Chiều mưa buồn Đà Lạt – Tác Giả Nguyễn Thị Liễu Chiều Đà Lạt sương giăng buồn tê tái Ta lang thang tìm lại mảnh thơ tình Xưa đánh rơi vì lỗi nhịp con tim Tìm chẳng thấy, chắc heo may dấu mất
Mưa buồn - Tác giả Văn Liêm Mưa rơi rả rích ngoài hiên vắng Trằn trọc đêm thâu, giấc chẳng lành Gió lùa khe cửa nghe thấm lạnh Giọt nhớ, giọt thương, buồn mông mênh..
Trời Xanh se Lạnh - Sưu tầm Lắt phắt mưa rơi trời se lạnh Nhưng thấu tâm hồn người ra đi Ra đi mong có ngày gặp lại Lặng lẽ mưa buồn cứ tuôn rơi
Bài thơ Giọt tương tư - Sưu tầm Giọt tương tư trổ xuống đời mấy nhánh Phút liêu trai mộng mị đổ nghiêng mành Vẫn gối mỏng từng đêm nghe mi lạnh Mưa biến thành từng giọt lệ khô nhanh
Bài thơ Đêm buồn Sài Thành - Sưu tầm Đêm sài thành mưa buồn gió lạnh Ngồi một mình lòng lại nghĩ về em Đã xa rồi cái ngày chia tay ấy Quá khứ buồn a tự nhủ phải quên
Bài thơ Lối Cũ Vắng Anh - Tác Giả Diễm Trà Em vẫn đi về trên lối cũ vắng anh Mưa từng cơn không xóa nhòa được nỗi nhớ Anh giờ đang ở nơi phương trời lạ Tim có buồn nhớ mùa cũ mình từng qua
Tình Yêu Học Trò – Tác Giả: Thu Hà Tình yêu học trò rất trong trẻo tinh khôi Mà người đời gán bằng cái tên "nông nổi" Họ bảo rằng khi ta trưởng thành, thay đổi Mới biết được tình yêu đích thực ở trên đời! Cái thuở ấy yêu nhau đâu dám mở lời Chỉ len lén chuyền tay những dòng thư viết vội Em quay đi giấu ngượng ngùng bối rối Anh cũng đầm đìa mồ hôi ướt đầy tay Tình yêu học trò hồn nhiên lắm thay Không có chỗ cho những điều toan tính Dẫu chưa nắm tay, chẳng hôn môi bịn rịn Mà vẫn nghe tim đập nhịp chân thành. Người lớn bây giờ yêu vội quên nhanh Tình yêu chẳng còn trong lành tinh khiết Và đôi khi chẳng thể nào phân biệt Chỉ yêu người ta hay yêu cả những thứ xung quanh người! Có lẽ ai cũng có một mối tình học trò đẹp đẽ thắm tươi Nhẹ nhàng thôi – lại thấm sâu vào ký ức Tình yêu đó luôn tồn tại trong tiềm thức Mà người ta vẫn gọi – mối tình đầu. Có lẽ khi trong cuộc sống ồn ào Tình yêu trong lành cũng nhuốm màu tạp chất Rồi con người mệt nhoài khó tìm ra một tình yêu chân thật Bởi những điều ban đầu họ cho là ngốc nghếch vu vơ!
Anh Sơn Thưở ấy những ngày vui quá nhỉ Đời ta xanh đẹp lắm em ơi Anh ngước theo cánh tay em chỉ Đôi chim xuân chấp chới nắng đời Mùa xuân xuân ấy rộn rộn vui Đôi mắt chim câu với nụ cười Dìu nhau từng quãng đời thêm đượm Củ sắn chia đôi vẫn ngọt bùi Bên nhau chung sống với ngày trôi Những hôm giãng toán khi em hiểu Đôi mắt nhìn nhau thoáng nụ cười Mà sao hôm nay đã xa rồi Còn đâu khóe mắt ngời xuân ấy Với tháng năm qua của nắng đời Và xuân ấy chỉ còn thế đấy Một ký ức tàn giữa niềm tin Anh viết cho em nắng nắng mình Cho tình ta mãi được đẹp xinh Cho niềm tin ấy vào gang thép Của cả chúng ta của lẻ tình Ôi! Thuở ấy đượm màu xanh Và đượm tình ta anh với em
Mực tím dễ thương áo trắng ai Đừng đem mây xuống vắng chân trời Em đi một bước ta dừng lại Nghe tím dọc đường cỏ non phơi
Ngập ngừng áo trắng ô hay Bài thơ lưu bút trao tay thẹn thùng Đến rồi ngày đỏ rưng rưng Con ve rã giọng trên lưng phượng hồng