Xuân Của Hy Vọng Tác giả: Call Me TT Xuân sang với mưa phùn rả rích, mầm cây cựa mình, vạn vật nảy nở. Trong cơn gió se lạnh da diết của tiết trời miền Trung lất phất những mảng màu của đất trời, những thanh âm của sự sống. Nền trời thanh thiên lơ đãng, những chậu cúc vàng ấm áp, nhành lan tím thắm sắc suy tư. Đâu đó vang tiếng rôm rả chuyện trò, tiếng gậy trúc khua bên thềm hoa nở, tiếng chim ríu rít gọi xuân. Sự sống biến chuyển nhanh nhưng không vội, có chăng vì vô tình bỏ qua những điều nhỏ nhặt nhưng tinh tế. Xuân đến, mưa không nặng hạt, chỉ mơn man như những màn sương mỏng. Vậy mà mưa ấy làm lòng người như lắng xuống, nhen nhóm cái dư âm dai dẳng của hoài niệm, hoang hoải, đầy vơi. Tôi nhớ những mái nhà quê vang tiếng gà gáy sáng. Bên dãy dừa rì rào ngày đêm cùng tiếng chảy êm đề của dòng sông không tên lặng lẽ, những vạt khói bếp trắng xóa bay lên từ mái tranh, dùng dằng mãi chẳng tan trong màn đêm gần sáng. Trong ánh lửa bập bùng nổ li ti những tàn đỏ, có bóng dáng người tôi thương đã bao đời lầm lũ cho giấc mơ nuôi lớn con chữ. Tháng năm qua dần, mái đầu cháy nắng năm xưa đã có vài sợi trắng, vết hằn ươm màu thời gian lưu lại trên khuôn mặt người đàn bà khắc khổ, nhưng chẳng che nổi nụ cười hiền hậu rạng rỡ nét xuân. Càng nhiều tuổi người ta càng ít mong đến Tết, nhưng người thì khác. Tết vẫn vẹn nguyên những ký ức hạnh phúc và tươi đẹp như thuở còn son rỗi. Người vẫn tính đời sống bằng nhịp mùa đi, không phải lẩm nhẩm tháng tháng năm năm dù đã về già. Cuộc sống này không vô nghĩa, người đã làm điều thiêng liêng và lớn lao nhất, là thắp lên mùa xuân cho một cuộc đời nhỏ- là tôi. Xuân không hẳn là màu sự sống, nhưng với tôi là màu của hy vọng, của trưởng thành. Mùi khói hương lãng đãng ấm áp bình an, những vòng khói bay lên chưa cao đã vội tan biến, chỉ còn lại thứ hương trầm ấm và mạnh mẽ nơi đầu mũi. Mọi thứ như chùng hẳn lại, bớt luống cuống, thanh tịnh hẳn. Mấy năm trôi qua với bao khó khăn và mất mát của mảnh đất miền Trung đầy nắng gió. Sự vất vả bám trụ nơi mảnh đất tụ hội mưu sinh lập nghiệp bởi đại dịch COVID bùng nổ. Nước mắt trôi theo những mái nhà đổ nát khi bão qua, nước mắt tủi hờn khi không biết liệu mai có còn giữ được công việc, và nước mắt vỡ òa khi con vẫn bình an sau bao đợt tái phát dịch bệnh. Những tháng ngày không ngừng nước mắt. Nhưng dẫu vậy, nụ cười vẫn chưa bao giờ ngừng nở. Tôi nhìn ra ngõ. Vẫn con đường đá đất chen nhau vương những dấu chân đủ mọi hình dạng đã nâng niu bước chân tôi suốt một thời thơ ấu. Vài đám hoa ngũ sắc dại mọc bên đường xen lẫn những bụi cỏ màn trầu xanh mướt với những cánh lá mỏng manh nhưng sắc nhọn, những cánh lá khẽ cứa vào tuổi thơ tôi những vết xước ngọt ngào. Người về trên chiếc xe máy tróc sơn, chầm chậm chở hương Tết về nhà. 2 chậu cúc vạn thọ được đặt ngay bậc thềm gạch đỏ lấm tấm vết nhám thời gian. Bên ô cửa, xuân lấp ló gọi mời đôi cánh bướm nghiêng đầy hương thơm trên dàn thiên lý trổ bông vàng nắng. Những dây mơ leo dài ngổn ngang, tô đậm hơn sắc xanh của sự sống những ngày sắp sang năm mới. Tất cả đã khơi dậy trong đất trời hơi ấm tàn dư của hoài niệm, của dĩ vãng và của cả xúc cảm hân hoan đón chào xuân mới với bao hy vọng. Tối 30, Tivi phát cảnh dòng người nô nức xem pháo xuân ở những thành phố lớn, những ánh sáng rực màu trên nền trời đen không thấy đáy. Tại phút giây giao mùa giữa âm dương, đất trời ấy, nhà tôi quay quần bên mâm cơm tất niên nhỏ, bài nhạc "Happy New Year" vang lên da diết mà ấm áp. Tết nay, Tết ở đây không có những ánh đèn hay mùi khói pháo khen khét, cũng không có cảnh dòng người bon chen hối hả của những nhịp đời ồn ã chưa từng, Tết ở đây cũng không cả những phố thị xa hoa không có giờ ngủ. Tết chỉ đơn giản là sự bình yên lặng lẽ bên gia đình, khi tôi tặng người 1 cái ôm xiết chặt, hay tôi giúp người chải lại mái tóc thưa. Tết là vậy, đơn giản là không ngừng yêu thương. Năm qua đi cuốn đi những nụ cười và giọt nước mắt, để lại bao khó khăn thử thách chưa rõ như thế nào. Nhiều người bảo chẳng còn mong Tết đến xuân về, vì cái khoảnh khắc năm tàn tháng tận thuở ngày xưa đã nhạt, vì ám ảnh tuổi tác dần trở nên đáng sợ, và vì bao lo toan kinh kế vất vả ngày một nhiều. Tôi cười. Chẳng cần quẩn quanh sự giàu sang, tôi chỉ cần cuối năm được quay về chốn cũ, bên bữa cơm sum vầy cùng gia đình. Tôi tin nét đẹp của sự trắc ẩn luôn nghiêng về phía âm thầm và bền bỉ. Xuân không hẳn là màu sự sống, nhưng đó là màu của hy vọng, của trưởng thành. Miễn là bình an, mọi thứ đều còn hy vọng. (Hết). Call Me TT