Tuyển tập thơ mùa đông Nhiều tác giả * * * Mùa đông về mang theo những cơn gió lạnh, mang theo cả những nỗi buồn ướt át. Khi cái lạnh khẽ chạm vào da thịt, ta cảm thấy thèm một cái nắm tay, một cái ôm thật chặt. Đông đến càng làm cho nỗi buồn, nỗi nhớ thêm dài và rộng. Trong cái lạnh của những ngày đông ấy, con người ta sống với bao nỗi niềm. Thơ về mùa đông bởi thế cũng dạt dào cảm xúc.
Những ngày mùa đông. Mùa đông rồi anh được nghỉ phép không Gió lạnh thổi qua căn phòng giá buốt Trái sấu cuối mùa đêm qua rụng nốt Mưa hồi chiều mái dột chẳng ai che. Gian bếp nhỏ anh sửa những ngày hè Mùa đông về chẳng thể nào bớt lạnh Nhà thiếu anh nên vô cùng hiu quạnh Em cuộn mình đối diện với canh khuya. Đêm mùa này sao kéo dài lê thê Nghe tiếng dế nỉ non khu vườn vắng Ngồi lặng lẽ đếm giọt cà phê đắng Khoảng trống nào mà lại chẳng chông chênh. Nỗi nhớ nào sâu như những ngày đông?
Đông sang Mới tháng mười đông đã đến rồi chăng? Sao cái rét đã về trên phố vắng Mình thương nhau mấy mùa thu thầm lặng Mấy độ heo may nghiêng nắng hắt qua thềm Nay em về nơi phố cũ thân quen Nơi dấu in bàn chân mình hò hẹn Chiều nắng loang trên mặt hồ xao xuyến Chiếc lá nhẹ nhàng rơi xuống tiễn mùa thu Đông về rồi để ai cứ ngẩn ngơ Bông hồng thắm đang chờ người đến hái Chút hương yêu cứ dịu dàng hoang hoải Trong vườn tình nỗi nhớ mãi cuồng si Em cứ níu cho mùa thu mải mê Vì sợ anh chưa kịp về nơi hẹn Mỗi độ trăng tròn nhẩm ngón tay em đếm Mong đến ngày chim én báo xuân sang
Hoài niệm mùa đông Có những chiều ta nhặt nắng vàng hanh Gói thật kỹ để dành khi gió bấc Có những đêm tìm về miền ký ức Thấy lòng mình rạo rực nhớ mùa Đông. Nhớ những hôm ngồi bên bếp lửa hồng Hai trái tim đang hòa cùng nhịp đập Ta vẫn nghe cõi lòng ai thổn thức Như đợi chờ, như hối thúc tình ai. Nhớ buổi đến trường gặp nắng ban mai Ta lại cùng ai ra sân sưởi ấm Tuổi học trò tình thân luôn trong trắng Chỉ nhìn nhau đâu dám nắm tay ai. Nhớ những chiều đông đốt rạ nướng khoai Một củ bẻ đôi chia ai một nửa Tiếng cười vang, má hồng như ngọn lửa Ôi hồn nhiên một thuở tuổi học trò. Nhớ buổi qua sông gọi mãi con đò Hai chúng ta co ro bên bãi mía Phà hơi ấm cho nhau sao thơm thế Chuyến đò khuya che chở mối tình đầu.
Gửi người hơi ấm mùa đông Đông đã về nơi ấy lạnh không anh. Liệu có phải chút bâng khuâng gợi nhớ. Nên cơn gió cũng quặn niềm trăn trở. Dáng chiều nghiêng nghiêng đổ cuối chân trời. Đông đã về giăng lối nhỏ chơi vơi. Hạt sương sớm đằm mình trên thảm cỏ. Anh có nghe lời thì thầm của gió. Thấy thật gần tiếng trao gửi yêu thương. Tiếng dương cầm loạn nhịp cứ vấn vương. Bông cúc nở tỏa mùi hương ngào ngạt. Tia nắng nhạt chưa kịp vàng đã tắt. Tháng Mười Hai xao xác tiếng đông về. Chạm ngõ hồn đưa ta đến vườn yêu. Hàng liễu rủ se se cơn gió lạnh. Cỏ níu chân nồng nàn hương đặc quánh. Muốn gửi người.. Hơi ấm của mùa đông!
Dáng Đông – Huỳnh Minh Nhật Độ cuối tháng trời như không nắng nữa Kẻ ra đi chẳng biết ước mơ gì? Em quên mất nụ cười em là nắng Hay vô tình cứ thế đến rồi đi? Chiều lạnh lẽo hoàng hôn buông vào tối Bởi thiếu em mùa vắng những hoa vàng Ta thờ thẫn lang thang sầu ly biệt Bước mệt nhoài tim gánh nặng hành trang Mây vần vũ khuya dài như nỗi nhớ Nửa trăng gầy gom bóng tưới đêm thâu Ai dám bảo mùa đông như sỏi đá? Sao đêm nay trăng ướt dưới chân cầu? Chạnh lòng nhớ hồn ai trong khói thuốc Khô tâm tư băng giá phủ trong lòng Đêm rơi vỡ những bước buồn vô tận Gió giật mình, đứng khóc giữa mênh mông..
Nỗi nhớ mùa đông – Tùng Trần Đông đã về trên từng con phố nhỏ Lạnh vai gầy.. anh chợt ngó mông lung Mùa đông xưa ta sánh bước đi cùng Nhưng đông này.. anh lạnh lùng đơn lẻ Giờ nơi đâu.. người yêu xưa nhỏ bé? Nhớ em nhiều.. anh khoé mắt lệ cay Bước một mình trên phố vắng chiều nay Lối đi xưa bổng dài thêm nỗi nhớ Lạc mất nhau khiến lòng anh trăn trở Giờ phương nào.. em có nhớ anh không? Có khi nào.. nhớ kỷ niệm mùa đông Hay hạnh phúc bên chồng trong êm ấm? Sao thời gian cứ mãi trôi chầm chậm Để đêm về.. lệ ướt đẫm bờ môi Đông đã sang nhưng phố vắng em rồi Chợt tim anh.. bồi hồi bao kỷ niệm Nhớ đến em.. anh nghe hồn tắt lịm Mất nhau rồi biết tìm ở nơi đâu? Anh đớn đau vỡ giấc mộng ban đầu Để đông sang.. anh đơn sầu.. cô lẻ!
Đêm đông hoài niệm – Thiên Gia Bảo Anh nghe nói gió mùa về em ạ Em có buồn vì mình vắng nhau không Chiếc khăn gió che chở cả mùa đông Chỉ một phút nặng lòng đem vứt bỏ.. Chắc bây giờ ở phương trời xa đó Đã có người thắp lửa sưởi trái tim Đâu cần anh mà trông ngóng mong tìm Thứ đã cũ của một thời xa vắng.. Khi tâm hồn như dòng sông phẳng lặng Ái ân chìm xuống tận đáy đại dương Đông có mang băng giá cũng vô thường Bởi trái tim đâu còn niềm cảm xúc.. Phải cố quên đi những gì đã mất Để niềm đau như cơn gió thoảng buồn Cuộc sống mới có lẽ sẽ vui hơn Khi tình yêu chẳng còn là tất cả.. Em ấm êm bên một người xa lạ Anh cũng đành chấp nhận bị lãng quên Phận kiếp chẳng cho hai đứa nên duyên Thì chúc em muôn đời luôn hạnh phúc.. Nếu đau thương làm anh thêm nghị lực Sống vững vàng bước tiếp đến ngày mai Vùi chôn đi xóa bỏ những u hoài Hãy xem như mình chưa từng.. em nhé.. Rồi anh cũng phải đứng lên mạnh mẽ Trút muộn phiền đối diện với chính anh Nam tử hán không được quá lụy tình Khi người ta đã thay lòng đổi dạ.
Mùa đông về – Lê Hoàng Trời se lạnh gió vờn len lỏi Lòng tái tê nhoi nhói lặng buồn Mưa chiều xối xả.. mưa tuôn Đìu hiu quán nhỏ.. cõi hồn chênh chao! Ôm nỗi nhớ.. hai đầu biền biệt Cách dặm trường da diết khôn nguôi Ước gì cơn gió lả lơi Dập dìu đưa lối quyện môi ấm nồng Nhỏ yêu dấu! Mùa đông lặng lẽ Qua trước thềm quạnh quẽ nhớ nhau Lòng anh một nỗi âu sầu Âm thầm gửi đến nhỏ câu chân tình. Nhỏ yêu hỡi! Mông mênh nỗi nhớ Trái tim hồng một thuở khát khao Giờ đây thấp thỏm thét gào Quặn lòng tha thiết tình trao vẹn thề. Ôi não nuột! Sơn khê cách trở Ở hai đầu nổi nhớ xót xa Tình duyên nguyện thắm mặn mà Dẫu lòng cách biệt thiết tha chẳng sờn.
Phố Mùa Đông – Toàn Tâm Hòa Phố trở mình ngơ ngác sáng hôm nay Có mùa Đông vừa qua đây bất chợt Chút hương thu còn bên đời yếu ớt Chiếc lá vàng cũng đã bớt lao xao Phố nghiêng mình đón cái lạnh Đông trao Trời bảng lảng một màu sương buốt giá Em bơ vơ bên hàng cây trụi lá Thấy xao lòng một chút lạ.. chút quen Phố buồn tênh trong nỗi nhớ đan len Lời tạ từ Mùa Thu chưa kịp nói Gió heo may cũng ra đi rất vội Đông về rồi gió đông bắc theo sang Phố sáng nay lòng chợt thấy mênh mang Có mùa Đông đang vội vàng gõ cửa Và mang theo bao nỗi niềm chất chứa Chợt nhớ về một lời hứa xa xôi Đông đã về.. em có đến bên tôi?