Đứng trước biển chạnh lòng thương nhớ cát Nhớ vô cùng lại khao khát vô biên Sóng là ai mà vô cùng dào dạt Suốt 1 đời hạt cát vẫn cô đơn.
Dòng tâm sự gửi lên trang giấy Hỡi người yêu! Em có biết hay không Một phút vắng em, anh buồn biết mấy Cả cuộc đời vô nghĩa nếu vắng em.
Trả lại nhé những khoảnh khắc ngọt ngào Em và tôi thành người dưng xa lạ Khi biển tình đôi bờ xa xôi quá Chẳng bao giờ chạm được đến tim nhau..
Mình giả vờ yêu nhau nhé được không Một lần thôi đến tận cùng hạnh phúc Đừng do dự là giả vờ hay thật Chỉ cần vui.. và vui thế thôi mà..
Thà rằng như nhánh cỏ cây Vô tri bình lặng tháng ngày an nhiên Gieo chi vào cái nợ duyên Đường trần mấy nẻo ưu phiền nặng mang..
Ngày anh về kết nỗi nhớ hoa đăng Mưa trải rộng giăng đầy trên mắt nhỏ Bởi thương yêu nhưng tình yêu cách trở Nên đường tình lắm bão tố gian nan..
Đến cuối cùng thì tôi vẫn cô đơn Con tim mỏi thôi buồn vì chai sạn Lúc tình yêu đi qua niềm lãng mạn Cũng là khi nhân thế đổi thay lòng..
Có đôi lúc ta giật mình bối rối Kiếp đa tình thoáng chốc chẳng còn ai Chỉ riêng ta trăn trở với đêm dài Mau thức tỉnh để đời thôi day dứt..
Tôi sợ tình anh như bướm trắng Lượn quanh bên những đóa hoa tươi Đến khi hoa ấy tàn lụa Bướm trắng vô tình để hoa rơi
Tôi yêu người mà người nào hay biết Bởi vì tôi có chịu nói ra đâu Khi thấy người đi cùng cô gái khác Lòng tôi thắt chặt nỗi u buồn.