Sân trường thuở mười sáu Hoa phượng tàn, xác phượng rụng ngẩn ngơ Thảng thốt tiếng ve rơi chiều lặng gió Ba mươi tuổi lòng bỗng quay quắt nhớ Về sân trường thuở mười sáu mười lăm Nơi tàng cây xao xác lá bâng khuâng Ta đứng dưới cơn mưa chiều xa vắng Người con gái đi ngang nhìn lãng mạn Nở nụ cười mới khó hiểu làm sao! Nơi nằm ngoan những vạt cỏ ca dao Ru đôi lứa ban trưa vào tình tự Tuổi mười sáu riêng lòng ta lúc đó Phải không em thầm kín đến dường nào. Ngày quen nhau đêm dằng dặc chiêm bao Em hiển hiện, em chập chờn chiếc bóng Hoa phượng nở bất ngờ hoa phượng rụng Tiếng ve gần bất chợt hóa xa xôi. Ngẩn ngơ lòng vô cớ những buồn vui Tập nhật ký dịu dàng dòng mực tím, Từng trang viết bàng hoàng bao kỷ niệm Về thân thương một mùa hạ đầu đời. Mười lăm năm vẫn tàng phượng ấy thôi Và tiếng ve vẫn tiếng ve ngày cũ Người bạn gái năm nào, giờ, có nhớ Như lòng mình khi về lại trường xưa.
Chỉ là bạn thôi Mình với cậu chỉ là bạn thôi Không thể hơn, suốt đời chỉ vậy! Dù vắng cậu, mình có buồn thật đấy Nhưng buồn, đâu phải đã cô đơn. Mình với cậu chưa có phút giận hờn Nhớ về cậu chưa bao giờ mình khóc Gặp nhau ở cầu thang chỉ cười bằng mắt Chỉ cười hoài.. vì là bạn, không hơn. Cậu bên mình luôn thấy rất vui Nhưng không bực khi cậu đi cùng người khác Và hồng trắng là hoa mình yêu nhất Cậu biết rồi sao lại tặng hồng nhung?
Kỉ niệm tuổi hoa Năm học với niềm vui rộn rã Bạn với thầy vừa lạ vừa quen Bàn học cô xếp kẽ xen Muốn ngồi bên cạnh.. hắn chen vô liền. Giả làm bộ ngoan hiền.. ít nói Khẽ quay sang nhẹ gọi.. ấy ơi! Mặt nhìn sao ghét.. chả chơi Suốt ngày nói chuyện khơi khơi trong giờ. Bài trên lớp ngu ngơ không chép Cặp vở thì lép kẹp rỗng không Nên cô chỉ định ghép lồng Mình kèm bên hắn nhắc trông mỗi giờ. Mốm liến thoắng.. mộng mơ thế giới Mượn bút rồi lại khới chuyện ăn Bực mình dùng phấn vạch ngăn Phân đôi ranh giới, thước căn chia đều. Mặt buồn bã.. hắn kêu xin lỗi Tự nhiên mình thấy tội hắn ghê Nhưng mà cảnh giác.. cận kề Âm mưu gì đó.. phải đề phòng ngay. Rồi một bữa.. trăng đầy, học tối Hắn gặp riêng.. bối rối cầm tay Bài thơ mến gửi mê say Chiếc nơ kỷ niệm lòng này xốn xang. Cuốn vở viết lật sang trang mới Mong đến trường thầm đợi chờ ai Kẹp nơ được tặng luôn cài Xóa nhòa vạch phấn chia hai hôm nào. Năm học cuối thấy sao nhanh lạ Phải xa thầy, xa cả bạn gần Xa hàng phượng vĩ ve ngân Hắn buồn tya nắm tần ngần hiền ghê. Rỗi bẽn lẽn vân vê tà áo Hắn kêu rằng.. muốn bảo chút nghe Tưởng là câu chúc.. cuối hè Ai ngờ hôn vụng.. lăm le lâu rồi!
Lậy chúa cho con quên người ấy Từ bây giờ và mãi mãi về sau Bởi chúng mình không duyên nợ với nhau Nỗi đâu ấy xin mình con ghánh chịu
Nếu một mai ai bỏ rơi anh Trong đau khổ hãy tìm về anh nhé Em cầm máu cho tim anh bớt chãy Vết thương lành anh hãy cứ bước đi
Chiều buồn anh ra ngắm hồn xương Lặng lẽ con tim mang nỗi buồn Nhớ lại ký ức ngày bên em Mà giờ em đã sang ngang mất rồi
Đời ai nằm võng không đưa Đời ai mà gặp người xưa không chào Đời ai quên được bóng hình Đời ai quên được mối tình đầu tiên
Tôi muốn khóc nhưng lệ chẳng còn nữa Khi tình yêu đã chấp cánh bay xa Trên đường khuya bóng ngã về tà Tôi tìm lại tình yêu đã đánh mất
Đêm khuya có một gả khờ, Ngắm trăng để khóc trăng thơ đời mình. Ngắm trăng thơ, khóc một cuộc tình, Ngắm tình để khóc một mình dưới trăng.