Một chút thu vàng một chút xuân Rằm trăng ngày ấy chẳng bâng khuâng Tinh khôi trang giấy thơm mùi vở Cỏ rối đường về không vướng chân
Áo nàng vàng tôi yêu hoa cúc Áo nàng xanh tôi mến lá sân trường Sợ thư tình không đủ nghĩa yêu thương Tôi thay mực cho vừa màu áo tím
Một mai rồi tháng năm sẽ lớn Ai sẽ quên một thoáng trời hồng Sẽ quên có một người đợi trông Một kẻ đứng dọc đường mãi đợi
Vậy đó mà bỗng nhiên họ lớn Tuổi 20 đã đến có ai ngờ? Một hôm giai khúc mùa ve lại Đứng ngẩn trông vời màu áo tuổi thơ
Xin được mãi là thiên thần áo trắng Giọt mực hồn nhiên đậu lại trên tay Xin nghe hoài loài sơn ca thánh thót Của những ngày hoa nắng thơ ngây
Đừng đến nữa ngày giã từ lớp học Đừng chia tay để rồi ai cũng khóc Khi tất cả quanh mình hóa thân thương Và đừng quên nghe một thuở học đường
Hững hờ gió thổi rung cây Một bông hoa phượng rơi ngay đầu thềm Ra sân định nhặt tặng em Ngờ đâu em đã đến xem trước rồi
Kỉ niệm xưa ngỡ chừng như im bặt Chợt hiện vế nguyên vẹn ở trong tim Nghe bâng khuâng sao cứ muốn đi tìm Tháng ngày qua lấm lem màu mực tím
Mấy nhịp cầu tre đưa ta về chốn cũ Chút ân tình xin nhắn gởi về ai Ngõ vắng năm xưa giờ còn chung kỉ niệm Khi xa rồi còn đọng mãi trong tim
Bạn ơi Nếu ngày mai khi cổng trường khép lại Bóng bạn hiền yêu dấu vút ngân nga Trên đường đời đầy rẫy những phong ba Kỉ niệm cũ còn đây là nét chữ Nếu ngày mai tôi đã là cát bụi Thì gió ơi xin đừng cuốn tôi đi Để tôi mãi phơi mình trên sa mạc Và vô tình chứng kiến cảnh biệt ly Khi xa nhau đừng quên mình bạn nhé Dù khóc hay cười cũng vậy thôi Quả đất tròn xoay còn gặp lại Hẹn ngày tình bạn mãi không phai.