Những ngày cuối đông Những ngày cuối Đông Mưa về phố nhỏ Đợi áo ai hồng Xuân này biết có Những cánh mai gầy Vội vàng chi mấy Trời chưa xanh mây Rụng đầy trước ngõ Bờ vai em nhỏ Gánh nẻo đường xa Tội gót chân qua Gập ghềnh đá sỏi Tôi nào dám hỏi Sợ nỗi đau thầm Lời chưa được nói Cứ hoài bâng khuâng Những ngày cuối Đông Dường như chậm lại Em còn xa mãi Ngóng dài không thôi
Đêm bơ vơ mặc sương rơi thấm lạnh, Tự ru hồn giữa vô vọng triền miên. Trong âm thầm nghe nỗi nhớ gọi tên, Rồi ẩn hiện.. thuở êm đềm mộng mị..
Chiều Đông buồn sương mù giăng khắp lối Gió khẽ vờn đưa nỗi nhớ chênh chao Hởi em ơi giá rét có tràn vào? Có thấy lạnh? Có âu sầu thấp thỏm?
Chiều lặng lẽ! Như đông này đến sớm Áng mây buồn vội rón rén trôi qua Em bên hiên chải vội mái tóc ngà Nghe đông đến xót xa bờ hiu quạnh.
Em yêu hỡi! Phương này anh đã lạnh Rét choàng ôm khiến cảnh tái tê sầu Anh một mình! Hoài mãi nhớ về nhau Muốn bên cạnh tâm đầu xua giá buốt.
Nay đông về lòng nghe tê lạnh quá Lời yêu thương nay cũng đã xa rồi Bao nỗi niềm nghe khắc khoải đầy vơi Người xưa hỡi, còn nhớ lời hẹn ước.
Ngoài trời khuya gió đông về lạnh buốt Em một mình với gối chiếc cô phòng Khóc cho đời dang dở một ước mong Khi cố quên lòng càng thêm nức nở.
Thu vội vã trôi vào nơi vô định Đông lạnh về vây kín mọi miền xa Cho thương đau sâu lắng nét nhạt nhòa Thơ nghiêng ngã vỡ òa bao nhung nhớ.
Đông buốt giá khiến lòng ai hiu quạnh Nụ hoa tình canh cánh nỗi sầu đau Mới ngày nào còn vẫy gọi tên nhau Mà giờ đây lẽ nào ta quên lãng.
Tiếng yêu xưa lụy tàn theo năm tháng Để cõi tình khô cạn cả bâng khuâng Nhớ thương ai mơ ước cái "đã từng" Đêm mộng mị nghe sầu đông dịu vợi..