Chương 10: Hiểu lầm lại thêm hiểu lầm
Sáng hôm sau thức dậy, Mặc Thanh Phong đã sớm rời đi, cùng cha ta bàn chuyện chính sự. Tin đồn Vương gia ân ân ái ái bế Vương phi về tư phòng đã truyền khắp Tướng phủ. Tiểu Xuân vừa sửa soạn trang điểm cho ta vừa tủm tỉm cười, có vẻ rất vui về chuyện này. Nàng là nô tì thân cận của ta từ nhỏ, hết mực trung thành. Chuyện hôm qua thực hiện một cách chu toàn và kín đáo, ta phát hiện ra nàng còn rất được việc, sau này ắt hẳn sẽ giúp đỡ được rất nhiều cho ta. Có một người mẹ tài giỏi, một thân phận cao quý ít người có được, nữ tì thân cận cũng trung thành và mẫn cán như vậy, thật không hiểu sao nhân vật này của ta vẫn làm một nữ phụ ngốc nghếch mờ nhạt từ trước tới giờ. Không biết do tác giả quá bất công, cố ý vẽ nên một nữ phụ thiếu tư chất, vô dụng, hay do hào quang nữ chính quá mạnh mẽ nữa.
Suốt chặng đường tới sảnh đường để dùng điểm tâm sáng, nô tì cúi chào, rồi lại kín đáo che miệng cười phía sau. Thật khiến ta ngại chết! Lại không thể ngay lập tức chạy ra đứng giữa phủ mà hô lên giải thích: "Đêm qua hai chúng ta chẳng làm gì cả!". Tên Mặc Thanh Phong chết dẫm đó! Nhưng mất mặt không phải quan trọng nhất, chuyện đã xì xào khắp phủ như vậy, vậy ắt hẳn cũng đến tai Yên Nhi rồi!
Thật vậy, khi ta tới sảnh đường thì Mặc Thanh Phong và Yên Nhi cũng vừa kịp tới nơi. Ba chúng ta chạm mặt, thấy cảnh chàng nhìn nàng, nàng nhìn chàng trước mặt, ta đành vội vòng ra phía sau Mặc Thanh Phong, vào bàn ngồi trước, để hai người nhìn nhau thêm một chút cho đúng kịch bản ngôn tình vậy. Còn chiếc bóng đèn là ta đi ăn sáng, đói rồi. Vừa vòng ra phía sau thì cổ tay lại bị kéo lại, quay đầu nhìn, thì ra là Mặc Thanh Phong, hắn tức giận nhíu mày.
- Ta.. ta đói rồi! - Ta gượng gạo giằng tay lại, cười chống chế, ngại ngùng không dám nhìn sang Yên Nhi - Hai.. hai người tiếp tục đi!
Hắn cũng buông ra, theo sau ta vào bàn ngồi.
Mẫu thân có vẻ rất hài lòng vì nghe tin chuyện tối qua, bà gắp cho ta một miếng bánh chẻo:
- Tuệ Nghi, ăn nhiều một chút, đêm qua hẳn là rất vất vả! - Nói xong cũng không quên liếc mắt sang nhìn Yên Nhi đầy ẩn ý và châm chọc.
Ta đang nuốt dở miếng bánh suýt nữa thì nghẹn chết, may mà kìm lại được, Yên Nhi phía bên kia ngồi cứng đờ, tay nắm chặt lấy đôi đũa. Chắc sẽ không phi đũa sang phía bên này đó chứ? Mặc Thanh Phong thấy vậy ngồi cạnh vỗ nhẹ lên lưng ta:
- Nàng không sao chứ?
- Thấy Vương gia và Vương phi yêu thương nhau như vậy, ta cũng yên tâm rồi! - Mẫu thân ta vẫn không dừng lại, vừa nói vừa liếc nhìn Yên Nhi.
Ta ngượng đến đỏ mặt, gạt tay Mặc Thanh Phong, không nói nổi điều gì, chỉ biết cúi đầu ăn cho xong. Yên Nhi phía bên kia dường như cũng không chịu nổi nữa, đứng lên xin về phòng trước. Ta thấy vậy cũng đứng lên xin lui về.
Ta theo đến bờ hồ thì đuồi kịp Yên Nhi, nàng ta tức giận quay lại:
- Ta thật ngu ngốc khi tin lời ngươi!
- Chuyện không phải như ngươi nghĩ đâu! - Ta cũng chưa biết làm cách nào để giải thích với nàng ta. Thật là đau đầu!
- Không như ta nghĩ, vậy như thế nào? Ngươi một khắc trước còn hứa hẹn rằng sẽ trả lại Vương gia cho ta, một khắc sau đã cùng người ân ân ái ái. Còn ta lại như một kẻ ngốc, tin lời ngươi.
- Ta giờ trên danh nghĩa là thê tử của hắn ta, không thể cự tuyệt hắn. Vả lại đêm qua chúng ta không xảy ra chuyện gì cả!
- Ngươi nghĩ ta là trẻ con ư? Còn muốn lừa ta. Vậy tại sao sáng này gặp nhau trước sảnh, ngươi lại né tránh ta?
- Ta.. - Thật là tình ngay lý gian, ta thầm nghĩ, lúc đó tránh mặt không phải để hai người các ngươi thoải mái nhìn nhau hay sao?
- Ngươi cũng vừa nói ngươi giờ là thê tử của Vương gia. Cho dù đêm qua có không xảy ra chuyện gì, vậy còn đêm nay, đêm sau, đêm sau nữa..
Nàng ta đã nói ra chuyện ta cũng chưa kịp tính tới, đêm qua ta đã may mắn trốn tránh được, nhưng còn những đêm sau này.. Dường như những tưởng tượng trong đầu khiến nàng ta trở nên cuồng nộ:
- Ta phải nói hết sự thật với Vương gia!
Không được, ta vẫn chưa biết tính thế nào để nói ra sự thật, làm sao để Mặc Thanh Phong không quay lại trút giận vào ta. Đúng lúc này, những người trong sảnh đường cũng theo tiếng cãi cọ nãy giờ mà tới chỗ chúng ta, Mặc Thanh Phong cũng đi cùng. Ta hốt hoảng tóm lấy tay nàng ta, ngăn nàng lại:
- Đừng, xin hãy nghe ta!
Yên Nhi theo phản xạ giật tay lại, vô tình gạt tay ta ra. Ta mất đà rơi xuống hồ nước. Tiếng Tiểu Xuân hét lên thất thanh, Mặc Thanh Phong như một mũi tên lao tới, vội nhảy xuống hồ. Nhưng ta vốn dĩ biết bơi, vừa nãy do bất ngờ mà không kịp phản ứng, ngay sau đó lập tức lóp ngóp bơi vào, liền bị hắn bơi tới gần kéo lấy, bế lên bờ. Rõ ràng là ta tự cứu lấy mình, nhưng trong mắt mọi người thành ra ta đang bị muội muội ghen ghét đẩy xuống nước, sau đó được Vương gia cứu lên. Kịch bản cẩu huyết gì đây chứ?
Ta toàn thân ướt nhẹp, ngồi thở hổn hển không nói ra hơi, Mặc Thanh Phong bên cạnh cũng ướt hết, gấp gáp kiểm tra xem ta có bị thương ở đâu không, sau khi yên tâm là trên người ta không sao cả, mới quay sang nhìn Yên Nhi giận dữ:
- Nàng..
Yên Nhi lúc này đang đứng chết chân, vừa rồi hoàn toàn là nàng ta vô ý. Hơn nữa, để phục vụ cho vài tình tiết sau này, tác giả đã cho nữ chính toàn năng của cuốn truyện này lại không biết bơi, chuyện cứu được Mặc Thanh Phong ngày xưa cũng đều là may mắn, vì vậy vừa nãy nàng ta cũng không thể cùng nhảy xuống cứu ta. Tình thế lúc này, ta như một nữ phụ trà xanh, lừa dối nam chính, khi sắp bị lật tẩy liền giả vờ rơi xuống nước để hãm hại nữ chính vậy. Thật sự không biết phải giải quyết thế nào.
- Ngươi vì ghen tị với trưởng tỷ của mình mà lại đẩy nó xuống nước! Thật là độc ác! - Mẫu thân chạy tới, cũng hiểu lầm rằng Yên Nhi vừa đẩy ta xuống nước, liền thương xót mà hét lên. Bà cũng vội vã xem xét khắp người ta xem liệu có vết thương nào không.
- Ta.. ta không làm gì cả, là nàng ta tự mình rơi xuống - Yên Nhi rơi vào tình thế bị vu oan, nàng ta ngỡ ngàng, vội giải thích - là nàng ta giở trò, muốn ngăn ta nói ra..
Mẫu thân giật mình, sợ mọi chuyện bại lộ, liền ngắt lời:
- Ngươi còn muốn vu oan cho Tuệ Nghi nữa ư?
- Mẫu thân - Ta với tay ngăn bà lại.
- Nó đẩy con xuống hồ, lại muốn vu oan còn, con còn định nói đỡ cho nó nữa ư?
- Vu oan? Là nàng ta muốn ngăn ta nói sự thật với Vương gia..
Mặc Thanh Phong bế ta lên, ánh mắt ngầm ý đừng hòng giãy giụa, mau ngoan ngoãn theo hắn về thay y phục. Yên Nhi vội chạy theo nắm lấy tay áo hắn:
- Vương gia, thực ra ta mới là người..
- Đừng nói nữa!
Hắn không quay đầu, lạnh lùng ném lại một câu rồi tiếp tục bước đi. Tay áo hắn tuột khỏi bàn tay Yên Nhi. Nàng đứng trân trân, bàn tay vẫn cứng đơ trên không trung, âm thầm rơi nước mắt. Xung quanh mọi người đứng chỉ trỏ bàn tán. Đây là tình tiết nam nữ chính hiểu lầm điển hình trong chuyện ngôn tình, còn ta đã vô ý trở thành nữ phụ trà xanh trong chuyện mất rồi! Thật là hiểu lầm lại thêm hiểu lầm! Điều quan trọng nhất là tình tiết này cũng có trong truyện, mặc dù nguyên nhân và tiểu tiết có chút đổi khác, nhưng diễn biến và kết quả vẫn vậy. Ta trăm phương ngàn kế thay đổi mạch truyện, nhưng những tình tiết quan trọng vẫn đi theo hướng ban đầu, cứ thế này, liệu rằng kết cục ta hằng lo sợ sẽ vẫn xảy ra? Ta lúc này toàn thân rã rời, trong lòng bất lực chẳng biết phải làm thế nào, chỉ đành để mặc Mặc Thanh Phong bế về phòng.
Về đến phòng, Mặc Thanh Phong lệnh cho Tiểu Xuân hầu hạ ta thay y phục, rồi cho người chuẩn bị xe ngựa, lập tức cùng nhau về Vương Phủ.
Suốt chặng đường tới sảnh đường để dùng điểm tâm sáng, nô tì cúi chào, rồi lại kín đáo che miệng cười phía sau. Thật khiến ta ngại chết! Lại không thể ngay lập tức chạy ra đứng giữa phủ mà hô lên giải thích: "Đêm qua hai chúng ta chẳng làm gì cả!". Tên Mặc Thanh Phong chết dẫm đó! Nhưng mất mặt không phải quan trọng nhất, chuyện đã xì xào khắp phủ như vậy, vậy ắt hẳn cũng đến tai Yên Nhi rồi!
Thật vậy, khi ta tới sảnh đường thì Mặc Thanh Phong và Yên Nhi cũng vừa kịp tới nơi. Ba chúng ta chạm mặt, thấy cảnh chàng nhìn nàng, nàng nhìn chàng trước mặt, ta đành vội vòng ra phía sau Mặc Thanh Phong, vào bàn ngồi trước, để hai người nhìn nhau thêm một chút cho đúng kịch bản ngôn tình vậy. Còn chiếc bóng đèn là ta đi ăn sáng, đói rồi. Vừa vòng ra phía sau thì cổ tay lại bị kéo lại, quay đầu nhìn, thì ra là Mặc Thanh Phong, hắn tức giận nhíu mày.
- Ta.. ta đói rồi! - Ta gượng gạo giằng tay lại, cười chống chế, ngại ngùng không dám nhìn sang Yên Nhi - Hai.. hai người tiếp tục đi!
Hắn cũng buông ra, theo sau ta vào bàn ngồi.
Mẫu thân có vẻ rất hài lòng vì nghe tin chuyện tối qua, bà gắp cho ta một miếng bánh chẻo:
- Tuệ Nghi, ăn nhiều một chút, đêm qua hẳn là rất vất vả! - Nói xong cũng không quên liếc mắt sang nhìn Yên Nhi đầy ẩn ý và châm chọc.
Ta đang nuốt dở miếng bánh suýt nữa thì nghẹn chết, may mà kìm lại được, Yên Nhi phía bên kia ngồi cứng đờ, tay nắm chặt lấy đôi đũa. Chắc sẽ không phi đũa sang phía bên này đó chứ? Mặc Thanh Phong thấy vậy ngồi cạnh vỗ nhẹ lên lưng ta:
- Nàng không sao chứ?
- Thấy Vương gia và Vương phi yêu thương nhau như vậy, ta cũng yên tâm rồi! - Mẫu thân ta vẫn không dừng lại, vừa nói vừa liếc nhìn Yên Nhi.
Ta ngượng đến đỏ mặt, gạt tay Mặc Thanh Phong, không nói nổi điều gì, chỉ biết cúi đầu ăn cho xong. Yên Nhi phía bên kia dường như cũng không chịu nổi nữa, đứng lên xin về phòng trước. Ta thấy vậy cũng đứng lên xin lui về.
Ta theo đến bờ hồ thì đuồi kịp Yên Nhi, nàng ta tức giận quay lại:
- Ta thật ngu ngốc khi tin lời ngươi!
- Chuyện không phải như ngươi nghĩ đâu! - Ta cũng chưa biết làm cách nào để giải thích với nàng ta. Thật là đau đầu!
- Không như ta nghĩ, vậy như thế nào? Ngươi một khắc trước còn hứa hẹn rằng sẽ trả lại Vương gia cho ta, một khắc sau đã cùng người ân ân ái ái. Còn ta lại như một kẻ ngốc, tin lời ngươi.
- Ta giờ trên danh nghĩa là thê tử của hắn ta, không thể cự tuyệt hắn. Vả lại đêm qua chúng ta không xảy ra chuyện gì cả!
- Ngươi nghĩ ta là trẻ con ư? Còn muốn lừa ta. Vậy tại sao sáng này gặp nhau trước sảnh, ngươi lại né tránh ta?
- Ta.. - Thật là tình ngay lý gian, ta thầm nghĩ, lúc đó tránh mặt không phải để hai người các ngươi thoải mái nhìn nhau hay sao?
- Ngươi cũng vừa nói ngươi giờ là thê tử của Vương gia. Cho dù đêm qua có không xảy ra chuyện gì, vậy còn đêm nay, đêm sau, đêm sau nữa..
Nàng ta đã nói ra chuyện ta cũng chưa kịp tính tới, đêm qua ta đã may mắn trốn tránh được, nhưng còn những đêm sau này.. Dường như những tưởng tượng trong đầu khiến nàng ta trở nên cuồng nộ:
- Ta phải nói hết sự thật với Vương gia!
Không được, ta vẫn chưa biết tính thế nào để nói ra sự thật, làm sao để Mặc Thanh Phong không quay lại trút giận vào ta. Đúng lúc này, những người trong sảnh đường cũng theo tiếng cãi cọ nãy giờ mà tới chỗ chúng ta, Mặc Thanh Phong cũng đi cùng. Ta hốt hoảng tóm lấy tay nàng ta, ngăn nàng lại:
- Đừng, xin hãy nghe ta!
Yên Nhi theo phản xạ giật tay lại, vô tình gạt tay ta ra. Ta mất đà rơi xuống hồ nước. Tiếng Tiểu Xuân hét lên thất thanh, Mặc Thanh Phong như một mũi tên lao tới, vội nhảy xuống hồ. Nhưng ta vốn dĩ biết bơi, vừa nãy do bất ngờ mà không kịp phản ứng, ngay sau đó lập tức lóp ngóp bơi vào, liền bị hắn bơi tới gần kéo lấy, bế lên bờ. Rõ ràng là ta tự cứu lấy mình, nhưng trong mắt mọi người thành ra ta đang bị muội muội ghen ghét đẩy xuống nước, sau đó được Vương gia cứu lên. Kịch bản cẩu huyết gì đây chứ?
Ta toàn thân ướt nhẹp, ngồi thở hổn hển không nói ra hơi, Mặc Thanh Phong bên cạnh cũng ướt hết, gấp gáp kiểm tra xem ta có bị thương ở đâu không, sau khi yên tâm là trên người ta không sao cả, mới quay sang nhìn Yên Nhi giận dữ:
- Nàng..
Yên Nhi lúc này đang đứng chết chân, vừa rồi hoàn toàn là nàng ta vô ý. Hơn nữa, để phục vụ cho vài tình tiết sau này, tác giả đã cho nữ chính toàn năng của cuốn truyện này lại không biết bơi, chuyện cứu được Mặc Thanh Phong ngày xưa cũng đều là may mắn, vì vậy vừa nãy nàng ta cũng không thể cùng nhảy xuống cứu ta. Tình thế lúc này, ta như một nữ phụ trà xanh, lừa dối nam chính, khi sắp bị lật tẩy liền giả vờ rơi xuống nước để hãm hại nữ chính vậy. Thật sự không biết phải giải quyết thế nào.
- Ngươi vì ghen tị với trưởng tỷ của mình mà lại đẩy nó xuống nước! Thật là độc ác! - Mẫu thân chạy tới, cũng hiểu lầm rằng Yên Nhi vừa đẩy ta xuống nước, liền thương xót mà hét lên. Bà cũng vội vã xem xét khắp người ta xem liệu có vết thương nào không.
- Ta.. ta không làm gì cả, là nàng ta tự mình rơi xuống - Yên Nhi rơi vào tình thế bị vu oan, nàng ta ngỡ ngàng, vội giải thích - là nàng ta giở trò, muốn ngăn ta nói ra..
Mẫu thân giật mình, sợ mọi chuyện bại lộ, liền ngắt lời:
- Ngươi còn muốn vu oan cho Tuệ Nghi nữa ư?
- Mẫu thân - Ta với tay ngăn bà lại.
- Nó đẩy con xuống hồ, lại muốn vu oan còn, con còn định nói đỡ cho nó nữa ư?
- Vu oan? Là nàng ta muốn ngăn ta nói sự thật với Vương gia..
Mặc Thanh Phong bế ta lên, ánh mắt ngầm ý đừng hòng giãy giụa, mau ngoan ngoãn theo hắn về thay y phục. Yên Nhi vội chạy theo nắm lấy tay áo hắn:
- Vương gia, thực ra ta mới là người..
- Đừng nói nữa!
Hắn không quay đầu, lạnh lùng ném lại một câu rồi tiếp tục bước đi. Tay áo hắn tuột khỏi bàn tay Yên Nhi. Nàng đứng trân trân, bàn tay vẫn cứng đơ trên không trung, âm thầm rơi nước mắt. Xung quanh mọi người đứng chỉ trỏ bàn tán. Đây là tình tiết nam nữ chính hiểu lầm điển hình trong chuyện ngôn tình, còn ta đã vô ý trở thành nữ phụ trà xanh trong chuyện mất rồi! Thật là hiểu lầm lại thêm hiểu lầm! Điều quan trọng nhất là tình tiết này cũng có trong truyện, mặc dù nguyên nhân và tiểu tiết có chút đổi khác, nhưng diễn biến và kết quả vẫn vậy. Ta trăm phương ngàn kế thay đổi mạch truyện, nhưng những tình tiết quan trọng vẫn đi theo hướng ban đầu, cứ thế này, liệu rằng kết cục ta hằng lo sợ sẽ vẫn xảy ra? Ta lúc này toàn thân rã rời, trong lòng bất lực chẳng biết phải làm thế nào, chỉ đành để mặc Mặc Thanh Phong bế về phòng.
Về đến phòng, Mặc Thanh Phong lệnh cho Tiểu Xuân hầu hạ ta thay y phục, rồi cho người chuẩn bị xe ngựa, lập tức cùng nhau về Vương Phủ.
Chỉnh sửa cuối: