 270

    - Chương 271

    - Chương 272

    - Chương 273

    - Chương 274

    - Chương 275

    *

    Chương 276~30p

    Bấm để xem
    Đóng lại
    - Chương 276

    - Chương 277

    - Chương 278

    - Chương 279

    - Chương 280

    - Chương 281

    - Chương 282

    - Chương 283

    - Chương 284

    - Chương 285

    - Chương 286

    - Chương 287

    - Chương 288

    - Chương 289

    - Chương 290

    - Chương 291

    - Chương 292

    - Chương 293

    - Chương 294

    - Chương 219

    - Chương 295

    - Chương 296

    - Chương 297

    - Chương 298

    - Chương 224

    - Chương 299

    - Chương 300

    *

    * * *

    * _(()) _

    Ngày bắt đầu 08/09/2022

    Tên chương là edior đặt do edit chậm.
     
    Chỉnh sửa cuối: 4 Tháng mười hai 2024
  2. Đăng ký Binance
  3. LieuDuong

    Bài viết:
    58
    Chương 01

    ☆ Rộn rã mong chờ.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thành phố C là một thành phố mà người ta khó có thể phân biệt được đông, tây, nam và bắc.

    Các cầu vượt vắt chéo qua nhau và các tuyến đường sắt len giữa những khu nhà tạo nên cảm giác về một thế giới công nghệ hiện đại với các thành tựu khoa học cao. Tuy nhiên lẫn khuất đâu đó vẫn còn những khu phố đã xưa cũ suy tàn.

    Đúng vậy, nếu như có vị thần to lớn cầm lấy kính lúp, cẩn thận quan sát thành phố mà tương lai tràn ngập khoa học kỹ thuật này, ông ta lại nhìn thấy được vô số những dãy nhà và con hẻm cũ kỹ vào thập niên 90 dày đặc như những mạch máu đen.

    Hoàng hôn ngã xuống phía trên mặt sông, Tô Miểu từng bước đi lên chín mươi ba bậc thang quanh co.

    Khi cô quay đầu lại, cầu thang như uốn lượn trên sườn dốc giống một con giun đất ngoằn ngoèo, đây là con đường duy nhất mỗi ngày tan học nhất định cô phải đi qua.

    Xa xa, là dòng sông Gia Lăng nước đang chảy xiết.

    Tô Miểu đứng trước tòa nhà Tống Tử, không có đi ngay trở về, cô ngồi bó gối nhìn xem hai đứa nhỏ đang chơi bắn bi thủy tinh ở góc tòa nhà.

    Một viên bi lăn đến dưới chân cô, bị đôi giày thể thao trắng cũ kỹ nhưng sạch sẽ của cô giẫm lên.

    Đứa nhỏ chạy tới, lấy ngón tay gãi gãi trên mặt, rồi la to không hề biết kiêng kị là gì: "Mẹ tôi nói mẹ chị là gái mát xa, mang đàn ông về nhà, không biết xấu hổ, không biết xấu hổ."

    Tô Miểu đang giẫm lên viên bi, nhẹ nhàng co chân đá một phát, viên bi lăn xuống chín mươi ba bậc thang quanh co rồi biến mất không còn tăm tích.

    Đứa nhỏ chạy về nhà khóc lóc kể lể, chẳng bao lâu, một giọng chói tai rất khó nghe của người phụ nữ phát ra từ trong tòa nhà đang chỉ cây dâu mà mắng cây hoè.

    Tô Miểu dựa lưng vào vách tường, kiên nhẫn chờ đợi.

    Cho đến nửa giờ sau, nghe được tiếng mở cửa 'kẽo kẹt' quen thuộc phát ra từ trên lầu, cô mới cất bước đi lên.

    Mẹ Tô Thanh Dao đưa người đàn ông mặc tây trang ra khỏi cửa, vừa đi vừa ôn tồn mềm giọng nói vài lời với ông ta.

    Người đàn ông vòng tay qua ôm lấy eo thon gọn duyên dáng của bà, gật đầu đồng ý.

    "Xin chào chú Tần, hẹn gặp lại chú Tần."

    Tô Miểu đi ngang qua hai người đầu cũng không ngẩng lên, giọng điệu bình thản như một vũng nước đọng.

    Trong căn phòng nhỏ chưa đến sáu mươi mét vuông, Tô Miểu dọn dẹp gọn gàng những ly rượu vang đỏ trên bàn và đổ sạch gạt tàn thuốc.

    Sau khi tiễn người đi, Tô Thanh Dao vào nhà nói với Tô Miểu: "Chú Tần giúp con hoàn thành thủ tục chuyển trường rồi đó."

    "Chuyển tới trường nào vậy ạh?"

    "Trường trung học tư thục Gia Kỳ."

    "Cảm ơn mẹ."

    "Nếu con không bày ra bộ mặt xấu xí của mình trước chú Tần, mẹ cũng cảm ơn con."

    Tô Miểu nhẹ giọng nói: "Con không có tỏ ra xấu xí, vẻ mặt của con bình thường như thế mà."

    "Giống như là suốt ngày cứ úp mặt vào những lá bài xì phé vậy, con có biết mẹ giúp con là phải làm bao nhiêu chuyện không."

    "Thực xin lỗi, mẹ."

    Tô Miểu cũng không có gì chán ghét chú Tần cả, nhưng chỉ là cô chẳng thể cười nổi.

    "Mẹ chẳng hiểu được vì sao con cứ nhất quyết đòi phải chuyển trường, Bắc Khê cũng là trường số một có gì không tốt đâu, con đang học lớp trọng điểm ban A, lại là người học giỏi nhất lớp, lúc làm thủ tục, giáo viên chủ nhiệm vẫn luôn muốn giữ con lại, nói con là hạt giống tốt của trường."

    "Trường trung học cơ sở Bắc Khê thật lộn xộn, con muốn chuyển đến một trường học tốt hơn."

    "Tâm tư con thật là cao ngạo! Tiểu thư tâm, nha hoàn mệnh*, nhìn xem chúng ta đang ở một chỗ tồi tàn thế nào, trong ngõ hẻm nghèo nhất thành phố đó, con còn muốn đi học trường quý tộc."

    * Tiểu thư tâm, nha hoàn mệnh: Tâm tính giống quý cô cao sang mà đang sống cuộc đời kẻ hầu thấp kém, như thành ngữ con nhà lính tính nhà quan.

    Tô Miểu cầm ly rượu vang đỏ đem đến bồn nước rửa sạch, không nói lời nào.

    Tô Thanh Dao càng mắng càng hăng, "Con mẹ nó, tôi đây không ngại xấu hổ đi nhờ vả người ta kiếm tương lai cho nó, vừa mới ở bên ngoài nghe được có kẻ mắng tôi, con có buồn chán thì đánh rắm một cái sao lại đi chọc ghẹo thiên hạ."

    "Thực xin lỗi, mẹ."

    Tô Thanh Dao tức giận hơn khi nhìn bộ dạng nghẹn khuất của cô, rốt cuộc đây có phải là người bà đã sinh ra hay không!

    Bà bước tới rửa tay, Tô Miểu vội vàng kéo tay áo đang xắn xuống, che đi hình xăm trên cánh tay.

    Vài phút sau, bà thay đổi quần áo và đến cửa hàng dịch vụ mát xa chân làm việc, Tô Miểu ngồi dựa vào tường cạnh cửa sổ, dùng di động tìm kiếm thông tin trường trung học tư thục Gia Kỳ.

    Ngay trang chủ đã hiện ra các hình ảnh của trường, trực quan Tô Miểu nhìn thấy điều kiện về cơ sở vật chất của trường này rất tốt~

    Còn về cơ sở giáo dục thì khỏi phải nói đây là một trường trung học tư thục có lực lượng giáo viên giỏi nhiều nhất ở thành phố C, có tỷ lệ học sinh ghi danh rất cao, thật là một môi trường rất tốt.

    Cổng trường to lớn với những bức tường màu trắng và đỏ, bên trong là những tòa nhà có kiến trúc theo phong cách châu Âu, những phòng học đa phương tiện HPEC rộng rãi, cùng với các nam sinh và nữ sinh đều mặc đồng phục rất phong cách.

    Cảm nhận được những nụ cười duyên dáng và xinh đẹp trên khuôn mặt các chàng trai lẫn cô gái trong tấm áp phích tuyển sinh, trong lòng Tô Miểu rộn rã mong chờ.

    Nếu như so sánh trường trung học tư thục này với trường trung học cơ sở Bắc Khê vô cùng hỗn loạn kia, có thể nói một cái ở trên trời, một cái ở địa ngục.

    Trước giờ mỗi ngày phải đi học tại trường Bắc Khê, đều là những ngày địa ngục của Tô Miểu.

    Tuy nhiên, đối với một trường tư thục như Gia Kỳ, học phí chắc chắn không hề thấp.

    Mẹ cô chỉ là một chuyên viên trong cửa hàng dịch vụ mát xa chân, bà không đủ khả năng chu cấp cho cô học ở nơi có học phí cao như vậy lại còn các loại phí linh tinh khác, chắc là những khoản tiền này đều do chú Tần chi trả.

    Tô Miểu nghiêng đầu dựa vào khung cửa sổ, nhìn ra phía xa từng con sóng nước lóng lánh trên sông Gia Lăng.

    Nơi này bốn bức tường chật hẹp khiến người ta không thở nổi, cô thật ghen tị với những con mòng biển đang bay liệng ngoài bầu trời.

    * * *

    Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ,

    Thanks.
     
    Chỉnh sửa cuối: 11 Tháng mười một 2022
  4. LieuDuong

    Bài viết:
    58
    Chương 02

    ☆ Bánh mousse dâu tây.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chiều hôm sau, Tô Miểu đã làm xong thủ tục chuyển trường, vừa lúc nhận được tin nhắn WeChat của mẹ~

    "Đi đến hai giao lộ tới hải ký mì gia Xương Xương, mua một hộp mì trộn hạt đậu và gửi qua cho mẹ, buổi chiều phải mát xa suốt hai tiếng rưỡi, tay mẹ đều đã tê cứng."

    Tô Miểu: "Vâng ạh."

    Cô nhìn thời gian, thay vì ngồi xe buýt đi thẳng vào trạm, mà là nửa đường cô xuống xe đi vào ga tàu hỏa, chỉ trả hai đồng tiền, lên thang cuốn lớn Hoàng Quan sẽ vượt qua đường chính đến hai giao lộ.

    Thang cuốn là con đường xuyên qua các quán bán đồ ăn vặt, cô mua một cây kem pudding nhỏ cho mình.

    Thang cuốn này có độ dốc theo chiều ngang là ba mươi độ, dài hàng trăm mét, là thang cuốn dài nhất trong nước, đứng ở đầu này gần như không thể nhìn thấy điểm cuối, tạo cho người ta có cảm giác chóng mặt kỳ lạ.

    Tô Miểu thích vừa ngồi thang cuốn vừa liếm kem, khi thang cuốn đi đến điểm cuối, cũng đúng lúc ăn xong một cây kem.

    Trên tuyến đường một thang máy khác, thời gian rất vừa vặn, 6: 35, dáng dấp màu đen quen thuộc cũng đã ở đó.

    Có khi hắn đi chéo trước mặt cô, khi thì đứng sau lưng cô, lại có khi trên thang cuốn lên xuống đi ngang qua nhau, một tuần thường xuyên gặp được hai hoặc ba lần.

    Hôm nay, hắn không đi một mình, có cô gái mặc bộ đồng phục học sinh đang đuổi theo hắn.

    Cô gái cột hai đuôi tóc, vẻ mặt tươi tắn và dễ thương, mặc chiếc áo sơmi cùng với váy xếp ly sẫm màu, đôi vớ trên giày bốt da màu đen cũng có viền ren, là sự tinh tế mà Tô Miểu chưa từng có, nên không khỏi nhìn cô ta thêm vài lần.

    "Hi! Trì Ưng!"

    Cô gái thật đáng yêu vỗ vỗ vào vai trái thiếu niên, sau đó xuất hiện ở bên phải hắn, "Còn nhớ rõ mình không?"

    Thiếu niên mặc áo T shirt đen quần màu đen, đeo trên vai phải một chiếc túi Ito màu đen đơn giản, và mang tai nghe airpods.

    Nghe vậy, hắn ngẩng đầu lên, giữa những sợi tóc mai hai bên thái dương lúng phún hàng râu quai nón ngắn, trước trán tóc mái dài hơn một chút, đường nét sườn mặt sắc bén nhìn cứng rắn và lạnh lùng, hốc mắt còn rất sâu.

    Tính tình trầm ổn, như gió rét thổi xuyên qua vào mùa đông, cho người khác một loại cảm giác xa cách khó có thể gần gũi.

    "Xem bộ dáng của cậu, biết ngay là cậu không nhớ rõ mình."

    Cô gái đi vài bước lên cầu thang, trên tay cầm theo chiếc bánh kem nhỏ cùng thư tình, hô lớn trước mặt hắn, "Cậu có thể từ chối mình, nhưng cậu phải biết rằng, mình thật sự thích cậu! Mãi mãi thích cậu!"

    Tính tình hướng ngoại, cách tỏ tình táo bạo, tràn đầy nhiệt huyết tuổi trẻ thật là rạng rỡ.

    Những cô dì qua đường đi trên thang cuốn không khỏi lộ ra nụ cười, Tô Miểu càng chăm chú nhìn cô ta không chớp mắt.

    Cô gái đẩy chiếc bánh kem vào tay Trì Ưng, không cho hắn có cơ hội từ chối, vội vàng hướng về thang máy phía trên chạy tới, tựa như một chú sơn tước nhỏ hoạt bát.

    "Tần Tư Nguyên." Thiếu niên chuẩn xác phát ra tên cô gái, "Từ từ thôi, rất nguy hiểm."

    Tần Tư Nguyên chợt quay đầu lại, nét mặt thật vui vẻ lại tỏ ra kinh ngạc: "A a a, cậu thật nhớ rõ mình sao?"

    "Tương lai còn dài hơn và cao hơn chiếc thang cuốn này, hãy đi lên đỉnh và đoán xem cậu sẽ thấy gì."

    Cô gái bối rối lắc đầu: "Mình.. Mình không biết nữa, có gì sao?"

    "Tôi cũng không biết, nhưng cảnh vật trên đường không đáng để lưu luyến."

    Tiếng nói của thiếu niên, giống như bọt khí soda chanh chạy dọc cổ họng khi uống trong ngày hè.

    Tần Tư Nguyên hiểu rõ, đây là ý tứ từ chối.

    Rất lịch sự, nhã nhặn, khiến cô ta cảm động đến muốn khóc.

    Đó là Trì Ưng, dù biết rằng không ai có thể trèo lên đôi cánh của hắn, lại luôn có người không cam lòng, muốn thử một lần.

    "Kia là bánh mousse dâu tây mình mua ở tiệm bánh ngọt, cậu nhất định phải ăn đó! Mình đã xếp hàng ba tiếng đồng hồ mới mua được!"

    Cô gái cảm thấy hài lòng xoay người rời đi, đợi khi thang cuốn đến điểm cuối, vẫy tay chào tạm biệt hắn, rồi thoáng biến mất trong đám đông người ở ga tàu điện.

    Ánh mắt thiếu niên trở lại nét âm lạnh.

    Khi đi ngang qua thùng rác, bức thư tình màu hồng nhạt kia bị hắn tùy tay ném vào, bánh kem mousse dâu tây thật không có trực tiếp ném, mà là để qua một bên ở trên nắp thùng rác.

    Nếu kẻ lưu lạc nào đó nhặt lấy, nói chung có thể được một bữa ăn ngon.

    Chờ sau khi hắn rời đi, Tô Miểu bước qua lại hai ba lần, cứ nhìn chằm chằm vào hộp bánh được gói kín trên thùng rác.

    Hộp bánh kem được quấn bằng dây ruy băng ren, kết thành hình bông hoa như đang chớm nở, giống hệt cô gái vừa rồi ăn mặc tinh tế xinh đẹp.

    Tô Miểu do dự vài giây, rồi bước đến cầm lấy.

    * * *

    Mang theo hộp bánh kem, cô vừa bước ra khỏi lối đi của thang cuốn rất ồn ào và đông đúc, không nghĩ là vừa ngẩng đầu, đã thấy ngay Trì Ưng đang đứng trước cửa hàng tiện lợi.

    Đầu ngón tay hắn thon dài xinh đẹp tùy ý cầm chai nước soda từ trên kệ, tới bên quầy quét mã trả tiền.

    Bị bất ngờ trong lòng Tô Miểu hơi giật mình, rất tự nhiên mà đem bánh kem giấu ở phía sau.

    Nhưng mà đã chậm.

    Thiếu niên xoay người lại, rõ là giấu đầu lòi đuôi thấy được cô đang muốn che đi hộp bánh kem.

    Sườn mặt hắn cứng cỏi mang theo cảm giác cô đơn, tầm mắt liếc về phía cô, tựa như một cơn gió khó chịu thổi xuyên qua vách núi, khiến cô không còn chỗ nào để trốn thoát, chỉ có thể xấu hổ cúi đầu..

    Trì Ưng không hề có thái độ gì, bình tĩnh nhìn cô.

    Nét mặt cô gái giãn ra, để lộ vẻ đẹp dịu dàng và trong sáng.

    Mặc dù giữa ngày hè nắng nóng, làn da cô vẫn trắng lạnh, chiếc cổ mảnh mai tựa nhánh hoa sơn chi, cảm giác như chỉ nhéo nhẹ sẽ nát ngay.

    Đôi giày của cô thực sạch sẽ, nhưng cũng lộ rõ nhiều chỗ đã cũ bị mài mòn.

    Vài giây sau, Trì Ưng dời đi tầm mắt, quay đầu lại nói với chủ cửa hàng: "Lấy cho gói Marlboro."

    Ông chủ đưa qua gói thuốc lá loại mỏng nhỏ, hắn cầm lấy rồi nhét vào ngăn bên hông túi xách, khoác chiếc túi màu đen lên vai, bước ngang qua Tô Miểu đi về phía lối vào tàu điện ngầm.

    Mùi bạc hà hòa quyện với mùi thơm thuốc lá, xông vào mũi, có vị thanh ngọt lại se lạnh.

    * * *

    Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ,

    Thanks.
     
    Chỉnh sửa cuối: 11 Tháng mười một 2022
  5. LieuDuong

    Bài viết:
    58
    Chương 03

    ☆ Bay đi.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mang theo hộp bánh nhỏ mousse dâu tây, Tô Miểu xuyên qua lối đi ngầm, tới trước cổng ra thang cuốn lớn, phía đối diện là tiệm hải ký mì gia Xương Xương.

    Đây là tiệm mì nhỏ mẹ Tô Thanh Dao thích nhất, hương vị chính gốc rất ngon, các loại nước chấm đều cho vào đầy đủ.

    "Ông chủ, cho hai tô mì trộn hạt đậu đóng gói trực tiếp đem về."

    "Được rồi."

    Tô Miểu quét mã QR trả tiền, thuận tiện chụp ảnh chiếc bánh gửi cho mẹ xem: "Chẳng phải mẹ luôn muốn ăn bánh của cửa hàng này sao, hôm nay là có lộc ăn rồi!"

    Tô Thanh Dao gửi ngay tới tin nhắn thoại, tiếng trước tiếng sau toàn là giọng chua ngoa: "Cửa hàng này bán cực đắt! Con đừng tiêu tiền nhiều quá được không?"

    Tô Miểu: "Không tốn tiền, con nhặt được."

    Tô Thanh Dao: "Là con lục lọi rác rưởi hả? Cho con đọc sách để làm gì, giờ thu gom thứ đồ bỏ đi!"

    Tô Miểu: .

    Tô Thanh Dao: "Nhớ mua cho mẹ loại mì sợi nhỏ."

    Tô Miểu: "Con đang mua đây."

    Cô đóng gói hai tô mì nhỏ còn đang bốc khói, xuyên qua những bậc thang cao trong công viên thành phố, lên dốc rồi xuống dốc, và cuối cùng đến cửa hàng dịch vụ mát xa chân nơi mẹ cô làm việc.

    Vừa đến cửa đã thấy một đám người đang chỉ chỉ trỏ trỏ vây lại xem gì đó, nghe như là tiếng các phụ nữ cãi nhau.

    Tô Miểu chen vào đám đông, lại nhìn thấy một người phụ nữ mặc chiếc váy hở eo có logo Dior, đang nắm tóc Tô Thanh Dao, còn giơ tay tát vào mặt bà.

    Ngày thường Tô Thanh Dao nói nhiều lại ương ngạnh, bây giờ một câu đều không thốt nên lời, cũng không có phản kháng, tùy ý để bà ta tát vào mặt mình.

    Tô Miểu sợ tới mức toàn bộ bánh ngọt và mì trong tay đều rơi xuống đất, theo bản năng phản ứng chính là xông lên tới bảo vệ Tô Thanh Dao: "Không được đánh mẹ tôi!"

    Lại nghe người phụ nữa kia mắng: "Đồ tiểu tam* chết tiệt, hứ, mày không còn đàn ông nào khác để dụ dỗ sao!"

    * Tiểu tam (hay còn được gọi là con giáp thứ 13, Tuesday, người thứ ba) là cách gọi dùng để chỉ kẻ chuyên chen chân vào cuộc sống và phá hoại hạnh phúc của người khác.

    "Tôi không biết." Tô Thanh Dao cắn răng, nước mắt chảy dài trên mặt, miễn cưỡng biện hộ, "Ông ấy nói dối với tôi rằng vợ ông ấy đã bỏ đi vài năm trước, là ông ấy đã nói dối tôi!"

    "Bà không có đầu óc suy nghĩ sao, ông chủ của một công ty lớn như vậy mà còn độc thân cho bà tới nhặt! Bà tưởng mình được thần tiên hộ mệnh sao? Một chiếc bánh từ trên trời rơi xuống ngay trên đầu bà?"

    Người phụ nữ vẫn còn muốn tiến tới xô xé, Tô Thanh Dao sợ bà ta làm tổn thương con gái mình, vội vàng bảo vệ Tô Miểu né tránh.

    Tô Miểu quay đầu lại nói với người phụ nữ mặc đồ hiệu Dior: "Sao bà không tìm người đàn ông kia đi! Lại bắt nạt mẹ tôi làm gì, mẹ tôi cũng là bị lừa. Bà không dám tìm người đàn ông kia, chỉ biết bắt nạt kẻ yếu đuối mà thôi!"

    "Ayza, con gái bao lớn mà miệng còn lợi hại dữ."

    Người phụ nữ kia biết Tô Thanh Dao cũng là 'tiểu tam bị hại', nên thôi không làm gì nữa, ôm cánh tay lạnh lùng nói, "Chồng tôi chuyển cô đến trường trung học Gia Kỳ, để tôi nói cho cô biết, con trai và con gái tôi đều học ở trong đó, nếu có gan thì cứ đi, chúng nó sẽ lột da cô ra từng lớp!"

    Nói xong, bà ta giẫm mạnh giày cao gót một cách hùng hổ rồi nhanh chóng rời đi.

    Tô Miểu đỡ Tô Thanh Dao dậy ngồi trên ghế đá công viên, hộp mì sợi nhỏ đã đổ ra ngoài, thật may là chiếc bánh được gói rất đẹp và cẩn thận vẫn có thể ăn được.

    Cô mở hộp bánh kem ra, mặc dầu bị quăng ngã bánh không còn nguyên vẹn nhưng vẫn rất sạch sẽ, cô mút từng muỗng một bánh mousse dâu tây đút cho mẹ ăn.

    Cuộc sống của hai người giống như chiếc bánh kem này, là một mớ hỗn độn tan vỡ, nhưng vẫn mong một chút ngọt ngào trong những mảnh vụn vặt ấy.

    Tô Thanh Dao ăn từng miếng bánh kem, dùng tay áo lau nước mắt, kem cũng bị bà trây ra ở trên mặt.

    Tô Miểu nhanh chóng dùng khăn giấy giúp mẹ lau đi.

    Bà mắng: "Đúng là lật thuyền trong mương*, gã đàn ông chó chết này thật đã giở nhiều thủ đoạn, con bà nó, giấy chứng thực ly hôn đều cho mẹ nhìn, đâu hiểu được đó lại là giả chứ."

    * Lật thuyền trong mương: Thuyền đi trong mương chắc chắn không thể bị lật thế nhưng lại lật, hàm nghĩa sự cố vốn dĩ không nên có lại xảy ra vào phút chót.

    Tô Miểu nhẹ giọng an ủi: "Về sau không để ý tới ông ta nữa."

    Tô Thanh Dao: "Chắc chắn rồi, bà đây vẫn còn tốt chán, mắc gì phải đi làm đứa tiểu tam."

    Tô Thanh Dao mười sáu tuổi phải đi làm công, mười chín tuổi bị người lừa gạt, sinh ra Tô Miểu. Ngay khi người đàn ông bỏ chạy, bà đã ngậm trái đắng, một mình sinh nở nuôi lớn con gái.

    Bà có dáng người uyển chuyển, làn da trắng hồng, khuôn mặt rất xinh đẹp lại đầy nữ tính, khi đứng bên cạnh Tô Miểu, đâu nhìn ra được họ là hai mẹ con, thật chẳng khác gì hai chị em.

    "Nghe nói nhà họ Tần có con là anh em sinh đôi, ở trong trường học họ rất nổi tiếng, bạn bè cũng rất nhiều."

    Tô Thanh Dao nhớ tới lời người phụ nữ kia vừa mới dọa nạt, lo lắng nhìn đến Tô Miểu, "Hay là.. chúng ta đừng chuyển trường nữa, mẹ nghĩ trường trung học cơ sở Bắc Khê cũng không thua kém, tuy rằng tỷ lệ nhập học thấp hơn, nhưng con là người học giỏi nhất lớp trọng điểm ban A, làm bài kiểm tra một lần luôn hai môn vẫn tốt chắc sẽ không thành vấn đề."

    Tô Miểu cố gắng giải thích: "Mẹ, con đã tìm hiểu qua, học phí của trường tư thục Gia Kỳ tuy rằng đắt đỏ, nhưng là họ có chính sách giảm trừ học phí từ học bổng, con.. con nhất định sẽ nỗ lực để đạt được học bổng, con rất muốn chuyển trường!"

    "Con cứ một sống hai chết đòi phải chuyển trường là sao!"

    Tô Miểu nghĩ đến cuộc sống ở trường trung học cơ sở Bắc Khê là những ngày không thấy ánh sáng, nghĩ đến ánh mắt của lũ sài lang kia, dường như muốn đem cô lột sạch hết thảy, những bàn tay vô hình kia, xô đẩy cô, như đang nhào nặn, lăn qua lăn lại biến cô thành nhiều hình dạng khác nhau..

    Cô nhất định phải bay đi.

    Giống như con chim ưng mạnh mẽ, bay ra khỏi hẻm sâu chật hẹp và ngột ngạt này.

    Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ,

    Thanks.
     
    Chỉnh sửa cuối: 11 Tháng mười một 2022
  6. LieuDuong

    Bài viết:
    58
    Chương 04

    ☆ Trái tim lạnh đi một nửa.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tháng chín, cuối hè rồi trời vẫn còn oi bức nắng gay gắt, khắp nơi tiếng ve kêu ồn ào như tiếng máy khoan điện chói tai.

    Trong văn phòng, giáo viên chủ nhiệm lớp Chu Thanh Hoa cầm hồ sơ của Tô Miểu lật xem, hơi cau mày lại, vẻ mặt nghiêm túc.

    Tô Miểu có chút lo lắng, cô biết, việc chuyển từ một trường như trường trung học cơ sở Bắc Khê sang trường tư thục Gia Kỳ, từ trước tới giờ.. gần như là điều không thể.

    Cô sợ rằng các giáo viên sẽ không hài lòng với điểm của mình, trường học này có yêu cầu cực kỳ cao đối với học sinh.

    Cô lén nhìn các giáo viên trong văn phòng.

    Tại trường tư thục Gia Kỳ, mỗi một giáo viên trong thời gian ở trường yêu cầu phải ăn mặc chỉnh tề, áo sơ mi trắng và áo khoác sẫm màu, đồng thời dáng vẻ cũng phải phù hợp với các quy chế.

    Cô biết rằng nếu vào được trường tư thục Gia Kỳ, là cô thêm một bước tiến gần hơn đến tương lai mà mình hằng mong ước.

    Sau khi đọc kỹ tất cả thông tin trong hồ sơ, Chu Thanh Hoa tháo cặp kính vuông xuống, từ chiếc bình giữ ấm rót ra một ly nước trà táo tàu đỏ, nói với Tô Miểu: "Trình độ giáo dục của trường học cũ, nói vậy chắc em đã biết, nhưng cũng may em là học sinh giỏi nhất, cô nghĩ sẽ không đến nỗi nào, nếu đã được xếp vào lớp của cô, cô sẽ đối xử bình đẳng với em, nhưng cô mong rằng em đừng mang những thói hư tật xấu ở trường học cũ đến với lớp của cô, khi em vào nơi này, phải tuân theo những nội quy của trường Gia Kỳ chúng ta."

    "Dạ em đã biết."

    Tô Miểu thật cẩn thận hỏi, "Thưa cô Chu, em muốn hỏi về việc giảm trừ học phí của học bổng, trước đây em đã nhìn thấy chính sách này trên trang web chính thức của trường, có bao nhiêu học sinh đứng đầu lớp có thể được giảm trừ học phí?"

    "Việc xin giảm trừ học phí, không chỉ dựa vào tổng số điểm thi đạt được, còn có nhiều yếu tố khác thêm vào rồi tính điểm thành tích."

    Tô Miểu khó hiểu nhìn cô giáo: "Xin hỏi cô, các yếu tố được yêu cầu này là về khía cạnh nào ạh?"

    "Em phải biết rằng, ở trường của chúng ta, mặc dù điểm của bài kiểm tra rất quan trọng, nhưng không phải là yếu tố duy nhất cân nhắc đánh giá tiêu chuẩn học sinh xuất sắc, trường chúng ta không phải là nơi chỉ đào tạo để đi thi đại học, học sinh của trường trung học Gia Kỳ cần phải phát triển sở thích và kỹ năng của mình một cách toàn diện. Em cùng đi với cô nào."

    Chu Thanh Hoa đưa Tô Miểu tới tủ trưng bày cúp và huy chương ở văn phòng bên cạnh, rồi giới thiệu~

    "Em hãy nhìn những giải thưởng này, đều là những thành tích có thể thêm điểm hoạt động thi đua cũng nằm trong các yếu tố đánh giá."

    Tô Miểu nhận thấy những huy chương này bao gồm giải nhất Olympic Toán học toàn quốc, giải thưởng thi lập trình, còn có giải đặc biệt cuộc thi thư pháp, v.. v.. khiến người nhìn hoa cả mắt.

    Cô lại đặc biệt chú ý tới, trong số những người đoạt huy chương của các giải thưởng khác nhau, có một cái tên thường xuyên xuất hiện~

    Trì Ưng.

    Được viết theo lối chữ khải, hai chữ này mạnh mẽ và đầy đủ quyền lực, giống như những cây tùng lá xanh thẫm vươn thẳng lên trời, lộ ra vẻ cứng cáp bén nhọn.

    "Trường trung học tư thục Gia Kỳ là cái nôi đào tạo học sinh cho các trường đại học nổi tiếng trong và ngoài nước, nhưng chỉ để vào được trường nổi tiếng thì chưa đủ, trường chúng ta còn đào tạo 1% các ngành hàng đầu cả nước. Cho nên, nếu em muốn xin học bổng để giảm trừ học phí, em phải trở thành người giỏi nhất trong số những người rất giỏi, nếu không, 80% học sinh của trường đều có thể được học bổng, đó là điều không thể."

    Sau khi nói chuyện với cô giáo Chu Thanh Hoa, Tô Miểu cảm thấy rất áp lực.

    Từ những lời ngụ ý của giáo viên chủ nhiệm lớp này, cô có thể nghe ra rõ ràng, mặc dù chính mình là học sinh giỏi nhất của trường trung học cơ sở Bắc Khê cũng chưa chắc gì đạt được học bổng.

    Trên thực tế, trước nay có rất nhiều học sinh xuất sắc trong trường trung học tư thục Gia Kỳ, cô chỉ có thể được tính kể vào 20% số người lạc hậu nhất.

    "Được rồi, nếu không còn vấn đề gì, em qua bộ phận hậu cần lấy đồng phục học sinh, sau khi nhận được lập tức đi phòng thay đồ đổi quần áo, rồi đến lớp gặp mặt các bạn học."

    Tô Miểu gật đầu chào, lễ phép rời khỏi văn phòng.

    Ở trường tư thục Gia Kỳ, không những giáo viên được yêu cầu ăn mặc đúng quy định, mà các nội quy yêu cầu học sinh về cách ăn mặc và cả kiểu tóc càng nghiêm ngặt hơn.

    Đồng phục giống nhau thì không cần phải nói, các nữ sinh cần phải buộc tóc cao lên, khăn choàng phải gọn không được buông thả, vì trông rất uể oải lười biếng.

    Tô Miểu nhận được bộ đồng phục học sinh thanh lịch là một áo vest nhỏ và váy xếp ly từ bộ phận hậu cần, trong lòng cô thoáng phấn khởi lên.

    Điều kiện ở nơi này hoàn toàn khác với trường cơ sở Bắc Khê, mỗi một bạn học mà cô gặp, dường như đều nở nụ cười trên mặt và đang thảo luận về các vấn đề.

    Hào phóng, lễ phép, có năng lực..

    Sẽ không khi dễ người, sẽ không xô đẩy người, sẽ không đánh người.

    Tô Miểu thẳng bước đến phòng thay đồ nữ ở cuối hành lang để thay quần áo.

    Cô nóng lòng muốn nhanh chóng gặp những người bạn mới.

    Bên ngoài căn phòng, truyền đến giọng nói của các cô gái trò chuyện bằng tiếng Quan Thoại và tiếng địa phương~

    "Nghe nói không được, một học sinh chuyển đến từ trường trung học cơ sở Bắc Khê."

    "Trời ơi, cái trường học kiểu đó.. mấy năm nay Gia Kỳ tuyển học sinh bát nháo quá, thật là một lời khó nói hết, đâu phải cứ mở cửa cho chim muông nào đều có thể vào được."

    "Hơn nữa tớ còn nghe nói, cô ấy là một tên trộm, trước kia trong lớp rất nhiều nữ sinh để đồ vật, đều bị cô ấy lấy trộm đi, lại còn có chuyện cho rằng cô ấy hay quyến rũ con trai."

    "Cậu tìm hiểu ở đâu biết nhiều vậy?"

    "Trên diễn đàn đầy khắp, ngay cả diễn đàn trường học của bọn họ cũng đã đánh nát cô ấy, còn có một đống các chuyện đen tối."

    "Loại người này, làm sao lại đến được trường học của chúng ta! Trường học không điều tra sao!"

    "Còn không phải mẹ cô ấy câu dẫn cha Tần Tư Nguyên sao, Tần Tư Nguyên tức muốn điên luôn, nói nếu cô ấy dám chuyển qua tới, sẽ xử đẹp cô ấy cho coi."

    "Dám trêu chọc cặp song sinh này, cô ấy chắc tiêu rồi."

    "Dù sao chúng ta cũng đừng đếm xỉa đến cô ấy, đừng đối nghịch với Tần Tư Nguyên."

    Tay Tô Miểu bấu chặt lấy quai cặp sách, đầu ngón tay trắng bệch, móng tay gần như cắm sâu vào thịt.

    Trái tim lạnh đi một nửa.

    Sẽ không tốt chút nào.

    Thế giới này.. không bao giờ trở nên tốt đẹp hơn.

    Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ,

    Thanks.
     
    Chỉnh sửa cuối: 11 Tháng mười một 2022
  7. LieuDuong

    Bài viết:
    58
    Chương 05

    ☆ Bạn cùng bàn.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Vài phút sau, Chu Thanh Hoa dẫn cô vào phòng học, trong phòng học đang ồn ào náo động ầm ĩ, nhưng ngay lúc cô bước vào cửa, đột nhiên yên tĩnh đến mức dường như cả thế giới đều ngưng hết tiếng động.

    Trong lòng mỗi người, đều có một giả thiết đặt ra cho cô học sinh chuyển trường với những tiểu sử đen tối vây quanh _ âm u, co rúm người như lũ chuột băng qua đường không thể nhìn thấy ánh sáng..

    Tuy nhiên, tất cả những giả thiết ban đầu đều bị sụp đổ ầm ầm ngay khi nhìn thấy nét mặt của cô.

    Đôi lông mày nhàn nhạt như dãy núi phía xa, làn da trắng lạnh và chiếc cổ mảnh mai, mang lại cảm giác mỏng manh yếu đuối dễ tan vỡ. Đôi mắt đen nhánh như thủy tinh, nét mặt sáng ngời và thanh thoát.

    Gần một nửa số bạn cùng lớp đều chìm đắm trong vẻ đẹp được bộc lộ ra của cô khiến bọn họ cảm thấy muốn nghẹt thở, nhất thời quên đi mọi thành kiến với cô trước đây.

    Ở hàng ghế phía trước Tần Tư Nguyên yên lặng đánh giá từng đường nét trên khuôn mặt cô, cây bút trong tay cô ta dần dần bị siết chặt.

    Còn anh trai sinh đôi của cô ta, Tần Tư Dương, đang làm bài ở hàng ghế phía sau, ngẩng đầu lên và liếc nhìn cô gái, trong đáy mắt hiện lên những gợn sóng không dễ nhận ra.

    Trên bục giảng, giọng điệu của Tô Miểu bình tĩnh như nước lặng, đang tự giới thiệu về mình, thật ra nói điều gì chính cô cũng không biết.

    Nói cái gì, đã không còn quan trọng nữa.

    Các bạn học đang nhìn cô bằng loại ánh mắt, thật quá quen thuộc, kiểu như những con sài lang trong đêm tối, như muốn đem cô ra lột sạch.

    Chu Thanh Hoa nói với Tô Miểu: "Lớp học thường xuyên tổ chức các buổi thảo luận, cho nên mọi người đều không có ngồi một vị trí cố định, đồ dùng cá nhân để trong phòng giữ đồ ở cạnh bên lớp, đừng bao giờ để đồ trong ngăn kéo lớp học qua đêm, cẩn thận bị trộm."

    Khi cô giáo nói xong hai từ cuối cùng kia, có nam sinh cười lớn một cách ác ý, rồi lập tức che miệng lại làm bộ ho khan.

    Ngay sau đó, mọi người dường như đã hiểu rõ một ám hiệu nào đó đều nhìn nhau đầy ẩn ý.

    "Được rồi, đã sắp đến giờ học, Tô Miểu, em mau tìm một chỗ ngồi đi." Chu Thanh Hoa nói xong rồi rời khỏi phòng học.

    Tô Miểu ôm cặp sách bước xuống bục giảng, ngẫu nhiên chọn một chỗ ở hàng ghế đầu để ngồi xuống.

    Cô gái bên cạnh lập tức đặt tập sách của mình lên trên bàn trống, ngăn cản không cho cô ngồi xuống: "Thực xin lỗi, có người ngồi ở đây."

    Cô gật gật đầu và rời đi.

    Ngay sau đó Tô Miểu đi tới bàn trống gần bên một nam sinh khác, còn chưa có ý định ngồi xuống, nam sinh này nhanh chóng đá thẳng vào chiếc ghế cạnh mình, khóe miệng nhếch lên cười lạnh: "Tôi không thích ngồi cùng con gái."

    Bởi vì Tần Tư Nguyên đã nói trước, nên không có bất kỳ một ai bằng lòng để Tô Miểu ngồi ở bên cạnh họ.

    Bọn họ không muốn vì một học sinh chuyển trường tầm thường bé nhỏ này, mà làm mất lòng đại tiểu thư kia.

    Tô Miểu cũng hiểu được có một loại tín hiệu nào đó như dòng điện ngầm đang lan truyền trong lớp, một mình lặng lẽ đi tới hàng ghế phía cuối, không có ai cùng bàn, cô ngồi xuống chiếc bàn trống bên cửa sổ này.

    Khóe miệng Tần Tư Nguyên nở nụ cười đắc thắng, đưa ánh mắt nhìn các bạn học vừa mới phối hợp đúng theo yêu cầu của cô ta.

    Chuông chuẩn bị vào lớp vang lên, trong lớp vẫn còn ồn ào náo nhiệt, một vài nam sinh từng đôi 'đánh nhau', còn có một đứa cưỡi lên vai đứa kia, đứa kia miệng phun ra đầy mùi~

    "Tôi x tổ tiên nhà cậu."

    "Bò cho ông đây!"

    Các nữ sinh đang thảo luận với nhau về chương trình tạp kỹ nổi tiếng trên truyền hình trực tuyến, về những sự cố kỳ lạ trên hot search, hoặc là ai đó đã tỏ tình với ai..

    Tô Miểu đã nghĩ sai rồi, không có nhiều sự khác biệt giữa trường tư thục quý tộc và các trường học bình thường khác.

    Đều là tuổi trẻ rất sôi nổi, phô trương, nhiệt tình, ghen ghét, quậy phá, ngây ngô.. Những đặc điểm này sẽ không thay đổi.

    Giữa tiếng ồn ào náo nhiệt, ai đó đã nhấn chuông báo đến giờ học và bước vào lớp.

    Nhìn thấy người này, hơi thở của Tô Miểu chậm lại nửa nhịp.

    Thiếu niên vẫn đeo trên vai một chiếc túi Ito đen, mắt một mí, đường nét khuôn mặt sắc sảo, từ trong xương cốt toát ra khí chất mạnh mẽ không thuần phục khiến người khác phải kính nể.

    Khi anh bước vào, lớp học vốn dĩ đang ồn ào náo động bỗng trở nên im ắng.

    Mọi ánh mắt của các cô gái đều đổ dồn về phía anh, trong lòng tràn đầy mong đợi.

    Cuối cùng Tô Miểu cũng hiểu rõ tại sao đám con trai trong lớp này lại ngồi sát với nhau như xếp dồn bánh rán vào thành đống, trong khi hầu như tất cả ghế bên cạnh các cô gái đều bị bỏ trống.

    Bên cạnh các cô.. chừa một chỗ trống đều là vì giây phút này.

    Đôi đồng tử đen nhánh của anh uể oải đảo một vòng quanh lớp, như thể đang nghĩ xem hôm nay anh sẽ ngồi ở đâu.

    Bởi vì anh đã nhớ tới tên mình khi tỏ tình, còn đưa bánh cho anh, cho nên trong lòng Tần Tư Nguyên có vài phần tự tin, cố ý dời tập sách trên bàn khi Trì Ưng đi ngang qua, điều này thể hiện rất rõ ràng..

    Thiếu niên dường như không nhìn thấy cô ta, bước từng bước chậm chạp thẳng đến hàng ghế cuối cùng, đứng bên cạnh Tô Miểu.

    Tất cả mọi người đều quay đầu lại, ánh mắt như lưỡi dao sắc nhọn, bay vèo vèo đâm thẳng lại đây.

    Tô Miểu cùng Trì Ưng bốn mắt đen nhánh trực tiếp nhìn nhau.

    Năm giây, mười giây, mười lăm giây..

    Cô không rõ vì sao, cả người choáng váng.

    "Cô đã ngồi vào chỗ của tôi." Anh mở miệng, mang theo vài phần lười biếng, kéo dài cảm xúc.

    Tô Miểu vội vàng giải thích: "Nghe nói trong lớp không cố định vị trí, có thể ngồi ở chỗ nào cũng được."

    Trì Ưng đặt lên bàn chiếc túi màu đen đơn giản đang đeo trên vai, nhìn về phía cửa sổ, giọng điệu có chút ngang ngược xem như chuyện hiển nhiên: "Tôi muốn ngồi đây nhìn ngắm cảnh bên ngoài."

    Tô Miểu: .

    Cô chỉ có thể đứng dậy cầm theo cặp sách của mình và nhìn xung quanh, tìm kiếm một chỗ trống nào đó mà không bị từ chối.

    Tuy nhiên, khi vừa quay lưng định bỏ đi, Trì Ưng đã nhẹ nhàng ngăn cô lại, cái chân dài thiệt dài kia từ từ đưa ra, kéo một chiếc ghế dựa lại gần đây.

    Chiếc ghế bị kéo đột ngột phát ra âm thanh bén nhọn 'két~~' vang lên trong lớp học yên tĩnh, ngay sau đó bị anh đặt thẳng vào chỗ trống ở cùng bàn bên cạnh~

    "Không ngại, ngồi chỗ này."

    Chỉ trong nháy mắt tất cả các nữ sinh trong lớp đồng loạt muốn nghẹt thở, Tô Miểu lúng túng không biết theo ai.. ngồi xuống cạnh bên người Trì Ưng.

    Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ,

    Thanks.
     
    Chỉnh sửa cuối: 11 Tháng mười một 2022
  8. LieuDuong

    Bài viết:
    58
    Chương 06

    ☆ Trận gió cuốn qua.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trường tư thục Gia Kỳ được xây dựng trên một khu đất có địa hình cao hơn so với mặt bằng xung quanh, tầm nhìn vô cùng rộng, từ tòa nhà dạy học có thể nhìn bao quát toàn cảnh thành phố, là nơi ngắm phong cảnh tuyệt vời.

    Trì Ưng có khi đọc sách, cũng có khi nhìn ra cửa sổ.

    Ánh mắt thờ ơ lãnh đạm, không ai biết anh đang nghĩ gì.

    Bởi vì đang ngồi cùng bàn với Trì Ưng, nên không ai dám trắng trợn táo bạo tới gần tìm hiểu Tô Miểu, bao gồm cả Tần Tư Nguyên.

    Ở trước mặt Trì Ưng, các cậu con trai này cực kỳ ăn ý với nhau luôn tỏ vẻ dịu ngoan, thậm chí sau khi anh bước vào phòng học, mấy tên đã kêu gào 'x tổ tiên nhà cậu', cũng chưa hề nhảy nhót nữa.

    Luôn có những làn sóng vô tuyến vi diệu giữa các sinh vật giống đực, cũng như một bầy sói trước con sói đầu đàn, chúng sẽ vẫn phục tùng không hề lộ ra những chiếc răng nanh sắc nhọn của mình.

    Trường tư thục Gia Kỳ đặt những chiếc bàn học rất nhỏ gọn, khoảng cách giữa hai bàn ngồi cạnh nhau rất gần, Tô Miểu dường như có thể ngửi được mùi bạc hà nhàn nhạt của thiếu niên bên cạnh.

    Cô ghi chép tóm tắt bài học một cách nghiêm túc, vì sợ bỏ sót kiếnthức dù chỉ một ý nhỏ.

    Chương trình học ở Gia Kỳ được sắp xếp giảng dạy rất nhanh, các giáo viên thường chỉ dừng lại và giảng kỹ khi có phát sinh những kiến thức mới, rồi yêu cầu học sinh lập tức suy luận các trường hợp liên quan để có thể rút ra vài ý chính, vì vậy không cần phải đi sâu vào chi tiết.

    Tô Miểu cảm nhận được khoảng cách giữa mình và bọn họ, cho nên cô cần phải chăm chỉ ghi chép, hết sức tập trung nghe giảng để có thể bắt kịp tiến độ của lớp.

    Trái ngược hoàn toàn với cô.. là Trì Ưng.

    Trong lớp anh hầu như không nghe giảng bài, nhưng lại không giống đám nam sinh ngồi hàng phía sau đang ngủ gà ngủ gật.

    Anh vẫn luôn đọc sách và đôi khi ngắm phong cảnh.

    Trong giờ giải lao, Tô Miểu đã viết xong ghi chú bài học của mình rồi nhìn lướt qua cuốn sách của Trì Ưng.

    Đó là bản đồ địa hình của các ngọn núi trên thế giới, có các dãy núi hình vòng cung với các cấu tạo địa chất khác nhau, còn có dày đặc các giá trị thông số được ghi rõ, như là áp suất không khí, các loại đất đai, mật độ thảm thực vật v. V..

    Tô Miểu biết rằng các lớp học ở trường trung học tư thục Gia Kỳ thật sự khá tự do, các giáo viên tại đây sẽ không giống như ở các trường trung học bình thường khác, hay kéo tai học sinh và thúc giục các em học.

    Mỗi người đều có thể tự do lựa chọn cách thức học tập cho mình, chỉ cần bảo đảm điểm trung bình các môn và điểm thành tích hoạt động đều đạt tiêu chuẩn.

    Còn học như thế nào là tùy thuộc vào mỗi cá nhân.

    Ánh mắt Tô Miểu rơi xuống trên tay anh, đôi bàn tay rất đẹp, có nước da khỏe mạnh như hạt lúa mì được phơi dưới ánh nắng mặt trời, trong khi đó có thể nhìn thấy khắp nơi ở tư thục Gia Kỳ này các nam sinh làn da thường là trắng lạnh yếu ớt.

    Những đường gân xanh trên mu bàn tay của anh nổi lên rất rõ, kéo dài đến tận khuỷu tay, đường cong cơ bắp cuộn đầy, có cảm giác cường tráng.

    Móng tay cũng được cắt tỉa gọn gàng, không có một chút dư thừa nào, rất sạch sẽ. Trên mỗi ngón tay đều có hình lưỡi liềm rất đầy đặn, chỉ ở ngón út hình này rất nhỏ, nhìn ra là được dinh dưỡng tốt, không giống như cô.

    Như cảm nhận được điều gì đó, Trì Ưng ngước mắt nhìn về phía cô, Tô Miểu nhanh chóng nhìn sang chỗ khác, cầm bút lên tiếp tục cúi đầu ghi chép bài học.

    "Ngồi cùng bàn." Bỗng nhiên anh kề sát vào cô, khẽ khịt mũi và cười nhẹ, "Muốn nhìn thì cứ quang minh chính đại mà nhìn, sao lại lén la lén lút như trộm."

    Mùi bạc hà trên thân thể anh, có cảm giác lạnh thấu xương lại mãnh liệt xâm chiếm toàn bộ hơi thở của cô.

    "Không có." Cô đáp lại bằng giọng rất nhỏ.

    Đột nhiên, bàn tay ấm áp của Trì Ưng nắm lấy cổ tay cô, lòng bàn tay dường như có vết chai rất cứng, không biết đã luyện tập cái gì mà tạo thành.

    Trái tim Tô Miểu đột nhiên co rút lại, theo bản năng cô rụt tay về, nhưng bàn tay của anh giống như móng vuốt sắc bén bắt lấy con mồi, khiến cô không thể động đậy.

    Trì Ưng kéo cánh tay cô lật ngược lại.

    Trên cẳng tay phía mặt trong lòng bàn tay, có một hình xăm màu chàm dài bằng ngón tay cái~

    Là một đôi cánh đang giang rộng, rất nổi loạn lại muốn thể hiện rõ.

    "Cánh đại bàng?"

    "Ừh."

    "Cảm thấy ngột ngạt muốn bay ra ngoài?"

    Trong lòng Tô Miểu thấy hoảng sợ, quay qua nhìn anh.

    Đôi mắt đen nhánh của anh rất kiên nghị như những viên kim cương được chôn sâu dưới lòng đất hàng nghìn năm.

    Và những nỗi niềm riêng tư, cô cũng giấu ở nơi sâu kín nhất trong lòng, thế nhưng lại bị thiếu niên này nhìn thấu một cách quá đỗi nhẹ nhàng~

    "Ừh."

    Trì Ưng hất tay cô ra, ân cần nhắc nhở: "Tốt nhất là nên xóa đi, Gia Kỳ không cho phép học sinh xăm mình, nếu bị nhìn thấy, sẽ xử lý đến mức cậu chịu không nổi đâu."

    Tô Miểu gật đầu: "Tôi đã biết, cảm ơn."

    "Muốn xăm, thì phải xăm ở chỗ người khác nhìn không thấy mới được."

    Cô nhìn thẳng mắt anh: "Cho nên cậu cũng có?"

    "Ừh."

    "Ở nơi nào?"

    "Trên thắt lưng."

    Tô Miểu rất tự nhiên đưa mắt nhìn xuống vòng eo thon chắc của anh, tưởng tượng ra nơi đó có một hình xăm, bất kể là hình dạng gì, hẳn là sẽ.. vô cùng gợi cảm.

    "Hình xăm của cậu quá nhỏ." Anh nhè nhẹ nói, "Cánh này là của con đại bàng bé xíu, sao có thể bay xa được."

    "Tôi sợ đau, chỉ có thể xăm hình nhỏ như vậy thôi." Tô Miểu nhìn vòng eo anh, "Hình xăm của cậu bao lớn?"

    Nghe được lời này, Trì Ưng chợt cười khẽ: "Cậu đoán xem của tôi lớn cỡ bao nhiêu."

    Anh cười chẳng chút ý tốt, lập tức khiến Tô Miểu hiểu sai qua việc khác.

    Gương mặt ửng hồng lên, cô không muốn cùng anh nói chuyện nữa, vẫn là nhìn xuống vở bài tập của mình thôi.

    Trì Ưng cũng không quấy rầy cô, suốt cả ngày chưa nói chuyện với cô thêm câu nào, sau khi tan học, anh xách túi đi lướt qua cô như một cơn gió.

    Tô Miểu ngẩng đầu lên, nhìn thấy anh trai của cặp song sinh Tần Tư Dương, phía trước còn có cái tên Đoạn Kiều hay kêu gào 'Bò cho ông đây', đang kề vai sát cánh vây quanh Trì Ưng.

    Tần Tư Dương: "Đi chơi game*?"

    * Nguyên văn 开黑 – Khai hắc (mở hắc) là một từ mới xuất hiện ở TQ, thông dụng trong các loại game đối chiến như DOTA, LOL.. Khi chơi một game có thể chat voice, hoặc trao đổi mặt đối mặt thì được gọi là mở hắc. Ngoài ra nó cũng có nghĩa là mở phòng tối, nghĩa là một đám game thủ đã quen biết nhau tập trung lại một chỗ ngoài đời thực hoặc thông qua ứng dụng chat voice để trực tiếp chỉ huy, phối hợp với nhau. (baike)

    "Buổi tối còn có chút việc."

    Trì Ưng khoác túi xách lên bên vai phải, bởi vì đôi chân quá dài, dáng dấp nhìn cao thật là cao, anh cười với các bạn rồi bước ra khỏi phòng học.

    Vừa đến cửa, như nhớ tới điều gì, Trì Ưng quay đầu lại nhìn về phía Tô Miểu~

    "Đã quên hỏi, bạn cùng bàn gọi là gì?"

    Tô Miểu nhanh chóng nói: "Tô Miểu, miểu là nhỏ bé."

    "Tôi kêu Trì Ưng."

    "Đã biết."

    Tựa như con bướm chỉ vỗ nhẹ cánh, mà ở thế giới của cô.. là một trận gió cuốn qua.

    Đoạn Kiều hô lên: "Này! Nhìn thấy cô gái xinh đẹp, cậu Ưng nhà chúng ta lại nói nhiều lời hơn, ai mà không biết cậu là Trì Ưng, một hai phải giới thiệu tới giới thiệu lui."

    "Lăn đi con bê."

    Trì Ưng cười khẩy đẩy khuôn mặt phúng phính của Đoạn Kiều ra, đi theo một đám thiếu niên vừa đùa giỡn vừa cùng nhau ra khỏi cửa.

    Xung quanh anh không bao giờ thiếu sự náo nhiệt, cùng sự quạnh quẽ của cô là hai loại người hoàn toàn khác hẳn.

    * * *

    Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ,

    Thanks.
     
    Chỉnh sửa cuối: 11 Tháng mười một 2022
  9. LieuDuong

    Bài viết:
    58
    Chương 07

    ☆ Ngước nhìn.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trên hành lang, có người tiến đến chỗ Tần Tư Nguyên, khẽ nói với cô ta rằng Trì Ưng cùng Tô Miểu đã trò chuyện trong lớp.

    Tần Tư Nguyên nhìn cô với ánh mắt càng thêm oán hận.

    Tô Miểu ngó lơ ánh mắt chán ghét của Tần Tư Nguyên, đi thẳng vào phòng giữ đồ.

    Một tờ giấy được nhét vào tủ đồ của cô, những chữ viết như đang giương nanh múa vuốt~

    Có biết mẹ mày là đồ đê tiện?

    Mày cũng muốn làm đồ đê tiện?

    Nét bút của mỗi chữ đều khác nhau, rõ ràng là mười lăm chữ, từ mười lăm người viết khác nhau.

    Ngay cả khi muốn báo cáo với giáo viên, cũng không thể tìm ra dấu vết.

    Mặt Tô Miểu vô cảm xé đi tờ giấy, ném vào thùng rác, mở tủ đồ ra, đặt vào vài cuốn sách mới, hộp khăn giấy, ly uống nước và ít đồ linh tinh chưa cần thiết vào lúc này.

    Từ nội dung tờ giấy có thể phán đoán, người khởi xướng là Tần Tư Nguyên.

    Ở tư thục Gia Kỳ, tuyệt đối không được phép giở thói bắt nạt trắng trợn.

    Nhưng Tô Miểu biết, Tần Tư Nguyên sẽ có rất nhiều cách để đối phó cô.

    * * *

    Khuôn viên trường có địa hình tương đối cao, nên bên ngoài cổng trường tiếp nối một đoạn dốc thật dài, đám con trai quậy phá thường xuyên cưỡi xe đạp phóng ào xuống, khiến bọn con gái giật mình la hét chửi bậy, đám con trai cười lớn rồi nghênh ngang bỏ đi.

    Tô Miểu còn cầm theo cây kem pudding nhỏ, vừa đi bộ xuống dốc vừa ăn, Trì Ưng cùng Tần Tư Dương đang đạp xe lao xuống sườn dốc.

    Nụ cười của anh sáng như pháo hoa chói cả mắt, hấp dẫn bao ánh mắt si mê của các cô gái xung quanh.

    Bộ xương lưng cao và thẳng rất cứng cỏi của Trì Ưng cho thấy sự phát triển kinh khủng, trước kia ở trên thang cuốn, Tô Miểu đã chú ý tới điều này.

    Răng cửa cứ cắn vào kem đang đông cứng cho đến khi.. tê buốt, ê ẩm tận các dây thần kinh của răng.

    Cô dùng đầu lưỡi ấn vào chân răng, rất lâu sau mới hồi phục lại.

    Khi ngẩng đầu lên lần nữa, bóng dáng cao ngạo của thiếu niên kia đã biến mất ở ngã tư đường.

    Địa hình của thành phố C thật sự không thích hợp cho việc đi bằng đạp xe, vừa lên dốc xuống dốc, có đôi khi còn xuyên qua các tòa nhà và đường hầm.

    Tô Miểu không sử dụng xe đạp, cô muốn đi bộ.

    Khi cô vừa bước ra khỏi trường và chuẩn bị đi qua đường hầm, có một cô gái bất ngờ đuổi theo.

    "Tô Miểu, xin chào, cậu tên là Tô Miểu phải không, nếu mình nhớ không lầm là vậy."

    Tô Miểu quay đầu lại xem, cô ta buộc tóc đuôi ngựa, phía dưới tết lại thành bím, trông giống như chiếc sừng dê. Thân hình gầy yếu, đồng phục mặc cỡ size xs nhỏ nhất, chiếc ba lô vải quàng vào hai vai, nét mặt cho người ta cảm giác ngoan ngoãn không có tính công kích.

    Cô nhớ rõ, cô ta là bạn học trong lớp mới của mình.

    "Mình tên Hứa Mịch." Cô ta bắt đầu tự giới thiệu với Tô Miểu, "Năm nay mười bảy tuổi, chòm sao cự giải, nhóm máu ab, nhà ở Giang Bắc, hiện giờ, mình ngồi chéo trước mặt cậu."

    "Ừh, mình nhớ rõ."

    "Thực xin lỗi nhe, hôm nay mình không chủ động nói chuyện với cậu, bởi vì Tần Tư Nguyên đã cảnh cáo mọi nữ sinh trong lớp, không được kết bạn với cậu. Thật ra thì.. mình cũng không thích cậu ấy, nhưng mọi người đều thích, mình không dám không nghe theo lời cậu ấy."

    Mối quan hệ giữa các nữ sinh là rất tinh tế và diệu kỳ, trong bất kỳ nhóm lớn nào thường có một người đứng đầu hô hào tụ tập tất cả, nhưng sẽ luôn có kẻ lập dị hay làm khác đi.

    Mặc dù Tần Tư Nguyên như là mặt trăng sáng được muôn vàn vì sao vây quanh, cũng sẽ có lúc làm người khác giận dỗi không đến với cô ấy.

    Tô Miểu nhìn ra Hứa Mịch có lẽ là loại con gái giống mình, trong lớp không ai biết đến, hiền lành ít nói, những người có chung tính tình sẽ luôn thu hút lẫn nhau và sưởi ấm cho nhau.

    "Về sau tan học chúng ta có thể cùng nhau đi dạo, nhưng ở trong trường thì không được nói chuyện, cậu nghĩ như thế nào?" Hứa Mịch chân thành nhìn Tô Miểu.

    "Ừh! Không sao đâu."

    Tô Miểu biết, Hứa Mịch không muốn vì cô mà trở thành mục tiêu cho bọn họ chỉ trích, cô hiểu rất rõ điều đó.

    "Ôi, ngay khi cậu đến đã đắc tội với cặp song sinh kia, về sau sẽ có nhiều chuyện phải chịu đựng cho coi."

    Hứa Mịch thở dài, "Tần Tư Dương đặc biệt yêu thương em gái mình, không sai, Tần Tư Nguyên thích Trì Ưng, nên cậu ấy tự mình nói với chủ nhiệm lớp, học kỳ này cho Tần Tư Nguyên chuyển đến lớp chúng ta."

    Tô Miểu gật gật đầu, hóa ra cô ấy không thân thiết lắm với Trì Ưng, khó trách khi thấy Trì Ưng nhớ rõ tên mình lại mừng rỡ lên như thế.

    "Tần Tư Dương và Trì Ưng xem nhau như anh em tốt, mấy người này gia cảnh đều không bình thường, đặc biệt là Trì Ưng, chắc cậu cũng nghe ra giọng cậu ấy không phải người địa phương."

    "Tiếng phổ thông của cậu ấy có giọng miền bắc."

    "Nghe nói rằng.. là vị Thái Tử của giới Bắc Kinh, gia thế xuất thân của họ rất hiển hách, là một gia tộc đứng đầu giới kinh doanh ở phương bắc, cha cậu ấy là Trì Chính Đình."

    "Trì Chính Đình, có phải là siêu sao Kung Fu ảnh đế?"

    "Đúng vậy, để không làm phiền đến việc học của cậu ấy, cho nên không có công khai thân phận, nhưng mọi người đều biết điều đó mà không nói ra."

    Trì Chính Đình là một diễn viên gạo cội trong giới giải trí, ông có hình tượng rắn rỏi trên màn ảnh, từng đóng nhiều bộ phim hành động kung fu rất được ưa chuộng, có danh tiếng và doanh thu phòng vé rất cao, trong giới giải trí đã phong nam thần này là ảnh đế.

    Không ngờ ông thế mà là cha của Trì Ưng.

    Có thể nói, Trì Ưng có một thân hình cứng cỏi tầm thước cùng với giá trị nhan sắc cực kỳ điển trai anh tuấn này, nhiều ít đã được thừa hưởng từ người cha siêu sao của mình.

    "Thật là không thể nói hết được, một kỹ sư hàng không, từng tham gia một dự án hàng không vũ trụ quan trọng của quốc gia. Cậu nói xem một loại gen di truyền như vậy, gia cảnh như vậy.. những nữ sinh bình thường đều không dám thổ lộ, nghe nói tới điều kiện cậu ấy sẽ tự ti ngay, bây giờ chỉ có Tần Tư Nguyên là 'Tôi có một người cha siêu giàu ở thành phố C' mới có thể hướng tới cậu ấy."

    Tô Miểu gật gật đầu.

    Thiếu niên này, thật là khiến những cô gái bình thường cho dù có ngước nhìn cũng không thể thấy được thân ảnh của con đại bàng kia trên bầu trời.

    "Sản nghiệp nhà bọn họ đều ở phương bắc, cậu ấy sao lại đến thành phố C?"

    "Đây là Trì Ưng tự mình quyết định, bởi vì cậu ấy.."

    Hứa Mịch mĩm cười giang rộng vòng tay, như ôm lấy núi rừng và công viên phía sau, "Bởi vì cậu ấy là đại bàng, còn chúng ta là thành phố núi! Cho nên cậu ấy tung cánh bay tới đây!"

    "Cái gì vậy." Tô Miểu cũng nở nụ cười, "Xem ra cậu cũng rất thích cậu ấy nha."

    "Ai mà không thích cậu ấy chứ." Hứa Mịch nói, "Không có nói đùa cậu đâu, cậu ấy thật sự rất thích núi cao! Thích leo núi, lên đến đỉnh cao, ngoài ra còn có các môn thể thao mạo hiểm như dù lượn, đối với cậu ấy như là một bữa ăn ngon lành, nghe nói cậu ấy đã leo lên đỉnh Everest và đợi cả đêm trên đỉnh núi, chỉ để thấy được những tia nắng chiếu rọi đầu tiên của bình minh, nhìn thấy sự rực rỡ của nó!"

    Tô Miểu nghe vậy rùng mình một cái, cảm giác thật cao thật lạnh.

    Nhưng đại bàng này không phải ở những nơi vách núi dốc đứng cheo leo phía trên sao.

    Trì Ưng nói đôi cánh của cô quá nhỏ, không vươn ra bay cao được, có lẽ cô sẽ không bao giờ bay lên tới vách đá chót vót kia của anh.

    * * *

    Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ,

    Thanks.
     
    Chỉnh sửa cuối: 11 Tháng mười một 2022
  10. LieuDuong

    Bài viết:
    58
    Chương 08

    ☆ Lộ Hưng Bắc.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tô Miểu cùng Hứa Mịch chào tạm biệt nhau ở hai giao lộ, cô kiểm tra thời gian, rồi soát vé bước vào thang cuốn Hoàng Quan.

    Những khuôn mặt đang đi tới nhìn đều rất xa lạ, không có thấy bóng dáng quen thuộc kia.

    Kỳ thật, có thể gặp được là may mắn, không gặp cũng là chuyện bình thường.

    Hơn mười phút sau, ở phía cuối thang cuốn, trong lối đi tối tăm, trước cửa hàng chuyên sửa chữa điện thoại di động cũ và bán các loại miếng dán màn hình, Tô Miểu nhìn thấy một thiếu niên mặc áo hở ngực tóc húi cua, cà lơ phất phơ đứng ở ven đường, trên lỗ tai còn kẹp một điếu thuốc.

    Cô thấy tình thế không ổn, xoay người đi về phía cửa soát vé, thiếu niên vài bước đã đuổi theo: "Ôi chao, nhìn thấy ông đây là chạy àh."

    "Lộ.. Lộ Hưng Bắc.." Giọng nói của Tô Miểu có chút run rẩy.

    "Lúc trước bị những cô gái đó bắt nạt, khi ông đây che chở cho em, đều gọi một tiếng anh Lộ, thế nào, bây giờ bay được lên cành cao rồi, đến Gia Kỳ, thì gọi là Lộ Hưng Bắc sao?"

    "Không có, không có lên cành cao."

    "Diệu Diệu, em đang mặc đồng phục học sinh đấy, hãy ngoan một chút nào."

    Hắn gọi tên cô bằng tiếng địa phương, lúc nào cũng đem chữ Miểu kêu thành bốn âm ra chữ "Diệu".

    Lộ Hưng Bắc có vẻ ngoài cũng đẹp trai, khí phách ngang tàng, hắn là đại ca ở trường trung học cơ sở Bắc Khê.

    Tô Miểu có phần sợ hắn, lại không dám phản kháng, không dám nói nặng lời.

    "Lộ Hưng Bắc, tôi.. tôi phải đi về làm bài tập."

    Lộ Hưng Bắc nắm lấy tay áo đồng phục của cô, ấn cô vào bên tường: "Lại đây, gọi tiếng anh Lộ, anh đây thương em, về sau sẽ làm bạn cùng chơi với em."

    "Lộ.. Lộ Hưng Bắc."

    "Gọi anh Lộ." Hắn có chút không kiên nhẫn.

    Đúng lúc này, một bóng đen từ cửa lối đi tiến tới, ngược hướng ánh sáng, lạnh lùng và nghiêm nghị.

    Trì Ưng mặc áo hoodie kéo mũ lên, đeo túi trên vai, đi ngang qua người bọn họ, mắt vẫn nhìn thẳng, vẻ mặt thản nhiên, lạnh lùng như khi ném chiếc bánh của Tần Tư Nguyên.

    Anh đi đến cửa soát vé như chẳng quan tâm tới điều gì, mua vé rồi bước vào thang cuốn.

    Tô Miểu xô đẩy với Lộ Hưng Bắc, nước mắt gần như muốn rơi ra, cầu xin nói: "Tôi thật sự phải đi về làm bài tập, Lộ Hưng Bắc, lần sau tôi sẽ mời cậu ăn cơm được không."

    "Ông đây không ăn cơm, chỉ muốn ăn em."

    "Làm ơn đi."

    "Ayza, khóc cái gì mà khóc, chỉ đùa một chút thôi." Lộ Hưng Bắc nắm tay Tô Miểu lôi kéo ra cửa hướng lối đi, "Đi nào, cùng đến động Hồng Nhai ngắm sông với anh."

    Đi chưa được mấy bước, bóng dáng màu đen kia rốt cuộc cũng quay trở lại, từ từ chặn đường đi của Lộ Hưng Bắc.

    Anh hơi cúi xuống, đầu ngón tay bấu chặt vào nắp chiếc bật lửa, đôi mày sắc nhọn lạnh lùng của anh mang đến một cảm giác áp bức không giải thích được~

    "Bạn cùng chơi?"

    Cố ý dùng giọng thuần Bắc Kinh nói ra ngữ điệu ba chữ trong câu kia, thiếu chút khiến Tô Miểu đang khóc phải bật cười.

    Lộ Hưng Bắc hơi kinh ngạc: "Đúng vậy."

    Trì Ưng ngẩng đầu, đôi mắt đen nhánh quét nhanh như gió thổi liếc qua khuôn mặt đẫm lệ của Tô Miểu, khóe miệng nhếch lên~

    "Xem ra bạn của anh, có vẻ như không thích anh cho lắm."

    Lộ Hưng Bắc ngưng mắt trong vài giây, nhìn ra chàng trai trước mặt rõ ràng là đang bới lông tìm vết cố ý kiếm chuyện với mình.

    Khi Trì Ưng không cười, khí chất trầm xuống, cả người lạnh lùng như gió lặng trước cơn bão, nhìn không dễ chọc đến.

    Nhưng Lộ Hưng Bắc là đại ca đầu sắt tính tình cứng rắn, lại là một dạng lưu manh, hắn xông lên trước vung ra một quyền đấm vào anh~

    "Cho mày bò một chút nha! Từ đâu ra đây đồ nhãi con!"

    Cú đấm chưa kịp chạm đến mặt Trì Ưng, anh dùng một tay bóp chặt nắm đấm, nhẹ nhàng ấn trả lại, Lộ Hưng Bắc đau đớn kêu to lên: "A a a a! Đau! Mày xía vào chuyện đâu đâu vậy! Mày là ai? A.. mày!"

    Anh như muốn bóp nát xương cốt hắn, ánh mắt thật hung dữ, nhưng vẫn có một tia giễu cợt nơi khóe miệng~

    "Ngồi cùng bàn với cậu ấy."

    Toàn bộ lối đi dưới lòng đất đều có thể nghe được tiếng Lộ Hưng Bắc kêu la như quỷ rống~

    "Này, tao x anh mày! Buông tay buông tay! Đau!"

    "Buông ông đây ra!"

    "A a a a! Gãy xương rồi!"

    Tô Miểu thấy Trì Ưng đang bẻ vặn vẹo cánh tay hắn, lại sợ nếu mạnh thêm chút nữa là xảy ra việc không hay, vội vàng nói: "Trì Ưng, bỏ đi."

    Chàng trai khẽ đưa mắt liếc nhìn cô, thấy được sự lo âu trong đáy mắt ấy, lúc này mới buông Lộ Hưng Bắc ra.

    Lộ Hưng Bắc ngượng ngùng lùi lại vài bước, vừa ôm tay đau vừa cười khổ, nói với Tô Miểu: "Diệu Diệu, bạn học của em rất hung dữ, lần sau anh sẽ đến chơi với em."

    Tô Miểu nghe như vậy, nước mắt ngân ngấn trong khoé mắt, vội vàng nói: "Cậu.. cậu đừng tìm tôi! Cậu đi mà tìm mấy bạn gái của mình đi! Đừng quấy rầy tôi nữa."

    "Tất cả nữ sinh trong thành này em là ngoan nhất, ông đây chỉ thích một mình em."

    Nói xong, nhanh như chớp Lộ Hưng Bắc chạy đi mất dạng.

    Tô Miểu lại là sợ hãi, lại là lo lắng, ôm đầu gối ngồi xổm xuống đất.

    Là một ngày gì đây, làm sao vượt qua những ngày như thế này.

    Trong lối đi tối tăm và ồn ào, Trì Ưng dựa một bên bảng hiệu của cửa hàng sửa chữa điện thoại di động cũ, cúi đầu rút ra một điếu thuốc, chậm rãi châm lửa.

    Đường nét khuôn mặt của anh nổi rõ mặc dù bị khuất trong bóng tối, ở đầu ngón tay đóm lửa trên điếu thuốc sáng lên như một đóa hoa màu cam, rồi lại tắt ngấm.

    Trong suốt thời gian hút thuốc, anh đứng yên lặng còn cô vẫn ngồi xổm một bên.

    Bóng hai người đổ xuống đất, một cái thật dài, một cái cuộn lại thành hình tròn, như dựa sát vào nhau.

    "Cảm ơn cậu." Tô Miểu ngẩng đầu nói với anh, "Nếu cậu có việc gì thì cứ đi trước đi, Lộ Hưng Bắc sẽ không quay trở lại đâu."

    Trì Ưng dụi tắt tàn thuốc, vẻ mặt không chút để ý: "Hai người đã nói chuyện yêu đương?"

    "Chỉ có mình hắn cảm thấy như vậy."

    Anh ngồi xuống trước mặt cô, đưa tay kéo mấy sợi tóc mái đang buộc chặt của cô, để những lọn tóc này mềm mại buông xuống ở bên tai, đôi mắt anh đen nhánh nhìn cô chằm chằm vài giây, rồi đánh giá: "Xác thật rất ngoan, nếu là tôi cũng không dễ gì từ bỏ."

    Theo cách nói ở thành phố C, ngoan có nghĩa là thật xinh đẹp.

    Đầu ngón tay thô ráp của chàng trai lướt nhẹ qua cổ cô, để lại một xúc cảm thoáng lan tỏa rồi biến mất không dấu vết.

    Trong hơi thở anh, mùi hương bạc hà lạnh lẽo của điếu thuốc luôn quấn quanh người, khiến cô có cảm giác không chỗ trốn chạy, hai má hơi nóng lên.

    "Sao không nhanh chóng trở về làm bài tập?" Anh hỏi cô.

    Tô Miểu lắc lắc đầu.

    "Vậy thì mời tôi ăn tô mì đi?"

    "Cũng được."

    Hai người một trước một sau cùng ra khỏi lối đi tối tăm kia, đến khu phố Thái Viên Bá bên cạnh có bãi đậu xe, ngẫu nhiên bước vào một quán mì nhỏ trong con ngõ hẹp.

    "Cậu ăn loại gì?" Tô Miểu quay đầu lại hỏi anh.

    "Mì canh suông." Trì Ưng ngồi trên ghế phía ngoài cửa, lấy khăn giấy trong hộp khăn ăn, lau bụi trên màn hình điện thoại.

    Cô hướng về phía ông chủ đang trụng những sợi mì nhỏ bên trong tiệm, dùng giọng địa phương hô to: "Ông chủ, một tô mì canh suông, một tô mì trộn hạt đậu."

    "Mì trộn hạt đậu có muốn thêm ớt không."

    "Cho nhiều ớt cay."

    Ánh mắt Trì Ưng nhìn theo cô.

    Khung cảnh chung quanh thật ồn ào náo nhiệt, cô như một nét chấm phá xinh đẹp nhất, cái cổ thon dài, xương quai xanh trắng nõn mảnh mai, cảm giác rất dễ gãy. Nhưng dáng vẻ tưởng chừng như rất yếu ớt của cô, lại ẩn chứa đâu đó một sự bướng bỉnh cùng kiên quyết.

    Lúc này, di động vang lên, là anh em nhà Tần Tư Dương gọi tới.

    "Ở nơi nào?"

    "Được rồi, tôi đến ngay."

    Tô Miểu từ trong tiệm đi ra, đã là không thấy bóng dáng thiếu niên đâu nữa.

    Trên bàn, chiếc hộp đựng khăn ăn đang chặn trên một tờ tiền hai mươi đồng, ngọn gió vô tình thổi qua, một góc tờ tiền nhẹ phất phất lên.

    Trong lòng có chút trống rỗng, cô quay vào trong tiệm, giọng khàn khàn nói: "Ông chủ, mì trộn hạt đậu và mì canh suông, đóng gói đem đi."

    * * *

    Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ,

    Thanks.
     
    Chỉnh sửa cuối: 11 Tháng mười một 2022
  11. LieuDuong

    Bài viết:
    58
    Chương 09

    ☆ Cánh nhỏ.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Khi Tô Miểu về đến nhà, đặt hai tô mì đã đóng gói lên trên bàn, cô bước vào phòng ngủ hô to: "Mẹ ơi, ăn mì nào."

    Tô Thanh Dao đang phe phẩy cây quạt hương bồ, vẻ lười biếng từ trên giường ngồi dậy, sắc mặt tái nhợt, trông rất mệt mỏi, dường như muốn bệnh: "Còn biết được mang mì về cho mẹ nữa hả."

    "Mẹ làm sao vậy, nhìn như muốn bệnh?"

    "Không có việc gì, do buổi chiều mẹ ngủ hơi nhiều." Tô Thanh Dao ngồi vào chiếc bàn tròn nhỏ, mở hai hộp mì được đóng gói ra, quyết định kéo tô mì trộn hạt đậu đến trước mặt mình, "Sao con lại mua mì canh suông?"

    "Lâu lâu thay đổi khẩu vị một chút." Tô Miểu vào phòng bếp cầm ra hộp ớt, chuẩn bị bỏ thêm trong tô mì canh suông cho thật cay.

    Nhìn tô mì chỉ có rau xanh, nước thì trắng xóa, nghĩ đến ánh mắt lạnh nhạt của chàng trai kia, chiếc muỗng trong tay cô dừng lại, cuối cùng đặt hộp ớt xuống, cầm đũa lên ăn tô mì canh suông đúng nghĩa này.

    "Canh suông chỉ toàn là nước, vậy mà con cũng ăn được."

    "Thật ra cũng không khó ăn lắm đâu."

    Tô mì ít ỏi chỉ vài ba ngụm là đã ăn xong, Tô Miểu vội vàng về phòng ôn bài và làm bài tập, cô còn quay qua dặn dò Tô Thanh Dao, "Nếu thấy không thoải mái, tối nay mẹ đừng đi làm nữa."

    "Nói nghe dễ lắm, nếu mẹ không đi làm thì lấy ai kiếm tiền cho để đóng học phí đắt đỏ như vậy."

    Cô cúi đầu, nhìn đôi dép lê dưới chân mình, nói như muốn đảm bảo: "Con sẽ cố gắng hết sức, đến khi đóng học phí của kỳ sau, sẽ xin được học bổng để khấu trừ."

    "Quên đi, cho dù con không cần chăng nữa, mẹ con cũng có nhiều việc phải chi tiêu." Tô Thanh Dao xua xua tay, "Các mỹ phẩm dưỡng da của mẹ thật sự rất đắt, không kiếm ra tiền, mẹ con làm sao giữ được nét thanh xuân, trẻ mãi không già?"

    "Mẹ, sau này lớn lên kiếm được nhiều tiền, mỗi ngày đều mời mẹ đi thẩm mỹ viện."

    Tô Thanh Dao cười: "Mỗi ngày đều đi thẩm mỹ viện? Con muốn biến mẹ thành búp bê Barbie sao?"

    Tô Miểu cũng cười khe khẽ, khóe miệng cong lên hiện ra một má lúm đồng tiền rất đáng yêu.

    Tô Thanh Dao dùng thanh dũa để làm trơn nhẵn móng tay của mình: "Đúng rồi con gái, ngày đầu khai giảng, cặp song sinh nhà họ Tần có làm phiền con không?"

    "Không có." Tô Miểu nghĩ là đừng làm cho mẹ thêm lo lắng, "Trường trung học tư thục Gia Kỳ khác với trường trung học cơ sở Bắc Khê, ở đây không cho phép học sinh đánh nhau, họ quản rất nghiêm khắc."

    "Vậy là tốt rồi, còn thằng khốn Lộ Hưng Bắc kia, có quấy rầy con nữa không?"

    Tô Miểu dừng lại không có trả lời ngay, Tô Thanh Dao nhìn ra dáng vẻ ngập ngừng của cô gái nhỏ, bà suy đoán được, tức khắc nổi giận lên: "Nó lại tới tìm con hả?"

    "Hôm nay có gặp ở Thái Viên Bá, có thể chỉ là trùng hợp mà thôi."

    "Mỗi ngày con đều phải đi thang cuốn, nó muốn chặn đường con chắc chắn sẽ đứng chờ bên đó!" Tô Thanh Dao vẫn còn tức vừa nói vừa thở mạnh, "Lần sau con ngồi xe buýt, đừng đi bên đó nữa."

    Tô Miểu không có đáp lại.

    "Thật là, lần sau đừng để mẹ gặp được nó, mẹ sẽ làm cho nó thật đẹp mặt, đồ chó chết tiệt!"

    "Mẹ, mẹ đừng nóng giận, thật ra hắn cũng không có gì quá đáng với con, chỉ là hay nói ít câu khó nghe mà thôi."

    "Con cũng thật hiền quá."

    Tô Thanh Dao kéo lỗ tai cô lên, "Con cứ đánh vào nó, ở trên phố mẹ thấy rất nhiều cô gái thật sự hung dữ, sao con lại hèn nhát đến như vậy. Nếu nó tới chặn đường con một lần nữa, con đạp vài cái vào hai chân nó, xem nó còn dám quấy rối con nữa không."

    "Mẹ, con đi làm bài tập đây."

    Tô Miểu xoa xoa lỗ tai trở về phòng, phía ngoài cửa, Tô Thanh Dao vẫn còn hùng hổ la mắng: "Tại sao người nào cũng có thể bắt nạt được con như thế, dạo sau này con cứ có bộ dáng nhẫn nhịn thua kém mọi người, nếu mẹ cũng như tính cách của con, mẹ đây không sống quá mười chín tuổi đâu."

    Tô Miểu ngồi ở bên cửa sổ mở ra sách hướng dẫn làm bài tập, cô nhìn phía bên ngoài ngắm mặt trời dần lặn xuống, ánh hoàng hôn rơi trên sông Gia Lăng làm sóng nước thêm lấp lánh.

    Cô lật lên tay trái của mình, nhìn thấy hình xăm đôi cánh đại bàng nhỏ trên cổ tay, cuối tuần này phải đi xóa nó, ngàn vạn lần đừng để giáo viên thấy được.

    Cô cúi người xuống trên bàn, nhìn chăm chăm vào hình xăm đôi cánh đại bàng màu chàm này, nghĩ đến lời nói của Trì Ưng, hai mắt cô dịu lại~

    "Cánh nhỏ, em có thể mang chị bay cao được bao nhiêu?

    " Thật ra không cần phải bay quá cao, có thể nhìn thấy ánh mặt trời là tốt rồi."

    * * *

    Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ,

    Thanks.
     
    Chỉnh sửa cuối: 11 Tháng mười một 2022
Trả lời qua Facebook
Đang tải...